7/31/2017

Posted by Unknown |

Chương 1: Dấu đen trên vách tường


Bóng đêm yên lặng bao phủ hoàn toàn con đường núi vắng vẻ.


Phía trước, một chiếc xe bus từ từ tiến đến.


Hành khách trên xe bus, mười thì tám chín đã tiến vào mộng đẹp.


“Các ngươi tin trên thế giới này có quỷ
không?”


Trong xe bus yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một giọng nói có vẻ quỷ dị, rõ ràng đã bị đè thấp.


Đây là
vị trí hàng ghế cuối cùng trong xe Bus.


Nói chuyện
là một thanh niên tương đối tuấn mỹ, mang mũ đội đầu, sắc mặt thoạt nhìn có chút non nớt.


Là như thế nào?” phía trước có một nam tử đang nhàm chán quay đầu lại, nói:“Chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy quỷ?”


Đừng nói tới đề tài dọa người như vậy, không sợ bị dọa sao...” Một phụ nữ trung niên ôm một đứa bé trong  lòng, nói có vẻ oán trách.


Thanh niên kia lại cười ha ha. Vẫn như trước dùng thanh âm chỉ có vài người bên cạnh đủ nghe thấy nói:“Đại tỷ ngươi sợ sao? Kỳ thật, ta tin trên đời này có quỷ . Dù sao một đoạn đường này cũng khá là nhàm chán, ta vài ngày nay ở trên xe bus coi như cũng có hiểu biết, nói chuyện này không sao.”


“Chẳng lẽ ngươi
từng gặp qua quỷ?” phụ nữ trung niên cũng bộ dáng hiếu kỳ.


Cái này......” Thanh niên chà tay, nói:“Có lẽ đã từng, cũng có lẽ chưa......”


Lúc này, xe buýt bỗng nhiên
xóc nảy nặng nề một cái, sợ tới mức vài người thiếu chút nữa hét lên!


Nhiều hành khách đang ngủ say liền mở to mắt.


Chuyện gì vậy......”


Đã mấy giờ rồi?”


Đến được đâu rồi?”


Phụ nữ trung niên mắng 1 ngụm:“Đều là tại ngươi, làm chúng ta sợ tới mức...... Hài tử, không khóc, không khóc......”


Lúc này
ánh mắt của thanh niên đội mũ lại tập trung vào một nam tử mặc áo chùng màu đen ngồi phía trước. Nam tử đó vẫn ngồi ở kia, ngay cả tư thế cũng chưa từng cử động qua. Vừa rồi cái xe xóc nảy, hắn một điểm phản ứng cũng không có...


“Ha ha......”


Hắn mím môi,
lại không biết đang suy nghĩ cái gì:“Bất quá...... Trên đời này, con người càng khó đoán hơn so với quỷ......”


Hơn mười phút sau......


Xe buýt tiến vào một
trấn nhỏ.


Đây là
trấn nhỏ cách Mân sơn gần nhất, từ nơi này tới Mân sơn đại khái còn khoảng 10 km lộ trình.


Thanh niên đội mũ xuống xe, hắn đi ở phía trước, phụ nữ trung niên cùng tên nam tử lúc trước cũng cùng hắn đồng hành.


“Minh nhi
, chúng ta về tới nhà rồi .” nam tử nhàm chán nhìn thanh niên đội mũ nói:“Đoạn đường này thật đủ xóc nảy .”


Trấn nhỏ này xung quanh phương viên hơn 10 km là duy nhất có người ở, nhân khẩu đại khái chưa đến 1000. Bởi vì giao thông khá bất tiện, bởi vậy, gọi là “Trấn” kỳ thật có điểm miễn cưỡng, chỉ có thể xem như một thôn xóm lớn chút. Lữ điếm chỉ có một nhà, điều kiện tự nhiên rất kém, không muốn ngủ bên ngoài chỉ có thể chấp nhận.


tầm mắt của thanh niên đội mũ vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử mang mũ trùm.


Trong lữ điếm phía trước, sau khi trả tiền cầm chìa khóa, hắn lựa chọn phòng kề sát vách với người kia.


Đi vào phòng
, đem túi du lịch đặt xuống đất, hắn ngồi trên giường, nhìn chằm chằm mặt vách tường.


Thật lâu sau, hắn từ
trong túi bên cạnh lấy ra một cái máy ảnh.


Đây không phải lần đầu tiên nhìn đến.


Thế nhưng,
thời điểm nhìn vào tấm ảnh, tay hắn vẫn không thể khống chế run rẩy.


Lúc này,
di động trong túi reo lên.


Hắn
lấy ra nhìn, người gọi tới là “Quân Hạo”.


“Hừ......” Hắn
 ném di động ra sau, coi như là thưởng thức tiếng nhạc chuông di động, căn bản không để ý tới. Hắn ngược lại muốn nhìn đối phương có bao nhiêu kiên nhẫn, có thể duy trì tới khi hắn nghe xong một bài ca hay không.


T
iếp theo, người thanh niên kia tháo mũ xuống, cư nhiên... để lộ ra một mái tóc dài!


Thì ra là nữ phẫn nam trang !


Hắn...... Không, phải nói là nàng,
cầm quần áo lên, tiến vào bên trong phòng tắm nhỏ.


di động trên giường vẫn kêu réo như trước.


“Huyến Âm, ngươi...... Ngươi nghe ta giải thích
đã......”


“Khốn kiếp, ai
muốn nghe ngươi giải thích, đi tìm chết đi !”


Nói, nàng liền đạp chân ga,
hung hăng xông về phía nam nhân trước mặt !


Hồi lâu...... Nàng dừng xe
lại.


Tiếp
đó, nàng nhìn thấy... một người đầy máu, con mắt rớt ra khỏi hốc mắt, nhào vào trên nắp động cơ!


“A !”


Nàng tỉnh lại .


Giấc mộng... thật đáng giận...”


Nàng
nhìn di động đầu giường, đã là ba giờ rưỡi sáng.


Không thể ngủ tiếp được .”


Nàng đang tỉnh, nhưng hình ảnh trong giấc mộng lại rất chân thực rõ ràng.


Ngày đó
, thời điểm lái xe rời đi, hắn đích xác ngăn ở phía trước. Mà khi đó, trong nháy mắt nàng đích xác có ý nghĩ... dứt khoát đụng chết hắn!


Nhưng
... nàng chung quy không hạ thủ được.


Thế nhưng lúc đó, nàng thật sự thiếu chút nữa giẫm mạnh chân ga......


“Ta
đang suy nghĩ cái gì vậy......” Nàng vò loạn tóc trên đầu:“Cái tên tra nam kia... làm như thế nào mà trong mộng vẫn nhìn thấy hắn !”


Suy nghĩ rất hỗn loạn.


Nhưng... những suy nghĩ này đã chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.


Bất quá... thật kỳ quái...”


Đúng vậy, rất kỳ quái a.


Sau ngày hôm đó, nàng phát hiện tại mũi xe có vết lõm.


Sao thế này......


Mình thực sự không có khả năng đụng chết hắn phải không?


Không có khả năng !


Sau khi nàng xuất hiện ý nghĩa này, hắn liền liên tiếp gọi điện tới quấy nhiễu.


Bất quá hắn thật sự
rất có nghị lực, một ngày gọi tới mấy chục cuộc điện thoại. nàng cũng lười quản, chỉ đơn giản, không tiếp. Xe biến thành như vậy, nàng chỉ có thể ngồi xe bus tới nơi này.


Mân sơn
là quê nhà của nàng. Cho nên nàng liền tới nơi này.


Lúc này...... Nàng bỗng nhiên
nhìn về phía vách tường trước mặt.


Cách một bức tường,
bên kia chính là phòng của nam nhân mang mũ trùm.


Mục đích cuối cùng của hắn là tới nơi nào?


Bỗng nhiên, nàng trừng mắt nhìn.


Bởi vì...... Nàng
nhìn thấy, trên vách tường dường như xuất hiện một dấu vết màu đen.


“Đó là......”


Nàng lấy di động chiếu qua.


“Không phải
chứ?”


Nàng
chui vào trong chăn, nhìn vết đen trên vách tường  giống như mực nhỏ vào giấy trắng, không ngừng lớn lên.


Nàng mím môi, tay cũng run nhè nhẹ.


Dấu vết màu đen dấu chậm rãi mở rộng, dần dần , hai mắt nàng tựa hồ cũng trở nên tối đen......


Lúc này......


Di động bên người nàng lại vang lên tiếng chuông.


Người điện là......


“Quân Hạo”......


“Ngươi nghe ta giải thích, Huyến Âm !”


Đi tìm chết giùm ta đi...... Khốn kiếp !”


“Đi tìm chết......”


“Đi tìm chết...... Đi tìm chết......”


“Đi tìm chết......”


Một
ánh nắng rạng đông chui vào trong phòng.


Nàng mở mắt.


“Ta......”


Nàng
nhìn vách tường, phía trên, làm gì có cái vết màu đen nào.


Mình rốt cuộc là làm sao đây?”


Tay nàng duỗi
sang cái di động phía bên kia, nhưng lại làm điện thoại rơi trên mặt đất.


“Đầu đau quá......”


Đêm qua......


Nàng
dường như có tỉnh giấc một lần......


Bất quá
lúc đó, hẳn không phải một phần của giấc mộng chứ?


Dấu vết màu đen nhìn thấy trên tường kia...... hẳn là ảo giác đi?


Nhất định là
như vậy, khẳng định là mộng. Hơn nữa trong mộng, nàng...... Đụng chết hắn, hắn cư nhiên còn......


Một giấc mộng thực hoang đường a. Nghĩ đến, hẳn là vì vết lõm trên xe.


Nàng một tay
nhặt lấy di động bỏ vào túi. Sau đó thu thập hành lí, lần nữa đội mũ lên.


Thời điểm đi ra ngoài, gặp được phụ nữ trung niên kia.


“Ngươi
hình như ngủ không được ngon a.” Người phụ nữ nhìn mặt nàng nói:“Phát sinh chuyện gì a?”


“Không có gì......”


“Ngày hôm qua
hài tử của ta khóc cả đêm, trong lữ điếm không ít người ý kiến. Ngươi là bởi vậy mới ngủ không ngon đi?


“Không có, ta không nghe
thấy.”


“Ngươi không
nghe thấy sao?”


“Ân, không có......”


Lúc này, bỗng nhiên
có một người đi ngang qua nàng và người phụ nữ trung niên.


Chính là
nam nhân mang mũ trùm.


Nàng
nhìn về phía nam nhân kia, tiếp tục nói:“Xem ra thính giác của ta gần đây kém đi nhiều rồi...... Ha ha......”


Tầng dưới lữ điếm, mọi người đều tụ tập ăn cơm.


“Tuy
rằng quê nhà ngươi ở Mân sơn, bất quá ngươi hẳn không có người quen đi?


“Đúng vậy, ta
từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Kinh.”


“Nghe nói Bắc Kinh
sương mù lớn lắm, có phải ăn rất không tiêu hay không?”


“Đừng nói nữa...... Cả ngày đều phải mang khẩu trang đi ra ngoài, ta là......”


Sau khi cùng những người này nói chuyện, trong lòng nàng cũng dần cởi mở.


Thu thập hành trang, nàng
rời khỏi lữ điếm. Nam tử mũ trùm đầu kia cũng vừa lúc lướt qua bên cạnh nàng.



Một giây này... nàng dường như nghe thấy bên tai có âm thanh.


Có phải đã quên cái gì đó?


Nàng lập tức
nhìn về phía nam tử mang mũ trùm đầu. Nhưng hắn đã nhanh chóng tiến về phía trước.


Nàng ng
ây ngốc đứng tại chỗ.


đây, cũng là bắt đầu của một loạt ác mộng......[ chưa xong còn tiếp..]


7/29/2017

Posted by Unknown |
Chương 71: Mộ trủng, Huyết Trì, Địa Ngục !


Địa Ngục.


Thế giới chỉ có ánh trăng huyết hồng bao phủ.


Nơi này
là quốc gia tử vong ở hạ du núi Rakmal, một khi tiến vào liền không thể rời đi.


Địa phương này đã thoát ly khỏi nguyên kịch bản trên núi Rakmal, thậm chí, thế giới điện ảnh cũng đã chấm dứt. Diệp Tưởng đã bị phán định “Tử vong”.


Nhưng...... Đối với
bản thân Diệp Tưởng mà nói, hắn không cách nào chấp nhận sự thật này.


Vé chuộc cái chết của hắn đã trở về không, kịch bản trong đầu cũng không còn nữa.


Hắn hiện tại chỉ là một
cái xác không hồn hành tẩu trong địa ngục mà thôi.


“Ta......
đã tiến vào Địa Ngục sao?”


Diệp Tưởng
hiện tại không còn tất yếu sắm vai nhân vật Mạc Cổ Nhai nữa. Ngay cả nói lung tung cũng sẽ không NG.


Hắn bắt đầu nhìn quanh bốn phía.


Bởi vì
có ánh sáng của Hồng Nguyệt, cuối cùng có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.


“Nơi này là......”


Hắn nhìn
thấy, phía sau lưng là dòng Minh Hà.


có một con thuyền đang dừng bên cạnh dòng Minh Hà.


Cho dù không có dẫn độ giả, con thuyền vẫn như trước tới được đích.


Quỷ hồn trên thuyền tự nhiên đều đã tiến vào thế giới địa ngục. Cho dù trong bọn họ, không có bao nhiêu người phạm phải tội ác nên xuống địa ngục.


Diệp Tưởng đứng lên.


Đây là
một khu vực bình nguyên, mà ở phía trước có một tấm bia cự đại.


Đọc qua
nội dung cuối cùng trong kịch bản, Diệp Tưởng có thể biết được một hai. Mộ bia kia đối với linh hồn, chính là trạm nghỉ ngơi thứ nhất khi tiến vào Địa Ngục.


Địa Ngục
là cực kỳ khổng lồ, hạ du núi Rakmal thuộc về lãnh thổ địa ngục, nhưng chỉ là lối vào địa ngục mà thôi. Linh hồn được tạm thời nghỉ ngơi ở nơi đó, tiếp theo sẽ bị phân phối tới khu vực địa ngục bất đồng.


Diệp Tưởng nhìn
dòng Minh Hà.


Muốn nghịch lưu mà lên, trở về
núi Rakmal tự nhiên là không có khả năng làm được. Mà nước sông Minh Hà là tuyệt đối không thể nghịch lưu.


Như vậy...... Hắn hiện tại......
được coi như là chuyện gì xảy ra?


Hắn đã
không còn được xem như là diễn viên. Không còn bất cứ vé chuộc cái chết, điện ảnh đã kết thúc, hắn không có cách nào trở về.


Hắn liền nhất định
phải chết bên trong địa ngục sao?


Đây chính là điểm cuối của Diệp Tưởng?


Nguyên bản
có aura nhân vật chính, hiện tại giờ phút này cũng ảm đạm không có ánh sáng, đã triệt để tiêu tán.


Hắn
còn được tính là nhân vật chính cái gì?


Hắn không khỏi nhớ tới ,
trong [gia tộc Nightliar 3], Nam Cung Tiểu Tăng rơi vào Vô Gian Địa Ngục. Tình cảnh của hắn hẳn cũng giống như mình hiện tại?


Mà vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác
có một cỗ lực lượng thúc giục hắn, hắn liền bị cưỡng chế đi về một phương nào đó!


T
iếp theo, ở phía trước hắn nhìn thấy một chi đội ngũ.


Một chi đội ngũ
do quỷ hồn tạo thành.


Đám quỷ hồn phi thường có
trật tự đi tới . Mục đích  chính là tấm bia phía tiền phương. Sau khi tiến vào mộ bia, chính là địa ngục tầng thứ nhất.


Mà Diệp Tưởng
bị ép dung hợp vào trong đội ngũ kia.


Hắn...... Cũng trở thành
một quỷ hồn rồi sao?



Như vậy...... Hắn
được coi như tử vong sao?


Kỳ thật tử vong
, ý nghĩa với Diệp Tưởng cũng không có bao nhiêu. Lấy thực lực của hắn, mất đi thân thể cũng có thể sống sót. Linh hồn chỉ cần không bị yên diệt là có thể vẫn tồn tại. Mà quỷ hồn rơi vào Địa Ngục sẽ là tình cảnh gì? Có giống như Nam Cung Tiểu Tăng, thời điểm hắn chết chính là thân phận quỷ sai, cho dù thật sự xuống địa ngục, có thể so với bản thân tốt hơn một chút? Hoặc là thân phận thợ săn ác ma, có thể được địa ngục tây phương thừa nhận hay không?


Không có hắn,
mẹ con Vũ Sóc cùng Tịch Kính tương lai sẽ như thế nào đây? Dante tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các nàng. Cho dù miễn cưỡng sống được đến rạp chiếu phim linh độ, nhưng tương lai xa hơn thì sao? Các nàng có thể sống được bao lâu?


Thế nhưng,
bản thân mình hiện tại đã rơi vào địa ngục, có biện pháp để sống sót sao?


Có biện pháp
sống sót không?


Không......
nghiêm khắc mà nói, hắn hiện tại có được xem như là “Sống” Sao?


Ngay cả nhúc nhích
cũng không làm được, chỉ có thể đi theo đám quỷ hồn tiến về phía mộ bia!


Sau đó không lâu, hắn
bước tới trước mặt mộ bia, nhìn mười mấy quỷ hồn đi trước mặt hắn đều chui vào trong bùn đất phía dưới mộ bia. Đến phiên Diệp Tưởng, hắn chỉ đành theo vài quỷ hồn kia, chui vào!


Sau khi đi vào, bên trong là một mảnh tối đen, Diệp Tưởng không nhìn thấy những quỷ hồn đã đi vào trước mình.


Rốt cuộc...... Hắn khôi phục hành động tự do.


Nhìn đỉnh đầu, Diệp Tưởng mở ra hắc dực,
chuẩn bị muốn lao đi! nhưng tiếp theo hắn hoảng sợ phát hiện, lực hấp dẫn ở nơi này cực lớn, khiến hắn không thể phi ra ngoài!


Bất đắc dĩ......
đành thu hồi hắc dực.


Nghiệp hỏa...... Lôi Đình......
bên trong địa ngục đều bị áp chế toàn diện.

Diệp Tưởng tiếp tục
đi xuống dưới......


Đi tới trước, ở trước mặt hắn là......


Quỷ hồn không đếm được!


Vô số quỷ hồn sôi trào
ở trên mặt đất, nhìn vào chỉ thấy là biển người tấp nập!  


Đám quỷ hồn
ai nấy đều bi thảm rên rỉ !


Diệp Tưởng cũng
rất nhanh gia nhập vào biển người đó.


Chẳng qua một lần này...... Quỷ hồn không công kích hắn. Hắn
lúc này giống như những quỷ hồn xung quanh, trở nên sôi trào giống như giun đất.


Bị quỷ hồn áp đảo trên người, cuối cùng...... Diệp Tưởng bị triệt để
áp dưới đáy quỷ triều.


C
ũng giống như những quỷ hồn này, hắn cảm giác linh hồn đang chịu đau đớn vô cùng thống khổ!


Ngày mai đám quỷ hồn sẽ bị phân phối tới những nơi khác trong địa ngục!


Mà Diệp Tưởng
cũng cảm nhận được sự vô lực của bản thân khi ở nơi này!


Loại
cảm giác vô lực này, hắn ở trong [gia tộc Nightliar] đã từng cảm nhận qua!


Cùng Địa Ngục trong bộ điện ảnh kia bất đồng, Địa Ngục này không có Địa Ngục trùng tồn tại.


Không biết qua bao lâu......
dưới quỷ triều, trong tai hắn tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.


Vô số quỷ hồn liên tục
duy trì tiếng kêu thảm thiết vô tận, đủ để một người bình thường nổi điên. Tình huống của Diệp Tưởng là bắt nguồn từ linh hồn, còn đáng sợ hơn nữa.


Thế nhưng, Diệp Tưởng không tuyệt vọng, cũng không có khẩn cầu thần
minh. Bởi vì, thần, là địch nhân của hắn.


Nhất định có biện pháp ......


Hắn còn
chưa triệt để tử vong......


Nhất định còn biện pháp !


Tuy nói [ Ma cốc ]
này là phần cuối cùng, thế nhưng ai có thể khẳng định? Điện ảnh Hollywood luôn nói đây là phần cuối cùng, thế nhưng kết quả không phải còn quay tới chục tập?


Cho dù không phải quay thêm chục tập, hắn cũng phải chạy ra khỏi Địa Ngục, sau đó tìm cơ hội trở về cụm rạp Thâm Dạ!


Nhất định !


bên cạnh Diệp Tưởng, đa số là nữ quỷ. Đám nữ quỷ đều mặt mày vặn vẹo dữ tợn, người người bỏ vào trong phim kinh dị, tuyệt đối là cấp boss. Nhưng thân thể mấy nữ quỷ này lại không ngừng vặn vẹo, trào ra máu.


N
hững quỷ hồn có thân hình vặn vẹo này đem Diệp Tưởng chèn ép. Diệp Tưởng cũng cảm giác, thân thể mình trở nên gấp khúc, gãy gập!


Nói như thế......
thân thể hắn hiện tại thật giống như ma hoa bị vặn vẹo!


Bất quá
chút đau đớn ấy đối với Diệp Tưởng mà nói, căn bản không tính là cái gì!


Hắn hiện tại
cần phải trốn thoát khỏi mộ thất này.


Hơn nữa nói thật...... Hắn bỗng nhiên
cảm thấy rất đồng tình với mấy quỷ hồn này.


Từ
khi biểu diễn phim kinh dị tới nay, đây là lần đầu tiên phá lệ đồng tình với quỷ hồn.


Trạng thái này cứ thế giằng co một buổi tối......


Loại tra tấn này quả thực rất phi nhân tính.


Khi đến ngày hôm sau......


Thân hình Diệp Tưởng đã biến thành trạng thái cực độ thê thảm, phàm là người còn chút nhân tính, sẽ không tàn nhẫn đi miêu tả hình tượng của hắn.


Đám quỷ hồn
lại lần nữa hợp thành đội ngũ, từng người một dọc theo mộ thất đi lên trên. Rốt cuộc đã có thể thoát ly “Dẫn lực” của Địa Ngục.


Thời điểm đi lên trên mộ thất, Diệp Tưởng theo đội ngũ quỷ hồn, tiếp tục đi tới .


Hiện tại đã triệt để thoát ly
khỏi nguyên kịch bản, Diệp Tưởng cũng không biết, tình tiết tiếp theo sẽ phát triển như thế nào .


Hắn
sẽ đến nơi nào trong địa ngục đây?


Một tầng nào đó trong 18 tầng Địa Ngục sao? Cái này được quyết định như thế nào?


Trong quá trình này, hắn không thể làm ra bất cứ phản kháng
, hoàn toàn giống như một con rối gỗ.


trong quá trình tiến lên, ánh mắt hắn không biết vì duyên cớ nào, không thể mở ra. Nói cách khác, hắn căn bản cũng không biết bản thân mình đang đi trên con đường như thế nào.


Thời gian dài dòng trôi qua......


Hai giờ? Ba giờ? Bốn giờ?


Có lẽ càng lâu
hơn......


Khái niệm thời gian đã triệt để xói mòn .


Thời điểm lần nữa tỉnh lại......


Diệp Tưởng nhìn đến......


Một mảnh huyết sắc.


Phía sau không biết là ai đẩy hắn
, theo sau, hắn liền ngã vào trong một Huyết Trì (hồ máu) !


Huyết Trì......


Huyết Trì Địa Ngục?


Khi Diệp Tưởng dãy dụa từ trong Huyết Trì bước ra, máu tươi đã triệt để bao trùm người hắn.


Trước mắt...... Là Huyết Trì
vô biên vô hạn. Mà trên bầu trời là những cái trứng màu máu vắt ngang.


Tiếp,
một quả trứng trong đó bỗng nhiên vỡ vụn, từ bên trong chui ra một con quái vật màu đỏ!


Tốc độ của quái vật kia thực sự quá nhanh. Diệp Tưởng căn bản không kịp nhìn nó đã tiến vào trong Huyết Trì, du động về phía
Diệp Tưởng!