3/14/2017

Posted by Unknown |






Đó là...... Một bóng dáng màu trắng quỷ dị.


T
ừ trên vách tường rạn nứt... từng chút một chậm rãi di chuyển đến.

Rất nhanh,
bóng trắng kia tới trước mặt hắn.


Trên khuôn mặt đã sớm thối rữa mang theo 1 tia cười, tiếp theo... cái miệng trên gương mặt chậm rãi nứt ra...

Không phải...... Không phải lần đầu tiên
nhìn thấy hình ảnh này......


Ác linh này vẫn luôn tồn tại......


“A !”


Tôn Trọng Phong
từ trên giường đột nhiên rít lên the thé bật dậy.


Thê tử ở 1 bên cũng bị đánh thức, nàng quan tâm vội hỏi:“Anh làm sao vậy, mơ thấy ác mộng sao ?”


“Không có việc gì......” Tôn Trọng Phong lau mồ hôi, nặng nề thở hổn hển
, 2 tay túm chặt viền chăn, ánh mắt mông lung nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài......
trừ những bông tuyết đang rơi, là 1 mảnh yên tĩnh.


Thê tử hắn bật đèn bàn lên, thời gian lúc này là rạng sáng 2 giờ.

Từ sau ngày mấy học đệ học muội ở trường cũ tới tìm anh kể lại sự tình hiệu trưởng tự sát, trong khoảng thời gian này tâm thần anh lúc nào cũng không được yên ah!”


“Tụng Khanh,
em......” Hắn nhìn đồng hồ treo tường, nuốt một ngụm nước miếng, mới phát hiện yết hầu khô khốc,“Lấy giùm anh chén nước.”


“Ân,
chờ chút.”


Thê tử
khoác áo ngoài vào, đi ra bên ngoài bật đèn lại bước xuống phòng bếp lấy nước.

Tôn Trọng Phong lúc này mới phát hiện,
gối đầu của hắn đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.

“Ta...... Ta đến cùng
là đang làm sao vậy?”


Một ngày đó sau khi hắn gặp học đệ tên là Kim Thư Đông, hắn vẫn luôn nằm mơ thấy ác mộng. Trong mộng, hắn trở về thời kỳ ngày xưa còn học trung học, hắn mơ thấy Vĩnh Quân, còn có lão hiệu trưởng.


Nhưng
so với cái này, càng đáng sợ hơn là ở trong mộng, hắn sẽ luôn nhìn thấy 1 quỷ ảnh màu trắng.

Nằm mơ ác mộng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng nhiều ngày liên tục nằm mơ thấy thì thực là kỳ quái. Thời đại này còn chưa có bác sĩ tâm lý, hắn chỉ có thể cho rằng là do ban ngày nghĩ ngợi nhiều quá ban đêm mới nằm mơ thấy. Nhưng......


Nhưng vì cái gì hắn
luôn có 1 loại cảm giác từng quen biết đối với quỷ ảnh kia.

Theo lý thuyết là không có khả năng .
Ba năm trung học, rất nhiều ký ức cho tới bây giờ hắn còn nhớ rất rõ ràng, ba năm trung học đều là những năm khó quên. Nhưng quỷ ảnh màu trắng đó, hắn tìm không thấy 1 chút ký ức nào cả, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy quỷ ảnh đó cực kỳ quen thuộc.

Tổng không có khả năng...... Là
do hắn mất trí nhớ đi?


Thế nhưng, hắn lập tức
nghĩ đến những lời đám người Kim Thư Đông nói với hắn, về những hiện tượng linh dị tinh tinh...

Cho nên, hắn
kể cho bọn họ biết chuyện mà lúc trước Lý Vĩnh Quân từng nói. Kỳ thật sau chuyện ngày hôm đó, hắn vẫn luôn để nó ở trong lòng, vẫn luôn cho rằng, khẳng định là Ngô hiệu trưởng nhìn lầm rồi. Nhưng từ sau đó, hắn lại liên tục năm mơ thấy ác mộng này.


Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?


Hắn bỗng nhiên có một loại cảm ứng......
trường trung học Quảng Nguyệt, có phải ở nơi đó hắn đã quên chuyện gì đó rất quan trọng?

Lúc này, thê tử
hắn cầm cốc nước đi vào phòng, đưa cốc nước cho hắn.

“Uống đi,
hơi nóng chút, cẩn thận.”


“Ân.”


Tôn Trọng Phong
chậm rãi uống nước trong cốc, đầu óc cuối cùng cũng được thả lỏng 1 phen.

“Hô......” Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn
thần sắc lo lắng của thê tử nói:“Tụng Khanh, có làm em sợ không?”


Không có. Bất quá cũng không phải lần đầu tiên , sau ngày hôm đó, anh vẫn cứ như vậy, từ trong mơ la hét tỉnh lại,  người ta bị anh làm cho quen rồi. Mà rốt cục anh đã nằm mơ thấy cái gì?


Anh......”


“Không có khả năng
là do nằm mơ thấy những chuyện lúc đi học đi? Gần đây có phải anh có tâm sự gì không? Nếu có, nói cho em biết đi.”


“Nói như thế nào đâ
y? Gần đây, nhớ lại 1 vài chuyện khi còn học trung học. Hơn nữa, trong mơ luôn nhìn thấy 1 bóng dáng kỳ quái.”


“Bóng dáng?”


“Ân......”


Thời điểm nói tới đây, bàn tay cầm cốc nước của Tôn Trọng Phong không kềm được mà run nhẹ lên. Thậm chí vì thế mà làm cho 1 ít nước sánh ra ngoài.

“Tổng cảm giác,
anh dường như đã từng nhìn thấy bóng dáng đó......”


Lúc này,
ánh sáng bên trong phòng chỉ phát ra từ mỗi chiếc đèn để bàn, không gian có chút mờ tối. Bỗng nhiên 1 cảm giác lành lạnh, quỷ dị tràn tới.

Lời này của anh là có ý gì? Từng gặp qua là sao?


Anh không biết, ở trong mộng lúc nhìn thấy bóng trắng đó, anh không hề có cảm giác là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cảm giác đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, cảm giác có thể nói vô cùng quen thuộc. Mà khi tới gần lại cảm giác rất đáng sợ, giống như nhìn thấy ma trong phim...


Một trận gió thổi tới
đập vào bên ngoài cửa sổ thủy tinh, phát ra từng tiếng đùng đùng.


Anh... anh đang nói cái gì vậy?


Khi học trung học, trong lớp có 1 học sinh tên gọi là Lý Vĩnh Quân.”


“Ân......
em nhớ anh từng có lần đặc biệt nhắc qua người này.”


“Vĩnh Quân hắn
thỉnh thoảng sẽ nói ra vài lời không hiểu. Thế nhưng không biết sao, anh luôn cảm giác những lời của hắn không phải là bịa chuyện. Lúc anh học trung học vẫn luôn có 1 loại cảm giác kỳ quái, Vĩnh Quân hắn, dường như có thể thấy 1 vài thứ mà chúng ta không nhìn thấy.”


“Này......
cái này là gì ah? Nghe vào tai sao giống manga.”


“Hiện tại nghĩ
lại... thời điểm đó...... nếu thật sự không phải do Ngô hiệu trưởng nhìn lầm thì sao?”


Tôn Trọng Phong không khỏi nhớ lại một việc.


Năm đó, t
hời điểm gần tốt nghiệp, Lý Vĩnh Quân từng nói với hắn.


“Trọng Phong
, tương lai sau khi tốt nghiệp ta muốn ghi danh vào học viện sư phạm, sau đó... ta có thể trở về dạy ở trung học Quảng Nguyệt.”


“Ngươi muốn làm
thầy giáo?” Tôn Trọng Phong lúc ấy rất sửng sốt:“Rất ngoài ý muốn ah, bất quá sao ngươi lại muốn trở về Quảng Nguyệt dạy học?”


“Ta luôn cảm giác
tại đây ta dường như mất đi 1 thứ gì đó.”



Thời điểm nói những lời này, đôi mắt hắn nhìn quét qua phòng học trước mắt 1 phen.

“Có ý gì?”


“Ta muốn
tìm lại, muốn tìm lại mà nói chỉ có 1 biện pháp, chính là lưu lại bên trong trường học làm giáo viên. Ta nghĩ có 1 ngày, ta hẳn sẽ tìm ra đáp án.


Tìm lại?


Tìm
cái gì lại?


Lúc ấy, Tôn Trọng Phong căn bản
không hiểu được ý của Lý Vĩnh Quân. Nhưng nay, Lý Vĩnh Quân quả nhiên thực hiện lời nói năm đó, trở thành 1 giáo viên ngữ văn, dạy học tại Quảng Nguyệt, còn trở thành chủ nhiệm lớp.


Tôn Trọng Phong
nẩy ra 1 ý nghĩ, hắn muốn đi tìm Vĩnh Quân. Lại nói, bọn họ đã nhiều năm không liên hệ qua lại, hơn nữa cũng đã lâu rồi hắn chưa về thăm trường cũ.

Nghĩ đến đây,
quỷ ảnh trong mộng khiến hắn rùng mình 1 cái.

Hắn
có chút sợ giấc ngủ . Hắn sợ vạn nhất ngủ đi sẽ lại nằm mơ những thứ đáng sợ.

“Tụng Khanh,
chúng ta có thể... bật đèn ngủ không?”


Lúc nói ra những lời này, hắn có chút ấp úng. Chung quy 1 đại nam nhân lại trước mặt vợ mình nói muốn bật đèn sáng để ngủ, thật sự có chút xấu hổ.

Thê tử
thấy hắn như thế đành thở dài nói:“Tất nhiên.”


Vì thế, hai người
cứ thế nằm xuống.


Trong đầu Tôn Trọng Phong hoàn toàn bị hình ảnh kia chiếm giữ. Ký ức 3 năm trung học nhất nhất hiện lên trong đầu.

Đối
với Tôn Trọng Phong mà nói, ba năm trung học, đủ loại cảm xúc đều có, nhưng so sánh với thời gian mọi người cùng nhau ôn tập nghênh chiến kỳ thi đại học, tình cảm lại càng thêm sâu đậm. Không chỉ như vậy, những ký ức về vị ân sư Ngô Quảng Liệt này đến nay vẫn còn rõ ràng. Nghĩ đến vị ân sư nay đã tạ thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn.


Mặc kệ thế nào,
vẫn phải ngủ tiếp, ngày mai còn phải làm việc. Phụ thân hắn trước kia còn là công nhân xưởng sắt thép, được đãi ngộ phi thường tốt, cho nên có chút của để dành, bằng không hắn không thể mở nổi tiệm bán đồ dụng cụ thể dục này. Sang năm Pháp khai mạc World Cup lần thứ 16, một vài áo cầu thủ hoặc bóng đá linh tinh đều rất dễ bán, cho nên việc làm ăn hàng ngày đang dần tốt lên. Nhưng Kim Thư Đông đến, đảo loạn hoàn toàn cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh của hắn.


Sau một hồi...... Hắn bỗng nhiên nhớ lại
ngày tốt nghiệp.


Trong trí nhớ, ngày đó
lúc chụp ảnh tốt nghiệp...... Hắn đứng ở bên cạnh Vĩnh Quân. Sau đó, hắn......


Hắn lập tức
bật dậy, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra!

Tiếp
đó hắn rút từ bên trong ra 1 quyển album ảnh !


“Làm sao
vậy? Trọng Phong?”


Tôn Trọng Phong mở album
ra, rất nhanh tìm thấy được tấm ảnh chụp tốt nghiệp kia!


Bên trong ảnh hắn đích xác đứng bên cạnh Lý Vĩnh Quân, nhưng trung gian giữa 2 người lại hở ra 1 khoảng cách đủ cho 1 người!


“Ta...... Ta nhớ ra rồi......
thời điểm đó...... ở giữa chúng ta có 1 người!” Hắn há miệng, muốn nói gì đó:“Đúng vậy...... Người kia...... diện mạo người kia......”


“Có phải
giống thế này hay không?”


Tôn Trọng Phong nghe
được câu này liền nhìn về phía thê tử đằng sau lưng, nhưng lộ ra từ trong chăn lại là 1 khuôn mặt thối rữa, tóc tai bù xù. Là ác linh vô số lần xuất hiện trong mộng của hắn!


Ở trong phòng bếp.
Thê tử chân chính của Tôn Trọng Phong cả người lạnh ngắt đổ gục trên mặt đất, trong tay còn cầm 1 chén nước, nước bên trong sớm đã đổ ra lênh láng trên sàn.... [ chưa xong còn tiếp..] 



3/13/2017

Posted by Unknown |
Chương 59: Chấp niệm trở nên càng mạnh

Thanh kiếm gãy này vừa xuất hiện, nhất thời không gian chung quanh bắt đầu sinh ra dấu hiệu vặn vẹo!


Nhìn đoạn kiếm trước mắt, gương mặt tuấn mỹ của Dante lộ ra một tia sáng.


“Tru Tiên...... Mặc dù bị ta tự tay bẻ gãy vẫn không muốn thần phục ta sao? Đệ nhất vũ khí giết người của Thiên Đạo cụm rạp Hoa Hạ, tru giết bao nhiêu tộc loại của ta! Nhưng cho dù có là như thế, ngươi thủy chung đã bị gãy!”


Tru Tiên kiếm chính là chí bảo Tiên Thiên, vũ khí nổi danh trong Đạo Môn!


Dante vĩnh viễn sẽ không quên, lúc trước, tổ đạo sư Thánh Thiên nắm giữ thanh kiếm này cơ hồ đem hắn diệt tận gốc, một khắc khi thần hồn sắp bị câu diệt kia, nếu không phải hắn chém đứt Tru Tiên kiếm, hắn tuyệt đối không thể sống đến bây giờ !


Ngày nay đã không còn ai biết hắn còn sống trên đời này. Tất cả mọi người đều cho rằng, hắn đã cùng Thánh Thiên đạo tổ đồng quy vu tận !


Nhìn thanh Tru Tiên, Dante nghĩ nghĩ cuối cùng nói:“Mà thôi...... Thánh Thiên đạo tổ, ngươi ta tuy rằng là địch, nhưng chung quy cũng chỉ là đứng ở lập trường đối địch mà thôi. Kiếm này, một ngày nào đó đệ tử của ngươi, có thể lại được nhìn thấy 1 lần nữa!”


Tiếp theo hắn liền đem Tru Tiên kiếm biến trở về nhỏ như tú hoa châm, vững vàng nằm trong lòng bàn tay của Dante.


...... Hắn nâng hai tay lên.


Khối thân thể nhân loại này...... đối với hắn mà nói thật sự quá yếu, bị áp chế đến nông nỗi này...... Có thể nói so với con kiến còn không bằng !


Bất quá...... nếu không có khối nhục thân này, lấy trình độ suy yếu của linh hồn hắn khi sống lại, căn bản không thọ được đến bây giờ. Hắn vì đem Tru Tiên kiếm bẻ gãy, cái giá phải trả lớn đến nhường nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng được!


Ngạn ngữ có câu...... Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Chỉ cần hắn còn sống, chung quy sẽ có một ngày. Hắn sẽ trở lại mạnh mẽ như xưa!


Tiếp theo...... Tích Kính không thể không ở lại thế giới trong mộng tạm thời chờ đợi .


Chỉ là, phạm vi hoạt động của nàng chỉ loanh quanh trong cửa tiệm cắt tóc mà thôi.


Khi nào ta mới có thể đi ra ngoài?”


Tích Kính không đợi được gạn hỏi Dante:“Ta không thể cứ ở mãi trong mộng như thế này được!


“Ngươi sẽ được ra ngoài .” Dante đối chuyện này không để ý chút nào:“Ta không khả năng vĩnh viễn lưu ngươi lại tại đây.”


Tích Kính đã đề cập với Dante rất nhiều vấn đề. Nhưng Dante chưa từng trả lời qua.


Tích Kính có một loại cảm giác, Dante...... Rất mạnh, hắn rất cường đại !


Tất cả không đơn giản chỉ là thực lực hắn biểu hiện ở bên ngoài !


Hắn có phải giống mình, có khả năng chủ động xuyên thời không?

Nhưng Dante sẽ không trả lời nàng.


Dừng lại ở thế giới trong mộng 1 thời gian, khẳng định hiện thực bên ngoài đã trôi qua thời gian rất lâu rồi. Nhưng có một điểm nàng có thể khẳng định. Chỉ có Dante mới có thể đem nàng ra khỏi đây.


Một ngày này......


Ở sâu trong thế giới mộng......


Đây là một huyệt động đen đúa dơ bẩn sâu thẳm.


“Dựa theo đại nhân phân phó, ta đã bắt đầu đào tạo ác ma cấp thấp ở đây, hơn nữa cũng bắt đầu nuôi nấng Địa Ngục trùng.” Beth dẫn đường cho Dante ở bên trong hang động:“Địa Ngục trùng chung quy chỉ là vật xuất hiện bên trong điện ảnh của cụm rạp loại nhỏ, không hẳn có thể thỏa mãn được nhu cầu của đại nhân?


“Không, tuy nó thuộc về cụm rạp loại nhỏ, bất quá ấu sinh thể Ác Ma này có một ưu điểm cự đại. Chính là sức sinh sản đáng sợ, hơn nữa là đơn thể sinh sôi. Trước mắt. Chỉ dựa vào thực lực của khối nhục thân này có rất nhiều hạn chế, cho nên hiện tại vẫn đề ưu tiên xem xét, chính là vấn đề về chất.”


Tại nơi sâu bên trong huyệt động......


Thế giới hắc ám......


Đông nghìn nghịt... không thể đếm được có bao nhiêu Địa Ngục trùng chiếm cứ ở bên dưới !


Địa Ngục trùng có thể từ một cá thể mà sinh sôi nẩy nở, chỉ cần năng lượng Ác Ma hắc ám cung cấp đầy đủ là có thể tự sinh sản với số lượng vô tận. Tại thế giới trong mộng này, thông qua gia tốc thời gian, nhất định có thể tạo ra chủng loại tiến hóa thể.


Trên một vách đá, có dính một đám trứng lớn màu trắng. Đám trứng này đang phát ra ánh sáng đỏ có chút ảm đạm.


“Đây chỉ là một đám ác ma cấp thấp mới được tạo ra.” Beth hướng Dante tiến hành báo cáo:“Được đào tạo đồng bộ với Địa Ngục trùng . Bởi vì là Ác Ma cấp thấp nhất, cho nên phí tổn đào tạo rất thấp, số lượng có thể cam đoan .” Truyện được đăng tại TruyenCv [.] com


Loại Ác Ma như thế này, nếu để Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng đến đối phó, căn bản không phí bao nhiêu sức lực. Thế nhưng Ác Ma địa vị cao giai lại khác, trước mắt năng lực đào tạo vẫn chưa thể đạt đến . Cho nên, không bằng dựa vào số lượng để tạo nên chất biến. Cần hao phí bao nhiêu thời gian, với gia tốc thời gian đều có thể hoàn thành được.


“Đại nhân !”


Phía trên trùng huyệt đông nghìn nghịt kia, hai nam tử đang đứng. Cả 2 đều là người Tây phương da trắng, một là thanh niên đầu trọc, người kia là trung niên râu tóc rậm rạp.


“Quint, Descarter.” Dante đi tới, hai người cung kính hành lễ.


“Đại nhân,” thanh niên đầu trọc lập tức nói:“ lực sinh sản của Địa Ngục trùng thật sự là đáng sợ ! Bất quá, đã xác nhận, đích xác ‘Đồng loại’ của chúng ta”

Dante nhìn ba thủ hạ trước mắt, gật gật đầu.


Ba người này đều là Ác Ma kí chủ, nguyên bản cũng đều là diễn viên, mà nay đã trở thành bộ hạ của hắn.


“Chỉ cần là ‘Đồng loại’ của chúng ta là được .” Vấn đề Dante quan tâm chỉ có vậy.“Bất quá, vẫn nên đẩy nhanh khả năng sinh sôi nẩy nở của Địa Ngục trùng. Đến thời điểm, ta sẽ cần chúng nó .”


Diễn viên bình thường không ai dám để Địa Ngục trùng sinh sôi nẩy nở đến loại tình trạng như thế này . Một khi Địa Ngục trùng tiến hóa thành trùng trưởng thành, như vậy sẽ chính là Ác Ma địa vị cao giai, tự nhiên sẽ thoát khỏi khống chế của diễn viên. Nhưng với...... Dante lại hoàn toàn khác.


Chỉ cần là “Ác Ma”, hắn tin tưởng bản thân có thể khống chế được !


Rốt cuộc......


“Ngươi có thể đi rồi.”


Tích Kính đang ngồi trên ghế trong cửa hiệu cắt tóc, bỗng nghe được phía sau truyền đến thanh âm.


Nàng quay đầu lại, Dante đã đứng ở đó .


“Ngươi làm rất tốt. Trong khoảng thời gian này chưa rời khỏi cửa tiệm cắt tóc nửa bước.”


“Ân......” Tích Kính nhẹ nhàng thở ra:“Ta có thể đi?”


“Được.” Dante vươn một ngón tay, đối với không khí trước mắt điểm một cái, một khe nứt không gian đã bị hắn xé ra.


“Ngươi đi đi.”


Nhìn cái khe bị xé ra, Tích Kính rốt cuộc tin tưởng hắn đích xác muốn thả nàng trở về, vì thế đối với hắn khom người chào.


“Cám ơn ngươi , Dante.”


“Không cần cảm tạ.”


Không cần cảm tạ ta......


Bởi vì về sau...... Ngươi sẽ hận không thể giết ta......


Tích Kính chậm rãi đi đến miệng cái khe kia, nhìn thoáng qua Dante, rồi quay lưng bước vào trong. Tiếp đó cái khe liền chậm rãi tiêu thất.


“Tích...... Tích Kính?”


Khi Tích Kính lần nữa xuất hiện, Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đã ở ngay trước mắt nàng.

Vũ Sóc không nhiều lời, ôm nàng thực chặt vào lòng !


Trên thực tế...... Đối với Vũ Sóc, Tích Kính vừa biến mất chỉ trong vỏn vẹn một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.


Nhưng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi này, đã đủ khiến nàng sốt ruột không thôi !


Thực may...... Hoàn hảo, ngươi không có việc gì......”


Hành động cứu vớt Hoàng Phủ Vô Kỵ, cuối cùng vẫn là thất bại.


Thế nhưng, tồn tại của Hoàng Phủ Vô Kỵ trong đầu Vũ Sóc cùng Mĩ Gia đã triệt để biến mất . Không còn bất cứ ai nhớ đến người này. Cho nên, Mĩ Gia cũng sẽ không chỉ trích Vũ Sóc. Vũ Sóc cũng không nhớ đã từng hứa hẹn với nàng chuyện .


Giải Trác Hòa, người này cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.

Hoàng Phủ Vô Kỵ, vẫn lạc !


Hắn ngày xưa từng một độ gần tiếp cận tới trình độ ảnh đế, từng có thể đạt được huy hoàng vô tận, nhưng bởi vì bị Triệu Không Ảnh đánh cắp ác linh di động, do đó không thể gượng dậy nổi ! Cuối cùng, đến hôm nay lại có kết cục bi thảm như vậy!


Phim kinh dị chân thật, chính là tàn khốc như thế.


Đêm nay, sau khi đưa Vũ Sóc cùng Tích Kính trở về ký túc xá, Diệp Tưởng trở lại phòng của mình.


Hắn...... vẫn còn chưa đủ mạnh !


Còn chưa đủ cường đại !


Mặc dù có được vô gian nghiệp hỏa, trừ tà thần lôi, mặc dù có được Lục Đạo chuyển luân, có thể khống chế bản mạng phi kiếm, nhưng...... Hắn vẫn như trước không đủ cường đại !


Thủ phạm phía sau tất cả nguyền rủa, hắn căn bản không chạm đến được !


Tiến vào trong mộng, thời điểm hắn tỉnh lại, trước mắt  là một mảnh tường mọc đầy cỏ.


Nghĩ đến, đây là ưu đãi Vũ Phàm dành cho hắn.


Tại đây, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một lát .


Chỉ là...... Hiện tại, hắn còn thời gian để nghỉ ngơi sao?


Hoàng Phủ Vô Kỵ cuối cùng đã chết. Lại thêm một diễn viên hạng A ra đi. Về sau, sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa đây?


Diệp Tưởng nắm chặt hai tay.


Chấp niệm muốn trở nên mạnh mẽ từ trong [gia tộc Nightliar 3] đã trở nên vô cùng kiên định . Một khắc kia hắn rốt cuộc biết, mạnh và yếu, đến tột cùng có khoảng cách lớn đến nhường nào ! Mặc dù lấy khoảng cách giữa Địa Ngục Thiên Đường, cũng không thể nào so sánh !


Khi lực lượng đủ cường đại, kiếp nạn sẽ không còn là kiếp nạn, mà hắn cũng có đủ năng lực bảo vệ thê nữ !


Hắn, từ khi chào đời cho tới nay, lần đầu tiên ý thức được...... bản thân nhỏ yếu cũng chính là một loại tội.


Hắn nhớ lại lời Long Ngạo Thiên ngày xưa, chỉ có cường đại, mới có thể định nghĩa thiện ác. Hắn từng cho rằng đó là sai lầm , nhưng hiện tại nghĩ lại, người sai, kỳ thật là hắn.


Nghĩ đến đây, Hạo Thiên kiếm nhất thời hiện ra trước mặt!


Hai mắt Diệp Tưởng ngưng lại khi nhìn thanh phi kiếm này, đồng thời, phía sau xuất hiện Lục Đạo chuyển luân !


Hắn đem kiếm, cầm chặt trong tay !


“Vũ Phàm...... Tiến hành gia tốc thời gian đi. Ta không có thời gian nghỉ ngơi......”


“Ta muốn trở thành...... một diễn viên cường đại nhất so với tất cả rạp chiếu phim Địa Ngục! Phải đạt đến trình độ như vậy, ta mới có được quang hoàn nhân vật chính cường đại nhất!”[ chưa xong còn tiếp..]


ps: Beth là người đã chết trong The Walking Dead mùa
thứ năm tại bệnh viện...... Thiên sát hành thi biên kịch, đưa ta muội tử ! 


Posted by Unknown |




Mưa vẫn như trước không ngừng rơi.


Tích Kính
rất thích mưa, lý do rất đơn giản, vì trong tên của mẫu thân có 1 chữ “Vũ”.


Lần đầu tiên nàng biết, thế giới mình đang sống đây chỉ là 1 bộ điện ảnh, cha mẹ nàng chỉ là 2 diễn viên, nàng cảm thấy thực vớ vẩn. Thân nhân của mình lại chỉ là diễn viên, thế giới rộng lớn này lại là 1 bộ phim, cái này là loại trào phúng lớn lao cỡ nào?

Nếu thật là như thế, như vậ
y nàng đối với cha mẹ mà nói, là cái gì? Có phải cũng chỉ là 1 nhân vật giả dối trong 1 thế giới điện ảnh hay không?

Cha mẹ nàng không phải Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa, mà là Diệp Tưởng cùng Bạch Vũ Sóc!


Nàng
không phải họ Tôn, cũng không phải họ kim. Như vậy, nàng căn bản ở nơi nào?


Nàng......


Hoàng Phủ Vô Kỵ giờ phút này đã tuyệt vọng. Sinh mệnh giống như
ngọn nến sắp tắt, tử vong sẽ hàng lâm trong chốc lát, sau đó hắn sẽ bị người ta quên đi!

Hắn chung quy không phải nhân vật chính...... Không có
quang hoàn nhân vật chính!


Theo
độ khó từng bộ phim tăng lên, sai biệt giữa nhân vật chính dự khuyết nhân vật chính sẽ không ngừng mở rộng. Không có quang hoàn, thực lực lại nhỏ yếu, chung quy sẽ chết giống như 1 con kiến!


Mỗi một diễn viên rạp chiếu phim Linh độ nhìn Hoàng Phủ Vô Kỵ sắp chết đi đều không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ thốt lên 1 câu “Nga, lại có 1 diễn viên phụ sắp chết”. Bọn hắn đã thói quen dùng thái độ như thế khi xem 1 bộ điện ảnh, cho dù bộ điện ảnh đó có là hiện thực, bọn hắn vẫn có thể thản nhiên ăn bỏng ngô, uống coca, cho dù bọn hắn cũng từng đã có thời là 1 diễn viên phụ giống thế... chỉ có trở thành nhân vật chính mới có năng lực tìm kiếm 1 tia sinh cơ trong phim kinh dị. Từ nhân vật chính trở xuống... nhất định chỉ có thể làm nền, cũng chú định sẽ bị đào thải!

Tịch Thâm Dạ chính là như thế.


Thế nhưng
vào đúng lúc ấy. Khi thấy thân ảnh Tích Kính xuất hiện phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ, ánh mắt nàng lộ ra 1 tia sửng sốt.


“Nàng......”


Tích Kính một phen kéo thân thể Hoàng Phủ Vô Kỵ, theo sau
liền đem hắn kéo vào trong hắc động !


Nhìn
thấy 1 màn này, Ám Hà lập tức minh bạch!


Mở đầu điện ảnh Hoàng Phủ biến mất không phải chết đi...... Mà là bị kéo vào hắc động ! thế nhưng bởi vì góc độ hình ảnh cho nên làm chúng ta không phát hiện ra!


tại 1 mặt khác của hắc động, chính là tiệm thuê sách mà Kim Thư Đông thường xuyên ghé đến !


Cắn chặt răng
, Tích Kính nhìn bên ngoài hắc động, lão chủ tiệm thuê sách đang ngồi ăn mỳ, xem tiết mục ngày HongKong trở về trên TV. Lão đang chuẩn bị đứng lên bỏ ra ngoài......


Lão bản nhìn TV, lại hướng tới giá sách bên cạnh nhìn qua.


Sau đó...... Hắn
liền nhìn thấy......


Một
thiếu nữ ướt sũng đang đứng trước giá sách, đầu cúi thấp!

Hoàng Phủ Vô Kỵ
trong hắc động thiếu chút nữa hít một ngụm khí lạnh !


Lão bản
lúc này hoảng sợ không thôi. Bởi vì hắn vừa rồi mới chỉ rời tầm mắt khỏi giá sách có 1 chút liếc lên TV mà thôi! Thiếu nữ này đi vào lúc nào vậy?

Nàng
sao không chọn sách mà chỉ cúi đầu?


Trái tim lão bản nhảy dựng lên, hỏi 1 câu:“Đồng học?”


Nhưng
... người kia căn bản không đáp lại.


Thiếu nữ chỉ cúi đầu, giọt nước
theo từng lọn tóc không ngừng rơi xuống, gương mặt bị che đi không nhìn rõ. Loại cảm giác này thật sự quá mức quỷ dị!


Lúc này.
Trên TV , Đặng Tiểu Bình đang nói chuyện bỗng màn hình tắt phụt!


Lão bản
lại càng sợ tới mức không nhẹ!


Một màn này, đối
với Tích Kính mà nói, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhưng đối với các diễn viên rạp chiếu phim linh độ mà nói, tuyệt đối không hề xa lạ!

Đồng học kia, nếu ngươi không mua sách... có thể rời đi được không?... Nước trên người ngươi làm ướt sàn nhà của ta....”


Lão bản
chà xát 2 lòng bàn tay với nhau, trong giọng nói có chút cầu khẩn.

Nhưng
thiếu nữ kia lại quỷ dị...... Bắt đầu cử động thân thể !


vị trí nàng hướng tới...... Vừa vặn là chỗ cửa ra của hắc động !


Tích Kính giờ phút này
rất khẩn trương, nàng sẵn sàng tùy thời có thể lấy ra Tử Thần liêm đao chiến một trận.


Lão bản
nhìn thấy thiếu nữ kia cử động lại càng cảm thấy quỷ dị hơn, thiếu nữ kia thủy chung vẫn không có ngẩng đầu lên!

Này... ngươi đang tìm cái gì sao?”


Thế nhưng, thiếu nữ lại không nói lời nào.


Lão bản nghĩ, không phải
chỉ là 1 thiếu nữ thôi sao, sợ cái gì !


Vì thế hắn liền
đi qua chỗ thiếu nữ. Mà lúc này, hắn cảm giác có cái gì đó vừa lăn tới chân mình.


Lão bản cúi đầu......


Cái kia... cư nhiên là 1 con mắt!


Lần này
làm lão bản sợ không nhẹ, mà thiếu nữ lúc này cũng ngẩng đầu lên... bất quá, 2 hốc mắt nàng chỉ là 2 lỗ đen!

Tiếp theo thiếu nữ liền lao tới đây!


Tích Kính
trong 1 giây đó xé hắc động, phóng thích huyết tinh xiềng xích!


Huyết tinh xiềng xích đem nữ quỷ tầng tầng khóa chặt !
Tử Thần liêm đao giơ lên cao chém mạnh xuống!


Nàng tất yếu
phải chống đỡ đến khi bản thân tiếp tục xuyên việt!

Nhưng......
từ khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ khiến Tích Kính cảm giác có 1 tia không ổn......


Gương mặt nữ quỷ đã bị Tử Thần liêm đao chém thành hai đoạn, thế nhưng nữ quỷ vẫn như trước phát ra 1 nụ cười dữ tợn khiến người ta không rét mà run !


Ở trong này, Diệp Tưởng
Vũ Sóc đều không cứu được nàng !


Ngay tại lúc nàng cho rằng bản thân phải chết không cần nghi ngờ thì... nàng bỗng nhiên mất đi ý thức, ngất đi...

Không biết
trôi qua thời gian bao lâu......


Nàng lần nữa tỉnh lại.


Nơi này là trong 1 tiệm cắt tóc nho nhỏ !


“Ngươi
đã tỉnh?”


Nàng lập tức đem tầm mắt
rời tới nơi phát ra thanh âm, nhìn thấy có 1 nam tử mặc hắc y đang ngồi bên cạnh mình, trên tay nam tử còn cầm 1 bản thư tịch [ Thần Khúc ].


“Đi đến nơi này
phải vứt bỏ hết thảy lo sợ; Đi đến nơi này tất yếu phải trừ bỏ hết thảy cảm xúc nhát gan. Chúng ta đã đến địa phương mà ta từng nói với ngươi, ở trong này ngươi sẽ nhìn thấy 1 vài quỷ hồn gào thét thê thương, bởi vì bọn họ đã đánh mất tâm trí của mình.”



Tích Kính
hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì?


“Dan...... Dante ! là ngươi?”


“Hắn lập tức dùng tay hắn kéo
tay của ta, vẻ mặt ôn hoà, mang ta đi xem không ít bí mật trên thế gian.”


Hắn
khép bổn thư trong tay lại.


“Trên đây...... Là
đoạn Dante [ Thần Khúc ] trong [ Địa Ngục chi môn ].” Dante vuốt ve bản [ Thần Khúc ] trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn qua Tích Kính, nói:“Lại gặp mặt, Diệp Tích Kính.”


Diệp Tích Kính?


Tích Kính mấp máy môi, nói:“Là ngươi...... Đã cứu ta?”


“Bằng không mà nói...... Ngươi cho rằng là ai đâ
y? Nơi này là thế giới trong mộng của mẫu thân ta. Ngươi liền ở nơi này 1 đoạn thời gian đi.”


Tích Kính đối với Dante thủy chung
vẫn luôn mang theo một tia cảnh giới. Nam nhân này quá mức thần bí .


Về phần mẹ đẻ
của hắn Ôn Vũ Phàm, Tích Kính lại cơ hồ không hiểu được bao nhiêu. Chung quy thời điểm nàng sinh ra, Ôn Vũ Phàm đã chết trong [gia tộc Nightliar 3]. Cho nên nàng chỉ ngẫu nhiên nghe cữu cữu [ Hầu Tước ] đề cập qua, cơ hồ không có bất cứ ấn tượng.


Mà hắn, chính là
vì lịch sử thay đổi, Ôn Vũ Phàm có thể tiếp tục sinh tồn cho nên mới sinh ra.

Tích Kính đối với
điều này cảm giác có chút quỷ dị.


“Còn có, cho ngươi
1 lời khuyên,” Dante khép bổn thư lại, nói:“Đừng rời khỏi cửa tiệm cắt tóc này.”


Sau đó, hắn hướng ra bên ngoài mà đi.


Tích Kính muốn nói cái gì
đó, nhưng Dante không cho nàng cơ hội này.

Bước ra khỏi cửa tiệm cắt tóc, bên ngoài là...... tiểu khu trước kia mẫu thân cư ngụ.

Không biết
bước đi bao lâu, hắn phỏng chừng cự ly không sai biệt lắm , vì thế nói:“Beth?”


Một thiếu nữ tóc vàng xuất hiện phía sau Dante, cung kính
hỏi:“Có gì phân phó? Đại nhân?”


“Chiếu cố
tốt thiếu nữ ở cửa tiệm cắt tóc kia, không được có chút sai lầm nào.”


“Vâng !”


“Còn có......
vài đại năng tam trọng môn của Địa Ngục Thiên Đường kia, không quan trắc tới  sự tồn tại của ta chứ?”


“Sẽ không. Ta tin tưởng, đa số đại năng tam trọng môn đều tin tưởng đại nhân ngươi đã chết
trong cuốc chiến kia. Cho dù có người vẫn không chết nhân tâm, năng lực của bọn họ có cường đại cỡ nào cũng vô pháp đi đến loại cụm rạp nhỏ này. Đại nhân có thể yên tâm ở đây phát triển thế lực.


“Ngươi làm rất tốt. Như vậy...... Tiếp tục đào tạo tân Ác Ma. Còn có,
ta cảm thấy rất hứng thú với ‘Địa Ngục trùng’. Hy vọng ngươi mau chóng có thành quả nghiên cứu. Cái loại như ‘An Nguyệt Hình’ cư nhiên cũng dám nhận xằng là ‘Satan’, thật làm cho ‘Ác Ma’ chúng ta mất mặt.”


Vâng, ta đã biết.”


Theo sau, thiếu nữ tóc vàng tên là Beth
liền cứ thế biến mất ở sau lưng Dante.


Bàn tay Dante hơi nâng lên, từ trong lòng bàn tay của hắn, một thứ gì đó nhỏ như 1 cây tú hoa châm hiện ra, sau đó nó lập tức đón gió lớn lên...

Biến hóa thành......


Một
mảnh kiếm gãy ![ chưa xong còn tiếp..] 


3/12/2017

Posted by Unknown |



Lúc trước, Diệp Tưởng vẫn còn năng lực hắc ám lĩnh vực, đem người đeo mặt nạ mầu trắng kia... trực tiếp thu vào trong hắc động. Nay Diệp Tưởng đã không còn năng lực lần nữa mở ra hắc động. Bởi vậy tự nhiên là phải ngăn cản!

“Còn có thể
sử dụng 1 lần thời gian đông đặc nữa chứ?”


Lời nói thì nhanh, kỳ thật thời gian đông đặc chỉ duy trì trong 1 khoảng thời gian không dài.


Vũ Sóc gật đầu.


Đương nhiên,
cái giá phải trả khẳng định không thấp.


Nhưng vậy... đã đủ rồi.


Đây là
sự tình nàng đã đáp ứng Gia, là hứa hẹn của nàng. Vũ Sóc sống đến hôm nay chưa bao giờ thất hứa với người khác. Phàm là chuyện nàng đã hứa hẹn, đều sẽ làm được. Đây cũng là điểm mấu chốt trong tính cách của nàng.

Chỉ là......
dưới trạng thái thời gian không ngừng thác loạn này... thật sự có thể cứu ra Hoàng Phủ Vô Kỵ?


Vũ Sóc
lại nghĩ tới Mĩ Gia.


Nguyên nhân vì
nàng tin tưởng chính mình cho nên mới đáp ứng không tới.

Tuy
số lần gặp mặt nhau không nhiều, thế nhưng Lý Mĩ Gia không cần nghi ngờ chính là bạn tốt của Vũ Sóc. Trong thế giới rạp chiếu phim địa ngục này, chân tâm giữa người với người, có thể nói là thứ dị thường trân quý .


Diệp Tưởng còn nhớ rõ, lúc trước
khi hắn đem nam nhân đeo mặt nạ trắng phong ấn, là vào tháng 4 năm 1986! Địa điểm, chính là tại phòng học này!

Nếu
người mang mặt nạ trắng không thể xuyên việt thời không tới chỗ đó, quá khứ sẽ bị thay đổi! Như vậy...... Hắn nhất định phải trước khi Hoàng Phủ Vô Kỵ xuyên tới năm 1986, ra tay đem hắn giam cầm lại !


Chỉ có như vậy
mới có thể cứu được hắn ah !


Cơ hồ
ngay tại sát na Lý Chanh bị chém đầu, Diệp Tưởng đã lao xuống tầng 3 !


Huyết tinh xiềng xích
nhanh như chớp bắn ra ! Vũ Sóc cũng trong lúc này... vận dụng thời gian đông đặc!


Một lần này, Diệp Tưởng hạ
quyết tâm, vươn tay túm lấy mặt nạ trên mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ!


Lúc trước hắn không làm như vậy là vì chung quy không biết vật nguyền rủa này có hiệu quả gì, lo lắng nếu đụng vào sẽ bị phản hiệu quả. Nhưng lúc này có đại tuyệt chiêu thời gian đông đặc liền hoàn toàn khác!

Hai
con ngươi Vũ Sóc thu hẹp lại biến thành 1 đường dọc, giúp Diệp Tưởng đem mặt nạ kia lấy xuống !


Gương mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ lộ ra! Mà hắn vẫn giữ nguyên trạng thái chổng ngược, bởi vì thời gian đông lại mà yên lặng đứng giữa không trung.

Diệp Tưởng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra,
đưa tay 1 phen giữ chặt Hoàng Phủ Vô Kỵ, đem hắn kéo xuống khỏi trần nhà !


Bất quá Vũ Sóc lại
không 1 chút khinh thường nào. Ai cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì !


May mà......
sau khi thời gian đông đặc giải trừ, không có chuyện gì phát sinh. Mà thi thể của Lý Chanh lại biến mất.


Thời gian...... Trở về
tháng 12 năm 1997.


“Ta...... Ta làm sao
vậy?”


Sau khi gỡ mặt nạ xuống, Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ khôi phục thần trí, tiếp theo hắn liền nhìn thấy Diệp Tưởng.


“Kim...... Kim Thư Đông?”


Hắn tự nhiên không biết
đây đã là kịch tình của bộ thứ 2 [phòng học dị độ] còn tưởng rằng vẫn như trước là bộ thứ nhất. Mà sau khi nhìn thấy Tích Kính ở phía sau Vũ Sóc thì mặt đầy nghi hoặc, nữ nhân này là ai? Cũng là diễn viên sao? Sao 1 điểm ấn tượng cũng không có?

“Di Hoa? Ta...... Ta là làm sao
vậy? Tổng cảm giác cứ như đã nằm mơ 1 giấc mộng thật dài.”


Diệp Tưởng nhanh chóng
gửi tin nhắn cho hắn:“Nghe đây, đừng lộ ra thần tình sửng sốt. Hiện tại đã là [phòng học dị độ 2].”


Hoàng Phủ Vô Kỵ thiếu chút nữa
không kìm được mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, may mà phản xạ thần kinh cuối cùng bị lý trí ngăn lại, tiếp theo nhanh chóng gửi tin hỏi Diệp Tưởng:“Như thế nào lại... đã là bộ thứ 2 ?”


Có không ít chuyện phát sinh. An Nguyệt Hình đã bị ta giết chết .”


Một lần này, Hoàng Phủ Vô Kỵ càng là hoảng sợ không thôi !


An Nguyệt Hình !
Đối với kẻ thân thuộc Khu Ma trận doanh như Hoàng Phủ Vô Kỵ mà nói, cái tên này trước kia chỉ được phép dùng từ “Người kia” để nhắc tới, một thời gian từng cho là diễn viên đỉnh phong mạnh mẽ nhất rạp chiếu phim địa ngục. Nay... lại bị Diệp Tưởng nhẹ nhàng bâng quơ một câu “ta giết chết”?


Quả nhiên...... Không hổ là Thợ săn Ác Ma !


Vậy.... đám người Hầu Tước sao rồi?” Hoàng Phủ Vô Kỵ đối với đám người Hầu Tước vẫn rất quan tâm, nhất là Sa La còn đang nắm giữ trái tim hắn! Chỉ cần Sa La ý nguyện, hắn có thể chết bất cứ lúc nào!


Rạp chiếu phim thứ 19, ngoại trừ Hầu Tước, toàn bộ đã chết.”


Nghe được đáp án này, Hoàng Phủ Vô Kỵ hít
vào một ngụm khí lạnh !


Toàn bộ
đã chết? Toàn bộ đã chết? Như vậy Sa La đang nắm giữ trái tim hắn thì sao?


“Sa La đâu? Sa La...... Serphillis đâu? Nàng cũng đã chết?”


“Đúng vậy. Nàng lúc ấy
vì để vãn hồi đại cục, lấy thân mình ngăn cản An Nguyệt Hình hóa thành ma vương. Kết quả...... Chết.”


Chết...... Như vậy
, trái tim mình đâu rồi? Phải biết, trái tim hiện tại trong cơ thể hắn là vật nguyền rủa loại ký sinh! Hắn không hiết, Sa La đã không nắm giữ trái tim hắn nữa, nếu không Sa La chết đi sẽ dẫn đến trái tim hắn cũng bị hủy mất, như vậy hậu quả thực sự không thể nào chịu nổi!

Trái tim của ngươi đang được Hầu Tước bảo quản . Yên tâm đi.” Vũ Sóc biết lo lắng của Hoàng Phủ Vô Kỵ, Mĩ Gia và nàng không giấu nhau điều gì, tự nhiên chuyện về trái tim nàng cũng biết. Cho nên từ sớm nàng đã hỏi qua Hầu Tước . Sa La lúc trước kia vì phòng ngừa vạn nhất đã đem trái tim đưa cho Hầu Tước bảo quản .


Lần này, Hoàng Phủ Vô Kỵ
rốt cục có thể yên tâm rồi.


Bất quá, hắn
dường như nhớ đến cái gì, vội vàng hỏi:“Như vậy...... vật nguyền rủa của An Nguyệt Hình đâu? Vòng tay xương người của hắn ở nơi nào rồi?”


Hắn
vẫn chưa quên được di động ác linh ! Chỉ cần có nó, như vậy Hoàng Phủ Vô Kỵ tin tưởng, có thể trở thành tồn tại đỉnh phong nhất trong số các diễn viên hạng A, thậm chí trùng kích chức vị ảnh đế! Đương nhiên càng quan trọng hơn là, đó là thứ Tú Vân trả giá sinh mệnh của nàng dành cho hắn!


Vấn đề này hắn đồng thời hỏi Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc,
tin nhắn trả lời giống nhau như đúc.


Thấy hắn chờ mong như vậy, Diệp Tưởng đành phải để hắn thất vọng:“Không có lấy được. Lúc ấy An Nguyệt Hình cùng tổ mẫu Địa Ngục dung hợp xong, vòng tay xương người liền không biết đi nơi nào .”


Như.. như vậy là không có sao?


Hoàng Phủ Vô Kỵ nhất thời cảm giác
mất mát mãnh liệt. Cho tới nay hắn vẫn luôn ôm 1 tia chờ mong, đó chính là trở thành 1 thành viên trong khu ma trận doanh, sẽ có ngày hắn cầm lại được di động ác linh!

Kể từ đó......
sự hy sinh của Tú Vân, liền triệt để biến thành vô nghĩa !


Đ
ây mới là điểm khiến Hoàng Phủ Vô Kỵ đau lòng nhất ! Lúc trước nếu không phải vì chiếc di động này, Tú Vân hiện tại có lẽ vẫn còn sống !


Bất quá hiện tại
không phải thời điểm để thất lạc tinh thần. Nay để cứu hắn, xoay chuyển cục diện tử vong của hắn, như vậy... phải đem hắn trở về!

Vì thế,
mấy người kế tiếp đang chuẩn bị đứng lên......


Thế nhưng, t
rong vài giây ngắn ngủi đó, đột biến phát sinh!


Phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ bỗng nhiên xuất hiện 1 nữ quỷ trần truồng, 2 tay ôm lấy thân thể hắn!

“Không !”


Diệp Tưởng phản ứng đã rất nhanh , nhưng thời điểm xông lên, Hoàng Phủ Vô Kỵ
đã biến mất!


Hoàng Phủ Vô Kỵ
cơ hồ đã mất đi khái niệm thời gian.


Chờ
tới lúc hắn lần nữa lấy lại được ý thức, đã thấy bản thân xuất hiện ở phía dưới bục giảng.

Hoàng Phủ Vô Kỵ từ
phía dưới bục giảng chui ra


Lúc này hắn
cơ hồ đứng còn không vững.


Trên người, dính đầy máu tươi. Máu này tự nhiên là của Lý Chanh sau khi mất đầu bắn vào người hắn.

Trái tim hắn lại lần nữa nhảy lên, máu đó tự nhiên bị hấp thu vào trong cơ thể! Đương nhiên sẽ không xuất hiện hiện tượng nhóm máu không tương hợp, nguyên bản trái tim này là vật nguyền rủa, là vật nguyền rủa thì sẽ có tác dụng hấp thu máu tươi!

Hiện tại là...... Lúc nào?


Vừa rồi,
hết thảy những lời Diệp Tưởng nói với hắn, hắn đều đã quên. Hắn vẫn như trước không biết đây là thế giới trong [phòng học dị độ 2].


“Uy uy uy......”
trong phòng chiếu phim, nữ tử váy tím bỗng chỉ vào màn hình nói:“Một màn này sao lại nhìn quen mắt như thế?”


“A !”
Nam tử tóc húi cua bên cạnh vỗ tay thốt lên:“Không phải là đoạn mở đầu điện ảnh, Giải Trác Hòa từ dưới bục giảng bò ra, sau đó chạy ra ngoài sân thể dục liền bị quỷ hồn bắt đi sao?”


“Đúng vậy !”
Nữ tử váy tím đã nhớ ra, nàng nhìn Hoàng Phủ Vô Kỵ trên màn hình nói:“Hình ảnh hoàn toàn giống nhau, đúng vậy, chính là trở về quá khứ!”


“Hắn
đã định phải chết.” Nam tử tóc húi cua thở dài:“Số của hắn cũng thật bi ai.”


Hoàng Phủ Vô Kỵ tự nhiên
không biết hết thảy những chuyện này, cũng không biết bản thân trong mắt các diễn viên rạp chiếu phim linh độ đã bị phán tử hình.


“Ân......” Ám Hà
thấy 1 màn này, trí nhớ rất tốt nói:“Nếu ta nhớ không lầm, kế tiếp từ dưới bục giảng thò ra 1 cánh tay trắng bệch, tiếp theo hắn bỏ chạy tới sân thể dục...”

Quả nhiên !


Hoàng Phủ Vô Kỵ rất nhanh liền nhìn
thấy, phía sau bục giảng, 1 cánh tay tái nhợt vươn ra!

Hết thảy
giống hệt đoạn kịch tình mở đầu điện ảnh!


Hoàng Phủ Vô Kỵ
nhanh chóng bỏ chạy !


Cuối cùng, hắn chạy tới sân thể dục, cũng
là lúc bị đẩy vào tuyệt lộ.


Ngay tại thời điểm mọi người chờ xem  Hoàng Phủ Vô Kỵ chết đi......


Bỗng nhiên, một đạo
thân ảnh màu trắng xuất hiện phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ!


Kia
nhiên là...... Tích Kính ! 


3/11/2017

Posted by Unknown |
Chương 56: Người đeo mặt nạ trắng


Hắc ma pháp so với hắc ma thuật còn là đẳng cấp cao hơn. Tuy bình thường, hắc ma thuật sư cùng hắc ma pháp sư luôn bị coi như giống nhau, thế nhưng con đường của hắc ma pháp sư lại càng rộng lớn hơn 1 ít, đương nhiên khuyết điểm là tương đối dễ phải sắm vai phản diện.


Bất quá, mạnh chính là mạnh, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, diễn vai phản diện cũng không sao, Vũ Sóc đã không còn để ý nữa . Trải qua trận chiến trong [gia tộc Nightliar 3], tâm linh của nàng bị chấn động cực lớn, không có lực lượng thống khổ tuyệt vọng bực nào.  Nó hiện tại vẫn như trước đang tra tấn linh hồn nàng. Cho nên với nàng hiện tại mà nói, điều cần suy xét là trở nên mạnh mẽ! Chỉ có đủ mạnh mẽ mới có thể đi suy xét thiện ác!

Mà hắc ma pháp so sánh với hắc ma thuật mà nói, lực lượng không chỉ lớn hơn mà còn có 1 ưu điểm, thời gian niệm chú rút lại cực ngắn. Theo sức mạnh ngày càng tăng, có thể đạt tới tình trạng thuấn phát! Điểm này rất quan trọng, lộ tuyến ma pháp sư bị người ta lên án nhất chính là thời gian niệm tụng chú ngữ dài dòng!

Hắc linh trùy rậm rạp hiện lên sau đó lấy tốc độ kinh người bắn về phía quỷ hồn đang bị Tử Thần liêm đao của Tích Kính chém trúng! Loại hắc ma pháp này có thể tiến hành đả kích chuyên môn 1 đối tượng nào đó, không cần suy xét tới tình huống không phân địch ta, thời điểm hắc linh trùy tiếp cận Tích Kính liền trực tiếp xuyên qua thân thể nàng!


Kể thì dài dòng, song tốc độ của hắc linh trùy ít nhất gấp 3 lần viên đạn, mắt thường căn bản không bắt giữ nổi quỹ tích tốc độ của nó! Rất nhanh, đem con quỷ kia bắn thành nhím.

Quỷ hồn kia nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết !


Nghiệp hỏa, thần lôi, có thể không dùng là tốt nhất, chung quy nó sẽ bị pháp tắc nguyền rủa giảm dần ảnh hưởng, không phải là thứ dùng ngoài không hết. Suy xét tới lúc này còn chưa đi được 1 nửa bộ phim, tự nhiên cần phải sử dụng thật tiết kiệm. Diệp Tưởng hiểu ý tứ của Vũ Sóc, thế nhưng hắc ma thuật lại không giống như nghiệp hỏa hay Hạo Dương thạch, là công kích chuyên môn nhắm vào quỷ hồn, lực tổn thương đương nhiên cũng có hạn.

Cái bóng dáng mơ hồ kia không phải là bóng trắng.


Mà Diệp Tưởng vẫn như trước đang trói Hoàng Phủ Vô Kỵ mang mặt nạ trắng. Hiện tại Hoàng Phủ Vô Kỵ, đến tột cùng sống hay chết rất khó đoán trước. Đương nhiên mặc kệ như thế nào, đều phải cứu hắn. Diệp Tưởng cũng biết quan hệ giữa Vũ Sóc cùng Mĩ Gia rất tốt, hơn nữa đã hứa hẹn với đối phương. Một khi đã như vậy. Hắn sao có thể để Vũ Sóc thất tín với hảo hữu.


Nguyên bản, cục diện dường như đang trong tầm khống chế.


Thế nhưng, hư ảnh bị hắc linh trùy bắn thành con nhím kia vào lúc này bỗng nhiên phát ra 1 tiếng rống thê lương!


Theo sau......từng căn hắc linh trùy, một cái tiếp 1 cái tự động rút ra!


Sắc mặt một nhà 3 người Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Tích Kính nhất thời trở nên khó coi !


Diệp Tưởng không chút do dự, đang chuẩn bị vận dụng nghiệp hỏa, bỗng nhiên quay đầu lại. Ở phía trước Hoàng Phủ Vô Kỵ đang bị xiềng xích trói buộc, bóng dáng mơ hồ kia lại lần nữa xuất hiện!


Hắn lập tức vận dụng nghiệp hỏa !


Nhưng bóng dáng quỷ hồn kia bị nghiệp hỏa thiêu đốt chỉ trở nên vặn vẹo mà không có hiệu quả giống như vài lần trước! Hiển nhiên sau khi sử dụng nhiều lần, vẫn là bị pháp tắc giảm dần hiệu quả ảnh hưởng!

Sau đó, quỷ ảnh bị nghiệp hỏa thiêu đốt kia lao thẳng tới Diệp Tưởng!


Bởi vậy...... cánh tay đang nắm lấy huyết tinh xiềng xích của Diệp Tưởng tự nhiên nới lỏng ra !


Vũ Sóc nhìn thấy Diệp Tưởng gặp nạn, lập tức xông lên nghĩ cách cứu viện !


Đối mặt với Diệp Tưởng, nam nhân nàng phó thác cả đời, phụ thân của nữ nhi nàng, nàng cuối cùng đưa ra lựa chọn cứu Diệp Tưởng ! Làm như vậy, có khả năng Hoàng Phủ Vô Kỵ sẽ xảy ra chuyện, sẽ thất hứa với Mĩ Gia, cho nên nàng lập tức hô lên với Tích Kính:“Ngươi đi khóa chặt người đeo mặt nạ kia lại, Tích Kính !”


Vũ Sóc trong nháy mắt làm ra phán đoán thực chính xác . Chung quy tình huống của Hoàng Phủ Vô Kỵ là không thể thương tổn, chỉ có thể bắt giữ, Tích Kính kế thừa thể chất thợ săn ác ma là thích hợp nhất . Mà Vũ Sóc thì không giống, hắc ma pháp của nàng đều là kỹ năng đả thương địch thủ, không có khốn địch, cũng không thể cam đoan không xúc phạm tới Hoàng Phủ Vô Kỵ .


“Cổ hưu địch...... Mobi phi !”


Sau khi câu chú này hoàn thành......


Sau lưng Vũ Sóc......


Nhanh chóng xuất hiện một đôi vũ dực màu đen thuộc về Ác Ma!


Gia tộc Northfield là huyết duệ Ác Ma! Đôi cánh màu đen chính là biểu tượng cho sự đọa lạc này.


Không phải Ác Ma, mà vì phục vụ cho ác ma !


Trong nháy mắt đôi cánh màu đen xuất hiện, hai mắt Vũ Sóc lập tức biến thành mắt dọc yêu dị!


Giờ khắc này...... Vũ Sóc bại lộ ra đòn sát thủ mạnh nhất còn ẩn dấu của mình!  

Thời gian...... Nhất thời đọng lại !


Thời gian đông đặc !


Các diễn viên đang ngồi xem ở rạp chiếu phim Linh độ, 1 đám đều sợ hãi than thở!

Dưới tình hình chung, trong lúc xem điện ảnh cũng chỉ có tỷ muội Tịch gia nói nhiều, những người khác đều yên lặng quan khán. Thế nhưng lần này không ít người không giữ được bình tĩnh.


“Cư nhiên...... là thời gian đông đặc !” Một nam tử tóc húi cua 2 mắt nhìn chăm chăm màn hình hớn, bên trên màn hình đang đặc tả Bạch Vũ Sóc.


Rạp chiếu phim thứ 13 rốt cuộc là địa phương yêu nghiệt nào đây? Thiên tài liên tiếp xuất hiện!bên cạnh thanh niên đầu húi cua là nữ tử mặc váy tím, lúc này nàng nâng cằm, lẩm bẩm“Kim Tứ Quý là vì Chúc Cửu Âm chi lực mới có thể làm được...... Thế nhưng, chỉ dựa vào lực lượng của Ác Ma ảnh hưởng đến thời gian, lại còn là bên trong 1 bộ điện ảnh nguyền rủa thời gian...... nữ nhân Bạch Vũ Sóc này kết hợp cùng Diệp Tưởng, tuyệt đối là nam nữ nhân vật chính tốt nhất! Ta xem, bộ phim kinh dị cuối cùng, hẳn là dành cho 2 người này!”


Đừng khẳng định quá sớm. Thiên tài có rất nhiều, nhưng có bao nhiêu người có thể sống sót qua khỏi bộ phim kinh dị cuối cùng?”


Những lời này thốt ra, trong phòng chiếu nhất thời trầm mặc.

Ai cũng biết, trên con đường thăng tiến lên rạp chiếu phim linh độ, bọn hắn đã trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ. Đương nhiên mang bất cứ 1 diễn viên nào trong rạp chiếu phim linh độ ra đều có thực lực trên ảnh đế. Thế nhưng muốn trở nên cường đại, con đường khó khăn cũng càng lớn, sinh tử gặp phải cũng càng nhiều. Sau này trải qua mỗi bộ phim kinh dị, không còn chỉ là đụng độ quỷ hồn, mà nhiều hơn chính là hiện tượng nguyền rủa siêu nhiên, cùng với những ma thần khủng bố trong Ma Giới Địa Ngục.


Thiên tài...... cho dù thiên tài hơn nữa thì có thể so sánh với quang hoàn nhân vật chính sao? Quang hoàn nhân vật chính, dựa theo cách nói của đạo gia chính là số mệnh, dựa theo thuyết pháp Phật gia chính là công đức !


trong sát na thời gian đông cứng, Diệp Tưởng tự nhiên hóa hiểm thành an ! Tích Kính thì đến phía trước Hoàng Phủ Vô Kỵ đem hắn khóa chặt!


Nhưng Hoàng Phủ Vô Kỵ mang mặt nạ màu trắng cư nhiên giơ trường đao lên, chém bị thương cánh tay Tích Kính!


Tiếp đó liền biến mất!


Lúc này......


“Vẫn tìm không thấy bọn họ ! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Giải Trác Hòa cũng không biết đi nơi nào, hiện tại nên làm sao đây?”


Thời điểm Vũ Sóc nghe được thanh âm này liền biến sắc!

Trong tình huống thời gian bị đông đặc, vì sao có người có thể nói chuyện?

Đáp án không cần nói cũng biết...... Đó là thời không khác!


Người nói ra câu này, Vũ Sóc không có bất cứ ấn tượng nào! Thế nhưng Diệp Tưởng lại nhớ rất rõ !


Người này tên là Lâm Nhất Phàm ! Bất quá hắn đã chết trong bộ [phòng học dị độ] một rồi!


Lúc này, tại lối đi trên tầng ba.


Nơi này...... là quá khứ của gần 1 năm trước kia.


Lý Chanh, tên thật Sakurami Hanami, là diễn viên cùng rạp với Kanzaki Yuu. Nàng lúc này không theo kịp nhóm người phía trước. Bỗng nàng đột nhiên cảm giác được, trên đỉnh đầu có cái gì đó rơi xuống dính vào tóc nàng.

Đó là...... máu !


Nàng vội ngẩng đầu lên......


Chỉ thấy trên trần nhà, một nam nhân đeo mặt nạ trắng đứng chổng ngược, trên tay cầm 1 cây trường đao.


Máu dây trên thanh đao kia đang rơi xuống chính là của Tích Kính !


Trường đao kia hạ xuống...... chém đứt đầu Lý Chanh!


Mặt nạ màu trắng kia...... Là vật nguyền rủa.


Diệp Tưởng đối với cái này, ký ức hãy còn mới mẻ.


Thế nhưng...... mặt nạ này ẩn tàng bí mật gì lại không biết được.

Hoàng Phủ Vô Kỵ đội mặt nạ, chỉ sợ căn bản không thể cứu !


Trong ấn tượng, lúc trước Hoàng Phủ Vô Kỵ chính là đội mặt nạ này lên liền biến mất! Nhưng lúc trước đem con quỷ đội mặt nạ trắng này xử lý, sau đó Hoàng Phủ Vô Kỵ đội mặt nạ này lên [ sẽ không phải là [ Tử Thần ] trong hư Arrancar?], sau đó......


Đợi đã...


Diệp Tưởng bỗng nhiên nhớ tới 1 việc

Hắn nhớ rõ......


Lúc trước, hắn chính là đem người đeo mặt nạ trắng này, trực tiếp thôn phệ vào hắc động!


Chẳng lẽ...... người bị thôn phệ vào hắc động chính là...... Hoàng Phủ Vô Kỵ?


[ Nếu tình tiết trên có ai đã quên mất có thể đọc lại chương 65 bộ phòng học dị độ 1]

Không được ! Tất yếu phải ngăn cản ah!


Dưới tình huống thời gian bị đông lại, quỷ ảnh bị nghiệp hỏa thiêu đốt cũng chỉ có thể bất động. Bởi vì Diệp Tưởng không bị thời gian đông đặc ảnh hưởng, nghiệp hỏa hắn phóng ra thiêu đốt quỷ hồn cũng không đình chỉ ! Dưới tình huống như vậy, quỷ hồn này tuy không chết nhưng tuyệt đối không tránh khỏi bị thương nặng!


“Tất yếu phải ngăn cản !” Diệp Tưởng giờ phút này vội vàng hô lên với Vũ Sóc:“Tất yếu phải ngăn cản ta của quá khứ......”


...Giết chết Hoàng Phủ Vô Kỵ ![ chưa xong còn tiếp..]