2/08/2017

Posted by Unknown |
Chương 23: Hình vẽ vặn vẹo

“Tỷ tỷ?”


Kim Thư Đông
đứng ở cửa sửng sốt, hỏi:“Có...... Có chuyện gì sao?”


“Kỳ thật, ta và
ba mẹ ngươi có quen biết nhau . Bọn họ nhờ t tới chiếu cố đệ.” 


Kim Thư Đông giờ phút này rõ ràng không tin, nói:“Mụ mụ nói không
được để người lạ vào nhà. Tỷ nói tỷ quen biết ba mẹ, tỷ có chứng cớ không?”


Tích Kính đương nhiên sớm
đã có chuẩn bị. Nàng từ trong túi vải, lấy ra một tấm ảnh chụp.


Đệ xem.”


Trong ảnh chụp...... Rõ ràng chính là ảnh chụp chung của Kim Thư Đông và ba mẹ trước đây!


“Ân? Thật sự
a? Tấm ảnh này đệ cho rằng không chỉ có 1 tấm đâu !”

“Là
vậy a? Nếu t không biết ba ba mụ mụ đệ, t làm thế nào có được tấm ảnh chụp này?”


Tấm ảnh này được lấy trong album ảnh, thậm chí ảnh chụp chỉ là đen trắng . Niên đại những năm tám mươi lúc đó, chụp ảnh cũng không phải giống như hiện tại sự tình hết sức bình thường, và thường cũng không được rửa quá nhiều tấm. Kim Thư Đông nhìn thấy tất nhiên sẽ không hoài nghi .


“Hảo,
tỷ vào đi.”


Tích Kính nhẹ nhàng thở ra. Không nghĩ tới để ngừa vạn nhất rút
đại ra một tấm ảnh trong album mang theo bên mình, đến bây giờ đã có tác dụng. Tấm ảnh này nàng tính trong thời khắc nguy cơ có thể chứng minh thân phận tương lai của mình.


Tiến vào trong nhà, Kim Thư Đông
lập tức chạy tới mở TV, chờ đợi Ultraman phát sóng, không biết chiêu đãi khách nhân một chút nào. Tích Kính cũng cười khổ, ba ba thật sự là từ nhỏ đã không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.


Bất quá, nàng cũng ngồi xuống
bên cạnh.


“Tỷ tỷ ngươi...... Tên gọi là gì?” Kim Thư Đông hỏi.


“Ta?” Tích Kính
nghĩ chẳng lẽ lại nói tên thật? Đương nhiên không được. Vì thế liền nói:“Ân, tên của t gọi Tương Lai...... Kim Tương Lai.”


“Tên này, có điểm ý tứ a. Tỷ tỷ trước
tỷ nói tỷ là người từ tương lai đến?”


“Đúng vậy. T
ỷ không nói dối.”


“Ai...... Đừng đùa. Tỷ tỷ là vì tên của
tỷ nên mới có ý nói như vậy......”


Đôi khi. Nói thật ngược lại không ai chịu tin a......


Lúc này. Nàng bắt đầu vận dụng Ác Ma chi nhãn, đem lưới cảm giác bao trùm
toàn bộ ngôi nhà .


Mà kênh truyền hình,
cũng bắt đầu phát sóng [ Ace Ultraman ].


Chiếu hết ca khúc chủ đề, thì siêu cự đại thú Verokron bắt đầu xuất hiện, tập kích Nhật Bản.


Tích Kính nâng cằm, nàng lần đầu tiên xem Ultraman là
khi còn học sinh, download ở trên mạng [ Mebius Ultraman ]xuống. Nhìn đầu quái thú trước mắt, nàng nhớ rõ cũng từng xuất hiện trong Mebius.


Lưới cảm giác đã bao trùm
đến từng góc nhỏ. Vô luận tại bất cứ đâu xuất hiện. Tích Kính đều tự tin có thể nhanh chóng ra tay, sau đó thu võng.


Trên thực tế, thực lực của nàng
so với Diệp Tưởng nói, chính là trò giỏi hơn thầy ! Bất quá suy xét đến vấn đề lòng tự trọng của ba ba, Tích Kính không có nói cho hắn việc này.


Trong quá trình không ngừng xuyên việt, Tích Kính cũng trở nên càng ngày càng cường đại.


“Ta nói...... Ba...... Kim Thư Đông......”


“Ân? Tương Lai tỷ tỷ?”


Đệ...... Nếu tương lai lên trung học mà nói, ngàn vạn......”



Nói như thế nào
được đây?


Nói “Ngàn vạn
lần không nên vào trung học Quảng Nguyệt” Sao?


Lúc trước, nàng cũng từng
nói với Diệp Tưởng rời khỏi trung học Quảng Nguyệt. Nhưng nếu lúc đó Diệp Tưởng thật sự nghe theo lời cảnh cáo đó. Tích Kính có thể đã biến mất trên thế giới này.


Chỉ có Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa
gặp được nhau, Kim Tích Kính mới có thể được sinh ra.


Nhưng
nếu...... Cha mẹ chết...... Chỉ có một mình nàng sống, như vậy có còn đạo lý của người làm con nữa sao?


Tại thời đại nàng
sinh ra, tử nữ có thể vì một khối tài sản liền không xem cha mẹ ra gì. Nhưng nàng tuyệt không phải người như thế.


Nàng kế thừa
sự thiện lương của Vũ Sóc. Thậm chí khả năng còn nhân hậu hơn cả Vũ Sóc.


Thế nhưng...... Gần
đây, cùng chung sống với cha mẹ, Tích Kính bắt đầu dần dần mê luyến loại cảm giác này. Tuy rằng loại quan hệ này rất mơ hồ, nhưng nàng đích xác là cùng cha mẹ thân sinh cùng nhau chung sống.


Nàng hi vọng
việc này sẽ mãi không bao giờ chấm dứt.


Nàng hi vọng, tương lai có thể cùng ba ba, cùng mụ mụ sinh hoạt
bên nhau. Có thể giống như một gia đình bình thường.


Đối với nàng
đây chính là hạnh phúc .


không nghe Tích Kính nói chuyện, ánh mắt Kim Thư Đông liền tiếp tục tập trung trên TV.


Dị thứ nguyên Yapool...... Cư nhiên còn có một gia hỏa điều khiến quái thú như vậy ah !”


“Cái gì dị thứ nguyên Yapool, Mebius còn không phải
tay sai của hoàng đế......”


“A? Mebius là ai? Không có nghe
qua Ultraman này a.”


“Ân...... Nói sai
rồi, cứ cho là tỷ chưa nói gì đi.”


Nói đến
thì buồn cười, loại tin tức không quan trọng này, tiết lộ về quá khứ ngược lại không gây vấn đề.


Tầm mắt tiếp tục tập trung trên TV, giờ phút này truyền hình đang phát đoạn, dị thứ nguyên Yapool vì đem siêu thú Verokron đến thế giới hiện thực, không gian trở thành hình ảnh bị vặn vẹo một đoạn.


Dựa theo tình huống bình thường,
sau khi không gian vặn vẹo qua đi, siêu thú sẽ xuất hiện trên màn hình.


Thế nhưng giờ phút này...... không gian vặn vẹo
vẫn liên tục duy trì.


Nhưng mà...... Hình ảnh cảnh vật
bên trong bắt đầu bị kéo dài, biến thành hình sóng......


Tích Kính lập tức ý thức được
vấn đề không ổn, vội vàng nói:“Mau tắt TV...... Điều khiển từ xa......”


Thời đại này TV
lấy đâu ra điều khiển từ xa, khẳng định là phải đứng dậy động thủ . Vì thế Tích Kính ý thức được chuẩn bị xông lên tắt TV, thì trong hình ảnh vặn vẹo, cảnh vật bắt đầu dần dần thay thế bằng một gương mặt không rõ ngũ quan!


Tiếp đó...... Đèn bên trong phòng, nháy mắt tắt ngúm !


Tích Kính
liền không thể động đậy. Nàng cảm giác chính mình đã biến thành một khối điêu khắc !


Nhưng mà, Kim Thư Đông
vẫn như chưa nhận thức được, nói:“Ân? Không phải là xuất hiện đầu quái thú kia sao? đầu quái thú này...... Thoạt nhìn thực quái dị a......”


Cảnh tượng thành thị Nhật Bản, bắt đầu dần dần bị gương mặt kia thay thế.


“Ân...... Như thế nào
lại dọa người như vậy a, chẳng lẽ không phải là quái thú, mà  người vũ trụ?”


Kim Thư Đông
vẫn như trước không có ý thức được vấn đề!


Ác Ma chi nhãn
của Tích Kính cư nhiên không thể thông qua lưới cảm giác biết được sự tình TV đang phát sinh!


“Đợi đã......” Lúc này hắn bỗng nhiên nói:“
Đèn sao lại tắt rồi? Tương Lai tỷ tỷ, là tỷ làm sao?”


Lúc này,
trong TV truyền ra một trận âm thanh rên rỉ làm người ta sởn tóc gáy.


Gương mặt vặn vẹo trên TV dần dần định hình. Ngũ quan bắt đầu có thể mơ hồ thấy rõ ràng .


Kim Thư Đông nhất thời cả người phát run lên:“Này...... Đây là cái gì a? Quái thú
hay người vũ trụ? Ace Ultraman mau ra đây đi !”


Đáng tiếc là......


Trên thế giới này là không có Ultraman, cũng không có Doraemon .


Có, chỉ có là Ác Ma, Vong Linh cùng nguyền rủa.


Tích Kính lúc này
muốn cử động, nhưng vẫn như trước. Nàng đến há miệng cũng làm không được ! Ba ba cư nhiên chỉ còn trông cậy vào Ultraman tới cứu hắn !


Thật lâu sau, hình ảnh vặn vẹo...... Bỗng nhiên biến thành
nhà Kim Thư Đông ! Chẳng qua là phòng khách đảo ngược như trước một cái gương soi!


“Ân?”


Cái này,
Kim Thư Đông phản ứng trì độn như thế nào, cũng ý thức được, đây căn bản không phải kịch tình trong Ultraman!


Việc này khiến Tích Kính ngẩn ra. Nàng vốn đang cho rằng con quỷ kia sẽ giống như Yamamura Sadako từ trong TV bò ra !


Vì cái gì......


Bỗng nhiên, nàng
biết được nguyên nhân !


Trên TV bên trong phòng khách, bỗng nhiên, một thân thể hư thối, bò vào TV trong màn hình !


Trong một khắc, hai mắt Tích Kính biến thành hình Thập tự ! Một đôi cánh Ác Ma, từ sau lưng nàng vụt mọc ra !


Nàng rốt cuộc đã có thể động đậy !


Nàng ôm Kim Thư Đông, hướng tới cửa sổ phóng đi,
hiện tại đang ở tại tầng bốn......


Nhảy xuống !


Độ cao này, với diễn viên không có bất tử chi thân tuyệt đối là chết. Nhưng Tích Kính có cánh Ác Ma, căn bản không phải lo ngại. Nhưng điều này khiến Kim Thư Đông sợ tới mức mặt không còn chút máu !


“Cứu...... Cứu mạng a !
Ta không muốn chết !”


Nhưng hắn nhìn
thấy, Tích Kính dang đôi cánh Ác Ma màu đen mang hắn nhẩy xuống dưới !


Khi hạ xuống mặt đất ! Rất nhanh, Tích Kính đem cánh Ác Ma thu hồi vào trong cơ thể !


Cả tiểu khu yên tĩnh, giờ phút này bị đêm tối bao phủ, ngay cả một người cũng không có.


“Chạy mau !”


Nhưng đúng lúc này, bụi cỏ phía sau, phát ra thanh âm làm người ta kinh hãi!


Nàng không hề do dự, kéo Kim Thư Đông bỏ chạy![ chưa xong còn tiếp......] 



2/05/2017

Posted by Unknown |



Tà dương như máu.


Bóng dáng bị tịch dương chiếu vào kéo dài trên vách tường.

Một cánh cửa kéo cũ kỹ theo từng trận gió nhẹ khẽ rung nhẹ.

Đây là một trạm biến thế đứng lặng mình dưới ánh tịch dương, không hiểu vì sao lại có chút cảm giác thê lương.


Một thiếu nữ đang nằm trước trạm biến thế.

Gió bỗng nhiên thổi lại.


Xa xa, ngẫu nhiên truyền tới từng đợt thanh âm rõ ràng.


“Ta là Zoffy Ultraman !”


“Ta là Seven Ultraman !”


“Ta là đại quái thú Red King !”


Một đám con nít khoảng 9 tuổi mang mặt nạ Ultraman cãi nhau ầm ĩ trên bãi cỏ.


Thiếu nữ bị thanh âm của bọn chúng đánh thức .


Nàng xoa xoa mắt, nhìn vùng cỏ trước mặt cùng với đám nhỏ đang đùa giỡn kia.

Đúng lúc này, 1 đứa nhỏ mang mặt na Seven Ultraman bị đứa nhỏ sắm vai quái thú đẩy ngã xuống đất, sau đó ngồi lên người.

“A.. không phải, quái thú làm sao có thể đánh bại được Ultraman?”


“Hừ, đánh không lại thì đánh không lại, còn tìm cớ ! Ai quy định Ultraman có thể nhất định đánh bại quái thú ?”


Cuối cùng, “Seven Ultraman” kia hét lớn một tiếng:“Ta không thèm chơi với các ngươi nữa!”


Sau đó hắn ném mặt nạ Seven Ultraman xuống đất rồi chạy về phía trạm biến thế.


Thiếu nữ nhìn thấy đứa bé kia lại kinh ngạc không thôi


Bởi vì...... Nàng rõ ràng nhận ra, đây là......


Ba ba !


Ba ba trong hình dáng đứa trẻ 8,9 tuổi!


Đứa nhỏ chạy tới trước trạm biến thế, hừ một tiếng, lập tức từ trong túi quần lấy ra mấy tấm thẻ, toàn bộ đều là thẻ bài Ultraman và quái thú.

“Hừ. Không thèm chơi với các ngươi!” 


Tiếp theo hắn đem mấy tấm thẻ bài kia đặt xuống đất, ngồi xắp xắp xếp xếp.

“Kim Thư Đông chơi bẩn!”


“Lúc nào chơi với hắn cũng vậy, cứ muốn bản thân mình phải thắng, nếu không lại nghỉ chơi.”


“Lần sau không cho hắn chơi chung.”


Sau đó mấy đứa nhỏ mang mặt nạ Ultraman dần chạy đi, không thấy đâu nữa.


Đứa nhỏ ngồi trước 1 đám thẻ bài, sau đó 1 tay cầm thẻ bài hình Ultraman, tay kia cầm thẻ bài hình quái thú, cho chúng “Đối chiến” nhau, còn bản thân trợ giúp lồng tiếng.


“Cứu mạng...... Ta đánh không lại Ultraman......”


“Ta là sứ giả chính nghĩa! Không cho phép ngươi làm điều ác......”


“Phốc xuy !”


Tích Kính rốt cuộc không nhịn được bật cười. Nhìn phụ thân lấy loại hình tượng này xuất hiện trước mặt mình, đổi lại là ai cũng cảm thấy buồn cười.  

Lúc này, đứa nhỏ kia...... Cũng chính là Kim Thư Đông thơ ấu chú ý tới Tích Kính.


“Ngươi đang cười cái gì vậy? Đại tỷ tỷ?”


Bị phụ thân gọi như thế, Tích Kính cũng cảm giác rất quái dị.


“Không...... Không có gì. Mấy thẻ bài đó, đệ kiếm ở đâu ra thế?”


Cái này là trong lúc đệ mua mỳ ăn liền, bên trong được tặng kèm thẻ bài. Để thu thập toàn bộ thẻ bài này, đệ lúc trước mua tới hơn 10 gói mì ăn liền đó!”


Tích Kính nhất thời cảm giác... nói không nên lời. Nhìn tuổi của phụ thân phán đoán, hiện tại hẳn là những năm 80.  

Đáng nhắc tới là, trong thế giới hiện thực, Ultraman xuất hiện ở Trung Quốc hẳn phải vào những năm 90. Bất quá trong bộ phim này lại xuất hiện sớm hơn vài năm, tạm thời cứ coi như là bug đi...

Nàng tiến tới bên cạnh Kim Thư Đông, nói:“Đệ rất thích Ultraman?”

Tất nhiên rồi! Ultraman Doraemon giống nhau, đều là hóa thân của chính nghĩa! Tất cả quái thú xâm lược địa cầu đều bị Ultraman tiêu diệt ! Đệ thích nhất Seven Ultraman ! cho nên đệ mạng mặt nạ Seven !”


Trong thế giới hiện thực, Seven không được truyền bá trong nội địa Trung Quốc, thế nhưng ở thế giới này, Seven lại theo các seri Ultraman, được truyền bá ra ở những năm 80, trở thành anh hùng trong mắt trẻ nhỏ.

Buổi tối hôm nay sẽ chiếu Ultraman mới, Ace Ultraman!” Kim Thư Đông hưng phấn nói:“Đến lúc đó, đệ nhất định phải thu thập thật nhiều thẻ bài !”


Đệ thích Doraemon hơn, hay là Ultraman hơn?”


“Ân......” Kim Thư Đông nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp theo nói:“Đều thích a ! Nếu đệ cũng có 1 người máy đến từ tương lai tới làm bạn thì thật tốt.”


“Nếu...... tỷ nói tỷ cũng giống như Doraemon, là người đến từ tương lai, đệ có tin hay không?”


Kim Thư Đông sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười:“Đại tỷ tỷ, tỷ nghĩ rằng đệ là tiểu hài tử dễ lừa sao? Đệ biết, Doraemon căn bản là nhân vật hư cấu, trong hiện thực làm sao có thể xuất hiện chứ! A, đệ phải về nhà ăn cơm, ăn xong cơm chiều chính là lúc tập 1của Ace Ultraman phát sóng ! Không nói nhiều nữa, đệ về đây, đại tỷ tỷ !”


Sau đó, Kim Thư Đông chạy về nhà chuẩn bị ăn cơm.


Lúc này, Tích Kính cẩn thận quan sát bốn phía.


Không sai...... Nơi này thực sự là tiểu khu trước kia của ba ba. Lại nói, lúc trước, thời điểm nàng trở về thành phố Đông Giang, đã từng đi thăm nhà của ba ba. Căn phòng đó tự nhiên đã sớm đổi chủ, tiểu khu cũng trông tươi mới hẳn lên.

Giờ phút này nàng hoàn toàn có thể đối chiếu khung cảnh trong tiểu khu với những tấm hình trong album.

Trạm biến thế này nàng nhớ rất rõ, là nơi trước kia ba ba rất hay tới chơi. Trước đây vì tính cách của mình cho nên ba ba không có bao nhiêu bạn bè, vì thế thường xuyên vui chơi 1 mình. Chơi cái gì? Rất đơn giản, tự mình sắm vai quái thú cùng Ultraman.


Nghe vào tai cảm thấy rất là cô đơn, nhưng phụ thân không hề để ý nhiều.

Bất quá lúc này không phải thời điểm để hoài niệm......


Tích Kính cẩn thận suy tư một chút, lúc ấy nàng đang ở gần núi rác rưởi bên trong trường trung học quảng nguyệt, đột nhiên mất đi ý thức. Sau đó tỉnh lại thì đã xuất hiện ở nơi này.


Tích Kính bước theo Kim Thư Đông cùng nhau đi tới phía trên mặt cỏ, nàng tổng cảm giác chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.


Trời tối rất nhanh.


Đến lúc đó... sẽ xảy ra chuyện gì đây?


Kim Thư Đông rất nhanh chạy tới trước chung cư đang ở, nhanh chóng vọt vào, mà Tích Kính cũng bước vào cùng hắn.

Nhà của Kim Thư Đông nằm ở tầng 4.

Nhìn vào cửa lớn nhà hắn, Tích Kính vẫn không cảm thấy an tâm, nhưng nàng lại không có lý do nào để bước vào.

Nếu...... ba ba thời thơ ấu gặp chuyện không may, như vậy ba ba thời cấp ba cũng sẽ xảy ra chuyện. Thậm chí có thể ba ba và mụ mụ sẽ không gặp nhau.

Như vậy...... Nàng sẽ biến mất ở trên thế giới này.


“A...... Là bạch y tỷ tỷ vừa rồi nói chuyện với Kim Thư Đông!”


Tích Kính quay đầu lại, nhìn thấy 1 đứa nhỏ mang mặt nạ Ultraman.


Đệ hảo...... Tiểu bằng hữu......”


Đệ không phải tiểu bằng hữu, đệ là Zoffy Ultraman ! Thời điểm Ultraman bị Zton đánh chết, chính là đệ cứu hắn !”


Tích Kính cười gượng một tiếng, nói:“Hảo...... Được rồi, vậy đệ với Kim Thư Đông quan hệ thế nào?”


“Hắn a...... rất đáng ghét! Bình thường chơi với hắn đều mệt chết người! Tỷ tỷ, tỷ đừng để ý tới hắn nữa!”


“Zoffy Ultraman” nhìn Tích Kính, bỗng nhiên vỗ tay 1 cái nói:“A. Đúng rồi, tỷ tỷ, lại nói...... Lúc trước còn có 1 người cùng tỷ không khác biệt lắm, từ bên cạnh trạm biến thế kia đi ra. Ăn mặc rách rưới , trên người rất bẩn, gương mặt còn bị tóc che mất . Nhìn qua...... thật giống nữ quỷ !”


Trong lòng Tích Kính run lên !


Đệ..... nhìn thấy lúc nào ?”


“Chính... chính là 1 giờ trước khi chơi ultraman với bọn Kim Thư Đông, lúc đó đệ liền nhìn thấy. Rất kỳ quái, khi đó đệ chạy qua liền không nhìn thấy người kia nữa. Tỷ tỷ, tỷ có biết cái tỷ kỳ quái kia hay không?”


Một giờ trước......


Quỷ hồn kéo mình vào quá khứ thời không này, đến đây trước bản thân 1 giờ đồng hồ!

Tích Kính không khỏi nhìn về phía cánh cửa nhà kia !


Lúc này, một nhà Kim Thư Đông đang dùng cơm chiều.

“Thư Đông,” Kim phụ gắp cho hắn 1 miếng thịt, nói:“Ta và mẹ ngươi ăn cơm xong cần ra ngoài 1 chuyến, ăn xong ở nhà coi tv, không được ra ngoài, biết chưa!”


“Hảo, con biết rồi!”


Trên vách tường trong phòng dán đầy các bức vẽ, nào là vẽ Doraemon, còn có Ultraman cùng quái thú, toàn bộ đều do Kim Thư Đông vẽ ra, các bức họa trông rất sống động, hoàn toàn không hề giống nét vẽ của trẻ con!

Sau khi cơm nước xong, Kim phụ mẫu cứ thế rời đi.


Mà Tích Kính đứng ở trước cầu thang nhìn ông nội bà nội đi qua trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy 1 trận cảm khái.

Tiếp theo, nàng hít thở 1 hơi thật sâu, đi đến trước cửa nhà gõ cửa.


Đây là cơ hội tốt !


Một lát sau, Kim Thư Đông ra mở cửa......[ chưa xong còn tiếp......] 
Posted by Unknown |


Nơi này là......


Một sân bay nào đó.


“Rốt cuộc...... đã trở lại. Trở lại...... nơi này.”


Một đôi nam nữ từ sân bay đi ra, nhìn lên thiên không vạn dặm.


“Hôm nay là ngày lành.”


Nam tử có dung mạo anh tuấn, còn cô gái kia khuôn mặt giống như một bức họa, đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở.


“Bốn năm mới trở lại nơi này, có cảm xúc sao?” Nam tử hướng nàng dò hỏi.


“Không nhớ rõ .” Nữ tử lắc đầu:“Ta chỉ cảm giác, mình chưa từng đến đây.”


Lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt 2 người, ở bên trong xe chui ra một người trẻ tuổi, đi tới nghênh đón.


“Là Giáo sư Ninh Tư Lý? Ngươi hảo, Quốc tiên sinh phái chúng ta tới đón các ngươi đến khách sạn. Hành lý giao cho ta đi.”


“Phiền ngươi rồi .”


“Không có vấn đề.”


Ngồi lên xe, Ninh Tư Lý nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, nói:“Alice, ta nghĩ, chúng ta sẽ ở lại nơi này trong thời gian rất lâu .”


“Đúng vậy.” Nữ tử tên Alice cũng gật đầu nói:“Ta cũng nghĩ như thế.”


Chiếc xe cuối cùng đỗ trước khách sạn.


Vị bí thư kia vì hai người chuẩn bị khá chu đáo, thủ tục lấy phòng tại khách sạn khá nhanh, hơn nữa là ở căn phòng tốt nhất, có thể quan sát toàn cảnh thành thị.


Đem bức màn kéo ra, Ninh Tư Lý hít thở một chút không khí bên ngoài.


Tiếp đó...... Hắn đem rương hành lý mở ra. Tiếp......


Hắn dán trên vách tường ít nhất đến mấy trăm tấm ảnh chụp !


Cơ hồ toàn bộ ảnh chụp đều tập trung tại một người cố định.


Alice nhìn một đám người trên những ảnh chụp kia với một đôi mắt không thể che dấu hàn ý.


“Những người này chính là...... Lúc trước từng vu hãm ngươi. Khiến ngươi không thể không rời xa quê hương. Cũng ...... Khiến ta mất đi người thân.”


Ninh Tư Lý chỉ vào nam tử râu quai nón trong tấm ảnh chụp.


“Quốc Chí Hoành.”


“Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến ta là ai. Còn có ngươi là ai.”


Alice nhẹ nhàng gật đầu.


“Đúng vậy...... chính là như thế......”


Nói tới đây, nàng lại nhìn về phía Ninh Tư Lý.


“Hôm nay...... Có thể tạm thời không nói về kế hoạch báo thù được không?”


“Ta...... Mệt mỏi.”


Ban đêm.


Hai người nằm trên giường nhưng chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, không có làm ra một hành vi vượt quá nào.


Bốn năm tuế nguyệt, thấu hiểu quá khứ chân chính của đối phương cùng bí mật muốn che giấu của nhau.


Sau này. Cũng sẽ như thế.


Đối với song phương đây có lẽ cũng là bốn năm gian nan nhất .


Đem thân phận giả tạo một cách hoàn mỹ, sinh sống tại mỹ 4 năm thời gian, bố trí kế hoạch báo thù hoàn thiện nhất, đủ để đánh đồng cùng [Bá Tước Monte Cristo].


Bốn năm này...... Cũng đủ khiến song phương thấu hiểu lẫn nhau.


Bốn năm...... Không có bất luận kẻ nào biết bọn họ vẫn còn sống trên thế giới này.


Bọn họ là những người duy nhất có thể bảo vệ lẫn nhau, an ủi và chia sẻ cho nhau.


“Ngủ đi.” Ninh Tư Lý nói:“ Bốn năm này, ngươi chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Ta biết.”


“Ân...... Ta biết.”


Nhưng mà đúng lúc này, Ninh Tư Lý lại nhìn thấy một đôi tay khô héo hư thối. Từ sau khuôn mặt trắng nhợt của Alice vươn đến, bao trùm toàn bộ gương mặt nàng !


“Alice !”


Nhưng......


Thời điểm Alice ngồi dậy. Đôi tay kia...... Đã không thấy .


“Tư lý?”


Ninh Tư Lý gắt gao nhìn từng góc hắc ám trong phòng.


Thật lâu sau......


Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra.


“Không có việc gì .”


Không có việc gì ......


Sau đó tầm mắt hắn chuyển đến mấy trăm tấm ảnh chụp kia.


“Tư lý.” Alice lại nhìn hắn, nói:“Thật sự...... Nhất định phải báo thù sao?”


“Alice?”


“Vì báo thù, chúng ta lên kế hoạch trong bốn năm thời gian. Nhưng tất cả thật sự có thể thay đổi sao? Thật sự...... Có thể thay đổi sao?”


Tại khóe mắt Alice rơi xuống một giọt lệ.


Có thể thay đổi sao?


Ninh Tư Lý vừa muốn nói điều gì. Nhưng...... Không biết vì sao, hắn lại nói ra một câu như vậy.


“Được rồi...... Như vậy, không cần báo thù nữa......”


Hắn cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy biểu tình đau thương của Alice, hắn lại có thể nói ra những lời như thế.


Những lời này...... khiến hắn bị trừ mất 4500 tấm vé chuộc cái chết. Thêm vào một lần NG.


Đoạn kịch này phải quay lại lần 1 nữa bắt đầu từ lúc xuống máy bay.

Tiếp đó, hắn xuất hiện trong khoang hạng nhất.


“Sao thế? Mộc Lam? Vì cái gì ngươi lại nói nhầm lời kịch?”


Ngồi ở bên cạnh hắn là Alice. Người kia đẹp như một bức họa khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.


“Ta......” Mộc Lam không biết phải trả lời Mẫn Hà như thế nào.


Vì cái gì lại nói sai lời kịch? Làm ảnh đế như hắn, đã rất lâu rồi không có NG.


Hắn sắm vai Ninh Tư Lý, cùng Mẫn Hà sắm vai Alice, ở trong điện ảnh cùng nhau vượt qua bốn năm tuế nguyệt. Lý do chính là báo thù cừu nhân đã hãm hại bọn hắn, mà những cừu nhân kia tất nhiên là diễn viên khu đối địch, Khu Ma trận doanh sắm vai.


Hắn bỗng nhiên ý thức được...... thời điểm Mẫn Hà nói không muốn báo thù, không chỉ là lời kịch, mà là chân tâm của nàng.


Nàng, không muốn đi sát hại bất luận kẻ nào nữa.


Chiến tranh giữa Khu Ma cùng Đọa Tinh, đối với nàng mà nói, bên nào thắng lợi cũng không có ý nghĩa.


Đối với việc Mẫn Hà trở thành kí chủ ác ma, nàng vẫn luôn có cảm giác thống khổ. Nhưng sau khi bán đi linh hồn, nàng đã không còn lựa chọn . Nàng vẫn cố gắng giãy dụa , nhưng tất cả không hề ý nghĩa. Nàng không thể cùng người yêu ngày xưa Hoắc Thanh Lam, cùng một chỗ .


Nàng không muốn...... trở thành ác ma .


Một khắc kia, khi nàng chảy nước mắt xuống, là thật tâm . Kỳ thật kịch bản không có yêu cầu.


Nàng thống khổ, mới khiến Mộc Lam nói ra những lời như vậy.


Cho dù hắn ý thức được lúc đó sẽ NG, nhưng hắn vẫn nói. Hắn tổng cảm giác, có lẽ nói ra, kịch tình liền có khả năng thay đổi, có lẽ Mẫn Hà sẽ không cần đối mặt với vận mệnh tàn khốc kia.


Nhưng là......


Thật sự đơn giản như vậy sao?



Sẽ không .


Chỉ cần vẫn cố chấp báo thù, thì vẫn sẽ bị những vong hồn kia dây dưa , đến chết mới thôi.


Đây là bộ phim kinh dị [ ác linh hướng sinh ] độ khó cao cấp. Nam chính nữ chính là Mộc Lam cùng Mẫn Hà, những người khác đều là diễn viên Khu Ma doanh.


Bốn năm thời gian này, Mộc Lam cùng Mẫn Hà chính là chân thật vượt qua những năm tháng tuế nguyệt.


Đối Mẫn Hà mà nói, diễn nhân vật này thật sự sẽ phải hại chết một ít người. Những diễn viên kia kỳ thật không có tội.


Đối với nàng đây chính là một loại dày vò thống khổ.


Có lẽ bỏ đi nhân tính nàng có thể sống tốt hơn. Thế nhưng Mẫn Hà thủy chung không muốn làm như vậy. 


Mộc Lam mỗi khi nhìn khuôn mặt mĩ lệ kia sẽ có một loại cảm giác tội lỗi. Lúc trước, hắn tự tay biến nàng thành kí chủ Ác Ma. Có lẽ, khi vừa mới bắt đầu...... Hắn đã không nên làm như vậy.


Báo thù...... Cũng từng là tâm nguyện của hắn. Nhưng vì báo thù, hắn cơ hồ cũng hủy đi nhân tính của chính mình. Mà cuối cùng hắn bán mình trở thành Ác Ma, vĩnh viễn không nhớ đến quá khứ xưa kia của chính mình .


Nay Mẫn Hà lại dẫm lên con đường của hắn.


Báo thù...... Thật sự không có ý nghĩa.


Hắn nắm tay Mẫn Hà.


“Không quan hệ...... Ta sẽ không bị NG nữa . Kế tiếp, ta sẽ cùng ngươi.”


Bốn năm đó...... Mộc Lam vĩnh viễn không quên được.


Bộ điện ảnh [ ác linh hướng sinh ] kia, cuối cùng Mộc Lam mang theo Mẫn Hà còn sống. Cũng là bộ điện ảnh cuối cùng hắn biểu diễn trước khi công chiếu [gia tộc Nightliar 3].


Buổi tối ngày đó...... đoạn kịch tình bị NG......

Thời điểm Mẫn Hà sắm vai Alice khóc trước mặt Ninh Tư Lý. Mộc Lam liền biết, một đời này hắn nguyện lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt nàng.


Hắn đi xuống cầu thang.


Không có bất cứ do dự.


Khi đi đến lầu một, trên tay hắn xuất hiện một cái thước màu đen. Tiếp đó hắn đem cái thước kia bẻ gãy !


Chung quanh hắn nội trong mười mét, mọi quỷ hồn đều bắt đầu biến mất từng cái một !


Rồi hắn bắt đầu tìm kiếm tại những phòng học lầu một.


Mẫn Hà...... Mẫn Hà......


Ngươi ở nơi nào?


Đến nay hắn vẫn nhớ rõ kết cục [ ác linh hướng sinh ].


Lúc đó là ở trước vách núi.


Một chiếc xe ô tô sắp nghiêng chuẩn bị rơi xuống vách núi vạn trượng thâm uyên bên dưới.


Mộc Lam bên trong xe đem chủy thủ bén nhọn cắm vào yết hầu diễn viên sắm vai cừu nhân của hắn “Quốc Chí Hoành”. Nguyên trong kịch bản, một đoạn này là do Mẫn Hà làm .


Nhưng hiện tại lại do Mộc Lam làm.


Tiếp theo trong kịch tình......


Khi xe sắp rơi xuống...... Mộc Lam nhìn về phía ghế lái, một gương mặt khủng bố u linh lộ ra, hướng phía hắn bò tới......


Cuối cùng, xe rơi xuống.


Hắn ôm chặt lấy Mẫn Hà.


Trong nháy mắt, hắn cứu nàng. Cũng đem cái u linh kia nhốt vào Mephisto chi môn.


Hắn thay thế Mẫn Hà làm chuyện dơ bẩn kia.


Có lẽ chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể...... Thế nhưng, hắn muốn vì nàng làm như vậy.


Hắn chỉ hy vọng, nàng không cần rơi lệ trước mặt hắn.


Giờ phút này...... Mộc Lam đi tới cuối hành lang, một gian phòng cuối cùng......[ chưa xong còn tiếp......] 



Posted by Unknown |



Ôn Vũ Phàm lâm vào trong mộng.
Lúc này, nàng đang liên hệ với 3 người Diệp Tưởng, Vũ Sóc cùng Hầu Tước.
“Ngươi không sao chứ?” Diệp Tưởng cũng phi thường lo lắng cho Vũ Phàm.
Điểm gặp mặt tại thế giới trong mộng tự nhiên là cửa hiệu cắt tóc của Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm lựa chọn nơi đây trở thành điểm thường trú vì thuần túy là do tình cảm của nàng.
Vẫn... tương đối.” Ôn Vũ Phàm thật sự không thể đem tình huống trước mắt  liên hệ tới 4 chữ “Không có việc gì”.
“Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ nghĩ biện pháp ……” Vũ Sóc vì không thể giúp Vũ Phàm mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vì bị nhân vật hạn chế, cho nên cũng chỉ đành thế.
“Nói chi tiết tình huống một chút.” Hầu Tước vẫn như trước 1 bộ dáng lãnh tĩnh “Ta trong số các ngươi là người biểu diễn nhiều phim kinh dị nhất.”
Hầu Tước vừa nói như vậy làm Vũ Phàm còn đang hơi do dự liền đem tình huống nói ra.
“Quỷ triều?”
Diệp Tưởng nhất thời nhớ lại lúc ban đầu trong [ quỷ tế 3], trong mộ thất Cửu Luân tộc, có thể nói phô thiên cái địa người chết!
“Quy mô quỷ triều ước chừng như thế nào?” Hầu Tước đối với quỷ triều cũng không xa lạ. Ứng đối với quỷ triều, Quỷ sai là thích hợp nhất , nay Tiểu Tăng đã chết, Diệp Tưởng cũng mất đi thân phận Thợ săn Ác Ma. Như vậy, muốn ứng phó với cục diện này, tiêu hao vật nguyền rủa như thế nào chính là 1 đề rất quan trọng.
sau khi Vũ Phàm đem tình hình thực tế nói thẳng ra, Hầu Tước suy tư 1 hồi mới nói:“Loại tình huống này…… Luân hãm là chuyện sớm muộn.”
Sắc mặt của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rất khó coi. Tuy rằng kinh nghiệm đối mặt với quỷ triều không bằng Hầu Tước, nhưng nghe thấy lời nói của hắn cũng biết...
Tình huống trước mắt của Vũ Phàm …… Rất nguy hiểm !
Vũ Sóc cắn ngón tay, suy tư làm như thế nào có thể giúp Vũ Phàm !
Không quan tâm hao tổn thế nào, quay trở về giúp nàng? Dùng lý do gì để quay trở về? Mưa lớn như vậy mà nói muốn quay về trường học, quả thực rất không hợp lý. Diệp Tưởng lại càng không cần phải nói, trở về chính là tìm chết. Về phần Hầu Tước…… Tình huống cũng y như vậy .
Cuối cùng. Vũ Sóc quyết định giao cho Vũ Phàm vật nguyền rủa trên người mình để nàng sử dụng. Cái đầu của Vương Thế Đồng, mặt nạ Cửu Luân tộc, còn có trung cổ ma thụ truyền thừa từ trong tay Eerna ……
Đưa cho nàng mấy thứ này, ít nhất cũng có thể chống đỡ lâu thêm 1 hồi!
“Quỷ triều sẽ không ngừng ùn ùn kéo tới.” Hầu Tước đưa ra 1 tia hy vọng:“Có thể chống trụ được, sẽ không có việc gì.”
Hầu Tước cũng không thể mặc kệ Vũ Phàm. Nay Vũ Phàm đối với hắn mà nói, sớm đã không còn là quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ, hắn đang bồi dưỡng nàng trở thành tâm phúc đệ nhất, có thể nói tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nếu nàng chết, lực lượng của Hầu Tước sẽ suy yếu trên diện rộng, nhẹ thì biến thành diễn viên hạng A, nặng thì...  Trực tiếp tử vong cũng không phải không có khả năng !
Hắn đem bộ bao tay, 1 cái la bàn, còn có thanh kiếm gãy mà Diệp Tưởng tương lai giao cho, đưa cho Vũ Phàm.
Hầu Tước Vũ Sóc cuối cùng cho nàng sáu bảy kiện vật nguyền rủa. Toàn bộ đều là thuê sử dụng không mất phí.
Vấn đề tiêu hao khi sử dụng vật nguyền rủa không lớn, bộ phim này đã giảm con số tiêu hao vé chuộc cái chết xuống rất thấp. Hơn nữa, Vũ Phàm còn có một ưu thế rất lớn, đó chính là cho dù tình huống trong hiện tại không được tốt nàng cũng có thể tiến vào thế giới trong mộng. Dựa vào sự chênh lệch thời gian giữa 2 thế giới, vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Tuy rằng thế giới trong mộng của nàng là do phân liệt từ 1 thế giới khác mà ra, thế nhưng, nàng dựa vào thiên phú của mình, vẫn có khả năng tiến nào thế giới ác mộng cao tầng hơn.
Nói đến cùng…… bản chất của thế giới Mộng là 1 thế giới duy tâm, bản thân Ôn Vũ Phàm tuy không xuất phát từ nguyên bản nguyền rủa trong bộ phim [ác mộng cuối cùng], nhưng thiên phú tinh thần của nàng giúp nàng có thể tiến vào thế giới tinh thần, mộng!
Đem vật nguyền rủa giao ra, thậm chí ngay cả thanh kiếm gãy kia cũng đưa ra, cái này làm nội tâm Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rốt cục cảm thấy yên tâm. Nhiều thủ đoạn như vậy, hẳn không có việc gì đi.
Rốt cuộc, Diệp Tưởng yên tâm tỉnh lại từ trong mộng.
Lúc này, hắn đang ngồi trước bàn ăn, nhìn mưa to bên ngoài.
Hẳn sẽ không có việc gì đâu! Vũ Phàm.
Bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.
Vũ Phàm vẫn như trước đang say ngủ.
Trong trạng thái ngủ say sử dụng vật nguyền rủa có thể tránh việc bị khấu trừ vé chuộc cái chết, bất quá trạng thái say ngủ này không thể mãi duy trì. Nàng đã ký khế ước với những người khác, vạn nhất không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ, như vậy sẽ vì bội ước mà chết. Bởi vậy, nàng còn tất yếu phải bảo vệ những người khác nữa.
Nhưng mà…… suy nghĩ của Mộc Lam lúc này lại là sự tình về Mẫn Hà.
Sinh tử của Mẫn Hà hiện tại không thể nào biết được, nhưng dựa theo những lời lúc trước của Mẫn Hà, nàng rất có thể ở trong 1 phòng học nào đó, nhìn thấy quỷ ảnh khắp nơi bên ngoài cửa sổ!
Như vậy…… Nàng có thể hay không, lúc này đang ở trong 1 phòng học nào đó?
Trong tình huống hiện thực, Mẫn Hà căn bản không hề bước xuống lầu, mà nàng được chính mình trong tương lai báo cho biết điều này, nhưng trên thực tế, nàng ở tương lai biết được cũng là do nàng trong quá khứ nói lại. Quan hệ nhân quả hỗn loạn thực làm người ta không tài nào hiểu nổi. Thế nhưng, có thể hay không thực sự từng xảy ra tình huống bước xuống lầu? Có thể hay không vì diễn biến sinh ra lịch sử nào khác dẫn đến đa nguyên thời không?
Mộc Lam đối với mấy thứ linh tinh tri học vật lý như [ Lược sử thời gian ][ thuyết tương đối ] hiểu không đủ nhiều, nói thật ra, cái này không hề có bất cứ tính logic nào. Thế nhưng, đối với nhân quả nghịch lý này, Mộc Lam cũng cảm giác khó có thể hiểu nổi. Cho nên hắn đưa ra 1 phỏng đoán: đó chính là lịch sử vì xuyên việt mà dẫn tới sự liên hệ hỗn loạn giữa tương lai và quá khứ, điều này chỉ sợ không thể cùng tồn tại.
Trong [ Doraemon ] có 1 ví dụ như thế này. Cỗ máy thời gian tuy có thể trở về quá khứ, thế nhưng cũng chia ra làm 2 loại tình huống khác nhau, tức là tình huống lúc ban sơ và tình huống khi có xuyên việt giả tới làm tương lai bị thay đổi. Ví dụ tối điển hình chính là, Nobi nobita nguyên bản là không hề có sự tồn tại của Doraemon, và 1 Nobi Nobita vì sự trợ giúp của Doraemon làm thay đổi tương lai, vậy người trước... đi nơi nào rồi?
Đa nguyên thời không là giải thích duy nhất. Nói cách khác xuyên việt không phải trở về quá khứ, mà là tiến vào một tân thời không.
Kể từ đó mà nói, có thể cho rằng, có sự tồn tại của những thời không khác, 1 Lý Mẫn Hà vì không gặp bản thân trong tương lai mà rơi vào tuyệt cảnh.
Như vậy…… cái thời không ban sơ đó có thể hay không vì bị ảnh hưởng của phòng học dị độ, làm cho hắn lúc này tiếp cận được?
Giờ khắc này, Mộc Lam nhìn những người chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn Mẫn Hà không giống nhau, tuy những người khác cống cho hắn vé chuộc cái chết, nhưng không phải do hắn yêu cầu, cũng không lập qua khế ước. Nguyên bản lấy tính cách của hắn sẽ không bỏ qua, không quản tới bọn họ, thế nhưng... hiện tại có cơ hội cứu Mẫn Hà, hắn làm như thế nào có thể buông !
Hắn lập tức trực tiếp lao xuống lầu !
“Lâm…… Lâm Viễn, ngươi đi nơi nào vậy?”
Một đám người khó có thể tin nhìn hắn chạy nhanh xuống lầu, lại không hiểu, hắn chạy xuống để làm cái gì.
Chẳng lẽ hắn muốn ngay mặt nghênh chiến, làm tòa nhà dạy học này trở nên không thể xâm nhập?
Loại khả năng này, ngược lại quả thực không thể không có!
Hồ Chí Hoa chà chà chân, oán hận nói:“Chúng ta…… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Mộc Lam sau khi vọt xuống lầu liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Mẫn Hà !
“Đình Thanh ! Đình Thanh ! Ngươi ở đâu?”
Hắn kỳ thật lo lắng có vì hành vi này mà dẫn tới NG hay không? Nhưng cư nhiên lại không có !
Chẳng lẽ kịch bản đã thừa nhận 1 tia tình cảm của Lâm Viễn đối với Thẩm Đình Thanh? Dựa theo thiết lập nhân vật, Tôn Di Tinh vẫn luôn yêu mến Thẩm Đình Thanh , nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra với nàng. Mà nhân vật Thẩm Đình Thanh này đích xác có hảo cảm với Tôn Di Tinh, chỉ là song phương còn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.
Rất nhanh…… Hắn đã chạy tới lầu hai.
Lầu hai và đại lượng quỷ hồn cuồn cuộn không ngừng dưới kia, quả thực như gần trong gang tấc.
“Mẫn Hà…… Mẫn Hà !”
Nhưng……
Bật cửa 1 gian phòng kế tiếp ra……
Kết quả, vẫn chỉ là thất vọng
Cái này.. là vì sao chứ?
Là vì sao?
Cuối cùng, Mộc Lam không tiếp tục tìm kiếm nữa …… Cũng chỉ còn lại một nơi ……
Giờ phút này, quỷ hồn…… Đã trải rộng khắp lầu 1!
Đương nhiên, lấy thân phận ảnh đế của hắn, cho dù có rơi vào quỷ triều thì cơ hội sinh tồn vẫn rất cao. Nhưng hắn cũng không phải thần, không ai có thể cam đoan rơi vào trung tâm quỷ triều mà vẫn có thể sống sót, đương nhiên nếu có thể sống sót, như vậy tương đương với việc, đạt được 1 số lượng vé chuộc cái chết lớn!
Như vậy có nên đánh cuộc 1 keo hay không?
Cơ hội thắng lợi cũng không lớn
Nhưng... hắn có cơ hội lựa chọn khác sao?
Nếu hôm nay hắn không lựa chọn như vậy, cho dù có thể sống sót, về sau hắn cũng sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hối hận.
Cho nên…… Chuyện này còn cần xuy xét sao?
Hắn chậm rãi di động về phía cầu thang.
Phía dưới đã truyền đến tiếng rên rỉ của đám quỷ hồn……[ chưa xong còn tiếp……]