Chương
12: tới từ địa ngục
Không gian di tích dưới mặt đất.
Một vết nứt không gian mở ra, chỉ thấy Di Chân từ trong khe
hở kia bước ra!
Tại thời khắc nguy hiểm nhất, nàng dùng đèn dẫn đường tìm
được đường sống trong chỗ chết! Thẳng thắn mà nói, nếu không có Thâm Vũ, 1 mạng
này của nàng đã quy thiên. Đồng thời, cũng chính bởi vì Lý Ẩn vẫn luôn không
buông bỏ cho nên nàng mời có thể sống sót.
Ý chí và quyết tâm của con người có thể tạo ra sinh cơ và
hy vọng. Nàng rất tin tưởng điểm này.
Nhưng nàng cũng biết, về sau bản thân mình chưa hẳn đã an
toàn. Ngọn lửa chỉ có thể thiêu đốt được trong 24 giờ.
Sau 24 giờ, tánh mạng của nàng vẫn như cũ khó có thể bảo
toàn, hi vọng bên trong không gian này số lượng ngọn lửa đầy đủ 1 chút.
Hiện tại, Lý Ẩn đang ở nơi nào? Có ở bên trong không gian
này hay không?
Nàng bước dọc theo cầu thang tiếp tục chạy xuống phía dưới.
Càng xuống không gian lại càng thêm rộng rãi, nhưng cũng càng thêm âm u. Mà
theo từng bước xâm nhập xuống sâu hơn, tới bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước
tầm mắt là 1 quảng trường to lớn, vách tường khắp nơi đều là 1 mầu xám, trên
vách tường có rất nhiều những bức bích họa cổ quái. Nơi này đã là lần thứ 2
nàng tiến vào đây.
"Di thiên đệ còn tốt đó chứ?" Di Chân thì thào tự
nói.
Còn về phần Ngân Dạ và Ngân Vũ, tình huống cũng đã đến tình
trạng sơn cùng thủy tận. Bọn hắn nép mình trong 1 góc hẻo lánh, thế nhưng những
mảng tóc vẫn không ngừng cuốn tới phía 2 người. Giờ khắc này, sức lực của con
người quá mức nhỏ bé, căn bản không thể thay đổi được tình huống.
Ngân Dạ gắt gao ôm lấy Ngân Vũ, tại thời khắc cuối cùng của
sinh mệnh, 2 con người yêu nhau sâu đậm cùng nhắm mắt lại.
"Ngân Vũ, nếu như có kiếp sau mà nói... anh nhất định
sẽ bảo vệ cho em, cho nên, khi đó em nhất định phải tìm được anh. Đây là ước
định của chúng ta."
"Ân, kiếp sau anh nhất định phải tới tìm em, sau đó
chúng ta sẽ lấy nhau...
Ngân Dạ cùng Ngân Vũ lệ rơi thành ròng, mà những sợi tóc
cũng sắp chạm đến thân thể bọn hắn.
Nhưng lúc này những sợi tóc kia lại đột nhiên dừng lại,
không tiếp tục tràn tới, theo thời gian trôi qua, chúng bắt đầu rụt trở về!
Hai người nhìn thấy 1 màn như vậy quả thực không thể tin
được. Hai người lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết?
Giờ phút này, cái đầu lâu màu đen của tổ tiên La gia đang
được đặt trên mặt đất. Rất nhiều những lọn tóc điên cuồng tràn vào lỗ mắt, lỗ
mũi, miệng của đầu lâu, thanh chủy thủ cắm trên đỉnh sọ nhiễm máu đỏ lại càng
trở nên âm u!
Lúc này Lý Ẩn đang lôi kéo tỷ muội nhà Thần Cốc núp vào
trong 1 gian phòng trên lầu 17. Vừa rồi, bọn hắn cũng rất kỳ quái tại sao từng
mảng tóc như thủy triều kia lại rút trở về. Trước mắt hạn chế đã hoàn toàn giải
trừ, vì sao còn xuất hiện tình huống như vậy?
Nhìn thế nào bọn hắn cũng cảm giác, chỉ còn con đường chết.
Ba người trốn đằng sau 1 cái ghế sô pha đều kinh hãi lạnh
mình. Tuy tình huống trước mắt kết quả chắc chắn phải chết, thế nhưng con sâu
cái kiến còn muốn sống, ai mà lại không hy vọng tới 1 ngày có thể rời khỏi nhà
trọ kia chứ!
Thẳng thắn mà nói, Tiểu Dạ Tử đã có chút tin tưởng Lý Ẩn
không phải quỷ, nếu như là quỷ thì đã trực tiếp giết chết các nàng, làm sao còn
phải đóng kịch dây dưa kéo dài?
"Vừa rồi, Trình Hải còn có Giang Thiệu Tân đều chết
hết." Thương toàn thân run rẩy "Những lọn tóc kia đem bọn hắn cuốn
vào trong phòng. . . Chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây? "
Lý Ẩn lại đang trầm tư, vì cái gì vừa rồi những lọn tóc lại
dừng lại?
La Hưu và La Xương Cốt vừa may trốn ở căn phòng bên cạnh.
"Đầu lâu của tổ tiên đã có tác dụng " giờ khắc
này, khóe miệng của La Xương Cốt đã rỉ ra chút máu "Tuy có thể tranh thủ
thời gian, nhưng sẽ không dài."
"Ta nói rồi, hạn độ thấp nhất phải thu được chút
lãi" La Hưu mặt mũi dữ tợn, vợ của hắn Hàn Cẩn đã chết. Lúc ấy vừa quay
đầu lại, chỉ trong 1 chớp mắt nàng đã biến mất.
Thê tử, nhi tử đều đã chết. La Hưu biết rõ, bản thân mình
rất nhanh sẽ đi theo làm bạn với bọn hắn.
Con dao găm nhiễm máu ghim trên đỉnh đầu lâu kia là của La
Xương Cốt. Lúc này tóc tràn vào bên trong đầu lâu màu đen kia ngày càng nhiều, trên
đầu lâu đã xuất hiện 1 vài vết rạn.
Chớp mắt khi vết rạn xuất hiện, La Xương Cốt tức khắc hộc
ra 1 búng máu!
"Đáng giận, thời gian so với trong tưởng tượng của ta
còn ngắn hơn, tăng thêm máu của ta cũng chỉ có thể kéo dài được đến như vậy
thôi sao?"
"Xương Cốt" La Hưu nhìn về phía ca ca, trong nội
tâm cũng cảm thấy đau nhức. Bi kịch này là số mệnh của La gia, không thể nào
thay đổi.
"Đại khái ta phải đi trước 1 bước rồi" La Xương Cốt
túm thật chặt lên ghế sô pha, nói: "Dựa vào chút này để đối phó với nhà trọ
chỉ là trứng chọi đá. Bất quá, ta ít nhất cũng phải liều mạng."
Hiện tại La Xương Cốt hoàn toàn là vùng vẫy giãy chết. Nhân
loại căn bản không có năng lực chống lại nhà trọ.
Vô luận là võ giả đại viên mãn hay là hàng đầu sư, trước
mặt nhà trọ chẳng qua chỉ là 1 hộ gia đình mà thôi. Bất luận kẻ nào cũng không
thể phá bỏ quy tắc.
La Xương Cốt lại hộc ra 1 búng máu lớn, sắc mặt càng thêm
tái nhợt!
"Xương Cốt!" La Hưu cầm lấy tay hắn, lớn tiếng
nói: "Xương Cốt! Cố lên!"
"Người của gia tộc ta cho dù chết cũng không được nghỉ
ngơi, giống như các vị tổ tiên xưa kia." La Xương Cốt biết rõ mình đã vào
thời khắc hấp hối "Chúng ta cho dù căm hận thế nào cũng chỉ là vô dụng mà
thôi.
Chúng ta bị điềm xấu quấn thân, không có lựa chọn. Chỉ có
thể dùng người khác chia sẻ nguyền rủa, gia tộc chúng ta mới có thể chống đỡ
đến ngày hôm nay, thế nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi chúng ta. "
"Đừng nói nữa, Xương Cốt...
"Ngươi còn nhớ không? Khi còn bé, trước mặt gia gia ta
từng hỏi, tại sao trong hoa viên nhà chúng ta lại chôn giấu nhiều xương cốt như
vậy. Gia gia đã nói, đó chính là số mệnh của chúng ta, là số mệnh của La thị
gia tộc. Bọn hắn an nghỉ ở dưới mặt đất, nhưng linh hồn lại không hề an bình, phải
hóa thành 1 bộ phận của nguyền rủa, sau đó sẽ biến thành điềm xấu trong vận
mệnh của chúng ta. . ."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
"Tổ tiên chúng ta vì chấp hành huyết tự lần thứ 10
thất bại, làm nguyền rủa lan tới cả hậu đại (con cháu). Chúng
ta ngay cả báo thù cũng không làm được, chỉ có thể lấy máu của mình dưỡng cổ.
Hiện tại, cũng nên xong rồi, ngươi cũng được, ta cũng tốt... số mệnh La gia
cũng thế..."
Trên đầu lâu màu đen đã trải rộng những vết rạn. Hài cốt bị
chôn trong hoa viên La gia vẫn luôn là như vậy, được dùng để dưỡng cổ, sau đó
liền trở thành trụ cột để hậu đại La gia dưỡng cổ.
Rốt cục, toàn bộ đầu lâu hoàn toàn nát bấy, 1 tia cố gắng
cuối cùng của La xương Cốt triệt để hóa thành hư ảo!
Giờ phút này trong vòng tay La Hưu chỉ là 1 cỗ thi thể lạnh
băng.
Thập Tam, A Cẩn, hiện tại ngay tới cả ca ca Xương Cốt cũng
mất. La Hưu trở thành người sống sót cuối cùng của La gia. Mà hắn chính là 1
người chịu nguyền rủa sau cùng.
Từng hàng lệ im ắng rơi xuống, hắn chậm rãi buông thi thể
của ca ca ra.
Lúc này, sau khi La Xương Cốt chết đi, diện mục của hắn
nhanh chóng trở nên già nua, tóc bạc dần, làn da cũng càng thêm thô sạm.
Một mực phải thừa nhận quá nhiều cổ thuật, tuy rằng bề
ngoài nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là 1 loại cổ tiêu hao sinh mạng để bảo vệ đệ đệ
La Hưu, vì vậy hắn mới có vẻ bề ngoài trẻ hơn đệ đệ.
Trong di tích dưới mặt đất, Di Chân cầm đèn dẫn đường dùng
để chiếu sáng. Lúc này, chung quanh nơi đây tịch liêu vô cùng, nàng đang tìm
kiếm Di Thiên, mà cự ly đã tới rất gần tháp di tích dưới mặt đất.
Nhìn chung quanh ngày càng trở nên rộng rãi, trước mắt xuất
hiện 1 đoạn cầu thang. Nàng tiếp tục dọc theo cầu thang đi xuống, rốt cục nhìn
thấy được Di Thiên và Thâm Vũ đang ở phía trước.
Di Thiên quay đầu lại nhìn về phía Di Chân, sắc mặt của hắn
có thể nói, tương đối khó coi.
Đây là một khoảng không gian hình bầu dục, rộng lớn như 1
thao trường. Ở chính giữa là 1 tòa tháp cao, đỉnh tháp và đuôi tháp được nối
liền với 1 sợi dây xích treo lơ lửng giữa không trung, phía dưới là vực sâu vô
tận, 4 bên khoáng đạt, có 1 sợi xích lớn nối liền tòa tháp với bờ vực bên này.
Ở 1 mặt của tòa tháp rũ xuống 1 sợi xích, cuối sợi xích là 1 nam nhân 2 tay bị
treo lên cao. Toàn thân nam nhân này đều là màu đen, nhưng dung mạo của hắn
nhìn kỹ, thực sự đúng là Di Thiên!
"Hiện tại ta đây vẫn chỉ là hình chiếu phân thân"
Di Thiên nhìn chính mình bị treo trong không trung "Tỷ, ta vẫn luôn kỳ
quái vì cái gì ta không thể dùng ý niệm để trở về thế giới thực. Thì ra bản thể
của ta vẫn đang ngủ say."
Kỳ thật thời điểm chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, bản thể
của hắn đã 1 lần tiến vào dị không gian, nhưng cuối cùng vì dị không gian bị
nghiền nát, bản thể lại quay trở về tháp di tích dưới mặt đất.
"Tỷ tỷ" Di Thiên nhẹ giọng hỏi: "Tỷ biết hay
không, tỷ bây giờ đang rất nguy hiểm? Một khi bị kéo vào..."
Di Chân cầm đèn dẫn đường lắc đầu: "Không thể nhanh
như vậy đâu. Ta bây giờ trở về thế giới thật xem tình huống của Lý Ẩn, có lẽ
hắn trở về thế giới thật rồi."
Nói xong, thân ảnh của Di Chân liền biến mất.
Thâm Vũ nhìn về phía vực sâu vạn trượng bên dưới, lại quay
sang nhìn Di Thiên, nói: "Vô luận như thế nào, tỷ đệ các ngươi thực sự làm
cho ta rất bội phục."
Thâm Vũ nói ra những lời này đều là chân tâm. Nàng thực sự
bội phục phát ra từ tận đấy lòng đối với 2 người. Chấp hành đến lần huyết tự
thứ 10, cho dù thất bại vẫn cố gắng chống trọi cho tới ngày hôm nay, chỉ sợ trong
lịch sử nhà trọ, cũng không có nhiều ví dụ về sự kiên cường như vậy.
"Đi đến một bước này, tỷ tỷ đã bỏ ra rất nhiều. Huyết
tự ta chấp hành, quá nửa là nhờ tỷ tỷ chỉ dẫn sinh lộ mới có thể sống sót."
Trong mắt Di Thiên tràn đầy kính ngưỡng đối với tỷ tỷ. Vì trải qua những sự
kiện khủng bố làm nội tâm hắn khép kín, không muốn thân cận với bất kỳ người
nào, chỉ có Di Chân là ngoại lệ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thi thể đang bị treo lơ lửng 1 bên
mặt tháp ngẩng đầu, nhìn về phía Thâm Vũ và Di Thiên!
"Thâm Vũ" Di Thiên túm lấy tay Thâm Vũ kéo nàng
ra sau lưng "Một khi gặp phải chuyện không may, ngươi lập tức dùng đèn dẫn
đường đào tẩu! Trên người ngươi hiện tại còn lại bao nhiêu ngọn lửa ?"Sáu...
Sáu cái."
Di Thiên ẩn ẩn, tổng có chút cảm giác không đúng.
Vì cái gì... Vừa. . . mới...
Hiện tại, bên trong nhà trọ, sau khi đầu lâu bị vỡ, càng
thêm nhiều hộ gia đình chết đi.
Mà Lý Ẩn phát hiện, căn bản không có cách nào tiến lên sân
thượng được. Chạy tới nơi này, có thể nói, trời cao không có đường chạy, địa
ngục không cửa vào. Bên cạnh Lý Ẩn là Tiểu Dạ Tử và Thương cũng đang nơm nớp lo
sợ.
Đúng lúc này, Lý Ẩn bỗng nhiên quay đầu, thuận tay rút ra dao
găm trên người! Người tới thế nhưng lại là Liền Sinh và Thủy Đồng.
Lý Ẩn hạ dao găm xuống, Liền Sinh nhìn thấy Lý Ẩn liền trợn
to 2 mắt, Tiểu Dạ Tử lập tức giải thích: "Hắn hẳn là Lý Ẩn thật sự. Các
ngươi... " nàng chợt nhớ lại nơi này là tầng cao nhất trong nhà trọ, Liền
Sinh vốn dĩ sống ở tầng này.
"Hiện tại là cục diện gì chúng ta đều rõ ràng" Lý
Ẩn hít sâu 1 hơi nói: "Chúng ta..."
Bỗng nhiên 1 tiếng kêu bén nhọn thảm thiết từ dưới lầu
truyền lên!
Nội tâm Liền Sinh níu chặt. Vượt qua năm mươi năm thời
gian, đổi lại kết quả cuối cùng vẫn là như thế sao? Hắn cuối cùng vẫn khó thoát
khỏi cái chết sao?
Lúc này bọn hắn thình lình nhìn thấy, trên màn hình thang
máy trước mặt, con số đang không ngừng nhảy lên! Hơn nữa, vẫn còn tiếp tục nâng
cao.
Giai đoạn hiện tại, không có hộ gia đình nào dám ngồi thang
máy!
Năm người nhìn nhau,
nhanh chóng bỏ chạy, hướng về phía cầu thang phóng tới!
Lần này thực sự có thể nói là chạy trời không khỏi nắng!
Di Chân trở về thế giới thật. Nàng lúc này đang ở trong khu
không người.
Sau khi xác định vị trí, nàng mau chóng chạy đi, ở nhà trọ
nhiều năm như vậy, lộ tuyến nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
"Nhất định không được có việc gì ah, Lý Ẩn. . . anh
nhất định phải còn sống chờ em tới!".
0 nhận xét:
Post a Comment