3/17/2017

Posted by Unknown |


“Đại nhân, Mẫn Hà là 1 trong những chiến lực quan trọng của rạp chiếu phim thứ 10 chúng ta, hi vọng đại nhân có thể điều động một vị ảnh đế cùng ta đồng hành !”


Buổi chiều
, trong tiết học thứ nhất Mộc Lam liền đề nghị như thế đối với Long Ngạo Thiên trên bục giảng.

Lý Mẫn Hà là
người Mộc Lam đem lòng yêu, ở rạp chiếu phim thứ 10 đã sớm không còn là bí mật. Long Ngạo Thiên đối Mộc Lam cũng phi thường thưởng thức. Hắn tỏ vẻ nguyện ý trung thành với chính mình, xuất lực cũng không ít. Long ngạo thiên xưa nay làm người thưởng phạt phân minh, đối với người cùng trận doanh không hề keo kệt. Ở phương diện quản lý, hắn tốt hơn nhiều so với An Nguyệt Hình.


Mộc Lam đưa ra
yêu cầu này, mục đích đã rõ tới không thể rõ hơn. Triệu tập chiến lực ảnh đế, chuyện này cần phải được Long Ngạo Thiên cho phép mới được. Hắn tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ. Bất quá nói tới chiến lực ảnh đế, trên thực tế ý tứ của hẳn hiển nhiên là hy vọng Tư Mã Đông Hài có thể viện trợ. Trong bộ điện ảnh này, chiến lực ảnh đế trong hậu cung của Long Ngạo Thiên chỉ có 1 mình Tư Mã Đông Hài!


Bất quá,
chiến lực cấp bậc ảnh đế chung quy quá mức quan trọng, một lần hành động này có tới 3 người tham dự, cho dù là Long Ngạo Thiên cũng phải tính toán cẩn thận 1 phen. Đương nhiên nếu cự tuyệt thỉnh cầu của Mộc Lam, một khi Lý Mẫn Hà xảy ra chuyện, cho dù mặt ngoài Mộc Lam không dám biểu hiện bất mãn, nhưng sự trung tâm trong lòng đới với mình tự nhiên đại suy giảm. Ngược lại nếu đáp ứng hắn, kết quả dù là thế nào thì Mộc Lam đối với mình sẽ càng thêm trung thành. Tại rạp chiếu phim thứ 10, lực ảnh hưởng của Mộc Lam vẫn là không nhỏ. Chung quy ngày xưa An Nguyệt Hình từng trường kỳ uỷ quyền mọi việc cho Mộc Lam. Quyền uy này của hắn đối với việc chưởng quản rạp chiếu phim thứ 10 của mình tuyệt đối có ích.

“Được rồi.” Long Ngạo Thiên
sau khi cân nhắc, Mộc Lam là nhân tài, trong số ảnh đế cũng là 1 danh diễn viên thực lực cường đại, thêm vào Lý Mẫn Hà bên cạnh hắn chính là thu được tâm của 2 ảnh đế, đây quả thực là bút buôn bán có lời.

“Đông Hài,
lần này ngươi phụ trách đi......”


Nhưng
tin nhắn Long Ngạo Thiên gửi đi được 1 nửa, bỗng nhiên hắn chú ý tới ánh mắt của Tư Mã Đông Hài.


Nàng hiện tại......


Đang ở thế giới trong mộng!


Nói đến cùng,
kẻ chúa tể thế giới trong mộng chính là Long Ngạo Thiên. Ôn Vũ Phàm chỉ là 1 bộ phận bị phân tách ra ngoài. Luận về thời gian gia tốc không thể nào so sánh được với Long Ngạo Thiên .


Thế giới ác mộng tầng thứ 8.


Lúc này Tư Mã Đông Hài
đang đứng trước 1 đàn kiến phô thiên cái địa!


Đúng vậy,
chính là kiến !


thời đại trước, danh hào của Tư Mã Đông Hài chính là “Kiến chúa” !


“Kiến chúa” Tư Mã Đông Hài !


Những con kiến nàng đào tạo ra này được xưng là kiến thi ma! Ở thời đại trước, chúng là ác mộng của vô số người! Cho dù là Sa La “Hắc Ám Vương Đình”, đối mặt với kiến thi ma khủng bố cũng phải kiêng kị!


Tư Mã Đông Hài thân là kiến chúa, có thể nói là
kẻ điều khiển tuyệt đối những con kiến này! Mà sự sinh sản của kiến thi ma có thể nói vô cùng khủng bố! Địa Ngục trùng tuy có thể đơn thể sinh sôi, nhưng lại cần hấp thụ tội ác của nhân loại, hơn nữa phải dựa vào tử thể mà mẫu thể cung cấp mới tăng lên được năng lực sinh sản. Thế nhưng bản thân kiến thi ma lại có được năng lực sinh sản cực kỳ khủng bố, loại năng lực này chính là bản năng mà không cần bất cứ chất dinh dưỡng nào! Chỉ cần  thời gian ngắn ngủi, kiến thi ma có thể phát triển với số lượng trên trăm triệu!


Cả 1 thủy triều kiến thi ma có bao nhiêu khủng bố? Căn bản không thể tính toán. Bởi vì kiến thi ma cơ hồ là vô cùng vô tận, không có khả năng diệt sát tận cùng! Cho dù  1 lần bị diệt mấy chục vạn, mấy trăm vạn, cũng có thể dễ dàng lần nữa sinh sôi nảy nở bổ sung. Kiến thi ma này có được năng lực cắn nuốt linh thể, đương nhiên, số lượng của nó tuy đáng sợ, nhưng trong bộ phim này tác dụng có lẽ có hạn chế, tuy nhiên dùng để đối phó với quỷ triều, vẫn là biện pháp tốt nhất !


Thân phận ảnh đế của Tư Mã Đông Hài phần lớn là do kiến thi ma cùng số lượng của nó tạo nên! Bản thể của nàng chính là 1 tổ kiến! Vì thế lúc ấy từng có 1 thuyết pháp, cho dù gặp phải diêm vương cũng còn hơn đối mặt với kiến chúa! Nhục thân là tổ kiến, tự nhiên nàng cũng là Bất Tử chi Thân, mà nếu như làm tổn thương thân thể nàng, tương đương với việc phóng thích 1 số lượng lớn kiến thi ma. Thử nghĩ coi, loại kiến này có thể làm tổn thương linh thể, cho dù ngươi là Bất Tử chi Thân, linh hồn cũng sẽ bị tổn thương !


Tư Mã Đông Hài sở dĩ bình thường
lạnh lẽo giống như con rối gỗ là vì bản thân nàng đã biến thành 1 con kiến chúa chỉ biết hạ mệnh lệnh! Không có nhân tính, tàn khốc vô tình!


Mà lúc này,
gương mặt không chút biểu tình của Tư Mã Đông Hài nhìn chăm chú vào đàn kiến phô thiên cái địa trước mắt, cơ hồ đường chân trời cũng bị kiến thi ma triệt để bao trùm!

Theo
sự ảnh hưởng của thời gian gia tốc, tốc độ sinh sôi của chúng bay vọt kinh người!

Hiện tại đến cùng có bao nhiêu con kiến, đã không thể
liệt kê thành con số rõ ràng!


Hơn nữa, theo
trình độ sinh sôi đạt tới 1 giá trị cực hạn nào đó, sẽ bắt đầu xuất hiện... kiến biến dị!

Kiến thi ma
màu đen giống như những con kiến bình thường khác, thế nhưng kiến biến dị lại là màu đỏ! Xác suất biến dị đại khái chỉ mấy phần vạn, nhưng số lượng kiến thi ma khổng lồ, bởi vậy số lượng kiến đỏ cũng vô số kể! Nhưng khuyết điểm là, kiến đỏ kết hợp với kiến đỏ hay kiến đỏ kết hợp với kiến đen, sức sinh sản bị giảm xuống xa xa không bằng trước! Bất quá có thể khẳng định, kiến đỏ kết hợp với kiến đỏ, sinh ra nhất định cũng là kiến đỏ!


Mà kiến biến dị
đến tột cùng có khác biệt như thế nào thì còn cần thực chiến để nghiệm chứng. Tình huống biến dị có 2 khả năng, 1 là trở nên càng mạnh mẽ, 2 là trở nên càng yếu nhược. Bởi vậy Tư Mã Đông Hài quyết định để 1 bộ phận kiến đỏ chém giết cùng kiến đen từ đó suy đoán ra kẻ nào mạnh mẽ hơn. Số lượng kiến đỏ xa xa không bằng kiến đen, sức sinh sản cũng yếu hơn cho nên chỉ lấy ra 1 số lượng nhất định, thế nhưng Tư Mã Đông Hài vẫn như trước không chút do dự cho kiến đỏ và kiến đen lao vào chém giết.


Kết quả tự nhiên
hiện ra rõ ràng . Kiến đỏ đáng sợ hơn xa so với kiến đen. Kiến đen đơn thể không phải là đối thủ, cho dù mấy trăm kiến đen cũng không thể thôn phệ 1 con kiến đỏ, ngược lại bị kiến đỏ ăn luôn!


Tư Mã Đông Hài
lại quyết định tiến hành thêm một ít thực nghiệm, để phân định xem giữa những cá thể kiến đỏ có khác biệt không, cùng với mở ra trụ cột di truyền học khiến sức sinh sản của kiến đỏ nâng cao lên...

Mà đúng lúc này, nàng thu
được chỉ thị đến từ Long Ngạo Thiên.



Đối với
điều này nàng không tỏ vẻ phản đối. Đây cũng là cơ hội thực chiến tốt nhất cho kiến đỏ. Đối với Tư Mã Đông Hài mà nói, cho dù thực chiến chết đi 1 bộ phận kiến đỏ cũng không sao. Quan trong với nàng chính là thực nghiệm ra sự đáng sợ của chúng!

Mà Diệp Tưởng rất nhanh thu đ
ược tin nhắn Mộc Lam gửi đến , tin tức Tư Mã Đông Hài cũng sẽ tham gia.


Tình cảm giữa Lý Mĩ Gia Vũ Sóc thâm hậu, cho nên nàng từ sớm đã cung cấp không ít tin tức từ thời đại trước cho Vũ Sóc. Mà một trong số đó chính là về “Kiến chúa” Tư Mã Đông Hài . 


“Trước kia, Sa La từng
rất muốn mượn sức Tư Mã Đông Hài, để nàng trở thành sứ đồ của ‘Hắc Ám Vương Đình’, thậm chí nguyện ý để nàng nhận phân phận sứ đồ thủ tịch, thế nhưng đều bị Tư Mã Đông Hài cự tuyệt . Nữ nhân này căn bản không phải là con người, mà chỉ là kiến chúa có ý thức thôn phệ và sinh sôi mà thôi! Bản thể của nàng chính là 1 tổ kiến! Tin tưởng ta đi, cho dù ngươi cường đại cỡ nào, cũng tốt nhất đừng nên trêu trọc nữ nhân Tư Mã Đông Hài này!”


Diệp Tưởng cũng không khỏi
hướng về phía “Kiến chúa” nhìn lại. Hôm nay tuy là minh hữu, nhưng kế tiếp nhất định chính là cừu địch.


Đến thời điểm
đó sẽ như thế nào đây, căn bản không thể nào dự đoán!


Bất quá,
gần đây thực lực của Diệp Tưởng bắt đầu có tiến bộ, chung quy vẫn là nhờ có sự tồn tại của thời gian gia tốc.


Nay,
thực lực của hắn vì bị ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần đã suy yếu đi, bất quá bộ điện ảnh này đối với quy tắc đó có hạn chế không nhỏ, cho nên thực lực của hắn vẫn chưa suy yếu đến tình trạng tồi tệ. Trước mắt tính toán, La Hầu cung là thủ đoạn tầm xa, có thể lưu lại làm đòn sát thủ. Trước mắt hắn vẫn lấy Luyện Khí làm chủ. Luyện Khí là trụ cột của Đạo môn, mà trong đó Thái Âm cùng Thái Dương chi lực chính là cán cân vận hành. Đối với Diệp Tưởng có mệnh cách La Hầu mà nói, tu luyện Thái Âm chi lực ngược lại thuận lợi hơn 1 chút.


Thái Âm cùng Thái Dương
hỗ trợ lẫn nhau, 1 khi đại thành, như vậy ngươi đã bước đi bước đầu tiên trên con đường tu đạo!

Bất quá, hiện tại có một vấn đề.


Người chết là Lý Mẫn Hà. Người này
có tất yếu cần phải cứu? Dưới lập trường của Diệp Tưởng, Lý Mẫn Hà là kí chủ Ác Ma, tự nhiên chết đi càng tốt. Không đi bỏ đá xuống giếng đã coi như không tệ rồi.


Thế nhưng...... Không thể phủ nhận là, Lý Mẫn Hà
đích xác cũng là 1 chiến lực quan trọng !


Có nên...... Cứu nàng hay không?[ chưa xong còn tiếp......]


3/15/2017

Posted by Unknown |


Thế giới mộng.


Diệp Tưởng cầm trong tay Hạo Thiên kiếm, giờ phút này đang thử thông qua điều khiển phi kiếm để tăng lên khí của mình.


Khí tức theo thời gian
nâng cao. Từng ngày dài dòng trôi qua.


“A !”


Theo
1 tiếng rít gào của Diệp Tưởng, thanh kiếm kia đột nhiên quét về tứ phương!


Một đạo kiếm khí
rốt cuộc từ mũi kiếm phóng ra!


Kiếm khí !


Cái gọi là khí chính là căn bản của đạo gia! Bất cứ một diễn viên tu đạo nào cũng phải bắt đầu từ luyện khí.

Khí
cũng chính là thứ căn bản để bọn họ có thể chiến đấu với quỷ hồn.

Trong [ liêu trai chí dị ], hồ tiên quỷ yêu linh tinh xuất hiện trước mặt nhân loại, nếu bản thân nhân loại đó có hạo nhiên chính khí, quỷ tà âm vật đều không thể tới gần!

Tiếp đó, Diệp Tưởng liền tỉnh lại.


Hắn ngồi dậy bước xuống giường,
đi rửa mặt đánh răng, trong quá trình này người khác trong phòng không ai nói với hắn 1 câu. Nguyên bản Kim Kỳ Thụy [ Hoắc Thanh Lam ] ở cùng phòng với hắn không ở đây, không khí cũng trở nên càng quạnh quẽ.


S
áng sớm tới cantin ăn sáng, nhanh chóng tìm thấy vị trí của đám người Hầu Tước, Vũ Sóc, Tích Kính.


Hoàng Phủ Vô Kỵ
chết khiến Tích Kính tự trách bản thân. Lúc ấy nàng bất đắc dĩ chỉ có thể mở hắc động ra nghênh chiến, mà Hoàng Phủ Vô Kỵ hiển nhiên chết đi ngay sau lúc đó. Nếu không phải có Dante cứu nàng, chỉ sợ lúc này nàng khó có thể ngồi tại đây.


Thế nhưng, vì cái gì
lúc ấy nàng lại thảm bại như thế? Thực lực của nàng chính là cấp bậc ảnh đế đó!

Nhìn
thấy Diệp Tưởng bưng khay ăn đi tới, nàng nhất thời không biết nên đối mặt với ba ba như thế nào.  

Đương nhiên, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc
sẽ không trách nàng. Chung quy diễn viên không phải thần, cho dù là ảnh đế cũng không phải muốn là có thể làm được tất cả.


Hơn nữa......
nhận thức của Diệp Tưởng đối với độ khó của bộ phim này đã nâng lên 1 tầm cao mới.

Trước kia, hắn tuy
dựa vào rất nhiều thủ đoạn để theo đuổi quỷ ảnh màu trắng kia. Nhưng hắn biết, theo kịch tình đưa đẩy, khủng bố chân chính sẽ sớm buông xuống, khi đó sẽ không còn đối phó dễ dàng như vậy nữa.

Hơn nữa
lúc này luyện khí có điểm tinh tiến khiến hắn ở trong trường cảm giác được 1 tia bất thường!

Nên biết tại thời điểm ở bộ thứ nhất, các diễn viên dùng hết cả thủ đoạn cũng không thể cảm ứng được 1 tia bất thường nào từ phòng học kia và toàn bộ ngôi trường. Nhưng hiện tại lại bất đồng.


Nay hắn
ở bên trong ngôi trường này có cảm giác hoàn toàn khác. Bên trong sở giáo học này mặc dù có ánh mặt trời soi rọi, hắn vẫn sẽ cảm thấy thực tối tăm, trong ngôi trường này nơi nơi đều là âm khí khủng bố, khí tức tử vong có thể nói ở khắp mọi nơi, nguyền rủa tồn tại ở bất cứ 1 góc nào. Nếu Diệp Tưởng nhắm mắt lại, dùng khí để cảm ứng sẽ phát hiện, trường học này dường như bị 1 trường không gian hỗn độn bao phủ. Sâu bên trong hỗn độn chính là tồn tại tà ác, nó được che giấu thật sự rất sâu, rất sâu.


Hơn nữa...... Hắn hiện tại cảm ứng được
ở trong khe hở thời không kia, có 1 loại lực lượng tà ác trước nay chưa từng có. Nó không phải Hạo Thiên kiếm La Hầu cung khi xưa có thể đối phó. Khi đó, cho dù liên hợp tất cả ảnh đế trước mắt, bao gồm cả đám người Long Ngạo Thiên, mọi người phải liều mạng mới có khả năng chống lại. Nếu chỉ dựa vào vài người Diệp Tưởng, Hầu Tước, quả quyết không có khả năng sống sót. Ít nhất sẽ không xuất hiện khả năng có người may mắn còn tồn tại!

Cường đại hay không quyết định có thể sinh tồn
hay không, quyết định có thể đem tuyệt vọng biến thành hi vọng hay không!


Diệp Tưởng không
mê mang cũng không rối rắm. Khi xưa hắn thị phi đúng sai luôn đặt ở vị trí thứ nhất, thậm chí không tiếc đeo lên người gông xiềng, trói buộc lực lượng của chính mình. Nhưng nay hắn sẽ không làm như vậy nữa. Mạnh mẽ mới là thứ cần quan tâm hàng đầu. Thiện lương, yếu đuối là vô cùng đáng cười, vô cùng hèn mọn. Cuối cùng chỉ có thể trở thành con tốt chết trước trong mỗi bộ điện ảnh. Giống như Hoàng Phủ Vô Kỵ vậy, hắn từng đã vô cùng tiếp cận vị trí ảnh đế, nhưng hôm nay chết thê thảm như vậy, ngay cả 1 người nhớ đến hắn, cũng không hề tồn tại.

Trong khoảng thời gian này, hắn
Hầu Tước đã từng đàm phán vài lần với Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên cũng là người biết tiến thối, cừu hận giữa song phương đã xác định, nơi đây không phải chỗ để giải quyết. Huống chi lúc này bên Diệp Tưởng đã có thêm vài vị ảnh đế, là 1 cỗ lực lượng không nhỏ. Long Ngạo Thiên tự nhiên phải lấy đại cục làm trọng, mượn sức lẫn nhau đứng cùng 1 chiến tuyến. Bên trong thống nhất mới có thể nhất trí đối ngoại.


Diệp Tưởng phỏng chừng......
cao trào của bộ phim rất nhanh sẽ tới. Đến thời điểm đó, đám diễn viên hạng 2,3 sẽ chết hết, chỉ sợ số lượng ảnh đế cũng phải giảm xuống.

Mọi người gần đây phải chú ý hành động.” Diệp Tưởng cấp cho đám ngươi ở đây tin tức:“Tận khả năng không được hành động đơn độc, tận lực cam đoan có thể đi lại cùng ảnh đế và diễn viên hạng A, tệ nhất là hai ba diễn viên hạng 2,3 phải đi cùng nhau.”


Nay Diệp Tưởng
đã hoàn toàn đối đãi với đám diễn viên hạng 2,3 như “Pháo hôi”. Đây là chuyện trước kia hắn tuyệt đối không làm. Vũ Sóc đương nhiên hiểu được tâm tình của hắn, cho nên cũng không nói cái gì. Trong hoàn cảnh này còn muốn phát tâm thánh mẫu cứu rỗi mọi người, chỉ sợ ngay cả 1 người cũng không thể may mắn tồn tại.

Những lời này
đã thể hiện hết được tính ác liệt của tình huống hiện tại.


Vũ Sóc tự
nhiên hiểu tâm tính của mọi người cho nên không tiếp tục đề tài này nữa, mà bắt đầu nói về vấn đề điều tra lịch sử ngôi trường. Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính bốn người hợp lại thành 1 tiểu tổ.


Mà trên bàn cơm cách đó không xa, Tư Mã Đông Hài nhìn chăm chú vào
đám người Diệp Tưởng.


Tư Mã Đông Hài
giống như rối gỗ, giờ phút này vẫn là không có bất cứ biểu tình. Mà ngồi bên cạnh nàng là Cao Thụ ! Đều là hậu cung của Long Ngạo Thiên, Cao Thụ biết rõ Tư Mã Đông Hài là nhân vật như thế nào, cho nên xưa nay đối với nàng cũng là có vài phần kính nhi viễn chi (từ xa trông lại).


Mà Diệp Tinh Vẫn
đang ngồi ở bàn cơm phía sau.


Bên cạnh Diệp Tinh Vẫn Mộc Lam, còn có Mẫn Hà.


Quan hệ giữa Lâm Viễn cùng Dương Hứa Thành, Thẩm Đình Thanh không tồi.


Tầm mắt Diệp Tinh Vẫn đảo qua mấy người, nhìn Mộc Lam, sau đó truyền lại tin tức.


“Diệp Tưởng
lai mạnh lên rồi.”


“Phải không? Đó
là chuyện tốt.”


Mộc Lam tự nhiên không ngại Diệp Tưởng
trở nên mạnh mẽ, chung quy trong bộ phim này, bất cứ thực lực của người nào cũng rất quan trọng, huống chi Diệp Tưởng nay đã là ảnh đế. Nói thực ra, chính bản thân hắn cũng không có tin tưởng có thể sống sót vượt qua bộ phim này.


Mẫn
Hà thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào Mộc Lam, không biết nên nói cái gì mới tốt.


Lúc Diệp Tinh Vẫn còn muốn gửi đi tin tức, bỗng nhiên... kịch bản mới xuất hiện!

Trong đầu,
kịch bản cũ nhanh chóng bị kịch bản mới thay thế! Tình huống có thể nói giống như mở ra 1 tab mới trên trang web.

Tất cả diễn viên trong cantin lúc này đều bắt đầu chăm chú đọc kịch bản!


Lập tức tất cả mọi người
thả chậm tốc độ ăn cơm lại. Tất nhiên người phải nói lời kịch tự nhiên phải ưu tiên đọc lời kịch trước tiên.

Tỉ như...... Diệp Tưởng !


“Ta nói
này......” Diệp Tưởng đem cầu đầu tiên trong kịch bản tụng ra, lúc này hắn còn chưa kịp xem nội dụng phía sau kịch bản.Buổi chiều hôm nay chúng  ta tới nhà Tôn Trọng Phong đi.”


Vũ Sóc
nhìn kịch bản tiếp tục nối theo lời kịch của Tôn Di Hoa:“Tới nhà Tôn Trọng Phong?”


“Ân, dù sao hôm nay là thứ sáu, buổi chiều
không có nhiều tiết học. Lần trước không phải hắn lưu cho chúng ta địa chỉ nhà hắn sao? Hôm nay liền tới tìm hắn đi. Cảm giác, hắn hẳn là người chúng ta cần tìm, là 1 trong những người tương đối hiểu biết về Lý lão sư, hơn nữa ta còn có 1 loại cảm giác...... Hắn tựa hồ như còn biết điều gì đó nữa.”


Vậy...... Cũng được.”


Nói xong lời kịch, đám người Diệp Tưởng bắt đầu đọc đoạn sau của kịch bản.

Nhưng
... càng nhìn... tim lại càng đập thình thịch.


Ở cách đó không xa, Mẫn Hà cũng đã đọc kịch bản, có cảnh phải xuất hiện cùng đám người Diệp Tưởng, nàng không khỏi liếc mắt lại đây !


Nàng......
sẽ cùng Tôn Di Hoa có vài lời qua lại !


Hơn mười phút sau, Mẫn Hà xem xong kịch bản.


Ở cuối cùng kịch bản......


Nàng chết .


Bị kịch bản tuyên án tử hình không phải lần đầu tiên . Thế nhưng mặc kệ có
bao nhiêu lần, diễn viên vẫn không thích xem thứ này.


“Đừng lo lắng.” Mộc Lam
không chút do dự phát tin:“Ta đi cùng ngươi.”


Mẫn Hà chấn động .


“Mộc Lam đại nhân......”


Lúc đám người Diệp Tưởng cơm nước xong, chuẩn bị rời khỏi cantin, Mộc Lam cùng Mẫn Hà đi tới.


“Di Hoa !” Đình Thanh cùng Di Hoa vốn quan hệ rất tốt, cho nên lúc này nàng đến chào hỏi, Vũ Sóc cũng lộ ra
thần sắc vui vẻ.


Có chuyện gì vậy? Đình Thanh?”


“Có thể
để ta... gia nhập vào tiểu tổ của các ngươi hay không
?” 

3/14/2017

Posted by Unknown |






Đó là...... Một bóng dáng màu trắng quỷ dị.


T
ừ trên vách tường rạn nứt... từng chút một chậm rãi di chuyển đến.

Rất nhanh,
bóng trắng kia tới trước mặt hắn.


Trên khuôn mặt đã sớm thối rữa mang theo 1 tia cười, tiếp theo... cái miệng trên gương mặt chậm rãi nứt ra...

Không phải...... Không phải lần đầu tiên
nhìn thấy hình ảnh này......


Ác linh này vẫn luôn tồn tại......


“A !”


Tôn Trọng Phong
từ trên giường đột nhiên rít lên the thé bật dậy.


Thê tử ở 1 bên cũng bị đánh thức, nàng quan tâm vội hỏi:“Anh làm sao vậy, mơ thấy ác mộng sao ?”


“Không có việc gì......” Tôn Trọng Phong lau mồ hôi, nặng nề thở hổn hển
, 2 tay túm chặt viền chăn, ánh mắt mông lung nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài......
trừ những bông tuyết đang rơi, là 1 mảnh yên tĩnh.


Thê tử hắn bật đèn bàn lên, thời gian lúc này là rạng sáng 2 giờ.

Từ sau ngày mấy học đệ học muội ở trường cũ tới tìm anh kể lại sự tình hiệu trưởng tự sát, trong khoảng thời gian này tâm thần anh lúc nào cũng không được yên ah!”


“Tụng Khanh,
em......” Hắn nhìn đồng hồ treo tường, nuốt một ngụm nước miếng, mới phát hiện yết hầu khô khốc,“Lấy giùm anh chén nước.”


“Ân,
chờ chút.”


Thê tử
khoác áo ngoài vào, đi ra bên ngoài bật đèn lại bước xuống phòng bếp lấy nước.

Tôn Trọng Phong lúc này mới phát hiện,
gối đầu của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

“Ta...... Ta đến cùng
là đang làm sao vậy?”


Một ngày đó sau khi hắn gặp học đệ tên là Kim Thư Đông, hắn vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng, hắn trở về thời kỳ ngày xưa còn học trung học, hắn mơ thấy Vĩnh Quân, còn có lão hiệu trưởng.


Nhưng
so với cái này, càng đáng sợ hơn là ở trong mộng, hắn sẽ luôn nhìn thấy 1 quỷ ảnh màu trắng.

Nằm mơ ác mộng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng nhiều ngày liên tục nằm mơ thấy thì thực là kỳ quái. Thời đại này còn chưa có bác sĩ tâm lý, hắn chỉ có thể cho rằng là do ban ngày nghĩ ngợi nhiều quá ban đêm mới nằm mơ thấy. Nhưng......


Nhưng vì cái gì hắn
luôn có 1 loại cảm giác từng quen biết đối với quỷ ảnh kia.

Theo lý thuyết là không có khả năng .
Ba năm trung học, rất nhiều ký ức cho tới bây giờ hắn còn nhớ rất rõ ràng, ba năm trung học đều là những năm khó quên. Nhưng quỷ ảnh màu trắng đó, hắn tìm không thấy 1 chút ký ức nào cả, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy quỷ ảnh đó cực kỳ quen thuộc.

Tổng không có khả năng...... Là
do hắn mất trí nhớ đi?


Thế nhưng, hắn lập tức
nghĩ đến những lời đám người Kim Thư Đông nói với hắn, về những hiện tượng linh dị tinh tinh...

Cho nên, hắn
kể cho bọn họ biết chuyện mà lúc trước Lý Vĩnh Quân từng nói. Kỳ thật sau chuyện ngày hôm đó, hắn vẫn luôn để nó ở trong lòng, vẫn luôn cho rằng, khẳng định là Ngô hiệu trưởng nhìn lầm rồi. Nhưng từ sau đó, hắn lại liên tục năm mơ thấy ác mộng này.


Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?


Hắn bỗng nhiên có một loại cảm ứng......
trường trung học Quảng Nguyệt, có phải ở nơi đó hắn đã quên chuyện gì đó rất quan trọng?

Lúc này, thê tử
hắn cầm cốc nước đi vào phòng, đưa cốc nước cho hắn.

“Uống đi,
hơi nóng chút, cẩn thận.”


“Ân.”


Tôn Trọng Phong
chậm rãi uống nước trong cốc, đầu óc cuối cùng cũng được thả lỏng 1 phen.

“Hô......” Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn
thần sắc lo lắng của thê tử nói:“Tụng Khanh, có làm em sợ không?”


Không có. Bất quá cũng không phải lần đầu tiên , sau ngày hôm đó, anh vẫn cứ như vậy, từ trong mơ la hét tỉnh lại,  người ta bị anh làm cho quen rồi. Mà rốt cục anh đã nằm mơ thấy cái gì?


Anh......”


“Không có khả năng
là do nằm mơ thấy những chuyện lúc đi học đi? Gần đây có phải anh có tâm sự gì không? Nếu có, nói cho em biết đi.”


“Nói như thế nào đâ
y? Gần đây, nhớ lại 1 vài chuyện khi còn học trung học. Hơn nữa, trong mơ luôn nhìn thấy 1 bóng dáng kỳ quái.”


“Bóng dáng?”


“Ân......”


Thời điểm nói tới đây, bàn tay cầm cốc nước của Tôn Trọng Phong không kềm được mà run nhẹ lên. Thậm chí vì thế mà làm cho 1 ít nước sánh ra ngoài.

“Tổng cảm giác,
anh dường như đã từng nhìn thấy bóng dáng đó......”


Lúc này,
ánh sáng bên trong phòng chỉ phát ra từ mỗi chiếc đèn để bàn, không gian có chút mờ tối. Bỗng nhiên 1 cảm giác lành lạnh, quỷ dị tràn tới.

Lời này của anh là có ý gì? Từng gặp qua là sao?


Anh không biết, ở trong mộng lúc nhìn thấy bóng trắng đó, anh không hề có cảm giác là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cảm giác đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cảm giác có thể nói vô cùng quen thuộc. Mà khi tới gần lại cảm giác rất đáng sợ, giống như nhìn thấy ma trong phim...


Một trận gió thổi tới
đập vào bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phát ra từng tiếng đùng đùng.


Anh... anh đang nói cái gì vậy?


Khi học trung học, trong lớp có 1 học sinh tên gọi là Lý Vĩnh Quân.”


“Ân......
em nhớ anh từng có lần đặc biệt nhắc qua người này.”


“Vĩnh Quân hắn
thỉnh thoảng sẽ nói ra vài lời không hiểu. Thế nhưng không biết sao, anh luôn cảm giác những lời của hắn không phải là bịa chuyện. Lúc anh học trung học vẫn luôn có 1 loại cảm giác kỳ quái, Vĩnh Quân hắn, dường như có thể thấy 1 vài thứ mà chúng ta không nhìn thấy.”


“Này......
cái này là gì ah? Nghe vào tai sao giống manga.”


“Hiện tại nghĩ
lại... thời điểm đó...... nếu thật sự không phải do Ngô hiệu trưởng nhìn lầm thì sao?”


Tôn Trọng Phong không khỏi nhớ lại một việc.


Năm đó, t
hời điểm gần tốt nghiệp, Lý Vĩnh Quân từng nói với hắn.


“Trọng Phong
, tương lai sau khi tốt nghiệp ta muốn ghi danh vào học viện sư phạm, sau đó... ta có thể trở về dạy ở trung học Quảng Nguyệt.”


“Ngươi muốn làm
thầy giáo?” Tôn Trọng Phong lúc ấy rất sửng sốt:“Rất ngoài ý muốn ah, bất quá sao ngươi lại muốn trở về Quảng Nguyệt dạy học?”


“Ta luôn cảm giác
tại đây ta dường như mất đi 1 thứ gì đó.”



Thời điểm nói những lời này, đôi mắt hắn nhìn quét qua phòng học trước mắt 1 phen.

“Có ý gì?”


“Ta muốn
tìm lại, muốn tìm lại mà nói chỉ có 1 biện pháp, chính là lưu lại bên trong trường học làm giáo viên. Ta nghĩ có 1 ngày, ta hẳn sẽ tìm ra đáp án.


Tìm lại?


Tìm
cái gì lại?


Lúc ấy, Tôn Trọng Phong căn bản
không hiểu được ý của Lý Vĩnh Quân. Nhưng nay, Lý Vĩnh Quân quả nhiên thực hiện lời nói năm đó, trở thành 1 giáo viên ngữ văn, dạy học tại Quảng Nguyệt, còn trở thành chủ nhiệm lớp.


Tôn Trọng Phong
nẩy ra 1 ý nghĩ, hắn muốn đi tìm Vĩnh Quân. Lại nói, bọn họ đã nhiều năm không liên hệ qua lại, hơn nữa cũng đã lâu rồi hắn chưa về thăm trường cũ.

Nghĩ đến đây,
quỷ ảnh trong mộng khiến hắn rùng mình 1 cái.

Hắn
có chút sợ giấc ngủ . Hắn sợ vạn nhất ngủ đi sẽ lại nằm mơ những thứ đáng sợ.

“Tụng Khanh,
chúng ta có thể... bật đèn ngủ không?”


Lúc nói ra những lời này, hắn có chút ấp úng. Chung quy 1 đại nam nhân lại trước mặt vợ mình nói muốn bật đèn sáng để ngủ, thật sự có chút xấu hổ.

Thê tử
thấy hắn như thế đành thở dài nói:“Tất nhiên.”


Vì thế, hai người
cứ thế nằm xuống.


Trong đầu Tôn Trọng Phong hoàn toàn bị hình ảnh kia chiếm giữ. Ký ức 3 năm trung học nhất nhất hiện lên trong đầu.

Đối
với Tôn Trọng Phong mà nói, ba năm trung học, đủ loại cảm xúc đều có, nhưng so sánh với thời gian mọi người cùng nhau ôn tập nghênh chiến kỳ thi đại học, tình cảm lại càng thêm sâu đậm. Không chỉ như vậy, những ký ức về vị ân sư Ngô Quảng Liệt này đến nay vẫn còn rõ ràng. Nghĩ đến vị ân sư nay đã tạ thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn.


Mặc kệ thế nào,
vẫn phải ngủ tiếp, ngày mai còn phải làm việc. Phụ thân hắn trước kia còn là công nhân xưởng sắt thép, được đãi ngộ phi thường tốt, cho nên có chút của để dành, bằng không hắn không thể mở nổi tiệm bán đồ dụng cụ thể dục này. Sang năm Pháp khai mạc World Cup lần thứ 16, một vài áo cầu thủ hoặc bóng đá linh tinh đều rất dễ bán, cho nên việc làm ăn hàng ngày đang dần tốt lên. Nhưng Kim Thư Đông đến, đảo loạn hoàn toàn cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh của hắn.


Sau một hồi...... Hắn bỗng nhiên nhớ lại
ngày tốt nghiệp.


Trong trí nhớ, ngày đó
lúc chụp ảnh tốt nghiệp...... Hắn đứng ở bên cạnh Vĩnh Quân. Sau đó, hắn......


Hắn lập tức
bật dậy, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra!

Tiếp
đó hắn rút từ bên trong ra 1 quyển album ảnh !


“Làm sao
vậy? Trọng Phong?”


Tôn Trọng Phong mở album
ra, rất nhanh tìm thấy được tấm ảnh chụp tốt nghiệp kia!


Bên trong ảnh hắn đích xác đứng bên cạnh Lý Vĩnh Quân, nhưng trung gian giữa 2 người lại hở ra 1 khoảng cách đủ cho 1 người!


“Ta...... Ta nhớ ra rồi......
thời điểm đó...... ở giữa chúng ta có 1 người!” Hắn há miệng, muốn nói gì đó:“Đúng vậy...... Người kia...... diện mạo người kia......”


“Có phải
giống thế này hay không?”


Tôn Trọng Phong nghe
được câu này liền nhìn về phía thê tử đằng sau lưng, nhưng lộ ra từ trong chăn lại là 1 khuôn mặt thối rữa, tóc tai bù xù. Là ác linh vô số lần xuất hiện trong mộng của hắn!


Ở trong phòng bếp.
Thê tử chân chính của Tôn Trọng Phong cả người lạnh ngắt đổ gục trên mặt đất, trong tay còn cầm 1 chén nước, nước bên trong sớm đã đổ ra lênh láng trên sàn.... [ chưa xong còn tiếp..] 



3/13/2017

Posted by Unknown |
Chương 59: Chấp niệm trở nên càng mạnh

Thanh kiếm gãy này vừa xuất hiện, nhất thời không gian chung quanh bắt đầu sinh ra dấu hiệu vặn vẹo!


Nhìn đoạn kiếm trước mắt, gương mặt tuấn mỹ của Dante lộ ra một tia sáng.


“Tru Tiên...... Mặc dù bị ta tự tay bẻ gãy vẫn không muốn thần phục ta sao? Đệ nhất vũ khí giết người của Thiên Đạo cụm rạp Hoa Hạ, tru giết bao nhiêu tộc loại của ta! Nhưng cho dù có là như thế, ngươi thủy chung đã bị gãy!”


Tru Tiên kiếm chính là chí bảo Tiên Thiên, vũ khí nổi danh trong Đạo Môn!


Dante vĩnh viễn sẽ không quên, lúc trước, tổ đạo sư Thánh Thiên nắm giữ thanh kiếm này cơ hồ đem hắn diệt tận gốc, một khắc khi thần hồn sắp bị câu diệt kia, nếu không phải hắn chém đứt Tru Tiên kiếm, hắn tuyệt đối không thể sống đến bây giờ !


Ngày nay đã không còn ai biết hắn còn sống trên đời này. Tất cả mọi người đều cho rằng, hắn đã cùng Thánh Thiên đạo tổ đồng quy vu tận !


Nhìn thanh Tru Tiên, Dante nghĩ nghĩ cuối cùng nói:“Mà thôi...... Thánh Thiên đạo tổ, ngươi ta tuy rằng là địch, nhưng chung quy cũng chỉ là đứng ở lập trường đối địch mà thôi. Kiếm này, một ngày nào đó đệ tử của ngươi, có thể lại được nhìn thấy 1 lần nữa!”


Tiếp theo hắn liền đem Tru Tiên kiếm biến trở về nhỏ như tú hoa châm, vững vàng nằm trong lòng bàn tay của Dante.


...... Hắn nâng hai tay lên.


Khối thân thể nhân loại này...... đối với hắn mà nói thật sự quá yếu, bị áp chế đến nông nỗi này...... Có thể nói so với con kiến còn không bằng !


Bất quá...... nếu không có khối nhục thân này, lấy trình độ suy yếu của linh hồn hắn khi sống lại, căn bản không thọ được đến bây giờ. Hắn vì đem Tru Tiên kiếm bẻ gãy, cái giá phải trả lớn đến nhường nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng được!


Ngạn ngữ có câu...... Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Chỉ cần hắn còn sống, chung quy sẽ có một ngày. Hắn sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa!


Tiếp theo...... Tích Kính không thể không ở lại thế giới trong mộng tạm thời chờ đợi .


Chỉ là, phạm vi hoạt động của nàng chỉ loanh quanh trong cửa tiệm cắt tóc mà thôi.


Khi nào ta mới có thể đi ra ngoài?”


Tích Kính không đợi được gạn hỏi Dante:“Ta không thể cứ ở mãi trong mộng như thế này được!


“Ngươi sẽ được ra ngoài .” Dante đối chuyện này không để ý chút nào:“Ta không khả năng vĩnh viễn lưu ngươi lại tại đây.”


Tích Kính đã đề cập với Dante rất nhiều vấn đề. Nhưng Dante chưa từng trả lời qua.


Tích Kính có một loại cảm giác, Dante...... Rất mạnh, hắn rất cường đại !


Tất cả không đơn giản chỉ là thực lực hắn biểu hiện ở bên ngoài !


Hắn có phải giống mình, có khả năng chủ động xuyên thời không?

Nhưng Dante sẽ không trả lời nàng.


Dừng lại ở thế giới trong mộng 1 thời gian, khẳng định hiện thực bên ngoài đã trôi qua thời gian rất lâu rồi. Nhưng có một điểm nàng có thể khẳng định. Chỉ có Dante mới có thể đem nàng ra khỏi đây.


Một ngày này......


Ở sâu trong thế giới mộng......


Đây là một huyệt động đen đúa dơ bẩn sâu thẳm.


“Dựa theo đại nhân phân phó, ta đã bắt đầu đào tạo ác ma cấp thấp ở đây, hơn nữa cũng bắt đầu nuôi nấng Địa Ngục trùng.” Beth dẫn đường cho Dante ở bên trong hang động:“Địa Ngục trùng chung quy chỉ là vật xuất hiện bên trong điện ảnh của cụm rạp loại nhỏ, không hẳn có thể thỏa mãn được nhu cầu của đại nhân?


“Không, tuy nó thuộc về cụm rạp loại nhỏ, bất quá ấu sinh thể Ác Ma này có một ưu điểm cự đại. Chính là sức sinh sản đáng sợ, hơn nữa là đơn thể sinh sôi. Trước mắt. Chỉ dựa vào thực lực của khối nhục thân này có rất nhiều hạn chế, cho nên hiện tại vẫn đề ưu tiên xem xét, chính là vấn đề về chất.”


Tại nơi sâu bên trong huyệt động......


Thế giới hắc ám......


Đông nghìn nghịt... không thể đếm được có bao nhiêu Địa Ngục trùng chiếm cứ ở bên dưới !


Địa Ngục trùng có thể từ một cá thể mà sinh sôi nẩy nở, chỉ cần năng lượng Ác Ma hắc ám cung cấp đầy đủ là có thể tự sinh sản với số lượng vô tận. Tại thế giới trong mộng này, thông qua gia tốc thời gian, nhất định có thể tạo ra chủng loại tiến hóa thể.


Trên một vách đá, có dính một đám trứng lớn màu trắng. Đám trứng này đang phát ra ánh sáng đỏ có chút ảm đạm.


“Đây chỉ là một đám ác ma cấp thấp mới được tạo ra.” Beth hướng Dante tiến hành báo cáo:“Được đào tạo đồng bộ với Địa Ngục trùng . Bởi vì là Ác Ma cấp thấp nhất, cho nên phí tổn đào tạo rất thấp, số lượng có thể cam đoan .” Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com


Loại Ác Ma như thế này, nếu để Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng đến đối phó, căn bản không phí bao nhiêu sức lực. Thế nhưng Ác Ma địa vị cao giai lại khác, trước mắt năng lực đào tạo vẫn chưa thể đạt đến . Cho nên, không bằng dựa vào số lượng để tạo nên chất biến. Cần hao phí bao nhiêu thời gian, với gia tốc thời gian đều có thể hoàn thành được.


“Đại nhân !”


Phía trên trùng huyệt đông nghìn nghịt kia, hai nam tử đang đứng. Cả 2 đều là người Tây phương da trắng, một là thanh niên đầu trọc, người kia là trung niên râu tóc rậm rạp.


“Quint, Descarter.” Dante đi tới, hai người cung kính hành lễ.


“Đại nhân,” thanh niên đầu trọc lập tức nói:“ lực sinh sản của Địa Ngục trùng thật sự là đáng sợ ! Bất quá, đã xác nhận, đích xác ‘Đồng loại’ của chúng ta”

Dante nhìn ba thủ hạ trước mắt, gật gật đầu.


Ba người này đều là Ác Ma kí chủ, nguyên bản cũng đều là diễn viên, mà nay đã trở thành bộ hạ của hắn.


“Chỉ cần là ‘Đồng loại’ của chúng ta là được .” Vấn đề Dante quan tâm chỉ có vậy.“Bất quá, vẫn nên đẩy nhanh khả năng sinh sôi nẩy nở của Địa Ngục trùng. Đến thời điểm, ta sẽ cần chúng nó .”


Diễn viên bình thường không ai dám để Địa Ngục trùng sinh sôi nẩy nở đến loại tình trạng như thế này . Một khi Địa Ngục trùng tiến hóa thành trùng trưởng thành, như vậy sẽ chính là Ác Ma địa vị cao giai, tự nhiên sẽ thoát khỏi khống chế của diễn viên. Nhưng với...... Dante lại hoàn toàn khác.


Chỉ cần là “Ác Ma”, hắn tin tưởng bản thân có thể khống chế được !


Rốt cuộc......


“Ngươi có thể đi rồi.”


Tích Kính đang ngồi trên ghế trong cửa hiệu cắt tóc, bỗng nghe được phía sau truyền đến thanh âm.


Nàng quay đầu lại, Dante đã đứng ở đó .


“Ngươi làm rất tốt. Trong khoảng thời gian này chưa rời khỏi cửa tiệm cắt tóc nửa bước.”


“Ân......” Tích Kính nhẹ nhàng thở ra:“Ta có thể đi?”


“Được.” Dante vươn một ngón tay, đối với không khí trước mắt điểm một cái, một khe nứt không gian đã bị hắn xé ra.


“Ngươi đi đi.”


Nhìn cái khe bị xé ra, Tích Kính rốt cuộc tin tưởng hắn đích xác muốn thả nàng trở về, vì thế đối với hắn khom người chào.


“Cám ơn ngươi , Dante.”


“Không cần cảm tạ.”


Không cần cảm tạ ta......


Bởi vì về sau...... Ngươi sẽ hận không thể giết ta......


Tích Kính chậm rãi đi đến miệng cái khe kia, nhìn thoáng qua Dante, rồi quay lưng bước vào trong. Tiếp đó cái khe liền chậm rãi tiêu thất.


“Tích...... Tích Kính?”


Khi Tích Kính lần nữa xuất hiện, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đã ở ngay trước mắt nàng.

Vũ Sóc không nhiều lời, ôm nàng thực chặt vào lòng !


Trên thực tế...... Đối với Vũ Sóc, Tích Kính vừa biến mất chỉ trong vỏn vẹn một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.


Nhưng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi này, đã đủ khiến nàng sốt ruột không thôi !


Thực may...... Hoàn hảo, ngươi không có việc gì......”


Hành động cứu vớt Hoàng Phủ Vô Kỵ, cuối cùng vẫn là thất bại.


Thế nhưng, tồn tại của Hoàng Phủ Vô Kỵ trong đầu Vũ Sóc cùng Mĩ Gia đã triệt để biến mất . Không còn bất cứ ai nhớ đến người này. Cho nên, Mĩ Gia cũng sẽ không chỉ trích Vũ Sóc. Vũ Sóc cũng không nhớ đã từng hứa hẹn với nàng chuyện .


Giải Trác Hòa, người này cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.

Hoàng Phủ Vô Kỵ, vẫn lạc !


Hắn ngày xưa từng một độ gần tiếp cận tới trình độ ảnh đế, từng có thể đạt được huy hoàng vô tận, nhưng bởi vì bị Triệu Không Ảnh đánh cắp ác linh di động, do đó không thể gượng dậy nổi ! Cuối cùng, đến hôm nay lại có kết cục bi thảm như vậy!


Phim kinh dị chân thật, chính là tàn khốc như thế.


Đêm nay, sau khi đưa Vũ Sóc cùng Tích Kính trở về ký túc xá, Diệp Tưởng trở lại phòng của mình.


Hắn...... vẫn còn chưa đủ mạnh !


Còn chưa đủ cường đại !


Mặc dù có được vô gian nghiệp hỏa, trừ tà thần lôi, mặc dù có được Lục Đạo chuyển luân, có thể khống chế bản mạng phi kiếm, nhưng...... Hắn vẫn như trước không đủ cường đại !


Thủ phạm phía sau tất cả nguyền rủa, hắn căn bản không chạm đến được !


Tiến vào trong mộng, thời điểm hắn tỉnh lại, trước mắt  là một mảnh tường mọc đầy cỏ.


Nghĩ đến, đây là ưu đãi Vũ Phàm dành cho hắn.


Tại đây, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một lát .


Chỉ là...... Hiện tại, hắn còn thời gian để nghỉ ngơi sao?


Hoàng Phủ Vô Kỵ cuối cùng đã chết. Lại thêm một diễn viên hạng A ra đi. Về sau, sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa đây?


Diệp Tưởng nắm chặt hai tay.


Chấp niệm muốn trở nên mạnh mẽ từ trong [gia tộc Nightliar 3] đã trở nên vô cùng kiên định . Một khắc kia hắn rốt cuộc biết, mạnh và yếu, đến tột cùng có khoảng cách lớn đến nhường nào ! Mặc dù lấy khoảng cách giữa Địa Ngục Thiên Đường, cũng không thể nào so sánh !


Khi lực lượng đủ cường đại, kiếp nạn sẽ không còn là kiếp nạn, mà hắn cũng có đủ năng lực bảo vệ thê nữ !


Hắn, từ khi chào đời cho tới nay, lần đầu tiên ý thức được...... bản thân nhỏ yếu cũng chính là một loại tội.


Hắn nhớ lại lời Long Ngạo Thiên ngày xưa, chỉ có cường đại, mới có thể định nghĩa thiện ác. Hắn từng cho rằng đó là sai lầm , nhưng hiện tại nghĩ lại, người sai, kỳ thật là hắn.


Nghĩ đến đây, Hạo Thiên kiếm nhất thời hiện ra trước mặt!


Hai mắt Diệp Tưởng ngưng lại khi nhìn thanh phi kiếm này, đồng thời, phía sau xuất hiện Lục Đạo chuyển luân !


Hắn đem kiếm, cầm chặt trong tay !


“Vũ Phàm...... Tiến hành gia tốc thời gian đi. Ta không có thời gian nghỉ ngơi......”


“Ta muốn trở thành...... một diễn viên cường đại nhất so với tất cả rạp chiếu phim Địa Ngục! Phải đạt đến trình độ như vậy, ta mới có được quang hoàn nhân vật chính cường đại nhất!”[ chưa xong còn tiếp..]


ps: Beth là người đã chết trong The Walking Dead mùa
thứ năm tại bệnh viện...... Thiên sát hành thi biên kịch, đưa ta muội tử ! 


Posted by Unknown |




Mưa vẫn như trước không ngừng rơi.


Tích Kính
rất thích mưa, lý do rất đơn giản, vì trong tên của mẫu thân có 1 chữ “Vũ”.


Lần đầu tiên nàng biết, thế giới mình đang sống đây chỉ là 1 bộ điện ảnh, cha mẹ nàng chỉ là 2 diễn viên, nàng cảm thấy thực vớ vẩn. Thân nhân của mình lại chỉ là diễn viên, thế giới rộng lớn này lại là 1 bộ phim, cái này là loại trào phúng lớn lao cỡ nào?

Nếu thật là như thế, như vậ
y nàng đối với cha mẹ mà nói, là cái gì? Có phải cũng chỉ là 1 nhân vật giả dối trong 1 thế giới điện ảnh hay không?

Cha mẹ nàng không phải Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa, mà là Diệp Tưởng cùng Bạch Vũ Sóc!


Nàng
không phải họ Tôn, cũng không phải họ kim. Như vậy, nàng căn bản ở nơi nào?


Nàng......


Hoàng Phủ Vô Kỵ giờ phút này đã tuyệt vọng. Sinh mệnh giống như
ngọn nến sắp tắt, tử vong sẽ hàng lâm trong chốc lát, sau đó hắn sẽ bị người ta quên đi!

Hắn chung quy không phải nhân vật chính...... Không có
quang hoàn nhân vật chính!


Theo
độ khó từng bộ phim tăng lên, sai biệt giữa nhân vật chính dự khuyết nhân vật chính sẽ không ngừng mở rộng. Không có quang hoàn, thực lực lại nhỏ yếu, chung quy sẽ chết giống như 1 con kiến!


Mỗi một diễn viên rạp chiếu phim Linh độ nhìn Hoàng Phủ Vô Kỵ sắp chết đi đều không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ thốt lên 1 câu “Nga, lại có 1 diễn viên phụ sắp chết”. Bọn hắn đã thói quen dùng thái độ như thế khi xem 1 bộ điện ảnh, cho dù bộ điện ảnh đó có là hiện thực, bọn hắn vẫn có thể thản nhiên ăn bỏng ngô, uống coca, cho dù bọn hắn cũng từng đã có thời là 1 diễn viên phụ giống thế... chỉ có trở thành nhân vật chính mới có năng lực tìm kiếm 1 tia sinh cơ trong phim kinh dị. Từ nhân vật chính trở xuống... nhất định chỉ có thể làm nền, cũng chú định sẽ bị đào thải!

Tịch Thâm Dạ chính là như thế.


Thế nhưng
vào đúng lúc ấy. Khi thấy thân ảnh Tích Kính xuất hiện phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ, ánh mắt nàng lộ ra 1 tia sửng sốt.


“Nàng......”


Tích Kính một phen kéo thân thể Hoàng Phủ Vô Kỵ, theo sau
liền đem hắn kéo vào trong hắc động !


Nhìn
thấy 1 màn này, Ám Hà lập tức minh bạch!


Mở đầu điện ảnh Hoàng Phủ biến mất không phải chết đi...... Mà là bị kéo vào hắc động ! thế nhưng bởi vì góc độ hình ảnh cho nên làm chúng ta không phát hiện ra!


tại 1 mặt khác của hắc động, chính là tiệm thuê sách mà Kim Thư Đông thường xuyên ghé đến !


Cắn chặt răng
, Tích Kính nhìn bên ngoài hắc động, lão chủ tiệm thuê sách đang ngồi ăn mỳ, xem tiết mục ngày HongKong trở về trên TV. Lão đang chuẩn bị đứng lên bỏ ra ngoài......


Lão bản nhìn TV, lại hướng tới giá sách bên cạnh nhìn qua.


Sau đó...... Hắn
liền nhìn thấy......


Một
thiếu nữ ướt sũng đang đứng trước giá sách, đầu cúi thấp!

Hoàng Phủ Vô Kỵ
trong hắc động thiếu chút nữa hít một ngụm khí lạnh !


Lão bản
lúc này hoảng sợ không thôi. Bởi vì hắn vừa rồi mới chỉ rời tầm mắt khỏi giá sách có 1 chút liếc lên TV mà thôi! Thiếu nữ này đi vào lúc nào vậy?

Nàng
sao không chọn sách mà chỉ cúi đầu?


Trái tim lão bản nhảy dựng lên, hỏi 1 câu:“Đồng học?”


Nhưng
... người kia căn bản không đáp lại.


Thiếu nữ chỉ cúi đầu, giọt nước
theo từng lọn tóc không ngừng rơi xuống, gương mặt bị che đi không nhìn rõ. Loại cảm giác này thật sự quá mức quỷ dị!


Lúc này.
Trên TV , Đặng Tiểu Bình đang nói chuyện bỗng màn hình tắt phụt!


Lão bản
lại càng sợ tới mức không nhẹ!


Một màn này, đối
với Tích Kính mà nói, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhưng đối với các diễn viên rạp chiếu phim linh độ mà nói, tuyệt đối không hề xa lạ!

Đồng học kia, nếu ngươi không mua sách... có thể rời đi được không?... Nước trên người ngươi làm ướt sàn nhà của ta....”


Lão bản
chà xát 2 lòng bàn tay với nhau, trong giọng nói có chút cầu khẩn.

Nhưng
thiếu nữ kia lại quỷ dị...... Bắt đầu cử động thân thể !


vị trí nàng hướng tới...... Vừa vặn là chỗ cửa ra của hắc động !


Tích Kính giờ phút này
rất khẩn trương, nàng sẵn sàng tùy thời có thể lấy ra Tử Thần liêm đao chiến một trận.


Lão bản
nhìn thấy thiếu nữ kia cử động lại càng cảm thấy quỷ dị hơn, thiếu nữ kia thủy chung vẫn không có ngẩng đầu lên!

Này... ngươi đang tìm cái gì sao?”


Thế nhưng, thiếu nữ lại không nói lời nào.


Lão bản nghĩ, không phải
chỉ là 1 thiếu nữ thôi sao, sợ cái gì !


Vì thế hắn liền
đi qua chỗ thiếu nữ. Mà lúc này, hắn cảm giác có cái gì đó vừa lăn tới chân mình.


Lão bản cúi đầu......


Cái kia... cư nhiên là 1 con mắt!


Lần này
làm lão bản sợ không nhẹ, mà thiếu nữ lúc này cũng ngẩng đầu lên... bất quá, 2 hốc mắt nàng chỉ là 2 lỗ đen!

Tiếp theo thiếu nữ liền lao tới đây!


Tích Kính
trong 1 giây đó xé hắc động, phóng thích huyết tinh xiềng xích!


Huyết tinh xiềng xích đem nữ quỷ tầng tầng khóa chặt !
Tử Thần liêm đao giơ lên cao chém mạnh xuống!


Nàng tất yếu
phải chống đỡ đến khi bản thân tiếp tục xuyên việt!

Nhưng......
từ khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ khiến Tích Kính cảm giác có 1 tia không ổn......


Gương mặt nữ quỷ đã bị Tử Thần liêm đao chém thành hai đoạn, thế nhưng nữ quỷ vẫn như trước phát ra 1 nụ cười dữ tợn khiến người ta không rét mà run !


Ở trong này, Diệp Tưởng
Vũ Sóc đều không cứu được nàng !


Ngay tại lúc nàng cho rằng bản thân phải chết không cần nghi ngờ thì... nàng bỗng nhiên mất đi ý thức, ngất đi...

Không biết
trôi qua thời gian bao lâu......


Nàng lần nữa tỉnh lại.


Nơi này là trong 1 tiệm cắt tóc nho nhỏ !


“Ngươi
đã tỉnh?”


Nàng lập tức đem tầm mắt
rời tới nơi phát ra thanh âm, nhìn thấy có 1 nam tử mặc hắc y đang ngồi bên cạnh mình, trên tay nam tử còn cầm 1 bản thư tịch [ Thần Khúc ].


“Đi đến nơi này
phải vứt bỏ hết thảy lo sợ; Đi đến nơi này tất yếu phải trừ bỏ hết thảy cảm xúc nhát gan. Chúng ta đã đến địa phương mà ta từng nói với ngươi, ở trong này ngươi sẽ nhìn thấy 1 vài quỷ hồn gào thét thê thương, bởi vì bọn họ đã đánh mất tâm trí của mình.”



Tích Kính
hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì?


“Dan...... Dante ! là ngươi?”


“Hắn lập tức dùng tay hắn kéo
tay của ta, vẻ mặt ôn hoà, mang ta đi xem không ít bí mật trên thế gian.”


Hắn
khép bổn thư trong tay lại.


“Trên đây...... Là
đoạn Dante [ Thần Khúc ] trong [ Địa Ngục chi môn ].” Dante vuốt ve bản [ Thần Khúc ] trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn qua Tích Kính, nói:“Lại gặp mặt, Diệp Tích Kính.”


Diệp Tích Kính?


Tích Kính mấp máy môi, nói:“Là ngươi...... Đã cứu ta?”


“Bằng không mà nói...... Ngươi cho rằng là ai đâ
y? Nơi này là thế giới trong mộng của mẫu thân ta. Ngươi liền ở nơi này 1 đoạn thời gian đi.”


Tích Kính đối với Dante thủy chung
vẫn luôn mang theo một tia cảnh giới. Nam nhân này quá mức thần bí .


Về phần mẹ đẻ
của hắn Ôn Vũ Phàm, Tích Kính lại cơ hồ không hiểu được bao nhiêu. Chung quy thời điểm nàng sinh ra, Ôn Vũ Phàm đã chết trong [gia tộc Nightliar 3]. Cho nên nàng chỉ ngẫu nhiên nghe cữu cữu [ Hầu Tước ] đề cập qua, cơ hồ không có bất cứ ấn tượng.


Mà hắn, chính là
vì lịch sử thay đổi, Ôn Vũ Phàm có thể tiếp tục sinh tồn cho nên mới sinh ra.

Tích Kính đối với
điều này cảm giác có chút quỷ dị.


“Còn có, cho ngươi
1 lời khuyên,” Dante khép bổn thư lại, nói:“Đừng rời khỏi cửa tiệm cắt tóc này.”


Sau đó, hắn hướng ra bên ngoài mà đi.


Tích Kính muốn nói cái gì
đó, nhưng Dante không cho nàng cơ hội này.

Bước ra khỏi cửa tiệm cắt tóc, bên ngoài là...... tiểu khu trước kia mẫu thân cư ngụ.

Không biết
bước đi bao lâu, hắn phỏng chừng cự ly không sai biệt lắm , vì thế nói:“Beth?”


Một thiếu nữ tóc vàng xuất hiện phía sau Dante, cung kính
hỏi:“Có gì phân phó? Đại nhân?”


“Chiếu cố
tốt thiếu nữ ở cửa tiệm cắt tóc kia, không được có chút sai lầm nào.”


“Vâng !”


“Còn có......
vài đại năng tam trọng môn của Địa Ngục Thiên Đường kia, không quan trắc tới  sự tồn tại của ta chứ?”


“Sẽ không. Ta tin tưởng, đa số đại năng tam trọng môn đều tin tưởng đại nhân ngươi đã chết
trong cuốc chiến kia. Cho dù có người vẫn không chết nhân tâm, năng lực của bọn họ có cường đại cỡ nào cũng vô pháp đi đến loại cụm rạp nhỏ này. Đại nhân có thể yên tâm ở đây phát triển thế lực.


“Ngươi làm rất tốt. Như vậy...... Tiếp tục đào tạo tân Ác Ma. Còn có,
ta cảm thấy rất hứng thú với ‘Địa Ngục trùng’. Hy vọng ngươi mau chóng có thành quả nghiên cứu. Cái loại như ‘An Nguyệt Hình’ cư nhiên cũng dám nhận xằng là ‘Satan’, thật làm cho ‘Ác Ma’ chúng ta mất mặt.”


Vâng, ta đã biết.”


Theo sau, thiếu nữ tóc vàng tên là Beth
liền cứ thế biến mất ở sau lưng Dante.


Bàn tay Dante hơi nâng lên, từ trong lòng bàn tay của hắn, một thứ gì đó nhỏ như 1 cây tú hoa châm hiện ra, sau đó nó lập tức đón gió lớn lên...

Biến hóa thành......


Một
mảnh kiếm gãy ![ chưa xong còn tiếp..]