8/18/2017

Posted by Unknown |

Trước mặt Hạ Hầu Dạ Vương, Hạ Hầu Thái Lam không hề che dấu chút nào địch ý của mình.


Huyến Âm phát hiện, hết thảy
so với trong tưởng tượng của nàng có sai biệt khá lớn.


“Ta lặp lại lần nữa.”


Chuyện ngươi quyết định làm... lập tức dừng lại.”


Nhưng Dạ Vương
lại trả lời như vậy :“Thực xin lỗi...... Ta nghe không hiểu ngươi đang nói những gì.”


Hạ Hầu Thái Lam đối
với hành vi giả ngây giả dại của Dạ Vương một chút cũng không biểu lộ thần sắc kinh ngạc. Thậm chí dường như đối với nàng, như vậy mới là bình thường.


“Ta
rất chờ mong hôn lễ ngày mai.”


Nói xong câu đó
, nàng liền quay đầu trực tiếp rời khỏi.


Huyến Âm nhìn
thần sắc Dạ Vương không có bao nhiêu biến hóa, dò hỏi: “Dạ Vương...... Nàng......”


“Nhớ kỹ. Chỉ có ta
mới có thể làm ngươi không bị vong linh dây dưa.” Dạ Vương nhìn không chớp mắt tiếp tục tiến về phía trước “Chỉ cần ngươi đạt được càng nhiều bản đồ, là có thể .”


Trang viên trong lãnh địa gia tộc Hạ Hầu rất có phong cảnh điền viên, Dạ Vương đem Huyến Âm mang vào trong một gian phòng. Đó là một gian phòng kiến trúc dân quốc, trong đại đường có treo một bức thư pháp, bên dưới bức thư pháp là một cái bàn, phía trên mặt bàn bầy đầy các loại đậu phộng, điểm đâm táo đỏ linh tinh.


Xuyên qua hành lang, đ
ưa nàng vào phòng, Dạ Vương nói:“Ta phải đi. Tiếng chuông gõ vang là tín hiệu tụ tập bữa tối. Ngươi là người phân gia, không có tư cách ngồi cùng bàn với người tông gia. Đợi một lát nữa ta sẽ an bài người đưa bữa tối tới. Trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài, hiểu chưa?


Vâng...... Ta đã biết.”


Dạ Vương
rất vừa lòng, hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nói thêm một câu.


“Có lẽ đây là lời thừa. Thế nhưng...... Ta
vẫn nhắc nhở ngươi một câu. Nếu ngươi lấy được bản đò, không được đi theo lộ tuyến trên đó. Bằng không...


Trong lòng Huyến Âm nhất thời căng thẳng. Lúc trước nàng chính là thông qua bản đồ mới tới được nghĩa trang Nhâm Thủy.


“Bằng không......
sẽ ra sao?”


“Không...... Vẫn là không
nên nói. Đối với nhân loại, không biết hậu quả mới càng nên đáng sợ, không phải sao?


Hắn mang theo chút ý vị thâm trường nói xong câu này, liền bước ra ngoài.


Bên ngoài, tiếng chuông lần nữa vang lên.


Ánh dương ngoài cửa sổ đã triệt để bị đường chân trời nuốt hết. Bóng tối lần nữa bao phủ đại địa. Mà ngày mai chính là “hôn lễ” của Hạ Hầu gia.


Hạ Hầu gia Tông gia có bao nhiêu
người? Nàng không biết, thế nhưng từ khi tới nơi này, trừ Thái Lam, lọt vào tầm mắt đều là hạ nhân hồng y.


Từ các loại dấu vết để lại suy luận
, bọn họ vốn bình thường cũng không phải luôn mặc hồng y, mà là vì “hôn lễ” cho nên mới như vậy.


Tuy rằng như thế, nhưng nàng không mảy may cảm giác, trong Hạ Hầu gia có bất cứ không khí vui vẻ nào.


Lúc này,
trong đầu Huyến Âm tràn ngập hình ảnh về “Cô Hoạch điểu”. Nó hoàn toàn chiếm cứ đầu óc nàng, không thể nào xóa đi được.


Nàng chưa bao giờ gặp qua,  thế
nhưng vẻ bề ngoài hung ác của nó làm nàng ám ảnh.


Nếu
thật sự là yêu quái mà nói...... Như vậy, loại yêu quái này xuất hiện tại Hạ Hầu gia, là vì cái gì?


Nghĩ tới
lời nói lúc trước khi đi của Dạ Vương, nàng không khỏi đem tay thò vào trong túi vải.


Tám bản đồ... thế nhưng không thấy !


Bản đồ... không còn !


Lúc này, nàng nhất thời nhớ tới,
lúc trước nàng bị mưa xối ướt ngất đi, được mang về nghĩa trang Nhâm Thủy, như vậy tại đây, quần áo trên người nàng bị đổi đi.


Vì cái gì đến giờ này nàng mới nghĩ tới điểm này?


Bản đồ...... Bản đồ
đã bị cầm đi!


Bị ai cầm đi?


Trong đầu nàng lúc này nghĩ đến một người, Hạ Hầu Tiêu Nham !


Trên logic suy luận thực dễ dàng
, nếu là nữ phó hồng y cầm được bản đồ, theo lý phải trả lại cho nàng mới đúng, thế nhưng nếu là Hạ Hầu Tiêu Nham, hắn nhất định sẽ cầm bản đồ đi!


Không được, tất yếu phải
đem bản đồ lấy lại!


Dạ Vương
dặn dò nàng không được rời khỏi phòng, tự nhiên trong giờ phút này đã bị nàng ném ra sau đầu. Hiện tại nàng chỉ biết, nàng phải từ trên người Hạ Hầu Tiêu Nham, đoạt lại bản đồ!


Phải đoạt lại tấm bản đồ kia!

Thực hiển nhiên, đối với
người nhà Hạ Hầu mà nói, bản đồ là một tồn tại cấm kỵ. Thế nhưng tấm bản đồ kia, lại dụ dỗ Huyến Âm...... đem cấm kỵ đánh vỡ !


Nàng đi tới cửa,
hơi đẩy cửa ra, đem đầu ló ra ngoài nhìn chung quanh.


Trên hành lang không có người.


Hạ Hầu Tiêu Nham
cũng giống như nàng là người phân gia, cho nên hẳn là cũng không được phép ăn cơm cùng người tông gia.


Hắn nhất định
ở nơi nào...một nơi nào đó trong trang viên này...


Nàng đi
ra ngoài hành lang yên tĩnh.


Thế nhưng......


Từ
sau khi tiếng chuông lần thứ hai vang lên, không gian nơi này liền trở nên thật yên tĩnh.


Thẳng đến
khi nàng bước ra bên ngoài vẫn không nhìn thấy một người hầu hồng y nào.


Hơn nữa,
các căn phòng chung quanh... không hề có ánh sáng đèn.


Một mảnh tĩnh mịch.


Cái này rốt cuộc là làm sao?


Vì cái gì
lại đột nhiên trở nên im lặng như vậy ?


Trên bầu trời nhìn không tới ánh trăng, chỉ có vô số
điểm sáng nho nhỏ điểm xuyến thiên khung.


Nàng hướng tới
căn phòng đối diện nhìn qua.


Tuy rằng loại
tìm tòi này không có hiệu xuất, thế nhưng khát vọng đối với bản đồ đã che lấp lý trí Huyến Âm.


Đồng dạng cũng bao gồm......
lý trí của diễn viên.


Nàng hướng tới
căn phòng bên kia đi qua.


Mà lúc này,
mỗi lần nàng cất bước đều cảm giác cực kỳ trầm trọng. Địa phương này khiến nàng cảm giác tương đối quỷ dị.


Cuối cùng, nàng đi
tới trước cửa căn phòng kia, hai tay run run đem cánh cửa trước mặt nhẹ nhàng đẩy ra.


Vẫn như trước...... Yên tĩnh.


Đây là
căn phòng trông giống đại sảnh.


Trong đải sảnh tơ lụa màu đỏ treo đầy, còn có... khắp căn phòng là...


Phù chú !


Đúng vậy, phù chú !


Trên vách tường, trên trần nhà, rậm rạp dày đặc
chi chít mấy ngàn tấm phù chú.


Mấy phù chú này là để làm gì?


Hoa văn trên những tấm phù chú đó nàng xem không hiểu. Mà những tấm phù chú màu vàng được viết lên đó mực đỏ, chi chít dầy đặc khắp căn phòng khiến nàng cảm giác dị thường không thoái mái.


Loại cảm giác này
càng ngày càng phát ra cường liệt.


Nhưng
lúc này nàng bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân!


Nàng vội vàng đem thân thể
trốn vào phía dưới một cái bàn bát tiên.


Tiếp...... Nàng liền chú ý tới,
hai đôi chân xuất hiện trong tầm mắt.


Hai đôi chân kia đều đi một loại giày khá cổ.


“Đã
xác nhận... bản đồ được để vào cỗ quan tài kia chưa?”


Bản đồ?


Lại là bản đồ !


Vâng, đã xác nhận.”


Thanh âm kia, rõ ràng là...... Hạ Hầu Tiêu Nham !


Người nàng tính toán muốn tìm!


giọng nói còn lại là của một người cực kỳ xa lạ, chỉ có thể xác định đó là một nam nhân.


“N
ếu như vậy... hôn lễ ngày mai liền vạn vô nhất thất. Lần hôn lễ này đối với Hạ Hầu gia cực kỳ quan trọng, ngươi hẳn nên biết.”


Vâng.”


Thật lâu sau,
thanh âm xa lạ kia lại lần nữa vang lên.


“Ta nghe nói
, tôn nữ của Hạ Hầu Thanh Liên đã đến đây?”


Vâng.”


“Ngươi
tính toán thế nào?”


“Để
phòng ngừa vạn nhất...... Mà thôi.”


“Cẩn thận một
chút cho thỏa đáng. Dù có thế nào cũng tuyệt không được để Dạ Vương lấy được bản đồ. Tuyệt đối không!”


Tiếp
theo hắn hít một hơi thật sâu, nói:“Nói đi. Ngươi đơn độc hẹn ta lại đây là có gì muốn nói?”


“Trên thực tế......
Bản đồ ta để vào trong quan tài......”


Bản đồ!


Huyến Âm gắt gao siết
chặt hai tay !


Là một bộ phận bị “thiếu sót” kia.”


Lần này,
giọng nói khác ngược lại hít một ngụm khí lạnh!


“Ngươi...... Nói cái gì? Không có khả năng ,
bộ phận thiếu sót......”


“Thỉnh ngài yên tâm. Dạ Vương, hắn tất
phải chết. Không phải sao? Cũng giống như ngài, thực ra Hạ Hầu gia tộc cũng không có người chân chính thừa nhận hắn. Hết thảy, đều là hậu quả mà năm đó Hạ Hầu Thanh Liên làm ra. Nay, một lần nữa đem sai lầm sửa lại.”


“Ngay cả như vậy, ngươi cũng không thể làm
thế! Ngươi làm thế sẽ dẫn đến...”


“Xin yên tâm.
Bộ phận mấu chốt của tấm bản đồ kia còn trên tay ta.”


Bản đồ......
bộ phận thiếu sót......


Chẳng lẽ nói......


Thời điểm nàng đang chuẩn bị lao ra, ngược lại nghe âm thanh xa lạ kia hỏi một câu.


“Như vậy, ngươi giấu
bộ phận bản đồ kia, ở nơi nào?”


Huyến Âm nắm
chặt chân bàn, lúc này nàng đối với bất cứ manh mối nào liên quan tới bản đồ đều vô cùng quan tâm!


“Ta đã
cất ở một nơi cực kỳ an toàn. Ngài có thể yên tâm.”



8/15/2017

Posted by Unknown |
Chương 16: Chim cô hoạch


Bộ phận đỉnh núi Mân sơn chính là lãnh địa tư nhân của Hạ Hầu gia tộc. Bất cứ người dân nào trên Mân sơn đều tuyệt đối không được phép tiến vào lãnh địa thuộc về Hạ Hầu gia tộc, trừ phi trở thành tôi tớ, được ban cho một con số.


Tiếp
đó, dưới sự chỉ dẫn của hồng y hạ nhân, Huyến Âm đi theo bọn họ tiến vào bộ phận lãnh địa tư nhân gia tộc Hạ Hầu.


Thiếu nữ kia căn bản không thể đi theo.


Căn cứ
vào lời của hạ nhân hồng y, cự ly tiếp cận lãnh địa Hạ Hầu gia như thế, người bình thường căn bản không dám tiến lại gần. Hạ Hầu gia đối với người trên Mân sơn mà nói là tồn tại cực kỳ bí ẩn, khủng bố.


sau khi tiến vào lãnh địa tư nhân, nàng cư nhiên nhìn thấy...


Gió...... Cối xay gió?”


Tại
mỗi một đoạn đường trong lãnh địa Hạ Hầu gia, nàng đều sẽ nhìn thấy một cối xay gió.


“Ân.”
Người hầu hồng y giải thích:“Hạ Hầu gia tự có hệ thống năng lượng của mình, cối xay gió chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.”


“Nói cách khác
tự cấp tự túc sao? Như vậy sẽ không cần tiếp xúc với ngoại giới?”


“Cũng không nhất thiết, bất quá
dưới đa số tình huống đều là như thế. Đương nhiên, nơi này lãnh địa tông tộc, chỉ có người tông gia mới có thể ở lại lâu dài, người phân gia muốn được phân đất, cần phải có cống hiến vì tông tộc.


Phân đất... nghe giống như quốc hữu?”


“T
ại mảnh đất cằn cỗi như Mân sơn, không có người để ý tới việc đo đạc đất đai thổ địa.


Nói như vậy
cũng không sai. Ngọn núi này đất đai hoang vu, ngay cả cỏ dại cũng không thể tồn tại, coi như gieo trồng nông nghiệp cũng là rất khó khăn.


“Bất quá......
phân đất , đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, không có ý nghĩa .”


Cái này... là có ý gì?”


Nhưng
kế tiếp, người hầu hồng y liền không giải thích cho Huyến Âm nghe thêm nữa.


Sắc trời
đã trở nên tối mịt. Ánh mặt trời dần biến mất nơi đường cuối chân trời.


Lúc này, Huyến Âm rốt cục nhìn thấy phía trước có kiến trúc......


Đó là từng tòa
nhà ở giống như cổ đại, bên ngoài còn có từng mảnh ruộng. Trang viên này không cổ quái như nàng dự đoán, nhìn qua không thấy có điều khác thường.


Nơi này
là đỉnh núi Mân sơn, từ nơi này nhìn xuống, tuy không thể gọi là trên đỉnh cao, thế nhưng cũng đủ để thu hết cảnh tượng phương viên vài dặm vào trong đáy mắt.


Huyến Âm hít một ngụm không khí
thật sâu.


Làm một
người Bắc Kinh, mỗi ngày đều phải chịu đựng không khí độc hại, chỉ có ở đây không khí nhẹ nhàng khoan khoái mới dám buông lỏng thoải mái hô hấp.


Trước trang viên đã treo không
ít tơ lụa màu đỏ, rất nhiều nô bộc hồng y đều đang bận rộn.


Hiển nhiên là......
đang chuẩn bị cho “Hôn sự” kia?



Huyến Âm đi theo
người hầu hồng y hướng về phía trang viên trước mặt.


Nhưng
lúc này nàng bỗng nhiên nhìn thấy một quái điểu từ bên cạnh bay qua, tiếp đó dừng lại ở trước mặt nàng!


Có chút giống quạ đen, thế nhưng
bề ngoài lại khá là hung ác. Hai mắt quái điểu nhìn gắt gao Huyến Âm, thế nhưng...... ánh mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ nhân tính hóa.


“Đây là......
loại chim gì vậy?” Huyến Âm không khỏi nghi hoặc hỏi.


“Cô Hoạch điểu.”


“Cô Hoạch điểu?” Huyến Âm
lại hỏi: “Là loại chim gì? Chưa từng nghe qua.”


Lập tức,
con chim kia phát ra một tiếng kêu liền bay lên không trung, rất nhanh biến mất trên bầu trời.


“Thật sự là
lạ nha.” Một người hầu hồng y nghi hoặc nói:“Tuy rằng nghe nói trước nhật thực sẽ xuất hiện Cô Hoạch điểu, thế nhưng, cư nhiên lại đứng ngay trước người Hạ Hầu phân gia......”


diễn viên sắm vai Hạ Hầu Huyến Âm, nàng tự nhiên biết Cô Hoạch điểu .


Cô Hoạch điểu......
là một loại yêu quái trong thần thoại Trung Quốc, do sản phụ biến thành, chuyên đi cướp trẻ em... là một loại chim vốn không nên tồn tại trong hiện thực.


Yêu điểu Cô Hoạch trong truyền thuyết cư nhiên xuất hiện trong Hạ Hầu gia.


Cô Hoạch điểu
trong truyền thuyết trung quốc là một loại quái điều mang đến vận rủi.


Nó xuất hiện ở nơi này
chính là dấu hiệu tương lai sẽ phát sinh quái sự.


Ánh mắt con chim vừa rồi thật kỳ quái...” trái tim Huyến Âm không khỏi đập nhanh hơn.


“Cô Hoạch điểu là
yêu điểu biểu thị vận xui, đương nhiên ngươi sẽ cảm giác như vậy.


Nghe đ
ược câu này, Huyến Âm lập tức quay đầu lại !


Người tới, chính là Hạ Hầu Dạ Vương !


N
gười hầu nhìn thấy Dạ Vương đến, thân hình cúi thấp, mở miệng “Thiếu chủ !”


“Ngươi
phải cẩn thận.” Dạ Vương lạnh lùng nhìn Huyến Âm:“Thời điểm Cô Hoạch điểu lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi chỉ sợ cũng là lúc tai ách chân chính đến.


Đúng lúc này, bỗng nhiên một
tiếng chuông kỳ quái vang vọng khắp trong trang viên!


Đi cùng ta.”


Huyến Âm nhìn Dạ Vương gật gật đầu. Sau đó
bước theo hắn.


Bên trong trang viên, rất nhiều tôi tớ hồng y qua lại.


bất luận nơi nào Dạ Vương đi đến, người hầu hồng y nhìn thấy hắn đều cúi đầu hành lễ. Thực hiển nhiên, Dạ Vương trong tông tộc Hạ Hầu có địa vị rất cao.

“Ngươi......
quen biết Hạ Hầu Thái Lam đi?” Huyến Âm thử thăm dò hỏi.


“Nàng là đường muội
của ta.”


Chỉ
năm chữ đơn giản, không hơn một từ.


“Vỏn vẹn
chỉ giới thiệu là ‘Đường muội’ thôi sao?” Lúc này, từ trong một góc tối, Hạ Hầu Thái Lam đi ra.


Dạ Vương dừng bước.


“Làm
người chủ trì ‘Hôn lễ’, người dường như không nên ở trong này. Một người phân gia không tất yếu cần ngươi tự mình tiếp đãi đi?


Huyến Âm hơi nhíu mày nhìn
Thái Lam trước mắt. Thế nhưng nơi này là tông tộc Hạ Hầu gia, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng mấp máy môi, nhưng vẫn là không nói gì.


“Nàng là
tôn nữ của Hạ Hầu Thanh Liên.”


“Cho nên
thì sao?” Thái Lam lạnh lùng cười:“A...... Đúng. Đối với ngươi mà nói, Hạ Hầu Thanh Liên cũng không phải là một cái tên bị căm hận. Nhưng đối với ta lại khác. Dạ Vương, tuy ngươi nói ta là ‘Đường muội’ của ngươi, nhưng ta lại không thừa nhận ngươi là ‘Đường huynh’ của ta.”


Những lời này của Hạ Hầu Thái Lam khiến Huyến Âm rất kinh ngạc.


Hạ Hầu Dạ Vương hiển nhiên
trong Hạ Hầu gia tông tộc là người quyền cao chức trọng, nhưng vì sao Hạ Hầu Thái Lam lại phản ứng như vậy?


Nhất thời, trong đầu nàng hiện ra rất nhiều cảnh tượng cẩu huyết trong phim, hào môn tranh đoạt tài sản, cừu thị ám toán v.v.



Thế nhưng...... Nàng ẩn ẩn cảm giác
dường như cũng không phải như thế.


Dạ Vương lạnh lùng nhìn Thái Lam, đối với
những lời vừa rồi của nàng không hề để ý.


“Ta cho ngươi một lời khuyên.”
giọng điệu của Thái Lam càng ngày càng băng lãnh:“Chuyện ngươi hiện tại đang định làm, nên dừng lại ngay đi.”


“Lời khuyên?” Dạ Vương tựa hồ
như nghe được chuyện gì đó thật là buồn cười “Thái Lam, ngươi vừa nói... chính là lời khuyên sao?”


Giai đoạn hiện tại vẫn còn là ‘Lời khuyên’. Qua không lâu nữa, có lẽ chính là ‘Cảnh cáo’ .”


“Ta là
thiếu chủ của Hạ Hầu gia tộc.”


“Thực xin lỗi......”
hai mắt Thái Lam lạnh lẽo như hàn băng vạn năm:“Ta chưa bao giờ coi người là người Hạ Hầu gia, chưa bao giờ !”


ps: Hôm nay liền một canh ...... Thuần khủng bố rất khó cấu tứ a. Cô Hoạch điểu là Trung Quốc thần thoại trung yêu quái, bất quá ta lần đầu tiên biết Cô Hoạch điểu lại là thông qua Nhật Bản tiểu thuyết tác phẩm, là xấu hổ a...... 

8/14/2017

Posted by Unknown |


Trên đường trở về, ngược lại không có quá nhiều gập ghềnh.


Chỉ là......
dọc theo đường đi, tuy không tấu nhạc buồn nhưng đám nô bộc hồng y vẫn vung vãi tiền âm phủ như trước.


“Hiện tại...... Còn
phải tiếp tục vãi sao?”


Phải.” Hạ Hầu Tiêu Nham trả lời.


“Là lo lắng
‘vị’ trong quan tài kia không đủ dùng sao?”


“Vị kia,
ở trong quan tài đã sớm được chuẩn bị đầy đủ.”


Nghe
được câu này, Huyến Âm bỗng nhiên ý thức được cái gì !


Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ nói......


“Dọc theo đường đi
vung tiền âm phủ không phải là cấp cho ‘vị’ kia dùng, vậy là cho ai dùng?


Hạ Hầu Tiêu Nham cười lạnh một tiếng.


“Ngươi
gọi nó là ‘Tiền âm phủ’ , như vậy...... để cho ai dùng đây?”


Hiện tại, Huyến Âm bỗng nhiên
hiểu được, lúc trước vì sao chín mươi chín không để cho nàng đụng vào số tiền âm phủ kia!


Chẳng lẽ......
số tiền âm phủ kia chính làtiền mua đườngsao?


Vừa nghĩ đến
đây, đột nhiên trước mắt tối đen, nàng liền triệt để ngất đi!


Ở trong
bóng tối hỗn độn giằng co một đoạn thời gian dài dòng, nàng rốt cuộc tỉnh lại.


Ở trong này, nàng rốt cuộc
nhìn thấy dương quang đã lâu không thấy. Cái này khiến Huyến Âm cuối cùng thoáng có chút an tâm.


Chỉ là ở trong nghĩa trang này,
cho dù có ánh mặt trời chiếu vào thì không lâu sau cũng sẽ trở nên ảm đạm.


Quần áo ướt trên người đã sớm được thay, vẫn như trước là một thân hồng y. Hồng y này hiển nhiên là chuẩn bị cho cái gọi là “Hôn lễ”.


Hôn lễ?
Là hôn lễ của ai cùng ai?


Trong quan niệm của người Trung Quốc, tang lễ và hôn lễ không thể đụng vào cùng một chỗ. Một khi có va chạm, mặc kệ là hôn sự hay là tang lễ đều là điềm xấu.


Nhưng...... Bọn họ cư nhiên ở trước hôn sự một ngày,
đưa ma cỗ quan tài kia?


Hơn nữa,
những người đưa ma đều mặc một thân hồng y!


Trung Quốc có
phong tục tập quán như vậy sao?


Bất quá, liên tưởng đến
đủ loại khác thường của Mân sơn Hạ Hầu gia, cái này ngược lại không tính là gì.


Tỉnh lại
, nàng xuống giường, cảm giác trong đầu vẫn còn điểm hỗn loạn. Nàng chậm rãi bước tới cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.


Trên hành lang
, một mảnh yên tĩnh.


Nhưng
trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.


“Có người không? Có
người hay không?”


Hiện tại nàng chỉ cần
đứng ở nơi không có người sẽ cảm thấy cảm giác khủng hoảng cường liệt.


Lúc này,
một bên hành lang khác, một người hầu mặc hồng y đi tới.


“Ngài tỉnh
rồi? Huyến Âm tiểu thư.”


Phải. Ta tỉnh...... Mang ta đi gặp Hạ Hầu Tiêu Nham.”


“Tiêu Nham tiên sinh đã
đi tới tông tộc. Hắn phân phó, chờ sau khi ngươi tỉnh lại liền mang ngươi tới nơi đó.”



“Cái kia......” Nàng tiếp tục hỏi:“Ta
rốt cuộc là làm sao vậy?”


Sau khi ngươi hôn mê, chúng ta liền đưa ngươi về, thay cho ngươi một bộ quần áo khác, sau đó cùng Thái Lam tiểu thư đưa những cỗ quan tài khác vào mộ địa.


Lúc này, Huyến Âm mới nhớ tới,
lúc trước Hạ Hầu Tiêu Nham có nói còn phải vận chuyển những cỗ quan tài khác. Bất quá vì nàng đã hôn mê cho nên không tham dự chuyện này. Cũng giống như mộ địa chôn tổ mẫu, trên Mân sơn không chỉ một chỗ.


“Các ngươi...... Đưa ta đi sao?”


“Đúng vậy. Nếu ngài
đã chuẩn bị tốt, liền có thể lên đường?”


Đương nhiên...... Có thể.”


Huyến Âm
hiện tại phải đi nơi đó gặp Hạ Hầu Dạ Vương. Dựa theo ước định giữa hắn và nàng......


Hiện tại nhớ lại...... Lúc trước, nhất thời dỗi
, liền quyết định cưỡi xe bus đường dài trở về Mân sơn thăm tổ mẫu đã qua đời, lúc nhìn thấy Hạ Hầu Dạ Vương liền bị hắn hấp dẫn.


N
am nhân này cảm giác giống như... nên hình dung thế nào mới tốt đây?


Đúng, giống như bóng tối vậy.


Thoáng như
không phải nhân loại. Chỉ cần bên cạnh hắn sẽ có cảm giác như bị hắc ám triệt để bao phủ.


Lúc ấy, nàng trong bộ dáng nữ phẫn nam trang
, chỉ dám đi Wc tại khu vực phục vụ Wc. Chủ yếu là vì nàng một thân nữ tính đi lại bên ngoài, làm vậy để phòng ngừa vạn nhất. Nhưng nàng tổng cảm giác, Dạ Vương dường như ngay từ đầu đã phát hiện ra giới tính chân chính của nàng.


Một lần đó, nữ nhân trung niên ôm hài tử trong lòng khóc không ngừng, mà chỉ vì Dạ Vương nhìn thoáng qua, hài tử kia lập tức liền dừng khóc.


Bóng tối...nam nhân kia... chính là bản thân của bóng tối.


Bản thân của hắc ám......


Trong Nhâm Thủy nghĩa trang, trước mắt còn không tới mười hồng y nhân. Những người này toàn bộ đều lưu lại chỉ vì Huyến Âm. Sau khi Huyến Âm tỉnh lại liền nhanh chóng động thân chuẩn bị hành lý.


Chỉ là...... Hiện tại thời tiết
vẫn tương đối lạnh. Nhưng vô luận là ai cũng chỉ mặc một thân hồng y đơn bạc. Lát nữa ra ngoài, sẽ không cảm thấy rất lạnh sao?


Bất quá bọn họ không ai có chút oán giận nào.


Không bao lâu, đến
cổng nghĩa trang, mấy hồng y nhân đều đã an ổn đứng tại đó.


Tiếp
theo...... Nàng liền cùng đám hồng y nô bộc này lên đường. Khác với Hạ Hầu Thái Lam được ngồi kiệu, Hạ Hầu Huyến Âm là người của phân gia chỉ có thể tự đi đường.


Mà từ Nhâm Thủy nghĩa trang tới đỉnh núi Tông gia, lộ trình tuyệt
đối không ngắn.


Một đoạn đường này cũng thực nặng nề. Chỉ cần Huyến Âm không chủ động mở miệng, bọn người hồng y sẽ tuyệt đối không nói chuyện. Về vấn đề tông gia, bọn bọ luôn trả lời không biết.


“Ba mươi hai......” Nàng bỗng nhiên nghĩ tới hắn,“Ba mươi hai hiện tại
hẳn đang ở Tông gia bên kia đi?”


“Đúng vậy.”

Câu trả lời vỏn vẹn chỉ có hai chữ.

“Các ngươi...... C
ó quen biết với ba mươi hai sao?”


“Xin hỏi...... Ngài hỏi
‘Ba mươi hai’ nào?”


“Ba mươi hai”
nào?


Nếu không phải
lúc trước từng kinh lịch qua chuyện của chín mươi chín, nàng tuyệt đối không hiểu những lời này.

“Ba mươi hai......
từng đổi qua rất nhiều người sao?”


“Theo ta biết, đổi qua ba lần.”


“Mỗi một lần thay phiên,
con số của các ngươi đều phải sửa lại một lần? Các ngươi có thể nhớ rõ sao?


“Không có vấn đề
.”


Mặc kệ
hỏi như thế nào, đối phương đều sẽ không thừa lời nói thêm một câu.


Nàng cũng
hiểu được, chỉ sợ có hỏi như thế nào cũng không hề có ý nghĩa, cuối cùng đành phải từ bỏ.


Thế nhưng,
lúc này nàng bỗng nghe được phía sau truyền tới một âm thanh.


“Là...... Là ngươi ! Hạ Hầu Huyến Âm !”


Nghe được thanh âm
này, Huyến Âm ngược lại hít một ngụm khí, nàng quay đầu nhanh chóng nhìn qua vị trí âm thanh truyền tới!


Đó là một thiếu nữ.


Chính là thiếu nữ đem bản đồ cho nàng!


Thiếu nữ
kia nhìn thấy nàng liền lập tức vọt lại!


Nhưng mà
một tên nô bộc hồng y đã đem nàng ta ngăn lại.


“Là ngươi......” Nàng thở phì phò chỉ Huyến Âm, hỏi:“
Nãi nãi ta đâu? Nãi nãi của ta ở nơi nào? Nàng tối hôm qua đưa ngươi xuống núi, liền không có trở về. Ta xuống núi tìm nhưng vẫn không thấy nãi nãi!”


Không có tìm
thấy sao?


Vậy thi thể... thi thể đi nơi nào rồi?


“Nãi nãi ở nơi nào? Trả lời ta !”


“Ta...... Ta không biết......” Huyến Âm hoảng loạn nói:“
Sau khi ta cùng nàng tách ra, ta không biết đã phát sinh cái gì......”


“Nói dối !
Ngươi nói dối! Vậy vì cái gì ngươi vẫn còn ở nơi này?”


Hồng y nô bộc
lên tiếng:“Ngươi dừng tay! Huyến Âm tiểu thư là người Hạ Hầu gia tộc, tuy chỉ là người phân gia, nhưng ngươi cũng không có tư cách chất vấn nàng.


Nhắc tới “Hạ Hầu gia”,
sắc hồng nhuận trên mặt thiếu nữ mất hơn phân nửa!


Hạ Hầu gia tại Mân sơn
hiển nhiên có lực uy hiếp khủng bố.


“Còn có......” Hồng y nô bộc tiếp tục nói:“Từ nơi này
đi tới 1 km chính là lãnh địa Hạ Hầu gia tộc, tuyệt đối không thể bước vào, ngươi cũng biết đi? Nếu đá biết vậy thì nên rời đi là hơn.”


Thiếu nữ bị hồng y nô bộc ngăn lại, nhìn Hạ Hầu Huyến Âm
nghiến răng nghiến lợi nói:“Bản đồ......”


Nghe được
hai chữ “Bản đồ”, mặt Hạ Hầu Huyến Âm trắng đến mức như tờ giấy, nàng vội vàng tiến tới trước mặt thiếu nữ kia, vung tay tát một cái!


Sau một cái tát, nàng thở phì phò nói:“Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì ! mau cút đi !”


Sự tình về bản đồ....không thể để cho bất luận kẻ nào biết!


Nhất là
người nhà Hạ Hầu!


Mà thiếu nữ
kia bị một tát này đánh cho phát mộng.

Huyến Âm
cũng không tiếp tục để ý mà quay người tiến thẳng về phía đỉnh núi.


“Ngươi
quay lại đây cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Hạ Hầu Huyến Âm !”


T
hanh âm thê lương khiến trái tim Hạ Hầu Huyến Âm đập nhanh không thôi.


Nhật thực...... Đến
ngày nhật thực... người chết sẽ hóa thành lệ quỷ thức dậy...


Thiếu nữ kia không tìm thấy thi thể tổ mẫu nàng...... Như vậy, cái thi thể kia ở nơi nào rồi?[ chưa xong còn tiếp..]