9/04/2017

Posted by Unknown |


Dạ Vương nắm thật chặt tay Huyến Âm.


Cô Hoạch điểu
kia cứ như vậy đứng trong cỗ kiệu phát ra tiếng kêu rên rỉ, dùng cặp mắt quái dị nhìn quét qua Dạ Vương cùng Huyến Âm.


Thế nhưng, Dạ Vương lại
chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú Cô Hoạch điểu, không hề có chút khiếp đảm. Đối với hắn, chỉ là một con Cô Hoạch điểu mà thôi, xa xa mới đủ cấu thành uy hiếp tới hắn, cho dù, Cô Hoạch điểu là loài chim mang vận rủi trong truyền thuyết


“Lăn.”


Dạ Vương nhẹ nhàng mở miệng nói
ra một chữ này.


Huyến Âm nhớ rõ,
lúc trước Dạ Vương nhìn thấy nàng ở Mân sơn, cũng nói với nàng đồng dạng một chữ “Lăn”, chỉ là chữ “Lăn” lúc ấy khiến nàng có một loại cảm giác lạnh lẽo, còn hiện tại cùng là một chữ lại khiến nàng có cảm giác an toàn. Trong chữ “Lăn” này thậm chí còn ẩn ẩn chứa đựng một tia khí của “Đạo”.


Huyến Âm
lúc trước ý thức được, Hạ Hầu gia tộc có nhiều người có năng lực đặc biệt, Dạ Vương hiển nhiên càng là người nổi bật.


Nháy mắt chữ “Lăn” này vừa xuất, không đến 0.1 giây, tiếng rên rỉ kia liền ngưng bặt, giống như Dạ Vương ấn nút pause... thậm chí có vài phần quỷ dị.


Tiếp theo... Cô Hoạch điểu kia liền bay ra khỏi cỗ kiệu.


Điềm đại hung.


Cô Hoạch điểu xuất hiện nhất định có tai ách. Bất quá,
qua nhiều lần minh hôn, nô bộc hồng y nhất định đều có chiết tổn, bởi vậy cũng không tính là cái gì. Huống chi lần này Hạ Hầu gia tộc đã có kế hoạch, bọn hắn cũng không lạc quan đến mức có thể không hao tổn thứ gì thực hiện kế hoạch này.


Thế nhưng...... Cô Hoạch điểu
này chỉ xuất hiện ở trước mặt Dạ Vương!


Cái này nhất định ý nghĩa, Dạ Vương sẽ gặp tai ách!


Cái này đủ để người Hạ Hầu gia tộc càng thêm tin tưởng gấp trăm lần có thể đối phó với Dạ Vương !


Nhưng
Dạ Vương chưa từng dao động. Cô Hoạch điểu xuất hiện mang đến tai ách thì sao? Đây cũng không phải là tuyệt đối, đại hung hiểm cũng đồng nghĩa với đại Tạo Hóa.


Chính là câu nói kia, cầu phú quý trong nguy hiểm! Bình an cũng có nghĩa là tầm thường, mà Dạ Vương tuyệt đối sẽ không nguyện ý sống một cuộc sống tầm thường!


Lúc này, Huyến Âm mới nhẹ nhàng thở ra.


Có thể Huyến Âm đã biết
, ngay từ đầu, cỗ kiệu bên cạnh gia chủ kia không có người.


Thế nhưng hiện tại......
bên trong cỗ kiệu kia, hẳn đã có “Người”.


Dạ Vương rốt cuộc khôi phục
nhịp tim bình thường: “Ngươi tính nắm tay ta tới khi nào?”


“Ân.....”


Huyến Âm
đỏ mặt chậm rãi rút tay về.


“Có cảm ứng
gì không?” Dạ Vương dùng giọng điệu bình thản hỏi.


Nhưng Huyến Âm phỏng chừng, chỉ sợ
nội tâm Dạ Vương tuyệt đối không thể lạnh nhạt như thế. Thứ hắn mưu cầu, ở bên trong cỗ kiệu kia.


Thấy Huyến Âm nhất thời không nói gì, hắn lại bổ sung một câu:“Ta hứa hẹn tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”


Huyến Âm vội vàng
phân bua:“Không phải......”


Cái hứa hẹn của hắn, Huyến Âm rất rõ ràng.


Đem tên nàng gạch khỏi Sinh Tử bộ! Điều này với bất kỳ người sống nào mà nói, là dụ hoặc cực kỳ lớn lao. Nó có ý nghĩa thọ mệnh của mình không bị Sinh Tử bộ hạn định, không chịu âm phủ quản thúc!


Từ xưa đến nay,
tối chung cực mà nhân loại theo đuổi là gì? Không phải tiền tài quyền lực mĩ nữ, mà là Trường Sinh ! Mặc cho ngươi thiên kiêu như thế nào, cuối cùng đều không trốn khỏi hạn định thọ mệnh, chỉ có thể hóa thành một đoạn xương khô.


Huyến Âm tin tưởng, Dạ Vương có năng lực làm được. Hắ
n hẳn cũng sẽ không nuốt lời.


“Ta lo lắng......”


Chỉ nói ra ba chữ, Dạ Vương đã biết suy nghĩ
của nàng.


“C
ứ cảm ứng đi, ngươi không cần phải lo.”


cam đoan này của Dạ Vương, Huyến Âm liền thả lỏng hơn nửa tâm tư, thái độ của đối phương rất hiển nhiên chính là “Ta sẽ bảo hộ ngươi” !


Ở trước mặt Cô Hoạch điểu nói một chữ “Lăn” khiến nó phải nghe tiếng mà chạy, hiển nhiên Dạ Vương tuyệt không phải thường nhân !


Có hắn cam đoan, Huyến Âm rốt cuộc
đem năng lực linh môi của mình hoàn toàn thả ra!


Chỉ là
trong chớp mắt, hô hấp của nàng cơ hồ đình chỉ!


Sắc mặt nàng biến ảo vô số lần, cuối cùng nhìn Dạ Vương, mấp máy đôi môi, gian nan mở miệng:“Có...... Có bản đồ, hơn nữa so với dự đoán còn nhiều hơn!


Dạ Vương vẫn chưa
hết sửng sốt. Cái gọi là “Dự đoán” bất quá chỉ là nhận thức của Huyến Âm. Mục tiêu của Hạ Hầu Dạ Vương hắn sao có khả năng chỉ là bản đồ tới Vọng Hương đài?


“Còn có...... Chính là......”


“Trừ
tình huống ngoài bản đồ, ngươi không cần liên tiếng.”


Như...... Như vậy sao?”


Giờ khắc này......


Hạ Hầu Tiêu Nham...... Không, nghiêm khắc
nói chính là Hạ Hầu Tiêu Thạch......


Hắn nhìn
một màn quỷ dị trước mặt.


Trước một tấm mộ bia, bản đồ thế nhưng quỷ dị bốc cháy.


“Không !”


Hắn vọt tới trước mộ bia
kia muốn đem ngọn lửa trên bản đồ dập tắt.
  

Nhưng...... Hắn
lại thất bại .


Mảnh vỡ bản đồ vì sao lại bốc cháy? Căn bản không thể giải thích. Nhưng có thể khẳng định là, mảnh vỡ bốc cháy trước mộ bia, sẽ tiến vào địa phương kia!


Người dương gian luôn sẽ đốt trước bia mộ người thân tiền giấy, người giấy v.v. mọi người đều cho rằng đây là mê tín phong kiến, thế nhưng cái gọi là mê tín đều là phong tục từ xưa, mà phong tục hình thành, quả thực đều là do lời đồn vô căn cứ sao?


Trên tay Tiêu Thạch cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn.


Mảnh bản đồ bị đốt thành tro kia tuyệt đối không thể có bộ phận cấm kỵ, nó chỉ có thể nằm trong tay Hạ Hầu gia tộc.


“Hiện tại...... nên làm cái gì
đây?”


Hắn không thể
chấp nhận sự thật trước mắt.


Mà lúc này,
phía sau hắn truyền tới một giọng nói.


“Cái này...... Phiền toái
rồi.”


Giọng nói truyền tới từ phía sau hắn, là của Linh!


T
rong hoàn cảnh nhật thực toàn phần, hắn cho dù quay đầu lại cũng không nhìn rõ Linh, chỉ đơn giản đối diện với mộ bia, nói:“Còn có biện pháp bổ cứu không?”


“Không có.
Người tông tộc tuyệt đối sẽ xử lý ngươi.”


“Ngươi cho rằng ta sẽ bó tay chịu trói, nghển cổ chờ chết sao?”


“Đương nhiên sẽ không. Ngươi là Hạ Hầu Tiêu Thạch. Bất quá, cục diện trước mắt quả thật đối với chúng ta mà nói
rất bất lợi.”


“Chúng ta
vẫn chưa có thua, chỉ cần chúng ta có thể nắm giữ được bản đồ trong tay....”


“Ta cũng không phải
người tích cực thúc đẩy chuyện này. Dã tâm của ngươi cùng ta không quan hệ, chỉ là tất yếu phải bảo vệ huyết mạch Hạ Hầu gia. Theo lý trí mà nói, hiện tại toàn diện rút khỏi Mân sơn, buông tay kế hoạch này, mới là cử chỉ sáng suốt.”


“Buông tay?” Tiêu Thạch cười lạnh một tiếng,“Vì kế hoạch này, Hạ Hầu gia tộc
đã trả giá bao nhiêu năm? Ta sẽ không buông tay. Tuyệt sẽ không buông tay !”


Linh thở dài một tiếng.


Con người vẫn là luôn như vậy, đòi hỏi quá phận, chỉ sợ ngay cả thứ trước mắt cũng không thể giữ được.”


“Vô phương, muốn
ta cứ thế rời khỏi Mân sơn, ta thà rằng liều chết đánh cuộc.”


“Chúng ta
vẫn còn chút thời gian giảm xóc. Trước lúc đó phải gom đủ bản đồ.”


“Ngươi tính toán giúp ta sao?”


“Không quan trọng giúp ai. Ta chỉ cần
bảo vệ huyết mạch Hạ Hầu gia. Qua hôm nay, huyết mạch Hạ Hầu gia còn có thể sót lại bao nhiêu không thể đoán được, cho nên, có thể bảo vệ một, liền là một đi.


“Ta là
người phân gia.”


“Nếu tông tộc diệt tuyệt, liền
không còn khái niệm ‘Phân gia’ nữa. Đối với ta, ngươi cũng là huyết mạch Hạ Hầu gia. Cái này đủ rồi.


Linh
vẫn như trước thần bí khó lường, không thể phỏng đoán.


“Năm đó...... Ngươi vì sao không ngăn trở Hạ Hầu Thanh Liên?”


Linh trầm mặc .


“Ta vì thế
mà vẫn hối hận đến hôm nay.”


“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc
chữa hối hận.”


Mân sơn
dưới nhật thực toàn phần...... tất cả hộ gia đình đều không dám bước ra ngoài một bước. Âm khí nồng đậm điên cuồng bao trùm nơi này, khiến cả ngọn núi lâm vào một mảnh tĩnh mịch...... 



8/31/2017

Posted by Unknown |

Chương 31: Âm ti



Trên một con đường núi hiu quạnh, một đội ngũ màu đỏ đang tiến lên, mà ở phía trước nhất của đội ngũ là hai cỗ kiệu.


Ở phía sau đội ngũ cũng đồng dạng có một cỗ kiệu.


Bên trong cỗ kiệu phía sau, Hạ Hầu Dạ Vương ngồi ở đó, mà chung kiệu với hắn còn có Huyến Âm.


“Chúng ta đây
, là đang đi đâu?”


Huyến Âm
sau khi trầm mặc một hồi vẫn là không thể kiềm được mở miệng hỏi.


Nàng đương nhiên biết, Dạ Vương xưa nay im lặng là vàng, hơn nữa, nếu là
sự tình hắn không chủ động lên tiếng, cho dù hỏi thăm cũng là vô dụng.


Thế nhưng...... Huyến Âm
đã thức tỉnh năng lực linh môi lại cảm giác bất an mãnh liệt.


“Nhìn
thấy hai cỗ kiệu phía trước hay không?” Dạ Vương lẩm bẩm nói:“Trong đó có một cỗ là của gia chủ.”


Phải, ta biết. Như vậy...... cỗ kiệu khác là?”


Căn cứ
những gì trước mắt nàng biết, gia chủ phu nhân sớm đã qua đời, nguyên nhân là vì tử kỳ đã đến. Gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng nguyên bản có một nhi tử, tên là Hạ Hầu Tần Quảng.


Tần Quảng, chính là
tên của diêm vương thứ nhất trong Âm Ty Thập Điện Diêm La. Cũng là vị Diêm La vương tương đối nổi tiếng trong dân gian. Trong sự đặc thù của dòng họ Hạ Hầu này, Huyến Âm tin tưởng, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp.


Chẳng qua......
cỗ kiệu được đi song song với gia chủ, sẽ là ai?


Là ai?


Cỗ kiệu còn lại kia......”


“Ngươi cho rằng?
Là ai đây?”


Sẽ là ai?


Huyến Âm suy tư một hồi, lập tức
một ý nghĩ khủng bố lóe lên trong đầu!


“Chẳng lẽ......”


Cái đáp án
kia làm cho người ta sợ hãi quá mức, nàng giờ phút này có thể nói là cảm giác khó có thể tin tưởng.



Vừa định mở miệng. Bỗng nhiên
nàng nghe bên ngoài truyền đến một tiếng “Phù phù”!

Huyến Âm nhanh chóng
nhìn ra bên ngoài...... Quả nhiên, có nô bộc hồng y ngã xuống đất!


Cũng giống như thời điểm kia!


“Không cần
quản bọn hắn.” Dạ Vương tỏ thái độ không hề khác biệt với Tiêu Nham:“Đối với gia tộc chúng ta, bọn hắn chỉ là nô bộc mà thôi.”


Huyến Âm đối với
điều này không còn tỏ vẻ dị nghị, cũng sẽ không hành động ngu ngốc như trước nữa.


Về
phần gia tộc Hạ Hầu, có quá nhiều bí ẩn, thế nhưng, Dạ Vương sẽ không nói cho nàng biết.


Thi cốt bên trong tầng hầm kia......” Huyến Âm bỗng nhiên nói:“Có phải đám nô bộc hồng y hay không?”


Dạ Vương lạnh lùng nhìn nàng, lại từ chối cho ý kiến.
Cái này cùng nghĩa với đồng ý


“Bọn họ đối với
gia tộc các ngươi, quả nhiên là nô bộc. Cho dù chết cũng sẽ không có nơi để mai táng chính mình, bị các ngươi......”


“Trên thế giới này,
con người không có bình đẳng. Có ‘Chủ’ cũng sẽ có ‘Nô’. Đồng dạng...... Có ‘Vương’ cũng sẽ có ‘Thần’. Đây là giới hạn không thể đi quá.”


Thời điểm nói tới chữ “Vương”, Dạ Vương cố ý tăng thêm âm điệu, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một tia khát máu!


“Ngươi cho rằng, ngươi là ‘Vương’ sao?”


Huyến Âm không biết như thế nào
lại đưa ra vấn đề dễ làm Dạ Vương động nộ.


“Ta sẽ
ngồi lên ‘Vương tọa’ kia.” Dạ Vương dùng âm thanh lạnh lẽo có thể đông cả địa ngục nói:“Sau đó, chính là lúc ‘Thẩm phán’.”


Huyến Âm
không nói thêm điều gì.


Nàng đã phỏng đoán
được sự tình kế tiếp mà gia tộc Hạ Hầu muốn làm, cũng biết cỗ kiệu khác là sao.


Thái Dương
cơ hồ đã bị bóng tối che phủ, thời khắc nhật thực toàn phần cũng chính là lúc âm mạch trên Mân sơn bị kích phát toàn diện. Lúc này, cả ngọn núi đều có vẻ quỷ khí sâm sâm.


Rốt cuộc......
bóng tối bao phủ toàn bộ đại địa. Bất quá.... Huyến Âm hiện tại xưa đâu bằng nay, nếu nàng lúc này xốc mành kiệu lên vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng chung quanh.


Nhưng vào lúc này, Dạ Vương lại kéo
tay nàng.


“Không cần nhìn. Hiện tại là
thời điểm nhật thực toàn phần, tiền âm phủ...... Không hẳn hữu dụng. Nô bộc hồng y bên ngoài kia chính là hy sinh thay cho chúng ta.”


Tay Huyến Âm run nhè nhẹ .


“Chúng ta...... Đã tiến vào ‘Chỗ đó’ sao?”


Tay nàng run rẩy biên độ càng ngày càng lợi hại, mà đồng thời nàng cũng cảm giác được, giờ phút này
nhiệt độ càng ngày càng thấp, cái này không phải là nhiệt độ không khí bình thường, mà là.... âm khí chân chính!


“Hư --” Dạ Vương làm
ra thủ thế im lặng, hạ giọng:“Không cần lo lắng, lần này đều là nô bộc bài danh trong vòng 100, có thể đủ chống đỡ được đến......”


Huyến Âm
cảm giác dạ dày quay cuồng.


Bài danh một trăm? Nguyên lai con số
chính là bài danh của nô bộc. Như vậy, ba mươi hai chẳng phải là một bài danh khá cao sao? Cũng khó trách có thể đảm nhiệm chủ quản tại nghĩa trang Nhâm Thủy.


Chỉ là đối
với Hạ Hầu gia tộc mà nói, đám nô bộc hồng y thật sự thuần túy chỉ là tiêu hao phẩm !


Khí tức âm trầm càng ngày càng đậm, vị trí Huyến Âm ngồi không khỏi cảm thấy run rẩy.


“Chúng ta hiện tại
đang ở nơi nào?”


Thời điểm Huyến Âm nói chuyện, hàm răng không nhịn được va vào nhau, dẫn đến lời nói không được rõ ràng.


“Ngươi vẫn là không
biết thì tốt hơn.”


Nhưng mà
một câu như vậy so với trả lời còn khủng bố hơn.


“Không cần sợ, có gia chủ, còn có ‘Ta’
ở đây.”


Phải...... Phải không?”


Không bằng ngươi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy có lẽ đã đến nơi.”


“Thật sự...... Không có nguy hiểm sao?” Nhưng Huyến Âm vẫn không yên lòng.


Dạ Vương nhìn
bộ dáng sợ hãi không chịu nổi của nàng, nụ cười lạnh trên mặt càng thêm nồng đậm:“Chút trình độ này đã sợ rồi? Nếu nhất định phải nói, nguy hiểm...... Đương nhiên là có. Chúng ta chung quy không phải đi du ngoạn . Chung quy nơi chúng ta đi có không ít khu vực bản đồ không ghi rõ, còn có vài nơi, cho dù là gia chủ... cũng chỉ có thể như con kiến, vô vọng cầu sinh !”


Con kiến !


Trong đầu, hiện ra
cảnh tượng biển địa ngục trùng trên núi St. Diois cùng với tầng tầng quỷ triều trong trường trung học Quảng Nguyệt!


Khi đó chính mình...... Còn có Diệp Tưởng,
không phải đều là con kiến sao?


Đây là một
con đường hung hiểm vạn phần, theo thời gian trôi qua, nhất định sẽ xuất hiện kẻ hy sinh nhiều đếm không được. Các diễn viên biết điều này, nhưng lại chỉ có thể tiến về phía trước.


T
rong bộ phim kinh dị cuối cùng, không có khái niệm NG.


Không có đường lui đáng nói!


Bộ điện ảnh này cũng không phải vài bộ “Phim dở” có thể so sánh .


Bọn họ còn là con kiến, như vậy
những diễn viên hạng 2,3 kia, thậm chí diễn viên hạng a được tính là gì? Chẳng lẽ ngay cả con kiến cũng không bằng?


Đây là
mượn lời kịch trong kịch bản để nói cho họ, bộ điện ảnh này hung hiểm tới trình độ nào!


Không biết lại qua bao lâu......


Cỗ kiệu dừng
lại.


Lúc này, Dạ Vương nhanh chóng
làm thủ thế im lặng trước mặt nàng, đồng thời hắn tự thân đem khí tức cả người hạ xuống, hô hấp và nhịp tim dường như không còn tồn tại.


Huyến Âm không biết lúc này
bên ngoài cỗ kiệu đang phát sinh chuyện gì, nhưng... trong lòng cũng có một ít phỏng đoán.


Đoạn thời gian chờ đợi này, tràn ngập áp lực.


Hai tay nàng ôm lấy đầu gối, đầu cúi hơi thấp, từng giọt mồ hôi lạng ngừng kết trên trán theo đó rơi xuống mu bàn tay. Trong quá trình này, nàng thậm chí không dám thở mạnh.


Thậm chí nàng cũng không dám
thả ra cảm giác Linh môi, bằng không có thể biết rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Bất quá, ngay cả như vậy, nàng vẫn mơ hồ có chút cảm ứng.


Tay nàng vươn ra bắt
lấy bàn tay Dạ Vương.


Giờ này khắc này
nàng không hề có bất cứ cảm giác an toàn nào.


Cho dù
lúc trước bị vây trong vô tận quỷ triều cũng không bằng sợ hãi giờ phút này.


Đây chính là ... bộ phim kinh dị cuối cùng!


Thái Dương đã không còn tồn tại
, đã bị hắc ám tinh La Hầu chi phối.


Trong truyền thuyết, La Hầu là
ngôi sao âm phủ hắc ám, chính là tượng trưng cho tai ách, tử vong.  


Nhưng mà, khiến Huyến Âm
không nghĩ đến là... Dạ Vương cũng đồng dạng cầm thật chặt tay nàng. Tuy rằng bàn tay kia tràn ngập hàn ý, thế nhưng trong nội tâm Huyến Âm lại có một tia ấm áp.


Chung quy, nam nhân
này là nhân vật chính có aura nhân vật chính! Hắn chưa tới kết thúc, quả quyết sẽ không chết!


Tuy rằng hắn
không nói thêm cái gì, nhưng hành động này là đang trấn an nàng, không có việc gì.


Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên mành kiệu
xốc lên! Thứ gì đó xông vào !


Huyến Âm
thiếu chút nữa kêu lên thảm thiết, Dạ Vương mau chóng bịt miệng nàng lại.


Nàng nhìn qua.


Nhìn này cũng không phải là dùng mắt thường, thái dương đã bị hắc ám thôn phệ khiến mắt nàng không thể thấy rõ, chỉ có thể thông qua Linh môi để thay thế thị giác.


Đó là......


Cô Hoạch điểu !


Cô Hoạch điểu từng nhìn thấy ở sơn trang Hạ Hầu gia!


Chỉ là
một lần này Cô Hoạch điểu bay vào, so với con lúc trước lớn hơn, hơn nữa âm khí tản ra càng thêm dày đặc!


Cô Hoạch điểu lập tức phát ra
tiếng kêu quái dị, thanh âm kia, giống như một nữ nhân đang khóc thảm!


Posted by Unknown |
Chương 30: Diệp Tưởng và Dạ Vương


Tốc độ của nô bộc hồng y kia vượt qua tưởng tượng của Tiêu Thạch, thế nhưng hắn toàn lực tăng tốc, vẫn có thể miễn cưỡng đuổi kịp.


Cũng là do thực lực của hắn bị phong ấn gần như đại bộ phận. Bất quá ngay cả như thế hắn cũng có đủ tin tưởng ứng phó với tình huống trước mắt!


Rốt cuộc...... Hắn
càng ngày càng tiếp cận thân ảnh hồng y kia!


Tốc độ của Tiêu Thạch đã đạt mức cao nhất, nhưng cự ly giữa hắn là nữ phó hồng y kia vẫn không ngừng kéo ra! May mà Mân sơn một mảnh hoang vu, ít có cây cối, bởi vậy nàng căn bản không có chỗ để trốn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Tiêu Thạch còn có thể đuổi kịp nàng!  


“Dừng lại !”


Tiêu Thạch biết
là vô dụng, nhưng hắn vẫn gào to một tiếng.


Hơn nữa,
một tiếng này hắn còn vận dụng đến “Năng lực”của mình. Đương nhiên không đạt được hiệu quả như tử rống, thế nhưng đối với thần hồn của đối phương ít nhiều vẫn có sự kiềm chế nhất định.


Thế nhưng......
nữ phó hồng y kia lại như không hề nhận chút ảnh hưởng nào!


Nghĩ cũng biết, kẻ làm chủ sau màn kia lợi dụng cơ hội động thủ này tất nhiên đã có một kế hoạch tinh vi, quả quyết không có khả năng dễ dàng thất thủ!


Thế nhưng, Tiêu Thạch
cũng đồng thời có con bài chưa lật của mình!


T
rong phim kinh dị cuối cùng, vật nguyền rủa chỉ có sau khi giải phong ấn mới có thể sử dụng, mà không phải chỉ cần vé chuộc cái chết là có thể không logic sử dụng. Mà trong bộ điện ảnh này, cũng chỉ có vật nguyền rủa căn nguyên mới có tác dụng. Bởi vậy hắn hiện tại vẫn chưa thể sử dụng vật nguyền rủa, chỉ có thể vận dụng năng lực của bản thân.


Năng lực Tử Linh pháp sư!


Nguyên Huyết Tầm suy xét đến
năng lực tử linh pháp sư của hắn mới an bài hắn diễn nhân vật Hạ Hầu Tiêu Nham [ Tiêu Thạch ] này. Mà trong bộ điện ảnh này không tồn tại tử linh pháp sư, cho nên loại năng lực này bị biến thành công pháp tu được thông qua hấp thu âm mạch trên Mân sơn.


Bộ công pháp này có tên là -- Quỷ đạo !


Hắn đem
ngón trỏ tay phải bỏ vào miệng, đem đầu ngón tay cắn rách, sau đó đem máu bôi lên mặt, vẽ ra hoa văn thực cổ quái!


Sau đó thân thể hắn biến thành một đạo huyết ảnh, tốc độ trong nháy mắt đề thăng lên!


Chân hắn hung hăng đạp lên mặt đất, trong chớp mắt đã đến phía sau nữ phó hồng y kia, tiếp đó đem nàng áp đảo trên mặt đất!


“Là ai...... Phái ngươi tới ?”


Là ai?


Đối với
người này Tiêu Thạch đã có phỏng đoán của chính mình.


Bất quá, hắn
vẫn cần nữ phó hồng y tự mình chứng thực.


Nhưng mà
nữ phó hồng y kia trong nháy mắt bị hắn bắt được, hai mắt lập tức trắng dã, miệng sùi bọt mép, đi đời nhà ma !


Thủ đoạn quả nhiên cay nghiệt!
Một khi bị bắt được liền lập tức đoạn sinh mệnh, không thể tra ra kẻ chủ mưu đứng sau màn!


Sau đó tầm mắt hắn nhìn về mảnh bản đồ trong tay nữ phó.


Nhưng vào lúc này......
vì nữ phó kia chết đi làm cho bản đồ rời khỏi tay, theo sau một trận gió thổi đến, đem bản đồ kia thổi bay vào không trung!




Kỳ thật Hạ Hầu Tiêu Thạch nói dối Hạ Hầu Kim Uyên.


Hắn vẫn chưa giấu
một bộ phận bản đồ kia. Sự thật là...... Hắn chỉ có một bộ phận lấy được từ trên người Huyến Âm, mà phần bản đồ đó đã bị hắn bỏ vào bên trong quan tài, cùng bị đưa vào...... Âm phủ !


Thế nhưng,
bộ phận bản đồ này hắn tất phải đạt được!


Mảnh bản đồ bị cuốn lên trời, mà Hạ Hầu Tiêu Thạch sau khi sử dụng Quỷ đạo huyết ảnh độn thuật khí lực cả người giống như mất đi phân nửa, mà hiện tại muốn lấy mảnh bản đồ kia vào tay, lại có cảm giác lực bất tòng tâm!


Thế nhưng dù có thế nào, bản đồ
tất yếu phải lấy tới tay!


Từ giờ trở đi,
chính là kịch tình chữ đỏ!


Bất quá, Tiêu Thạch lúc này......
hoặc là nói Hầu Tước lúc này......


Vẫn chưa ý thức được, từ
khi bộ điện ảnh kinh dị cuối cùng bắt đầu, cùng với các bộ phim lúc trước hoàn toàn khác biệt!


Kịch bản
trong những bộ phim cũ rất dễ dàng bị nghịch chuyển, thậm chí đến say này lệch hoàn toàn khỏi đường ray! Nhưng phim kinh dị cuối cùng lại hoàn toàn khác.


Kịch bản...... Giống như
số mệnh, khó có thể làm trái! Kịch bản muốn ngươi đi tìm chết, ngươi phải đi tìm chết!


Chỉ có nhân vật chính
mới có thể đạt được aura bất tử, nhưng ngay cả như vậy, lúc điện ảnh kết thúc cũng phải nghênh đón vận mệnh tử vong!


Cũng chính vì như thế, đối
với diễn viên cụm rạp đại trung hình mà nói, điện ảnh cụm rạp loại nhỏ đều bị bọn hắn gọi là --


“Phim dở” !


Mà phim dở, được công nhận
là điện ảnh có tỷ lệ sinh tồn cao nhất!


Nếu
để bọn Diệp Tưởng, Hầu Tước biết những bộ phim trước bọn hắn biểu diễn đều được gọi là “Phim dở”, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?


Mà lúc này...... Tiêu Thạch
đang cố gắng đuổi theo mảnh bản đồ kia, tất cả đều hoàn toàn giống như kịch bản an bài.


Thậm chí...... Một
vài chi tiết đều hoàn toàn nhất trí, không bao nhiêu thay đổi !


Mà ở trong kịch bản...... Hắn cuối cùng không thể lấy
được mảnh bản đồ, cũng bởi vậy nhưỡng thành đại họa!


Thế chất bị phong ấn, trước mắt lại không thể tiếp tục dùng Quỷ đạo công pháp !


Kịch tình
hoàn toàn phát triển dựa theo kịch bản.


Không có bất cứ thay đổi !


Mà t
rên đỉnh núi.


Dạ Vương cùng Huyến Âm một trước một sau
bước đi.


“Vẫn là...... Không thể
gửi qua tin nhắn kịch bản......”


Đối với Huyến Âm
nói, từ khi bắt đầu tham diễn bộ điện ảnh này, vấn đề lớn nhất, chính là diễn viên Hạ Hầu Dạ Vương.



Diệp Tưởng...... Nguyên bản
hẳn là người sắm vai nhân vật này.


Nhưng hắn đã chết trong [ Ma cốc ].


Mà quỷ dị là kẻ sắm vai Hạ Hầu Dạ Vương ngược lại sau [ Ma cốc ] lại chính thức được chỉ định cho Diệp Tưởng!


Loại
tình huống hoang đường cỡ này làm người thật khó có thể hiểu nổi!


Diễn viên
dưới tình huống sống sót mới được chỉ định nhân vật. Nhưng vì cái gì lại phát sinh tình huống này?


sau khi tiến vào bộ điện ảnh này, Huyến Âm rốt cuộc chính mắt gặp mặt Hạ Hầu Dạ Vương, hoặc nói là...... Diệp Tưởng?


Thế nhưng Diệp Tưởng không phải
đã chết trong [ Ma cốc ] sao? Như vậy, nam nhân sắm vai Hạ Hầu Dạ Vương này ...... Ai?


tin nhắn kịch bản căn bản không thể sử dụng được với hắn.


“Diệp Tưởng”
trước mắt căn bản không thể tiếp thu tin nhắn kịch bản. Không chỉ như thế, hắn tựa hồ thật sự giống như Hạ Hầu Dạ Vương vậy.


Loại hiện tượng quỷ dị khác thường này, đến tột cùng là chuyện gì
đang xảy ra?


Muốn biết đáp án, chỉ
có thể hảo hảo sắm vai nhân vật Hạ Hầu Huyến Âm này.


Nàng biết, trừ
cách đó ra, không có phương pháp khác.


Ngoài trang viên,
người Hạ Hầu gia tộc đã tập trung thật nhiều.


Thái Dương
trên bầu trời......đại bộ phận đều đã bị biến thành hắc ám.


Hắc ám chân chính.


Khi Huyến Âm ngẩng đầu lên nhìn về thái dương đã biến thành tối đen kia, nàng bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh trên vách tường trong lữ điếm ngày đó.


Cùng với cảnh tượng hiện tại, hoàn toàn giống nhau!


Hắc ám giống như tằm ăn rỗi, thôn phệ hầu như không còn...


Nàng không khỏi nhìn về phía “Hạ Hầu Dạ Vương”......


Chẳng lẽ Diệp Tưởng
cũng giống như vậy sao?


Từng làm diễn viên diễn nhân vật chính, rồi bị bản thân nhân vật chính thôn phệ, thậm chí bị thay đổi sao?


Như vậy......


Hắn đến tột cùng là ai?


Là Diệp Tưởng?
Hay
là Dạ Vương?