8/06/2016

Posted by Unknown |


Thị trấn Vĩnh viễn yêu dị.


 Yêu nguyệt khô lâu cực lớn bao trùm lấy toàn bộ thị trấn nhỏ, mà mặt đất không ngừng vỡ ra, trồi lên những gương mặt nhân loại hư thối. Mỗi một tòa nhà, đều rậm rạp chằng chịt thi cốt cùng U Linh.


Địa ngục, cảnh tượng cũng chỉ tới như vậy.


Tại trung ương ngã tư đường, Ngân Vũ đối mặt với những tên hề từ bốn phương tám hướng!


Trốn, căn bản không có khả năng , vô luận là hướng nào, mình cũng không thể thoát...


Đây là mộng, là giấc mộng của chính mình! Ngân Vũ không ngừng nhắc bản thân, sau đó tưởng tượng một  con đường trong đó căn bản không có thằng hề nào tồn tại.


Thế nhưng bất luận nghĩ như thế nào, những tên hề kia như trước vẫn không ngừng tới gần!


Yêu nguyệt không ngừng phát ra hào quang cổ quái, khắp nơi chung quanh bị chiếu rọi lại càng thêm quái dị. Mà Ngân Vũ bắt đầu sợ hãi.


Làm sao bây giờ?


Nên làm cái gì bây giờ?


Ma lực chi phối giấc mơ tựa hồ như tăng lên rất nhiều!


Cùng một thời gian, tại thế giới hiện thực.


Mưa như trước không ngừng trút xuống, mà trên đường cao tốc, Ngân Dạ rốt cục gặp được Lương băng.


Trên đường lớn giờ phút này hầu như không có cái xe nào, chỉ có hai chiếc xe trơ trọi đứng đối nhau, Ngân Dạ cầm dù xuống xe, đi về hướng xe Lương băng.


Lương băng mở cửa xe, nói: "Kha tiên sinh, Trương tinh hiện tại đang hôn mê, muội muội của ngươi bị thương ở đầu giống như những gì ta đã nói trong điện thoại, nàng bây giờ đang ở trong thế giới ác mộng, nếu nàng trong ác mộng bị giết chết, như vậy tại thế giới hiện thực cũng sẽ chết đi!"


Ngân Dạ mở cửa xe, đỡ Ngân Vũ ra, đối (với) Lương băng nói: "Ta biết rồi, Lương tiên sinh ngươi đi trước đi. Ta cùng Ngân Vũ sẽ đi đường khác về nhà trọ!"


Vô luận là Quỷ hồn trong mộng cảnh hay là cái gì, chỉ cần có thể đưa Ngân vũ trở về trong căn hộ, tánh mạng của nàng sẽ được bảo đảm!


Lương băng sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói thêm cái gì, trở lại xe tiếp tục lên đường.


Đưa Ngân Vũ vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho nàng, Ngân Dạ nhìn vết thương trên trán của  Ngân Vũ, nội tâm kịch liệt đau nhức. Sau đó hắn thắt dây an toàn khởi động động cơ.


Thời điểm tên hề đi đến trước mặt Ngân Vũ, bỗng nhiên ở phía sau hắn chạy ra một người, kết quả va mạnh vào người tên hề!


Đó chính là Trương tinh!


Vì trốn tránh thằng hề đuổi giết mà không ngừng chạy, kết quả lúc hắn đang nhìn đằng sau không chú ý tới phía trước, lại rõ ràng va vào người tên hề!


Cơ hội tốt!


Ngân Vũ không hề do dự, lập tức cất bước về một phương hướng mà chạy vội đi !


Về phần Trương tinh? Hắn không tin đó là một giấc mộng, sống chết  không muốn tỉnh lại, mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tình huống trước mắt, không có khả năng cứu hắn.


Ngân Vũ tuy thiện lương, nhưng không phải loại người cổ hủ. Tự hỏi, không thể làm được như Đường Lan Huyễn, tinh thần vì người quên mình.


Trong mộng cảnh, Ngân Vũ phát hiện thể lực của nàng không sai biệt lắm với lúc đầu, tuy chạy một đoạn đường rất dài, nhưng thể lực cũng không tiêu hao bao nhiêu.


Nhưng càng chạy, con đường phía trước càng  hẹp, mà Ngân Vũ cũng nghe thấy, sau lưng tiếng bước chân truy đuổi dồn dập! Cùng với, một mùi huyết tinh nồng nặc!


Bỗng nhiên, trên mặt đất xẹt qua một cái bóng, một vật hình tròn lăn lôc lốc trên đường!


Đó là, đầu của Trương tinh!


Trong xe của Lương băng tóe lên đại lượng máu tươi, hắn sợ tới mức vội vàng phanh lại, nhìn lại, nhìn Trương tinh ngồi phía sau đã là đầu một nơi thân một nẻo!


Tức khắc hắn cảm giác một trận hoảng sợ, may mắn hắn sớm tỉnh lại, nếu không ——


Cái thằng hề này, làm hắn nhớ tới bộ phim kinh dị nổi tiếng mãnh quỷ nhai trong đó hình tượng khủng bố nhất là Phất Thụy địch! Phất Thụy địch có thể kéo con người vào trong ác mộng để cho những quỷ quái khủng bố giết chết.


Phương pháp duy nhất chống lại Phất thụy địch, chính là không được ngủ gật. Cái này có nói cũng tương đương với không nói! Con người dưới tình huống không ngủ sao có thể sinh tồn.


Cùng lúc đó, bên trong ác mộng khủng bố, Ngân Vũ chạy trốn tới trước mặt một ngôi nhà lầu.


Cái ngôi nhà tan hoang kia ước nhừng cao 10 tầng, tại đây cũng là cuối ngã tư đường, ngoại trừ đi vào không có biện pháp khác. Sau lưng tiếng bước chân truy đuổi không ngừng tới gần!


Ngân Vũ cắn răng, xông vào cái nhà lầu kia!


Tình cảnh bên trong nhà cũng giống như ở bên ngoài. Trên vách tường không ngừng lồi ra những gương mặt người, trên mặt đất mùi hôi thối cực kỳ nồng đậm, sàn nhà cùng cầu thang đều không ngừng rạn nứt, rỉ ra rất nhiều máu tươi.


Không cách nào từ trong ác mộng tỉnh lại, kết quả chính mình cùng  Triệu ngọc san, chương tam đồng dạng!


Mà hôm nay chỉ có thể không ngừng trốn, kỳ vọng có thể chèo chống đến khi trở về nhà trọ!


Không có biện pháp khác !


Càng lên cao mùi tanh hôi cũng càng ngày càng đậm. Mà tiếng bước chân truy đuổi phía dưới càng ngày càng gần, hơn nữa lại càng thêm dồn dập.


Mưa rơi càng lúc càng lớn, Kha Ngân dạ giờ phút này lòng nóng như lửa đốt. Hắn đã nghe Lương băng nói về sự tình của giấc mơ. Trước mắt Ngân vũ trong mộng cảnh, đang bị thằng hề kia đuổi giết ?


Không ngừng đạp chân ga, tốc độ tăng vọt, hắn liều mạng hết thảy... Vô luận như thế nào cũng muốn mang Ngân Vũ về kịp trong nhà trọ!


Đáng tiếc, Ngân Dạ dùng cách nào cũng không thể kêu gọi Ngân Vũ tỉnh dậy, đoán chừng não bị va đập mạnh, hiện thời không cách nào tỉnh lại. Chỉ sợ trở về nhà trọ, là phương pháp duy nhất.


Ngân Vũ rốt cục chạy tới tầng cao nhất.


Nàng dọc theo hành lang không ngừng chạy, mà tại hành lang có rất nhiều nhánh nhỏ, tùy cơ hội cho nàng tiến vào trốn tránh, mà lúc này... âm thanh truy đuổi sau lưng đã truyền tới.


Cái thằng hề kia thật đúng là đuổi theo không bỏ!


Ngân Vũ bắt đầu cân nhắc, khả năng vật lộn cùng với hắn.


Nhà trọ căn cứ vào độ khó của huyết tự sẽ hạn chế hành động của quỷ hồn. Nhưng trong cái mộng cảnh này, thằng hề đến tột cùng có sức mạnh như thế nào đây? Lại nói, thằng hề cũng chỉ là kết quả của trí tưởng tượng chính mình, khả năng ý thức của mình sẽ có đại ảnh hướng tới hành động của tên hề kia.


Vọt tới trên một hành lang, sau cùng có một căn phòng, Ngân Vũ nhanh lẹ tiến vào.


Gian phòng này, ngược lại rất rộng rãi, nhưng là đồ dùng trong nhà cực ít, chính giữa có một cái giường lớn.


Thời gian trong mộng cùng hiện tại là hoàn toàn bất đồng. Sự thật thời gian trong mộng trôi qua nhanh hơn nhiều lắm. Thời điểm Ngân Vũ tiến vào phòng, Ngân Dạ đã lái xe vào nội thành K.


Bởi vì trời mưa, giao thông phi thường hỗn loạn, Ngân Dạ lòng nóng như lửa đốt. Nhưng cơn mưa chết tiệt này thủy chung vẫn không ngừng.


Dựa theo tốc độ này, quỷ mới biết lúc nào có thể về tới nhà trọ !


Hắn lo lắng không thôi, cắn răng, quyết định bỏ xe! Cõng Ngân vũ đang  hôn mê, mở cửa xe, chạy hướng trạm xe lửa!


Lúc trước, mọi người nghiên cứu giao thông quanh cư xá không biết bao lâu, tổng kết nên rất nhiều những lộ tuyến ngắn hơn, nhưng giao thông hỗn loạn là một vấn đề, tại năm trước mới xây dựng nên một điểm dừng tàu điện ngầm gần đó mới giải quyết được.


Kha Ngân dạ không ngừng đẩy người đi đường, không bận tâm tiếng la mắng của bọn hắn, sau khi tiến vào cầu thang dẫn xuống dưới! Hắn cơ hồ là nhảy bốn bậc làm một!


Thời điểm tiến vào tàu điện ngầm, Ngân Dạ rõ ràng cảm giác được Ngân Vũ sau lưng đang không ngừng run rẩy.


Nhất định trong mộng gặp phải cái gì a?


"Ngân Vũ, đừng sợ, đừng sợ. Đợi trở lại nhà trọ, đợi về tới nhà trọ, sẽ không còn chuyện  gì nữa !"


Ngân Vũ giờ phút này nghe được, tiếng một cánh cửa bị đá văng ra, nặng nề rớt trên mặt đất. Tiếng bước chân trùng trùng điệp điệp không ngừng di động trên hành lang đang phá cửa từng phòng không ngừng tìm kiếm, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nơi này.


Ngân Vũ cảm thấy càng ngày càng sợ hãi.


Ngân Dạ trên tàu điện ngầm gặp được người hảo tâm nhường cho hắn chỗ ngồi, vì vậy hắn đặt Ngân Vũ ngồi xuống, nói bên tai nàng: "Yên tâm đi, Ngân Vũ, không có việc gì , ngươi nhất định sẽ tỉnh lại."


"Tiểu hỏa tử, cô nương này không sao chứ?" Một lão già râu bạc ngồi bên cạnh hỏi: "Ta xem bị thương không nhẹ ah."


"Không có gì đáng ngại, " Ngân Dạ miễn cưỡng cười cười, tiếp tục nhìn Ngân Vũ, nói chuyện bên tai nàng, hi vọng giảm bớt cơn ác mộng của nàng. Nhưng có bao nhiêu hiệu quả, Ngân Dạ cũng không dám cam đoan.


Tàu điện ngầm đến nơi, hắn lập tức cõng Ngân Vũ, lao ra khỏi tàu điện ngầm xông thẳng về phía trước, lúc sắp ra khỏi, bởi vì đi đường có chút dồn dập, còn ngã một phát, thiếu chút nữa tấm vé trên tay bị rách.


Hắn lập tức lại đứng lên, tiếp tục cõng Ngân Vũ, không ngừng chạy hướng lên.


Lao ra khỏi cửa trạm xe lửa, giờ phút này khoảng cách tới chỗ cư xá nhà trọ chỉ còn tầm ba bốn đầu phố, hắn không ngừng tăng tốc độ. Bởi vì mưa to, trên lưng cõng Ngân Vũ cũng không có biện pháp mở dù, trên người đã sớm ướt đẫm. Mặt đất lại phi thường trơn trượt, hắn lại chạy nhanh như vậy, cho nên bị ngã khá nhiều lần.


Thời điểm này, hắn cảm giác rất rõ ràng, Ngân Vũ run rẩy càng thêm kịch liệt.


"Ngân Vũ, ngươi chờ một lát." Ngân Dạ lại một lần nữa tiếp tục đứng lên, cõng Ngân Vũ xuyên qua một đầu phố.


Thằng hề rốt cục đi tới gian phòng bên cạnh.


Cánh cửa bị đá văng ra nặng nề làm Ngân Vũ sợ tới mức hồn phi phách tán. Giờ phút này nàng đang cuộn mình bên dưới cái gường lớn.


"Chớ vào ... Chớ có vào..."


Ngân Vũ giờ phút này nghĩ tất cả biện pháp dùng móng tay tổn thương chính mình nhìn xem có thể tỉnh lại hay không, hoặc là va vào mặt đất, nhưng mọi thứ đều thất bại.


Sau đó...


Tiếng bước chân, đi tới trước cửa phòng này!


Ngân Dạ rốt cục đi tới cửa của tiểu khu!


Trong nháy mắt hắn xông vào, vừa hay nhìn thấy xe của Lương băng đứng trong khu cư xá. Bất quá hắn cũng không có thời gian quản, không ngừng tăng thêm tốc độ chạy nước rút.


Mưa, mồ hôi, bùn nhão đều hỗn tạp trên thân thể, không ngừng chạy làm hắn tiêu hao thể lực cực lớn, nhưng Ngân Dạ vẫn không dám chậm lại tốc độ, đã tính cảm giác lục phủ ngũ tạng xóc nảy như muốn rời khỏi cơ thể, hắn vẫn như trước không ngừng tiến tới!


Thời điểm hắn xông vào hẻm nhỏ, trong mộng cảnh thằng hề cũng tiến vào trong phòng!


Ngân Vũ nằm dưới giường, không ngừng lạnh run, trong hiện thực Ngân Dạ tất cả đều cảm nhận được.


Cái giường kia bên trong phòng tối rất dễ làm người khác chú ý. Ngân Vũ rõ ràng chứng kiến, cái đôi giày màu đen, từng bước từng bước hướng phía chính mình đi tới.


Không... Không muốn...


"Đã đến!"


Sau khi tiến vào ngõ cụt kia, Ngân Dạ lại một lần nữa chạy nước rút hướng về phía nhà trọ !


30m... 20m... Mười lăm mét... 10m...


Nhưng mà khoảng cách giữa tên hề so với Ngân dạ còn muốn ngắn hơn nhiều! Trong mộng cảnh hết thảy tiến triển càng thêm nhanh chóng!


Một mũi dao bén nhọn đâm xuyên qua giường, hung hăng đâm lên bờ vai của Ngân Vũ! Lúc này trong hiện thực vai của Ngân vũ cũng tràn ra rất nhiều máu!


Khoảng cách tới nhà trọ còn không đến 10m, thằng hề đem cả cái giường lật tung lên!


Mộng, cùng sự thật, thời gian chảy hoàn toàn bất đồng.


Thời gian chạy xong 10m, đã đủ để thằng hề giết chết Ngân Vũ rồi!


"Không!"


Chứng kiến Ngân Vũ phun ra máu, toàn thân Ngân Dạ cũng cảm giác cứng ngắc lại.


con dao găm bén nhọn, lập tức hướng tới cái cổ Ngân Vũ, chỉ cần qua một giây, đầu của nàng, sẽ bay lên trần nhà.


Trong nháy mắt này nàng cơ hồ cho rằng mình đã chết chắc rồi.


Nhưng vào lúc này, dao găm lại không có đâm tới.


Mở to mắt nhìn , Ngân Vũ tức khắc kinh hỉ vạn phần.  Một  thân hình kiện tráng, nam tử khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, bắt được tay cầm dao của thằng hề.


"A... A thận."


Nam tử kia, là A thận!


Lập tức, A thận nổi giận gầm lên một tiếng, túm lấy thân thể của thằng hề chạy ra khỏi gian phòng.


A thận.


Đúng vậy, A thận sớm đã chết, nhưng nơi này là trong mộng của mình.


Cũng trong nháy mắt này, Ngân Dạ cõng Ngân Vũ, xông vào đại môn nhà trọ!


Lập tức những tràng cảnh trước mắt Ngân Vũ biến mất vô tung vô ảnh, , ý thức không ngừng rõ ràng. Trong hiện thực, những vết thương trên người nàng không ngừng khép lại, giống như chưa bao giờ bị thương qua.


Ngân Vũ, chậm rãi mở mắt.


Ác mộng, cuối cùng kết thúc.


Posted by Unknown |


Kha Ngân vũ phát hiện, cái trấn nhỏ này biến hóa lại tiến thêm một bước. Những bộ phận nhô lên trên mặt đất càng lúc càng giống khối thịt, hơn nữa...


Nàng cảm giác được, thân ảnh tên hề kia, khoảng cách tới nàng ngày càng gần!


Thằng hề, có liên quan tới sinh lộ của huyết tự hay không?


Kha Ngân vũ không thể xác định, nhưng cũng không bài trừ khả năng này.


Nói tới thằng hề ..., làm cho người ta nghĩ đến trêu chọc buồn cười, xiếc thú v ..v ..., đương nhiên, cũng có một loại thuyết pháp, chính là châm chọc kinh miệt đối với con người.


Châm chọc? Khinh miệt?


Chẳng lẽ sinh lộ, là đối (với) cái tên hề kia mỉa mai cùng cười nhạo?


Nhưng như thế nào nếm thử? Cười nhạo thằng hề kia, ai dám làm như vậy? Huống chi sinh lộ thật sự sẽ đơn giản như vậy sao?


Hay là ngôn ngữ? Thằng hề tiếng anh là "clown", có hàm nghĩa sâu sắc gì sao?


Còn có, cái tên ‘ Vĩnh viễn trấn’ này.


"Lương băng, Trương tinh, " Kha Ngân vũ quay đầu lại hỏi: " 'Vĩnh viễn' hai chữ, các ngươi ấn tượng đầu tiên là cái gì?"


"Vĩnh viễn..." Lương băng nghiêng đầu một hồi, nói: "Thẳng đến vĩnh viễn? Vĩnh viễn? Nghe thực dọa người, trong hoàn cảnh này nghe được cái từ 'Vĩnh viễn' này..."


"Vĩnh viễn... Là ý tứ gì?" Trương tinh lại bổ sung cái nhìn của hắn: "Có thể nói cách khác như chính xác, vĩnh viễn, vĩnh hằng ? dường như cũng rất cổ quái."


“trong tiếng anh mà nói..., thẳng, trực tiếp, thẳng tắp, straight; vĩnh viễn là forever. Chữ cái đầu là.. s... f... ."


Ân?


sf?


Dường như trên internet, sf có ý tứ là "Sofa". Bất quá, đại khái không có liên quan?


Cũng có thể là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng (science fiction). Khoa học viễn tưởng? Hoàn toàn chính xác rất "Huyễn", nhưng là "Khoa" lại tìm không thấy.


Thằng hề "clown" cũng có bất luận hàm nghĩa gì.


Trong lúc nhất thời, lâm vào cục diện bế tắc.


Bỗng nhiên, trên đường phố hắc ám phía trước xuất hiện một thân ảnh.


Lúc ban đầu ba người cũng hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ nhưng lại thì ra là Chương tam.


Nhưng kỳ quái, chương tam lại không mặc áo, tư thế đi bộ cũng rất cổ quái.


"Các ngươi, các ngươi nhìn giúp ta sau lưng? Cảm giác, thật cổ quái?"


Thời điểm cách mọi người tầm năm mét Chương tam liền dừng lại, sau đó, hắn bỗng nhiên quay người để lộ ra phần lưng.


Tức khắc, ba người đều mở to hai mắt  mà nhìn!


Làm cho người ta sợ hãi chính là sau lưng Chương tam vô số gương mặt lúc nhúc, bao trùm dày đặc, có chừng hai ba mươi cái!


Mà kinh khủng hơn còn ở phía sau.


Những gương mặt kia không ngừng bành trướng, giống như một quả bong bóng bị bơm căng, bỗng nhiên chúng rống lên thảm thiết rồi toàn bộ đều bạo liệt.


Huyết nhục vỡ tan lan tràn trong không trung, một gương mặt cổ quái lộ ra!


Đúng là gương mặt thằng hề âm hồn bất tán, lại lần nữa hiện trước mặt bọn hắn!


Chương tam giờ phút này đã biến thành một đống huyết nhục vỡ vụn.


Gương mặt trắng bệch, đôi môi đỏ chót, một thân quần áo sặc sỡ, đi một đôi giày lớn màu đen, trên người dính đầy vết máu.


Dưới ánh trăng yêu dị, thằng hề đung đưa đầu, lộ ra chút buồn cười. Nhưng, giờ phút này trong mắt ba người Ngân Vũ chính là bắt đầu một màn khủng bố!


Lập tức trong đầu ba người chỉ có một chữ.


Trốn!


Người phản ứng đầu tiên chính là Trương tinh, trong nháy mắt nhìn thấy tên hề kia hắn liền quay người chạy như điên, mà Lương băng sau khi sửng sốt một chút cũng liền đào tẩu.


Ngân Vũ phản ứng cũng không chậm, xuyên qua nguyệt quang nhìn thấy rõ diện mục thằng hề liền lập tức xoay người bỏ trốn.


Giây khắc chạy trốn, nàng đã nhớ rõ toàn bộ đặc điểm của tên hề.


Tuy không biết trong đó có sinh lộ ẩn dấu hay không, nhưng tổng quan phải thử một chút.


V ..v ....


Thật kỳ quái.


Ngân Vũ bỗng nhiên cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái.


Trong nội tâm nàng dần dần xuất hiện một cái suy đoán. Tuy không biết suy đoán này có chính xác hay không, nhưng đáng giá thử một lần!


Vì cái gì chúng ta chỉ là bị động sợ hãi sự tồn tại của nhà trọ?


Vì cái gì phải đối mặt với mười lần huyết tự không được lùi bước, hơn nữa khi tử vong ập tới, tại sao lại tràn ngập cảm giác vô lực? Tại sao theo số lần huyết tự chỉ thị tăng lên, hộ gia đình sống sót càng ngày càng ít?


Bởi vì sợ hãi.


Sợ hãi chính là nguyền rủa lớn nhất của trà trọ.


Kha Ngân vũ đã sớm hiểu rõ nhà trọ dùng một cái gông xiềng để khống chế nội tâm mỗi người, cái gông xiềng kia, so bất luận Quỷ hồn hay Ma Vương các loại, đều muốn đáng sợ hơn.


Bị tước đoạt tự do, không có lựa chọn lui lại, phảng phất như một cái xác không hồn bị thao túng, loại ý chí này sinh ra ngay từ lúc ban đầu làm các hộ gia đình lâm vào một cái lồng giam tâm lý trung.


Chúng ta bị ép để chấp hành huyết tự này.


Mà chấp hành huyết tự này chúng ta nhất định sẽ chết.


Cái ý nghĩ này sinh ra từ lúc khởi đầu đã tước đoạt đi ý chí mưu sinh của nhân loại,  Quỷ hồn cùng những hiện tượng khủng bố liên tục làm tan rã sự tin tưởng của con người.


Nhưng sự thật là đâu?


Quỷ hồn kỳ thật cũng không phải tích cực cướp đi tánh mạng con người. Phân tích từ nhiều lần huyết tự chỉ thị sẽ phát hiện, nhà trọ ngược lại rất tích cực dùng các loại phương thức cảnh cáo cùng ám chỉ cho các hộ gia đình, Quỷ hồn xuất hiện là có thời gian chờ đợi thậm chí là bên bờ vực sinh tử.


Thế nhưng có rất ít người đối mặt điểm này, so với nhắc nhở về sinh lộ của nhà trọ, bọn hắn càng chứng kiến nhiều hơn nữa, là tử vong cùng khủng bố không thể nào nghịch chuyển của huyết tự.


Con người không có cách nào chiến thắng Quỷ hồn , vô luận dùng biện pháp gì cũng không thể nào giết chết. Phảng phất như sự tồn tại của duy tâm, năng lực của con người không cách nào chống lại, cuối cùng đã bị nhà trọ gieo vào sợ hãi rồi bị gông xiềng trói buộc.


Giết chết những hộ gia đình thường thường chính là bản thân họ, mà không phải nhà trọ.


Nếu như có thể tỉnh táo phân tích, thấy rõ sinh lộ, chưa hẳn sẽ không chết.


Đáng tiếc chính là minh bạch điểm này , cũng chỉ có Hạ Uyên, Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ cùng một số ít hộ gia đình mà thôi.


Ngân Vũ cùng ca ca của nàng Ngân Dạ đã bắt đầu nghiên cứu nhà trọ từ rất sớm, hơn nữa phát hiện, huyết tự chỉ thị, tất cả khủng bố rất nhiều điều là chính những hộ gia đình tự gây ra.


Năng lực tri phối không gì không được của nhà trọ, đã tạo ra sự sợ hãi mù quáng cho những hộ gia đình đối (với) huyết tự.


"Đại đa số huyết tự chỉ thị bề ngoài nhìn thấy rất khó khăn, nhưng bất quá chỉ là trình độ quỷ dị cùng khả năng chạy trốn cao hơn mà thôi, nhưng không ảnh hưởng tới lời giải của sinh lộ." Ngân Dạ chỉ vào tất cả chỉ thị xuất hiện trên màn hình máy tính, nói: "Hơn nữa Quỷ hồn rõ ràng không tích cực công kích nhân loại, mỗi lần xuất hiện khoảng cách đều rất dài. Thậm chí có những khoảng thời gian chờ đợi có thể nhẹ nhàng giết chết người chấp hành chỉ thị, nhưng hết lần này tới lần khác đều lựa chọn khoảng thời gian chạy về nhà trọ mới tấn công dồn dập. Nhà trọ rất rõ ràng đã cung cấp thời gian để các hộ gia đình tìm ra sinh lộ."


"Bất quá có chút không hiểu, mục đích của nhà trọ là gì?" Ngân Vũ nói: "Một phương diện bắt buộc hộ gia đình đối mặt với Quỷ hồn, một phương diện lại để cho bọn hắn tự nghiên cứu tìm ra sinh lộ."


"Xác thực không hiểu, giống như là trò chơi sinh tồn, bất quá, đa số hộ gia đình bởi vì sợ hãi mà không thể tỉnh táo phân tích ra sinh lộ, có thời gian chờ đợi để phân tích, nhưng lại không có đảm lượng nếm thử. Mặc dù nhiều sinh lộ rất khó để tìm ra, nhưng càng phân tích, thực hành sẽ thấy độ khó cũng không phải cao. Cho nên, trên lý luận, hoàn thành mười lần huyết tự cũng không phải là sự tình không thể chạm tới."


Sau khi phân tích sẽ dần phát hiện...


Dưới tình huống không có nhắc nhở sinh lộ, quỷ hồn hoàn toàn không hề xuất hiện, giết chết hộ gia đình. Chỉ có tại thời điểm nhắc nhở sinh lộ, mới có thể triển khai giết chóc.


U Thủy thôn: Lý Ẩn lúc ban đầu chứng kiến trong thùng nước của A Tú xuất hiện mặt nữ quỷ, chính là nhắc nhở nữ quỷ ở bên người A Tú. Đây là nhắc nhở sinh lộ: "Không nên tiếp cận A Tú".


Quỷ ốc: nhắc nhở Quỷ hồn ẩn thân ở trong phòng, tìm ra hóa thân sẽ có khả năng ly khai, ám chỉ "Một khi tìm ra hóa thân của Quỷ hồn, cho dù có thể ly khai quỷ ốc cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh" .


Chơi trốn tìm: trên ký tự huyết tự có nhắc nhở.


Không được thề: sinh lộ còn không rõ ràng lắm.


Ngân Nguyệt đảo: lúc ban đầu nữ quỷ đứng chắn cửa ra vào nhà vệ sinh, tức là nhắc nhở sinh lộ "Quỷ hồn là vô hình ", sau đó dùng rất nhiều phương thức mờ mịt để ám chỉ điều này. Rất rõ ràng nữ quỷ giết người mỗi một phương thức đều rất mờ ảo, nếu thật muốn giết sạch bọn hắn, sớm đã làm xong.


Như vậy lúc này là gì?


Nhà trọ khẳng định cũng cấp ra nhắc nhở về sinh lộ. Tại mỗi một địa phương, " Trấn  Vĩnh viễn", "Thằng hề", "Khô Lâu Yêu nguyệt", "thị trấn không một bóng người", "Thi cốt của Trương tinh cùng Lương băng", "Đại địa mục nát " ...


Mà ngoại trừ điều cuối cùng cùng điều thứ nhất, mặt khác Triệu ngọc san bị giết cho ra một cái nhắc nhở hư hư thực thực.


Trên đường vào Vĩnh viễn trấn, Triệu ngọc san phát hiện thằng hề.


Phát hiện, thằng hề?


Thằng hề!


Ngân Vũ cơ hồ kêu ra tiếng.


Nguyên lai là như vậy!


Huyết tự sinh lộ chỉ sợ sẽ là cái này!


Thằng hề, giờ phút này vẫn còn không ngừng đuổi theo sau lưng, nhưng Ngân Vũ đã không hề sợ hãi. Nàng dừng bước, quay đầu lại đối mặt với thằng hề.


Thằng hề, từng bước một đến gần nàng.


"đừng ngụy trang nữa." Ngân Vũ lạnh lùng cười, nói: "Ta sẽ không sợ ngươi."


Lương băng cùng Trương tinh chạy được một đoạn đường, thấy Ngân Vũ không có đuổi theo, lập tức quay đầu lại xem xét, Ngân Vũ rõ ràng thẳng tắp đứng ở nơi đó.


"Ngươi bất quá chỉ là, tưởng tượng của ta mà thôi."


Triệu ngọc san nói mình thấy được một tên hề.


Mà Ngân Vũ từ khi đó bắt đầu chú ý.


"Trương tinh! Lương băng!" Ngân Vũ bỗng nhiên hô to: "Các ngươi nói cho ta nghe! Tại trước mắt các ngươi, nó là cái gì?"


Sau đó, nàng chỉ thẳng vào tên hề khoảng cách đến nàng đã không đủ năm mét !


"Ngươi... Ngươi điên rồi?" Trương tinh hô to: "Ngươi không trốn chúng ta cũng không quản ngươi nữa!"


Hình tượng thằng hề từng bước một tới gần, theo cách nghĩ của Ngân Vũ mà bắt đầu vặn vẹo cải biến. Cái gương mặt bôi quét đến cổ quái, bắt đầu trở nên bành trướng, càng thêm buồn cười.


Quả nhiên đúng vậy.


Sợ hãi chính là "Quỷ hồn" lớn nhất trong trấn Vĩnh viễn này .


Thằng hề, bất quá chỉ là một con quái vật sinh trưởng nhờ được ý chí thúc đẩy mà thôi.


"Nói cho ta biết!" Ngân Vũ tiếp tục hô to: "Cái này liên quan tới sinh lộ!"


"Đương nhiên... Đương nhiên là tên hề ! Mặt lục lục ,một cái mũi đỏ, ăn mặc một bộ quần áo không bình thường."


Lục?


Ngân Vũ nhìn về phía tên hề, vô luận là vừa rồi hay hiện tại, trên mặt tên hề này đều không có bất kỳ màu xanh lá nào!


Nói thằng hề..., sẽ nghĩ đến cái gì?


Gương mặt bôi quét đủ loại màu sắc, đeo một cái mũi đỏ to đùng, quần áo sặc sỡ khó tưởng tượng, đại đa số mọi người đều sẽ nghĩ tới điều đó.


Nhưng gương mặt cụ thể lại tùy từng người mà khác nhau. Cẩn thận suy nghĩ miêu tả..., khác nhau lại càng lớn.


Mà lúc này, hình tượng tên hề kia lại càng thêm biến hóa, thân thể thậm chí bắt đầu bành trướng, giống như một cái khinh khí cầu.


"Quả là thế."


Ngân Vũ rốt cục đã xác định, tên hề này,  là một tồn tại không chân thật. Mà là “sợ hãi” trong tâm bọn hắn sinh trưởng ra.


Ác mộng.


"Tại đây không phải trấn Vĩnh viễn."


Khi...tỉnh lại, chứng kiến Triệu ngọc san cũng đang ngủ. Nàng, không phải quá mệt mỏi mới ngủ sao? Không, không phải.


Nàng chìm vào giấc ngủ là nhà trọ an bài. Chỉ sợ tinh thần dù tỉnh táo thế nào, cũng sẽ ngủ.


Sau đó, đến bây giờ cũng chưa có tỉnh lại.


Ngân Vũ đối (với)hai người sau lưng nói: "Chúng ta, bây giờ đang ở trong mộng. Chúng ta đang ngủ tại khách sạn của trấn Vĩnh viễn. Nơi đây chính là thế giới trong mộng."


Trấn Vĩnh viễn không một bóng người, yêu dị chi nguyệt, mặt đất vỡ ra, những gương mặt nhúc nhích , toàn bộ đều là mộng cảnh.


Có lẽ thằng hề chỉ là Triệu ngọc san ngẫu nhiên nhìn thấy một người qua đường, nhưng bên trong mộng lại biến thành quỷ mị đáng sợ.


Sinh lộ chính là, phát hiện tất cả chỉ là mộng mà thôi.


Bất quá, trong mộng bị giết chết, cũng chính là thật sự bị giết.


"Mộng?" Lương băng ngạc nhiên, hắn giờ phút này chứng kiến thằng hề như trước đang tiếp cận chính mình.


Có giấc mộng thật tới như vậy sao?


Cùng lúc đó, vết rách trên mặt đất không hề nhìn thấy, mùi tanh hôi cũng hoàn toàn biến mất.


"Quả nhiên, ý chí của mình có thể ảnh hưởng tới cảnh trong mơ."


Nhưng hết thẩy là mộng, cũng chỉ có thể dựa vào ý chí mãnh liệt để tỉnh lại. Tuyệt đại đa số người đang mơ đều không có ý thức được mình đang mơ, khi tỉnh giấc nhớ lại, mới biết rằng mình đã mơ.


Trong giây lát, Ngân Vũ lập tức cảm giác được thế giới chung quanh đang sụp đổ, sau đó, nàng mở hai mắt ra!


Giờ phút này nàng nằm trong phòng khách sạn trấn Vĩnh viễn.


Nhìn về bên cạnh, nhìn thấy thi thể Triệu ngọc san té trên mặt đất, đầu lâu rơi xuống một bên.


Nàng bị thằng hề trong mộng giết chết chính mình.


Chung kết ác mộng.


Ngân Vũ sở dĩ phát hiện đó là mộng, bởi vì nàng phát hiện, hình tượng tên hề kia, vô luận là mặt mũi hay là quần áo, đều nhất trí như những gì nàng tưởng tượng ra khi nghe Triệu ngọc san đề cập tới.


Không có khả năng trùng hợp như vậy!


Ngân Vũ đi ra khỏi phòng, xuất hiện trên hành lang, vừa vặn gặp được Lương băng lưng cõng Trương tinh, hắn hô lớn: "Chúng ta đi! Thời gian trong mộng quá ngắn,  hôm nay đã là ngày 1 tháng 9 rồi!"


Thời gian trong mộng cùng hiện thực chêch lệch nhau lớn tới như vậy? Thật là khủng khiếp, nếu như tỉnh lại chậm một chút nữa, vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ, vậy hết thảy đã xong.


Nhất định phải lập tức trở về nhà trọ!


Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn.


Chạy xuống phía dưới khách sạn, tiến vào trong xe, đặt Trương tinh ở chỗ ngồi phía sau, Ngân Vũ đối (với) Lương băng nói: "Ta phụ trách lái xe, Lương tiên sinh phiền ngươi đánh thức Trương tinh dậy."


Sau đó nàng liền lên xe, lập tức khởi động động cơ, đạp chân ga.


Không lâu sau xe đã ra khỏi trấn Vĩnh viễn, nhưng giờ phút này Trương tinh vẫn không tỉnh, tựa hồ vẫn còn dãy dụa trong cơn ác mộng. Xem ra hắn không tin mình ở trong mộng, nên không có cách nào tỉnh lại.


Hắn có lẽ vẫn còn bị “thằng hề” không tồn tại đuổi giết...


Bầu trời, bỗng nhiên bắt đầu u ám, mặt trăng cùng những vì sao triệt để bị che đậy.


Sau đó, bắt đầu tí tách mưa, rất nhanh dần dần hình thành xu thế mưa như trút nước!


"Đây là?" Ngân Vũ nhìn xem cửa sổ xe không ngừng bị mưa quất vào, trong nội tâm khẩn trương, không thể không thừa nhận, mưa càng lúc càng lớn, thiên không càng ngày càng mờ mịt, con đường phía trước đã rất khó để nhìn ra.


Lương băng vẫn ngồi phía sau không ngừng hô hoán Trương tinh, thế nhưng hắn vẫn như trước không tỉnh. Có lẽ, trừ khi chính bản thân hắn tự tỉnh dậy, nếu không không có cách nào gọi tỉnh được hắn.


Nên làm cái gì bây giờ?


Mưa rơi càng lúc càng lớn, tim Ngân Vũ càng đập càng nhanh.


Kế tiếp, chuyện càng thêm đáng sợ xảy ra.


Bởi vì bầu trời càng ngày càng tối, làm cho tầm nhìn phía trước không ngừng giảm xuống, xe đang chạy trên đường bỗng nhiên va phải một khối đá nhô lên, xe văng sang bên đường, Ngân Vũ không thể khống chế tốt tay lái, nhất thời làm đầu xe đập vào một thân cây tùng! Bởi vì nguyên nhân khẩn cấp, cũng không có thắt dây an toàn, cả người đập lên cửa sổ thủy tinh, ngã về sau, bất tỉnh nhân sự!


Lương băng cũng bị đụng một cú khá đau, bất quá cũng không thụ thương quá nặng, nhưng nhìn Ngân Vũ đã hôn mê, tức khắc cũng âm thầm kêu khổ.


Không có biện pháp, hắn chỉ có mở thể cửa xe, đi về phía trước, muốn gọi Ngân Vũ tỉnh lại, thế nhưng đẩy như thế nào, một điểm phản ứng cũng không có.


"Này uy uy, không thể nào? Kha tiểu thư nàng có phải hay không..."


Ngân Vũ mất đi tri giác, cảm giác tinh thần như bị ném vào một cái vực sâu không đáy, thời điểm nàng mở mắt, lại phát hiện, chính mình lại đứng trên đường phố của trấn Vĩnh viễn!


Mặt đất như trước xuất hiện không ngừng từng vết rách tanh hôi, mà yêu nguyệt khô lâu trên bầu trời trở nên càng lúc càng lớn, thoạt nhìn như ở rất gần Trái đất.


Cái ánh trăng kia đã hoàn toàn vặn vẹo, càng trở nên khủng bố kinh dị.


Ngân Vũ biết rõ, chính mình lại lần nữa tiến vào thế giới ác mộng! Đã tính rời khỏi trấn Vĩnh viễn, điểm này cũng không có chút biến hóa.


Ta muốn tỉnh lại... Ta muốn tỉnh lại...


Nhưng một điểm cũng không dùng được.


Đoán chừng nguyên nhân đã bị hôn mê, loại tình huống này, sẽ không dễ dàng tỉnh lại. Mà trong cơn ác mộng một khi chết đi, trong hiện thực đồng dạng cũng chết, điểm này xác định không thể nghi ngờ!


Chính mình hay là nên một lần nữa đối mặt với tên hề!


Bọn người Ngân Vũ ở trong mộng cảnh cảm giác chỉ mới trôi qua một ngày, nhưng trong hiện thực đã trôi qua vài ngày. Từ cửa hàng Bách lạc trở về nhà trọ, Ngân Dạ liền gọi điện thoại cho Ngân Vũ,nhưng thế nào cũng không liên lạc được. Hắn căn bản không thể chờ đợi, rõ ràng tự mình tiến về trấn Vĩnh viễn! Nhưng không nghĩ tới tại ngọn núi gần trấn, bởi vì lũ bất ngờ mà đất đá trôi xuống cản đường, thẳng cho tới hôm nay, mới vừa vặn xử lý xong, có thể thuận lợi thông xe.


Kha Ngân dạ đợi giờ khắc này muốn mòn con mắt, sau khi thông xe lập tức chạy tới thẳng tới trấn Vĩnh viễn, vừa đi cố gắng liên lạc với Ngân Vũ.


Nhưng điện thoại vẫn không có người nào tiếp.


Mưa trút xuống ngày càng to, làm Kha Ngân dạ càng thêm lo lắng.


Liều mạng giẫm chân ga, Ngân Dạ lòng nóng như lửa đốt phóng tới phía trước, không ngừng cầu nguyện Ngân Vũ không có việc gì. Hắn một mực hi vọng, thông qua kinh nghiệm thực hiện chỉ thị tìm ra nhắc nhở sinh lộ, sau đó có lẽ Ngân vũ càng thêm thoải mái vượt qua được chỉ thị.


Chỉ cần vì Ngân Vũ, hắn cái gì cũng có thể làm được, cái gì cũng có thể hi sinh.


Ngân Vũ dần dần phát hiện.


Đường đi trở nên ngày càng hẹp, mà phòng ốc hai bên, cách mình ngày càng gần, loại cảm giác này thật sự rất không thoải mái, nhất là chứng kiến vách tường những gương mặt nổi cộm lên.


Ác mộng như thế nào tỉnh lại? Đợi đến lúc chính mình tự nhiên thức tỉnh? Nói như vậy, như thế nào đối mặt với thằng hề? Không, có lẽ trong mộng cảnh sẽ càng thêm quỷ dị?


Vô luận như thế nào, cái này nhất định là ác mộng.


Bỗng nhiên lúc này, phía trước xuất hiện một ngã tư đường.


Cái ngã tư đường này xuất hiện, làm Ngân Vũ cảm giác một hồi quỷ dị.


Nàng chậm rãi... Chậm rãi... Đi tới trung ương ngã tư, giờ khắc này, yêu nguyệt khô lâu cực lớn đã đạt tới tình trạng khó tin, phảng phất như cách bầu trời trấn nhỏ này chỉ tầm 100 mét.


Đứng tại ngã tư đường, Ngân Vũ cảm giác tứ phương đều có một cỗ sát khí sâm nhiên đánh lại.


Không cách nào kháng cự, không cách nào tránh né!


Nhưng mà đúng lúc này, hiện tượng quỷ dị càng thêm khủng bố xảy ra.


Bốn phương tám hướng ngã tư đường, toàn bộ đều xuất hiện một cái bóng đen.


Dưới ánh trăng yêu dị, rất nhanh đem bóng đen chiếu rọi vô cùng rõ ràng.


Tất cả bóng đen đều là thằng hề, dùng một dáng đi cổ quái tiến tới!


Tránh cũng không thể tránh! Vô luận phương hướng nào, đều có thằng hề tồn tại!


Ngân Vũ cảm thấy tuyệt vọng.


Tỉnh lại, tỉnh lại ah!


Nàng dứt khoát quỳ xuống, dùng đầu hung hăng va chạm mặt đất, nhưng cho dù cằm cùng trán đã chảy máu, nàng vẫn như cũ không có tỉnh lại, cảm giác đau nhức vẫn tồn tại!


Ngân Vũ lại lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy...


Bốn phương tám hướng, tất cả thằng hề chỉ còn cách nàng không tới 10 mét!


Mà cùng một thời gian, tại thế giới thật sự, Lương băng lái xe tiếp tục xuyên qua màn mưa.


Bỗng nhiên điện thoại vang lên, hắn vội vàng lắng nghe, hỏi: "Ai!"


"Là ta. Kha Ngân dạ! Lương băng, Ngân Vũ nàng ổn không?"


"Tạm thời, khá tốt."


"Ta bây giờ đang ở phía đông núi, trấn Vĩnh viễn."


"Cái gì, ngươi tới chỗ này? Ngươi không sợ chết sao?"


"Tóm lại nói cho ta biết vị trí bây giờ của ngươi!"



Trong cơn ác mộng, thằng hề đang không ngừng tiếp cận Ngân vũ!