8/14/2017

Posted by Unknown |


Chín mươi chín giờ phút này giống như bị thu lấy hồn phách, trở thành một khối cương thi. Vô luận Huyến Âm kêu gọi như thế nào cũng không có ý nghĩa.


Hạ Hầu Tiêu Nham lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, nói:“Nàng đã không
còn khả năng tỉnh lại.”


“Nàng......
tim nàng vẫn còn đập a!”


Đội ngũ của chúng ta sẽ không dừng lại. Nếu ngươi vẫn cố chấp đứng ở nơi này, ngươi sẽlạc đường’.”


Vĩnh viễn lạc đường......


Đối với điểm này, Huyến Âm
không hề có bất cứ hoài nghi.


Mà quả thực......
đội ngũ đưa ma vẫn tiến về phía trước, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ triệt để bị lạc đường ở trong này.


Mưa đem thân thể
nàng xối cho ướt đẫm.


“Ta sẽ không
đứng lại đợi ngươi.”


Đây là
cảnh cáo cuối cùng của Hạ Hầu Tiêu Nham.


Nhìn đội ngũ
lướt qua bên người, Huyến Âm rốt cuộc cảm nhận được một tia sợ hãi. Tiếp tục đứng ở nơi này sẽ phát sinh chuyện gì, nàng so với ai đều rõ ràng hơn cả......


“Đi.”


Tiêu Nham không cho nàng bất cứ thời gian do dự.
Đội ngũ này không thể dừng lại.


Huyến Âm ngẩng đầu lên. Mưa theo
má nàng rơi xuống, mà ánh mắt nàng đang nhìn thẳng vào đôi mắt lãnh khốc của Hạ Hầu Tiêu Nham.


Cuối cùng,
cánh tay của chín mươi chín nàng đang cầm, rủ xuống.


Hạ Hầu Tiêu Nham
đánh ánh mắt với một hồng y hạ nhân, người đó lập tức hiểu ý, bung dù ra. Còn Huyến Âm chỉ có thể chống đỡ cơ thể đã xụi lơ vô lực, một lần nữa đứng lên.


Cuối cùng, nàng
tiếp tục di động theo đội ngũ đưa ma. Nàng thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn chín mươi chín nằm trên mặt đất, nhưng ngoại trừ nàng ra, không có bất cứ người nào chú ý tới chín mươi chín. Giống như...... Nàng là người căn bản không hề tồn tại


M
ột lần này, nàng nhìn vị tôi tớ che dù cho nàng, hỏi:“Xin hỏi...... Con số của ngươi là?”


“Chín mươi chín.”


“C
hín...... Chín mươi chín?”


“Đ
úng. Ta vốn là số 100, hiện tại chín mươi chín đã không còn, cho nên ta hiện tại chính là chín mươi chín .”


Nguyên lai......
như thế.


Con số này bất quá chỉ là biệt hiệu thuần túy, biệt hiệu có thể bị thay thể bởi bất luận kẻ nào, chỉ thế thôi. Từ nay về sau. Chín mươi chín liền triệt để không còn tồn tại, không có bất luận kẻ nào nhớ tới nàng.


Cuối cùng, Huyến Âm
vẫn là không thể không tiếp thụ loại không khí quỷ dị này.


Đúng vậy...... Không phải
cũng giống như chính mình sao?


Nàng vì tấm bản đồ kia mà giết người. Nhưng
cho đến bây giờ, nàng cơ hồ chưa từng vì hành vi giết người mà thấy có nửa phần ác cảm. Thậm chí, còn không nhớ tới vị lão phụ nhân đã bị nàng giết chết kia. Bởi thế, sự quỷ dị của hồng y nô bộc cũng không cần phải lấy làm kỳ quái.


Điểm này, vô luận đối với diễn viên
hay là đối với nhân vật mà nói, đều là như vậy.


Đội ngũ
đi tới phía trước, tiền âm phủ cuồn cuộn không ngừng rải rác trên bầu trời, tiếp theo lại từ trên bầu trời rơi xuống. Huyến Âm nhìn những tờ tiền âm phủ nằm tán loạn trên mặt đất kia... không, hẳn có thật nên gọi là ngân phiếu âm phủ sao? Thật để cho người chết sử dụng? Huyến Âm tin tưởng, cái này cũng không phải tiền âm phủ bình thường trên ý nghĩa, mà là một loại tiền âm phủ chân chính được người chết sử dụng!


Lúc này,
con đường càng ngày càng lầy lội, mà bầu trời cũng ngày càng âm u.


Đúng lúc này, Hạ Hầu Tiêu Nham thanh thanh cổ họng, hô:“Đốt đèn lồng...... Đưa người chết lên đường !”


Vì thế...... Một đám
người hầu hồng y trong cơn mưa to lớn này, bắt đầu châm đèn lồng đỏ trong tay! Ở dưới cơn mưa, sau khi một đám đèn lồng được đốt lên liền trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối! Mà kế tiếp cần làm là, theo ánh lửa này đi tới!


Giống như...... Ma trơi vậy !


Không...... Huyến Âm lúc này cảm giác
, thật sự là ma trơi !


T
iếp theo, gia nhân hồng y lại tiếp tục tấu nhạc buồn.


“Chớ dừng lại...... Chớ lưu luyến...... Bụi về bụi, đất về đất......”


Lúc này, Huyến Âm nghe bọn họ diễn tấu
đoạn âm nhạc thực kỳ quái, bắt đầu ẩn ẩn có một tia cảm giác quỷ dị.


“Theo sát ánh lửa kia.” Phía sau truyền đến
giọng nói của Hạ Hầu Tiêu Nham:“Nếu ánh lửa kia biến mất trước mặt ngươi, ngươi liền vĩnh viên không trở về được.


Huyến Âm càng
đi tới trong lòng lại càng có cảm giác lo sợ. Từ khi nàng sinh ra tới nay, chưa bao giờ có dự cảm bất an cường liệt như vậy.


Cứ tiếp tục đi tới mà nói... nàng có thể sẽ trở thành giống như chín mươi chín các nàng?


Nhưng là
hiện tại đã không thể quay đầu. Đội ngũ đưa ma này tuyết đối không thể dừng lại. Tuyệt đối không thể !


Không biết
qua bao lâu...... Nàng bỗng nhiên cảm giác...... mưa, ngừng.


Đúng vậy, ngừng. Trên bầu trời, cũng không
còn tiếng sấm. Nhưng quỷ dị là, thiên không như trước một mảnh tối đen !


Nên biết, dựa theo thời gian tính toán, hiện tại hẳn là khoảng buổi chiều ba bốn giờ, còn xa mới tới buổi tối a! Nhưng hiện tại thời gian so với rạng sáng hai ba giờ còn muốn tối hơn!


Trước mắt,
ánh sáng chỉ có vài cái “Ma trơi” đang thiêu đốt kia chỉ dẫn đoàn người mặc quần áo đỏ, ngâm xướng nhạc buồn... một màn này khiến nàng cảm giác, chính mình dường như đang bị dẫn độ vào địa ngục...


“Nôn......”


C
ũng chưa ăn được bao nhiêu, thế nhưng nàng vẫn một lần nữa nôn mửa.


“Nôn...... Nôn...... Nôn nôn nôn nôn nôn nôn......”


Nàng cơ hồ nôn đến mức ngay cả dịch vị
cũng phun ra, mà “Chín mươi chín” ở một bên còn vì nàng vỗ lưng.


“Ngài không có việc gì
chứ? Huyến Âm tiểu thư?”


Phải...vẫn còn... hoàn hảo......”


Huyến Âm
nôn tới mức cả người thoát lực, chân tay run rẩy, hỏi:“Còn...... Còn bao nhiêu xa mới tới được tông mộ Hạ Hầu gia?”


Thế nhưng còn không đợi “Chín mươi chín”
mở miệng, nàng đã tự trả lời:“Cho dù hỏi ngươi thì có tác dụng gì...... Ngươi khẳng định không biết ......”


“Phù phù”......


“Phù phù”......


Một đường đi tới, hạ nhân hồng y một người tiếp một người ngã xuống, nhưng không có bất luận kẻ nào để ý, bước chân vẫn tiếp tục lặng lẽ đi về trước.


“Sắp đến
rồi, ngươi nhẫn nại một chút.”


Lúc này, Tiêu Nham phía sau nói:“Nhớ kỹ, vô luận phát sinh sự tình gì
cũng phải đuổi kịp đội ngũ, hiểu không?


“Thật sự......
sắp tới rồi sao?”


“Ân
, rất nhanh sẽ đến.”


“Ta......
có thể, sẽ giống như chín mươi chín các nàng......”


“Sẽ không. Điểm này
ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Bởi vì ngươi là người nhà Hạ Hầu, cho dù là huyết mạch phân gia, người cũng là họ Hạ Hầu. Cho nên, ngươi cùng mấy tên nô bộc này bất đồng.”


Trước mặt
những hạ nhân mặc hồng y đem hai chữ “Nô bộc” nói ra khỏi miệng, nhưng mọi người lại không có nửa điểm phản ứng.


“Bất quá......
cùng so sánh với tông gia, người phân gia chúng ta bất quá cũng chỉ là cao hơn nô bộc một điểm mà thôi. Chỉ kém, không bị đánh số.”


Người phân gia là nô bộc cho người Tông gia sao? Đối với điều này, Huyến Âm hoàn toàn tin tưởng. Sau khi chết đi được táng tại nơi phổ thông cùng dân chúng trên Mân sơn, không được tiến vào trong mộ địa gia tộc. Người Trung Quốc đối với quy cách mai táng cực kỳ coi trọng, chỉ riêng từ điểm này, đủ để nhìn ra sự cách biệt cự đại giữa người tông gia cùng phân gia.


“Hồng y nhân...... Còn
bao nhiêu người có thể trụ đến cuối cùng?”


“Sẽ không chết tuyệt, ngươi yên tâm đi.”


Đối với
người nhà Hạ Hầu mà nói, nô bộc hồng y chỉ là vật phẩm tiêu hao mà thôi. Chỉ cần không chết tuyệt là được. Điều bọn họ lo lắng chỉ là cái này. Người nhà Hạ Hầu, căn bản không thể xem như người, mà so với cầm thú còn càng không bằng.


Đúng lúc này...... Một trận
cuồng phong bắt đầu đánh tới......


Tiếp
theo nàng nhìn thấy, ở phía trước cách đó không xa, xuất hiện ánh lửa mới.


Đó là...... Một
ánh lửa màu u lam!


Vài
ngọn lửa như vậy xuất hiện ở tiền phương.


“Đó là
cái gì?” Huyến Âm nhìn ánh lửa màu u lam, trong đầu sinh ra một khái niệm, chính là...


Ma trơi !


Nếu
ở địa phương khác nhìn thấy, nàng có lẽ còn không dễ dàng nghĩ tới hai từ “Ma trơi” , thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác. Nàng hiện tại khó có thể mà ức chế không liên tưởng tới cái này.

“Đừng nói.” Hạ Hầu Tiêu Nham dùng
âm thanh thấp đến mức chỉ có nàng nghe được.


Đúng lúc này,
ánh lửa màu đỏ của hồng y nhân tại phía trước đối diện với ánh lửa màu u lam liền dừng lại.


Dưới ánh đèn lồng, nàng
vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng phía trước, nhưng vào lúc này, nàng lại hoàn toàn không nhìn rõ cảnh tượng đối diện.


Bất quá...... Chính mình bên này, nàng
nhìn thấy đám hồng y nhân lưng đeo cỗ quan tài hướng về phía vị trí ánh lửa màu lam di động tới!


Cái này...là đang làm cái gì...


Mà càng quỷ dị là,
thời điểm sau khi đám người hồng y nâng cỗ quan tài đi về phía đối diện, Huyến Âm liền không thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ nữa.


Thật lâu sau,
vài tên hồng y nhân một lần nữa từ phía hắc ám đối diện trở về.


Tiếp theo, những ánh lửa “Ma trơi” u lam cứ như vậy trong tầm mắt, dần dần biến mất.


“Có thể
rời đi rồi.”


Kết thúc?


Như thế này liền kết thúc?


Tông mộ đâu?
Đây là nơi gọi là tông mộ sao?
 

Bất quá, mặc kệ như thế nào, chỉ cần kết thúc liền
tốt rồi. Lữ trình quỷ dị này nàng một giây cũng không muốn tiếp tục, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng chấm dứt hết thảy.


Quả nhiên, phía trước truyền đến
giọng nói của Hạ Hầu Thái Lam:“Có thể . Hiện tại...... liền trở về!”


Huyến Âm bỗng nhiên ý thức được, một lần lữ trình này mang
theo nhiều hồng y nhân như thế, mục đích chỉ sợ  là vì trên đường có vô số hồng y nhân sẽ ngã xuống, cho nên mới cần nhiều thay thế phẩm như vậy. trên thực tế nếu không suy xét tới điều này, hoàn toàn không cần nhiều người như vậy!

Hạ Hầu gia......
đến cùng là gia tộc gì?


Tiếp
theo, đội ngũ bắt đầu thay đổi, phản hồi về đường cũ mà đi.

Mà Huyến Âm thỉnh thoảng
lại nhìn về nơi hắc ám kia.


Những “Ma trơi” u lam đã biến mất trong tầm mắt.


T
rong hành trình trở về, ngược lại không có người ngã xuống. Hơn nữa lộ trình đi đường so ra thoải mái hơn lúc trước nhiều.


Chỉ là...... Thiên không vẫn vô cùng tối đen, điểm này thủy chung không có thay đổi. Cũng chính vì như thế, nàng căn bản không thể xác nhận
cảnh tượng chung quanh.


Buổi tối hôm nay ngươi và ta cùng nhau đến tông gia bên kia. Trước buổi tối ngày mai, người nhà Hạ Hầu vô luận là tông gia hay là phân gia, đều phải gác đêm tại tông gia.”


Gác đêm?


V
ì người chết trong quan tài kia sao?


Lúc này, trong đầu Huyến Âm lập tức hiện ra Hạ Hầu Dạ Vương. N
ếu đến chỗ đó liền có thể nhìn thấy nam nhân thần bí kia...... 



8/12/2017

Posted by Unknown |


Bên ngoài Nhâm Thủy nghĩa trang, mưa vẫn rơi như trút nước.


Mà giờ khắc này...... Một đám đám nô bộc
hồng y đem cỗ quan tài mầu đỏ kia khiêng lên. Ít nhất hơn mười lăm tên nô bộc hồng y vây quanh cỗ quan tài. Mà Hạ Hầu Thái Lam ngồi trong cỗ kiệu phía trước.


Đại đa số nô bộc vẫn chưa bung dù. Nhưng
trong mưa rền gió dữ này lại không có một người nổi lên thần sắc oán giận, hoàn toàn là một mảnh rất tự nhiên.


“Ngươi, đi theo
phía sau cỗ kiệu của Thái Lam tiểu thư, nghe theo nàng chỉ thị. Nhớ kỹ...... Nhất định, phải chặt chẽ đi theo.”


Đây là Hạ Hầu Tiêu Nham
dặn dò đối với Huyến Âm.


Mà Huyến Âm rất rõ ràng, tuyệt không
thể dễ dàng vi phạm lời dặn này.


Đi theo
phía sau cỗ kiệu màu đỏ, một nữ phó che dù cho nàng. Một hàng đội ngũ bắt đầu tiến lên.


Mà trong quá trình này......
còn có nô bộc hồng y ở phía trước tấu nhạc buồn, bên cạnh có người hô lớn:“Một đường đi an lành...... Một đường an lành...... Chớ lưu luyến, sớm trở lại......”


Theo sau...... Đám hồng y nô bộc
bắt đầu hướng lên trời... vung lên thật nhiều tiền âm phủ!


Tiền âm phủ !


Trong đó
có một tấm bay múa trước dù của nàng. Huyến Âm nhìn mấy tờ tiền âm phủ này cùng với loại bình thường hay dùng trong mai táng hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng đều là loại ngân phiếu cổ đại, hơn nữa mặt trên đích xác còn có tên cửa hàng có thể đổi bạc.


Chế tác
thế mà cực kỳ tinh xảo!


“Tiểu thư,”
thiếu nữ bung dù phía sau cho nàng đã ướt sũng:“Ngàn vạn lần chớ nên nhặt những tờ ngân phiếu âm phủ kia lên.”


Ngân phiếu âm phủ?”


“Đúng vậy.”


Người bình thường......
sao lại nói như vậy? Nghe theo cách nói của nàng, phảng phất như, thật sự có thể sử dụng loại tiền âm phủ này vậy!



“Âm phủ...... Chẳng lẽ thật sự...... Có âm phủ sao?”


Kia thiếu nữ lại
nói:“Ta cũng không biết...... Chỉ là, hẳn là có đi......”


Đội ngũ
vẫn đều đặn tiến lên như trước.


Huyến Âm bắt đầu ý thức được một việc.
Đội ngũ này hoàn toàn là do do Hạ Hầu Thái Lam điều khiển. Một khi tới lối rẽ nào đó, Hạ Hầu thái Lam sẽ từ trong cỗ kiệu vươn một bàn tay ra, chỉ vào con đường tiếp theo phải đi. Sau đó, người nâng kiệu sẽ tiến lên theo hướng nàng chỉ.


Cái này không phải rất kỳ quái sao?


Một khi đã
coi trọng nhiệm vụ vận chuyển cỗ quan này như vậy, sao có thể xảy ra chuyện hoàn toàn không biết đường? Nếu là người phân gia còn không tính, nhưng những tôi tớ nâng kiệu đều là tôi tớ bên tông gia a! Chẳng lẽ con đường chỉ có Tông gia mới được phép biết? Nhưng cho dù là như thế, chỉ cần đi một lần không phải sẽ nhớ kỹ đường đi hay sao? Không có khả năng, đi một lần liền quên hết...


Một giây này, trong lòng Huyến Âm bỗng nhiên run lên.


Đi một lần...... Lạ
i như trước không nhớ được đường đi......


Nàng ý thức được một
chuyện, lúc trước nàng dựa theo tấm bản đồ kia đi tới nghĩa trang Nhâm Thủy, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không nhớ rõ, nàng đi con đường nào để đến nghĩa trang Nhâm Thủy.


Hiện tại...... Cũng giống
vậy......


Nàng
nhìn cỗ kiệu kia bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ.


Lúc này,
Hạ Hầu Thái Lam ngồi ở trong đó, chẳng lẽ...... Cũng đang nắm giữ một tấm bản đồ? Nàng hiện tại...... đang ra lệnh dựa vào bản đồ sao?



Mà lúc này, chính nàng phát hiện ra bản thân đã không nhớ rõ, không nhớ rõ từ nghĩa trang Nhâm Thủy đi con đường nào để tới nơi đây!


“Cái kia...... Ngươi
gọi là gì?” Nàng nhìn thiếu nữ bung dù lên tiếng.


“Chín mươi chín.”


“Chín mươi chín...... Ngươi còn nhớ
con đường vừa rồi không?”


Chín mươi chín trầm mặc vài giây, tựa hồ
cảm thấy vấn đề này thực đột ngột, một lúc sau mới trả lời:“Con đường tới tông mộ Hạ Hầu gia, hạ nhân chúng ta làm sao có tư cách biết?


“Không...... Không phải ý này, ngươi
không nhớ vừa đi qua con đường như thế nào sao?”


“Ta không biết......
chuyện về Hạ Hầu gia, chúng ta cái gì cũng không cần hỏi.”


Những người hầu không có tên của mình, so với rối gỗ không khác bao nhiêu khiến Huyến Âm có một cảm giác sởn tóc gáy. Bọn họ dường như căn bản không có cái tôi , mà chỉ là khôi lỗi Hạ Hầu gia cố ý an bài.


Bản đồ......


Nàng đã xác định
, trên tay Hạ Hầu Thái Lam có một tấm bản đồ!


Theo thời gian
trôi qua, nàng bắt đầu ý thức, chung quanh trở nên càng ngày càng hoang vu. Nguyên bản, trên mặt đất ít nhiều còn nhìn thấy chút cỏ dại, nhưng lúc này ngay cả một ngọn cỏ úa cũng không có nhìn tới. Trên mặt đất, ngay cả một tảng đá cũng không có , tựa hồ toàn bộ đều bị phong hoá thành hạt cát.


Đúng lúc này, bỗng nhiên......


“Phanh” !


Một người hầu hồng y ngã xuống !


Huyến Âm sửng sốt nhìn hắn, vừa tính muốn dừng
chân, chín mươi chín lập tức nói:“Huyến Âm tiểu thư, ngàn vạn chớ quay đầu. Từ giờ trở đi, mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì cũng không được dừng lại hay quay đầu.


“Người kia......
hẳn té xỉu?”


“Không thể tiếp tục đi tới
, chúng ta không cần quản tới hắn.”


“Nhưng
rõ ràng có người ngã xuống mà?”


“Huyến Âm tiểu thư...... Nếu ngươi hiện tại
muốn dừng lại xem xét hắn, đội ngũ tuyệt đối sẽ không dừng lại . Một khi thoát khỏi đội ngũ...... Ngươi sẽ vĩnh viễn ‘lạc đường’.”


“Lạc đường?”


“Đúng vậy.” Chín mươi chín phi thường t
ận tâm giải thích:“Ta nghe nói trong Mân sơn có vài con đường, nếu không có ‘Bản đồ’ sẽ triệt để bị ‘lạc đường’, vĩnh viễn không thể tìm thấy con đường ra chính xác.”


Cho dù thực sự lạc đường, tốn chút thời gian, cuối cùng cũng sẽ...


“Vô dụng
. Lúc trước có vài hồng y nô bộc từng làm như vậy, nhưng bọn hắn đều không ngoại lệ... tất cả đều lạc đường. Sau đó ta chưa từng nhìn thấy bọn họ nữa. Dường như... không còn ở Mân sơn, hoặc là bất cứ nơi nào trên thế giới này.


Một lời khuyến Huyến Âm cảm giác sởn tóc gáy.


“Cho nên...... Tất yếu
phải có bản đồ của người nhà Hạ Hầu, bằng không, chúng ta sẽ triệt để lạc đường.


“Bản đồ”...... Đến tột cùng là thứ quỷ dị gì? Không có bản đồ, liền không thể đi
theo đúng con đường chính xác, sẽ vĩnh hằng lạc đường?


giờ phút này, một hồng y nô bộc khiêng quan tài bỗng nhiên cũng ngã xuống! Thế nhưng một hồng y bên cạnh dùng tốc độ thật nhanh xông tới tiếp lấy chỗ trống, tên nô bộc kia bị bỏ mặc trên mặt đất, nhưng không một ai để ý tới hắn, tựa như hắn không tồn tại vậy!


Huyến Âm lúc này mới ý thức được......
nhiều nô bộc vây quanh cỗ quan tài này, hẳn không chỉ riêng bảo vệ, mà nhiều hơn chính là để thay thế kẻ ngã xuống!


Đối
với Hạ Hầu gia tộc mà nói, tính mạng của mấy nô bộc này chỉ sợ ngay cả chó cũng không bằng! Tùy thời đều có thể vứt bỏ!


Thế nhưng
so với cái này càng đáng sợ hơn là...... những nô bộc khác cũng coi chuyện này là lẽ tự nhiên! Đến cùng vì cái gì mà bọn họ đối với Hạ Hầu gia tộc khắc sâu nô tính như vậy? Cho dù nô lệ cực nghe lời nhất chỉ sợ cũng không được giống như bọn họ!


“Chín mươi chín...... Ngươi......
có muốn cùng che dù với ta hay không?”


“Huyến Âm tiểu thư...... Ta chỉ là
một nô bộc, sao có thể che dù chung cùng ngươi?


Biểu tình tựa như máy móc, ngây ngốc nói ra lời này khiến Huyến Âm không rét mà run.


Theo đội ngũ đi tới, ng
ười ngã xuống càng ngày càng nhiều

Nhưng vào lúc này......


“Phù phù” !


Chín mươi chín,
ở bên cạnh Huyến Âm ngã xuống! Cái ô vô lực rơi trên mặt đất, bản thân chín mươi chín, hai mắt trở nên vô thần, dại ra, giống như bị hút đi hồn phách !


Một nữ tử hồng y khác ở phía sau nhanh chóng chạy tới, một tay nhặt dù lên, mà vì động tác của nàng nhanh quá, chân của nàng thế nhưng đạp lên cằm chín mươi chín!


“Xin lỗi tiểu thư, ta
thay nàng che cho ngươi.”


Quá trình này... cực kỳ tự nhiên, giống như chín mươi chín đổ trên mặt đất là rác rưởi, triệt để bị bỏ qua, không có bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn nàng một cái!


Huyến Âm một phen đẩy thiếu nữ
trước mắt ra, rit gào với nàng:“Nàng là một người a ! Ngươi đang làm cái gì !”


Tiếp
theo nàng vội vàng nâng chín mươi chín từ trên mặt đất dậy:“Chín mươi chín ! Chín mươi chín !”


Thiếu nữ này vẫn một đường che dù cho nàng, bị mưa xối đến cả người ướt sũng, thể chất kém một chút liền có thể cảm mạo. Nàng sao có thể nhìn nàng ấy gục trên mặt đất mà không quan tâm?



Nhưng, chín mươi chín lại không có nửa điểm đáp lại, ánh mắt của nàng cực kỳ ngây ngốc, đối với
sự kêu gọi của Huyến Âm không bất cứ phản ứng !


“Dừng lại ! Thái Lam tiểu thư !” Nàng đối với
cỗ kiệu màu đỏ phía trước hô to:“Mau dừng lại !”


Nhưng
mọi người trên đường đều như biến thành kẻ điếc, cứ thể thẳng tắp đi tới không có nửa phần dừng lại. Mà phía sau có một nô bộc đi tới, mắt thấy liền muốn đạp lên người chín mươi chín!


“Ngươi
vòng qua cho ta! Không thấy nơi này có người sao? Thái Lam tiểu thư, cầu ngươi dừng lại đi ! Tạm thời dừng một chút hẳn không có bất cứ vấn đề nào !”


Nhưng...... Không có bất cứ tác dụng.


Cỗ kiệu màu đỏ phía trước...... Ngay cả nửa điểm đáp lại cũng không có !


Mà lúc này, Tiêu Nham nhanh chóng chạy tới, một phen kéo Huyến Âm
lên !


“Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi tụt lại phía sau...... Ngươi sẽ triệt để ‘Lạc đường’, ta cũng không thể nào cứu được ngươi!”


“Dừng lại !” Huyến Âm cuồng loạn quát
lên:“Nhanh dừng lại cho ta !”


Một đạo
sấm chớp xẹt qua thiên không, thoáng như đem bầu trời... triệt để biến thành hai nửa![ chưa xong còn tiếp..] 

8/11/2017

Posted by Unknown |


Một cánh cửa cũ kỹ được hai nô bộc mặc hồng y tầng tầng kéo ra.


“Thật lạnh !”


Đây là
cảm giác đầu tiên của Huyến Âm khi tiến vào gian mật thất này.


Mật thất âm u  rộng ước chừng hơn ba trăm phương, mà ở vị trí chính giữa, được đặt một khối quan tài màu đỏ.


“Dùng ‘Ngàn năm băng phách’
giúp xác chết không thối rữa, lấy ‘Xích Long Thần Mộc’ làm áo quan trấn áp xác chết...” Hạ Hầu Thái Lam thở sâu:“Quả thực là hảo danh tác của gia tộc.”


“Như thế nào? Thái Lam tiểu thư không biết việc này?”


“Ngươi nói đùa, cha ta tuy là
người Tông gia, nhưng thủy chung cũng không phải gia chủ, tất cả công việc vẫn là do gia chủ định đoạt. Như thế xem ra, Tiêu Nham, ngươi là người phân gia nhưng rất tin tưởng gia chủ a.”


Thời điểm Thái Lam nói lời này, ánh mắt cố ý vô tình chuyển tới trên người Tiêu Nham, ý vị thâm trường.


Mà Huyến Âm
lại chà xát hai tay, nhìn cỗ quan tài màu đỏ kia. “Xích Long Thần Mộc”? Đó là vật gì?


“Tiêu Nham, không phải ta không tin ngươi, việc này
thật sự rất quan trọng, không cho phép có sai lầm, cho nên, ta muốn tự nghiệm chứng thi thể.”


Tầm mắt Thái Lam gắt gao nhìn chằm chằm cỗ quan tài, ngữ khí tuy vững vàng lại không mất đi sự sắc sảo. Mặc dù là Hạ Hầu Huyến Âm, cũng nghe ra được chút ý vị.


“Thái Lam tiểu thư, việc này...... Chỉ sợ?”


“Ta chỉ là làm theo phép. Một trăm lẻ sáu, một trăm lẻ bảy, các ngươi
đi mở áo quan !”


Thái Lam
nói ra những lời này, Huyến Âm tự nhiên hiểu... Thái Lam không hề tín nhiệm đối với Tiêu Nham.


Trong cỗ quan tài này, đến tột cùng
là ai lại có thể khiến Hạ Hầu gia tộc coi trọng như thế?


Huyến Âm
khó có thể phỏng đoán được đáp án. Hạ Hầu gia tộc  bí ẩn sâu nặng, làm người ta thực sự không thể lý giải nổi toàn cảnh.


Mà lúc này,
hai người được gọi là “Một trăm lẻ sáu” cùng “Một trăm lẻ bảy” đi về phía cỗ quan tài màu đỏ.


“Hãy khoan !” Tiêu Nham bỗng nhiên chặn lại:“Thái Lam tiểu thư. Đem
quan tài xích long thần mộc mở ra, sợ là có điều không ổn! Thỉnh cân nhắc!”


Nhưng Thái Lam lại nói:“Việc này
ta sẽ tự xử lý, Thần Mộc xích long trấn áp thi này đã lâu, quả quyết không thể trong nháy mắt gặp chuyện không may.”


“Mặc dù như thế, cũng
nên phòng ngừa vạn nhất?”


“Tiêu Nham...... Ngươi nhiều lần ngăn cản, chẳng lẽ thật nghĩ
gia chủ tin cậy ngươi, người liền có thể xem nhẹ người Tông gia?


Lời này vừa
ra, tương đương đặt tông gia và phân ra vào mâu thuẫn. Hạ Hầu Tiêu Nham nếu tiếp tục ngăn cản, hậu quả chỉ sợ sẽ rất nghiêm trọng !


“Ta thụ
lệnh gia chủ trông coi cỗ quan này, tuyệt không cho phép có biến cố xảy ra! Hy vọng Thái Lam tiểu thư có thể hiểu cho !”



Huyến Âm nhìn ra...... Hạ Hầu Thái Lam đối
với Hạ Hầu Tiêu Nham hoàn toàn không tín nhiệm. Chẳng lẽ...... Nàng hoài nghi thi thể trong quan tài bị đánh tráo? Vì thế nàng không khỏi nhớ tới trong giờ cơm lúc trước, Tiêu Nham mang người rời đi, nghĩ đến...... hẳn là quan tài có biến cố?


Chẳng lẽ
lúc này, hắn đang che giấu biến cố kia sao?


Huyến Âm nghĩ tới
quỷ ảnh xuất hiện trong nghĩa trang đêm qua......


Xích Long Thần Mộc chi quan. Chẳng lẽ là vì phòng ngừa “Thi biến”
mà cố ý đúc thành ? Nếu quả thật như thế mà nói, vì sao vẫn xảy ra vấn đề?


Lúc này
, nàng bỗng nhiên liên tưởng đến một chuyện, tại thời điểm phát sinh biến cố, Hạ Hầu Dạ Vương cũng đồng thời xuất hiện ở nơi này.


Trong đó...... Chẳng lẽ không có liên hệ
sao?


Nhưng là...... Dạ Vương hẳn không có khả năng mang
khối thi thể kia đi mới đúng a! Thời điểm hắn xuất hiện trước mặt mình, trên người không có mang theo thứ gì đủ để giấu một cỗ thi thể!


“Thái Lam tiểu thư...... Hôm nay nếu xảy ra chuyện, ta không thể
cho gia chủ một cái công đạo, cho nên, đành đắc tội !”


Phải biết Nhâm Thủy nghĩa trang dù sao cũng là địa bàn của Hạ Hầu Tiêu Nham! Trong nhất thời, khí thế có chút giương cung bạt kiếm!


“Hạ Hầu Tiêu Nham, ngươi là
người phân gia, chẳng lẽ muốn phạm thượng tạo phản?” Hạ Hầu Thái Lam không giận cười, căn bản không đem lời uy hiếp đặt trong lòng.


“Ta chỉ thừa hành
mệnh lệnh của gia chủ.”


“Gia chủ có từng khiến ngươi
có thể đối với ta vô lễ như thế? Cha ta là em trai của gia chủ, ta phụng mệnh đến đây vận chuyển quan tài này vào tông mộ! Nếu ngươi nhất định không muốn để ta nghiệm quan, ta hôm này chỉ có thể dùng sức mạnh!


Hạ Hầu Thái Lam lúc này có thể nói là không nộ mà uy,
hồng y tôi tớ phía sau lần lượt ùa lên. Hiển nhiên nếu Hạ Hầu Tiêu Nham tiếp tục ngăn trở, sẽ biến thành một hồi tranh đấu giữa Tông gia cùng phân gia!


Hạ Hầu Tiêu Nham cuối cùng
dường như hạ quyết tâm, nói:“Một khi đã như vậy, ta có một chủ ý !”


Sau đó hắn chỉ vào Hạ Hầu Huyến Âm, nói:“Nàng chính là tôn nữ của Hạ Hầu Thanh Liên, để nàng tới khai quan có thể đem khả năng phiêu lưu giảm tới thấp nhất. Không biết...... ý ngài thế nào?”


Hiển nhiên, Hạ Hầu Tiêu Nham
đã làm ra nhượng bộ, nếu Hạ Hầu Thái Lam vẫn quyết giữ ý mình như trước, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ khó có thể thành.


Hạ Hầu Thái Lam nhìn Hạ Hầu Huyến Âm, tựa hồ
hiểu được mục đích ban đầu của Hạ Hầu Tiêu Nham, chính là cái này đi.


Hắn
đang tính toán cái gì? Hắn có âm mưu ? Thế nhưng, lời nói của hắn lại rất hợp tình hợp lý.


“Một khi đã như vậy......
được thôi.”


Thái Lam cuối cùng thỏa hiệp, đi đến
trước mặt Hạ Hầu Huyến Âm, một đôi mắt trong veo đánh giá nàng:“Tùy ngươi tự mình khai quan! Ta sẽ ở sau người giám sát ngươi. Nếu ngươi dám làm ra bất cứ hành động dư thừa nào, bia mộ của ngươi ngày hôm nay liền có thể sử dụng!”


Uy hiếp trần trụi, hơn nữa lại nói cực kỳ đúng lý hợp tình!


Thế nhưng
tình huống trước mắt, sẽ không chấp nhận một câu nói không từ Huyến Âm. Bất cứ lẽ thường nào cũng không thể sử dụng trên người Hạ Hầu gia tộc!


“Ta biết......”


Sau đó, Hạ Hầu Huyến Âm đi tới trước cỗ quan tài màu đỏ.


Trong quan tài
phóng ra khí tức cực kỳ lạnh lẽo, tựa như giường hàn ngọc trong thần điêu hiệp lữ của Kim Dung vậy !


“Ngươi không cần lo, Xích Long Thần Mộc sẽ trung hòa
hàn ý của ngàn năm băng phách, ngươi chỉ cần đem quan tài mở ra là được!


Cái này... khí lực của ta hẳn là không thể mở ra được?”


Mật độ của Xích Long Thần Mộc so với gỗ phổ thông thấp hơn, ngươi không cần lo lắng.”


Hạ Hầu Thái Lam
đi theo sau lưng nàng, lúc nào cũng giám thị hành động của nàng.


Vì thế...... Huyến Âm vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm
vào nắp quan tài. Sau đó, nhắm hai mắt lại, bắt đầu dùng sức......


Nắp quan tài bị nàng đẩy ra.


Trong quá trình này, nàng
đều không có mở mắt.


Thế nhưng...... Một cỗ
hàn ý cường liệt đập thẳng vào mặt, khiến nàng cảm giác được một loại khí tức âm trầm.

Nàng...... Không dám
nhìn vào khối thi thể kia!


Nàng tổng cảm giác,
thi thể này chỉ sợ có chút quỷ dị.


Trầm mặc
hơn mười giây, rốt cuộc nàng nghe được thanh âm của Hạ Hầu Thái Lam:“Có thể đậy nắp quan lại được rồi.”


Nàng lúc này mới như được đại xá, đem quan tài gắt gao đóng kín. Đến lúc này,
tim nàng vẫn đập nhanh không thôi.


“Thi thể......
không có việc gì chứ?”


“Ân.” Nàng “Ân” một tiếng,
coi như trả lời.


Kể từ đó...... Việc này cuối cùng
cũng giải quyết viên mãn.


T
iếp theo, một đám người mặc hồng y tiến vào, bắt đầu đem quan tài đóng đinh.



Trong quá trình này, Huyến Âm
lại nhìn về phía cỗ quan tài kia.


Một loại
dự cảm bất an tự nhiên mà sinh......[ chưa xong còn tiếp..]