9/01/2016

Posted by Unknown |
Chương 37: Thanh âm của mình

Dù có thế nào cũng phải đi Trường Nguyệt đảo một lần.


Bất quá, trước mắt Kim Thư Đông không có cách nào
rời đi . Đừng nói cha mẹ hắn không cho phép, mà với tính cách của Kim Thư Đông, một mình tự tìm đường đi tới Trường Nguyệt đảo hiển nhiên không ăn khớp chút nào.


Thứ bảy,
việc đầu tiên Diệp Tưởng muốn làm chính là đi đến tiệm sách, tra tìm bản đồ, cùng với giới thiệu cụ thể về Trường Nguyệt đảo.


Thị trấn Đông Giang là một thành thị nhỏ thuộc tỉnh Chiết Giang, là một địa phương hư cấu. Một thành thị thuộc vùng duyên hải, mà Trường Nguyệt đảo nằm cách Đông Giang cũng không quá xa. Tiểu đảo này trước mắt vẫn nằm trong phạm vi hành chính của trấn Đông Giang, ở đấy nổi danh với nông phẩm là cam quýt, có thể nói là một hòn đảo đặc sản, những người tới Trường Nguyệt đảo du lịch đều mua không ít cam quýt về làm quà.


Hiện tại không phải
mùa du lịch, nếu muốn mua vé tàu, cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng cứ như vậy chạy tới Trường Nguyệt đảo, một mình một người triển khai điều tra, chưa nói đến có tìm được manh mối quan trọng nào không. Mà với tính cách của Kim Thư Đông hắn chỉ sợ không đủ vé chuộc cái chết để dùng.


Nhưng mặc kệ như thế nào,
đã có manh mối, vẫn phải nếm thử điều tra một phen. Người có thể đi Trường Nguyệt đảo, vỏn vẹn chỉ có hắn mà thôi. Những người khác, không ai có thể làm được.


Đi,
hay là không đi?


Theo tư liệu kịch bản, tất nhiên vẫn có tồn tại yếu điểm, thế nhưng nhân vật Kim Thư Đông này khả năng làm chuyện này hay không? Nếu chọn sai, chính là phải trả giá 1300 tấm vé chuộc cái chết, tương đương với mười ba lần hóa thân thành Thợ săn Ác Ma.


Đánh cuộc hay không?


Diệp Tưởng suy
nghĩ nhiều lần, quyết định không đi. Cơ hội mười ba lần hóa thân thành Thợ săn Ác Ma. Không biết có thể giải cứu chính mình bao nhiêu lần. Vì manh mối không rõ trước mắt này, phiêu lưu quá lớn.


Trên đường trở về, nội tâm Diệp Tưởng cảm giác nặng như chì .


Bóng ma tử vong khủng bố, lúc này hoàn toàn bao phủ trong lòng hắn.


Đối với dạ chi vương giả La Hầu mà nói, Ác Ma cũng không đáng
để sợ hãi, thế nhưng......ngay cả thời gian cũng có thể xóa bỏ, ngay cả đối thủ tồn tại như thế nào cũng không thể biết được. Đó mới chân chính khủng bố !


So với lệ quỷ mặt mũi hung tợn,
thân thể thối rữa thì ngay cả hình tượng cũng không có, để lại khắp nơi là những nguyền rủa, còn đáng sợ hơn nhiều.


Dù có thế nào, hiện tại
vẫn đang trong thời kỳ kịch bản trống rỗng, trên cơ bản cũng không xẩy ra quá nhiều chuyện, chung quy chỉ là vài giờ an toàn trên màn ảnh, nếu trong thời kỳ an toàn gặp phải chuyện không may thì có chiếu đến một ngày cũng không đủ.


Tổng hợp manh mối trước mắt. Diệp Tưởng suy xét , trừ Trường Nguyệt đảo. Còn có địa phương
nào, có thể tiếp tục tiến hành điều tra .


Trước mắt mới
chỉ xuất hiện ác mộng trở thành sự thật, Lưu lão sư chết, còn có...... cái người rơi từ trên cao kia xuống......


Ánh mắt tràn ngập oán độc căm hận đó cho dù hiện tại, Diệp Tưởng cũng không thể nào quên.


Mà lúc này,
bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.


Mộc Lam
bước tới trước của phòng học lớp 6 năm nhất.


Hắn sớm
đã có chuẩn bị . Khi tan học hôm thứ sáu, hắn cố ý để quên sách tiếng anh trong phòng, hôm nay mới giả vờ phát hiện, như vậy là có lý do quay trở lại đây lấy sách .


Đương nhiên loại
hành động này đám người Hầu Tước cũng có nghĩ đến, bất quá, suy xét theo tính cách nhân vật. Tỷ như tính cách Tôn Di Tinh cẩn thận tỉ mỉ, làm việc phi thường nghiêm cẩn, rất khó đột nhiên quên sách trong phòng học. Bất quá, phỏng chừng Nam Cung Tiểu Tăng cũng có thể làm hành động này. Đương nhiên, cái này là phỏng đoán của hắn, không bài trừ Hầu Tước sớm đã nghĩ đến chuyện này, trái lại lợi dụng hắn đến dò đường cho bọn họ. Lấy tính cách Hầu Tước rất có khả năng làm chuyện như vậy.


Bất quá...... Vô phương.


Đối
với  Mộc Lam, một mình hắn đến cũng vẫn có đầy đủ tự tin. Lấy thực lực của hắn, cho dù chết cũng không phải bây giờ, tối thiểu cũng phải khi kết thúc mới diễn ra.


Đây chính là tự tin của đại giáo chủ hắc y!


Lúc này,
tuy đang giữa trưa nhưng hiện vẫn là mùa đông, dương quang không quá rực rỡ, nhưng ít ra cũng là ban ngày. Đương nhiên Mộc Lam không phải kinh hoảng, chỉ là không muốn làm suy yếu ưu thế bên ta, nếu quỷ nhất định chỉ ra ngoài vào buổi tối, như vậy ngược lại cũng tính là một tình báo hữu dụng.


Dù sao, hắn
vẫn có biện pháp.


Hắn dùng chìa khóa dự
phòng Trần Ngũ Sinh đưa cho mở cửa ra, rồi bước vào trong. Trần Ngũ Sinh vốn muốn cùng đến, bất quá Mộc Lam cự tuyệt . Không phải hắn tự phụ, mà hắn cho rằng chiến lực của Trần Ngũ Sinh, thuộc về “Trói buộc”. Cũng là một trong những diễn viên hạng A có thực lực, bất quá đối với hắn căn bản không tính là gì. Nói đến cùng, Trần Ngũ Sinh không có tư cách, trở thành  “Chiến hữu” với Mộc Lam, hắn cũng không muốn hao phí vé chuộc cái chết cứu Trần Ngũ Sinh.


Trong phòng học, giờ phút này trống rỗng .

Mộc Lam hướng tới chỗ hắn ngồi, cúi lưng, lấy
trong gầm bàn ra quyển sách tiếng anh.


“Quá tốt, tìm
được rồi.”


Đem
cất gọn vào người, Mộc Lam tiện thể nhìn lướt qua phòng học này.


Hắn hiện tại vỏn vẹn
chỉ có một mình, có thể nói, hoàn toàn là một tình huống có thể bị giết ngay tức khắc trong phim kinh dị, nếu thật muốn giết hắn...... đây chính là thời cơ tốt nhất.


Bất quá......


Hắn cố ý mở
sách tiếng Anh nhìn nhìn, đứng trong phòng học đợi một hồi, nhưng vẫn không có sự tình gì phát sinh.

Phòng học này đã bị các diễn viên xem xét vô số lần, đủ mọi thủ đoạn, do thám không gian, cảm ứng năng lực, bao gồm năng lực nguyền rủa ký sinh loại cũng đều sử dụng qua, thế nhưng cho đến bây giờ kết quả vẫn chỉ là một phòng học bình thường ! Đương nhiên, phòng học này dù chỉ là nửa điểm bụi phấn cũng đều bị mọi người kiểm tra , tuyệt đối không có bất cứ vật nguyền rủa nào !


Cuối cùng, Mộc Lam biết, không thể tiếp tục chờ
đợi, hắn ra khỏi phòng, bước về phía cầu thang bên cạnh.


Thế nhưng thời điểm
hắn bước gần hết lầu 4, bỗng nhiên tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến. Nghe thanh âm, là có người đang đi lên.


Mộc Lam gia tốc cước bộ.


Thời điểm đi đến lu hai, hắn chạy tới cầu thang phía bên kia tòa nhà.


Hắn đã chuẩn bị tâm lý. Làm hắc y đại chủ giáo, hắn có rất nhiều thủ đoạn.


Không
qua bao lâu. Hắn lại trở lên tầng 4.


đấy. Hắn nhìn thấy cửa phòng giáo viên khép lại, chỉ kịp nhìn thấy 1 cánh tay mà thôi.

Mộc Lam đi tới.


Thời điểm đến gần, hắn bỗng nghe được một thanh âm quái dị.


Giống như tiếng gõ trống bình thường , thanh âm có vẻ nặng nề.



Hắn
bước tới trước cửa văn phòng, vặn tay nắm cửa, thế nhưng không thể nào mở ra được.


Cửa
đã bị khóa.


Thanh âm nặng nề bên trong kia vẫn vang lên liên tục .


Lúc này, Mộc Lam cảm giác
ánh nắng chiếu rọi trên người trở nên âm lãnh.


Nhưng hắn không có khả năng phá
cửa hoặc sử dụng vật nguyền rủa. Như vậy sẽ dính NG. Mà hắn làm hắc y đại chủ giáo, cảm giác cũng bị áp chế .


Bỗng nhiên hắn có chút hối hận. Có lẽ hắn nên gọi Mẫn Hà cùng đến, nàng có ánh mắt Ác Ma, có lẽ có chút tác dụng. Nàng chân chính kí chủ của Ác Ma, tuyệt đối hơn hắn ác ma chi nhãn của Diệp Tưởng.


Trong tiềm thức.. hắn đang bảo hộ cho Lý Mẫn Hà sao?


Vì cái gì? Vì cái
hắn lại nghĩ như vậy?


Hắn nghĩ
có nên thử gõ cửa không. Nhưng đây là văn phòng lão sư, hắn không có lý do gõ cửa. Hắn tới chỉ để lấy sách tiếng Anh. Hắn còn phải trở về làm bài tập, không có lý do lưu lại lâu như vậy. Lâm Viễn tuy rằng biết hút thuốc. Nhưng không phải học sinh bất lương, hơn nữa cha mẹ hắn quản thúc cũng tương đối nghiêm khắc, thuốc lá đều là hắn tự mua bên ngoài .


Trên thực tế, Mộc Lam nếu
cứ tiếp tục ở sẽ có khả năng bị NG.


Đáng tiếc, hung nhãn Seo Jun Sang đã rút về
toàn bộ , chung quy hắn không có khả năng tiếp tục tiêu hao không có ý nghĩa.


Cuối cùng,
Mộc Lam đành phải rời khỏi.


Nhưng...... thanh âm nặng nề như đang gõ trống
kia, vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.


Đi tới l
u hai, đi về phía hành lang nối với tòa nhà ất.


Thời điểm hắn chuẩn bị đi xuống bỗng nhiên, một thanh âm hắn vĩnh viễn không quên bao giờ vang lên.


“Triệu Kha Nhiên, mau, nhanh nhặt
lên!”


Nghe được thanh âm này, cho dù là Mộc Lam
cũng phải chấn động trong lòng!


Đây là thanh âm hắn quen thuộc đến
mức không thể quen thuộc hơn. Bởi vì...... Đó là......


Thanh âm của chính hắn!


Hắn vội vàng vọt
lên cầu thang, nhưng lúc này 1 vật từ trên cầu thang đột ngột rớt xuống.


Vật đó lăn lóc nằm dưới chân Mộc Lam.


Mộc Lam nhanh chóng cầm
vật đó lên !


Nhưng hắn không chú ý tới nó mà vẫn tiếp tục vọt lên !


Bất quá khi hắn chạy tới lầu 4... nơi đó vẫn chẳng có 1 ai !


“Không có khả năng, vừa rồi không phải
thanh âm của ta sao?”


Mộc Lam nói đến
đây mới nhìn xuống vật trên tay mình


Vật này là...... Cái gì?


Hắn hạ thấp người, mở cái vật kia ra, tiếp theo......


Diệp Tinh Vẫn lúc này
đang đứng ngồi không yên ở nhà.


Mộc Lam
đang ở trường học, theo lý thuyết không thể có chuyện gì, chỉ là bộ phim này quá mức quỷ dị, cho nên hắn có vài phần lo lắng.


Tinh Vẫn
nợ Mộc Lam 1 mạng, cho dù Tứ Quý chết, hắn cũng chưa từng trách cứ Mộc Lam, chung quy tình huống lúc ấy là do Tứ Quý tự lựa chọn, Mộc Lam cũng không thể ngăn trở . Cho tới nay, hắn vẫn một mực dốc lòng luyện tập, bây giờ đã có rất nhiều người kính sợ đối với hắn như thế, ngoại trừ thực lực bản thân, Mộc Lam cũng là một lý do .


Hẳn là không có việc gì
đâu...... dù chỉ có một người, nhưng hắn là Mộc Lam a !


Cuối cùng
Tinh Vẫn không kiềm chế được, gọi một cuộc điện thoại tới nhà Lâm Viễn.


Nhận điện thoại là mẫu thân Lâm Viễn.


“Uy,
ai đấy?”


“Ngươi hảo, Lâm Viễn mụ mụ, ta là Dương Hứa Thành, ta
muốn tìm Lâm Viễn. Hắn có nhà không?”


“Ân, hắn vừa trở về. Lâm Viễn, Hứa Thành
gọi tới .”


Không bao lâu, hắn liền nghe
được thanh âm của Mộc Lam.


“Uy?”


“Lâm Viễn, ngươi hảo, là như thế này, ta có một
câu tiếng Anh, muốn hỏi ngươi một chút......”


Diệp Tinh Vẫn giờ phút này
mới yên tâm. Hắn chỉ tìm cớ gọi điện xem Mộc Lam có ổn không, thành tích tiếng anh của Diệp Tinh Vẫn tương đối bình thường, khẳng định nếu có điều không hiểu gọi hỏi Lâm Viễn là rất bình thường .


“Hảo, ngươi nói
đi.”


“Ân.”


Nghe giọng điệu của Mộc Lam, dường như hắn không phát hiện ra cái gì. Bằng không, dựa vào giao tình của Dương Hứa Thành cùng Lâm Viễn, Mộc Lam hẳn sẽ kể chuyện vừa phát sinh.


Mặc kệ như thế nào......


Không có việc gì
thì tốt rồi
.[ chưa xong còn tiếp......]
Posted by Unknown |

Chương 36: Trường Nguyệt đảo

Xe buýt đến trạm dừng, nhà của Diệp Tưởng ở trong một tiểu khu.


Dùng chìa khóa mở cửa, hắn có chút mệt mỏi nằm phịch trên sô pha. Mặc kệ như thế nào, hai ngày kế tiếp không cần đi học.


Vỏn vẹn chỉ có hai ngày ngắn ngủi an toàn mà thôi.


Nên dùng biện pháp gì đi tìm hiểu tin tức đây? máy tính cũng không có, bằng không mượn của mẹ dùng một chút, nói không chừng có thể tra được cái gì.


Bởi vì tinh thần cùng thân thể đều mệt nhọc, cho nên không lâu sau hắn đã chìm vào giấc ngủ.


Đại khái chỉ mười phút sau khi hắn chìm vào mộng......


Một đôi chân trần trụi đi vào phòng.


Đó là đôi chân của 1 nữ tử.


Nữ tử cứ như vậy khẽ đi tới gần Diệp Tưởng đang nằm trên sô pha, chậm rãi cúi người, nhìn hắn. Tiện đà, vươn tay gạt vài lọn tóc trên trán Diệp Tưởng ra.


Vốn Diệp Tưởng cho dù có nằm ngủ, lưới cảm giác vẫn luôn hoạt động , thế nhưng đối với nữ tử trước mắt, dường như hắn không hề cảm ứng được chút nào.


“Vẫn là...... không ngăn cản được......”


“Không được......”


“Ta không thể để ngươi chết......”


Sau một hồi, Diệp Tưởng rốt cuộc tỉnh lại.


Sắc trời đã tối . Bởi vì là mùa đông, cho nên trời tối tương đối sớm.


Diệp Tưởng xoa xoa hai mắt, cha mẹ hắn vẫn chưa trở về.


Hắn cảm thấy có chút đói bụng, vì thế muốn tìm xem có cái gì ăn không . Nhưng khi hắn vừa đứng dậy, thì đập vào mắt hắn là 2 dòng chữ viết bằng son môi trên cái gương lớn đối diện.


Đầu tiên chính là “Bảo hộ Di Hoa”. Còn hàng thứ 2......


“Trường Nguyệt đảo” !


Trường Nguyệt đảo?


Diệp Tưởng nhất thời nhớ lại, lúc ấy ở trong WC nghe được.


Lão hiệu trưởng, sau khi từ chức, liền đến một hòn đảo nào đó làm nghề nông......


Hòn đảo kia...... Chẳng lẽ chính là Trường Nguyệt đảo?


Diệp Tưởng liều mạng tìm kiếm trong phòng, nhưng không tìm thấy bất cứ tung tích của người nào. Hắn lao ra cửa, chạy xuống dưới lầu, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng một ai.


Di Hoa...... Trường Nguyệt đảo......


Vì sao phải bảo vệ tốt cho Di Hoa? Còn có, Trường Nguyệt đảo......


Buổi tối, sau khi cha mẹ hắn trở về, trên bàn cơm, Diệp Tưởng nhìn phụ thân hỏi:“Ba ba, Trường Nguyệt đảo là nơi nào vậy?”


“Trường Nguyệt đảo chính là một đảo nhỏ nằm gần thị trấn Đông Giang. Đảo này cũng coi như là nơi cung ứng nông sản trọng yếu cho Đông Giang. Bất quá vận chuyển vẫn còn chút khó khăn, cho nên khả năng tương lai sẽ được xây cầu vượt biển.”


“Trường Nguyệt đảo...... Cùng trường học chúng ta, có quan hệ gì hay không?”


“Ân...... Có quan hệ sao? Ta không biết.”


Mụ mụ gắp cho Diệp Tưởng một miếng thịt gà, nói:“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cơm nước xong lên học bài đi, ngươi vừa mới chuyển đến, thành tích học tập không thể tụt lùi được. Lớp bổ túc cuối tuần nhất định phải chăm chỉ nghe giảng bài a.”


“Đúng vậy, ba mẹ năm đó vì không có điều kiện, không được đi học, chỉ có thể lăn lộn kiếm ăn, hiện tại mới biết, không có bằng cấp thật khổ a. Các ngươi bây giờ chỉ có việc duy nhất là chăm chỉ đọc sách, nhất định phải quý trọng kiến thức !”


Ăn xong cơm chiều, Diệp Tưởng lên phòng học bài . Đương nhiên, chỉ ngồi nhìn chứ chẳng học được chữ nào , thế nhưng vẫn phải làm. Cuối cùng hắn làm một vài môn dễ trước, cuối cùng mới đụng đến môn tiếng Anh.


Chữ đỏ trên Gương lớn đã bị hắn lau đi . Vị trí Trường Nguyệt đảo cũng đã được xác định . Nhưng làm như thế nào đi đến đó? Hiện tại không có cầu cũng không có đường hầm vượt biển, trên người hắn chỉ có một ít tiền tiêu vặt, muốn đi đến Trường Nguyệt đảo căn bản không thực hiện được. Hơn nữa hắn cũng không có biện pháp nói với những người khác. Địa chỉ và điện thoại gia đình của bọn họ hắn không biết, chỉ có thể đợi thứ hai gặp mặt.


Giờ phút này, hắn không ngừng viết 3 chữ “Trường Nguyệt đảo”xuống tờ giấy nháp tiếng anh.


Nữ tử váy trắng kia vì sao lại biết chuyện này? Nàng đến tột cùng là thần thánh phương nào?


Mà Trường Nguyệt đảo, hiển nhiên có manh mối trọng yếu liên quan đến phòng học dị độ, cũng có thể liên quan đến lão hiệu trưởng. Tất cả những điều này đều cần điều tra rõ.


Mười giờ hơn, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành hết bài tập, khép sách lại. Quay về thời gian làm học sinh cảm giác thật không thoải mái chút nào. Hắn ngồi trên giường, cầm mấy cuốn truyện tranh lên nhìn. Đối với loại otaku như Kim Thư Đông mà nói, dù trời có sụp cũng chỉ là điều thứ 2 hắn quan tâm.


Đương nhiên ngoài mặt làm như đang xem truyện tranh, nhưng trên thực tế Diệp Tưởng không đọc được chữ nào, hắn đang không ngừng suy tư. Có biện pháp nào có thể kiếm cho Kim Thư Đông một hiệp trợ đây? Nhưng, nếu tất cả ký ức của mọi người đều không thể giữ lại, có làm gì cũng đều vô dụng. Nếu là như vậy, Kim Thư Đông chỉ có thể một mình độc lập thừa nhận hết thảy khủng bố. Đối với Diệp Tưởng trước mắt, thủ đoạn của thợ săn Ác Ma, vô luận là Ác Ma chi thủ, huyết tinh xiềng xích hay là Dạ Huyết, đều phải tận lực tiết kiệm sử dụng, tận lực không được lãng phí vé chuộc cái chết.


Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu......


Cùng lúc đó, tại nhà huynh muội Tôn gia.


Gia cảnh huynh muội Tôn gia xem như không phải hạng nghèo khó . Năm 1997 lạm phát còn chưa nghiêm trọng như bây giờ, có mấy chục vạn gởi ngân hàng cũng coi như người giầu có . Mà phụ thân Tôn Di Tinh làm kinh doanh hộ cá thể , sau khi cải cách, cuộc sống của mọi người không phải còn dựa vào phân phối nữa, mà có thể tự do làm ăn buôn bán .


“Lần dự thi này ngươi nhất định phải
giành giải nhất a, Di Tinh.” mẫu thân Tôn Di Tinh cười nói:“Nếu khả năng , cứ tận lực lấy 100 điểm đi.”


“Mụ
mụ, đừng bất công với ca như vậy,” Vũ Sóc cười nói:“con có lẽ cũng có thể giành giải nhất mà.”


Cái này là nhất trường chứ không phải nhất lớp a, mặc dù mới chỉ là năm nhất, nhưng Đối với huynh muội Tôn gia cũng rất có ý nghĩa.


“Đừng quá kiêu ngạo , hiện tại
đã vào đầu học kỳ hai rồi.” Phụ thân nghiêm nghị hơn:“ Huynh muội Các ngươi phải đốc thúc cùng nhau học hành.”


“Biết
rồi, ba.”


“Ngươi cũng cổ vũ hài tử
một chút chứ. Đúng rồi, cuối tháng là họp phụ huynh phải không?”


“Đúng vậy. Đến thời điểm
sẽ phát thông báo.”


“Trường học
ngược lại cũng có chút tận trách ah. Ân, lúc đó tiện thể gặp mặt mẹ của Chu Đào chút, lần trước không gặp được nàng. Mà thành tích học tập của Chu Đào cũng rất không tệ , ta còn nghĩ sẽ cùng nàng nói chuyện 1 chút việc an bài lũ trẻ học tập nữa chứ...


“Ngươi không cần nói nhiều, có một số việc đừng nhiều lời
làm gì, chung quy mọi người đều là đối thủ cạnh tranh hết.”


“Biết
rồi, là ta nói nhiều !”


Sau khi cơm nước xong, Di Hoa giúp
mẹ rọn rửa bát đĩa, nhưng bị mẫu thân ngăn lại:“Ngươi nhanh đi học bài đi, bát để ta rửa.”


“Không có việc gì ,
mẹ, gần một tuần không ở nhà, lúc trở về cũng nên giúp mẹ chút việc nhà .”


“Loại chuyện này không cần ngươi làm, ngươi chỉ cần hảo hảo
đạt thành tích cao là được. Những công việc khác không cần động tay, sau ba năm nữa thi đại học, ngươi cùng ca ca có thể đậu một trường đại học uy tín, nhiệm vụ mới coi như hoàn thành.”


Vũ Sóc không thể không cảm
thán quan niệm phải đạt thành tích cao của hầu hết những vị trưởng bối, đây cũng xem như là một loại hiếu đạo. Nhưng con cái sống trong cuộc sống gò bó như vậy, tương lai làm sao có thể quan tâm thấu hiểu người khác? Thi thố cũng chỉ là một giai đoạn trong cuộc đời mà thôi, học làm người mới là trọng yếu. Đáng tiếc phần lớn cha mẹ tại Trung Quốc không hiểu điều này. Ngẫm lại Vũ Sóc cũng cảm thấy có chút may mắn, cha mẹ nàng từ sớm đã dậy nàng cách làm người từ khi còn là một học sinh, thành tích tuyệt không phải tiêu chuẩn duy nhất đánh giá 1 con người .


Trở lại phòng, nàng cùng Hầu Tước
học chung trên một chiếc bàn.


Đem sách giáo khoa ra, nàng mở đèn bàn, đầu tiên là
môn toán học, bắt đầu nghiên cứu đề bài......


Trong quá trình này, nàng
vẫn cùng Hầu Tước dùng tin tức kịch bản trò chuyện.


“Hai ngày
nay ta lo sẽ phát sinh chuyện, có lẽ một vài diễn viên sẽ gặp phải chuyện không may.”


Cũng không có biện pháp. Chúng ta không thể trong thời gian nửa năm lúc nào cũng bảo hộ bọn họ được.”


Hầu Tước nói cũng có đạo lý. Trước mắt, chỉ có thể cầu nguyện trong khoảng thời gian này đừng xảy ra chuyện.


Đối
ngược với Diệp Tưởng, Vũ Sóc diễn nhân vật hoàn toàn không biết đến các hiện tượng linh dị đang phát sinh, lực ảnh hưởng của huyết thủ ấn cơ hồ đã không còn tồn tại , trước mắt vẫn chưa lý do sử dụng vật nguyền rủa. Nàng suốt ngày phải ôn tập, chuẩn bị vì cuộc thi sắp tới.

Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv(.)com
Kết quả hai người
học bài đến hơn mười một giờ mới ngủ. Vũ Sóc sau khi trở lại phòng mình, ngáp dài một cái, liền hạ người nằm lên giường.


Thời gian trôi qua , Vũ Sóc
lâm vào trầm miên.


Đêm khuya 0h, một thân ảnh
mặc bạch y, chậm rãi hướng Vũ Sóc đang ngủ say đi tới.


Nàng cúi xuống ghé
sát mặt vào gương mặt Vũ Sóc.


Trong bóng đêm,
khuôn mặt nàng căn bản không thấy rõ lắm.


Nàng
đem tấm chăn kéo lên cao, đắp lại ngay ngắn cho Vũ Sóc......


Nhưng
đúng lúc này, một bàn tay chợt túm chặt lấy cổ nàng. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy hô hấp như đình trệ .


“Ngươi là ai?”


Bàn tay đó đeo 1 cái bao tay màu đen. Mà chủ nhân của chiếc bao tay này...... Không phải Hầu Tước thì còn có thể là ai?


“Ta hỏi lại một lần
nữa. Ngươi là ai?”


Nữ tử chậm rãi quay đầu nhìn Hầu Tước.


Nhưng
chớp mắt đó, Hầu Tước cảm giác tay mình như bắt vào không trung!


Bạch y nữ tử
kia, cứ thế tan biến trước mắt hắn!


Dưới tình huống đeo đôi bao tay này, mà vẫn để nàng biến mất trước mặt mình!

Hầu Tước lập tức
lay tỉnh Vũ Sóc.


“Di Hoa, Di Hoa !”


Vũ Sóc tỉnh lại, nghe Hầu Tước kể rõ
chuyện vừa trải qua, phi thường khiếp sợ.


Tại sao Hầu Tước cũng không bắt được nàng ta? Hơn nữa, nàng ta tại sao lại xuất hiện trước mặt nàng cùng Hầu Tước?


Nàng
ta là người hay quỷ, đều không thể xác định ! Thế nhưng vì sao lại xuất hiện bên người Vũ Sóc?


Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa...... xuất phát từ nguyên nhân
gì, mà chỉ xuất hiện trước mặt 2 người họ?


Bất quá, cũng không phải không thu hoạch được gì.


Hầu Tước bỏ bao tay
ra, cất vào trong vòng tay xương người. Chỉ cần cái bao tay còn, lần xuất hiện tiếp theo của nàng hắn có thể thông qua điều này túm được nàng !


Trong bóng đêm
, trên hành lang tại trung học Quảng Nguyệt, , một bóng trắng khẽ hiện ra .


Nàng chậm rãi dựa
vào vách tường, thở hồng hộc, nặng nhọc dọc theo cầu thang đi lên trên.


Khi lên được gần đến tầng 4, thân thể của nàng từ từ chuyển thành trạng thái bán trong suốt, rồi từ từ tiêu biến.......


Nàng......


Đến tột cùng là ai?