Chương
16: Tuyệt vọng...
"Tiền bối, ngươi như thế nào có thể xác định
được vị trí 7 người kia?" Thượng Quan Miên đột nhiên hỏi.
Vu không cần nghĩ ngợi trả lời: "Chân khí của
ta đã bao trùm chung quanh khu vực này bán kính ba cây số, mà bây giờ ta rõ
ràng cảm giác được, khí mà ta tản mát ra đang bị tiêu tán... tiếp cận, vẫn còn
đang tiếp cận!"
"Cách chúng ta có xa lắm không?"
"Hơn 2 cây số 1 chút... Không, đang tiến gần
hơn!"
Tất cả mọi người đều sợ hãi quay đầu lại, bất quá
đằng sau quá nhiều chướng ngại vật, lại thêm cảnh đêm thâm trầm, cho nên không
ai thấy rõ ràng. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng lời của Vu..., hắn là
cường giả có tất yếu phải nói dối?
Lý Ẩn lại nghĩ đến, người giết 7 tên sát thủ kia là
Vu. Hẳn là, oan có đầu, nợ có chủ, chẳng lẽ khi nào oan hồn lấy mạng thì mới có
thể kết thúc cái huyết tự này? Thượng Quan Miên thì không thể nào giết chết Vu ,
trên thế giới này người có thể giết Vu rải rác không mấy ai. Như vậy, chẳng lẽ
phải ngồi đợi Vu bị quỷ giết? Không, tốc độ của Vu so với bọn hắn không hơn,
chờ bị bọn hắn đuổi kịp, nhóm người Lý Ẩn chỉ sợ đã chết rồi.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại thật sự thấy hoang
đường, lúc trước Thượng Quan Miên vì huyết tự này tuyên bố, để đề phòng gia tộc
Eli Khắc Sâm mời sát thủ rất mạnh tới, mới lựa chọn thông tri cho mấy thế lực
lớn, rốt cục đưa tới kết quả như bây giờ. Nếu như đối phương là người, còn có
thể dựa vào vũ khí cường đại mà tranh thủ giữ mạng, nhưng bây giờ... Đến tột
cùng là do huyết tự sinh ra quỷ, hay là bởi vì 7 quỷ hồn này sinh ra mới ban bố
cái huyết tự kia?
Đúng vào lúc này hắn mới chú ý Hàn Vị Nhược đang ở
1 bên, Lý Ẩn đột nhiên giật mình một cái!
Chẳng lẽ!
Dung mạo Hàn Vị Nhược so với Thượng Quan Miên quá
tương tự! Nếu như trong bóng tối nhìn qua sẽ dễ dàng nhầm lẫn hai người. Chẳng
lẽ, sinh lộ là để Hàn Vị Nhược trở thành mồi nhử, thu hút sự chú ý của 7 người
kia?
Cẩn thận ngẫm lại, hoàn toàn có khả năng. Chỉ cần
để nàng mặc quần áo của Thượng Quan Miên vào, chủ động dẫn quỷ rời đi, lại thêm
cái dung mạo cực kỳ tương tự, hoàn toàn có khả năng đánh tráo! Mà nàng hiện
tại cũng tiêm cấm dược, nếu như có thể kéo dài tới khi huyết tự chấm dứt, như
vậy có lẽ chính là 1 đường sinh cơ!
Nhưng Hàn Vị Nhược vừa rồi công bố mình là mẹ đẻ Thượng
Quan Miên, cái này ý vị như thế nào? Thượng Quan Miên dù tàn khốc như thế nào,
nhưng có thể giết được mẹ đẻ của mình sao?
Trăm thiện chữ hiếu đứng đầu! Vô luận là ai, hi
sinh cha mẹ để đối lấy mạng sống có khác gì loài cầm thú? Lý Ẩn tự hỏi, nếu như
là hắn, quả quyết không thể làm chuyện như vậy được! Mẫu thân chết cho đến này
vẫn làm hắn đau đến khắc cốt minh tâm!
Nhưng mà lúc này, Hàn Vị Nhược lại mở miệng:
"Không quản xem bọn họ là người hay quỷ khỉ gió gì, nếu đến giết Tự Do... Vậy
để ta dẫn bọn họ rời đi! Tự Do, ta mặc trang phục của con, đem tất cả bọn người
đó đi nơi khác!"
Hàn Vị Nhược trên thực tế rất khó tin tưởng lời của
Vu..., nhưng mặc kệ như thế nào, bảy người cấu thành uy hiếp tới tánh mạng của
Tự Do là sự thật giành giành. Đã như vầy, nàng chỉ có thể vì con gái liều chết
hy sinh, giúp nó tìm 1 đường sống!
Thượng Quan Miên lại lạnh lùng trả lời: "Cái
đó và ngươi có quan hệ gì?"
"Ta..." Hàn Vị Nhược mấp máy: "Ta
cùng dung mạo của con có rất nhiều chỗ tương tự, hiện tại trời so với trước còn
tối hơn, bọn hắn nhất định sẽ nhận lầm đấy! Nhất định! Để cho ta tới dẫn bọn
hắn rời đi, nếu không, con sẽ chết ... sẽ chết đó!"
Hàn Vị Nhược vừa nghĩ tới con gái sẽ chết, trong
nội tâm cảm giác quặn đau một hồi. 16 năm, vô luận là Tự Do hay là Chân Thật,
nàng cái gì cũng đều không thể làm vì chúng, đơn giản là nàng sinh hoạt tại thế
giới hắc ám, 1 thế giới chỉ tràn ngập giết chóc và tàn nhẫn. Nếu như không vì
lúc trước nàng đụng tới người của cấm địa đen, cũng sẽ không để cho Tự Do sống
ở nơi giống như địa ngục đó, biến thành một cỗ máy giết người.
Nàng chỉ có thể làm những thứ này cho con gái.
"Im ngay!" Thượng Quan Miên giận dữ hét
lên: "Ngươi dựa vào cái gì đi chết giùm ta!"
"Ta là mụ mụ con ah, Tự Do! Ta là mẹ ruột của
con, lúc trước ta sinh hạ con cùng muội muội, bởi vì bị tổ chức Cấm Địa Đen đuổi
giết, cuối cùng làm cho con vô ý rơi vào tay bọn hắn... ta quá vô năng mới để
con sống 1 cuộc sống thống khổ như vậy. Ta, ta chỉ có thể vì con làm những
thứ này... làm những thứ này!"
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, nàng tuyệt
đối không phải người không sợ chết, nếu như cái chết của nàng có thể đổi lại
bình an cho con gái, nàng có thể làm! Nếu không, lúc trước cũng sẽ không ngăn
trở trước mặt 7 người kia, mặc dù nàng biết rõ bản thân năng lực của mình có
bao nhiêu chênh lệch!
Lúc này, khoảng cách tới cửa ra vào công viên đã
rất gần. Nhưng Vu cũng đồng dạng cảm giác được, bảy người kia càng thêm gần hơn!
Hàn Vị Nhược cắn chặt răng, bỗng nhiên đem tóc đằng
sau nhanh chóng buộc lên, rất nhanh túm lại thành 1 bím đuôi ngựa! Sau đó hướng
về 1 phương khác phóng đi! Đồng thời, nàng xé áo khoác bên ngoài ra, lộ ra 1 bộ
quần áo nịt màu đen bên trong! Bộ quần áo này nàng thường mặc khi đi ám sát, mà
Thượng Quan Miên cũng mặc 1 bộ quần áo đen!
Nhưng trong chớp mắt, cánh tay của nàng bị Thượng
Quan Miên hung hăng kéo lại!
"Nếu như ngươi là mẫu thân của ta, vậy thì
nghe ta!" tay Thượng Quan Miên lúc này gắt gao giữ chặt Hàn Vị Nhược,
không để cho nàng giãy rụa, tốc độ dưới chân lại tăng thêm!
Bọn người Lý Ẩn dù sao cũng không có trụ cột võ
học, càng không có tu luyện qua võ học Luyện Thể, thân thể đã tiếp cận cực hạn.
Chỉ cần dược hiệu thoáng qua, bọn hắn sẽ lập tức bạo liệt bỏ mình, tuyệt đối
không có khả năng may mắn sống sót!
Vừa rồi, Lý Ẩn bị Vu dùng chân khí hùng hồn cưỡng
ép đã bị nội thương, lại thêm vào cấm dược, tình huống cơ thể hắn là nghiêm
trọng nhất. Lúc này, Lý Ẩn chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, lại phun ra 1 ngụm
máu tươi! Không chỉ có thế, dưới da hắn, mạch máu đang bắt đầu bành trướng!
Lý Ẩn tức khắc minh bạch, lúc nãy bị tổn thương đã
làm cho tác dụng phụ càng thêm xấu đi. Tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ sẽ thực
chết ở nơi này! Chết vì tác dụng phụ của cấm dược, hoặc do sau lưng 7 quỷ hồn...
"Tử Dạ..." Lý Ẩn xiết bàn tay lại thành
nắm đấm, hiện tại ánh mắt của hắn đã có
chút mơ hồ.
Mà tình huống của Lý Ẩn như thế, những người khác
cũng không khá hơn chút nào. Giữa những người này thể chất kém cỏi nhất là La
Mật Tử, đã sắp không được rồi.
"Ah!" La Mật Tử phun ra một ngụm máu lớn,
thân thể ngã trên mặt đất!
Thượng Quan Miên một tay nhấc La Mật Tử, đem nàng
khiêng lên vai lại tiếp tục tiến về trước! Mà La Mật Tử vẫn tiếp tục thổ máu
như trước, thần kinh La Mật Tử lúc này đã mơ hồ.
"Ah!" Roland cũng đỏ mặt lên, cơ hồ sắp
không thể chịu nổi. Dù sao tốc độ này đã hoàn toàn siêu việt khả năng chịu đựng
của cơ thể hắn, trên người bắt đầu xuất hiện vết rạn da, máu thấm ra ngoài, trong
đầu hiện tượng ù tai cực nghiêm trọng.
Mà tình huống của Hồng Ban Ơn thì đỡ hơn một chút. Hắn
đã từng đi chế độ nghĩa vụ quân sự, Hồng Ban Ơn lúc trước còn trong quân đội
rèn luyện thân thể cũng khá tốt, nhưng dù là như thế, hắn cũng bắt đầu cảm giác
thân thể mình sắp không chống đỡ nổi.
Trong những người này, chỉ có Thượng Quan Miên là thành
thạo, những người khác mệnh đã trong sớm tối!
"Thượng... Thượng Quan Miên..." La Mật Tử
lại nhổ ra 1 búng máu, "Ngươi, ngươi để cho nàng dẫn quỷ rời đi đi, dù sao
cũng là nàng nguyện ý..."
Thượng Quan Miên lại không trả lời.
Không có bất kỳ biện pháp nào có thể ngăn cản tốc
độ của đối phương, là người còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng... tình huống hiện
tại, không biện pháp nào khả dụng!
Bị đuổi kịp chính là chết!
Chỉ có trốn, trốn, trốn!
Mộng Khả Vân lúc này chân chính cảm thấy sợ hãi.
Nàng thật sự không muốn cùng những người này tiếp tục ở cùng 1 chỗ, thế nhưng
tộc tổ nghiêm lệnh nhất định phải mang Thượng Quan Miên trở về, nên làm sao bây
giờ? Tộc tổ một khi tức giận hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Trừ phi nàng có
ý định phản bội gia tộc. Nếu như về đến gia tộc, nói rõ chân tướng với tộc tổ
hắn có tin hay không? Vu sẽ giúp nàng làm chứng sao? Vạn nhất tộc tổ dưới cơn
thịnh nộ giết nàng...
Nhưng Mộng Khả Vân lại nghĩ, bản thân mình hiện tại
trong gia tộc địa vị cũng phi phàm, tộc tổ có lẽ không đến mức vì 1 nhiệm vụ
thất bại mà lấy mạng nàng a? Những năm qua diệt trừ những người ngấp nghé địa
vị tông gia nàng cũng xuất không ít lực, cũng coi như là có chút công lao chứ.
Nghĩ đến đây, nàng đã có ý không muốn ở chung với
nhóm người này nữa. Vì vậy lập tức nói: "Thượng Quan tiểu thư, Mộng gia sẽ
không cùng ngươi có bất cứ quan hệ gì nữa, ngươi bảo trọng, không hẹn lần sau!"
Nhưng Vu nhưng lại lạnh lùng nói: "Ngươi nếu
như dám đi, ta lập tức động thủ giết ngươi. Dù sao, ta cũng không sợ cái lão
bất tử nói mớ Mộng Thiên kia." Mộng Khả Vân sợ tới mức toàn thân run lên,
đành phải phục tùng.
"Tự Do..." Hàn Vị Nhược hô lên với Thượng
Quan Miên: "Mau buông tay ta đi, tiếp tục như vậy, tiếp tục như vậy, ngươi
sẽ chết đấy... Ngươi thật sự sẽ chết..."
Nàng đã khóc không thành tiếng. Thân là mẫu thân mà
phải nhìn con gái đối mặt với tử vong, đây là sự tình thống khổ bực nào?
"Ai nói ta sẽ chết?" Thượng Quan Miên lại
nắm chặt tay Hàn Vị Nhược hơn: "Ta sẽ không chết đâu!"
"Tự Do! Để cho ta đi thôi! Mụ mụ chỉ có thể vì
ngươi làm những thứ này! Mụ mụ... Mụ mụ chỉ có thể..."
"Ta không có mẫu thân. Ta cho tới bây giờ đều
không có mẫu thân. Sau khi giết chết Anna ta thề sẽ không yêu 1 người nào nữa,
không có người đáng giá cho ta bảo hộ, cũng không có người có khả năng bảo vệ
ta, ta chỉ có thể không ngừng giết
chóc..."
"Cái gì... Anna, ai là
Anna?"
"Nghe kỹ cho ta... Ta
không cho phép ngươi chết " Thượng Quan Miên gắt gao cắn môi, rít gào nói:
"Có ta ở đây, không cho phép ngươi chết!"
"Tự Do... Vừa rồi, không
phải con muốn giết ta sao, không phải con không tin ta là mẫu thân của con hay
sao?"
"Ngươi im ngay cho ta!" Thượng Quan Miên
một bên khiêng La Mật Tử, một bên túm lấy Hàn Vị Nhược không chịu buông tay chút
nào! Lý Ẩn nhìn một màn này, cũng minh bạch, quả nhiên tình mẹ con là thiên
tính, Thượng Quan Miên từ khi Hàn Vị Nhược muốn vì nàng mà trả giá đã chấp nhận
vị mẫu thân này!
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời ánh trăng bị che
kín không còn kẽ hở, hơn nữa ánh sáng trong khắp công viên, vậy mà toàn bộ
đều tắt ngúm!
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều
là đưa tay không thấy 5 ngón! Vu lập tức từ trên người mang ra 1 cái đèn pin
nhỏ, nhưng lại phát hiện không thể nào bật lên được!
Bóng tối bao trùm khắp nơi, đem tất cả mọi người
đẩy vào sâu bên trong địa ngục!
"500m!" Vu bỗng nhiên cảm giác được, khí
của hắn ở sau lưng cách 500m đã triệt để tiêu tán, hơn nữa tốc độ còn đang rất
nhanh!
Nhưng quay đầu lại, không ai có thể nhìn thấy phía
sau.
"300m... 200m... 100m... 50m!"
Trong bóng tối, mỗi người đều sợ hãi tới cực điểm,
khoảng cách vẫn đang không ngừng bị kéo lại gần hơn!
Nhưng khoảng cách từ đây cho tới cổng ra vào công
viên vẫn còn rất xa! Không, cho dù rời khỏi công viên thì như thế nào?
Khoảng cách tới lúc huyết tự kết thúc vẫn còn nhiều
thời gian!
"20m... 10m!" Vu lúc này nổi giận gầm lên
một tiếng, quay người lại đánh ra 1 quyền, chân khí hùng hồn lập tức oanh tạc phía sau! Chân khí của hắn nếu đánh
lên thân người liền có thể đem thân thể người đó oanh thành tro bụi, ngay cả
nửa điểm cốt nhục cũng không lưu lại! Nhưng mà hắn lại cảm giác, khí của mình ở
phía sau 10m đã hoàn toàn tiêu tán! Hơn nữa, hắn chỉ cảm thấy, 1 cỗ cảm giác
băng lãnh tà dị chạy xộc lên não!
Ngay cả là cường giả như Vu, trong lòng cũng sinh
ra 1 nỗi sợ hãi!
Lý Ẩn thì cảm giác, sau 1 khắc nữa hắn sẽ không
kiên trì nổi mà ngã xuống.
Phải chết ở chỗ này sao...
Thật sự phải chết sao?
Xông qua nhiều lần huyết tự như vậy, rốt cục đã tới
cực hạn rồi sao?
Sinh lộ... Sinh lộ đến tột cùng là cái gì?
0 nhận xét:
Post a Comment