Một đạo kim
sắc quang mang đột nhiên lóe lên, thực
huyết ma đang cắn xé Diệp Tưởng lập tức bị
xỏ xuyên thân thể!
Sử dụng Hạo Thiên kiếm chung quy cần tiêu hao vé chuộc cái chết, mà tốc độ tiêu diệt thực huyết ma không theo kịp sự tiêu hao vé chuộc cái chết. Bởi vậy, đối với Diệp Tưởng mà nói là cực kỳ bất lợi .
Thực huyết ma tại 30% phó bản đã đáng sợ như thế!
Mà phía sau còn có lĩnh chủ đáng sợ hơn cả thực huyết ma !
Diệp Tưởng đã quyết định, đi theo lộ tuyến pháp thể song tu. Mà mấu chốt chủa pháp thể song tu chính là ở chỗ, hắn có rút được tinh huyết Chúc Cửu Âm trong người Tịch Thâm Dạ hay không!
Ở trong kịch bản, qua không lâu nữa hắn có thể gặp được Tịch Thâm Dạ !
Hắn cùng Tịch Thâm Dạ tuy không oán không cừu, bất quá nàng là “Tài trợ giả” sau lưng Long Ngạo Thiên, đối với chính mình tuyệt đối không hề hữu hảo. Huống chi Tịch Ám Hà nhiều lần cố ý vô tình ám chỉ, nàng và vị tỷ tỷ này tuy là cốt nhục tình thâm, nhưng trên thực tế đã sớm như nước với lửa. Sở dĩ đến bây giờ vẫn còn sóng yên gió lặng, là vì thực lực song phương chênh lệch không lớn.
Hắn nhớ kỹ những lời Vũ Sóc nói, cho dù sống trong địa ngục cũng phải giữ lại 1 điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt của Diệp Tưởng chính là thê nữ của hắn!
Hắn muốn mau chóng gặp mặt Tịch Thâm Dạ, đạt được tinh huyết trong cơ thể nàng!
Trên hành lang, mùi máu tanh nồng đậm làm người ta hít vào mà dạ dày nhộn nhạo muốn ói. Tuy rằng đối với Vũ Phàm cái này đã thành thói quen, nhưng nàng vẫn phải làm ra bộ dáng muốn phun.
“Vì cái gì......” Nàng vịn vách tường, bỗng nhiên nói:“Ngươi vì cái gì lại ở trong này? Nữ nhân họ Tô kia [ chỉ Vũ Sóc ], cũng là người Thiên Âm tông, vì cái gì nàng muốn tiến vào nơi này? Đây không phải ma cảnh tránh còn không kịp sao? Vì cái gì các ngươi dường như rất khát vọng đến nơi đây?”
Diệp Tưởng trầm mặc một chút.
Lúc này, vì hắn hóa thân thành A Tu La cho nên miệng vết thương trên cổ đã khép lại. Bất quá máu tươi vẫn còn bám trên người hắn, mùi vị tanh tưởi gay mũi khiến hắn cảm nhận được hương vị Tu La Địa Ngục.
“Người Thiên Âm tông chúng ta sau ngày đó bị nguyền rủa. Nguyền rủa chúng ta nhận phải đủ loại... kết quả đều là ‘Tử vong’. Thiên Âm tông bởi vậy lại phân liệt một lần nữa, đến sau này lưu lạc tới tình cảnh cực kỳ thê thảm. Ngay cả như vậy, những người rời khỏi Thiên Âm tông, hoặc là tiếp tục con đường tu đạo, hoặc là trở lại thế tục, đều không thể đem nguyền rủa bình ổn. Hơn nữa, hậu đại các đệ tử đều bị nguyền rủa. Mà phụ thân ta, khi còn sống chính là một đệ tử nhận được sự coi trọng của Thiên Âm tông.”
“Cuối cùng...... Vì giải khai nguyền rủa, từng đời hậu đại cho rằng, biện pháp giải trừ nguyền rủa tốt nhất, chính là bản thân ‘núi Rakmal’. Vì thế, bắt đầu có người tiến vào núi Rakmal, muốn tìm lệ quỷ bị giết kia siêu độ. Thế nhưng lại không có người nào thành công. Mà có người cho rằng, chỉ sợ phải đem huyết mạch của chưởng giáo chém tận giết tuyệt mới có thể kết thúc hết thảy. Ngươi và tỷ tỷ ngươi... chính bởi vì nguyên nhân này mới phải lưu lạc bên ngoài. Chung quy, các ngươi... là huyết mạch chưởng giáo!”
“Huyết mạch...... Chưởng giáo?”
Vũ Phàm lộ ra biểu tình kinh hãi vạn phần.
Bất luận kẻ nào khi biết cha mẹ không phải người sinh ra mình, phản ứng chỉ sợ cũng không tốt hơn là bao.
“Đúng vậy. Ngươi và tỷ tỷ ngươi không phải người Từ gia. Âm Vô Địch lúc ấy thuộc phe phái cấp tiến, muốn diệt tuyệt huyết mạch chưởng giáo. Trận chiến ấy, hai phe phái đối lập nhau, 1 bên muốn bảo vệ còn 1 bên muốn diệt sát cả nhà chưởng giáo tiến hành một hồi huyết chiến. Khi ấy hai ngươi mới chỉ là hài tử bi bô tập nói mà thôi, được một đệ tử mang đi, về sau không có âm tín. Khi ta lần nữa nhìn thấy ngươi, ta liền tin tưởng. Vẻ ngoài của ngươi cùng chưởng giáo đời thứ nhất trong bức họa, giống nhau như đúc!”
Lúc này, lĩnh chủ Thực Huyết ma vẫn chưa có xuất hiện.
Xem ra...... Là tính toán sau khi Diệp Tưởng nói lời kịch xong mới có thể hiện thân.
“Chúng ta là...... hậu đại của chưởng giáo Thiên Âm tông?” Vũ Phàm lộ ra biểu tình không dám tin, túm lấy Diệp Tưởng nói:“Nói cho ta biết đây là giả , ta...... Ta thực không phải do cha mẹ sinh ra? Như thế nào lại...... Nếu là như thế, cha mẹ đem ta cùng tỷ tỷ nuôi lớn, ta cuối cùng lại hại chết bọn họ. Nếu là như thế, vì sao bọn họ phải thu dưỡng ta? Vì cái gì?”
“Năm đó tên đệ tử mang các ngươi trốn đi, thời điểm hấp hối liền gặp được cha mẹ ngươi, sau đó liền phó thác hai ngươi cho bọn hắn. Từ sau đó, người Thiên Âm tông còn sống dùng tất cả biện pháp vẫn luôn tìm kiếm các ngươi. Đối với các ngươi có hai loại quan điểm, loại thứ nhất giống như Âm Vô Địch, cho rằng phải giết chết hai người các ngươi mới có thể kết thúc nguyền rủa, còn loại thứ hai cho rằng, các ngươi chính là hy vọng để cởi bỏ nguyền rủa.”
“Mà theo năm tháng trôi qua, người Thiên Âm tông nghiên cứu, bắt đầu tra được chút manh mối.”
“Manh mối?”
“Từ rất sớm trước kia, bọn họ hiểu được chỉ có thông qua xúc xắc mới có thể tiến vào núi Rakmal, tìm kiếm hy vọng. Chỉ là đến nay vẫn không có ai cởi bỏ được nguyền rủa. Người Thiên Âm tông, tổng có một ngày sẽ chết vì các loại nguyền rủa đáng sợ. Thế nhưng, khoảng vài năm trước, sau khi ta gặp các ngươi, phát sinh một chuyển cơ.”
“Mà cái chuyển cơ kia do một người mang đến. Hắn gọi là Hà Vô Danh !”
“Hà Vô Danh là 1 kẻ rất đặc thù, hắn tuy thuộc về sát thủ đường của Thiên Âm tông, bất quá lại không ủng hộ bất cứ một trong hai quan điểm kia, hơn nữa trước mắt, là Tử Linh pháp sư duy nhất của Thiên Âm tông. Bởi vì ta trước mắt là người cầm quyền Thiên Âm tông. Những người kiên trì bảo vệ huyết mạch chưởng giáo đời thứ nhất còn ít ỏi không đến 30 người, ta lại còn là nhậm đại chưởng giáo. Nguyên bản sát thủ đường dưới tình huống phân liệt, cũng chỉ còn vỏn vẹn mỗi mình Hà Vô Danh. Những người còn lại trong Thiên Âm tông, đa số đều trở thành phái cấp tiến.”
“Sau khi gặp được các ngươi, biết được tình huống của các ngươi. Loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải. Thể chất đặc thù như thế trước kia hoàn toàn chưa từng có tiền lệ. Bất quá so sánh ra, tỷ tỷ ngươi càng khiến ta thêm kinh hãi.”
“Tỷ tỷ...... ta?”
“Năm đó, chúng ta giết chết nữ tử kia bằng một vu thuật thuộc loại ác chú dẫn độ linh hồn. Cái này làm âm hôn không cách nào thăng thiên cũng không thể rơi xuống địa ngục, lại càng không thể hướng sinh chuyển thế. Năm đó chưởng giáo muốn từ đó tìm kiếm con đường đạt được vĩnh sinh. Thông qua một loại phù lục đặc thù, khiến bản thân cùng linh hồn kia tương thông, tiến hành cảm giác đồng bộ.”
“Mà tình huống của ngươi và tỷ tỷ lại không bình thường chút nào. Ngươi có diện mạo rất giống chưởng giáo đời thứ nhất, có thể giải thích là từ góc độ di chuyền nào đó. Thế nhưng tỷ tỷ ngươi, diện mạo của nàng ta cùng nữ tử bị giết năm đó, lại hoàn toàn giống nhau! Ta cũng từng được nhìn bức họa của nàng!”
“Tỷ tỷ Từ Tố của ngươi, bề ngoài cùng nữ tử bị Thiên Âm tông giết chết hoàn toàn giống nhau! Nói cách khác, tỷ muội các ngươi được sinh ra vì ảnh hưởng của phù lục năm đó! Huyết mạch của ngươi cùng tỷ tỷ vừa vặn chính là hy vọng cởi bỏ nguyền rủa!”
“Tỷ muội các ngươi là đại biểu cho hai mặt thiện ác, mà tỷ tỷ ngươi chính là đại biểu cho nguyền rủa tà ác !”‘
“Cái gì ‘tà ác’? Người ác chân chính không phải là chưởng giáo Thiên Âm tông sát hại nữ tử kia hay sao?”
“Có lẽ là như thế...... Thế nhưng, ta là đệ tử Thiên Âm tông, không thể mặc kệ nguyền rủa này tiếp tục tàn sát bừa bãi. Tỷ tỷ ngươi thu hút ác linh, nếu để nàng tiến vào núi Rakmal mà nói...... Như vậy, nàng sẽ biến thành bộ dáng gì căn bản không thể tưởng tượng !”
Có lẽ...... Tỷ muội hai người, chỉ có thể một người sống sót.
Chỉ khi một phương nào đó chết đi mới đại biểu phương còn lại thắng lợi.
Chưởng giáo bị nguyền rủa, hậu đại của nàng xuất hiện hai người Từ Tố cùng Từ Vũ.
Cái này còn chưa đủ nói rõ ràng hay sao?
“Thế nhưng, Thiên Âm tông sắp gặp phải diệt vong. Ta cần phải đưa ra một quyết định, bởi thế ta cần máu của hai ngươi. Phụ thân ngươi lúc ấy giả vờ đưa các ngươi đi kiểm tra sức khỏe, rút máu ra rồi giao cho ta. Sau đó ta cùng Hà Vô Danh tiến hành nghiên cứu. Kết quả, Hà Vô Danh là một Tử Linh pháp sư, phát hiện ra trong máu của tỷ tỷ ngươi... có ý chí nguyền rủa. Máu của tỷ tỷ ngươi... có chứa căn nguyên nguyền rủa chân chính!”
“Hà Vô Danh thông qua máu của tỷ tỷ ngươi làm tử linh ma pháp. Cuối cùng...... Hắn đưa ra kết luận, núi Rakmal triệu hoán loại máu này. Đồng dạng, máu của ngươi cũng được triệu hoán, chỉ là máu của tỷ tỷ ngươi có lực triệu hoán càng thêm cường đại. Cho nên, cuối cùng, hắn và ta đã đưa máu của các ngươi tiến vào núi Rakmal.”
Hà Vô Danh sở dĩ muốn giết chết Mạc Cổ Nhai, lý do rất đơn giản. Quan điểm của hắn thủy chung bất đồng với Mạc Cổ Nhai. Hắn sỡ dĩ không hoàn toàn ủng hộ Âm Vô Địch là vì hắn còn chưa thể xác định, giết chết huyết mạch chưởng giáo có thể giải trừ nguyền rủa hay không. Hắn cần thêm một bước nghiệm chứng điều này. Mà Mạc Cổ Nhai ủng hộ huyết mạch chưởng lão là một chướng ngại. Mạc Cổ Nhai do dự không biết có nên đưa máu của Từ Tố vào núi Rakmal hay không, hắn lo lắng sẽ tạo thành nguyền rủa đáng sợ hơn nữa.
Mà mẫu thân của Mạc Cổ Nhai - Mạc Minh Nguyệt, sau khi Mạc Cổ Nhai tiến vào núi Rakmal đã tìm kiếm xúc xắc lưu lạc bên ngoài Thiên Âm tông. Cuối cùng dùng một số tiền lớn mua về. Thế nhưng, nàng lại chết. Kết quả không cần nói, kẻ giết nàng không ngoài Thiên âm tông hoặc người phân liệt ra khỏi Thiên Âm tông muốn cướp lấy xúc xắc. Mà hiển nhiên, trước khi chết, nàng đã đem xúc xắc chôn tại một nơi nào đó trong sơn môn Thiên Âm tông.
Cuối cùng...... Tỷ muội hai người, tự mình đi tới ngọn núi này.
Ai cũng không biết, ý nghĩa của việc này là gì. Đối với Mạc Cổ Nhai, hắn đang sợ hãi sâu sắc, hắn lo lắng sẽ sinh ra một phản ứng hóa học khủng bố nào đó.
Mà cùng lúc đó......
Lâm Tâm Du [ Từ Tố ] tỉnh lại.
Ký ức cuối cùng chính là trên hội đấu giá không mua được vòng bảo hộ. Nhưng nàng lúc này lại thấy bản thân đang ở sâu trong một sơn động. Chung quanh nơi nơi đều là hài cốt!
“Ngươi tỉnh?”
Lâm Tâm Du nghe được giọng nói này, cơ hồ thiếu chút nữa lộ ra biểu tình mừng như điên!
Nàng quay đầu lại nhìn người đứng cách nàng không xa, một nam tử tuấn tú... Chính là Long Ngạo Thiên ![ chưa xong còn tiếp..]
ps: Long Ngạo Thiên xác chết vùng dậy ...... Xác chết vùng dậy ...... Vì cái gì hắn sẽ xác chết vùng dậy đâu?