Hai cái
đầu lâu bị côn sắt đâm xuyên cứ như vậy lăn lóc trên hành lang.
Một
màn này làm hiện trường yên tĩnh trọn vẹn 3 giây!
"Trốn...
"
Người ban đầu kịp phản ứng là Lý Ẩn, hắn lui về sau một bước, cầm chặt tay Di
Chân, hét to: "Mọi người chạy mau!"
Lập
tức, tất cả không ai do dự, hướng về sau bỏ chạy! Hiện tại tất cả đều bị dọa
cho bể mật, không ai dám dừng lại ở hiện trường!
Vọt
ra khỏi ký túc xá, Lý Ẩn cho dù ở trạng thái này vẫn như trước bình tĩnh tỉnh
táo chỉ huy: "Mọi người phân tán ra! Ít nhất ba người một tổ, Di Thiên ngươi
và ta cùng Di Chân chung 1 chỗ!
“Những
người khác tự do phân phối, tuyệt đối không thể để nữ tính đi 1 mình! Hết sức tìm
kiếm thiết bị báo tin!"
Lý Ẩn
đã biết phía bên ngoài phủ kín thi thể. Hắn giờ phút này nhận định, tuyệt đối
là một thế lực xã hội đen đáng sợ muốn nhắm vào cái trường này tiến hành đồ
sát, nhân số địch ít nhất cũng chừng mười mấy người, rất có thể đang ấn núp
khắp nơi.
Hắn 1
lòng căn nhắc, chỉ muốn bảo vệ Di Chân!
Lý Ẩn
của không gian này và Lý Ẩn thực sự cùng Di Chân trải qua những kinh nghiệm bất
đồng. Khác nhau ở chỗ, sau khi tiến vào đại học, cùng Di Thiên, Di Chân giao
lưu, dần dần bị Di Chân hấp dẫn mà thích nàng, cuối cùng hai người xác định quan
hệ yêu đương, hơn nữa còn ước định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Hắn
cũng đã mang Di Chân gặp qua cha mẹ, mẫu thân thực sự rất ưa thích Di Chân.
Ở thế
giới này, Di Chân cũng không phải hộ gia đình nhà trọ. Di Thiên cũng đồng dạng
không phải.
Có
thể nói, so với thế giới thực, thế giới này còn lý tưởng hơn. Nếu có thể, thực
hi vọng thế giới này mới là sự thật.
"Di
Chân, không phải sợ" Lý Ẩn cầm chặc tay Di Chân, thần sắc kiên nghị, bộ
dạng không chút nào lùi bước "Anh nhất định sẽ bảo vệ em!"
Một
khi động tình thì đơn giản sẽ không dao động. Sẽ vì người yêu nhất mà hy sinh, chính
là Lý Ẩn. Mà Di Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng Thâm Vũ bước đi
theo Tinh Thần, dần biến mất trong màn đêm. Cuối cùng, hắn quay đầu lại, bước
theo tỷ tỷ.
Lý
Ẩn, Di Chân, Di Thiên ba người chạy dọc sân trường.
"Phân
tán ra mà nói cũng là để nhân số địch tách ra" Lý Ẩn tỉnh táo phân tích:
"Đầu tiên nên tận lực nhặt thật nhiều đá trên mặt đất làm vũ khí, còn có,
muốn phát tín hiệu mà nói..., anh cho rằng chỉ có một biện pháp, phóng
hỏa!"
"Phóng
hỏa?" Di Thiên nghe xong những lời này, tức khắc hiểu.
"Cho
dù chúng ta hô cứu mạng, ở thời đại này ai sẽ tới cứu chứ? Chỉ có thể đi xa hơn
1 bước, phóng hỏa... 1 khi có người nào đó nhìn thấy sẽ kêu cứu hỏa.
Tất
nhiên là phải khống chế thế lửa."
Lý Ẩn
lời nói này rất đúng, coi như hô to cứu mạng, tối đa chỉ một hai người tới cứu,
như vậy căn bản không dùng được. Nhưng phóng hỏa lại có thể đạt hiệu quả tốt
nhất.
"Nhưng"
Di Chân lập tức phản bác: "Như vậy quá nguy hiểm, không cần thiết. Một khi
không thể khống chế, chúng ta cũng bị liên lụy."
"Cái
đó..."
"Đối
phương không phải nhân loại, làm như thế nào cùng đều vô dụng thôi."
Ở thế
giới này, không có sinh lộ mà theo.
Đúng
vào lúc này, Lý Ẩn bỗng nhiên dừng chân. Trước mắt là 1 tòa nhà dạy học. Trước
kia Lý Ẩn từng học tại đây.
Mà hiện
tại ở nơi đó, từ trong bóng tối có 1 thân ảnh dần hiển hiện.
"Cái
kia... Đó là..." Di Thiên tức khắc mở to hai mắt.
Đó là
1 nam nhân cầm 1 cái đèn lồng cũ nát, khuôn mặt nam nhân này hoàn toàn giống
hệt Lý Ẩn!
"Lý...
Hai Lý Ẩn?" Di Thiên tức khắc kinh hãi không thôi.
"Học
trưởng!" Di Chân kinh hỉ hô lên.
Đối
phương nhẹ nhàng nói: "Ta mang ngươi đi. Di Chân, không nên ở lại nơi này,
ta mang ngươi rời khỏi đây!"
"Ngươi,
ngươi là ai?" Lý Ẩn nhìn về phía đối phương, không dám tin lui về sau một
bước: "Ngươi đến cùng là người nào?"
"Tỷ,
Lý Ẩn vì sao lại ở đây?" Di Thiên lo lắng vạn phần.
"Di
Chân!" Lý Ẩn cầm chặc tay Di Chân, nói: "Đừng qua! Người này khẳng
định không phải người tốt lành gì! Đừng nên bị gạt, anh mới là Lý Ẩn ah, Di
Chân!"
Nói
xong, hắn liền lôi kéo Di Chân chạy về sau!
Nhưng
Di Chân lại rút tay ra. Biểu lộ của nàng sầu thảm nói: "Không thể tưởng
được, cuối cùng lại biến thành dạng này."
"Em"
Lý Ẩn kinh ngạc không thôi nhìn về phía nàng, nói: "Vì cái gì? Di Chân, vì
cái gì em lại không tin anh?"
"Ngươi
yêu ta "
"Đương
nhiên! Chẳng lẽ cần phải hoài nghi?"
"Nhưng
phải hay không phải cũng không phải điều ta muốn. Ngươi không phải học trưởng,
mặc dù trí nhớ, kinh nghiệm, thân thể đều hoàn toàn đồng dạng, nhưng ngươi thủy
chung không phải học trưởng. Với ta mà nói, học trưởng Lý Ẩn trên thế giới này
chỉ có một."
Di
Chân nói đến đây, liền đi về sau, tiếp cận Lý Ẩn đang cầm đèn lồng.
"Dẫn
ta rời đi."
Nàng
chỉ nói một câu như vậy.
Đó là
một thế giới cực kỳ lý tưởng mỹ hảo. Giấc mộng của nàng ở thế giới này có thể
trở thành hiện thực. Nhưng cho dù vậy nàng vẫn không cảm thấy hạnh phúc. Đối
với Di Chân mà nói, Lý Ẩn chỉ có một, thế giới không có Lý Ẩn kia, đó là địa
ngục.
Mặc
dù người Lý Ẩn yêu chính thức là Tử Dạ, không phải nàng, nhưng ít nhất đó mới
là người xứng đáng nhận được tình yêu của nàng. Cái gọi là tình yêu, bản thân
nó chính là như vậy, yêu 1 người thuần túy là yêu bản thân người đó, không hơn.
Chỉ
đơn giản như thế mà thôi.
Đương
nhiên, cho dù là vậy, đối với Di Chân mà nói huyết tự cấp Ma Vương vẫn như cũ
không thể nào vượt qua. Chỉ cần còn gánh chịu nguyền rủa, một ngày nào đó nàng
sẽ lại rơi vào không gian còn đáng sợ hơn.
Nhưng
ít nhất hiện tại có thể trì hoãn 1 thời gian ngắn.
"Di
Thiên, ngươi và tỷ cùng rời đi." Di Chân nhìn về phía đệ đệ, vươn tay ra
nói: "Tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cả 2 chúng ta sống sót." "Tỷ...
"
Di Thiên chạy tới, nói: "Ta muốn ở lại đây, bởi vì Thâm Vũ còn ở nơi
này." "Ân, như vậy sao? Được rồi, tùy ngươi, dù sao chỉ cần tỷ còn
sống các ngươi cũng sẽ không chết." "Tỷ... cẩn thận một chút."
"Không có việc gì" Di Chân mỉm cười "Dù gì cũng đã đi tới ngày
hôm nay, tỷ vẫn còn chống đỡ được. Còn có..." nói được 1 nửa, bỗng nhiên
trông thấy, cửa sổ một phòng học ở tòa nhà đối diện, bức màn che bị 1 hồi gió
lớn thổi lên, phía sau thình lình xuất hiện 1 u linh có diện mục hư thối mục
nát!
"Không,
Di..." Bức màn rơi xuống, lại lần bị gió cuốn lên, nhưng đã không thấy
thân ảnh u linh kia đâu nữa. Mà Di Chân còn chưa kịp suy nghĩ, khi ánh mắt một
lần nữa chuyển về phía trước, vốn Di Thiên đang đứng đó lại biến mất vô tung vô
ảnh!
"Di...
Di
Thiên!" Di Chân lúc này liều lĩnh, hướng phía tòa nhà kia chạy tới!
Nàng đã
quên hết thảy, trong đầu chỉ có ý nghĩ phải đi cứu Di Thiên!
Mà vừa
chạy vào tòa nhà đó, liếc mắt 1 cái nàng nhìn thấy 1 thi thể!
Đinh.
Lọt
vào tầm mắt là vô số cây đinh dài, đem thân thể 1 nam tử dính trên vách tường. Cả
người hắn rậm rịt phải vài trăm cây đinh, nhìn toàn thân giống như 1 con nhím!
Người này, chính là tiểu đội Hàn Chân!
Cách
chết 1 người so với 1 người lại càng thêm kinh khủng, dần dần đả kích Di Chân.
Mà quan trọng nhất là, bức điêu khắc hiện tại đang nằm trong tay Di Thiên!
Đây
là vật có thể uy hiếp tới tánh mạng 3 người! Một khi bức điêu khắc bị phá hư,
nguyền rủa mất linh, Di Chân, Di Thiên cùng Thâm Vũ ba người lập tức sẽ chết!
Mà
chỉ thấy ngón trỏ cánh tay trái của Hàn Chân bị bẻ ngoặt lên phía trên, chỉ
hướng lên lầu!
"Tốt...
"
Di Chân cắn chặt răng, vì Di Thiên, cái gì nàng cũng không ngại! Lập tức lao
lên trên!
Vừa
chạy lên lầu hai lại nhìn thấy 1 cỗ thi thể! Đây là thi thể của Bạch Tú mẫn,
thân hình nàng bị xé ra, nội tạng hoàn toàn biến mất! Mà tay phải của nàng chỉ
về phía cầu thang!
Di
Chân tiếp tục chạy lên...
Cứ
mỗi 1 tầng lại chứng kiến 1 cỗ thi thể mới, mỗi cỗ thi thể, đều chỉ lên tầng
cao hơn!
Thời
điểm chạy tới tầng 5, rốt cục, thi thể nằm trên mặt đất chỉ về phía hành lang.
Di
Chân chạy trên hành lang, đem cửa từng phòng học mở ra.
"Di
Thiên, Di Thiên!"
Ở
trên hành lang u tối, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu
lại, là hai Lý Ẩn đang đứng phía sau.
"Di
Chân" Lý Ẩn cầm đèn lồng lập tức nói: "Còn chưa thấy sao?"
"Di Thiên nhất định ở nơi này!" Di Chân trong lòng nóng như lửa đốt,
bị quỷ dẫn vào tòa nhà này thời gian dài như vậy, tình hình không thể lạc quan!
"Chúng
tôi tìm giúp em!"
Kết
quả, Di Chân cùng hai Lý Ẩn, không ngừng đem cửa lớn 1 đám phòng học mở ra.
Nàng tìm kiếm trong từng phòng học không người, tận lực bảo trì trấn định xem
xét mọi nơi, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, tùy thời có thể xuất hiện vật đáng
sợ.
Cuối
cùng, thậm chí từng phòng học nàng đều tự mình tìm một lần.
Toàn
bộ tầng này kết quả không tìm thấy gì. Không phòng nào có người.
Trở
về đầu cầu thang, nhìn cỗ thi thể kia, ngón tay nó thực sự chỉ về hướng hành
lang.
"Chuyện
gì xảy ra? Còn có Di Thiên đâu?" "Quỷ?" Một Lý Ẩn khác hoàn toàn
khó hiểu hỏi: "Vì cái gì lại nhắc tới quỷ? Di Chân, đây là hành vi phạm
tội của 1 người mất đi nhân tính, không phải quỷ!"
Di
Chân lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, nàng không để ý đến một chỗ, nhưng thi thể
trên hành lang tầng năm kia đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng 1 phát bắt được Di
Chân! Gương mặt hư thối đối mặt với Di Chân, chính là con quỷ kia!
Mà ở thế
giới sự thật, trong viện bảo tàng lịch sử quốc gia!
"Đã
tìm được!" Rốt cục từ trong bóng tối, Công Tôn Diệm ôm lấy ngọn lửa nhẹ
nhàng thở ra, lập tức đốt đèn dẫn đường lên! Thế nhưng cũng đã lãng phí kha khá
thời gian!
Mang
theo con quỷ, hắn lập tức lao tới sảnh triển lãm, hơn nữa còn cảnh giác 4 phía.
Hiện tại, bất luận 1 sự không chú ý nào cũng có thể đẩy hắn xuống hoàng tuyền!
Thời
gian là không đợi người đó!
Nhưng
đúng vào lúc này, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một người.
Người
kia, cầm theo 1 cây đèn dẫn đường.
Tiếp
theo trong nháy mắt, cổ Công Tôn Diệm bị 1 tay người đó bóp lại thật chặt! Đèn
dẫn đường trên tay cũng rớt xuống. Mà người trước mắt, biểu lộ không ngừng vặn
vẹo, gương mặt cũng bắt đầu kéo dài. Hai mắt lõm vào, biến thành hai lỗ đen
trống rỗng. Làn da hư thối, tóc kéo dài ra.
"Ngươi...
Vì cái gì, ngươi..."
Công
Tôn Diệm ngất xỉu.
Người
đó buông tay ra làm Công Tôn Diệm ngã trên mặt đất!
Sau
đó hắn cúi xuống, cánh tay còn lại cầm lấy đèn dẫn đường! .
0 nhận xét:
Post a Comment