8/29/2017

Posted by Unknown |




Trời, ngày càng tối.


Một phần ba Thái Dương
đã bị bóng tối bao trùm, hơn nữa tốc độ nhật thực diễn ra nhanh kinh người.


Nếu hiện tại
có người dùng thiên văn quan trắc sẽ phát hiện, cái này căn bản không phải là mặt trăng che đi thái dương, mà là một tinh thể hắc ám thiết bị thiên văn hiện tại căn bản không thể quan trắc rõ ràng!


Tên ngươi vốn là Hạ Hầu Tiêu Thạch, dường như bởi vì Kim Uyên đại nhân, ngươi mới đổi thành Tiêu Nham?”


Vâng.”


“Ngươi
có biết vì sao phải đổi tên?”


“Không biết.”


“Hạ Hầu gia tộc chính là
một mạch Đạo Môn. Trong Đạo Môn phân chia Thập Điện Diêm La đều xưng là Diêm La vương chưởng quản đại hải, mỗ mỗ phương ốc Tiêu Thạch hạ mỗ mỗ Địa Ngục (cái này không thể hiểu nổi). Đây là nguồn gốc cái tên của ngươi, nhưng ngươi nếu đã là người của Kim Uyên đại nhân, đại nhân không hy vọng tên của ngươi sẽ phạm húy, bởi vậy mới đổi tên.


“Vì sao
nói là phạm húy?” Tuy hỏi như vậy, nhưng Hạ Hầu Tiêu Nham đã đoán được vài phần.


Chung quy ngươi là người phân gia. Không phải sao?”


Tông tộc, phân gia, tuy rằng đều
họ Hạ Hầu, thế nhưng địa vị lại khác nhau một trời một vực.


Rốt cuộc......
bọn hắn đã tới được nơi muốn đến.


Ở phía trước có một gian nhà gỗ bình thường.


“Các ngươi lập tức đem nơi này
vây lại!”


Theo
Linh ra lệnh một tiếng, đám nô bộc hồng y nhanh chóng hành động.


Lần hành động này theo lý thuyết, Hạ Hầu Tiêu Nham mới là người chỉ huy, nhưng vài tên nô bộc kia hiển nhiên càng thêm nghe lời Linh. Từ điểm này có thể đoán ra, Linh tuyệt đối không chỉ là một nô bộc đơn giản.


“Hảo, chúng ta vào xem.”
Sau đó, Linh liền dẫn đầu đi vào.


Lúc này
, người có tâm sẽ phát hiện, cự ly giữa Linh cùng Tiêu Nham cố ý bị kéo ra đến năm bước. Hơn nữa bộ pháp của hai người tương đối đặc biệt, thời điểm đi đường đặc biệt nhẹ, hơn nữa còn chuẩn bị tốt để tùy thời có thể kéo giãn khoảng cách.


Đây là
yêu cầu của kịch bản đối với diễn viên.


Hiển nhiên...... Linh cùng Tiêu Nham
là đang đề phòng đối phương!


Cuối cùng, bọn họ đi tới
phía trước nhà gỗ.


Căn nhà gỗ kia căn bản không có khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa liền mở. Hai người tiến vào.


Căn cứ
lời nói của Hứa Thanh Hà, phần bản đồ kia bị giấu trong vại gạo trong góc nhà. Mà vại gạo đó lại vừa vặn nằm bên trong góc tối  khiến người khác chú ý.


Người giấu đồ quả thực tốn chút tâm tư.


“Ta đi lấy.”


Nhưng
nháy mắt Linh cất bước, Tiêu Nham ngăn cản hắn.


“Linh, chung quy
ngươi chỉ là nô bộc mà thôi, còn ta là người Hạ Hầu gia.”


Người phân gia.”


Người phân gia cũng họ Hạ Hầu! Bản đồ dường như không nên tùy tiện để nô bộc giữ thì phải?”


Vô luận
Linh biểu hiện không giống bình thường thế nào, thế nhưng chủ là chủ, nô là nô!


Bản đồ Âm phủ xưa nay chỉ có người Hạ Hầu gia mới có thể nắm giữ! Nếu không phải vì không muốn tai mắt của gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng chú ý, Hạ Hầu Kim Uyên ít nhất cũng sẽ phái một người trong tông tộc đi lấy bản đồ!


Sắc mặt Linh dần dần trầm xuống.


“Xin lỗi...... Bản đồ
này ta muốn tự tay dâng lên Kim Uyên đại nhân. Ngô lấy tính mạng đảm bảo, tuyệt không dám tham ô bản đồ!”


Trong nhất thời,
không khí trở nên có chút trầm mặc.


“Càng là
bản đồ hoàn chỉnh, đối với gia tộc mà nói, ý nghĩa càng lớn.” Tiêu Nham lại không chút nhân nhượng:“Việc này ta tuyệt đối không thể nhượng bộ. Nếu ngươi là người tông tộc, ta không lời nào để nói. Nhưng......”


Ngụ ý, không cần nói cũng biết!


Hạ Hầu Tiêu Nham, chung quy là
người có dã tâm bừng bừng!


Hiển nhiên, hắn cũng không thỏa mãn với
thân phận phân gia!


Linh yên lặng nhìn hắn,
lúc sau mới mở miệng:“Nếu vấn đề này, ta không nhượng bộ thì sao?”


Trong giọng nói,
ý vị khiêu khích đã có chút nồng hậu. Nhưng Tiêu Nham lại không hề có bất cứ biểu tình e ngại nào.


Nô bộc hồng y bên ngoài ta biết đều nghe lời ngươi. Nhưng ta là Hạ Hầu Tiêu Nham, không đến mức ngay cả vài tên nô tài cũng không đối phó được.”


Hai chữ “Nô tài” hắn đặc biệt nhấn mạnh.


Giọng nói của Linh nhanh chóng trở nên lạnh đi: “Hảo, vậy ngươi thử xem.”


Tiêu Nham
và Linh sau khi vào phòng liền kéo giãn cự ly.


Cánh tay Tiêu Nham chậm rãi vươn ra. Tiếp theo... cánh tay hắn nhanh chóng trở nên thối rữa!


Hướng cổ Linh trảo tới!


Động tác mau, ngoan, chuẩn !


Thế nhưng
Linh đã có chuẩn bị, sao có thể để hắn tiếp cận?


Hắn lấy tốc độ kinh người né tránh,
sau đó lao thẳng tới chỗ vại gạo!


Tiêu Nham
cũng hướng về phía đó, chỉ thấy trên tay hắn, xương cốt từng cái từng cái một lộ ra!


Thiếu niên hồng y vọt tới trước vại gạo liền đem vại gạo đá vỡ! Tiếp theo đột nhiên quay đầu, một phen nắm lấy cánh tay thối rữa!


“Mân sơn là
nơi hội tụ âm khí thiên nhiên, xem ra ngươi hạ không ít công phu.


Linh
hoàn toàn là một bộ dáng ung dung!


“Đáng tiếc......
còn kém chút hỏa hậu.”


Theo
bàn tay của hắn sờ soạng, thịt thối trên cánh tay Tiêu Nham nhanh chóng rút đi! Cỗ tử khí cũng quay trở về âm phủ !


“Ngươi nghĩ sai một chuyện rất
quan trọng.”


“Ta chỉ là ‘Phó’, mà không phải ‘Nô’ !”


Vừa dứt lời, Tiêu Nham liền nhanh chóng
rút tay về, sau đó gật đầu:“Ta đã hiểu.”


“Không kiên trì sao?”


“Kiên trì
có tác dụng sao?”


“Không sai
, tâm tính ăn khớp yêu cầu của ta.” Linh nói tới đây, ngữ điệu không khỏi lại có vài phần lãnh ý:“Vì Hạ Hầu gia làm ‘Phó’, tuyệt không phải Hạ Hầu gia bắt buộc ta. Còn có...... Ngươi có một điểm nghĩ sai, lấy tuổi của ta, cho dù gia chủ đời trước cũng chỉ là tiểu bối của ta mà thôi!


Đối với này câu, Tiêu Nham không
hề có nửa phần nghi hoặc.


“Không phải như vậy sao? Hạ Hầu Tiêu Thạch?”


“Ngươi vừa rồi......
gọi ta là cái gì?”


“Ngươi, xứng với
cái tên ‘Tiêu Thạch’ này.”


Hạ Hầu Tiêu Nham
hiểu được.


Phải...... Ta là Hạ Hầu Tiêu Thạch !”


Từ đó khoảnh khắc, tên của hắn
liền chính là Hạ Hầu Tiêu Thạch !


“Hạ Hầu Dạ Vương nhất định phải chết.”


“Hắn vì sao nhất định phải chết, ngươi sẽ nói cho ta biết sao?”


Linh cúi lưng, tìm kiếm trong vại gạo bị đá vỡ kia:“Ngươi đã biết
vài thứ vớ vẩn kia, chẳng lẽ không đủ giải thích nghi hoặc trong lòng ngươi sao?


Còn không đủ.”


“Xem ra...... hai tay ngươi đều chuẩn bị kế hoạch, cho nên ngươi mới đem bản đ
để vào trong quan tài Hạ Hầu Nguyên Thứ. Ngươi đang chơi với lửa a, Tiêu Thạch !”


Tiêu Nham...... Không, Tiêu Thạch lại
trả lời một cách chém đinh chặt sắt:“Cầu phú quý trong nguy hiểm.”


Cầu phú quý trong nguy hiểm ngắn ngủi sáu chữ đã đem tâm lý giờ phút này của hắn giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.


“Hảo.” Linh cuối cùng
từ trong đống gạo tìm được một trang giấy nhầu nhĩ, nhanh chóng thu lại,“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, giết chết Hạ Hầu Dạ Vương đối với ngươi mà nói, trăm lợi mà không một hại.”


Thời điểm Linh nói những lời này, tầm mắt hắn nhắm vào Tiêu Thạch.


Giờ khắc này, Tiêu Thạch
đương nhiên sẽ không bao giờ coi đối phương là một vị tôi tớ.


Hắn ẩn ẩn cảm giác, chỉ sợ xem như gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng, cũng
không phải là đối thủ của mĩ thiếu niên này!


“Giết chết Hạ Hầu Dạ Vương, ta đã có đối sách.”


Tiêu Thạch vẫn phụ trách việc này. Nhật thực toàn phần, minh hôn, chính là
cơ hội tốt nhất giết chết Hạ Hầu Dạ Vương. Thế nhưng, Hạ Hầu Kim Uyên lại nhắc nhở hắn, động thủ cần phải lựa chọn thời cơ, trước mắt Hạ Hầu Dạ Vương còn có giá trị lợi dụng.


“Nga? Chỉ bằng
điểm tu vi kia của ngươi, giết không được Hạ Hầu Dạ Vương.”


“Ta biết.”


“So với
cái này...... Nếu thật sự đến một bước kia, tuyệt không thể khiến Hạ Hầu Dạ Vương gặp ‘Hắn’.”


“‘Hắn’?”


“Đúng vậy, cho nên......”


Nhưng
ngay thời điểm hồng y thiếu niên Linh nói đến đây, một sự tình không tưởng được phát sinh.


Từ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên xông vào một
nô bộc hồng y mang theo một thanh chủy thủ bén nhọn, hung hăng đâm vào lồng ngực hắn!


“Ngươi !”


Nô bộc hồng y kia trong nháy mắt này đoạt lấy mảnh bản đồ, lao ra ngoài cửa sổ !


“Ngăn hắn
lại!” Linh không để ý bản thân bị thương, vọt tới cửa sổ hô to:“Bắt......”


Chủy thủ này......” Tiêu Thạch nhìn lồng ngực Linh đang chảy máu, nói :“Là......”


Tẩm máu chó và máu kinh nguyệt nữ nhân...” Linh lạnh lùng nói:“Tuy vỏn vẹn chế trụ ta mười hô hấp, nhưng cũng đã đủ rồi!


Tiếp
theo hắn quát:“Mau! Đi đuổi theo hắn đoạt lại bản đồ !”


Hạ Hầu Tiêu Thạch gật đầu, lập tức lao
đi!


Một đoạn kịch tình
này nguyên bản có thể nhìn trong kịch bản để biết trước, thế nhưng là bộ phận chữ đỏ, lại chỉ có thể ngoan ngoãn bị trúng chiêu. Hiện tại... quan trọng là đoạt lại bản đồ!


Nô bộc hồng y kia là ai?


Gia chủ? Hạ Hầu Kim Uyên? H
ay là...... Hạ Hầu Dạ Vương?


Thế nhưng,
tốc độ của nô bộc hồng y kia mau kinh người, Tiêu Thạch trong  nhất thời cư nhiên không đuổi kịp hắn!


Mà lúc này......


Thái Dương, đã có một nửa bị hắc ám thôn phệ......[ chưa xong còn tiếp..]




Posted by Unknown |


“Tỉnh rồi?”


Hứa Thanh Hà mơ hồ nghe được một
giọng nói, thời điểm nàng mở mắt liền nhìn thấy Hạ Hầu Tiêu Nham trước mắt.


Mà tay chân nàng cư nhiên đều bị xích sắt cùng gông cùm khóa chặt !


“Tiêu Thạch đại nhân......” Nàng dùng
thanh âm run run nói:“Cầu ngươi bỏ qua cho ta......”


“Ta đã không
còn gọi là Tiêu Thạch. Tên hiện tại của là Tiêu Nham.”


“Tiêu Thạch đại nhân, có
lẽ ngươi không nhớ rõ, lúc trước ngươi từng cho chúng ta đồ ăn... một năm đại hạn kia, dựa vào tiếp tế của ngươi chúng ta mới chống đỡ qua được...”


Hạ Hầu Tiêu Thạch......


Thật sự
đã lâu rồi không được nghe người xưng hô với mình như vậy...


“Ba mươi hai
, hắn đem bản đồ đưa cho ngươi sao?”


Nghe đến câu này, Hứa Thanh Hà đột nhiên nheo mắt!


“Tiêu Thạch đại nhân......”


“Hắn
đã làm chuyện không nên làm.” Nói đến đây, Tiêu Nham đem một cái hộp dưới đất mở ra, từ bên trong móc ra ......


Một
cái đầu người !


Thanh Hà hoảng sợ vạn phần nhìn
cái đầu người kia, nửa ngày mới hét rầm lên!


Cái đầu người kia, chính là ba mươi hai !


Bản đồ trước mắt ta lấy được còn chưa hoàn chỉnh, hẳn ngươi còn có một bộ phận trên người đi?”


Nhìn
cái đầu người kia, Thanh Hà hiển nhiên đã bị dọa cho phát mộng, không nói được câu nào.


Hạ Hầu Tiêu Nham cầm
đầu người lại một bộ dáng vân đạm phong khinh. Với hắn mà nói, giết người cũng không tính là gì.


Cho dù đó không phải tình tiết chữ đỏ, nhưng người nên giết, hắn nhất định sẽ giết.


“Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn xuống mồ vi an......”


Hắn đặt cái đầu về trong thùng, lại nhìn Hứa Thanh Hà.


“Trả lời ta.
Bản đồ còn lại ở nơi nào?”


“Ngươi là một nữ nhân, biện pháp khiến một nữ nhân thống khổ có rất nhiều, nhưng ta không muốn dùng những biện pháp kia.



Thanh Hà
hiểu, hắn giơ cái đầu người kia ra là để làm tan rã ý chí của mình. Thủ đoạn này quả thực là ác ma! Ác ma vô huyết vô lệ!

“Kiên nhẫn của ta có hạn.”


“Ta...... Ta biết...... Ta nói.”


T
hời điểm từ trong phòng giam đi ra, hắn phân phó nô bộc hồng y bên ngoài:“Theo dõi nàng, cho dù là ăn cơm hay đi ngoài cũng không cho phép mở gông cùm. Thời điểm ta không có ở đây, nàng thiếu một cọng tóc, ta liền dùng mệnh của các ngươi bồi vào.”


“Vâng !” nô bộc hồng y lập tức đáp.


Rời
khỏi nhà giam dưới đất, kéo ra một cái bình phong hắn liền có thể nhìn thấy Hạ Hầu Kim Uyên đang ngồi trên ghế, cùng với Linh.


“N
àng đã nói, ta và Linh sẽ đi lấy bản đồ.”


“Đi nhanh về nhanh.” Hạ Hầu Kim Uyên
nhìn Linh, nói:“Những lời ta nói vừa rồi nhớ kỹ hay chưa? Linh?”


“Tại hạ
đã ghi nhớ.”


Không bao lâu, Hạ Hầu Tiêu Nham,
Linh cùng với mười lăm tên hồng y nô bộc nhanh chóng hướng chân núi mà đi.


Trước khi nhật thực đến, đây là nhân thủ nhiều nhất có thể điều động được. Chung quy bên trong hồng y nô bộc còn có rất nhiều tai mắt của Hạ Hầu Địa Tạng.


Mà Hạ Hầu Tiêu Nham cũng có thể đoán ra Hạ Hầu Kim Uyên
nói cái gì với Linh.


Lúc này...... Trên bầu trời,
phía trên Thái Dương màu đen xuất hiện càng nhiều, nhật thực đã bắt đầu. Một khắc khi Thái Dương triệt để bị La Hầu thôn phệ, Minh hôn cũng sẽ bắt đầu.


Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Nguyên Thứ
cưới “Tân nương” đến từ âm phủ!

 
“Ngươi vừa rồi nói...... Ai?”


Hạ Hầu Thái Lam nhìn
nô bộc hồng y đến báo cáo hỏi lại một câu.


“Là thiếu chủ...... Bồi
tiểu thư phân gia Hạ Hầu Huyến Âm tới chơi.”


Vô luận Hạ Hầu Dạ Vương
bị cừu thị như thế nào, đối với hồng y nô bộc mà nói, Dạ Vương vẫn là con nuôi của gia chủ, là thiếu chủ tộc Hạ Hầu.


Thái Lam, Phương Diễn cùng Lục Sinh,
trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tiến hành trao đổi ánh mắt vài lần, tiếp theo.... sắc mặt Thái Lam chính khí nói:“Vậy để thiếu chủ tiến vào.”


Vâng.” Hồng y nô bộc nhanh chóng lui ra.


Lục Sinh lập tức lộ ra
biểu tình mất tự nhiên. Kế hoạch của hắn là không tính trực tiếp tham gia ám sát Dạ Vương, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn biểu hiện ra tư thái không quan tâm đến, như vậy sẽ bị cho là thuộc về phe của Dạ Vương. Trước mắt hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, nếu không cỏ đầu tường ngược lại, có thể bị song phương liên thủ tiêu trừ.


Cửa mở ra, Dạ Vương cùng Huyến Âm hai người kẻ trước người sau
tiến vào.


“Nhật thực sắp tới, Dạ Vương ngươi
như thế nào lại tới chỗ ta?” Thái Lam tươi cười đón chào, nào có nhìn ra được Dạ Vương là người nàng cực kỳ ghét.


Giai đoạn đón dâu lần này...... Ta muốn nàng tham dự, sẽ đi theo bên cạnh ta.


Dạ Vương
từ từ đem quyết định này nói ra miệng.


“Nàng?
Không chỉ là người phân gia, mà còn rời khỏi Mân sơn nhiều năm, sao có thể tham gia đại sự quan trọng bậc này?” Phương Diễn lập tức tỏ thái độ.


“Ta đã bẩm báo qua phụ thân đại nhân, hắn cũng không dị nghị
.”


Phụ thân đại nhân
, cũng chính là gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng! Đối với mỗi người trong Hạ Hầu gia tộc, phân lượng của bốn chữ này không thể không nhìn.


Hạ Hầu Địa Tạng một khi
đã lên tiếng, như vậy có phản đối thế nào cũng không có ý nghĩa.


“Nếu gia chủ
đã lên tiếng, chúng ta tự nhiên cũng không từ.” Thái Lam nhanh chóng biểu hiện thái độ phục tùng:“Bất quá Huyến Âm đối với sự tình Hạ Hầu gia chỉ sợ không quá hiểu...


“Không nhọc ngươi bận tâm, Thái Lam, nên làm như thế nào, ta sẽ
dạy nàng.”


“Hãy khoan!”


Lúc này, Phương Diễn đứng dậy, tầm mắt nghênh hướng Huyến Âm, nói:
Nghe năm đó Hạ Hầu Thanh Liên là linh môi sư đệ nhất nhân trong gia tộc, không biết cháu gái nàng kế thừa được mấy thành? Không biết có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt hay không?


Ánh mắt Dạ Vương nhanh chóng trở nên băng lãnh.


“Hạ Hầu Phương Diễn
, ý tứ của ngươi là gì?”


Thái Lam nhìn một màn này
lại không có ý ngăn cản, tựa hồ như muốn xem tình thế phát triển.



“Hôm nay
đối với gia tộc là ngày đại sự, không được có nửa phần sai lầm. Một khi đã như vậy, ta đương nhiên muốn xem xem, năng lực của nàng như thế nào.”


Dạ Vương cùng Phương Diễn lúc này có thể nói là đối chọi gay gắt.


Vô luận
là nhân vật hay là diễn viên, lập trường đã quyết định, song phương chính là kết cục ngươi sống ta chết.


“Được rồi.” Lúc này, Huyến Âm
lại đi lên đứng trước người Dạ Vương “Nếu đã nhắc tới tổ mẫu của ta, ta đây tất yếu cũng phải bảo vệ thanh danh của nàng.”


“Rất tốt. Không hổ là
cháu gái của đệ nhất linh môi gia tộc năm đó!”


Cho tới bây giờ trong kịch bản, Hạ Hầu Thanh Liên này
là nhân vật mấu chốt vẫn như trước còn rất nhiều bí ẩn. Trong Hạ Hầu gia tộc này hiển nhiên vẫn có người tranh luận.


Mà Huyến Âm
nhớ rõ, vị lão phu nhân nổi điên kia [ nay mới biết là phu nhân của gia chủ đời trước] ôm hận ý đối với Hạ Hầu Thanh Liên. Mà căn cứ manh mối trước mắt đạt được, rất có khả năng liên quan tới mẹ đẻ của Dạ Vương.


Nhưng mà so sánh
ra, cái được gia tộc giữ kín như bưng... lại chính là cha đẻ của Dạ Vương. Trong kịch bản không hề có bất kỳ một câu nào đề cập tới phụ thân của Dạ Vương. Hắn sống hay chết, là nhân vật như thế nào hoàn toàn không có manh mối. Nhưng có thể khẳng định, phụ thân của Dạ Vương tuyệt đối là người rất quan trọng. Hơn nữa...... Nhất định có liên quan tới tổ mẫu.


“Nếu
biểu hiện của ta có thể lọt vào mắt ngươi...... Có thể xin Phương Diễn thiếu gia đáp ứng một thỉnh cầu của ta?”


“Nga? Ngươi nói.”


“Nói cho ta biết......”
thời điểm Huyến Âm nói những lời này, ngữ khí trở nên chém đinh chặt sắt:“Tất cả những chuyện có liên quan tới tổ mẫu của ta
!” 

8/26/2017

Posted by Unknown |

Chương 27: Một cũng không tha!


Thừa nhận vinh diệu aura nhân vật chính đương nhiên cũng phải trả một cái giá thật lớn.


Hạ Hầu Dạ Vương chính là như thế.


Ưu thế lớn nhất của hắn là nhận được aura siêu nhiên xa xa vượt qua nhân loại bình thường. Nhưng đại giới phải trả giá chính là hết thảy nhân vật đều lấy giết chết hắn làm mục tiêu.


Đem nhân vật chính giết chết,
trong bất cứ tác phẩm nào đều tuyệt không có khả năng làm được, cho dù giết chết cũng có thể lập tức sống lại. Thế nhưng thế giới rạp chiếu phim Địa Ngục lại không có bốn chứ “không có khả năng”.


Giờ phút này......


Bên trong một ôn tuyền cánh hoa phiêu tán là một nữ tử cả người trần trụi.


Hai bờ mông của nữ tử cong nẩy theo một đường cong kinh người, mà trước ngực nàng hai luồng cao ngất đủ để làm tất cả nam tử điên cuồng, da thịt toàn thân có thể nói không có tỳ vết đáng nói.  


Trong hơi nước mờ mịt mơ hồ chiếu rọi dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ tử.


Nàng đi đến
trung tâm ôn tuyền, chậm rãi ngồi xuống, hai luồng nhũ phong cao ngất bị cánh hoa bao trùm.


Bên cạnh ôn tuyền, bọn hồng y thị nữ không ngừng đem cách hoa trong lẵng rắc lên mặt nước.


T
rước khi nhật thực toàn phần đến, mọi người trong Hạ Hầu gia tộc, đặc biệt người trong tông tộc đều sẽ cẩn thận tắm rủa dâng hương.


Hạ Hầu Thái Lam
ở bên trong ôn tuyền cảm thụ làn nước ấm áp, tương phản, trong lòng nàng lại dị thường rét lạnh.

Nàng
đọc lại kịch bản một lần lại một lần, đem tất cả lời kịch đều thuộc làu làu.


Nàng từ trong nước nâng lên một đống cánh hoa,
chậm rãi đem chúng thổi bay.


Cánh hoa
khẽ phiêu tán lại rơi lên mặt nước.


Từ trong kịch bản cũng có thể nhìn ra
, Hạ Hầu Dạ Vương là hiện thân của hắc ám, chỉ là loại hắc ám này cũng đồng dạng nảy sinh trong lòng nàng.


Không phải như vậy sao?


Diệp Tưởng?


Nàng nhắm hai mắt lại.


Sinh tồn ở trong địa ngục, chung quy là thân bất do kỷ. Vô luận là
nhân vật nào, cuối cùng vẫn phải dựa theo yêu cầu kịch bản mà sắm vai. Cuối cùng, thời điểm bản thân không còn là bản thân mới phát hiện, đây là sinh tồn chi đạo trong
địa ngục.


Thần
hay là Ác Ma, nguyên lai cũng chỉ là theo chuyển biến của diễn viên mà tùy thời đổi chỗ mà thôi.


Đối
với Hạ Hầu Thái Lam mà nói, Hạ Hầu Dạ Vương là đối tượng tất yếu phải giết chết. Thế nhưng từ một nguyên nhân nào đó, ám sát Hạ Hầu Dạ Vương là một chuyện dị thường khó khăn.



Thế nhưng, nhật thực toàn phần đến
là một cơ hội tuyệt hảo cho bọn họ, một khi qua đi sẽ không còn cơ hội giết chết Hạ Hầu Dạ Vương!


Một khi
cơ hội này đến, nàng cũng sẽ động thủ!


Chỉ là,
làm như thế nào giết chết Hạ Hầu Dạ Vương. Kịch bản trước mắt còn chưa lộ ra chút manh mối nào. Hiển nhiên là tránh cho việc diễn viên tự tiện hành động.


Sau khi tắm rửa xong, thay một thân đồ đỏ, Thái Lam đi ra khỏi phòng tắm. Mà ở đó đã có người chờ nàng.


Hạ Hầu Phương Diễn, Hạ Hầu Lục Sinh.


Hai ly hương trà
được hồng y nữ phó đưa tới, bưng đặt ở trước mặt hai huynh đệ.


Đây là lá trà đặc trưng của gia tộc, ta cũng chỉ được phân năm cân mà thôi, rất quý báu.” Nàng mỉm cười nói:“Các ngươi cứ từ từ thưởng thức.”


“Sớm nghe nói Thái Lam ngươi
nhận được sự yêu thích của gia chủ, lời ấy quả nhiên không giả.” Phương Diễn hơi nâng chén trà lên, lại không vội mà uống, quan sát lá trà xanh biếc lắng đọng dưới đáy ly.


T
ầm mắt Thái Lam cơ bản đều tập trung lên người Hạ Hầu Phương Diễn.


“Bất quá...... Ta nghĩ các ngươi tới chơi, không có khả năng
tới để uống trà đi?”


Hạ Hầu Phương Diễn rốt cuộc nhẹ
nhấp một ngụm nước trà, lại nhìn sang Thái Lam vừa tắm xong, càng thêm vẻ thanh lệ động người, mím môi cười nói: “Chuyện chúng ta muốn làm giống nhau.”


Nhưng
thái độ của Hạ Hầu Thái Lam lại khác với trong tưởng tượng của Phương Diễn.


“Không tất nóng vội.” Thái Lam
đan mười ngón tay vào nhau, ý vị quan sát Phương Diễn:“Muốn giết hắn, đầu tiên phải cam đoan lấy được bản đồ.”


“Điểm này, chúng ta đương nhiên biết.”


“Không, các ngươi không biết.” Thái Lam nói tới đây, thái độ
lại càng trở nên lạnh lẽo:“Địch nhân lớn nhất của chúng ta cũng không phải ‘Dạ Vương’, không phải sao?”


Nói tới đây, Phương Diễn tự nhiên
hiểu nàng đang nói gì.


“Cho dù có ‘Bản đồ’, c
huyện chúng ta cần làm chính là tiến vào âm phủ, ngươi nên biết đi?”


Trong nhất thời,
không khí liền trở nên âm trầm.


Ngoài cửa sổ,
bên ngoài Thái Dương hình tròn, xuất hiện một vầng màu đen.


Hiện tượng này hoàn toàn khác với bất cứ hiện tượng nhật thực toàn phần nào.


“Chúng ta
phải thông qua bản đồ,‘An toàn’ xuất nhập âm phủ cùng dương gian. Trong quá trình này sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng không đoán được.”


Lúc này, Lục Sinh nghi hoặc hỏi:“Không phải có bản đồ là có
con đường ‘An toàn’ rồi sao?”



“Không có
cái gọi là con đường tuyệt đối an toàn. Trước mắt lối vào chúng ta có thể thăm dò được đều phải dựa vào việc phát tiền âm phủ chế tạo ra con đường ‘An toàn’ mà thôi. Thế nhưng, một khi chân chính tiến vào âm phủ, các ngươi cho rằng...... còn có khu vực an toàn như vậy sao?”


Không khí trở nên nghiêm túc
hẳn lên.


Cho dù là mạnh mẽ như gia chủ, một khi xâm nhập âm phủ cũng vô pháp cam đoan tuyệt đối an toàn.” Thái Lam nói đến đây không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ,  hình dángThái Dương được bao bởi một vòng tròn màu đen:“Cho nên trước lúc đó, chúng ta vẫn cần ‘Dạ Vương’. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao gia chủ để hắn sống đến ngày hôm nay.


Phương Diễn lộ ra
thần sắc suy nghĩ.


“Không thể
thử bàn bạc với hắn sao?” Lục Sinh đưa ra ý kiến bất đồng:“Thực ra cũng không phải nhất định phải cùng hắn ngươi chết ta sống đi? Một khi chúng ta......”
 

“Ta hỏi ngươi
một vấn đề.” Phương Diễn đem chén trà đặt xuống cái bàn bên cạnh, hỏi:“Nếu có một người, có thể kêu ngươi canh ba chết, ngươi tuyệt đối không có năng lực sống tới canh năm, như vậy ngươi sẽ cho phép người như thế tồn tại trên thế giới này sao?


Không khí
liền trở nên có một chút lãnh liệt.


“Chúng ta từ nhỏ đến lớn
khi nhục Dạ Vương, đủ để có thể viết thành một quyển sách, mà lấy tính cách có thù tất báo của hắn, làm sao có khả năng bỏ qua chúng ta? Thỏa hiệp? Tuyệt không khả năng. Lục Sinh, ngươi tốt nhất nên triệt để đánh nát ý nghĩ này đi!”


Nhưng mà
biểu tình của Lục Sinh lại không cho là đúng.


Thực hiển nhiên,
nhân vật Hạ Hầu Lục Sinh này cùng Hạ Hầu Phương Diễn có khác biệt nhất định.


Hắn thuộc về cái loại
điển hình ‘cỏ đầu tường’. Nói cách khác, đều không muốn đắc tội chết với cả hai phương, như vậy cuối cùng, vẫn là còn đường để cứu vãn.


Một khi Dạ Vương trở thành
người thắng cuối cùng thì làm sao? Nói vậy còn không bằng cúi đầu xưng thần, đổi lấy cơ hội sống sót. Kế hoạch giết chết Dạ Vương quả thực có quá nhiều biến số. Một khi thất bại, hậu quả quá mức đáng sợ .


Hạ Hầu Lục Sinh
rất hiểu Dạ Vương.


Hắn là
loại người có mỹ đức tuyệt đối không “Khoan thứ”. Phàm là người đắc tội với hắn, phải trả giá gấp trăm lần!


Bên trong tầng hầm.


Hạ Hầu Dạ Vương
đưa Hạ Hầu Huyến Âm rời khỏi nơi này.


“Nhớ kỹ
chuyện mà ta muốn làm.”


“Ta hôm nay......
sẽ giết rất nhiều người. nhưng phàm là người mang họ ‘Hạ Hầu’, một kẻ cũng không dư thừa, ta sẽ làm bọn hắn toàn bộ tiến vào âm phủ, một kẻ cũng không lưu!


Lúc này, Dạ Vương tựa hồ vừa
ý thức được đứng trước mặt hắn cũng là một kẻ mang họ “Hạ Hầu”, nói:“Đương nhiên, ngươi và ta là ngoại lệ.”


Một
cũng không chừa...... Toàn bộ giết chết ![ chưa xong còn tiếp..]


ps: Ta không biết độc giả là lấy cái gì logic lý giải thành Huyến Âm diễn viên là tam trọng môn đại năng nữ nhi ? Ta chỉ là chọn lựa diễn viên Nguyên Huyết Tầm hảo không hảo?