6/30/2016

Posted by Unknown |
   Chương 5: trung khuyển thí chủ (thượng)


Sau khi thu thập chứng cứ từ Diêu lão sư, chúng tôi đã tìm được không ít thông tin quan trọng của vụ thảm án mười ba năm trước. Những tư liệu liên quan đến năm người còn lại cũng đã được Miêu Miêu tìm được, mặc dù chúng đã cũ, nhưng xem ra chỉ có thể thử thời vận, trực tiếp đến địa chỉ cũ tìm người thôi. Bất quá những tài liệu này cũng không phải hoàn toàn không có giá trị, bởi vì tôi phát hiện trong tư liệu của Lý Lượng Dụ, cha của hắn là quan lớn của chính phủ, đại biểu nhân dân toàn quốc Lý Chí đức. Đây là ghi chép mà trong vụ án không có đề cập đến. Mười ba năm trước đây, có lẽ chính hắn là người đã cản trở điều tra.


Người đầu tiên chúng tôi muốn tìm chính là Đỗ Lễ Hiền, nhưng mà chúng tôi chỉ tìm được một căn hộ chung cư cao cấp đã nhiều năm không có người ở. Chuông cửa cơ hồ bị Trăn Trăn đập vỡ, nhưng cửa vẫn đóng chặt như cũ. Rơi vào đường cùng, hai chúng tôi đành phải đến bên cạnh hỏi thăm.


"Các ngươi muốn tìm nhà Đỗ tiên sinh sao?" Người hàng xóm tiếp chúng tôi là một bà nội trợ hơn năm mươi tuổi, theo quần áo phán đoán hẳn là người giúp việc, bà bảo chúng tôi gọi là Lưu tỷ.


"Đúng vậy a, chúng tôi hiện đang điều tra lại một bản án đã cũ, hy vọng có thể hướng Đỗ Lễ Hiền tiên sinh hỏi thăm chút ít sự tình." Tôi dùng ngữ khí lễ phép nói.


"Ai, hiền tử hắn cũng đáng thương đấy." Lưu tỷ lắc đầu thở dài.


"Vì sao nói như vậy?"


"Hiền tử khi còn bé rất biết điều, là niềm vui của không biết bao nhiêu người..." Không biết có phải trong lòng còn dâng trào cảm xúc hay không, mà Lưu tỷ tựa hồ cũng không chú ý tới chúng tôi vẫn đang đứng ở cửa ra vào, thao thao bất tuyệt kể lại từng ly từng tý chuyện Đỗ Lễ Hiền khi còn bé——


Ta làm công ở đây cũng đã gần ba mươi năm, cùng vợ chồng Đỗ tiên sinh làm hàng xóm cũng hơn mười năm, hai người bọn họ đối với ta rất tốt, một điểm lên mặt hống hách cũng không có, hoàn toàn không đối đãi giống như hạ nhân. Hiền tử lúc sinh ra, ta còn cố ý hướng lão gia xin phép nghỉ để qua nhà bọn họ hỗ trợ. Quan hệ của lão gia cùng hai người họ cũng không tồi, ta qua đó hỗ trợ cả tháng, lão gia vẫn phát tiền lương như thường lệ cho ta, làm hại bọn hắn rất ngại.


Hiền tử cơ hồ cũng lớn lên dưới tay của ta , bởi vì vợ chồng Đỗ tiên sinh mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, mà hiền tử lại rất ưa thích cùng ta chơi, cho nên thường xuyên tới tìm ta. Con cái lão gia đều không ở cùng ông ấy, cho nên cũng rất hoan nghênh hiền tử đến chơi.


Hiền tử từ nhỏ đã đi học Piano, lão gia còn cố ý mua một cái đàn Piano để trong nhà, vì muốn để cho hiền tử đến chơi đàn cho ông ấy nghe. Cuộc sống như vậy mãi cho đến khi hiền tử mười lăm tuổi.


Mùa hè năm đó, hiền tử đến cung thiếu niên thành phố luyện tập Piano, nghe hắn nói còn có thể tham gia biểu diễn. Lão gia sau khi biết, muộn cũng ngủ không ngon, nói nhất định phải đi xem. Thế nhưng mà, đột nhiên có một đêm, hiền tử phải vào bệnh viện, nói là hai tay hắn bị nắp đàn Piano kẹp đến nát hết xương ngón tay, còn một mực phát sốt, trị hơn một tuần lễ mới khỏi. Còn hai tay thì coi như phế hẳn, đừng nói chơi đàn Piano, đến một trang giấy cũng cầm không nổi.


Vì trị bệnh cho hai tay hiền tử, vợ chồng Đỗ tiên sinh không tiếc buông bỏ hết cả công việc, cả nhà di dân đến nước Mỹ, hi vọng bác sĩ ở đó có thể đem hai tay của hắn chữa lành. Cả nhà bọn họ sau khi rời đi, thì không có trở về, hơn mười năm rồi, không biết hiền tử hiện tại lớn lên hình dáng ra sao, tay của hắn tốt có hay không...


Cùng Lưu tỷ đứng ở cửa ra vào trò chuyện gần một giờ, cũng chỉ biết được Đỗ Lễ Hiền từ mười ba năm trước đây đã di dân ra nước ngoài, đến nay cũng chưa có trở về qua. Nói cách khác, trên cơ bản có thể đem hắn loại trừ khỏi bản án. Bất quá tôi vẫn lấy một tấm ảnh của hắn, tuy mới chỉ có 14, 15 tuổi, nhưng lớn lên nhất định rất tuấn lãng , nếu không phải hai tay bị thương, hiện tại khẳng định rất được nữ hài tử hoan nghênh.


Về phương diện Đỗ Lễ Hiền không đạt được manh mối gì, đành phải chuyển mục tiêu lên người bốn người khác. Hiện tại duy nhất có thể tìm được chỉ có Lý Lượng Dụ. Phụ thân hắn là quan lớn chính phủ, tôi chỉ cần gọi cho lão đại thì tốn một chút thời gian là có thể thăm dò được địa chỉ hiện tại.


Lúc tạm biệt Lưu tỷ đã là 5h chiều, vì tiết kiệm thời gian, tôi quyết định cùng Trăn Trăn chia nhau hành động, tuy như vậy không phù hợp quy định, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Cô ấy có thể đi tìm kiếm địa chỉ của tỷ muội Tô thị, còn tôi đến nhà của Lý Lượng Dụ.


Biệt thự Lý gia ở khu trung tâm của khu biệt thự, rất yên tĩnh, rất có khí phái, so ra thì căn hộ cao cấp của Đỗ gia cũng có chút thua kém, xem ra những năm gần đây phụ thân hắn mò được không ít lợi lộc. Khi tôi đến nơi mặt trời đã xuống núi, nhưng sắc trời còn chưa đen tối lắm. Nhấn chuông cửa, tôi lập tức nghe thấy tiếng chó sủa, hơn nữa không chỉ một, có lẽ có bốn, năm con liền, âm thanh cũng rất to, hẳn là một loài chó lớn thuần chủng nào đó.


Chuông cửa cũng là hàng cao cấp có rất nhiều công năng, chuông reo không bao lâu đã có âm thanh truyền ra, là một giọng nói của nam nhân, rất không lễ phép: "Này, là ai?"


"Tôi là Mộ Thân Vũ, nhân viên của hình cục dò xét. Xin hỏi Lý Lượng Dụ tiên sinh ở nhà không? Tôi muốn hỏi thăm một chuyện." Đối phương không lễ phép, tôi cũng chỉ có thể tự an ủi mình, là hắn không có gia giáo, nhưng tôi cũng không thể cư xử đối với hắn như vậy, trừ phi hắn có điểm yếu để tôi nắm được.


"Móa, lão tử mấy ngày nay không có giết người phóng hỏa, tìm ta hỏi cái chym a` o0o!" May mắn không cùng Trăn Trăn đến đây, bằng không thì nàng nhất định sẽ đạp xập cửa mà xông vào mất.


"Tôi muốn hỏi, là vụ án của mười ba năm trước đây, chuyện Dư Tiêm Lăng tự sát, cùng bốn vụ án mới xẩy ra có liên quan..." Không trực tiếp đâm trúng vào chỗ hiểm đối phương, tôi chỉ sợ đến cửa ra vào cũng vào không được.


Đối phương đã trầm mặc một lúc, tôi còn tưởng rằng mình đã tính sai, nhưng mà thanh âm của hắn đột nhiên lại truyền ra: "Vào đi!" cửa thép chạy bằng điện tự động mở ra, vài cái đèn trên những bức tường cao tám trượng cũng sáng lên, chiếu sáng rộng khắp sân nhà. Trong sân cây cối hoa cỏ, hòn non bộ, ao nước tất cả đều đầy đủ, thật không phải xa hoa bình thường, nhà họ Lý này cũng quá phô trương rồi.


Vừa đi vào sân, tôi đã gặp phiền toái, năm con chó lớn vừa nhìn thấy tôi liền lập tức xông lại vây quanh, không ngừng sủa, hơn nữa còn tùy thời có thể bổ nhào đến. Nếu chỉ là mấy con chó canh cổng bình thường, chỉ cần biểu hiện một điểm công kích, thí dụ như nhặt cục gạch ném qua, thì có thể dọa chúng chạy mất rồi. Thế nhưng, hiện tại lại là năm con chó Shepherd thuần chủng Đức nhanh nhẹn dũng mãnh (chó vàng lớn).


Đang lúc tôi nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến lão đại có thể hỗ trợ cho tôi một cái thanh danh ‘ anh dũng hy sinh’ hay không, thì một âm thanh lớn truyền vào trong tai. Khi mở mắt ra, thì mấy con chó giống Shepherd đã tản ra. Tòa biệt thự năm tầng hiện lên trước mắt, một tên bị thịt trẻ tuổi đang đứng trước cổng, hắn không cao, đại khái chỉ hơn một mét sáu, nhưng cân nặng ước chừng cũng hơn chín mươi kg, tuy nhiên toàn thân  hắn đều là hàng hiệu. Khổ nỗi thân hình như hắn mặc vào thật chỉ tội thân mấy bộ quần áo. Cái này khiến cho tôi nhớ tới một câu tục ngữ "Mặc long bào cũng không giống thái tử" .


"Còn đứng đấy làm gì vậy, lão tử đang vội !" thanh âm người thanh niên cũng giống như người nghe chuông cửa, hắn có lẽ chính là người mà tôi muốn tìm. Nói xong hắn liền quay người đi vào biệt thự, mỗi một bước đi, thịt mỡ trên người đều rung rung vài cái, cảm giác tựa như thủ lĩnh lâm tặc bị thịt.



Tôi vừa đi vào đến đại sảnh, thì đã thấy Lý Lượng Dụ ngênh ngang gác hai chân lên trên ghế Sofa, cả người nằm gọn trên cái ghế, nếu mỗi ngày hắn đều ngồi như vậy thì cái ghế sofa quý giá ấy không được mấy tháng mà đi đời nhà ma. Mồm ngậm điếu xì gà, hắn hướng sofa đối diện chỉ chỉ, ý bảo tôi ngồi xuống.

0 nhận xét:

Post a Comment