Trước mặt Hạ Hầu Dạ Vương, Hạ Hầu Thái
Lam không hề che dấu chút nào địch ý của mình.
Huyến Âm phát hiện, hết thảy so với trong tưởng tượng của nàng có sai biệt khá lớn.
“Ta lặp lại lần nữa.”
“Chuyện ngươi quyết định làm... lập tức dừng lại.”
Nhưng Dạ Vương lại trả lời như vậy :“Thực xin lỗi...... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói những gì.”
Hạ Hầu Thái Lam đối với hành vi giả ngây giả dại của Dạ Vương một chút cũng không biểu lộ thần sắc kinh ngạc. Thậm chí dường như đối với nàng, như vậy mới là bình thường.
“Ta rất chờ mong hôn lễ ngày mai.”
Nói xong câu đó, nàng liền quay đầu trực tiếp rời khỏi.
Huyến Âm nhìn thần sắc Dạ Vương không có bao nhiêu biến hóa, dò hỏi: “Dạ Vương...... Nàng......”
“Nhớ kỹ. Chỉ có ta mới có thể làm ngươi không bị vong linh dây dưa.” Dạ Vương nhìn không chớp mắt tiếp tục tiến về phía trước “Chỉ cần ngươi đạt được càng nhiều bản đồ, là có thể .”
Trang viên trong lãnh địa gia tộc Hạ Hầu rất có phong cảnh điền viên, Dạ Vương đem Huyến Âm mang vào trong một gian phòng. Đó là một gian phòng kiến trúc dân quốc, trong đại đường có treo một bức thư pháp, bên dưới bức thư pháp là một cái bàn, phía trên mặt bàn bầy đầy các loại đậu phộng, điểm đâm táo đỏ linh tinh.
Xuyên qua hành lang, đưa nàng vào phòng, Dạ Vương nói:“Ta phải đi. Tiếng chuông gõ vang là tín hiệu tụ tập bữa tối. Ngươi là người phân gia, không có tư cách ngồi cùng bàn với người tông gia. Đợi một lát nữa ta sẽ an bài người đưa bữa tối tới. Trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài, hiểu chưa?”
“Vâng...... Ta đã biết.”
Dạ Vương rất vừa lòng, hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nói thêm một câu.
“Có lẽ đây là lời thừa. Thế nhưng...... Ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu. Nếu ngươi lấy được bản đò, không được đi theo lộ tuyến trên đó. Bằng không...”
Trong lòng Huyến Âm nhất thời căng thẳng. Lúc trước nàng chính là thông qua bản đồ mới tới được nghĩa trang Nhâm Thủy.
“Bằng không...... sẽ ra sao?”
“Không...... Vẫn là không nên nói. Đối với nhân loại, không biết hậu quả mới càng nên đáng sợ, không phải sao?”
Hắn mang theo chút ý vị thâm trường nói xong câu này, liền bước ra ngoài.
Bên ngoài, tiếng chuông lần nữa vang lên.
Ánh dương ngoài cửa sổ đã triệt để bị đường chân trời nuốt hết. Bóng tối lần nữa bao phủ đại địa. Mà ngày mai chính là “hôn lễ” của Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu gia Tông gia có bao nhiêu người? Nàng không biết, thế nhưng từ khi tới nơi này, trừ Thái Lam, lọt vào tầm mắt đều là hạ nhân hồng y.
Từ các loại dấu vết để lại suy luận, bọn họ vốn bình thường cũng không phải luôn mặc hồng y, mà là vì “hôn lễ” cho nên mới như vậy.
Tuy rằng như
thế, nhưng nàng không mảy may cảm giác, trong Hạ Hầu gia có bất cứ không khí vui vẻ nào.
Lúc này, trong đầu Huyến Âm tràn ngập hình ảnh về “Cô Hoạch điểu”. Nó hoàn toàn chiếm cứ đầu óc nàng, không thể nào xóa đi được.
Nàng chưa bao giờ gặp qua, thế nhưng vẻ bề ngoài hung ác của nó làm nàng ám ảnh.
Nếu thật sự là yêu quái mà nói...... Như vậy, loại yêu quái này xuất hiện tại Hạ Hầu gia, là vì cái gì?
Nghĩ tới lời nói lúc trước khi đi của Dạ Vương, nàng không khỏi đem tay thò vào trong túi vải.
Tám bản đồ... thế nhưng không thấy !
Bản đồ... không còn !
Lúc này, nàng nhất thời nhớ tới, lúc trước nàng bị mưa xối ướt ngất đi, được mang về nghĩa trang Nhâm Thủy, như vậy tại đây, quần áo trên người nàng bị đổi đi.
Vì cái gì đến giờ này nàng mới nghĩ tới điểm này?
Bản đồ...... Bản đồ đã bị cầm đi!
Bị ai cầm đi?
Trong đầu nàng lúc này nghĩ đến một người, Hạ Hầu Tiêu Nham !
Trên logic suy luận thực dễ dàng, nếu là nữ phó hồng y cầm được bản đồ, theo lý phải trả lại cho nàng mới đúng, thế nhưng nếu là Hạ Hầu Tiêu Nham, hắn nhất định sẽ cầm bản đồ đi!
Không được, tất yếu phải đem bản đồ lấy lại!
Dạ Vương dặn dò nàng không được rời khỏi phòng, tự nhiên trong giờ phút này đã bị nàng ném ra sau đầu. Hiện tại nàng chỉ biết, nàng phải từ trên người Hạ Hầu Tiêu Nham, đoạt lại bản đồ!
Phải đoạt lại tấm bản đồ kia!
Thực hiển nhiên, đối với người nhà Hạ Hầu mà nói, bản đồ là một tồn tại cấm kỵ. Thế nhưng tấm bản đồ kia, lại dụ dỗ Huyến Âm...... đem cấm kỵ đánh vỡ !
Nàng đi tới cửa, hơi đẩy cửa ra, đem đầu ló ra ngoài nhìn chung quanh.
Trên hành lang không có người.
Hạ Hầu Tiêu Nham cũng giống như nàng là người phân gia, cho nên hẳn là cũng không được phép ăn cơm cùng người tông gia.
Hắn nhất định ở nơi nào...một nơi nào đó trong trang viên này...
Nàng đi ra ngoài hành lang yên tĩnh.
Thế nhưng......
Từ sau khi tiếng chuông lần thứ hai vang lên, không gian nơi này liền trở nên thật yên tĩnh.
Thẳng đến khi nàng bước ra bên ngoài vẫn không nhìn thấy một người hầu hồng y nào.
Hơn nữa, các căn phòng chung quanh... không hề có ánh sáng đèn.
Một mảnh tĩnh mịch.
Cái này rốt cuộc là làm sao?
Vì cái gì lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy ?
Trên bầu trời nhìn không tới ánh trăng, chỉ có vô số điểm sáng nho nhỏ điểm xuyến thiên khung.
Nàng hướng tới căn phòng đối diện nhìn qua.
Tuy rằng loại tìm tòi này không có hiệu xuất, thế nhưng khát vọng đối với bản đồ đã che lấp lý trí Huyến Âm.
Đồng dạng cũng bao gồm...... lý trí của diễn viên.
Nàng hướng tới căn phòng bên kia đi qua.
Mà lúc này, mỗi lần nàng cất bước đều cảm giác cực kỳ trầm trọng. Địa phương này khiến nàng cảm giác tương đối quỷ dị.
Cuối cùng, nàng đi tới trước cửa căn phòng kia, hai tay run run đem cánh cửa trước mặt nhẹ nhàng đẩy ra.
Vẫn như trước...... Yên tĩnh.
Đây là căn phòng trông giống đại sảnh.
Trong đải sảnh tơ lụa màu đỏ treo đầy, còn có... khắp căn phòng là...
Phù chú !
Đúng vậy, phù chú !
Trên vách tường, trên trần nhà, rậm rạp dày đặc chi chít mấy ngàn tấm phù chú.
Mấy phù chú này là để làm gì?
Hoa văn trên những tấm phù chú đó nàng xem không hiểu. Mà những tấm phù chú màu vàng được viết lên đó mực đỏ, chi chít dầy đặc khắp căn phòng khiến nàng cảm giác dị thường không thoái mái.
Loại cảm giác này càng ngày càng phát ra cường liệt.
Nhưng lúc này nàng bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân!
Nàng vội vàng đem thân thể trốn vào phía dưới một cái bàn bát tiên.
Tiếp...... Nàng liền chú ý tới, có hai đôi chân xuất hiện trong tầm mắt.
Hai đôi chân kia đều đi một loại giày khá cổ.
“Đã xác nhận... bản đồ được để vào cỗ quan tài kia chưa?”
Bản đồ?
Lại là bản đồ !
“Vâng, đã xác nhận.”
Thanh âm kia, rõ ràng là...... Hạ Hầu Tiêu Nham !
Người nàng tính toán muốn tìm!
Mà giọng nói còn lại là của một người cực kỳ xa lạ, chỉ có thể xác định đó là một nam nhân.
“Nếu như vậy... hôn lễ ngày mai liền vạn vô nhất thất. Lần hôn lễ này đối với Hạ Hầu gia cực kỳ quan trọng, ngươi hẳn nên biết.”
“Vâng.”
Thật lâu sau, thanh âm xa lạ kia lại lần nữa vang lên.
“Ta nghe nói, tôn nữ của Hạ Hầu Thanh Liên đã đến đây?”
“Vâng.”
“Ngươi tính toán thế nào?”
“Để phòng ngừa vạn nhất...... Mà thôi.”
“Cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Dù có thế nào cũng tuyệt không được để Dạ Vương lấy được bản đồ. Tuyệt đối không!”
Tiếp theo hắn hít một hơi thật sâu, nói:“Nói đi. Ngươi đơn độc hẹn ta lại đây là có gì muốn nói?”
“Trên thực tế...... Bản đồ ta để vào trong quan tài......”
Bản đồ!
Huyến Âm gắt gao siết chặt hai tay !
“Là một bộ phận bị “thiếu sót” kia.”
Lần này, giọng nói khác ngược lại hít một ngụm khí lạnh!
“Ngươi...... Nói cái gì? Không có khả năng , bộ phận thiếu sót......”
“Thỉnh ngài yên tâm. Dạ Vương, hắn tất phải chết. Không phải sao? Cũng giống như ngài, thực ra Hạ Hầu gia tộc cũng không có người chân chính thừa nhận hắn. Hết thảy, đều là hậu quả mà năm đó Hạ Hầu Thanh Liên làm ra. Nay, một lần nữa đem sai lầm sửa lại.”
“Ngay cả như vậy, ngươi cũng không thể làm thế! Ngươi làm thế sẽ dẫn đến...”
“Xin yên tâm. Bộ phận mấu chốt của tấm bản đồ kia còn trên tay ta.”
Bản đồ...... bộ phận thiếu sót......
Chẳng lẽ nói......
Thời điểm nàng đang chuẩn bị lao ra, ngược lại nghe âm thanh xa lạ kia hỏi một câu.
“Như vậy, ngươi giấu bộ phận bản đồ kia, ở nơi nào?”
Huyến Âm nắm chặt chân bàn, lúc này nàng đối với bất cứ manh mối nào liên quan tới bản đồ đều vô cùng quan tâm!
“Ta đã cất ở một nơi cực kỳ an toàn. Ngài có thể yên tâm.”