Ngân Dạ được bọn người Long Trí, Hàn Quan Nam coi
như chúa cứu thế, kỳ thật chỉ là đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Nếu không phải La Xương Cốt hy sinh tánh
mạng của mình, giờ phút này hắn cũng không thể sống sót.
Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện 3 người. Bọn
hắn đều đang ở lầu 14, trong phòng Ngân Dạ. Trong đó 1 nam tử mặc âu phục, đeo
kính mắt, bộ dạng vô cùng nho nhã ngay cả dưới tình huống như vậy, rất có khí
phách thượng giả (người trên) tên là Hàn
Tuấn Thâm. Hai người còn lại 1 là nam tử mặt
sẹo và 1 thiếu nữ xinh đẹp khoảng 16 tuổi. Người đàn ông mặt sẹo có vẻ khá thân
thiết với Hàn Tuấn Thâm tên là Hạ Vũ Hào, còn thiếu nữ áo trắng là học sinh
trung học tên là Trương Y Hạ.
Hàn Tuấn Thâm là người thâm tàng bất
lộ, chưa bao giờ khiến người khác chú ý cũng tích cực lôi kéo hộ gia đình, thủ
đoạn có thể nói rất khéo léo. Bản thân hắn rất có tài học, sở dĩ đi vào con
đường này cũng vì dã tâm quá lớn. Hạ Vũ Hào đối với hắn có thể
nói là trung thành và tận tâm, chỉ cần Hàn Tuấn Thâm ra lệnh một
tiếng, kêu hắn đi đỡ đạn hắn cũng không từ. Bồi dưỡng ra 1 bộ
hạ trung thành như thế có thể thấy, thủ đoạn của hắn cao siêu thế nào. Hôm nay, hắn trước
tiên tìm tới Ngân Dạ, chính là vì biết rõ tình huống trước mắt
phải liên thủ với Ngân Dạ mới có được một đường sinh cơ. Hắn
là xã hội đen, tràng cảnh gió tanh mưa máu cũng
từng chứng kiến ít nhiều. Đi tới 1 bước này hắn biết, bản thân lúc nào cũng làm
bạn với tử vong, trong hắc bang lừa người gạt ta, tuyệt đối không thiếu dân
liều mạng.
Hàn Tuấn Thâm đẩy kính mắt, cấp
cho
Hạ Vũ Hào 1 ánh mắt, đối phương
liền đi ra ngoài trông chừng. Hàn Tuấn
Thâm nhìn Ngân Dạ
đang có chút cảnh giác với mình, đi tới trước mặt ngồi xuống,
nói: "Kha tiên sinh, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm
chuyện gì bất lợi với ngươi và Kha tiểu thư. Tình
huống hiện tại ta và ngươi đều hiểu. Ta chưa từng chấp hành
huyết tự cho nên cần Kha tiên sinh hỗ trợ nhiều hơn. Nói thẳng
ra, thế cục trước mắt, có thể giải được hay không?"
Nói đến đây, Hàn Tuấn Thâm cũng
cảm giác khẩn trương. Từ 1 khắc khi tiến vào nhà trọ hắn đã thề
bằng mọi cách phải sống sót rời khỏi. Nhưng hôm nay, cục diện này
hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, hắn đã vô kế khả thi. Nhưng hắn hoài nghi,
có phải Kha Ngân Dạ còn biết nội tình nào đó, có lẽ còn đường cứu vãn.
"Trước mắt..." Ngân Dạ giờ phút này cũng biết
được hy vọng của Hàn Tuấn Thâm, nhưng chính hắn 1 chút biện pháp
cũng chẳng có! Hắn cũng từng cân nhắc, có phải có 1 đường sinh lộ
ẩn nấp đâu đây hay không, nhưng suy nghĩ nát đầu hắn cũng không tìm được 1 điểm
manh mối!
"Rất nhiều hộ gia đình muốn thử đi chấp hành
huyết tự cấp ma vương, nhưng bọn hắn bị nhốt ở nơi này tới ngày cuối cùng của
năm, ngày 31 tháng 12 mới có thể rời khỏi" Ngân Dạ trầm ngâm một phen mở
miệng, "Vừa rồi tóc quỷ muốn giết chết ta và Ngân Vũ, nhưng
đến nửa chừng lại đột ngột rụt trở về. Ta nghĩ, giữa cái này có
huyền cơ gì đó!"
"Huyền Cơ?" Hàn Tuấn Thâm nghe được câu này,
trong mắt lóe ra 1 tia tinh mang, trầm mặc một hồi, hắn vừa vuốt ve chiếc nhẫn cổ bằng đồng trên ngón tay, trong miệng
thốt ra 1 cái tên: "La Hưu!"
"Ngươi... Ngươi nói La Hưu?"
"Đúng." Hàn Tuấn Thâm vẫn
tiếp tục vuốt ve chiếc nhẫn, đây là thói quen trong khi hắn đang suy nghĩ, "Kha
tiên sinh, tuy hắn luôn miệng nói bản thân không có năng
lực hạ cổ, nhưng ai biết được đó là thật hay giả? Khó chắc,
hắn vì không muốn trở thành cái đích cho hộ gia đình nhắm vào mà nói dối khắp
nơi !"
Hàn Tuấn Thâm mặc dù không hoàn toàn
nắm chắc, nhưng hắn cho rằng, trong những hộ gia
đình, có thể miễn cưỡng làm điều ấy chỉ có La Hưu... Hoặc là
vị ca ca thần bí La Xương Cốt!
Lúc này, thiếu nữ áo trắng Trương Y Hạ mặt
mũi mừng rỡ, có hy vọng sống sót ai lại muốn chết ? Lúc
này nàng cảm giác Hàn Tuấn Thâm nói rất có đạo lý.
Hạ Vũ Hào đang đứng canh chừng ở
cửa ra vào. Hắn tuyệt đối có thể gọi là tâm phúc của Hàn Tuấn
Thâm, hắn nhìn thấy được tài năng của Hàn Tuấn Thâm, tương
lai nhất định là người có địa vị trong bang hội. Rất
nhiều kế hoạch của Hàn Tuấn Thâm đều do hắn phụ trách
thực hành, vốn bang chủ đã dần mất
đi các loại quyền lực trong bang, thế nhưng cuối cùng vẫn
là bang chủ ra tay nhanh lẹ. Bất quá tuy rằng tiến vào nhà trọ, nhưng cái gọi
là kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, Hàn Tuấn Thâm đối
với địch nhân tâm ngoan thủ lạt nhưng đối với thân nhân luôn rất chiếu cố,
không để ý tới xuất thân, chỉ cần có tài năng hết thảy đều được đề bạt. Hạ Vũ Hào nếu không phải
vì
Hàn Tuấn Thâm cũng không thể sống đến ngày
hôm
nay. Mà hắn cho rằng, đi ra ngoài xã hội, nghĩa khí là đệ nhất,
ông chủ đã coi trọng mình như vậy, bản thân phải hết mình ra sức.
Lúc này hắn thông qua mắt mèo quan sát ngoài hành
lang,
ngẫu nhiên có vài người chạy qua, hiện tại vẫn chưa có gì bất
thường.
Tuy vậy Hạ Vũ Hào vẫn
không dám thư giãn chút nào. Trong nhà trọ này, so
ra còn nguy hiểm hơn bên trong bang hội
nhiều. Hắn giờ phút này rất khẩn trương, thỉnh
thoảng nhìn qua mắt mèo sau đó chú ý 4 phía 1 chút.
Hàn Tuấn Thâm đẩy cửa đi ra ngoài phòng khách nói
với hắn: "Vũ Hào, đã liên hệ với La Hưu,
hắn nói muốn gặp chúng ta ở tầng 16, hiện tại khởi hành."
"Vâng! Hàn tiên sinh!" Hạ Vũ Hào
nói rất cung kính, đi theo sau lưng Hàn Tuấn Thâm.
Trương Y Hạ
đi ra cùng mọi người, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ,
lúc này 1 loạt cửa sổ sát đất đều được mở ra, gió bên ngoài thổi vào từng đợt,
đem bức màn thỉnh thoảng nâng lên.
Nếu như không phải vì nguyền rủa bóng dáng, cái cửa sổ
này...
Có lẽ nghĩ ra được vài biện pháp bỏ chạy...
Bất quá Trương Y Hạ lắc đầu,
nàng đã xem nhiều phim điện ảnh, độ cao như vậy bất kể dùng cách nào cũng quá
nguy hiểm, coi như Thượng Quan Miên nhẩy xuống từ độ cao
này cũng lành ít dữ nhiều.
Cả bọn di chuyển về phía cửa lớn, nhưng Ngân Dạ chuyển
động nắm đấm cửa lại phát hiện mở không ra! Sắc
mặt hắn nhất thời đại biến!
Ngân Dạ cảm giác tóc gáy dựng ngược lên, 1
loại không khí nguy hiểm tràn ngập mọi ngóc ngách.
"Nhanh, phá cửa!"
Ngân Dạ khẳng định con quỷ kia đã vào trong phòng! Chỉ là, hắn nhất
thời không thể xác định được nó đang ở nơi nào.
Mỗi người đều một lần thử tông cửa, Hàn Tuấn Thâm
cùng
Hạ Vũ Hào dùng hết cả khí lực bú
sữa mẹ mà cánh cửa vẫn không hề suy chuyển.
Hàn Tuấn Thâm rốt cục cắn răng nói: "Tránh ra!"
Sau đó, hắn thò tay vào âu phục lấy ra 1 khẩu súng!
Súng này do hội Ám Nguyệt buôn lậu vũ khí
mà thu được, Hàn Tuấn Thâm nhanh lẹ mở chốt an toàn, không để ý
tới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.
Một tiếng súng vang lên, hắn dùng chân đá vào cánh cửa
nhưng nó vẫn không hề suy chuyển!
Ngân Dạ tiếp tục nhìn xung quanh phòng, vừa rồi
có cảm giác con quỷ đã xâm nhập vào phòng này . Thế nhưng hiện
tại, nhìn nơi nào cũng không cảm thấy có vấn đề!
Ở nơi nào... Ở nơi nào đây?
Ngân Dạ không ngừng vò đầu, hắn cảm giác rất muốn qua
đời!
Mà lúc này, bọn người Long Trí vừa
xâm nhập vào 1 gian phòng. Kim Tương Nhan lập tức chạy
tới bên bàn, xé 1 mảnh giấy sau đó ghi tên dược phẩm lên trên, sau đó dán lên
cửa tủ nào đó xong phòng. Tiếp tục nhanh chóng
mở ngăn tủ ra, bên trong xuất hiện đầy đủ dược phẩm nàng cần. Đem từng thứ 1
lấy ra, nàng bắt đầu bôi thuốc cho Hàn Quan Nam . Long Trí có
chút không kiên nhẫn nói: "Động tác nhanh lên 1 chút! Hiện tại tất
cả chúng ta đều đang... Ân?"
Hắn nhìn thấy, ở phía cửa
nhà bếp, trên sàn lộ ra 1 đôi chân. Long Trí lập tức đi tới
nhìn thấy, là 1 hộ gia đình bị dao đâm vào bụng mà tuyệt khí bỏ mình, hắn ta có
thể vì sợ quá mà tự sát, cũng có thể là bị người khác sát hại.
"Lão huynh, a Di Đà Phật, ngươi sớm chút đầu thai đi thôi."
Long Trí rời khỏi phòng bếp đóng cửa lại, trở về chỗ cũ.
"Ngươi nói chúng ta bây giờ nên làm gì?" Lâm Thu Nhạn nức
nở:
"Mỗi lần gọi điện thoại cho Ngân Dạ và Ngân Vũ đều
ở chế độ bận! Xem ra có rất nhiều người gọi điện cho bọn hắn! Cứ
tiếp tục như vậy, chúng ta nên làm sao đây?"
Hàn Quan Nam cười khổ một tiếng,
nói: "Cái này ít nhất cũng chứng minh, còn không ít hộ
gia đình sống sót. Hiện tại hộ gia đình trong nhà trọ ước chừng hơn 50
người ah?"
"Không rõ ràng lắm, không có ai thống kê qua " Kim Tương
Nhan
băng bó cho Hàn Quan Nam vẫn không ngừng chú ý sau lưng: "Mấy
ngày này không có bao nhiêu người dám ở lại nhà trọ, hộ gia
đình mới thêm bao nhiêu người ai biết được."
Long Trí lúc này đi tới cánh cửa, nhìn qua mắt mèo,
trong nội tâm phi thường xao động. Nhà trọ tổng cộng có 29 tầng, ai biết được Ngân Dạ và Ngân Vũ ở nơi
nào? Cả 1 đống phòng, tìm tới khi nào đây? Bọn hắn hiện
tại vẫn sống chỉ có thể nói do nhân phẩm của bọn hắn quá
tốt.
Lâm Thu Nhạn đi tới vỗ vỗ vai hắn hỏi: "Vừa rồi
trong phòng bếp… là 1 hộ gia đình đã chết?"
"Ân." Long Trí gật gật đầu, "Hẳn là..."
Nhưng hắn nói tới đây bỗng nhiên biến sắc.
V ..v ......
Cái người chết vừa rồi, Long Trí
không cách nào có thể nhớ ra khuôn mặt hắn?
Hắn lập tức chạy tới cửa phòng bếp, nhanh chóng mở ra,
nhưng bên trong không hề có 1 thi thể nào! Hắn hoảng sợ không thôi,
bước tới trước sàn nhà ngồi xổm xuống nhìn quanh. Hắn giật mình nhận ra sự tình
quỷ dị, kịp phản ứng muốn lao ra ngoài, bỗng nhiên tủ lạnh bên cạnh bật mở, 1
đôi tay duỗi ra bắt lấy 1 tay của Long Trí, đem cả người hắn kéo
vào bên trong tủ lạnh!
Lâm Thu Nhạn thấy hắn vội vàng xông vào, không
hiểu chuyện gì xảy ra cũng chạy theo, nhưng vừa vào bên trong lại chẳng nhìn
thấy
Long Trí đâu cả! Nàng nhìn khắp nơi trong
phòng bếp, nơi này làm gì có chỗ để giấu người. Nhưng nàng
lập tức nhìn thấy từ dưới cửa tủ lạnh, có 1 vệt máu không ngừng rỉ ra. Nàng đi qua
kéo mở tủ lạnh , chỉ thấy máu chảy ra từ ngăn cuối cùng tủ lạnh. Nàng
lạch cạnh mở nó ra, bên trong là 1 khối lớn thịt nát và rất nhiều máu tươi!
Cả thân thể Long Trí bị nhét vào ngăn
đựng rau củ dưới cùng tủ lạnh!
Kiểu chết khủng bố kiểu này làm Lâm Thu Nhạn sợ
tới mức hoa dung thất sắc, nàng sợ hãi lui về sau,
nhưng giẫm phải vết máu, cả người trượt ngã trên mặt đất, nàng
luống cuống muốn nhanh chóng đứng lên lại phát hiện cả cái tủ lạnh cứ thế ngã
xuống người nàng, 1 tiếng lạch cạch vang lên, cái đầu của Long Trí từ trong tủ
lạnh rơi ra rớt trên ngực nàng!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng đã bị tủ lạnh
đè ở phía dưới! Sau đó, máu tươi không ngừng tuôn ra trên mặt đất!
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Kim Tương
Nhan
sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức kéo Hàn Quan Nam
hướng về phía cửa bỏ chạy.
Nhưng... Bọn hắn làm sao có thể chạy thoát!
Lúc này, trong phòng Ngân Dạ, bọn hắn vẫn chưa thể
phá được cửa lớn. Ngân Dạ và Ngân Vũ nhạy
cảm cảm giác được, cả căn phòng bị 1 loại không khí âm trầm bao trùm.
Không khí trong phòng hạ xuống, toàn
thân Ngân Vũ nổi lên 1 tầng da gà. Từ sau huyết tự 6 khỏa đầu
người kia, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng
Ngân
Dạ, 2 người sinh hoạt hoàn toàn như vợ chồng. Nhưng cái
không gian nàng vô cùng quen thuộc, giờ phút này lại tràn ngập
1 loại hàn ý băng lãnh!"Gọi điện thoại cho La Hưu!" Hàn
Tuấn Thâm lúc này vẫn còn bảo trì được thanh tỉnh: "Hắn có
lẽ có biện pháp!"
Dưới tình huống này vẫn giữ được tỉnh táo, ngay cả Ngân Dạ cũng bắt
đầu bội phục Hàn Tuấn Thâm, vì vậy lấy điện thoại gọi cho La
Hưu.
La Hưu đang chờ bọn người Ngân Dạ ở
tầng 16, sau khi nghe tiếng điện vang lên đã biết tình hình có vấn đề.
"Có thể suy nghĩ chút biện pháp được
không?" Ngân Dạ lúc này dùng giọng điệu khẩn cầu
nói với La Hưu "La tiên sinh, chỉ cần
ngươi có thể cứu chúng ta..."
"Được rồi." La Hưu hiểu
chuyện gì đang xảy ra "Cảm ơn thì không cần nói, ta không
phải vì ngươi,
ta là vì người của La gia. Các ngươi cứ ở đó, ta hiện tại
xuống dưới."
Cúp điện thoại, Ngân Dạ mới nhẹ nhàng thở
ra, nhưng lúc này Ngân Vũ lại lôi kéo tay Ngân Dạ
ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về phía trước... nơi
mấy cánh cửa sổ sát đất.
Cuối năm trước, Ngân Dạ đổi lại bức màn
che được mua ở bên ngoài, là một bộ cung nữ đồ cổ đại.
0 nhận xét:
Post a Comment