8/23/2017

Posted by Unknown |
Chương 23: Linh môi thức tỉnh



Trang viên Hạ Hầu gia hoàn toàn dựa theo Ngũ Hành Bát Quái mà sắp hàng , không bàn mà hợp với tri thức phong thủy học phức tạp.


Đối với Hạ Hầu Dạ Vương...... hắn không hề có lòng trung thành với Hạ Hầu gia. Chính vì thế, hắn hôm nay mới lần nữa trở về Mân sơn.


Thời điểm trên đường gặp được cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên, cũng không phải chuyện quá ngoài ý muốn.


Đối với Hạ Hầu Dạ Vương,
dòng họ Hạ Hầu không hề có bất cứ ý nghĩa.


Cậu, cũng chính là
“Phụ thân” hiện tại, tuy dốc sức duy trì địa vị của hắn ở Hạ Hầu gia, nhưng so với bất kỳ ai, “Phụ thân” là người tối hy vọng hắn chết đi nhất. Nhưng trong hiện thực, hắn lại là người tối bảo hộ mình nhất. Bất quá Dạ Vương rất rõ ràng nguyên nhân vì sao hắn được che trở.


Bí mật của hắn, người phân gia cũng không phải quá rõ ràng. Đối với những nô bộc kia, càng không rõ chính mình cùng với những người khác trọng  họ Hạ Hầu có bao nhiêu khác biệt.


Thế nhưng hắn lại rất rõ ràng.


Đối Hạ Hầu gia tộc
, hắn chỉ là một công cụ.


Ký ức thời thơ ấu, hắn vẫn như trước nhớ rõ rành mạch.


Cái danh “Vương” chỉ là chê cười. Hắn chẳng những không phải vương, ngược lại còn kẻ bị gia tộc Hạ Hầu cừu hận. Tuy dưỡng phụ che trở hắn, thế nhưng toàn thể Hạ Hầu gia đối địch với hắn, lại có thể nào cấm tuyệt?


Hạ Hầu Phương Diễn...... Hạ Hầu Thái Lam...... Hạ Hầu Lục Sinh...... Hạ Hầu Kim Uyên......


Có thể tưởng tượng
được không?


Một hài tử không đến mười tuổi bị ném đá, rớt vào bẫy rập còn khiến người lớn bị khốn quẫn. Thậm chí... còn sử dụng nguyền rủa với hắn!


T
rong gia tộc này, nguyền rủa là một thứ thực tế có tồn tại.


người hắn căm hận nhất trong gia tộc này, chính là Hạ Hầu Thanh Liên.


“Ác Ma”.
Ở trước mặt nữ nhân kia hắn không lưu tình chút nào, gọi nàng như thế.


Thời điểm nàng chết, hắn không đến lễ tang.


Lúc này
, trước mặt Dạ Vương là một lão bà tuổi già sức yếu, tóc trắng xóa.


Lão nhân
ngồi trên một chiếc ghế thái sư, còn Dạ Vương thì cúi đầu xuống nhìn lão nhân.


“Bà ngoại. Có lẽ ngươi hiện tại
đã không còn nhớ rõ ...... Bất quá mới trước đây, ngươi là duy nhất dùng ánh mắt thương hại nhìn ta. Cho dù là mẫu thân cũng chưa từng một lần ôm qua ta, vô luận ta bị khi dễ như thế nào, đều sẽ không nhìn ta một cái. Nhưng ngươi khi đó lại là người duy nhất an ủi ta.”


Lão nhân mở to
đôi mắt đã đục ngầu nhìn chằm chằm Dạ Vương, tựa hồ như muốn từ trên người hắn nhìn thấy thứ gì đó.


Nhưng
... lão nhân lại không thể nhận ra hắn.


“Bọn họ đối với ta,
ngoại trừ căm ghét, nhiều hơn chính là sợ hãi. Mà sự sợ hãi này, là ta trao cho bọn họ. Trên thế giới này, muốn vệ bản thân mà nói, chính là phải khiến đối phương sợ hãi chính mình. Đây là sự tình ta học được từ gia tộc này. Ta tuyệt đối không thể để bọn họ biết, ta cũng có thứ sợ hãi.


Tay bà ngoại hơi vươn ra. Lòng bàn tay trải rộng nếp nhăn vuốt ve gương mặt Dạ Vương.


“Ngươi có thể nói cho ta biết
không? Ta lựa chọn để nàng giúp ta là chính xác? Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt không hi vọng, dưới bất cứ tình huống nào có bất cứ mối liên hệ nào với Hạ Hầu Thanh Liên. Thế nhưng ta muốn thành công, ta muốn làm cho tất cẳ bọn họ phải dùng ánh mắt kinh sợ nhìn ta. Tất cả mọi người!”


Sau đó hắn đứng dậy, từ từ quay đầu.


Hiện tại lời kịch cần nói đã nói xong.


Lúc này chỉ còn lại là... chờ mong Huyến Âm .


Còn Huyến Âm, nàng hiện tại đang ngủ.


Ở trong
tù thất tối đen, nàng nhắm mắt ngủ.  


Máu......


Máu từng giọt từ
mũi xe rớt xuống đất.


Huyến Âm
dùng cánh tay run rẩy túm lấy tay lái.


“Ba...... Ba ba !”


Ở phía trước xe, phụ thân ngã xuống trong vũng máu tươi.


Vì cái gì là phụ thân? Vì cái gì? Vì cái gì !



Người nàng nên giết hẳn phải là Quân Hạo mới đúng a !


Lúc ấy......


Khi nhìn thấy Quân Hạo trên giường cùng nữ nhân khác... phụ thân cũng ở bên cạnh nàng.


Khi đó, nàng liền xông ra ngoài
, leo lên xe. Trong đầu nàng đều là không thể tin tưởng bản thân lại bị phản bội. Nàng không muốn ở lại địa phương này nữa! Cho dù chỉ là một giây!


Nhưng vào lúc này!


Tên súc sinh này, ta giết ngươi !”


Quân Hạo
quần áo không chỉnh tề lao ra khỏi biệt thự, còn phụ thân ở phía sau liều mạng đuổi theo!


Nhìn Quân Hạo
đang lao tới, nàng......


Đạp chân ga !


Nhưng mà......


“Ba ba !”


Quân Hạo
tránh được, bất quá phụ thân Hạ Hầu Nguyên Thứ đang vọt tới lại không thể tránh, sau đó bị mũi xe đụng bay đi!


“A !”


Nàng tỉnh lại !


Sau đó nàng cứ thế túm lấy tóc tai mặt mũi mình.


Đúng......


Chính vì thế cho nên nàng mới cần phải giả trai...... Nữ phẫn nam trang. Căn bản không phải suy xét vì an toàn của bản thân khi đi ra ngoài một mình, mà là để... tránh cảnh sát !


Là ta... là ta đã giết phụ thân!


Di động của Quân Hạo...... Là......


Thời điểm đó, Quân Hạo
quần áo không chỉnh tề bị phụ thân truy đánh, mà khi đó phụ thân còn túm lấy cái áo của hắn... Quân Hạo, xưa nay luôn  cất điện thoại trong túi áo!


Ta giết phụ thân......


Giết phụ thân......


Nhưng
ký ức lại hoàn toàn thay đổi.


Là vì......
tự tay giết chết phụ thân cho nên bị thần kinh phân liệt sao?


Nhưng......
vì cái gì lại trở lại Mân sơn? Hơn nữa là vào đúng lúc này?


Bỗng nhiên Huyến Âm nghĩ tới một việc. Người Hạ Hầu gia tộc sau khi chết đều phải an táng tại mộ địa trên Mân sơn. Nhưng phụ thân bị mình ngộ sát... nàng không có khả năng đem di thể của phụ thân trở về Mân sơn.


Lại càng không
cần nói, tình trạng của nàng bây giờ còn đang bị truy nã!


Như vậy...... Phụ thân hiện tại,
như thế nào rồi?


Không...... So với cái kia......


Nàng vì cái gì lại tới Mân sơn?


Vì cái gì?


“Bản...... Đồ......”


Lúc này,
nàng đột nhiên nhớ lại!


Đúng vậy,
phụ thân ngã trong vũng máu, hấp hối giãy dụa nói với nàng hai chữ này.



Thế nhưng,
những cái khác nàng không nhớ rõ.


Đúng vậy, không nhớ rõ .


Hiển nhiên, phụ thân Hạ Hầu Nguyên Thứ thân là
huyết mạch Hạ Hầu gia phân gia cũng biết sự tình về bản đồ. Nhưng lúc sắp chết, vì sao hắn lại nói với mình chuyện bản đồ? Hiển nhiên, mục đích của hắn là khiến Huyến Âm trở về Mân sơn.


Nhưng
một phần bản đồ đạt được hiện tại đã mất đi.


Bản đồ......
cần phải đạt được bản đồ!


Nàng đã giết hai người.
Phụ thân còn có lão nhân không biết tên.


Nàng
cần phải tìm ra hết thảy chân tướng phía sau. Chỉ có như vậy mới có thể tìm về được toàn bộ ký ức, mới có thể biết, vì cái gì phụ thân đối với chuyện này mang theo chấp niệm mạnh mẽ như thế.


Tất yếu phải lấy
được......


Bản đồ kia!


Đúng lúc này,
tầm mắt nàng lại lần nữa di động về phía khối thi cốt nằm trên giường.  


Đột nhiên, nàng trừng lớn 2 mắt!


Khối thi cốt kia lúc trước khi nàng tiến vào giấc ngủ, rõ ràng nằm ngang trên giường. Nhưng hiện tại, hơn nửa thân thể đã vươn ra bên ngoài giường!


Cảnh tượng khủng bố bậc này liền phát sinh trước mặt Huyến Âm!


Huyến Âm
hít sâu từng ngụm. Mà đồng thời lúc đó, tân kịch bản từng chút một tải xuống trong đầu nàng.


K
hối thi cốt kia giờ phút này vẫn duy trì ở trạng thái không nhúc nhích.


T
rên Mân sơn, các thi thể sau khi chết đều được hạ táng. Nhưng dựa vào lời nói của Dạ Vương, vẫn có tồn tại ngoại lệ.


Vì cái gì......
lại tồn tại ngoại lệ?


“Huyến...... Âm......”


“Bản...... Đồ...... Lấy.......Bản..... Đồ......”


Phụ thân
khi đó nắm lấy tay nàng, năn nỉ muốn nàng lấy được bản đồ. Một khắc đó, Huyến Âm đã bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó không bình thường.


Nàng...... Có lẽ còn có thể nhìn thấy phụ thân.


Tại đây
, địa phương đánh vỡ triệt để giới hạn giữa sinh và tử.


Nàng có lẽ còn có thể nhìn thấy phụ thân
lần nữa!


Cho nên nàng không thể chết ở chỗ này!


Sau đó, nàng nói ra lời kịch đầu tiên.


“Ta không thể chết...... Không thể chết ở trong này !”


Căn cứ kịch bản,
huyết mạch của Hạ Hầu Thanh Liên sắp thức tỉnh.


Năng lực... có thể câu thông âm phủ.


Đối với
gia tộc “Quỷ môi” mà nói, tìm kiếm nửa kia thích hợp sau khi chết, năng lực câu thông âm phủ là không thể thiếu.


Mà tòa Mân sơn
này......


một trong những nơi tại dương gian, tiếp cận âm phủ nhất!


Thế nhưng, cho dù cự ly
có cách âm phủ gần thế nào, người chết cũng không có cách nào dễ dàng tiến vào Mân sơn.


Cũng chính vì thế,“Linh môi”
mới có giá trị càng cao.


Hạ Hầu Thanh Liên chính là loại người này.


Mà Hạ Hầu Huyến Âm
lại thừa kế hoàn mỹ huyết mạch của
Hạ Hầu Thanh Liên. Thậm chí...... Trò giỏi hơn thầy ![ chưa xong còn tiếp..] 


8/22/2017

Posted by Unknown |

Chương 22: Bản đồ âm phủ

Cô độc trong bóng tối, con người luôn sẽ cảm giác thời gian trôi qua thật thong thả.


Cám giác của Huyến Âm giờ phút này chính là như vậy.


Nhất là
ở bên trong mật thất này còn có một khối thi cốt làm bạn với nàng.


Cái này là thể nghiệm tuyệt đối không xong.


Nhưng mà cho tới bây giờ, Huyến Âm
vẫn không biết, hết thảy chuyện đang xảy ra là gì. Và cái gì khiến nàng phải ở cùng khối thi cốt này để khai phá cái gọi là “Năng lực”.


Năng lực...... Năng lực là
cái gì?


Nếu nói năng lực này có thể di truyền , nàng lại
không nhớ phụ thân có từng biểu hiện qua một loại năng lực đặc biệt nào đó. Về phần những người thân khác? Nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân đi thăm bất cứ thân nhân nào, trong ấn tượng của nàng, từ nhỏ đến lớn, những thân thích khác đều là người bên nhà mẫu thân.


Phụ thân......


Vừa nghĩ đến hắn, Huyến Âm đột nhiên cảm giá
c trong trí nhớ, đoạn hình ảnh máu tanh tựa hồ thoáng rõ hơn vài phần.


Cái này... là chuyện gì đang xảy ra?


Huyến Âm cảm giác
trong ngực có chút bế tắc.


Nàng
bóp trán, mà ký ức thuộc về Hạ Hầu Huyến Âm đang dũng mãnh tràn vào trong đầu......


Đúng vậy.


Thuộc về Hạ Hầu Huyến Âm
mà không phải là ký ức của bản thân nàng.


Hạ Hầu Nguyên Thứ
là tên của phụ thân Hạ Hầu Huyến Âm.


Từ
sau khi tổ mẫu qua đời, tinh thần của phụ thân càng ngày càng tệ. Đoạn thời gian đó, mẫu thuân với mẫu thân có xu thế ngày càng tăng lên.


Bất quá, theo thời gian trôi qua, chuyện này
cũng bị Huyến Âm đặt ở dưới đáy lòng .


Thẳng đến
ngày nàng bàn chuyện đính hôn. Khi đó phụ thân không tiếc gì, ở ngoại ô mua một căn biệt thự làm tân phòng cho nàng.


Cho dù là đối
với tài sản cá nhân của phụ thân mà nói, đây cũng coi như là khoản tiền lớn. Có thể thấy, hắn đối với nữ nhi cưng chiều thế nào.


Khi đó, nàng cùng Quân Hạo nguyên bản tháng sau
sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân.


Thế nhưng...... Ngày đó,
thời điểm nàng dùng chìa khóa mở cửa phòng, liền nhìn thấy Quân Hạo cư nhiên cùng một nữ nhân xa lạ, cả người trần như nhộng phiên vân phúc vũ!


Nàng liền xông ra ngoài......


Đúng vậy......


Ký ức cho tới bây giờ đều không có vấn đề.


Thế nhưng...... Hiện tại, nàng
lại cảm giác, đoạn ký ức này có một vấn đề.


Trong trí nhớ,
dường như thiếu mất bộ phận nào đó rất quan trọng.


Vì cái gì ngày đó
lại đột nhiên tới biệt thự? Vì cái gì không phải đi cùng Quân Hạo ?


Lúc này nàng lại nhìn về phía khối thi cốt nằm trên giường. Trong mắt nàng, khối thi cốt kia có vẻ như càng thêm đáng sợ.


Nàng
cuộn thân thể nép vào góc tường, hơn nữa còn run lên nhè nhẹ.


Tại đây
, trên ngọn Mân sơn này, bất cứ sự tình gì cũng không thể dùng lẽ thường để giải thích.


Chỉ là nhìn
khối thi cốt kia, ký ức trong nàng lại nhanh chóng cuồn cuộn lên......


Ngày đó......



Nàng từ trong phòng xông ra ngoài, sau đó
trực tiếp nhảy vào xe, khởi động động cơ. Mà vào lúc đó, Quân Hạo liền vọt ra, hắn cư nhiên mặc quần áo nhanh như vậy, sau đó... cứ thế ngăn trở trước mặt nàng...


Khi đó, nàng......


Nàng......


Đợi đã ......


Khi đó,
bên trong xe chỉ có một mình nàng sao?


Trước mắt,
ánh sáng dường như dần ảm đạm đi.


Khối thi cốt trên giường vẫn như trước không hề nhúc nhích...


Đợi đã ?


Huyến Âm bỗng nhiên bị
ý tưởng đột ngột trào ra của mình làm cho hoảng sợ. Cái gì gọi là vẫn như trước không hề nhúc nhích”? Một người đã chết biến thành bộ xương...... không nhúc nhích mới là bình thường đi?


Chẳng lẽ
bản thân mình cho rằng, khối thi cốt này sẽ cử động sao?


Nàng
ôm đầu, ký ức ngày càng trở nên hỗn loạn.


Nhưng vào lúc này,
ký ức hỗn loạn dường như bị xé rách một lỗ hổng, sau đó... chân tướng dần dần hiện ra!


“Phụ
thân?”


Ngày đó, nàng không phải
đi một mình !


Lúc ấy,
do vấn đề trang hoàng biệt thự là phụ thân phụ trách. Khi đó biệt thự đã trang hoàng xong. Bất quá hôn phòng của nữ nhi, phụ thân hạ thêm tâm tư cũng không có gì kỳ quái. Hắn tính toán muốn xem lại lần nữa, xem có cần nới rộng diện tích phòng ngủ hay là cải thiện lại một phen hay không. Mà Huyến Âm là tính đi cùng phụ thân, nguyên bản còn muốn Quân Hạo cùng đi, nhưng gọi tới di động của hắn lại tắt máy.


Vì thế...... Hai người
cứ như vậy lái xe tới biệt thự.


người lái xe không phải nàng, là phụ thân! Bởi vì tình hình giao thông vùng ngoại thành, phụ thân quen thuộc hơn nàng!


Đúng vậy...... Cho nên khi đó......


Vì cái gì
lại quên? Vì cái gì lại quên ngày hôm đó đi cùng phụ thân?


Vì cái gì?


Ký ức hỗn loạn khiến nàng càng ngày càng cảm thấy bất an.


Chẳng lẽ
... là phụ thân giết chết Quân Hạo sao?


Nhưng
vì cái gì nàng lại hoàn toàn quên mất việc này?


Vì cái gì ký ức
lại triệt để bị thay đổi? Phụ thân ở trong trí nhớ lại biến mất?


Con rể của mình, cư nhiên ở trong căn biệt thự do chính mình mua và trang hoàng, còn là ở trong tân phòng cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng, dưới cơn giận dữ, giết chết hắn là điều rất có khả năng.


Chuyện là như thế sao?


Hai mắt nàng bắt đầu trở nên đỏ lên, nàng lại lần nữa nhìn về khối thi cốt kia.


Như trước
... vẫn không hề nhúc nhích.


Động...... Bất động......


Máu... từ khi sinh ra tới này, chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy.


Trong trí nhớ,
một màn huyết quang tràn ngập.


Nhưn
g nàng lại không nhớ gì cả.


Không nhớ gì cả......


Cùng lúc đó.


Trong đại phòng Hạ Hầu gia tông tộc.


Gần trăm tên
nô bộc hồng y đang quỳ trong nội đường, trong miệng vẫn yên lặng niệm tụng cái gì đó. Mà trước từ đường là dày đặc rậm rạp bài vị Tông gia.


Bọn họ
phải ở nơi này, gác đêm đến khi trời sáng.


tại tầng trên của từ đường, có hai người đang đứng trên cao quan sát một màn này.


Trong hai người có một nam tử dung nhan tương đối tuấn mỹ, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt. Còn một nam tử khác thoạt nhìn có vẻ non nớt, biểu tình còn có phần dại ra.


Thanh niên tuấn mỹ chắp tay sau lưng mà đứng, nhìn nô bộc hồng y phía dưới nói:“Trong quá trình đưa ma, số nô bộc bị tổn thất so với trong tưởng tượng còn cao hơn a.


“Nghe nói, Hạ Hầu Tiêu Nham cùng Thái Lam
xung đột.”


“Phải không? Ngươi nghe ai nói, Lục Sinh?”


Cái này quan trọng sao?”


Nam tử tuấn mỹ quay đầu lại nhìn nam tử tên là Lục Sinh.


“Hạ Hầu Lục Sinh,
những lời này của ngươi có ý gì?”


“Ta là muốn nói......”
biểu tình dại ra của Hạ Hầu Lục Sinh vẫn không thay đổi:“Sự tình chân chính nên quan tâm, không phải cái này đi? Hạ Hầu Phương Diễn?”


Hạ Hầu Phương Diễn, Hạ Hầu Lục Sinh,
hai nam tử này đều là người tông tộc, hơn nữa còn là nhân vật hạch tâm.


“Tuy rằng không phải cùng một mẫu thân, bất quá
ta chung quy vẫn là ca ca ngươi. Nam tử tuấn mỹ Hạ Hầu Phương Diễn lạnh lùng nói:“Ngươi có thể dùng loại giọng điệu này nói với ta sao?”


“T
rong Hạ Hầu gia tộc, trưởng - ấu cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất phân chia địa vị cao thấp. Sự tình gia tộc chờ mong rất nhanh sẽ thực hiện được. Ta nghĩ đã không còn bao nhiêu người có tâm tình tiếp tục hư tình giả ý. Cho dù là ngươi có, ta đây cũng không có hứng thú này.


Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía đám hồng y nô bộc.


“Không bằng
để ta đến đoán...... trong số những người bên dưới, có bao nhiêu người là tai mắt của ngươi? Như thế nào?”


Song phương
cứ thế mắt lạnh nhìn đối phương.


Sau một hồi, Hạ Hầu Phương Diễn thu lại biểu tình băng lãnh, lộ ra ý cười.


“Ha ha ha ha...... Lục Sinh, tính tình của ngươi
ngược lại một điểm cũng không thay đổi. Điểm này rất giống Thái Lam a.”


Sau đó hắn liền nhìn đám hồng y nô bộc phía dưới, nói:“Ta có bao nhiêu tai mắt? Thứ ngươi chân chính quan tâm, hẳn là... có bao nhiêu người đã là người của Dạ Vương đi?”


Hai chữ “Dạ Vương” vừa ra, cho dù là gương mặt không hề bận tâm của Lục Sinh cũng có một tia biến hóa lớn.


“Ta
nghĩ, trong Hạ Hầu gia tộc, người không muốn Dạ Vương chết, trên một bàn tay cũng có thể đếm hết được. Thế nhưng...... kẻ dám tự tay giết hắn, chỉ sợ một đầu ngón tay cũng đếm không ra. Bao gồm ngươi, không phải sao? Hạ Hầu Phương Diễn?”


Dạ Vương
đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, là một cơn ác mộng.


Ác mộng chân chính.


“Ngươi nói không sai.” Phương Diễn
không hề phản bác chút nào:“Bản đồ đối với chúng ta rất quan trọng. Thế nhưng đối với Dạ Vương nó còn có tác dụng lớn hơn nữa. Bất quá tại trước thời điểm đó, bất luận kẻ nào cũng không thể động đến Dạ Vương. Cũng chính bởi vì có Dạ Vương tồn tại, chúng ta nhiều năm qua mới có thể thu thập được bản đồ.”


Bản đồ... âm phủ a!”[ chưa xong còn tiếp..]


ps: Đoạn canh 3 ngày thật sự xin lỗi ! không tìm bất cứ lấy cớ, đoạn canh chính là đoạn canh, không có lý do gì !




Posted by Unknown |

sao lại lựa chọn căn phòng này? Cũng chẳng có lý do nào đặc biệt.


Tốt.”


Dạ Vương lập tức
tiến lên, từ trong người lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ khóa.


Hắn chỉ lấy ra một
cái chìa khóa.


Một c
ái?


Huyến Âm không hiểu. Nơi này
có  nhiều phòng như vậy, hẳn phải có rất nhiều chìa khóa mới đúng. Nhưng vừa rồi hắn thò tay vào túi chỉ lấy ra có một cái chìa khóa?


Cách một tiếng, cửa phòng mở ra .


“Đi vào
đi.”


Huyến Âm
bước tới trước cánh cửa, mà trong đó......


Trong phòng có một tấm phản cứng,
trên tấm phản cứng có một khối xương khô dường như bị đốt trọi, cũng chính vì thế mà nó trở thành màu đen.


Một khối
xương khô cháy đen cứ thế nằm trên giường.


Huyến Âm mấp máy môi:“Ta
phải ở trong đó bao lâu......”


Một
chữ lâu” còn chưa ra khỏi miệng, nàng đã bị Dạ Vương đẩy vào!


Nàng
ngã xấp trên mặt đất cứng rắn, thời điểm quay đầu lại liền thấy Dạ Vương một tay đóng cửa, khóa lại.


“Đợi đến
lúc ta cho rằng được thì mới thôi.”


“Ngươi đang làm cái gì? Hạ Hầu Dạ Vương !”


Nàng vọt tới
trước cửa nói lớn:“Ngươi muốn cầm tù ta sao?”


“T
rước buổi tối hôm nay, nếu ‘Năng lực’ của ngươi còn chưa có xuất hiện. Như vậy, ngươi cũng không cần rời khỏi nơi này.


Nói xong câu đó, Dạ Vương
không quay đầu lại, rời khỏi.


“Thả ta ra ngoài! Hạ Hầu Dạ Vương, ngươi thả ta ra ngoài !”


Nhưng Dạ Vương lại
không để ý tới.


Thân thể
nàng dần trượt từ trên cánh cửa xuống, tiếp theo tầm mắt nàng ném về phía bộ xương bị đốt trọi trên giường.


Một loại
dự cảm bất an mãnh liệt ập đến trong lòng nàng.


Dạ Vương đến cùng muốn làm gì, nàng
không thể dự trắc, bất quá có thể khẳng định, tuyệt đối không phải chuyện tốt.


kịch bản mới nhất cũng chỉ đến đó mà thôi. Kế tiếp liền rơi vào đoạn thời gian kịch tình an toàn.


Sau đó sẽ phát sinh
chuyện gì đã không phải cái nàng có thể đoán được. Cần phải đợi đến khi có kịch bản mới.

Thời gian kế tiếp có thể coi như “Kỳ kịch bản an toàn”...... đi?
 

Kỳ kịch bản an toàn?


Cái gọi là an toàn,
trong thế giới phim kịnh dị liệu từng có chân chính?


Không, không có.
Lúc trước không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có.


Hết thảy đều không có đáp án.


Chỉ là, đối
với nhân vật Hạ Hầu Huyến Âm này, màn diễn của nàng dừng lại tại đây, thế nhưng với những người khác không phải thế.


Một cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra.


Một đôi
giày vải thêu bước vào.


Trong gian phòng này,
có treo một bức họa.


Trong tranh là một quái điểu đang vỗ cánh giương cao.


phía trước bức họa có một người thẳng tắp đứng đó.


“Hiện tại,
cho dù không thưởng thức họa tác như vậy cũng có biện pháp nhìn thấy Cô Hoạch điểu chân chính. Không phải sao?”


Người đứng phía trước bức họa là một thiếu niên mặc hồng y.


Thiếu niên quay đầu
nhìn người tiến vào trong phòng là Hạ Hầu Thái Lam.


“Thái Lam tiểu thư.” Thiếu niên dùng giọng điệu khiêm cung nói.


“Không
cần đa lễ như vậy, Linh.”


Hồng y thiếu niên được xưng là Linh kia hiển nhiên cũng là một nô bộc. Chỉ là, lại không phải một nô bộc bình thường.


Con số của hắn là Linh (0).


M
ặc kệ có thay đổi bao nhiêu nô bộc hồng y, đều là con số không bị ảnh hưởng.


“Thái Lam tiểu thư cũng ngủ không được sao?”


“Tối nay
ngươi cho rằng có người thoải mái nằm ngủ sao?”


Hồng y nô bộc
Linh gật đầu.


Phải, ta nghĩ hẳn không có.”


T
iếp theo, hắn vẫn tiếp tục nhìn ngắm bức họa Cô Hoạch điểu.


“T
rong ngày La Hầu thôn phệ Thái Dương, Cô Hoạch điểu s xuất hiện tại Mân sơn. Chỉ là, nghe nói nó đã xuất hiện ở trước mặt cháu gái Hạ Hầu Thanh Liên?”


Sự trở về của nàng, chỉ sợ không phải trùng hợp.”


Chuyện này hẳn không phải trùng hợp, có lẽ nên gọi nó là ‘Số mệnh’ đi.”


Số mệnh......
một từ ngữ thật sự trầm trọng. Từ này đối với ai mà nói, cũng khó mà gánh vác.


Hạ Hầu Thái Lam cùng thiếu niên hồng y
Linh sóng vai nhau cùng thưởng thức bức họa trước mặt.


“Gia chủ
vì sao lại muốn che trở Dạ Vương? Vỏn vẹn chỉ bởi hắn là cháu trai bên ngoại sao?”


Nô bộc hồng y tuyệt đối không thể đi quá giới hạn nói những lời như thế, nhưng Linh lại là trường hợp đặc biệt.


“Ta đến nay
vẫn không thể đoán ra ý tứ của gia chủ. Bất quá, vô luận gia chủ suy tính như thế nào, Dạ Vương hắn đều không thể tồn tại. Điểm này gia chủ hẳn phải rất rõ ràng.”


“Đúng vậy. Ta cũng cho rằng như vậy.”


Hạ Hầu Thái Lam nói đến
đây liền không khỏi nhìn phía sau một cái.


Gia chủ đời trước bị Hạ Hầu Thanh Liên mị hoặc mới có thể đưa ra lựa chọn như thế, cũng bởi vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hạ Hầu Thanh Liên.”


“Ta có thể
hiểu được.”


“Vỏn vẹn vì đạt được càng nhiều bản đồ
hơn nữa, gia chủ đời trước liền nghe theo Hạ Hầu Thanh Liên. Đáng tiếc, đó là sự tình trước khi ta sinh ra, bằng không...... Ta tuyệt sẽ không......”


Nói đến
đây, nàng không khỏi nhìn về phía Linh.


Một đời ‘Linh’ trước ngươi hẳn cũng ngầm đồng ý việc này đi?”


Phải... theo ta được biết thì là như thế.”


“Trước mắt bản đồ gia tộc thu được chỉ kém một chút. Thế nhưng, Dạ Vương muốn
, so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn.”


Tầm mắt Linh lúc này vẫn tập trung lên đầu hung điểu trong bức họa.


Cô Hoạch điểu
đại biểu cho điềm xấu.


Khác với quạ đen, dự ngôn điềm xấu của Cô Hoạch điểu tuyệt không có tình huống thất bại.


“Gia chủ đối với
chuyện chúng ta đang làm giữ thái độ mặc kệ, cũng ý nghĩa, hắn hiện tại không hoàn toàn hướng về Dạ Vương. Có lẽ hắn muốn nhìn thấy, giữa chúng ta và Dạ Vương, ai có thể nắm giữ được bản đồ cuối cùng.”


“Tiểu thư...... Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”


Vấn đề?”


Linh cho dù nói đến
đây, đôi mắt vẫn như trước nhìn Cô Hoạch điểu.


Theo như lời ngươi, gia chủ năm đó nhận lời đề nghị của Hạ Hầu Thanh Liên làm ra ‘chuyện kia’. Thế nhưng, cũng chính vì thế, đến đời các ngươi mới có thể đem bản đồ gần hoàn chỉnh lấy tới tay, cự ly tới khi hoàn thành chỉ còn một bước xa. Ngươi có hay không... thực sự triệt để vứt bỏ cơ hội đạt được bản đồ hoàn chỉnh, để đổi lấy...


“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì.”


“Thỉnh tha thứ
cho ngôn từ của ta.”


Ánh mắt Hạ Hầu Thái Lam dần dần trở nên sắc bén.


“Đúng vậy. Tuy rằng ta căm hận Hạ Hầu Thanh Liên,
thế nhưng theo kết quả mà nói, ta là kẻ được lợi. Người trong gia tộc có lẽ đều là kẻ được lợi. Cho nên...... Hạ Hầu Thanh Liên, có lẽ chính là sự tình chúng ta muốn làm, mà lại không muốn làm.”


Bản đồ hoàn chỉnh......


“Hạ Hầu Thanh Liên
trước khi chết, hẳn đã nói với con trai hoặc cháu gái nàng một vài chuyện.


“Ta đại khái có thể đoán được nàng nói gì.....”


“Thái Lam tiểu thư, ý của ngươi là nói?”


“Đúng vậy.
Cái này chỉ sợ là nguyên nhân vì sao cháu gái của nàng lại đến Mân sơn! Nàng biết, hôm nay, chính là ngày Hạ Hầu gia tộc sắp đạt được bản đồ ‘Hoàn chỉnh’!”