11/03/2016

Posted by Unknown |
Chương 2 q22


"Hồng Nguyệt trấn?" Di Chân viết xuống Notebook ba chữ kia, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Di Thiên hỏi: "Như vậy, cái tên này có ý nghĩa gì không?"


Di Thiên gật đầu: "Đương nhiên, Hồng Nguyệt trấn, chính là một trấn nhỏ quanh năm suốt tháng đều có 1 vầng trăng màu máu trên đầu."


Di Chân tiếp tục ghi chép lại, nhưng ghi đến một nửa nàng lại nói thêm: "Ân,  Di Thiên không bằng cải biến một chút? Nói đúng là, ở 1 đoạn thời gian trong năm ánh trăng mới xuất hiện hiện tượng đỏ máu. Ngươi không cảm giác như vậy càng có điểm thần bí hơn sao?"


Di Thiên nghe xong cũng vỗ tay 1 cái, nói: "Đúng, tỷ, ý nghĩ của ngươi rất không tồi, cứ sửa như vậy đi! Sau đó, nội dung cốt truyện bắt đầu từ 1 nữ nhân điên..."


"Ân, nữ nhân điên... Rất có điểm khủng bố ah." Di Chân tiếp tục ghi chép, lại hỏi: "nữ nhân nổi điên có phải đảm nhiệm việc tiên đoán hay không?"


"Không sai. Làm sao ngươi biết? Tỷ?"


"Phim kinh dị không phải đều sáo lộ như vậy sao? Người bình thường không tin có quỷ, cho nên ngươi tin có quỷ chính là người điên rồi. Hơn nữa bởi vì người điên không có tư duy bình thường, nên không cần phải giải thích làm sao có được năng lực tiên đoán, điều đó cũng làm tăng thêm nhân tố thần bí. Tinh túy của tiểu thuyết khủng bố chính là không thể biết, không thể nghĩ, đây mới thực sự là khủng bố."


"Ngươi thật nghĩ giống ta ah, tỷ."


"Đúng thế, đây là niên đại mà sinh viên đại học không cắm đầu vào luyện thi thì chính là xem siêu nhân điện quang, anh đào tiểu thuốc viên (ko hiểu là gì, chắc phim hoạt hình luôn) , ta đã cùng tử thần đọ sức bao nhiêu lần, đều là chui ra từ trong đống thi thể, ta so với ai khác đều tinh tường, thế nào là khủng bố. Ân, Roosevelt từng nói một câu, chỉ dùng để khích lệ dân chúng tại thời điểm khủng hoảng kinh tế mỹ , câu nói kia là, 'Đáng sợ duy nhất chính là sự đáng sợ của bản thân " câu nói kia là câu nói kinh điển mà ta tôn sùng."


"Tỷ, hôm nay, đừng nói chuyện liên quan tới nhà trọ nữa."


"Được rồi." Di Chân mỉm cười, nói: "Cũng đúng, hôm nay, không hề có huyết tự chỉ thị gì hết, tất thảy đều do tỷ muội chúng ta định đoạt, ha ha, cảm giác này rất thoải mái a? Di Thiên?"


"Ân... Vừa rồi ta nói đến nữ nhân điên, chính là 1 nữ nhân luôn sinh sống tại Hồng Nguyệt trấn, kế tiếp, chính là sự bắt đầu của hiện tượng khủng bố. Do nhân vật nữ chính..."


"Nhân vật nữ chính tính cách như thế nào?"


"Tính cách?"


Tính cách của nhân vật rất trọng yếu, vì tiểu thuyết khủng bố là thể loại đặc thù, nếu không đủ mạnh mẽ sẽ không đủ khả năng tạo ấn tượng với độc giả. Nhân vật chính không thể quá mức nhát gan, cũng không thể quá mức lớn gan, nên ở 1 chừng mực nào đó. Nữ tính đã ly hôn ta cho rằng không tệ, bởi vì là nữ nhân, lại  một mình mang theo hài tử sinh hoạt, là hình tượng yếu ớt dễ thu được đồng cảm từ độc giả, đồng thời có thể lợi dụng hài tử kia miêu tả về hiện tượng khủng bố. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện."


"Ân, kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa, quan trọng nhất là, hình tượng nữ tính luôn là biểu tượng yếu ớt thâm căn cố đế trong suy nghĩ đa số người , trong tiểu thuyết khủng bố, nhân vật chính do nữ tính đảm nhận mà nói..., có thể tăng thêm hảo cảm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là cuốn sách này có tới được với độc giả hay không."


"Ngươi cũng có thể học như Lý Ẩn, viết tiểu thuyết khủng bố trên internet."


"Thôi đi, internet là trận địa của tiểu thuyết huyền huyễn, ai lại muốn đọc tiểu thuyết khủng bố chứ. Về phần nhân vật nữ chính, có thể thiết lập là bởi ly hôn, nhưng vì chồng cũ cứ dây dưa không ngớt, cho nên mới chuyển về nơi này sinh hoạt 1 thời gian ngắn. Công việc mà nói..., có thể ghi thành... Đúng rồi, tác giả internet như thế nào? Bởi vậy cho nên ở 1 trấn nhỏ những vẫn có thể hoàn thành công việc. An bài thành không nghề nghiệp không tốt lắm, bởi vì thời điểm tố tụng ly hôn, nếu không có công việc, rất khó dành quyền nuôi con."


" Tác giả Internet...? Ân, được, cứ tạm thời như thế. Tiểu hài tử mà nói..., thiết lập là năm sáu tuổi, Ân, là 1 nam hài. Kế tiếp, chính là câu chuyện về Hồng Nguyệt trấn? Ngươi ý định thiết lập là 1 trấn cổ xưa ah?"


"Không sai biệt lắm. Loại thị trấn nhỏ xa xôi này rất thích hợp để viết tiểu thuyết khủng bố. Về phương diện nguyền rủa, ta nghĩ nên thiết lập..."


Lúc ban đêm Di Thiên trở về phòng ngủ, trong đầu vẫn suy nghĩ về đại cương câu chuyện. Cuối cùng, mở Laptop ra, lập 1 file mới, bắt đầu ghi lại những ý nghĩ của hắn. Hắn ý định viết 1 cuốn tiểu thuyết đại khái khoảng 10 vạn chữ, không cần quá dài.


"Viết xong... Có nên đem cho Lý Ẩn coi một chút ?"


Khép lại Laptop, Di Thiên cảm thấy trong nội tâm có 1 tia thỏa mãn. Nhất là thời điểm Di Chân nói với hắn câu kia. Nàng nói, vô luận hắn làm cái gì, chỉ cần có thể làm hắn muốn sống sót, nàng đều ủng hộ.


"Tỷ..." Hắn dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe được nói: "Cảm ơn ngươi. Thật sự, cám ơn ngươi."


Ngày thứ hai, thời gian nghỉ giữa trưa, trong phòng ăn, Di Thiên đang bưng đồ ăn chợt nhìn thấy Tịch Nguyệt ngồi cách đó không xa. Tức khắc, hắn bước nhanh hơn.


"Tịch Nguyệt!" Di Thiên đi tới trước mặt nàng nói: "Ta, có thể ngồi ở chỗ nầy a?"


"Ân, có thể." Tịch Nguyệt lập tức nói: "Ngươi tùy tiện ngồi đi."


"Tốt." Di Thiên lập tức ngồi xuống.


Không thể không nói, Tịch Nguyệt thật sự mỹ đến không gì sánh được, mặc dù nàng chỉ im lặng ngồi, những vẫn làm người ta chú ý không thôi. Cái từ hoàn mỹ, quả thực tạo ra là để tặng cho nàng.


"Nghe Di Chân nói ngươi đang viết tiểu thuyết?" Tịch Nguyệt cười một tiếng, cái chớp mắt đó quả là rung động lòng người, Di Thiên ngồi ngây dại 1 lúc.


"Ah, phải" Di Thiên lúc này mới kịp phản ứng: "Đúng, tỷ của ta nói cho ngươi sao? Nàng đúng là lanh mồm lanh miệng."


"Di Chân đâu phải là người có thể giữ được bí mật, ngược lại ngươi không giống tỷ tỷ ngươi, bộ dạng luôn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm." Tịch Nguyệt nói đến đây, con mắt chớp chớp: "Sau khi viết xong, có thể cho ta xem chứ? Cũng không biết, hành văn của Di Thiên ngươi như thế nào. Nếu như viết tốt, vậy thì trong lớp chúng ta không phải có 1 tác giả rồi sao."


"Tịch Nguyệt ngươi thích loại tiểu thuyết gì?"


"Ta? Ngôn tình ah. Bất quá tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ta cũng rất thích. Nghe nói ngươi viết chính là tiểu thuyết khủng bố? Cái loại này ta rất ít khi đọc, ngươi viết rất dọa người sao?"


"Ân, sẽ rất khủng bố. Nếu như ngươi sợ hãi vậy đừng nên đọc."


"Không có việc gì á." Tịch Nguyệt  khoát tay nói: "Ta cùng Di Chân là quan hệ như thế nào? Nhất định phải đọc chứ."


"Vậy sao? Vậy ta đây cũng muốn đọc ah."


Một thanh âm truyền đến, Di Thiên lập tức quay đầu lại, người đứng sau không phải Lý Ẩn thì còn là ai?


"Lý Ẩn?" Di Thiên lập tức đứng lên, nói: "Ngươi vẫn 1 mực đứng ở đây sao?"


"Ân, không kém bao nhiêu đâu. Ngươi muốn viết tiểu thuyết khủng bố? Trước kia ta cũng có nghe ngươi viết 1 vài câu chuyện ngắn, bất quá, toàn là thể loại dọa người. Nghe nói lần này ngươi ý định viết thành 1 quyển dài? Viết xong phải cho ta đọc nha. Hành văn của ngươi ta thấy, không tệ đâu."


Lý Ẩn lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Hắn đã sớm coi Di Thiên là bạn thân, tất nhiên sách của bạn thân phải tận tâm mà đọc rồi, huống chi bản thân hắn cũng có ý định trong tương lai trở thành tiểu thuyết gia.


Di Thiên nhìn Tịch Nguyệt cùng Lý Ẩn, càng thêm kiên định, phải hảo hảo sáng tác cuốn sách này.


Mấy ngày kế tiếp, hắn và Di Chân một mực ở trong tiệm sách, nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết trong nội dung, cuối cùng mới bắt đầu viết. Đại khái một tháng sau, hắn đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết kinh dị của mình, tên là 《 Luân Hồi 》.


Cuốn tiểu thuyết này, cũng là cuốn tiểu thuyết duy nhất của hắn. Kỳ thật Di Thiên vẫn cho rằng, tiểu thuyết khủng bố không thích hợp để viết quá dài, bởi vì loại tiểu thuyết này phải đảm bảo mạch văn thiên mã hành không, lại nhất định phải cam đoan tình tiết không thể tiệt lộ quá nhiều nội dung, phải để người đọc cảm giác không biết không hiểu, như vậy mới không phá hư cảm giác thần bí, cho nên tiểu thuyết khủng bố viết từ ba đến 5 vạn chữ là thích hợp nhất.


Sau này,Tịch Nguyệt cùng Lý Ẩn xem qua đều rất tán thưởng, trong nhất thời truyền tay không ít người trong lớp, mọi người đều cho rằng đây là cuốn truyện hay nhất của Di Thiên.


Cuối cùng của cuốn tiểu thuyết kết thúc mở, nhân vật nữ chính sống hay chết không ai biết. Di Thiên giải thích với Lý Ẩn như vậy: "Ta cho rằng kết thúc mở là kết thúc tốt nhất cho 1 tác phẩm khủng bố. Khủng bố, chính là thứ đen xen giữa hy vọng và tuyệt vọng, không thể quá thiên về 1 phía, mà đan xen ở giữa, mới có thể biểu lộ hết được sự khủng bố."


Cái kết thúc mở này, cũng là 1 trong những điều Lý Ẩn thưởng thức nhất, tác phẩm sau này của hắn, có thể tham khảo điều này.


Mà đây cũng là cuốn tiểu thuyết sau cùng của Di Thiên. Bút pháp tinh tế tỉ mỉ của hắn làm người khác khắc sâu ấn tượng.


Vừa mở sách, đoạn văn đầu tiên chính là dùng thủ pháp nghịch thuật: "Bầu trời. Ánh trăng xưa kia vốn nên màu bạc,  mà giờ phút này, bị 1 tầng huyết hồng bao bọc. Sau đó, ánh sáng huyết hồng kia như bao trùm tất cả mọi thứ trong ánh mắt."


Ngày 23 tháng 6 năm 2011.


Lý Ẩn mở lại file bộ tiểu thuyết này. Lúc trước, Di Chân vừa về nước gặp mặt hắn, nói hy vọng giao cho nàng bộ tiểu thuyết, chính là bộ 《 Luân Hồi 》 này.


"Ngươi đang đọc tiểu thuyết khủng bố sao? Lý Ẩn?"


Lý Ẩn lập tức quay đầu lại, người phía sau là Thâm Vũ.


"Ngươi vào bằng cách nào?" Lý Ẩn lập tức đứng người lên hỏi.


"Như thế nào vào... Mở cửa vào ah, " Thâm Vũ làm một bộ mặt rất vô tội: "Chính ngươi không có khóa cửa. Ta là muốn tới hỏi ngươi, xế chiều hôm nay hội nghị thảo luận huyết tự, ngươi dự họp hay không. Hộ gia đình đã nhất trí quyết định, nếu như ngươi vẫn vắng mặt trong lần này, sẽ đề cửa Kha Ngân Dạ làm Lầu trưởng mới."


"Vậy sao?" Lý Ẩn trả lời không cần nghĩ ngợi: "Vậy cứ để Kha Ngân Dạ đảm nhiệm chức lầu trưởng đi. Ta không sao cả."


"Ta thực không hiểu!” Thâm Vũ xông lại túm lấy cổ áo Lý Ẩn nói: "Ngươi làm sao vậy hả? Lý Ẩn lúc trước nguyện hy sinh ba lượt huyết tự vì Tử Dạ đi nơi nào rồi? Bộ dạng bây giờ của ngươi là sao chứ? Lúc trước chính là ngươi đã cải biến ta đó!"


"Như vậy, để cho ngươi thất vọng rồi."


Thâm Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại không thể thốt lên.


"Mà thôi. Tùy ngươi!" Thâm Vũ vừa muốn quay người, bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Tiểu thuyết đó ai viết vậy?"


"Là 1 đồng học thời đại học của ta."


Thâm Vũ bước tới trước màn hình máy tính nhìn 1 chút rồi nói: "Hành văn không tệ. Ngươi có thể gửi 1 phần tới email của ta hay không?"


"Ngươi cũng muốn đọc?"


"Coi như giết thời gian. Ta đi trước."


Đưa mắt nhìn Thâm Vũ rời đi, Lý Ẩn lại ngồi xuống. Lúc này hắn bỗng nhiên chú ý tới, ở cửa ra vào còn đứng 1 người, chính là người vừa từ chỗ chết trở về, Tử Dạ!


Nàng đi đến nhìn  Lý Ẩn, muốn nói nhưng lại chẳng thốt được lời nào.


Hai người cứ như vậy yên lặng đối mặt. Phảng phất như muốn từ trong mắt nhau, bắt lấy tâm trạng đối phương.

Posted by Unknown |
Chương 1 q22


Ngày 20 tháng 4 năm 2005.


Ký túc xá học viện Kim vực, trong phòng506.


Trời mới rạng sáng Di Thiên đã rời giường, hắn ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó, đi đến trước gương chỉnh sửa lại quần áo và đầu tóc, rồi cầm bàn chải đánh răng đi về phía nhà vệ sinh.


Lúc này ba người khác trong phòng vẫn còn trong giấc mộng.


Hắn vừa đi ra khỏi cửa được một đoạn, đột nhiên quay đầu lại, dùng một ánh mắt sắc bén như dao nhìn phía sau!


"Ah, Di Thiên!" người đứng phía sau chính là tiểu đội Hàn Chân,, hắn cũng đang mang theo một ấm nước, cười xấu hổ nói: "Xin chào, ngươi cũng thức dậy sớm a."


Di Thiên trông thấy là hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Tại vì sinh hoạt trong nhà trọ một thời gian quá dài làm cho hắn rất mẫn cảm với xung quanh.


"Ân." Hắn quay đầu lại, lãnh đạm tiếp tục hướng phía phòng vệ sinh đi đến.


Hàn Chân nhíu mày nghĩ thầm: làm gì vậy, ánh mắt vừa rồi thật giống như muốn giết người a, ngoại trừ Di Chân cùng Lý Ẩn, mình cũng chưa thấy ai nói chuyện với hắn vượt quá mười câu! Cả ngày không trongthư viện thì cũng cắm đầu vào Laptop, khó trách giao tiếp hơi hạn chế. Tính cách của hắn cùng Di Chân so ra chênh lệch nhau quá nhiều.


Sở Di Thiên tính cách âm trầm mọi người đều công nhận , hắn chỉ có thể nói chuyện với tỷ tỷ hắn là Di Chân hoặc bằng hữu tốt nhất kia, Lý Ẩn. Điều này đối với bào thai song sinh hẳn có quá nhiều khác biệt. Nhưng bởi vì Di Chân quan hệ với mọi người trong lớp khá tốt, cho nên Di Thiên dù lãnh đạm thế nào, bọn hắn cũng không quá mức chán ghét hắn.


Sáng hôm nay, không có môn học, Di Thiên vẫn như cũ đi đến thư viện. Mà Di Chân lại không đi cùng hắn, vì nàng cùng bạn tốt là Lâm Tâm Hồ đi dạo phố rồi.


Di Thiên đành phải một mình đến thư viện.


Đến bây giờ, ngoại trừ Lý Ẩn hắn vẫn chưa cách nào mở lòng được với bất kỳ người nào khác. Đương nhiên... Ngoại trừ một nữ nhân mặc một bộ quần áo màu đỏ, đã bắt trái tim hắn làm tù binh.


Bỗng nhiên, hắn cảm giác hôm nay không muốn đi thư viện nữa. Nếu như Di Chân không có ở đây, hắn cũng không muốn đi.


Hắn đi tới đi lui trong học viện Kim Vực mà chẳng có mục đích gì, bỗng nhiên hắn thấy Di Chân đang ngồi trên ghế đá phía trước mặt.


Dưới chân nàng tập trung rất nhiều chim chóc, còn nàng thì đang xé những mẩu bánh vụn vứt ra cho chúng. Mà những con chim này tựa hồ cũng không sợ nàng, có nhiều con còn bay đến đậu bên cạnh.


Di Thiên liền bước đi tới.


"Tỷ..." đi đến trước mặt Di Chân, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi không phải cùng Lâm Tâm Hồ đi ra ngoài sao?"


Di Chân ngẩng đầu lên, thấy Di Thiên. Nàng hơi sững sờ một chút rồi nói: "Hư... cẩn thận một chút, đừng làm cho lũ chim hoảng sợ. Chúng hình như có xây tổ ngay gần đây, cho nên số lượng rất đông a."


"Ân." Di Thiên nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Di Chân, chú ý không kinh hãi đến lũ chim.


"Tâm Hồ đột nhiên nói không muốn đi nữa, ta vừa hay nhìn thấy mấy con chim này, liền cho chúng ít đồ ăn."


"Tỷ, ngươi quan sát thật sự rất tinh tường a." Di Thiên nhẹ giọng nói: "chim xây tổở đây tỷcũng chú ý tới."


Di Chân lại xé tiếp một khối bánh mì, bỏ vào trong lòng bàn tay thu hút lũ chim bay lại ăn rồi nói tiếp: "Cái kia còn phải nói, nếu không có sự quan sát tỉ mỉ, thì tham gia huyết tự chúng ta đâu có thể sống sót. Nói lại, sinh hoạt ở học viện Kim Vực thật sự không tồi, xung quanh có rất nhiều cây xanh, hơn nữa lại gần trung tâm, giao thông cũng rất thuận tiện."


Di Thiên bỗng nhiên chú ý tới một quyển sáchtrong tay Di Chân, dĩ nhiên đó là manga《death note》in lẻ!


Đến năm 2005, 《Death note》 vẫn chưa kết thúc. Bộ manga cực kỳ nổi tiếng này Di Thiên cũng từng xem qua. Nhưng bởi vì vẫn còn tiếp, cho nên hắn thỉnh thoảng chỉ coi trên mạng thôi.


"《Death not》? bản in lẻ mới nhất sao? Tỷ còn đi mua sách?" Di Thiên hơi có chút ngạc nhiên hỏi.


"Ah " nàng nhìn về phía cuốn manga trên tay nói: "Đúng vậy, đợi ta xem xong liền cho ngươi mượn ah, thật sự rất tuyệt vời, ngươi xem qua tập nàychưa?"


Cái bộ manga này, bắt đầu xuất bản từ năm 2003, lúc đầu là do Di Chân xem trước  về sau mới nói với Di Thiên. Bộ manga này rất thích hợp để bồi dưỡng tư duy lô-gích của bọn hắn, dù sao khi chấp hành huyết tự, trọng yếu chính là tư duy lô-gích. Nội dung cốt truyện Manga này cực kỳ kín đáo nghiêm chỉnh, cũng thật làm cho Di Thiên mở rộng tầm mắt.


Di Chân cất bánh mỳ đi, cầm lấy quyển manga nói: "Mọi người chung quanh chúng ta cũng có không ít người ưa thích bộ manga này, tuy nó vẫn chưa kết thúc. Ta còn tưởng rằng những người có thể thi vào trường đại học này, bình thường sẽ không thích xem manga chứ."


"Kỳ thậtta vốn tính không vào đại học mà." Di Thiên nhìn bầy chim trên mặt đất nói: " Khi nhận thư thông báo trúng tuyển, cũng vì nghe lời khuyên của tỷ ta mới đồng ý đi đó chứ. Bất quá nói cho cùng cũng không có ý nghĩa gì."


"Học đại học cũng là một loại sinh hoạt ah." Di Chân đối với hắn nói: "Ân, đúng rồi ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."


Di Chân ngẩng đầu nhìn lên trời, con mắt chớp chớp, môi anh đào khẽ mở, nói: "Tương lai ngươi muốn làm công việc gì?"


"Làm... Làm việc gì sao?"


"Đúng, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ làm cái gì. Những sinh viên khác đều suy nghĩ về vấn đề này a? Công việc như thế nào , phúc lợi đãi ngộ, xí nghiệp lớn hay nhỏ, phải chăng cộng sự có dễ chịu không. Bất quá, ta cảm giác, ngươi một chút cũng không quan tâm những chuyện như vậy. Ngươi, muốn làm việc gì?"


Di Thiên nghe được câu này nhưng không cách nào trả lời được. Vấn đề này Lý Ẩn cũng từng hỏi qua hắn. Nhưng hắn luôn trả lời qua loa cho xong. Bởi vì, hắn có thể làm được gì? Sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ sợ cũng chưa chắc đã hoàn thành mười lần huyết tự. Kiếm một công việc với hắn quả là quá xa xôi.


"Chúng ta có cơ hội để làm một việc gì đó sao?"


"Tại sao không có? Hoàn thành mười lần huyết tự chúng ta có lẽ cũng có thể tốt nghiệp đại học nữa. Đến lúc đó đương nhiên phải cân nhắc sẽ làm công việc gì rồi."


"Ta chưa từng cân nhắc qua. Nếu nhất định phải nói, ta nghĩ... Ta muốn trở thành tiểu thuyết gia."


Sau khi Di Thiên trở thành hộ gia đình nhà trọ, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng, điều này ngược lại làm hắn liên tục sinh ra những ý tưởng sáng tác tiểu thuyết khủng bố. Nó trở thành một loại ký gửi tinh thần của hắn. Bởi vì thời điểm sáng tác, vĩnh viễn không cần lo lắng quỷ có giết chết hắn hay không, sẽ gây ra tử lộ hay không, như thế nào mới tìm được sinh lộ.


Cũng vì như thế, hắn đã biến thành một tác giả cực kỳ có khiếu trong sáng tác tiểu thuyết khủng bố.


"Ta muốn trở thành... nhà tiểu thuyết khủng bố." Di Thiên sau khi nói xong lại bổ sung một câu: "Sau đó, hi vọng những chuyện kinh khủng đó chỉ xảy ra trên giấy mà thôi, mọi người sau khi đọc xongnhiều lắm chỉ sợ hãi một hồi rồi sẽ quên đi tất cả. Nếu như nhất định phải làm một công việc gì đó..., vậy chính là cái này rồi."


Nói xong câu đó, Di Thiên bỗng nhiên cảm giác thân thể thả lỏng không ít.


" Nhà tiểu thuyết... Khủng bố?" Di Chân hơi sững sờ, nàng lập tức che miệng lại khẽ cười một tiếng, nói: "Nghe cũng rất có ý tứ đấy. Ngươi đã xem qua những loại tiểu thuyết khủng bố nào? Steven king? Koji Suzuki?"


"Này này, tỷ còn cười được à?"


"Không có ah, đệ đệ của ta có chí hướng rất không tồi nha. Điều này chứng minh ngươi vẫn còn ý chí sinh tồn. Không phải ngươi nói người có mộng tưởng mới chính là thật sự còn sống sao?"


" Đề tài khủng bố kỳ thật sau khi tiến vào nhà trọ còn có tâm trí xem sao?" Di thiên lắc đầu "Vô luận phim kinh dị hay là tiểu thuyết khủng bố ta cũng chưa từng xem qua. Ta, chỉ nhìn thấy những điều khủng bố trong chính huyết tự của chúng ta mà thôi."


Nói đến đây, hắn bỗng nhiên cảm giác trong tâm quặn đau một phen. Vô số thống khổ từng trải quacứ hiện lên từng cái trong đầu hắn, hắn đưa hai tay lên vò đầu rồi đột nhiên đứng lên.


"Không, không đúng. Tiểu thuyết gia? Ta không làm được. Ta sẽ không bao giờ có ngày đó. Không có, tuyệt đối không có."


Di Thiên sau khi nói xong liền lập tức rời đi.


Đó là lần thứ nhất hắn nói trước mặt Di Chân muốn trở thành tiểu thuyết gia.


Ngày thứ hai, sau khi học xong, Di Thiên cùng Di Chân đến Thư viện.


Di Chân khi đó cũng phát hiện, bộ dạng Di Thiên thoạt nhìn không bình thường lắm. So với ngày thường, tựa hồ càng thêm âm trầm hơn.


"Di Chân." Di Thiên đi đến trước một cái giá sách, bỗng nhiên dừng bước lại, nói: " tỷ quên lời ta nói ngày hôm qua đi."


"Ngươi nói câu nào?"


" Tiểu thuyết Khủng bố đấy.... Nói cho cùng đây cũng chỉ là yêu cầu đơn phương xa vời mà thôi. Ngươi phải biết không có khả năng đó. Lúc ấy ta nói xong cũng cảm giác đầu óc hỗn độn tứ tung. Ta cảm giác được chính mình có rất nhiều điều đáng buồn. Đến cả ước mơ tương lai cũng không cách nào cam đoan được. Hi vọng linh dị khủng bố chỉ có trong văn tự, tất cả đều là hư cấu mà ra, cái tâm nguyện nhỏ bé này cũng không cách nào thực hiện được. Đây bất quá chỉ là một cách nghĩ của ta mà thôi, không hơn."


"Cũng đừng nói như vậy ah." Di Chân bỗng nhiên bước đến trước một giá sách, rút ra một cuốn, đó chính là một quyển tiểu thuyết khủng bố nổi tiếng của tác giả nước ngoài.


"Vô luận đệ muốn trở thành cái gì cũng được. Nhà tiểu thuyết khủng bố cũng tốt, tiểu thuyết võ hiệp cũng được, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng  cũng hay..." Di Chân đưa quyển sách kia đến trước mặt Di Thiên nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi muốn sống sót. Chỉ cần ngươi có thể sống sót, vô luận ngươi làm cái gì ta đều ủng hộ ngươi."


Di Thiên đi đến bên cạnh nàng, ngừng lại nghi hoặc hỏi: "Ngươi đến cùng..."


"Ngươi đã nói muốn trở thành nhà tiểu thuyết khủng bố đúng không?" Di Chân đặt quyển sách kia xuống mặt bàn, nói: "Đã như vầy, ta giúp ngươi! Chúng ta cùng suy nghĩ nên viết một tiểu thuyết khủng bố như thế nào?"


"Tỷ, ngươi nói đùa gì vậy?" Di Thiên nhìn về Di Chân đang đứng trước mắt, trừng mắt hỏi: "Suy nghĩ ý tưởng cho tiểu thuyết khủng bố?"


"Đúng vậy ah." Di Chân mở quyển sách kia, nói: "Ân, trước tiên có thể tham khảo qua một ít sách ở đây, đương nhiên sáng tạo chính là điều ưu tiên rồi. Vô luận như thế nào, ta sẽ nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này. Sau khi viết xong ta muốn ngươi thề với ta, nhất định phải sống sót, sống đến ngày quyển sách này được in ra đó. Đã nghe chưa?"


Thanh âm Di Chân, đột nhiên trở nên âm vang hữu lực hùng hồn.


"Tỷ..." Di Thiên nhất thời ngây ngẩn cả người.


"Ngồi xuống." Di Chân đẩy Di Thiên ngồi xuống, liền nói: "Ân, đầu tiên ngươi lý giải tiểu thuyết khủng bố là gì? Không, vấn đề này bỏ qua, ta nghĩ không có ai hiểu rõ khủng bố là gì so với chúng ta đâu."


"Tỷ, ngươi thật sự nghiêm túc?"


"Đúng vậy." Di Chân ghé sát vào mặt Di Thiên, nói: "Đệ cảm giác ta đang nói giỡn cùng đệ hay sao?"


"Không, không có." Di thiên rốt cục hạ quyết tâm, nói: "Cái kia... Được rồi, chúng ta cùng nhau hoàn thành một cuốn tiểu thuyết khủng bố! Lúc này hết thảy đều do chúng ta quyết định, không giống như ... kiểu tuyệt vọng cùng bất lực khi chấp hành huyết tự nữa, chúng ta quyết định hết thảy."


"Ân, tốt! Như vậythảo luận đại cương một chút a." Di Chân lấy bút lông ra, rồi thêm một cuốn sổ ghi chép, nói: "Di Thiên đầu tiên, quyển sách này... Ngươi có ý tưởng gì không?"


"Ân, có. Câu chuyện có thể từ... Một thị trấn nhỏ trên ngọn núi hoang vu vắng vẻ. Nhân vật chính...  là mộtcô gái mới ly hôn xong đang đưa con nhỏ đến một nơi khác ẩn cư. Ân, cứ như vậy tiến vào một thị trấn nhỏ cổ quái. Cái trấn nhỏ này kêu là..."


"Hồng Nguyệt trấn."