Nữ
nhân xinh đẹp kia cúi đầu xuống, lấy tay vuốt ve đôi má, tiếp theo rời xuống cổ
họng nàng.
"Ngươi
rất đẹp" nữ nhân giống như đang thưởng thức 1 tác phẩm nghệ thuật khen
ngợi: "Thật sự rất đẹp."
Tất
cả những nam nữ bị hại xưa kia kỳ thật còn có một điểm chung, chính là bọn họ
đều có vẻ ngoài xuất chúng. Nam tính toàn bộ đều là mỹ thiếu niên, thuộc về 1
loại tùy tiện đều có thể đóng phim thần tượng, nữ tính lại càng là 1 đám người
duyên dáng yêu kiều, động lòng người, tùy tiện 1 người đều có thể tham gia thi
đấu mỹ nữ.
Mà
Tâm Luyến cũng đồng dạng như thế, thậm chí so với 9 thiếu nữ đã chết nàng còn
là người nổi bật hơn cả.
"Cầu,
cầu ngươi, cầu ngươi buông tha ta đi!" thanh âm của Tâm Luyến lúc này đã tràn
ngập sợ hãi "Ta căn bản không biết ngươi, ngươi vì cái gì muốn..."
"Ngươi
đương nhiên không biết ta." Nữ nhân kia nở 1 nụ cười tàn nhẫn, ngón tay
ngọc đặt ở yết hầu nàng khẽ vuốt ve du động.
"Cầu,
cầu ngươi thả ta đi, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi "
Đối
với Tâm Luyến mà nói, lúc này nàng đang đứng ở đỉnh phong hạnh phúc, tự nhiên
dục vọng sinh tồn cũng là tối cường nhất.
Bất
luận như thế nào nàng cũng muốn sống sót, cùng với Thập Tam chung một chỗ. Nàng
tuyệt đối không muốn nhân sinh của mình dừng lại tại đây!
"Cầu
ngươi…
... ,
cầu ngươi..."
Trong
mắt nàng đã lóng lánh nước, lúc này chỉ cần được cứu vớt, muốn nàng giao cái gì
nàng cũng chấp nhận.
Nhưng
những lời này lại không đánh động được nữ nhân trước mặt.
"Ta
đang suy nghĩ, cho ngươi chết như thế nào đây? Ân, tuy rằng ta tưởng tượng ra
rất nhiều, bất quá, không nên 1 lần đã giết chết ngươi. Như vậy quá không vui
rồi. Đúng, giết ngươi như thế nào đây?"
"Bỏ qua cho ta đi! Van cầu ngươi! Vì cái gì, vì
cái gì lại là ta?" Tâm Luyến lúc này cảm giác muốn thần kinh rồi: "Đừng
giết ta, chỉ cần người đừng giết ta, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng, thật sự,
cái gì cũng có thể! Ta không muốn chết ở chỗ này!"
"Rất hạnh phúc a? Thời điểm mặc áo cưới?" Nữ
nhân kia bỗng nhiên chuyển đề tài: "Sẽ trở thành tân nương, tới lễ đường
kết hôn, hơn nữa vị hôn phu của ngươi, cũng thật rất anh tuấn ah."
"Ngươi, ngươi muốn gì... Ngươi không nên thương
tổn anh ấy!"
Nữ nhân kia không tiếp tục nói chuyện, thanh âm của nàng
tràn đầy một loại tĩnh mịch, rõ ràng rất tàn nhẫn..., tuy nhiên lại có một loại
cảm giác làm người khác không thể hận nàng.
"Quyết định. Cứ như vậy đi."
Nói đến đây nàng ta bỗng nhiên đi tới 1 bên, sau đó
lấy ra 1 cái đĩa, bên trên có 2 cái xúc sắc, sau đó nói: "Như vậy, hiện
tại chơi 1 trò chơi a. Có chút giống với đánh bạc vậy, ngươi sẽ là người đặt
cược còn ta là người tung xúc sắc. Ngươi chỉ cần đoán là số chẵn hay số lẻ, nếu
như đoán sai một lần, ta sẽ tùy ý đâm 1 dao lên người ngươi. Ngươi yên tâm ta
sẽ chú ý tránh đâm vào động mạch, sẽ không để ngươi vì đổ máu nhiều quá mà tử
vong, nếu như ngươi không chịu nổi ta sẽ tiêm cho ngươi thuốc hưng phấn, ngươi
sẽ không dễ dàng bất tỉnh. Đoán đúng, sẽ không trực tiếp thưởng cho ngươi,
nhưng nhớ kỹ, đoán đúng liên tục 5 lần ta sẽ tha cho ngươi. Nhưng trái lại, nếu
liên tục thất bại 5 lần ta sẽ trực tiếp giết ngươi. Như thế nào đây? Rất thú vị
a?"
Tâm Luyến lúc này ý thức được, cái này tựa hồ là sinh
cơ duy nhất của mình.
"Đương nhiên, ngươi không có lựa chọn." Nàng
ta đem cái đĩa trong tay đặt xuống, nói: "Như vậy lần đoán đầu tiên, là số
lẻ hay là số chẵn?"
Tâm Luyến nhìn về phía bàn tay nàng ta, nuốt từng ngụm
nước miếng, nói: "Ngươi sẽ tuân thủ ước định? Nếu như ta đoán đúng 5 lần
liên tục?"
"Đương nhiên."
"Tốt, ta biết rồi. Như vậy, lần này là số
lẻ."
Nữ nhân đem 2 cái xúc sắc tung lên.
Rơi vào trong đĩa, 1 cái là số 3, 1 cái là số 4.
Đoán đúng.
Tâm Luyến nhẹ nhàng thở ra, cơ thể căng cứng như dây
cung tạm thời buông lỏng.
"Không tệ lắm, nếu như kế tiếp có thể đoán đúng 4
lần, ngươi được thả." Nữ nhân lại lần nữa cầm lấy xúc sắc, hỏi: "Như
vậy, kế tiếp là số lẻ hay là số chẵn?"
Không khí khẩn trương tới cực điểm.
Trò chơi này kỳ thật căn bản không công bình. Đoán sai
một lần sẽ đâm một đao, cho dù tránh động mạch chủ, nhưng đâm trúng vài chục
lần cũng đổ rất nhiều máu, đến lúc đó dù có được phóng thích, nhưng không thể
chữa trị kịp thời vẫn mất mạng.
Trọng yếu hơn là, đối phương có tuân thủ lời hứa hay
không, không dám cam đoan.
Nhưng Tâm Luyến biết rõ, tình huống hiện tại căn bản
không thể nói chuyện ngang hàng với đối phương, chỉ có thể lợi dụng trò chơi
này tranh thủ sinh cơ.
"Số chẵn."
Nàng gian nan mở miệng.
"Thời gian trả lời rất lâu" nữ nhân cười
lạnh một tiếng: "Không được, như vậy không được. Tiếp
theo đưa ra 1 quy định, thời gian suy nghĩ không thể vượt qua 10 giây, bằng
không ta cũng sẽ đâm ngươi 1 dao."
Sau đó nàng ta lại tung 2 con xúc sắc lên...
Một cái là số 2, 1 cái là số 3.
Đoán sai.
Tâm Luyến vừa nhìn thấy rõ điểm số thì 1 cơn đau ập
tới! Dao găm hung hăng cắm vào tay nàng rồi nhanh chóng rút ra, nữ nhân tàn
nhẫn nhìn Tâm Luyến hét lên, nói: "Hiệu quả cách âm căn phòng này rất tốt,
ngươi hô thế nào cũng không có người nghe được đâu. Yên tâm, ta đã nói sẽ tránh
động mạch, tốc độ đổ máu sẽ chậm hơn."
Tâm Luyến cắn chặt răng, nhịn cơn đau kịch liệt đang
đánh tới, hai tay xiết chặt, nói: "Nhanh, tiếp tục."
"Là cái gì? Mười, chín, tám, bảy..."
"Chẵn, số chẵn " nàng lúc này cơ hồ đã cắn
nát môi mình, trái tim đập kịch liệt, nhìn về phía nữ nhân đang ném xúc sắc.
Sáu, một.
Số lẻ.
Lại là 1 đao đâm vào cánh tay. Đau đớn kịch liệt lại
lần nữa kích thích Tâm Luyến, nàng rú lên 1 tiếng thảm thiết, cả mồ hôi lẫn
nước mắt đều tuôn ra.
"Cầu ngươi, đừng chơi trò này nữa" Tâm Luyến
liều mạng lắc đầu: "Không muốn chơi nữa... ... . . ."
"Lại đoán sai 3 lượt nữa, ta sẽ trực tiếp cắt đứt
cổ họng ngươi." Nữ nhân nở một nụ cười quyến rũ, lại lần nữa cầm lên 2 con
xúc sắc: "Mười, chín, tám, bảy.. "
Tâm Luyến hoàn toàn không có lựa chọn.
"Số lẻ, số lẻ" nàng kêu lớn: "Số lẻ,
ngươi nhanh ném đi!"
Nữ nhân kia lại thảy 2 viên xúc sắc vào trong đĩa, Tâm
Luyến trừng mắt to nhìn sang.
Hai. . . , ba.
Số lẻ, lúc này lại đoán đúng.
Liên tục bốn lần đều là số lẻ, Tâm Luyến không khỏi cảm
thấy hối hận, nếu như một mực đoán số lẻ, vậy nàng chỉ còn 1 lần nữa là thành
công rồi, tuy nàng không xác định được đối phương có tuân thủ ước định hay
không.
Nhưng tóm lại vẫn là một cái hi vọng!
"Tiếp theo..."
"Số... Số lẻ."
Hai viên xúc sắc lại rơi xuống...
La Thập Tam lúc này đã về đến nhà. Nhiều năm sinh hoạt
1 mình nên căn nhà của hắn được bày biện rất ngăn nắp, hoàn toàn nhìn không ra là
nơi ở của nam nhân độc thân.
Hắn ngồi trên ghế sa lon, đem áo khoác cởi bỏ đặt trên
mặt bàn, lúc này hắn bỗng nhớ tới điều gì đó, cầm lấy điện thoại nhấn số gia
đình Tâm Luyến.
"A lô, bá phụ" điện thoại có người nhận, Thập
Tam tươi cười nói: "Xin hỏi Tâm Luyến đã về nhà chưa?"
"Cái gì?" Người nghe điện là phụ thân của Tâm
Luyến, ông giật mình: "Tâm Luyến không phải đi với con sao? Ta còn tưởng
hai đứa vẫn đang ở bên ngoài..."
" Dạ? Tâm Luyến còn chưa về nhà sao?"
Lúc này, hắn vừa vặn mở TV, đang có chương trình phát
tin tức buổi tối.
"Mọi người chú ý, vụ liên hoàn án giết người áo
đỏ đến nay vẫn chưa tra được hung thủ. Hôm nay lại là thứ 6, cảnh sát đã tăng
cường tuần tra trong thành phố để ngăn chặn xuất hiện người bị hại thứ 17.
Trước mắt, cảnh sát tuyên bố treo giải thưởng cho người cung cấp manh mối vụ án
lên tới 30 vạn nguyên nhân dân tệ."
Nhìn thấy tin tức này, huyết sắc trên mặt La Thập Tam trong
chóng rút đi, điện thoại trên tay cũng rơi xuống.
Thứ sáu...
Hôm nay là thứ sáu...
Không, không có khả năng , không khả năng như vậy...
Nhưng, hắn hiểu rất rõ Tâm Luyến. Nếu như nàng có chuyện,
sẽ gọi điện thoại báo về nhà, sẽ không để mọi người lo lắng, huống chi tình
hình bên ngoài hiện tại đang rất nguy hiểm, hắn nhặt điện thoại lên, hỏi lại kỹ
càng vài vấn đề. Nhưng cuối cùng, ngược lại làm cho cha mẹ Tâm Luyến bối rối. Hai
người dường như cũng đang liên tưởng đến vụ án giết người áo đỏ.
Tâm Luyến, đúng là rất phù hợp với điều kiện của hung
thủ!
An ủi hai người 1 phen, Thập Tam cúp điện thoại. Hai tay
hắn nổi đầy gân xanh, chỉ thấy huyết dịch bốc lên đầu.
"Cổ..."
Hắn lập tức nhảy vào phòng ngủ, từ dưới giường lấy ra
1 cái giương.
Đó là cái giương đã hơn 10 năm hắn không có mở ra.
Không còn cách nào, chỉ có làm như vậy mới tìm được Tâm
Luyến!
Hắn luôn một mực không dám vận dụng loại lực lượng này.
Nhưng hiện tại đã không có lựa chọn. Hắn không hi vọng
ngày mai nhìn thấy Tâm Luyến trở thành nạn nhân thứ 17!
Hắn từ trong hộp lấy ra 1 cái bình màu đen, sau đó, đổ
chu sa ở bên trong ra. Tiếp theo, hắn lấy từ trong hòm ra 1 cái bút.
Đây là đồ đạc cha mẹ giao cho hắn, nghe nói nó được
dùng tóc người chết chế tác thành.
Hắn đem cây bút nhẹ nhàng điểm lên chu sa, sau đó tháo
chiếc nhẫn đính hôn của mình xuống. Cái nhẫn này Tâm Luyến đã từng tiếp xúc
qua, có sinh khí của nàng bám lên đấy.
Đem chiếc nhẫn chậm dãi đặt lên trên chu sa, đem cái
bút điểm lên mặt nhẫn, bắt đầu quá trình hạ cổ.
Đối với lúc này, hắn hạ cổ người bên cạnh Tâm Luyến!
Cha mẹ liên tục nhắc nhở hắn, cổ là 1 loại lực lượng
đáng sợ, một khi sử dụng, bản thân mình cũng phải chịu nguyền rủa. Mà cái
nguyền rủa đó, không phải có thể xóa bỏ 1 cách đơn giản.
Nhưng Thập Tam vì Tâm Luyến, đã bất chấp tất cả.
Về phần có khả năng ngộ thương người khác hay không
hắn cũng đã cân nhắc qua, bất quá, hắn lần này hắn chỉ muốn cảm nhận xem sinh
khí của Tâm Luyến có yếu bớt cùng với người bên cạnh nàng có tỏa ra sát khí hay
không. Một khi có,
Hắn sẽ không do dự hạ cổ!
Vô luận phải trả giá lớn gì hắn cũng nguyện ý!
Mà tại 1 không gian tối tăm, xa xôi, sinh khí của Tâm
Luyến đang không ngừng suy yếu ! .
0 nhận xét:
Post a Comment