Chương 20: Ngay Từ Đầu, Đã
Chú Định
Trong
viện bảo tàng quốc gia, 1 mảnh tĩnh mịch.
Thời
gian, từng phút từng giây trôi qua.
Một ngọn
lửa màu trắng lúc này đang nằm yên tĩnh ở 1 góc không có ánh sánh. Không chú ý
tìm thì không thể nào phát hiện được đấy.
Một
bóng dáng hắc ám, cầm theo 2 cây đèn dẫn đường đi về nơi đó
Sau
đó, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm lấy ngọn lửa.
Công
Tôn Diệm đã lâm vào trạng thái hôn mê, thân thể hành động như bị 1 người khác
điều khiển, tiếp theo, hắn nhận lấy 1 cây đèn dẫn đường.
Trước
mắt, khoảng cách tới lúc huyết tự chung kết vẫn còn một đoạn thời gian dài.
Nhưng
trên thực tế, huyết tự này sắp nghênh đón thời khắc kết thúc.
Công
Tôn Diệm thắp đèn dẫn đường lên, ngọn lửa thế mà lại là màu đen.
Cùng lúc đó, trong nhà trọ.
"Ta đã quyết định, ngươi không cần khuyên
nữa!" Ngân Dạ kiên quyết nói với La Thập Tam: "Ta sẽ dùng huyết tự đem
Ngân Vũ cứu trở về nhà trọ!"
La Thập Tam bên này thủy chung vẫn không có tiến
triển.
"Được rồi." La Thập Tam cuối cùng cũng không
kiên trì nữa: "Tình huống bên kia xác thực càng ngày càng không lạc quan
rồi. Bất quá, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng, lúc này đây..."
"Ta
biết.
Ta
chỉ có thể cứu nàng một lần."
Nói
đến đây, Ngân Dạ rời khỏi phòng La Thập Tam, đóng cửa lại. Mà La Thập tam vẫn
tiếp tục nhìn đồ án màu đỏ trên mặt đất.
"Quả
nhiên vẫn không được sao? Tâm Luyến, em nhẫn nại chút nữa đi, vô luận như thế
nào anh cũng..."
Nói
đến đây, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy bất an.
"
Nữ nhân Y Thanh Thủy kia thật sự đáng sợ, nàng làm sao làm được? Hiểu được nguyền
rủa thậm chí còn làm được tới bước kia. May mắn nàng đã chết, bằng không mà nói
... "
La
Thập Tam mặc dù là người phi thường tỉnh táo, nội tâm hiện tại cũng không khỏi
dao động.
Cổ là
1 loại chú phi thường đáng sợ, người nắm giữ được nó có thể đếm trên đầu ngón
tay.
La
Thập Tam học tập cũng mới chỉ da lông mà thôi.
Đối
với hắn, muốn tiến hành nguyền rủa người khác sẽ phải trả giá rất nhiều. Điểm
này không cần nghi ngờ.
Lợi
dụng nhà trọ tiến hành thí nghiệm thủy chung cũng chỉ là hạ sách.
Đã
đến một bước này, nên làm như thế nào đây?
Mà
lúc này,cửa lại mở ra, Ngân Dạ tiến vào nhưng lần này sắc mặt hắn trắng bệch.
"Nàng
kiên quyết cự tuyệt, còn nói, nếu ta dám làm thế, nàng thà rằng tự sát."
La
Thập Tam cứ như đã biết trước, cũng không nói thêm gì.
Hắn hiện
tại đang nghiên cứu làm cách nào sử dụng cổ.
Tư
liệu đạt được trước mắt, quá không đầy đủ.
"Y
Thanh Thủy" Ngân Dạ bỗng nhiên chỉ vào đồ án huyết hồng nói: "Nàng sao
có thể làm được hoàn mỹ như vậy?"
"Đúng.
Đây cũng là nguyên nhân gây ra liên hoàn án giết người áo đỏ. Ta tra được tới
đây, nhưng mục đích của nàng là gì lại không rõ lắm. Chỉ có thể nói, nó mới chỉ
tiến hành đến 1 nửa liền bị cắt đứt, cho nên mới biến thành tình trạng trước
mắt. Mà Tâm Luyến thì trực tiếp trở thành một người bị hại.
Bất
quá, ta có lòng tin, có thể thay đổi hết thảy."
"Còn
có. Lâm Thiện con người này, ta cuối cùng cảm giác không ổn. Trên thực tế, ta
đã có chút hối hận vì cho hắn biết chuyện này. Nếu như qua lần này hắn có thể
trở về an toàn, ngươi cần phải coi chừng đề phòng hắn 1 chút. Chính ngươi tốt
nhất cũng nên cẩn thận." Ngân Dạ trầm ngâm, nói: "Thứ này nói chung,
quá nguy hiểm."
"Nguy
hiểm cũng nhất định phải làm, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu Tâm Luyến.
Bằng không, bản thân nàng sẽ trở thành 1 vật hi sinh, mà điều này không phải
thứ ta hy vọng chứng kiến. Hơn nữa hiện tại, cảnh sát giám thị nàng đã trở nên
càng thâm nghiêm mật, cứ như vậy phát triển, tình huống sẽ phi thường phiền
toái."
"Liên
hoàn án giết người áo đỏ làm rúng động thành phố K, cảnh sát tự nhiên phải toàn
lực ứng phó. Trình độ vụ án này đã không thua vụ án ma chặt đầu hồi đầu năm."
"Kỳ
thật, ta không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, ta lo lắng Tâm Luyến cứ tiếp
tục như vậy sẽ chết mất. Trừ phi nàng trở thành một hộ gia đình, nếu không
tuyệt đối không có an toàn đáng nói. Nhưng, ta làm sao có thể làm như vậy đây?"
"Tiến
vào nhà trọ, có lẽ còn không bằng chết trong nguyền rủa." Ngân Dạ lắc đầu:
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ngàn vạn lần đừng làm ra quyết định không lý
trí."
"Ta
biết rồi!"
Mà
lúc này, Công Tôn Diệm giống như đang trong trạng thái mộng du, cầm theo đèn dẫn
đường, từng bước tiến về 1 sảnh triển lãm nào đó. Mà đại khái cách nơi này 50
mét, cũng có 1 người đang cầm đèn dẫn đường tiến lại.
Ngọn
lửa trong lồng đèn của người ấy, cũng đồng dạng màu đen.
Hai đèn
dẫn đường đang từng bước tiến lại gần nhau. Cũng rất nhanh, sẽ chính thức tiếp
xúc cùng một chỗ.
Đúng
vào lúc này, sau lưng Công Tôn Diệm xuất hiện một thân ảnh, chính là Lâm Thiện!
Hắn vọt tới trước mặt Công Tôn Diệm đang mộng du, đoạt lấy đèn dẫn đường!
Lâm
Thiện làm như vậy tự nhiên là vì bảo vệ mình, nắm giữ đèn dẫn đường mới có thể
cam đoan không bị quỷ giết. Hắn thật cũng không chú ý tới biểu lộ của Công Tôn
Diệm, mà hướng về 1 nơi khác, chuẩn bị đem quỷ dẫn tới 1 tầng khác.
Lâm
Thiện lúc này trong nội tâm vẫn còn vài phần đắc chí, dù sao cục diện kinh khủng
nhất, cũng chưa có phát sinh!
Dọc
theo cầu thang, hắn vội vàng bỏ chạy xuống dưới.
Không
biết chạy đi bao lâu, hắn mới dừng lại nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại hắn đang ở
lầu 3, trong một sảnh triển lãm văn vật Đại Đường. Lúc này, khoảng cách tới khi
quỷ hỏa trong đèn dẫn đường thiêu đốt xong vẫn còn 1 thời gian ngắn.
Trước
mắt, khoảng cách tới ba giờ rưỡi sáng, còn một đoạn thời gian.
Lâm
Thiện tiếp tục đi lại bên trong sảnh triển lãm, đồng thời vẫn chú ý đến đèn dẫn
đường trên tay. Vô luận như thế nào, đối với hắn mà nói, cái này chính là mấu
chốt để bảo vệ tánh mạng.
Lâm
Thiện nói sao cũng là người khôn khéo, tuy một lần suy nghĩ bối rối mà làm ra
hành động cực kỳ ngu xuẩn, thế nhưng bản thân hắn cũng không phải người bình
thường, có thể lội ngược dòng trong tuyệt cảnh, có thể nói hòa 1:1.
Nhưng
hiện tại quỷ hỏa đã thiêu đốt gần xong, huyết tự vẫn còn nhiều thời gian, như
vậy rõ ràng vấn đề trước mắt đã càng trở nên nghiêm trọng.
Một
khi không thể nào sử dụng ngọn lửa được nữa, hậu quả thực sự không ai chịu nổi!
"Năm
phút đồng hồ thật sự quá ngắn! Chỉ có thể ứng phó nhu cầu bức thiết!"
Nghĩ
đến đây Lâm Thiện liền hận, nếu như thời gian có thể nới rộng thì có thể tìm
thêm đối sách rồi. Nhưng hiện tại lại giống như vùng vẫy giãy chết.
Tuy đã
xác định quỷ có 1 đoạn thời gian ngắn nghỉ ngơi, nhưng có thể chèo chống tới
lúc kết thúc huyết tự sao?
Nếu
như thời gian có thể mở rộng, có thể mở rộng mà nói...
Mà sau
lưng Lâm Thiện lúc này, đang đứng một người.
Trong
tay của người kia, cũng cầm một cái đèn dẫn đường.
Mà đèn
dẫn đường trong tay Lâm Thiện, đến lúc tắt ngúm...
Công
Tôn Diệm lúc này khôi phục thần trí.
Hắn
ôm đầu, lắc lắc đầu nhằm khôi phục chút tỉnh táo.
Nhớ
lại 1 màn vừa rồi, hắn nghĩ tới mà sợ. Liên tưởng đến nội dung về nhà kho Phong
Liệt Hải đưa cho, hắn tức khắc hiểu rõ!
"Chẳng
lẽ người kia sau khi mở ngăn kéo có quỷ, bị nó ám lên người?"
Mặc
dù nhiều ít có chút không đúng sự thật, nhưng cách nghĩ của Công Tôn Diệm đã
rất gần với thực tế.
"Không,
không đúng! Quỷ không thể vào được nhà trọ , tuyệt đối không thể!"
Công
Tôn Diệm vẫn cố tin vào điều này!
Hắn
tuyệt không cho rằng đây là 1 nhận thức sai lầm!
Nhưng
thời gian dần qua, hắn bắt đầu bối rối.
Thật
là như thế sao?
Thật
sự tuyệt đối không thể sao?
Trong
thời gian kế tiếp, hết thảy đều rất yên tĩnh. Công Tôn Diệm đi đi lại lại bên
trong bảo tàng, nhưng hắn vẫn chưa tìm được bất kỳ hộ gia đình nào, gọi điện
thoại không ai bắt máy.
Chẳng
lẽ toàn bộ đều chết rồi?
Chẳng
lẽ chỉ còn mình hắn sống sót?
Công
Tôn Diệm ngày càng cảm thấy khủng bố. Nhưng hiện tại không thể bối rối, cho dù
chỉ còn 1 mình, hắn vẫn phải vật lộn đọ sức!
Cuộc
sống xưa kia là 1 kiểm sát trưởng công chính, đối với hắn như đã trôi qua mấy
đời.
Nếu không
phải vì điều tra Lý Ung mà đắc tội đối phương, hắn cũng không bị đuổi giết,
cuối cùng tiến vào nhà trọ. Nhưng hắn chưa từng hối hận qua.
Xã
hội này, người cúi đầu bán linh hồn trước cường quyền quá nhiều rồi.
Ít
nhất, hắn không muốn bản thân mình trở thành như vậy.
Tuyệt
đối không!
Chỉ
là, chính mình là kiểm sát trưởng từ tỉnh phái xuống, đối phương bí quá hoá
liều cũng muốn giết mình, vì nghĩ rằng mình đã tra ra chuyện phi thường trọng
yếu. Đáng tiếc, chuyện này là cái gì mình không biết được.
Có
lẽ, đến chết, mình cũng không thể nào biết được.
Công
Tôn Diệm đem bàn tay nhét vào túi, lấy ra ảnh chụp vị hôn thê Thân Na.
Trong
tấm ảnh, vị hôn thê có lúm đồng tiền cười tươi như hoa làm trong lòng hắn tuôn
ra từng đợt ấm áp.
"Ta...
Trở về được không?.
Hắn
cười lộ vẻ sầu thảm, tay vịn vách tường, gục đầu xuống.
Nhưng
đúng lúc này hắn phát hiện, ở góc rẽ hành lang phía trước, trong thùng rác bên
cạnh WC, tựa hồ có ánh sáng. Đi qua xem xét, vậy mà phát hiện, bên trong có
ba ngọn lửa!
"Ba...
Ba cái?"
Công
Tôn Diệm cũng không biết, trên thực tế, từ lúc bắt đầu trong viện bảo tàng này
đã bị con quỷ trong nhà kho xâm nhập, hơn nữa, có không ít đều là ngọn lửa do
hắn làm giả. Ngọn lửa giả so với ngọn lửa thật để ở nơi càng dễ dàng phát hiện
hơn.
Mà
đặc điểm của nó chính là, cho dù hộ gia đình giả có ở bên cạnh, nó cũng không
biến thành màu đen.
Mà
nếu như cầm được ngọn lửa thật mà nói..., như vậy hộ gia đình giả xuất hiện ở
bên cạnh chắc chắn nó sẽ biến màu.
Hộ
gia đình, cuối cùng đều bị lừa dối.
Công
Tôn Diệm bởi vì tinh thần gần như sụp đổ nên không chú ý tới đồng hồ. Trên thực
tế, hiện tại đã gần tới thời gian huyết tự kết thúc.
Mà
nếu như hộ gia đình cầm ngọn lửa thật nghĩ rằng hộ gia đình giả là 1 trong 2
xác ướp mà dẫn dắt rời đi..., rồi sẽ tới 1 khắc 2 quỷ hồn xác ướp chính thức
gặp nhau.
Bất
chợt từ 1 hành lang khác, Ngân Vũ một tay cầm đèn dẫn đường, một tay kéo theo
Tiểu Dạ Tử đã hôn mê đi tới!
Từ lúc
bắt đầu, trong viện bảo tàng đã có tới 3 con quỷ.
Nhưng
con quỷ thứ 3 tham gia là nhân tố bên ngoài không nằm trong chưởng khống. Cho
nên, không cách nào cân nhắc được độ khó.
Ngay
từ lúc bắt đầu, đã chú định.
Lúc
này, bên trong 1 sảnh triển lãm nào đó.
Đồng
thời có hai cánh cửa đều mở ra.
Sau
đó... nhanh chóng khép lại.
Trong
sảnh triển lãm, 1 cỗ oán độc khủng bố bắt đầu lan tràn, cũng lập tức thổi tới
khắp viện bảo tàng.
Rốt
cục gặp nhau rồi!
0 nhận xét:
Post a Comment