8/10/2017

Posted by Unknown |
Chương 11: Vọng hương đài


Trong nghĩa trang, cơn mưa điên cuồng trút xuống, một lần lại một lần cọ rửa mặt đất.


Mà lúc này, Huyến Âm
đang men vào vách tường, nơm nớp lo sợ đi lại. Nàng rời khỏi phòng ăn, đi ra bên ngoài hành lang.


Mà cách một bức tường, chính là
nơi đặt cỗ quan tài kia.


Giờ phút này, trong thiên địa
, âm thanh duy nhất chính là tiếng mưa rền gió dữ.


Dựa vào vách tường
là để tránh sau lưng xuất hiện thứ gì......


Thứ gì đó không nên có......


Nhưng
thời điểm nàng sắp chuyển vào một góc rẽ, bỗng một bàn tay... mạnh mẽ bưng kín miệng nàng!


Thật lâu sau......


Hạ Hầu Tiêu Nham, mang theo một đám tôi tớ
về phòng ăn.


Nhưng Huyến Âm
đã không còn ở nơi này.


“Sao
lại thế này?” Hạ Hầu Tiêu Nham lập tức ra lệnh cho ba mươi bốn cùng ba mươi sáu:“Nhanh đi tìm nàng !”


“Vâng !”


“Đợi đã......” Hạ Hầu Tiêu Nham vung tay lên:“Tất cả mọi người
đều đi! Nếu trong nghĩa trang tìm không thấy thì mang dù ra ngoài tìm! Bất kể thế nào cũng phải tìm được nàng! Bất kể!”


Lúc này, Huyến Âm bị kéo vào trong
một căn phòng được bài trí khá tốt trong nghĩa trang.


Đợi tới khi nàng nhìn rõ được đối phương.


“Là...... Ngươi !”


Chính là nam tử mặc áo mũ trùm màu đen kia.


Không...... Giờ phút này
, trên người hắn cũng mặc một thân quần áo màu đỏ.


“Ta đã cảnh cáo ngươi.”
Nam tử lạnh lùng nói với Huyến Âm:“Nhưng ngươi lại không để ý.”


Tiếp
theo, hắn liền bóp cổ nàng, đem cả người nàng cao cao xách lên.


“Không......
buông...... buông ta ra......”


Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm.


“Hạ Hầu tiểu thư. Ngươi
có ở đây hay không?”


Nam tử buông tay ra
, ra lệnh cho nàng:“Nói cho  họ biết ngươi không có việc gì. Nói thừa một chữ, ta lập tức giết ngươi.


Tay hắn
vẫn như trước đặt ở cổ nàng, đối với hắn mà nói, muốn giết chết nàng, là một chuyện dễ dàng.


“Ngươi...... Ngươi sẽ không giết ta
chứ?”


“Sẽ không.”


Không biết như thế nào , Huyến Âm lại tin lời hắn
, nàng lớn tiếng nói với người bên ngoài:“Ba mươi bốn, ta ở trong phòng.”


“Hạ Hầu tiểu thư. Ngươi không sao chứ?”


“Không
sao.. chỉ là có chút không được ngon miệng.”


“Ngươi không
việc gì thì tốt. Ta sẽ đem đồ ăn bưng đến phòng cho ngươi.”


“Không cần...... Ta, ta ăn không vô......”


Thật vất vả đuổi ba mươi bốn
đi, nhìn nam tử hồng y trước mắt nói:“Ngươi là người nhà Hạ Hầu đi?”


Phải.”


“Ta cũng là
người nhà Hạ Hầu.”


“Cho nên?”


Hồng y nam tử lạnh lùng chăm chú nhìn Huyến Âm:“Chỉ là một
kẻ mang huyết mạch phân gia đê tiện, thoát ly gia tộc còn có liêm sỉ muốn trở về gia tộc sao?


“Đê tiện? Ngươi có ý gì?”


Tiếp, hồng y nam tử
lại dùng sức nơi tay đang đặt ở cổ Huyến Âm, lạnh lùng nói:“Nhất là ngươi...... cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên. Thân phận này, ta căm ghét nhất.”


Bất quá. Kế tiếp
hắn lại chuyển lời.


“Ta đã cho ngươi cơ hội
, nhưng ngươi lại lựa chọn lưu lại. Chuyện tới nay, cho dù ngươi muốn rời đi cũng đã là chuyện không có khả năng.”


“Ngươi...... Có ý gì?”


“Ta muốn
lấy được càng nhiều ‘Bản đồ’. Nhật thực ngày mai với ta là một ngày quan trọng. Vì một ngày này, ta đã chuẩn bị nhiều năm.”


“Lại là bản đồ? Bản đồ đến cùng
có ý nghĩa gì?”


“Ngươi không cần biết. Ngươi
chỉ cần hiệp trợ ta là được.”


“Ta vì cái gì
phải làm như vậy?”


“Vì cái gì?” Hồng y nam tử
giống như đang nghe câu chuyện đáng cười nhất trên đời này, đem miệng đến gần bên tai nàng, nhẹ nhàng nói:“Ngươi hẳn không muốn bị lệ quỷ đuổi giết đi?”


Trái tim nàng giờ khắc này đập rộn lên !


“T
hời điểm ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền biết, ngươi bị thứ gì quấn thân .”


“Ta...... Không phải......”


“Hiệp trợ ta
đạt được đầy đủ bản đồ của ‘Vọng Hương đài’. Chỉ cần ngươi hiệp trợ ta làm xong hết thảy, ngươi sẽ không bị bất cứ thứ gì truy đuổi.


Thân thể Huyến Âm run lên.


Vọng Hương đài? Đó là thứ gì? Hoàn toàn
chưa từng nghe nói qua?


“Hiện tại
quan trọng nhất là cỗ quan tài kia, nhất định phải hoàn hảo không được phép tổn hao đưa vào trong tông mộ. Tuyệt đối, không thể có nửa phần sai lầm.”


Lại là cỗ quan tài
kia?


“Hết thảy thuận lợi mà nói...... Ngày mai
ta sẽ có thể trở thành ‘Vương’ chân chính.”


Thân thể Huyến Âm xụi lơ ngã xuống.


“Còn có...... Ngươi tạm thời có thể yên tâm.‘Hắn’ tạm thời sẽ không tới tìm ngươi .”


Huyến Âm cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu.


“Ta...... Ta
sẽ giúp ngươi. Thế nhưng ngươi phải tuân thủ lời hứa !”


“T
ất nhiên.”


Thời điểm hắn xoay người tính rời đi, Huyến Âm đột nhiên hỏi:“Tên của ngươi là gì?”


“Dạ Vương. Hạ Hầu Dạ Vương.”


Hạ Hầu Dạ Vương?


Cái tên quỷ dị như thế khiến Huyến Âm rùng mình một cái.


Trong gia tộc này, không được tin tưởng bất luận kẻ nào. Nhớ kỹ...... Bất luận kẻ nào.”


Khi Huyến Âm đem tầm mắt lần nữa tập trung trên người Dạ Vương lại phát hiện...... Hắn đã không thấy đâu nữa.


Đừng tin tưởng bất luận kẻ nào......


Có bao gồm chính ngươi hay không?


Huyến Âm
nghĩ như thế.


Ước chừng
, tầm ba giờ chiều.


Mưa vẫn không ngừng
rơi.


Thế nhưng,
nghĩa trang Nhâm Thủy lại nghênh đón một vị khách nhân.


Hạ Hầu Tiêu Nham mang theo Huyến Âm cùng một đám tôi tớ, nhất tề cầm dù
nghênh đón tại cổng nghĩa trang.


Một đoàn
người mặc y phục đỏ nâng một cỗ kiệu, từ trên núi đi xuống.


Đại kiệu chân chính tám người khiêng!


Mặc dù trong mưa gió như vậy,
người nâng kiệu vẫn bình ổn như cũ!


Sau đó không lâu, cỗ kiệu
được đặt xuống, rèm vén lên, bên trong lộ ra một gương mặt.


Chính là...... Hạ Hầu Thái Lam !


“Cung nghênh Thái Lam tiểu thư !”


Lấy Tiêu Nham cầm đầu một đám người
, lần lượt cúi đầu hỏi thăm.


Hạ Hầu Tiêu Nham chỉ là
người phân gia, mà Hạ Hầu Thái Lam là đại tiểu thư tông gia chân chính. Tuy rằng đều là họ Hạ Hầu, nhưng địa vị lại hoàn toàn bất đồng.


Một hồng y nữ tử lập tức bung dù,
che mưa cho nàng.


“Tiêu Nham......
hẳn là đã hai năm không gặp đi. Trong khoảng thời gian này, vất vả cho ngươi rồi.”


Hạ Hầu Tiêu Nham ngẩng đầu, tay phải
đặt ở vị trí trái tim nói:“Vì Tông gia trông coi Nhâm Thủy nghĩa trang, là trách nhiệm của ta.”


“Hôm nay tuy
khí hậu ác liệt, thế nhưng không thể chậm trễ. Ta mang theo gấp đôi nhân thủ, cần trong hôm nay mang cỗ quan tài kia tiến vào tông mộ.”


“Đó là tự nhiên .”


Gió, càng lúc càng lớn, giống như đao mỏng cạo trên mặt người, cảm giác sinh đau.


Lúc này,
tầm mắt Hạ Hầu Thái Lam tập trung lên người Huyến Âm đứng sau Tiêu Nham.


“Ngươi...... Vẫn
chưa rời đi sao?”


“Ta......”


Được. Nếu ngươi đã lựa chọn, như vậy kế tiếp có kết quả gì ngươi cũng phải tự mình gánh chịu.


Nàng lại liếc mắt nhìn Hạ Hầu Tiêu Nham.


“Dạ Vương...... Chưa
tới sao?” Tiêu Nham hỏi.


“Hắn chưa tới.
Hẳn cho rằng có ta và ngươi hai người phụ trách áp giải, đã vạn vô nhất thất. Hắn hiện tại, đang trù bị cho ‘Hôn lễ’ ngày mai.”


Hôn lễ?


Huyến Âm rốt cuộc
hiểu được.. người nơi này vì sao đều mặc quần áo đỏ



8/09/2017

Posted by Unknown |


Giữa trưa.


Thời điểm nàng tiến vào đại sảnh phát hiện, không nhìn thấy ba mươi hai.


Hắn vốn chính là
người làm việc tại đại sảnh.

Mà Hạ Hầu Tiêu Nham đang ngồi ở kia,
dường như đang chờ nàng.


Ngồi đi.”


Huyến Âm đi đến trước bàn cơm, nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi:“Ba mươi hai...... Hắn
đi đâu rồi?”


“Ta phái hắn đi
tới bên Tông gia, tạm thời sẽ không trở lại.”


Thực sao? Là chuyện rất vội?”


Cũng không khác biệt lắm.”


Huyến Âm ngồi xuống. Trên bàn cơm
vẫn như trước là các loại đậu, ngay cả một điểm tinh bột cũng không thấy.


“Ăn đi. Buổi sáng ngươi
ăn không được bao nhiêu. Đợi đến buổi chiều, sẽ phải vận chuyển cỗ quan tài kia đi hạ táng .”


“Ta...... Ta biết
rồi.”


Đem
một loại đậu màu đỏ thắm, một viên tiếp một viên đưa vào trong miệng, nhưng không biết vì sao, cảm giác ghê tởm phát ra càng cường liệt. Hơn nữa, dường như là vì màu sắc của đậu, khiến người ta liên tưởng đến máu...


Cuối cùng, nàng buông đũa
xuống.


“Không thể...... Đổi
sang đồ ăn khác sao? Ta......”


Nhìn
chỗ đậu đỏ thắm kia, một cảm giác muốn nôn mửa lại dâng lên cường liệt!


“Có thể
... đổi sang một loại màu khác không?”


Vài nữ phó mặc hồng y đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng. Ánh mắt này tựa hồ như đang nhìn một ngoại tộc.


Đổi cho nàng một loại khác.”


Vâng.”


Ba mươi bốn cùng ba mươi sáu, lập tức tuân mệnh.
Quá trình này giống như người máy chấp hành chỉ lệnh. Mà không lâu sau, một bát đậu mới được đưa lên.


Bữa cơm này, không khí cực kỳ nhạt nhẽo.


Mà Huyến Âm tổng có chút
cảm giác kỳ quái. Ba mươi hai nếu phải đi, vì cái gì không chào từ biệt nàng một câu?  


Nhìn Hạ Hầu Tiêu Nham
trước mắt, Huyến Âm ẩn ẩn có một tia bất an. Bất an cường liệt.


“Ngươi
có nhìn thấy một người mang......”


“Ba mươi mốt.” Tiêu Nham bỗng nhiên
nói với một vị thiếu nữ:“Cỗ quan tài kia có hảo hảo bảo quản tốt hay không?”


“Có......”
nữ phó tên là ba mươi mốt gật đầu nói.


Đi xác nhận lại một lần nữa, vô luận chuyện gì cũng không được phép phát sinh nửa điểm sai lầm.”


“Vâng !”


Ba mươi mốt nhanh chóng
rời khỏi.


Cỗ quan tài kia?”


Đúng vậy, tất yếu phải đưa vào trong mộ địa tông tộc.”


“Như vậy......” Huyến Âm nhìn Hạ Hầu Tiêu Nham hỏi:“Là
người Tông gia sao?”


“Ngươi không cần biết, chỉ cần làm tốt chuyện này là
được ...... Hơn nữa, phải trước ngày mai, trước ngày ‘Nhật thực’ chuyển tới tông mộ mới được.


“Ngày...... Nhật thực? Ta không có nghe
nói ngày mai sẽ có nhật thực. Là...... nhật thực toàn phần hay là......”


Nhật thực toàn phần. Ngày mai, ánh mặt trời sẽ triệt để bị bóng tối của La Hầu tinh bao phủ.”


“La Hầu tinh?”


Tử tinh thôn phệ hết thảy bóng tối. Thời điểm La Hầu tinh bao phủ thế giới này  cũng là lúc âm khí trên đại địa tràn đầy nhất. Nếu ngày mai không đem mấy cỗ quan tài này đưa vào trong mộ địa... chỉ sợ bọn họ sẽ chuyển hóa, biến thành lệ quỷ.


Lúc này, Huyến Âm cơ hồ nghẹn họng.


Trước... ngày mai?”


Lúc này nàng nhớ tới ,
lão phụ nhân bị nàng giết chết. Sau khi nàng dùng đá tự tay đập chết, nàng cứ thế vứt luôn cái thi thể kia tại chỗ.


Như vậy...... Đến ngày mai......


Toàn nhật thực...... La Hầu tinh...... Âm khí...... Lệ quỷ......


“Ta...... Ta ăn không vô ......”


Huyến Âm
lập tức đứng lên, bỗng nhiên nói:“Ta... ta đi giúp ba mươi mốt. Cùng đi xác nhận một chút cỗ quan tài kia......”


“Ngươi làm sao vậy?”


“Không...... Không có......”


Ta nhất định
đã quên cái gì đó......


Đến tột cùng
là đã quên cái gì?


“Không......
chuyện này ngươi không cần quản.” Hạ Hầu Tiêu Nham ngăn cản Huyến Âm:“Khối di thể này, ta sẽ tự mình cùng ngươi vận chuyển tới tông mộ.


Lúc này, Huyến Âm ẩn ẩn có
một loại cảm giác bất an nhen nhóm trong lòng.


“Khối di thể này......
cực kỳ quan trọng. Dù có thế nào cũng phải nhanh chóng đưa vào trong tông mộ. Quyết không thể có nửa điểm sai lầm.


Nhưng vào lúc này, ba mươi mốt chạy trở về,
nhanh chóng thì thầm bên tai Hạ Hầu Tiêu Nham, mà sắc mặt Hạ Hầu Tiêu Nham lập tức biến hóa.


“Ngươi trước
cứ chậm rãi dùng cơm. Dù thế nào cũng nên ăn một chút. Ta có vài chuyện cần đi xử lý. Các ngươi đều đi theo ta.”


Tiếp
theo trong đại sảnh, một đám người rời đi, bao gồm cả ba mươi bốn cùng ba mươi sáu. Trong nhất thời, nàng một người ngồi ở trước bàn ăn.


Vừa rồi
trong nhà ăn còn nhiều người như vậy, ngay lập tức chỉ còn lại mỗi mình nàng?


Huyến Âm
nào còn có tâm tư dùng cơm?


Ở đây trong nghĩa trang này, hơn nữa còn là một nơi quỷ dị như thế......


Lúc này, trên bầu trời
, một tia chớp xẹt qua! Tiếp theo, cơn mưa lớn đổ xuống.


“Như thế nào
lại mưa rồi ?”


Trong nhất thời, thiên không
bị mây đen vần vũ bao phủ.


Trong đầu Huyến Âm không ngừng hiện lên hình tượng lão thái bà bị nàng đập đầu mà chết.


Lệ quỷ......


Đến ngày mai,
bà ta sẽ biến thành...... Lệ quỷ sao?


Lúc này trong đầu Huyến Âm lại nhớ tới cái ấn ký màu đen trên vách tường.


Ấn ký đáng sợ kia......



Đúng lúc này,
trong túi vải của nàng, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.


Nàng run rẩy
thò tay lấy ra điện thoại di động. Màn hình hiển thị......“Quân Hạo”. Nàng mở điện thoại, đặt lên tai.


“Uy...... Quân...... Quân...... Quân Hạo sao?”


Nhưng
phía bên kia đầu dây, không hề có bất cứ âm thanh nào.


“Uy, Quân Hạo, trả lời ta, Quân Hạo !”


Rất lâu sau vẫn là không có một tiếng động.


Bên ngoài, bất chợt một tiếng sấm rền vang !


Cùng lúc đó... ở trong di động, tại đầu dây bên kia cũng truyền đến một tiếng sấm vang dội!


Hoàn toàn......
âm thanh giống nhau hoàn toàn !


Giờ khắc này,
di động trên tay nàng rớt xuống đất.


“Quân Hạo...... Hắn......
đang ở trên ngọn núi này?”


Hiện tại
lực lượng của nàng bị phong ấn, không khác gì thường nhân.


Sau đó nàng nhanh chóng chộp lấy điện thoại đang rơi trên mặt đất.


Dựa theo nguyên kịch bản, Huyến Âm
sẽ trực tiếp ngắt di động. Thế nhưng nàng hiện tại nghĩ, muốn tiếp tục lắng nghe một chút âm thanh ở bên kia đầu dây.


Nhưng
thời điểm lần nữa cầm lên điện thoại, nàng phát hiện điện thoại đã bị cắt.


Bất quá, Huyến Âm lại làm một việc.


Nàng đưa điện thoại di động gọi lại.


Tiếp......


Trong đại sảnh yên tĩnh.


Đâu đây phát ra một đoạn nhạc chuông !


“Oanh long long !”


Từng tiếng
sấm khủng bố nổ rền vang cả bầu trời.


Huyến Âm
cầm chặt di động trong tay, sắc mặt đã trắng hơn cả tờ giấy, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ trên trán.


“Không...... Không có khả năng...... Không có khả năng ......”


Nàng cắt đứt điện thoại di động.


Sau đó......


Tiếng chuông kia cũng nhanh chóng im bặt.


Giây phút này, đại sảnh so với bãi tha ma còn thêm yên tĩnh hơn.



Nàng nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía !


“Quân Hạo...... Ngươi...... Ngươi ở trong này sao?”


Nhưng
không có ai trả lời nàng.


Chung quanh...... Chỉ có vô thanh tĩnh mịch ![ chưa xong còn tiếp..] 

8/08/2017

Posted by Unknown |


Sau một hồi lâu......


Ý thức, dần dần sống lại.


Mà tân kịch bản
từng bước hiện ra trong đầu.


Đem
mỗi một lời kịch nhấm nuốt... đem những kịch tình phát sinh đều chặt chẽ khắc ghi trong tâm khảm. Nàng lần nữa nhập vai vào nhân vật “Hạ Hầu Huyến Âm”.


Mọi chuyện tối hôm qua, tựa hồ đều là ác mộng.


Ba mươi hai xách đèn lồng đuổi những thi thể chui ra từ trong quan tài kia, lần nữa trở về trong quan tài?


“Chẳng lẽ là Tương Tây đuổi thi?”


Câu đầu tiên nàng nói ra là lời kịch.


Hảo hảo thay quần áo, nàng đi đến cửa phòng.


Lúc này,
tay Huyến Âm run lên nhè nhẹ, thế nhưng lại không dám đem cánh cửa trước mắt đẩy ra. Dường như đẩy cánh cửa này ra sẽ có chuyện gì đó cực  kỳ đáng sợ xảy ra.


Thật lâu sau, nàng hít
sâu một hơi, trở về giường.


Lúc này
là sáng sớm tám giờ. Lẽ ra là khoảng thời gian sáng sủa tươi đẹp nhất trong ngày, nhưng từ cửa sổ nhìn lại, bầu trời giống như bị bão cát che giấu, ánh dương quang cũng bị lấp đi.


Một loại
khí tức âm trầm bao phủ Mân sơn.


Nàng vươn tay
cầm chặt tấm bản đồ, cất vào trong nội y.


Lúc này, ngoài cửa
bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.


“Hạ Hầu tiểu thư, ngươi tỉnh
chưa?”


Vâng... ta đã tỉnh.”


Đó là
giọng nói của ba mươi hai. Hắn tới đây khiến nỗi sợ hãi trong lòng Huyến Âm xua đi đôi chút. Nàng đứng lên đi tới cửa, nhẹ nhàng mở ra.


Phía sau ba mươi hai là hai thiếu nữ mặc hồng y.


“Ba mươi bốn, ba mươi sáu, hầu hạ Hạ Hầu tiểu thư rửa mặt. Sau đó mang nàng đến đại đường
cùng Hạ Hầu tiên sinh dùng cơm. Nàng là người nhà Hạ Hầu. Không thể chậm trễ.”


Vâng.”


Hai thiếu nữ trăm miệng một lời, biểu tình của các nàng ngây ngốc cơ giới hóa, cũng giống như ba mươi hai, trên mặt tái nhợt, không có huyết sắc.


Huyến Âm nhìn chăm chú vào hai thiếu nữ, tổng cảm giác
các nàng nửa điểm cũng không giống người sống.


“Không
cần , ta tự mình có thể......”


“Ngươi là
người nhà Hạ Hầu.” Ba mươi hai vẫn quả quyết:“Ăn mặc đương nhiên không thể giống như hạ nhân chúng ta.


Huyến Âm nhìn
thấy, trong tay một thiếu nữ có cầm một bộ hồng y. Bất quá  hồng y này khác với thứ mà bọn người ba mươi hai đang mặc. Hiển nhiên chất lượng tốt hơn, thủ công càng thêm tinh tế, sau khi mặc lên, cũng rất là vừa người.


Năm phút đồng hồ sau, nàng đi tới đại sảnh trong nghĩa trang.


Vài
tôi tớ hồng y đứng hầu một bên, mà Hạ Hầu Tiêu Nham đang một mình ngồi trước bàn cơm.


Chỉ là...... Trước mặt hắn
, trong bữa sáng có không ít các loại đều là đậu.


Huyến Âm
ngồi đối diện với Tiêu Nham.


“Ta đã đem chuyện của ngươi trình báo
lên. Nếu đạt được đồng ý, ngươi có thể trở về Hạ Hầu gia.”


“Trở về...... Hạ Hầu gia?” Huyến Âm tựa hồ
hiểu điều gì:“Ta không tính ở lại lâu.”


Vậy sao?” Tiêu Nham khẽ lắc đầu, nói:“Mặc dù như thế, cũng không thể sửa đổi. Quyết định của gia tộc cao hơn hết thảy.”


Huyến Âm nhìn đậu nành đặt trước mặt nàng. Cầm lấy đũa gắp một viên đưa vào trong miệng.


“Nếu ngươi trở về gia tộc......” Tiêu Nham nhìn Huyến Âm
đang thưởng thức vị đậu nàng, không nhanh không chậm nói:“Ta có thể nói cho ngươi biết chuyện về ‘Bản đồ’.”


Tay cầm đũa của Huyến Âm run lên một chút, sau đó nhìn về phía Tiêu Nham.


“Hương vị như thế nào?”


Cũng không tệ. Bất quá hiện tại dường như không phải mùa ăn đậu......”



Không quan hệ tới mùa, cái này có thể tránh cho ngươi ít bị vài thứ dơ bẩn quẩn thân.”


“......”


“Ta biết ngươi
có nhiều vấn đề muốn hỏi. Bất quá vẫn chưa thể nói cho ngươi. Chiều hôm nay ngươi đi cùng ta, đem quan tài nơi này chuyển tới mộ địa.


Mộ địa ở chân núi kia sao ?”


Đó chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, người nhà Hạ Hầu được mai táng ở đó đều là huyết mạch phân gia. Ta và ngươi cũng vậy, đều là huyết mạch phân gia. Tuy là người cùng tông tộc, những vẫn có chỗ khác nhau.”


“Phân gia? Tông tộc?”


“Hạ Hầu gia chia làm Tông gia [ hoặc là nói tông tộc ] cùng phân gia. Tông gia huyết mạch tương đối thuần khiết, mà phân gia
thì huyết mạch pha tạp hơn.”


Đậu nành kia nuốt vào trong bụng, không biết vì sao khiến Huyến Âm có một loại cảm giác khó chịu.


Trong số quan tài nơi này, có một người là người tông gia. Cho nên phải vận chuyển tới mộ địa bên trong tông tộc.”


“Xin lỗi......”


Huyến Âm
đột ngột đứng lên chạy ra khỏi đại sảnh, tới ngoài nghĩa trang liền cúi người nôn mửa một trận.


Rõ ràng không
được bao nhiêu đậu nành...... Thế nhưng, nàng lại nôn hết toàn bộ ra.


Lúc này, ba mươi bốn cùng ba mươi sáu hai
đều chạy tới đỡ Huyến Âm.


“Ngài
cảm thấy có chỗ nào không khỏe sao?” Ba mươi bốn đưa ra một cái khăn tay trắng nõn.


“Không biết...... Ăn không quen......”


“Ngài không phải
người Hạ Hầu gia sao?”


“Ba mươi bốn.” Ba mươi sáu bỗng nhiên lạnh lùng nói:“Không
nên nhiều lời, nhớ rõ những gì ba mươi hai đã dặn.”


Thật là quỷ dị...... Vì cái g
ì phải dùng con số để gọi thay tên người?


Vì cái gì
phải ăn thứ này......


Vì cái gì?


Chẳng lẽ mang thai? Không đúng a,
nguyệt sự tháng này có đến a......


Vừa nghĩ
tới đây, Huyến Âm liền nhớ đến Quân Hạo.


Trong lúc hoảng hốt nàng tựa hồ nhớ tới điều gì đó......


“Đưa...... Đưa ta trở về......”
(Huyến Âm nói với nhị nữ đằng sau.)


Đó là cái gì?


Một
người toàn thân đầy máu...... Thế nhưng lại mơ hồ nhìn không rõ......


Huyến Âm bóp trán, nàng
dùng khăn tay kia lau miệng.


Hình ảnh vừa rồi là gì?


Không phải lão thái thái
kia, là ký ức của trước đó. Nhưng, là nàng đã quên sao?


Trên xe xuất hiện
vết lõm. Quân Hạo, hắn chẳng lẽ...... thật là bị mình đụng chết? Thế nhưng người sau đó gọi điện thoại tới không phải là hắn sao?


Vì cái gì
lại xuất hiện ký ức rối loạn này?


“Ta
không muốn bị an táng ở trong này......”


“Cái gì?”


Huyến Âm bỗng nhiên
đẩy ba mươi bốn cùng ba mươi sáu ra, quát:“Ta tuyệt đối không muốn bị an táng ở nơi này !”


T
rong thời gian tiếp theo, nàng ngồi một mình một người trong phòng. Mà ba mươi bốn cùng ba mươi sáu vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, dứt khoát giống như giám thị nàng vậy. hai người này không chủ động nói chuyện với nàng, nếu mở miệng hỏi các nàng chuyện gì đó, sẽ chỉ trả lời một cách tối ngắn gọn nhất.


“Trên thế giới này thật sự có quỷ, đúng không?”


Đó là
vấn đề lúc trước nàng hỏi thăm trên xe bus kia, lúc đó chỉ là mang theo ý đùa giỡn, thế nhưng giờ phút này lại phi thường nghiêm túc.


T
hời điểm nàng mở miệng hỏi vấn đề này, ba mươi bốn cùng ba mươi sáu đều trừng lớn mắt, dường như không biết nên trả lời thế nào mới tốt.


“Các ngươi
quen biết người kia không?” Không đợi nhị nữ đáp lại, nàng lại tung ra vấn đề mới, hoặc có thể gọi là...... tân “Lời kịch”.


“Một
người mặc áo trùm đầu màu đen, cao khoảng 1m7......”


Đem
bề ngoài nam tử kia miêu tả lại một lần, nàng ôm ánh mắt chờ mong nhìn hai thiếu nữ.


“Các ngươi
có từng thấy hắn hay không? Hẳn cũng là người nhà Hạ Hầu đi?” Huyến Âm tiếp tục hỏi:“Hắn là...... Ai?”


Ánh mắt ba mươi bốn cùng ba mươi sáu vẫn như trước trỗng rỗng không thôi.

“Không biết.”


“Ba mươi sáu cũng không biết.”


“Các ngươi nói dối...... Các ngươi nói dối......”


Lúc này,
bên trong một gian phòng khác.


“Ba mươi hai.”


Vâng.”


“Ngày mai,
là ngày La Hầu tinh lại một lần nữa thôn phệ Thái Dương tinh.”


“Ta...... Biết......”


Đây chính là ngày Dạ Vương sinh ra.”


Hạ Hầu Tiêu Nham cùng ba mươi hai
mỗi người ngồi ở một đầu bàn.


“‘Dạ Vương’ đối với
người nhà Hạ Hầu chúng ta mà nói, rất nguy hiểm.”


Ba mươi hai
thở mạnh cũng không dám.


“Hạ Hầu tiên sinh...... Dạ Vương hắn dù sao cũng là
người nhà Hạ Hầu, mẫu thân hắn còn là....”


“Ta đương nhiên biết mẫu thân hắn là ai. Nhưng, ngươi cũng chớ quên, phụ thân hắn là ai.”


Tiếp theo, bàn tay hắn hơi gõ lên mặt bàn .


“La Hầu là hắc ám chi tinh. Hắn không nên giáng sinh
trên đời này.”


“Hạ Hầu tiên sinh, ta...... Có
chút không được thoải mái......”


Ba mươi hai hiển nhiên có
ý muốn bứt ra, nhưng phía sau hắn lại có hai người mặc hồng y tiến lên.



“‘Nhật thực’
sắp tới rồi .”


Hạ Hầu Tiêu Nham đến gần ba mươi hai.


“Trả lời ta.”


Tấm bản đồ kia...... Ngươi giao cho ai?”


Sắc mặt ba mươi hai nhất thời kịch biến !


“Hạ...... Hạ Hầu tiên sinh, ngươi đang nói cái gì
vậy? Ta không hiểu?”


“Hạ Hầu Huyến Âm...... Nếu ta nguyện ý, có thể
ngay hôm nay đưa nàng tới âm phủ. Như vậy, ta hỏi lại ngươi một lần......”


“Năm đó,
tấm bản đồ chúng ta lấy được...... Ngươi đã giao cho ai?”


Một
mũi chủy thủ bén nhọn đặt trên cổ ba mươi hai.


“Ta biết, lấy tính cách của ngươi,
cho dù ta nghiêm hình khảo vấn ngươi cũng sẽ không trả lời. Ngươi so với chó còn càng trung thành hơn với Tông gia, trung thành với ‘Dạ Vương’. Thế nhưng, không phải ngươi chỉ có thể ngồi nhìn cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên chết đi sao?”


Tấm bản đồ kia... ngươi không có khả năng mang ra khỏi Mân sơn .”


“Như vậy...... Ngươi
đã giao cho ai?”