Huyến Âm lúc
này chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu tới cực điểm.
Bất quá...... Nàng rốt cuộc không nôn mửa nữa.
Một điểm làm nàng rất để ý là, trong cảm ứng linh môi của nàng, những quỷ hồn có ý đồ tiếp cận đều bắt đầu dần rời đi.
Quỷ hồn...... chẳng lẽ sợ hãi linh môi sao?
Sự thật là, quỷ hồn thường xuyên bị Linh môi hấp dẫn. Quỷ hồn nếu sợ hãi, hẳn phải là quỷ sai mới đúng.
Bất quá, dù có thế nào, chuyện này đối với Huyến Âm cũng là chuyện tốt.
Nàng cứ tiếp tục nằm trên quỷ thuyền này, tùy ý để con thuyền chậm rãi chèo đi.
Nhưng......
Nàng bỗng mở to mắt!
Bởi vì nàng nhìn thấy, ở đầu thuyền có một con Cô Hoạch điểu!
Đây là lần thứ ba Huyến Âm nhìn thấy Cô Hoạch điểu. Cảm giác lúc này không giống với lúc trước sởn tóc gáy, nhưng Huyến Âm ý thức được, sự tồn tại của Cô Hoạch ý nghĩa mang tới tai ách.
Lúc này, nàng bỗng nhiên nghe thấy một vài thanh âm cổ quái. Lập tức, nàng cúi đầu nhìn.
Sau đó... nàng nhìn thấy được một màn khủng bố.
Đó là...... trong bãi nôn cuối cùng của nàng, dưới bóng tối nàng miễn cưỡng nhìn ra, bên trong dường như có...
“Thịt”?
Nhưng từ khi đạp lên Mân sơn, phần ăn của nàng luôn rất thanh tịnh, cơ hồ không hề lây dính qua chút máu tanh nào.
Nhưng mà trong bãi nôn kia... tại sao lại có “thịt”? Nó còn đang mấp máy giống như sinh vật sống!
“Này...... Đây là cái gì?”
Nhưng thời điểm khi tầm mắt nàng di động tới đầu thuyền lại phát hiện... con Cô Hoạch điểu kia, không thấy đâu nữa.
Thịt bị nàng nôn ra, trong quá trình mấp máy thế nhưng dần bành trướng lên!
Vì cái gì...... Không, phải nói, đây là có chuyện gì?
Tiếp theo... khối thịt kia bất đầu biến thành một hình dạng quái dị.
Hình dáng kia... lại rất quen thuộc.
Cùng Dạ Vương khác biệt, Huyến Âm bị bóng tối ảnh hưởng, bất quá nàng làm linh môi, có thể sử dụng cảm giác thay thế thị giác.
Thịt kia... trong nháy mắt ngắn ngủi... Thế nhưng, hình thành một cái mặt người!
Gương mặt kia có “Ánh mắt” có “Miệng”, hình tượng hiển lộ ra cực kỳ quỷ dị!
Mà ánh mắt kia... là một loại ánh mắt oán độc khiến người ta kinh khiếp!
Một gương mặt vặn vẹo hồn nhiên hình thành trên khối thịt, mà tiếp theo khối thịt vẫn tiếp tục bành trướng, giống như muốn sinh ra tứ chi!
Gương mặt đó nhìn chằm chằm Huyến Âm, cái miệng mở lớn, thời điểm nó dường như muốn nói gì đó...
“Sưu” !
Một bóng đen đáp xuống, đem khối thịt kia hoàn toàn nuốt mất!
Cô Hoạch điểu!
Cô Hoạch điểu cư nhiên nuốt khối thịt kia!
Không...... không thể gọi là nuốt, bởi vì kế tiếp Huyến Âm nhìn thấy, con Cô Hoạch điểu kia ở trước mặt nàng đang nhấm nuốt khối thịt! Mà khuôn mặt Cô Hoạch điểu vốn giống với nhân loại, vì thế một màn này nhìn vào phi thường quỷ dị.
Thịt......
Đến cùng là lúc nào nàng đã ăn thịt?
Cái chết của phụ thân khiến ký ức của Huyến Âm rơi vào trạng thái phân liệt, đối với rất nhiều chuyện nàng đều không thể nhớ rõ.
Nàng vào lúc nào...... đã ăn “thịt”?
Cô Hoạch điểu nhấm nuốt khối thịt, đôi mắt cũng đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm Huyến Âm!
Loại cảm giác này khiến Huyến Âm sởn tóc gáy.
Thời điểm bị ánh mắt của Cô Hoạch nhìn chằm chằm, Huyến Âm thậm chí còn có một loại cảm giác tinh thần hoảng hốt. Trong tầm mắt, gắt gao chỉ còn lại ánh mắt của Cô Hoạch điểu!
Không biết qua bao lâu, trong ý thức hoảng hốt bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
“Có thể nghe được không? Hạ Hầu Huyến Âm?”
Trong hoảng hốt, nàng qua một hồi lâu mới nhớ tới chủ nhân của giọng nói này là ai.
Hạ Hầu Dạ Vương!
“Dạ...... Dạ Vương phải không?”
Giờ khắc này...... trên quỷ thuyền Hạ Hầu gia, Dạ Vương đang đặt một tay lên vai Hứa Thanh Hà. Hứa Thanh Hà lúc này đang lâm vào một loại trạng thái vô ý thức, nàng trở thành cây cầu liên lạc giữa Dạ Vương và Huyến Âm.
“Nghe kỹ những lời tiếp theo ta nói. Sau khi đem bộ phận không thể hấp thu nôn ra, ngươi hẳn đã hoàn mỹ ‘tiêu hóa’ ‘Thịt’. Điều này đủ khiến ngươi sống tới bờ bên kia Hoàng Tuyền, Phong Đô thành!”
“Thịt? Ngươi...... Ngươi biết cái gì? Thịt kia là cái gì?”
“Đương nhiên. Người Hạ Hầu gia tộc cơ hồ đều biết, ưu điểm lớn nhất khi ăn ‘Thịt’ kia chính là có thể khiến quỷ hồn coi chúng ta như người chết. Đương nhiên nó có thời gian hạn chế. Bất quá đây cũng không phải ưu điểm duy nhất của ‘Thịt’. Bất quá đáng tiếc là... quỷ sai như đầu trâu mặt ngựa không thể lừa được.”
“Nói đến cùng...... người gia tộc các ngươi vì sao phải liều chết lén vào âm phủ, còn muốn đạp lên Nại Hà kiều? Chỉ là đơn giản muốn đem người chết trở về dương gian sao?”
Dạ Vương sớm đã biết Huyến Âm sẽ đưa ra vấn đề này.
Người thường đích xác rất khó hiểu nổi điểm này.
“Người phàm đều phải chết.” Dạ Vương bỗng nhiên nói ra năm chữ này:“Đây là câu kịch trong một quyển tiểu thuyết Tây Dương mà ta rất thích.”
“Phải..... Ta biết......”
“Chỉ cần là thân thịt phàm tục liền không ai có thể chống lại cái chết. Bởi vì đây là pháp tắc thiên địa, sinh lão bệnh tử là Thiên Đạo. Nếu muốn mạnh mẽ nghịch chuyển, chỉ có thể lựa chọn con đường tu đạo thành tiên. Trong [ Tây Du ký ], Tôn Ngộ Không chính là vì cầu Trường Sinh mới bái sư Bồ Đề tổ sư, từ đó có được thân thể tiên nhân, thế cho nên tên của hắn ở trong Sinh Tử bộ bị xóa đi là minh chứng tốt nhất.”
“Cố sự [ Tây Du ký ] không phải là hư cấu sao?”
“Đại bộ phận câu chuyện khẳng định là hư cấu, Huyền Trang Tây hành khẳng định không có ba đồ đệ bảo hộ hắn. Thế nhưng miêu tả về âm gian địa phủ lại có một trình độ chân thật nhất định. Mà nếu muốn giống như Tôn Ngộ Không chân chính cầu được Trường Sinh lại là một chuyện khó như lên trời. Trong lịch sử lâu dài của Hạ Hầu gia tộc, bất luận là tông tộc hay phân gia đều là người tu đạo, đương nhiên ngoại trừ trường hợp đặc biệt như ngươi... Nhưng cho dù đến ngày nay cũng chưa từng sinh ra một Địa Tiên. Mà cho dù là Địa Tiên cũng chưa từng vượt qua được thiên kiếp, cũng không cần nói tới đồng thọ cùng thiên địa.”
Dạ Vương đối với lịch sử Hạ Hầu gia tộc rõ như lòng bàn tay.
“Chỉ cần không Độ Kiếp phi thăng, đứng ở hàng tiên ban, danh tự thủy chung vẫn còn trong Sinh Tử bộ, dương thọ vừa đến, đầu trâu mặt ngựa sẽ tới câu hồn. Vô luận khi ngươi còn sống là loại anh hùng hào kiệt bậc nào cũng đều không thoát được kết cục bị Quỷ sai câu vào Địa phủ. Mà người tu đạo trong gia tộc một khi không thể vượt qua Thiên kiếp, cuối cùng cũng chỉ có thể chết dưới Thiên kiếp, thậm chí ngay cả tư cách tiến vào luân hồi cũng không có. Đây chính là cái giá phải trả khi có ý đồ nghịch thiên mà đi.”
Nhân loại luôn là như thế, biết rõ là hành vi trái với thiên đạo nhưng vẫn vì dục vọng bản thân mà điên cuồng.
Nhưng...... Phàm nhân đều phải chết. Thân là phàm nhân, đây chính là số mệnh không thể thay đổi.
“Chính cái gọi là, một người đắc đạo, gà chó phi thăng. Nếu gia tộc có người vượt qua Thiên kiếp, như vậy sẽ đem vận mệnh toàn bộ gia tộc thay đổi triệt để. Hạ Hầu gia tộc sẽ không còn là thân phàm tục, huyết mạch cũng triệt để thay đổi... nhưng vô số năm qua, từng đời thiên kiêu chỉ có thể ngã xuống trên con đường tu đạo. Cho nên... rốt cuộc có một ngày, người Hạ Hầu gia tộc đưa ra một quyết định......”
“Một...... quyết định chú định sẽ bị thiên khiển......”