3/19/2017

Posted by Unknown |



Mọi người bước vào bên trong thang máy.


bên trong, đối diện với cửa thang máy là 1 mặt gương lớn.


Câu nói của Diệp Tưởng, không ai không tin tưởng. Giờ khắc này, Hầu Tước thân là tử linh pháp sư  càng cảm nhận được khí tức tử vong sâu sắc hơn ai hết [ đáng nhắc tới là, thể chất linh môi so với người thường càng thích hợp đi theo con đường tử linh pháp sư ].


Diệp Tưởng vươn tay, ấn
xuống mấy nút thang máy.


Cánh cửa thang máy trước mặt bọn hắn bắt đầu khép lại.


Trong sát na cửa thang máy hoàn toàn khép kín, mọi người đều cảm giác giống như bản thân đang ở trong 1 quan tài bị khóa kín.

Nguyên ở trong kịch bản, bên trong thang máy cũng có xảy ra hiện tượng linh dị. Tuy không chết người nhưng thực sự có 1 đoạn tình tiết như thế.

Ở nơi này, ai nấy đều thuộc làu làu kịch bản, trong kịch bản của  Mộc Lam không có đoạn này cũng được Mẫn Hà gửi tin qua.

Dựa theo kịch bản miêu tả, đại khái
trong quá trình thang máy lên tới lầu 7-8, mặt gương kia sẽ phát sinh dị tượng.


Ở trong nguyên kịch bản, phân biệt là Kim Thư Đông, Tôn Di Hoa, Tôn Di Tinh, Tích Kính, Thẩm Đình Thanh năm người. Nhưng ở trong gương lại xuất hiện đôi chân của 1 người thứ 6 !


Đương nhiên, tuy Kim Thư Đông
trong khoảng thời gian ước chừng lên tới lầu 7 thì phát hiện ra cặp chân kia, nhưng thời gian chính xác lại không ai biết được.

Cho nên,
nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung lên mặt gương phía sau.

Trước khi thang máy lên tới lầu 7, đối với vài diễn viên ảnh đế, sự tình có thể làm được... nhiều lắm!

Vũ Sóc đã bắt đầu niệm chú ngữ hắc ma thuật,
bản thân hắc ma thuật có rất nhiều chú ngữ liên quan tới gương, đáng tiếc năm đó trong [ u linh khách sạn ] lấy được 1 cái gương bị nguyền rủa nay đã không còn. Mà Mộc Lam thông qua vận dụng lực lượng của hình xăm Ác Ma tiến hành tìm tòi linh thể tại thế giới trong gương. Hầu Tước thân là tử linh pháp sư cũng bắt đầu sử dụng tử linh pháp thuật. Mặt gương kia hoàn toàn bị các loại pháp thuật bao phủ chặt chẽ, chỉ cần linh thể kia xuất hiện sẽ không ai không biết.

Một mặt gương nhỏ lại làm cho nhiều ảnh đế phải xuất động như vậy. Đội hình này có thể nói, cho dù mãnh quỷ lợi hại hơn nữa cũng phải nhận lấy 1 vài thương tích. Hơn nữa, Diệp Tưởng cùng Tích Kính còn chưa có động thủ, thời điểm đến sẽ do 3 người này ra tay, bọn hắn chỉ tiến hành trợ giúp! Mà hai người Mẫn Hà, Tư Mã Đông Hài cũng đang nóng lòng muốn thử.


Lầu một...... 


Lầu hai......


Tầm mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào phía dưới mặt gương. Tử linh pháp thuật của Hầu Tước trước mắt vẫn chưa nhận được phản hồi gì, mà Mộc Lam cũng đồng dạng chưa thu hoạch được gì.


Ngược lại Vũ Sóc......


Nàng có một loại cảm giác cực kỳ không ổn.


Trong kịch bản gốc,
tuy rằng Kim Thư Đông phát hiện vấn đề này, thế nhưng cặp chân ấy liền biến mất ngay sau đó. Trong cả quá trình không xuất hiện người nào chết, bất quá lúc này số lượng người tham gia tăng vọt. Ai dám cam đoan kịch bản vẫn phát triển dựa theo nguyên gốc? Tự nhiên mọi người cần phải thay đổi sách lược!

Mà lúc này......


Trái tim Vũ Sóc kịch liệt nhảy lên lên !


Bởi vì nàng
cảm giác được, trái tim nàng giờ phút này giống như có 1 bàn tay to lớn gắt gao bóp lấy, tùy thời có thể đem trái tim nàng bóp nát triệt để!

Hắc ma pháp tiến vào trong gương triệt để bị thôn phệ, tương phản... pháp thuật phản pháo cũng gia tăng trên thân thể nàng!

Giờ phút này, đã đến tầng năm!


Vũ Sóc nâng tay lên.


Nàng cắn chặt môi, đồng thời hung hăng đem ngón tay phải
xẹt qua trước mặt gương!


Ngón tay xẹt qua 1 cái, trên mặt gương nhất thời xuất hiện 1 cái khe, hơn nữa theo sự xuất hiện của cái khe đó, Vũ Sóc trong gương, hai mắt chợt hóa thành màu đen !


Gương mặt của Vũ Sóc trong gương lúc này trở nên cực kỳ đáng sợ và khủng bố!

Đối với hắc ma pháp sư mà nói, nguyền rủa
cũng giống như virus ở thế giới hiện thực, vừa có thể hại người cũng vừa có thể tiến hành lợi dụng có ích đối với thân thể. Nguyên lý nguyền rủa cũng giống như vậy, đa số nguyền rủa đều có hại tới nhân loại, thế nhưng có thể lợi dụng trái lại sẽ biến thành trợ lực. Mà hắc ma pháp sư chính là có thể đem nguyền rủa trái lại biến thành trợ lực cho diễn viên sử dụng!


Quá trình này tuy rằng phiền phức nhưng diễn ra vô cùng nhanh chóng.


Rất nhanh, Vũ Sóc
khủng bố ở trong gương vọt về phía trước, mắt thấy muốn lao ra khỏi gương, thế nhưng thời điểm đụng vào cái khe kia, Vũ Sóc lại cười lạnh niệm chú ngữ !


Trong nháy mắt chú ngữ niệm ra, cả người nàng bay ngược về sau, Diệp Tưởng nhanh tay ôm chặt lấy nàng!

Một ngụm máu tươi
phun lên mặt gương. Nguyền rủa bị Vũ Sóc mạnh mẽ chặn nhốt vào trong gương !


Chỉ là......
sắc mặt Vũ Sóc rất nhanh trở nên tái nhợt.


Nàng có thể cảm nhận được
sự đáng sợ của nguyền rủa này. Nàng sở dĩ có thể đem nó nhốt lại không phải vì nàng cường đại, mà là vì nguyên bản nguyền rủa này trong điện ảnh là 1 đoạn tình tiết vô hại đối với diễn viên!

Nhưng
... thế này cũng chưa được xem như đã chấm dứt.


Máu tươi trên mặt gương bỗng nhiên phát sinh dị biến. Máu tươi từng giọt rơi xuống, hình thành 1 văn tự.

“Không
được thay đổi” !


Không
được thay đổi......


Đây
chính là cảnh cáo của bóng trắng kia đối với bọn hắn ! Cảnh cáo bọn hắn không được thay đổi lịch sử !


Nhưng
cái này cũng chứng minh, lịch sử là có thể thay đổi !


Nhưng......
thời điểm thang máy tới lầu 7, đột nhiên dừng lại!  

“Vừa rồi trong gương ...... Là cái gì
vậy?”


Diễn viên không
có phản ứng đối với biểu hiện của Vũ Sóc, thế nhưng hiện tượng linh dị trong gương lại cần phải biểu lộ ra thái độ sửng sốt.

Bất quá
điều này đã không còn quan trọng .


Bị khóa
ở bên trong thang máy, nguy hiểm tự nhiên không cần phải nhiều lời.

Tư Mã Đông Hài nhẹ nâng tay lên, Mộc Lam
gửi tin nhắn cho nàng hy vọng nàng trước không nên vận dụng kiến thi ma. Kiến thi ma là đòn sát thủ, tự nhiên nên sử dụng vào thời khắc mấu chốt.

Giây phút này, ở trong gương Vũ Sóc đã khôi phục nguyên dạng. Nhưng
4 chữ bằng máu “Không được thay đổi” lại vẫn chói lọi khiến người khác xúc mục kinh tâm.


Cái đèn trên đỉnh đầu đột nhiên chập chờn lúc sáng lúc tối!

Mộc Lam
bước tới phía trước, hắn tính tự mình ra tay. Bất quá hắn chưa muốn mặc lên ma quỷ hài giáp, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.


Bên trong thang máy lúc sáng lúc tối có vẻ phi thường quỷ dị. Mà hiện tại, ai nấy đều đã sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến. Vô luận trong gương xuất hiện mãnh quỷ cỡ nào, bọn hắn đều tin tưởng có thể ứng đối.


Ngay sau đó,
thời điểm ánh đèn lần nữa sáng lên, trong gương thế nhưng, không có 1 bóng người!


Tiếp theo từ trong khe hở kia, thò ra 1 bàn tay !


Mà lúc này, Địa Ngục chi thủ
của Mộc Lam cũng xé rách không gian, trực tiếp vươn ra gắt gao túm lấy bàn tay kia !


Sau đó tay phải của Mộc Lam tay nhanh chóng biến hóa, 5 ngón tay mọc dài ra biến thành lợi trảo bén nhọn!

Thực hiển nhiên...... Giờ phút này Mộc Lam
đã trở nên càng thêm mạnh mẽ!


Từng cái lợi trảo trực tiếp đâm thủng bàn tay kia, sau đó Mộc Lam muốn mượn thế tiến vào thế giới trong gương! Mục đích của hắn chính là muốn truy tìm nguồn gốc! Hạn độ thấp nhất chính là muốn gây thương tích cho hung linh trong gương kia!

Thế nhưng từ 1 bên khác ngay lập tức thò ra 1 bàn tay! Bất quá tốc độ địa ngục chi thủ của Mộc Lam càng nhanh hơn, đem bàn tay kia túm chặt! Lập tức tay phải của hắn cũng phát sinh biến hóa, thò vào bên trong!

Vài giây qua đi......


Sắc mặt Mộc Lam đột nhiên kịch biến!

Hắn đã đoán trước
hung linh trong gương tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ, thế nhưng vẫn như trước làm hắn cực kỳ hoảng sợ!

Lúc này, Mẫn Hà ra tay !


Nàng vươn tay phải ra,
thời điểm tay phải vươn ra, khe nứt không gian ở trung tâm gương chậm rãi sụp đổ!

Thực lực của Lý Mẫn Hà xưa đâu bằng nay, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã đủ sinh ra nguyền rủa không gian!

Mộc Lam cùng Mẫn Hà hai người hợp lực
, đánh nhau với quỷ hồn trong gương !


Khe nứt không gian sụp đổ đang không ngừng mở rộng ra, lúc này Mẫn Hà hung hăng nắm chặt bàn tay lại!

Hai cái tay kia cuối cùng bị khe nứt không gian thôn phệ, rụt trở về!

Lần này......
mặt gương mới xem như khôi phục nguyên dạng, lại phản chiếu hình ảnh của mấy người.


Thang máy
lại bắt đầu chuyển động.


mọi xuyện xảy ra trong thang máy, khi lên tới tầng lầu nhà Tôn Trọng Phong, ngoại trừ Diệp Tưởng, những người còn lại đều bị tiêu trừ ký ức !


Cánh cửa thang máy mở ra.

Diệp Tưởng
hít thở thật sâu, nhìn ra phía bên ngoài.


Từ
cửa thang máy nhìn ra có thể thấy trực tiếp phía cuối hành lang, cửa nhà của Tôn Trọng Phong!


Giờ này khắc này,
cánh cửa thoạt nhìn rất bình thường kia lại khiến mọi người cảm thấy kinh hãi!

Ngay cả biểu tình
giống như rối gỗ của Tư Mã Đông Hài cũng hơi lộ ra 1 tia rung động !


Tiếp
đó...... mọi người mở rộng bước chân tiến ra khỏi thang máy, hướng tới......


Cánh cửa phía cuối hành lang kia ![ chưa xong còn tiếp..] 


3/17/2017

Posted by Unknown |
THƠ CỦA ÁNH DƯƠNG

            Tôi mở mắt và nhận ra mình đang nằm trên một cái bệ đặt trong một căn phòng rộng rãi, rải rác đồ đạc. Một người đàn ông lặng lẽ ngồi trên ghế như đang nghĩ ngợi về chuyện xa xôi nào đó. Thấy tôi tỉnh lại anh ta mỉm cười.
   
  “Chào cô...” Anh ta ngồi bên bàn, quần áo trắng toát.
    
 “ Anh là ai?” Tôi hỏi.
   
   Anh ta đứng dậy, mở tủ tường lấy quần áo và giầy.
   
    “ Tôi là người chế tạo ra cô”.

   Vừa nói anh vừa bước lại phía tôi. Ánh đèn trên trần hắt xuống nước da nhợt nhạt và mái tóc đen của anh. Anh đặt bộ đồ mầu trắng lên đầu gối tôi, bảo tôi mặc vào. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang trần trụi.
  
“ Chúc mừng sinh nhật cô!” Anh ta nói.
  
Quanh chúng tôi bề bộn vô số dụng cụ và vật liệu, bên chân anh còn một tập giấy dày cộm. Tôi nhận ra đó là những bản thiết kế.

      Đóng bộ xong  xuôi, tôi đi theo anh ta qua một hành lang có rất nhiều cửa và cửa sổ, rồi leo lên một cái cầu thang. Đi hết cầu thang có một cánh cửa. Khi anh mở cửa, quang cảnh hiển hiện trước mắt tôi dưới ánh sáng rực rỡ. Đó là ánh mặt trời. Thì ra tôi đã tỉnh lại dưới hầm ngầm. Nắng khiến cơ thể tôi ấm dần lên.

   Chúng tôi ở trên một ngọn đồi mọc đầy cỏ xanh, sườn đồi thoai thoải trải dài, xanh mướt tuyệt đẹp. Gần đỉnh đồi là cửa thông  xuống hầm ngầm, được trổ giữa một khối bê tông không mái hình hộp chữ nhật đứng cao bằng người tôi, trên nóc không những đầy cỏ mà còn có cả tổ chim. Một con chim nhỏ xà từ trên không trung xuống tổ của nó.
               
    Tôi quan sát bốn bề. Quả đồi này khum khum, tương đương với 1/3 quả cầu đường kính 1000m. Lọt thỏm giữa núi non. Cả một vùng chỉ thấy mầu cỏ cây xanh rì. Có lẽ đây là một quả đồi nhân tạo bởi sự lạc lõng của nó giữa địa hình trùng điệp này.

   “ Nhà chúng ta nằm sâu trong khu rừng rậm kia.”
          
    Theo hướng anh chỉ, tôi nhìn xuống phía chân đồi. Ở đó khá dốc, giữa đám cây cối um tùm có một mái nhà nhọn nhô lên.

   “ Cô sẽ ở trong ngôi nhà đó để phục vụ tôi.”

   Hai chúng tôi đi về phía ngôi nhà.Cách khu rừng không xa là một cột gỗ mầu trắng buộc hình chữ thập, nổi bật trên triền đồi bằng phẳng. Tôi lập tức đoán ra thứ đó gọi là cây thánh giá.

   “ Đây là một ngôi mộ...” Anh ta chăm chú nhìn cây thánh giá một lúc rồi giục tôi đi tiếp.

    Ngôi nhà lớn nhưng rất cũ kỹ, cây cỏ mọc khắp từ chân tường lên đến mái. Lá cây xanh rờn phủ kín, khiến mái ngói như hòa lẫn với rừng cây. Khoảng không trước nhà có vườn ruộng, giếng nước và cả một chiếc xe tải gỉ sét.

    Cửa nhà bằng gỗ được sơn trắng, già cỗi đến mức bong tróc lung tung. Tôi theo anh vào trong nhà, tiếng cót két của sàn gỗ vang lên theo mỗi bước chân.

   Căn nhà có hai tầng rưỡi vì bên trên còn một tầng áp mái. Tôi ở sát bếp tầng một, trong 1 căn phòng nhỏ có cửa sổ, kê một chiếc giường.

   Anh vẫy tôi vào bếp.

   “ Trước tiên tôi muốn cô pha cà phê.”
   
“Tôi biết cà phê nhưng không biết cách pha.”
   
 “ Ừ, kể cũng phải...”
  
Anh ta mở tủ lấy ra một ít bột cà phê, đun nước sôi, pha 2 cốc cà phê nóng bốc hơi nghi ngút rồi đưa cho tôi một cốc.

   “ Tôi đã nhớ cách pha rồi. Lần sau tôi sẽ pha.”
   
Tôi vừa nói vừa nhấp cà phê. Thứ nước đen nóng từ từ chảy vào miệng.
   
“ Tôi ghét vị này.”
  
  Nghe tôi báo cáo, anh gật đầu.
    
“ Tôi cũng đoán thế, cho thêm ít đường sẽ khá hơn.”
  
  Tôi lại nhấp cà phê đã ngọt hơn trước. Đây là dưỡng chất đầu tiên tôi dùng kể từ lúc tỉnh dậy. Các cơ quan trong người tôi bắt đầu hấp thụ bình thường.

   Anh đặt cốc cà phê lên bàn, mệt mỏi buông người xuống chiếc ghế cạnh khung cửa sổ treo những vật trang trí bằng kim loại. Những thanh kim loại dài ngắn khác nhau đung đưa trong gió, va chạm phát ra những âm thanh không theo quy tắc. Anh nhắm mắt lắng nghe.

   Trên tường gắn một tấm gương nhỏ. Tôi đứng trước tấm gương và nhìn thấy khuôn mặt mình. Tôi biết hình dáng của một con người nên biết hình ảnh trong gương sẽ là một phụ nữ được chế tạo rất thật, rất hoàn hảo. Ngoài những mạch máu xanh chạy lờ mờ bên dưới làn da trắng, còn có những sợi lông măng được cấy vào, những vết hõm , gò má và cả sắc hồng được trang trí thêm. Thân nhiệt và các bộ phận khác đều được mô phỏng như con người.

   Tôi nhìn thấy trong tủ bếp có tấm ảnh rất cũ. Bức ảnh có anh và người đàn ông tóc bạc đang đứng trong ngôi nhà này. Tôi ngoái lại hỏi:
   
“ Ngoài anh ra, những người khác đang ở đâu?”
   
Anh ta ngồi trên ghế nên tôi chỉ nhìn thấy lưng. Anh ta không ngoảnh lại trả lời tôi:
  
  “ Không ở đâu hết.”
  
  “ Không ở đâu hết, nghĩa là sao?”
    
Anh nói, loài người gần như đã diệt vong chỉ trong vòng 2 tháng kể từ khi mầm bệnh đột nhiên phát tán tràn lan. May sao trước khi dịch bệnh xẩy ra, anh và người chú ruột đã chuyển đến đây. Nhưng ông nhiễm bệnh và mất ít lâu sau đó, anh chôn cất ông ở nơi chúng tôi vừa đi qua và sống một mình cho đến giờ. Thì ra cây thánh giá mầu trắng là mộ của chú anh.

    “ Hôm qua tôi đã kiểm tra, và biết mình bị nhiễm bệnh.”
   
“ Anh sắp chết phải không?”
   
  Anh khẽ gật đầu.
  
  “ Thực ra tôi rất may mắn vì mấy chục năm không hề nhiễm bệnh.”
    
Tôi hỏi tuổi, anh nói mình đã gần 50 tuổi.
   
“Anh không giống người già, tôi nghĩ anh khoảng 20 tuổi.”
   
“ Đó là do một số tác động.”
   
 Anh nói con người chỉ cần làm vài phẫu thuật là có thể sống đến 120 tuổi.
    
“ Nhưng nhân loại vẫn không thể chiến thắng mầm bệnh.”
  
  Tôi quan sát các thứ có trong nhà bếp. Trong tủ lạnh có rau quả, gia vị và thực phẩm đông lạnh, chỉ cần rã đông là dùng được. Bếp điện hễ bật công tắc là sẽ từ từ nóng lên, bên trên còn đặt một chiếc chảo rán xong chưa rửa.
  
“ Anh hãy đặt tên cho tôi.” Tôi đề nghị.
  
Anh chống 2 khủy tay lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cánh bướm rập rờn trên thảm cỏ. “ Không cần thiết phải thế.”
  
  Gió lùa qua cửa sổ, những mảnh kim loại đung đưa trong gió phát ra âm thanh lảnh lót.
  
  “ Sau khi chết, tôi muốn được chôn trên đồi. Đào một cái huyệt bên cạnh cây thập tự đó, đặt xuống rồi lấp đi là xong. Đây là lý do tại sao tôi phải chế tạo ra cô.” Anh ta chăm chú nhìn tôi.
    
“ Tôi hiểu rồi. Tôi được chế tạo ra để chăm sóc và chôn cất cho anh.” Anh ta gật đầu.
  
“ Đó là lý do cô tồn tại.”

   Tôi cầm chổi và giẻ lên, quét sàn rồi lau cửa kính. Anh vẫn ngồi nhìn qua cửa sổ. Khi hất những bụi bặm qua ô cửa ra vườn, tôi phát hiện một con chim nằm trên mặt đất. Nó chỉ nằm bất động, hình như đã chết rồi. Tôi ra ngoài và nhặt nó lên. Cơ thể nhỏ bé đã lìa đời đó lạnh băng. Không biết từ lúc nào anh đã đứng bên cửa sổ, nhìn con chim trên tay tôi.
  
“ Nên làm gì với nó đây?” anh ta hỏi.
  
  Tôi ném con chim vào rừng, sức tôi chỉ ngang một phụ nữ trưởng thành nhưng vẫn đủ ném nó đi rất xa. Con chim văng qua cành cây khiến lá rụng rào rào trước khi mất hút trong rừng cây um tùm.

  “Tại sao lại làm thế?” Anh ta nghiêng đầu, hỏi.
  
  “ Nó có thể phân hủy và trở thành  phân bón.” Nghe câu trả lời anh ta gật đầu mạnh. “ Để có thể chôn cất tôi chính xác, tôi muốn cô học về cái chết.” Theo ý anh, hình như tôi không hiểu ‘chết’ nghĩa là gì. Tôi ngây người.

            
Posted by Unknown |



Căn cứ vào nội dung kịch bản, trọng điểm quay chụp ngày hôm nay là buổi trưa sau khi tan học.


Thẩm Đình Thanh
muốn gia nhập vào 1 tiểu tổ, mà nghĩ tới nghĩ lui, thích hợp nhất chính là bạn tốt Tôn Di Hoa. Tuy vì tiến vào năm 2 chương trình học nặng nề, cạnh tranh điểm số khiến Đình Thanh ngày càng đố kỵ Di Hoa, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, tầng quan hệ này thủy chung không thể xóa bỏ, cho nên nàng cũng chỉ có thể xin Di Hoa để mình gia nhập vào tiểu tổ. Mà một mặt khác, Tôn Di Tinh vẫn luôn có hảo cảm với Thẩm Đình Thanh, bất quá hắn là người xưa nay luôn lấy việc học làm đầu, hiện tại dù gì cũng chỉ mới là năm 2, ý nghĩ này vẫn giấu trong đáy lòng, chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi.

Mà muốn
hợp lý hóa tình huống cho phép Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài gia nhập vào tiểu tổ nghiên cứu, cần phải làm chút an bài. May mà 2 người kia còn chưa có chính thức quyết định gia nhập 1 tiểu tổ nào, chủ yếu là vì hiện tại mọi người vẫn đem trọng điểm đặt vào việc ôn tập,  loại tiểu tổ nghiên cứu ngoại khóa gì đó không mấy ai coi trọng, người lớn trong nhà cũng không yêu cầu bọn hắn bỏ vào đó quá nhiều tinh lực. Nhờ vậy mới tạo cho bọn họ cơ hội lần này.

nhân vật Tư Mã Đông Hài sắm vai tên là Chiêm Minh Giai. Phần tính cách cũng tương đối gần giống với Tư Mã Đông Hài, đều là loại người hướng nội, trầm mặc ít nói. Đương nhiên biểu hiện của Tư Mã Đông Hài lại càng thêm triệt để, cả người từ đầu tới đuôi rõ ràng là 1 con rối! Với tính cách của nàng, cuối cùng quyết định để Di Hoa mời nàng gia nhập. Sau khi nếm thử, may mắn không bị NG.


“Lâm Viễn cùng Minh Giai cũng gia nhập
sao?” Diệp Tưởng nhìn Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài. Lại nhìn Vũ Sóc, tự sáng tác ra lời kịch:“Như vậy...... Cũng tốt.”


Mà vô luận là Mộc Lam
hay là Tư Mã Đông Hài, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn qua Diệp Tưởng. Ở trong lớp này, rất nhiều người không có nửa điểm hảo cảm đối với Kim Thư Đông.


Một trận chiến này,
cực kỳ hung hiểm.


Mùa đông, tuyết là một chủ đề vĩnh hằng.


Chẳng qua hôm nay, tuyết
rơi đặc biệt lớn.


Mộc Lam tuyệt sẽ không quên
ngày trước, ngày tuyết rơi đầu tiên tại thành phố Đông Giang, hắn nhìn ngắm Mẫn Hà đứng trong tuyết mê mẩn ngây người.


Hiện tại cũng
giống thế, tia tình cảm này...... được nuôi dưỡng ở sâu dưới đáy lòng, càng ngày càng trở nên cường liệt.


Hắn là
người từng trải cuộc sống, cũng rất hiểu, bên trong hoàn cảnh địa ngục này, con người sống tôn thờ càng nhiều hơn chính là dục vọng và bản năng mà không phải tình yêu. Nhưng hắn lại bị hãm sâu vào trong loại tình cảm này.

Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính, thêm
vào Mộc Lam. Mẫn Hà, cùng với Tư Mã Đông Hài, bảy người đi tới nhà Tôn Trọng Phong.


nơi này chủ định chính là nơi xảy ra 1 hồi ác chiến.


Ở trong kịch bản gốc
, tuy chỉ chết đi 1 Thẩm Đình Thanh, nhưng ai nấy đều hiểu, cái này liên quan tới quang hoàn nhân vật chính. Quang hoàn của  Diệp Tưởng mạnh mẽ cũng ảnh hưởng tốt tới những người bên cạnh hắn, nhưng Thẩm Đình Thanh không hề được quang hoàn nhân vật chính gia thân, tự nhiên phải chết không cần nghi ngờ. Về phần Mộc Lam là dự khuyết nhân vật chính tự nhiên tốt hơn nàng  không ít.


Thời điểm ngồi trên xe buýt, ai nấy đều trầm mặc không nói, bởi vì bọn hắn đang ngồi đọc lại thật chi tiết kịch bản.

K
ịch tình kế tiếp, bọn hắn đều nắm rõ trong lòng...


Đám người Kim Thư Đông tìm hiểu về lịch sử trường học, mục đích trên thực tế hoàn toàn có thể coi là muốn biết đến sự tình đã phát sinh năm đó, làm sáng tỏ những bí ẩn trên người Ngô Quảng Liệt, Lý Vĩnh Quân.


Thế nhưng,
sau khi đến nhà Tôn Trọng Phong, mọi người sẽ gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải như thế sao phải xuất đầu nhiều ảnh đế như vậy. Mộc Lam cần gì phải xin Long Ngạo Thiên để Tư Mã Đông Hài xuất mã?


Nội dung kịch bản chỉ có thể dùng để tham khảo, đến cuối cùng thật sự có bao nhiêu người chết căn bản không thể nói chính xác. Một khi cục diện rơi vào hỗn loạn, Diệp Tưởng tự hỏi, cho dù là hắn cũng không thể nói tuyệt đối cam đoan an toàn!

Vừa đọc kịch bản, đồng thời cũng thông qua trao đổi tin tức về các loại năng lực chiến đấu của mình, phương diện này cần phải phối hợp thống nhất. Nhiều vị ảnh đế hợp tác chính là muốn tận khả năng hạn chế nhân số bị giảm xuống!

Tuyết rơi gió lớn, càng tới gần nhà Tôn Trọng Phong, người trên xe cũng càng ít đi. Nhà  Tôn Trọng Phong nằm ở biên giới nội thành và ngoại thành, thêm vào không khí mùa đông rét mướt như hiện tại, khẳng định sẽ không có nhiều người.

Cuối cùng......
tới trạm cần đến.


Thời điểm xuống xe, ai nấy đều bung dù, mà qua không tới 1 hồi, các loại ô sặc sỡ sắc màu càng nổi bật trên nền tuyết trắng.


Mặt đường đã hoàn toàn kết băng
, chỉ cần hơi vô ý 1 chút là sẽ ngã sấp mặt trên đường.

Ở cách đó không xa, chính là 1 tiểu khu dân cư nho nhỏ.


Tuyết lớn khiến mọi người đều muốn ở trong nhà. Một vài cửa hàng gần đó, có không ít đã bắt đầu kết hoa trang trí đón lễ Giáng Sinh.


Thời điểm đi vào tiểu khu, liếc nhìn phòng bảo vệ chỉ thấy vị bảo vệ đang nằm gục trên bàn, o o ngủ say, hoàn toàn không có chút trách nhiệm hoàn thành công việc gì cả.

“Vào đi thôi.”


Người nói chuyện là Diệp Tưởng. Một câu “Vào đi thôi” đã khiến mọi người dâng trào chiến ý!

Diệp Tưởng
bắt đầu kêu gọi trong đầu:“Đế Thính !”


Thần Thú Đế Thính
, thủ hạ của Địa Tạng vương lúc này xuất hiện trong lớp đất xen kẽ băng đá dưới chân Diệp Tưởng! Bởi vì xuất hiện bên dưới mặt đất cũng giống như đem vật nguyền rủa đặt trong túi vải vậy, không bị khấu trừ vé chuộc cái chết.

Đế Thính nghe
theo lệnh Diệp Tưởng, tới địa chỉ nhà Tôn Trọng Phong tra xét 1 phen. Tuy đã có kịch bản tham chiếu, thế nhưng kịch tình có thể thay đổi trong nháy mắt. Mù quáng tin vào kịch bản, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết.

Bản thân Mộc Lam sao lại không có chuẩn bị đây, hắn đã sẵn sàng tùy thời mở ra Mephisto chi môn, cũng đồng thời chuẩn bị khoác lên người ma quỷ hài giáp. Ma quỷ hài giáp là năng lực mới của hắn, một khi mặc hài giáp này lên, hắn có thể chống đỡ linh thể và công kích nguyền rủa trên phạm vi lớn, đồng thời có thể tăng lên lực lượng Ác Ma tự thân !


Vũ Sóc
Mộc Lam sẽ phối hợp với nhau, khi hắn triệu hoán ra ma quỷ hài giáp cũng sẽ phóng thích ra rất nhiều nguyên tố hắc ám, mà đối với hắc ma pháp sư mà thôi, đó là điều kiện vô cùng tốt để thi pháp, có thể rút ngắn lại thời gian niệm chú và thời gian pháp thuật phục hồi. Bởi vậy, song phương phải sớm đàm thảo để phối hợp tốt với nhau. Tuy nàng và Mộc Lam có tử cừu, thế nhưng mọi việc cần phải biết biến báo, dưới loại cục diện này, mượn dùng lực lượng của Mộc Lam là lựa chọn tốt nhất.

Mà nói tới Hầu Tước, mọi người lại có 1 ý tưởng khác. Trong khoảng thời gian này hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ để trở thành 1 tử linh pháp sư, hơn nữa hắn phát hiện bản thân rất thích hợp đi theo con đường này. Mà lấy thực lực của Hầu Tước, mọi người cũng coi hắn thành con bài bảo mệnh chưa lật, là đòn sát thủ cuối cùng. Mặt khác, Tư Mã Đông Hài cũng sẽ phối hợp ra tay cùng với Hầu Tước, nàng sẽ mượn dùng lần chiến đấu này để kiến thi ma màu đỏ gia nhập thực chiến.

Tiểu khu rất yên tĩnh, nước trong bể phun đã đóng băng. Ngoài đường không có 1 bóng người.

Hơn nữa...... Sắc trời
cũng trở nên tối đi 1 cách quỷ dị.


Rốt cuộc,
bọn hắn bước tới phía trước tòa chung cư.


Dựa theo kịch bản, bọn họ
phải đi thang máy lên lầu, thang máy trong phim kinh dị là địa phương cực kỳ nguy hiểm, nhưng bỏ qua thang máy đi cầu thang bộ sẽ bị NG. May mà trong đám người ở đây ai cũng đều có Bất Tử chi Thân, đi thang máy gặp chuyện không may cũng không có người để ý. Cho dù thang máy này đứt cáp rớt từ trên cao xuống cũng không có người nào chết.

T
hời điểm tiến vào bên trong chung cư, Diệp Tưởng cảm ứng được Đế Thính đã trở về dưới chân mình.


Mọi người
thu ô lại, Diệp Tưởng cũng nói ra lời kịch tương ứng trong kịch bản:“Aizz, chân chúng ta đều bị ướt hết rồi.”


“Ta cũng
vậy, ướt sũng.” Thời điểm Tích Kính thu ô lại, liếc nhìn tuyết bám đầy vào đôi giầy dưới chân.

Diệp Tưởng
trong lúc nói chuyện cũng đồng thời tiếp nhận tình báo Đế Thính truyền tới.


Thế nhưng
làm cho hắn khiếp sợ là, Đế Thính lại run rẩy, 1 câu cũng không dám nói !


Một câu...... Cũng không dám nói !


Điều này có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết!


Một
bóng ma lạnh lẽo bắt đầu bao phủ trong lòng Diệp Tưởng, hắn có dự cảm cực kỳ không ổn. Chỉ sợ lúc này không thể tin vào nội dung kịch bản nữa rồi.

Diệp Tưởng thở sâu,
trận chiến này xem ra Đế Thính không tư cách tham chiến .


Đối phương là......
bóng trắng kia sao?


Một lần này
là lúc hắn chết đi càng thêm lâu, hay là...... hắn lúc mới trở thành căn nguyên nguyền rủa?


Không ai có thể
trả lời Diệp Tưởng.


Bất quá, Diệp Tưởng biết, tự thân hắn sẽ được đối mặt với đáp án.


Hắn nhanh chóng
bước về phía thang máy, nhấn nút.


Con số trên màn hình thang máy bắt đầu nhảy lên, từ cao xuống thấp.


Diệp Tưởng
lúc này cũng gửi 1 tin tức đi cho mọi người.


Trận chiến này... cần phải toàn lực ứng phó! Bằng không.....nó sẽ là trận chiến cuối cùng của các ngươi!”[ chưa xong còn tiếp ]



Posted by Unknown |


“Đại nhân, Mẫn Hà là 1 trong những chiến lực quan trọng của rạp chiếu phim thứ 10 chúng ta, hi vọng đại nhân có thể điều động một vị ảnh đế cùng ta đồng hành !”


Buổi chiều
, trong tiết học thứ nhất Mộc Lam liền đề nghị như thế đối với Long Ngạo Thiên trên bục giảng.

Lý Mẫn Hà là
người Mộc Lam đem lòng yêu, ở rạp chiếu phim thứ 10 đã sớm không còn là bí mật. Long Ngạo Thiên đối Mộc Lam cũng phi thường thưởng thức. Hắn tỏ vẻ nguyện ý trung thành với chính mình, xuất lực cũng không ít. Long ngạo thiên xưa nay làm người thưởng phạt phân minh, đối với người cùng trận doanh không hề keo kệt. Ở phương diện quản lý, hắn tốt hơn nhiều so với An Nguyệt Hình.


Mộc Lam đưa ra
yêu cầu này, mục đích đã rõ tới không thể rõ hơn. Triệu tập chiến lực ảnh đế, chuyện này cần phải được Long Ngạo Thiên cho phép mới được. Hắn tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ. Bất quá nói tới chiến lực ảnh đế, trên thực tế ý tứ của hẳn hiển nhiên là hy vọng Tư Mã Đông Hài có thể viện trợ. Trong bộ điện ảnh này, chiến lực ảnh đế trong hậu cung của Long Ngạo Thiên chỉ có 1 mình Tư Mã Đông Hài!


Bất quá,
chiến lực cấp bậc ảnh đế chung quy quá mức quan trọng, một lần hành động này có tới 3 người tham dự, cho dù là Long Ngạo Thiên cũng phải tính toán cẩn thận 1 phen. Đương nhiên nếu cự tuyệt thỉnh cầu của Mộc Lam, một khi Lý Mẫn Hà xảy ra chuyện, cho dù mặt ngoài Mộc Lam không dám biểu hiện bất mãn, nhưng sự trung tâm trong lòng đới với mình tự nhiên đại suy giảm. Ngược lại nếu đáp ứng hắn, kết quả dù là thế nào thì Mộc Lam đối với mình sẽ càng thêm trung thành. Tại rạp chiếu phim thứ 10, lực ảnh hưởng của Mộc Lam vẫn là không nhỏ. Chung quy ngày xưa An Nguyệt Hình từng trường kỳ uỷ quyền mọi việc cho Mộc Lam. Quyền uy này của hắn đối với việc chưởng quản rạp chiếu phim thứ 10 của mình tuyệt đối có ích.

“Được rồi.” Long Ngạo Thiên
sau khi cân nhắc, Mộc Lam là nhân tài, trong số ảnh đế cũng là 1 danh diễn viên thực lực cường đại, thêm vào Lý Mẫn Hà bên cạnh hắn chính là thu được tâm của 2 ảnh đế, đây quả thực là bút buôn bán có lời.

“Đông Hài,
lần này ngươi phụ trách đi......”


Nhưng
tin nhắn Long Ngạo Thiên gửi đi được 1 nửa, bỗng nhiên hắn chú ý tới ánh mắt của Tư Mã Đông Hài.


Nàng hiện tại......


Đang ở thế giới trong mộng!


Nói đến cùng,
kẻ chúa tể thế giới trong mộng chính là Long Ngạo Thiên. Ôn Vũ Phàm chỉ là 1 bộ phận bị phân tách ra ngoài. Luận về thời gian gia tốc không thể nào so sánh được với Long Ngạo Thiên .


Thế giới ác mộng tầng thứ 8.


Lúc này Tư Mã Đông Hài
đang đứng trước 1 đàn kiến phô thiên cái địa!


Đúng vậy,
chính là kiến !


thời đại trước, danh hào của Tư Mã Đông Hài chính là “Kiến chúa” !


“Kiến chúa” Tư Mã Đông Hài !


Những con kiến nàng đào tạo ra này được xưng là kiến thi ma! Ở thời đại trước, chúng là ác mộng của vô số người! Cho dù là Sa La “Hắc Ám Vương Đình”, đối mặt với kiến thi ma khủng bố cũng phải kiêng kị!


Tư Mã Đông Hài thân là kiến chúa, có thể nói là
kẻ điều khiển tuyệt đối những con kiến này! Mà sự sinh sản của kiến thi ma có thể nói vô cùng khủng bố! Địa Ngục trùng tuy có thể đơn thể sinh sôi, nhưng lại cần hấp thụ tội ác của nhân loại, hơn nữa phải dựa vào tử thể mà mẫu thể cung cấp mới tăng lên được năng lực sinh sản. Thế nhưng bản thân kiến thi ma lại có được năng lực sinh sản cực kỳ khủng bố, loại năng lực này chính là bản năng mà không cần bất cứ chất dinh dưỡng nào! Chỉ cần  thời gian ngắn ngủi, kiến thi ma có thể phát triển với số lượng trên trăm triệu!


Cả 1 thủy triều kiến thi ma có bao nhiêu khủng bố? Căn bản không thể tính toán. Bởi vì kiến thi ma cơ hồ là vô cùng vô tận, không có khả năng diệt sát tận cùng! Cho dù  1 lần bị diệt mấy chục vạn, mấy trăm vạn, cũng có thể dễ dàng lần nữa sinh sôi nảy nở bổ sung. Kiến thi ma này có được năng lực cắn nuốt linh thể, đương nhiên, số lượng của nó tuy đáng sợ, nhưng trong bộ phim này tác dụng có lẽ có hạn chế, tuy nhiên dùng để đối phó với quỷ triều, vẫn là biện pháp tốt nhất !


Thân phận ảnh đế của Tư Mã Đông Hài phần lớn là do kiến thi ma cùng số lượng của nó tạo nên! Bản thể của nàng chính là 1 tổ kiến! Vì thế lúc ấy từng có 1 thuyết pháp, cho dù gặp phải diêm vương cũng còn hơn đối mặt với kiến chúa! Nhục thân là tổ kiến, tự nhiên nàng cũng là Bất Tử chi Thân, mà nếu như làm tổn thương thân thể nàng, tương đương với việc phóng thích 1 số lượng lớn kiến thi ma. Thử nghĩ coi, loại kiến này có thể làm tổn thương linh thể, cho dù ngươi là Bất Tử chi Thân, linh hồn cũng sẽ bị tổn thương !


Tư Mã Đông Hài sở dĩ bình thường
lạnh lẽo giống như con rối gỗ là vì bản thân nàng đã biến thành 1 con kiến chúa chỉ biết hạ mệnh lệnh! Không có nhân tính, tàn khốc vô tình!


Mà lúc này,
gương mặt không chút biểu tình của Tư Mã Đông Hài nhìn chăm chú vào đàn kiến phô thiên cái địa trước mắt, cơ hồ đường chân trời cũng bị kiến thi ma triệt để bao trùm!

Theo
sự ảnh hưởng của thời gian gia tốc, tốc độ sinh sôi của chúng bay vọt kinh người!

Hiện tại đến cùng có bao nhiêu con kiến, đã không thể
liệt kê thành con số rõ ràng!


Hơn nữa, theo
trình độ sinh sôi đạt tới 1 giá trị cực hạn nào đó, sẽ bắt đầu xuất hiện... kiến biến dị!

Kiến thi ma
màu đen giống như những con kiến bình thường khác, thế nhưng kiến biến dị lại là màu đỏ! Xác suất biến dị đại khái chỉ mấy phần vạn, nhưng số lượng kiến thi ma khổng lồ, bởi vậy số lượng kiến đỏ cũng vô số kể! Nhưng khuyết điểm là, kiến đỏ kết hợp với kiến đỏ hay kiến đỏ kết hợp với kiến đen, sức sinh sản bị giảm xuống xa xa không bằng trước! Bất quá có thể khẳng định, kiến đỏ kết hợp với kiến đỏ, sinh ra nhất định cũng là kiến đỏ!


Mà kiến biến dị
đến tột cùng có khác biệt như thế nào thì còn cần thực chiến để nghiệm chứng. Tình huống biến dị có 2 khả năng, 1 là trở nên càng mạnh mẽ, 2 là trở nên càng yếu nhược. Bởi vậy Tư Mã Đông Hài quyết định để 1 bộ phận kiến đỏ chém giết cùng kiến đen từ đó suy đoán ra kẻ nào mạnh mẽ hơn. Số lượng kiến đỏ xa xa không bằng kiến đen, sức sinh sản cũng yếu hơn cho nên chỉ lấy ra 1 số lượng nhất định, thế nhưng Tư Mã Đông Hài vẫn như trước không chút do dự cho kiến đỏ và kiến đen lao vào chém giết.


Kết quả tự nhiên
hiện ra rõ ràng . Kiến đỏ đáng sợ hơn xa so với kiến đen. Kiến đen đơn thể không phải là đối thủ, cho dù mấy trăm kiến đen cũng không thể thôn phệ 1 con kiến đỏ, ngược lại bị kiến đỏ ăn luôn!


Tư Mã Đông Hài
lại quyết định tiến hành thêm một ít thực nghiệm, để phân định xem giữa những cá thể kiến đỏ có khác biệt không, cùng với mở ra trụ cột di truyền học khiến sức sinh sản của kiến đỏ nâng cao lên...

Mà đúng lúc này, nàng thu
được chỉ thị đến từ Long Ngạo Thiên.



Đối với
điều này nàng không tỏ vẻ phản đối. Đây cũng là cơ hội thực chiến tốt nhất cho kiến đỏ. Đối với Tư Mã Đông Hài mà nói, cho dù thực chiến chết đi 1 bộ phận kiến đỏ cũng không sao. Quan trong với nàng chính là thực nghiệm ra sự đáng sợ của chúng!

Mà Diệp Tưởng rất nhanh thu đ
ược tin nhắn Mộc Lam gửi đến , tin tức Tư Mã Đông Hài cũng sẽ tham gia.


Tình cảm giữa Lý Mĩ Gia Vũ Sóc thâm hậu, cho nên nàng từ sớm đã cung cấp không ít tin tức từ thời đại trước cho Vũ Sóc. Mà một trong số đó chính là về “Kiến chúa” Tư Mã Đông Hài . 


“Trước kia, Sa La từng
rất muốn mượn sức Tư Mã Đông Hài, để nàng trở thành sứ đồ của ‘Hắc Ám Vương Đình’, thậm chí nguyện ý để nàng nhận phân phận sứ đồ thủ tịch, thế nhưng đều bị Tư Mã Đông Hài cự tuyệt . Nữ nhân này căn bản không phải là con người, mà chỉ là kiến chúa có ý thức thôn phệ và sinh sôi mà thôi! Bản thể của nàng chính là 1 tổ kiến! Tin tưởng ta đi, cho dù ngươi cường đại cỡ nào, cũng tốt nhất đừng nên trêu trọc nữ nhân Tư Mã Đông Hài này!”


Diệp Tưởng cũng không khỏi
hướng về phía “Kiến chúa” nhìn lại. Hôm nay tuy là minh hữu, nhưng kế tiếp nhất định chính là cừu địch.


Đến thời điểm
đó sẽ như thế nào đây, căn bản không thể nào dự đoán!


Bất quá,
gần đây thực lực của Diệp Tưởng bắt đầu có tiến bộ, chung quy vẫn là nhờ có sự tồn tại của thời gian gia tốc.


Nay,
thực lực của hắn vì bị ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần đã suy yếu đi, bất quá bộ điện ảnh này đối với quy tắc đó có hạn chế không nhỏ, cho nên thực lực của hắn vẫn chưa suy yếu đến tình trạng tồi tệ. Trước mắt tính toán, La Hầu cung là thủ đoạn tầm xa, có thể lưu lại làm đòn sát thủ. Trước mắt hắn vẫn lấy Luyện Khí làm chủ. Luyện Khí là trụ cột của Đạo môn, mà trong đó Thái Âm cùng Thái Dương chi lực chính là cán cân vận hành. Đối với Diệp Tưởng có mệnh cách La Hầu mà nói, tu luyện Thái Âm chi lực ngược lại thuận lợi hơn 1 chút.


Thái Âm cùng Thái Dương
hỗ trợ lẫn nhau, 1 khi đại thành, như vậy ngươi đã bước đi bước đầu tiên trên con đường tu đạo!

Bất quá, hiện tại có một vấn đề.


Người chết là Lý Mẫn Hà. Người này
có tất yếu cần phải cứu? Dưới lập trường của Diệp Tưởng, Lý Mẫn Hà là kí chủ Ác Ma, tự nhiên chết đi càng tốt. Không đi bỏ đá xuống giếng đã coi như không tệ rồi.


Thế nhưng...... Không thể phủ nhận là, Lý Mẫn Hà
đích xác cũng là 1 chiến lực quan trọng !


Có nên...... Cứu nàng hay không?[ chưa xong còn tiếp......]


3/15/2017

Posted by Unknown |


Thế giới mộng.


Diệp Tưởng cầm trong tay Hạo Thiên kiếm, giờ phút này đang thử thông qua điều khiển phi kiếm để tăng lên khí của mình.


Khí tức theo thời gian
nâng cao. Từng ngày dài dòng trôi qua.


“A !”


Theo
1 tiếng rít gào của Diệp Tưởng, thanh kiếm kia đột nhiên quét về tứ phương!


Một đạo kiếm khí
rốt cuộc từ mũi kiếm phóng ra!


Kiếm khí !


Cái gọi là khí chính là căn bản của đạo gia! Bất cứ một diễn viên tu đạo nào cũng phải bắt đầu từ luyện khí.

Khí
cũng chính là thứ căn bản để bọn họ có thể chiến đấu với quỷ hồn.

Trong [ liêu trai chí dị ], hồ tiên quỷ yêu linh tinh xuất hiện trước mặt nhân loại, nếu bản thân nhân loại đó có hạo nhiên chính khí, quỷ tà âm vật đều không thể tới gần!

Tiếp đó, Diệp Tưởng liền tỉnh lại.


Hắn ngồi dậy bước xuống giường,
đi rửa mặt đánh răng, trong quá trình này người khác trong phòng không ai nói với hắn 1 câu. Nguyên bản Kim Kỳ Thụy [ Hoắc Thanh Lam ] ở cùng phòng với hắn không ở đây, không khí cũng trở nên càng quạnh quẽ.


S
áng sớm tới cantin ăn sáng, nhanh chóng tìm thấy vị trí của đám người Hầu Tước, Vũ Sóc, Tích Kính.


Hoàng Phủ Vô Kỵ
chết khiến Tích Kính tự trách bản thân. Lúc ấy nàng bất đắc dĩ chỉ có thể mở hắc động ra nghênh chiến, mà Hoàng Phủ Vô Kỵ hiển nhiên chết đi ngay sau lúc đó. Nếu không phải có Dante cứu nàng, chỉ sợ lúc này nàng khó có thể ngồi tại đây.


Thế nhưng, vì cái gì
lúc ấy nàng lại thảm bại như thế? Thực lực của nàng chính là cấp bậc ảnh đế đó!

Nhìn
thấy Diệp Tưởng bưng khay ăn đi tới, nàng nhất thời không biết nên đối mặt với ba ba như thế nào.  

Đương nhiên, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc
sẽ không trách nàng. Chung quy diễn viên không phải thần, cho dù là ảnh đế cũng không phải muốn là có thể làm được tất cả.


Hơn nữa......
nhận thức của Diệp Tưởng đối với độ khó của bộ phim này đã nâng lên 1 tầm cao mới.

Trước kia, hắn tuy
dựa vào rất nhiều thủ đoạn để theo đuổi quỷ ảnh màu trắng kia. Nhưng hắn biết, theo kịch tình đưa đẩy, khủng bố chân chính sẽ sớm buông xuống, khi đó sẽ không còn đối phó dễ dàng như vậy nữa.

Hơn nữa
lúc này luyện khí có điểm tinh tiến khiến hắn ở trong trường cảm giác được 1 tia bất thường!

Nên biết tại thời điểm ở bộ thứ nhất, các diễn viên dùng hết cả thủ đoạn cũng không thể cảm ứng được 1 tia bất thường nào từ phòng học kia và toàn bộ ngôi trường. Nhưng hiện tại lại bất đồng.


Nay hắn
ở bên trong ngôi trường này có cảm giác hoàn toàn khác. Bên trong sở giáo học này mặc dù có ánh mặt trời soi rọi, hắn vẫn sẽ cảm thấy thực tối tăm, trong ngôi trường này nơi nơi đều là âm khí khủng bố, khí tức tử vong có thể nói ở khắp mọi nơi, nguyền rủa tồn tại ở bất cứ 1 góc nào. Nếu Diệp Tưởng nhắm mắt lại, dùng khí để cảm ứng sẽ phát hiện, trường học này dường như bị 1 trường không gian hỗn độn bao phủ. Sâu bên trong hỗn độn chính là tồn tại tà ác, nó được che giấu thật sự rất sâu, rất sâu.


Hơn nữa...... Hắn hiện tại cảm ứng được
ở trong khe hở thời không kia, có 1 loại lực lượng tà ác trước nay chưa từng có. Nó không phải Hạo Thiên kiếm La Hầu cung khi xưa có thể đối phó. Khi đó, cho dù liên hợp tất cả ảnh đế trước mắt, bao gồm cả đám người Long Ngạo Thiên, mọi người phải liều mạng mới có khả năng chống lại. Nếu chỉ dựa vào vài người Diệp Tưởng, Hầu Tước, quả quyết không có khả năng sống sót. Ít nhất sẽ không xuất hiện khả năng có người may mắn còn tồn tại!

Cường đại hay không quyết định có thể sinh tồn
hay không, quyết định có thể đem tuyệt vọng biến thành hi vọng hay không!


Diệp Tưởng không
mê mang cũng không rối rắm. Khi xưa hắn thị phi đúng sai luôn đặt ở vị trí thứ nhất, thậm chí không tiếc đeo lên người gông xiềng, trói buộc lực lượng của chính mình. Nhưng nay hắn sẽ không làm như vậy nữa. Mạnh mẽ mới là thứ cần quan tâm hàng đầu. Thiện lương, yếu đuối là vô cùng đáng cười, vô cùng hèn mọn. Cuối cùng chỉ có thể trở thành con tốt chết trước trong mỗi bộ điện ảnh. Giống như Hoàng Phủ Vô Kỵ vậy, hắn từng đã vô cùng tiếp cận vị trí ảnh đế, nhưng hôm nay chết thê thảm như vậy, ngay cả 1 người nhớ đến hắn, cũng không hề tồn tại.

Trong khoảng thời gian này, hắn
Hầu Tước đã từng đàm phán vài lần với Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên cũng là người biết tiến thối, cừu hận giữa song phương đã xác định, nơi đây không phải chỗ để giải quyết. Huống chi lúc này bên Diệp Tưởng đã có thêm vài vị ảnh đế, là 1 cỗ lực lượng không nhỏ. Long Ngạo Thiên tự nhiên phải lấy đại cục làm trọng, mượn sức lẫn nhau đứng cùng 1 chiến tuyến. Bên trong thống nhất mới có thể nhất trí đối ngoại.


Diệp Tưởng phỏng chừng......
cao trào của bộ phim rất nhanh sẽ tới. Đến thời điểm đó, đám diễn viên hạng 2,3 sẽ chết hết, chỉ sợ số lượng ảnh đế cũng phải giảm xuống.

Mọi người gần đây phải chú ý hành động.” Diệp Tưởng cấp cho đám ngươi ở đây tin tức:“Tận khả năng không được hành động đơn độc, tận lực cam đoan có thể đi lại cùng ảnh đế và diễn viên hạng A, tệ nhất là hai ba diễn viên hạng 2,3 phải đi cùng nhau.”


Nay Diệp Tưởng
đã hoàn toàn đối đãi với đám diễn viên hạng 2,3 như “Pháo hôi”. Đây là chuyện trước kia hắn tuyệt đối không làm. Vũ Sóc đương nhiên hiểu được tâm tình của hắn, cho nên cũng không nói cái gì. Trong hoàn cảnh này còn muốn phát tâm thánh mẫu cứu rỗi mọi người, chỉ sợ ngay cả 1 người cũng không thể may mắn tồn tại.

Những lời này
đã thể hiện hết được tính ác liệt của tình huống hiện tại.


Vũ Sóc tự
nhiên hiểu tâm tính của mọi người cho nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về vấn đề điều tra lịch sử ngôi trường. Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính bốn người hợp lại thành 1 tiểu tổ.


Mà trên bàn cơm cách đó không xa, Tư Mã Đông Hài nhìn chăm chú vào
đám người Diệp Tưởng.


Tư Mã Đông Hài
giống như rối gỗ, giờ phút này vẫn là không có bất cứ biểu tình. Mà ngồi bên cạnh nàng là Cao Thụ ! Đều là hậu cung của Long Ngạo Thiên, Cao Thụ biết rõ Tư Mã Đông Hài là nhân vật như thế nào, cho nên xưa nay đối với nàng cũng là có vài phần kính nhi viễn chi (từ xa trông lại).


Mà Diệp Tinh Vẫn
đang ngồi ở bàn cơm phía sau.


Bên cạnh Diệp Tinh Vẫn Mộc Lam, còn có Mẫn Hà.


Quan hệ giữa Lâm Viễn cùng Dương Hứa Thành, Thẩm Đình Thanh không tồi.


Tầm mắt Diệp Tinh Vẫn đảo qua mấy người, nhìn Mộc Lam, sau đó truyền lại tin tức.


“Diệp Tưởng
lai mạnh lên rồi.”


“Phải không? Đó
là chuyện tốt.”


Mộc Lam tự nhiên không ngại Diệp Tưởng
trở nên mạnh mẽ, chung quy trong bộ phim này, bất cứ thực lực của người nào cũng rất quan trọng, huống chi Diệp Tưởng nay đã là ảnh đế. Nói thực ra, chính bản thân hắn cũng không có tin tưởng có thể sống sót vượt qua bộ phim này.


Mẫn
Hà thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào Mộc Lam, không biết nên nói cái gì mới tốt.


Lúc Diệp Tinh Vẫn còn muốn gửi đi tin tức, bỗng nhiên... kịch bản mới xuất hiện!

Trong đầu,
kịch bản cũ nhanh chóng bị kịch bản mới thay thế! Tình huống có thể nói giống như mở ra 1 tab mới trên trang web.

Tất cả diễn viên trong cantin lúc này đều bắt đầu chăm chú đọc kịch bản!


Lập tức tất cả mọi người
thả chậm tốc độ ăn cơm lại. Tất nhiên người phải nói lời kịch tự nhiên phải ưu tiên đọc lời kịch trước tiên.

Tỉ như...... Diệp Tưởng !


“Ta nói
này......” Diệp Tưởng đem cầu đầu tiên trong kịch bản tụng ra, lúc này hắn còn chưa kịp xem nội dụng phía sau kịch bản.Buổi chiều hôm nay chúng  ta tới nhà Tôn Trọng Phong đi.”


Vũ Sóc
nhìn kịch bản tiếp tục nối theo lời kịch của Tôn Di Hoa:“Tới nhà Tôn Trọng Phong?”


“Ân, dù sao hôm nay là thứ sáu, buổi chiều
không có nhiều tiết học. Lần trước không phải hắn lưu cho chúng ta địa chỉ nhà hắn sao? Hôm nay liền tới tìm hắn đi. Cảm giác, hắn hẳn là người chúng ta cần tìm, là 1 trong những người tương đối hiểu biết về Lý lão sư, hơn nữa ta còn có 1 loại cảm giác...... Hắn tựa hồ như còn biết điều gì đó nữa.”


Vậy...... Cũng được.”


Nói xong lời kịch, đám người Diệp Tưởng bắt đầu đọc đoạn sau của kịch bản.

Nhưng
... càng nhìn... tim lại càng đập thình thịch.


Ở cách đó không xa, Mẫn Hà cũng đã đọc kịch bản, có cảnh phải xuất hiện cùng đám người Diệp Tưởng, nàng không khỏi liếc mắt lại đây !


Nàng......
sẽ cùng Tôn Di Hoa có vài lời qua lại !


Hơn mười phút sau, Mẫn Hà xem xong kịch bản.


Ở cuối cùng kịch bản......


Nàng chết .


Bị kịch bản tuyên án tử hình không phải lần đầu tiên . Thế nhưng mặc kệ có
bao nhiêu lần, diễn viên vẫn không thích xem thứ này.


“Đừng lo lắng.” Mộc Lam
không chút do dự phát tin:“Ta đi cùng ngươi.”


Mẫn Hà chấn động .


“Mộc Lam đại nhân......”


Lúc đám người Diệp Tưởng cơm nước xong, chuẩn bị rời khỏi cantin, Mộc Lam cùng Mẫn Hà đi tới.


“Di Hoa !” Đình Thanh cùng Di Hoa vốn quan hệ rất tốt, cho nên lúc này nàng đến chào hỏi, Vũ Sóc cũng lộ ra
thần sắc vui vẻ.


Có chuyện gì vậy? Đình Thanh?”


“Có thể
để ta... gia nhập vào tiểu tổ của các ngươi hay không
?”