Lúc trước, Diệp Tưởng vẫn còn
năng lực hắc ám lĩnh vực, đem người đeo mặt nạ mầu trắng kia... trực tiếp thu
vào trong hắc động. Nay Diệp
Tưởng đã không còn năng lực lần nữa mở ra hắc động. Bởi vậy tự nhiên
là phải ngăn cản!
“Còn có thể sử dụng 1 lần thời gian đông đặc nữa chứ?”
Lời nói thì nhanh, kỳ thật thời gian đông đặc chỉ duy trì trong 1 khoảng thời gian không dài.
Vũ Sóc gật đầu.
Đương nhiên, cái giá phải trả khẳng định không thấp.
Nhưng vậy... đã đủ rồi.
Đây là sự tình nàng đã đáp ứng Mĩ Gia, là hứa hẹn của nàng. Vũ Sóc sống đến hôm nay chưa bao giờ thất hứa với người khác. Phàm là chuyện nàng đã hứa hẹn, đều sẽ làm được. Đây cũng là điểm mấu chốt trong tính cách của nàng.
Chỉ là...... dưới trạng thái thời gian không ngừng thác loạn này... thật sự có thể cứu ra Hoàng Phủ Vô Kỵ?
Vũ Sóc lại nghĩ tới Mĩ Gia.
Nguyên nhân vì nàng tin tưởng chính mình cho nên mới đáp ứng không tới.
Tuy số lần gặp mặt nhau không nhiều, thế nhưng Lý Mĩ Gia không cần nghi ngờ chính là bạn tốt của Vũ Sóc. Trong thế giới rạp chiếu phim địa ngục này, chân tâm giữa người với người, có thể nói là thứ dị thường trân quý .
Diệp Tưởng còn nhớ rõ, lúc trước khi hắn đem nam nhân đeo mặt nạ trắng phong ấn, là vào tháng 4 năm 1986! Địa điểm, chính là tại phòng học này!
Nếu người mang mặt nạ trắng không thể xuyên việt thời không tới chỗ đó, quá khứ sẽ bị thay đổi! Như vậy...... Hắn nhất định phải trước khi Hoàng Phủ Vô Kỵ xuyên tới năm 1986, ra tay đem hắn giam cầm lại !
Chỉ có như vậy mới có thể cứu được hắn ah !
Cơ hồ ngay tại sát na Lý Chanh bị chém đầu, Diệp Tưởng đã lao xuống tầng 3 !
Huyết tinh xiềng xích nhanh như chớp bắn ra ! Vũ Sóc cũng trong lúc này... vận dụng thời gian đông đặc!
Một lần này, Diệp Tưởng hạ quyết tâm, vươn tay túm lấy mặt nạ trên mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ!
Lúc trước hắn không làm như vậy là vì chung quy không biết vật nguyền rủa này có hiệu quả gì, lo lắng nếu đụng vào sẽ bị phản hiệu quả. Nhưng lúc này có đại tuyệt chiêu thời gian đông đặc liền hoàn toàn khác!
Hai con ngươi Vũ Sóc thu hẹp lại biến thành 1 đường dọc, giúp Diệp Tưởng đem mặt nạ kia lấy xuống !
Gương mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ lộ ra! Mà hắn vẫn giữ nguyên trạng thái chổng ngược, bởi vì thời gian đông lại mà yên lặng đứng giữa không trung.
Diệp Tưởng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay 1 phen giữ chặt Hoàng Phủ Vô Kỵ, đem hắn kéo xuống khỏi trần nhà !
Bất quá Vũ Sóc lại không 1 chút khinh thường nào. Ai cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì !
May mà...... sau khi thời gian đông đặc giải trừ, không có chuyện gì phát sinh. Mà thi thể của Lý Chanh lại biến mất.
Thời gian...... Trở về tháng 12 năm 1997.
“Ta...... Ta làm sao vậy?”
Sau khi gỡ mặt nạ xuống, Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ khôi phục thần trí, tiếp theo hắn liền nhìn thấy Diệp Tưởng.
“Kim...... Kim Thư Đông?”
“Còn có thể sử dụng 1 lần thời gian đông đặc nữa chứ?”
Lời nói thì nhanh, kỳ thật thời gian đông đặc chỉ duy trì trong 1 khoảng thời gian không dài.
Vũ Sóc gật đầu.
Đương nhiên, cái giá phải trả khẳng định không thấp.
Nhưng vậy... đã đủ rồi.
Đây là sự tình nàng đã đáp ứng Mĩ Gia, là hứa hẹn của nàng. Vũ Sóc sống đến hôm nay chưa bao giờ thất hứa với người khác. Phàm là chuyện nàng đã hứa hẹn, đều sẽ làm được. Đây cũng là điểm mấu chốt trong tính cách của nàng.
Chỉ là...... dưới trạng thái thời gian không ngừng thác loạn này... thật sự có thể cứu ra Hoàng Phủ Vô Kỵ?
Vũ Sóc lại nghĩ tới Mĩ Gia.
Nguyên nhân vì nàng tin tưởng chính mình cho nên mới đáp ứng không tới.
Tuy số lần gặp mặt nhau không nhiều, thế nhưng Lý Mĩ Gia không cần nghi ngờ chính là bạn tốt của Vũ Sóc. Trong thế giới rạp chiếu phim địa ngục này, chân tâm giữa người với người, có thể nói là thứ dị thường trân quý .
Diệp Tưởng còn nhớ rõ, lúc trước khi hắn đem nam nhân đeo mặt nạ trắng phong ấn, là vào tháng 4 năm 1986! Địa điểm, chính là tại phòng học này!
Nếu người mang mặt nạ trắng không thể xuyên việt thời không tới chỗ đó, quá khứ sẽ bị thay đổi! Như vậy...... Hắn nhất định phải trước khi Hoàng Phủ Vô Kỵ xuyên tới năm 1986, ra tay đem hắn giam cầm lại !
Chỉ có như vậy mới có thể cứu được hắn ah !
Cơ hồ ngay tại sát na Lý Chanh bị chém đầu, Diệp Tưởng đã lao xuống tầng 3 !
Huyết tinh xiềng xích nhanh như chớp bắn ra ! Vũ Sóc cũng trong lúc này... vận dụng thời gian đông đặc!
Một lần này, Diệp Tưởng hạ quyết tâm, vươn tay túm lấy mặt nạ trên mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ!
Lúc trước hắn không làm như vậy là vì chung quy không biết vật nguyền rủa này có hiệu quả gì, lo lắng nếu đụng vào sẽ bị phản hiệu quả. Nhưng lúc này có đại tuyệt chiêu thời gian đông đặc liền hoàn toàn khác!
Hai con ngươi Vũ Sóc thu hẹp lại biến thành 1 đường dọc, giúp Diệp Tưởng đem mặt nạ kia lấy xuống !
Gương mặt Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ lộ ra! Mà hắn vẫn giữ nguyên trạng thái chổng ngược, bởi vì thời gian đông lại mà yên lặng đứng giữa không trung.
Diệp Tưởng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay 1 phen giữ chặt Hoàng Phủ Vô Kỵ, đem hắn kéo xuống khỏi trần nhà !
Bất quá Vũ Sóc lại không 1 chút khinh thường nào. Ai cũng không biết, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì !
May mà...... sau khi thời gian đông đặc giải trừ, không có chuyện gì phát sinh. Mà thi thể của Lý Chanh lại biến mất.
Thời gian...... Trở về tháng 12 năm 1997.
“Ta...... Ta làm sao vậy?”
Sau khi gỡ mặt nạ xuống, Hoàng Phủ Vô Kỵ từ từ khôi phục thần trí, tiếp theo hắn liền nhìn thấy Diệp Tưởng.
“Kim...... Kim Thư Đông?”
Hắn tự nhiên không biết đây đã là kịch tình của bộ thứ 2 [phòng học dị độ] còn tưởng rằng vẫn như trước là bộ thứ nhất. Mà sau khi nhìn thấy Tích Kính ở phía sau Vũ Sóc thì mặt đầy nghi hoặc, nữ nhân này là ai? Cũng là diễn viên sao? Sao 1 điểm ấn tượng cũng không có?
“Di Hoa? Ta...... Ta là làm sao vậy? Tổng cảm giác cứ như đã nằm mơ 1 giấc mộng thật dài.”
Diệp Tưởng nhanh chóng gửi tin nhắn cho hắn:“Nghe đây, đừng lộ ra thần tình sửng sốt. Hiện tại đã là [phòng học dị độ 2].”
Hoàng Phủ Vô Kỵ thiếu chút nữa không kìm được mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, may mà phản xạ thần kinh cuối cùng bị lý trí ngăn lại, tiếp theo nhanh chóng gửi tin hỏi Diệp Tưởng:“Như thế nào lại... đã là bộ thứ 2 ?”
“Có không ít chuyện phát sinh. An Nguyệt Hình đã bị ta giết chết .”
Một lần này, Hoàng Phủ Vô Kỵ càng là hoảng sợ không thôi !
An Nguyệt Hình ! Đối với kẻ thân thuộc Khu Ma trận doanh như Hoàng Phủ Vô Kỵ mà nói, cái tên này trước kia chỉ được phép dùng từ “Người kia” để nhắc tới, một thời gian từng cho là diễn viên đỉnh phong mạnh mẽ nhất rạp chiếu phim địa ngục. Nay... lại bị Diệp Tưởng nhẹ nhàng bâng quơ một câu “ta giết chết”?
Quả nhiên...... Không hổ là Thợ săn Ác Ma !
“Vậy.... đám người Hầu Tước sao rồi?” Hoàng Phủ Vô Kỵ đối với đám người Hầu Tước vẫn rất quan tâm, nhất là Sa La còn đang nắm giữ trái tim hắn! Chỉ cần Sa La ý nguyện, hắn có thể chết bất cứ lúc nào!
“Rạp chiếu phim thứ 19, ngoại trừ Hầu Tước, toàn bộ đã chết.”
Nghe được đáp án này, Hoàng Phủ Vô Kỵ hít vào một ngụm khí lạnh !
Toàn bộ đã chết? Toàn bộ đã chết? Như vậy Sa La đang nắm giữ trái tim hắn thì sao?
“Sa La đâu? Sa La...... Serphillis đâu? Nàng cũng đã chết?”
“Đúng vậy. Nàng lúc ấy vì để vãn hồi đại cục, lấy thân mình ngăn cản An Nguyệt Hình hóa thành ma vương. Kết quả...... Chết.”
Chết...... Như vậy, trái tim mình đâu rồi? Phải biết, trái tim hiện tại trong cơ thể hắn là vật nguyền rủa loại ký sinh! Hắn không hiết, Sa La đã không nắm giữ trái tim hắn nữa, nếu không Sa La chết đi sẽ dẫn đến trái tim hắn cũng bị hủy mất, như vậy hậu quả thực sự không thể nào chịu nổi!
“Trái tim của ngươi đang được Hầu Tước bảo quản . Yên tâm đi.” Vũ Sóc biết lo lắng của Hoàng Phủ Vô Kỵ, Mĩ Gia và nàng không giấu nhau điều gì, tự nhiên chuyện về trái tim nàng cũng biết. Cho nên từ sớm nàng đã hỏi qua Hầu Tước . Sa La lúc trước kia vì phòng ngừa vạn nhất đã đem trái tim đưa cho Hầu Tước bảo quản .
Lần này, Hoàng Phủ Vô Kỵ rốt cục có thể yên tâm rồi.
Bất quá, hắn dường như nhớ đến cái gì, vội vàng hỏi:“Như vậy...... vật nguyền rủa của An Nguyệt Hình đâu? Vòng tay xương người của hắn ở nơi nào rồi?”
Hắn vẫn chưa quên được di động ác linh ! Chỉ cần có nó, như vậy Hoàng Phủ Vô Kỵ tin tưởng, có thể trở thành tồn tại đỉnh phong nhất trong số các diễn viên hạng A, thậm chí trùng kích chức vị ảnh đế! Đương nhiên càng quan trọng hơn là, đó là thứ Tú Vân trả giá sinh mệnh của nàng dành cho hắn!
Vấn đề này hắn đồng thời hỏi Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, tin nhắn trả lời giống nhau như đúc.
Thấy hắn chờ mong như vậy, Diệp Tưởng đành phải để hắn thất vọng:“Không có lấy được. Lúc ấy An Nguyệt Hình cùng tổ mẫu Địa Ngục dung hợp xong, vòng tay xương người liền không biết đi nơi nào .”
Như.. như vậy là không có sao?
Hoàng Phủ Vô Kỵ nhất thời cảm giác mất mát mãnh liệt. Cho tới nay hắn vẫn luôn ôm 1 tia chờ mong, đó chính là trở thành 1 thành viên trong khu ma trận doanh, sẽ có ngày hắn cầm lại được di động ác linh!
Kể từ đó...... sự hy sinh của Tú Vân, liền triệt để biến thành vô nghĩa !
Đây mới là điểm khiến Hoàng Phủ Vô Kỵ đau lòng nhất ! Lúc trước nếu không phải vì chiếc di động này, Tú Vân hiện tại có lẽ vẫn còn sống !
Bất quá hiện tại không phải thời điểm để thất lạc tinh thần. Nay để cứu hắn, xoay chuyển cục diện tử vong của hắn, như vậy... phải đem hắn trở về!
Vì thế, mấy người kế tiếp đang chuẩn bị đứng lên......
Thế nhưng, trong vài giây ngắn ngủi đó, đột biến phát sinh!
Phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ bỗng nhiên xuất hiện 1 nữ quỷ trần truồng, 2 tay ôm lấy thân thể hắn!
“Không !”
Diệp Tưởng phản ứng đã rất nhanh , nhưng thời điểm xông lên, Hoàng Phủ Vô Kỵ đã biến mất!
Hoàng Phủ Vô Kỵ cơ hồ đã mất đi khái niệm thời gian.
Chờ tới lúc hắn lần nữa lấy lại được ý thức, đã thấy bản thân xuất hiện ở phía dưới bục giảng.
Hoàng Phủ Vô Kỵ từ phía dưới bục giảng chui ra
Lúc này hắn cơ hồ đứng còn không vững.
Trên người, dính đầy máu tươi. Máu này tự nhiên là của Lý Chanh sau khi mất đầu bắn vào người hắn.
Trái tim hắn lại lần nữa nhảy lên, máu đó tự nhiên bị hấp thu vào trong cơ thể! Đương nhiên sẽ không xuất hiện hiện tượng nhóm máu không tương hợp, nguyên bản trái tim này là vật nguyền rủa, là vật nguyền rủa thì sẽ có tác dụng hấp thu máu tươi!
Hiện tại là...... Lúc nào?
Vừa rồi, hết thảy những lời Diệp Tưởng nói với hắn, hắn đều đã quên. Hắn vẫn như trước không biết đây là thế giới trong [phòng học dị độ 2].
“Uy uy uy......” trong phòng chiếu phim, nữ tử váy tím bỗng chỉ vào màn hình nói:“Một màn này sao lại nhìn quen mắt như thế?”
“A !” Nam tử tóc húi cua bên cạnh vỗ tay thốt lên:“Không phải là đoạn mở đầu điện ảnh, Giải Trác Hòa từ dưới bục giảng bò ra, sau đó chạy ra ngoài sân thể dục liền bị quỷ hồn bắt đi sao?”
“Đúng vậy !” Nữ tử váy tím đã nhớ ra, nàng nhìn Hoàng Phủ Vô Kỵ trên màn hình nói:“Hình ảnh hoàn toàn giống nhau, đúng vậy, chính là trở về quá khứ!”
“Hắn đã định phải chết.” Nam tử tóc húi cua thở dài:“Số của hắn cũng thật bi ai.”
Hoàng Phủ Vô Kỵ tự nhiên không biết hết thảy những chuyện này, cũng không biết bản thân trong mắt các diễn viên rạp chiếu phim linh độ đã bị phán tử hình.
“Ân......” Ám Hà thấy 1 màn này, trí nhớ rất tốt nói:“Nếu ta nhớ không lầm, kế tiếp từ dưới bục giảng thò ra 1 cánh tay trắng bệch, tiếp theo hắn bỏ chạy tới sân thể dục...”
Quả nhiên !
Hoàng Phủ Vô Kỵ rất nhanh liền nhìn thấy, phía sau bục giảng, 1 cánh tay tái nhợt vươn ra!
Hết thảy giống hệt đoạn kịch tình mở đầu điện ảnh!
Hoàng Phủ Vô Kỵ nhanh chóng bỏ chạy !
Cuối cùng, hắn chạy tới sân thể dục, cũng là lúc bị đẩy vào tuyệt lộ.
Ngay tại thời điểm mọi người chờ xem Hoàng Phủ Vô Kỵ chết đi......
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ!
Kia cư nhiên là...... Tích Kính !