6/07/2016

Posted by Unknown |
Chương 10: nguyền rủa của huyết tự lần thứ mười


 Trên bầu trời, hắc ám như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt tiếp cận đám người Minh Vương. Đám người này cơ hồ còn chưa có ai kịp phản ứng đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ.


Đó là cái gì vậy?


 Nhìn kỹ lại, cự nhân to lớn đã không còn thấy đâu nữa. Hắc ám trước mắt tràn tới, không có hình thể cố định, chỉ là đơn thuần vọt về phía chiếc xe BMW, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.


Ngay thời điểm còn cách chiếc BMW khoảng 5m hắc ám kia rốt cục mới dừng lại. Sau đó, Thượng Quan Miên nhìn thấy, ở sâu bên trong hắc ám có 1 thân hình dần hiện ra.

Đó là gương của 1 người chết, lạnh lẽo và u ám. Thân thể hắn hoàn toàn bị hắc ám bao trùm, hắn vươn 2 tay muốn với tới chiếc BMW. Thế nhưng khoảng cách hơn 5m, căn bản với không tới.


 Đột nhiên hết thảy hắc ám lui trở về, tại 1 đường ranh giới nào đó, nó hóa thành vô hình, biến mất vô tung vô ảnh.


Lúc này, màu đen trong  2 con mắt của Di Chân đã tán đi, khôi phục lại như cũ. Nàng ôm lấy trán, nhìn về phía trước, toàn bộ mấy tên sát thủ đã biến mất.


Nàng nhìn về phía Thượng Quan Miên, hỏi: "Ngươi thấy được chưa? Khoảng cách còn bao nhiêu? Khoảng cách tới ta còn bao nhiêu mét?"


"Đoán chừng không cao hơn sáu mét." Thượng Quan Miên trả lời: "Ngươi cũng biết sao?"


"Đúng vậy. Mỗi một lần ta đều mất đi ý thức, sau đó ta cảm giác được, trong 1 khắc ấy có thứ cực kỳ tà ác đang không ngừng tiếp cận ta. Không còn tới 6m sao? Lần trước, khoảng cách vẫn còn 8m..."


Những tên sát thủ kia đã bị hắc ám tràn tới cắn nuốt sạch sẽ, 1 chút tro tàn cũng không để lại!


 Bầu trời trước mắt vẫn trong xanh như cũ, hoàn toàn không nhìn thấy mảy may dấu vết nào xót lại.


"Đi thôi." Thượng Quan Miên xuống xe, Di Chân biểu lộ cũng không có nhiều biến hóa nói: " Liền cưỡi chiếc Porsche kia đi."


 Hai người ngồi yên vị trên chiếc xe. Thượng Quan Miên kéo chân váy lên, lúc trước nàng đem bức tranh bỏ vào 1 hộp sắt rồi cột nó vào chân trái. Bởi vì chân phải dùng để đối địch, cột lên chân trái thì tốt hơn.


Nàng gỡ hộp sắt xuống, lấy ra bức họa chậm rãi mở ra. Trong bức họa, là 1 gương mặt đầm đìa máu tươi chiếm chọn cả bức tranh!


Thượng Quan Miên lập tức đem bức tranh cuốn lại.


"Làm sao vậy?" Di Chân đang khỏi động chiếc xe Porsche hỏi: "Ngươi sao lại đem bức họa cuốn lại?"


"Không có gì. Ngược lại, ngươi không thấy sợ sao? Nguyền rủa này làm cho hắc ám không ngừng tiếp cận ngươi, sớm muộn sẽ đem ngươi hoàn toàn nuốt trọn trong bóng tối."


"Ta biết." Di Chân nắm chặt tay lái, đồng thời đem vài mảnh thủy tinh rơi vãi trên ghế ngồi gạt xuống mặt sàn, thanh âm kéo dài nói: "Nhưng khi đó ta đã thề, sẽ một mực mỉm cười cho tới khi đối mặt với cái chết. Cho dù chết ta cũng không muốn nhà trọ kia cướp đi nụ cười của mình, còn có... tình yêu đối với học trưởng, chính là ý chí sống sót lớn nhất của ta."


"Vậy sao?" Thượng Quan Miên đem bức tranh bỏ vào trong hộp, còn nói thêm: "Được rồi, dù sao ta cũng không hiểu. Bất quá, ta cảm giác ở trong nhà trọ đó so với xã hội bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất chết ở nơi đó tốt hơn so với chết ở thế giới hiếu thắng bên ngoài. Ta sớm muộn cũng có ngày chết đi trong giết chóc, cho nên ta suy nghĩ, nếu như phải chết mà nói, ta không muốn chết trong tay những người muốn khống chế ta, coi ta như quân cờ, hoặc là người muốn đoạt tánh mạng ta vì lợi ích. Chết trong tay nguyền rủa và quỷ hồn... ta cảm giác có thể chấp nhận được. Đương nhiên điều này không đại biểu rằng ta chờ đợi tử vong giáng xuống, ta sẽ nếm thử coi bản thân mình có thể vượt qua được bao nhiêu huyết tự, chết trong huyết tự thứ bao nhiêu."


Di Chân cười khổ  1 tiếng nói: "Ý nghĩ của chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Ta muốn sống sót nhưng ngươi lại 1 lòng muốn chết."


"Bởi vì thế giới nơi ta sống không giống các ngươi." Thượng Quan Miên đem bức tranh cột lại trên chân, nói: "Thế giới của ta vĩnh viễn  chỉ có tử vong làm bạn, cho nên ta căn bản không tìm thấy lý do để sống sót. Chỉ là, ta muốn lựa chọn phương thức chết đi mà thôi."


 Lúc này, nàng bỗng nhiên ném điện thoại của mình tới: " Gọi đi, trước khi ta thay đổi chủ ý. Trong điện thoại có lưu số di động của những người cùng chấp hành huyết tự khác, tên là An Tuyết Lệ, Khâu Phi Phàm, Lí Kiện Phi cùng Trọng Khắc Ngôn, gửi tin nhắn cho bọn hắn sau đó tắt máy là được. Không cho phép gọi điện, nếu không ta lập tức làm đầu ngươi nhiều hơn 1 cái lỗ. Hiểu chưa?"


"Ngươi..." Di Chân cầm lấy điện thoại, nàng nhất thời không rõ vì cái gì Thượng Quan Miên lại thay đổi chú ý.


"Ah, đúng rồi, điện thoại di động của bọn hắn đã bị bộ hạ của Minh Vương lấy mất." Thượng Quan Miên cầm lại điện thoại nói: "Hơn nữa, ngươi bây giờ cũng phải lái xe, để ta."


Sau đó, nàng viết tin nhắn gửi cho Lý Ẩn. Di Chân 1 mực lái xe, ánh mắt không hề chuyển về phía điện thoại trong tay Thượng Quan Miên bởi vậy cũng không thể nhìn thấy cái tên này. Thượng Quan Miên gửi xong tin nhắn liền tắt điện thoại.


"Ngươi gửi cho ai vậy?" Di Chân tò mò hỏi.


" Lầu trưởng hiện thời."


"Lầu trưởng ah..." Di Chân nhớ lại khoảng thời gian sinh sống trong nhà trọ: " Lầu trưởng của chúng tôi khi đó là Hạ Uyên. Thời điểm ta vượt qua lần huyết tự thứ 10 đặc biệt nhờ hắn không nói ra sự hiện hữu của ta với những người sau này, vì nguyền rủa của ta không hề tiêu trừ, nói ra sẽ làm người khác tuyệt vọng. Vì vậy hắn đáp ứng ta. Đúng rồi, hắn có còn sống không?"


"Năm trước đã chết. Thời điểm chấp hành huyết tự lần thứ 6."


"Như vậy ah... Thực đáng tiếc."


"Mặt khác, " Thượng Quan Miên tiếp tục nói: " Chuyện về Bồ Mỹ Linh , ta có thể dẫn ngươi tới gặp 1 người, con gái Bồ Mỹ Linh. Gặp mặt người kia ngươi có thể hiểu thêm không ít chuyện về hắn. Trước mắt, nàng cũng là 1 hộ gia đình."


"Vậy sao?"


"Hơn nữa ta nghĩ... người và Hạ Uyên là hộ gia đình cùng thời, có lẽ nàng biết sự hiện hữu của ngươi. Có lẽ tình huống hiện tại của ngươi nàng cũng biết được một hai."


"Thật vậy chăng?" Di Chân tức khắc kinh hỉ: "Thật tốt quá, nàng tên là gì?"


"Đợi sau khi hết thảy kết thúc, ta sẽ an bài các ngươi gặp mặt. Nhưng nếu như ngươi dám lén gặp mặt hộ gia đình trong nhà trọ, để ta phát hiện được, ta sẽ giết cả ngươi lẫn hộ gia đình đó. Đây không phải đe dọa, là cảnh cáo!"


 Chiếc Porsche dần tiến vào 1 con đường vắng vẻ, bởi vì phải cảnh giác vừa đi vừa dừng, cho nên chạy hơn 3 giờ mới rời khỏi nội thành. Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen.


Thông qua trạm thu phí, xe lại chạy thêm 1 đoạn ngắn, lúc này đã đi vào 1 con đường nhỏ không có người qua lại. Ở địa phương này, có thể nói không khí khủng bố bao dầy đặc khắp nơi.


 Tốc độ xe tuy đã tăng đến cực hạn, thế nhưng bức họa trong tay Thượng Quan Miên  càng ngày càng không ổn.


 Trong bức họa, trên mặt nữ quỷ, máu tươi chảy ra từ trong hốc mắt, trong lỗ mũi, trong lỗ tai, trong mồm, còn cái cằm thì cơ hồ đã gãy làm đôi, từng bộ phận trên mặt vỡ ra giống như bánh bích quy, máu tươi đầm đìa rỉ ra, hình 1 bàn tay vươn ra ở giữa trung tâm bức họa.


"Nhanh..." Di Chân vội vàng nói: " Sắp tới chỗ kia rồi!"


"Ta biết." Thượng Quan Miên cầm chắc bức họa nói: "Nhưng ta chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ta chết, ngươi lập tức rời khỏi chiếc xe này đào tẩu. Con gái Bồ Mỹ Linh tên là Bồ Thâm Vũ, số di động của nàng là 147236598."


"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, Thụy mỹ nhân tiểu thư. Thế nhưng ngươi yên tâm đi, Thụy mỹ nhân tiểu thư, ngươi không có việc gì đâu..."


"Đừng có dùng danh xưng kia gọi ta." Thượng Quan Miên lạnh lùng đáp lại: "Ta nổi danh. Tên của ta là Thượng Quan Miên. Đương nhiên, cho dù ngươi biết cái tên này cũng không thể tra nổi thông tin về ta."


Thượng Quan Miên là nhân vật không hề tồn tại, không có quốc tịch, không có bất kỳ ghi chép nào, hoàn toàn là 1 nhân vật bịa đặt. Nói cho cùng, cái tên này là do huấn luyện viên năm đó đặt cho Thượng Quan Miên theo danh tự tiếng trung mà thôi, không hề có bất kỳ ý nghĩa nào.


"Thượng Quan Miên? Thật là một cái tên dễ nghe. Ân, là chìm trong giấc ngủ sao? Cảm giác rất vừa đúng với cái tên Thụy mỹ nhân ah."



"Ân, cái tên này rất không tệ."


Lúc này Di Chân lại mạnh mẽ gim chân ga: "Thượng Quan tiểu thư, ta sẽ không để ngươi chết đâu. Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ khiến ngươi sống sót! Còn có, ngươi nói thế giới của ngươi không giống với thế giới của chúng ta, ta tuy không hiểu nó nghĩa là gì, nhưng ta  cảm giác, tánh mạng của ngươi không phải không có ý nghĩa. Không nên đơn giản nói tới từ ' Chết ' ."


Lúc này bọn người An Tuyết Lệ đã chạy tới khu vực ngoại thành! Xe là của  An Tuyết Lệ, nàng đang không ngừng đạp chân ga nói: "Nhanh, nhanh một chút! Tới chỗ kia chúng ta liền có thể sống rồi!"


"Tranh thuỷ mặc, tranh thuỷ mặc vẫn đang biến hóa!" Khâu Phi Phàm ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn bức tranh thủy mặc trong tay, thanh âm thê thảm nói: "Các ngươi, các ngươi xem đi..."


Trong bức họa trên tay hắn, thân thể nữ nhân áo vàng đang trôi nổi trên không, từ đằng xa đang chuyển hướng tới gần hơn! Miệng của nàng mở ra rất lớn, sâu bên trong chỉ thấy 1 lỗ đen thâm trầm!


"Thượng Quan Miên gửi tin nhắn cho Lý Ẩn không biết là thật hay là giả?" Khâu Phi Phàm  lúc này đã khóc lên: "Ta nên làm cái gì đây, nên làm cái gì vây giờ đây!"


Đúng lúc này, chỉ nghe  thấy từ ghế ngồi đằng sau truyền lên 1 tiếng kêu lớn: "Lí, Lí Kiện Phi!"


Bọn hắn quay đầu lại, chỉ thấy chỗ Lí Kiện Phi lúc trước ngồi chỉ còn lại bức tranh thủy mặc! Mà bên trong bức tranh, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp kia miệng đã hoàn toàn vỡ ra, còn có 1 nửa thân thể nam nhân lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn còn đang không ngừng giãy dụa!


An Tuyết Lệ lập tức đạp phanh, quay đầu hỏi: " Sao rồi, chuyện gì xảy ra? Lí Kiện Phi hắn sao lại không thấy đâu nữa? Trọng Khắc Ngôn!"


"Ta, ta cũng không biết..." Trọng Khắc Ngôn thân thể run rẩy nói: "Ta vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại thì chỉ còn nhìn thấy bức tranh thủy mặc..."


"Ném ra ngoài!" An Tuyết Lệ hô to: " Đem bức tranh này ném ra ngoài!"

 Trọng Khắc Ngôn lập tức mở cửa xe bên kia, dùng chân đạp nó ra ngoài rồi dùng sức đóng cửa xe lại, làm xong tất cả hắn hô to: "Nhanh, nhanh lên! Bức họa của ta đã không xê xích gì nhiều..."


Di Chân lái xe lướt qua 1 rừng cây: "Nhanh, Thượng Quan tiểu thư, sắp tới rồi. Tới chỗ đó liền có thể tìm được 'Sinh lộ'! Vô luận như thế nào..."


Nàng vốn định nói "Nhẫn nại 1 hồi nữa ", thế nhưng lập tức lại tự giễu: nhẫn nại? Loại chuyện này  làm sao có thể nhẫn nại đây?


"Không sao." Thượng Quan Miên vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ta và tử thần là hàng xóm nhiều năm, hắn tới thăm ta vô số lần, nhưng chưa lần nào thành công mang ta đi."


Nhưng đúng lúc này, từ 1 hướng rẽ khác, 1 chiếc xe trắng bạc hung hăng vọt về chiếc Porsche bên này! Cú va chạm làm cửa chiếc xe Porsche lõm xuống 1 đoạn!


"Nằm sấp xuống!"


Theo tiếng hô to của Thượng Quan Miên, nàng liền cóp cò súng hướng về phía chiếc xe trắng bạc, nhưng chiếc Porsche cũng nối theo bước chiếc BMW, bị bắn thủng lốp.


 Từ chiếc xe bên kia, "Minh Vương" Lộ Phose, "Huyễn Ma Nữ" Lâm Slovenian bước xuống. Hai người khi hắc ám trêm bầu trời lao tới liền nhảy ra khỏi đường lớn rớt xuống con đường bên dưới, may mắn rớt ngay trên thùng 1 chiếc xe tải.


"Thời gian cuối cùng đã tới." Minh Vương lấy ra cặp đao nói: "Tuy ta nghĩ muốn hảo hảo tra tấn mới giết ngươi, bất quá ta cảm giác, vũ nhục thi thể ngươi, sau đó đem từng mảnh thịt trên người ngươi lóc ra bỏ vào bồn cầu cũng là hưởng thụ không tệ. Lâm Slovenian, ngươi đối phó với nữ nhân còn lại trên xe, có thể ở cùng Thụy mỹ nhân một chỗ, đoán chừng cũng không phải người thường."


"Thi thể của nàng là của ngươi, nhưng thủ cấp phải giao cho ta." Lâm Slovenian nhìn về phía Di Chân ngồi trên ghế lái trong chiếc Porsche nói: "Như vậy, động thủ đi!"


Thượng Quan Miên bước xuống xe, sau đó chặn trước người Di Chân.


"Thật có lỗi, nàng chỉ là phụ nữ tay trói gà không chặt mà thôi. Đừng nói là ngươi, là người bình thường cũng có thể đơn giản giết nàng."


Di Chân thật không ngờ Thượng Quan Miên lại bảo vệ mình, nhất thời không biết phải làm sao.


"Đừng hiểu lầm." Cánh tay Thượng Quan Miên run lên, lấy ra 1 cây súng ngắn: "Ngươi có chỗ hữu dụng với ta, cho nên ta mới bảo hộ mạng của ngươi. Bằng không, ta cũng chẳng quản sống chết của ngươi."


"Thế nhưng bức tranh thuỷ mặc..." Nàng vội vàng nói: "Chúng ta không còn thời gian!"


"Ta biết rồi." Thượng Quan Miên hướng mắt về phía Minh Vương cùng Huyễn Ma nữ, nói: " Tên người đã nhớ chưa? Còn số điện thoại di động? Ta không phải người thích lặp lại."


" Đã nhớ..."


Thượng Quan Miên đối mặt với hai đại sát thủ nói: "Huyễn Ma nữ Lâm Slovenian, ta biết thuật thôi miên của ngươi lợi hại, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhìn vào mắt đối phương, đồng thời khoảng cách không thể vượt qua 2m. Đương nhiên, ngươi không cần tới năng lực thôi miên cũng đã rất mạnh. Nhưng ta thề, chỉ cần ngươi tiến vào gần ta trong phạm vi 2 mét, ta sẽ tiễn ngươi tới gặp thượng đế."


Vừa dứt lời, mũi súng liền nhắm ngay vào trán Lâm Slovenian!


Minh Vương rống giận vọt tới, trong tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã không còn cầm đao, mà thay vào đó là 1 khẩu súng ngắn Toka Lev!


Huyết chiến cuối cùng hết sức căng thẳng!


0 nhận xét:

Post a Comment