7/12/2017

Posted by Unknown |


Màu đen trong trời đêm giắt ngang hai mặt trăng. Hai mặt trăng này đều là trăng tròn, chẳng qua, một cái là mặt trăng bình thường, một cái... lại đỏ như máu!


Hồng Nguyệt !


“Ngươi tỉnh
rồi?”


Đây là......


Mạc Cổ Nhai...... Không đúng, không phải
là giọng nói của Diệp Tưởng sao?


Vì cái gì
phản ứng đầu tiên trong đầu không phải nghĩ tới Diệp Tưởng, mà là Mạc Cổ Nhai?


Nàng hơi
chuyển đầu, nhìn về phía đầu giường...... Diệp Tưởng.


Đúng vậy, là Diệp Tưởng a.


Thế nhưng không biết vì sao,
nội dung kịch bản trong đầu lại thật mơ hồ, dường như hết thảy đều cùng với quá khứ bất đồng. Khi đó, nàng biết rõ mình đang diễn trò, cho dù nhìn thấy quỷ hồn cũng biết quỷ hồn kia sẽ không tổn thương mình, biểu tình sợ hãi nhưng thật ra trong lòng không hề sợ chút nào.


Nàng chỉ có thể
mở kịch bản ra đọc lại......


Bị vai diễn phản khống sao? Không được a......


Nàng
cần phải nhớ kỹ thân phận của mình là Ôn Vũ Phàm, mà không phải Từ Vũ.


Sau khi mở ra kịch bản, nàng mới nhớ lại, chính mình cần nói lời kịch đầu tiên.


“Ta...... Trước kia từng nhìn
thấy......”


Nàng vươn tay, chỉ hai mặt trăng ngoài cửa sổ.


“Đúng vậy...... Ta trước kia
đã từng nhìn thấy !”


Mà quỷ dị là,
thời điểm nói những lời này nàng cũng đồng dạng sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nàng cảm giác chính mình thật sự đã từng nhìn qua ánh trăng này.


“Như thế nào có thể? Ngươi trước kia không có khả năng
từng đến nơi này!” Diệp Tưởng lộ ra biểu tình khó có thể tin nói:“Ngươi vẫn luôn được cha mẹ nuôi nấng , làm sao có thể......”


Phải...... Cho nên ta cũng cảm thấy kỳ quái......”


Lúc này, nàng bỗng nhiên nghĩ tới
điều gì vội hỏi:“Đây là nơi nào?”


“Ta cũng không biết. Từ
đại sảnh kia đi ra liền tiến vào tiểu trấn này. Trong tiểu trấn, một người cũng không có.”


Không có
người, đó là tự nhiên .


Bất quá từ trên kịch bản
mà xem, không chỉ không có người mà còn không có quỷ hồn.


Nguyên bản cho rằng, tiến vào
sâu trong Ma cốc, quỷ triều đợt sau sẽ lợi hại hơn đợt trước, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như thế. So sánh với quỷ triều phô thiên cái địa lúc trước trong [phòng học dị độ] kia, loại yên tĩnh này ngược lại càng thêm đáng sợ.


Nhìn vầng Hồng Nguyệt thật lâu, bỗng nhiên, Vũ Phàm...... ánh mắt Từ Vũ, cũng bị chiếu thành một mảnh huyết hồng.


Nơi này...... Ta nhất định đã từng đến...... Thế nhưng vào lúc nào? Mới trước đây sao? A...... Đúng !”


Nàng
nhìn về phía Diệp Tưởng.


“Nàng đâu
rồi? Cái nữ nhân bị mất đi ký ức, nàng ở nơi nào rồi?”


“Ta
cảm giác không tin tưởng nàng, cho nên không để nàng đồng hành cùng chúng ta. Bất quá, nàng vẫn luôn theo sau, hiện tại hẳn đang ở bên ngoài.”


“K
êu nàng vào đi, nàng chỉ sợ... là một người rất đặc biệt.”


Diệp Tưởng nhìn Ôn Vũ Phàm, phát tin hỏi:“Ngươi xác định
để ngươi một mình ở nơi này không thành vấn đề?”


Phải.”


Nay
, song phương đã là tử địch. Diệp Tưởng hỏi như thế đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hiện tại xem ra, cái câu “Tuyệt không tha thứ” kia của hắn, kỳ thật là hy vọng có thể chém đứt tình cảm giữa song phương. Thế nhưng tình chiến hữu khi xưa nào có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ?


Sau khi Diệp Tưởng rời khỏi phòng, Vũ Phàm lẳng lặng nằm trên giường.


Bên cạnh nàng có một tủ quần áo, tủ quần áo kia lúc này không biết như thế nào, cánh cửa lại nhẹ nhàng đẩy ra 1 khe hở.


Tầm mắt Vũ Phàm vẫn như trước tập trung vào hai vầng trăng trên bầu trời, hoàn toàn không liếc mắt về phía tủ quần áo.


Cánh cửa tủ quần áo, càng mở càng lớn.


Vũ Phàm sớm
đã thẩm thấu tinh thần vào bên trong tủ quần áo, thế nhưng tinh thần của nàng giống như đổ vào biển lớn, biến mất không tung tích!


Lúc này, nàng đột nhiên
quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy cửa tủ quần áo đang đẩy ra!  


“A !”


Nàng từ trên giường nhảy xuống,
túm một chiếc ghế dựa nện về phía tủ quần áo!


Sau đó,
hai cánh cửa tủ bật mở toang ra, nhưng bên trong, cái gì cũng không có.


Chỉ là,
dưới một mảnh Hồng Nguyệt chiếu rọi, bên trong biến thành một màu máu đỏ mờ ảo, trông rất là quỷ dị.


“Sao
vậy?”


Diệp Tưởng cùng Tịch Ám Hà đẩy cửa xông vào
, Vũ Phàm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.


Nguyên tưởng rằng...... Làm ảnh hậu đã rất cường đại
, mà bản thân Diệp Tưởng nhân vật chính, thực lực càng là đột nhiên tăng mạnh.


Nhưng......
đều không đủ dùng!


Rạp chiếu phim Địa Ngục tuyệt đối sẽ không để bọn hắn thoải mái sống sót, nhất định phải làm bọn hắn dãy dụa cầu sinh!


Ảnh đế? Ảnh hậu?


Giống nhau
cũng chỉ là con kiến !


“Ta...... Ta......” Vũ Phàm
cái gì cũng không nói ra được.


Tiểu trấn này không có “Quỷ”.


Nhưng
chính vì không có “Quỷ” nên mới đáng sợ.


Tử Linh pháp sư cũng
được, Thợ săn Ác Ma cũng tốt, phàm là có quỷ đều có thể đối kháng và diệt sát đối phương, thế nhưng khi đối tượng này không tồn tại thì sao?


“Trước rời
khỏi căn phòng này đã.” Diệp Tưởng đi đến kéo tay Vũ Phàm Rời khỏi nơi này rồi hẵng nói.”


Nhưng
lúc này, tầm mắt Vũ Phàm lại tập trung nhìn vào Hồng Nguyệt bên ngoài cửa sổ.


Hai vầng mặt trăng kia giống như có ma lực, xâm nhiễm linh hồn nàng.


Nàng lại nghĩ tới
đoạn ký ức trong đầu, ký ức thuộc về Từ Vũ.


Thân ảnh phía sau ông ngoại...... nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút.


Khoan đã!


Vũ Phàm
đột nhiên phát hiện ra một sự tình khủng bố.


Trước khi nàng hôn mê từng nhìn thấy phía sau lưng Tịch Ám Hà có 1 quỷ hồn!


Nhưng...... Nàng
không thể nhớ ra gương mặt quỷ hồn đó!


Trên thực tế, chỉ có
một mình nàng nhìn thấy, ngay cả Diệp Tưởng và diễn viên rạp chiếu phim linh độ cũng không có bất luận kẻ nào nhìn được quỷ hồn kia.


Vì cái gì
 lại không nhớ ra ?


Tiếp
đó, ba người liền đi ra bên ngoài.


Hồng Nguyệt đem
đất dưới chân nhuộm thành một màu đỏ, tựa hồ ai nấy đều đang chìm trong máu tươi.


Đây là
nơi sâu trong ma cốc chưa bao giờ có người thăm dò qua, mà bản thân ma cốc lại đang kêu gọi Từ Vũ cùng Từ Tố.


“Có phải
... lúc này nên thảy xúc xắc hay không ?” Vũ Phàm nhìn Diệp Tưởng, hỏi:“Chúng ta nên thảy xúc xắc chứ?”


Sau khi tới nơi này, xúc xắc đã không còn tồn tại .” Diệp Tưởng lắc đầu,“Tại nơi này, chúng ta không biết bất cứ quy tắc gì.”


Vũ Phàm
lại đưa ánh mắt nhìn về phía Ám Hà.


Nữ nhân này... chính là diễn viên rạp chiếu phim linh độ a!


Căn cứ
vào quy luật nhất quán trong phim kinh dị, người mất đi ký ức, chứng tỏ ký ức đó là một chuyện cực kỳ quan trọng! Như vậy... Vấn đề đến đây......


Ký ức mà Tịch Ám Hà mất đi là cái gì?


Thời điểm khi bàn tay Từ Vũ tiếp xúc nàng, vì sao lại nhìn thấy bộ hình ảnh kia? Vô số những gương mặt quái dị, trào phúng, miệt thị, căm ghét lại hiện ra?


Đó là chuyện
?


Dưới Huyết Nguyệt chiếu rọi, cặp mắt có thể nhìn thấy quỷ hồn càng trở nên tinh nồng.


Lúc này,
trên màn hình điện ảnh màn đặc tả đôi mắt kia.


T
rong đôi mắt là hai mặt trăng song song vắt ngang ở trong trời đêm. Có vẻ cực độ quỷ quái.


Lời ngươi nói với ta trước khi hôn mê, có nhớ không?”


Lúc này,
giọng nói của Diệp Tưởng làm nàng giật mình rời mắt khỏi hai mặt trăng trên bầu trời.


“Ngươi nói...... Vô luận người sống
hay người chết đều không nên tiến vào nơi này, ngươi còn nói...... Ta lừa gạt ngươi?”



“Ta không nhớ rõ .” Vũ Phàm trả lời như thế.


Đây là lời kịch. Nhưng...... Cũng là sự thật.


Nàng thật sự không nhớ rõ
bản thân đã từng nói như vậy. Thế nhưng, ở trong kịch bản, đích xác có những lời kịch này


Vì sao
lời kịch mình đã nói qua lại không nhớ rõ?


Là  “Từ Vũ”
nói lời kịch cho nên bản thân mình không nhớ sao?


“Theo như lời
của ta...... chưởng giáo Thiên Âm tông muốn biết phương pháp có thể mạnh mẽ giam cầm linh hồn, từ đó siêu thoát khỏi luân hồi. Trường sinh mà người trong Đạo Môn theo đuổi cũng chính là như thế.


“Luân hồi? Luân hồi, chẳng phải là
thuyết pháp thuộc về Phật Môn sao?”


“Có lẽ...... Nhưng ta
cũng không câu nệ đối với Phật Đạo.”


“Chúng ta đi thôi. Mặc kệ như thế nào
ta cũng phải tìm thấy tỷ tỷ ta, Từ Tố. Dù gì nàng cũng là thân nhân của ta.”


Dù có thế nào, Từ Vũ thủy chung
không thể bỏ Từ Tố . Cho dù Từ Tố thuần túy là lợi dụng nàng, thậm chí đối đãi với nàng như ôn thần, nhưng đối với Từ Vũ mà nói, lại chính là tỷ tỷ cùng bào thai. Hơn nữa, nếu lời Diệp Tưởng là thật, như vậy cốt nhục chí thân của nàng cũng chỉ còn lại một người, tỷ tỷ Từ Tố.


Bất quá, đối
với Ôn Vũ Phàm đang sắm vai Từ Tố, Lâm Tâm Du lại chính là “Địch nhân” !


Năm đó...... chưởng giáo đời thứ nhất Thiên Âm tông
sau khi giết chết vị nữ đệ tử kia đã làm cái gì nàng ta? Vì cái gì cho rằng, làm như vậy liền có thể theo đuổi cái gọi là Trường Sinh?


Hơn nữa...... Dẫn đến toàn bộ tông phái đều
bị nguyền rủa, vẫn như trước có người bảo vệ hậu duệ của chưởng giáo?


Mạc Cổ Nhai thật sự không
giấu diếm chuyện gì sao? Chỉ là, Diệp Tưởng lại không có cách nào biết được việc này.


Mà vì cái gì......
trong đời sau của chưởng giáo lại xuất hiện Từ Vũ cùng Từ Tố.


Dòng máu trong người các nàng nhận được sự triệu hoán của ma cốc.


Có lẽ...... Chỉ có
máu của các nàng mới có thể khiến cho “Thứ gì đó” thức tỉnh.


Máu...... Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lần nữa nhìn vầng Hồng Nguyệt trên đỉnh đầu, đánh rùng mình một cái.


Trôi qua hơn một giờ thời gian......


Nàng cùng Diệp Tưởng, Tịch Ám Hà
thủy chung không thể đi ra khỏi tiểu trấn này.

“Các ngươi
hẳn phát hiện chứ......” Từ Vũ bỗng nhiên nói:“Nơi này thực kỳ quái. Chúng ta rõ ràng đi đường thẳng, thế nhưng... ta xác định chúng ta đã đi qua địa điểm này!


Tiếp
đó, nàng lại chỉ đỉnh đầu !


“Hơn nữa...... mặc kệ chúng ta nhìn ở góc độ nào......
hai mặt trăng trên trời không hề có bất cứ thay đổi nào!”


Quỷ dị
không nói nên lời


Một vòng Ngân Nguyệt cùng một vòng Hồng Nguyệt,
ý nghĩa tựa hồ như một nguyền rủa không biết nào đó.


Đến tột cùng như thế nào mới có thể......”


Lúc này, Vũ Phàm bỗng nhiên
cảm thấy 1 trận choáng váng, người đổ sang bên cạnh. Diệp Tưởng vội vàng muốn ôm lấy, nhưng nàng vẫn là té lăn quay ra đất, trên bàn tay xước mất 1 lớp da.


Tiếp
theo, Vũ Phàm nhìn trên mặt đất......


Vết máu nàng lưu lại.


Vài giọt máu kia bị Hồng Nguyệt chiếu rọi càng thêm cực kỳ nổi bật.


Sau đó, một chuyện rất quái dị phát sinh.


Số máu kia tuyệt đối không đủ để chảy đi nơi nào, hơn nữa mặt đất cũng không hề nghiêng. Thế nhưng, vết máu kia lại tự động kéo dài, chỉ về một phương hướng nào đó!


Máu này......


Là bị “Thứ gì đó” bắt nguồn từ phương hướng kia triệu hoán ......


Máu tươi vẫn không ngừng kéo về phía trước, thẳng tới khi lượng máu đã hết...


Máu này... là đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn hắn.


nên... tiếp tục đi theo phương hướng đó?


Thiên Âm tông năm đó đến tột cùng
đã làm cái gì?


Vũ Phàm
nhìn thấy một màn như vậy, nhìn phương hướng máu kia chảy tới, nuốt một ngụm nước miếng, nói:“Đi thôi.”


Đi... về nơi đó!”[ chưa xong còn tiếp..] 


7/09/2017

Posted by Unknown |

Chương 53: Nơi trục xuất linh hồn (1)


Tại phòng chiếu phim siêu đại hình của rạp chiếu phim Linh độ.


Mỗi một
diễn viên rạp chiếu phim linh độ đều nhiều ít cảm giác được, trong không khí có điểm lạnh lẽo.


Trong màn hình hiện ảnh lúc này cực kỳ quỷ dị, trong bóng tối, tựa hồ tùy thời sẽ xuất hiện phệ ma quỷ.


[ Ma cốc ]
đã chiếu được bốn mươi lăm phút . Đại bộ phận kịch tình, kỳ thật đều tập trung trên người Từ Vũ.


Trong màn hình
là 1 đại sảnh hôn ám, trung tâm đại sảnh là  một pho tượng thiên sứ.


Lúc này,
một cánh cửa nào đó trong góc bị mạnh mẽ mở ra.


Từ bên trong đi ra , tự nhiên là Mạc Cổ Nhai cùng Từ Vũ.


“Máu của ngươi chỉ dẫn
tới nơi này.” Mạc Cổ Nhai kéo Từ Vũ đi tới trung tâm đại sảnh:“Ta lúc trước cùng Vô Danh đem máu của ngươi đưa đến nơi được chỉ dẫn. Ta có dự cảm, đây có thể là phương pháp cởi bỏ nguyền rủa tốt nhất.”


“Làm như vậy
sẽ được chứ?” Từ Vũ bày ra biểu tình bất lực thống khổ:“Mặc kệ như thế nào, tỷ tỷ là thân nhân cuối cùng của ta!”


“A !”


Lúc này,
tử y nữ tử ngồi ở hàng thứ ba đang bốc 1 nắm bỏng nhét vào miệng, bỗng nhiên nói:“Các ngươi xem...... Kia không phải Ám Hà sao?”


Dưới sự chỉ dẫn của tử y nữ tử, tầm mắt mọi người chú ý đến góc bên trái phía dưới màn hình.


Trong bóng tối, một nữ tử bò ra, hướng về Mạc Cổ Nhai cùng Từ Vũ nói: “Cứu...... Cứu...... Cứu cứu ta !”


Nữ tử này quần áo tả tơi, cực kỳ chật vật,
gian nan bò trên mặt đất, bất quá mọi người vẫn nhanh chóng nhận ra... Nàng chính là Tịch Ám Hà !


“Rốt cuộc xuất hiện a...... Thâm Dạ phỏng chừng
rất nhanh sẽ xuất trướng đi.


Rạp chiếu phim Linh độ không nhiều người, thế nhưng tỷ muội Thâm Dạ Ám Hà có thể nói đã hình thành hai tiểu đoàn thể đối lập. Cái này, mọi người sớm đã biết.


“Thú vị ......”


“Kế tiếp
sẽ diễn như thế nào a?”


Mà Từ Vũ
nhìn thấy Ám Hà bò trên đất liền muốn chạy lên lại bị Mạc Cổ Nhai ngăn cản. Tiếp theo, Mạc Cổ Nhai nhìn về phía Ám Hà.


“Ngươi là ai?”


Ta là...... Ai?


“Ta......
là kẻ bị nhốt ở trong này......”


Người tiến vào núi Rakmal, ngoại trừ người của Thiên Âm tông cũng chỉ còn vài vong hồn không thể thăng thiên, cũng vô pháp xuống địa ngục. Ngươi đến cùng là người phương nào?


Người nào?


“Ta không biết...... Ta không biết ta là ai......”


“Mất trí nhớ?” Từ Vũ có chút ngạc nhiên:“Ngươi không có ký ức sao? Hoàn toàn không nhớ rõ chính mình là ai?”


“Đúng vậy...... Ta không nhớ rõ......”


Trạng thái lúc này có thể nói, muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.


Nơi này là nơi nào? Núi Rakmal nằm ở đâu? Hết thảy đều là câu đố.


Hướng đi của kịch bản ngày càng khó phân biệt. Không ai biết, con đường phía trước sẽ biến thành như thế nào.


Duy nhất có thể xác định là...... Trước mắt, Từ Tố
Từ Vũ bị tách ra đại biểu cho 2 phương thế lực. Thiên Âm tông vì theo đuổi vĩnh sinh mà giết chết một nữ đệ tử, đem linh hồn của nàng trục xuất đến nơi không thuộc về Thiên Đường cũng không thuộc về Địa Ngục. Núi Rakmal rất hiển nhiên không phải nơi linh hồn có thể ngủ yên, mà máu của hai người đều đồng thời được ma cốc triệu hoán.



Máu của Từ Vũ cùng Từ Tố, ai có thể đem máu của bọn họ đưa vào nơi triệu hoán trước liền ý nghĩa phương đó thắng lợi.


Trước mắt
mà xem, đây chính là đầu mối kịch tình trong bộ điện ảnh này.


lúc trước xuất hiện một vài nhân vật, bao gồm Tịch Kính, Mĩ Gia bên trong, đều biến thành quần chúng.


Nói vậy...... Hiện tại Thâm Dạ, hẳn
đang ở cạnh Từ Tố?


Diễn viên linh độ  không ít người nghĩ như thế, mà lúc này, hình ảnh trên màn ảnh chuyển đổi, biến thành Từ Tố.


Nơi đây thoạt nhìn như hang động đá vôi, cũng coi như thông thoáng, chỉ là ánh sáng tương đối ảm đạm. Lúc này, trước mắt Từ Tố xuất hiện hai người.


Hà Vô Danh [ Hầu Tước ] cùng Âm Vô Địch [ Long Ngạo Thiên ] !


“Như thế nào có thể !”


Vô số người
nhìn thấy hình ảnh này đều hoảng sợ !


“Hầu Tước cùng Long Ngạo Thiên cư nhiên đều không có chết?”


“Không thể nào?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”


Tử y nữ tử cắn ngón tay, bất quá nàng càng
thêm chú ý Hầu Tước.


“Từ Tố tiểu thư, đúng không?”
trước khi Âm Vô Địch mở miệng, người nói chuyện đầu tiên là Vô Danh:“Ta vẫn muốn được gặp ngươi.”


“Gặp...... Ta? Ngươi là ai? Vì cái gì muốn gặp ta?”


Kịch tình
cứ thể kéo màn.


Từ Vũ...... Hoặc là nói Ôn Vũ Phàm...... Không, đã không
quan trọng ......


Nàng đi tới
trước nữ tử bị mất đi ký ức, thế nhưng nháy mắt ấy, trong đầu nàng bị nhồi nhét vô số hình ảnh!


Đó là......


Vô số......


Một đám người rậm rạp như chấu chấu không thể tính toán!


Vặn vẹo ...... Dữ tợn ...... Trào phúng ......


“A !”


Hình ảnh này nhất thời
tràn vào óc nàng một cách hung mãnh !


Cũng đồng thời cắt
đứt hình ảnh trên màn hình.


Từ Vũ quỳ xuống trên mặt đất. Nàng hai tay đỡ ngực, thân th
ể run lên. Vừa rồi...... Đó là cảnh tượng ?


Cuối cùng......
trong đầu nàng, từng đoạn ký ức như mây trôi qua.


Ký ức đó không thuộc về Ôn Vũ Phàm.


Mà là
ký ức của nữ nhân vật chính, Từ Vũ.


Đó là
ký ức trở về nhà ông ngoại, tế điện ông ngoại vừa qua đời không lâu. Lúc ấy nàng còn bé, cũng không hiểu được tang lễ là cái gì, cho nên mới chui xuống dưới gầm bàn.


Nàng...... Thấy được ông ngoại
đã chết.


Nhưng
cùng lúc đó nàng còn nhìn thấy một người khác.


Ở phía sau ông ngoại còn có một người khác nữa! Nhưng người kia bị ông ngoại che đi gần hết thân thể cho nên nàng cái gì cũng không nhìn ra!


“A ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”


T
iếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.


Đoạn hồi ức này tràn ngập đầu óc nàng, khiến hàn ý xâm nhập vào tận cốt tủy nàng!


Căn nguyên sao?
Cái này chính là ác linh căn nguyên sao?


Không...... Có lẽ...... Là càng thêm......


“Ta nhớ ra rồi.”


Từ Vũ chống đỡ thân thể, nhìn Mạc Cổ Nhai
trước mắt, còn có nữ tử bị mất đi ký ức kia


“Nơi này...... Không phải
là địa phương nhân loại nên bước vào !”


“Vô luận
người sống, hay là người chết, đều không nên tiến vào nơi này !”


Nhưng
lúc này một âm thanh vỡ vụn quái dị đột ngột vang lên, Từ Vũ lập tức quay đầu lại !


Pho tượng Thiên sứ, bộ vị cái cổ bắt đầu xuất hiện vết rạn!


Tiếp theo, cái đầu thiên sứ cứ thế nện lên mặt đất, vỡ nát !


“Ngươi...... Nhớ tới cái gì?”


Mạc Cổ Nhai
giữ chặt nàng 1 phen, hỏi:“Ngươi nhớ tới cái gì?”



“Các ngươi
đã làm gì ‘Nàng’?”


“Cái gì?” Mạc Cổ Nhai lộ ra
thần sắc mờ mịt.


“Ngươi nói dối...... Các ngươi đến tột cùng
đã làm gì ‘Nàng’!”


Đây là diễn trò sao?


Không...... Không đúng !


Lúc này, nàng
chân chính biến thành “Từ Vũ” !


“Ngươi nói dối !”


“Còn có...... Ta
vì sao lại không nhớ...... Ngày đó, ta lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hồn cũng không phải chỉ có 1 mình ông ngoại! Còn có một người nữa đứng phía sau!


“Nói cho ta biết......”


“Các ngươi
đến tột cùng đã làm gì ‘Nàng’ ?


Nhưng,
nàng lại đột nhiên không nói thêm gì mà nhìn sau lưng Mạc Cổ Nhai...... Cái nữ tử bị mất đi ký ức kia.


“Đợi đã......”


Nàng cẩn thận nhìn
nữ tử mất trí trước mắt, lúc này nàng ta đã đứng lên.


Phía sau ngươi... là ai?”


Nữ tử mất trí hoảng sợ hét lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại !


Nhưng
phía sau... một bóng người cũng không có !


“Chỉ ngươi có thể thấy?” Mạc Cổ Nhai vội vàng hỏi:“Đó là cái gì?”


“Ta...... Ta
nhìn không rõ lắm...... Thế nhưng...... thực chỉ có ta mới thấy sao? Ta chỉ có thể nhìn thấy quỷ hồn lương thiện...... Nhưng là, không có khả năng , là ta nhìn lầm sao?”


Lúc này,
trong đầu nàng thu được tin nhắn kịch bản.


“Ngươi
nhìn thấy cái gì?”


Thế nhưng...... Nàng không có
trả lời.


Hoàn toàn không có
trả lời !


Cuối cùng Mạc Cổ Nhai không thể
đợi được nữa, mà rút Hạo Thiên kiếm trong tay ra, nhắm vào chỗ hư không trước mắt!


Thế nhưng......


Một kiếm chém xuống... kim sắc quang mang nhanh chóng trở nên ảm đạm !


Nơi này......
không phải thế giới 10% phó bản tiến độ có thể sánh bằng.


“Đừng tới đây...... Không
được lại đây !”


Từ Vũ không ngừng lui về sau , cuối cùng nàng
té ngã trên đất, chạm vào mảnh vỡ của pho tượng!


Lúc này, nàng chỉ nhìn
thấy, tại vị trí đôi mắt của thiên sứ, cư nhiên trào ra huyết lệ!


Nàng lập tức ngất đi.


Không biết bao lâu sau, nàng mới chậm rãi thức tỉnh.


“Đây là...... Nơi nào?”


Một
căn phòng u ám, trước mắt là một cánh cửa sổ, ngoài cửa là hình ảnh rất quỷ dị.


Trên bầu trời, thế nhưng......


Có hai mặt trăng !


Thấy
một màn như vậy, Từ Vũ...... trợn trừng hai mắt.


Ký ức không phải thuộc về Ôn Vũ Phàm...... Mà là ký ức thuộc về Từ Vũ......


Ta......
đã từng đến nơi này ![ chưa xong còn tiếp..]