1/25/2016

Posted by Unknown |
Chương 13: Thượng Quan Miên tra hỏi



Diệp Phượng Sơn lúc này đang vào giữa trưa. Nhưng bầu trời vẫn như trước âm u vần vũ, thậm chí còn ngày càng tối.


Bọn người Ngân Dạ nhanh chóng từ dưới mặt đất bò dậy, liền chú ý tới, những người sắm vai thi thể… cơ hồ không ngoại lệ, đều đã chết. (Đoạn này không có thiếu chương nào đâu nhé, tác giả nó cụt ngủn thế đó.)


Cùng lúc đó, Thượng Quan Miên chạy tới trước camera tung 1 cú đá, làm nó hoàn toàn nát bấy! Ngay sau đó, thân ảnh giống như tia chớp chạy trốn! Mà những hộ gia đình khác cũng từng người vội vàng bỏ chạy!


Vai diễn quần chúng đến đây coi như kết thúc, nhưng vẫn không thể rời khỏi phạm vi Diệp Phượng Sơn.


Bọn người Ngân Dạ cũng không để ý tới nhóm nhân viên đang ngơ ngác sau lưng, hùng hùng hổ hổ nhảy vào rừng cây!


Không lâu sau, người trong tổ kịch mới phát hiện ra vấn đề.


"Sao... Làm sao có thể? Lâm Đạo? Lâm Đạo!"


Phó đạo diễn Uông Hoa cùng người đại diện phía đầu tư lay từng người đóng vai thi thể trên mặt đất. Nhưng hiên tại, bọn họ đã thật sự trở thành thi thể!


Lâm Đông Hiền, Lữ Thanh, Lâm Thư Kỳ ba người cũng đã chết!


Trên mặt đất, vô số thi thể nằm ngổn ngang, cảnh tượng đáng sợ đó làm sau lưng mỗi người như rót vào nước đá. Bọn hắn không thể lý giải nổi tại sao lại phát sinh sự việc khủng bố này!


Chuyện này dù không thể tin như thế nào, nhưng sự thật đã xảy ra!


"Báo động... Mau báo cảnh sát!"


Uông Hoa lập tức lấy điện thoại ra, nhưng lại phát hiện gọi bao nhiêu cuộc cũng không thể nối thông với bên ngoài! Tình huống này phát sinh lại càng làm bọn hắn sợ hãi!


Nhưng khủng bố.. hiện tại mới bắt đầu.


Sau khi Lâm Đạo và vô số người khác chết, tất cả những người còn lại đều tập trung 1 chỗ! Tự nhiên, bao gồm cả mấy diễn viên chính!


Nhưng, có 1 người, lại không xuất hiện!


Trương Phượng Lâm!


Không ai có thể tìm thấy nàng!


"Ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì?"


Uông Hoa lúc này đã sợ tới mức trái tim muốn rạn nứt, nhân viên tổ công tác đưa đến 1 cái tin càng thêm đáng sợ. Chính là, bọn hắn không cách nào rời khỏi Diệp Phượng Sơn!


Bản thân Diệp Phượng Sơn lấy thế núi hiểm trở mà nổi tiếng, cơ hồ đều là vách núi vách đá, cực kỳ bóng loáng, từ chân núi tới đỉnh núi, căn bản không có 1 con đường dẫn thẳng lên tới đỉnh, chỉ có thể đi qua cầu treo Long Minh Sơn mới bước chân được vào Diệp Phượng Sơn.


Diệp Phượng Sơn bốn phía đều là vách đá dựng đứng, chỉ chim chóc mới có thể bay qua.


Mà cây cầu duy nhất để rời khỏi Diệp Phượng Sơn đã rớt xuống đáy cốc!


Không cách nào rời khỏi.


Bất luận 1 phương thức truyền tin ra bên ngoài nào đều không thể sử dụng! Tất cả bọn hắn bị nhốt chết trên ngọn núi này rồi!


Cuối cùng nhất bọn hắn đành trở về khách sạn, lại kinh ngạc phát hiện ở hành lang lầu 1, bọn người Thượng Quan Miên đang ngồi ở đó.


Hai vị phó đạo diễn, 5 diễn viên chính cùng với rất nhiều nhân viên công tác trong tổ phim đều phi thường kinh ngạc.


"Diệp Nhữ Lan..." Uông Hoa lập tức tiến lên: "Vừa rồi sao ngươi có thể 1 cước đá nát camera? Ngươi biết cái đó đắt lắm không?"


Thượng Quan Miên thẳng tắp đứng lên, nhìn những người đang tụ tập lại, nói: "Trương Phượng Lâm, nàng ta có ở đây không?"


"Chúng tôi không thấy!"


"Vậy thì nhanh tìm đi! Cho dù phải trở lại đỉnh núi Diệp Phượng Sơn, cũng phải tìm cho ra."


"Này!" Lúc này Tống Lâm 1 trong 5 diễn viên chính cả giận nói: "Ngươi có biết tình huống lúc này không? Chết rất nhiều người, ngay cả Lâm Đạo cũng chết! Cái này chính là có người đầu độc, có người mưu sát đó!"


Thượng Quan Miên lại lạnh lùng trả lời: "Ta không muốn lặp lại. Đi tìm Trương Phượng Lâm."


Ngay sau đó, một cây súng locker xuất hiện trong tay nàng: "Nếu không, ta không ngại tăng thêm vài người chết."


Lúc này mọi người tức khắc kêu thảm 1 tiếng, nhao nhao chạy trốn, Thượng Quan Miên nhắm ngay bầu trời bắn một phát súng!


"Lại có người muốn trốn hoặc hét lên, ta lập tức giết!" gương mặt Thượng Quan Miên lúc này đã che kín sát cơ: "Từ giờ trở đi, hết thảy do ta chỉ huy!"


Từ Thao nhìn Thượng Quan Miên, biết rõ lúc này nàng đang tràn ngập sát khí.


Hắn biết Thượng Quan Miên đang suy nghĩ cái gì. Nàng rõ ràng vẫn đang lo lắng cho an toàn của muội muội. Mặc dù đã để muội muội rời khỏi Diệp Phượng Sơn, nàng vẫn như cũ không an tâm.


Nhưng điều này cũng không làm yếu đi nội tâm muốn giết Thượng Quan Miên của Từ Thao. Nàng không chết, tất hắn chết.


Mặc dù biết, về vũ lực, 100 mình cũng không thể giết được nàng, thế nhưng Từ Thao tinh tường, bây giờ là thời cơ tốt nhất. Hắn nhất định phải lợi dụng cơ hội, để Thượng Quan Miên chết trong huyết tự này!


Nhớ lại cha mẹ, còn có tỷ tỷ, nội tâm hắn cũng run rẩy 1 hồi.


Ta không thể chết được!


Ta hiện tại không thể chết!


Hắn hiểu được, bản thân mình không thể nào sống nổi đến cuối cùng. Mười lần huyết tự đối với hắn mà nói, xa xa không thấy cuối. Hắn cuối cùng cũng sẽ đồng dạng với những người khác, trở thành 1 vật hy sinh trong vô số nguyền rủa của nhà trọ, thậm chí tên của hắn, trong tương lai sẽ chẳng ai nhớ nổi.


Nhưng ít nhất hiện tại, hắn không thể chết!


Cho nên, nhất định phải giết chết Thượng Quan Miên!


Nhất định!


Nhất định! !


Nhất định! ! !


Một cỗ sát ý lăng lệ không ngừng bốc lên trong lòng, nhưng biểu hiện của hắn vẫn không thay đổi chút nào. Hắn am hiểu tâm lý học, rất rõ ràng, một khi rơi vào bối rối, chính là nước chảy về biển đông (công cốc).


Hiện tại, phải nhịn! Nhất định phải nhẫn!


Mà lúc này, tất cả nhân viên tổ kịch cùng những diễn viên khác khi nhìn thấy cây locker, nguyên một đám biểu lộ đều dị thường ưu việt. Một phát đạn vừa rồi chứng minh, đây là súng thiệt, không phải giả!


"Diệp... Diệp Nhữ Lan..." Lục Tung sợ tới mức hồn phi phách tán: "Ngươi, ngươi đến cùng muốn gì? Lâm Đạo chẳng lẽ do ngươi..."


"Đừng hiểu lầm." Thượng Quan Miên lạnh lùng ngắt lời hắn "Nhớ kỹ 2 điểm. Thứ nhất, ta không phải Diệp Nhữ Lan, thứ hai, những người kia không phải ta giết."


Lúc này thanh âm của nàng đã khôi phục như xưa, làm tất cả mọi người minh bạch, nàng không phải Diệp Nhữ Lan!


"Trong các ngươi, muốn sống thì nghe ta chỉ huy!" thanh âm của Thượng Quan Miên giống như quả tạ giáng lên trái tim mỗi người, "Ta nói lại lần nữa! Phát động người, đi tìm Trương Phượng Lâm cho ta!"


Nói đến đây, tay của nàng bắt đầu chỉ vào đám người.


"Ngươi! Ngươi! Ngươi! Còn ngươi nữa! Toàn bộ đều đi tìm cho ta!"


Sát ý của Thượng Quan Miên đã đậm đặc đến mức làm người ta hít thở không thông, mà cây súng trong tay nàng làm người ta có oán hận cũng phải nuốt vào bụng, chậm chạp rời đi!


Lạc Chính Thủy vô cùng rõ ràng Thượng Quan Miên là tồn tại đáng sợ bực nào trong nhà trọ, bấy giờ nàng cũng bị chấn nhiếp, nhất thời trốn sau lưng Ngân Dạ và Từ Thao!


Lúc này, mọi người đều rời khỏi khách sạn, tìm kiếm tung tích của Trương Phượng Lâm.


Thượng Quan Miên lại lần nữa trở về ghế Sofa, nhìn mấy người được lưu lại trước mắt, kể cả đám diễn viên chính: "Hiện tại, nghe kỹ cho ta, ta hỏi, các ngươi trả lời."


Ánh mắt của nàng quét qua, cuối cùng dừng lại trên người Dương Kha!


Dương Kha tức khắc chấn động, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất! Mà Thượng Quan Miên sẳng giọng, mở miệng: "Đầu tiên là ngươi! Dương Kha, theo ta được biết, vai diễn này do ngươi tranh thủ mà được. Mục đích ngươi muốn vai diễn này là gì? Còn có, người trước ngươi được chọn cho vai diễn này Hải Anh, vì cái gì không tham gia? Trả lời!"


Dương Kha lúc này sợ tới mức mặt không còn chút máu, lắp bắp nói: "Ta... Ta, nhân vật này..."


Môt con dao găm tức khắc xẹt qua má nàng, găm vào trên tường!


"Lại 1 câu cà lăm nữa ta lập tức giết ngươi!"


Thượng Quan Miên nói ra những lời này, Dương Kha lập tức cơ hồ hét lên ngay lập tức: "Nhân vật này do công ty sắp xếp ta nghe nói đạo diễn Lâm Đông Hiền rất nổi tiếng nên muốn tranh thủ bằng mọi cách tiền bối Hải Anh vì thời gian không thích hợp nên không thể không từ bỏ!"


Những lời này nàng nói 1 mạch không nghỉ, vừa dứt hơi, cả người muốn hư thoát.


Vừa rồi, Thượng Quan Miên xuất đao, căn bản không ai nhìn ra được động tác của nàng!


Giống như Sa La lúc trước!


"Là người Lâm Đông Hiền tự mình chọn trúng, hay do nhà đầu tư quyết định!" Thượng Quan Miên rất nhanh ném ra vấn đề thứ hai.


Dương Kha không dám dừng lại lập tức nói: "Công ty nói cho ta, ta cũng không biết do ai quyết định!"


"Có tin tức, ngươi ngủ với người làm phim mới có được vai diễn này. Có phải hay không!"


"Không phải! Tuyệt đối không có chuyện như vậy!"


"Thượng Quan tiểu thư..." Lúc này Lạc Chính Thủy cũng không đành lòng, nói xen vào "Những vấn đề này cùng tình huống của chúng ta có quan hệ sao? Ngành giải trí mấy cái này thật thật giả giả, ai mà tinh tường..."


"Tuyệt đối không có chuyện như vậy!" Dương Kha tiếp tục quả quyết không nhận: "Ta, ta làm sao có thể làm chuyện như thế!"


Nhưng Thượng Quan Miên lại phất tay lên, 1 tấm hình rớt ngay xuống chân Dương Kha. Trong ảnh, rõ ràng là Dương Kha cùng người làm phim Lữ Thanh từ trong 1 khách sạn tình nhân bước ra.


"Cái này..." Dương Kha hoảng sợ, môt con dao găm đã hung hăng đâm vào vai nàng, làm cả người nàng đụng vào vách tường, thổ ra 1 ngụm máu lớn!


"Ở trước mặt ta nói dối thì phải trả giá rất nhiều." Thượng Quan Miên lạnh lùng đi tới cầm tấm ảnh lên: "Tấm hình này ngươi sẽ không phải nói với ta ngươi bị oan chứ?"


Bả vai Dương Kha bị máu nhuộm đỏ, nàng giãy dụa đứng lên, nhưng Thượng Quan Miên lại lạnh lùng nói: "Tiếp tục vấn đề. Ngươi lại nói dối 1 lần nữa, trên người sẽ thêm 1 con dao găm. Thuận tiện nói cho ngươi biết, về y học ta hiểu biết khá nhiều, đủ để ngươi chết đi không nhẹ nhõm."


Dương Kha lúc này bỗng chú ý thấy, sau lưng Thượng Quan Miên, Lục Tung đột ngột đánh tới, ý định bắt lấy khẩu Locker!


Nhưng Ngân Dạ ra trước 1 bước, kéo tay hắn lại!


Thượng Quan Miên quay đầu nhìn về phía Lục Tung, nói: "Ngươi rất may mắn. Ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi, trước hết lưu ngươi một mạng. Như vậy..."


Đột nhiên, toàn bộ lầu 1 khách sạn lâm vào 1 mảnh đen kịt!


Lúc này tất cả mọi người đều rối loạn, mà Dương Kha tức khắc đại hỉ, lợi dụng cơ hội này, dãy dụa muốn chạy trốn.


Ở trong tích tắc...


Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ nàng, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy, có 1 cái miệng đang không ngừng mở lớn trước mặt...




0 nhận xét:

Post a Comment