3/19/2017

Posted by Unknown |



Từ thang máy đến cánh cửa kia bất quá chỉ có mấy chục mét.

Nhưng
khoảng cách này lại giống như ranh giới giữa sinh và tử.

Tất cả mọi người nhớ lại
kịch tình trong kịch bản.


Ở trong kịch bản, chỉ có
1 mình Kim Thư Đông phát hiện ra vấn đề trong gương, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định tinh thần, muốn tìm ra chân tướng. Sau khi bước ra khỏi thang máy, hắn cùng đám người Di Hoa, Di Tinh, Tích Kính bước về phía cánh cửa kia.


Giờ phút này, mọi người
đều diễn theo nội dung kịch bản.


Mà Lý Mẫn Hà
được mọi người bao vây vào giữa. Dựa theo nội dung kịch bản, sinh mệnh của Lý Mẫn Hà đang tiến vào thời gian đếm ngược.

Bước chân của mọi người không nhanh không chậm, nhưng lúc này ai nấy đều cẩn thẩn quan sát 4 phía, ánh mắt giống như liệp ưng săm soi tới từng chi tiết nhỏ nhất. Có thể nói, đội hình xa hoa gồm nhiều ảnh đế như thế, cho dù có rơi vào quỷ triều cũng có xác xuất sinh tồn rất lớn.

Thế nhưng......
ở trong phim kinh dị, thứ so với quỷ triều còn đáng sợ hơn, có không ít!

[phòng học dị độ]
là bộ phim tiến hành đánh giá bài bố vị trí dự khuyết nhân vật chính, nó có độ khó gần bằng bộ phim kinh dị cuối cùng! Mà bộ phim kinh dị cuối cùng chính là phim kinh dị khó giải tại rạp chiếu phim linh độ!


Thời điểm khi cách cánh cửa không tới 5 mét nữa, Mộc Lam nắm chặt hai tay, ác ma chi nhãn của hắn đã xuyên thủng cánh cửa trước mắt triệt để xem xét không gian bên trong!

Cánh cửa này chỉ là 1 cánh cửa cực kỳ bình thường, nhưng so sánh với Địa Ngục chi môn chân chính, còn càng thêm đáng sợ !


Diệp Tưởng
diễn nguyên theo kịch bản, đi ở phía trước, đưa tay lên gõ cửa.

“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh?”


Trong nhà không có bất cứ động tĩnh nào


“Chẳng lẽ
không có ai ở nhà?” Mẫn Hà một bên nói.


“Sẽ không
đâu.” Diệp Tưởng lại nói:“Vào thứ 6 Tôn tiên sinh bình thường đều không ở cửa tiệm, mà để người khác trông giùm.”


vậy, mọi người lần nữa nhìn về phía cánh cửa kia, ánh mắt càng thêm sâu xa ý vị.

Tiếp
theo, Diệp Tưởng lại gõ một chút nữa, nhưng một lần này......


Cánh cửa lại nhẹ nhàng rộng mở.


Cửa...... Không khóa sao?”


T
ới đây, kịch tình vẫn diễn ra hoàn toàn nhất trí với kịch bản.

Diệp Tưởng vươn tay
nhẹ nhàng đẩy cửa ra.


T
rong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Tưởng đã chuẩn bị tốt tùy thời triệu hoán La Hầu cung, Hầu Tước cũng dùng tử linh pháp thuật để dò xét, ma quỷ giáp hài của Mộc Lam đã sẵn sàng khoác lên người, Tư Mã Đông Hài cũng trong chớp mắt có thể phóng ra hàng chục vạn con kiến thi ma!

Thế nhưng......
chuyện gì cũng không có phát sinh.


Hết thảy,
hoàn toàn nhất trí với kịch bản.



Cánh cửa bị đẩy ra, bên trong là 1 phòng khách cực kỳ bình thường tới không thể bình thường hơn.

“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh? Ngươi ở đâu?”


Diệp Tưởng
đứng ở cửa hô 1 tiếng, nhưng không có tiếng đáp trả.

“Vào xem !” Lúc này, Tích Kính không chút do dự
bước vào bên trong !


Hành vi hiện tại của Tích Kính cũng giống trong kịch bản miêu tả.

Tự tiện vào nhà người khác như vậy, không tốt lắm đâu!


Người phía sau tuy nói như vậy, nhưng Tích Kính đã đi vào, bọn hắn cũng chỉ có thể đi theo.

Trong đám người ở đây không hề thiếu ảnh đế.
Cho dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào 1 lần. Muốn sinh tồn bên trong rạp chiếu phim, chủ động xông vào nguy hiểm là điều cần thiết, đây là phương pháp kiếm vé chuộc cái chết, bằng không bổ cấp không theo kịp tiêu hao, ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, không có vé chuộc cái chết cũng không có đất dụng võ.

Bên trong phòng, không hề có thứ gì đặc biệt.

Bỗng nhiên lúc này Diệp Tưởng nhớ lại, tình huống lúc trước khi tới nhà Kỷ Nhất Chu trong bộ điện ảnh [ Ác Ma tiêu bản ]. Chỉ là, tình huống lúc này so ra còn muốn quỷ dị hơn.

“Ân?”


Diệp Tưởng giả bộ
giống như phát hiện cái gì đó không bình thường, ánh mắt nhìn về hướng phòng bếp.

“Kỳ quái?”


Hiện tại là ban ngày, hơn nữa
trong bếp cũng có 1 cái cửa sổ, lấy ánh sáng rất tốt, nhưng vì sao trong phòng bếp lại bật đèn!

Diệp Tưởng đi vào phòng bếp.


Tiếp
đó hắn liền nhìn thấy trên mặt đất 1 cốc nước nằm lăn lốc. Mà ở bên cạnh bếp có 1 bình nước nóng, thế nhưng nắp bình đã bị mở ra, hơn nữa nước bên trong đã nguội lạnh.


Hết thảy điều này khắc họa nên 1 tình huống.

Người trong nhà này xuống bếp muốn lấy nước ấm, nhưng gặp phải chuyện gì đó làm cốc nước rơi xuống đất, nhưng ngươi rót nước.. đi nơi nào rồi?


Cái này tự nhiên trở thành 1 vấn đề vi diệu.


Diệp Tưởng cúi đầu
nhìn cốc nước kia.

Hai tay hắn nắm lại thật chặt.


Nước trong cốc đổ ra hẳn đã khô. Tuy hiện tại là mùa đông, nhưng dù sao đây cũng là bên trong nhà. Mà từ việc cốc nước không bị vỡ, có thể suy đoán...

Chỉ sợ,
người đổ nước, chính là cầm theo cái cốc mà ngã xuống đất.



Mà người này......
sau đó liền biến mất.


Người này là ai? Là Tôn Trọng Phong sao? Kịch bản
không đưa ra đáp án. Bất quá đối với Diệp Tưởng lúc này mà nói đã không còn quan trọng.

Hắn
ngồi xuống từ từ cầm lấy cái cốc kia.


Thực kì quái......”


Lúc này, đa số
mọi người đều đã tập trung vào trong bếp.


Phải, rất kỳ quái.” Hầu Tước cũng nói ra lời kịch của hắn:“Hiện tại đang là ban ngày nhưng lại bật đèn.”


Bên ngoài cửa sổ, một mảnh trời đông giá rét làm mọi thứ đều tĩnh mịch.

Diệp Tưởng nắm chặt
 cốc nước kia, tình huống trước mắt vẫn còn chưa đi lệch so với miêu tả trong kịch bản, chẳng lẽ tình tiết cứ như thế mà tiếp tục phát triển sao?

Mà lúc này, Diệp Tưởng nhìn mọi người ở đây, yên lặng không nói.


Đi xem phòng khác.”


Một khi đã như vậy, tạm thời vẫn
nên dựa theo kịch bản mà diễn, không cần tự tiện làm ra thay đổi. Làm như thế tuy bị động nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Đợi tới lúc kịch bản có sai lệch sẽ tự động điều chỉnh.

Đây là suy tính trước mắt của Diệp Tưởng.


Bên cạnh phòng bếp chính là phòng ngủ. Ở bên trong phòng ngủ có 1 chiếc giường đôi, mà trên giường, chăn chiếu tán loạn, dưới giường còn có 1 đôi dép lê.

“Thoạt nhìn
dường như có tình huống gì đó xảy ra.” Vũ Sóc lộ ra một biểu tình trầm ngâm, nói.


Tích Kính
tới gần Vũ Sóc, bảo hộ mẫu thân. Về phần phụ thân, nàng đối với thực lực của hắn rất tin tưởng.


Diệp Tưởng đi đến
trước giường, đưa tay thò ra cầm lấy cái chăn, chậm rãi nâng lên!

Tất cả người ở đây đều trở nên khẩn trương !


Cuối cùng...... Hoàn hảo.
Cũng giống như trong kịch bản, chăn bị xốc lên, bên trong không có gì hết.

“Chúng ta......
rời khỏi đây trước đã.”


Tiếp theo... chính là tình tiết mấu chốt.


Ở trong kịch bản, một đoạn kịch tình này là như vậy. T
hời điểm đám người Kim Thư Đông ra khỏi phòng, mà người cuối cùng rời đi chính là Thẩm Đình Thanh. Mà Thẩm Đình Thanh tại lúc gần bước ra khỏi cửa thì cánh cửa lại quỷ dị tự động đóng chặt!


Sau đó nàng quay đầu
nhìn lại,  sẽ nhìn thấy bên trong chiếc chăn bị xốc lên xuất hiện 1 thi thể trắng bệch! Mà đôi mắt của khối thi thể đó đột nhiên bật mở!

Kết quả...... Tự nhiên không cần nhiều lời, Thẩm Đình Thanh trong nguyên kịch bản
chính là cứ thế chết đi. Trong kịch bản Thẩm Đình Thanh không phải là ác ma ký chủ gì cả, chỉ đơn giản là 1 nữ sinh bình thường, tự nhiên không có lý do gì có thể sống sót.

Nhưng bọn hắn tất nhiên không có khả năng diễn như vậy. 
Posted by Unknown |

Chương 2:

   Tôi bắt đầu sống cùng anh.
   Sáng ra , tôi vào bếp xách thùng ra giếng lấy nước để nấu cơm và giặt giũ. Có một chiếc máy phát điện nhỏ đặt trong căn hầm dưới nền nhà, chúng tôi đủ điện dùng nhưng không có máy bơm nước. Từ nhà ra đến chiếc giếng ở góc vường là một con đường lát đá quanh co. Tôi không đi đúng đường mà cứ băng thẳng qua con vườn, giẫm lên vô số cỏ hoa.

   Chiếc thùng gỗ buộc dây thừng được thả xuống giếng, tiếng nước ì oạp vang lên. Đây là lần đầu tiên tôi kéo nước, thì ra nó khá nặng. Tôi tranh thủ đánh răng luôn. Trong khi ngủ nước bọt tiết ra ít hơn khiến trong miệng có nhiều chất bẩn, nên phải dùng bàn chải để làm sạch.

   Những nhu yếu phẩm như bàn chải hay nguyên liệu nấu ăn đều cất trong kho ngầm dưới đất, sát với căn phòng tôi ra đời. Sau cánh cửa sập ở hành lang là một không gian khổng lồ cất đầy thực phẩm đủ dùng cho vài chục năm.

   Sách nước về rồi, tôi lấy một lượng thực phẩm vừa phải, hái một ít rau trong vườn rồi nấu nướng bằng bếp điện. Sau đó là ăn sáng và pha cà phê. Trong khi tôi nấu nướng, anh từ trên gác xuống, ngồi vào ghế.
  
   “ Ảnh chụp và băng ghi hình ngày trước, anh đều không giữ lại à?” tôi hỏi lúc anh đang ăn.

   Cơm nước và thu dọn xong xuôi, anh mới lấy ra mấy tấm ảnh rồi bước đến bên tôi. Ảnh rất cũ đã bạc mầu. Đó là quang cảnh cuộc sống trong thành phố, xe cộ và người đi lại như mắc cửi giữa các tòa nhà cao ngất.

   Tôi nhận ra anh trong một tấm ảnh, phía sau lưng có nhiều thiết bị, tôi liền hỏi dò đó là nơi nào. Anh đáp đó là nơi ngày trước anh công tác. Trong một tấm ảnh khác tôi nhìn thấy một phụ nữ có vóc dáng, mái tóc và khuôn mặt giống tôi.

    “ Hình dánh như cô khá phổ biến.” Anh nói.
    Ngôi nhà này nằm ở chỗ tiếp giáp giữa núi và đồi. Phía bên kia ngọn đồi có con đường nhỏ. Cỏ dại mọc tràn lan như chưa từng có người qua lại, dẫn từ chân núi lên tới ngôi nhà là điểm cuối cùng.

    “ Đi hết đường này có gì ở chân núi ạ?” vào một bữa sáng tôi hỏi.
     “Bãi hoang.” Anh ta vừa nghiêng cốc vừa trả lời. Nhìn qua cây cối trong vườn có thể thấy chân núi. Có lẽ thành phố có thật, nhưng không có con người, giờ chỉ còn là những kiến trúc đổ nát và cây cối mọc trùm lên phủ kín.
 
   Trong một bữa sáng khác, anh ta dùng dĩa xiên vào sa lát cho tôi nhìn. Những lá rau có vết gặm nhấm, rau này đều hái ở trong vườn. “ Có thỏ mò tới.” Anh ta nói.
  
    Chúng tôi vẫn ăn hết, chẳng bận tâm có vệ sinh hay không. Nhưng không bị thỏ gặm thì vẫn hơn. Sau bữa ăn, tôi vừa nghĩ ngợi vừa đi quanh ngôi nhà. Cảnh tượng khi sinh mệnh anh chấm dứt hiện lên trong đầu tôi. Rồi đến lượt tôi. Thời gian hoạt động của tôi đã được lập trình sẵn, dù nó còn dài nhưng tôi vẫn có thể tính ra bằng đơn vị giây đồng hồ. Tôi đưa cổ tay lên áp vào tai, có tiếng mô tơ chạy, tất cả đều sắp dừng lại.

    Tôi xuống hầm ngầm tìm cái xẻng trong nhà kho. Có lẽ tôi nên tập trước động tác dùng xẻng đào huyệt trong khi chờ đến ngày chôn anh xuống mộ. Tôi không hiểu chết nghĩa là gì. Sẽ ra sao? Đào bao nhiêu cái huyệt rồi mà tôi vẫn cứ nghĩ mãi về câu hỏi đó.

   Trong ngôi nhà này, bên cạnh mỗi ô cửa sổ đều đặt một cái ghế. Bàn ngày anh luôn ngồi trên một trong những số đó. Tất cả đều là ghế đơn bằng gỗ. Chỉ có một ghế dài bên ô cửa sổ trông ra giếng nước. Tôi bước lại gần, hỏi anh có cần gì không, anh thường mỉm cười đáp. “ Không.” Đôi khi tôi bưng cốc cà phê đến, anh ta chỉ nói “cảm ơn”. Rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bâng khuâng.

    Lại có mấy  lần không thấy anh ở nhà, tôi đành ra ngoài tìm. Giữa mầu xanh bạt ngàn của quả đồi là mầu trắng của cây thập tự. Và anh đứng bên cạnh, mặc đồ trắng. Tôi hiểu rằng, mộ là nơi chôn cất người chết, nhưng lại không hiểu anh ra đó làm gì. Chú anh đã bị phân hủy từ lâu và biến thành dinh dưỡng để nuôi cây cỏ xung quanh rồi kia mà!

    Trước khi tôi được chế tạo để đưa vào ngôi nhà này. Sân vườn ở đây đã mọc đầy những cây rau xanh tốt. Có lẽ do anh trồng, tôi chỉ tiếp tục chăm sóc mà thôi. Thỉnh thoảng có thỏ xuất hiện. Nó không thèm ăn các thực vật trong rừng mà cứ mò đến tận đây để ăn rau của chúng tôi và gửi lại các vết răng.

   Lúc rỗi rãi không có việc gì làm, tôi nấp trong vườn rau để theo dõi nó. Thân hình bé nhỏ mầu trắng của con thỏ lúc ẩn lúc hiện giữa các cây rau, tôi liền đứng bật dậy định bắt. Nhưng các chức năng trong người tôi chỉ như của một phụ nữ bình thường, đương nhiên không thể tóm được. Như muốn chế nhạo tôi, nó chạy vụt qua vườn rau rồi biến vào rừng cây.

   Đang đuổi theo con thỏ, tôi bỗng vấp chân rồi ngã sóng soài. Có tiếng cười vọng ra từ cửa sổ. Ngoảnh đầu lại, thấy anh đang cười với mình, tôi đứng lên phủi đất bám trên bộ quần áo trắng. “ Càng sống, cô sẽ càng trở nên giống con người.”

    Đến lúc quay vào nhà, anh vẫn cười. Tôi chẳng hiểu những gì, nhưng nụ cười đó làm tôi nhột nhạt, lồng ngực tôi râm ran, người nóng bừng lên, chỉ biết đưa tay lên gãi đầu. Có lẽ đây gọi là “xấu hổ”? na ná như “bối rối”. Ngoài ra, tôi còn thấy hơi tức, vì anh cứ cười mãi không thôi.

   Lúc ăn cơm trưa, anh gỡ 2 tiếng lên bàn để tôi chú ý. Tôi đang húp canh, bèn ngẩng đầu lên. Anh lại cầm cái nĩa giơ những lá rau ở món xa lát lên cao, trên đó nham nhở vết răng thỏ. “ Rau ở trong bát canh của tôi, và rau ở đĩa xa lát đều có vết răng thỏ. Sao suất của cô lại không có?”

   “ Chắc là ngẫu nhiên mà thooiaj, thuộc về khái niệm xác suất.” Tôi trả lời như vậy rồi tiếp tục ăn món xa lát không bị thỏ gặm của mình.

    Trên tầng 2 có một căn phòng bỏ trống, không có giá sách, bàn ghế hoặc lọ hoa, tường xung quanh trơ khắc. Chỉ có một bộ đồ chơi xếp hình bằng nhựa ở chính giữa sàn. Đồ chơi của trẻ con. Tôi chưa nhìn thấy trẻ con, nhưng tôi có kiến thức về mảng này. Lần đầu tiên đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, là lúc nắng chiều đang rọi vào. Cả căn phòng bừng sánh rực rỡ, mầu đỏ của những mảnh ghép càng thắm hơn. Các mành ghép đã được lắp ghép thành hình một con thuyền buồm, kích cỡ không to mấy, nhưng mũi thuyền đã rụng xuống, các mảnh lả tả nằm rải rác trên sàn nhà.

   “ Tại tôi bị ngã nên làm hỏng nó.”

    Chẳng biết anh đứng sau lưng tôi lúc nào. Anh cho phép tôi được xếp thử, tôi bền dỡ bung tất cả xếp thành đống rồi nghĩ cách để xếp thành một hình gì đó. Nhưng tôi không nghĩ ra. Tay cầm những mảnh ghép, tôi cảm giác bộ não của mình đang nhanh chóng hoen rỉ. “ Với người như cô, có lẽ sáng tác là rất khố...”

   Theo anh, tôi chỉ có thể làm theo những bản thiết kế đã có sẵn hoặc những cách thức được chỉ dậy. Anh bảo tôi không thể sáng tác âm nhạc hay hội họa. Đối diện với đống mảnh ghép lộn xộn này tôi đành bó tay.

   Khi tôi không chơi nữa, anh ngồi xuống trước những mảnh ghép và bắt đầu xếp thành hình. Mặt trời đã lặn, xung quanh bắt đầu tối dần, những ngọn đèn được cài đặt sẵn liền bật sáng. Ánh sáng chiếu khắp vườn ra rọi cả vào trong nhà.

   Tôi bật điện trong phòng, anh đã xếp xong con thuyền buồm đỏ thắm, chăm chú nhìn ngắm thành quả của mình từ đủ các góc. Nếu mình biết lắp ghép như anh thì hay quá, tôi thầm nghĩ.

   Xung quanh ngọn đèn chiếu sáng giếng nước luôn có những con thiêu thân bay lượn. Buổi tối ra giếng đánh răng, chúng tôi thường nhìn thấy bóng chúng chập chờn trên mặt đất. Chúng tôi súc miệng rồi nhổ xuống rãnh thoát nước, hình như nước chảy qua phía dưới khu rừng rậm rạp rồi đổ ra con sông lớn ở chân núi.

    Trước khi mỗi người trở về phòng ngủ của mình, chúng tôi mở đĩa nhạc trong phòng khách. Cả 2 chúng tôi đều thức khuy, cùng đánh cờ trong tiếng nhạc chậm rãi êm đềm. Kết quả thắng thua là ngang nhau. Não bộ của tôi chỉ có chức năng tương đương với người bình thường.

    Cửa sổ được lắp rèm mỏng để chống côn trùng bay vào nhà. Gió đêm lay động những thanh kim loại trên đó, phát ra âm thanh cao vút. “ Âm thanh từ cửa sổ giống như âm nhạc do gió sáng tác. Tôi rất thích những âm thanh này.” Tôi nói.

   Tôi thở dài, thứ âm thanh đó, khi mới nghe cứ ngỡ chúng không có quy luật, nhưng chẳng rõ từ khi nào tôi không nghĩ như thế nữa. Một tháng trời sống ở đây khiến tâm hồn tôi dần chuyển hóa.

    Đêm đó, anh về phòng còn tôi bước ra ngoài đi dạo. Ánh đèn sáng bạc trải trong vườn. Ngọn đèn mắc trên cái cột kim loại, côn trùng bay rào rào xung quanh nhưng bị chao đèn chặn lại. Giữa trời đêm, tôi đắm mình dưới anh điện và ngẫm nghĩ về những đổi thay của bản thân.

   Tôi ra giếng, nhưng không đi theo đường tắt mà đi theo con đường nhỏ ngoằn ngèo lát đá, chầm chậm đi từng bước một để không giẫm phải hỏa cỏ bên đường. Không còn mải miết rút ngắn thời gian và sức lực như trước, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật là một niềm vui.

   Khi tỉnh lại dưới hầm ngầm và ra ngoài lần đầu tiên, tôi chỉ biết căn cứ vào khoảng không rực sáng, thân nhiệt tăng lên để hiểu về mặt trời. Giờ đây mặt trời đã có ý nghĩa rất sâu sắc đối với tôi, mặt trời chỉ có thể dùng thơ ca để thể hiện, và sự tồn tại của nó liên quan mật thiết với nơi sâu thẳm của lòng người.
Tôi bắt đầu yêu mến rất nhiều điều.

   Ngôi nhà với tường phủ đầy cây cối. Thảm cỏ trải rộng khắp quả đồi. Cảnh cửa đơn mở rộng thông xuống hầm ngầm. Tổ chim trên nóc nó. Bầu trời xanh thẳm trên cao. Và những đám mây vũ tích đôi khi xuất hiện. Tôi không thích cà phê đắng nên hay bỏ nhiều đường. Nhấp một ngụm khi nó vẫn còn nóng, vị ngọt và cảm giác âm ấm lan trong khoang miệng khiến tôi hăng hái hẳn lên.

    Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn, lau chùi quét dọn, giặt quần áo trắng, lấy kim chỉ vá những chỗ rách.... Bướm sẽ bay qua ô cửa sổ rồi đậu trên những chiếc đĩa than, trong khi tôi lim dim mắt lắng nghe âm thanh của gió...

   Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Phía sau ánh đèn điện là vầng trăng sáng. Làn gió nhẹ tràn đến, cành lá đung đưa xào xạc. Tôi dường như thích tất cả mọi thứ, kể cả anh.

    Nhìn xuyên qua muôn vàn cây cối, tôi lại thấy thành phố hoang phế. Ở đó không có ánh đèn, tất cả chỉ là một màn đen tối. “ Một tuần nữa tôi sẽ chết.”

    Sáng hôm sau, anh thức dậy, rồi nói với tôi câu này. Có lẽ những thao tác kiểm tra chính xác sẽ cho chúng ta biết thời gian mình phải chết. Nhưng tôi vẫn không hiểu rõ “ chết” là gì. Tôi chỉ có thể trả lời anh rằng: “ tôi biết rồi ạ.”
Posted by Unknown |



Mọi người bước vào bên trong thang máy.


bên trong, đối diện với cửa thang máy là 1 mặt gương lớn.


Câu nói của Diệp Tưởng, không ai không tin tưởng. Giờ khắc này, Hầu Tước thân là tử linh pháp sư  càng cảm nhận được khí tức tử vong sâu sắc hơn ai hết [ đáng nhắc tới là, thể chất linh môi so với người thường càng thích hợp đi theo con đường tử linh pháp sư ].


Diệp Tưởng vươn tay, ấn
xuống mấy nút thang máy.


Cánh cửa thang máy trước mặt bọn hắn bắt đầu khép lại.


Trong sát na cửa thang máy hoàn toàn khép kín, mọi người đều cảm giác giống như bản thân đang ở trong 1 quan tài bị khóa kín.

Nguyên ở trong kịch bản, bên trong thang máy cũng có xảy ra hiện tượng linh dị. Tuy không chết người nhưng thực sự có 1 đoạn tình tiết như thế.

Ở nơi này, ai nấy đều thuộc làu làu kịch bản, trong kịch bản của  Mộc Lam không có đoạn này cũng được Mẫn Hà gửi tin qua.

Dựa theo kịch bản miêu tả, đại khái
trong quá trình thang máy lên tới lầu 7-8, mặt gương kia sẽ phát sinh dị tượng.


Ở trong nguyên kịch bản, phân biệt là Kim Thư Đông, Tôn Di Hoa, Tôn Di Tinh, Tích Kính, Thẩm Đình Thanh năm người. Nhưng ở trong gương lại xuất hiện đôi chân của 1 người thứ 6 !


Đương nhiên, tuy Kim Thư Đông
trong khoảng thời gian ước chừng lên tới lầu 7 thì phát hiện ra cặp chân kia, nhưng thời gian chính xác lại không ai biết được.

Cho nên,
nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung lên mặt gương phía sau.

Trước khi thang máy lên tới lầu 7, đối với vài diễn viên ảnh đế, sự tình có thể làm được... nhiều lắm!

Vũ Sóc đã bắt đầu niệm chú ngữ hắc ma thuật,
bản thân hắc ma thuật có rất nhiều chú ngữ liên quan tới gương, đáng tiếc năm đó trong [ u linh khách sạn ] lấy được 1 cái gương bị nguyền rủa nay đã không còn. Mà Mộc Lam thông qua vận dụng lực lượng của hình xăm Ác Ma tiến hành tìm tòi linh thể tại thế giới trong gương. Hầu Tước thân là tử linh pháp sư cũng bắt đầu sử dụng tử linh pháp thuật. Mặt gương kia hoàn toàn bị các loại pháp thuật bao phủ chặt chẽ, chỉ cần linh thể kia xuất hiện sẽ không ai không biết.

Một mặt gương nhỏ lại làm cho nhiều ảnh đế phải xuất động như vậy. Đội hình này có thể nói, cho dù mãnh quỷ lợi hại hơn nữa cũng phải nhận lấy 1 vài thương tích. Hơn nữa, Diệp Tưởng cùng Tích Kính còn chưa có động thủ, thời điểm đến sẽ do 3 người này ra tay, bọn hắn chỉ tiến hành trợ giúp! Mà hai người Mẫn Hà, Tư Mã Đông Hài cũng đang nóng lòng muốn thử.


Lầu một...... 


Lầu hai......


Tầm mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào phía dưới mặt gương. Tử linh pháp thuật của Hầu Tước trước mắt vẫn chưa nhận được phản hồi gì, mà Mộc Lam cũng đồng dạng chưa thu hoạch được gì.


Ngược lại Vũ Sóc......


Nàng có một loại cảm giác cực kỳ không ổn.


Trong kịch bản gốc,
tuy rằng Kim Thư Đông phát hiện vấn đề này, thế nhưng cặp chân ấy liền biến mất ngay sau đó. Trong cả quá trình không xuất hiện người nào chết, bất quá lúc này số lượng người tham gia tăng vọt. Ai dám cam đoan kịch bản vẫn phát triển dựa theo nguyên gốc? Tự nhiên mọi người cần phải thay đổi sách lược!

Mà lúc này......


Trái tim Vũ Sóc kịch liệt nhảy lên lên !


Bởi vì nàng
cảm giác được, trái tim nàng giờ phút này giống như có 1 bàn tay to lớn gắt gao bóp lấy, tùy thời có thể đem trái tim nàng bóp nát triệt để!

Hắc ma pháp tiến vào trong gương triệt để bị thôn phệ, tương phản... pháp thuật phản pháo cũng gia tăng trên thân thể nàng!

Giờ phút này, đã đến tầng năm!


Vũ Sóc nâng tay lên.


Nàng cắn chặt môi, đồng thời hung hăng đem ngón tay phải
xẹt qua trước mặt gương!


Ngón tay xẹt qua 1 cái, trên mặt gương nhất thời xuất hiện 1 cái khe, hơn nữa theo sự xuất hiện của cái khe đó, Vũ Sóc trong gương, hai mắt chợt hóa thành màu đen !


Gương mặt của Vũ Sóc trong gương lúc này trở nên cực kỳ đáng sợ và khủng bố!

Đối với hắc ma pháp sư mà nói, nguyền rủa
cũng giống như virus ở thế giới hiện thực, vừa có thể hại người cũng vừa có thể tiến hành lợi dụng có ích đối với thân thể. Nguyên lý nguyền rủa cũng giống như vậy, đa số nguyền rủa đều có hại tới nhân loại, thế nhưng có thể lợi dụng trái lại sẽ biến thành trợ lực. Mà hắc ma pháp sư chính là có thể đem nguyền rủa trái lại biến thành trợ lực cho diễn viên sử dụng!


Quá trình này tuy rằng phiền phức nhưng diễn ra vô cùng nhanh chóng.


Rất nhanh, Vũ Sóc
khủng bố ở trong gương vọt về phía trước, mắt thấy muốn lao ra khỏi gương, thế nhưng thời điểm đụng vào cái khe kia, Vũ Sóc lại cười lạnh niệm chú ngữ !


Trong nháy mắt chú ngữ niệm ra, cả người nàng bay ngược về sau, Diệp Tưởng nhanh tay ôm chặt lấy nàng!

Một ngụm máu tươi
phun lên mặt gương. Nguyền rủa bị Vũ Sóc mạnh mẽ chặn nhốt vào trong gương !


Chỉ là......
sắc mặt Vũ Sóc rất nhanh trở nên tái nhợt.


Nàng có thể cảm nhận được
sự đáng sợ của nguyền rủa này. Nàng sở dĩ có thể đem nó nhốt lại không phải vì nàng cường đại, mà là vì nguyên bản nguyền rủa này trong điện ảnh là 1 đoạn tình tiết vô hại đối với diễn viên!

Nhưng
... thế này cũng chưa được xem như đã chấm dứt.


Máu tươi trên mặt gương bỗng nhiên phát sinh dị biến. Máu tươi từng giọt rơi xuống, hình thành 1 văn tự.

“Không
được thay đổi” !


Không
được thay đổi......


Đây
chính là cảnh cáo của bóng trắng kia đối với bọn hắn ! Cảnh cáo bọn hắn không được thay đổi lịch sử !


Nhưng
cái này cũng chứng minh, lịch sử là có thể thay đổi !


Nhưng......
thời điểm thang máy tới lầu 7, đột nhiên dừng lại!  

“Vừa rồi trong gương ...... Là cái gì
vậy?”


Diễn viên không
có phản ứng đối với biểu hiện của Vũ Sóc, thế nhưng hiện tượng linh dị trong gương lại cần phải biểu lộ ra thái độ sửng sốt.

Bất quá
điều này đã không còn quan trọng .


Bị khóa
ở bên trong thang máy, nguy hiểm tự nhiên không cần phải nhiều lời.

Tư Mã Đông Hài nhẹ nâng tay lên, Mộc Lam
gửi tin nhắn cho nàng hy vọng nàng trước không nên vận dụng kiến thi ma. Kiến thi ma là đòn sát thủ, tự nhiên nên sử dụng vào thời khắc mấu chốt.

Giây phút này, ở trong gương Vũ Sóc đã khôi phục nguyên dạng. Nhưng
4 chữ bằng máu “Không được thay đổi” lại vẫn chói lọi khiến người khác xúc mục kinh tâm.


Cái đèn trên đỉnh đầu đột nhiên chập chờn lúc sáng lúc tối!

Mộc Lam
bước tới phía trước, hắn tính tự mình ra tay. Bất quá hắn chưa muốn mặc lên ma quỷ hài giáp, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.


Bên trong thang máy lúc sáng lúc tối có vẻ phi thường quỷ dị. Mà hiện tại, ai nấy đều đã sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến. Vô luận trong gương xuất hiện mãnh quỷ cỡ nào, bọn hắn đều tin tưởng có thể ứng đối.


Ngay sau đó,
thời điểm ánh đèn lần nữa sáng lên, trong gương thế nhưng, không có 1 bóng người!


Tiếp theo từ trong khe hở kia, thò ra 1 bàn tay !


Mà lúc này, Địa Ngục chi thủ
của Mộc Lam cũng xé rách không gian, trực tiếp vươn ra gắt gao túm lấy bàn tay kia !


Sau đó tay phải của Mộc Lam tay nhanh chóng biến hóa, 5 ngón tay mọc dài ra biến thành lợi trảo bén nhọn!

Thực hiển nhiên...... Giờ phút này Mộc Lam
đã trở nên càng thêm mạnh mẽ!


Từng cái lợi trảo trực tiếp đâm thủng bàn tay kia, sau đó Mộc Lam muốn mượn thế tiến vào thế giới trong gương! Mục đích của hắn chính là muốn truy tìm nguồn gốc! Hạn độ thấp nhất chính là muốn gây thương tích cho hung linh trong gương kia!

Thế nhưng từ 1 bên khác ngay lập tức thò ra 1 bàn tay! Bất quá tốc độ địa ngục chi thủ của Mộc Lam càng nhanh hơn, đem bàn tay kia túm chặt! Lập tức tay phải của hắn cũng phát sinh biến hóa, thò vào bên trong!

Vài giây qua đi......


Sắc mặt Mộc Lam đột nhiên kịch biến!

Hắn đã đoán trước
hung linh trong gương tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, thế nhưng vẫn như trước làm hắn cực kỳ hoảng sợ!

Lúc này, Mẫn Hà ra tay !


Nàng vươn tay phải ra,
thời điểm tay phải vươn ra, khe nứt không gian ở trung tâm gương chậm rãi sụp đổ!

Thực lực của Lý Mẫn Hà xưa đâu bằng nay, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã đủ sinh ra nguyền rủa không gian!

Mộc Lam cùng Mẫn Hà hai người hợp lực
, đánh nhau với quỷ hồn trong gương !


Khe nứt không gian sụp đổ đang không ngừng mở rộng ra, lúc này Mẫn Hà hung hăng nắm chặt bàn tay lại!

Hai cái tay kia cuối cùng bị khe nứt không gian thôn phệ, rụt trở về!

Lần này......
mặt gương mới xem như khôi phục nguyên dạng, lại phản chiếu hình ảnh của mấy người.


Thang máy
lại bắt đầu chuyển động.


mọi xuyện xảy ra trong thang máy, khi lên tới tầng lầu nhà Tôn Trọng Phong, ngoại trừ Diệp Tưởng, những người còn lại đều bị tiêu trừ ký ức !


Cánh cửa thang máy mở ra.

Diệp Tưởng
hít thở thật sâu, nhìn ra phía bên ngoài.


Từ
cửa thang máy nhìn ra có thể thấy trực tiếp phía cuối hành lang, cửa nhà của Tôn Trọng Phong!


Giờ này khắc này,
cánh cửa thoạt nhìn rất bình thường kia lại khiến mọi người cảm thấy kinh hãi!

Ngay cả biểu tình
giống như rối gỗ của Tư Mã Đông Hài cũng hơi lộ ra 1 tia rung động !


Tiếp
đó...... mọi người mở rộng bước chân tiến ra khỏi thang máy, hướng tới......


Cánh cửa phía cuối hành lang kia ![ chưa xong còn tiếp..] 


3/17/2017

Posted by Unknown |
THƠ CỦA ÁNH DƯƠNG

            Tôi mở mắt và nhận ra mình đang nằm trên một cái bệ đặt trong một căn phòng rộng rãi, rải rác đồ đạc. Một người đàn ông lặng lẽ ngồi trên ghế như đang nghĩ ngợi về chuyện xa xôi nào đó. Thấy tôi tỉnh lại anh ta mỉm cười.
   
  “Chào cô...” Anh ta ngồi bên bàn, quần áo trắng toát.
    
 “ Anh là ai?” Tôi hỏi.
   
   Anh ta đứng dậy, mở tủ tường lấy quần áo và giầy.
   
    “ Tôi là người chế tạo ra cô”.

   Vừa nói anh vừa bước lại phía tôi. Ánh đèn trên trần hắt xuống nước da nhợt nhạt và mái tóc đen của anh. Anh đặt bộ đồ mầu trắng lên đầu gối tôi, bảo tôi mặc vào. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang trần trụi.
  
“ Chúc mừng sinh nhật cô!” Anh ta nói.
  
Quanh chúng tôi bề bộn vô số dụng cụ và vật liệu, bên chân anh còn một tập giấy dày cộm. Tôi nhận ra đó là những bản thiết kế.

      Đóng bộ xong  xuôi, tôi đi theo anh ta qua một hành lang có rất nhiều cửa và cửa sổ, rồi leo lên một cái cầu thang. Đi hết cầu thang có một cánh cửa. Khi anh mở cửa, quang cảnh hiển hiện trước mắt tôi dưới ánh sáng rực rỡ. Đó là ánh mặt trời. Thì ra tôi đã tỉnh lại dưới hầm ngầm. Nắng khiến cơ thể tôi ấm dần lên.

   Chúng tôi ở trên một ngọn đồi mọc đầy cỏ xanh, sườn đồi thoai thoải trải dài, xanh mướt tuyệt đẹp. Gần đỉnh đồi là cửa thông  xuống hầm ngầm, được trổ giữa một khối bê tông không mái hình hộp chữ nhật đứng cao bằng người tôi, trên nóc không những đầy cỏ mà còn có cả tổ chim. Một con chim nhỏ xà từ trên không trung xuống tổ của nó.
               
    Tôi quan sát bốn bề. Quả đồi này khum khum, tương đương với 1/3 quả cầu đường kính 1000m. Lọt thỏm giữa núi non. Cả một vùng chỉ thấy mầu cỏ cây xanh rì. Có lẽ đây là một quả đồi nhân tạo bởi sự lạc lõng của nó giữa địa hình trùng điệp này.

   “ Nhà chúng ta nằm sâu trong khu rừng rậm kia.”
          
    Theo hướng anh chỉ, tôi nhìn xuống phía chân đồi. Ở đó khá dốc, giữa đám cây cối um tùm có một mái nhà nhọn nhô lên.

   “ Cô sẽ ở trong ngôi nhà đó để phục vụ tôi.”

   Hai chúng tôi đi về phía ngôi nhà.Cách khu rừng không xa là một cột gỗ mầu trắng buộc hình chữ thập, nổi bật trên triền đồi bằng phẳng. Tôi lập tức đoán ra thứ đó gọi là cây thánh giá.

   “ Đây là một ngôi mộ...” Anh ta chăm chú nhìn cây thánh giá một lúc rồi giục tôi đi tiếp.

    Ngôi nhà lớn nhưng rất cũ kỹ, cây cỏ mọc khắp từ chân tường lên đến mái. Lá cây xanh rờn phủ kín, khiến mái ngói như hòa lẫn với rừng cây. Khoảng không trước nhà có vườn ruộng, giếng nước và cả một chiếc xe tải gỉ sét.

    Cửa nhà bằng gỗ được sơn trắng, già cỗi đến mức bong tróc lung tung. Tôi theo anh vào trong nhà, tiếng cót két của sàn gỗ vang lên theo mỗi bước chân.

   Căn nhà có hai tầng rưỡi vì bên trên còn một tầng áp mái. Tôi ở sát bếp tầng một, trong 1 căn phòng nhỏ có cửa sổ, kê một chiếc giường.

   Anh vẫy tôi vào bếp.

   “ Trước tiên tôi muốn cô pha cà phê.”
   
“Tôi biết cà phê nhưng không biết cách pha.”
   
 “ Ừ, kể cũng phải...”
  
Anh ta mở tủ lấy ra một ít bột cà phê, đun nước sôi, pha 2 cốc cà phê nóng bốc hơi nghi ngút rồi đưa cho tôi một cốc.

   “ Tôi đã nhớ cách pha rồi. Lần sau tôi sẽ pha.”
   
Tôi vừa nói vừa nhấp cà phê. Thứ nước đen nóng từ từ chảy vào miệng.
   
“ Tôi ghét vị này.”
  
  Nghe tôi báo cáo, anh gật đầu.
    
“ Tôi cũng đoán thế, cho thêm ít đường sẽ khá hơn.”
  
  Tôi lại nhấp cà phê đã ngọt hơn trước. Đây là dưỡng chất đầu tiên tôi dùng kể từ lúc tỉnh dậy. Các cơ quan trong người tôi bắt đầu hấp thụ bình thường.

   Anh đặt cốc cà phê lên bàn, mệt mỏi buông người xuống chiếc ghế cạnh khung cửa sổ treo những vật trang trí bằng kim loại. Những thanh kim loại dài ngắn khác nhau đung đưa trong gió, va chạm phát ra những âm thanh không theo quy tắc. Anh nhắm mắt lắng nghe.

   Trên tường gắn một tấm gương nhỏ. Tôi đứng trước tấm gương và nhìn thấy khuôn mặt mình. Tôi biết hình dáng của một con người nên biết hình ảnh trong gương sẽ là một phụ nữ được chế tạo rất thật, rất hoàn hảo. Ngoài những mạch máu xanh chạy lờ mờ bên dưới làn da trắng, còn có những sợi lông măng được cấy vào, những vết hõm , gò má và cả sắc hồng được trang trí thêm. Thân nhiệt và các bộ phận khác đều được mô phỏng như con người.

   Tôi nhìn thấy trong tủ bếp có tấm ảnh rất cũ. Bức ảnh có anh và người đàn ông tóc bạc đang đứng trong ngôi nhà này. Tôi ngoái lại hỏi:
   
“ Ngoài anh ra, những người khác đang ở đâu?”
   
Anh ta ngồi trên ghế nên tôi chỉ nhìn thấy lưng. Anh ta không ngoảnh lại trả lời tôi:
  
  “ Không ở đâu hết.”
  
  “ Không ở đâu hết, nghĩa là sao?”
    
Anh nói, loài người gần như đã diệt vong chỉ trong vòng 2 tháng kể từ khi mầm bệnh đột nhiên phát tán tràn lan. May sao trước khi dịch bệnh xẩy ra, anh và người chú ruột đã chuyển đến đây. Nhưng ông nhiễm bệnh và mất ít lâu sau đó, anh chôn cất ông ở nơi chúng tôi vừa đi qua và sống một mình cho đến giờ. Thì ra cây thánh giá mầu trắng là mộ của chú anh.

    “ Hôm qua tôi đã kiểm tra, và biết mình bị nhiễm bệnh.”
   
“ Anh sắp chết phải không?”
   
  Anh khẽ gật đầu.
  
  “ Thực ra tôi rất may mắn vì mấy chục năm không hề nhiễm bệnh.”
    
Tôi hỏi tuổi, anh nói mình đã gần 50 tuổi.
   
“Anh không giống người già, tôi nghĩ anh khoảng 20 tuổi.”
   
“ Đó là do một số tác động.”
   
 Anh nói con người chỉ cần làm vài phẫu thuật là có thể sống đến 120 tuổi.
    
“ Nhưng nhân loại vẫn không thể chiến thắng mầm bệnh.”
  
  Tôi quan sát các thứ có trong nhà bếp. Trong tủ lạnh có rau quả, gia vị và thực phẩm đông lạnh, chỉ cần rã đông là dùng được. Bếp điện hễ bật công tắc là sẽ từ từ nóng lên, bên trên còn đặt một chiếc chảo rán xong chưa rửa.
  
“ Anh hãy đặt tên cho tôi.” Tôi đề nghị.
  
Anh chống 2 khủy tay lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cánh bướm rập rờn trên thảm cỏ. “ Không cần thiết phải thế.”
  
  Gió lùa qua cửa sổ, những mảnh kim loại đung đưa trong gió phát ra âm thanh lảnh lót.
  
  “ Sau khi chết, tôi muốn được chôn trên đồi. Đào một cái huyệt bên cạnh cây thập tự đó, đặt xuống rồi lấp đi là xong. Đây là lý do tại sao tôi phải chế tạo ra cô.” Anh ta chăm chú nhìn tôi.
    
“ Tôi hiểu rồi. Tôi được chế tạo ra để chăm sóc và chôn cất cho anh.” Anh ta gật đầu.
  
“ Đó là lý do cô tồn tại.”

   Tôi cầm chổi và giẻ lên, quét sàn rồi lau cửa kính. Anh vẫn ngồi nhìn qua cửa sổ. Khi hất những bụi bặm qua ô cửa ra vườn, tôi phát hiện một con chim nằm trên mặt đất. Nó chỉ nằm bất động, hình như đã chết rồi. Tôi ra ngoài và nhặt nó lên. Cơ thể nhỏ bé đã lìa đời đó lạnh băng. Không biết từ lúc nào anh đã đứng bên cửa sổ, nhìn con chim trên tay tôi.
  
“ Nên làm gì với nó đây?” anh ta hỏi.
  
  Tôi ném con chim vào rừng, sức tôi chỉ ngang một phụ nữ trưởng thành nhưng vẫn đủ ném nó đi rất xa. Con chim văng qua cành cây khiến lá rụng rào rào trước khi mất hút trong rừng cây um tùm.

  “Tại sao lại làm thế?” Anh ta nghiêng đầu, hỏi.
  
  “ Nó có thể phân hủy và trở thành  phân bón.” Nghe câu trả lời anh ta gật đầu mạnh. “ Để có thể chôn cất tôi chính xác, tôi muốn cô học về cái chết.” Theo ý anh, hình như tôi không hiểu ‘chết’ nghĩa là gì. Tôi ngây người.

            
Posted by Unknown |



Căn cứ vào nội dung kịch bản, trọng điểm quay chụp ngày hôm nay là buổi trưa sau khi tan học.


Thẩm Đình Thanh
muốn gia nhập vào 1 tiểu tổ, mà nghĩ tới nghĩ lui, thích hợp nhất chính là bạn tốt Tôn Di Hoa. Tuy vì tiến vào năm 2 chương trình học nặng nề, cạnh tranh điểm số khiến Đình Thanh ngày càng đố kỵ Di Hoa, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, tầng quan hệ này thủy chung không thể xóa bỏ, cho nên nàng cũng chỉ có thể xin Di Hoa để mình gia nhập vào tiểu tổ. Mà một mặt khác, Tôn Di Tinh vẫn luôn có hảo cảm với Thẩm Đình Thanh, bất quá hắn là người xưa nay luôn lấy việc học làm đầu, hiện tại dù gì cũng chỉ mới là năm 2, ý nghĩ này vẫn giấu trong đáy lòng, chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi.

Mà muốn
hợp lý hóa tình huống cho phép Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài gia nhập vào tiểu tổ nghiên cứu, cần phải làm chút an bài. May mà 2 người kia còn chưa có chính thức quyết định gia nhập 1 tiểu tổ nào, chủ yếu là vì hiện tại mọi người vẫn đem trọng điểm đặt vào việc ôn tập,  loại tiểu tổ nghiên cứu ngoại khóa gì đó không mấy ai coi trọng, người lớn trong nhà cũng không yêu cầu bọn hắn bỏ vào đó quá nhiều tinh lực. Nhờ vậy mới tạo cho bọn họ cơ hội lần này.

nhân vật Tư Mã Đông Hài sắm vai tên là Chiêm Minh Giai. Phần tính cách cũng tương đối gần giống với Tư Mã Đông Hài, đều là loại người hướng nội, trầm mặc ít nói. Đương nhiên biểu hiện của Tư Mã Đông Hài lại càng thêm triệt để, cả người từ đầu tới đuôi rõ ràng là 1 con rối! Với tính cách của nàng, cuối cùng quyết định để Di Hoa mời nàng gia nhập. Sau khi nếm thử, may mắn không bị NG.


“Lâm Viễn cùng Minh Giai cũng gia nhập
sao?” Diệp Tưởng nhìn Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài. Lại nhìn Vũ Sóc, tự sáng tác ra lời kịch:“Như vậy...... Cũng tốt.”


Mà vô luận là Mộc Lam
hay là Tư Mã Đông Hài, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn qua Diệp Tưởng. Ở trong lớp này, rất nhiều người không có nửa điểm hảo cảm đối với Kim Thư Đông.


Một trận chiến này,
cực kỳ hung hiểm.


Mùa đông, tuyết là một chủ đề vĩnh hằng.


Chẳng qua hôm nay, tuyết
rơi đặc biệt lớn.


Mộc Lam tuyệt sẽ không quên
ngày trước, ngày tuyết rơi đầu tiên tại thành phố Đông Giang, hắn nhìn ngắm Mẫn Hà đứng trong tuyết mê mẩn ngây người.


Hiện tại cũng
giống thế, tia tình cảm này...... được nuôi dưỡng ở sâu dưới đáy lòng, càng ngày càng trở nên cường liệt.


Hắn là
người từng trải cuộc sống, cũng rất hiểu, bên trong hoàn cảnh địa ngục này, con người sống tôn thờ càng nhiều hơn chính là dục vọng và bản năng mà không phải tình yêu. Nhưng hắn lại bị hãm sâu vào trong loại tình cảm này.

Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính, thêm
vào Mộc Lam. Mẫn Hà, cùng với Tư Mã Đông Hài, bảy người đi tới nhà Tôn Trọng Phong.


nơi này chủ định chính là nơi xảy ra 1 hồi ác chiến.


Ở trong kịch bản gốc
, tuy chỉ chết đi 1 Thẩm Đình Thanh, nhưng ai nấy đều hiểu, cái này liên quan tới quang hoàn nhân vật chính. Quang hoàn của  Diệp Tưởng mạnh mẽ cũng ảnh hưởng tốt tới những người bên cạnh hắn, nhưng Thẩm Đình Thanh không hề được quang hoàn nhân vật chính gia thân, tự nhiên phải chết không cần nghi ngờ. Về phần Mộc Lam là dự khuyết nhân vật chính tự nhiên tốt hơn nàng  không ít.


Thời điểm ngồi trên xe buýt, ai nấy đều trầm mặc không nói, bởi vì bọn hắn đang ngồi đọc lại thật chi tiết kịch bản.

K
ịch tình kế tiếp, bọn hắn đều nắm rõ trong lòng...


Đám người Kim Thư Đông tìm hiểu về lịch sử trường học, mục đích trên thực tế hoàn toàn có thể coi là muốn biết đến sự tình đã phát sinh năm đó, làm sáng tỏ những bí ẩn trên người Ngô Quảng Liệt, Lý Vĩnh Quân.


Thế nhưng,
sau khi đến nhà Tôn Trọng Phong, mọi người sẽ gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải như thế sao phải xuất đầu nhiều ảnh đế như vậy. Mộc Lam cần gì phải xin Long Ngạo Thiên để Tư Mã Đông Hài xuất mã?


Nội dung kịch bản chỉ có thể dùng để tham khảo, đến cuối cùng thật sự có bao nhiêu người chết căn bản không thể nói chính xác. Một khi cục diện rơi vào hỗn loạn, Diệp Tưởng tự hỏi, cho dù là hắn cũng không thể nói tuyệt đối cam đoan an toàn!

Vừa đọc kịch bản, đồng thời cũng thông qua trao đổi tin tức về các loại năng lực chiến đấu của mình, phương diện này cần phải phối hợp thống nhất. Nhiều vị ảnh đế hợp tác chính là muốn tận khả năng hạn chế nhân số bị giảm xuống!

Tuyết rơi gió lớn, càng tới gần nhà Tôn Trọng Phong, người trên xe cũng càng ít đi. Nhà  Tôn Trọng Phong nằm ở biên giới nội thành và ngoại thành, thêm vào không khí mùa đông rét mướt như hiện tại, khẳng định sẽ không có nhiều người.

Cuối cùng......
tới trạm cần đến.


Thời điểm xuống xe, ai nấy đều bung dù, mà qua không tới 1 hồi, các loại ô sặc sỡ sắc màu càng nổi bật trên nền tuyết trắng.


Mặt đường đã hoàn toàn kết băng
, chỉ cần hơi vô ý 1 chút là sẽ ngã sấp mặt trên đường.

Ở cách đó không xa, chính là 1 tiểu khu dân cư nho nhỏ.


Tuyết lớn khiến mọi người đều muốn ở trong nhà. Một vài cửa hàng gần đó, có không ít đã bắt đầu kết hoa trang trí đón lễ Giáng Sinh.


Thời điểm đi vào tiểu khu, liếc nhìn phòng bảo vệ chỉ thấy vị bảo vệ đang nằm gục trên bàn, o o ngủ say, hoàn toàn không có chút trách nhiệm hoàn thành công việc gì cả.

“Vào đi thôi.”


Người nói chuyện là Diệp Tưởng. Một câu “Vào đi thôi” đã khiến mọi người dâng trào chiến ý!

Diệp Tưởng
bắt đầu kêu gọi trong đầu:“Đế Thính !”


Thần Thú Đế Thính
, thủ hạ của Địa Tạng vương lúc này xuất hiện trong lớp đất xen kẽ băng đá dưới chân Diệp Tưởng! Bởi vì xuất hiện bên dưới mặt đất cũng giống như đem vật nguyền rủa đặt trong túi vải vậy, không bị khấu trừ vé chuộc cái chết.

Đế Thính nghe
theo lệnh Diệp Tưởng, tới địa chỉ nhà Tôn Trọng Phong tra xét 1 phen. Tuy đã có kịch bản tham chiếu, thế nhưng kịch tình có thể thay đổi trong nháy mắt. Mù quáng tin vào kịch bản, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết.

Bản thân Mộc Lam sao lại không có chuẩn bị đây, hắn đã sẵn sàng tùy thời mở ra Mephisto chi môn, cũng đồng thời chuẩn bị khoác lên người ma quỷ hài giáp. Ma quỷ hài giáp là năng lực mới của hắn, một khi mặc hài giáp này lên, hắn có thể chống đỡ linh thể và công kích nguyền rủa trên phạm vi lớn, đồng thời có thể tăng lên lực lượng Ác Ma tự thân !


Vũ Sóc
Mộc Lam sẽ phối hợp với nhau, khi hắn triệu hoán ra ma quỷ hài giáp cũng sẽ phóng thích ra rất nhiều nguyên tố hắc ám, mà đối với hắc ma pháp sư mà thôi, đó là điều kiện vô cùng tốt để thi pháp, có thể rút ngắn lại thời gian niệm chú và thời gian pháp thuật phục hồi. Bởi vậy, song phương phải sớm đàm thảo để phối hợp tốt với nhau. Tuy nàng và Mộc Lam có tử cừu, thế nhưng mọi việc cần phải biết biến báo, dưới loại cục diện này, mượn dùng lực lượng của Mộc Lam là lựa chọn tốt nhất.

Mà nói tới Hầu Tước, mọi người lại có 1 ý tưởng khác. Trong khoảng thời gian này hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ để trở thành 1 tử linh pháp sư, hơn nữa hắn phát hiện bản thân rất thích hợp đi theo con đường này. Mà lấy thực lực của Hầu Tước, mọi người cũng coi hắn thành con bài bảo mệnh chưa lật, là đòn sát thủ cuối cùng. Mặt khác, Tư Mã Đông Hài cũng sẽ phối hợp ra tay cùng với Hầu Tước, nàng sẽ mượn dùng lần chiến đấu này để kiến thi ma màu đỏ gia nhập thực chiến.

Tiểu khu rất yên tĩnh, nước trong bể phun đã đóng băng. Ngoài đường không có 1 bóng người.

Hơn nữa...... Sắc trời
cũng trở nên tối đi 1 cách quỷ dị.


Rốt cuộc,
bọn hắn bước tới phía trước tòa chung cư.


Dựa theo kịch bản, bọn họ
phải đi thang máy lên lầu, thang máy trong phim kinh dị là địa phương cực kỳ nguy hiểm, nhưng bỏ qua thang máy đi cầu thang bộ sẽ bị NG. May mà trong đám người ở đây ai cũng đều có Bất Tử chi Thân, đi thang máy gặp chuyện không may cũng không có người để ý. Cho dù thang máy này đứt cáp rớt từ trên cao xuống cũng không có người nào chết.

T
hời điểm tiến vào bên trong chung cư, Diệp Tưởng cảm ứng được Đế Thính đã trở về dưới chân mình.


Mọi người
thu ô lại, Diệp Tưởng cũng nói ra lời kịch tương ứng trong kịch bản:“Aizz, chân chúng ta đều bị ướt hết rồi.”


“Ta cũng
vậy, ướt sũng.” Thời điểm Tích Kính thu ô lại, liếc nhìn tuyết bám đầy vào đôi giầy dưới chân.

Diệp Tưởng
trong lúc nói chuyện cũng đồng thời tiếp nhận tình báo Đế Thính truyền tới.


Thế nhưng
làm cho hắn khiếp sợ là, Đế Thính lại run rẩy, 1 câu cũng không dám nói !


Một câu...... Cũng không dám nói !


Điều này có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết!


Một
bóng ma lạnh lẽo bắt đầu bao phủ trong lòng Diệp Tưởng, hắn có dự cảm cực kỳ không ổn. Chỉ sợ lúc này không thể tin vào nội dung kịch bản nữa rồi.

Diệp Tưởng thở sâu,
trận chiến này xem ra Đế Thính không tư cách tham chiến .


Đối phương là......
bóng trắng kia sao?


Một lần này
là lúc hắn chết đi càng thêm lâu, hay là...... hắn lúc mới trở thành căn nguyên nguyền rủa?


Không ai có thể
trả lời Diệp Tưởng.


Bất quá, Diệp Tưởng biết, tự thân hắn sẽ được đối mặt với đáp án.


Hắn nhanh chóng
bước về phía thang máy, nhấn nút.


Con số trên màn hình thang máy bắt đầu nhảy lên, từ cao xuống thấp.


Diệp Tưởng
lúc này cũng gửi 1 tin tức đi cho mọi người.


Trận chiến này... cần phải toàn lực ứng phó! Bằng không.....nó sẽ là trận chiến cuối cùng của các ngươi!”[ chưa xong còn tiếp ]