Chương 6: Hạ Hầu Thái Lam
Trong mắt Hạ Hầu
Huyến Âm tơ máu trải rộng.
Ta......
Đã làm cái gì......
Ta......
Ta......
Ta không phải “Hạ Hầu Huyến Âm”......
Ta chỉ là kẻ......
Sắm vai “Hạ Hầu Huyến Âm” mà thôi?
Máu tươi từ trên tảng đá không ngừng rơi xuống. Trước mắt, đầu của lão thái thái kia bị nàng đập đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng, chết đến không thể chết hơn.
“Ta...... Ta đã giết người......”
Viên đá rơi khỏi tay Huyến Âm, nàng thở hổn hển nhìn máu tươi dính trên bàn tay.
Nàng hốt hoảng đứng lên, nhanh chóng bỏ chạy !
Lão phụ nhân bị giết chết cứ thế nằm trên mặt đất, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ồ ồ, dưới ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, thật chói mắt.
Vì cái gì...... phải giết người?
Ta...... Chỉ đang diễn trò mà thôi......
Nhưng vì cái gì lại không thể khống chế, ra tay giết chết lão bà?
Vì cái gì?
Máu tươi trên tay cực kỳ chân thật, chùi như thế nào cũng không thể sạch.
Huyến Âm thở dốc nằm sau một thân cây. Nàng dùng đôi tay còn nhiễm máu lấy tấm địa đồ ra cầm trên tay.
“Ta phải đi tới nơi đó...... Đi vào trong đó......”
Tay nàng không ngừng run rẩy, tiếp theo nàng túm chặt tấm bản đồ trong tay, giảo bước đi trong đêm tối.
Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên một hắc ảnh lao ra từ trong bóng đêm lao tới, đem nàng đẩy ngã bổ nhào trên mặt đất!
“Thanh Liên...... Tìm thấy ngươi rồi, rốt cuộc tìm thấy ngươi rồi!”
Giọng nói lọt vào tai, nàng mở to mắt nhìn lại, chính là lão thái bà nổi điên bóp cổ nàng hôm qua, lúc này đang ngồi trên người nàng!
“Ta không phải Thanh Liên, không phải ! Ta không phải !”
“Ngươi phải... ta phải giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Mà trong quá trình này, tấm địa đồ bị rơi xuống đất, một trận gió thổi tới nâng nó bay về hướng nào đó!
“Không ! không !”
Lúc này Huyến Âm trợn mắt muốn nứt !
Địa đồ !
Không thể, không thể !
“Buông ra ta...... Buông ra ta ! Buông ra cho ta !”
Thế nhưng lần này trên tay nàng không có tảng đá. Hơn nữa, lão bà nổi điên kia khí lực lớn kinh người, không hề giống người già chút nào!
“Cầu ngươi...... Thanh Liên...... Cầu ngươi !” Nhưng mà đúng lúc này, lão thái bà lại đổi ngữ điệu:“Ngươi không thể làm như vậy, không thể làm như vậy a ! Như thế nào có thể muốn nhi nữ của ta, muốn nhi nữ của ta đi... ta muốn đi tìm nó, ta muốn đi tìm nó!”
“Nữ nhi?”
“Thanh Liên...... trả lại nữ nhi cho ta, đem nữ nhi của ta...... trả lại cho ta !”
“Buông ra...... Buông ta ra ! Ta không phải Thanh Liên ! Địa đồ của ta...... Địa đồ!”
“Địa đồ? Đúng, ta phải lấy được địa đồ, tấm địa đồ cuối cùng kia, ta phải có được nó!”
“Buông ra...... Buông ta ra ! Ngươi buông ra cho ta!”
“Bà ngoại. Dừng tay.”
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên. Động tác của lão thái thái lập tức dừng lại.
“Thái...... Thái Lam?”
Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện phía sau.
Chính là...... thiếu nữ lúc trước đứng trong mộ địa!
Nhìn kỹ, Huyến Âm phát hiện, quần áo trên người lão thái thái kia, cư nhiên cũng là một thân màu đỏ!
Thiếu nữ tên là Thái Lam đi tới.
Huyến Âm nhìn thiếu nữ kia, nàng ta nếu đứng trước mộ bia của người nhà Hạ Hầu, như vậy hơn phân nửa cũng là người nhà Hạ Hầu đi. Như vậy...... Tên đầy đủ của nàng hẳn là, Hạ Hầu Thái Lam.
Hạ Hầu Thái Lam...... Đúng...... Không sai !
Nàng ở bên trong mộ địa từng nhìn thấy cái tên Hạ Hầu Thái Lam này !
Hạ Hầu Thái Lam đem người được nàng xưng là bà ngoại nâng dậy, tiếp đó vươn tay về phía Huyến Âm:“Đứng lên đi.”
“......” Huyến Âm lại chỉ nhớ tới địa đồ, đứng lên chuẩn bị chạy đi tìm địa đồ, lại bị Hạ Hầu Thái Lam ngăn ở trước mặt.
“Ta cảnh báo ngươi. Ngươi hiện tại vẫn không nên tới nơi này.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Huyến Âm lại chỉ Hạ Hầu Thái Lam:“Hiện tại không nên tới? Ý của ngươi là, ta sau khi chết mới nên tới sao? Để bị an táng bên trong mộ địa? Ta sẽ không táng ở trong đó , tuyệt đối không !”
“Đó không phải vấn đề ngươi có thể quyết định.” Hạ Hầu Thái Lam thản nhiên nói những lời này:“Ngươi nhất định phải nằm bên trong phần mộ của mình. Lại khuyên ngươi một câu, lập tức rời khỏi ngọn núi này. Trước lúc ‘Còn kịp’......”
Sau đó, nàng đỡ lão thái thái rời đi.
Nhìn theo thân ảnh hai người, Huyến Âm vẫn là hướng về phía tấm địa đồ bay đi chạy tới!
“Địa đồ... địa đồ!”
Nhưng trong đêm đen, muốn tìm thấy tấm địa đồ? Nói dễ hơn làm.
May mà Mân sơn là một mảnh hoang vu, không có quá nhiều chướng ngại vật tồn tại.
“Địa đồ... địa đồ !”
Nhưng đang chạy ...... Huyến Âm bỗng phát hiện một việc......
Hướng đó...... Hình như đi thông tới cái mộ địa kia !
Cái mộ địa kia......
Cái này là...... Trùng hợp sao?
Nàng nhớ khi đó, gió từ bên ngoài cửa thổi vào cũng thiếu chút nữa đem tấm địa đồ thổi bay ra ngoài cửa sổ...... Còn có, thiếu nữ kia cảnh cáo nàng, ngàn vạn lần không được để tấm địa đồ kia rời tay...
Cái này là...... Vì cái gì?
Rốt cuộc...... Nàng nhìn thấy ở trước mắt, có một tờ giấy đang bị gió cuốn về phía trước!
Nàng lập tức đẩy nhanh tốc độ !
Thế nhưng sự tình quỷ dị lại phát sinh. Mặc kệ nàng chạy nhanh như thế nào, tổng vào thời điểm tới gần nó, nó liền bị gió thổi tới nơi càng xa hơn! Kết quả, nàng làm cách nào cũng không thể chạm vào địa đồ!
“Không được...... Không thể......”
Lúc này, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi kỳ diệu.. Không thể...... Không thể để địa đồ bị thổi vào trong khu mộ địa kia! Tuyệt đối không thể!
Cuối cùng, nàng bộc phát ra tốc độ nhanh nhất! Hai tay giơ về phía trước!
Thế nhưng thời điểm một ngón tay đã chạm được tới địa đồ, nàng lại vấp vào một tảng đá té ngã, cả người nện xuống đất!
Khuỷu tay của nàng ma sát với mặt đất, lập tức bong tróc ra một mảng da !
Nhưng nàng căn bản không quản đau đớn kia, tiếp tục đứng dậy.
Không được để nó thổi tới mộ địa...... Bằng không...... Sẽ phát sinh chuyện tình rất đáng sợ.
Một chuyện cực kỳ đáng sợ !
Một chuyện tuyệt đối không được phép phát sinh !
Làn gió quỷ dị này... còn có, tảng đá làm nàng té ngã...
Nàng ẩn ẩn cảm giác cái này không phải ngẫu nhiên.
Một lực lượng nào đó đang gây trở ngại cho nàng... hoặc là nói, thôi động tấm địa đồ bay về phía mộ địa!
“Không được...... Không được !”
Lúc này Huyến Âm cắn răng, xông thẳng về phía mảnh địa đồ !
Nơi này, cự ly đã cách mộ địa rất gần .
Nếu vẫn không thể túm lấy......
Lúc này, Hạ Hầu Thái Lam đang đỡ bà ngoại đi lại trên núi.
“Tấm địa đồ cuối cùng, nếu có được tấm địa đồ cuối cùng......” Lão thái thái vẫn như trước thần trí không rõ :“Ta phải đi tìm nàng...... nữ nhi của ta......”
“Bà ngoại, ngươi nên biết, điều đó là không thể .”
“Ta phải đi...... phải đi...... nữ nhi đáng thương của ta......”
“Tấm địa đồ cuối cùng......” Hạ Hầu Thái Lam lắc đầu:“Tuyệt đối không thể tiến vào ‘nơi đó’. Ngươi nên biết, nếu phát sinh loại chuyện này......”
“Hắn...... Liền có thể trở lại, sinh hoạt trên thế giới này của chúng ta!”