8/04/2017

Posted by Unknown |
Chương 6: Hạ Hầu Thái Lam

Trong mắt Hạ Hầu Huyến Âm tơ máu trải rộng.


Ta......


Đã làm cái gì......


Ta......


Ta......


Ta không phải “Hạ Hầu Huyến Âm”......


Ta chỉ là
kẻ......


Sắm vai “Hạ Hầu Huyến Âm”
mà thôi?


Máu tươi
từ trên tảng đá không ngừng rơi xuống. Trước mắt, đầu của lão thái thái kia bị nàng đập đến mức hoàn toàn thay đổi hình dạng, chết đến không thể chết hơn.


“Ta...... Ta
đã giết người......”


Viên đá rơi khỏi tay Huyến Âm, nàng thở hổn hển nhìn máu tươi dính trên bàn tay.


Nàng
hốt hoảng đứng lên, nhanh chóng bỏ chạy !


Lão phụ nhân bị giết chết cứ thế nằm trên mặt đất, máu tươi đỏ thẫm chảy ra ồ ồ, dưới ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, thật chói mắt.


Vì cái gì......
phải giết người?


Ta...... Chỉ
đang diễn trò mà thôi......


Nhưng
vì cái gì lại không thể khống chế, ra tay giết chết lão bà?


Vì cái gì?


Máu tươi trên tay cực kỳ chân thật, chùi như thế nào cũng không thể sạch.


Huyến Âm
thở dốc nằm sau một thân cây. Nàng dùng đôi tay còn nhiễm máu lấy tấm địa đồ ra cầm trên tay.


Ta phải đi tới nơi đó...... Đi vào trong đó......”


Tay nàng không ngừng run rẩy
, tiếp theo nàng túm chặt tấm bản đồ trong tay, giảo bước đi trong đêm tối.


Không biết đi bao lâu, bỗng nhiên một
hắc ảnh lao ra từ trong bóng đêm  lao tới, đem nàng đẩy ngã bổ nhào trên mặt đất!


“Thanh Liên...... Tìm
thấy ngươi rồi, rốt cuộc tìm thấy ngươi rồi!”


Giọng nói lọt vào tai, nàng mở to mắt nhìn lại, chính là lão thái bà nổi điên bóp cổ nàng hôm qua, lúc này đang ngồi trên người nàng!


“Ta không phải Thanh Liên, không phải !
Ta không phải !”


“Ngươi
phải... ta phải giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”


Mà trong quá trình này,
tấm địa đồ bị rơi xuống đất, một trận gió thổi tới nâng nó bay về hướng nào đó!


“Không ! không !”


Lúc này Huyến Âm
trợn mắt muốn nứt !


Địa đồ !


Không thể, không thể !


“Buông ra ta...... Buông ra ta !
Buông ra cho ta !”


Thế nhưng
lần này trên tay nàng không có tảng đá. Hơn nữa, lão bà nổi điên kia khí lực lớn kinh người, không hề giống người già chút nào!


“Cầu ngươi...... Thanh Liên...... Cầu ngươi !” Nhưng mà đúng lúc này, lão thái bà lại đổi ngữ điệu:“Ngươi không thể làm như vậy, không thể làm như vậy a !
Như thế nào có thể muốn nhi nữ của ta, muốn nhi nữ của ta đi... ta muốn đi tìm nó, ta muốn đi tìm nó!”


“Nữ nhi?”


“Thanh Liên......
trả lại nữ nhi cho ta, đem nữ nhi của ta...... trả lại cho ta !”


“Buông ra...... Buông
ta ra ! Ta không phải Thanh Liên ! Địa đồ của ta...... Địa đồ!”


Địa đồ? Đúng, ta phải lấy được địa đồ, tấm địa đồ cuối cùng kia, ta phải có được nó!”


“Buông ra...... Buông
ta ra ! Ngươi buông ra cho ta!”


“Bà ngoại. Dừng tay.”


Lúc này, một
âm thanh quen thuộc vang lên. Động tác của lão thái thái lập tức dừng lại.


“Thái...... Thái Lam?”


Một
thân ảnh màu đỏ xuất hiện phía sau.


Chính là......
thiếu nữ lúc trước đứng trong mộ địa!


Nhìn kỹ, Huyến Âm phát hiện,
quần áo trên người lão thái thái kia, cư nhiên cũng là một thân màu đỏ!


Thiếu nữ tên là Thái Lam đi tới.


Huyến Âm nhìn
thiếu nữ kia, nàng ta nếu đứng trước mộ bia của người nhà Hạ Hầu, như vậy hơn phân nửa cũng là người nhà Hạ Hầu đi. Như vậy...... Tên đầy đủ của nàng hẳn là, Hạ Hầu Thái Lam.


Hạ Hầu Thái Lam...... Đ
úng...... Không sai !


Nàng
ở bên trong mộ địa từng nhìn thấy cái tên Hạ Hầu Thái Lam này !


Hạ Hầu Thái Lam đem
người được nàng xưng là bà ngoại nâng dậy, tiếp đó vươn tay về phía Huyến Âm:“Đứng lên đi.”


“......” Huyến Âm lại
chỉ nhớ tới địa đồ, đứng lên chuẩn bị chạy đi tìm địa đồ, lại bị Hạ Hầu Thái Lam ngăn ở trước mặt.


“Ta cảnh báo ngươi. Ngươi hiện tại
vẫn không nên tới nơi này.”


“Ngươi
muốn nói cái gì?” Huyến Âm lại chỉ Hạ Hầu Thái Lam:“Hiện tại không nên tới? Ý của ngươi là, ta sau khi chết mới nên tới sao? Để bị an táng bên trong mộ địa? Ta sẽ không táng ở trong đó , tuyệt đối không !”


Đó không phải vấn đề ngươi có thể quyết định.” Hạ Hầu Thái Lam thản nhiên nói những lời này:“Ngươi nhất định phải nằm bên trong phần mộ của mình. Lại khuyên ngươi một câu, lập tức rời khỏi ngọn núi này. Trước lúc ‘Còn kịp’......”


Sau đó, nàng đỡ lão thái thái rời đi.


Nhìn theo
thân ảnh hai người, Huyến Âm vẫn là hướng về phía tấm địa đồ bay đi chạy tới!


Địa đồ... địa đồ!”


Nhưng
trong đêm đen, muốn tìm thấy tấm địa đồ? Nói dễ hơn làm.


May mà
Mân sơn là một mảnh hoang vu, không có quá nhiều chướng ngại vật tồn tại.


Địa đồ... địa đồ !”


Nhưng
đang chạy ...... Huyến Âm bỗng phát hiện một việc......


Hướng đó...... Hình như đi thông tới cái mộ địa kia !


Cái mộ địa
kia......


Cái này là...... Trùng hợp sao?


Nàng nhớ khi đó,
gió từ bên ngoài cửa thổi vào cũng thiếu chút nữa đem tấm địa đồ thổi bay ra ngoài cửa sổ...... Còn có, thiếu nữ kia cảnh cáo nàng, ngàn vạn lần không được để tấm địa đồ kia rời tay...


Cái này là...... Vì cái gì?


Rốt cuộc...... Nàng
nhìn thấy ở trước mắt, có một tờ giấy đang bị gió cuốn về phía trước!


Nàng lập tức
đẩy nhanh tốc độ !


Thế nhưng
sự tình quỷ dị lại phát sinh. Mặc kệ nàng chạy nhanh như thế nào, tổng vào thời điểm tới gần nó, nó liền bị gió thổi tới nơi càng xa hơn! Kết quả, nàng làm cách nào cũng không thể chạm vào địa đồ!


“Không được...... Không thể......”


Lúc này,
trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi kỳ diệu.. Không thể...... Không thể để địa đồ bị thổi vào trong khu mộ địa kia! Tuyệt đối không thể!


Cuối cùng, nàng
bộc phát ra tốc độ nhanh nhất! Hai tay giơ về phía trước!


Thế nhưng
thời điểm một ngón tay đã chạm được tới địa đồ, nàng lại vấp vào một tảng đá té ngã, cả người nện xuống đất!


Khuỷu tay của nàng ma sát với mặt đất, lập tức bong tróc ra một mảng da !


Nhưng
nàng căn bản không quản đau đớn kia, tiếp tục đứng dậy.


Không
được để nó thổi tới mộ địa...... Bằng không...... Sẽ phát sinh chuyện tình rất đáng sợ.

Một chuyện cực kỳ đáng sợ !


Một chuyện tuyệt đối không được phép phát sinh !


Làn gió quỷ dị này... còn có, tảng đá làm nàng té ngã...


Nàng ẩn ẩn cảm giác
cái này không phải ngẫu nhiên.


Một lực lượng nào đó đang gây trở ngại cho nàng... hoặc là nói, thôi động tấm địa đồ bay về phía mộ địa!


“Không được...... Không được !”


Lúc này Huyến Âm
cắn răng, xông thẳng về phía mảnh địa đồ !


Nơi này,
cự ly đã cách mộ địa rất gần .


Nếu
vẫn không thể túm lấy......


Lúc này, Hạ Hầu Thái Lam đang đỡ bà ngoại
đi lại trên núi.


Tấm địa đồ cuối cùng, nếu có được tấm địa đồ cuối cùng......” Lão thái thái vẫn như trước thần trí không rõ :“Ta phải đi tìm nàng...... nữ nhi của ta......”


“Bà ngoại, ngươi nên biết,
điều đó là không thể .”


“Ta phải đi......
phải đi...... nữ nhi đáng thương của ta......”


Tấm địa đồ cuối cùng......” Hạ Hầu Thái Lam lắc đầu:“Tuyệt đối không thể tiến vào ‘nơi đó’. Ngươi nên biết, nếu phát sinh loại chuyện này......”


“Hắn...... Liền có thể trở lại,
sinh hoạt trên thế giới này của chúng ta!”



Posted by Unknown |

Chương 5: Thất thường



“Vì cái gì... lại đưa tấm địa đồ này cho ta?”

Huyến Âm không thể hiểu nổi... thiếu nữ
này thật sự rất khác thường.

“Đem đi đi... Ngươi là
người nhà Hạ Hầu ư? Ngươi liệu có biện pháp nào giải tà thuật trên tấm địa đồ này?”

“Tà thuật? Cái này rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta cũng không biết... Ta thật sự không biết... Thế nhưng, nãi nãi làm ta cảm thấy rất khác thường, thực sự rất khác thường...”

Nàng lúc này bỗng nhiên đè thấp âm thanh: “Nãi nãi tỉnh lại... ngươi nhỏ tiếng chút, không được nói! Nhớ kỹ, cất tấm địa đồ này đi, nhất định phải giữ lấy nó, tuyệt đối không được rời khỏi tay! Tuyệt đối!”

Hiển nhiên...
Thiếu nữ kia lúc này đang rất hoảng loạn.

Nghĩ đế
n lão bà kia khiến Huyến Âm cảm giác có chút khác thường. Hơn nữa liên tưởng tới lão thái bà lúc trước bóp chặt cổ nàng. Tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?

Hết thảy... Từ
khi mới bắt đầu đã không bình thường...

Từ
khi gặp được nam nhân đội mũ trùm đầu kia, mọi chuyện bắt đầu trở nên...

Nàng đưa mảnh địa đồ lên trước mặt xem xét.

Thực quỷ dị... Một khi rời mắt khỏi nó, liền hoàn toàn không thể nhớ được đường đi, chỉ có tiếp tục nhìn mới có thể...

Nhưng vào lúc này, hai mắt
nàng đột nhiên phát hiện tại rìa địa đồ, chỗ bị xé ra kia.

“Ta...”

Nắm chặt tấm địa đồ, nàng không biết thân thể tại sao lại tự nhiên run rẩy.

Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang bên tai! Tấm địa đồ từ trên tay rơi xuống đất!

Lát sau, nàng mới cảm giác tỉnh táo trở lại.

“Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì
ta cảm giác... Muốn dựa theo đường đi trên tấm địa đồ này... Đi qua... xem?

Đây là vì cái gì?

Bỗng nhiên một trận gió bên ngoài cửa sổ thổi tới, muốn cuốn tấm địa đồ ra bên ngoài cửa sổ!

Nàng hoảng sợ. Vội vàng chồm người lên chộp lấy, may mắn... còn thiếu chút nữa liền bay ra ngoài cửa sổ.

Nàng nhanh chóng tiến lên đóng cửa sổ lại, sau đó nhảy lên trên giường, dùng chăn đắp kín cả người, đồng thời nắm chặt tấm địa đồ trong tay.

Nàng nhớ lời thiếu nữ
kia dặn... Tuyệt đối không được để rời tay...

Tuyệt đối... Không được rời tay...

Không được... Rời tay...

Không lâu sau đó, nàng mơ màng ngủ thiếp
đi.

Trong lúc ngủ mơ...

Nàng lái xe vùn vụt trên một con đường quốc lộ. Mà nàng
thi thoảng quay đầu lại... nàng nhìn thấy Quân Hạo rõ ràng chết rồi , cứ thế ngồi ghế sau cùng nàng...

Sau đó, nàng nhấn chân ga, đem chiếc xe lao đi vùn vụt.

Thế nhưng, vào lúc này, quốc lộ
phía trước tự dưng xuất hiện một người.

Người kia...

Nãi Nãi ?”

Chiếc xe trực tiếp đụng thẳng vào người bà nội.

Thân thể Bà nội đập vào cửa kính xe, đối diện với Huyến Âm lộ ra một nụ cười quỷ dị!

“Ngươi trốn không thoát...”

“A a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Thời điểm nàng giật mình tỉnh lại, trước mặt nàng là gương mặt lão bà kia... cứ thế nhìn chăm chăm vào mặt nàng!

“Ngươi... Tỉnh
rồi.”

“A... Ta...”

Lão
dùng  giọng điệu khàn khàn nói: “Mưa đã tạnh. Ta tự mình đưa ngươi xuống núi.”

“Vâng... Ta... Ta đã biết...”

Nàng nhanh chóng đem tấm địa đồ trong chăn nhét vào trong túi.

“Mau đứng lên. Quần áo đã khô.
Mặc xong rồi lập tức đi ngay.”

Đi?

Thế nhưng...

Hiện tại nàng lại không
muốn đi.

Tấm địa đồ kia có ma lực cực
quỷ dị, sẽ khiến người ta muốn đi tới thăm dò một phen.

Chính nàng cũng không biết bản thân mình làm sao. Lúc này nàng thực sợ hãi sẽ khiến
cho lão thái bà phát hiện, nàng đem tấm địa đồ giấu trên người. Thậm chí, thời điểm bị lão bà nhìn, nàng đều có loại cảm giác có tật giật mình.

“Cô nương kia đâu rồi? Ta
muốn nói với nàng vài lời trước khi đi...”

“Nàng
nhà dưới. Lập tức theo ta, ta đưa ngươi xuống dưới núi.”

“Không... Không cần
đưa, ta có thể tự đi một mình...”

“Ngươi còn muốn tính toán trở lại sao?”.

“Không... Không phải, ta sẽ không trở lại...”

Nhưng ánh mắt lão thái bà lúc này dường như đột ngột lồi ra, giống như muốn nhìn xuyên qua thân thể nàng vậy.

“Ngươi còn tính toán muốn trở lại sao?”.

Hoàn toàn là cùng một câu nói, nhưng âm lượng được đề cao lên rất nhiều.  
Khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, vô số nếp nhăn chen chúc với nhau, tựa như sắp biến thành từng lưỡi đao bén nhọn... thật khủng bố.

“Ta... Ta sẽ không trở lại...”

“Ngươi còn muốn trở lại sao?”.

Lúc này, gương mặt lão bà cơ hồ dán sát vào mặt nàng. Nàng bỗng nhiên có cảm giác, lão thái bà trước mặt sẽ giống như lão bà nổi điên hôm qua, bóp lấy cổ nàng!

“Được... Ta, ta biết, ta sẽ đi...”

Vì cái gì... lại đuổi nàng giống như ôn dịch? Vì cái gì?

Mân sơn tràn ngập vô số bí ẩn.

Còn có...
Tấm ảnh chụp kia..

Lúc ấy,
nam nhân đội mũ dường như muốn nói gì đó với nàng , muốn nàng nhớ lại những gì đã quên trước đó...

Trên ngọn núi này chỉ sợ có
bí mật không thể cho ai biết.

Bí ẩn nào đó không thể tưởng tượng được ...

Tại lúc nàng nói ra những lời này, lão thái thái rốt cuộc khôi phục nguyên dạng.

“Mặc quần áo, lập tức đi.”

Đổi quần áo, xác nhận tấm địa đồ vẫn nằm trong túi, nàng liền cùng lão bà đi ra khỏi phòng.

Lúc này... Đã là đêm khuya.

“Hiện tại là... Ban đêm sao?” Điều này làm Huyến Âm cảm thấy sửng sốt, vừa rồi vì cửa sổ đóng cho nên nàng còn tưởng rằng chính mình ngủ đến trởi sáng rồi chứ!

“Hiện tại... Hiện tại
muốn ta rời đi sao? Khuya như vậy, không thể chờ đến ban ngày sao ?”

Nếu
trời đổ mưa có thể cho nàng tạm thời ngủ lại, vì cái gì nhất định khuya như vậy phải rời đi?

Nhưng lão
  lạnh lùng nói: “Ta không thể giữ ngươi đến ngày mai. Đến ngày mai, ta cần làm một vài thứ.”

“Nhưng...”

“Đi theo ta.”

Lão bà này thật không bình thường... rất không bình thường!

Huyến Âm giờ phút này không chút nghi ngờ, nếu nàng không đi,
bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với mình! Bất cứ chuyện gì!

Cứ như vậy... Đi theo sau lão tiến về phía trước. Mà mỗi lần đi được mười bước đến mười lăm bước, lão bà sẽ quay đầu lại nhìn nàng, giống như cho rằng nàng sẽ chạy trốn vậy.

Thế nhưng, nàng giống như bị tấm địa đồ
kia hấp dẫn, dù có thế nào cũng không muốn rời khỏi Mân sơn.

Dù có thế nào cũng không thể rời đi...

Nàng cũng không biết vì cái gì...

Nhìn  lão thái thái
trước mặt, hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào sau gáy lão bà.

Giờ
phút này,  nếu trên tay  nàng có một miếng gạch... Nếu nện lên...

Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng lẳng lặng nhìn chung quanh
tìm tảng đá ...

“Ngươi sao mà đi chậm như vậy?” Lão bà đột ngột quay đầu lại nhìn nàng, “..
Sao vậy, sao tự nhiên lại ngồi xổm xuống?”

Lúc này, tay nàng đã sắp chạm vào tảng đá ven đường!

Giật mình , Huyến Âm thanh tỉnh lại.

Ta... Ta đang làm cái gì
vậy?

Vì cái gì... Ta lại muốn làm như vậy?

Nếu không phải lão bà quay đầu lại, nàng thật sự sẽ cầm
tảng đá này lên, đập vào gáy lão bà trước mặt .

Lúc này, nàng đã hiểu được cái mà thiếu nữ gọi là “Tà thuật” kia. Đối với tấm địa đồ này, tình cảm của thiếu nữ cũng thực mâu thẫn. Nếu chỉ đơn giản là sợ hãi liền có thể vứt bỏ hoặc hủy đi. Nhưng, nàng ấy tựa hồ không chỉ cảm thấy như vậy.

“Ta...
Bụng ta có chút đau.”

“Đi mau!”

“Vâng... vâng.”

Nàng tiếp tục đứng lên đi theo
sau lão bà. Lúc này, nàng thử thăm dò hỏi: “Xin hỏi... Ngươi có biết chuyện về nhà Hạ Hầu  không? Trên thực tế, ta mang họ Hạ Hầu...”

Lão
lại lần nữa quay đầu.

“Ngươi họ Hạ Hầu?”

“Đúng vậy. Tên của ta là Hạ Hầu...”

Thế nhưng, nàng trợn to mắt nhìn lão
bà kia bay thẳng đến ch mình !

“Ngươi muốn cướp tấm địa đồ có phải hay không?
 Người nhà Hạ Hầu chính là đến muốn cướp tấm địa đồ của ta đúng hay không?”

Huyến Âm nhìn lão bà chạy như bay về phía mình, dưới ánh trăng, gương mặt nhăn nheo của lão bà nhìn cực kỳ dữ tợn! Không bao lâu, nàng đã vọt tới trước mặt, một phen nắm lấy quần áo Huyến Âm!

“Ngươi muốn tấm địa đồ của ta phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn cướp nó đi? Mơ tưởng, mơ tưởng!”

Điên rồi... Đều điên rồi...

Không... Không
phải... Ta cũng điên rồi...

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn. Tới khi đầu óc nàng tỉnh táo trở lại, trên tay nàng đã nhiều ra thêm một tảng đá.

Trên tảng đá thấm đầy máu tươi.

lão bà kia lại đang nằm sõng soài trên mặt đất.

Huyến Âm nhìn tảng đá đang nhỏ máu, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới điều gì.

Ngày đó...

Sau khi ta lên xe, nhìn Quân Hạo...

Lúc ấy, ta thật sự rất muốn giết hắn...

Khi đó, ta có đạp chân ga không? Ta... Thật sự
cứ như vậy rời khỏi sao?

Ký ức bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nàng đi tới trước mặt lão bà, cười lạnh nói: “Địa đồ là của ta... Ngươi không được  cướp đi...”

“Là của ta!”

Tiếp theo nàng giơ tảng đá lên cao, hướng tới đầu lão bà, hung hăng đập xuống![ chưa xong còn tiếp...]

Edit by: Trúc Lâm


Posted by Unknown |

Chương 4: Vùng đất thần bí

Mưa vẫn không ngừng.


Huyến Âm như trước
nhớ lại ánh mắt của thiếu nữ kia.


Sau khi nàng ấy biết nàng thuộc dòng họ Hạ Hầu liền cực kỳ sợ hãi. Loại cảm giác sợ hãi này... đến tột cùng, ý nghĩa gì?


Nàng sợ hãi ...... Là
gia tộc Hạ Hầu Mân sơn này sao?


Nằm trên giường hồi lâu, nàng ngồi dậy, đi về phía cửa phòng.


Khi nàng
chuẩn bị đẩy cửa ra đi ra ngoài phòng xem xem, lại nhìn thấy lão thái thái cư nhiên đang đứng ở cửa!


“Ngươi...... Ngươi......”


Huyến Âm sợ tới mức thiếu chút nữa gọi ra tiếng!


Lão thái thái
cứ như vậy không nhúc nhích đứng ở cửa, giống như một con rối điêu khắc, trên mặt từng nếp nhăn giống như đao khắc, có vẻ thực dọa người.


Bởi vậy, Huyến Âm lui về phía sau vài bước !


“Ngươi muốn đi nơi nào?”


Lão thái thái dùng
ngữ điệu lạnh băng máy móc nói ra những lời này.


“Ta...... Ta......”


Huyến Âm
một câu cũng không dám nhiều lời.


“Đợi mưa tạnh , ta sẽ tự mình đưa ngươi xuống núi. Trước đó, ngươi
cứ hảo hảo ở bên trong đi. Một bước cũng đừng có lộn xộn !”


Lão thái thái
nói xong liền rời đi, đem cửa đóng lại, tiếp theo... Huyến Âm rõ ràng nghe thấy, bên ngoài truyền tới tiếng khóa cửa !


“Đợi đã...... Lão thái thái...... Ngươi muốn
khóa ta ở bên trong sao?”


Nhưng...... Bên ngoài
không truyền tới bất cứ câu trả lời nào. Huyến Âm tiến lên đẩy cửa, cánh cửa nửa điểm động đậy cũng không có, đẩy như thế nào cũng không ra!


Gian phòng nhỏ này mặc dù có một cánh cửa sổ, bất quá có khảm song cửa, người trưởng thành căn bản không thể nào từ đó chui ra ngoài.


Nói cách khác...... Nàng tương đương
với việc bị giam lỏng !


Hơn nữa...... Lão thái thái còn nói...... Muốn đích thân đưa nàng xuống núi?


Huyến Âm
trở về trước giường, ngồi xuống, túm lấy đệm trải giường, cắn chặt môi. Cảm giác quỷ dị mãnh liệt.


Từ đầu tới
cuối...... Đều không bình thường.


Đúng vậy...... Từ ngày đó, ngẫu nhiên chụp đ
ược tấm ảnh kia......


Nàng bỗng nhiên có một chút hối hận .


Thời gian cứ vậy không ngừng trôi qua, mưa chẳng những không có xu thế dừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn. Thậm chí còn kèm theo thật nhiều tiếng sấm.


“Cơn mưa này đến cùng là muốn
mưa bao lâu đây?”


Hiện tại nàng ngược lại hi vọng
, có thể sớm một chút rời đi. Đợi mưa tạnh, thực sự có thể rời khỏi Mân sơn sao?


Lúc này,
cửa bỗng nhiên nhẹ nhàng bị đẩy ra . Nàng vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ kia đang bưng vào một bàn đồ ăn.


“Cái kia......” Huyến Âm đi đến trước mặt thiếu nữ, hỏi:“Vì cái gì
lại nhốt ta lại?”


Nhưng thiếu nữ nhìn
thấy Huyến Âm đi tới liền hô to:“Đừng tới đây ! Ngươi đừng lại đây !”


Trên mặt nàng ta nhồi đầy sợ hãi, ngay cả thân thể cũng run rẩy, lập tức đem cửa đóng sầm một cái, lần nữa khóa lại!



“Uy uy uy ! ngươi...... Các ngươi
sao lại muốn nhốt ta? Mau thả ta ra ngoài !”


Thiếu nữ kia trả lời từ phía bên kia cánh cửa:“Không được...... Nãi nãi nói không thể để ngươi rời đi, tuyệt đối không thể...... Trước ngày hôm sau, tuyệt đối không thể......”


Được...... Ta...... Ta không ra ngoài...... Cách một cái cửa, có thể trò chuyện với ta hay không?”


Bị nhốt bên trong căn phòng nhỏ hẹp, hơn nữa còn trong tình huống rất quỷ dị, mặc cho là ai cũng không thể chịu được.


“Nói...... Nói chuyện?”


“Đúng vậy.
Trò chuyện với ta đi.”


“Được rồi. Thế nhưng...... Thế nhưng ngươi tuyệt đối
không thể ra ngoài......”


Huyến Âm nhẹ nhàng thở ra, nàng ngồi
xuống trước cửa, hỏi:“Có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?”


Nhưng
thời điểm nàng nói ra câu này, phản ứng của thiếu nữ bên ngoài lại vô cùng kịch liệt!


“Không được...... Không được !
Tuyệt đối không thể nói cho ngươi tên của ta !”


“Vì cái gì
lại không thể?”


Vì cái gì không thể nói
tên cho nàng biết?


Cái này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?


“Tính
ta cầu ngươi ...... Vấn đề này, ngàn vạn lần không nên hỏi...... người nhà Hạ Hầu các ngươi, đều là như vậy sao?”


Người nhà Hạ Hầu ‘Chúng ta’?”


“Không...... Không...... Xin lỗi, vừa rồi là ta nói nhầm,
xin ngươi quên đi... van cầu ngươi...”


Nàng
lại sợ hãi.


Nàng......
cực kỳ sợ hãi người Hạ Hầu gia. Tuy không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng chỉ vì như vậy mà kinh hoảng không muốn nói tên cho nàng biết sao?


“Ta......” Huyến Âm vốn định nói ta không phải
người Hạ Hầu gia, nhưng nói vậy tựa hồ quá mức quái dị. Nàng đích xác mang họ Hạ Hầu, hơn nữa cùng gia tộc Hạ Hầu tại Mân sơn phỏng chừng có quan hệ nhất định.


Bên trong khu mộ địa kia, những tấm kia của Hạ Hầu gia, điển hình không giống bình thường.


Nhưng...... Vì cái gì lại muốn lập mộ bia khi còn sống? Thậm chí ngay cả nàng
, căn bản không phải sinh ra tại Mân sơn cũng như thế.


Người Mân sơn... đều lập bia mộ của mình từ khi còn sống sao?


Nghĩ đến
đây, nàng lập tức hỏi vấn đề làm nàng phức tạp hồi lâu.


“Ngươi...... Là
người nhà Hạ Hầu lại không biết chuyện này?”


“Ta...... Không
sinh ra ở Mân sơn.”


Vậy sao?” thiếu nữ kia trầm mặc, nói:“Đúng vậy. Người trên ngọn núi này, tại một khắc khi sinh ra sẽ được lập mộ bia của chính mình, sau khi chết, tất yếu phải an táng tại đó. Cho dù chết ở bên ngoài, thi thể cũng phải được trở về Mân sơn hạ táng. Tuyệt đối, không được mai táng ở địa phương khác.”


“Có
nguyên nhân gì đặc biệt không?”


“Ta không biết...... Chỉ là nãi nãi nói cho
ta biết, người Mân sơn đều làm như vậy.”


Vừa sinh ra đã được lập mộ? Cái này cũng quá khoa trương đi?


“Ta cảm giác
không sao hết. Người từ khi sinh ra liền nhất định sẽ chết. Không ai có thể vĩnh viễn bất tử.


Huyến Âm giật mình. Nói như vậy
cũng không sai a. Thế nhưng, người Trung Quốc xưa nay đối với tử vong đều cực kỳ kiêng kị, nói chung, người trẻ tuổi luôn không muốn nhắc tới tử vong, càng không nói.... cái loại sự tình, điềm xấu như vậy.


Thế nhưng...... Nếu phụ thân qua đời,
không có khả năng có người sẽ đem hắn về mai táng tại Mân sơn . Tuyệt không có khả năng...... Không chỉ như vậy, người ở tại Mân sơn đều phải an táng tại nơi đã được định?


Đến cùng là vì cái gì?


Nếu......
sau khi chết, không được an táng tại Mân sơn, sẽ phát sinh chuyện gì sao?


Nàng ngược lại
rất muốn hỏi những lời này, nhưng nàng cảm giác, có lẽ thiếu nữ không biết.


Người nhà Hạ Hầu..... Ngươi biết được bao nhiêu?”


Nhưng m
ột lần này, lại là một khoảng lặng lẽ đầy chết chóc.


“Cái kia......”


“Ta không biết
sự tình về Hạ Hầu gia......”


“Nhưng là......”


“Cái gì
cũng đừng nói! Ta không biết, cái gì cũng không biết!


T
iếp theo, âm thanh liền từ từ đi xa, hiển nhiên thiếu nữ kia đã rời khỏi.


M
ỗi khi nói tới “Hạ Hầu” gia, thiếu nữ kia đặc biệt kích động. Đến cùng đã phát sinh chuyện gì khiến thiếu nữ e ngại Hạ Hầu gia tới như vậy?


dòng họ của nàng lại chính là Hạ Hầu. Dòng họ này chẳng lẽ thật sự có ý nghĩa nào đó đặc biệt?


Nhưng vào lúc này, nàng
lại nghĩ tới nam tử mang mũ trùm.


Lúc trước,
thời điểm lên xe bus đi Mân sơn, nàng lần đầu tiên gặp hắn.


Ngay từ đầu chỉ cảm giác có chút kỳ quái, vì cái gì
lại luôn che khuôn mặt lại, bất quá...... qua thời gian nàng liền để ý, trên người nam nhân này dường như có một bí mật nào đó.


Đó không phải mơ......


Ấn ký màu đen trên vách tường kia không phải mơ...


Lúc này,
bên ngoài bỗng nhiên truyền tới giọng nói của thiếu nữ.


“Nếu...... Ngươi là
người nhà Hạ Hầu, có thể giúp ta xem cái này một chút được không?”


Lúc này, từ
ngoài khe cửa chuyển vào một trang giấy ố vàng.


“Đây là
thứ gì?”


Thiếu nữ dùng thanh âm run rẩy nói:“Đây là
thứ nãi nãi vẫn cất giấu. Thế nhưng ta vẫn luôn cảm giác không thích hợp... Nãi nãi trước kia, không phải như bây giờ...”


Huyến Âm đem
tờ giấy cầm lên.


Nàng chậm rãi mở ra.


Đây là......


“Đây là...... Cái gì? Chẳng lẽ là......
địa đồ sao?”


Đúng, đây là địa đồ, xác thực mà nói, là một phần địa đồ.”


“Nhưng
ta hoàn toàn xem không hiểu phần địa đồ này......”


“Ta cũng không biết
tấm địa đồ bị tàn phá này đến cùng có ý nghĩa gì. Chỉ là nãi nãi dường như rất coi trọng nó, đem nó cất đi khóa lại. Nàng giống như hi vọng thông qua tấm địa đồ này tìm được cái gì đó, ta từng đoán nó có lẽ là địa đồ kho báu, thế nhưng tấm địa đồ này dường như không được hoàn chỉnh a. Duy nhất ta biết được... chính là tấm địa đồ này có liên quan đến nhà Hạ Hầu. Thế nhưng trong tấm địa đồ này có 1 chỗ rất kỳ quái.


Chỗ kỳ quái?”


“Cho dù ngươi
nhìn tấm địa đồ này hơn mười phút, thậm chí nhìn một giờ, thời điểm ngươi không nhìn nó nữa, ngươi sẽ chẳng nhớ nổi bất cứ tin tức nào trên địa đồ! Mà thời điểm ngươi nhìn tấm địa đồ này, người cũng không thể dùng bất cứ ngôn từ nào để miêu tả tin tức trên đó !”[ chưa xong còn tiếp..]