2/01/2017

Posted by Unknown |


Xe đến trạm.


Diệp Tưởng cùng Tích Kính xuống xe.


Xa cách một tháng......


Rốt cuộc, trở lại rồi.


Trường trung học Quảng Nguyệt.


Lúc này, trước cổng trường có thể nói toàn đầu người là đầu người. Ngày về trường là ngày của những học sinh cũ, bởi vậy tất cả học sinh cũ đều đến đây.


Diệp Tưởng Tích Kính ở trong đó, hấp dẫn không ít ánh mắt. Một nguyên nhân rất lớn là dung mạo Tích Kính quá mức xuất sắc, tỷ lệ quay đầu cơ hồ là trăm phần trăm.


Mà lúc này, trước cổng trường, Hầu Tước cùng Vũ Sóc đang đứng đó.

“Tích Kính !”


Vũ Sóc tự nhiên liếc mắt liền nhìn thấy 2 người Diệp Tưởng. Nàng vội vàng chạy tới, lo lắng nhìn Tích Kính, nói:“Con từ sớm đã ra ngoài, là tới tìm...... ba ba con sao?”


“Ân, công tác giao tiếp đã hoàn thành. Mụ mụ, con đem ba ba giao cho ngưi .”


Con, đứa nhỏ này......”


Lúc này, Vũ Sóc liếc mắt ngại ngùng nhìn thoáng qua Diệp Tưởng.


Đối với Tôn Di Hoa mà nói, có một ngày đột nhiên nhìn thấy nữ nhi tương lai của mình xuất hiện trước mặt, lại nói cho mình biết, cái người bị cả trường bài xích tập thể kia, không được người coi trọng kia, Kim Thư Đông chính là......


Thẳng thắn mà nói, hoàn toàn chính là phiên bản của Nobita cùng Shizuka!


Đương nhiên tương lai còn rất xa xôi, hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng. Đối với Tích Kính mà nói, trọng tâm suy xét hàng đầu của nàng chính là làm sao để cha mẹ đều có thể sống sót.


“Hảo, vào đi thôi.”


Tích Kính nhìn thấy cha mẹ ở cùng 1 chỗ, trong tâm cảm thấy yên tâm đôi chút. Thời điểm nhìn thấy phụ thân sắp tiến vào trường học, bỗng nhiên nàng hô to 1 tiếng.


“Ba ba !”


Diệp Tưởng quay đầu lại.


“Hi vọng ba ba không bài xích những trợ giúp của con. Bởi vì...... Nữ nhi hồi báo phụ thân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa(là chuyện tất nhiên)!”


“Tuy rằng ba ba chưa từng dưỡng dục con, thế nhưng bởi vì có ba ba, con mới có thể sinh ra trên thế giới này. Cho nên người con thích nhất, chính là ba ba và mụ mụ!


Tích Kính nói ra những lời này cũng khiến nội tâm Diệp Tưởng chấn động.


Càng làm cho quyết tâm bảo hộ nữ nhi thêm kiên định.


Dù có thế nào đi nữa!


Nhìn cha mẹ tiến vào trường học, qua hồi lâu, Tích Kính cũng theo những học sinh khác tiến vào.


Mỗi lần tiến vào trường học, lại nhớ tới lúc trước nàng nhìn thấy nó sắp sửa bị phá bỏ lại thổn thức không thôi. Thời gian, thật sự rất đáng sợ.


“Di Hoa !”


Vừa bước vào khu nhà dạy học, Vũ Sóc nhìn thấy Lý Mẫn Hà.



Sau trận chiến ấy, lại lần nữa nhìn thấy người của rạp chiếu phim thứ 10. Đương nhiên, Vũ Sóc đã sớm định liệu trước điều này, nàng vô số lần nhắc nhở chính mình, cần phải diễn cho tốt!


Cừu hận của bọn Phương Lãnh, tương lai nhất định có thể báo !


“Đình Thanh !” Vũ Sóc tươi cười đi tới, dựa theo kịch bản nói:“Nghỉ hè trôi qua thế nào?”


Mẫn Hà không thể không bội phục Vũ Sóc. Nàng khẳng định đối với người của rạp chiếu phim thứ 10 hận thấu xương. Nàng trơ mắt nhìn Phương Lãnh chết đi trước mặt mình, bị Địa Ngục trùng gặm triệt để hầu như không còn . Nhưng nay, Vũ Sóc vẫn như trước có thể hảo hảo sắm vai “Tôn Di Hoa”.


Mẫn Hà cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, chung quy các nàng chỉ là sắm vai nhân vật được giao mà thôi. Sắm vai nhân vật phản diện cũng không phải do Mẫn Hà hi vọng lựa chọn .


“Đừng nói nữa, ta bị mẹ ép buộc vào lớp bổ túc. Đến 1 chút thời gian đi chơi cũng không có. Di Hoa, ngươi...... Có báo danh lớp bổ túc hay không?”


“Hẳn là .”


“Không thể nào?” thần sắc Mẫn Hà lộ ra một tia ảm đạm, nhưng lập tức che giấu Thành tích của ngươi tốt như vậy, có cần tới lớp bổ túc hay không?”


Thẩm Đình Thanh cùng Tôn Di Hoa tuy là bạn bè khuê mật, nhưng trong lòng Thẩm Đình Thanh vẫn luôn ghen tị với Di Hoa. Cho nên, trong lòng nàng kỳ thật hi vọng Di Hoa không báo danh lớp bổ túc, để nàng có cơ hội đuổi theo.


Bất quá ở góc độ diễn viên mà nói, Vũ Sóc [ Di Hoa ] gia nhập tự nhiên là không còn gì tốt hơn . Có nàng, sẽ nhiều thêm 1 phần chiến lực.


“Đình Thanh, Di Hoa !”


Thời điểm thanh âm này vang lên, Vũ Sóc cơ hồ là phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu qua.


Tầm mắt nàng gắt gao tập trung vào nam nhân đứng phía tiền phương.


Mộc -- Lam ! ! ! ! !


Vũ Sóc tận mắt chứng kiến Mộc Lam từng bước hướng nàng đi tới. Tuy bên ngoài nàng không lộ chút thanh sắc nào, nhưng trong nội tâm lại căn bản không thể đè nén hận ý thấu xương với hắn.


Đã lâu không gặp, Mộc đại giáo chủ !”


Mộc Lam tiếp nhận tin tức nhưng không nói gì.


Vũ Sóc nếu muốn mắng hắn, liền cứ để nàng mắng chửi đi. Hắn sẽ vui vẻ chấp nhận.

“[gia tộc Nightliar] kết thúc. Bất quá, có một số việc vẫn chưa kết thúc . Ngươi nên rõ ràng !”


Bất quá Vũ Sóc không như hắn dự đoán, dùng lời lẽ độc địa mắng chửi hắn.


“Tuy rằng nói nhân vật sắm vai không phải do diễn viên có thể quyết định , thế nhưng đứng trên lập trường của ta, giữa ngươi và ta hết thảy vẫn không có chấm dứt ! Nếu về sau vẫn diễn bộ điện ảnh giống như thế này, quên đi. Thế nhưng... chỉ cần chúng ta sắm vai địch nhân đối địch, rạp chiếu phim thứ 10 và rạp chiếu phim thứ 13, tất phải có 1 bên kết thúc!”


Về phần cái gọi là oan oan tương báo tới khi nào ? Vũ Sóc không muốn tự hỏi điều đó.


Trên thế giới này, không phải bỏ qua ân cừu liền có thể sống được càng tốt. Đây là thế giới người ăn người, chỉ có ngươi đứng cao hơn người khác mới có thể sinh tồn. Chỉ có cường giả mới có tư cách tha thứ cho người khác.


Kẻ yếu chỉ có thể rút đao ra, tự giành lấy sinh cơ! Lựa chọn lấy ơn báo oán, đó là tìm chết !


Về phần bộc phát sát ý không che dấu trước mặt Mộc Lam, nàng đã từng suy nghĩ qua. Tương lai vì tranh giành quang hoàn nhân vật chính, mọi người tất nhiên sẽ rơi vào cục diện tất sát, dối trá căn bản không có ý nghĩa, còn không bằng thản thản đãng đãng, biểu hiện ra quyết tâm của chính mình, như vậy đối phương nói không chừng sẽ cho rằng, chính mình còn đang nắm 1 con bài chưa lật nào đó, sẽ có điều cố kỵ ! Nếu lúc này nàng nói, cái gì điện ảnh đã diễn xong, chúng ta về sau sẽ không ai đối địch ai, chỉ làm bọn hắn đối đãi với mình như 1 kẻ yếu mà thôi !


Kẻ yếu sẽ bị cường giả giết chết. Trở thành cường giả, hết thảy mới có ý nghĩa !


Mộc Lam tiếp nhận những lời này của Vũ Sóc. Nàng nói rất không sai. Rạp chiếu phim thứ 10 và rạp chiếu phim thứ 13, cần có 1 kết thúc.


Về phần Hầu Tước......


Hầu Tước không hề nói với Mộc Lam bất cứ lời nào.


Thậm chí hắn căn bản không để Mộc Lam vào mắt ! Mộc Lam và hắn không cùng 1 cấp bậc! Cho dù là tuyên chiến, Mộc Lam cũng không có tư cách nhận chiến thư của hắn!


Đối tượng hắn muốn tuyên chiến.... chỉ có 1 người!


Mặt ngoài là cảnh tượng vườn trường thanh xuân, nhưng bên trong lại sát khí tầng tầng!  


Các học sinh một tháng chưa gặp nhau, cuối cùng tụ hội trong phòng học kia. Căn phòng... bị nguyền rủa.


Mà đến đây cũng mới phát hiện, giáo sư tiếng Anh Tác Lan đổi thành Denzel thay thế Grandier. Đương nhiên cái này chỉ là 1 nốt nhạc đệm nho nhỏ. Thực lực của Denzel ngay cả ảnh đế cũng không đến, Hầu Tước lại càng không để hắn vào mắt .


Lúc này, trừ các học sinh đã trao đổi với nhau trong kỳ nghỉ hè, càng nhiều là diễn viên tuyến 2,3 biểu đạt tập thể, hy vọng mượn cơ hội này, lấy Hầu Tước là ảnh đế cầm đầu, ký kết hợp đồng che chở với các diễn viên tuyến đầu, nguyện ý thanh toán phí bảo hộ. Về phương diện giá cả, hy vọng có thể hợp tác bàn bạc hợp lý.


Vấn đề giá cả khẳng định là sự tình tương đối phiền toái. Người cuối cùng quyết định, theo lý mà nói, hẳn là Hầu Tước.


Nhưng...... Trên thực tế, Hầu Tước trong bộ điện ảnh này cũng không phải là diễn viên có thực lực tối cường nhất. An Nguyệt Hình vừa chết, tất cả mọi người đều cho rằng Hầu Tước theo lẽ thường nên là đệ nhất ảnh đế. Cơ hồ không có người nào coi trọng Long Ngạo Thiên.


“Các vị, im lặng một chút !”


Rốt cuộc...... ở cửa phòng học, vang lên 1 thanh âm.


Một đạo thân ảnh cao gầy, chậm rãi đi vào phòng học, đi tới trước bục giảng.


“Chư vị...... Một tháng nghỉ hè, trôi qua như thế nào?”


Thời điểm Long Ngạo Thiên thay thế An Nguyệt Hình sắm vai Lý Vĩnh Quân tiến vào rạp chiếu phim, mỗi người đều tập trung ở trên người hắn, giờ phút này......


Quang hoàn nhân vật chính khủng bố kia, làm cho tất cả mọi người không thể rời mắt khỏi hắn!


Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết huyền huyễn mà nói, chính là “Vương bát chi khí phóng thích” (khí thế của kẻ lưu manh phóng ra ngoài) !

Mà lúc này, Tích Kính đang đi ở phía sau trường học. Một lần nữa thong thả bước về phía núi rác rưởi.


“Ba ba...... Hiện tại hẳn vẫn tốt đi?”


Dưới ánh nắng chiếu dọi, nàng nhẹ nhàng lấy từ trên người ra 1 mảnh giấy đã ố vàng.

Năm ấy bảy tuổi, nàng mở ra chiếc hộp di vật phụ thân để lại cho mẫu thân. Bên trong là truyện tranh yêu thích của phụ thân cùng những bức vẽ.


Giây phút này nàng cầm lấy bức họa này, chăm chú nhìn ngắm.


Bức họa đã rất cũ nát, chất giấy cũng trở nên giòn, hơn phân nửa đã ố vàng.


Nhưng Tích Kính vẫn giữ lại.


Trong bức họa vẽ, đầu là thiếu nữ nhưng thân thể là Doraemon.


Nàng nhẹ nhàng mỉm cười...... 


Một chút cũng không phát hiện...... Tại núi rác rưởi phía sau nàng, 1 thân thể dơ bẩn vặn vẹo bò ra, đang muốn vươn tay bắt lấy chân nàng... [ chưa xong còn tiếp..] 




Posted by Unknown |
 Chương 12: Tương lai, có thể thay đổi !

Cuối tháng bảy, ngày về trường.

Ngày về trường, tự nhiên...... phải trở lại cái phòng học kia.

Ngày này cũng là ngày các diễn viên tề tựu đầy đủ. Cũng chính là lần đầu tiên Long Ngạo Thiên xuất hiện trước mặt tất cả diễn viên.

Đại đa số hoàn toàn không hề biết Long Ngạo Thiên là ai, chỉ nhìn thấy cái tên này trên áp phích. Tên này ở thời đại trước, vốn danh như sấm đánh bên tai, nhưng nay lại chẳng còn chút tiếng tăm gì. Rất nhiều người thậm chí còn cho rằng, nay chủ nhân của rạp chiếu phim thứ 10 chính là Mộc Lam, không ai nghĩ tới cư nhiên lại là nam tử này?

Ngày về trường, Diệp Tưởng thức dậy từ rất sớm.

“Đây là phí báo danh lớp bổ túc, con cầm lấy.”

“Hôm nay hẳn sẽ không thu phí báo danh .”

Cứ cầm lấy.

Kim mẫu đối với chuyện của con trai rất là để bụng, một phương diện là quan hệ của hắn với những học sinh khác trong lớp quá tệ, còn 1 phương diện khác là thành tích học tập thủy chung không thể nào khá lên nổi. Lớp bổ túc lần này hy vọng là mở đầu tốt, lên lớp 11 có thể gắng tiến lên 1 chút.

Đi ra ngoài, Diệp Tưởng lấy tay che đầu.

Ngày hè nóng bức làm người ta cơ hồ không thể mở nổi mắt. Đổi lại là trước kia có bất tử chi thân, 1 chút ánh nắng này căn bản không chói mắt, nhưng nay Diệp Tưởng đã không khác 1 người thường là bao.

Tình trạng như vậy, không biết phải kéo dài tới khi nào đây.

Tại trạm xe buýt, Diệp Tưởng một mình ngồi chờ xe.

Nơi này là ngã tư đường người đến người đi, nắng chói chang thế này hẳn tương đối an toàn. Trong phim kinh dị, quỷ hồn rất ít khi lựa chọn xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, vì tình cảnh này căn bản không có tý không khí khủng bố nào cả.

Thế nhưng...... Đến trường học lại khác.

Hiện tại Diệp Tưởng cho dù là cô hồn dã quỷ, cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.

Đương nhiên, Hầu Tước, Vũ Sóc đều sẽ bảo vệ hắn, thế nhưng, đây là điều hắn hi vọng sao? Hắn từng hứa hẹn với Vũ Sóc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đủ để bảo vệ nàng. Bất quá tình cảnh hiện nay, xem như là cái gì đây?

Cho dù có nhân tố quang hoàn nhân vật chính, nhưng không có lực lượng, hắn làm cách nào để có thể sinh tồn?

Lúc trước, hắn vô số lần nếm thử muốn kích phát năng lực quỷ sai trong cơ thể, cho dù chỉ phát ra được xiềng xích gông cùm cũng tốt, như thế ít nhất hắn vẫn còn chút năng lực phản kháng.

Nhưng ...... Sự thật là cái gì hắn cũng không làm được.

Trong lúc đợi xe, Diệp Tưởng lấy từ trong túi xách ra 1 cuốn phác họa, bắt đầu ngồi vẽ.

Đây là tính cách của Kim Thư Đông. Thời điểm có sự tình phiền lòng liền ngồi vẽ. Hắn tự nhiên cũng hoàn toàn thừa kế tài năng hội họa của Kim Thư Đông.

Lại nói...... nguyên nhân Kim Thư Đông yêu thích bộ truyện tranh [ Doraemon ] có 1 nguyên nhân quan trọng là, hắn và nhân vật chính Nobi Nobita rất giống nhau. Mọi người đều biết, Nobi Nobita có thành tích học tập yếu, năng lực xã giao kém, không có tự tin, tính cách nhát gan, thích khóc nhè, thường bị bạn bè bắt nạt. Nếu không có Doraemon làm bạn bên cạnh, cơ hồ cái gì hắn cũng không làm được. Thế nhưng có 1 thứ hắn rất giỏi, chính là bắn súng, cơ hồ bách phát bách trúng [tết dây thun cũng được coi như ưu điểm đi ].

Tình huống của Kim Thư Đông cùng Nobi Nobita gần như không có khác biệt, trừ hắn không nhiều lần bị điểm 0 ra thì gần như không có chỗ nào không giống Nobi Nobita. Thậm chí, Nobi Nobita có cháu trai tới từ tương lai mang Doraemon đến giúp hắn thay đổi cuộc sống, thì nay hắn có nữ nhi từ tương lai trở về cứu vớt.

Cũng chính vì thế, Kim Thư Đông đối với nhân vật Nobi Nobita có thể nói tràn ngập cảm giác đồng cảm. Trên thực tế bên trong điện ảnh cũng nhiều lần cường điệu điểm này.

Tính cách quyết định vận mệnh.

Đối với Kim Thư Đông mà nói, Nobita dựa vào Doraemon cuối cùng vẫn có thể thay đổi cuộc sống, tuy rằng không hẳn thành công, nhưng ít nhất có thể lấy được Shizuka. Tình huống của Kim Thư Đông so với Nobita còn ác liệt hơn không biết bao nhiêu lần.

Trong trường học khủng bố này, đây là liều thuốc an ủi duy nhất của Kim Thư Đông.

Tốc độ vẽ tranh của hắn rất nhanh, không bao lâu đã vẽ xong.


Hắn... là vẽ Tích Kính. Chẳng qua theo cách rất buồn cười, đem gương mặt Tích Kính lắp vào thân thể mập mạp của Doraemon, thậm chí vẽ cái chuông cùng túi bảo bối giống như đúc.

Không biết Tích Kính nhìn thấy thì sẽ có cảm tưởng gì đây? Diệp Tưởng không khỏi mỉm cười.

Đây có thể coi như chút vui vẻ trong nỗi khổ. Nói cho cùng, Tích Kính không phải Doraemon, bằng không, những vấn đề này đã có thể giải quyết dễ dàng.

Nói cho cùng...... túi bảo bối của Doraemon chỉ là giấc mộng kỳ vọng của con người. Chỉ có cố gắng, mới có thể thực hiện giấc mộng thành công.

Xe công cộng đến.

Diệp Tưởng cất bức họa đi, bước lên xe.

Vô luận có thể trở nên mạnh mẽ hay không, trước mắt một cửa này tất phải qua. Hắn phải suy xét làm sao để sống qua hôm nay. Chỉ cần hôm nay có thể sống, hắn có thời gian để tranh thủ.

Vừa lên xe ngồi xuống lại có 1 thân ảnh ngồi xuống ngay bên cạnh.

Diệp Tưởng vừa nhìn thấy, cả kinh.

Tích Kính !

Buổi sáng tốt lành, ba ba.”

Tưởng tượng một chút, một thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi gọi 1 thiếu niên xấp xỉ tuổi mình [ kỳ thật đã qua hai mươi tuổi ] ba ba, đây là loại cảnh tượng quỷ dị bực nào. Những người chung quanh đều phóng ánh mắt sửng sốt lại
đây, nói vậy lúc này bọn họ đã đem các từ ngữ như vô nhân tính”“Cầm thú” cấp lên đầu Diệp Tưởng.

“Uy uy uy, ở bên ngoài đừng gọi ta như vậy !”

Cứ để con gọi đi, người nợ con mười mấy năm cơ hội gọi ‘Ba ba’ rồi.”

Sắc mặt Diệp Tưởng phát khổ, không biết nên nói gì nữa.

Tích Kính nói tới đây tạm thời dừng một chút, dùng ánh mắt hồi ức nhìn bên ngoài cửa xe:“Ba ba, người có biết không? Khi con còn nhỏ, rất hâm mộ những đứa trẻ có cha mẹ. Lúc đó tuy mẫu thân mang con tới thành phố khác sinh sống, thế nhưng mẫu thân 1 mình nuôi con luôn sẽ nhận được các loại lời đồn đãi. Sau đó, mặc kệ con hỏi bao nhiêu lần, mẫu thân cũng không kể chuyện của người cho con biết.”

Diệp Tưởng ngây ngẩn cả người.

“Duy nhất để con tìm được manh mối chính là mụ mụ vẫn luôn cất giữ nguyên bộ truyện tranh [ Doraemon ]. Con chỉ biết đó là bộ truyện ba ba sinh thời yêu thích nhất. Nha. Phản ứng đầu tiên của con khi đó là, tại sao lại không phải là [ Hokage ] hay [ One Piece ] chứ? Sau đó con mới nhớ, thời đại đó còn chưa có...

“[ Hokage ], [ One Piece ] là cái gì?”

“Ân...... Về sau ba sẽ biết. Là 3 bộ truyện tranh dân quốc trong tương lai danh chấn Nhật Bản.”

Truyện tranh dân quốc? Chẳng lẽ là do toàn dân vẽ tranh?”

“...... Ba...... ba có thể thêm chút tưởng tượng được không......”

Chung quanh, vô số ánh mắt đều tụ tập lại đây, không hiểu sao 2 thiếu nam thiếu nữ này lại xưng hô như thế?


“Không phải không thể tiết lộ tin tức của tương lai sao?”

“Ân, không phải truyện quan trọng liền không sao. Sau đó mẫu thân còn nói cho con biết, phụ thân kỳ thực so với Nobi Nobita quả thực có điểm giống nhau. Sau đó con liền đọc bộ truyện tranh này mấy trăm lần, đến cả lời kịch trong đó cũng nhớ rất rõ ràng.

Diệp Tưởng im lặng.

Hắn tương lai...... Chết. Hắn đã từng đem thi thể mình biến thành phân thân.

 Tích Kính không có phụ thân, nghĩ đến cũng biết cuộc sống chắc chắn rất thống khổ.

“Bởi vì mụ mụ nói ba và Nobi Nobita rất giống nhau, cho nên con vẫn luôn từ đó tìm kiếm những điểm giống ba ba. Con vô số lần tưởng tượng ra hình dáng của người... kỳ thật con không quan tâm, cho dù ba không có tiền đồ như Nobita, mỗi lần thi đều được điểm 0, bị bạn bè bắt nạt, gương mặt cũng không phải soái ca... thế nhưng con rất muốn cùng ba ba sống cùng nhau. Chỉ cần được như vậy thì thật tốt.

Thời điểm Tích Kính nói đến đây, tuy rằng trên gương mặt cười cười, như Diệp Tưởng biết, trong lòng của nàng đang rất đau.

Hắn cầm tay Tích Kính.

“Xin lỗi...... Tích Kính.”

“Cho nên, ba ba......”

Sau khi con biết hết thảy chân tướng, cảm giác tựa như tìm được ý nghĩa sinh tồn của chính mình. Cảm giác hết thảy dường như đều là số mệnh vậy. Cho nên, con vô nghĩa phản cố(làm việc nghĩa không chùn bước), trở về quá khứ tìm ba ba. Nếu ba là Nobita mà nói, con đây sẽ trở thành Doraemon của người.”

Tích Kính cảm thụ được sự ấm áp trong lòng bàn tay Diệp Tưởng.

Hiện tại, manh mối nắm giữ đã không còn nhiều, lợi thế có thể thay đổi lịch sử ngày càng ít.


[ Doraemon ] là 1 nốt nhạc ấm áp, giống như cổ tích làm thế giới tốt đẹp lên.

Nhưng  cái nàng phải đối mặt, là huyết tinh tàn khốc , thế giới phim kinh dị chân chính.

Song, như thế thì sao?

Nàng nhất định sẽ thay đổi lịch sử .

Liền giống như khi nàng lên 7 tuổi, lần đầu tiên mở ra trang đầu tiên của cuốn truyện [ Doraemon ]. Câu nói trong đó, ảnh hưởng tới 1 đời nàng.

“Tương lai, là có thể thay đổi !”[ chưa xong còn tiếp..]

1/27/2017

Posted by Unknown |
Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào, vui vẻ hạnh phúc. 

Mình vẫn edit truyện, nhưng vì đợt này bận quá nên chưa có làm được. Hẹn mùng 5 tết gặp lại nhé.

Còn bộ đặc công bắt ma thì mình không biết, bộ này mình nghe audio nhưng cảm thấy không được hay cho lắm, nên nghe tới quyển 2 là ngừng.

Hiện tại chỉ có mỗi một mình mình edit truyện thôi, nên tốc độ chậm lắm, mọi người đành chịu khó nhé. 

Cuối cùng cảm ơn rất nhiều vì đã ủng hộ mình, đọc được nhận xét của các bạn làm mình rất vui. Mình sẽ cố hết sức đi theo bộ truyện Rạp chiếu phim địa ngục này, lết tới đâu hay tới đó... 

Tạm biệt và chúc mừng năm mới, mọi người ăn tết vui vẻ, đi đường cẩn thận. Tới mùng 5 sẽ post truyện như bình thường, mong mọi người lại tiếp tục ủng hộ. 

1/11/2017

Posted by Unknown |

Chương 11: Quyết tâm của Mộc Lam


Treo điện thoại, Mộc Lam nhìn về 1 người khác trước mắt.


Hoắc Thanh Lam !


Ở trong [gia tộc Nightliar], hắn đại nạn không chết, 1 lần nữa lại được lựa chọn tham diễn bộ phim này.


“Mẫn Hà nàng cũng phải đi học lớp bổ túc sao?”


Những lời này tự nhiên là dùng tin nhắn kịch bản gửi đi. Mộc Lam trả lời lại:“Nàng tự có năng lực sinh tồn. Hảo, vừa nãy ngươi tới vừa lúc ta đang gọi điện thoại, hiện tại đã xong, có thể nói ý đồ của ngươi được rồi.”


Đối với Mộc Lam, Hoắc Thanh Lam lúc nào cũng hận thấu xương. Thế nhưng hắn biết, so sánh với thực lực của Mộc Lam, hắn chẳng là gì. Người ta muốn giết hắn căn bản không tốn sức. Grandier chết đi, hắn cũng mất luôn chỗ dựa. Nếu không phải Long Ngạo Thiên một lần nữa chưởng khống cục diện, hắn thậm chí hoài nghi có khả năng Mộc Lam sẽ lấy cớ tùy tiện nào đó mà giết chết hắn. Mà Long Ngạo Thiên lên cầm quyền, vì kiềm chế Mộc Lam một nhà độc đại, tự nhiên sẽ lưu lại những người ban đầu thuộc về phe phái Grandier. Hoắc Thanh Lam tự nhiên cũng đổi chiều gió, biểu đạt với Long Ngạo Thiên nguyện ý trung thành, cũng vì thế hắn mới có thể sống đến ngày hôm nay.


Hắn tin tưởng, chính mình đối với Mộc Lam mà nói, tuyệt đối chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt !


“Gần đây, trong những người mới tiến vào có người Nhật Bản, ngươi nhớ chứ?”


Hoắc Thanh Lam vào lúc này bỗng nhiên nói qua 1 chuyện khác.


“Có việc gì cứ nói thẳng, ta không muốn quanh co lòng vòng với ngươi.”


Thái độ của Mộc Lam như vậy càng khiến Hoắc Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi, vì thế hắn oán hận truyền lại tin tức:“Mộc Lam, Mạc Niệm Sinh, Miyazaki Meiko. Hai người kia suýt nữa đem ta giết chết. Ngươi hẳn sẽ không dễ quên tới nỗi quên luôn chuyện này chứ?”


“Cho nên?”


“Hừ......” trong lòng Hoắc Thanh Lam hừ lạnh 1 tiếng, tiếp tục gửi tin:“Tên nhật bản kia nói với ta điều gì, ngươi 1 điểm cũng không hiếu kỳ sao? Trước đó 1 đoạn thời gian, ta có học qua tiếng nhật với Amaya Takanoko.”


“Không có hứng thú.”


Hoắc Thanh Lam tự nhiên không thể so sánh với Mộc Lam. Mộc Lam là cái loại không quan tâm hơn thua. Càng là sự tình để ý sẽ biểu hiện ra không để ý, có như thế mới chiếm được thế chủ động.


Hắn đã đoán được, người Nhật Bản kia cùng Hoắc Thanh Lam nói gì đó.


“Nếu ta đem sự tình nào đó ngươi đã làm nói cho đại nhân mà nói...... Ngươi cho rằng sẽ như thế nào? Phải biết, Long Ngạo Thiên đại nhân cùng người của rạp chiếu phim thứ 19 là đại tử địch!


“Một khi đã như vậy, ngươi vì cái gì không đi nói? Ngươi tựa hồ không cần đổi thứ gì đó từ trong tay ta.”


Hoắc Thanh Lam đương nhiên có thể trực tiếp đi nói. Thế nhưng, hắn cũng rõ ràng, chỉ với 1 nấy lợi thế căn bản không đủ khiến Mộc Lam chết đi, còn không bằng bắt lấy thóp này, hạn chế hắn, về sau nói không chừng còn có thể lợi dụng 1 phen. Hiện tại nói cho hắn biết là muốn ôm mục đích đàm phán. Sở dĩ nói chuyện này ra trong lúc biểu diễn cũng là vì, ở trong này Mộc Lam căn bản không có khả năng giết hắn. Bất quá hắn cùng Mộc Lam diễn vai Lâm Viễn quan hệ rất bình thường. Tiêu tốn không ít thời gian mới hỏi thăm được địa chỉ, lại dùng một chút thời gian, mới thành công hẹn gặp mặt Lâm Viễn tại nhà.


“Có, đương nhiên là có !” Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng:“Đem Mẫn Hà...... trả lại cho ta !”


Không khí trong phòng nhất thời trở nên lạnh lẽo.



Ở mặt ngoài, Mộc Lam cùng Hoắc Thanh Lam hai người là đang nói chuyện về sự tình lớp bổ túc, còn đây là trao đổi thông qua tin nhắn kịch bản.


Thời gian dài như vậy ngươi vẫn luôn coi Mẫn Hà là đồ chơi mà thôi, cũng nên dừng tay đi ! Mẫn Hà là bạn gái của ta! Đương nhiên, nếu ngươi không hài lòng, ta có thể dùng vật nguyền rủa bồi thường ngươi ! Chỉ cần ngươi làm được điểm này, ta sẽ khiến tên Nhật Bản kia ngậm miệng, vĩnh viễn không nói ra chuyện này! Ngươi hiện tại muốn hảo hảo biểu hiện trước mặt Long Ngạo Thiên đại nhân, tất nhiên sẽ không hy vọng lưu lại ấn tượng xấu với hắn đi?”


“Mạc Niệm Sinh trước kia là người bên này của chúng ta. Sự tình ta làm không có gì đáng trách.”


“Mạc Niệm Sinh phải, Miyazaki Meiko không phải ! Hơn nữa khi đó nàng muốn giết ta ! Là địch nhân của chúng ta !”


Giờ khắc này...... Mộc Lam không khỏi nhớ lại sự tình vài tháng trước.


Thời điểm Mạc Niệm Sinh làm việc cho Đọa Tinh, vẫn luôn tiến hành liên lạc với Mộc Lam thông qua Mephisto chi môn.

loại người làm công tác nội gián này, bất cứ thời điểm nào cũng phải có giác ngộ sẽ chết. Mạc Niệm Sinh cũng biết, một khi hắn bại lộ, thân phận của Meiko cũng sẽ bại lộ. Lấy lý giải của hắn đối với Hầu Tước, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ. Bất cứ sự tình nào, đều phải tính đến kết quả xấu nhất.


“Matsuki Kiyonaga?”


Đó là thời điểm đại khái 1 năm trước kia, trong 1 lần Mạc Niệm Sinh cùng Mộc Lam liên hệ.


“Đúng vậy, Mộc Lam đại nhân.” Lúc ấy bóng dáng của Mạc Niệm Sinh liên hệ với Mộc Lam, trịnh trọng nhờ hắn 1 việc:“Ta vì Đọa Tinh trận doanh làm việc là mạo hiểm sinh mệnh. Nhưng nếu ta cùng Meiko có cái gì bất trắc, hi vọng ngươi có thể giúp ta làm một việc.”


Muốn ta giết người tên là Matsuki Kiyonaga này?”


“Đúng. Theo ta được biết, máu của ngươi có 1 bộ phận lưu lại ở thế giới hiện thực, chỉ cần ngươi biết tư liệu cụ thể về người nào đó là có thể dễ dàng kéo hắn vào Mephisto chi môn. Người này là kẻ đã bức bách Meiko đi lên tuyệt lộ. Meiko nếu không phải rơi vào tuyệt cảnh, đại khái sẽ không bị rạp chiếu phim lựa chọn trở thành diễn viên. Ngày sau cho dù nàng có thể sống sót trở về thế giới hiện thực cũng trở thành 1 tội phạm bị truy nã. Đương nhiên đây là suy xét dưới tình huống xấu nhất. Ta hy vọng, cho dù ta có chết đi thì Meiko cũng có thể may mắn tiếp tục sống sót, nhưng nàng không phải người của rạp chiếu phim thứ 10, ngươi cũng vô pháp giúp được nàng. Nhưng ít ra...... Nếu chúng ta đều chết, hi vọng ngươi có năng lực báo thù cho nàng.”


Cái này được xem như điều kiện sao?”

“Đương nhiên không phải. Chỉ là hi vọng đại nhân niệm tình ta phản bội lại rạp chiếu phim của mình, vì các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, cho ta một hứa hẹn. Báo thù vĩnh viễn là tâm bệnh của Meiko, nàng luôn cảm giác, nếu không thể báo thù thành công thì cho dù tương lai chết đi, nàng cũng không có mặt nào đi gặp mẫu thân.”


Mộc Lam lúc ấy suy tư một chút, cho rằng chuyện này đối với hắn mà nói không có tổn hại gì, nếu vì đáp ứng điều này có thể khiến Mạc Niệm Sinh càng thêm ra sức, khăng khăng một mực làm việc vì Đọa Tinh doanh là chuyện tốt. Vì thế đã hứa hẹn. Đương nhiên không có ký khế ước.


Mạc Niệm Sinh chết đi cũng khiến trong lòng Mộc Lam thổn thức. Mặc kệ như thế nào, hắn vì rạp chiếu phim thứ 10 làm không ít chuyện. Nếu bản thân đã hứa hẹn, vậy cũng nên thực hiện lời hứa.  


Đương nhiên, đối tượng báo thù không phải chỉ có Matsuki Kiyonaga năm đó hãm hại Miyazaki Meiko, còn bao gồm những học viên y khoa khác. Những người này Meiko đều nói lại chặt chẽ với Mạc Niệm Sinh. Đó là những kẻ dối trá, trên toà án đưa ra khẩu cung giả. Mà tư liệu về những người này, toàn bộ đều nằm trong tay Mộc Lam.


Vì thế......


Mộc Lam chỉ cần một ý niệm, liền đem những học viên năm đó cùng lớp với Miyazaki Meiko......


Toàn bộ kéo vào Mephisto chi môn, biến thành Vong Linh không sống không chết. Trong đó nhất là Matsuki Kiyonaga, đối với hắn tiến hành đãi ngộ đặc biệt, khiến linh hồn hắn vĩnh viễn thừa nhận thống khổ vô chừng mực.


Nhưng...... Trước đó một đoạn thời gian, có 1 người Nhật Bản gia nhập vào rạp chiếu phim.


Matsuki Kiyonaga sau này kế thừa một bệnh viện lớn, cũng coi như nhân vật có chút danh tiếng. Hắn cùng với những người ngày xưa trong vụ án năm đó toàn bộ tử vong trong 1 đêm, làm xã hội Nhật Bản lúc đó oanh động. Tin tức đưa lên cũng có đề cập tới bản án năm đó của Miyazaki Meiko. Người đó đem án kiện nói chi tiết cho Hoắc Thanh Lam, mà vừa nhắc tới tên Miyazaki Meiko, ai cũng đoán ra được người nào làm chuyện này.


Miyazaki Meiko là người của Hầu Tước, báo thù cho nàng là loại hành vi sẽ gợi ra tâm lý kiêng kỵ cho Long Ngạo Thiên. Cho nên, Hoắc Thanh Lam quyết định lợi dụng việc này uy hiếp Mộc Lam !


Thế nhưng...... Mộc Lam đưa ra đáp án rất đơn giản.


“Ngươi muốn thì cứ nói đi.”


“Ngươi...... Ngươi lúc trước muốn Mẫn Hà đơn giản chỉ là 1 phút bốc đồng mà thôi! Chẳng lẽ nàng so với hình tượng của ngươi trước mặt chủ nhân mới quan trọng hơn? Ngươi không phải luôn giỏi về tâm kế sao? ngươi không phải nên trước tiên hướng chủ nhân mới biểu hiện trung tâm sao?”


“Ta yêu nàng.” 


Ba chữ này, giống như sấm sét vang lên bên tai Hoắc Thanh Lam, khiến hắn nửa ngày cũng không phản ứng nổi.


“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?”


“Ta chưa từng có ý nghĩ coi Lý Mẫn Hà là đồ chơi. Ta, yêu nữ nhân này. Chỉ đơn giản như vậy.”


Hoắc Thanh Lam nhìn thấy trên bàn có 1 chén nước, lập tức cầm lấy đổ vào trong miệng.


Sau khi uống nước, hắn sửa sang lại đầu tóc, tiếp tục gửi tin nhắn:“Ngươi...... Ngươi nói ngươi yêu nàng? Ngươi yêu một người, chính là bắt buộc nàng lên giường với ngươi sao?”


“Tùy tiện ngươi hiểu như thế nào. Đúng, ta giỏi về tâm kế, dã tâm của ta là bò lên trên, nhưng Mộc Lam ta có vài thứ sẽ không bao giờ lấy ra giao dịch!


Hoắc Thanh Lam cứ lăng lăng đứng ở kia, hồi lâu vẫn chưa phục hồi được tinh thần.


Lúc này, sự tình về lớp bổ túc trong kỳ nghỉ hè, Diệp Tưởng tự nhiên rất nhanh thông qua Vũ Sóc [ Di Hoa ] biết được.


Chẳng qua, dựa theo lẽ thường, dưới tình huống biết được sự thật về trường trung học Quảng Nguyệt còn chủ động tới trường học, không khỏi không hợp với lẽ thường, chỉ sợ sẽ NG. Hơn nữa, trước mắt với thực lực này của Diệp Tưởng, chỉ sợ đi cũng sẽ chịu chết. Cho nên vẫn là xem kịch bản an bài. Đương nhiên, đám người Long Ngạo Thiên, Mộc Lam tham gia là điều xác định không cần nghi ngờ.


Ý nghĩ của Vũ Sóc là, cho rằng Diệp Tưởng không tất yếu phải đi, nhiều nhất nàng cùng Hầu Tước đi đã đủ rồi. Nếu mục đích là khai thác kịch tình mà nói, Vũ Sóc cho rằng có nàng cùng Hầu Tước đủ. Cho dù an bài Diệp Tưởng, cũng có thể đại khái không đi. Lần trước ở trong [gia tộc Nightliar], dựa vào đem Ma Vương vĩnh viễn phong bế trong hắc động, Diệp Tưởng đạt được vé chuộc cái chết tương đối dày, cho nên dù khấu trừ đi 1 bộ phận cũng không tính là lớn .


Điều này làm cho Diệp Tưởng cảm giác rất vô lực. Chẳng lẽ hắn cứ như vậy không thể khôi phục thực lực lúc trước sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong bộ phim này hắn chẳng phải căn bản chết không cần nghi ngờ sao.


Trước mắt, chờ mong duy nhất là có thể tìm được phương pháp sinh tồn trong bộ phim này. Bất cứ bộ phim kinh dị nào cũng sẽ không đẩy diễn viên tới cục diện phải chết không thể nghi ngờ.[ chưa xong còn tiếp......] 


Posted by Unknown |
Chương 10: Lớp bổ túc


Lý Mẫn Hà lúc này đang trong phòng luyện nghe tiếng Anh.


“Đình Thanh.”


Cửa mở ra . Đi vào là mẫu thân Thẩm Đình Thanh.


Mẫn Hà quay đầu lại, mẫu thân oán trách nói:“ Nhìn ta làm gì? Nghiêm túc nghe tiếng Anh đi ! Vừa thấy liền biết ngươi không chuyên tâm !”


Mẫn Hà chỉ còn cách quay đầu lại .


Nàng đem một ly sữa đặt trên bàn, thuận tiện nhìn con đang luyện nghe tiếng Anh trước mắt.


Lúc này, trong cuộn băng tiếng anh, bắt đầu hỏi: “Question:WhatsJacksbrithady?”


Lý Mẫn Hà cả ngày cùng những người tây phương cùng một chỗ, kỳ thật trình độ này, nàng vẫn có thể dễ dàng hiểu được. Bất quá, thành tích tiếng anh của Thẩm Đình Thanh khá là yếu .


Dựa theo đoạn băng luyện nghe, sau khi phát ra câu hỏi, sẽ cho học sinh khoảng mười giây để tự trả lời. Lý Mẫn Hà đang thể hiện một bộ không biết làm sao, căn bản là đáp không được.


Câu hỏi như thế nào lại khó nghe như vậy?”


Mẫn Hà đem máy ghi âm tắt đi, chuẩn bị tua lại nghe một lần nữa. Nhưng Thẩm mẫu lại ngăn nàng lại, bất mãn nói:“ thời điểm dự thi ngươi có thể được nghe lại một lần nữa sao? Toán học ngươi sai còn chưa tính, như thế nào tiếng anh cũng không khá hơn được ! Học lớp bổ túc kỳ nghỉ hè cho đến tận bây giờ, vẫn không có tiến bộ sao?”


Thẩm mẫu thay Thẩm Đình Thanh báo danh rất nhiều lớp bổ túc, dù là nghỉ hè nhưng cơ bản không khác lúc đi học là bao nhiêu , một tuần, bốn ngày đã có chương trình học. Hiện tại nàng đang làm bài tập tiếng anh từ lớp bổ túc.


“Mụ......” Lý Mẫn Hà nghĩ đến tâm lý Thẩm Đình Thanh, gãi đầu, nói:“Ta chỉ nghe lại một lần mà thôi. Thời điểm dự thi người ta đều sẽ lặp lại hai lần . Cuộn băng này chỉ phát có một lần a !”


“Ngươi không thể nghiêm khắc với chính mình hay sao? Không cố gắng một điểm, ngươi làm sao có thể tiến lên được? Kỳ dự thi cuối năm, chỉ được có 6,70 điểm ! Ngươi như thế nào cũng không học được gì từ Di Hoa, quen nàng từ sơ trung đến hiện tại, thành tích tại sao có thể  chênh lệch lớn như vậy ! Người ta toán học cùng tiếng anh đều là điểm tối đa, chỉ có ngữ văn là 93 điểm ! Mỗi lần gặp mụ mụ Di Hoa, bà ấy đều nói bóng nói gió chê trách ngươi!”


Con biết a...... Nhưng con cũng đang rất cố gắng, nghỉ hè đến bây giờ vẫn chưa đi chơi buổi nào. Vẫn nghe giảng bài, làm đề mục !”


“Ngươi còn phải cố gắng nhiều ! Mau làm xong bài tập đi, làm xong ta giúp ngươi đối chiếu đáp án.”


Vì phòng ngừa nữ nhi gian lận trong khi học, đáp án bài tập lớp bổ túc đầu do bà giữ , đợi sau khi con gái học xong, tự mình phê chữa.


Thẩm mẫu rời đi, Mẫn Hà thở dài, bắt đầu luyện nghe tiếng anh một lần nữa.


Làm xong đề mục, cũng đã hơn sáu giờ tối .



“Mụ...... Cẩn Vũ gọi điện thoại cho ta, bảo ta ngày mai đi ra ngoài......”


“Không được !” Thẩm mẫu cự tuyệt thẳng thừng:“Ta còn không biết ngươi sao? Vừa thả ngươi ra ngoài học được gì đều quên hết ! Ngươi xem ngươi làm đề mục. Đúng được bao nhiêu câu ? Học kỳ I lớp 10 lúc đó còn hoàn hảo, như thế nào đến nửa học kỳ sau. Thành tích càng ngày càng kém !”


Thành tích kém cũng là chuyện đương nhiên a. Học trong một lớp học có quỷ nháo bên trong, còn có thể giữ vững thành tích mới chính là không bình thường?


“Cũng không cần nghiêm khắc như vậy chứ?” Thẩm phụ thân lộ ra bất mãn ,“Chung quy vẫn chưa phải lớp 12 nha......”


“Đến lớp 12 đã quá muộn ! Hiện tại nó đã kém như vậy, đợi đến lớp 12 thì làm sao có thể đuổi kịp người khác ! So với sơ trung đã kém đi rất nhiều, hiện tại càng phải nên......”


Tống Cẩn Vũ, cũng chính là Thiên Sơn Nguyệt, muốn Lý Mẫn Hà đi ra ngoài, đương nhiên là để thương thảo các loại vấn đề phải đối mặt sau khi khai giảng. Trước mắt, diễn viên tuyến hai ba vẫn chiếm đại đa số, bọn họ vì cầu sinh, không thể không tìm kiếm che chở, trong đó khẳng định những vấn đề liên lụy không thiếu. diễn viên cấp thấp đề cử ra vài đại biểu, đến trao đổi chi tiết nhằm tìm kiếm che chở, lại thông qua kịch bản tiến hành ký kết khế ước. Phỏng chừng bọn họ sẽ dùng phương thức thanh toán vé chuộc cái chết, tiến cống cho diễn viên tuyến đầu, cầu được bảo hộ. Trong bộ điện ảnh này, sử dụng vật nguyền rủa bị trừ đi vé chuộc cái chết, bởi vậy giá trị của vé chuộc cái chết cũng tăng rất nhanh


Lý Mẫn Hà là kí chủ Ác Ma cao giai, thực lực này, thật ra không thua gì ảnh đế. Bởi vậy, lời nói tất nhiên không hề ít trọng lượng. Nếu thật muốn ký kết khế ước, trong mười rạp chiếu phim hiện nay nàng là người có đủ chiến lực tương đương ảnh đế nhất, nàng không tham dự khẳng định không thể nào nói nổi. Thế nhưng mẫu thân không đồng ý, nàng cũng không thể mạnh mẽ phản kháng. Thẩm Đình Thanh rất sợ mẫu thân của nàng, không dám làm trái.


“Hảo, con biết...... con không đi là được......”


Trở lại phòng, Thẩm Đình Thanh hít một hơi thật sâu, nằm trên giường nhìn lên thiên không.


Bộ phim kinh dị này, muốn sinh tồn, quả là một chuyện vô cùng gian khổ.


Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại . Một lát sau, cửa bật mở ra .


“Đình Thanh, tìm ngươi.” Thẩm mẫu chép chép miệng, nói:“Là Lâm Viễn gọi tới .”


Lâm Viễn, cũng chính là Mộc Lam.


Mẫn Hà nghe được tên của hắn, vội vàng trở mình xuống giường.


Đi đến phòng khách bên ngoài, nàng cầm lấy ống nghe điện thoại.


“Uy, Đình Thanh. Nghỉ hè đã quá nửa , ngươi không ra ngoài sao?”


Mộc Lam lúc này ở nhà gọi điện tới cho Mẫn Hà. Đối với hắn, hiện tại có thể nghe được thanh âm của nàng, cũng sẽ có một loại cảm giác an tâm.


“Xin lỗi...... bởi vì nghỉ hè ta vẫn phải tham gia lớp bổ túc......”



“Nói đến lớp bổ túc......” Mộc Lam bỗng nhiên chuyển lời :“ thời điểm tám tháng tới, trường học sẽ mở một lớp bổ túc. Ngươi muốn tham gia hay không?”


“Ân?”


Căn cứ theo quy định, trong lúc nghỉ hè không thể một mình tiến vào trường học.


Thế nhưng...... Nếu là kịch bản mở ra tình huống có lớp bổ túc, đó lại là vấn đề khác !


Tin tức này trước mắt vẫn chưa nhiều người biết. Phải vài ngày nữa trường học mới tiến hành thông tri. Mà Hầu Tước làm lớp trưởng nên đã biết được, liền thông báo cho Mộc Lam [ Lâm Viễn ]. Hắn lập gọi điện thoại tới cho Mẫn Hà.


Đương nhiên, lớp bổ túc là tự nguyện báo danh . Kịch bản hẳn cũng sẽ thiết lập ai báo danh ai không báo danh, bất quá cũng có thể thanh toán vé chuộc cái chết để thay đổi. Nhưng thân là ảnh đế còn cố ý tránh đi, thì không khỏi có điểm khôi hài . Nếu làm như vậy, những tuyến diễn viên hai ba dựa vào cái gì tin tưởng các ngươi, đưa vé chuộc cái chết để đổi lấy che chở?


Ý tứ Mộc Lam rất rõ ràng, hắn hi vọng cùng Mẫn Hà tham gia lớp bổ túc này. Mặt ngoài cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng rất có thể khai thác được kịch tình mới, nói không chừng có thể đạt được đột phá quan trọng cũng nên. Mặc kệ như thế nào, hai đại trận doanh tuy rằng đã không còn lý do đối lập, nhưng cừu hận vẫn tồn tại như trước, Mộc Lam đem Mẫn Hà coi như người của mình, đương nhiên hi vọng có thể cùng nhau khai thác kịch tình trong bộ phim kinh dị này.


Về chuyện lớp bổ túc, đến thời điểm giữa tháng 8 mới bắt đầu, một tuần có 2 buổi, là thứ ba cùng thứ năm. Hình thức báo danh là tự nguyện, học sinh lớp 10 đều có thể báo danh. Mà lần học bổ túc, chủ yếu tiến hành giảng chương trình học lớp 11. Đây đối với một bộ phận học sinh yếu kém là một lợi thế, bởi vì biết trước nội dung chương trình lớp 11 chẳng khác nào chiếm cứ tiên cơ.


Gọi điện thoại xong, Thẩm mẫu lập tức không nói hai lời, tỏ vẻ lớp bổ túc này nhất định phải tham gia, còn tiếp nhận ống nghe, nói lời cảm tạ với Mộc Lam:“Cám ơn ngươi a, Lâm Viễn, đã nói chuyện này với chúng ta trước tiên.”


“Không có , a di, Đình Thanh cùng ta quan hệ cũng hơn bình thường, nên ta báo cho nàng trước tiên để nàng có thể tự mình sắp xếp.”


“Ân, hảo hảo, cuối tháng 7 tới trường ghi danh phải không? Ân, hảo, không thành vấn đề ! hảo hảo hảo ! Ân, Đình Thanh khẳng định tham gia a ! a...... Đúng, Lâm Viễn, Di Hoa cùng ca ca nàng...... có tham gia lớp bổ túc không?”


Mộc Lam hồi đáp:“Không rõ lắm...... thành tích học tập của bọn họ tốt như vậy, có lẽ không cần đến đâu a?”


“Hảo, ta biết !”


Đặt điện thoại xuống, Thẩm mẫu lập tức nói:“Hoàn hảo lớp bổ túc trường so với những lớp đang tham gia không hề trùng nhau ! Mà đến đầu tháng 8 cũng sẽ kết thúc ! Đây là cơ hội tốt a, ngươi sẽ được làm quen với chương trình học lớp 11 trước, nếu Di Hoa không đến lớp, ngươi có thể mượn cơ hội này vượt qua nàng a ! Cổ tích thỏ và rùa đã nghe qua chưa đó?”


“Đừng cho con cái học những tính xấu nha !” Thẩm phụ bất mãn nói:“Thi đại học cũng không phải xem bài danh, là xem điểm chuẩn !”


Thế nhưng, Mẫn Hà một chút cũng không nghe mẫu thân nói cái gì. Mà chỉ nghĩ đến sự tình lớp bổ túc.


Tại lớp bổ túc trung học Quảng Nguyệt......


Sẽ phát sinh chuyện đây?[ chưa xong còn tiếp......] 


Posted by Unknown |

Chương 9: Ngược dòng lịch sử sương mù

Thành phố Đông Giang, đường Nguyệt Thọ.


Một nhà bán đồ thể dục.


Ông chủ là 1 nam tử khoảng hơn 30 tuổi. Lúc này đang cúi đầu ghi chép danh mục.


Hôm nay là ngày mười hai tháng bảy. Nghỉ hè đã trôi qua được ¼.


Hắn nghe thấy tiếng cửa tiệm mở, lập tức ngẩng đầu lên, lập tức cười tươi nói:“Hoan nghênh quang lâm.”


Đi vào trong là bốn người, hai nam hai nữ. Mà hai nam hai nữ này, dung mạo đều cực kỳ xuất chúng, nhất là 1 nam tử trong đó, gương mặt có thể nói là mỹ nam tử hiếm thấy.


Giờ khắc này, hắn thậm chí hoài nghi 4 người này có phải là nghệ sĩ?


“Xin hỏi......” thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ kia bước lên hỏi:“Ngươi là Tôn Trọng Phong tiên sinh sao?”


Phải, là ta.” Tôn Trọng Phong nao nao, hắn tìm tòi trong trí nhớ đã từng gặp qua đối phương ở nơi nào. Nhưng hắn tin tưởng, 1 nam tử như vậy nếu đã gặp, tuyệt đối sẽ nhớ kỹ.


“Ta gọi Tôn Di Tinh. Là học sinh lớp 10-6 trường trung học Quảng Nguyệt.”


Nghe thấy cái tên trường trung học Quảng Nguyệt khiến cho Tôn Trọng Phong kinh ngạc không thôi.


“A...... Là trung học Quảng Nguyệt?


Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, hiển nhiên là bọn hắn cố ý tới tìm người vào lúc này.


Trong phòng nghỉ phía sau cửa hàng, Tôn Trọng Phong tiếp trà bọn họ.


“Không sai, ta Lý Vĩnh Quân là học sinh đồng một khóa, bất quá đã nhiều năm rồi không liên lạc . Mệt cho các ngươi có thể tra ra ta đang ở đây.”


Đương nhiên không phải điều tra ra.


Mà là Tích Kính cho biết hắn ở trong này.


“Bất quá...... Các ngươi tới là có chuyện gì?”


Sự tình hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt tự sát, ngươi có biết không?”


“Cái gì?”


Tôn Trọng Phong nghe thấy phi thường kinh ngạc, trong nhất thời giật mình tại chỗ !


“Như thế nào có thể...... Như thế nào có thể !”


Tôn Trọng Phong hơn nửa ngày mới tiêu hóa được cái tin tức này.


“Không có khả năng ...... Lão hiệu trưởng hắn. Hắn làm sao sẽ......”


Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi:“Các ngươi nói là thật sao? Thật là lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt?”


“Đó là tất nhiên.” Tôn Di Tinh cũng chính là Hầu Tước nói:“Lão hiệu trưởng treo cổ mà chết .”


“Tại sao có thể như vậy...... Lúc đó, ông ấy còn là chủ nhiệm lớp của ta. Là 1 hiệu trưởng vô cùng yêu thích sự nghiệp giáo dục, ông nói 1 đời này sẽ phụng hiến cho công cuộc dạy người. Như thế nào lại biến thành bây giờ?


Đám người Tôn Trọng Phong, Lý Vĩnh Quân, Cao Sách đều từng là học sinh của Ngô Quảng Liệt. Năm đó sau khi tốt nghiệp, rất nhiều người đã chuyển đi. Không giống hiện tại có QQ hay là di động. Việc liên hệ phi thường khó khăn, nếu chuyển nhà đi, như vậy rất dễ ràng đoạn tuyệt liên hệ. Mà những người có liên hệ với nhau cũng chỉ là số ít.


Tôn Trọng Phong là người thứ 7 bọn hắn tìm đến.


Cũng là 1 người cuối cùng.


Lịch sử trải qua sự tham gia của Tích Kính cùng Diệp Tưởng tương lai làm phát sinh ra hiệu ứng cánh bướm cực đại. Cho nên bản thân Tích Kính cũng không thể nào xác định được, đây có phải đoạn thời không phát sinh thay đổi cuối cùng hay không. Hỏi Tôn Trọng Phong chuyện tình từng xảy ra trong quá khứ, sẽ nhận lại được đáp án gì đây.


Sau khi hỏi chi tiết tình huống lão hiệu trưởng tự sát, Tôn Trọng Phong lâm vào trầm tư.


“Bất quá...... Các ngươi tới tìm ta là muốn hỏi cái gì? Ta tốt nghiệp lâu như vậy,  không liên lạc với đa số người trong lớp . Vốn ta từng nghĩ sau khi tốt nghiệp vài năm sẽ đi thăm lão hiệu trưởng vài lần. Nhưng sau này ta nghe nói ông từ chức hiệu trưởng, về nhà làm nông. Như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.”


“Lão hiệu trưởng chết...... Có lẽ không phải là chuyện đơn giản.” Lúc này, người nói chuyện là Diệp Tưởng.


“Có ý gì?” Tôn Trọng Phong nhất thời sửng sốt.


“Ta muốn hỏi ngươi một vài vấn đề.”


Diệp Tưởng thanh thanh cổ họng, hỏi:“Ngươi cùng Lý lão sư là học sinh đồng một khóa, như vậy ngươi còn nhớ hay không, thời điểm năm đó đi học, có từng xảy ra sự tình gì đặc biệt? Nhất là thời điểm đi đảo Trường Nguyệt?”


Lúc trước, bên trong tấm ảnh chụp, Diệp Tưởng nhìn thấy 1 bóng trắng khả nghi.


Cái kia bóng trắng cũng từng xuất hiện trong ảnh chụp.


Tuy rằng đa số người đều không có ký ức, thế nhưng, sự thật chẳng lẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào sao? Không hẳn.


Diệp Tưởng rất rõ ràng biết, có một người cũng giống như mình, không bị xóa bỏ ký ức. Đó chính là Ngô Quảng Liệt.


Không chỉ như vậy. Trước mắt chủ nhiệm lớp Lý Vĩnh Quân tuy đổi thành Long Ngạo Thiên sắm vai, nhưng không cần nghi ngờ, từ nhật ký năm đó liền không khó phán đoán, hắn đối với hết thảy chắc chắc sẽ cảnh giác.

Một khi đã như vậy...... Hắn có hay không nói cho người bên cạnh biết?


Lúc ấy, bạn thân của Lý Vĩnh Quân Cao Sách từng bị kéo vào trong truyện này, mà sau này người này cũng biến mất trong lịch sử, không còn nửa điểm dấu vết.

Bóng trắng thần bí trên đảo Trường Nguyệt cùng với trường trung học Quảng Nguyệt.... chân tướng nguyền rủa thời gian....

Dù có thế nào, chỉ có đem hết thảy chuyện này điều tra rõ ràng mới có khả năng tăng thêm phần thắng trong bộ phim kinh dị khó giải vô nhân hình này. Hai tháng về sau sẽ khai giảng. Bất luận bản thân Kim Thư Đông có muốn hay không, hắn tất yếu phải tới trường, cả những người khác cũng vậy.


Tôn Trọng Phong lộ ra biểu tình hồ nghi, sự tình đã lâu như vậy thì có quan hệ gì tới lão hiệu trưởng tự sát.

Đảo Trường Nguyệt, ta nhớ đó là cố hương của lão hiệu trưởng, thời học sinh chúng ta có đi qua nhiều lần. Bất quá không nhớ có sự tình đặc biệt nào xảy ra.


Đáp án như thế, 6 người trước cũng đã nói.


Chẳng lẽ thật là giỏ trúc múc nước, công dã tràng sao? Thật sự không thể tìm kiếm được manh mối quan trọng hơn ?


“Thật sự không có sao? Tỷ như...... hiện tượng ma quái linh tinh nào đó ?” Diệp Tưởng tiếp tục truy hỏi.


Hiện tượng ma quái?”


Mấy cái loại thuyết pháp linh dị hoang đường đều do niên đại cũ kỹ truyền lại, hoàn toàn là mê tín phong kiến. Tôn Trọng Phong hiện tại cũng cảm thấy như vậy. Cần phải biết thời đại internet không thông dụng, con đường tiếp thu tin tức phần lớn tới từ TV và báo chí, trong đó đều là những tin tức được nhà nước kiểm soát. Đối với Tôn Trọng Phong mà nói, linh dị là không có thật, mê tín cũng không nên tồn tại.


Tôn Trọng Phong không chút do dự lắc đầu:“Không có khả năng , không có chuyện như thế. Các ngươi muốn điều tra cái gì đây? Lão hiệu trưởng tự sát, các ngươi lại hỏi những vấn đề cổ quái như vậy, là Vĩnh Quân hắn kêu các ngươi làm sao?”


Nói tới đây, thần sắc hắn có hơi chút đăm chiêu.


Nhưng mà nói về chuyện kỳ lạ thì ......”



Có sao?” Diệp Tưởng lập tức tỉnh táo tinh thần.


Rốt cuộc có đột phá !


Nói chi tiết xem xem!”


“Ân...... Không nhớ rõ ...... Là chuyện đã lâu lắm rồi ......”


Tôn Trọng Phong lắc lư đầu:“Thật không nhớ rõ . Chỉ là, hắn dường như đã nói qua với ta vài lời kỳ quái. Các ngươi muốn biết thì đi hỏi hắn.”


Có thể hỏi, sớm đã hỏi !


“A !”


“Ta nhớ ra rồi !”



Chuyện gì?”


“Là như vy. Khi đó, trường học dùng cơm đều là đem đồ ăn đưa thẳng vào phòng học, lão sư sẽ giúp học sinh xới cơm múc canh, mà khi đó, chính là Ngô hiệu trưởng giúp chúng ta xới cơm. Ở thời điểm đó, bát cơm là do chúng ta tự mình chuẩn bị .”


“Sau đó thì sao?”


“Ta nhớ rõ ngày đó, lúc ăn cơm, Vĩnh Quân cư nhiên quên không đem bát cơm theo. Kết quả hắn muốn trở về lấy, nhưng ngày đó đứng chờ ở trạm xe buýt thì trời mưa to, không thể không quay về trường. Thời điểm hắn trở về, đồ ăn đã không còn.”


Lúc ấy hắn chạy đi nói với Ngô hiệu trưởng chuyện này, hi vọng có thể mượn 1 bát cơm, xin chút cơm thừa. Nhưng mà, Ngô hiệu trưởng lại nói như thế này......”


“Hắn nói:‘Ta không phải đã giúp ngươi xới cơm múc canh rồi sao?’”


Những lời này vừa ra, không khí trong phòng nhất thời hạ xuống.


“Sau đó thì sao?” Diệp Tưởng đã hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.


“Vĩnh Quân nói, hắn rõ ràng quên bát cơm ở nhà, căn bản không có tới lấy đồ ăn! Ngô hiệu trưởng cảm giác rất kỳ quái, ông đối với lời nói của Vĩnh Quân hoàn toàn không tin, thậm chí, còn tự mình chạy vào phòng học, tới trước bàn học của hắn xem xét, có phải hắn giấu đồ ăn đi đâu không. Lúc đó ta cảm thấy rất kỳ quái, Vĩnh Quân làm gì phải nói dối như thế? Mà Ngô hiệu trưởng lại nói, Vĩnh Quân rõ ràng có đến  lấy cơm !”


“Chuyện này, Vĩnh Quân nói qua với ta. Bởi vì chuyện tình quá mức quỷ dị cho nên hắn không thể hiểu nổi. Hiệu trưởng thề son sắt nói, ông thật sự tự mình xới cơm cho Vĩnh Quân. Nhưng ngày hôm sau, Vĩnh Quân nói cho ta biết, bát cơm thực sự vẫn ở trong nhà hắn. Cuối cùng ngày đó hắn không được ăn cơm trưa.


Nói đến này, hắn dừng lại một chút mới nói:“Lúc ấy Vĩnh Quân còn nói, chẳng lẽ trên thế giới có người giống hắn như đúc sao?”


Bất quá hắn tự giễu cười cười:“Thật là, ta nói với các ngươi chuyện này làm gì chứ. Hẳn là do Ngô hiệu trưởng nhìn lầm rồi......”


Không...... Hắn không có nhìn lầm.


Diệp Tưởng thực tin tưởng điểm này.


Ký ức của Ngô Quảng Liệt không bị xóa bỏ.


Thời điểm đó, hắn thực sự nhìn thấy Lý Vĩnh Quân...... Là hắn đến từ quá khứ, hoặc tương lai ![ chưa xong còn tiếp......]


ps: Lý Vĩnh Quân chuyện này, là phát sinh tại ta học sinh thời đại một kiện chân thật cố sự. Ngày đó ta bởi vì bát cơm quên ở nhà, trở về lấy không thành công, trở về thời điểm lão sư nói đã giúp ta thịnh cơm, cự không giúp ta một lần nữa thịnh cơm, dẫn đến ta ngày đó không thể ăn thượng cơm trưa. Ta cùng lão sư cố gắng tranh thủ, nhưng là nàng chính là nhận chuẩn giúp ta thịnh qua cơm . Sau đó về nhà, bát cơm căn bản là ở trong nhà.


Cho nên ta mới trước đây lần đó từng nghĩ tới...... Chẳng lẽ đó là đến từ quá khứ hoặc là tương lai ta sao? 


Posted by Unknown |
Chương 8: Tâm tư của các diễn viên


 [phòng học dị độ 2].


Bộ điện ảnh này có quy tắc nhất trí với phần thứ nhất. Không cho phép diễn viên thông qua vật nguyền rủa thương tổn lẫn nhau, trừ phi được kịch bản cho phép.

Thời gian quay chụp bộ phim lên tới 1 năm.


Đối với Long Ngạo Thiên mà nói, cái này không tính là gì. Từ trong miệng Tịch Thâm Dạ, hắn biết được những bộ điện ảnh trong rạp chiếu phim thượng tầng có chu kỳ quay tương đối dài chỗ nào cũng có. Bộ điện ảnh [ Harry Potter ], mỗi 1 phần là những cố sự phát sinh trong 1 năm học của Harry Potter. Tình huống  cùng với nó không có bao nhiêu khác biệt.


Hắn ở trong bộ phim này sắm vai chủ nhiệm lớp, Lý Vĩnh Quân. Cũng chính vì thế, hắn nắm trong tay tất cả địa chỉ liên lạc của mỗi một học sinh trong lớp.


Thật giống như [ Harry Potter ] vậy, nghỉ hè chính là màn dạo đầu trong mỗi 1 phần phim. Bất quá với Long Ngạo Thiên mà nói, không khó để tiến hành lợi dụng


Hắn mở cuốn sổ ghi lại địa chỉ nhà của học sinh ra, rất nhanh tìm thấy 2 danh tự “Tôn Di Tinh” cùng “Kim Thư Đông”.


Hai người này... chính là đối tượng tất sát của hắn !


Tuy bên trong điện ảnh không dễ dàng ra tay, nhưng nếu chỉ hơi động chút tay chân, không hẳn không thể mượn tay quỷ hồn, khiến bọn hắn quy thiên!


Sa La......


Chỉ cần nghĩ đến nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, Long Ngạo Thiên vẫn cảm thấy 1 trận đau lòng. Cái chết của nàng đối với Long Ngạo Thiên mà nói vẫn là 1 sự đả kích không nhỏ!

Hết thảy...... Đều bởi vì Hầu Tước Heine ! Nếu không phải bởi vì hắn, Long Ngạo Thiên quả quyết sẽ không mất đi Sa La, lại càng không cùng nàng Thiên Nhân vĩnh cách !


Bất quá, bộ [phòng học dị độ 2] khiến hắn thấy được hi vọng. Chỉ cần có thể ở trong bộ điện ảnh này tìm được phương pháp nghịch chuyển thời không liền có khả năng đem người chết sống lại!

Trên thực tế. Hầu Tước và hắn có tâm tư giống nhau.


Tương lai nếu Diệp Tưởng trở về đưa cho hắn vật nguyền rủa, liền chứng minh lịch sử có thể thay đổi. Hầu Tước tự nhiên sẽ ở tương lai, lại một lần nữa lên kế hoạch trở về quá khứ, chẳng qua lần này cần suy xét đầy đủ mọi thứ. Nếu thuận lợi mà nói, liền có khả năng thay đổi lịch sử, khiến Sa La sống lại.


Chỉ là...... Hầu Tước không biết, những điều hắn đang suy tính, có hay không đang tiến hành lặp lại lịch sử. Diệp Tưởng tương lai căn bản không hề lộ ra chút tin tức nào. Nếu nói, tương lai nguyên bản chính là Sa La phải chết đi. Như vậy, hành động của hắn hiện tại chẳng phải đang phát triển dựa theo lịch sử nguyên bản sao? Tuy rằng có thể suy xét xem, không chỉ mang về quá khứ 3 vật nguyền rủa kia, thế nhưng cho dù gia tăng thêm lợi thế mới, muốn trong tuyệt cảnh của [ Nightliar gia tộc 3] cứu Sa La vẫn rất khó khăn. Không có khả năng tiết lộ tin tức tương lai cho người của quá khứ dẫn đến, mưu kế của Hầu Tước bị gián đoạn rất nhiều.

Bất quá, vô luận con đường phía trước có gian nan hiểm trở cỡ nào, tóm lại vẫn là có 1 tia hy vọng. Hơn nữa 1 khi thành công, có thể cứu sống , cũng không chỉ 1 mình Sa La mà thôi, đám người Tiểu tăng, Meiko cũng đồng dạng có thể sống lại.


Đương nhiên. Vô luận Long Ngạo Thiên hay là Hầu Tước, mặc dù trên vấn đề này có suy nghĩ nhất trí như nhau, thế nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, trong chuyện này phải vạn phần cẩn thận, bằng không 1 khi làm không tốt, lịch sử có thể phát triển theo hướng ác liệt hơn rất nhiều.

Một khi tình thế biến thành như vậy, liền không thể vãn hồi.


Cho nên...... Tất yếu phải cẩn thận, cực kỳ cẩn thận !



Mà giờ này khắc này, các diễn viên rải rác tại các nơi trong thành phố Đông Giang đều tự có tâm tư của mình.


Những diễn viên tham diễn bộ điện ảnh này cơ bản đến từ rạp thứ nhất đến rạp thứ 10 chiếm đa số, đương nhiên trên cơ bản đều là sắm vai nhân vật pháo hôi. Thế nhưng cho dù có là vai diễn tôm tép cũng không ai muốn chết. Trong bọn họ, những người có được vật nguyền rủa loại ký sinh và loại đặc dị hơi nhiều, loại khu quỷ thì cơ bản mỗi người có 1 kiện. Chẳng qua với độ khó bộ phim này, loại khu quỷ cho dù có 10 kiện ở cùng 1 chỗ cũng như trâu đất xuống biển.

Cho nên những diễn viên yếu nhược tụ tập lại cũng là điều tất nhiên.

Diễn viên hạng A từ rạp thứ 1 đến rạp thứ 10 một lần này gồm có Park Tae Sang, Thiên Sơn Nguyệt, Hạng Lăng Trần tham diễn. Trong đó “Huyết phần” Park Tae Sang được công nhận cường giả. Ngày xưa có thể so sánh với Ấn Thủy Thiên, Lý Tín Lăng! Chẳng qua, bởi vì hắn là người Hàn Quốc, diễn điện ảnh kinh dị cơ bản đều là phim Hàn Quốc, số lần tiếp xúc với diễn viên Hoa Hạ rất ít, thanh danh không được vang dội như 2 người Ấn Lý.


Một ngày buổi tối tháng bảy, mưa vẫn rơi như trút nước.

cả ngày hôm nay Park Tae Sang đã nhận được không dưới 10 cú điện thoại. Nếu hôm nay không phải trời đổ mưa to, chỉ sợ có rất nhiều người sẽ chạy tới tìm hắn.

Những người này vắt óc nghĩ mưu kế tìm ra số điện thoại nhà hắn, nhất tề gọi cho hắn, hy vọng lúc nghỉ hè có thể gặp mặt, ra ngoài đi chơi. Loại thời điểm này bọn họ toàn tâm toàn ý đối đãi với hắn như 1 “Oppa”vậy.


Park Tae Sang lúc này đang cưỡi trên người 1 nữ tử thân thể lõa lồ.

Nữ tử thở gấp rên rỉ , không ngừng kích thích dục vọng của nam nhân, khiến hắn không ngừng  phát động tiến công trong cơ thể nàng không ngừng nghỉ.

“Mau...... Mau tới ...... A, bắn, bắn ra rồi...... Mau !”


Rốt cuộc, nữ tử gương mặt ửng hồng phát ra một tiếng rít the thé, sau đó tiến vào cao triều.


Thật lâu sau......


“Ha ha...... buổi tối hôm nay có muốn hay không, thêm vài lần nữa?” Nữ tử kéo cánh tay Park Tae Sang, nói:“Ta vừa rồi còn chưa thỏa mãn !”


Không sai...... đoạn vừa rồi là 1 đoạn quay cảnh...... giường chiếu ! Ở trong bộ phim này chiếu lên màn hình bất quá chỉ ngắn hơn 10 giây mà thôi, nhưng diễn viên phải đao thương chân thật mà làm.

Diễn cảnh giường chiếu, tuyệt đối đối với diễn viên có khiêu chiến về tâm lý và sinh lý lớn nhất. Có vài cảnh giường chiếu có thể thoát, có vài cảnh không thể bỏ qua.

Park Tae Sang cùng nữ tử này, đều không phải lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu.


“Ngươi đáp ứng ta nha......” Nữ tử kề sát lồng ngực Park Tae Sang, 1 ngón tay trắng nõn như ngọc chọc chọc thân thể Park Tae Sang.


Park Tae Sang mang theo vài phần lãnh ngạo nói:“Đang là ngày nghỉ, ngày sau vẫn còn cơ hội.”


Vậy được...... Ha ha, trong lớp, hẳn không có ai biết mối quan hệ của chúng ta đi...... Ai, thật muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh ngươi. Tốt nghiệp trung học sớm 1 chút, sau khi lên đại học là chúng ta có thể ở cùng 1 chỗ.”


Nữ tử này là đệ tứ giáo chủ Đọa Tinh giáo đoàn, Pandora ! Bất tử Tu La Lý Tín Lăng chính là chết trên tay nàng! Một trận chiến tại núi St. Diois tuy rằng hung hiểm dị thường, thế nhưng nàng cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng sinh tồn.

Nàng tuy rằng mang dòng máu lai, bất quá dung mạo vẫn là mang nhiều nét phương đông hơn. Nhưng chung quy có huyết thống tây phương, cho nên đối với chuyện giường chiếu rất thoáng, mỗi lần diễn cảnh này không hề gặp bất cứ Ng nào, chỉ 1 lần là song. Huống chi cùng làm chuyện đó với mỹ nam như Park Tae Sang, Pandora không có bao nhiêu bài xích.


Park Tae Sang cùng Pandora đều là lần đầu tiên diễn bộ phim này, cũng là lần đầu tiên 2 người hợp tác. Trong hiện thực, lần đầu tiên 2 nam nữ diễn viên quay cảnh hôn, đều phải tiêu phí 1 đoạn thời gian để bồi dưỡng chút tình cảm, nhưng 2 người này vừa thấy mặt liền cứ thế tự nhiên lăn lên giường.


“Ngươi trở về muộn, mẫu thân không phát hiện sao?” Park Tae Sang rốt cuộc mở miệng nói ra lời kịch.


“Hừ...... bà ta? Bà ta chỉ thương nhớ mạt chược mà thôi! Ta dám cá cược, bà ta hiện đang chơi bài tại nhà 1 bằng hữu nào đó rồi! Ta? Cho dù ta chết ở bên ngoài, bà ta cũng không biết!


Nói đến đây, nàng tiếp tục ôm chặt Park Tae Sang nói:“Không nói tới vấn đề này nữa...... Ta có ngươi là đủ rồi. Đến thời điểm ta ghi danh vào đại học ở những thành phố lớn như Thượng Hải Bắc Kinh, tới lúc đó nhất định phải rời khỏi nhà! Ngươi nhất định phải cùng ta thi đậu cùng 1 trường học đó!”


Nói đến này, nàng bỗng nhiên nói:“Ân...... Đã qua hơn nửa giờ rồi ...... Chúng ta lại làm một lần nữa?”


Kỳ thật hiện tại căn bản không cần tiếp tục diễn cảnh giường chiếu nữa, thế nhưng có mỹ nam bên người, Pandora sao mà không hưởng dụng chứ? Vì thế, nàng tinh tế dùng ngón tay chậm rãi di động xuống thân dưới của Park Tae Sang, bắt đầu trêu đùa.


“Đừng như vậy. Ngày mai ta muốn thức dậy sớm.”


“Không được......” Pandora lại đem tiểu Tae Sang nắm lấy,“Ta còn muốn a !”


“Mang thai thì làm sao đây?”


“Có thể làm sao chứ...... tất nhiên là giúp ngươi sinh ra rồi! Ha ha, yên tâm đi, ta đã tính ngày rồi, đang trong thời kỳ an toàn !”


Thời đại này,áo mưa vẫn còn chưa thông dụng, không ít người thậm chí coi mang theo áo mưa là hành vi lưu manh.

Rốt cuộc, Pandora thành công khiến tiểu Tae Sang đứng lên, tiếp theo.....nàng lại lần nữa bị đặt dưới thân.


Ở trong bộ phim này...... số lượng diễn viên hạng a bị giảm bớt quá nhiều. Bởi vậy...... hết thảy chiến lực có thể lợi dụng được đều không thể bỏ qua.


Điểm này, Park Tae Sang cùng Pandora đều rất rõ ràng.


Luận về thực lực...... Park Tae Sang xa xa không bằng Pandora . Diễn viên hạng 2,3 tự nhiên hy vọng vài diễn viên hạng A che chở cho bọn họ, mà trả giá là...

Bọn họ nguyện ý trở thành pháo hôi tận sức ra roi......[ chưa xong còn tiếp..]