Giờ
khắc này, tại trạm quan sát tuyến đầu ở cấm sơn.
Tiểu
Tôn lúc này đang cùng Lưu sư phó vạm vỡ quan sát cấm sơn.
"Hôm
nay là cốt dạ tiết, Tiểu Tôn ngươi không về nhà sao?" Lưu sư phó lúc này
đang đốt 1 nén hương, nói: "Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ về nhà."
"Tiền
lương trong ngày cốt dạ tiết thông thường là gấp 3 đấy, ta không muốn bỏ qua. Tuy
rằng những ngày tháng này có điểm sợ, nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, ta cái gì
cũng làm. " Tiểu Tôn cười ngây ngô một tiếng.
"Hừm."
Lưu sư phó không nói thêm gì, tiếp tục quan sát chung quanh.
Tiểu
Tôn dùng kính viễn vọng nhìn về phía trước, thẳng thắn mà nói, công việc này rất
khô khan, người trẻ tuổi bình thường rất khó kiên trì làm công việc như thế
này. Bất quá Tiểu Tôn là người có nghị lực, nếu đã chấp nhận làm việc này, hắn
nhất định phải làm tốt.
Nhìn,
nhìn... Đột nhiên hắn giật nảy mình! Chỉ thấy ở trong 1 rừng cây cách cấm sơn
vô cùng gần xuất hiện 1 cảnh tượng quỷ dị!
Đó
là một hồ nước!
"Không...
Không đúng!" Tiểu Tôn cảm thấy hô hấp trở nên gấp gáp, địa hình vùng này hắn
nắm rõ như lòng bàn tay, từ lúc nào chỗ đó lại có 1 cái hồ? Chuyện này tuyệt đối
không có khả năng!
Liên
tưởng tới hôm nay là cốt dạ tiết, hắn nhất thời cảm thấy khiếp đảm: "Lưu
sư phó, tới đây xem 1 chút, không hiểu tại sao nơi này lại xuất hiện 1 cái hồ!"
"A, ngươi không nhìn lầm chứ? Chung quanh đây làm gì có hồ?"
"Ta
không biết, nhưng xác thực là ta nhìn thấy, ngươi lại đây xem!"
Lưu
sư phó vội vàng bước sang, nhìn vào kính viễn vọng, nhưng lại lắc đầu 1 cái:
"Làm gì có cái hồ nào? Chỉ là 1 mảng rừng mà thôi!"
Tiểu
Tôn phi thường kinh ngạc, vội vã nhìn vào kính viễn vọng, nhưng hắn thấy, trên
hồ nước cư nhiên trôi nổi 1 xác chết mục rữa!
Một
màn này làm hắn sợ tới hồn phi phách tán!
Điều
này làm cho hắn ngày càng bất an, liền giơ tay túm lấy cây đèn pin, gỡ áo khoác
từ trên giá xuống, nói với Lưu sư phó: "Lưu sư phó, ta nhất định phải tới
chỗ kia xem 1 chút, ngươi ở đây chờ ta."
Nói
xong hắn không chờ Lưu sư phó đồng ý, liền vội vã xuống lầu .
Hắn
trong công việc xưa nay vẫn luôn rất bình tĩnh, xưa nay chưa từng xảy ra điều
gì dị thường, nhưng vì sao lần này lại xuất hiện tình huống như vậy? Lưu sư phó
nói hắn không nhìn thấy cái hồ nào, chẳng lẽ do mình ảo giác sao?
Hắn
bước vội trong rừng cây rậm rạp.
Đi
tới đi tới, hắn dựa theo ký ức, càng đi càng cảm giác không đúng. Bởi hắn nhìn
qua kính viễn vọng cảm giác nơi đó vô cùng gần, nhưng nhìn chung quanh lại
không thấy một hồ nước nào cả.
Lẽ
nào thật sự là ảo giác? Hay là 1 loại ảo giác nào đó do thiên nhiên sinh ra?
Nhưng
lúc hắn đi trở về lại phát hiện không đúng . Bởi vì... Hắn đi như thế nào cũng
không thể tìm thấy trạm gác!
Cái
này là chuyện gì vậy?
Chu
vi rừng cây vẫn trước sau như 1, nhưng hắn ngày càng cảm thấy âm u. Đến tột
cùng chuyện này là sao?
Càng
đi tới hắn lại càng cảm thấy ngơ ngác!
Địa
hình chung quanh đây hắn vô cùng quen thuộc, nơi này rất gần cấm sơn, nhưng khi
ngẩng đầu lên… lại phát hiện, căn bản không nhìn thấy tung tích cấm sơn đâu cả!
Một
ngọn núi lớn như vậy, cư nhiên biến mất ngay trước mắt?
Thật
không thể hiểu được?
Chu
vi xung quanh cũng ngày càng trở nên yên tĩnh, hắn không ngừng chiếu đèn pin tứ
phía, tâm thần cảnh giác, trên trán, mồ hôi không ngừng túa ra…
Ngay
lúc này, hắn đột nhiên cảm giác, có vật gì đó đang từ phía sau tiến lại.
Cảm
giác ấy ngày càng mãnh liệt, Tiểu Tôn nuốt từng ngụm nước miếng, quay nhanh đầu
lại, lia đèn pin về phía trước mặt.
Sau
đêm đó, Tiểu Tôn cứ như vậy vĩnh viễn biến mất trên Tứ Thủy đảo.
Cũng
trong lúc ấy, bên trong 1 rừng cây tại vị trí trung tâm Tứ Thủy đảo.
Hứa
Duẫn đang mặc áo choàng đeo mặt nạ, chậm rãi đi lại. Trên tay hắn cầm sáu con
bài pu-khơ, phân biệt là 7 rô, 8 nhép, 10 nhép, J bích, K bích, 2 cơ.
Số
phiếu của hắn là 5, vừa vặn ở giữa, không cao cũng không thấp. Bất quá hắn cũng
không ngại gặp phải những người khác, rút bài trước hay sau cũng không thành vấn
đề.
Đối
với hắn mà nói, thắng thua căn bản không trọng yếu, cái này chỉ là 1 loại ý
nghĩa tượng trưng mà thôi. Hứa Duẫn thành lập xã nghiên cứu văn hóa, chính là
hy vọng nghiên cứu mọi phương diện trên đảo, hắn tin tưởng sẽ có 1 ngày đánh vỡ
trạng thái ngăn cách với ngoại giới, cùng với ngoại giới chân chính giao thương
qua lại, tuy rằng giai đoạn hiện tại đối với điểm này còn quá xa xôi.
Rừng
cây này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bất quá cách thị trấn vẫn có 1
khoảng nhất định. Hơn nữa cây cối tương đối thưa thớt, rất khó để lẩn trốn. Mặt
trái bài pu-khơ lần này là 1 hoa văn tương đối ít thấy, có thể tránh được khả
năng gian dối. Nghe Thiết thúc nói, thời của bọn họ có người nắm giữ được sắc
hoa của mặt trái bài pu-khơ đến mức vàng thau lẫn lộn, tình huống như vậy tuy
ít, nhưng không phải không có.
Mà
một mặt khác trong rừng cây, Tô Hàm Thanh cũng mặc áo choàng, đeo mặt nạ quỷ,
đang tận lực thả nhẹ bước chân. Trên tay nàng cầm 6 lá bài, phân biệt là 2 rô,
3 rô, 4 nhép, 8 bích, 9 bích, át cơ.
Lá
thăm của nàng là số 1, nói cách khác, trong bất kỳ tình huống nào, nàng chỉ có
thể lựa chọn bốc bài sau. Bất quá nàng đối với thắng thua không quá quan tâm,
chỉ là Hứa Duẫn mời, nên nàng tới.
Ngay
lúc này, bỗng trong rừng cây trước mặt có 1 người đi đến, đối phương cũng mặc
trang phục hoàn toàn giống nàng.
Người
đấy nhìn thấy Tô Hàm Thanh liền lập tức đi tới. Hai người đứng lại, đối phương
rút phiếu thăm ra, trên đó là con số "2" .
Tô
Hàm Thanh cũng lấy ra phiếu số "1" của mình. Căn cứ quy tắc, đối
phương được phép chọn bài trước .
Bài chỉ được phép chọn 1 lần,
hơn nữa đã rút ra không cho phép đổi ý. Không được dùng bất cứ phương thức nào
thăm dò bài của đối phương, nếu không sẽ coi là phạm quy. Người đã chọn bài
không được phép cho bài đã chọn vào những quân bài trên tay, để đối phương lựa
chọn.
Tô
Hàm Thanh từ trong túi áo choàng lấy ra 6 cây bài, đương nhiên trong quá trình
đó không được phép cho đối phương nhìn thấy bài của mình, bày 6 cây bài thành
hình quạt, úp mặt phải xuống cho đối phương lựa chọn.
Nói
như vậy, quá trình lựa chọn không thể quá dài, bình thường nhiều nhất chỉ được
suy nghĩ 1 phút. Tuy rằng quy tắc không có quy định quá 1 phút thì không được
phép rút bài, nhưng mọi người vẫn thường tuân theo quy tắc này. Dù sao, chọn
bài chỉ dựa vào vận may, cho dù có suy nghĩ, ý nghĩa cũng không lớn lắm.
Tay
của đối phương duỗi ra rất nhanh, hầu như không hề do dự, rút cây át cơ.
Tô
Hàm Thanh lập tức đem 5 lá bài thu lại, bỏ trên người. Phía đối diện cũng lấy
ra 6 lá bài của hắn ra cho nàng chọn, thả con át cơ vào trong áo.
Tô
Hàm Thanh nhìn 6 cây bài của đối phương xếp thành hình quạt, chậm dãi đưa tay
ra rút lấy 1 cây, mới nhìn 1 chút, ánh mắt lại ngẩn ra.
Lá
này, thế mà lại là... Tiểu quỷ bài!
Đối
phương rất nhanh đem bài thu hồi, bỏ lại trên người, lập tức quay đầu rời đi, tựa
hồ sợ Tô Hàm Thanh đổi ý.
Rút
phải tiểu quỷ bài, có thể nói may mắn, nhưng cũng có thể nói không may mắn. Người
nắm giữ tiểu quỷ bài nếu rút thêm được đại quỷ bài trên tay "Quỷ" là
có thể thắng, nhưng để "Quỷ" cầm
được tiểu quỷ bài sẽ lập tức bị phán là bại giả.
Bản
chất của trò chơi này chính là 1 trò chơi trốn tìm giữa "Quỷ" và người
nắm giữ tiểu quỷ bài. Song phương không biết đối phương là ai, mà người nắm giữ
tiểu quỷ bài tùy thời đều có thể thay đổi. Ai tìm được người còn lại trước, coi
như là thắng lợi.
Mà
hiện tại, Tô Hàm Thanh trở thành người nắm giữ tiểu quỷ bài. Nếu như không có
ai rút phải tiểu quỷ bài, như vậy, nàng nhất định phải lựa chọn trúng đại quỷ
bài của "Quỷ" mới có thể đạt được thắng lợi.
Bởi
vì quy tắc kỳ diệu này, nên trò chơi này có thể kết thúc rất nhanh, nhưng cũng
có thể sẽ mất rất lâu. Trước đây từng nghe nói, trò này đã chơi hơn 8 giờ nhưng
vẫn chưa tìm ra người thắng bại.
Tô
Hàm Thanh đem tiểu quỷ bài thả vào đám bài trên người, không hề suy nghĩ nhiều,
đi về 1 hướng khác.
Mà
người vừa bị Tô Hàm Thanh rút đi tiểu quỷ bài trong tay, rời đi với tốc độ cực
nhanh, cho dù có thêm người khác đổi bài với hắn, vậy cũng không có bao nhiêu
quan hệ.
Đi
tới đi tới, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía bên phải, nơi đó cũng đang đứng
1 người chơi game.
Hắn
lập tức đi tới, không nghĩ nhanh như vậy đã nhìn thấy 1 người khác.
Tiện
đà, hắn đưa ra phiếu thăm của mình.
Động
tác của đối phương có phần chậm chạp, sau khi lấy ra phiếu thăm, hắn gật đầu, số
phiếu của đối phương lớn hơn hắn. Điều này cũng là tự nhiên, khi nãy hắn vừa đổi
bài với người có số phiếu thăm thấp nhất.
Đối
phương đưa tay ra, áo khoác rộng lớn đem tay của đối phương che lại 1 nửa. Đối
phương cũng không do dự chọn bài, vừa vặn lấy đúng con át cơ khi nãy.
Đối
phương đem bài bày ra.
Hắn
có chút sốt sắng, đưa tay ra, thoáng suy tư một phen mới rút ra 1 lá bài.
Làm
hắn trợn mắt ngoác mồm chính là, lá bài này, lại là... Đại quỷ bài!
Đối
phương... Cư nhiên là "Quỷ" !
Nhanh
như vậy gặp phải quỷ rồi sao?
Hắn hô to không may. Một khi phát sinh tình huống như thế, căn cứ theo quy
tắc, hắn phải rút khỏi cuộc chơi, đồng thời đối phương sẽ trả lại con át cơ cho
hắn, còn hắn đem quỷ bài trả về. Hắn lui khỏi cuộc chơi, nhưng không được phép
đem số phiếu của "Quỷ" nói cho
người khác biết.
Nhưng
sau 1 khắc, hắn đột nhiên cảm giác có chút quỷ dị. Hắn chú ý thấy tay cầm bài của
đối phương, làn da trắng xám, không hề có chút màu máu nào, hơn nữa giống như bị
gãy, xương tay lồi lên 1 đoạn…
Chuyện
này... Chuyện gì thế này?
Cũng
1 đêm này, hắn và Tiểu Tôn triệt để biến mất trên Tứ Thủy đảo…
0 nhận xét:
Post a Comment