“Vũ Sóc người có phải là thích Diệp
Tưởng hay không?”
Thời điểm nghe đến câu này, Vũ Sóc chính là
ngẩn ra.
“Ta nhìn ra được.” Phương Lãnh
lộ ra nụ cười mỉm khó có được:“Hắn là hi vọng lớn nhất của rạp chiếu
phim chúng ta.”
Vũ Sóc cười nhẹ, sau đó lẩm bẩm
nói:“Hi vọng...... Đúng vậy, hắn đối với chúng ta mà nói, chính là ‘Hi
vọng’.”
Hi vọng......Trong thế giới địa ngục
này chính là vật xa xỉ nhất. Đồng thời, bản thân của hi vọng cũng có thể
mang đến sợ hãi.
Vũ Sóc vẫn tìm kiếm hi vọng. Chỉ là
trong vô tận tuyệt vọng, tìm kiếm hi vọng chính là quá trình dày vò nhất. Trở
thành Linh môi, có được Vu độc oa nhi mới khiến hi vọng tăng cao. Nhưng trong quá trình này, các diễn viên cũng từng người một chết đi. Đồng bạn
ngày xưa chỉ còn lại Phương Lãnh cùng Mộng Kỳ. Phương Lãnh vẫn duy trì sự
thiện lương của hắn như trước, lại không biết như vậy sẽ dễ dàng bị người khác
lợi dụng. Mộng Kỳ vẫn như cũ bị cừu hận lấn át, không biết được cách kiềm chế.
Diệp Tưởng là hy vọng lớn nhất của
rạp chiếu phim thứ 13 cho đến nay. Mà điều nàng có thể làm chính là đem hy vọng
này biến thành lớn nhất.
“Ta nghĩ có lẽ là vậy.” Vũ Sóc đối
mặt với nội tâm của chinh mình,“Ta vừa đem ‘Hi vọng’ mở rộng, đồng thời ta cũng
hoàn toàn đắm chìm vào trong đó ......”
Trong địa ngục này, nàng chưa bao
giờ nghĩ tới tình yêu. Bởi vì so với hy vọng đó còn là vật xa xỉ hơn nhiều. Mọi
người ngược lại càng có khuynh hướng nguyên thủy giao
phối và phóng thích dục vọng hơn. Thế nhưng tình yêu cũng vẫn có khả năng sinh
ra.
“Ta nghĩ...... Ta thật sự thích Diệp
Tưởng.”
Nhưng thời điểm nàng quay đầu nhìn
Phương Lãnh lại chỉ thấy, hắn thế nhưng đã biến thành một đống xương trắng!
“Phương Lãnh!”
Nàng mở mắt.
Đây là...... Nơi nào?
Nàng nằm trên mặt đất lạnh lẽo,
chung quanh là một mảnh đêm tối. Khí tức âm trầm hiện lên khiến người ta có một
loại cảm giác muốn nôn mửa.
Đầu nàng đau muốn chết. Cho nên, tạm
thời không thể phóng thích cảm ứng Linh môi .
Chỉ là thời điểm tỉnh lại, nàng có
một loại cảm giác dường như đã trôi qua mấy đời.
Đại khái qua năm giây thời gian nàng
mới nhận thức được...... Phương Lãnh, đã chết. Vị chiến hữu ngày xưa đã không
còn trên thế giới này. Chỉ là giấc mộng kia khiến nàng sa vào trong đó mới
khiến nàng quên đi điểm ấy.
Hi vọng......
Cho dù là hiện tại nàng vẫn như
trước đang tìm kiếm hi vọng. Rạp chiếu phim linh độ, rạp chiếu phim cao hơn một
tầng...... Địa Ngục phía trước còn có nhiều tuyệt vọng hơn nữa đang chờ đợi
nàng, mà nàng không thể dừng lại, tuyệt đối không thể.
Chẳng qua...... giấc mộng này làm
nàng nhận thức được, nguyên lai Phương Lãnh đã chết đi lâu như vậy. Thời gian
quen biết Phương Lãnh cơ hồ chính là toàn bộ lịch sử nàng liều chết cầu sinh
trong rạp chiếu phim đến nay.
Cảm giác đau đầu bắt đầu giảm bớt,
mà ký ức rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút. Bộ phận kịch bản cũ trong đâu đã
biến mất, bằng không nàng có thể dựa vào đó biết được chuyện gì đã xảy ra.
Ký ức khôi phục tự nhiên những nội
dung kịch bản đã cắt bỏ cùng với những chuyện thực tế phát
sinh đều hiện rõ trong đầu nàng. Hạ Hầu Dạ Vương vì muốn cướp lấy hương khói mà
đem tượng thờ bên trong miếu đánh nát, cũng gọi ra Đế Thính. Nhưng sự tình phát
sinh sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Nguyên bản quỷ hồn không những
không xuất hiện, mà phía dưới pho tượng bị vỡ cư nhiên xuất hiện một cái động
lớn. Sau đó lúc mọi người tiến lên xem xét, một cỗ lực lượng liền hút Hạ Hầu
Huyến Âm vào.
“Đây là nơi nào?” Vũ Sóc rốt cuộc
nói ra lời kịch đầu tiên sau khi tỉnh dậy. Sau đó nàng liền chú ý cảnh giác bốn
phía.
Nơi này dường như là một động quật
dưới đất. Trong không khí, âm khí so với trên mặt đất còn muốn càng dày đặc
hơn. Hơn nữa còn tản mát ra oán niệm nồng đậm, dẫn tới độ ấm nơi này đã
xuống dưới âm năm mươi độ, căn bản không phải hoàn cảnh người bình thường có
thể sống sót.
Kịch bản đã báo cho Vũ Sóc
biết, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ là nàng không thể hoàn toàn tin tưởng
kịch bản. Lúc trước quỷ sai xuất hiện đã triệt để chứng minh điểm này. Cho dù
hiện tại, bọn họ cũng đang bị Quỷ sai truy nã.
Vũ Sóc xưa nay cẩn thận, đối với bất
cứ chuyện gì đều luôn chưa suy xét thành công, trước suy xét thất bại. Đây cũng
là nguyên nhân mà nàng có thể sống đến ngày hôm nay.
Tầm nhìn cực thấp, lại thêm độ dày
của âm khí ngược lại khiến Vũ Sóc phát huy năng lực không gian càng lớn. ‘Thịt’
trong cơ thể nàng phát huy so với bình thường càng mạnh hơn.
Căn cứ kịch tình phát triển trước
mắt, không khó để đoán ra, địch nhân cuối cùng của bọn họ chính là Diêm Vương !
Đối mặt với đầu trâu mặt ngựa, Hạ
Hầu gia tộc còn dám liều chết chiến một trận. Thế nhưng đối mặt với Diêm Vương,
bọn họ căn bản không dám nghĩ tới vấn đề phản kháng, bởi vì đó là đối tượng mà
bọn họ căn bản không có khả năng chiến thắng!
Cho dù là Dạ Vương hiện tại
cũng tuyệt không có hy vọng chiến thắng Diêm Vương.
Cho nên, muốn làm được điều này phải
trở nên càng mạnh hơn nữa.
Hiển nhiên, kịch bản an bài phó bản
này là để Dạ Vương có thể trở nên mạnh hơn. Điều này cũng là một thể hiện của
aura nhân vật chính. Như Trương Vô Kỵ từ trong cơ thể viên hầu lấy được
Cửu Dương Chân Kinh, Lệnh Hồ Xung đạt được Độc Cô Cửu Kiếm, thân là nhân vật
chính, đương nhiên không có khả năng không gặp được nhiều may mắn.
Nàng tuân theo chỉ thị trong kịch
bản đi về phía trước một chút.
Thời điểm khi âm khí tới gần Vũ Sóc,
nàng cũng cảm nhận được oán niệm cường liệt trong đó.
Càng là quỷ hồn có oán niệm cường
đại lại càng đáng sợ.
Không dám đem nội dung kịch bản
làm tiêu chuẩn tham khảo, lúc này Vũ
Sóc cũng hiểu con đường phía trước gian nan cỡ nào.
Mà vào lúc này, âm khí bỗng nhiên
dần tán sang hai bên, sau đó nàng nhìn thấy một màn.
Thi thể!
Trước mắt, từng hàng thân thể khô
héo giống như xác ướp cứ như vậy đứng hai bên hành lang, những thi thể kia đều
dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Vũ Sóc !
Những cái thây khô xếp hành hai hàng, không
ngừng kéo dài!
Vũ Sóc lộ ra thần sắc kinh hãi,
nhưng trong lòng lại cẩn thận quan sát từng khối thi thể, hình tượng có cái gì
khác biệt với kịch bản hay không. Đối với hình tượng đáng sợ của đám thi thể
kia nàng lại không có bao nhiêu cảm giác, quan trọng là có thể nắm giữ được bất
cứ tin tức nào để sinh tồn hay không, cho dù chi tiết mà người bình thường
không xem trọng!
Vũ Sóc nhìn về phía sau, liền phát
hiện, phía sau nàng cũng là hai bên thây khô xếp hàng loạt! Nhưng khủng bố
chính là… gương mặt những thây khô đó cũng hướng về phía nàng, giống như là
đang nhìn nàng chằm chằm!
Vô luận tiến thối thế nào, kết quả
đều giống nhau.
Vũ Sóc rất rõ ràng, chính mình không
có đường lui. Chỉ có thể liều chết chiến một trận.
Hơn nữa, chờ đợi phía sau…
hiển nhiên sẽ là tồn tại càng thêm đáng sợ!
Quỷ miếu này tuyệt đối không chỉ như
mặt ngoài, là một “Quỷ Vương” mà thôi.
Hai hàng thây khô ánh mắt ngưng lạnh
nhìn Vũ Sóc, vô số tầm nhìn đều ngưng tụ trên người nàng, ngay cả âm khí trong
không gian cũng tựa hồ khiến người ta đau đớn.
Nhưng Vũ Sóc lại không chút do dự,
trong thời gian nháy mắt, từng cây đinh đen đã ngưng tụ bên người!
Hành lang này vỏn vẹn đủ rộng cho
hai người thông hành, một khi mấy thây khô này hình thành quỷ triều sẽ là
chuyện tình rất đáng sợ. Kịch bản lại không thể tin tưởng toàn diện, nàng muốn
tiên hạ thủ vi cường !
Thế nhưng, thời điểm những cây đinh
đen kia đâm ra lại chỉ xuyên qua âm khí, không cách nào chạm tới những thây khô
đứng thẳng kia![ chưa xong còn tiếp ]
0 nhận xét:
Post a Comment