2/05/2017

Posted by Unknown |


Nơi này là......


Một sân bay nào đó.


“Rốt cuộc...... đã trở lại. Trở lại...... nơi này.”


Một đôi nam nữ từ sân bay đi ra, nhìn lên thiên không vạn dặm.


“Hôm nay là ngày lành.”


Nam tử có dung mạo anh tuấn, còn cô gái kia khuôn mặt giống như một bức họa, đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở.


“Bốn năm mới trở lại nơi này, có cảm xúc sao?” Nam tử hướng nàng dò hỏi.


“Không nhớ rõ .” Nữ tử lắc đầu:“Ta chỉ cảm giác, mình chưa từng đến đây.”


Lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt 2 người, ở bên trong xe chui ra một người trẻ tuổi, đi tới nghênh đón.


“Là Giáo sư Ninh Tư Lý? Ngươi hảo, Quốc tiên sinh phái chúng ta tới đón các ngươi đến khách sạn. Hành lý giao cho ta đi.”


“Phiền ngươi rồi .”


“Không có vấn đề.”


Ngồi lên xe, Ninh Tư Lý nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, nói:“Alice, ta nghĩ, chúng ta sẽ ở lại nơi này trong thời gian rất lâu .”


“Đúng vậy.” Nữ tử tên Alice cũng gật đầu nói:“Ta cũng nghĩ như thế.”


Chiếc xe cuối cùng đỗ trước khách sạn.


Vị bí thư kia vì hai người chuẩn bị khá chu đáo, thủ tục lấy phòng tại khách sạn khá nhanh, hơn nữa là ở căn phòng tốt nhất, có thể quan sát toàn cảnh thành thị.


Đem bức màn kéo ra, Ninh Tư Lý hít thở một chút không khí bên ngoài.


Tiếp đó...... Hắn đem rương hành lý mở ra. Tiếp......


Hắn dán trên vách tường ít nhất đến mấy trăm tấm ảnh chụp !


Cơ hồ toàn bộ ảnh chụp đều tập trung tại một người cố định.


Alice nhìn một đám người trên những ảnh chụp kia với một đôi mắt không thể che dấu hàn ý.


“Những người này chính là...... Lúc trước từng vu hãm ngươi. Khiến ngươi không thể không rời xa quê hương. Cũng ...... Khiến ta mất đi người thân.”


Ninh Tư Lý chỉ vào nam tử râu quai nón trong tấm ảnh chụp.


“Quốc Chí Hoành.”


“Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến ta là ai. Còn có ngươi là ai.”


Alice nhẹ nhàng gật đầu.


“Đúng vậy...... chính là như thế......”


Nói tới đây, nàng lại nhìn về phía Ninh Tư Lý.


“Hôm nay...... Có thể tạm thời không nói về kế hoạch báo thù được không?”


“Ta...... Mệt mỏi.”


Ban đêm.


Hai người nằm trên giường nhưng chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, không có làm ra một hành vi vượt quá nào.


Bốn năm tuế nguyệt, thấu hiểu quá khứ chân chính của đối phương cùng bí mật muốn che giấu của nhau.


Sau này. Cũng sẽ như thế.


Đối với song phương đây có lẽ cũng là bốn năm gian nan nhất .


Đem thân phận giả tạo một cách hoàn mỹ, sinh sống tại mỹ 4 năm thời gian, bố trí kế hoạch báo thù hoàn thiện nhất, đủ để đánh đồng cùng [Bá Tước Monte Cristo].


Bốn năm này...... Cũng đủ khiến song phương thấu hiểu lẫn nhau.


Bốn năm...... Không có bất luận kẻ nào biết bọn họ vẫn còn sống trên thế giới này.


Bọn họ là những người duy nhất có thể bảo vệ lẫn nhau, an ủi và chia sẻ cho nhau.


“Ngủ đi.” Ninh Tư Lý nói:“ Bốn năm này, ngươi chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Ta biết.”


“Ân...... Ta biết.”


Nhưng mà đúng lúc này, Ninh Tư Lý lại nhìn thấy một đôi tay khô héo hư thối. Từ sau khuôn mặt trắng nhợt của Alice vươn đến, bao trùm toàn bộ gương mặt nàng !


“Alice !”


Nhưng......


Thời điểm Alice ngồi dậy. Đôi tay kia...... Đã không thấy .


“Tư lý?”


Ninh Tư Lý gắt gao nhìn từng góc hắc ám trong phòng.


Thật lâu sau......


Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra.


“Không có việc gì .”


Không có việc gì ......


Sau đó tầm mắt hắn chuyển đến mấy trăm tấm ảnh chụp kia.


“Tư lý.” Alice lại nhìn hắn, nói:“Thật sự...... Nhất định phải báo thù sao?”


“Alice?”


“Vì báo thù, chúng ta lên kế hoạch trong bốn năm thời gian. Nhưng tất cả thật sự có thể thay đổi sao? Thật sự...... Có thể thay đổi sao?”


Tại khóe mắt Alice rơi xuống một giọt lệ.


Có thể thay đổi sao?


Ninh Tư Lý vừa muốn nói điều gì. Nhưng...... Không biết vì sao, hắn lại nói ra một câu như vậy.


“Được rồi...... Như vậy, không cần báo thù nữa......”


Hắn cũng không biết vì sao, khi nhìn thấy biểu tình đau thương của Alice, hắn lại có thể nói ra những lời như thế.


Những lời này...... khiến hắn bị trừ mất 4500 tấm vé chuộc cái chết. Thêm vào một lần NG.


Đoạn kịch này phải quay lại lần 1 nữa bắt đầu từ lúc xuống máy bay.

Tiếp đó, hắn xuất hiện trong khoang hạng nhất.


“Sao thế? Mộc Lam? Vì cái gì ngươi lại nói nhầm lời kịch?”


Ngồi ở bên cạnh hắn là Alice. Người kia đẹp như một bức họa khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.


“Ta......” Mộc Lam không biết phải trả lời Mẫn Hà như thế nào.


Vì cái gì lại nói sai lời kịch? Làm ảnh đế như hắn, đã rất lâu rồi không có NG.


Hắn sắm vai Ninh Tư Lý, cùng Mẫn Hà sắm vai Alice, ở trong điện ảnh cùng nhau vượt qua bốn năm tuế nguyệt. Lý do chính là báo thù cừu nhân đã hãm hại bọn hắn, mà những cừu nhân kia tất nhiên là diễn viên khu đối địch, Khu Ma trận doanh sắm vai.


Hắn bỗng nhiên ý thức được...... thời điểm Mẫn Hà nói không muốn báo thù, không chỉ là lời kịch, mà là chân tâm của nàng.


Nàng, không muốn đi sát hại bất luận kẻ nào nữa.


Chiến tranh giữa Khu Ma cùng Đọa Tinh, đối với nàng mà nói, bên nào thắng lợi cũng không có ý nghĩa.


Đối với việc Mẫn Hà trở thành kí chủ ác ma, nàng vẫn luôn có cảm giác thống khổ. Nhưng sau khi bán đi linh hồn, nàng đã không còn lựa chọn . Nàng vẫn cố gắng giãy dụa , nhưng tất cả không hề ý nghĩa. Nàng không thể cùng người yêu ngày xưa Hoắc Thanh Lam, cùng một chỗ .


Nàng không muốn...... trở thành ác ma .


Một khắc kia, khi nàng chảy nước mắt xuống, là thật tâm . Kỳ thật kịch bản không có yêu cầu.


Nàng thống khổ, mới khiến Mộc Lam nói ra những lời như vậy.


Cho dù hắn ý thức được lúc đó sẽ NG, nhưng hắn vẫn nói. Hắn tổng cảm giác, có lẽ nói ra, kịch tình liền có khả năng thay đổi, có lẽ Mẫn Hà sẽ không cần đối mặt với vận mệnh tàn khốc kia.


Nhưng là......


Thật sự đơn giản như vậy sao?



Sẽ không .


Chỉ cần vẫn cố chấp báo thù, thì vẫn sẽ bị những vong hồn kia dây dưa , đến chết mới thôi.


Đây là bộ phim kinh dị [ ác linh hướng sinh ] độ khó cao cấp. Nam chính nữ chính là Mộc Lam cùng Mẫn Hà, những người khác đều là diễn viên Khu Ma doanh.


Bốn năm thời gian này, Mộc Lam cùng Mẫn Hà chính là chân thật vượt qua những năm tháng tuế nguyệt.


Đối Mẫn Hà mà nói, diễn nhân vật này thật sự sẽ phải hại chết một ít người. Những diễn viên kia kỳ thật không có tội.


Đối với nàng đây chính là một loại dày vò thống khổ.


Có lẽ bỏ đi nhân tính nàng có thể sống tốt hơn. Thế nhưng Mẫn Hà thủy chung không muốn làm như vậy. 


Mộc Lam mỗi khi nhìn khuôn mặt mĩ lệ kia sẽ có một loại cảm giác tội lỗi. Lúc trước, hắn tự tay biến nàng thành kí chủ Ác Ma. Có lẽ, khi vừa mới bắt đầu...... Hắn đã không nên làm như vậy.


Báo thù...... Cũng từng là tâm nguyện của hắn. Nhưng vì báo thù, hắn cơ hồ cũng hủy đi nhân tính của chính mình. Mà cuối cùng hắn bán mình trở thành Ác Ma, vĩnh viễn không nhớ đến quá khứ xưa kia của chính mình .


Nay Mẫn Hà lại dẫm lên con đường của hắn.


Báo thù...... Thật sự không có ý nghĩa.


Hắn nắm tay Mẫn Hà.


“Không quan hệ...... Ta sẽ không bị NG nữa . Kế tiếp, ta sẽ cùng ngươi.”


Bốn năm đó...... Mộc Lam vĩnh viễn không quên được.


Bộ điện ảnh [ ác linh hướng sinh ] kia, cuối cùng Mộc Lam mang theo Mẫn Hà còn sống. Cũng là bộ điện ảnh cuối cùng hắn biểu diễn trước khi công chiếu [gia tộc Nightliar 3].


Buổi tối ngày đó...... đoạn kịch tình bị NG......

Thời điểm Mẫn Hà sắm vai Alice khóc trước mặt Ninh Tư Lý. Mộc Lam liền biết, một đời này hắn nguyện lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt nàng.


Hắn đi xuống cầu thang.


Không có bất cứ do dự.


Khi đi đến lầu một, trên tay hắn xuất hiện một cái thước màu đen. Tiếp đó hắn đem cái thước kia bẻ gãy !


Chung quanh hắn nội trong mười mét, mọi quỷ hồn đều bắt đầu biến mất từng cái một !


Rồi hắn bắt đầu tìm kiếm tại những phòng học lầu một.


Mẫn Hà...... Mẫn Hà......


Ngươi ở nơi nào?


Đến nay hắn vẫn nhớ rõ kết cục [ ác linh hướng sinh ].


Lúc đó là ở trước vách núi.


Một chiếc xe ô tô sắp nghiêng chuẩn bị rơi xuống vách núi vạn trượng thâm uyên bên dưới.


Mộc Lam bên trong xe đem chủy thủ bén nhọn cắm vào yết hầu diễn viên sắm vai cừu nhân của hắn “Quốc Chí Hoành”. Nguyên trong kịch bản, một đoạn này là do Mẫn Hà làm .


Nhưng hiện tại lại do Mộc Lam làm.


Tiếp theo trong kịch tình......


Khi xe sắp rơi xuống...... Mộc Lam nhìn về phía ghế lái, một gương mặt khủng bố u linh lộ ra, hướng phía hắn bò tới......


Cuối cùng, xe rơi xuống.


Hắn ôm chặt lấy Mẫn Hà.


Trong nháy mắt, hắn cứu nàng. Cũng đem cái u linh kia nhốt vào Mephisto chi môn.


Hắn thay thế Mẫn Hà làm chuyện dơ bẩn kia.


Có lẽ chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể...... Thế nhưng, hắn muốn vì nàng làm như vậy.


Hắn chỉ hy vọng, nàng không cần rơi lệ trước mặt hắn.


Giờ phút này...... Mộc Lam đi tới cuối hành lang, một gian phòng cuối cùng......[ chưa xong còn tiếp......] 



Posted by Unknown |



Ôn Vũ Phàm lâm vào trong mộng.
Lúc này, nàng đang liên hệ với 3 người Diệp Tưởng, Vũ Sóc cùng Hầu Tước.
“Ngươi không sao chứ?” Diệp Tưởng cũng phi thường lo lắng cho Vũ Phàm.
Điểm gặp mặt tại thế giới trong mộng tự nhiên là cửa hiệu cắt tóc của Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm lựa chọn nơi đây trở thành điểm thường trú vì thuần túy là do tình cảm của nàng.
Vẫn... tương đối.” Ôn Vũ Phàm thật sự không thể đem tình huống trước mắt  liên hệ tới 4 chữ “Không có việc gì”.
“Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ nghĩ biện pháp ……” Vũ Sóc vì không thể giúp Vũ Phàm mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vì bị nhân vật hạn chế, cho nên cũng chỉ đành thế.
“Nói chi tiết tình huống một chút.” Hầu Tước vẫn như trước 1 bộ dáng lãnh tĩnh “Ta trong số các ngươi là người biểu diễn nhiều phim kinh dị nhất.”
Hầu Tước vừa nói như vậy làm Vũ Phàm còn đang hơi do dự liền đem tình huống nói ra.
“Quỷ triều?”
Diệp Tưởng nhất thời nhớ lại lúc ban đầu trong [ quỷ tế 3], trong mộ thất Cửu Luân tộc, có thể nói phô thiên cái địa người chết!
“Quy mô quỷ triều ước chừng như thế nào?” Hầu Tước đối với quỷ triều cũng không xa lạ. Ứng đối với quỷ triều, Quỷ sai là thích hợp nhất , nay Tiểu Tăng đã chết, Diệp Tưởng cũng mất đi thân phận Thợ săn Ác Ma. Như vậy, muốn ứng phó với cục diện này, tiêu hao vật nguyền rủa như thế nào chính là 1 đề rất quan trọng.
sau khi Vũ Phàm đem tình hình thực tế nói thẳng ra, Hầu Tước suy tư 1 hồi mới nói:“Loại tình huống này…… Luân hãm là chuyện sớm muộn.”
Sắc mặt của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rất khó coi. Tuy rằng kinh nghiệm đối mặt với quỷ triều không bằng Hầu Tước, nhưng nghe thấy lời nói của hắn cũng biết...
Tình huống trước mắt của Vũ Phàm …… Rất nguy hiểm !
Vũ Sóc cắn ngón tay, suy tư làm như thế nào có thể giúp Vũ Phàm !
Không quan tâm hao tổn thế nào, quay trở về giúp nàng? Dùng lý do gì để quay trở về? Mưa lớn như vậy mà nói muốn quay về trường học, quả thực rất không hợp lý. Diệp Tưởng lại càng không cần phải nói, trở về chính là tìm chết. Về phần Hầu Tước…… Tình huống cũng y như vậy .
Cuối cùng. Vũ Sóc quyết định giao cho Vũ Phàm vật nguyền rủa trên người mình để nàng sử dụng. Cái đầu của Vương Thế Đồng, mặt nạ Cửu Luân tộc, còn có trung cổ ma thụ truyền thừa từ trong tay Eerna ……
Đưa cho nàng mấy thứ này, ít nhất cũng có thể chống đỡ lâu thêm 1 hồi!
“Quỷ triều sẽ không ngừng ùn ùn kéo tới.” Hầu Tước đưa ra 1 tia hy vọng:“Có thể chống trụ được, sẽ không có việc gì.”
Hầu Tước cũng không thể mặc kệ Vũ Phàm. Nay Vũ Phàm đối với hắn mà nói, sớm đã không còn là quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ, hắn đang bồi dưỡng nàng trở thành tâm phúc đệ nhất, có thể nói tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nếu nàng chết, lực lượng của Hầu Tước sẽ suy yếu trên diện rộng, nhẹ thì biến thành diễn viên hạng A, nặng thì...  Trực tiếp tử vong cũng không phải không có khả năng !
Hắn đem bộ bao tay, 1 cái la bàn, còn có thanh kiếm gãy mà Diệp Tưởng tương lai giao cho, đưa cho Vũ Phàm.
Hầu Tước Vũ Sóc cuối cùng cho nàng sáu bảy kiện vật nguyền rủa. Toàn bộ đều là thuê sử dụng không mất phí.
Vấn đề tiêu hao khi sử dụng vật nguyền rủa không lớn, bộ phim này đã giảm con số tiêu hao vé chuộc cái chết xuống rất thấp. Hơn nữa, Vũ Phàm còn có một ưu thế rất lớn, đó chính là cho dù tình huống trong hiện tại không được tốt nàng cũng có thể tiến vào thế giới trong mộng. Dựa vào sự chênh lệch thời gian giữa 2 thế giới, vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Tuy rằng thế giới trong mộng của nàng là do phân liệt từ 1 thế giới khác mà ra, thế nhưng, nàng dựa vào thiên phú của mình, vẫn có khả năng tiến nào thế giới ác mộng cao tầng hơn.
Nói đến cùng…… bản chất của thế giới Mộng là 1 thế giới duy tâm, bản thân Ôn Vũ Phàm tuy không xuất phát từ nguyên bản nguyền rủa trong bộ phim [ác mộng cuối cùng], nhưng thiên phú tinh thần của nàng giúp nàng có thể tiến vào thế giới tinh thần, mộng!
Đem vật nguyền rủa giao ra, thậm chí ngay cả thanh kiếm gãy kia cũng đưa ra, cái này làm nội tâm Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rốt cục cảm thấy yên tâm. Nhiều thủ đoạn như vậy, hẳn không có việc gì đi.
Rốt cuộc, Diệp Tưởng yên tâm tỉnh lại từ trong mộng.
Lúc này, hắn đang ngồi trước bàn ăn, nhìn mưa to bên ngoài.
Hẳn sẽ không có việc gì đâu! Vũ Phàm.
Bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.
Vũ Phàm vẫn như trước đang say ngủ.
Trong trạng thái ngủ say sử dụng vật nguyền rủa có thể tránh việc bị khấu trừ vé chuộc cái chết, bất quá trạng thái say ngủ này không thể mãi duy trì. Nàng đã ký khế ước với những người khác, vạn nhất không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ, như vậy sẽ vì bội ước mà chết. Bởi vậy, nàng còn tất yếu phải bảo vệ những người khác nữa.
Nhưng mà…… suy nghĩ của Mộc Lam lúc này lại là sự tình về Mẫn Hà.
Sinh tử của Mẫn Hà hiện tại không thể nào biết được, nhưng dựa theo những lời lúc trước của Mẫn Hà, nàng rất có thể ở trong 1 phòng học nào đó, nhìn thấy quỷ ảnh khắp nơi bên ngoài cửa sổ!
Như vậy…… Nàng có thể hay không, lúc này đang ở trong 1 phòng học nào đó?
Trong tình huống hiện thực, Mẫn Hà căn bản không hề bước xuống lầu, mà nàng được chính mình trong tương lai báo cho biết điều này, nhưng trên thực tế, nàng ở tương lai biết được cũng là do nàng trong quá khứ nói lại. Quan hệ nhân quả hỗn loạn thực làm người ta không tài nào hiểu nổi. Thế nhưng, có thể hay không thực sự từng xảy ra tình huống bước xuống lầu? Có thể hay không vì diễn biến sinh ra lịch sử nào khác dẫn đến đa nguyên thời không?
Mộc Lam đối với mấy thứ linh tinh tri học vật lý như [ Lược sử thời gian ][ thuyết tương đối ] hiểu không đủ nhiều, nói thật ra, cái này không hề có bất cứ tính logic nào. Thế nhưng, đối với nhân quả nghịch lý này, Mộc Lam cũng cảm giác khó có thể hiểu nổi. Cho nên hắn đưa ra 1 phỏng đoán: đó chính là lịch sử vì xuyên việt mà dẫn tới sự liên hệ hỗn loạn giữa tương lai và quá khứ, điều này chỉ sợ không thể cùng tồn tại.
Trong [ Doraemon ] có 1 ví dụ như thế này. Cỗ máy thời gian tuy có thể trở về quá khứ, thế nhưng cũng chia ra làm 2 loại tình huống khác nhau, tức là tình huống lúc ban sơ và tình huống khi có xuyên việt giả tới làm tương lai bị thay đổi. Ví dụ tối điển hình chính là, Nobi nobita nguyên bản là không hề có sự tồn tại của Doraemon, và 1 Nobi Nobita vì sự trợ giúp của Doraemon làm thay đổi tương lai, vậy người trước... đi nơi nào rồi?
Đa nguyên thời không là giải thích duy nhất. Nói cách khác xuyên việt không phải trở về quá khứ, mà là tiến vào một tân thời không.
Kể từ đó mà nói, có thể cho rằng, có sự tồn tại của những thời không khác, 1 Lý Mẫn Hà vì không gặp bản thân trong tương lai mà rơi vào tuyệt cảnh.
Như vậy…… cái thời không ban sơ đó có thể hay không vì bị ảnh hưởng của phòng học dị độ, làm cho hắn lúc này tiếp cận được?
Giờ khắc này, Mộc Lam nhìn những người chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn Mẫn Hà không giống nhau, tuy những người khác cống cho hắn vé chuộc cái chết, nhưng không phải do hắn yêu cầu, cũng không lập qua khế ước. Nguyên bản lấy tính cách của hắn sẽ không bỏ qua, không quản tới bọn họ, thế nhưng... hiện tại có cơ hội cứu Mẫn Hà, hắn làm như thế nào có thể buông !
Hắn lập tức trực tiếp lao xuống lầu !
“Lâm…… Lâm Viễn, ngươi đi nơi nào vậy?”
Một đám người khó có thể tin nhìn hắn chạy nhanh xuống lầu, lại không hiểu, hắn chạy xuống để làm cái gì.
Chẳng lẽ hắn muốn ngay mặt nghênh chiến, làm tòa nhà dạy học này trở nên không thể xâm nhập?
Loại khả năng này, ngược lại quả thực không thể không có!
Hồ Chí Hoa chà chà chân, oán hận nói:“Chúng ta…… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Mộc Lam sau khi vọt xuống lầu liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Mẫn Hà !
“Đình Thanh ! Đình Thanh ! Ngươi ở đâu?”
Hắn kỳ thật lo lắng có vì hành vi này mà dẫn tới NG hay không? Nhưng cư nhiên lại không có !
Chẳng lẽ kịch bản đã thừa nhận 1 tia tình cảm của Lâm Viễn đối với Thẩm Đình Thanh? Dựa theo thiết lập nhân vật, Tôn Di Tinh vẫn luôn yêu mến Thẩm Đình Thanh , nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra với nàng. Mà nhân vật Thẩm Đình Thanh này đích xác có hảo cảm với Tôn Di Tinh, chỉ là song phương còn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.
Rất nhanh…… Hắn đã chạy tới lầu hai.
Lầu hai và đại lượng quỷ hồn cuồn cuộn không ngừng dưới kia, quả thực như gần trong gang tấc.
“Mẫn Hà…… Mẫn Hà !”
Nhưng……
Bật cửa 1 gian phòng kế tiếp ra……
Kết quả, vẫn chỉ là thất vọng
Cái này.. là vì sao chứ?
Là vì sao?
Cuối cùng, Mộc Lam không tiếp tục tìm kiếm nữa …… Cũng chỉ còn lại một nơi ……
Giờ phút này, quỷ hồn…… Đã trải rộng khắp lầu 1!
Đương nhiên, lấy thân phận ảnh đế của hắn, cho dù có rơi vào quỷ triều thì cơ hội sinh tồn vẫn rất cao. Nhưng hắn cũng không phải thần, không ai có thể cam đoan rơi vào trung tâm quỷ triều mà vẫn có thể sống sót, đương nhiên nếu có thể sống sót, như vậy tương đương với việc, đạt được 1 số lượng vé chuộc cái chết lớn!
Như vậy có nên đánh cuộc 1 keo hay không?
Cơ hội thắng lợi cũng không lớn
Nhưng... hắn có cơ hội lựa chọn khác sao?
Nếu hôm nay hắn không lựa chọn như vậy, cho dù có thể sống sót, về sau hắn cũng sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hối hận.
Cho nên…… Chuyện này còn cần xuy xét sao?
Hắn chậm rãi di động về phía cầu thang.
Phía dưới đã truyền đến tiếng rên rỉ của đám quỷ hồn……[ chưa xong còn tiếp……]




2/04/2017

Posted by Unknown |
Chương 17 rác rưởi





“Một giờ…… Nói như vậy, không phải chỉ có thể cam đoan chỉ có 1 giờ an toàn thôi sao? Đợi đã, vẫn không đúng, thời điểm xuyên việt trở về, các ngươi không phải nên vì lịch sử thay đổi, mà cùng ta ở chung một chỗ sao?”
Mộc Lam bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như là Hầu Tước đến đây…… Có thể hay không hiểu rõ được mối quan hệ lằng nhằng này?
“Ân…… nhưng, thời điểm xuyên việt trở về, không có ngươi a……”
“Không có ta? Vậy ta đi nơi nào?”
Lịch sử đến cùng bị thay đổi hay là không bị thay đổi đây? Mẫn Hà tương lai đến, khiến Mẫn Hà không bước xuống lầu, cho nên lịch sử liền thay đổi. Nhưng tiền đề thay đổi lịch sử là, nàng sau 1 giờ nữa tất yếu phải xuyên việt.
“Tính toán…… Tối thiểu, lịch sử ban sơ đích xác đã bị thay đổi…… Ít nhất hiện tại, ta cùng Đình Thanh không có bước xuống lầu……”
“Chờ một chút.” Mẫn Hà một giờ sau nói:“Kỳ thật ta một giờ trước, cũng không có cùng ngươi đi xuống lầu.”
“Cái gì? Ngươi không phải nói ngươi cùng ta xuống lầu, sau đó một hắc ảnh……”
“Xác thực nói…… Một giờ trước, ta chính là gặp một giờ sau…… Cũng chính là ta hiện tại, cùng hai giờ bên cạnh …… Sau, ta nói cho ta biết cùng ngươi xuống lầu sẽ tao ngộ chuyện này nọ, cho nên ta liền không có bước xuống lầu.”
“Đợi đã……”
Mộc Lam triệt để phát mộng rồi.
Nói cách khác……
Trên thực tế căn bản là chưa từng xảy ra chuyện“Lâm Viễn cùng Lý Mẫn Hà xuống lầu” ?
Như vậy làm sao biết được xuống lầu sẽ có nguy hiểm? Rất đơn giản, do người trong tương lai nói. Thế nhưng người trong tương lai sở dĩ biết được, lại là do người trong quá khứ nói...  
Cái tùm lum gì thế này?
Như vậy trên thực tế có thực sự phát sinh ra sự tình xuống lầu rồi gặp phải hiện tượng linh dị? Tầng 4 có thật an toàn? Tầng 1 đến tầng 3 ẩn chứa nguy hiểm sao?
Vì thế Mộc Lam phân biệt dùng tin nhắn kịch bản hỏi hai Mẫn Hà. Mà Mẫn Hà trực tiếp trả lời:“Một [ hai ] giờ trước ngươi cũng từng hỏi qua ta như vậy. Ta chỉ có thể nói, ta không biết.”
Như vậy tính ra…… Căn bản không phải lịch sử thay đổi ah!
Lịch sử đến tột cùng có bị thay đổi hay không bị thay đổi?
Mà lúc này……
Lầu 1 vẫn như trước có 7 người lưu lại.
Đối với bọn họ mà nói. Chỉ cần trận mưa này không ngừng là không thể rời khỏi trường trung học Quảng Nguyệt. Mà lúc này, 1 đám người lúc trước ôm đùi Long Ngạo Thiên nịnh nọt, bắt đầu quay sang ôm đùi Ôn Vũ Phàm. Trong nhất thời, ngược lại có không ít người cấp cho Ôn Vũ Phàm vé chuộc cái chết, hy vọng được nàng bảo hộ.
Bất quá, có một người lại do dự không biết có nên cấp tiền cho Ôn Vũ Phàm hay không. Chung quy cũng không phải nhất định sẽ gặp chuyện không may, huống chi Ôn Vũ Phàm cứu người, bản thân nàng sẽ được thưởng vé chuộc cái chết.
“Ngươi không giao tiền sao?”
Nhân vật hắn sắm vai tên là Lâm Đào, bởi vì là tiểu nhân vật không quan trọng gì cho nên đều sử dụng tên nhân vật để xưng hô với hắn.
Lâm Đào lại biểu đạt cái nhìn của mình:“Không cần…… Ta nghĩ ngươi bảo hộ ta bản thân ngươi cũng đã có tiền lời rồi?”
“Không giao tiền mà nói, sống chết của ngươi không quan hệ tới ta.”
“Uy uy uy…… có cần tuyệt tình như thế không, hay là thương lượng 1 chút?”
“Không thương lượng. Ngươi…… giao hay là không giao?”
Đột nhiên, hai mắt Lâm Đào nhìn Ôn Vũ Phàm, cảm giác thân thể giống như bị đông lại ! Ánh mắt của nàng thoạt nhìn rất bình thường, song sau lưng lại giống như ẩn giấu 1 con mãnh thú !
“Giao…… Giao…… Ta giao……”
Giờ khắc này, Ôn Vũ Phàm đối với những kẻ này đều không có nửa điểm thương tiếc hay đồng tình. Nay nàng đại biểu của Hầu Tước. Tự nhiên cần phải biểu hiện ra mặt cường thế !
Sau khi giao tiền, tự nhiên cũng ký kết khế ước. Điều này làm các diễn viên hạng 2,3 yên tâm đôi chút. Như vậy, bị khế ước hạn chế, 1 khi gặp chuyện không may Vũ Phàm tự nhiên phải ra tay bảo hộ bọn họ.
Đương nhiên, không có khả năng hoàn toàn thả lỏng. Chung quy, danh tiếng của Ôn Vũ Phàm xa xa không bằng “Ảnh pháp sư”“Huyết phần”“Hung nhãn”“ Quỷ sai Tối cường”, bộ dạng của nàng đích xác xinh đẹp, thế nhưng cái này thì có tác dụng gì đâu?
Chỉ là trạng thái hiện tại, đành phải lựa chọn dựa vào.
Nếu bọn họ biết Mộc Lam cùng Mẫn Hà vẫn còn ở đây, chỉ sợ sẽ hối hận vì vừa rồi đã đưa vé chuộc cái chết cho Ôn Vũ Phàm.
Tiếng mưa nặng hạt hòa theo tiếng sấm, theo thời gian trôi qua, đã được 1 giờ. Vẫn như trước không thấy có nửa điểm muốn ngừng lại.
Bọn họ đều bất an nhìn đồng hồ, giờ phút này cầu nguyện cha mẹ mình thấy muộn rồi mà tới đón bọn họ. Cũng có người suy xét thử đội mưa ra ngoài lần nữa xem, nhưng như thế rất có thể lại vứt vé chuộc cái chết qua cửa sổ (lãng phí 1 cách vô ích).
bên kia Mộc Lam cùng Mẫn Hà ……
Ba Mẫn Hà đều biến mất trước mặt Mộc Lam.
Giờ phút này Mẫn Hà ban sơ hẳn đã trở lại một giờ trước kia, cùng với 3 Mẫn Hà khác hội hợp, sau đó nói cho chính mình biết tin tức ở tại lầu 4 có 2 giờ an toàn.
Vỏn vẹn qua không đến một phút đồng hồ, Mẫn Hà lại 1 lần nữa xuất hiện.
“Trở lại rồi.” Mẫn Hà cười khổ một tiếng:“Qua 1 giờ nữa, ta phải xuyên 1 lần nữa, tiếp 1 giờ nữa, lại xuyên 1 lần ……”
Lập tức sắc mặt nàng trầm xuống:“Ta lúc đó liền sẽ chết.”
“Ta sẽ thay đổi hết thảy, tuyệt đối không để cho ngươi chết.”
Mộc Lam nhìn đồng hồ.
Tiếp qua một giờ……
Tầng bốn sẽ không còn an toàn nữa .
Một tiếng sét ầm ầm xẹt qua thiên không, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang vọng từ trong tầng mây.  
tại đống rác rưới phía sau trường học.
Bên trong núi rác rưởi thò ra 1 bàn tay bẩn thỉu, chậm rãi trồi lên!
Ôn Vũ Phàm cảm giác có 1 sự bất thường.
“Không có việc gì chứ?” Lúc này một nữ sinh tên là Lương Tĩnh gửi đi tin tức tới Ôn Vũ Phàm:“Chúng ta…… Chúng ta đã bỏ tiền ra rồi đó, phải bảo vệ tốt chúng ta đó !”
Thiên phú tinh thần cường đại của Ôn Vũ Phàm làm nàng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Nàng bắt đầu hướng về phía cảm ứng được sự nguy hiểm di động tới.
Đó là 1 mặt hành lang khác bên trong tòa nhà giáp, nối thẳng tới mặt trái của tòa nhà dạy học.  
Chính là hướng về phía đống rác kia.
Giờ khắc này, tiếng mưa bên ngoài cũng tựa hồ trở nên yên tĩnh.
Mỗi người cơ hồ đều ngừng hô hấp.
Bọn họ đánh mắt nhìn qua Ôn Vũ Phàm.
“Ngươi…… Ngươi đang nhìn cái gì thế? Gia Bích?” Lương Tĩnh vội vàng hỏi:“Chỗ đó, có cái gì không đúng sao?”
Tinh thần lực của Ôn Vũ Phàm dung hợp với mộng cảnh, bắt đầu ở cánh cửa phía trước, bố trí 1 cạm bẫy tiến vào thế giới ác mộng.
Với nàng hiện tại đã có đủ thực lực mà nói, làm điều này không mấy khó khăn.
Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng bàn tay nàng vẫn không ngăn được đổ mồ hôi.
Mộc Lam cùng Mẫn Hà ở tầng 4 cũng đang tiến vào giai đoạn nguy hiểm bất an.
Bỗng nhiên, Mộc Lam mở to hai mắt nhìn !
Giờ phút này, hắn hướng về phía sau nhìn lại.
Cửa sổ thủy tinh trong phòng học nháy mắt vỡ vụn!
Một trận gió lớn kịch liệt từ bên ngoài xông vào!
“Thế này... là làm sao?” Mẫn Hà giờ phút này cũng dâng lên cảm giác bất an tột độ
Mộc Lam hít một hơi thật sâu, tiếp theo liền kéo tay Mẫn Hà để nàng đứng sau mình.
Hình xăm Ác Ma trên ngực đang tùy thời chuẩn bị bốc cháy
Tiếp đó……
Toàn bộ cửa sổ phòng học từng cái từng cái 1 vỡ vụn!  
Vô số mảnh thủy tinh  xẹt về phía Mộc Lam!
Những mảnh thủy tinh này xẹt qua mặt Mộc Lam, cắt ra miệng vết thương thật lớn, nhất thời máu chảy ra ròng ròng!
“Lâm Viễn !” Mẫn Hà cả kinh.
“Không việc gì .” Mộc Lam căn bản chỉ coi nó như 1 vết thương ngoài da không cần chú ý.
“Đợi đã…… Ta tương lai vì cái gì lại không nói ra điều này?” Mẫn Hà bỗng nhiên chú ý có điểm không thích hợp.
“Không sao đâu, bất quá chỉ là cửa sổ vỡ vụn mà thôi, đại khái hẳn không được coi như nguy hiểm.”
Từng luồng gió lớn ào ào thổi vào làm cho người ta cảm giác, giống như ác linh sẽ tùy thời xâm nhập...
Mà Ôn Vũ Phàm cũng đang khẩn trương đến cực điểm.
Theo sau…… Một trận gió lùa vào mang theo rất nhiều rác rưởi ……
Những cái chai vỡ vụn, túi nilon rách, vỏ hộp vứt đi... vô số rác rưởi nhất thời đổ ập tới khiến tất cả mọi người trở tay không kịp!
“A !”
Trong đó nữ sinh gọi là Lương Tĩnh kia còn bị 1 quả trứng thối đập thẳng vào mặt, khiến nàng la to ra tiếng.
Thời điểm mọi người thanh lý sạch sẽ rác rưởi, bỗng nhiên bọn hắn phát hiện 1 việc...
Trong bọn họ, có 1 người không nhìn thấy đâu nữa!
Lâm Đào !
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Vũ Phàm lúc này bỗng nhiên nhìn về phía 1 cái túi đen đựng rác dưới đất. Cái túi này tương đối lớn, thoạt nhìn...
Đủ để nhét vừa 1 người!
Nàng hướng về phía túi rác đó đi qua, ngồi xuống.
Bỗng nhiên, miệng túi rác bị chọc thủng, lộ ra cái đầu của Lâm Đào!
“Cứu…… Cứu ta !”
Vũ Phàm lập tức muốn kéo hắn vào trong thế giới ác mộng, nhưng mà…… Căn bản không có hiệu quả !
“Ôn……” nháy mắt nhìn thấy Lâm Đào muốn nói ra tên thật của Ôn Vũ Phàm để vi phạm NG, nhưng đầu của hắn rất nhanh lại lần nữa bị kéo vào bên trong túi rác!
Mọi người đổ xô lại xé rách túi rác, nhưng đổ ra bên trong chỉ toàn là rác rưởi bốc mùi hôi thối.
Còn Lâm Đào……
Đã triệt để biến mất……[ chưa xong còn tiếp……]