2/05/2017

Posted by Unknown |



Ôn Vũ Phàm lâm vào trong mộng.
Lúc này, nàng đang liên hệ với 3 người Diệp Tưởng, Vũ Sóc cùng Hầu Tước.
“Ngươi không sao chứ?” Diệp Tưởng cũng phi thường lo lắng cho Vũ Phàm.
Điểm gặp mặt tại thế giới trong mộng tự nhiên là cửa hiệu cắt tóc của Ôn Vũ Phàm. Ôn Vũ Phàm lựa chọn nơi đây trở thành điểm thường trú vì thuần túy là do tình cảm của nàng.
Vẫn... tương đối.” Ôn Vũ Phàm thật sự không thể đem tình huống trước mắt  liên hệ tới 4 chữ “Không có việc gì”.
“Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ nghĩ biện pháp ……” Vũ Sóc vì không thể giúp Vũ Phàm mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vì bị nhân vật hạn chế, cho nên cũng chỉ đành thế.
“Nói chi tiết tình huống một chút.” Hầu Tước vẫn như trước 1 bộ dáng lãnh tĩnh “Ta trong số các ngươi là người biểu diễn nhiều phim kinh dị nhất.”
Hầu Tước vừa nói như vậy làm Vũ Phàm còn đang hơi do dự liền đem tình huống nói ra.
“Quỷ triều?”
Diệp Tưởng nhất thời nhớ lại lúc ban đầu trong [ quỷ tế 3], trong mộ thất Cửu Luân tộc, có thể nói phô thiên cái địa người chết!
“Quy mô quỷ triều ước chừng như thế nào?” Hầu Tước đối với quỷ triều cũng không xa lạ. Ứng đối với quỷ triều, Quỷ sai là thích hợp nhất , nay Tiểu Tăng đã chết, Diệp Tưởng cũng mất đi thân phận Thợ săn Ác Ma. Như vậy, muốn ứng phó với cục diện này, tiêu hao vật nguyền rủa như thế nào chính là 1 đề rất quan trọng.
sau khi Vũ Phàm đem tình hình thực tế nói thẳng ra, Hầu Tước suy tư 1 hồi mới nói:“Loại tình huống này…… Luân hãm là chuyện sớm muộn.”
Sắc mặt của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rất khó coi. Tuy rằng kinh nghiệm đối mặt với quỷ triều không bằng Hầu Tước, nhưng nghe thấy lời nói của hắn cũng biết...
Tình huống trước mắt của Vũ Phàm …… Rất nguy hiểm !
Vũ Sóc cắn ngón tay, suy tư làm như thế nào có thể giúp Vũ Phàm !
Không quan tâm hao tổn thế nào, quay trở về giúp nàng? Dùng lý do gì để quay trở về? Mưa lớn như vậy mà nói muốn quay về trường học, quả thực rất không hợp lý. Diệp Tưởng lại càng không cần phải nói, trở về chính là tìm chết. Về phần Hầu Tước…… Tình huống cũng y như vậy .
Cuối cùng. Vũ Sóc quyết định giao cho Vũ Phàm vật nguyền rủa trên người mình để nàng sử dụng. Cái đầu của Vương Thế Đồng, mặt nạ Cửu Luân tộc, còn có trung cổ ma thụ truyền thừa từ trong tay Eerna ……
Đưa cho nàng mấy thứ này, ít nhất cũng có thể chống đỡ lâu thêm 1 hồi!
“Quỷ triều sẽ không ngừng ùn ùn kéo tới.” Hầu Tước đưa ra 1 tia hy vọng:“Có thể chống trụ được, sẽ không có việc gì.”
Hầu Tước cũng không thể mặc kệ Vũ Phàm. Nay Vũ Phàm đối với hắn mà nói, sớm đã không còn là quân cờ có thể tùy tiện vứt bỏ, hắn đang bồi dưỡng nàng trở thành tâm phúc đệ nhất, có thể nói tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Nếu nàng chết, lực lượng của Hầu Tước sẽ suy yếu trên diện rộng, nhẹ thì biến thành diễn viên hạng A, nặng thì...  Trực tiếp tử vong cũng không phải không có khả năng !
Hắn đem bộ bao tay, 1 cái la bàn, còn có thanh kiếm gãy mà Diệp Tưởng tương lai giao cho, đưa cho Vũ Phàm.
Hầu Tước Vũ Sóc cuối cùng cho nàng sáu bảy kiện vật nguyền rủa. Toàn bộ đều là thuê sử dụng không mất phí.
Vấn đề tiêu hao khi sử dụng vật nguyền rủa không lớn, bộ phim này đã giảm con số tiêu hao vé chuộc cái chết xuống rất thấp. Hơn nữa, Vũ Phàm còn có một ưu thế rất lớn, đó chính là cho dù tình huống trong hiện tại không được tốt nàng cũng có thể tiến vào thế giới trong mộng. Dựa vào sự chênh lệch thời gian giữa 2 thế giới, vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Tuy rằng thế giới trong mộng của nàng là do phân liệt từ 1 thế giới khác mà ra, thế nhưng, nàng dựa vào thiên phú của mình, vẫn có khả năng tiến nào thế giới ác mộng cao tầng hơn.
Nói đến cùng…… bản chất của thế giới Mộng là 1 thế giới duy tâm, bản thân Ôn Vũ Phàm tuy không xuất phát từ nguyên bản nguyền rủa trong bộ phim [ác mộng cuối cùng], nhưng thiên phú tinh thần của nàng giúp nàng có thể tiến vào thế giới tinh thần, mộng!
Đem vật nguyền rủa giao ra, thậm chí ngay cả thanh kiếm gãy kia cũng đưa ra, cái này làm nội tâm Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc rốt cục cảm thấy yên tâm. Nhiều thủ đoạn như vậy, hẳn không có việc gì đi.
Rốt cuộc, Diệp Tưởng yên tâm tỉnh lại từ trong mộng.
Lúc này, hắn đang ngồi trước bàn ăn, nhìn mưa to bên ngoài.
Hẳn sẽ không có việc gì đâu! Vũ Phàm.
Bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.
Vũ Phàm vẫn như trước đang say ngủ.
Trong trạng thái ngủ say sử dụng vật nguyền rủa có thể tránh việc bị khấu trừ vé chuộc cái chết, bất quá trạng thái say ngủ này không thể mãi duy trì. Nàng đã ký khế ước với những người khác, vạn nhất không hoàn thành trách nhiệm bảo hộ, như vậy sẽ vì bội ước mà chết. Bởi vậy, nàng còn tất yếu phải bảo vệ những người khác nữa.
Nhưng mà…… suy nghĩ của Mộc Lam lúc này lại là sự tình về Mẫn Hà.
Sinh tử của Mẫn Hà hiện tại không thể nào biết được, nhưng dựa theo những lời lúc trước của Mẫn Hà, nàng rất có thể ở trong 1 phòng học nào đó, nhìn thấy quỷ ảnh khắp nơi bên ngoài cửa sổ!
Như vậy…… Nàng có thể hay không, lúc này đang ở trong 1 phòng học nào đó?
Trong tình huống hiện thực, Mẫn Hà căn bản không hề bước xuống lầu, mà nàng được chính mình trong tương lai báo cho biết điều này, nhưng trên thực tế, nàng ở tương lai biết được cũng là do nàng trong quá khứ nói lại. Quan hệ nhân quả hỗn loạn thực làm người ta không tài nào hiểu nổi. Thế nhưng, có thể hay không thực sự từng xảy ra tình huống bước xuống lầu? Có thể hay không vì diễn biến sinh ra lịch sử nào khác dẫn đến đa nguyên thời không?
Mộc Lam đối với mấy thứ linh tinh tri học vật lý như [ Lược sử thời gian ][ thuyết tương đối ] hiểu không đủ nhiều, nói thật ra, cái này không hề có bất cứ tính logic nào. Thế nhưng, đối với nhân quả nghịch lý này, Mộc Lam cũng cảm giác khó có thể hiểu nổi. Cho nên hắn đưa ra 1 phỏng đoán: đó chính là lịch sử vì xuyên việt mà dẫn tới sự liên hệ hỗn loạn giữa tương lai và quá khứ, điều này chỉ sợ không thể cùng tồn tại.
Trong [ Doraemon ] có 1 ví dụ như thế này. Cỗ máy thời gian tuy có thể trở về quá khứ, thế nhưng cũng chia ra làm 2 loại tình huống khác nhau, tức là tình huống lúc ban sơ và tình huống khi có xuyên việt giả tới làm tương lai bị thay đổi. Ví dụ tối điển hình chính là, Nobi nobita nguyên bản là không hề có sự tồn tại của Doraemon, và 1 Nobi Nobita vì sự trợ giúp của Doraemon làm thay đổi tương lai, vậy người trước... đi nơi nào rồi?
Đa nguyên thời không là giải thích duy nhất. Nói cách khác xuyên việt không phải trở về quá khứ, mà là tiến vào một tân thời không.
Kể từ đó mà nói, có thể cho rằng, có sự tồn tại của những thời không khác, 1 Lý Mẫn Hà vì không gặp bản thân trong tương lai mà rơi vào tuyệt cảnh.
Như vậy…… cái thời không ban sơ đó có thể hay không vì bị ảnh hưởng của phòng học dị độ, làm cho hắn lúc này tiếp cận được?
Giờ khắc này, Mộc Lam nhìn những người chung quanh, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn Mẫn Hà không giống nhau, tuy những người khác cống cho hắn vé chuộc cái chết, nhưng không phải do hắn yêu cầu, cũng không lập qua khế ước. Nguyên bản lấy tính cách của hắn sẽ không bỏ qua, không quản tới bọn họ, thế nhưng... hiện tại có cơ hội cứu Mẫn Hà, hắn làm như thế nào có thể buông !
Hắn lập tức trực tiếp lao xuống lầu !
“Lâm…… Lâm Viễn, ngươi đi nơi nào vậy?”
Một đám người khó có thể tin nhìn hắn chạy nhanh xuống lầu, lại không hiểu, hắn chạy xuống để làm cái gì.
Chẳng lẽ hắn muốn ngay mặt nghênh chiến, làm tòa nhà dạy học này trở nên không thể xâm nhập?
Loại khả năng này, ngược lại quả thực không thể không có!
Hồ Chí Hoa chà chà chân, oán hận nói:“Chúng ta…… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Mộc Lam sau khi vọt xuống lầu liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Mẫn Hà !
“Đình Thanh ! Đình Thanh ! Ngươi ở đâu?”
Hắn kỳ thật lo lắng có vì hành vi này mà dẫn tới NG hay không? Nhưng cư nhiên lại không có !
Chẳng lẽ kịch bản đã thừa nhận 1 tia tình cảm của Lâm Viễn đối với Thẩm Đình Thanh? Dựa theo thiết lập nhân vật, Tôn Di Tinh vẫn luôn yêu mến Thẩm Đình Thanh , nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra với nàng. Mà nhân vật Thẩm Đình Thanh này đích xác có hảo cảm với Tôn Di Tinh, chỉ là song phương còn chưa đâm thủng tầng giấy mỏng này mà thôi.
Rất nhanh…… Hắn đã chạy tới lầu hai.
Lầu hai và đại lượng quỷ hồn cuồn cuộn không ngừng dưới kia, quả thực như gần trong gang tấc.
“Mẫn Hà…… Mẫn Hà !”
Nhưng……
Bật cửa 1 gian phòng kế tiếp ra……
Kết quả, vẫn chỉ là thất vọng
Cái này.. là vì sao chứ?
Là vì sao?
Cuối cùng, Mộc Lam không tiếp tục tìm kiếm nữa …… Cũng chỉ còn lại một nơi ……
Giờ phút này, quỷ hồn…… Đã trải rộng khắp lầu 1!
Đương nhiên, lấy thân phận ảnh đế của hắn, cho dù có rơi vào quỷ triều thì cơ hội sinh tồn vẫn rất cao. Nhưng hắn cũng không phải thần, không ai có thể cam đoan rơi vào trung tâm quỷ triều mà vẫn có thể sống sót, đương nhiên nếu có thể sống sót, như vậy tương đương với việc, đạt được 1 số lượng vé chuộc cái chết lớn!
Như vậy có nên đánh cuộc 1 keo hay không?
Cơ hội thắng lợi cũng không lớn
Nhưng... hắn có cơ hội lựa chọn khác sao?
Nếu hôm nay hắn không lựa chọn như vậy, cho dù có thể sống sót, về sau hắn cũng sẽ vĩnh viễn sinh hoạt trong hối hận.
Cho nên…… Chuyện này còn cần xuy xét sao?
Hắn chậm rãi di động về phía cầu thang.
Phía dưới đã truyền đến tiếng rên rỉ của đám quỷ hồn……[ chưa xong còn tiếp……]




2/04/2017

Posted by Unknown |
Chương 17 rác rưởi





“Một giờ…… Nói như vậy, không phải chỉ có thể cam đoan chỉ có 1 giờ an toàn thôi sao? Đợi đã, vẫn không đúng, thời điểm xuyên việt trở về, các ngươi không phải nên vì lịch sử thay đổi, mà cùng ta ở chung một chỗ sao?”
Mộc Lam bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như là Hầu Tước đến đây…… Có thể hay không hiểu rõ được mối quan hệ lằng nhằng này?
“Ân…… nhưng, thời điểm xuyên việt trở về, không có ngươi a……”
“Không có ta? Vậy ta đi nơi nào?”
Lịch sử đến cùng bị thay đổi hay là không bị thay đổi đây? Mẫn Hà tương lai đến, khiến Mẫn Hà không bước xuống lầu, cho nên lịch sử liền thay đổi. Nhưng tiền đề thay đổi lịch sử là, nàng sau 1 giờ nữa tất yếu phải xuyên việt.
“Tính toán…… Tối thiểu, lịch sử ban sơ đích xác đã bị thay đổi…… Ít nhất hiện tại, ta cùng Đình Thanh không có bước xuống lầu……”
“Chờ một chút.” Mẫn Hà một giờ sau nói:“Kỳ thật ta một giờ trước, cũng không có cùng ngươi đi xuống lầu.”
“Cái gì? Ngươi không phải nói ngươi cùng ta xuống lầu, sau đó một hắc ảnh……”
“Xác thực nói…… Một giờ trước, ta chính là gặp một giờ sau…… Cũng chính là ta hiện tại, cùng hai giờ bên cạnh …… Sau, ta nói cho ta biết cùng ngươi xuống lầu sẽ tao ngộ chuyện này nọ, cho nên ta liền không có bước xuống lầu.”
“Đợi đã……”
Mộc Lam triệt để phát mộng rồi.
Nói cách khác……
Trên thực tế căn bản là chưa từng xảy ra chuyện“Lâm Viễn cùng Lý Mẫn Hà xuống lầu” ?
Như vậy làm sao biết được xuống lầu sẽ có nguy hiểm? Rất đơn giản, do người trong tương lai nói. Thế nhưng người trong tương lai sở dĩ biết được, lại là do người trong quá khứ nói...  
Cái tùm lum gì thế này?
Như vậy trên thực tế có thực sự phát sinh ra sự tình xuống lầu rồi gặp phải hiện tượng linh dị? Tầng 4 có thật an toàn? Tầng 1 đến tầng 3 ẩn chứa nguy hiểm sao?
Vì thế Mộc Lam phân biệt dùng tin nhắn kịch bản hỏi hai Mẫn Hà. Mà Mẫn Hà trực tiếp trả lời:“Một [ hai ] giờ trước ngươi cũng từng hỏi qua ta như vậy. Ta chỉ có thể nói, ta không biết.”
Như vậy tính ra…… Căn bản không phải lịch sử thay đổi ah!
Lịch sử đến tột cùng có bị thay đổi hay không bị thay đổi?
Mà lúc này……
Lầu 1 vẫn như trước có 7 người lưu lại.
Đối với bọn họ mà nói. Chỉ cần trận mưa này không ngừng là không thể rời khỏi trường trung học Quảng Nguyệt. Mà lúc này, 1 đám người lúc trước ôm đùi Long Ngạo Thiên nịnh nọt, bắt đầu quay sang ôm đùi Ôn Vũ Phàm. Trong nhất thời, ngược lại có không ít người cấp cho Ôn Vũ Phàm vé chuộc cái chết, hy vọng được nàng bảo hộ.
Bất quá, có một người lại do dự không biết có nên cấp tiền cho Ôn Vũ Phàm hay không. Chung quy cũng không phải nhất định sẽ gặp chuyện không may, huống chi Ôn Vũ Phàm cứu người, bản thân nàng sẽ được thưởng vé chuộc cái chết.
“Ngươi không giao tiền sao?”
Nhân vật hắn sắm vai tên là Lâm Đào, bởi vì là tiểu nhân vật không quan trọng gì cho nên đều sử dụng tên nhân vật để xưng hô với hắn.
Lâm Đào lại biểu đạt cái nhìn của mình:“Không cần…… Ta nghĩ ngươi bảo hộ ta bản thân ngươi cũng đã có tiền lời rồi?”
“Không giao tiền mà nói, sống chết của ngươi không quan hệ tới ta.”
“Uy uy uy…… có cần tuyệt tình như thế không, hay là thương lượng 1 chút?”
“Không thương lượng. Ngươi…… giao hay là không giao?”
Đột nhiên, hai mắt Lâm Đào nhìn Ôn Vũ Phàm, cảm giác thân thể giống như bị đông lại ! Ánh mắt của nàng thoạt nhìn rất bình thường, song sau lưng lại giống như ẩn giấu 1 con mãnh thú !
“Giao…… Giao…… Ta giao……”
Giờ khắc này, Ôn Vũ Phàm đối với những kẻ này đều không có nửa điểm thương tiếc hay đồng tình. Nay nàng đại biểu của Hầu Tước. Tự nhiên cần phải biểu hiện ra mặt cường thế !
Sau khi giao tiền, tự nhiên cũng ký kết khế ước. Điều này làm các diễn viên hạng 2,3 yên tâm đôi chút. Như vậy, bị khế ước hạn chế, 1 khi gặp chuyện không may Vũ Phàm tự nhiên phải ra tay bảo hộ bọn họ.
Đương nhiên, không có khả năng hoàn toàn thả lỏng. Chung quy, danh tiếng của Ôn Vũ Phàm xa xa không bằng “Ảnh pháp sư”“Huyết phần”“Hung nhãn”“ Quỷ sai Tối cường”, bộ dạng của nàng đích xác xinh đẹp, thế nhưng cái này thì có tác dụng gì đâu?
Chỉ là trạng thái hiện tại, đành phải lựa chọn dựa vào.
Nếu bọn họ biết Mộc Lam cùng Mẫn Hà vẫn còn ở đây, chỉ sợ sẽ hối hận vì vừa rồi đã đưa vé chuộc cái chết cho Ôn Vũ Phàm.
Tiếng mưa nặng hạt hòa theo tiếng sấm, theo thời gian trôi qua, đã được 1 giờ. Vẫn như trước không thấy có nửa điểm muốn ngừng lại.
Bọn họ đều bất an nhìn đồng hồ, giờ phút này cầu nguyện cha mẹ mình thấy muộn rồi mà tới đón bọn họ. Cũng có người suy xét thử đội mưa ra ngoài lần nữa xem, nhưng như thế rất có thể lại vứt vé chuộc cái chết qua cửa sổ (lãng phí 1 cách vô ích).
bên kia Mộc Lam cùng Mẫn Hà ……
Ba Mẫn Hà đều biến mất trước mặt Mộc Lam.
Giờ phút này Mẫn Hà ban sơ hẳn đã trở lại một giờ trước kia, cùng với 3 Mẫn Hà khác hội hợp, sau đó nói cho chính mình biết tin tức ở tại lầu 4 có 2 giờ an toàn.
Vỏn vẹn qua không đến một phút đồng hồ, Mẫn Hà lại 1 lần nữa xuất hiện.
“Trở lại rồi.” Mẫn Hà cười khổ một tiếng:“Qua 1 giờ nữa, ta phải xuyên 1 lần nữa, tiếp 1 giờ nữa, lại xuyên 1 lần ……”
Lập tức sắc mặt nàng trầm xuống:“Ta lúc đó liền sẽ chết.”
“Ta sẽ thay đổi hết thảy, tuyệt đối không để cho ngươi chết.”
Mộc Lam nhìn đồng hồ.
Tiếp qua một giờ……
Tầng bốn sẽ không còn an toàn nữa .
Một tiếng sét ầm ầm xẹt qua thiên không, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang vọng từ trong tầng mây.  
tại đống rác rưới phía sau trường học.
Bên trong núi rác rưởi thò ra 1 bàn tay bẩn thỉu, chậm rãi trồi lên!
Ôn Vũ Phàm cảm giác có 1 sự bất thường.
“Không có việc gì chứ?” Lúc này một nữ sinh tên là Lương Tĩnh gửi đi tin tức tới Ôn Vũ Phàm:“Chúng ta…… Chúng ta đã bỏ tiền ra rồi đó, phải bảo vệ tốt chúng ta đó !”
Thiên phú tinh thần cường đại của Ôn Vũ Phàm làm nàng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Nàng bắt đầu hướng về phía cảm ứng được sự nguy hiểm di động tới.
Đó là 1 mặt hành lang khác bên trong tòa nhà giáp, nối thẳng tới mặt trái của tòa nhà dạy học.  
Chính là hướng về phía đống rác kia.
Giờ khắc này, tiếng mưa bên ngoài cũng tựa hồ trở nên yên tĩnh.
Mỗi người cơ hồ đều ngừng hô hấp.
Bọn họ đánh mắt nhìn qua Ôn Vũ Phàm.
“Ngươi…… Ngươi đang nhìn cái gì thế? Gia Bích?” Lương Tĩnh vội vàng hỏi:“Chỗ đó, có cái gì không đúng sao?”
Tinh thần lực của Ôn Vũ Phàm dung hợp với mộng cảnh, bắt đầu ở cánh cửa phía trước, bố trí 1 cạm bẫy tiến vào thế giới ác mộng.
Với nàng hiện tại đã có đủ thực lực mà nói, làm điều này không mấy khó khăn.
Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng bàn tay nàng vẫn không ngăn được đổ mồ hôi.
Mộc Lam cùng Mẫn Hà ở tầng 4 cũng đang tiến vào giai đoạn nguy hiểm bất an.
Bỗng nhiên, Mộc Lam mở to hai mắt nhìn !
Giờ phút này, hắn hướng về phía sau nhìn lại.
Cửa sổ thủy tinh trong phòng học nháy mắt vỡ vụn!
Một trận gió lớn kịch liệt từ bên ngoài xông vào!
“Thế này... là làm sao?” Mẫn Hà giờ phút này cũng dâng lên cảm giác bất an tột độ
Mộc Lam hít một hơi thật sâu, tiếp theo liền kéo tay Mẫn Hà để nàng đứng sau mình.
Hình xăm Ác Ma trên ngực đang tùy thời chuẩn bị bốc cháy
Tiếp đó……
Toàn bộ cửa sổ phòng học từng cái từng cái 1 vỡ vụn!  
Vô số mảnh thủy tinh  xẹt về phía Mộc Lam!
Những mảnh thủy tinh này xẹt qua mặt Mộc Lam, cắt ra miệng vết thương thật lớn, nhất thời máu chảy ra ròng ròng!
“Lâm Viễn !” Mẫn Hà cả kinh.
“Không việc gì .” Mộc Lam căn bản chỉ coi nó như 1 vết thương ngoài da không cần chú ý.
“Đợi đã…… Ta tương lai vì cái gì lại không nói ra điều này?” Mẫn Hà bỗng nhiên chú ý có điểm không thích hợp.
“Không sao đâu, bất quá chỉ là cửa sổ vỡ vụn mà thôi, đại khái hẳn không được coi như nguy hiểm.”
Từng luồng gió lớn ào ào thổi vào làm cho người ta cảm giác, giống như ác linh sẽ tùy thời xâm nhập...
Mà Ôn Vũ Phàm cũng đang khẩn trương đến cực điểm.
Theo sau…… Một trận gió lùa vào mang theo rất nhiều rác rưởi ……
Những cái chai vỡ vụn, túi nilon rách, vỏ hộp vứt đi... vô số rác rưởi nhất thời đổ ập tới khiến tất cả mọi người trở tay không kịp!
“A !”
Trong đó nữ sinh gọi là Lương Tĩnh kia còn bị 1 quả trứng thối đập thẳng vào mặt, khiến nàng la to ra tiếng.
Thời điểm mọi người thanh lý sạch sẽ rác rưởi, bỗng nhiên bọn hắn phát hiện 1 việc...
Trong bọn họ, có 1 người không nhìn thấy đâu nữa!
Lâm Đào !
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Vũ Phàm lúc này bỗng nhiên nhìn về phía 1 cái túi đen đựng rác dưới đất. Cái túi này tương đối lớn, thoạt nhìn...
Đủ để nhét vừa 1 người!
Nàng hướng về phía túi rác đó đi qua, ngồi xuống.
Bỗng nhiên, miệng túi rác bị chọc thủng, lộ ra cái đầu của Lâm Đào!
“Cứu…… Cứu ta !”
Vũ Phàm lập tức muốn kéo hắn vào trong thế giới ác mộng, nhưng mà…… Căn bản không có hiệu quả !
“Ôn……” nháy mắt nhìn thấy Lâm Đào muốn nói ra tên thật của Ôn Vũ Phàm để vi phạm NG, nhưng đầu của hắn rất nhanh lại lần nữa bị kéo vào bên trong túi rác!
Mọi người đổ xô lại xé rách túi rác, nhưng đổ ra bên trong chỉ toàn là rác rưởi bốc mùi hôi thối.
Còn Lâm Đào……
Đã triệt để biến mất……[ chưa xong còn tiếp……]




Posted by Unknown |




“Dừng tay……” Mẫn Hà bắt lấy Mộc Lam, hô:“Dừng tay !”
Nàng đã diễn qua Ác Ma kí chủ Đọa Tinh giáo đoàn, tự nhiên hiểu được lịch sử của giáo đoàn này! Trên lịch sử đích xác từng có đại giáo chủ hiến tế bản thân để khiến thực lực trở nên mạnh mẽ hơn! Nhưng... vì nàng, điều này có đáng giá không?  
“Đừng như vậy…… Đại nhân ! Không cần như vậy !”
Mẫn Hà trong 1 khắc này rốt cuộc cảm nhận được tình cảm của Mộc Lam đối với nàng lên tới mức nào!
Hắn nguyện ý vì nàng mà chết!
Lúc này, tinh thần của Mộc Lam cũng bắt đầu quay mòng mòng...
Hắn tựa hồ như trở về đoạn thời gian trước kia ở huyện Kim Tuyền.
Mẫu thân là mĩ nữ lừng danh xa gần cả trong và ngoài trấn, hoàn toàn cùng những người khác trong nơi thâm sơn cùng cốc này khác hẳn, vẻ ngoài của Mộc Lam đều là kế thừa từ mẫu thân.
Tuy rằng rất nghèo khổ, nhưng mỗi lần nhìn thấy mẫu thân vất vả làm ruộng đều khiến Mộc Lam cảm thấy thực mĩ mãn.
Nếu không phải phụ thân vì thân mang bệnh mà tự sát thì gánh nặng sẽ không hoàn toàn đặt trên người mẫu thân, cũng không vì thế mà bị lũ súc sinh mặt người dạ thú cưỡng bức, càng không buông tay bỏ hắn lại nhân gian.
Hắn hiện tại... đã không có cách nào đi tới thế giới nơi có mẫu thân .
Bất quá…… Đã đủ rồi.
Hiện tại Mộc Lam đã quyết định Mẫn Hà mà trả giá đại giới, hắn nhìn thấy, hai mắt Mẫn Hà lúc này trong nháy mắt đã trở nên trắng dã không còn con ngươi!
Tiếp theo, hắn liền không thể nhúc nhích được nữa! Hai cánh ác ma phía sau cũng thu trở về!
Ác ma địa vị cao giai áp chế đối với hắc y giáo chủ đủ để Mộc Lam không thể tiếp tục hành động. Mà Mẫn Hà tuyệt đối sẽ không để cho Mộc Lam vì nàng mà trả giá hết thảy. Nàng tuyệt đối không cho phép !
Nàng rất rõ ràng, Mộc Lam yêu nàng. Nếu không phải như thế thì sao một người có thể hy sinh cho người khác nhiều đến vậy?
Nhưng…… Nàng lại không yêu Mộc Lam. Hắn đích xác vì nàng trả giá rất nhiều. Nhưng chung quy, bọn hắn đều là người làm việc cho ác ma, như thế nào có tư cách... yêu?
Mẫn Hà vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc vài linh hồn vô tội bị Địa Ngục trùng sát hại kia, cho dù là hiện tại, những linh hồn đó vẫn không có tư cách được ngủ yên.
Nàng không có tư cách yêu 1 người, cũng không có tư cách nhận tình yêu của người khác. Nàng là đồng lõa của Ác Ma, đã định sẽ phải xuống địa ngục.
Nàng há có thể để…… Mộc Lam liều mình cứu nàng?
“Sống sót đi, Mộc Lam.” Đây là tin nhắn cuối cùng nàng lưu lại cho Mộc Lam.
Theo sau, thân ảnh của nàng cứ thế chậm dãi biến mất trước mặt Mộc Lam.
Nàng…… Tự nhiên là đi tới thế giới của ba giờ trước, cùng chính mình lúc một giờ và hai giờ hội hợp.
Thời điểm khi nàng lần nữa mở mắt, nàng đang ngồi ở trước 1 cầu thang, tiếp theo nàng nhìn thấy hai ‘mình’ xuất hiện.
Mà lúc này, bản thân nàng 4 giờ sau còn chưa có xuất hiện.
“Các ngươi hảo.” Mẫn Hà dựa theo kịch bản thiết lập mở miệng nói lời kịch:“Ta là Thẩm Đình Thanh ba giờ sau ……”
Một lần nữa trở về ba giờ trước, lúc này bên ngoài còn chưa bắt đầu đổ mưa.
Mẫn Hà đã làm tốt chuẩn bị. Dựa theo lịch sử, nàng sẽ chết ở trong này. Mà nàng cũng biết chính mình sẽ chết như thế nào. Nàng sẽ tận lực tránh đi tử vong của bản thân, thế nhưng…… Nếu không thể tránh, nàng cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Nàng sẽ tiếp thụ vận mệnh trầm mình trong địa ngục của bản thân
Chỉ hy vọng…… Mộc Lam có thể hoàn toàn quên nàng đi. Sau đó, cứ như vậy mà sống sót.
Thế giới hiện tại……
Mộc Lam giờ phút này rốt cuộc có thể nhúc nhích .
Hắn bám vào 1 cái bàn bên cạnh, khó khăn đứng dậy. Đây là kết cục hắn phải nhận.
Hắn vẫn ôm 1 tia mong chờ, mong rằng lịch sử sẽ thay đổi. Nếu như vậy, nàng sẽ nhanh chóng trở về nơi này.
Chỉ cần có thể trở về…… Chỉ cần Mẫn Hà có thể trở lại bên cạnh chính mình …… Mộc Lam có thể làm bất cứ chuyện gì mà không cần đắn đo suy nghĩ !
“Lâm Viễn?”
Lúc này, trong phòng học,có vài người dũng mãnh tràn vào.
Hắn nhìn qua, bên trong mấy người kia, có 1 người là Ôn Vũ Phàm.
Những người ở đây nhìn thấy Mộc Lam nhất thời hối hận vì đã cấp cho Ôn Vũ Phàm vé chuộc cái chết. Bất quá hiện tại có hối hận cũng không có bao nhiêu ý nghĩa . Dù có thế nào, đối phương chính là ảnh đế hàng thật giá thật, nay bên dưới Long Ngạo Thiên Hầu Tước, hắn là kẻ mạnh mẽ nhất ! có hắn bên người, tự nhiên không có vấn đề gì hết !
Những người này nhanh chóng chạy lại, tranh đoạt hỏi han ân cần, thoạt nhìn giống như giòi nhìn thấy thịt.
Thế nhưng Ôn Vũ Phàm nhìn Mộc Lam, hai mắt lại tỏa ra hàn ý sâu đậm.
Cái chết của Phương Lãnh cùng Tiêu Mộng Kỳ tuy không phải do Mộc Lam tạo thành, thế nhưng trong lòng Vũ Phàm, hoàn toàn không có bao nhiêu khác biệt.
Bất quá nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nàng ở cùng Hầu Tước đã trôi qua nửa năm thời gian, tính cả 3 tháng trong thế giới mộng, mưa dầm thấm đất, thêm vào hắn đích thân dạy dỗ, tính cách đã khác xưa, không còn hành động nông nổi nữa. Hiện nay cần lấy đại cục làm trọng, chuyện với Mộc Lam tạm gác lại đợi ngày sau tính. Nếu có hắn ở đây, cơ hội sống sót rời đi sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng Mộc Lam lúc này lại có chút thất hồn lạc phách. Chung quy Mẫn Hà ở trước mặt hắn bị kéo về thế giới 3 giờ trước, hắn lại không thể làm cái gì vì nàng!
“Lâm Viễn, ngươi cùng chúng ta đi thôi.” Một nam sinh tên là Hồ Chí Hoa nói:“Như vậy chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Mộc Lam vừa muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại !
Tiếp theo hắn xông ra khỏi phòng, cả người tựa vào lan can hướng ra bên ngoài nhìn xuống dưới...
Giờ khắc này, bên trong cơn mưa lớn, sân thể dục to lớn thế nhưng có thay đổi cực đại!
Một cánh tay lại tiếp 1 cánh tay vươn lên từ trong bùn đất !
Xa xa nhìn lại... ít nhất không dưới trăm !
Mọi người nhìn thấy 1 màn này, nhất thời da đầu run lên !
Kia…… Nhiều quỷ như vậy?
Trong phim kinh dị khó giải, quỷ triều cũng không phải hiện tượng hiếm thấy. Chỉ là nơi đây đa số là diễn viên hạng 2,3, từng kiến thức qua quỷ triều cũng không nhiều. Nghĩ cũng biết, diễn viên hạng 2,3 gặp phải quỷ triều, có mấy ai sống sót được tới bây giờ?
“Trốn…… Mau, mau chạy tới tầng 4 !”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hét rầm lên !
“Ngươi…… Các ngươi xem !” Lúc này
Lúc này, 1 nam sinh còn đang trong phòng học nhìn ra ngoài cửa sổ hô lớn:“Phía bên trái trường học…… cũng có 1 đám quỷ đang chui lên từ trong mặt đất!”
Rất nhanh……
Quỷ hồn không đếm được, hoặc cao hoặc thấp, toàn bộ đều là những thi thể đang trong quá trình phân hủy, chậm rãi tiến về phía tòa nhà bên này!
Mộc Lam không hề do dự, phát động Địa Ngục chi thủ ! Còn Ôn Vũ Phàm cũng nhanh chóng bố trí cạm bẫy tiến vào thế giới ác mộng!
“Đi tầng bốn……” Mộc Lam lúc này chỉ có thể cầu nguyện cho Mẫn Hà!
“Trốn…… Chạy mau a !”
Đối phó với quỷ triều, Mộc Lam rất có kinh nghiệm . Chỉ là, một lần quỷ triều này chỉ sợ không giống trong quá khứ! Bởi vì hắn chú ý thấy, có không ngừng quỷ hồn chui lên từ trong lòng đất!
Chẳng lẽ……
Đây là các vong hồn bị thời gian nguyền rủa kéo dài từ xưa tới nay, tập kết lại?
Rất nhanh, tất cả mọi người lên tới tầng 4.
Nhìn vô số quỷ hồn phía dưới đang không ngừng di động về phía này, vài diễn viên nhát gan đã sợ tới mức không thể kiềm chế. Có không ít người kéo kéo Mộc Lam, ở gần vị ảnh đế này mới làm bọn hắn cảm thấy an toàn.
“Lâm…… Lâm Viễn…… Chúng ta sẽ không chết chứ?” Lương Tĩnh sợ tới mức 2 chân run rẩy:“Kia…… Nhiều như vậy …… Nhiều như vậy ……”
“Đã bắt đầu tiến vào lầu một ……” Mộc Lam lập tức vận dụng Địa Ngục chi thủ, tạo thành đạo phòng tuyến thứ nhất! Còn cạm bẫy ác mộng của Ôn Vũ Phàm là 1 đạo phòng tuyến khác!
Những diễn viên còn lại chỉ có thể dựa vào 2 đại thần này, nếu bọn họ xảy ra chuyện, dưới cục diện hiện tại, tất cả phải chết không cần nghi ngờ!
Giây phút này, trường trung học Quảng Nguyệt đã trở thành sào huyệt của vô số quỷ hồn!
Trên trán Mộc Lam, gân xanh đã nổi lên, còn Ôn Vũ Phàm đang nằm 1 bên, đã tiến vào thế giới ác mộng.
Mưa càng rơi càng lớn. Phảng phất như cơn mưa này là chất xúc tác dẫn tới quỷ hồn không ngừng chui lên từ trong bùn đất. Không bao lâu sau, sân thể dục đã tràn đầy rậm rạp thi thể! Bất quá tòa nhà dạy học vẫn còn chưa bị luân hãm khiến vài diễn viên phổ thông cảm thấy an tâm đôi chút.
Giờ khắc này, vô số người nhanh chóng cấp cho Mộc Lam vé chuộc cái chết, loại thời điểm này nếu không chịu bỏ tiền thì nhất định sẽ chết !
Thật lâu sau, đôi cánh ác ma sau lưng Mộc Lam lại lần nữa mở ra !
Đồng thời với mở ra cánh Ác Ma, hình xăm trên ngực cũng bắt đầu rít gào!
Vì thế…… Bọn họ tận mắt nhìn thấy, quỷ hồn đang bồi hồi phía trước tòa giáo học bỗng nhiên bốc cháy, bừng lên 1 ngọn lửa màu đen sau đó triệt để hôi phi yên diệt .
Vận dụng lực lượng ác ma đem quỷ hồn đuổi về địa ngục.
Bất quá, Mộc Lam cũng biết, đối mặt với quỷ triều như vậy, có thể chống đỡ được bao lâu còn là 1 nghi vấn.
Ngược lại Ôn Vũ Phàm……
Tình huống của nàng so với Mộc Lam lại càng thêm thành thạo !
Nàng đem không gian trong tòa nhà này biến thành 1 mô hình mộng cảnh phức tạp! Do đó ngăn cản bước tiến của quỷ hồn!
Lúc này, Mộc Lam bỗng nhiên hiểu được 1 việc…… Ban sơ Mẫn Hà tương lai nói, nàng bước xuống lầu, sau đó tỉnh dậy ở bên trong 1 phòng học, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, nơi nơi đều là quỷ hồn...
Điều đó ý nghĩa, nàng bị đưa tới hiện tại!
Như vậy……
Giờ phút này bên trong 1 phòng học nào đó……
Có hay không tồn tại 1 Mẫn Hà?[ chưa xong còn tiếp……]