Chương 17 rác rưởi
“Một giờ…… Nói như vậy, không phải chỉ có thể cam
đoan chỉ có 1 giờ an toàn thôi sao? Đợi đã, vẫn không đúng, thời điểm xuyên việt trở về, các ngươi không phải nên vì lịch sử thay đổi, mà cùng ta ở chung một chỗ sao?”
Mộc Lam bỗng nhiên suy nghĩ, nếu
như là Hầu Tước đến
đây…… Có thể hay không hiểu rõ được mối quan hệ lằng nhằng
này?
“Ân…… nhưng, thời điểm
xuyên việt trở về, không có ngươi a……”
“Không có ta? Vậy ta đi
nơi nào?”
Lịch sử đến cùng bị
thay đổi hay là không bị thay đổi đây? Mẫn Hà tương lai đến, khiến Mẫn Hà không bước
xuống lầu, cho nên lịch
sử liền thay đổi.
Nhưng tiền đề thay đổi lịch sử là, nàng sau 1 giờ nữa tất yếu phải xuyên
việt.
“Tính toán…… Tối thiểu, lịch
sử ban sơ đích xác đã bị thay đổi…… Ít nhất hiện tại, ta cùng Đình Thanh không có bước xuống lầu……”
“Chờ một chút.” Mẫn Hà một giờ sau nói:“Kỳ thật ta một giờ
trước, cũng không có cùng ngươi đi xuống lầu.”
“Cái gì? Ngươi không phải nói ngươi
cùng ta xuống lầu, sau đó một hắc ảnh……”
“Xác thực mà nói…… Một giờ trước, ta chính là gặp
một giờ sau…… Cũng chính là ta hiện tại, cùng hai giờ bên cạnh …… Sau, ta nói cho ta biết cùng ngươi xuống
lầu sẽ tao ngộ chuyện này nọ, cho nên ta liền không có bước xuống lầu.”
“Đợi đã……”
Mộc Lam triệt để
phát mộng rồi.
Nói cách khác……
Trên thực tế căn bản là chưa từng xảy
ra chuyện“Lâm Viễn
cùng Lý Mẫn Hà xuống lầu” ?
Như vậy làm sao biết
được xuống lầu sẽ có nguy hiểm? Rất đơn giản, do người trong tương lai nói. Thế
nhưng người trong tương lai sở dĩ biết được, lại là do người trong quá khứ
nói...
Cái
tùm lum gì thế này?
Như vậy trên thực tế có
thực sự phát sinh ra sự tình xuống lầu rồi gặp phải hiện tượng linh dị? Tầng 4
có thật an toàn? Tầng 1 đến tầng 3 ẩn chứa nguy hiểm sao?
Vì thế Mộc Lam phân
biệt dùng tin nhắn kịch bản hỏi hai Mẫn Hà. Mà Mẫn Hà trực tiếp trả lời:“Một [ hai ] giờ trước ngươi cũng từng
hỏi qua ta như vậy. Ta
chỉ có thể nói, ta không biết.”
Như vậy tính ra…… Căn bản không phải
lịch sử thay đổi ah!
Lịch sử đến tột cùng có
bị thay đổi hay không bị thay đổi?
Mà lúc này……
Lầu
1 vẫn như trước có 7 người lưu lại.
Đối với bọn họ mà nói. Chỉ cần trận
mưa này không ngừng là không thể rời khỏi trường trung học Quảng Nguyệt. Mà lúc này, 1 đám người
lúc trước ôm đùi Long
Ngạo Thiên nịnh nọt, bắt đầu quay sang ôm đùi Ôn Vũ Phàm. Trong nhất thời, ngược
lại có không ít người cấp cho Ôn Vũ Phàm vé chuộc cái
chết, hy vọng được nàng bảo hộ.
Bất quá, có một người lại do
dự không biết có nên cấp tiền cho Ôn Vũ Phàm hay không. Chung quy cũng không phải nhất định
sẽ gặp chuyện không may, huống chi Ôn Vũ Phàm cứu người, bản thân nàng sẽ được
thưởng vé chuộc cái chết.
“Ngươi không giao tiền sao?”
Nhân
vật hắn sắm vai tên là
Lâm Đào, bởi vì là tiểu nhân vật không quan trọng gì cho nên đều
sử dụng tên nhân vật để xưng hô với hắn.
Lâm Đào lại biểu đạt
cái nhìn của mình:“Không
cần…… Ta nghĩ ngươi bảo hộ ta bản thân ngươi cũng đã có tiền lời
rồi?”
“Không giao tiền mà nói,
sống chết của ngươi không quan hệ tới ta.”
“Uy uy uy…… có cần tuyệt
tình như thế không, hay là thương lượng 1 chút?”
“Không thương lượng. Ngươi…… giao
hay là không giao?”
Đột nhiên, hai mắt Lâm Đào nhìn Ôn Vũ
Phàm, cảm giác thân thể giống như bị đông lại ! Ánh mắt của
nàng thoạt nhìn rất bình thường, song sau lưng lại giống như ẩn giấu 1 con mãnh thú !
“Giao…… Giao…… Ta giao……”
Giờ khắc này, Ôn Vũ Phàm đối với
những kẻ này đều không có nửa điểm thương tiếc hay đồng tình. Nay nàng là đại biểu của Hầu Tước. Tự nhiên cần phải
biểu hiện ra mặt cường thế !
Sau
khi giao tiền, tự nhiên cũng ký kết khế ước. Điều này làm các diễn viên hạng 2,3 yên tâm đôi
chút. Như vậy, bị
khế ước hạn chế, 1 khi gặp chuyện không may Vũ Phàm tự nhiên phải ra tay bảo hộ bọn họ.
Đương nhiên, không có khả
năng hoàn toàn thả lỏng.
Chung quy, danh tiếng của Ôn Vũ Phàm xa xa không bằng “Ảnh pháp sư”“Huyết phần”“Hung nhãn”“
Quỷ sai Tối cường”, bộ dạng của nàng đích xác xinh đẹp, thế nhưng cái này thì
có tác dụng gì đâu?
Chỉ là trạng thái hiện
tại, đành phải
lựa chọn dựa vào.
Nếu bọn họ biết Mộc Lam cùng Mẫn Hà vẫn
còn ở đây, chỉ sợ sẽ hối hận vì vừa rồi đã đưa vé chuộc cái chết cho Ôn Vũ Phàm.
Tiếng
mưa nặng hạt hòa theo tiếng sấm, theo thời gian trôi qua, đã được 1 giờ. Vẫn
như trước không thấy có nửa điểm muốn ngừng lại.
Bọn họ đều bất an nhìn đồng hồ, giờ
phút này cầu nguyện cha mẹ mình thấy muộn rồi mà tới đón bọn
họ. Cũng có người suy xét thử đội mưa ra ngoài lần nữa xem, nhưng như thế rất
có thể lại vứt vé chuộc cái chết qua cửa sổ (lãng phí 1 cách vô ích).
Mà bên kia Mộc Lam cùng Mẫn Hà ……
Ba Mẫn Hà đều biến mất
trước mặt Mộc Lam.
Giờ phút này Mẫn Hà ban sơ hẳn đã trở lại một giờ trước kia, cùng với
3 Mẫn Hà khác
hội hợp, sau đó nói
cho chính mình biết tin tức ở tại lầu 4 có 2 giờ an toàn.
Vỏn vẹn qua không đến một phút đồng
hồ, Mẫn Hà lại 1 lần nữa xuất hiện.
“Trở lại rồi.” Mẫn Hà cười khổ một tiếng:“Qua
1 giờ nữa, ta phải xuyên 1 lần nữa, tiếp 1 giờ nữa, lại xuyên 1 lần ……”
Lập tức sắc mặt nàng
trầm xuống:“Ta lúc
đó liền sẽ chết.”
“Ta sẽ thay đổi hết
thảy, tuyệt đối không để cho ngươi chết.”
Mộc Lam nhìn đồng hồ.
Tiếp qua một giờ……
Tầng bốn sẽ không còn
an toàn nữa .
Một tiếng sét ầm
ầm xẹt qua thiên không, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang vọng từ trong tầng
mây.
Mà tại đống rác
rưới phía sau trường học.
Bên
trong núi rác rưởi thò ra 1 bàn tay bẩn thỉu, chậm rãi trồi lên!
Ôn Vũ Phàm cảm giác có 1
sự bất thường.
“Không có việc gì chứ?” Lúc này một nữ
sinh tên là Lương Tĩnh gửi
đi tin tức tới Ôn Vũ
Phàm:“Chúng ta…… Chúng ta đã bỏ tiền ra rồi đó, phải bảo vệ tốt
chúng ta đó !”
Thiên
phú tinh thần cường đại của Ôn Vũ Phàm làm nàng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Nàng bắt đầu hướng
về phía cảm ứng được sự nguy hiểm di động tới.
Đó là 1 mặt hành
lang khác bên trong tòa nhà giáp, nối thẳng tới mặt trái của tòa nhà dạy học.
Chính
là hướng về phía đống rác kia.
Giờ khắc này, tiếng mưa bên ngoài cũng
tựa hồ trở nên yên tĩnh.
Mỗi người cơ hồ đều ngừng hô hấp.
Bọn họ đánh mắt nhìn
qua Ôn Vũ Phàm.
“Ngươi…… Ngươi đang nhìn cái gì
thế? Gia Bích?” Lương
Tĩnh vội vàng hỏi:“Chỗ đó, có cái gì không đúng sao?”
Tinh
thần lực của Ôn Vũ Phàm
dung hợp với mộng cảnh, bắt đầu ở cánh cửa phía trước, bố trí 1 cạm bẫy tiến
vào thế giới ác mộng.
Với
nàng hiện tại đã có đủ thực lực mà nói, làm điều này không mấy khó khăn.
Nhưng ngay cả như vậy, trong
lòng bàn tay nàng vẫn không ngăn được đổ mồ hôi.
Mộc Lam cùng Mẫn Hà ở
tầng 4 cũng đang tiến vào giai đoạn nguy hiểm bất an.
Bỗng nhiên, Mộc Lam mở to hai mắt
nhìn !
Giờ
phút này, hắn hướng về phía sau nhìn lại.
Cửa
sổ thủy tinh trong phòng học nháy mắt vỡ vụn!
Một trận gió lớn kịch liệt từ bên ngoài xông vào!
“Thế này... là làm
sao?” Mẫn Hà giờ phút
này cũng dâng lên cảm giác bất an tột độ
Mộc Lam hít một hơi thật sâu, tiếp
theo liền kéo tay Mẫn Hà
để nàng đứng sau mình.
Hình
xăm Ác Ma
trên ngực đang tùy thời chuẩn bị bốc cháy
Tiếp đó……
Toàn bộ cửa sổ phòng
học từng cái từng cái 1 vỡ vụn!
Vô số mảnh thủy tinh xẹt về phía Mộc Lam!
Những
mảnh thủy tinh này xẹt qua mặt Mộc Lam, cắt ra miệng vết thương thật lớn, nhất thời máu chảy
ra ròng ròng!
“Lâm Viễn !” Mẫn Hà cả kinh.
“Không việc gì .” Mộc Lam căn bản
chỉ coi nó như 1 vết thương ngoài da không cần chú ý.
“Đợi đã…… Ta tương lai
vì cái gì lại không nói ra điều này?” Mẫn Hà bỗng nhiên chú ý có điểm
không thích hợp.
“Không sao đâu, bất quá chỉ là cửa sổ
vỡ vụn mà thôi, đại khái
hẳn không được coi như nguy hiểm.”
Từng
luồng gió lớn ào ào thổi vào làm cho người ta cảm giác, giống như ác linh sẽ
tùy thời xâm nhập...
Mà Ôn Vũ Phàm cũng
đang khẩn trương đến cực điểm.
Theo sau…… Một trận gió lùa vào
mang theo rất nhiều rác rưởi ……
Những
cái chai vỡ vụn, túi nilon rách, vỏ hộp vứt đi... vô số rác rưởi nhất thời đổ
ập tới khiến tất cả mọi người trở tay không kịp!
“A !”
Trong đó nữ sinh gọi
là Lương Tĩnh
kia còn bị 1 quả trứng thối đập thẳng vào mặt, khiến nàng la to ra tiếng.
Thời
điểm mọi người thanh lý sạch sẽ rác rưởi, bỗng nhiên bọn hắn phát hiện 1
việc...
Trong
bọn họ, có 1 người không nhìn thấy đâu nữa!
Lâm Đào !
“Rốt cuộc là
chuyện gì thế này?”
Vũ Phàm lúc này bỗng nhiên nhìn về
phía 1 cái túi đen đựng rác dưới đất. Cái túi này tương
đối lớn, thoạt nhìn...
Đủ
để nhét vừa 1 người!
Nàng hướng về phía túi
rác đó đi qua, ngồi xuống.
Bỗng nhiên, miệng túi rác
bị chọc thủng, lộ
ra cái đầu của Lâm Đào!
“Cứu…… Cứu ta !”
Vũ Phàm lập tức muốn
kéo hắn vào trong thế giới ác mộng, nhưng mà…… Căn bản không có hiệu quả !
“Ôn……” nháy mắt nhìn
thấy Lâm Đào
muốn nói ra tên thật của Ôn Vũ
Phàm để vi phạm NG, nhưng đầu của hắn rất nhanh lại lần nữa bị
kéo vào bên trong túi rác!
Mọi
người đổ xô lại xé rách túi rác, nhưng đổ ra bên trong chỉ toàn là rác rưởi bốc
mùi hôi thối.
Còn Lâm Đào……
Đã triệt để biến mất……[ chưa xong còn tiếp……]