Chương 57:
Nơi trục xuất linh hồn (5)
“Đó là......
thanh âm của Tỷ tỷ!”
Vũ Phàm nhanh chóng phản ứng, chạy về phía cửa lớn!
Vũ Phàm nhanh chóng phản ứng, chạy về phía cửa lớn!
“Đợi đã !” Diệp Tưởng giữ chặt nàng lại, nói:“Ngươi nên hiểu rõ tình huống ! Chúng ta không thể đi ra, nếu không con quỷ kia sẽ vào được!”
“Không được, đó là tỷ tỷ ta a !”
“Ngươi muốn hi sinh tánh mạng cứu nàng?”
Trên thực tế, nếu chân chính là Ôn Vũ Phàm, cho dù Từ Tố thật là thân tỷ tỷ của nàng, dưới loại hoàn cảnh này, nàng cũng sẽ không từ bỏ sinh mệnh để đi cứu người. Sinh tồn trong thế giới địa ngục đến nay, nàng sớm đã bỏ qua những ý nghĩ ngây thơ. Thế nhưng nhân vật “Từ Vũ” này lại tất yếu phải làm như vậy.
“Ngươi nói chúng ta là mấu chốt cởi bỏ nguyền rủa!”
“Vậy tỷ tỷ kia của ngươi cũng như vậy sao? Có lẽ nàng cũng có thể trở thành mấu chốt để cởi bỏ nguyền rủa !”
Tiếp theo, nàng tránh thoát Diệp Tưởng, vọt tới trước cửa lớn, cánh cửa đột nhiên mở ra!
“Cứu mạng, cứu mạng a !”
Mà lúc này ở ngoài cửa, hắn nhìn thấy một thân ảnh đang hướng về nơi này chạy tới.
“Mau lên, tỷ tỷ !”
Mắt thấy , Từ Tố đang chạy tới gần nơi này mà mắt nàng vẫn không ngừng nhìn về phía sau, dường như đang nhìn một thứ gì đó rất khủng bố!
Thế nhưng...... cái gì Từ Vũ cũng không nhìn thấy!
Là vì...... ánh mắt Từ Vũ chỉ có thể nhìn được quỷ hồn thiện lương sao?
Trên lý luận, nàng và Từ Tố từ lần trước tiếp xúc tới đối phương vẫn còn chưa quá 24 giờ thời gian!
Nhưng trong ma cốc này, hẳn không có khả năng tồn tại hạn chế này mới đúng!
“Từ Vũ...... Cứu ta, cứu ta !”
Trên mặt Từ Tố tràn ngập sợ hãi, nhanh chóng chạy về nơi này.
Đây là...... Kỹ xảo biểu diễn? Hay là, chân chính sợ hãi?
Mắt thấy cự ly tới cửa lớn ngày càng gần, Vũ Phàm cũng chạy ra ngoài !
“Tỷ tỷ !”
Khoảng cách giữa đôi tỷ muội Từ Vũ cùng Từ Tố càng ngày càng ngắn!
Mà đồng thời, Vũ Phàm thân là Từ Vũ cũng nâng cảnh giác lên tới hạn độ lớn nhất!
Nếu diễn theo kịch bản, hẳn sẽ không xảy ra tình huống ngoài dự đoán. Thế nhưng tình huống hiện tại, ai lại có thể hoàn toàn tin tưởng kịch bản?
Rốt cuộc. Nàng một tay nắm chặt tay Từ Tố...... Không, phải nói là nắm chặt tay Lâm Tâm Du!
Nàng kéo Lâm Tâm Du vào bên trong sảnh đấu giá, một phen đóng cửa lại!
Thế nhưng thời điểm cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay gắt gao đè chặt cửa lớn, làm cánh cửa hở ra một đoạn.
Trong nguyên kịch bản...... Không có kịch tình này!
Mà cánh tay này, tràn đầy máu tươi, từ trình độ nhỏ xinh mà đoán...chính là...
Tây Môn Khả Lệ !
Là Tây Môn Khả Lệ !
“Tránh ra !”
Diệp Tưởng tiến lên, nhanh chóng rút ra Hạo Thiên kiếm, hung hăng đâm về phía bàn tay kia !
Trên Hạo Thiên kiếm còn quấn quanh lôi điện !
Đây chính là Hạo Thiên kiếm nháy mắt miểu sát Hầu Tước!
Thế nhưng, thời điểm mũi kiếm xuyên thấu bàn tay, lại hoàn toàn không có cảm giác chạm vào! Mà hoàn toàn xuyên qua!
Không gian Vu nữ...... Tây Môn Khả Lệ ! Đây chính là sự đáng sợ của nàng! Tây Môn Khả Lệ có thể đem bản thân chuyển hoán tới một không gian thứ nguyên khác, bởi vậy, vô luận Hạo Thiên kiếm có cường đại thế nào cũng không thể chạm đến nàng!
Đây chính là tiền vốn lớn nhất khiến Tây Môn Khả Lệ lấy thân phận là diễn viên hạng A lại có thể tồn tại trong [phòng học dị độ]!
Thế nhưng...... sau khi biến thành quỷ, Tây Môn Khả Lệ cũng trở thành lệ quỷ có sức uy hiếp đáng sợ đối với Diệp Tưởng!
...... Là tồn tại không thể chạm vào, thế nhưng bàn tay cư nhiên vẫn có thể chống cửa không cho đóng lại. Cái này, Tây Môn Khả Lệ trước kia làm không được !
Lúc này, nhìn bàn tay đầy máu được hồng quang chiếu rọi, Diệp Tưởng bỗng nhiên có một loại dự cảm cực kỳ không ổn, hắn lập tức muốn nhổ Hạo Thiên kiếm ra !
Đáng tiếc......
Không còn kịp rồi !
Bàn tay đầy máu kia thoạt nhìn lại càng thêm có cảm giác xúc mục kinh tâm!
Thật nhiều máu tươi ở trên mu bàn tay lây nhiễm lên thân Hạo Thiên kiếm !
Diệp Tưởng rút kiếm ra đồng thời, máu cũng làm kim quang trên thân kiếm hoàn toàn ô uế!
Hạo Thiên kiếm có lực lượng khắc chế quỷ hồn rất lớn, thế nhưng lại bị máu quỷ hồn làm ô uế!
Máu kia tuyệt đối không có khả năng là máu thông thường, bằng không bản thân Hạo Dương thạch khắc chế quỷ hồn làm sao có thể bị quỷ huyết ô uế? Hiển nhiên, mấu chốt lại tại vầng Hồng Nguyệt quỷ dị kia!
Điều này làm cho sau lưng Diệp Tưởng chạy dọc một luồng hàn ý. Cái này rốt cuộc là có chuyện gì?
Cuối cùng, kim quang triệt để tán đi, không chỉ như thế, lôi đình chập chờn bên ngoài cũng biến mất!
Một khắc kia... Diệp Tưởng chân chính ý thức được , sự đáng sợ của Hồng Nguyệt trong Ma cốc!
Mà Vũ Phàm cùng Lâm Tâm Du vẫn còn như trước, đang hỗ trợ kéo cửa !
Diệp Tưởng lại nhìn bàn tay kia... hắn hiện tại cư nhiên cái gì cũng không làm được!
Tây Môn Khả Lệ có thể chuyển hóa không gian, là 1 không gian hoàn toàn bất đồng với không gian cao giai. Hơn nữa, cho dù lấy thực lực hiện tại của Diệp Tưởng, vẫn không thể hoàn toàn chạm đến không gian cao giai.
“Là ánh trăng kia......” Lúc này, Vũ Phàm dùng thanh âm khô khốc nói:“Là ánh trăng kia nguyền rủa !”
Lúc này, rốt cuộc có một người ra tay !
Tịch Ám Hà !
Diễn viên rạp chiếu phim thượng tầng, có được aura vĩnh cố, Tịch Ám Hà !
Lúc này, nàng thò tay vào trong mái tóc dài, lấy ra 1 cái kẹp tóc, tiếp đó nàng lầm rầm niệm tụng chú ngữ.
Kẹp tóc này không phải vật nguyền rủa, diễn viên tại rạp chiếu phim linh độ đã không còn sử dụng vật nguyền rủa, cái này là pháp bảo bản mạng của nàng.
Khác với tỷ tỷ sử dụng phương thức huyết tu thông qua máu tinh huyết Tổ Vu, Tịch Ám Hà chân chính là người trong Đạo Môn. Đối với Đạo Môn mà nói, pháp bảo chính là thứ cực kỳ quan trọng. Năm đó, trong cuộc chiến Phong Thần, rất nhiều người sử dụng pháp bảo, tỷ như Khương Tử Nha Đả Thần tiên, Lục Áp Trảm Tiên phi đao, Nhiên Đăng đạo nhân Định Hải châu, Tam Tiêu nương nương Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao tiễn, tất cả đều có năng lực chiến đấu vượt cấp.
Mà kẹp tóc kia dưới sự khu động của Ám Hà lập tức tản mát ra một cỗ khí tức ô uế, mang theo một đoàn mây đen xông về phía huyết thủ!
Dưới mây đen ô uế, huyết thủ dần hóa thành xương khô, nhanh chóng buông ra!
Vũ Phàm lập tức đóng cửa cài then !
Nguyên bản một nữ tử không biết tên sử dụng thủ đoạn bực này, Mạc Cổ Nhai khẳng định phải chất vấn một phen, bất quá dựa theo thiết lập, đám người Diệp Tưởng phải coi như không nhìn thấy một màn vừa rồi.
Thế nhưng, trong lòng Tịch Ám Hà lại âm thầm kinh hãi.
Ánh sáng do ánh trăng màu đỏ kia phát ra cư nhiên có thể làm ô uế Hạo Dương thạch!
Chẳng lẽ...... Là vì cụm rạp thượng tầng U Minh sắp liên hợp với mấy cụm rạp nhỏ quay phim mới, lấy cơ hội này lựa chọn sử dụng một bộ phận diễn viên tiến hành ký ước sao?
Mà nàng đại khái được biết, một phương diện, khả năng là phim cấm đang tuyển lựa diễn viên, còn về phương diện khác... Chỉ sợ có liên quan tới việc đệ tứ trọng quỷ môn quan mở ra. Đương nhiên, trước khi Quỷ Môn quan mở ra, Địa Ngục chi chủ thu được kịch bản, sau đó mới tuyển diễn viên trên phạm vi lớn. Tóm lại ít nhất cũng phải tốn vài năm thời gian. Nên biết cụm rạp đại hình chế tác điện ảnh, dùng thời gian 1 năm để lựa chọn vài vai diễn quan trọng cũng là chuyện thường tình.
Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này...... Dẫn đến độ khó cho bộ phim lựa chọn nhân vật chính cuối cùng cũng gia tăng mãnh liệt?
Đệ tứ trọng Quỷ Môn quan mở ra, đối với cụm rạp Địa Ngục mà nói, đều là đại sự siêu cấp. Cái này ý nghĩa, sinh ra càng nhiều đại năng tứ trọng môn. Mà số lượng đại năng tứ trọng môn sẽ quyết định Thiên Quốc chi môn mở ra hay không! Nếu Thiên Quốc chi môn có khả năng mở ra, các diễn viên sẽ có cơ hội thoát ly Địa Ngục luân hồi, từ đó trở thành thần chân chính!
Nghĩ ngợi xa xôi ...... Hiện tại, ưu tiên suy xét chính là diễn cho tốt bộ phim này.
Mà lúc này, Diệp Tưởng đã thu lại Hạo Thiên kiếm.
Một tia ngạo khí sau khi đánh bại Hầu Tước cũng trong giờ phút này tan thành mây khói! Hồng Nguyệt vắt ngang trên bầu trời, so với Long Ngạo Thiên, Hầu Tước không biết còn đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần! Mà hắn tuy rằng có được thân phận nhân vật chính, thế nhưng... trong phim kinh dị, chỉ sợ nhân vật chính chân chính, vĩnh viễn chính là lệ quỷ cùng nguyền rủa !
Mà lúc này, tầm mắt của hắn tập trung lên người Lâm Tâm Du – nữ nhân của Long Ngạo Thiên.
“Tỷ tỷ !” Vũ Phàm kéo tay Lâm Tâm Du nói:“Ngươi không sao chứ? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết......” Lâm Tâm Du lắc đầu:“Ta đầu đau quá, cái gì cũng không nhớ rõ . Thật sự...... Cái gì cũng không nhớ rõ ......”
Lúc này, tầm mắt nàng bỗng nhiên tập trung vào một góc hẻo lánh... nơi đặt cỗ quan tài kia![ chưa xong còn tiếp..]