Ngay khi Lý Ẩn
đang nghĩ lại chuyện này, cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu đột ngột tắt phụt.
Đột nhiên lâm vào
bóng tối, mọi người la lên vì sợ hãi, mà trong đại sảnh không hề có cửa sổ, cho
nên không có chút ánh sáng nào lọt vào.
Mọi người vội
vàng rút đèn pin nhỏ tùy thân bên người, nhưng mặc cho họ bật tắt thế nào đèn
pin cũng không chịu hoạt động! Nghĩ tới ánh sáng màn hình điện thoại, nhanh
chóng lấy ra lại phát hiện, màn hình chỉ toàn là 1 màu đen, làm cách nào cũng
không thể sáng lên nổi!
Trong huyết tự
chưa từng xuất hiện tình huống như thế này! Không cần hỏi, nhất định là do nhà
trọ tạo nên. Như vậy, điều này đại biểu, kế tiếp chắc chắn sẽ có chuyện phát
sinh.
"Đừng hoảng
hốt!" Lý Ẩn khẩn trương, lúc này có thể nói đưa tay không thấy được 5
ngón, trong hoàn cảnh tối om này, sợ hãi càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Giờ phút này, mọi
người đang tưởng tượng, bên trong bóng tối, nơi bọn hắn không nhìn thấy được
đang có 1 thứ gì đó ngọ nguậy, bò tới! Mà chính những sự tình không cách nào
nhìn thấy được càng làm người khác cảm giác khủng bố. Hiện tại, mọi người đành
phải nắm lấy tay người bên cạnh, không dám buông ra. Nhất là 2 tên hộ gia đình
mới cùng với Nghiêm Lang và Tịch Nguyệt, 4 người này đã bị nỗi sợ hoàn toàn áp
đảo.
"Lý, Lý
Ẩn!" thanh âm của Phong Dục Hiển truyền tới: "Phụ thân ngươi không
phải là viện trưởng bệnh viện này sao? Ngươi nghĩ biện pháp mang bọn ta rời
khỏi nơi đây đi, xin ngươi đó!"
Lý Ẩn khổ không
thể tả. Trên thực tế, tòa nhà này được xây dựng vào tháng 3 năm 2010. Lý Ung
dùng tiền của mẫu thân Tinh Thần mua đất bên cạnh bệnh viện, mở rộng thêm diện
tích cho bệnh viện chính thiên. Lúc mới tiến vào, hắn đi rất vội vàng, không
nhớ rõ địa hình cụ thể.
Sảnh đăng ký còn
cách cửa ra vào 1 khoảng, nếu có đèn mà nói… muốn rời đi chẳng có gì khó khăn.
"Mọi người
tỉnh táo!" Lý Ẩn lập tức đề cao âm lượng: "Nếu cứ tự loạn trận cước
thì tất cả chúng ta sẽ xong đời! Nghe đây, mọi người trước mắt túm lấy tay đối
phương, bất luận chuyện gì phát sinh cũng không được tự dọa chính mình, hiểu
chưa?"
Mặc dù nói là nói
như vậy, nhưng đã lâm vào sợ hãi, rất khó để lấy lại tinh thần. Điểm này Lý Ẩn
cũng khá hiểu. Lúc này, mọi người túm lấy tay người bên cạnh, thỉnh thoảng còn
hỏi thăm: "Ngươi có còn ở đây không?" "Ngươi là Thâm Vũ a?"
"Ngươi là Phong Dục Hiển a?" "Nghiêm Lang tiên sinh, ngươi vẫn
còn chứ?"
Thẳng thắn mà
nói, cục diện biến thành như vậy, người bị chấn động nhất chính là Nghiêm Lang
và Tịch Nguyệt hai người. Nhất là Tịch Nguyệt, tay phải của nàng đặt trên bụng,
tay còn lại túm lấy Nghiêm Lang. Nàng lo sợ nhất chính là trượng phu và đứa nhỏ
trong bụng.
Trong nội tâm Tịch
Nguyệt yên lặng nói: "Thực xin lỗi, Tuyết Thần, con còn nhỏ mà đã phải
trải qua sinh tử nguy hiểm như vậy, nhưng bất luận là chuyện gì phát sinh, mụ
mụ đều rất yêu con, cho dù liều tính mạng mình, mụ mụ cũng nhất định phải bảo
vệ tốt cho con, Tuyết Thần!"
Hiện tại mọi
người căn cứ theo trí nhớ trước kia, bắt đầu chậm chạp di chuyển. Ai nấy đều
cảnh giác tứ phía, bất luận gió thổi có lay nào đều có thể làm bọn hắn sợ tới
mức giày vò.
Bất quá, vì không
nhìn thấy đường, cho nên có người đi hướng này có người đi hướng kia, mà mọi
người lại nắm tay nhau, cho nên đội ngũ căn bản không thành hình, cũng không có
cách nào thống nhất bước về 1 phía. Càng về sau, Lý Ẩn cũng không hiểu nổi bản
thân đã chuyển tới hướng nào nữa rồi.
Thế nhưng không
ai dám đứng nguyên tại chỗ, vì ai cũng rõ ràng, đứng nguyên tại chỗ chỉ có con
đường chết.
"Nếu như có
Phàm Hiên Kỳ phòng 1502 thì tốt rồi." Đột nhiên thanh âm của Lê Đốt truyền
ra: "Nàng là người có thể nhìn được trong bóng đêm. Điểm này, chúng ta đều
đã nghiệm chứng qua."
Bất quá lúc này
Lý Ẩn chỉ lo lắng chú ý bốn phía. Theo lý thuyết, trôi qua thời gian dài như
vậy cũng nên thích ứng với bóng tối đi chứ, nhưng trước mắt bọn hắn không thể
nhìn thấy bất cứ vật gì. Hơn nữa trong tòa nhà này không hề thiếu bác sĩ và
người bệnh, nếu mất điện…. Thì cũng nên có người phát hiện mới đúng. Hay là,
những người phát hiện cũng giống như 2 nữ y tá kia, bị giết chết rồi?
Lý Ẩn chưa xác
định được phải chăng đã xuất hiện nhắc nhở sinh lộ hay không, dù sao lượng tin
tức tiếp xúc được tính đến lúc này vẫn còn quá ít. Tuy có thể phán đoán đại
khái cái chết của Vương Thiệu Kiệt có khả năng do Nghiêm Lang và Thiên Tịch
Nguyệt tạo thành, thế nhưng, thứ nhất không có chứng cớ, thứ hai cho dù thực
sự là như thế, chẳng lẽ hắn phải giết chết 2 người này sao?
"Tịch
Nguyệt, " Nghiêm Lang cầm bàn tay trắng ngần của thê tử, nói: "Em
không cần sợ hãi, đã có anh ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu, tuyệt đối
không có chuyện gì đâu."
Lời hắn mở miệng
nói thế, nhưng trong lòng từng đợt hàn ý không ngừng trào lên từ lòng bàn chân
cho tới đỉnh đầu. Nếu không phải có nhiều người bên cạnh như vậy, tinh thần hắn
chỉ sợ đã sớm hỏng mất. Vừa rồi cỗ dũng khí chửi mắng Vương Thiệu Kiệt khi nãy
đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh. Nếu hiện tại Vương Thiệu Kiệt thật sự
hiện ra bên cạnh, hắn chỉ sợ sẽ lập tức bất tỉnh nhân sự, giống như lúc trước ở
trong thang máy.
Có người nói,
quỷ, thủy chung là thứ không biết, thứ vô hình càng thêm đáng sợ. Điểm này, Lý
Ẩn cảm nhận và thấu hiểu sâu sắc nhất. Trong những huyệt tự dĩ vãng, Quỷ hồn
luôn rất ít khi hiện ra hình thể để con người biết được sự tồn tại của nó, cũng
là vì sao nhà trọ phải hạn chế và cấp cho hộ gia đình manh mối để phán đoán.
Giống như quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt cho tới bây giờ vẫn chưa từng dùng hình thái
trực tiếp xuất hiện trước mặt phu phụ Nghiêm Lang, Tịch Nguyệt. Cũng chính vì
thế mà theo thời gian trôi qua, bọn hắn chỉ có thể dùng tưởng tượng để bổ
khuyết cho hình tượng quỷ hồn trong lòng. Thời gian trôi qua, hình tượng sẽ
ngày càng vặn vẹo bành trướng, cuối cùng con người ngược lại sẽ bị chính tưởng
tượng của mình hù dọa.
Tình thế trước
mắt chính là như thế. Trong bóng tối cái gì cũng nhìn không tới, không thấy
bóng dáng 1 ai, cũng không có chút thanh âm nào. Mọi người rất rõ ràng, quỷ hồn
sẽ tùy cơ hành động, lấy đi tính mệnh của bọn hắn. Nhắc nhở sinh lộ có lẽ đã
được đưa ra, cũng có lẽ chưa. Tất cả mọi người, cái gì cũng đều không biết.
Tám người cẩn
thận từng li từng tí di chuyển, không biết đã trôi qua bao lâu, điện thoại
không thể nhìn, đồng hồ không thể thấy. Phảng phất như bị cách ly với thế giới
bên ngoài, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Lý Ẩn
đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi: "Đúng rồi, mọi người điểm danh
lại xem, coi có thiếu ai hay không!"
Tuy rằng đang cầm
tay nhau, nhưng không ai biết được có sai lầm gì xảy ra hay không.
"Điểm danh?
Vì cái gì?"
"Lý Ẩn,
ngươi lo lắng có người mất tích sao? Không thể nào?"
"Điểm danh
đi." Lý Ẩn cau mày: "Ta cảm thấy lo lắng."
"Một."
Người đếm đầu tiên là Nghiêm Lang. Tiếp theo là Tịch Nguyệt bên cạnh "hai"
.
"Ba."
Người nói chuyện là Thâm Vũ.
"Bốn."
Lần này là Phong Dục Hiển.
"Năm." Hộ
gia đình mới Viên Khải Đông cũng điểm danh rồi.
"Sáu."
Kế tiếp là hộ gia đình mới Hoắc Hà.
Sau đó, không còn
âm thành nào nữa vang lên. Lý Ẩn đã báo số " bảy" rồi, thế nhưng tiếp theo vẫn là 1 mảnh tịch liêu, không có
người tiếp tục báo danh.
Lý Ẩn tức khắc
khẩn trương: "Lê Đốt, ngươi ở đâu?"
Trong bóng tối,
không có người trả lời Lý Ẩn. Lê Đốt biến mất? Hắn đi nơi nào?
Lúc này cái trán
Lý Ẩn bỗng nhiên cụng mạnh 1 cái vào vách tường hay cánh cửa gì đó. Hắn không
để ý đau đớn, cất tiếng hỏi: "Ai đang nắm tay Lê Đốt?"
"Không,
không biết..."
"Lê Đốt, ngươi
ở nơi nào?"
Lý Ẩn tức khắc
cảm thấy bất an mãnh liệt, lập tức hô to: "Nhanh, nhanh lên..."
Thế nhưng chữ
"Chạy" còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nghe được thanh âm "Tí
tách" vang lên. Trong thời khắc tịch liêu này, tiếng "Tí tách"
thực sự quá mức vang dội rồi.
Âm thanh "Tí
tách" vang lên không ngừng nghỉ.
Nghe giống như
thanh âm của nước giọt xuống sàn nhà, mà Lý Ẩn rõ ràng cảm giác, thanh âm đó
cách bọn hắn không xa. Thanh âm kia đến tột cùng là của thứ gì?
Tất cả mọi người
bắt đầu suy đoán.
Có chuyện gì đang
diễn ra?
Ngay lúc này, Nghiêm
Lang đột nhiên nhớ lại, lúc trước khi đèn tắt, người đứng cạnh hắn chính là Lê
Đốt!
Nghiêm Lang hướng
về người bên cạnh đang cầm tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi... Ngươi là
ai?"
Không có tiếng
trả lời.
"Này, nói
chuyện đi, ngươi mau trả lời ta, ngươi là ai?"
Vẫn không có
tiếng trả lời.
Nghiêm Lang tức khắc
cảm giác rất hoảng sợ, nhưng lúc này bàn tay đang cầm lấy tay hắn kia đột nhiên
hung hăng đẩy hắn 1 cái. Nghiêm Lang phản ứng kịp thời, buông tay Tịch Nguyệt
ra, cả người té xuống!
Đèn đột ngột bật
sáng.
Nghiêm Lang phát hiện,
hắn vừa té từ trên bậc thang xuống, bất quá thân thể không cảm thấy quá đau
đớn, dường như không bị gãy xương, hắn ngẩng đầu nhìn mấy người phía tên, bọn
người Lý Ẩn, Phong Dục Hiển đều đang đứng trên bậc thang. Còn Thâm Vũ đang ôm
lấy Tịch Nguyệt, không để cho nàng lăn xuống theo Nghiêm Lang.
Nơi này...
Là cầu thang
thông xuống nhà xác dưới mặt đất!
Nhìn hướng lên
phía trên cầu thang, Lý Ẩn và Nghiêm Lang nhìn thấy... thi thể của Lê Đốt! Cổ
hắn bị 1 vết cắt thật sâu, cả người treo ngược trên trần nhà, 2 chân bị 1 sợi
xích cuốn lại, buộc vào 1 chiếc đèn. Cả người xoay tròn 1 cách từ từ, 2 tay
thõng xuống sàn, máu từ vết thương trên cổ không ngừng rớt xuống, phát ra âm
thanh " tí tách"!
Phía sau thi thể
là 1 cánh cửa bị khóa lại rất chắc chắn. Những vòng dây xích cuốn vào nhau từng
tầng từng tầng 1, bên trên là 1 ổ khóa thật lớn. Rất rõ ràng, muốn phá cửa xông
ra ngoài là điều không thể nào.
Quỷ đem bọn hắn
nhốt vào trong nhà xác!
"Tịch
Nguyệt!" Nghiêm Lang bước lên đỡ lấy Tịch Nguyệt, ôm lấy nàng nói: "Em
không sao chớ? Vị tiểu thư này, ngươi gọi là gì nhỉ , cám ơn ngươi!"
Nhưng Thâm Vũ căn
bản không để ý tới lời nói của Nghiêm Lang… nàng chỉ trừng to mắt nhìn thi thể
Lê Đốt cùng với cánh cửa bị khóa kia.
"Đi!"
Lý Ẩn không ngừng lui xuống, cách xa bậc thang, nói: "Vào trong nhà xác,
chúng ta không còn lựa chọn nào khác!"
Mọi người không
cần Lý Ẩn nhắc nhở, nguyên 1 đám nhanh chóng tránh xa cầu thang. Ở phía dưới
mặt đất, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trên đầu rất lờ mờ, xung quanh đặc một
mùi Formalin (hóa chất ngâm xác chết để chống thối rữa).
Trong nhà xác cũng
phân ra thành từng phòng một, hành lang rất hẹp, hơn nữa chung quanh không được
vệ sinh sạch sẽ cho lắm, trên trần nhà thậm chí từng mảnh mạng nhện bám đầy.
"Lý
Ẩn!" Nghiêm Lang bổ nhào tới trước mặt Lý Ẩn hỏi: "Có thang máy hay
không? Có thang máy mà nói..."
Lý Ẩn nghe xong
liền trả lời: "Tìm xem xem, có lẽ có."
Mọi người dọc
theo hành lang, chậm rãi đi về phía trước. Tuy trong này cũng khá tối, nhưng còn
tốt hơn tình huống không nhìn được 5 ngón như lúc trước.
Lúc này, thanh âm "Tí tách tí
tách" trên cầu thang vẫn như trước không ngừng truyền đến!
0 nhận xét:
Post a Comment