THƠ CỦA ÁNH DƯƠNG
Tôi mở mắt và nhận ra mình đang nằm
trên một cái bệ đặt trong một căn phòng rộng rãi, rải rác đồ đạc. Một người đàn
ông lặng lẽ ngồi trên ghế như đang nghĩ ngợi về chuyện xa xôi nào đó. Thấy tôi
tỉnh lại anh ta mỉm cười.
“Chào cô...” Anh ta ngồi bên bàn, quần áo
trắng toát.
“
Anh là ai?” Tôi hỏi.
Anh ta đứng dậy, mở tủ tường lấy quần áo
và giầy.
“
Tôi là người chế tạo ra cô”.
Vừa
nói anh vừa bước lại phía tôi. Ánh đèn trên trần hắt xuống nước da nhợt nhạt và
mái tóc đen của anh. Anh đặt bộ đồ mầu trắng lên đầu gối tôi, bảo tôi mặc vào.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang trần trụi.
“ Chúc
mừng sinh nhật cô!” Anh ta nói.
Quanh chúng tôi bề bộn vô số dụng cụ và vật
liệu, bên chân anh còn một tập giấy dày cộm. Tôi nhận ra đó là những bản thiết
kế.
Đóng bộ xong
xuôi, tôi đi theo anh ta qua một hành lang có rất nhiều cửa và cửa sổ,
rồi leo lên một cái cầu thang. Đi hết cầu thang có một cánh cửa. Khi anh mở
cửa, quang cảnh hiển hiện trước mắt tôi dưới ánh sáng rực rỡ. Đó là ánh mặt
trời. Thì ra tôi đã tỉnh lại dưới hầm ngầm. Nắng khiến cơ thể tôi ấm dần lên.
Chúng
tôi ở trên một ngọn đồi mọc đầy cỏ xanh, sườn đồi thoai thoải trải dài, xanh
mướt tuyệt đẹp. Gần đỉnh đồi là cửa thông
xuống hầm ngầm, được trổ giữa một khối bê tông không mái hình hộp chữ
nhật đứng cao bằng người tôi, trên nóc không những đầy cỏ mà còn có cả tổ chim.
Một con chim nhỏ xà từ trên không trung xuống tổ của nó.
Tôi quan sát bốn bề. Quả đồi này khum khum,
tương đương với 1/3 quả cầu đường kính 1000m. Lọt thỏm giữa núi non. Cả một
vùng chỉ thấy mầu cỏ cây xanh rì. Có lẽ đây là một quả đồi nhân tạo bởi sự lạc
lõng của nó giữa địa hình trùng điệp này.
“ Nhà
chúng ta nằm sâu trong khu rừng rậm kia.”
Theo
hướng anh chỉ, tôi nhìn xuống phía chân đồi. Ở đó khá dốc, giữa đám cây cối um
tùm có một mái nhà nhọn nhô lên.
“ Cô
sẽ ở trong ngôi nhà đó để phục vụ tôi.”
Hai
chúng tôi đi về phía ngôi nhà.Cách khu rừng không xa là một cột gỗ mầu trắng
buộc hình chữ thập, nổi bật trên triền đồi bằng phẳng. Tôi lập tức đoán ra thứ
đó gọi là cây thánh giá.
“ Đây
là một ngôi mộ...” Anh ta chăm chú nhìn cây thánh giá một lúc rồi giục tôi đi
tiếp.
Ngôi nhà lớn nhưng rất cũ kỹ, cây cỏ mọc khắp
từ chân tường lên đến mái. Lá cây xanh rờn phủ kín, khiến mái ngói như hòa lẫn
với rừng cây. Khoảng không trước nhà có vườn ruộng, giếng nước và cả một chiếc
xe tải gỉ sét.
Cửa nhà bằng gỗ được sơn trắng, già cỗi đến
mức bong tróc lung tung. Tôi theo anh vào trong nhà, tiếng cót két của sàn gỗ
vang lên theo mỗi bước chân.
Căn nhà có hai tầng rưỡi vì bên trên còn một
tầng áp mái. Tôi ở sát bếp tầng một, trong 1 căn phòng nhỏ có cửa sổ, kê một
chiếc giường.
Anh vẫy tôi vào bếp.
“ Trước tiên tôi muốn cô pha cà phê.”
“Tôi biết cà phê nhưng không biết cách
pha.”
“ Ừ,
kể cũng phải...”
Anh ta mở tủ lấy ra một ít bột cà phê, đun
nước sôi, pha 2 cốc cà phê nóng bốc hơi nghi ngút rồi đưa cho tôi một cốc.
“ Tôi đã nhớ cách pha rồi. Lần sau tôi sẽ
pha.”
Tôi vừa nói vừa nhấp cà phê. Thứ nước đen
nóng từ từ chảy vào miệng.
“ Tôi ghét vị này.”
Nghe tôi báo cáo, anh gật đầu.
“ Tôi cũng đoán thế, cho thêm ít đường sẽ
khá hơn.”
Tôi lại nhấp cà phê đã ngọt hơn trước. Đây là
dưỡng chất đầu tiên tôi dùng kể từ lúc tỉnh dậy. Các cơ quan trong người tôi
bắt đầu hấp thụ bình thường.
Anh đặt cốc cà phê lên bàn, mệt mỏi buông
người xuống chiếc ghế cạnh khung cửa sổ treo những vật trang trí bằng kim loại.
Những thanh kim loại dài ngắn khác nhau đung đưa trong gió, va chạm phát ra
những âm thanh không theo quy tắc. Anh nhắm mắt lắng nghe.
Trên tường gắn một tấm gương nhỏ. Tôi đứng
trước tấm gương và nhìn thấy khuôn mặt mình. Tôi biết hình dáng của một con người
nên biết hình ảnh trong gương sẽ là một phụ nữ được chế tạo rất thật, rất hoàn
hảo. Ngoài những mạch máu xanh chạy lờ mờ bên dưới làn da trắng, còn có những
sợi lông măng được cấy vào, những vết hõm , gò má và cả sắc hồng được trang trí
thêm. Thân nhiệt và các bộ phận khác đều được mô phỏng như con người.
Tôi nhìn thấy trong tủ bếp có tấm ảnh rất
cũ. Bức ảnh có anh và người đàn ông tóc bạc đang đứng trong ngôi nhà này. Tôi ngoái
lại hỏi:
“ Ngoài anh ra, những người khác đang ở
đâu?”
Anh ta ngồi trên ghế nên tôi chỉ nhìn thấy
lưng. Anh ta không ngoảnh lại trả lời tôi:
“ Không ở đâu hết.”
“ Không ở đâu hết, nghĩa là sao?”
Anh nói, loài người gần như đã diệt vong chỉ
trong vòng 2 tháng kể từ khi mầm bệnh đột nhiên phát tán tràn lan. May sao
trước khi dịch bệnh xẩy ra, anh và người chú ruột đã chuyển đến đây. Nhưng ông
nhiễm bệnh và mất ít lâu sau đó, anh chôn cất ông ở nơi chúng tôi vừa đi qua và
sống một mình cho đến giờ. Thì ra cây thánh giá mầu trắng là mộ của chú anh.
“ Hôm qua tôi đã kiểm tra, và biết mình bị
nhiễm bệnh.”
“ Anh sắp chết phải không?”
Anh khẽ gật đầu.
“ Thực ra tôi rất may mắn vì mấy chục năm
không hề nhiễm bệnh.”
Tôi hỏi tuổi, anh nói mình đã gần 50 tuổi.
“Anh không giống người già, tôi nghĩ anh
khoảng 20 tuổi.”
“ Đó là do một số tác động.”
Anh
nói con người chỉ cần làm vài phẫu thuật là có thể sống đến 120 tuổi.
“ Nhưng nhân loại vẫn không thể chiến thắng
mầm bệnh.”
Tôi quan sát các thứ có trong nhà bếp.
Trong tủ lạnh có rau quả, gia vị và thực phẩm đông lạnh, chỉ cần rã đông là
dùng được. Bếp điện hễ bật công tắc là sẽ từ từ nóng lên, bên trên còn đặt một
chiếc chảo rán xong chưa rửa.
“ Anh hãy đặt tên cho tôi.” Tôi đề nghị.
Anh chống 2 khủy tay lên bàn, nhìn ra ngoài
cửa sổ. Một cánh bướm rập rờn trên thảm cỏ. “ Không cần thiết phải thế.”
Gió lùa qua cửa sổ, những mảnh kim loại
đung đưa trong gió phát ra âm thanh lảnh lót.
“ Sau khi chết, tôi muốn được chôn trên
đồi. Đào một cái huyệt bên cạnh cây thập tự đó, đặt xuống rồi lấp đi là xong.
Đây là lý do tại sao tôi phải chế tạo ra cô.” Anh ta chăm chú nhìn tôi.
“ Tôi hiểu rồi. Tôi được chế tạo ra để chăm
sóc và chôn cất cho anh.” Anh ta gật đầu.
“ Đó là lý do cô tồn tại.”
Tôi cầm chổi và giẻ lên, quét sàn rồi lau
cửa kính. Anh vẫn ngồi nhìn qua cửa sổ. Khi hất những bụi bặm qua ô cửa ra
vườn, tôi phát hiện một con chim nằm trên mặt đất. Nó chỉ nằm bất động, hình
như đã chết rồi. Tôi ra ngoài và nhặt nó lên. Cơ thể nhỏ bé đã lìa đời đó lạnh
băng. Không biết từ lúc nào anh đã đứng bên cửa sổ, nhìn con chim trên tay tôi.
“ Nên làm gì với nó đây?” anh ta hỏi.
Tôi ném con chim vào rừng, sức tôi chỉ
ngang một phụ nữ trưởng thành nhưng vẫn đủ ném nó đi rất xa. Con chim văng qua
cành cây khiến lá rụng rào rào trước khi mất hút trong rừng cây um tùm.
“Tại sao lại làm thế?” Anh ta nghiêng đầu,
hỏi.
“ Nó có thể phân hủy và trở thành phân bón.” Nghe câu trả lời anh ta gật đầu
mạnh. “ Để có thể chôn cất tôi chính xác, tôi muốn cô học về cái chết.” Theo ý
anh, hình như tôi không hiểu ‘chết’ nghĩa là gì. Tôi ngây người.
0 nhận xét:
Post a Comment