10/01/2016

Posted by Unknown |

Chương 92: Chân dung của ác ma



"Rốt cuộc. . . Ngươi đối với thời gian bao nhiêu hiểu biết?"

Thời gian
sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra? Có thể khiến cho mình cùng với Tích Kính trở về quá khứ lần nữa sao?

Chuyện gì
sẽ xảy ra?

Ngô Quảng Liệt không biết. Có thể, tương lai
hắn sẽ biết, thế nhưng hắn lại không có cách nào tự nói với chính mình. Tích Kính cũng biết và nàng sẽ không nói.

Thời gian tới
, nhất định sẽ có chuyện cực kỳ kinh khủng xảy ra, cho dù ngươi biết hay không. Nhưng hắn phỏng chừng, Tích Kính trở về thời đại này sợ rằng phụ mẫu của nàng đều đã bỏ mình. Điểm này không khó suy đoán. Tuy rằng từ trong hình có thể đoán được đó là Di Hoa, thế nhưng không thể bảo chứng nàng sau đó có còn sống nữa không. Nhìn từ tuổi tác trong ảnh phán đoán, tối đa cũng chỉ  cách hiện tại khoảng vài năm nữa thôi, thậm chí có khả năng chỉ sau một hai năm nữa, khi đó cho dù đã tốt nghiệp trung học, nhưng mình vẫn có khả năng sẽ chết. Hơn nữa, cho dù nhìn có vẻ như Di Hoa sẽ sống lâu hơn nhưng lịch sử có thể cải biến nên không thể chắc được.

Thời gian nghịch biện thật sự
rất phức tạp. Những tác phẩm khoa học viễn tưởng có liên quan tới khái niệm này như tiểu thuyết, phim ảnh, trò chơi thường thường rất khó tránh khỏi có bug tồn tại. Theo lý mà nói, phim ảnh là thứ thể hiện cuộc sống đời thường chân thực nhất cho nên nó phải phát triển đi theo logic không được xuất hiện bug, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Trước đây khi hội nghị trong mơ, Hầu Tước đã từng nói với Diệp Tưởng một việc, đó chính là điện ảnh kinh khủng kỳ thực vì nó có thể xuất hiện bug, tỷ như cho phép diễn viên sử dụng vật nguyền rủa chống lại nguyền rủa, đó chính là 1 bug lớn nhất, hay thậm chí cho phép diễn viên không diễn theo kịch bản nhưng phải trả giá bằng vé chuộc cái chết. Điều này cũng có nghĩa bản thân bộ phim chỉ là 1 thế giới giả tạo mà thôi, thế giới này không cần quá nhiều tính logic để có thể phù hợp với nội dung phim kinh dị cần. Thậm chí quang hoàn nhân vật chính cũng là 1 bug... những bug này được tồn tại là vì nội dung kịch bản cần thiết.

Ngươi muốn phân rõ phải trái với rạp chiếu phim là vô dụng, thời gian nghịch biện như vậy tại sao lại không tồn tại bug cơ chứ. Ngươi có thể tránh được lúc này, nhưng quá khứ vẫn như trước có thể thay đổi, khi đó ngươi cũng sẽ chết mà thôi. Vì lịch sử có thể cải biến, nên kéo theo đó sẽ sinh ra hiệu ứng cánh bướm cực đại.

Mà cùng lúc đó, có thể nói An Nguyệt Hình
đang được vạn người chú mục. Tuy rằng các diễn viên phổ thông đều đặt tiền cược cho hắn chết, nhưng có không ít người vẫn mong muốn hắn có thể sống sót. Bộ phim kịnh dị này tình thế có chút nghiêm trọng, dù cho ảnh đế như Mộc Lam cũng suýt nữa phải nuốt hận, ký ức đến nay vẫn còn nhớ rõ, Mộc Lam khoảng hơn 1 giờ sáng được người ta phát hiện đang nằm trong rừng cây. Chỉ với điểm này thôi cũng đủ chứng minh, chiến lực ảnh đế trong bộ phim kịnh dị này, vẫn còn có chút miễn cưỡng!

Như vậy, đệ nhất ảnh đế An Nguyệt Hình tự nhiên trở thành hy vọng cuối cùng
của các diễn viên. Nếu như nói, ngay cả An Nguyệt Hình cũng không thể sống nổi, vậy sẽ là tuyệt vọng cỡ nào đây. Về phần Hầu Tước, tuy hắn cũng rất cường đại nhưng luôn ẩn nhẫn, làm người ta nhìn vào trái lại cảm giác hắn "Không bằng An Nguyệt Hình". 

Nhưng. . .

An Nguyệt Hình
nào có quan tâm tới sinh mệnh của mọi người!

Lúc này, An Nguyệt Hình
cầm trong tay túi ny lon có không ít quả. Bắt đầu thâm nhập vào nơi sâu nhất trong vườn. Xung quanh càng ngày càng ít người.

Bỗng nhiên, một con quạ đen từ trên trời giáng xuống, bay
tới nới cách không xa An Nguyệt Hình. Hai mắt nó cứ hờ hững như vậy nhìn chăm chú vào An Nguyệt Hình, tựa hồ như con mắt của tử thần!

"Trên
hòn đảo này... vẫn còn quạ đen sao?"

Đây nguyên
lời kịch của Lý Vĩnh Quân.

Từ
lời thoại này không khó để phán đoán, khi Lý Vĩnh Quân còn là học sinh đã từng đến chỗ này và cũng từng trông thấy quạ đen.

Tiếp đó An Nguyệt Hình lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Đương nhiên chỉ là đóng kịch mà thôi. Bản thân hắn không hề có cảm giác sợ hãi.

Lại có thêm vài con quạ đen từ bóng tối trong rừng cây bay ra, đậu xuống mặt đất. Không bao lâu, cả bầu trời trước mắt đã ngập tràn quạ đen. Loại chim này bị mọi người coi là điềm xấu, cho nên lúc này mang đến áp lực tâm lý khổng lồ. Huống chi những con chim này gợi lên ký ức cực kỳ không vui của Lý Vĩnh Quân?

Nhưng người trước mắt không phải Lý Vĩnh Quân, mà là An Nguyệt Hình.

"Bỏ đi, bỏ đi, không nên tới đó!"

Biểu tình sợ hãi của An Nguyệt Hình diễn đạt rất sinh động nội tâm hoảng sợ, sau đó hắn bắt đầu chạy về 1 hướng khác. Nhưng vô số quạ đen từ trên trời và từ trong rừng cây không ngừng lao qua người hắn! Nếu như  không phải An Nguyệt Hình đang đứng đây mà đổi lại thành một diễn viên phổ thông khác, chỉ sợ chân đã nhũn ra rồi.

Bởi khắp người hắn đều là quạ đen bay qua bay lại, dẫn đến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Thế nhưng. . . trong một cái chớp mắt, An Nguyệt Hình từ khoảng cách giữa mình và bầy quạ đen, nhìn thấy một cái bóng mơ hồ!

"Vĩnh. . . Quân. . ."

Thanh âm kia như  
từ  nơi sâu nhất dưới địa ngục truyền ra, tràn đầy oán hận!

"V
ì. . . Sao. . ."

"Ngươi. . . Ngươi là ai?" An Nguyệt Hình
vẫn tiếp tục  biểu lộ vẻ mặt sợ hãi, còn tay phải của hắn đang từ từ giơ lên.

Trong nháy mắt. . .

Vô số quạ đen đều bị hút vào trong lòng bàn tay phải của An Nguyệt Hình!

Tay phải của hắn cứ như là 1 hắc động chân chính, tất cả quạ đen trong nháy mắt đều bị nuốt chửng không còn!

Còn bóng đen trước mắt đã biến mất.

Ngay cả quạ đen và bóng đen đều không còn nhưng An Nguyệt Hình vẫn như trước biểu lộ sự "Sợ hãi", hơi thở gấp gáp. Loại hành vi này kỳ thực là bug, để cho người xem không hiểu bộ phim kịnh dị này đến tột cùng là cái gì, vật bị nguyền rủa được thêm vào hoàn toàn khiến bản kịch bản trở nên gay cấn hơn, ngạnh sinh trở thành thể loại phim linh dị, đưa đến vô số lỗ thủng trong nội dung kịch bản. Thế nhưng hết lần này tới lần khác đều có điểm ăn khớp đúng với yêu cầu, nêú hành vi không ăn khớp, sẽ dẫn đến NG.


Vấn đề này đã được rạp chiếu phim thứ 10 thảo luận qua từ rất sớm. Theo lý thuyết, quay chụp điện ảnh là vì kiếm tiền, trong bất kỳ bộ phim điện ảnh nào, điều đầu tiên chính là suy nghĩ làm sao để bán được nhiều vé nhất, nếu như diễn theo cách thức quay những bộ phim thông thường, diễn viên sẽ không chết đi mà chỉ để bọn hắn ngất đi, như vậy sẽ là bộ phim kinh dị ưu tú nhất. Thế nhưng, những bộ điện ảnh này căn bản không tồn tại khán giả, cũng không cần bán vé, vì sao cái gì mà phải quay cũng không ai biết được.

Câu hỏi này ngay cả An Nguyệt Hình cũng không thể hiểu được.

Hắn cầm bàn tay phải,
nơi mới xuất hiện hắc đạo hút vào vô số quạ đen, lúc này không có nửa điểm biến hóa, đến cũng nhanh rời đi cũng nhanh, dĩ nhiên làm ra hành vi rất "Ăn khớp".

Mặc dù là "
chạy trốn", nhưng đối với An Nguyệt Hình mà nói kỳ thực không hề có cảm giác sợ hãi.

Không biết chạy đư
ợc bao lâu, hắn liền nghe được thanh âm kia!

"Vĩnh Quân. . . Ngươi không nhớ ta sao. . ."

Thanh âm kia cực kỳ mờ ảo,
như xa như gần, thế nhưng An Nguyệt Hình căn bản không để ý tới. Mặt hắn lúc này bắt đầu phát sanh biến hóa!

Nguyên bản gương mặt An Nguyệt Hình cũng không
tính là rất đặc biệt, cũng không phải rất anh tuấn, thế nhưng ngũ quan của hắn lúc này xảy ra biến hóa cực lớn, có thể nói ám khí chất đầy! Không bao lâu sau, cả khuôn mặt đã triệt để thay đổi thành một người khác!

Nếu như giờ này khắc này,
có một diễn viên khác ở bên cạnh nhìn thấy gương mặt hắn, như vậy. . . thật là một việc bất hạnh. Vic hé ra ảnh chụp ác ma trong nháy mắt cũng đủ giết chết một diễn viên phổ thông, còn đối với lộ ra hình dáng ác ma của An Nguyệt Hình thì càng không cần phải nói!

Hắn chậm rãi nghiêng đầu.

Giờ phút này, Hắn không còn là "Diễn viên" An Nguyệt Hình nữa.

Thanh âm mờ ảo bắt đầu trở nên yên tĩnh. Cho dù đang bị vây khốn bởi thời không vô định nhưng khi bị ác ma can thiệp, thì không có bất kỳ Quỷ Hồn nào có khả năng vượt qua thời không đến trước mặt An Nguyệt Hình!

An Nguyệt Hình chậm rãi
cúi đầu xuống thấp. Lần thứ hai hắn ngẩng đầu lên, gương mặt đã trở về bộ dáng lúc trước.

Quá trình này quả thực
diễn ra nhanh gọn tới cực điểm!

Hầu Tước và Vũ Sóc
hẳn cũng đã cảm thấy đ kinh khủng của An Nguyệt Hình!

"Bộ phim kịnh dị này. . . Không
thể giết được hắn!"

Đây là phản ứng đầu tiên
của Hầu Tước!

Đương nhiên, theo thời gian
trôi đi, nguyền rủa sẽ bị giảm xuống. Thế nhưng, giảm dần chỉ là vật nguyền rủa của An Nguyệt Hình được ác ma ban cho, tối đa tổn thất chỉ là thân thể diễn viên An Nguyệt Hình mà thôi. Ni Đặc Lai Nhĩ tuyệt sẽ không chết! Dù cho chỉ là một phần linh hồn!

Đối với Vũ Sóc mà nói, sức mạnh này còn muốn lớn hơn nữa! Tuy rằng An Nguyệt Hình đã bước vào khoảng không hỗn hộn, thế nhưng hắn có thể dễ dàng nhảy qua thời không bức lui Quỷ Hồn! Điều này ngay cả Hầu Tước ứng phó cũng có vài phần chật vật. . . An Nguyệt Hình lại giải quyết rất nhẹ nhõm! Những người đặt tiền cược An Nguyệt Hình sẽ chết, thật sự do bọn họ không thể giải thích được sự đáng sợ của hắn!

Không. . . Phỏng chừng
cứ như thế phát triển tiếp, tương lai trên thế giới này sẽ không còn "An Nguyệt Hình" nữa, mà chỉ là ác ma chuyển sang kiếp người Đạt Di Mạc!

Mà Diệp Tưởng
lúc này cũng đang nhìn về phía rừng cây. Hắn cũng đồng dạng có cảm ứng.

An Nguyệt Hình!

Tuy rằng bề ngoài hắn không lộ ra nửa điểm kinh hãi, thế nhưng trong lòng đã biết người đó chính là túc địch trời sinh của mình.

Cho dù
hắn có cường đại đến như thế nào. . . có thể đối kháng với An Nguyệt Hình hay không? Điểm này, Diệp Tưởng vô pháp xác nhận.

Bất quá, uy hiếp
của An Nguyệt Hình vẫn là chuyện của tương lai. Lúc này, điều lo lắng là làm sao để sống sót qua những dị biến phát sinh trong bộ phim này.

Lúc này, tại rạp chiếu phim địa ngục thứ mười ba, mười bốn, mười lăm, mười tám thậm chí mười chín. . . Các diễn viên đều kinh hãi khi thấy, độ dài bộ phim đã gần đến ba giờ đồng hồ mà vẫn không có kết thúc! Độ dài của bộ phim này hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính, lúc này sẽ có bao nhiêu người phải chết đây
?

9/30/2016

Posted by Unknown |

Chương 91: Phòng học lớp 10-6


Diệp Tưởng, Hầu Tước, Vũ Sóc cùng với 4 người nữa tụ tập lại. Theo lý thuyết, lấy đội hình như thế nhân số không nên ít như vậy. Nhưng trong lớp đa số người rất ghét Kim Thư Đông, cơ hồ không có ai muốn đồng hành bên cạnh hắn, trừ phi là người có quan hệ đặc biệt tốt với Tôn Di Hoa Tôn Di Tinh. Thẩm Đình Thanh khẳng định là 1 người trong đó, nhưng nàng là diễn viên hạng A cho nên không thể đi theo. Chung quy diễn viên hạng A có giá trị ở chỗ có thể bảo vệ 1 vài diễn viên phổ thông khác. Mà bốn người này gồm 2 nam 2 nữ, phân biệt tên là Ngô Vân, Chu Đào, Cao Tâm Nghi cùng Chiêm Gia. Ngô Vân tên thật là Gotoh Tadataka diễn viên của rạp chiếu phim thứ 14, Chiêm Gia cũng là người Nhật Bản, Cao Tâm Nghi là người của rạp chiếu phim thứ 8, theo lý hẳn nên đi với Lý Tín Lăng, bất quá quan hệ giữa nàng và Tôn Di Hoa tương đối tốt, hơn nữa đi theo bên cạnh Hầu Tước lại càng đảm bảo hơn.


“Hái quýt xong, h
ẳn có thể gặp được lão hiệu trưởng?”


Một đường đi tới,
không khí chung quanh đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Vì thế, Diệp Tưởng mở miệng nói lời kịch.


Đối với hắn mà nó
i, gặp mặt lão hiệu trưởng Ngô Quảng Liệt là chuyện rất quan trọng.  

Đúng lúc này,
từ phía sau bỗng truyền tới thanh âm cỏ bị giẫm đạp.

Bọn người Cao Tâm Nghi nghe được thanh âm này, sắc mặt đã như màu đất. Quay đầu lại phát hiện, đi ở phía sau là 1 nam nhân trung niên. Người này thoạt nhìn ước chừng hơn 50 tuổi, mái đầu có chút hói, trên trán có nhiều nếp nhăn, nhìn là biết đây là lão nhân đã trải qua rất nhiều sóng gió.


“Ngươi...... Ngươi là ai?”


Diệp Tưởng
đứng cùng Hầu Tước, hắn cũng không tính toán cần tới sự bảo hộ của Hầu Tước.


“Rốt cuộc...... Lại gặp được ngươi .”


Nam nhân trung niên đi về phía Diệp Tưởng:“Ta đã biết, sẽ có thể gặp lại ngươi lần nữa.”


“Có ý gì
đây?” Diệp Tưởng nhíu mày lại. Hỏi:“Cái gì mà còn có thể gặp lại ta 1 lần nữa?”


Nam nhân trung niên chậm rãi chỉ ngón tay vào Diệp Tưởng. Nói:“Ngươi, cuối cùng vẫn là đến đây.”


Lúc này Diệp Tưởng đã minh bạch .


Hắn chắc chắn đã từng tiến tới hòn đảo này trong quá khứ.


Thời gian thác loạn thật khiến người ta đau đầu.


“Ngươi là vị nào?”


Kỳ thật
trong lòng Diệp Tưởng đã có chút suy đoán ra manh mối của người này.


“Ta họ
Ngô, trước kia từng là hiệu trưởng trường trung học Quảng Nguyệt.”


Quả nhiên...... Là lão hiệu trưởng !


“Ngươi chẳng lẽ
biết được điều gì sao?” Diệp Tưởng vọt tới trước mặt hắn, túm lấy bả vai lão hiệu trưởng:“Ngươi biết được thứ gì sao? Chuyện về cái trường học kia?”


“Ta biết. Thế nhưng t
a lại không thể ngăn cản được.”


Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trả lời ta ! Ngươi hẳn biết điều gì đó? Bằng không vì cái gì ngươi lại từ chức hiệu trưởng?”


“Ngươi đang làm cái gì
vậy? Kim Thư Đông?”


Vũ Sóc chạy
lên giữ tay Diệp Tưởng, nhưng Diệp Tưởng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hiệu trưởng. Dùng giọng nói cơ hồ như rít gào: “Trả lời ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì !”


Ngô Quảng Liệt nhìn Diệp Tưởng
kích động như vậy, thở dài nói:“Ta muốn nói chuyện với 1 mình hắn, mời các ngươi tránh đi chỗ khác  1 chút.”


Thẳng thắn
mà nói, vài diễn viên phổ thông kia nào muốn tách ra khỏi Diệp Tưởng? Nhưng bọn hắn là những người chán ghét Kim Thư Đông, có thể tách khỏi hắn tự nhiên cầu còn không được. May mà có Hầu Tước cùng Bạch Vũ Sóc ở đây, như vậy tính ra vẫn còn rất tốt.


“Ta không thể
nghe được sao? Đến cùng đã có chuyện gì?” Vũ Sóc ở một bên nói.


“Thực xin lỗi, ta
chỉ muốn nói chuyện với 1 mình hắn.”


Vũ Sóc nghĩ
ngợi, vẫn là đáp ứng. Dù sao đợi lát nữa Diệp Tưởng sẽ nhắn tin cho nàng, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ không nói dối nàng.


Vì thế
đoàn người Hầu Tước cứ như thế rời đi. Để lại 2 người Diệp Tưởng cùng Ngô Quảng Liệt.


“Đi theo ta.”


Ngô Quảng Liệt
đi ở phía trước, còn Diệp Tưởng đi theo sau hắn.


Lúc này hai người
hoàn toàn bị Hầu Tước dùng năng lực Linh môi theo dõi. Dù có thế nào, Ngô Quảng Liệt chung quy chỉ là nhân loại bình thường, không có khả năng thoát khỏi sự theo dõi của Hầu Tước. Lấy năng lực của hắn, cho dù là cự ly rất xa chỉ cần có thể cảm ứng được Ngô Quảng Liệt có nguy hiểm tới sinh mệnh, sẽ lập tức dùng bản đồ cấm kỵ đuổi tới cứu người. Bản đồ cấm kỵ mới chỉ sử dụng có 1 lần, Hầu Tước tin tưởng lần thứ hai sử dụng cự lu cũng không bị giảm đi quá nhiều.


Cứ như vậy......


Hai người đi
sâu vào bên trong vườn quýt, tới trụ sở của Ngô Quảng Liệt, đó là 1 tòa nhà nhỏ 2 tầng.


Ngô Quảng Liệt
dẫn Diệp Tưởng tới tầng thứ 2, sau đó pha cho hắn tách trà.


“Ta biết,
1 ngày nào sẽ gặp lại ngươi.”


Ở trong quá khứ ta đã làm gì sao?”


Ngô Quảng Liệt ngồi xuống
, bưng chén trà lên nhấp 1 ngụm, hồi sau mới nói:“Ta cũng không biết hết thảy chuyện này bắt đầu từ thời điểm nào, thế nhưng có thể khẳng định, nguyền rủa này lan từ quá khứ... cho tới tương lai.”


“Nếu
ta thật sự đã gặp mặt ngươi ở quá khứ, ta không có nói vì cái gì muốn ngươi xây nên trường trung học Quảng Nguyệt sao? Chỉ cần không có trường trung học này, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi!”


“Không dễ dàng như vậy . Nếu lịch sử
có thể dễ dàng thay đổi như vậy thì hết thảy chuyện này đã không phát sinh. Tất cả mọi chuyện ngay từ ban đầu đã được chú định.


“Lịch sử không phải có thể thay đổi sao?”


Ngô Quảng Liệt uống một ngụm trà,
sau đó dùng cánh tay run rẩy đặt nó lên bàn trà.


Phía sau vườn quýt này có 1 khu vực, ta đánh dấu nó thành cấm khu trên đảo không cho phép người vào. Bởi vì nếu có thứ gì đó từ 1 mặt thời gian khác tới, như vậy nó sẽ hàng lâm ở địa phương đó. Vì vậy, ta không thể để người tiến vào chỗ đó.”


Thời điểm ngươi xuất hiện trước mặt ta trong quá khứ, trường trung học Quảng Nguyệt cơ bản đã xây dựng xong. Rất nhiều chuyện đều không thể thay đổi. Thế nhưng ta biết, vấn đề chính là ở cái phòng học kia. Nếu phòng học đó không tồn tại, ta nghĩ hết thảy có thể thay đổi.”


“Thế nhưng......
sau này ta mới biết, ta quá ngây thơ rồi.”


“Ngươi biết không?”


“Ban sơ, lớp 10-6
ở tại lầu 1 .”


“Nhưng sau này, ta sửa chữa
bản vẽ thiết kế, cố ý đem nó di rời lên tầng 4.


Lúc này, Diệp Tưởng mới bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là như vậy, bằng không mà nói
lớp học của khối 10 cư nhiên lại ở tầng 4 vốn là điều không hợp lý.


“Lịch sử vẫn
dựa theo trình tự mà phát triển, chỉ là đổi 1 phòng học mà thôi.”


“Dù có thế nào, lớp 10-6
vẫn luôn là ngọn nguồn của nguyền rủa.”


“Ta căn bản
không tránh được hết thảy.”


“Cẩn thận ngẫm lại,
tuy đã từng sửa chữa qua các phòng học rất nhiều lần, thế nhưng vĩnh viễn luôn sẽ có 1 phòng học sinh ra nguyền rủa. Đến tột cùng, bắt đầu từ lúc nào, tới bao giờ mới chấm dứt?


“Sau đó ta
nghĩ đến, có lẽ ngươi sẽ còn xuất hiện lần nữa. Cho nên, ta lựa chọn trở lại đảo Trường Nguyệt. Nhưng trên thực tế, ta rất sợ có 1 ngày nào đó ta cũng chết đi, rồi sau đó ta cũng bị người ta quên đi.


“Ta thực ti bỉ...... Nhưng
cuối cùng ta vẫn có thể chờ được ngươi đến.”


Nguyền rủa này đã sớm lan tràn tới cố hương của ta.”


“Như vậy......” Diệp Tưởng hỏi tiếp:“
Ý của ngươi chẳng lẽ là......”


Tương lai không thể thay đổi được sao?”[ chưa xong còn tiếp......]