3/23/2017

Posted by Unknown |
Chương 68: Vai chính quang hoàn, nghịch thiên máy gian lận


Tư Mã Đông Hài, cư nhiên chết?


Một màn này thật sự
khó làm người ta chấp nhận, từ việc Mộc Lam hướng Long Ngạo Thiên cầu viện, để Tư Mã Đông Hài ra trận đủ để phán đoán, thực lực của Tư Mã Đông Hài tuyệt đối không thể khinh nhục, nhưng là...... Nàng lại chết?


Thời điểm Diệp Tưởng kéo Vũ Sóc ra sau, kim quang trên Hạo Thiên kiếm lại nở rộ !


Trong khoảng thời gian này,
thực lực của Diệp Tưởng đã trải qua thời gian gia tốc trong mộng lại tăng lên 1 tầng, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn không thể tránh khỏi bị pháp tắc nguyền rủa giảm dần ảnh hưởng.

Hạo Thiên kiếm
là vật thuộc về rạp chiếu phim linh độ, không hề kém vật nguyền rủa, tuy có tiêu hao vé chuộc cái chết nhưng lại không có vấn đề nguyền rủa sống lại. Lấy số lượng vé chuộc cái chết bị trừ đi mỗi lần sử dụng trong bộ phim này, không đến mức phải quá lo lắng.

Lúc này,
bên trong phòng là 1 mảnh tịnh mịch, không khí khủng bố không chỗ nào không có.

Ở nơi sâu bên trong hỗn độn...... Bắt đầu xuất hiện .


Cao trào của bộ phim cũng sắp bắt đầu.


Tồn tại có thể khiến Đế Thính run rẩy......


Hắn
Sóc cho dù có liên thủ, có thể đạt được sinh cơ hay không?

Hiện tại thời gian
đang là buổi tối. Ngoài cửa sổ là một mảnh đêm tối. Nhảy qua cửa sổ gì đó, Diệp Tưởng xác định căn bản không có khả năng thực hiện. Hắn không thể bỏ trốn đơn giản như thế được.

Nơi sâu trong Hỗn Độn...


Dòng thời gian vô tận......


Ác linh bồi hồi trong dòng thời gian...  

Ở nơi sâu bên trong Hỗn Độn có cất giấu căn nguyên nguyền rủa, hiện tại nó rốt cục muốn lộ ra chân diện mục.


Diệp Tưởng
lại lần nữa giơ cao Hạo Thiên kiếm, vung về 1 hướng nào đó !


Hướng đó là 1 vách tường.


Vách tường bị Hạo Thiên kiếm nháy mắt
bổ ra !


Từ trong đây có thể trực tiếp nhìn ra phòng khách bên ngoài.

Sau đó, Diệp Tưởng
nhìn thấy ở bên trong phòng khách có 1 thân ảnh.

Đó là 1 bóng lưng màu trắng.

Giờ khắc này
, Vũ Sóc cầm chặt tay Diệp Tưởng. Nàng thậm chí cảm giác hô hấp bắt đầu trở nên bất ổn.

Cho dù là Diệp Tưởng
cũng khó có thể chế trụ được cảm giác sợ hãi kia.

Hắn biết
lúc này nên công kích...... Nhưng hắn lại giống như 1 con kiến đang đối mặt với đại thụ mà chính mình không thể với tới.

Kém quá xa ......


Nay hắn đối mặt
với bóng trắng này giống như người mới bước vào rạp chiếu phim đối mặt với ảnh đế vậy!

Đây là
trình độ căn bản không thể bổ khuyết hay vượt qua!


Chỉ
cần ác linh kia ra tay, hắn tuyệt đối không thể sống nổi !


Mà lúc này,
thân ảnh màu trắng kia đang  ở phía dưới 1 cái đồng hồ treo tường.


Bóng trắng kia không hề nhúc nhích, thế nhưng so với động đậy lại làm người khác cảm giác càng thêm đáng sợ.


Cuối cùng, Diệp Tưởng quyết định trước quan sát một chút. Thực lực chênh lệch quá xa, hắn ra tay
lúc này tương đương với tìm chết.

Tiếp đó......


Bóng trắng kia bỗng chầm chậm quay đầu lại!

Nội tâm của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đều run rẩy!

Nhưng
trong nháy mắt bóng trắng quay đầu lại, thân ảnh liền biến mất!

Hắn......


Đến tột cùng là ai?


Là ai?


Hạo thiên kiếm trong tay Diệp Tưởng có chút run rẩy không ổn định.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy... có 1 trận cảm giác bất an cường liệt đánh tới.

“Thư...... Thư Đông !”


Diệp Tưởng chỉ cảm
giác âm thanh của Vũ Sóc tựa hồ như rất xa xôi, rất xa xôi......


Sau đó
, trong tầm mắt hắn chỉ còn lại 1 màu trắng.

Thời điểm đâm ra Hạo Thiên kiếm cuối cùng chỉ là theo bản năng.


“Thư...... Đông......”


Thanh âm của Vũ Sóc ngày càng trở nên mỏng manh.

Diệp Tưởng ngã xuống đất. Hắn nhìn
thấy, trước mắt là 1 đôi chân trần tái nhợt. Mà tiếp theo cặp chân trần kia bắt đầu hướng về phương ngược lại với hắn mà đi, đồng thời cũng có 1 đôi chân bị kéo lê trên mặt đất...

Vũ Sóc?

Vũ Sóc đã trở thành hắc ma pháp sư nhưng vẫn không đủ sức phản kháng... cứ thế bị kéo đi?

Lúc này Diệp Tưởng
lại giống như bên trong gia tộc Nightliar, vô lực như vậy!


Hắn sao có thể
để bi kịch đó tái diễn?


Rạp chiếu phim thứ 13 lúc này chỉ còn lại hắn và Vũ sóc, hắn không thể để đến cả Vũ Sóc cũng biến mất!


Nhưng
chênh lệch trình độ... quá mức xa xôi.


Chỉ sợ hắn còn có thể sống
cũng vì bản thân có quang hoàn nhân vật chính....

Đúng !
Quang hoàn nhân vật chính !


Lúc này đầu óc Diệp Tưởng giống như được thông suốt.

Sau khi giết chết An Nguyệt Hình, quang hoàn nhân vật chính của hắn có tăng lên nhưng vẫn không có biểu hiện nào đặc biệt.

Hắn gắt gao siết
chặt 2 tay, bên trong linh hồn 1 cỗ ý chí cường liệt bắt đầu trở nên lớn mạnh!

Ta là nhân vật chính......


Ta là nhân vật chính a a a a a a !


Cái gọi là nhân vật chính...... Không phải đều là như vậy sao? Đối mặt
với  cảnh, ngược lại có thể bùng nổ !


“Nhân vật chính aura...... Chính là như thế.” Ám Hà từng
nói qua với Diệp Tưởng:“Có đủ quang hoàn nhân vật chính thì bug lúc nào cũng có thể xuất hiện. Trong tiểu thuyết huyền huyễn không phải nhân vật chính thường xuyên vượt cấp giết địch sao, đặt ở trong hiện thực điều này là không hợp lý, nhưng 1 khi có quang hoàn nhân vật chính, vượt cấp giết địch... sẽ biến thành có thể!


Đột nhiên, Diệp
 ngẩng cao đầu lên !


Lực lượng của aura nhân vật chính trong người hắn lúc này bùng nổ! Giống như mở ra hack, làm cho thực lực của hắn 1 khắc này tăng vọt!

“Di Hoa !”


Một tiếng rít gào truyền
tới, Diệp Tưởng trừng 2 mắt muốn nứt, hắn ra tay kéo La Hầu cung !


Lực lượng của quang hoàn nhân vật chính, dưới tình huống bình thường sẽ không nhìn thấy có gì đặc biệt, chỉ khi đối mặt với tuyệt cảnh mới có thể bùng nổ. Lý do rất đơn giản, nếu nhân vật chính không đối mặt với tuyệt cảnh, cho dù không có aura cũng không sao, thế nhưng tới thời điểm sinh tử, tỷ như gặp phải lúc chiến đấu không thể chống lại cường địch, như vậy  hơn phân nửa chính là tình huống: nhân vật phản diện nói thật nhiều/ cường viện đến / bùng nổ sức mạnh... loại tình huống đó được xưng là aura nhân vật chính.


Mũi tên La Hầu cung ngưng kết ra, uy lực tự nhiên gia tăng thêm aura, sức mạnh đang không ngừng tăng cao!

Đây là đãi ngộ chỉ có nhân vật chính mới có! Dự khuyết nhân vật chính và các diễn viên khác không có được năng lực bung hack như thế này!

Mũi tên phá ma nháy mắt bắn ra!

Mũi tên đó lại có thể xé rách thời gian và không gian... sau đó, đem bóng trắng kia kéo về thời không này!

Bất quá...... Mở ra
hack gian lận của aura nhân vật chính cũng không phải không có hạn chế.

Hổ khẩu của Diệp Tưởng vỡ toang, 1 ngụm máu tươi phun ra! Mà sát na mũi tên phóng ra hắn cũng bị phản lực đẩy lui ra sau!

Bóng trắng kia mơ hồ hiện ra, bị mũi tên đó bắn thủng thân thể, còn Vũ Sóc, bị tha ở phía sau người này !


Diệp Tưởng
không chùi đi vết máu nơi khóe miệng, đang mở ra aura nhân vật chính cho nên hắn mới có tư cách khiêu chiến vượt cấp!

Hơn nữa...... Tuy
đã mở ra aura nhân vật chính, nhưng dù gì đây cũng là phim kinh dị, nhân vật chính cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng là tuyệt đối. Hắn chỉ có thể nhờ vào aura để mở ra năng lực vượt cấp chiến đấu của bản thân, mà như thế nào tăng năng lực này lên cao nhất còn phải nhìn vào hắn có thể khuếch đại aura nhân vật chính tới mức nào!

Hắn
lần nữa nắm chặt Hạo Thiên kiếm trong tay, cả người lao thẳng tới !

Được aura nhân vật chính tăng phúc, thực lực của hắn được nâng lên, lực lượng nắm giữ Hạo Thiên kiếm cũng càng thêm mạnh mẽ!

Thân ảnh màu trắng bị bắn thủng liền buông Vũ Sóc ra. Thế nhưng dung mạo người này mơ hồ, không thể thấy được rõ ràng.

Một đạo kim quang
chém thẳng xuống !


“Đi tìm chết đi !”


Theo một tiếng gầm giận dữ,
nhân vật
chính Kim Thư Đông, diễn viên Diệp Tưởng, chém xuống  một kiếm![ chưa xong còn tiếp......] 


Posted by Unknown |


Sau khi cốt kiếm đâm vào trong chăn, mặt trên cốt kiếm bỗng nhiên xuất hiện 1 vết nứt.


Hầu Tước
bị khô lâu hóa không hề cảm thấy ngoài ý muốn, vẫn không ngừng đâm sâu cốt kiếm vào. Với hắn mà nói, có thể đâm sâu hơn 1 tấc lại càng gần cự ly thắng lợi hơn 1 bước!

Đã trải qua nhiều lần chiến tranh, Hầu Tước sớm
đã ý thức bản thân còn chưa đủ mạnh!

Diệp Tưởng
một độ đã siêu việt qua hắn, mà hắn chỉ có thể để Địa Ngục trùng tùy ý gặm nhấm thân thể mình. Nếu không phải có Ôn Vũ Phàm, hắn sớm đã vì thao túng quá nhiều địa ngục trùng, hồn phi phách tán mà chết, căn bản không thể sống nổi tới hôm nay! Thậm chí hắn hiện tại còn ỷ lại vào Ôn Vũ Phàm, là mối quan hệ cộng sinh. Một khi Ôn Vũ Phàm có bất trắc gì, hắn sẽ bị đánh trở về nguyên hình, lưu lạc tới trạng thái ngay cả diễn viên hạng A cũng không bằng!

Muốn
trở nên mạnh mẽ, chỉ có chủ động xông ra ! Thông qua thực chiến làm bản thân mình trở nên cường đại! Cho dù gặp phải nguy hiểm tử vong cũng không được lui!

Vật trong chăn gồ lên kia lúc này bắt đầu giãy dụa. Hầu Tước dùng 2 tay cầm chắc cốt kiếm! Cùng lúc đó hắn lợi dụng khoảng thời gian này tiếp tục niệm chú ngữ tử linh pháp thuật! Thanh kiếm gãy kia tạm thời không thể sử dụng , lần trước sử dụng đem 1 phần uy lực của nó phát huy đã làm nhục thể của Hầu Tước bị tổn thương rất lớn !


Vết nứt trên cốt kiếm ngày càng sâu.

Trên trán Hầu Tước, mồ hôi lấm tấm chảy ra.

Cuối cùng,
cái chăn kia bị xé rách, từ bên trong vọt ra 1 bàn tay thối rữa!

Bàn tay kia phóng tới cổ Hầu Tước, khoảng cách không còn bao nhiêu.


Một
khô lâu cầm kiếm cùng 1 bàn tay vươn ra từ trong chăn đối chiến, cảnh tượng quá mức quỷ dị.


Thế nhưng, Hầu Tước
rốt cuộc đã niệm xong chú ngữ.

Nguyên bản trên gương mặt khô lâu vốn không thể nhìn ra được biểu tình lúc này tản ra sát ý tràn ngập!

Quỷ hồn bên trong chăn dãy dụa càng thêm kịch liệt! Cuối cùng từ trong chăn máu tươi ộc ra, cái chăn bị xé rách, từ bên trong lại duỗi ra vài cánh tay nữa! Nhưng theo những cánh tay kia vươn ra, thi thể vốn thối rữa kia lại bị phá thành mảnh nhỏ!

Hầu Tước
lui lại vài bước !


Hắn ý thức được,
ở trong chăn lúc này đây... là 1 vong linh xa xa siêu việt hắn ngày xưa!

Sâu bên trong hỗn độn, nguyền rủa bắt đầu chân chính lộ ra răng nanh dữ tợn!

Lúc này cho dù sử dụng vật nguyền rủa khác cũng không hề có ý nghĩa, , Hầu Tước đối với điều này không hề hoài nghi chút nào.

Cuối cùng, cốt kiếm triệt để
nát vụn. Hầu Tước...... Thất bại .


Từ bên trong cái chăn bị xé ra, một quỷ hồn tiếp một quỷ hồn mang theo gương mặt khủng bố tràn ra!

Hầu Tước bị
cốt kiếm phản phệ sinh ra xung lực chấn bay ngược về phía vách tường!

Nhục thể
bị thương tổn căn bản không quan trọng, thế nhưng lúc này, hắn cư nhiên bị bại 1 cách triệt để! Nguyên bản muốn lập uy 1 lần lại bị hiện thực tàn khốc đánh vỡ!

Vài ác linh kia đã thối rữa tới nỗi nhìn không ra ngũ quan trên mặt, thỉnh thoảng còn vài miếng thịt thối mang theo nước nhờn rơi xuống sàn. Bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, chỉ có trình độ thối rữa trên mặt là khác biệt, hiển nhiên là cùng 1 quỷ hồn!

Quỷ hồn 1 con nối tiếp 1 con vươn tay ra xông về phía Hầu Tước!


Thế nhưng Hầu Tước làm sao
có thể ngồi chờ chết?


Bây giờ
vẫn chưa phải là thời điểm buông tay. Nếu lúc này hắn buông tay hắn sẽ lưu lạc tới nỗi chỉ có thể dựa vào Ôn Vũ Phàm sinh tồn! Thậm chí khi đó, 1 ý niệm của Ôn Vũ Phàm cũng có thể quyết định sinh tử của hắn!

Nhưng
tại thời điểm hắn chuẩn bị nâng tay lên, cánh tay kia thế nhưng nhanh chóng bị bẻ gãy!

Vài quỷ hồn kia đã bò đến bên cạnh, 1 đám những cánh tay túm lấy thân thể hắn!

“Oanh” !



Cửa bị đụng
bật bung ra.


Nhưng......


Hầu Tước
đã không thấy đâu nữa.


Bên trong căn phòng hết thảy vẫn như thường. Thế nhưng, không có nhìn thấy Hầu Tước.


Sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.


Ký ức về Hầu Tước vẫn còn chứng tỏ hắn chưa chết, chắc hẳn đang ở 1 thời không nào khác. Nhưng... đó chính là Hầu Tước a ! Một cự đầu như thế sao lại suy yếu tới mức này?

Diệp Tưởng nuốt một ngụm nước miếng.


“Ảnh đế
, đẳng cấp này ở trong lòng hắn từng được xếp chung với chí cường giả. Thế nhưng nay hắn mới hiểu được, chỉ sợ cái gọi là ảnh đế, đối với người tầng cấp trên chỉ là con kiến hôi, so với pháo hôi cũng không khác biệt là bao.

Đây là bộ điện ảnh dùng để bài danh các dự khuyết nhân vật chính, cho nên độ khó của nó gần bằng phim kinh dị cuối cùng.

Ám Hà nói cho Diệp Tưởng
biết, độ khó của bộ phim kinh dị cuối cùng là hoàn toàn siêu việt phim kinh dị khó giải, chỉ có quang hoàn nhân vật chính mới được tính là có thủ đoạn bảo mệnh, là độ khó thuộc về rạp chiếu phim thượng tầng! Người có thể sinh tồn qua bộ phim này mới có thể bước vào rạp chiếu phim linh độ. Mà rạp chiếu phim linh độ chính là trạm trung chuyển giữa cụm rạp thượng tầng và cụm rạp hạ tầng, nó là rạp chiếu phim tồn tại để lựa chọn “Tấn chức giả”!


Như vậy......
cấp bậc ảnh đế này đã được coi như cường giả chưa?


Căn bản không tính !


Giờ này
khắc này, đừng nói là Diệp Tưởng, ngay cả Vũ Sóc, đám người Mộc Lam đều mang tâm tính kinh sợ! Ngay cả Hầu Tước cũng có thể dễ dàng ngã xuống như vậy... bọn hắn nên làm thế nào bây giờ?

“Ca ca...... Ca ca ở nơi nào
rồi?” Bất quá Vũ Sóc còn chưa mất đi bình tĩnh, lập tức nói ra lời thoại của mình.

Thân thể Mẫn Hà lúc này không thể ngừng run rẩy được! Nàng hiểu, nếu không phải Hầu Tước thay thế nàng lưu lại, vậy người phải biến mất chính là nàng!

Gió lạnh gào thét thỉnh thoảng
đập vào cửa sổ.


Ý nghĩ đầu tiên của đám người Diệp Tưởng chính là, trốn !


Nhưng......


Thật sự có thể
chạy được sao?


Thời điểm khi mọi người tràn tới cửa lớn lại nhìn thấy 1 màn đáng sợ!

Một khối thi thể
bị treo lủng lẳng ở cửa!


Thi thể kia chính là Tôn Trọng Phong !


Mà quỷ dị là,
 thứ treo hắn lơ lửng chính là 1 lọn tóc đen vươn ra từ trong khe cửa! Điều này cũng ý nghĩa, có 1 con quỷ đang ở sau cánh cửa kia ôm cây đợi thỏ!

Hiện tại đi ra ngoài...... Chính là tìm chết !
Đây là quỷ hồn ngay cả Hầu Tước cũng không thể chống lại!


Mộc Lam thở sâu, siết chặt hai tay. Một khi đã như vậy,
liền chiến đi !


 Tầm mắt mọi người lúc này đều đánh về phía Diệp Tưởng.


Nay Hầu Tước
không có đây, Diệp Tưởng tự nhiên trở thành cường giả đệ nhất!

Cái gọi là ảnh đế......
hiện tại đã không còn là tiền vốn để kiêu ngạo nữa rồi!


Lúc này, Tư Mã Đông Hài
nắm chặt 2 tay, lập tức vô số kiến đen bò ra từ trên người nàng!

Trong nháy mắt,
bán kính 3 mét quanh người Tư Mã Đông Hài trở thành khu không người! Vô số kiến đen nhanh chóng hành quân về phía cửa lớn!


Kiến thi ma !


Tuy
diễn viên thời đại này không có ấn tượng gì với kiến thi ma, thế nhưng nhìn chúng đông nghịt như vậy cũng biết không phải thứ gì tốt! Người từng kiến thức qua Địa Ngục trùng, sẽ không ai khinh thị đối với loài côn trùng bị nguyền rủa.

Tư Mã Đông Hài vận dụng
chỉ là kiến đen bình thường chứ không phải kiến đỏ, mục đích chính là muốn thăm dò!

Đám kiến đông nghìn nghịt di động về phía cửa lớn, nhanh chóng theo khe hở xuyên qua bên ngoài!

Kiến thi ma của Tư Mã Đông Hài, là đơn thể thì rất yếu ớt, mấy chục, mấy trăm con cũng không đáng kể chút nào, thế nhưng với số lượng ùn ùn hiện tại, căn bản là giết không hết! Chỉ cần tổ kiến hình người Tư Mã Đông Hài vẫn tồn tại, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì!

sau khi Tư Mã Đông Hài ra tay, những người khác đều thong thả lại, muốn xem xét kỹ tình huống mới nói.


Tôn Trọng Phong bị treo cổ cứ như thế chắn ngay trước cửa, đàn kiến đen từng đợt từng đợt theo khe hở phía dưới lao ra!

Thế nhưng, Diệp Tưởng bỗng
 có cảm giác rất không ổn.

Hắn nhớ tới ...... Đế Thính
run rẩy


Hắn trước tiên kéo Vũ S
óc lại, đang muốn kéo nàng ra xa hơn 1 chút bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh cách 2 người không xa đột nhiên mở ra, 1 cánh tay từ bên trong thò ra kéo Vũ Sóc vào !


Cánh cửa sập 1 tiếng đóng lại !


“Không...... Không !”


Diệp Tưởng rít gào, Hạo Thiên kiếm trực tiếp
bắn ra, nhắm vào cánh cửa kia hung hăng chém xuống !


Hạo Thiên
kiếm kim quang sáng lạn vung xuống, cánh cửa kia nháy mắt bị chém thành 2 nửa !


Diệp Tưởng không chút do dự vọt vào !


Hắn vốn cho rằng
bên trong hơn phân nửa sẽ không nhìn thấy Vũ Sóc, giống như Hầu Tước lúc nãy. Thế nhưng...... Vũ Sóc cư nhiên vẫn còn ở bên trong phòng!


“Di Hoa, ngươi không sao chứ?”


Diệp Tưởng vừa hỏi
 vấn đề này  vừa vươn tay kéo Vũ Sóc về phía sau lưng hắn!  

Là nam nhân,
 nên dùng tấm lưng của mình bảo vệ nữ nhân mình yêu mến!


việc tiếp theo hắn làm chính là chú ý tới đồng hồ treo trên vách tường!

Quả nhiên...... Thời
gian không giống. Nơi này là 1 thời không khác, nhưng không biết là giai đoạn nào?


Lúc này,
cánh cửa bị Diệp Tưởng bổ ra ầm ầm ngã xuống.


Theo sau, Diệp Tưởng liền
 thấy 1 màn cực đoan làm cho người ta sợ hãi.

Một thân thể
nữ nhân bị xé thành 1 cái động lớn nằm trên mặt đất, trong ngực nàng, vô số con kiến đang lổn nhổn sôi trào!

Tư Mã Đông Hài ![ chưa xong còn tiếp..] 






3/21/2017

Posted by Unknown |



Dựa theo kịch bản, sau khi Kim Thư Đông xốc chăn lên không phát hiện ra cái gì mọi người liền rời đi. Mà hiện tại thêm 2 người mới xuất hiện là Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài, lúc này đang đánh giá khắp căn phòng để kéo dài thời gian.


Nhưng
... đại khái đã  trôi qua khoảng 1 phút đồng hồ, vẫn không có chuyện gì phát sinh.

Hiển nhiên......
thời điểm khi trong phòng chỉ lưu lại có 1 người, con quỷ kia mới xuất hiện, làm vậy mới có không khí của điện ảnh kinh dị.

Hoặc là...... Ít nhất
lưu lại 2 người.


Điểm này,
mọi người tự nhiên đều đoán được.


Con quỷ này khẳng định sẽ xuất hiện, hiện tại không hiện ra liền không thể suy đoán được tiếp theo nó sẽ xuất hiện ở nơi nào, như vậy ngược lại sẽ rơi vào thế bị động. Thế nhưng người lưu lại chắc chắn không thể là Lý Mẫn Hà . Tuy với thực lực của nàng không thể dễ dàng chết đi, nhưng Mộc Lam tự nhiên sẽ không để nàng lâm vào nguy hiểm. Quan trọng là, cứu nhân vật vốn phải chết sẽ kiếm được vé chuộc cái chết. Điều này ai cũng biết.


Đối với kịch bản,
ai nấy đều đã nghiên cứu đọc lại nhiều lần. Với mưu trí của Hầu Tước, hắn làm sao có thể không nghĩ tới điều này? Cho nên người được lưu lại cũng rất quan trọng. Bản thân Mộc Lam tự đề cử chính mình, thế nhưng luận về thực lực, nên là người mạnh mẽ nhất Hầu Tước cùng Diệp Tưởng mới đúng.


Như vậy......
đến đây liền xuất hiện vấn đề.


Người lưu lại là ai? Hay lưu lại cả 2 người?


Dưới tình huống trước mắt,
thực lực giữa Diệp Tưởng cùng Hầu Tước ai mạnh ai yếu vẫn còn đang tranh luận. Hầu Tước là nhân vật lão luyện thành danh lâu năm, Diệp Tưởng lại là cường giả mới tấn chức. Tương lai 2 người rất có thể bị kịch bản phân phối trở thành kẻ địch. Tương lai xây dựng thế lực, đầu nhập vào phương nào còn cần phải suy tính thấu đáo. Bởi vậy lúc này để người nào lại, không ai dám dễ dàng lên tiếng tỏ thái độ.


Cuối cùng......
trải qua thương lượng, sẽ do Hầu Tước lưu lại.

Hầu Tước làm như vậy
tự nhiên có ý nghĩ của hắn. Uy danh của hắn hiện tại không bằng so với trước kia. Nguyên bản mọi người đều cho rằng là Hầu Tước giết chết An Nguyệt Hình, nhưng nay mới biết được, lúc đó Hầu Tước chật vật như thế nào, thiếu chút nữa bị Địa Ngục trùng thôn phệ mà tử vong, mà kẻ chân chính đem An Nguyệt Hình đã biến thành Ma Vương trục xuất vĩnh cửu, lại là Diệp Tưởng ! Kể từ đó, thuyết pháp “Diệp Tưởng mạnh như Hầu Tước” chậm rãi lan tràn, điều này cực kỳ bất lợi với uy tín của Hầu Tước.


Nếu là người thường,
hư danh là điều không cần quá để ý, thế nhưng nơi này lại là thế giới rạp chiếu phim địa ngục, người không có uy danh hiển hách sao có thể khiến người ta tin phục tuân theo? Hầu Tước muốn lần nữa Đông Sơn tái khởi tự nhiên không thể để thuyết pháp này lan tràn. Hắn phải khiến những người khác biết được, Hầu Tước Heine vẫn như trước là 1 đại cự đầu !


Vì thế...... Việc này cuối cùng
liền quyết định như vậy.


Kế tiếp, hết thảy đều
dựa theo kịch bản mà diễn. Chẳng qua đổi lại thành Hầu Tước 1 người đi sau cùng, còn Lý Mẫn Hà trở thành người thứ nhất bước ra khỏi phòng!


Đi trước Hầu Tước là Tích Kính, thời điểm Tích Kính bước ra khỏi cửa liền xoay đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó cánh cửa đã bị đóng lại thật chặt!

Hầu Tước thở sâu,
trực tiếp quay đầu, bàn tay hơi nâng lên, tử linh pháp thuật theo đó phóng ra!


Trong nháy mắt pháp thuật được phóng thích nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, chỉ chốc lát đã thấp hơn 0 độ!

Trước mắt Hầu Tước cũng nhanh chóng xuất hiện 1 cánh cung màu lam, cánh cung thành hình liền nhanh chóng chĩa mũi nhọn về phía chiếc giường duy nhất trong phòng!

T
rong tầm mắt của Hầu Tước, cánh cung màu lam triệt để bao phủ cả chiếc giường, chỉ cần quỷ hồn xuất hiện liền ra tay!

Cũng cơ hồ đồng thời lúc cánh cung màu lam thành hình...... trên người Hầu Tước phát tán 1 loại khí tức quỷ dị tràn ngập căn phòng. Làn da trên người hắn nháy mắt trở nên héo rũ, huyết sắc cũng nhanh chóng biến mất. Nguyên bản là 1 gương mặt tuấn mỹ, giờ phút này trở nên cực kỳ quỷ dị!

Phòng ngủ không lớn không nhỏ này trở thành chiến trường của Hầu Tước! Chiến trường đầu điên khi hắn trở thành tử linh pháp sư!


Tử linh pháp sư tuy rằng là
lộ tuyến cường hóa đứng đầu, thế nhưng điều kiện nhập môn không hề thấp. Thể chất linh môi là thích hợp tấn chức tử linh pháp sư nhất, hắc ma pháp sư lại còn càng thêm thích hợp để làm tử linh pháp sư hơn nữa. Mà chức nghiệp này...... sẽ khiến diễn viên càng thêm giống người chết hơn bình thường.

Chính là giống như bây giờ.


Cánh cung màu lam kia là lực lượng mới mà Hầu Tước khống chế được!


Bàn tay hắn hung hăng nắm chặt lấy cánh cung màu lam kia!

Nhiệt độ trong phòng vừa kịch liệt hạ xuống cũng vừa phát tán ra 1 cỗ âm khí. Trên vách tường giống như đang nhốt vô số hài cốt, chúng vặn vẹo muốn phá tường mà ra!

Tử linh pháp sư so với hắc ma pháp sư lại càng khống chế người chết dễ dàng hơn nữa.

Mà lập tức,
ở phía trước cánh cung màu lam xuất hiện 1 cánh tay!

Cánh tay kia nhanh chóng duỗi dài ra túm lấy cổ Hầu Tước!


Âm khí trên mặt Hầu Tước đại thịnh, nháy mắt sau đó 1 nửa gương mặt liền biến thành bạch cốt!

Gương mặt 1 nửa là xương cốt, 1 nửa là bình thường, cực đoan như thế thật khiến người khác phải hãi hùng!

Thời điểm bàn tay kia thò đến cổ Hầu Tước liên nhanh chóng thối rữa, cuối cùng biến thành cát bụi biến mất trong không khí.

Lập tức,
cánh cung màu lam trở nên nhạt hơn, thế nhưng hài cốt trên vách tường vẫn như trước điên cuồng cào cấu.

Vừa rồi với Hầu Tước mà nói, chỉ là khai vị mà thôi, hắn còn chưa sử dụng tới 1 giây thời gian.


Đến lúc này rồi sao lại chỉ nhả ra có 1 chút thủ đoạn như thế chứ?

Một nửa gương mặt bình thường còn lại của Hầu Tước lúc này cũng dần dần trở thành xương trắng! Không chỉ như vậy mà 2 tay hắn cũng trở thành 2 đoạn xương cốt trắng hếu!

Hầu Tước...... Vào lúc này,
càng thêm giống người chết hơn là người sống!


Rất nhanh, hắn
nhìn thấy chiếc chăn trên giường, ngày 1 gồ lên.

Theo
sát na cái chăn kia gồ lên, hài cốt trong vách tường từng cái nối tiếp từng cái thoát phá mà ra!

Đó mới
chân chính là đại địch !


Hầu Tước
tất nhiên sẽ không ngẩn người vào lúc này, đối với hắn, 1 giây thời gian có thể làm được quá nhiều chuyện.

Thân thể
hắn đã hơn phân nửa biến thành xương trắng, chú ngữ tà ác vang vọng trong không khí. Lập tức cả người Hầu Tước biến thành khô lâu!

Hóa thành khô lâu
, đôi cánh phía sau hắn cũng trở thành cốt dực!


Tiếp
theo, Hầu Tước hung hăng vặn xuống 1 đoạn xương bên cánh tay phải! Sau khi đoạn xương kia bị gỡ xuống, dưới ảnh hưởng của chú ngữ liền biến thành 1 thanh cốt kiếm!


Cốt kiếm nhanh chóng đâm tới cái chăn trên giường!

Đây tự nhiên không phải là xương cốt thông thường, lại càng không phải là thể chất khô lâu của Triệu Không Ảnh có thể sánh bằng! Đây là cốt kiếm của tử linh pháp sư! Đối với bất kỳ linh thể hoặc xác sống nào mà nói, cốt kiếm là vũ khí cực kỳ đáng sợ! Trên nguyên lý cũng giống như phi kiếm được luyện chế bằng Hạo Dương thạch, đều là vật khắc chế quỷ!

Bất quá Hầu Tước biết,
cốt kiếm này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đối phương xa xa không phải loại trình độ này có thể đối phó.

Chưa
nghĩ tới thành công mà phải suy xét thất bại trước. Một khi thất bại hắn sẽ trốn vào thế giới trong mộng!

Theo cốt kiếm cắm vào, tử linh pháp thuật
cùng ác linh trong chăn bắt đầu giao chiến!


3/19/2017

Posted by Unknown |



Từ thang máy đến cánh cửa kia bất quá chỉ có mấy chục mét.

Nhưng
khoảng cách này lại giống như ranh giới giữa sinh và tử.

Tất cả mọi người nhớ lại
kịch tình trong kịch bản.


Ở trong kịch bản, chỉ có
1 mình Kim Thư Đông phát hiện ra vấn đề trong gương, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định tinh thần, muốn tìm ra chân tướng. Sau khi bước ra khỏi thang máy, hắn cùng đám người Di Hoa, Di Tinh, Tích Kính bước về phía cánh cửa kia.


Giờ phút này, mọi người
đều diễn theo nội dung kịch bản.


Mà Lý Mẫn Hà
được mọi người bao vây vào giữa. Dựa theo nội dung kịch bản, sinh mệnh của Lý Mẫn Hà đang tiến vào thời gian đếm ngược.

Bước chân của mọi người không nhanh không chậm, nhưng lúc này ai nấy đều cẩn thẩn quan sát 4 phía, ánh mắt giống như liệp ưng săm soi tới từng chi tiết nhỏ nhất. Có thể nói, đội hình xa hoa gồm nhiều ảnh đế như thế, cho dù có rơi vào quỷ triều cũng có xác xuất sinh tồn rất lớn.

Thế nhưng......
ở trong phim kinh dị, thứ so với quỷ triều còn đáng sợ hơn, có không ít!

[phòng học dị độ]
là bộ phim tiến hành đánh giá bài bố vị trí dự khuyết nhân vật chính, nó có độ khó gần bằng bộ phim kinh dị cuối cùng! Mà bộ phim kinh dị cuối cùng chính là phim kinh dị khó giải tại rạp chiếu phim linh độ!


Thời điểm khi cách cánh cửa không tới 5 mét nữa, Mộc Lam nắm chặt hai tay, ác ma chi nhãn của hắn đã xuyên thủng cánh cửa trước mắt triệt để xem xét không gian bên trong!

Cánh cửa này chỉ là 1 cánh cửa cực kỳ bình thường, nhưng so sánh với Địa Ngục chi môn chân chính, còn càng thêm đáng sợ !


Diệp Tưởng
diễn nguyên theo kịch bản, đi ở phía trước, đưa tay lên gõ cửa.

“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh?”


Trong nhà không có bất cứ động tĩnh nào


“Chẳng lẽ
không có ai ở nhà?” Mẫn Hà một bên nói.


“Sẽ không
đâu.” Diệp Tưởng lại nói:“Vào thứ 6 Tôn tiên sinh bình thường đều không ở cửa tiệm, mà để người khác trông giùm.”


vậy, mọi người lần nữa nhìn về phía cánh cửa kia, ánh mắt càng thêm sâu xa ý vị.

Tiếp
theo, Diệp Tưởng lại gõ một chút nữa, nhưng một lần này......


Cánh cửa lại nhẹ nhàng rộng mở.


Cửa...... Không khóa sao?”


T
ới đây, kịch tình vẫn diễn ra hoàn toàn nhất trí với kịch bản.

Diệp Tưởng vươn tay
nhẹ nhàng đẩy cửa ra.


T
rong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Tưởng đã chuẩn bị tốt tùy thời triệu hoán La Hầu cung, Hầu Tước cũng dùng tử linh pháp thuật để dò xét, ma quỷ giáp hài của Mộc Lam đã sẵn sàng khoác lên người, Tư Mã Đông Hài cũng trong chớp mắt có thể phóng ra hàng chục vạn con kiến thi ma!

Thế nhưng......
chuyện gì cũng không có phát sinh.


Hết thảy,
hoàn toàn nhất trí với kịch bản.



Cánh cửa bị đẩy ra, bên trong là 1 phòng khách cực kỳ bình thường tới không thể bình thường hơn.

“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh? Ngươi ở đâu?”


Diệp Tưởng
đứng ở cửa hô 1 tiếng, nhưng không có tiếng đáp trả.

“Vào xem !” Lúc này, Tích Kính không chút do dự
bước vào bên trong !


Hành vi hiện tại của Tích Kính cũng giống trong kịch bản miêu tả.

Tự tiện vào nhà người khác như vậy, không tốt lắm đâu!


Người phía sau tuy nói như vậy, nhưng Tích Kính đã đi vào, bọn hắn cũng chỉ có thể đi theo.

Trong đám người ở đây không hề thiếu ảnh đế.
Cho dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào 1 lần. Muốn sinh tồn bên trong rạp chiếu phim, chủ động xông vào nguy hiểm là điều cần thiết, đây là phương pháp kiếm vé chuộc cái chết, bằng không bổ cấp không theo kịp tiêu hao, ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, không có vé chuộc cái chết cũng không có đất dụng võ.

Bên trong phòng, không hề có thứ gì đặc biệt.

Bỗng nhiên lúc này Diệp Tưởng nhớ lại, tình huống lúc trước khi tới nhà Kỷ Nhất Chu trong bộ điện ảnh [ Ác Ma tiêu bản ]. Chỉ là, tình huống lúc này so ra còn muốn quỷ dị hơn.

“Ân?”


Diệp Tưởng giả bộ
giống như phát hiện cái gì đó không bình thường, ánh mắt nhìn về hướng phòng bếp.

“Kỳ quái?”


Hiện tại là ban ngày, hơn nữa
trong bếp cũng có 1 cái cửa sổ, lấy ánh sáng rất tốt, nhưng vì sao trong phòng bếp lại bật đèn!

Diệp Tưởng đi vào phòng bếp.


Tiếp
đó hắn liền nhìn thấy trên mặt đất 1 cốc nước nằm lăn lốc. Mà ở bên cạnh bếp có 1 bình nước nóng, thế nhưng nắp bình đã bị mở ra, hơn nữa nước bên trong đã nguội lạnh.


Hết thảy điều này khắc họa nên 1 tình huống.

Người trong nhà này xuống bếp muốn lấy nước ấm, nhưng gặp phải chuyện gì đó làm cốc nước rơi xuống đất, nhưng ngươi rót nước.. đi nơi nào rồi?


Cái này tự nhiên trở thành 1 vấn đề vi diệu.


Diệp Tưởng cúi đầu
nhìn cốc nước kia.

Hai tay hắn nắm lại thật chặt.


Nước trong cốc đổ ra hẳn đã khô. Tuy hiện tại là mùa đông, nhưng dù sao đây cũng là bên trong nhà. Mà từ việc cốc nước không bị vỡ, có thể suy đoán...

Chỉ sợ,
người đổ nước, chính là cầm theo cái cốc mà ngã xuống đất.



Mà người này......
sau đó liền biến mất.


Người này là ai? Là Tôn Trọng Phong sao? Kịch bản
không đưa ra đáp án. Bất quá đối với Diệp Tưởng lúc này mà nói đã không còn quan trọng.

Hắn
ngồi xuống từ từ cầm lấy cái cốc kia.


Thực kì quái......”


Lúc này, đa số
mọi người đều đã tập trung vào trong bếp.


Phải, rất kỳ quái.” Hầu Tước cũng nói ra lời kịch của hắn:“Hiện tại đang là ban ngày nhưng lại bật đèn.”


Bên ngoài cửa sổ, một mảnh trời đông giá rét làm mọi thứ đều tĩnh mịch.

Diệp Tưởng nắm chặt
 cốc nước kia, tình huống trước mắt vẫn còn chưa đi lệch so với miêu tả trong kịch bản, chẳng lẽ tình tiết cứ như thế mà tiếp tục phát triển sao?

Mà lúc này, Diệp Tưởng nhìn mọi người ở đây, yên lặng không nói.


Đi xem phòng khác.”


Một khi đã như vậy, tạm thời vẫn
nên dựa theo kịch bản mà diễn, không cần tự tiện làm ra thay đổi. Làm như thế tuy bị động nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Đợi tới lúc kịch bản có sai lệch sẽ tự động điều chỉnh.

Đây là suy tính trước mắt của Diệp Tưởng.


Bên cạnh phòng bếp chính là phòng ngủ. Ở bên trong phòng ngủ có 1 chiếc giường đôi, mà trên giường, chăn chiếu tán loạn, dưới giường còn có 1 đôi dép lê.

“Thoạt nhìn
dường như có tình huống gì đó xảy ra.” Vũ Sóc lộ ra một biểu tình trầm ngâm, nói.


Tích Kính
tới gần Vũ Sóc, bảo hộ mẫu thân. Về phần phụ thân, nàng đối với thực lực của hắn rất tin tưởng.


Diệp Tưởng đi đến
trước giường, đưa tay thò ra cầm lấy cái chăn, chậm rãi nâng lên!

Tất cả người ở đây đều trở nên khẩn trương !


Cuối cùng...... Hoàn hảo.
Cũng giống như trong kịch bản, chăn bị xốc lên, bên trong không có gì hết.

“Chúng ta......
rời khỏi đây trước đã.”


Tiếp theo... chính là tình tiết mấu chốt.


Ở trong kịch bản, một đoạn kịch tình này là như vậy. T
hời điểm đám người Kim Thư Đông ra khỏi phòng, mà người cuối cùng rời đi chính là Thẩm Đình Thanh. Mà Thẩm Đình Thanh tại lúc gần bước ra khỏi cửa thì cánh cửa lại quỷ dị tự động đóng chặt!


Sau đó nàng quay đầu
nhìn lại,  sẽ nhìn thấy bên trong chiếc chăn bị xốc lên xuất hiện 1 thi thể trắng bệch! Mà đôi mắt của khối thi thể đó đột nhiên bật mở!

Kết quả...... Tự nhiên không cần nhiều lời, Thẩm Đình Thanh trong nguyên kịch bản
chính là cứ thế chết đi. Trong kịch bản Thẩm Đình Thanh không phải là ác ma ký chủ gì cả, chỉ đơn giản là 1 nữ sinh bình thường, tự nhiên không có lý do gì có thể sống sót.

Nhưng bọn hắn tất nhiên không có khả năng diễn như vậy. 
Posted by Unknown |

Chương 2:

   Tôi bắt đầu sống cùng anh.
   Sáng ra , tôi vào bếp xách thùng ra giếng lấy nước để nấu cơm và giặt giũ. Có một chiếc máy phát điện nhỏ đặt trong căn hầm dưới nền nhà, chúng tôi đủ điện dùng nhưng không có máy bơm nước. Từ nhà ra đến chiếc giếng ở góc vường là một con đường lát đá quanh co. Tôi không đi đúng đường mà cứ băng thẳng qua con vườn, giẫm lên vô số cỏ hoa.

   Chiếc thùng gỗ buộc dây thừng được thả xuống giếng, tiếng nước ì oạp vang lên. Đây là lần đầu tiên tôi kéo nước, thì ra nó khá nặng. Tôi tranh thủ đánh răng luôn. Trong khi ngủ nước bọt tiết ra ít hơn khiến trong miệng có nhiều chất bẩn, nên phải dùng bàn chải để làm sạch.

   Những nhu yếu phẩm như bàn chải hay nguyên liệu nấu ăn đều cất trong kho ngầm dưới đất, sát với căn phòng tôi ra đời. Sau cánh cửa sập ở hành lang là một không gian khổng lồ cất đầy thực phẩm đủ dùng cho vài chục năm.

   Sách nước về rồi, tôi lấy một lượng thực phẩm vừa phải, hái một ít rau trong vườn rồi nấu nướng bằng bếp điện. Sau đó là ăn sáng và pha cà phê. Trong khi tôi nấu nướng, anh từ trên gác xuống, ngồi vào ghế.
  
   “ Ảnh chụp và băng ghi hình ngày trước, anh đều không giữ lại à?” tôi hỏi lúc anh đang ăn.

   Cơm nước và thu dọn xong xuôi, anh mới lấy ra mấy tấm ảnh rồi bước đến bên tôi. Ảnh rất cũ đã bạc mầu. Đó là quang cảnh cuộc sống trong thành phố, xe cộ và người đi lại như mắc cửi giữa các tòa nhà cao ngất.

   Tôi nhận ra anh trong một tấm ảnh, phía sau lưng có nhiều thiết bị, tôi liền hỏi dò đó là nơi nào. Anh đáp đó là nơi ngày trước anh công tác. Trong một tấm ảnh khác tôi nhìn thấy một phụ nữ có vóc dáng, mái tóc và khuôn mặt giống tôi.

    “ Hình dánh như cô khá phổ biến.” Anh nói.
    Ngôi nhà này nằm ở chỗ tiếp giáp giữa núi và đồi. Phía bên kia ngọn đồi có con đường nhỏ. Cỏ dại mọc tràn lan như chưa từng có người qua lại, dẫn từ chân núi lên tới ngôi nhà là điểm cuối cùng.

    “ Đi hết đường này có gì ở chân núi ạ?” vào một bữa sáng tôi hỏi.
     “Bãi hoang.” Anh ta vừa nghiêng cốc vừa trả lời. Nhìn qua cây cối trong vườn có thể thấy chân núi. Có lẽ thành phố có thật, nhưng không có con người, giờ chỉ còn là những kiến trúc đổ nát và cây cối mọc trùm lên phủ kín.
 
   Trong một bữa sáng khác, anh ta dùng dĩa xiên vào sa lát cho tôi nhìn. Những lá rau có vết gặm nhấm, rau này đều hái ở trong vườn. “ Có thỏ mò tới.” Anh ta nói.
  
    Chúng tôi vẫn ăn hết, chẳng bận tâm có vệ sinh hay không. Nhưng không bị thỏ gặm thì vẫn hơn. Sau bữa ăn, tôi vừa nghĩ ngợi vừa đi quanh ngôi nhà. Cảnh tượng khi sinh mệnh anh chấm dứt hiện lên trong đầu tôi. Rồi đến lượt tôi. Thời gian hoạt động của tôi đã được lập trình sẵn, dù nó còn dài nhưng tôi vẫn có thể tính ra bằng đơn vị giây đồng hồ. Tôi đưa cổ tay lên áp vào tai, có tiếng mô tơ chạy, tất cả đều sắp dừng lại.

    Tôi xuống hầm ngầm tìm cái xẻng trong nhà kho. Có lẽ tôi nên tập trước động tác dùng xẻng đào huyệt trong khi chờ đến ngày chôn anh xuống mộ. Tôi không hiểu chết nghĩa là gì. Sẽ ra sao? Đào bao nhiêu cái huyệt rồi mà tôi vẫn cứ nghĩ mãi về câu hỏi đó.

   Trong ngôi nhà này, bên cạnh mỗi ô cửa sổ đều đặt một cái ghế. Bàn ngày anh luôn ngồi trên một trong những số đó. Tất cả đều là ghế đơn bằng gỗ. Chỉ có một ghế dài bên ô cửa sổ trông ra giếng nước. Tôi bước lại gần, hỏi anh có cần gì không, anh thường mỉm cười đáp. “ Không.” Đôi khi tôi bưng cốc cà phê đến, anh ta chỉ nói “cảm ơn”. Rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bâng khuâng.

    Lại có mấy  lần không thấy anh ở nhà, tôi đành ra ngoài tìm. Giữa mầu xanh bạt ngàn của quả đồi là mầu trắng của cây thập tự. Và anh đứng bên cạnh, mặc đồ trắng. Tôi hiểu rằng, mộ là nơi chôn cất người chết, nhưng lại không hiểu anh ra đó làm gì. Chú anh đã bị phân hủy từ lâu và biến thành dinh dưỡng để nuôi cây cỏ xung quanh rồi kia mà!

    Trước khi tôi được chế tạo để đưa vào ngôi nhà này. Sân vườn ở đây đã mọc đầy những cây rau xanh tốt. Có lẽ do anh trồng, tôi chỉ tiếp tục chăm sóc mà thôi. Thỉnh thoảng có thỏ xuất hiện. Nó không thèm ăn các thực vật trong rừng mà cứ mò đến tận đây để ăn rau của chúng tôi và gửi lại các vết răng.

   Lúc rỗi rãi không có việc gì làm, tôi nấp trong vườn rau để theo dõi nó. Thân hình bé nhỏ mầu trắng của con thỏ lúc ẩn lúc hiện giữa các cây rau, tôi liền đứng bật dậy định bắt. Nhưng các chức năng trong người tôi chỉ như của một phụ nữ bình thường, đương nhiên không thể tóm được. Như muốn chế nhạo tôi, nó chạy vụt qua vườn rau rồi biến vào rừng cây.

   Đang đuổi theo con thỏ, tôi bỗng vấp chân rồi ngã sóng soài. Có tiếng cười vọng ra từ cửa sổ. Ngoảnh đầu lại, thấy anh đang cười với mình, tôi đứng lên phủi đất bám trên bộ quần áo trắng. “ Càng sống, cô sẽ càng trở nên giống con người.”

    Đến lúc quay vào nhà, anh vẫn cười. Tôi chẳng hiểu những gì, nhưng nụ cười đó làm tôi nhột nhạt, lồng ngực tôi râm ran, người nóng bừng lên, chỉ biết đưa tay lên gãi đầu. Có lẽ đây gọi là “xấu hổ”? na ná như “bối rối”. Ngoài ra, tôi còn thấy hơi tức, vì anh cứ cười mãi không thôi.

   Lúc ăn cơm trưa, anh gỡ 2 tiếng lên bàn để tôi chú ý. Tôi đang húp canh, bèn ngẩng đầu lên. Anh lại cầm cái nĩa giơ những lá rau ở món xa lát lên cao, trên đó nham nhở vết răng thỏ. “ Rau ở trong bát canh của tôi, và rau ở đĩa xa lát đều có vết răng thỏ. Sao suất của cô lại không có?”

   “ Chắc là ngẫu nhiên mà thooiaj, thuộc về khái niệm xác suất.” Tôi trả lời như vậy rồi tiếp tục ăn món xa lát không bị thỏ gặm của mình.

    Trên tầng 2 có một căn phòng bỏ trống, không có giá sách, bàn ghế hoặc lọ hoa, tường xung quanh trơ khắc. Chỉ có một bộ đồ chơi xếp hình bằng nhựa ở chính giữa sàn. Đồ chơi của trẻ con. Tôi chưa nhìn thấy trẻ con, nhưng tôi có kiến thức về mảng này. Lần đầu tiên đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, là lúc nắng chiều đang rọi vào. Cả căn phòng bừng sánh rực rỡ, mầu đỏ của những mảnh ghép càng thắm hơn. Các mành ghép đã được lắp ghép thành hình một con thuyền buồm, kích cỡ không to mấy, nhưng mũi thuyền đã rụng xuống, các mảnh lả tả nằm rải rác trên sàn nhà.

   “ Tại tôi bị ngã nên làm hỏng nó.”

    Chẳng biết anh đứng sau lưng tôi lúc nào. Anh cho phép tôi được xếp thử, tôi bền dỡ bung tất cả xếp thành đống rồi nghĩ cách để xếp thành một hình gì đó. Nhưng tôi không nghĩ ra. Tay cầm những mảnh ghép, tôi cảm giác bộ não của mình đang nhanh chóng hoen rỉ. “ Với người như cô, có lẽ sáng tác là rất khố...”

   Theo anh, tôi chỉ có thể làm theo những bản thiết kế đã có sẵn hoặc những cách thức được chỉ dậy. Anh bảo tôi không thể sáng tác âm nhạc hay hội họa. Đối diện với đống mảnh ghép lộn xộn này tôi đành bó tay.

   Khi tôi không chơi nữa, anh ngồi xuống trước những mảnh ghép và bắt đầu xếp thành hình. Mặt trời đã lặn, xung quanh bắt đầu tối dần, những ngọn đèn được cài đặt sẵn liền bật sáng. Ánh sáng chiếu khắp vườn ra rọi cả vào trong nhà.

   Tôi bật điện trong phòng, anh đã xếp xong con thuyền buồm đỏ thắm, chăm chú nhìn ngắm thành quả của mình từ đủ các góc. Nếu mình biết lắp ghép như anh thì hay quá, tôi thầm nghĩ.

   Xung quanh ngọn đèn chiếu sáng giếng nước luôn có những con thiêu thân bay lượn. Buổi tối ra giếng đánh răng, chúng tôi thường nhìn thấy bóng chúng chập chờn trên mặt đất. Chúng tôi súc miệng rồi nhổ xuống rãnh thoát nước, hình như nước chảy qua phía dưới khu rừng rậm rạp rồi đổ ra con sông lớn ở chân núi.

    Trước khi mỗi người trở về phòng ngủ của mình, chúng tôi mở đĩa nhạc trong phòng khách. Cả 2 chúng tôi đều thức khuy, cùng đánh cờ trong tiếng nhạc chậm rãi êm đềm. Kết quả thắng thua là ngang nhau. Não bộ của tôi chỉ có chức năng tương đương với người bình thường.

    Cửa sổ được lắp rèm mỏng để chống côn trùng bay vào nhà. Gió đêm lay động những thanh kim loại trên đó, phát ra âm thanh cao vút. “ Âm thanh từ cửa sổ giống như âm nhạc do gió sáng tác. Tôi rất thích những âm thanh này.” Tôi nói.

   Tôi thở dài, thứ âm thanh đó, khi mới nghe cứ ngỡ chúng không có quy luật, nhưng chẳng rõ từ khi nào tôi không nghĩ như thế nữa. Một tháng trời sống ở đây khiến tâm hồn tôi dần chuyển hóa.

    Đêm đó, anh về phòng còn tôi bước ra ngoài đi dạo. Ánh đèn sáng bạc trải trong vườn. Ngọn đèn mắc trên cái cột kim loại, côn trùng bay rào rào xung quanh nhưng bị chao đèn chặn lại. Giữa trời đêm, tôi đắm mình dưới anh điện và ngẫm nghĩ về những đổi thay của bản thân.

   Tôi ra giếng, nhưng không đi theo đường tắt mà đi theo con đường nhỏ ngoằn ngèo lát đá, chầm chậm đi từng bước một để không giẫm phải hỏa cỏ bên đường. Không còn mải miết rút ngắn thời gian và sức lực như trước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật là một niềm vui.

   Khi tỉnh lại dưới hầm ngầm và ra ngoài lần đầu tiên, tôi chỉ biết căn cứ vào khoảng không rực sáng, thân nhiệt tăng lên để hiểu về mặt trời. Giờ đây mặt trời đã có ý nghĩa rất sâu sắc đối với tôi, mặt trời chỉ có thể dùng thơ ca để thể hiện, và sự tồn tại của nó liên quan mật thiết với nơi sâu thẳm của lòng người.
Tôi bắt đầu yêu mến rất nhiều điều.

   Ngôi nhà với tường phủ đầy cây cối. Thảm cỏ trải rộng khắp quả đồi. Cảnh cửa đơn mở rộng thông xuống hầm ngầm. Tổ chim trên nóc nó. Bầu trời xanh thẳm trên cao. Và những đám mây vũ tích đôi khi xuất hiện. Tôi không thích cà phê đắng nên hay bỏ nhiều đường. Nhấp một ngụm khi nó vẫn còn nóng, vị ngọt và cảm giác âm ấm lan trong khoang miệng khiến tôi hăng hái hẳn lên.

    Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn, lau chùi quét dọn, giặt quần áo trắng, lấy kim chỉ vá những chỗ rách.... Bướm sẽ bay qua ô cửa sổ rồi đậu trên những chiếc đĩa than, trong khi tôi lim dim mắt lắng nghe âm thanh của gió...

   Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Phía sau ánh đèn điện là vầng trăng sáng. Làn gió nhẹ tràn đến, cành lá đung đưa xào xạc. Tôi dường như thích tất cả mọi thứ, kể cả anh.

    Nhìn xuyên qua muôn vàn cây cối, tôi lại thấy thành phố hoang phế. Ở đó không có ánh đèn, tất cả chỉ là một màn đen tối. “ Một tuần nữa tôi sẽ chết.”

    Sáng hôm sau, anh thức dậy, rồi nói với tôi câu này. Có lẽ những thao tác kiểm tra chính xác sẽ cho chúng ta biết thời gian mình phải chết. Nhưng tôi vẫn không hiểu rõ “ chết” là gì. Tôi chỉ có thể trả lời anh rằng: “ tôi biết rồi ạ.”