1/03/2017

Posted by Unknown |

Thiên Sơn Nguyệt trong số diễn viên hạng A thuộc vào đội có bài danh không thể tệ hơn, tự nhiên nay vì muốn sinh tồn mà phải tính toán 1 phen. Lần này nàng bị lựa chọn tham diễn bộ phim [phòng học dị độ 2], như vậy suy xét đệ nhất chính là phải tiếp cận  Hầu Tước.


Bất quá, trực tiếp tới tìm hẳn không thích hợp, như vậy lựa chọn Ôn Vũ Phàm, người duy nhất cùng xuất phát từ rạp chiếu phim thứ 19 giống Hầu Tước, hơn nữa nàng còn từng thuộc rạp chiếu phim thứ 13 với Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng. Càng quan trọng hơn làThiên Sơn Nguyệt sắm vai Tống Cẩn Vũ cùng với Hứa Gia Bích do Ôn Vũ Phàm sắm vaiquan hệ phi thường tốt. Mà trong phần 1, hai nhân vật này đều do 2 diễn viên khác sắm vai.

“Nga, Cẩn Vũ, là ngươi a.” Sớm đã đem danh sách diễn viên và gương mặt mỗi người thuộc làu làu, bởi thế Vũ Phàm rất nhẹ nhàng gọi ra tên nhân vật do Thiên Sơn Nguyệt sắm vai.


Hơn nữa, nàng cũng biết trong phần thứ 1, Hứa Gia Bích cùng Tống Cẩn Vũ không phải là nhân vật quan trọng, vai diễn nhiều nhất không cần nghi ngờ chính là Tôn Di Hoa cùng Thẩm Đình Thanh, những người khác chỉ là làm nền.


“Hôm nay thật đúng là náo nhiệt a.” Thiên Sơn Nguyệt cầm quả bóng màu đỏ cười cười, nói:“Nếu đã gặp hay là đi dạo cùng nhau?”


Lúc nói chuyện, tin nhắn kịch bản cũng đồng thời chuyển qua.


“Ngươi hảo, ta là diễn viên rạp chiếu phim thứ năm, Thiên Sơn Nguyệt. Còn chưa có chính mắt nhìn thấy Hầu Tước, thực là đáng tiếc.”


Nay sự đối địch trên danh nghĩa 2 đại trận doanh căn bản đã không còn tồn tại. Thế nhưng hận ý giữa khu ma doanh với đọa tinh doanh tất nhiên vẫn còn. Thiên Sơn Nguyệt không ngu ngốc tới nỗi mới gặp mặt đã yêu cầu che chở, như thế chỉ làm tăng lên độ phản cảm.

Đương nhiên. Những lời này cũng có chút ý thử, đầu tiên báo ra danh tính cùng rạp chiếu phim, xem phản ứng của đối phương thế nào, có căm hận hay không. Lại tỏ ý kính ngưỡng đối với Hầu Tước, ý tứ nguyện ý ra sức vì hắn đã quá mức rõ ràng. Cái gọi là giơ tay không đánh người tươi cười. Chung quy mọi người còn phải hợp tác biểu diễn dài tới 1 năm trời, chiến lực diễn viên hạng A khẳng định thu dưới tay càng nhiều càng tốt.

Phải biết, sau trận chiến lúc trước, số lượng diễn viên hạng A bỏ mình đã đạt tới 2 con số! Ngay cả ảnh đế cũng hy sinh! Đội hình thực lực giảm xuống trên diện rộng như thế tới quay chụp [phòng học dị độ 2], trình độ hung hiểm trình tự nhiên không cần nói cũng tỏ tường! Oán cừu giữa 2 đại trận doanh có quan trọng thế nào, nhưng chỉ cần lợi ích nhất trí tự nhiên có thể bắt tay hợp tác.


Trên thực tế. Nàng còn không biết, cái chết của Nightliar  hoàn toàn là do Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng tạo thành . Nàng còn tưởng rằng giết chết An Nguyệt Hình hơn phân nửa là Hầu Tước. Chung quy, thanh danh của Hầu Tước đã có 1 đoạn thời gian dài, mọi người tư duy theo quán tính, càng dễ dàng coi hắn là kẻ có năng lực giết chết An Nguyệt Hình nhất.


Ôn Vũ Phàm cùng Hầu Tước ở chung 1 đoạn thời gian, Hầu Tước đã đoán trước sẽ có loại tình huống này phát sinh. Diễn viên hạng A bị giảm số lượng 1 cách trầm trọng, nếu bởi vì đã từng là trận doanh khác nhau mà từ chối hợp tác, đó chính là tìm chết. Mà bản thân Thiên Sơn Nguyệt không có tham diễn [ Nightliar gia tộc 3], cho nên, hoàn toàn là đối tượng có thể mượn lực.


Bất quá, nói thì nói như vậy, nhưng Hầu Tước cũng dặn dò Ôn Vũ Phàm, trước mắt thực lực rạp chiếu phim thứ 19 nay đâu bằng xưa, nếu lúc này biểu hiện nóng lòng mượn sức minh hữu, tương đương sẽ làm cho họ xem nhẹ rạp chiếu phim thứ 19. Một ít người có khả năng có ý đồ muốn mượn cơ hội này chiếm cứ thế chủ đạo, không phải là không có. Cho nên hắn muốn nàng khi thấy có người muốn tìm kiếm che chở, nhất định phải bày ra đủ tư thái, để cho bọn hắn biết, cho dù rạp chiếu phim thứ 19 chỉ có vỏn vẹn 2 người tham diễn bộ điện ảnh này, thực lực vẫn như trước không thể khinh nhục!

Tất nhiên không nên làm cao quá khiến người khác khó chịu. Cụ thể làm như thế nào, Hầu Tước tự nhiên không có khả năng chỉ từng bước cho Ôn Vũ Phàm, cần phải nàng tự lĩnh hội .


Loại chuyện này nếu để Vũ Sóc xử lý, nhất định sẽ được giải quyết phi thường thỏa đáng. Nhưng đổi lại là Ôn Vũ Phàm lại quá mức khó khăn. Kinh ngiệm giao tế của nàng quá ít, thậm chí tâm cơ không thâm sâu, nếu đổi thành nàng trước kia tự nhiên không thể nào làm tốt. Thế nhưng được Hầu Tước ủy thác trọng trách, nàng làm sao có thể không coi trọng?


Tự hỏi một phen sau đó mới trả lời.


“Ngươi tương lai khẳng định sẽ có cơ hội nhìn thấy Hầu Tước , không cần lo.”


Thiên Sơn Nguyệt nghe đến câu này, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Đối phương ít nhất không tỏ vẻ bài xích, nhưng cũng không đồng ý tiếp nhận. Chẳng lẽ mình tỏ thái độ không rõ ràng khiến đối phương chưa hiểu được?

Bất quá, có thể làm diễn viên hạng A, tự nhiên nàng có chỗ hơn người. Loại chuyện này kiêng kị nhất chính là nóng vội. Vừa rồi chỉ coi như chào hỏi đối phương mà thôi, tiếp xúc với đối phương nhiều, chiếm lấy hảo cảm mới là chuyện quan trọng. Ôn Vũ Phàm và 2 người Hầu Tước, Diệp Tưởng đều có liên hệ, có quan hệ tốt với nàng tự nhiên không thiệt.


Về phần đối thoại với nhau, chỉ cần tập trung vào tin tức Hongkong trở về, tận lực tránh liên quan tới việc tư của song phương. Dù sao sự kiện Hongkong trở về phần lớn người Trung Quốc đều biết, khả năng dẫn tới NG không lớn. Hơn nữa trong bộ phim kinh dị này, NG cũng đồng dạng không có giới hạn, mỗi lần NG chỉ trừ vỏn vẹn gấp đôi thù lao mà thôi.

Quan hệ giữa Hứa Gia Bích cùng Tống Cẩn Vũ rất không tệ, cho nên Ôn Vũ Phàm cùng Thiên Sơn Nguyệt trò chuyện với nhau thật vui.


Đang nói chuyện, bỗng nhiên trời đổ mưa to !


Trong dự báo thời tiết căn bản không nói sẽ có mưa, những người qua đường tự nhiên nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa. Ôn Vũ Phàm, Thiên Sơn Nguyệt lại càng thêm cuống quýt tìm nơi trú.


Cuối cùng, hai người lựa chọn tránh mưa dưới chân 1 cây cầu.

Ở đó còn có 1 tên ăn mày, không biết hắn sống ở đó hay chỉ là tránh mưa mà thôi.


May quá... thiếu chút nữa ướt nhẹp......” Thiên Sơn Nguyệt nhìn thế mưa bên ngoài, cảm thấy thời tiết hôm nay thực thất thường.

Mà Vũ Phàm vẫn đang tiếp tục tán gẫu với nàng, hai người cơ hồ không sử dụng tin nhắn kịch bản, trước mắt vẫn đang muốn chiếm lấy hảo cảm của đối phương. Hai tháng sau là lúc quay chụp chân chính, để tăng lên tỷ lệ sinh tồn lúc đó, hiện tại cần chuẩn bị tốt từng bước, nửa điểm cũng không thể khinh thường.


Nước sông dưới cầu có chút bẩn thỉu, trôi nổi thật nhiều rác rưởi, thỉnh thoảng còn truyền tới mùi hôi tanh tưởi. Vì trời đang mưa cho nên nước sông bắt đầu nâng lên cao.


Thiên Sơn Nguyệt lấy tay hơi che miệng mũi, đúng lúc này nàng nhìn thấy trên đường cái đối diện, có người đang bán ô!

“Quá tốt ! Xem ra cơn mưa này chưa thể ngừng ngay được, để ta đi mua 2 chiếc dù!”


Loại cơ hội kiếm hảo cảm thế này Thiên Sơn Nguyệt sao có thể bỏ qua? Thậm chí không chờ Ôn Vũ Phàm mở miệng từ chối đã đội mưa chạy ra ngoài.

Ôn Vũ Phàm tiếp tục đứng dưới chân cầu, gió lạnh từng đợt thổi không ngừng, vì nàng đang mặc trang phục mùa hè cho nên không khỏi cảm thấy lạnh.


Lại nói... ngày 1 tháng 7 nguyên bản là 1 ngày nóng nực, cư nhiên lại trực tiếp đổ mưa...

Trận mưa này, chỉ sợ không phải thông thường.


Mà lúc này, tầm mắt nàng đảo qua tên ăn mày vừa rồi.


Tên ăn mày kia cả người nằm trên mặt đất, quần áo kỳ thực không rách nát, chỉ là cứ thế nằm sấp, làm nàng nghĩ rằng hẳn là 1 tên ăn mày mà thôi.

Ôn Vũ Phàm bước về phía tên khất cái.


Tiếp đó...... Nàng bỗng nhiên ý thức được điều gì......


Nàng nhớ rõ, phía đường cái đối diện có 1 trạm điện thoại.

Nàng ngồi xổm xuống, rất nhanh phát hiện......


Trên quần áo tên ăn mày đang mặc, thế nhưng có vết máu! Chỉ là vừa rồi bị bóng của cây cầu che mất, làm nhìn không được rõ ràng.


“Ngươi...... Ngươi không sao chứ?”


Ôn Vũ Phàm vươn hai tay ra, chậm rãi...... Đem tên ăn mày kia.. ah, không phải ăn mày... lật người lại.

Sắc mặt Ôn Vũ Phàm nháy mắt cô đọng.


Tay nàng đưa tới mũi người đó tra xét hơi thở.


Nhưng......


Rất nhanh nàng liền tin tưởng, đây thực sự đã là 1 khối thi thể.

Mà khối thi thể này......


gương mặt hoàn toàn giống nàng như đúc!

Nàng cứ thế, đứng lặng trước thi thể mình!


Như vậy, người vừa rồi gọi điện thoại, chính là nàng? Cho nên mới cảm giác âm thanh kia rất quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra!


Hai tháng sau...... Không nên tới kho hàng....


Đáp án cứ thế được miêu tả thực sinh động .


Hai tháng sau khai giảng . Mà Hứa Gia Bích nàng sắm vai sẽ đi tới một “Kho hàng” nào đó. Sau đó gặp phải chuyện gì rồi cứ thế chết đi.


Trước khi chết, nàng bị nguyền rủa kéo về 2 tháng trước, sau đó ở trong buồng điện thoại gọi điện cho chính mình, rồi rãy rụa tới được bên dưới chiếc cầu này mà chết.

Nàng......


Hai tháng sau sẽ chết ![ chưa xong còn tiếp......] 



Posted by Unknown |




Bộ phim kinh dị này.


Quy tắc cùng với phần thứ nhất cơ bản đồng nhất.

Cấm chỉ diễn viên thông qua vật nguyền rủa thương tổn nhau. Mặt khác, hành vi tổn hại phải được kịch bản cho phép.

Cơ bản chính là như thế.

Hiện tại, đối với học sinh trung học mà nói chính là 2 tháng nghỉ hè. Mà kịch bản trong đoạn thời gian này tương đối ít. Không vượt quá 10 phút nhưng diễn viên phải thực sự vượt qua 2 tháng.

Hai tháng này, căn cứ vào kịch bản quy định, trừ khi là ngày khai trường, nếu không cấm chỉ tiếp cận trường học. Đây là ngăn chặn diễn viên lợi dụng cơ hội tới tìm kiếm manh mối. Đồng thời, đảo Trường Nguyệt cũng bị kịch bản cấm chỉ đi lại 1 mình.


Đối với bất cứ học sinh nào mà nói, nghỉ hè chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất, đối với học sinh trung học tự nhiên cũng là như thế.

Thế nhưng tuyệt đối không bao gồm diễn viên.


Ngày kế, Diệp Tưởng rời khỏi giường sớm.


Kim Thư Đông sau khi trải qua các sự kiện trên đã bắt đầu có biến hóa. Tâm tính tuy vẫn còn sợ hãi nhưng được nữ nhi trong tương lai chỉ dẫn, làm hắn an tâm hơn đôi chút.

Đối với Kim Thư Đông, Tích Kính tồn tại không khác gì 1 Doraemon, thiếu mỗi túi bảo bối.


Nhưng đối với Diệp Tưởng mà nói, lại không phải như thế. Tích Kính là nữ nhi mà hắn tất yếu phải bảo hộ, tuyệt đối không muốn nữ nhi xảy ra bất cứ sự tình gì.

sáng sớm hôm nay, cha mẹ đều đang coi TV. Lúc này trên truyền hình đang phát tin tức, chỉ có 1 chủ đề, chính là Hongkong trở về.


Hôm nay là ngày 1 tháng 7. Trên lịch sử, là ngày Hongkong trở về tổ quốc.


Cảm giác xuyên việt, thực sự không chỗ nào không có.


Đã tỉnh rồi?” Phụ thân nhìn thấy Diệp Tưởng đi ra, liền nói:“Đêm qua con ngủ sớm quá. Vốn muốn  mấy người chúng ta cùng nhau thâu đem xem kéo cờ tổ quốc.


“Đúng vậy.” Mẫu thân vẫn còn 1 bộ dáng kích động:“Hồng kỳ năm sao dâng lên trên bầu trời Hongkong. Đáng tiếc đồng chí Tiểu Bình đã qua đời vào đầu năm nay, không thể nhìn thấy 1 màn như vậy ah.”


Cha mẹ Kim Thư Đông năm đó đều là thanh niên trí thức, nếu không phải có chính sách của Đặng Tiểu Bình, cũng không thể nào phản thành, cho nên đối với vị vĩ nhân lịch sử này tràn ngập kính ý. Tuy rằng lúc ấy đã khôi phục thi đại học, thế nhưng sự học bỏ phế nhiều năm, cha mẹ cuối cùng không thể dựa vào tri thức thay đổi vận mệnh, bởi vậy đều đem hy vọng khí thác lên trên người nhi tử. Trong danh tự của hắn còn nhập thêm 1 chữ “Thư”.


Ngày hôm qua con khá mệt nhọc.” Diệp Tưởng thoáng cười khổ một tiếng, an vị ngồi xuống. Hiện tại đang là thời kỳ kịch bản trống rỗng, không có lời kịch cố định, phải chờ đợi 2 tháng sau khai giảng mới có thể.

Giữa trưa.


Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính ba người rốt cuộc gặp mặt .


Lại nhìn thấy Hầu Tước, hai người có cảm tưởng như đã trải qua mấy đời.


Diệp Tưởng thật sự khó có thể tin Hầu Tước cư nhiên vẫn có thể sống sót trong chiến trường thảm liệt như thế.


Hầu Tước nhìn thấy Diệp Tưởng không nói thêm gì, chỉ vỏn vẹn gửi tới 1 tin nhắn kịch bản.

“Ta thiếu ngươi một cái mạng.”


Chỉ là đơn giản 6 chữ, không nhiều hơn .


Thế nhưng, đối với Hầu Tước mà nói. Sáu chữ này nặng tựa ngàn cân!


Nơi ước định gặp mặt là công viên gần nhà. Trong công viên cực kỳ đông người, lại là ngày trung ngọ, tuyệt đối sẽ không gặp phải cảnh tượng kinh dị.

Hai tháng này cư nhiên cái gì cũng không được làm. Khẳng định kịch bản không muốn bọn hắn điều tra trường trung học Quảng Nguyệt.


Đáng tiếc là tình báo Tích Kính cung cấp không quá trọng yếu.


Bất quá......


“Tích Kính trong học kỳ tới sẽ chuyển tới trường chúng ta?”


“Đúng vậy. Đơn giản nói...... chúng ta sẽ là đồng học . Thủ tục do ta cha mẹ hỗ trợ xử lý ......”


Tích Kính đối với tương lai có được năng lực biết trước cường hãn, khiến cha mẹ huynh muội Tôn gia cực kỳ yêu thương, thậm chí nhận nàng làm con gái nuôi, vì nàng giải quyết thủ tục chuyển trường.


Có lẽ có người sẽ hỏi, Tích Kính không có hộ khẩu hay giấy tờ tùy thân, làm thế nào có thể làm thủ tục nhập học? Cha mẹ huynh muội Tôn gia ngay cả một người lai lịch không rõ ràng lại đồng ý làm giấy chuyển trường cho?

Chỉ có thể nói...... Đây là BUG trần trụi trong điện ảnh. Bất quá, ngay cả vật nguyền rủa xuất hiện sờ sờ trước mặt mà còn phải làm như không thấy, như vậy không tính là BUG thì là gì? BUG trong các phim kinh dị cũng không hiếm thấy, cho dù biến thành thế giới thực, không phải không có BUG tồn tại.


Nói ngắn lại một câu,“Ngươi nghiêm túc ngươi liền thua”. Đây chung quy không phải thế giới hiện thực.


Mà như vậy...... Tích Kính liền sẽ trở thành 1 học sinh trong trường trung học Quảng Nguyệt.


Dù có thế nào, Tích Kính biết trước tương lai có thể làm bọn hắn bớt đi đường vòng rất nhiều. Chỉ cần có nàng, rất nhiều vấn đề có thể giải quyết rõ ràng.


Trên thực tế......


Bản thân Tích Kính đối với bí ẩn trên đảo Trường Nguyệt biết được rất ít.  

Đây cũng là sự tình không còn cách nào khác.


Mà lúc này......


Ôn Vũ Phàm ở nhà một mình.

Nàng sắm vai nhân vật Hứa Gia Bích do Sa La lúc trước sắm vai.


Vốn là nên đi tìm đám người Hầu Tước, thế nhưng có tìm tới bọn hắn cũng vô dụng. Ký ức bị xóa đi, cho dù gặp mặt cũng không thể trò chuyện vào nội dung hạch tâm.

Cho nên nàng chỉ có thể 1 mình 1 người hảo hảo ngồi nhà xem TV. Cả ngày hôm nay phát đi tin tức đều là tin tức Hongkong trở về.


Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Nàng tiếp điện thoại, lập tức 1 đầu khác truyền tới thanh âm.

“Uy......”


Thanh âm kia rất vô lực.


“Ngươi...... Là ai?”


Thanh âm kia, Vũ Phàm nghe rất là quen tai.


Là chuyện gì vậy? Tại sao nàng nghĩ hoài không ra?


“Cứu...... Cứu cứu ta......”


“Ngươi là ai?” Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.


“Hai tháng về sau...... Khai giảng, ngàn vạn...... Ngàn vạn lần không nên tiến vào kho hàng. Ngàn vạn lần không nên tiến vào......”


Tiếp đó điện thoại liền bị ngắt .


Ôn Vũ Phàm kinh ngạc cầm ống nghe.


Người này là ai vậy?


Nàng bắt đầu cảm giác có chút không ổn.


Không khí trong nhà cũng cảm giác trở nên âm trầm.


Nàng lập tức mặc áo khoác, bước ra bên ngoài. Hôm nay vì chúc mừng Hongkong trở về, nơi nơi biển người tấp nập, cho nên đường phố rất náo nhiệt.


Hai tháng sau? 


Người gọi điện tới là ai? Hiển nhiên là 1 người nào đó trong tương lai.


Cái đó ngay cả đi hỏi diễn viên cũng không được.


Bất quá, nay Ôn Vũ Phàm đâu như ngày xưa, tinh thần thiên phú của nàng đã hoàn toàn phóng thích, thực lực cực kỳ cường đại. Thế nhưng ngay cả như vậy cũng không đại biểu nàng có thể sinh tồn trong bộ phim này.


Hơn nữa...... Nàng tổng có 1 loại cảm giác......


Người gọi điện kia, chỉ sợ ở 1 địa điểm đâu đó gần nhà nàng...

Đây là 1 loại năng lực sau khi thiên phú tinh thần của nàng kích phát đạt được. Một loại trực giác đối với nguy hiểm cực kỳ tinh chuẩn.

“Gia Bích?”


Một thanh âm bỗng từ phía sau nàng truyền tới.


Ôn Vũ Phàm quay đầu lại.


Là 1 thiếu nữ nàng từng nhìn thấy trên áp phích. Thiếu nữ đội 1 cái mũ phấn hồng, mặc áo sơ mi ngắn tay mùa hạ mầu trắng, đang cầm 1 quả bóng màu đỏ hướng phía nàng đi tới.

“Ha ha, vừa nãy ta tính tới tìm ngươi, vừa hay gặp ở chỗ này.”


Thiếu nữ chậm rãi bước đến.


Ôn Vũ Phàm đối với danh tự của nàng nhớ rất rõ ràng.

Diễn viên tuyến đầu của rạp chiếu phim thứ 5. Thiên Sơn Nguyệt !


Hiện tại đã không còn nhiều diễn viên tuyến đầu nữa.


Rạp chiếu phim thứ 5 lệ thuộc vào đọa tinh trận doanh. Năm đó Phó Hằng Quân đã từng đem Notebook giao cho Triệu Không Ảnh. Cho dù hắn chết đi, rạp chiếu phim đầu nhập vào đọa tinh doanh là sách lược đã định không thay đổi. Nhưng Thiên Sơn Nguyệt vì lịch diễn nên chưa từng tham gia [phòng học dị độ].


Đương nhiên, nói là nói diễn viên tuyến đầu nhưng thực lực tuyệt đối không được tính là đứng đầu. So sánh với Ấn Thủy Thiên năm đó, chênh lệch không nhỏ. Nàng hiện tại tìm tới mình là có dụng ý gì?

Nếu muốn tìm kiếm che chở mà nói, Ôn Vũ Phàm trong [gia tộc Nightliar] biểu hiện không phải chói mắt nhất . Như vậy lý do hẳn chỉ có một . Đó chính là nàng Hầu Tước xuất phát từ cùng 1 rạp chiếu phim .


Nàng hẳn đang hy vọng xóa bỏ mọi chuyện trước kia, tìm kiếm sự che chở từ Hầu Tước.


Vô luận trong [gia tộc Nightliar] Khu Ma trận doanh tử thương thảm trọng như thế nào, nhưng Hầu Tước còn sống mà An Nguyệt Hình đã chết là sự thực không cần bàn cãi. Long Ngạo Thiên tuy rằng thượng vị, nhưng hắn là người của thời đại trước, căn bản không ai biết hắn. So sánh ra Hầu Tước là cự đầu thời đại này, ngược lại là đối tương đầu nhập được xem xét đầu tiên.

Trận chiến trong [gia tộc Nightliar] kết thúc, Đọa Tinh trận doanh tan rã, diễn viên trong rạp chiếu phim thứ 5 biểu diễn bộ điện ảnh này toàn bộ tử vong, mà bọn họ cũng chính là những người có mối liên hệ mật thiết với đọa tinh trận doanh. Nay bọn họ đã chết... Thiên Sơn Nguyệt có thể đạt được 1 tin tức duy nhất, đó chính là Hầu Tước còn sống, An Nguyệt Hình đổi thành 1 người khác diễn ![ chưa xong còn tiếp......] 







12/31/2016

Posted by Unknown |
Chương 3: Đa nguyên thời không luận


Tích Kính đột nhiên ngẩng đầu lên.


Nàng vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị 1 đống máu tươi văng lên người, nhưng không phải thế.

Nàng hiện tại vẫn đang ở bên trong nhà vệ sinh trống rỗng, nhưng trong bồn cầu không hề có máu tươi.

Nàng chống người đứng lên, đi ra bên ngoài.


Nhưng......


Nàng lại dùng ánh mắt kinh dị nhìn bên ngoài.


Bởi vì, bên ngoài, sắc trời đã trở thành tối đen.


Tuy thời điểm nàng tiến vào trường học đã là lúc hoàng hôn, thế nhưng vẫn còn sót lại những tia nắng cuối ngày, quả quyết không thể trong nháy mắt biến thành đêm tối như thế này!

Chuyện này đến tột cùng là sao đây?


Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân.


Đó là...... Ai?


Trong đầu Tích Kính lúc này 1 mảnh mơ hồ. Bỗng nhiên nàng ý thức được...

Giống như trong nhật ký mẫu thân đã ghi, nàng xuyên việt .


Tại thời đại của nàng,từ “Xuyên việt” đã phát triển tới tình cảnh người người đều biết. Lớn như bị xe đụng, nhỏ như thay bóng đèn đều có khả năng bị xuyên việt tới thời đại khác.

Như vậy...... Chính mình quả thực đã xuyên việt sao?


Nàng rụt người lại vào trong WC nữ, chậm rãi dán tai lên vách tường, nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên ngoài.

Giờ này khắc này, cho dù chỉ là 1 tia gió thổi cỏ lay cũng làm tim nàng đập thình thịch.

Hết thảy đến tột cùng là sao thế này?


Nàng mạnh mẽ khắc chế sợ hãi trong nội tâm, hơi hướng đầu ra ngoài WC nhìn.

Sau đó, nàng nhìn thấy 1 thiếu niên từ trên lầu chạy xuống.

Liếc mắt nhìn 1 cái......


Nàng liền nhận ra đối phương.


Đó là gương mặt nàng vô số lần nhìn ngắm trong ảnh chụp. Một gương mặt nàng tưởng niệm qua không biết bao nhiêu lần.

Thiếu niên đó rõ ràng cùng với dung mạo của phụ thân trong ảnh chụp hoàn toàn giống nhau như đúc!

“Ba ba !”


Nàng không kìm lòng được muốn hô lên 1 tiếng này.


Thế nhưng......


Một sát na này nàng cảm thấy 1 trận khủng bố. Nàng...... bị xuyên tới thời đại phụ thân còn là học sinh. Sự tình không tưởng như vậy thực sự phát sinh trên thân thể nàng!

Đối với bất cứ ai mà nói, đây là điều khó có thể tin nổi !


Thế nhưng, lại phát sinh ngay trước mắt nàng !


Đây là...... Chuyện gì xảy ra?


Tích Kính cắn môi, cuối cùng nàng quyết định, chạy ra nhìn 1 cái.

Nhưng trong 1 sát na đó, nàng bỗng nhiên có 1 loại cảm giác cả người như bị đông cứng lại.

Cái loại cảm giác này khiến yết hầu nàng đều bắt đầu có một loại cảm giác khát khô. Một loại cảm giác đặc dị từ sâu trong huyết mạch bắt đầu nảy mầm trong lòng nàng.


Trong nháy mắt...... Tròng mắt nàng biến thành đôi thánh giá ngược !


Một đôi cánh màu đen to lớn xuất hiện sau lưng nàng !


ở bên ngoài WC.


Tích Kính nhìn thấy thiếu niên kia, tự nhiên chính là Diệp Tưởng.


Khoảng thời gian này, chính là lúc kết thúc [phòng học dị độ 1], cùng là thời khắc nối với [phòng học dị độ 2].


Kịch tình [phòng học dị độ 2]...... Cũng chính là bắt đầu từ lúc này.


Thế nhưng......


Diệp Tưởng lại bị kéo vào trong hắc động.


Không biết hôn mê bao lâu, thời điểm hắn lần nữa tỉnh lại đã xuất hiện bên ngoài trường học.

Trong đầu xuất hiện kịch bản [phòng học dị độ 2], thù lao biểu diễn, yêu cầu sử dụng vật nguyền rủa hoặc là thể chất đặc thù, qua 10 giây đầu tiên, mỗi mười giây kế sẽ thu thêm 100 vé chuộc cái chết.

Chu kỳ quay phim lần này dài lên tới 1 năm.

Nói cách khác, phạm vi quay chụp bao quát toàn bộ niên học lớp 11.


“Ba...... ba không sao chứ?”


Diệp Tưởng sau khi nghe thấy thanh âm này lập tức nhìn lại phía sau.


Người đứng trước mặt hắn rõ ràng chính là Tích Kính !


“Tích...... Tích Kính?”


Đối với Tích Kính mà nói, nàng càng thêm kinh hỉ nhìn phụ thân trước mắt có thể gọi ra danh tự của nàng

Ba...... Biết con sao? Ba ba?”


Giờ khắc này, tuy rằng không biết nguyên do nhưng Tích Kính vẫn có 1 loại cảm giác hạnh phúc mãnh liệt.


Rốt cuộc...... đã gặp mặt ba ba.


Rốt cuộc !


Nhưng thời điểm khi nàng bước tới trước mặt Diệp Tưởng......


Tích Kính cùng Diệp Tưởng giờ phút này, phân biệt đứng cách nhau 1 quãng, nháy mắt khi nàng gần chạm tới Diệp Tưởng......


Thân thể nàng dần trở nên trong suốt rồi biến mất.

Biến mất !


Diệp Tưởng kinh ngạc nhìn một màn này. Đến cuối cùng, hắn không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.


“Tích...... Tích Kính?”


“Tích Kính !”


Đáng tiếc, vô luận Diệp Tưởng kêu gọi thế nào cũng không thể nhìn thấy nàng lần nữa.

Đây là lần đầu tiên Tích Kính xuyên việt tới quá khứ.


Cũng là lần đầu tiên nàng gặp mặt Diệp Tưởng.


Mà từ sau đó, nàng không ngừng chìm nổi trong hành trình lữ hành thời không, lần lượt nếm thử thay đổi quá khứ. Thế nhưng lần lượt đều lấy thất bại làm kết thúc.

Trong bộ [phòng học dị độ] này có bao nhiêu Tích Kính là thuộc về 1 thời không tuần hoàn của mình? Có lẽ bản thân Tích Kính cũng không rõ ràng.


Hẳn thời gian và không gian không thể tuyệt đối can thiệp lẫn nhau. Có khả năng lúc này nàng đã tới 1 thời không song song nào khác. (theo ý mình hiểu là kiểu như 9 lần kích tính thay đổi quá khứ là 9 thời không song song. Đôi khi nó sẽ từ cái thời không song song nào đó xen qua không gian tới được thời không trong bộ phim, cho nên sẽ có lúc bọn diệp tưởng gặp phải không phải là kích tính của cùng 1 thời không.)

Mang theo loại tâm tình này, cuối cùng Diệp Tưởng về tới nhà Kim Thư Đông.


Vừa về nhà, lúc trước Di Hoa đã gọi điện cho cha mẹ thông báo chính mình sẽ về muộn, không cần phải lo lắng.

Về phần nhân vật Hầu Tước cùng Vũ Sóc sắm vai, vẫn bình an vô sự.


Lúc này...... Tại nhà họ Tôn.


“Ca ca......”


Vũ Sóc sau khi nhìn thấy Hầu Tước vẫn như trước không dám tin, trong hoàn cảnh ác liệt như thế mà hắn vẫn có thể sinh tồn.

Ôn Vũ Phàm tiếp nhận vai Hứa Gia Bích do Sa La sắm vai. Điểm này từ trong danh sách diễn viên đã được xác nhận. Bất quá Vũ Sóc tạm thời vẫn chưa có liên hệ với Vũ Phàm, chỉ cần biết nàng vẫn còn sống là đủ rồi.


Mà lúc này, Diệp Tưởng gọi điện thoại tới.


Xác nhận song phương an toàn, đối  với Vũ Sóc mà nói chính là điều quan trọng nhất.

Thế nhưng...... Diệp Tưởng làm cách nào để vượt qua ?


Bố trí lúc trước nàng chuẩn bị có dùng đến hay không?


Bất quá câu trả lời của Diệp Tưởng lại khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn, người cứu hắn là Tích Kính.


Vừa nghe đến câu này, cửa phòng liền bật mở


Người đi vào rõ ràng là Tích Kính !


Đương nhiên không phải là Tích Kính vừa xuyện việt tới. Mà là Tích Kính đã trải qua vô số thời không!


Vũ Sóc, cùng Tích Kính lại lần nữa đối diện .


Đối Vũ Sóc mà nói, cùng Tích Kính chia cách đã là 1 năm dài trôi qua.

Bất quá nàng cần phải đè nèn phần tình cảm xúc động lâu ngày gặp lại này.


Dù có thế nào......


Mọi người vẫn bình an, điều này mới là thứ quan trọng nhất.


Bên trong phòng Vũ Sóc.


“Đó là con lần đầu tiên xuyên việt tới.” Tích Kính trả lời chi tiết:“Con trước kia không thể nói là vì 1 khi nói ra có khả năng tạo thành nhân quả biến hóa to lớn.”


“Như vậy...... Hiện tại có thể nói?”


“Ân. Phải. Trôi qua thời gian dài như vậy con đã hoàn toàn có thể hiểu được sự tình mụ mụ cùng phụ phân gặp phải. Chủ yếu là nội dung nhật ký lúc trước của mụ mụ khiến con có thể biết được chi tiết. Trong nhật ký mụ mụ để lại, nội dung đều là phụ thân sau này thuật lại cho người, những chuyện đó người đã hoàn toàn quên đi.”


“Nguyên lai là như vậy......”


“Bất quá...... Mụ mụ...... Đó là lần đầu tiên con nhìn thấy ba ba. Cho dù hiện tại, tình hình phát sinh lúc đó con vẫn nhớ rõ ràng rành mạch.”


“Tích Kính?”


Con nhất định phải cứu vớt hai người. Để sau này 2 người có thể ở bên cạnh nuôi nấng, dạy dỗ con. Con muốn trôi qua 1 cuộc sống như vậy.


Vũ Sóc đã từng nghi hoặc.


Nếu Tích Kính thật sự thay đổi lịch sử,  vậy nàng trong tương lai làm thế nào xuyện việt tới cứu bọn họ?


Cái này cùng loại với 1 đoạn tình tiết được bộ điện ảnh nhiều lần đề cập tới trong anime mà Kim Thư Đông rất yêu thích [ Doraemon ], tập dài [ Nobita và chuyến phiêu lưu vào xứ quỷ ]. Trong đó có 1 đoạn tình tiết Doraemon vì muốn cứu vớt chính mình hiện tại đã sử dụngVí chống quên sótlấy cố máy thời gian quay trở về quá khứ, muốn bỏ đi ý định tạo nên thế giới quỷ, thế nhưng  quỷ vương đã sai quỷ dạ xoa biến họ thành đá. Họ được Nobita và Doraemon trong quá khứ bắt gặp. Tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, thế nhưng Dorami ở thế kỉ 22 đã dùng Khăn trùm thời gian giúp cả hai trở lại thành người. Dù có thể quên đi những chuyện ở thế giới quỷ và trở lại thế giới bình thường nhưng Nobita, Doraemon và Dorami quyết định đi cứu bạn bè ở thế giới quỷ cùng tiến sĩ Mangetsu. Cuối cùng, quỷ vương cùng lũ tay sai đã bị hạ gục, Nobita và Doraemon quay trở về thế giới thực của mình.


Trong truyện tranh, thay đổi lịch sử là điều rất dễ dàng, thế nhưng Tích Kính chưa từng 1 lần thành công thay đổi lịch sử.

Nếu như nàng có thể thành công, vậy phải dùng lý luận thời không song song mới có thể lý giải được. Khi Tích Kính thay đổi lịch sử sẽ làm nó phát triển theo 1 hướng khác, từ đó tách ra thành 1 thời không có kết cục bất đồng với thời không hiện tại, và chúng phát triển song hành với nhau.

Nếu là như vậy...... Liền căn bản không thể nào nói nổi . (logic của tác giả em cũng không thấm nổi)


Hết thảy Tích Kính làm chẳng lẽ không có tác động đối với nàng trong tương lai? Nhưng nàng vẫn như trước tràn ngập tin tưởng có thể thay đổi lịch sử.


Vũ Sóc cũng không biết, Tích Kính sở dĩ tin tưởng vững chắc có thể thay đổi tương lai như thế chính là bị [ Doraemon ] ảnh hưởng. Điều này bởi vì Kim Thư Đông từng đam mê truyện tranh, cho nên Di Hoa vẫn luôn cất giữ, kết quả bộ truyện tranh này đã theo Kích Kính từ nhỏ lớn lên. Sự giải thích đối với lữ hành thời không trong truyện triệt để ảnh hưởng tới Tích Kính.


Thế nhưng...... Truyện tranh hiện thực...... Có thể giống nhau sao?[ chưa xong còn tiếp......] 


Posted by Unknown |



Hoàng hôn.


Một thiếu nữ mang theo tia ủ rũ hơi mở mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Trong xe công cộng, có không ít ánh mắt tập trung lên người thiếu nữ. Đơn giản vì dung mạo nàng quá mức xuất sắc. Hơn nữa nàng còn không trang điểm, quần áo trên người cũng tương đối mộc mạc.

Nhưng trên mặt thiếu nữ vẫn luôn biểu hiện ra 1 tia u buồn, làm người khác nhìn vào không dám dễ dàng tới chào hỏi.

Không bao lâu...... người trên xe ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại hai ba người. Thiếu nữ kia chính là 1 trong số đó.

Trạm cuối là 1thành khu cổ lão.


Tài xế quay đầu nhìn lướt qua những hành khách còn lại, đem xe lái về phía trạm dừng cuối cùng.

Thành khu trước mắt có rất nhiều nhà ở đang chờ phá bỏ. Vùng này về sau có khả năng xây thành 1 khu thương trường lớn. Bất quá trước mắt không có nhiều người vãng lai, xung quanh cũng không còn bao nhiêu dân cư sinh sống.

Đến trạm cuối cùng, thiếu nữ đứng dậy xuống xe.


Gió bên ngoài lạnh buốt thấu xương.


Thái dương đã dần bị đường chân trời nuốt hết.

Thiếu nữ phủ thêm một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, thở ra 1 hơi, rất nhanh ngưng kết thành sương mù.

Nàng mang khăn quàng cổ, nhìn về phía mục tiêu không xa, chậm rãi đi tới.

Chung quanh nơi nơi đều là công trình đang  thi công, bất quá vì lúc này đã hoàng hôn, đội ngũ nhân công đều đi ăn cơm cho nên mới có vẻ tương đối yên tĩnh.


Mà nàng từ trên người lấy ra 1 cuốn album, bắt đầu đối chiếu cảnh tượng bên trong album với bên ngoài.


Cuốn album này có vẻ rất cũ nát. Mà rất nhiều bối cảnh trong album cùng với hiện thực trước mắt có biến hóa tương đối lớn.

Phòng game ngày xưa, tiệm sách nay đã biến thành cửa hàng quần áo, thậm chí văn phòng môi giới bất động sản thay thế.


Ven đường, có một vài quán bán đồ nướng đang rao hàng, mùi đồ nướng theo gió thổi tới khiến thiếu nữ nhíu mày, dùng khăn quàng cổ che mũi.

Nàng hướng về nơi xa xa chậm rãi đi tới.


Cuối cùng, nàng đứng trước 1 trường học đang chờ được phá bỏ.

Trên tấm bảng lớn phía trước viết 4 chữ.

“Trung Học Quảng Nguyệt”.


Tà dương như máu.


Nàng chậm rãi bước vào bên trong trường học đang chờ phá bỏ.


Nơi này, đâu đâu cũng phủ đầy mạng nhện, trên mặt đất là rác rưởi, mặt tường khắp nơi rạn nứt.

Trong album, đồng dạng là trường trung học này nhưng cảnh tượng lại hoàn toàn bất đồng.

Tuế nguyệt phí hoài quá nhiều. Hết thảy, đều giống như chuyện cũ của quá khứ.


Thiếu nữ bắt đầu nhớ lại.


Mẫu thân kỳ thực vẫn không dám kể về phụ thân. Thẳng tới thời điềm mẫu thân ra đi nàng mới hiểu được, mẫu thân từ lúc ban sơ đã biết, đây hết thảy là số mệnh chú định.

Nàng được trộm từ trong tay tử thần, nuôi dưỡng trở thành thiếu nữ như ngày hôm nay.

Nàng so với ai đều biết, mẫu thân kỳ thực rất nhớ phụ thân. đối với phụ thân tuy vẫn luôn kín miệng, nhưng mỗi lần nhắc tới, trong mắt bà không hề có căm hận, mà là 1 loại tưởng nhớ.


Trong thế giới hiện thực không có bao nhiêu người như Hạ Vũ Hà cam tâm chờ nam nhân ven hồ Đại Minh. (bà này hình như là mẹ của hạ tử vi trong hoàn châu cách cách nè)


Như vậy...... Vì cái gì đâu?


Thẳng đến khi...... Nàng từ 1 góc phòng bà ngoại phát hiện ra 1 cái thùng, sau đó tìm được trong đó cuốn nhật ký cùng cuốn album này, tìm ra đáp án. Mà so với đó, càng làm nàng khó có thể tin tưởng là...  

Nàng bên trong cuốn album, nhìn thấy chính mình!

Nhưng điều này sao có thể?


Nàng sao có thể xuất hiện ở thời đại mẫu thân vẫn còn đang là học sinh, bản thân chưa sinh ra?

Từ sau đó, nàng không thể không tin nội dung nhật ký của mẫu thân.

Phụ thân, mẫu thân đều bị nguyền rủa thời không chôn vùi trong trường trung học Quảng Nguyệt.


Bà ngoại nói, mẫu thân từng đem cuốn album đó vứt bỏ, thế nhưng sau này bà lại cầm về, khóa kỹ


Như vậy...... Hết thảy mọi chuyện là sao?


Bà ngoại căn bản không thể trả lời. Sau khi ông ngoại qua đời, thần trí ngoại trở nên không được rõ ràng, tình huống ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc 1 tuần trước, ngoại rời khỏi nhân gian trong bệnh viện.

Nhưng trước khi tạ thế, ngoại sống chết nắm lấy tay nàng.

“Tích Kính...... Tìm...... Tìm mẫu thân của con về...... Còn có cữu cữu của con ... bọn họ nhất định vẫn còn...”


Nói xong câu đó, bà ngoại liền qua đời .


Sau khi hoàn thành hậu sự cho bà ngoài, Tích Kính liền đưa ra quyết định.


Vì cứu cha mẹ, chỉ có thể tới nơi này .


Phụ thân, mẫu thân, còn có cữu cữu.


Ở trong nhật ký, lần đầu tiên nàng thấy được phụ thân. Nàng không hề sợ hãi.

Nếu hết thảy nội dung nhật ký là thật......


Như vậy nàng......


Có thể nhìn thấy mẫu thân, còn có phụ thân.


Phụ thân, đối Tích Kính mà nói là 1 từ cực kỳ xa lạ. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có 1 người nào để nàng có thể xưng hô là “Ba ba” tồn tại. Có lẽ vì nguyên nhân này nên nàng luôn coi cữu cữu như phụ thân mình.


Nàng hít một hơi thật sâu. Sau đó, bước vào bên trong sở giáo học.


Nàng hướng tới sân thể dục bên cạnh tòa nhà ất.


Sân thể dục cùng bộ dáng trong album khác nhau khá lớn. Trên mặt đất bị đặt không thiếu các thứ lung tung, trên vách tường còn ngập tràn những hình vẽ và chữ nghĩa.


Thao đài nằm ở phía trước ký túc xá. Giờ phút này trên thao đài bị cây cối ngã xuống che đi hơn phân nửa, mà phía sau cũng là cỏ dại dày đặc, cây cối lan tràn.

Nơi này chính là...... trường học cũ của cha mẹ sao?


Nàng bắt đầu tưởng tượng, ba ba và mụ mụ quen biết nhau như thế nào .


Mười mấy năm trước, bọn họ từng đứng cùng nhau trên sân tập thể dục này, nhìn lá hồng kỳ(cờ TQ) dâng lên, từng cùng nhau đọc sách. Ai là người yêu ai trước? Ai là người  thổ lộ trước mà cuối cùng trước lễ tốt nghiệp, mẫu thân liền mang thai mình.

Mẫu thân của nàng tên là Tôn Di Hoa.


phụ thân nàng tên là Kim Thư Đông.


Nàng đọc được trong nhật ký mẫu thân lưu lại mới biết tên của phụ thân. Nói cách khác, tên nàng hẳn là Kim Tích Kính mới đúng.


Nàng gắt gao ôm chặt album, chậm rãi bước đi trên sân thể dục.


Nàng muốn đặt chân tới nơi phụ thân từng đi qua, muốn chạm tới nơi phụ thân từng chạm tới, muốn nhìn thấy cảnh tượng mười mấy năm trước phụ thân từng nhìn thấy...

Căn cứ nội dung nhật ký lưu lại, phụ thân vì tính cách bản thân, lại thêm hắn là người duy nhất lý giải chân tướng nguyền rủa nên bị coi là quái nhân, bị tập thể bài xích. Không ai tin tưởng chính mình đang học trong 1 ngôi trường lại tràn ngập nguyền rủa và tử vong. Chỉ có mẫu thân biết, phụ thân không hề nói dối.


Điều này làm cho nàng phi thường đồng tình với phụ thân. Thời điểm nàng đọc lại nội dung nhật ký, lòng tưởng niệm phụ thân lại càng thêm mãnh liệt.

Nàng từng trăm ngàn lần hình dung gương mặt phụ thân trong đầu, từng đối chiếu với hai mắt, mũi, lỗ tai, miệng của mình, chỉ cần bắt cứ nơi nào không giống mẫu thân, nàng sẽ tưởng tượng đây là đặc điểm trên gương mặt phụ thân.


Thời điểm lấy được cuốn album, việc đầu tiên nàng làm chính là lật xem hình tượng của phụ thân.

Kim Thư Đông, phụ thân nàng.


“Ba ba...... Ba ba !”


Nàng bên trong sân trường trống rỗng, lấy tay làm loa hô lớn.

Nàng muốn đem mười mấy năm tuế nguyệt không dùng từ “Ba ba”, tại ngày hôm nay hô lên thật lớn.


Tiếng vang “Ba ba” không ngừng xoay quanh trong không gian đổ nát của trường trung học Quảng Nguyệt.


Nơi này...... chỉ còn 1 đoạn thời gian nữa sẽ triệt để bị phá bỏ, từ đây biến mất mãi mãi.

Tích Kính phảng phất muốn từ cảnh tượng trước mắt nhìn thấy dấu vết mười mấy năm trước của phụ thân.

Nàng đi về phía thao đài.


Xuyên qua cỏ dại trước mắt, xuyên qua hành lang, đi tới trước cầu thang.


Nàng vượt qua một bước, sau đó hướng lên lầu trên.


Nếu nội dung bản nhật ký kia là thật, nếu nữ tử trong album kia thật là chính mình...

Như vậy......


Nàng sẽ trở lại quá khứ.


Sẽ giống như phụ thân thời học sinh thích đọc [ Doraemon ], cưỡi cỗ máy thời gian vượt thời gian.


Nghe vào tai thực điên cuồng......


Nhưng nếu có thể nhìn thấy phụ thân, có thể nhìn thấy mẫu thân mà nói...

Tích Kính sẽ không để ý hết thảy.


Nàng từng bước đi lên lầu.


Thời điểm đang bước đi, nàng bỗng nhiên dừng bước.

Tiếp theo, nàng nhìn về 1 nơi khác trên hành lang.


Vừa rồi trong tầm mắt, nàng thấy dường như có 1 bóng người bước vào 1 cánh cửa nơi đó!

Là nhìn lầm sao?


Nàng lại gần, đem cánh cửa đó mở ra.

Bên trong WC nữ.


WC hoàn toàn là những gian vệ sinh ngồi xổm, nàng đơn giản nhìn qua......


Xem ra, ngôi trường này đã bỏ hoang thật lâu . WC nữ không hề có bất cứ dấu vết sử dụng qua.

Nhưng vào lúc này, 1 gian vệ sinh nào đó bỗng nhiên truyền tới thanh âm xả nước!

Tích Kính cảm giác trong lòng chợt lạnh, vội bước tới nơi phát ra thanh âm !


Nàng bước tới trước gian phòng đó nhìn vào trong, liền thấy...


Trong bồn cầu kia, thứ phun ra không phải nước... mà là máu tươi!

Sắc mặt Tích Kính thay đổi, trở nên trắng bệch.

Theo sau, nàng bỗng cảm giác sau lưng bị đẩy 1 cái, cả người bị ngã về phía trước, nện vào bồn cầu ngồi xổm kia... [chưa xong còn tiếp..] 







Posted by Unknown |
Quyển 11 - Lớp học dị độ II
Chương 1: Muốn bảo hộ ngươi


~*~


Rạp chiếu phim địa ngục thứ 13.

Lại là một ngày bình tĩnh.


Diệp Tưởng tỉnh dậy.


Đã là hạ tuần tháng 7 .


Như trước...... vẫn không có mơ thấy Ôn Vũ Phàm cùng Hầu Tước. Hắn vốn tưởng rằng, Vũ Phàm sẽ dùng cách này liên lạc với bọn hắn. Nhưng đáng tiếc là muốn liên thông mộng cảnh  vượt qua giới hạn rạp chiếu phim, trừ phi phải có người có được tinh thần thiên phú yêu nghiệt như Vũ Phàm mới có thể làm được. Bằng không, Hầu Tước chẳng phải có thể thoải mái kéo bất cứ 1 diễn viên nào trong 20 rạp chiếu phim vào thế giới mộng rồi giết chết?


Diệp Tưởng tự nhiên cũng có nghĩ đến điều này, chỉ là hắn vẫn luôn chờ mong mà thôi.

Bởi vậy, điều này chẳng khác nào không thể liên hệ với rạp chiếu phim thứ 19.

Diệp Tưởng xuống giường, bắt đầu rửa mặt chải đầu, cạo râu, tiếp theo lựa 1 bộ quần áo mặc vào.


Rời khỏi phòng đã thấy Vũ Sóc đứng chờ bên ngoài.


Vũ Sóc chỉ mới tới được hơn 1 phút.


Gần đây cường độ luyện tập của nàng bắt đầu hạ xuống. Vũ Sóc biết chỉ chú trọng cái trước mắt không phải là chuyện tốt, cần chú trọng kết hợp luyện tập và giải lao, thân thể mới là tiền vốn lớn nhất. Hiện tại lịch trình luyện tập của nàng đã được điều chỉnh tương đối tốt, cho nên sắc mặt nàng cũng trở nên hồng nhuận hơn.

Tới rồi sao?” Diệp Tưởng  quan tâm hỏi:“Đêm qua có ngủ ngon không?” 


“Rất tốt.” Nàng trả lời.


Cùng nhau tiến vào trong phòng ăn, bữa sáng sớm đã được chuẩn bị hoàn hảo, chỉ cần lấy là có thể dùng được. Mà Diệp Tưởng cố ý lấy cho Vũ Sóc một ly sữa, một trứng gà, giúp nàng bổ sung chút dinh dưỡng.


Kỳ thật Vũ Sóc thuộc về loại diễn viên cần linh hồn mạnh mẽ hơn nhục thể, bổ sung dinh dưỡng đối với sức khỏe của nàng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Nhưng Diệp Tưởng vẫn duy trì thói quen làm người thường như trước.

Biện pháp khiến hắn có thể khôi phục thực lực, đến nay vẫn chưa tìm thấy.

ngày công chiếu [phòng học dị độ 2] đã ngày càng gần.


Nay, thủ đoạn liên hệ với Ôn Vũ Phàm cũng không có .


Chỉ có thể hy vọng thời điểm tới tháng 8, quay chụp 1 vài bộ điện ảnh mới, có thể từ trong đó tìm kiếm biện pháp giúp Diệp Tưởng trở nên mạnh mẽ.


“Ngày hôm qua huấn luyện hắc ma thuật, vẫn lấy lý luận làm trụ cột?


“Ta đang trong giai đoạn nghiên cứu hắc ma thuật cùng thể chất tự thân. Trước mắt xem ra, ta và vài ký chủ ác ma kia bất đồng, linh hồn không thuộc về Ác Ma, tự thân ta vẫn là nhân loại, nhưng có điểm đặc thù nào đó của ác ma. Bởi vậy chỉ có thể cho rằng, gia tộc Northfield là 1 loại tồn tại xen giữa con người và ác ma.”


Cái này làm thực lực của ngươi mạnh lên?”


“Có thể nói như vậy. Càng nghiên cứu sâu hắc ma thuật làm ta lý giải được, loại lực lượng này có nhiều tác dụng phụ tương đối đáng sợ. Nếu sử dụng không đúng có khả năng dẫn tới phần ác ma thôn phệ phần nhân tính. Cho nên ta đang suy nghĩ làm cách nào để cân bằng giữa 2 phần này.”


Tình huống có chút giống với thợ săn ác ma?”


“Có một chút.”


Trong gia tộc Northfield đích xác cũng từng có người bị phần ác ma thôn phệ nhân tính, khi đó người trong gia tộc phải dùng tới Hắc Mạn Đà La để thanh trừ.


vấn đề  Vũ Sóc gặp phải trước mắt chính là giống như thế.

Bất quá, trước mắt vẫn có thể khống chế được.

Nhưng tương lai...... không ai biết sẽ thế nào.


Tháng tám... sắp tới rồi.”


“Ân. Đúng vậy.”


Hai người yên lặng nhìn đối phương.

“Ta sẽ không chết , Vũ Sóc. Ta đáp ứng ngươi sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ, sau đó trở thành nhân vật chính trân chính. Ta hiện tại có được quang hoàn nhân vật chính, lại thêm là diễn viên chính trong [phòng học dị độ 2] cũng đại biểu ta vẫn còn có năng lực sinh tồn, vô luận đó có là chuyện khó khăn cỡ nào. Nhưng tuyệt đối không phải là tuyệt vọng.


“Ta tin tưởng ngươi.”


Cho tới nay, Diệp Tưởng ở trước măt Vũ Sóc sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích. Nếu như không phải nhờ  Diệp Tưởng, nàng hiện tại tuyệt đối không được ngồi ở chỗ này, an ổn uống sữa, nghiên cứu hắc ma thuật khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, mà phải là cô hồn ở sâu bên trong địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Rạp chiếu phim địa ngục tuy rằng tàn khốc nhưng càng khiến nàng quý trọng mỗi 1 phút sinh mệnh quý giá. Nhất là thời gian được cùng ở bên Diệp Tưởng.


Sinh mệnh nàng rơi vào địa ngục u ám, bởi vì Diệp Tưởng mà nở rộ quang mang hy vọng. Đối với nàng, chỉ cần Diệp Tưởng còn sống, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu tuyệt vọng.


“Ta sẽ khiến ngươi sống sót.” Vũ Sóc tiếp tục nói:“Biểu diễn bộ phim kinh dị này, ta sắm vai Tôn Di Hoa, quan hệ với ngươi rất không tồi, cho nên ta sẽ tới cứu ngươi.


Diệp Tưởng lại không tỏ vẻ gì mà nói:“Nhanh uống sữa đi, lạnh uống không ngon.”


Ngay tại thời điểm Diệp Tưởng cầm lấy bánh mỳ trên bàn bắt đầu nhai nuốt, Vũ Sóc lại dùng ánh mắt cố định nhìn hắn.


“Ta nhất định sẽ cứu ngươi , Diệp Tưởng ! Mặc kệ tình huống gian nan cỡ nào......”


Một đoạn tình tiết cuối cùng trong phim, ta là bị cuốn vào dị thời không, ngươi không có biện pháp nào để cứu ta đâu.


“Lời tuy như thế......”


“Ngươi không thể làm được điểm này , Vũ Sóc.”


Còn năng lực nguyền rủa thời gian hệ thì sao? Ta sẽ tiếp tục đọc bộ sách ma thuật kia!”


“Ăn cơm trước đi. Ăn xong, ta và ngươi sẽ cùng nhau xem sách.”


Đúng lúc này, Vũ Sóc lại không quản tới đồ ăn trên bàn, vọt lại đây, đem Diệp Tưởng từ trên ghế đẩy ngã xuống mặt đất !


“Ta không thể để ngươi chết ! Ngươi còn không hiểu sao? Ngươi là hy vọng, là ký thác của ta, với ta mà nói, ngươi chính là hết thảy! Diệp Tưởng !”


Bị Vũ Sóc đẩy ngã xuống đất, Diệp Tưởng nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc. Hắn làm sao không biết nội tâm thống khổ của Vũ Sóc?


Trở thành diễn viên rạp chiếu phim địa ngục vốn là 1 loại tuyệt vọng. Thật vất cả cùng 1 đám đồng bạn chống đỡ đến ngày hôm nay, lại chỉ còn 1 mình nàng. Cho dù là người kiên cường cũng có cực hạn. Hiện tại Diệp Tưởng là người duy nhất làm bạn bên người nàng.

Hơn nữa...... Diệp Tưởng đối với nàng mà nói, tuyệt đối không chỉ đơn giản là chiến hữu.


Thân thể của nàng áp chế, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tưởng:“Cho nên, xin người đừng tỏ thái độ tự mình ta có thể xử lý, ngươi không cần can thiệp’ với ta! Bởi sinh mệnh của ngươi không chỉ là của chính ngươi! Ngươi biết không?


Diệp Tưởng làm sao lại không biết chuyện đó?


Khuôn mặt 2 người ngày càng gần nhau.


Rốt cuộc, Diệp Tưởng ôm chặt Vũ Sóc, hôn lên đôi môi nàng.


Dưới hoàn cảnh sinh tử, hai người đều hiểu, sinh mệnh là vô thường trong địa ngục.

Muốn tiếp tục sinh tồn là sự kiện gian nan cỡ nào.


Từ 1 nụ hôn kia trong [ quỷ tế ], trên thực tế trong lòng 2 người đã hạ xuống 1 hạt mầm tình cảm. Chỉ là trong thế giới địa ngục tàn khốc này, 2 người vẫn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng ấy. Nay, thời điểm Diệp Tưởng gặp phải cảnh ngộ bậc này, Vũ Sóc không muốn tiếp tục áp chế phần tình cảm này nữa.


Giờ phút này, nàng gắt gao ôm chặt Diệp Tưởng, tiếp theo liền bị Diệp Tưởng xoay người, đặt dưới thân.


Nụ hôn giữa 2 người vô cùng kịch liệt, , nóng rực. Giống như tham lam hưởng thụ , đoạt từ tử thần  mỗi một phút, mỗi một giây.


Vứt bỏ cái chết của đồng bạn, vứt bỏ phim kinh dị, vứt bỏ hết thảy... chỉ là đơn thuần hưởng thụ khoảnh khắc này.

Nếu thời gian có thể cô động lại trong 1 chớp mắt thì tốt biết bao nhiêu!

Đáng tiếc, đây vĩnh viễn chỉ là 1 câu văn vẻ trong phim truyền hình mà thôi.

Thật lâu sau......


Diệp Tưởng một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Vũ Sóc.


Anh sẽ dẫn em, còn có Tích Kính cùng nhau rời khỏi Địa Ngục này. Vô luận trả giá bao nhiêu anh cũng nhất định bảo vệ 2 người. Trước khi làm xong những điều này, anh sẽ không chết .”


Vũ Sóc nhẹ nâng tay lên, vuốt ve gương mặt Diệp Tưởng.


Giờ khắc này, nàng muốn đem mỗi 1 dấu vết trên gương mặt Diệp Tưởng triệt để ghi khắc trong đầu. Nàng vĩnh viễn muốn vuốt ve hắn như vậy, không muốn nhìn thấy hắn bị tử thần cướp đi trước mặt mình.

Nàng đã không có khả năng lại thừa nhận “Mất đi”nữa.


Gần đây em đang nghiên cứu  1 hắc ma thuật, tuy không khẳng định nó có thể thành công hay không bởi vì nó vẫn còn trong giai đoạn thực nghiệm. Nếu như kế tiếp có thể quay chụp 1 bộ điện ảnh mà nói, như vậy chính là nơi thực nghiệm tốt nhất.”


“Nghe vào tai rất không sai.”


Em nhất định sẽ thành công . Chúng ta không nên đem toàn bộ hy vọng đặt vào quang hoàn nhân vật chính!”


Chỉ cần chịu đựng qua lúc mở đầu...... Kế tiếp, có Hầu Tước, Ôn Vũ Phàm, sẽ càng có thêm nhiều phần thắng hơn nữa. Hơn nữa [phòng học dị độ] có thể sẽ khiến Diệp Tưởng 1 lần nữa có cơ hội biến trở về thành Thợ săn Ác Ma.


Cái này cũng là niềm tin lớn nhất để Diệp Tưởng dựa vào.


Còn có chính là...... Tích Kính.


Đối Vũ Sóc mà nói, thời gian ở chung giữa nàng  và Tích Kính đến nay vẫn còn mới mẻ. Thật kỳ quái, nàng đối với Tích Kính từ bản năng đã sinh ra 1 cảm giác thân thiết, 1 loại ý tưởng liều lĩnh muốn bảo vệ tự nhiên sinh ra.


Đó là nhi nữ của nàng và Diệp Tưởng.


Nàng cũng muốn bảo vệ tốt  cho nó... dù có thế nào đi nữa![ chưa xong còn tiếp......]





12/24/2016

Posted by Unknown |

Chương 82: Thượng Tầng Thế Giới




Đây là cố sự phát sinh tại 1 địa phương mà Diệp Tưởng không biết tới.


Chris
mở mắt.

Mơ mơ hồ hồ , Hắn
thấy có rất nhiều người đang kêu gọi hắn tỉnh dậy.


“Ngươi không sao chứ?”


Theo
thời gian trôi qua, trong đầu Chris mọi thứ bắt đầu rõ ràng lên.


Hắn xác nhận
sự tình chính mình phải làm.


Trong đầu,
mở ra trang kịch bản đầu tiên, nhìn lời kịch thuộc về mình.


Nơi này...... là nơi nào?”


“Ngươi rốt cuộc
đã tỉnh.” trước mắt, tổng cộng có năm người, phân biệt là ba nam hai nữ. nói chuyện là một người râu ria xồm xàm, làn da rám nắng hơi đen.


Nơi
này, thoạt nhìn giống như trong 1 phòng học. Chẳng qua bàn học đã bị kéo về 4 phía, chỉ có thể từ mặt bảng đen mà đoán ra nơi này từng là nơi học sinh lên lớp.

“Ngươi còn nhớ ngươi tên gì
không?”


Tên......”


“Ta gọi...... Hạ Duy.”


Ngươi có nhớ đi như thế nào đến sở giáo học này không??”


Chris
nhìn ra bên ngoài căn phòng, giờ phút này bên ngoài được bao bọc bởi 1 làn sương mù, căn bản không thể phân biệt nổi phương hướng.


Sương mù kia đem toàn thành phố triệt để bao trùm.


Tràng cảnh này
rất dễ làm người ta nhớ tới bộ điện ảnh do danh tác stephen king cải biên [ sương mù ]. Bộ phim nói về trên 1 hòn đảo nào đó,vì thực nghiệm khoa học mà mở ra con đường thông tới dị giới, dẫn tới rất nhiều sương mù dũng mãnh tràn vào hòn đảo, cũng xuất hiện rất nhiều quái vật khủng bố, mọi người trong màn sương đó từng bước đánh mất nhân tính.


Thế Nhưng......
sương mù này cùng bộ điện ảnh đó hoàn toàn bất đồng .


“Ta
rất khát......” Chris tiếp tục dựa theo lời kịch nói chuyện. Trên thực tế đích xác là cổ họng hắn khát như muốn bốc hơi.


Một
nữ tử dung mạo tương đối thanh lệ đưa tới 1 cái chén, nam tử da ngăm đen kia nhận lấy, đút cho Chris.


Đại khái hơn một giờ sau, lại
ăn thêm vài thứ này nọ, Chris rốt cuộc khôi phục được chút khí lực. Bất quá mấy người đó để cho 2 nam nhân trông trừng hắn, không để hắn hành động đơn độc 1 mình.

“Ngươi
còn nhớ được bao nhiêu chuyện?”


“Ta chỉ nhớ rõ...... ngày đó,
buổi sáng ta thức dậy, nhìn thấy bên ngoài là 1 mảnh khói lãng đãng. Ta lúc đầu cho rằng đó là sương mù bình thường, cho nên đeo khẩu trang chuẩn bị ra ngoài đi làm. Thế nhưng sau khi đi ra, tiến vào bên trong làn khói đó ta liền không có chút ký ức nào.


“Quả nhiên......”
nam nhân da ngăm đen kia châm 1 điếu thuốc rít 1 hơi, nói:“chúng ta cũng giống như ngươi, ký ức khi tiến vào bên trong làn khói ngay cả 1 điểm cũng không có. Không biết qua bao lâu, khi tỉnh dậy đã thấy mình xuất hiện bên trong sở giáo học này. Rất quỷ dị là, sương mù kia lại không tiến vào bên trong sở giáo học.”


“Nhưng
chỉ như vậy thì có lợi ích gì.” 1 nam tử bên cạnh mang kính mắt, thở dài nói::“Sở giáo học này dường như đã bị hoang phế nhiều năm. Một chút thức ăn cũng không có! Nếu muốn sống sót, nhất định phải ra bên ngoài tìm chút điểm tâm. Thế nhưng những người đi ra bên ngoài đều không có bao nhiêu người còn sống trở về. Hơn nữa đáng sợ nhất là, mỗi khi có 1 người chết đi sẽ có 1 người mới thay thế, tiến vào bên trong sở giáo học này. Giống như ngươi vậy.”


“Đồ con hoang !”
nam tử da ngăm đen nện 1 quyền lên vách tường:“giống như người trên toàn thế giới này đều chết sạch vậy, không internet, không cảnh sát không chính phủ! Bên ngoài đường, con mẹ nó ngay cả 1 người sống cũng không có, đến cả chó cũng không tìm thấy! Ngươi nói xem, người đã chết ít nhất cũng phải còn thi thể chứ! Nhưng ngay cả 1 khối thi thể cũng không có!


Hôm nay là...... ngày mấy tháng mấy?” Chris dò hỏi.


“Hôm nay?”
nam tử mang kính mắt nói:“Ngày 7 tháng 6, tính từ khi trận sương mù này xuất hiện đã trôi qua nửa năm.


Nửa năm......


“Ta gọi Trịnh Trầm !” nam tử da ngăm đen hung hăng rít điếu thuốc, mặt lộ 1 tia hung tướng nói:“Ta nói trước, nếu ngươi muốn gia nhập tập thể của chúng ta, không thể ăn không ngồi rồi, tất yếu phải làm việc ! Chúng ta tuyệt đối không nuôi kẻ an nhàn! Vật phẩm phân phối đều dựa theo lực xuất ra, nếu có ai phản đối, như vậy sẽ bị bài trừ ra ngoài!


Đã hiểu ......”


Tốt! Ngươi hôm nay vừa tới, có thể nghỉ ngơi trước 1 lát, đợi tới ngày mai, ta đem ngươi giới thiệu 1 chút với các thành viên cùng với phân phối công việc cho ngươi!


Sở giáo học này là phế tích của 1 trường  tư nhân, diện tích không tính quá lớn, về phần phòng ngủ thì ở loại địa phương này đương nhiên không có. Điện nước, than đá cái gì đó cũng đừng có mà hy vọng, thức ăn trước mắt chỉ có thể ra bên ngoài tìm về. Nước chính là tài nguyên quáy giá nhất, những thùng chứa nước đều tập trung lại 1 chỗ, số lượng mỗi ngày đều được tính toán cẩn thần, ghi chép đầy đủ, phòng ngừa có người thủ dùng 1 mình. Mỗi người dùng nước đều ghi lại rất chi tiết. Một khi bị vây khốn trong thời gian dài, số lượng nước đại biểu căn cứ của bọn hắn có thể chống đỡ được tới bao lâu.


Mà căn cứ
vào lời Trịnh Trầm nói, bên trong trường học này tổng cộng có 9 người.


Không nhiều không ít, chín người. Đương
nhiên khi có 1 người chết đi nhất định sẽ có 1 người bổ sung thay thế. Mà người này khẳng định sẽ xuất hiện ở nơi nào đó trong trường học. Chín người trước mắt căn bản không phải chín người ban sơ ở nơi này đầu tiên.


Ngôi trường này quỷ dị, tự nhiên không cần nhiều lời.


Mà trong sương mù bên ngoài, đến tột cùng có thứ gì?


Vấn đề này không người nào có thể trả lời. Bởi kẻ biết được đáp án, sớm đã bước vào âm tào địa phủ.


Chris vào ban đêm, một mình một người
ngồi nhìn sương mù bên ngoài.


Này chính là......


Một trong 3 đại phim cấm Hoa hạ, [Sương mù ].


Mà hắn là
diễn viên thứ mấy được phê chuẩn tiến vào bộ điện ảnh này đây?

Tam đại phim cấm hoa hạ, nội dung kịch tình đều không để ngoại giới biết được. Vì có thể sinh tồn bên trong bộ điện ảnh như vậy phi thường ít ỏi. Hơn nữa bộ phim này, thời gian quay chụp cũng tương đối dài. Bọn họ phải ở trong sở giáo học này quay tới mấy tháng thời gian. Trong mấy tháng đó, nếu có diễn viên tử vong, tân diễn viên sẽ lục tục được vận chuyển tiến vào.


Chris là lần đầu tiên bị chuyển
vào phim cấm. Bộ điện ảnh truyền thuyết này có thể nói, chiêu mộ diễn viên còn dài!

Mà hắn
bên trong bộ phim này có được quang hoàn nhân vật chính mạnh mẽ nhất, bởi vậy bị tuyển thành nhân vật chính.

Thế nhưng
sự bảo hộ của quang hoàn này đối với hắn là có hạn. Cùng với rạp chiếu bóng hạ tầng khác nhau. Bọn hắn không thể sử dụng vật nguyền rủa, cũng không tồn tại năng lực bất tử chi thân.


Mà thời điểm quay  chụp phần thứ nhất bộ phim này, sớm nhất chính là nhóm 9 diễn viên kia. Mà chín người đó trước mắt đã toàn bộ tử vong, không 1 ai may mắn sống sót!


Đối với một diễn viên mà nói, bị tuyển vào phim cấm tuyệt đối là
sự tình khủng bố cực điểm. Thế nhưng cái gọi là càng nguy hiểm tiền lời lại càng lớn

Bên trong phim cấm có truyền thuyết, có pháp môn có thể trở về thế giới thực chân chính!

được xưng là phim cấm, ngoại trừ độ khó và tỉ lệ tử vong cao, cũng không cho phép bất cứ cụm rạp nào công chiếu. Bọn hắn không phải đứng trước màn hình rồi bị truyền tống vào, mà là trực tiếp bị kéo thẳng vào trong phim kinh dị. Cho nên trừ chính bọn hắn, không có bất luận kẻ nào biết bọn hắn đang biểu diễn phim cấm.


Mà chris
 chính là diễn viên của cụm rạp đại hình Phong Đô. Cụm rạp Phong đô gồm tổng cộng 144 cụm rạp chiếu bóng lớn nhỏ, bên trong những cụm rạp đại hình được xếp vào hạng thứ 2. Cụm rạp này trừ cụm rạp hạ tầng và trung tầng thì cụm rạp thượng tầng tổng cộng có 6. Mà Chris thuộc về cụm rạp nhân gian đạo, 1 trong 6 cụm rạp thượng tầng. [6 cụm rạp lớn phân biệt là địa ngục đạo, ngạ quỷ đạo, súc sinh đạo, tu la đạo, nhân gian đạo, thiên đạo ].


Một lần này, cụm rạp phong đô chỉ có 1 mình hắn bị lựa chọn tham diễn [Sương mù ]. Có thể được phán định thích hợp biểu diễn nhân vật chính trong phim cấm đã bắt đầu ngày càng thưa thớt.

Bất quá Chris không
muốn suy xét quá nhiều.


Dù có thế nào......
nên suy nghĩ trước nhất chính là làm sao để sinh tồn.


Đêm nay......


Sương mù quanh trường học tựa hồ đặc biệt trở nên nồng đậm, sền sệt.


Một
hương vị dọa người tản mát ra.

Chris đứng trước cửa sổ thu được tin nhắn kịch bản.

Ta đến từ cụm rạp Cửu Hàn, tên thật là Hồ Ung. Các hạ chính là...... Chris. Einstein tiên sinh sao?”


Phải.”


Một lần này hy vọng ngài có thể chiếu cố cho chúng ta. Ta nghe nói, kế tiếp dường như các diễn viên của cụm rạp trung hạ đều có khả năng sẽ bị đưa vào. Ngươi cũng biết, càng là cụm rạp cao tầng, thời gian lưu tốc chênh lệch lại càng lớn. Thuyết pháp này dường như cũng có khả năng.


Cụm rạp trung hạ sao? Đưa vào chẳng phải là muốn chết?”


Ai biết được...... Bất quá chỉ cần chúng ta có thể sinh tồn, cụm rạp hiện tại có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên diễn viên từ cụm rạp trung hạ bổ sung, điều này ngược lại là sự thật.


Chris nhìn
sương mù bên ngoài, chậm rãi lâm vào trầm tư.

Nếu thật sự là như thế......


Như vậy có lẽ
trong lúc quay chụp bộ điện ảnh này... một diễn viên nào đó đang dãy dụa ở cụm rạp hạ tầng liền có thể bị kéo vào phim cấm...


Hết thảy những điều này......


Diệp Tưởng tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả.[ chưa xong còn tiếp......]