7/20/2017

Posted by Unknown |

“Nếu ta chết ...... Ngươi như thế nào hướng Viên tổng thống báo cáo kết quả đây?”


Đối với
tình huống lúc này, chưởng giáo Thiên Âm tông lại tương đối bình tĩnh.


“Phanh” !


Một viên đạn
sượt qua gương mặt nàng, bắn nát bình hoa phía sau.


“Chưởng giáo, ta cho ngươi hai ngày thời gian,
người của ta sẽ đóng quân ở đây. Nếu ngươi vẫn không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục cho Viên tổng thống, ta không ngại đem Thiên Âm tông san bằng !”


Đối với
những tên quân phiệt này, giết người cũng chỉ như ăn cơm uống nước. Trong sử sách Trung Quốc cận đại, tai nạn do quân phiệt tạo nên tương đối khổng lồ, thẳng đến sau chiến tranh bắc phạt mới đại đả kích thế lực quân phiệt.


“Tướng quân......” Chưởng giáo bỗng nhiên nói một câu:“Ngươi cho rằng, nếu
tương lai ngươi chết đi, sẽ tới nơi nào?”


Vị quan quân
kia lạnh lùng cười, nói:“Lão tử nếu tin vào quỷ thần còn có thể đi đầu quân sao? Đầu năm nay, có súng mới là lão đại, ai quan tâm chết rồi sẽ đi đâu! Ngươi sẽ không phải muốn nói, trên thế giới này có quỷ đi? Nếu thật sự có, ta giết nhiều người như thế, ngược lại xuất hiện một con cho ta xem a?


“Âm hồn
không có khả năng dễ dàng ngưng tụ trên thế giới này. Trên thực tế, đa số âm hồn nếu ngưng tụ được cũng sẽ bị dương cương chi khí giết chết. Địa phương linh hồn có thể tới... chỉ có 3 nơi. Thiên quốc, Địa Ngục, còn có......‘Trục xuất chi địa’.”


Tên quan quân kia cười ha ha, nói:“Những kẻ tu đạo các ngươi ngược lại có ý tứ... cho nên, ngươi muốn nói cái gì?


“Ngươi
sau khi chết sẽ đi nơi nào... ngươi biết không?”


“Phóng
rắm, ngươi!”


Thế nhưng, kế tiếp hắn liền không nói ra nổi câu nào nữa .


Một thanh phi kiếm lăng không bắn ra,
chỉ thẳng vào cổ hắn.


Thanh kiếm kia trái với lực vạn vật hấp dẫn, cứ thế huyền phù giữa không trung! Chỉ cần tiến lên một tấc là có thể đâm thủng cổ hắn!


“Ngươi......”
tên quan quân nhất thời đổ mồ hôi lạnh .


“Ta hỏi ngươi......”
thanh âm Vũ Văn Lam phát ra càng thêm âm trầm:“Nếu ngươi chết . Ngươi cho rằng. Ngươi......”


“Thần...... Thần tiên !
Ta, ta có mắt không nhận ra Thái Sơn......”


“Trả lời ta...... Ngươi chết , sẽ đi nơi nào?”


“Đương...... Đương nhiên là xuống địa ngục !
Ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao có thể lên thiên đường......”


“Không.” Nhưng
lúc này nàng lại nói ra một câu cực kỳ ngoài ý muốn:“Ngươi có khả năng đi Thiên quốc. Ngươi cho rằng...... Thiên quốc là nơi của người tốt còn địa ngục là nơi của kẻ xấu sao?”


Quan quân ngây ngẩn cả người.


“Cái
này... có ý tứ gì?”


Cơ Đốc giáo
truyền vào trung quốc không phải ngày một ngày hai. Mà vị quan quân này bình thường cũng tiếp xúc với người Tây Dương. Phần lớn người Tây Dương đều tin vào Cơ Đốc giáo, cho nên thuyết pháp về Thiên quốc Địa Ngục vẫn là có nhận thức. Người ác xuống địa ngục, người lương thiện được lên thiên quốc. Có thể nói đó chính là thường thức.


“Chuyển cáo
cho Viên đại tổng thống.”


“Hắn cho rằng
sau khi hắn chết đi... sẽ tới nơi nào?”


Tiếp
theo, thanh phi kiếm té lăn quay ra đất, vị quan quân kia cũng quay đầu trốn ra ngoài!  

Phi kiếm giết người,
trong tiểu thuyết tiên hiệp trung quốc đã xuất hiện qua. Loại hiện tượng siêu hiện thực này sớm khiến người ta hoảng sợ không thôi. Sau khi vị quan quân chạy đi, lập tức mang theo cả quân đội bỏ chạy.


Một tháng sau.


Giờ khắc này, Viên Thế Khải
đang từng bước thất thế. Sau kế hoạch hủy bỏ đăng cơ, quân phiệt bắt đầu làm khó dễ hắn. Lúc này, Đoàn Kì Thụy đã muốn bức cung Viên Thế Khải. Vị phó quan kia của hắn cũng sẽ không vì Viên Thế Khải mà lại đến.


Ngày 6 tháng 6 năm 1916, Viên Thế Khải chết. Trong một đoạn thời gian, xú danh của hắn có thể nói vô cùng rõ ràng, mà con trai hắn cũng khiến quân phiệt khắp nơi bắt đầu ủng hộ tự lập. Trung Quốc lại lần nữa tiến vào thời đại loạn thế phân liệt.


Mảnh đất hoa hạ , sinh linh đồ thán.


Lánh đời đã không
còn hiện thực, quân phiệt các nơi đang không ngừng sát lục tranh giành địa bàn.


sự phân liệt của Thiên Âm tông cũng sắp bắt đầu.


Năm 1920, tập thể Thiên Âm tông rời đến Đông Bắc, địa bàn của Trương Tác Lâm. Đông bắc gần với Triều Tiên, mà Triều Tiên lúc ấy là thuộc địa của người Nhật. Sau biến cố 918, người Nhật bước đầu tiên xâm nhập Hoa hạ, Trương Học Lương lại không chống cự, đem ba tỉnh Đông Bắc nhượng cho người Nhật Bản, trở thành “Ngụy Mãn Châu quốc.


Quốc nạn ập đến, tiếp tục lánh đời
cũng đã không còn thích hợp .


Một đêm này.


Đông Bắc,
Thành giao Phụng Thiên Thành. Tân tông môn Thiên Âm tông được thiết lập ở nơi này.


“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.”


Đông Bắc
, gió rất mãnh liệt.


Trên đỉnh núi, hai nữ chính mặc kệ từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua.


“Nhìn chung
, trung quốc hôm nay đã rất nguy kịch, hoàn toàn vô phương cứu chữa !” Vũ Văn Hồng Nguyệt chậm rãi nói:“Ngươi còn muốn đem toàn bộ tông môn bồi vào?”


Ý ta đã quyết. Ta quyết định nương tựa Tôn Văn tiên sinh. Tôn Văn tiên sinh trước mắt đã trở lại Quảng Châu, vận động lần nữa tập hợp những người yêu nước. Dưới quốc nạn, chúng ta tại sao lại không hành động?


“Quân phiệt náo động cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?”


“Ta
là người Hoa hạ!”


“Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân
(thiên hạ thế lớn, phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân), chúng ta là kẻ lánh đời, chỉ muốn tìm kiếm con đường trường sinh, làm gì phải để ý tới chính quyền trần thế thay đổi!


“Thiên Âm tông là
do ta tạo ra !”


“Nếu không có ta, Thiên Âm tông
sao có được gia nghiệp khổng lồ như thế! Ta chỉ cầu, một ngày được trường sinh bất tử, không bị vây trong sinh tử luân hồi!”


“Ta sẽ không
tiếp tục làm chuyện như vậy nữa, cho nên ngươi cũng không cần phải làm nữa! Hôm nay ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!


“Ngươi không khát vọng Trường Sinh sao?” Nàng chỉ
Vũ Văn Lam trước mắt:“Chúng ta từ lúc nhỏ đã bắt đầu đạt được ‘Quyền lực’ quyết định con người sau khi chết đi, được tới địa phương nào, mà chỉ có ở nơi đó mới có thể khiến linh hồn dừng lại vĩnh cửu!


Sau một lúc lâu, Vũ Văn Lam rút kiếm
ra.


Liền dùng kiếm quyết định đi.”


Quá trình một trận chiến này không có bao nhiêu người biết.


Bỉ Thanh chính mắt chứng kiến chiến quả.


Ngực Vũ Văn Hồng Nguyệt bị kiếm của Vũ Văn Lam đâm thủng. Nàng không thể tin chính mình cư nhiên lại chết trong tay chưởng giáo.


Nàng
bắt lấy tay Vũ Văn Lam.


“Ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi......”


“Chờ
một ngày ngươi chết đi......”


“Tùy ngươi.”


Thời điểm rút kiếm ra, máu tươi bắn lên đầy mặt Vũ Văn Lam.


T
iếp theo nàng dùng một tấm phù lục dán lên thi thể Vũ Văn Hồng Nguyệt.


“Bỉ Thanh.” Nàng phân phó:“Ta
cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”


“‘Nàng’ sẽ trở về .”


Đúng vậy......


Nàng......


Sẽ trở về ......


Rồi sau đó
, Thiên Âm tông đầu nhập vào sóng gió của thời đại, trong chiến hỏa, mấy độ bị hủy diệt. Nhưng bọn hắn cũng đồng dạng bị nguyền rủa.

“Ngươi......”


Hẳn còn nhớ đi?”


Thời điểm Vũ Phàm lấy lại ý thức, cái đầu tiên nàng nhìn thấy, chính là...  


Lâm Tâm Du? Không......


Từ Tố !


Mà đại bộ phận thân thể nàng đã thạch hóa .


Từ Tố cứ như vậy
tựa vào trước thân thể nàng:“Ngươi đã nhớ ra, vậy là tốt .”


“Nơi này là......‘Nơi trục xuất linh hồn’.


Hồng Nguyệt đã cơ hồ đem Ngân Nguyệt hoàn toàn thôn phệ.


“Quỷ hồn đối với thế giới này mà nói
, chính là tù phạm bị lưu đày. Bị giam cầm ở trong này, so với địa ngục còn càng thêm đáng sợ. Cho nên, đám quỷ hồn này khát cầu được tài quyết. Vô luận là kết quả, cũng tốt hơn chờ đợi trong này.”


“Thế nhưng nên
tài quyết như thế nào?”


“Như thế nào quyết định ai nên lên Thiên quốc. Ai nên xuống địa ngục?”


“Ngươi cho rằng nên quyết định như thế nào đây?”


“Chưởng giáo?”


Nơi này là đỉnh một tòa tháp cao. Mà
ở trong này, tựa hồ có thể đưa tay đụng vào vầng Hồng Nguyệt.

Vũ Phàm cảm giác
máu huyết toàn thân lúc này dường như đang sôi trào.


Từ Tố nhìn về phía Hồng Nguyệt
trên đỉnh đầu.


“Cho nên...... Ngươi
vào thời điểm đó nên nghe ta mới đúng.”


“Chúng ta mới có thể quyết định
, kẻ bị ta nhìn thấy thì nên xuống địa ngục, mà kẻ bị ngươi nhìn thấy mới có tư cách tiến vào Thiên quốc. Đúng vậy...... Nguyên bản là như thế......”


“Thế nhưng......”


“Có thể
nhìn thấy hay không, có phải do chúng ta quyết định?”


Hồng Nguyệ
t, tựa như có thể vẩy ra máu tươi.


“Ngươi nói đúng hay không?”


Cổ Vũ Phàm lúc này đã bị thạch hóa lan tới.  


Bàn tay Từ Tố chạm vào ánh mắt Vũ Phàm.


“Ánh mắt của ngươi
cùng ánh mắt của ta có thể quyết định, quỷ hồn bị trục xuất đến thế giới này, có thể tiến vào thế giới nào.”


“Ngươi rốt cuộc...... Tới tìm ta .”


“Những người đó......” Vũ Phàm nuốt một ngụm nước miếng, nói:“Nên nhận
báo ứng, nên xuống địa ngục... vì sao chúng ta lại để bọn họ có thể đi tới địa phương càng tốt hơn?


“Do
con người tài quyết xem ai là người lên thiên đường ai là kẻ xuống địa ngục, vốn đã là 1 loại không công bằng. Con người sau khi chết đi đều sẽ đến nơi này, trừ phi do chúng ta quyết định, bằng không bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại đây, sau đó biến thành thạch đầu, cuối cùng... cứ như thế mà tồn tại vĩnh viên ở nơi này.”


“Ta......
ngươi......”


“Chúng ta cùng một chỗ mới là hoàn mỹ nhất .”


“Cho nên......”


Ngươi muốn ta trả lời cái gì đây?”


Nói đến này,
gương mặt Từ Tố bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn. Khí tức tử vong âm trầm đập vào mặt, da thịt bắt đầu thối rữa, dưới sự chiếu rọi của Hồng Nguyệt... lại càng thêm đáng sợ!


Nàng không phải Lâm Tâm Du, cũng không phải Từ Tố. Lâm Tâm Du là diễn viên, không có khả năng diễn quỷ hồn......


“Bất quá vẫn
nên cảm tạ ngươi......”


“Mở ra cỗ quan tài
kia, sau đó đem ta thả ra...... lại thiêu hủy cỗ quan tài... khiến ta hiện tại, hoàn toàn tự do...


Nàng......
sớm đã chết, là bị Vũ Văn Lam giết chết ......


Vong hồn Vũ Văn Hồng Nguyệt!


Lúc này......


Dante chậm rãi đi
lại bên dưới ánh Hồng Nguyệt.


Hồng Nguyệt đã bắt đầu
thôn phệ Ngân Nguyệt.


“Mọi người cho rằng, vô luận trên đời này
có công bằng hay không, ít nhất tử vong đối với mỗi người... đều là bình đẳng..”


“Thế nhưng...... Bọn họ sai lầm
rồi.”


“Cho dù chết đi, cũng
vẫn tồn tại sự bất bình đẳng.”


Con người có thể trước khi tử vong, hảo hảo đặt chỗ cho bọn hắn sau khi chết.”


“Không cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?”


Hắn chậm rãi xòe tay, nhìn Từ Tố [ Lâm Tâm Du ]
phía sau!


“Ngươi...... Đang nói
cái vậy?”


“Chỉ nói ra sự thật mà thôi.”


“Các ngươi cho rằng, ai có tư cách quyết định thiện ác
con người, quyết định nơi linh hồn được tới?”


“Thần sao?
Hay vẫn là tự thân nhân loại?”


“Đáp án chính là,
người có tư cách quyết định quả báo, liền có thể quyết định thiện ác, người không có tư cách kia, liền không có quyền quyết định thiện và ác.”


Trong đôi mắt Từ Tố, một thứ gì đó tựa như đang bắt đầu trở nên rõ ràng.


“Ngươi
Từ Vũ tại một thời điểm nào đó tự nhiên sẽ xuất hiện trong huyết mạch gia tộc Vũ Văn.”


Sau đó, hắn nhìn về thiên không.


“Như vậy...... Nàng hiện tại......”


“Nghĩ tới
rồi sao?”


Trong đầu Vũ Phàm, ký ức bắt đầu thức tỉnh.


Vài gương mặt dữ tợn kia...... Đó là vong hồn chờ đợi tài quyết thẩm phán.


Mà vong hồn nàng nhìn thấy phía sau ông ngoại...


“Là ngươi......”


Vong hồn nàng nhìn thấy kia...... quỷ hồn nàng nhìn thấy sớm nhất...


7/19/2017

Posted by Unknown |




“Chưởng giáo đại nhân...... Chưởng giáo đại nhân?”


Đó là......


Một ngọn lửa thực mỏng manh.


Đây là một
căn phòng tràn ngập khí tức âm lãnh, trong phòng có treo một bức họa Tam Thanh.


Nàng ngồi
trên bồ đoàn, tựa hồ vừa từ trong nhập định tỉnh dậy.


Ở trước mặt nàng là đạo đồng đánh thức nàng.


Chuyện gì...... Bỉ Thanh?”


đại sự ......”


“Hoàng thượng nhường ngai vị .”


Nàng dùng vài giây mới
tiêu hóa được tin tức này.


Triều Đại Thanh đã không tồn tại ...... Nghe nói quân cách mạng hiện đang cắt bím tóc khắp nơi......”


Nàng
nhìn về phía chiếc gương trong phòng.


Bề mặt gương đồng soi rọi ra khuân mặt của nàng.


Một
khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng... lại không phải là mái tóc quăn ngày xưa, mà là một mái tóc đen thẳng, chảy dài như thác nước.


Tóc quăn......


Vì cái gì
lại là tóc quăn?


Suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn...... Bất quá, không bao lâu sau
nàng đã sửa sang lại ý nghĩ.


“Đi thôi, Bỉ Thanh.”


“Sau này chính là tân thời đại.”


Đối với
đất nước Trung Hoa mà nói, đây là một ngày rất quan trọng. Hai ngàn năm đế chế phong kiến triệt để sụp đổ, đặt dấu chấm chết cho sự thống trị của người Nữ Chân đối với dân tộc Mãn. Nhưng là...... mảnh đất Hoa Hạ lại trở thành thuộc địa, không có một chút thay đổi.


Bức bách Thanh đế Phổ Nghi nhường ngai vị
, Viên Thế Khải lên làm đại tổng thống, mà Nhật Quốc mài dao soàn soạt, cũng thèm khát phiến thổ địa này.


Quốc gia đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.


Ở thời đại này, mạng người
nhỏ mọn giống như con kiến, cọng cỏ. Đại quốc với bốn trăm vạn nhân khẩu, thọ mệnh bình quân lại không vượt qua nổi bốn mươi tuổi. Chiến loạn, khó khăn, đạo phỉ......


Thiên Âm tông chính là
được sinh ra vào thời đại này .


Một tông phái theo đuổi con đường Trường Sinh.


Nàng đẩy cửa ra.


Hôm nay thời tiết
rất âm lãnh. Làm cho lòng người cũng có cảm giác bị đông cứng.


Nàng
nhìn chân núi thấy các đệ tử đang chăm chỉ luyện tập.


Thanh triều diệt vong . Bất quá...... Đối với
người ẩn cư như bọn hắn mà nói liền không tính là cái gì. Huống chi mọi người đều biết, chính phủ thanh triều sớm chỉ là khôi lỗi thuần túy. Hiện tại kẻ thống trị Trung Quốc thống là ai? Là người Anh. Là người Pháp, là người Đức, chỉ độc... không phải Vương ngồi trên long ỷ kia.


Hôm nay thời tiết phá lệ
rất lạnh lẽo.


“Hồng Nguyệt ở nơi nào? Vì cái gì, là ngươi đến thông tri
cho ta?”


“Vu nữ đại nhân hôm nay xuống núi đi.”


Nàng hít sâu một hơi.


Thật sự là
một ngày tột độ không xong.


Sắc trời đã
dần trở nên u ám.


Thời điểm cửa bị đẩy ra, nàng liền đem tầm mắt phóng ra. Người đi vào là một nữ tử có dung mạo không dưới nàng chút nào.


“Hồng Nguyệt?”


“Chưởng giáo.”


Nàng kia mặc một thân hồng y, phía sau
đeo một thanh bảo kiếm.


Sự tình của hoàng thượng......”


“Ta đã biết.”


Trầm mặc thật lâu.


Cái này có quan hệ với chúng ta sao?”


“Ngươi cảm giác
thế nào?”


Thật lâu sau, nàng hơi vuốt ve trán, bỗng nhiên nói:“Ngươi xuống núi có chuyện gì?”


“Ngươi biết
ta đi làm gì mà.”


Trong phòng bỗng nhiên lại yên tĩnh.


“Chúng ta có
nên dừng tay hay không ?”


Không biết qua bao lâu, nàng mới dùng
ngữ điệu có chút run rẩy nói ra những lời này.


“Dừng tay?”
nữ tử tên là Hồng Nguyệt lộ ra gương mặt ngạc nhiên, nói:“Vì sao lại muốn dừng tay? Ngươi nên biết kế tiếp sẽ là thời đại nào.”


“Chúng ta
đã thu qua rất nhiều kim ngân của đám Bát kỳ đệ tử. Thậm chí bao gồm rất nhiều nha phiến.”


Nha phiến ở thời đại này
khái niệm không khác Hoàng Kim vào năm 1840. Trung Quốc bởi vì nha phiến mà triển khai một hồi chiến tranh với Anh quốc, trận chiến này chính phủ Thanh bại trận, phải ký [ Nam Kinh điều ước ]. Từ đó về sau, buôn bán nha phiến hoàn toàn được hợp pháp hóa, quan to quý nhân chứa nha phiến vô số kể.


“Ngươi sợ
sao? Chưởng giáo? Chúng ta cùng đám đệ tử Bát kỳ kia làm ‘Sinh ý’, sổ sách bí mật sớm đã hủy đi, không ai biết được đâu.


Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Thái Hậu là vào lúc nào?”


Hồng y nữ tử trầm ngâm sau một lúc lâu.


“Ngươ
i sao lại đột nhiên quan tâm tới tình hình của Thái Hậu?”


Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Thái Hậu...... Nàng như thế nào?”


“Nàng
vẫn như trước mặc phượng bào Thái Hậu, thế nhưng trên mặt đã không còn chút huyết sắc, thậm chí trong mắt đã còn không nhìn thấy đồng tử....”


Nàng......so với lúc còn ‘Sống’, thật sự là có điểm đáng sợ......”


Thái Hậu......


Tại
chính phủ Vãn Thanh có một vị Thái Hậu, có thể nói là 1 bút cường điệu cuối cùng của lịch sử phong kiến trung quốc. Nàng bị rất nhiều người coi là quân bán nước, thế nhưng không thể nghi ngờ, nàng là nữ tính đạt được quyền lực đỉnh phong nhất, trong vương triều phong kiến, người làm được điểm này rất ít.


Xuất thân từ gia tộc Diệp Hách Na Lạp, qua đời ngày 15 tháng 11 năm 1098, năm Quang Tự ba mươi bốn, cơ hồ qua đời sát với Quang Tự.


Nàng qua đời cách hiện tại không đến 4 năm.


“Ngươi
‘nhìn ’ thấy Thái Hậu.”


“Đúng vậy.”


“Như vậy hoàng thượng đâu?”


“Hoàng thượng?” Hồng y nữ tử mím môi cười, nói:“Cái
khôi lỗi ngồi trên long ỷ được ngươi xưng là ‘Hoàng thượng’ sao? Đừng đùa. Từ khi Thái Hậu buông rèm chấp chính tới nay, Đại Thanh liền không có ‘Hoàng thượng’ .”


Thời điểm người Nhật Bản đánh bại thủy sư Lý Hồng Chương, Thái Hậu khi đó chỉ suy xét tới thọ yến của nàng.”


“Cho nên?”


“Nhiều năm như vậy
, có bao nhiêu thổ địa quốc gia chúng ta bị bán cho người nước ngoài?”


“Cho nên?”


“Cho nên, ngươi
mới ‘nhìn’ thấy được Thái Hậu.”


“Cho nên? Chưởng giáo...... Tỷ tỷ !”


Nàng
nhìn nữ tử một thân quần áo đỏ trước mặt, Hồng Nguyệt.


“Vũ Văn Hồng Nguyệt?”


“Thỉnh
gọi ta là Hồng Nguyệt. Toàn bộ Thiên Âm tông chỉ có ngươi Bỉ Thanh biết dòng họ của ta là Vũ Văn.”


“Trên thế giới này,
người nên xuống địa ngục có rất nhiều.”


“Đúng vậy. Nhưng
không phải người nên xuống địa ngục đều sẽ xuống địa ngục. Tương lai sau khi ta chết đi cũng sẽ không xuống địa ngục. Thái hậu chết nhưng hứa hẹn với chúng ta cũng đã thực hiện, vậy đủ rồi. Quốc gia này do người nước ngoài thống trị hay là đảng cách mạng thống trị, đối với ta cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ cần có người, có thể trả tiền là được.


Tiếp đó, sắc mặt nàng liền thay đổi.


“Còn có......
đừng cho rằng ngươi là chưởng giáo thì cái gì cũng rất giỏi. Không có ta, ngươi cái gì cũng không phải. Nguyên nhân duy nhất ta khuất phục ngươi là bởi vì, ta am hiểu làm một vài chuyện phía sau màn hơn.


“Cho nên...... Đừng
có nói cái gì mà ‘Đình chỉ’.”


“Ngươi mơ tưởng !”


Nàng trầm mặc .


Đột nhiên ý thức trở nên hoảng hốt......


Không biết qua bao lâu...... Nàng nghe được một
giọng nói.


“Nhị vị
mời xem.”


Đó là cái gì?


T
hời điểm tầm mắt khôi phục thanh tỉnh, nàng chỉ thấy từng đạo kim quang.


Đó là một
cái thùng, bên trong đầy vàng.


Tâm ý của Viên đại tổng thống, hi vọng Vũ Văn chưởng giáo có thể vui lòng nhận cho.”


Trước mắt
là một nam tử mặc quân trang, đứng trước một cái bàn, đem thùng vàng đẩy lại đây, nói:“Thẳng thắn nói, Viên đại tổng thống xưng đế từ đầu năm nay, thay đổi Hồng Hiến, đám người nghịch tặc Thái Ngạc lớn mật phạm thượng, tổng thống bí bách vì tình thế quốc nội, đành bất đắc dĩ bỏ qua danh hiệu hoàng đế. Hiện tại đang bệnh nguy kịch. Danh tiếng của  Thiên Âm tông chưởng giáo, tổng thống ngày xưa cũng có nghe...


“Là từ
trong miệng Tây Thái Hậu biết được sao?”


Nói chuyện
Hồng Nguyệt.


Tên mặc quân trang kia nhìn về phía Hồng Nguyệt, nói:“Ta và chưởng giáo các ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen vào?


Ý tứ của Viên đại tổng thống là?” Nàng rốt cuộc mở miệng .


“Vũ Văn chưởng giáo nói vậy trong lòng
hẳn biết rõ ràng. Thứ ta nói thẳng, căn cứ thầy thuốc Tây Dương chẩn đoán, tổng thống nhiễm trùng đường tiểu đã ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ, qua không được một tháng .”


Nhìn
thùng vàng trước mặt, nàng nhếch miệng, nói:“Tướng quân, ta bất quá chỉ là một tán nhân, làm gì có tư cách thụ đại lễ như thế?


“Chưởng giáo !”


Nam tử mặc quân trang trước mắt nhanh chóng rút ra một khẩu súng!



“Tại hạ là
phó quan thủ hạ của tướng quân Đoàn Kì Thụy.” Nam tử mặc quân trang đem chốt bảo hiểm mở ra:“Xưa nay ở trên chiến trường, súng đạn luôn luôn vô tình. Hôm nay, chưởng giáo muốn thùng vàng này hay là muốn đầu nở hoa?


“Chưởng giáo, còn không mau nhận lấy !”


Nàng
nhìn họng súng trước trán, cho dù nàng là người tu đạo cũng không luyện được Kim Chung tráo Thiết Bố Sam.


“Tướng quân, năm đó người Nhật Bản
khi chiếm vịnh Giao Châu, sự kiện ngũ tứ, họng súng của ngươi cũng nhắm vào những học sinh yêu nước như thế sao
?”


“Chưởng giáo !”


“Ta Vũ Văn Lam, có vài thứ là không thể bán !” 

7/17/2017

Posted by Unknown |
Chương 60: Nơi trục xuất linh hồn (8)

Diệp Tưởng ẩn ẩn ý thức được, chẳng lẽ hành vi vi phạm kịch bản là sai lầm? Chẳng lẽ làm như vậy, ngược lại khiến bọn hắn rơi vào quỷ triều nhanh hơn?


Ba bức tượng này cũng là ba bức trong đống tượng lúc trước !


“Không có khả năng ......
mấy bức tượng này vì sao lại tới nơi đây?”


Tượng đá di động vị trí sao......


Thế nhưng trước mắt
, tượng đá này vẫn chỉ là tượng đá mà thôi.


Bất quá Diệp Tưởng chú ý tới một điểm.
Vầng nguyệt quang màu đỏ kia tựa hồ đặc biệt tập trung chiếu rọi lên gương mặt những tượng đá này. Mà cũng chính vì thế mới khiến biểu tình sợ hãi tột độ kia lại càng thêm đáng sợ!


Vũ Phàm nhìn một màn này
có cảm giác cả người nổi da gà.


Mấy bức tượng đá phía trước... đến cùng là xảy ra chuyện gì?


Ta
đã từng nhìn thấy qua tình cảnh tương tự, đó là vào thời điểm nào?


Đợi đã
....


“Ta”?


Ta không phải là Ôn Vũ Phàm sao? Ta căn bản không phải là Từ Vũ a !


Nhưng
ký ức có liên quan tới Từ Vũ lại càng ngày càng rõ ràng, ngược lại những chuyện liên quan tới Ôn Vũ Phàm lại trở nên mơ hồ.


Hẳn là Ôn Vũ Phàm sắm vai Từ Vũ mới đúng......
hay là nói...... Căn bản chính là Từ Vũ đang sắm vai Ôn Vũ Phàm?


Theo sau, bọn họ
cứ thế một lần nữa cẩn thận vòng qua ba bức tượng đá. May mà giao lộ này coi như rộng lớn, ba bức tượng đứng có chút phân tán, cho nên có thể dễ dàng lách qua.


Vẫn là
không có chuyện gì phát sinh.


Thế nhưng,
mọi người đều cảm giác cực kỳ quỷ dị.


Không thích hợp......


Nhất định có chỗ nào
đó không thích hợp !


Thời điểm lại tiến về phía trước......


Hai mắt Diệp Tưởng triệt để trợn tròn !


Ở giữa giao lộ mới...... Thế nhưng có tới mấy chục tượng đá !


Hơn nữa......
biểu tình lần này lại càng thêm dữ tợn, giống như tùy thời sẽ biến thành lệ quỷ khủng bố nhào lên!


Một lần này
đã đem giao lộ triệt để bao trùm. Muốn đi qua, không thể không đụng trúng mấy bức tượng này!


“Chuẩn bị sẵn sàng.”


Diệp Tưởng hít một hơi thật sâu.


Không có kịch bản tham chiếu,
không thể biết trước kịch tình, hơn nữa đến hiện tại, vé chuộc cái chết lại bị khấu trừ thêm 100 tấm.


Mà Ám Hà
quyết định, lần này sẽ do nàng ra tay, chung quy lúc trước Diệp Tưởng luân chiến với Long Ngạo Thiên, Hầu Tước, tiêu hao đích xác không nhỏ. Lần này để nàng đến xuất thủ đi.


Đáng giá nhắc tới là
, khác với truyện tiên hiệp phổ thông, tu luyện giả đi theo con đường Luyện Khí lưu Đạo Môn, tiêu chuẩn chênh lệch giữa các đại cảnh giới là tiêu chuẩn quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải là duy nhất. Lúc trước đã đề cập qua, pháp bảo đối với một tu sĩ mà nói cũng vô cùng quan trọng, có đầy đủ pháp bảo cường đại, hoàn toàn có thể vượt cảnh giới giết địch. Mà có đủ aura nhân vật chính sử dụng, hiệu quả càng không cần nhiều lời. Cảnh giới của Ám Hà hiện tại còn chưa đạt tới nguyên anh kỳ, nhưng nàng lại có pháp bảo đủ cường đại.


Chỉ là,
dưới vầng Hồng Nguyệt nàng cũng không xác định phảp bảo của bản thân có rập khuôn theo bước hạo thiên kiếm của Diệp Tưởng hay không.


Theo sau. Bốn người
từng chút một tiến về phía những tượng đá.


Lúc này Diệp Tưởng ngược lại
, lại hy vọng đối mặt với quỷ triều, như vậy hắn có thể trực tiếp động thủ, nhưng đối mặt với đám tượng đá, chẳng lẽ lại động thủ đem chúng nó đánh nát? Vạn nhất những tượng đá này vốn dĩ vô hại, ra tay ngược lại thúc đẩy chúng hóa thành lệ quỷ thì sao? Nên biết, là Diệp Tưởng đưa ra quyết sách này, hiện tại mỗi bước hắn đều phải vô cùng cẩn trọng, bằng không một khi không tốt, sẽ dẫn tới cục diện bất lợi.


Mà theo khoảng cách
tới gần những bức tượng đá kia, mỗi người cơ hồ đều ngừng hô hấp, cẩn thận chú ý chúng có phát sinh biến hóa hay không. Chỉ là trước mắt mười mấy tượng đá này, không có khả năng chú ý chăm chú từng cái một.


Cuối cùng, tiến vào bên trong, khe hở giữa những tượng đá với nhau đều rất nhỏ, cho nên
đành phải từng người một lách qua các khe hở.


Trong quá trình này... ai cũng không biết sẽ có chuyện gì phát sinh !


Tâm cảnh giác nâng cao cực điểm !


Thời điểm lách qua mỗi một tượng đá, tim ai nấy đều đập lên thình thịch.


Tiến vào
bên trong quần thể tượng đá mới phát hiện, số lượng so với trong dự đoán còn hơn xa hơn nhiều!


Quá trình đi xuyên qua quần thể tượng đá này, mỗi người đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ đụng đổ tượng đá sẽ phát sinh ra chuyện gì đó, bởi vậy tốc độ tiến lên tương đối chậm.


Hồng Nguyệt
chiếu rọi trên mặt tượng đá, mang lại cảm giác giống như tượng đá muốn sống lại, cảm giác sợ hãi hồi hộp lúc nào cũng trực chờ bùng phát, nhất là trong trường hợp bọn hắn đều biết, tượng đá này căn bản không phải tượng đá chân chính!


Mà ở phía sau......
trong khi Vũ Phàm đang xuyên qua một bức tượng, bỗng nhiên nàng đưa ánh mắt nhìn qua một bức tượng đá khác!


Bức tượng khiến nàng dừng cước bộ.


Bức tượng mang hình tượng một đại thúc trung niên, so với Vũ Phàm chỉ cao hơn một cái đầu, biểu tình so với những tượng đá khác bất đồng, có vẻ tương đối bình tĩnh.


Nhìn chằm chằm
bức tượng đá kia, Vũ Phàm trợn lớn 2 mắt, nói:“Là ngươi......”


Là ngươi !


Lúc nhỏ, nàng đã từng thấy qua bức tượng đá này!


Không...... Phải nói là......
lệ quỷ này !


Bất quá, mặc kệ có phải hay không, nàng hiện tại phải mau chóng
xuyên qua.


Thế nhưng, nàng vừa mới chuyển
người, lại không kìm lòng được bước về phía tượng đá kia.


Bất quá lần này lại làm nàng cực độ hoảng sợ, biểu tình bình thản khi nãy của tượng đá đã chuyển thành bộ dáng cười dữ tợn!


T
iếp theo,bức tượng đổ ập xuống, đè Vũ Phàm áp trên mặt đất!


Quần thể tượng đá vốn kê san sát nhau, vì thế lúc này sinh ra hiệu ứng giống như quân cờ domino, tượng đá từng cái một đều bắt đầu ngã xuống!


Diệp Tưởng, Ám Hà, Lâm Tâm Du đều trở tay không kịp !


Tượng đá
cũng đem bọn hắn đè ngã trên mặt đất!


“Không !”


Vũ Phàm muốn
đứng lên, thế nhưng tượng đá trên người nàng lại dứt khoát giống như ngũ chỉ sơn trấn áp Tôn đại thánh, kéo thế nào cũng không thể kéo ra! Mà gương mặt cười dữ tợn của tượng đá cách gương mặt nàng không đủ 1 nắm tay.


Một màn này khiến Vũ Phàm cảm thấy sởn tóc gáy !


Nàng lập tức phát động trùng kích tinh thần lực !


Nhưng
tiếp theo nàng lại phát hiện, trùng kích tinh thần lực chạm đến ánh sáng của hồng nguyệt liền như trâu đất xuống biến, không có nửa điểm động tĩnh!


“Không
muốn...... Không muôn!”


tình huống của Diệp Tưởng cùng Vũ Phàm chênh lệch không bao nhiêu !


Hắn đồng dạng
bị tượng đá áp đảo trên mặt đất, vô pháp đứng lên! Lúc này, hắn tính toán vận dụng lực lượng nghiệp hỏa, Lôi Đình, bất quá dưới ánh sáng của Hồng Nguyệt đều bị ngăn chặn!


Tiếp
đó, Diệp Tưởng phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ!


Chân hắn... bắt đầu biến thành đá !


Không,
bộ phận hóa đá kia đang không ngừng lan ra!


Hiện tại hắn đã sáng tỏ, Tây Môn Khả Lệ như thế nào biến thành thạch đầu!


Thân là không gian Vu nữ
, thế nhưng lại không thể đào thoát khỏi nguyền rủa này!


Nhưng
hắn dù sao cũng có aura nhân vật chính, chẳng lẽ không thể giải cứu cục diện trước mắt sao?


Mọi người,
đang từng chút một biến thành tượng đá !


Trở nên cùng với quần thể tượng đá này, giống nhau như đúc!


Thời điểm thạch hóa lan tới eo, Diệp Tưởng phát hiện, sử dụng Lục Đạo chuyển luân hóa thân cũng thất bại. Về phần kêu gọi Đế Thính, lại căn bản không thể liên hệ đến nó !


Vũ Phàm
bị đè dưới tượng đá nhìn Hồng Nguyệt trên bầu trời, cảm giác cực kỳ vô lực.


Đây chính là lực lượng của ma cốc sao?


Đây chính là sự đáng sợ của núi Rakmal sao?


“Rầm !”


Ngay tại giờ phút này, phía sau Diệp Tưởng, ác ma chi dực đại phóng!


Đôi cánh ác ma mở rộng che đi Hồng Nguyệt !


Tịch Tà thần lôi nháy mắt phóng thích
ra, đem tượng đá trên người Diệp Tưởng phá nát triệt để!


Đôi cánh đen hạ xuống, Diệp Tưởng rốt cuộc đã có thể khôi phục lực lượng !


Thân dưới của hắn bị thạch hóa cũng trở lại nguyên trạng!


Lúc này...... Hắn bỗng nhiên
nhìn thấy một màn.


Có một
bức tượng đá như hạc giữa bầy gà, lẳng lặng đứng trước mặt hắn, không hề ngã xuống.


Tượng đá kia cứ thể dùng biểu hiện trêu tức nhìn hắn.


Lôi Đình chi long
trong nháy mắt phóng về phía tượng đá kia !


Thế nhưng......
tượng đá bị Tịch Tà thần lôi oanh kích, ngay cả chút biến hóa cũng không có!


Mà lúc này,
hắn đã nhanh chóng di động đến trước mặt Vũ Phàm, vì đôi cánh đen che đi ánh sáng của Hồng Nguyệt khiến thạch hóa trên người Vũ Phàm đình chỉ.


Tầm mắt hắn lúc này lại chuyển hướng về phía tượng đá kia, thế nhưng giật mình bất ngờ, nó cư nhiên đã đứng trước mặt hắn.


T
rên mặt tượng đá vẫn lộ ra biểu tình trào phúng.


Chết !”


Diệp Tưởng nhanh chóng biến thành A Tu La chi đạo !


Nhưng...... Diệp Tưởng
hiện tại còn chưa ý thức được, đối thủ trước mắt, chênh lệch với hắn khủng bố tới cỡ nào!
[ chưa xong còn tiếp ]