8/05/2016

Posted by Unknown |



Con mắt Ngân vũ có chút đau nhức.


Dùng tay trái ngăn trở ánh mặt trời đập vào mi mắt, đập vào mắt là chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh.


Người phụ trách gác đêm qua là Triệu ngọc san. Nhưng nhìn bên cạnh, nàng đã tựa vào vách tường ngủ từ lúc nào.


Khá tốt mình đã tỉnh lại.


Lần huyết tự chỉ thị thứ tư, nhất định vô hạn hung hiểm. Cũng không biết, hôm nay bác sĩ Đường có thể tránh được một kiếp hay không. Buổi chiều, nên gọi điện thoại hỏi một câu.


Ca ca, cũng sẽ tới cửa hàng Bách lạc?


Dụi dụi con mắt, Ngân Vũ mặc áo ngoài, mà Triệu ngọc san cũng vừa tỉnh lại.


"Ah, Kha tiểu thư, chào buổi sáng." Triệu ngọc san bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức kinh hoảng nói: "Ah, ta... Ta, ta ngủ quên!"


Triệu ngọc san đã từng chấp hành hai lần huyết tự chỉ thị, lần thứ nhất may mắn  thông qua, lần thứ hai thoáng có chút hung hiểm, nhưng vẫn an toàn trở lại nhà trọ, cho nên trong tiềm thức của nàng có chút coi thường rồi.


"Xuống lầu dưới ăn điểm tẩm, ta nhớ tầng dưới cùng có nhà hàng." Kha Ngân vũ tươi cười ấm áp nói (với) Triệu ngọc san: "Ngọc san tiểu thư, buổi tối hôm nay ta sẽ gác."


"Ân. Tốt, được rồi. Thực xin lỗi ah Kha tiểu thư, ta rõ ràng ngủ quên mất."


Hiện tại ngẫm lại, không bị quỷ hồn giết chết trong mơ, thật sự là may mắn trong bất hạnh.


Thời điểm ra khỏi cửa phòng, Triệu ngọc san cẩn thận nhìn Ngân Vũ, bỗng nhiên nói: "Cái kia, Kha tiểu thư, ngày hôm qua ta chú ý tới. Ngươi dường như rất bảo vệ chiếc nhẫn này, ngươi, đã kết hôn? Hay là của bạn trai tặng cho?"


Ngân Vũ giơ tay nhìn cái chiếc nhẫn kia, nói: "Là bạn trai tặng ta. Hắn là người ta yêu thương nhất. Nhưng hắn, đã không trên đời này rồi."


Triệu ngọc san lắp bắp kinh hãi, lập tức ý thức được mình hỏi điều không nên hỏi, vội vàng khoát tay nói: " Thực xin lỗi Kha tiểu thư, ta, ta không nên..."


"Không việc gì đâu." Đôi mắt Ngân Vũ vẫn dừng lại trên mặt nhẫn, nói: ".. Là chuyện đã qua rồi."


Trái ngược hoàn toàn với Ngân dạ, Ngân Vũ đối đãi với bất luận một người nào đều là vẻ mặt tươi cười, khéo hiểu lòng người, như là một cơn gió xuân ôn hòa, cho nên trước kia thân phận ‘tài nữ’ của nàng có bao kẻ hâm mộ, cũng chưa từng có ai ghen ghét, bất luận một người nào cùng với Kha Ngân vũ ở chung, đều cảm giác rất vui vẻ.


Cho nên, khi biết được Kha Ngân dạ không phải là thân ca ca của Ngân vũ mọi người cũng không có biểu hiện ngạc nhiên. Hai huynh muội này không chỉ có bề ngoài không giống, mà tính cách cũng hoàn toàn trái ngược. Kha Ngân vũ làm người ta cảm giác rất thâm thúy thần bí, không dễ dàng cùng người tiếp xúc, cũng rất ít khi mỉm cười, đối với bất cứ chuyện gì đều nghiêm túc chăm chú, lúc ấy bị người gọi là "Tam không nam" . Hơn nữa, Ngân Vũ học là Văn học tây phương, mà Ngân Dạ học  chính là quốc học, hơn nữa đều nghiên cứu rất sâu. Ngân Dạ thích nhất chính là Kinh Thi , Kinh dịch , mà Ngân Vũ thì thường xuyên cầm Shakespeare toàn tập cùng mười ngày đàm .


Bất quá, tình cảm giữa hai huynh muội vô cùng tốt. Cho nên khi học đại học, mỗi người đều biết rõ về hai anh em nổi tiếng này. Mà Kha Ngân Dạ phi thường thoải mái đậu học vị tiến sĩ, Kha Ngân vũ cũng thi đậu học vị thạc sĩ, hai người có thể nói là tiền đồ vô lượng.


Mà hôm nay.


Vô luận như thế nào, nhất định phải cho ca ca sống sót, ly khai khỏi nhà trọ.


Tuy không có huyết thống, nhưng là ca ca, còn có ba ba cùng mụ mụ, đều đối với nàng như người một nhà thực thụ, không thiên vị chút nào. Tại xã hội ngày nay, là một điều khó có thể tưởng tượng được.


Ngân Vũ tự hỏi cả đời đều không thể nào báo đáp được ân tình thâm hậu này. Rất rõ ràng, tình cảm của Ngân Dạ đối với nàng đã vượt mức anh em, thậm chí cha mẹ cũng từng nhiều lần muốn tác hợp hai bọn hắn. Nhưng Ngân Vũ đối với Ngân Dạ, thủy chung chỉ coi hắn như ca ca mà thôi.


Lúc này, trong nhà ăn dưới khách sạn. Nhưng, toàn bộ nhà hàng đều trống rỗng không có một ai ngoài ba người Lương băng.


"Chuyện gì đã xảy ra?" Triệu ngọc san cảm giác không thích hợp, đi đến trước mặt Lương băng, hỏi: "Như thế nào lại không một bóng người?"


"Ta cũng cảm giác rất kỳ quái." Lương băng nhìn nhà hàng to như vậy, nhưng lại không có một bóng người, nói: "Lúc ta tới đây đã là như vậy."


Ngân vũ bỗng nhiên cảm thấy một cái gì đấy, lập tức lao ra bên ngoài nhà hàng.


Trên đường phố, hoàn toàn không có một bóng người.


Yên tĩnh quá mức quỷ dị.


Trong vòng một đêm, trên đường phố rõ ràng không còn một ai tồn tại?


"Chuyện gì xảy ra? Kha tiểu thư. Như thế nào, như thế nào một người đều không có?"


Tuy nói không phải là một thành phố lớn, nhưng cả một con đường, nửa bóng người cũng không tìm thấy? Mà quỷ dị hơn... Rất nhiều cửa hàng cũng không có người kinh doanh!


Sau đó, năm người bắt đầu tìm tòi các nơi trong thị trấn, rất nhanh, xác nhận một suy đoán khủng bố.


Trấn Vĩnh viễn, tựa hồ chỉ còn lại năm người bọn hắn!


Toàn bộ trấn nhỏ, không một ai tồn tại!


"Cái này, cái này cũng quá khoa trương đi?" Lương băng đã sợ đến mặt mũi trắng bệch, nói: "Cư dân ở đây đều đi nơi nào rồi? Ngày hôm qua, còn có nhiều người như vậy."


Nhưng không ai có thể trả lời hắn.


Chỉ qua một buổi tối, toàn thể cư dân không thấy đâu? đây là nhà trọ nguyền rủa? Thế nhưng cũng quá mức quỷ dị. Mấy tháng trước Lý Ẩn đi U Thủy thôn, cũng chỉ liên lụy một số thôn dân chết, thế nhưng lần này, người dân toàn bộ thị trấn đều biến mất.


Trở lại nhà khách, mọi người đều tập trung tại nhà ăn dưới lầu, yên lặng không nói.


"Nên làm cái gì bây giờ?" Trương tinh phá vỡ trầm mặc: "Chẳng lẽ chúng ta, cứ như vậy chờ đến ngày 8 tháng 1 sao?"


Trương tinh rất sợ hãi, chẳng lẽ bọn hắn cũng sẽ giống những người dân nơi này biến mất không rõ tung tích?


Mà cái trấn này, lại không có biện pháp ly khai!


"Quá mức kỳ quái, " Ngân Vũ có điều suy nghĩ nói: "Người ở nơi này tính ra nhiều lắm, nhà trọ có tất yếu phải biến mất tất cả dân cư ở thị trấn nhỏ này không? Đây có thực sự biến thành một tòa trấn không người không?"


"Ai biết nhà trọ đang suy nghĩ gì ?" Chương tam mập mạp hậm hực nói: "Chúng ta lại không thể ly khai cái địa phương quỷ quái này, nhất định phải đợi tới nửa đêm 0 giờ ngày 8 tháng 1 mới có thể rời khỏi."


"Ta xem ra vẫn phải tiếp tục ở lại cái khách sạn này, xem trước tình huống một chút a." Lương băng lại nhìn cửa vào nhà hàng, nói: "Tóm lại, trong trấn khẳng định ẩn núp một Quỷ hồn, hoặc là, một đám Quỷ hồn cũng không biết chừng."


Mỗi người cũng không khỏi nhìn chung quanh, hoài nghi có hay không xuất hiện một cái Quỷ hồn khủng bố.


"Vậy, chúng ta không bằng tìm một gian phòng lớn trong khách sạn, tất cả mọi người ở cùng một chỗ." Trương tinh đề nghị: "Dù sao, khách sạn cũng không có một bóng người. Ta thậm chí hoài nghi, những người chúng ta chứng kiến ngày hôm qua, có thể là ảo ảnh hoặc căn bản chính là Quỷ hồn."


"Chớ nói nhảm!" Lương băng trừng mắt liếc Trương tinh, lập tức lại tự hỏi.


Thị trấn nhỏ trở nên không một bóng người, không khí khủng bố lập tức tăng lên vô số lần. Ai cũng không biết cái U Linh quỷ mị ẩn núp nơi nào, lúc nào sẽ xuất hiện, như thế nào lấy đi tính mệnh của bọn hắn. Dù sao trong tám ngày thời gian, từng giây từng phút, đều là nguy cơ tứ phía. Hơi không cẩn thận, có thể sẽ mất mạng.


Điểm tâm, mọi người quyết định vẫn là dùng đồ ăn mình mang theo, như vậy tương đối an toàn, dù sao mỗi người đều mang đầy đủ lương thực cho tám ngày.


Sau khi ăn xong, mỗi người đều mở to mắt mà ngồi, cũng không dám đi ra khỏi nhà hàng một bước.


"Chúng ta trước tìm một gian phòng có thể ở được năm người?" Lương băng đề nghị đầu tiên: "Dù sao ngồi không cũng không phải chuyện quan trọng."


Thế nhưng không ai dám di chuyển. Ai cũng không biết quỷ quái sẽ từ nơi nào chạy ra, chỉ bằng năm người bọn hắn, căn bản trong nháy mắt cũng bị diệt toàn bộ.


Cho nên, ai cũng không dám di chuyển. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt bởi mỗi lần chấp hành huyết tự, thời thời khắc khắc xơi  lấy nội tâm của bọn hắn.


Vừa lúc đó, Lương băng theo thói quen nhìn hướng cửa ra vào khách sạn, nhưng chỉ là liếc qua sẽ thu hồi ánh mắt, bởi vì hắn nghĩ chắc cũng không thấy gì.


Nhưng mà, tại khi hắn thu hồi ánh mắt mới kịp phản ứng.


Hắn vừa rồi thấy trước cửa nhà hàng đứng một người!


Nhưng thời điểm hắn kịp phản ứng quay đầu lại, cửa ra vào, đã rỗng tuếch. Toàn bộ quá trình, nhiều lắm chỉ hơn mộ giây.


Người vừa rồi, cả mặt bôi quét rất quái dị, được bao phủ bởi một tầng phấn lót trắng, trên miệng cặp môi đỏ mọng càng dị thường khoa trương.


Thằng hề!


Đó là một tên hề!


Tức khắc hắn đột nhiên nhớ lại, Triệu ngọc san đã từng đề cập tới, lúc đi qua rừng cây nhìn thấy một tên hề.


Lương băng lúc này hô to: "Chúng ta... Chúng ta ra xem, vừa rồi ở cửa ta nhìn thấy một người!"


Bốn người giống như chim sợ cành cong lập tức đứng lên, nhìn cửa nhà hàng, tức khắc tất cả mọi người tràn ngập hoảng sợ. Tại một trị trấn trống không xuất hiện một ‘ Người’.


Đó là "Người" sao?


Lao ra nhà hàng, Lương băng nhìn chung quanh, nhưng cái gì cũng không trông thấy.


Như cũ là con đường trống trải tịch liêu, người nào cũng không có.


Nhưng hắn xác định vừa rồi nhìn thấy , đích thật là một tên hề! Chẳng lẽ cùng Triệu ngọc san trông thấy là cùng  một người?


Như vậy, cái thằng hề kia vì cái gì xuất hiện?


Hàn ý bắt đầy bao phủ toàn thân Lương băng.


Thành phố K, trước cửa hàng Bách lạc.


Làm Đường Lan Huyễn phi thường ngoài ý muốn chính là, những người chính thức nguyện ý tới nơi này với hắn, cũng chỉ có sáu người. Những người khác dù sao cũng phi thường kiêng kị, tính sẽ không chết, nhưng đến cái loại địa phương khủng bố này, ai cũng chẳng nguyện ý. Giống như xem phim kịnh dị, ngươi biết sẽ không bị quỷ hồn bên trong phim giết chết, thế nhưng không phải ngươi vẫn sợ sao?


Huống chi đây là quỷ chính thức, không phải phim kịnh dị!


Mà sáu người kia là Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Kha Ngân dạ, Hoa liên thành, Y hàm cùng với Dương Lâm.


Dương Lâm thủy chung không cách nào quên, ở núi hoa nham, bác sĩ Đường vì cứu mình, lúc ấy chỉ vừa cột chắc sợi dây thừng, nhìn thấy mình rớt xuống, rõ ràng túm lấy dây thừng nhảy xuống cứu. Hắn nhiều lần nghĩ, nếu như mình ở vào vị trí của bác sĩ, vô luận như thế nào cũng không có dũng khí đó. Cái này không liên quan đến thiện ác của mỗi người, thuần túy là bản năng cầu sinh của nhân loại. Dù sao vạn nhất túm không được cành cây hay dây thừng không chịu đủ tải trọng của hai người, vách núi cao 200 mét rớt xuống, tuyệt đối không có  khả năng sống sót.


Bởi vậy Dương Lâm đối với bác sĩ Đường cảm kích không thể nói được bằng lời, lần này bác sĩ Đường gặp đại nạn, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, chính mình sẽ không bị ma vương giết chết, hắn nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ bác sĩ Đường sống sót.


Mà vợ chồng Hoa liên thành cùng Y hàm, đối (với) bác sĩ Đường cảm tình cũng rất thâm hậu, hai người bọn họ, đều là người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, cho nên tự nhiên cũng tới.


Về phần Kha Ngân dạ, hắn một lòng muốn nhìn xem cái Ma Vương cấp huyết tự này tìm ra sinh lộ, nếu quả thật có biện pháp xử lý, có lẽ chính mình cùng Ngân Vũ sẽ có biện pháp ly khai nhà trọ.


"bác sĩ Đường, " Dương Lâm nắm thật chặt tay của hắn, nói: "Chúng ta, cùng đi vào."


Trước mắt, là đại môn của Bách hóa Bách lạc. Mà Dương Lâm nhìn chằm chằm vào cái cửa kia, cũng phi thường khẩn trương.


Bảy người, tiến vào trong đại môn.


"bác sĩ Đường, chớ khẩn trương, hít sâu vài cái." Dương Lâm thủy chung nhắc nhở Đường Lan Huyễn, sợ đột nhiên thoát ra một cái Quỷ hồn tới giết hắn.


Bảy người chậm rãi đi về hướng cầu thang cuốn tự động, dù sao nơi này không có khả năng có địa phương an toàn, còn không bằng đi lên lầu.


Thời điểm đi vào lầu ba, sáu người vây Đường Lan Huyễn cực kỳ chặt chẽ, không hề ngắt quãng mà chú ý bốn phía.


Nhất định... tìm cho y một đường sống!


Posted by Unknown |



Lúc này, Lương băng đang lái xe, đã tiến vào khu rừng tiếp cận trấn.


"Theo bản đồ, rất nhanh sẽ tới trấn Vĩnh viễn rồi." Kha Ngân dạ ngồi kế bên tài xế tay cầm bản đồ nói: " so với bọn Lý Ẩn lần đi U Thủy thôn kia tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể ở lại lữ điếm."


"Như vậy thì tốt." Chương tam nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, lo lắng mà nghĩ: có thể hay không, đột nhiên xuất hiện một nữ quỷ áo trắng? hoặc là, oan hồn treo cổ?


Sắc trời đã dần tối, ở hoàn cảnh này chạy xe, ít nhiều cũng làm cho lòng người rung động. Nhưng không có biện pháp, dù sao vẫn phải chạy tới.


"Nửa đêm 0 giờ có thể tới nơi hay không, " Trương tinh bỗng nhiên lo lắng: "Vạn nhất xe chết máy, hoặc là..."


"Sẽ không..., " Lương băng tràn đầy tự tin nói: "Đã tính xe chết máy, hiện tại lộ trình nhiều lắm cũng không đến hai cây số, đi bộ cũng có thể tới."


"Nói... Nói cũng đúng."


Vừa lúc đó...


"Ah ah —— "


 Triệu ngọc san ngồi phía sau bỗng nhiên phát ra tiếng hét thất thanh, Lương băng sợ tới mức vội vàng phanh xe, quay đầu lại hỏi: "Sao... Làm sao vậy? Quỷ xuất hiện?"


"Ta..." Triệu ngọc san chỉ vào trong bụi cây, nói: "Ta vừa rồi nhìn thấy một tên hề, trong bụi cây đi qua."


"À?" Lương băng nghe xong hận không thể bóp chết nữ nhân này, mọi người đã sợ hãi như vậy, nàng còn hù dọa! Nữ nhân nhát gan cũng không tính, nhưng nhìn thấy một tên hề có cần sợi hãi như vậy không?


Chương tam cũng nói: "Đúng đấy, thằng hề cũng sợ, chẳng lẽ ngươi chưa từng xem xiếc thú sao?"


"Thế nhưng mặt của hắn, vẽ rất dọa người, ta..."


"Tốt rồi, đi thôi." Lương băng không hề để ý tới Triệu ngọc san, đã khởi động xe. Bất quá lập tức lại cảm thấy không đúng, chẳng lẽ nói cái trấn nhỏ kia cũng có một đoàn xiếc thú sao? Cũng không nhất định, nói không chừng có. Có một vài gánh xiếc thú là biểu diễn lưu động, điều này cũng khó nói chính xác.


Lúc này Ngân Vũ nói chuyện: "Không nói chuyện nữa, chúng ta trước thảo luận một chút, về sự tình khế ước địa ngục a."


Lúc ấy, huyết tự chỉ thị đã nói như vậy: "Địa ngục khế ước, bị phân thành bẩy mảnh vỡ. Tương lai tại thời điểm tuyên bố chỉ thị sẽ tiết lộ địa điểm của bảy mảnh vỡ. Một khi có thể thu thập đủ bảy mảnh vỡ khế ước địa ngục, có thể hợp thành một bản khế ước nguyên vẹn. Hộ gia đình nắm giữ khế ước, thời điểm tương lai chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, trong phạm vi 10 mét, lấy ra kế ước địa ngục, sẽ có khả năng phong ấn Ma Vương. Khế ước Địa ngục là một tấm da dê dài chừng nửa thước, bên trên ghi chép một số sự tình rất khó phân biệt , là một vài hình vẽ cùng những văn tự chú ngữ cổ xưa. Phía trên vẽ một đầu ác ma."


"Địa ngục khế ước." Trương tinh chậc chậc nói: "Thứ này cứ như gian lận trong game online vậy."


Lương băng nhìn tình hình giao thông phía trước, nói: "Ai biết. Chỉ là huyết tự đã nói như vậy, chứng tỏ khế ước thật sự có thể phong ấn ma vương được đó. Hộ gia đình đạt được khế ước địa ngục nguyên vẹn, tương đương có thể ly khai nhà trọ rồi!"


"Bất quá đau đầu chính là , như thế nào thu thập đủ bảy mảnh vỡ. Còn phải đợi nhà trọ tuyên bố chỉ thị mới chỉ ra địa điểm hạ lạc của những mảnh vỡ còn lại. Cái này độ khó tuyệt đối không nhỏ hơn so với hoàn thành 10 lần chỉ thị!" "Đương nhiên, nhất định là muôn vàn khó khăn. Hơn nữa địa ngục khế ước chỉ có một bản, bảy mảnh vỡ thiếu một cũng không được. Ma Vương một khi bị phong ấn, như vậy, Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị cũng không tiếp tục công bố được nữa, mọi người chỉ còn biện pháp hoàn thành mười lần huyết tự chỉ thị để đạt được tự do rời khỏi nhà trọ."


Ngân Vũ nói chuyện: "Bất quá, một hộ gia đình như thế nào có thể thu thập đủ bảy mảnh vỡ? Hơn nữa thiếu một mảnh cũng không được, nếu trong một lần thực hiện chỉ thị hộ gia đình nắm giữ mảnh vỡ bị giết chết, hoặc không tìm được mảnh vỡ khế ước... vậy khế ước Địa ngục sẽ không cách nào tập hợp đủ. Tình huống lý tưởng nhất tình huống, là nhiều hộ gia đình cũng nắm giữ nảy mảnh vỡ. Sẽ cần những người này tập trung cùng một chỗ, chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, giúp đỡ nhau phong ấn Ma Vương. Nhưng, những người biết rõ chuyện này nhất định sẽ đề phòng lẫn nhau, dùng hết mọi cách để biết được ai là người đang nắm giữ mảnh vỡ."


Kha Ngân vũ cảm giác được, đây quả thực là nhà trọ cố ý làm bọn hắn tự giết lẫn nhau.


Mọi người sống ở nơi này, đều ôm cách nghĩ lo giữ thân mình sống chết người khác mặc kệ, đạt được khế ước nguyên vẹn, ai còn để ý tới chết sống của những hộ gia đình khác, tự nhiên phải lập tức chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, đi phong ấn Ma Vương. Dù sao nếu như nói cho những hộ gia đình khác biết được, rất khó bảo toàn đối phương không nảy sinh ý muốn cướp đoạt. Phải biết rằng, đạt được khế ước địa ngục, chẳng khác nào có thể trực tiếp ly khai nhà trọ! Ai lại không đỏ mắt? Mặc dù cùng nhau chấp hành huyết tự chỉ thị có thể phong ấn Ma Vương sẽ sống sót, nhưng đối (với) những người không nắm giữ khế ước, tất nhiên sẽ lo lắng tính mạng của mình.


Thẳng thắn nói, muốn đem khế ước địa ngục hoàn toàn tập hợp, sau đó phong ấn Ma Vương, là việc cơ hồ không thể.


Triệu ngọc san cảm thán nói: "Cái hi vọng này, làm người ta cảm giác tồn tại, nhưng lại chạm không đến. Lại nói tiếp, cái địa ngục khế ước kia có khả năng phong ấn Ma Vương, chỉ cần trước mặt Ma Vương đưa ra là được, không biết có hay không hạn chế gì? Ma Vương có thể hay không công kích người nắm giữ khế ước?"


"Điều này cũng không cần lo lắng?" Lương băng tiếp lời nói: "Huyết tự chỉ thị nói nhất định trong phạm vi mười thước khi ma vương xuất hiện sử dụng địa ngục khế ước, phương pháp chính là lấy ra khế ước, đưa nó đối diện với ma vương là được rồi. Chỉ cần như vậy, Ma Vương sẽ một lần nữa rơi vào địa ngục. Mà chính vì như vậy, Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị cũng được thông qua, những người tham gia có thể rời khỏi nhà trọ."


Triệu ngọc san thở dài, nói: "bác sĩ Đường, hắn không có cách nào sử dụng phương pháp này được nữa."


Kỳ thật nếu như lạc quan một chút, chỉ cần tập trung đủ mảnh vỡ địa ngục mà nói..., như vậy toàn bộ nhà trọ có thể lập tức chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, chỉ cần phong ấn Ma Vương, toàn thể mọi người có thể thoát ly trói buộc mà rời đi !


Tin tức này lúc đó nếu bị nhà trọ phơi bày ra, mọi người sẽ tuyệt đối nổi giận!


Kha Ngân dạ là vì tinh tường điểm này, mới dặn dò bọn hắn, tạm thời không nên nói cho những hộ gia đình khác. Hơn nữa tính nói thẳng ra, cũng sẽ bị mọi người hoài nghi có che dấu những tin tức có liên quan hay không... như vậy không bài trừ sẽ có hộ gia đình đối với Ngân vũ tổn hại. Còn nữa, hắn cũng hi vọng mình đạt được những tin tức này, sẽ càng dễ dàng tìm ra khế ước địa ngục.


Lương băng rốt cục lái xe tiến vào trong trấn Vĩnh viễn.


Cái trấn nhỏ này đường đi cũng không rộng lớn và nhộn nhịp, từng dãy phòng ốc tính ra vẫn còn chằng chịt, tuy không phải rất hiện đại hoá. Nhưng là, theo cột điện ven đường có thể xác định, ít nhất thông tin cũng không phải rất bế tắc.


Rất rõ ràng, nơi này đa số đều là nhà dân, cửa hàng cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn là một vài tiệm tạp hóa. Trên đường cũng chỉ có tốp năm tốp ba người đi lại, lộ ra  chút quạnh quẽ. Hơn nữa, phổ biến toàn là người già. Bất quá cũng rất bình thường, dù sao không giống U Thủy thôn, nơi này khá tiếp cận thành thị, người trẻ tuổi có lẽ đều đi  làm công trong thành thị rồi.


Đồ điện tựa hồ tại cái trấn nhỏ này còn thuộc về hàng tiêu dùng cao cấp, vì cơ hồ không thấy được cửa hàng đồ điện. Thật vất vả mới tìm được một khách sạn nhỏ ba tầng. Kiếm chỗ dừng xe, năm người liền đi tới.


Lão bản khách sạn là lão nhân năm mươi tuổi đầu trọc, nhìn CMND của năm người, liền cấp bọn hắn ba gian phòng, thu tiền đặt cọc.


"Lão bản, " Lương băng đột nhiên hỏi: "Cái trấn này có một gánh xiếc thú hay không?"


"Gánh xiếc thú?"lão bản nghi hoặc nhìn Lương băng, lắc đầu, nói: "Không có, gánh xiếc thú? Ta đời này còn chưa có xem qua."


"Vậy trong trấn này có người nào có sở thích ăn mặc thành thằng hề không?"


"Thằng hề? Không biết. Ta không nhớ có người như vậy."


Lương băng nhẹ gật đầu, lập tức năm người kéo theo hành lý đi lên lầu.


"Ngươi vẫn còn để ý những lời Triệu ngọc san nói à?" Trương tinh nhìn Lương băng còn đang trầm tư, nói: "Ngươi không phải là, suy nghĩ nhiều quá đấy chứ, một tên hề mà thôi, cần ngạc nhiên như vậy sao?"


"Ân, đại khái là ta suy nghĩ nhiều quá."


Nhưng Kha Ngân vũ vẫn tiếp tục nghĩ ngợi.


Thằng hề...


Câu nói của Hạ Uyên, không bỏ qua bất luận điều gì mất tự nhiên dù là nhỏ bé nhất. Bởi vì, tại địa điểm chấp hành huyết tự, bất kỳ một điều bất tự nhiên nào đều có thể là điểm trí mạng.


Suốt quá trình lên lầu Ngân Vũ luôn vuốt ve cái nhẫn đeo ở ngón vô danh bên tay trái.


Chiếc nhẫn A thận đưa cho nàng.


Posted by Unknown |

chương 4


Cửa hàng Bách lạc, trong phòng tổng giám đốc.


Khuôn mặt nghiêm túc, tổng giám đốc Trương nho nhã, đang xem tài vụ vài tháng vừa rồi. Bỗng nhiên trên trán của hắn, xuất hiện một vết rách rất nhỏ. Lúc ban đầu cũng không phải rất rõ ràng, nhưng thời gian dần qua... Lại không ngừng mở rộng, thậm chí tình trạng vỡ vụn càng thêm lợi hại.


Vô số xúc tu hồng sắc từ trong vết rách bò ra ngoài.


Mà một màn quỷ dị này, cũng không chỉ xuất hiện trong văn phòng quản lý.


Buổi tối lễ giáng sinh, tất cả nhân viên của công ty, vô luận là người bán hàng, bảo an, nhân viên quản lý, thậm chí cả khách nhân xuất hiện trong cửa hàng Bách Lạc, đều xuất hiện cùng loại hiện tượng.


Viện trưởng bệnh viện Chính thiên Lý Ung giờ phút này tan việc. Hắn vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền nghĩ, tối nay mang Lý ẩn tới cửa hàng Bách lạc mua cho hắn vài bộ đồ vest, buổi chiều dẫn hắn đi xem mắt.


Quản hắn có đồng ý hay không!


Đi ra cửa lớn bệnh viện, tới gẫn bãi đỗ xe, đột nhiên dừng bước.


Sau đó, trên mặt Lý ung, xuất hiện một vết rách. Vết rách không ngừng bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn, từng khối vụn, không ngừng rơi vãi rơi trên mặt đất.


Mà hắn giống như vô tri vô giác, lập tức, bên trái gương mặt đã hoàn toàn vỡ vụn vươn ra vô số xúc tu.


Tay phải của hắn đã vỡ vụn đến tình trạng khó tin, ngực cũng nát một khối lớn, hơn nữa xu thế đang không ngừng mở rộng.


Thân thể Lý ung bắt đầu phát sinh ra một bước tiến hóa.


Toàn bộ gương mặt vỡ vụn nhưng lại trồi ra một cục thị. Mà cái cục thịt kia đang vặn vẹo tạo nên một khuôn mặt, ngày càng rõ ràng.


Cùng lúc đó, trong Siêu thị Bách lạc, những người mẫu nhựa plastic.


Gương mặt vỡ vụn đang không ngừng tiến hóa, từng bước từng bước, những bộ phận vỡ vụn kia không ngừng dài ra một đám đầu lâu tràn đầy máu đen.


Một người mẫu nhựa plastic, thường dài ra vài cái đầu lâu.


Là giờ tan việc, nên mọi chuyện diễn ra không một ai biết được.


Tối hôm đó, Kha Ngân dạ ngồi trước giường Ngân vũ, đợi nàng ngủ rồi, mới an tâm.


Hôm nay đi gặp nữ nhân kia, đối (với) Ngân Vũ mà nói là dày vò rất lớn.


Giúp nàng đắp kín mền, mới đi ra khỏi phòng, tắt đèn. Mà Lý Ẩn đứng ngoài cửa, hỏi: "Không sao chứ?"


"Ân, hôm nay nàng đã quá mệt mỏi. Bất quá, cuối cùng cũng thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng, gặp được người yêu đã mất. Nhưng ta lo lắng sẽ làm cho ý chí sinh tồn của nàng yếu bớt. Sau khi người yêu chết đi, nàng vẫn khá tiêu cực."


Đóng cửa lại, Kha Ngân dạ lộ ra chút phiền muộn, nói: "Tốt rồi, ngươi tới phòng ta. Đàm luận chuyện về Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị."


"Các ngươi, không phải thân huynh muội ?"


Lý Ẩn đột nhiên hỏi ra vấn đề này.


Kha Ngân dạ không có nhiều kinh ngạc, gật đầu, nói: "Đúng. Chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống. Nhưng, Ngân Vũ thật sự chỉ đối với ta như một ‘ca ca’ mà thôi."


"Các ngươi lớn lên hoàn toàn không giống nhau."


"Tuy ta cũng rất muốn coi nàng là 'Muội muội " thế nhưng mà, còn bé vẫn tốt, theo thời gian trôi qua, lại bất tri bất giác đem nàng trở thành một 'Nữ nhân' ."


Kha Ngân dạ ngữ khí có chút tự giễu, nhưng Lý Ẩn cũng rất hiểu.


Tình cảm của con người không dễ dàng khống chế.


Mà thời gian cũng rất nhanh trôi qua.


Ngày 31 tháng 12 đã đến.


"Vậy, ca ca, ta đi nhé."


ở cửa ra vào nhà trọ, cùng Kha Ngân dạ ôm nhau một hồi, Kha Ngân vũ quyết định ly khai.


Đã điều tra vị trí của thị trấn Vĩnh viễn, thành phố T vốn cách khá gần thành phố K, mà trấn Vĩnh viễn nằm tại khu vực giao giới giữa hai nơi này.


"Đi thôi, Kha tiểu thư." Phụ trách lái xe Lương băng mang ba lô cùng đồ ăn đều đặt ở phía sau xe, mở cửa, nói: "Kha tiên sinh, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ bảo hộ tốt muội muội của ngươi."


"Tùy thời cùng ta liên lạc, biết không?" Kha Ngân dạ liên tục dặn dò Kha Ngân vũ: "Ta nhất định nghĩ biện pháp giúp ngươi tìm ra sinh lộ."


Kha Ngân vũ nhẹ nhàng cười cười, nói: "Ca ca ngươi yên tâm đi. Ta sẽ còn sống trở về."


Đưa mắt nhìn Ngân Vũ lên xe, Kha Ngân dạ vẫn tiếp tục nhìn theo cho tới khi tới cửa lớn cư xá.


"Nếu như không phải ta biết ta đi theo sẽ làm Ngân vũ vướng víu, ta thực sự không tiếc muốn cùng nàng tới chỗ kia."


Kha Ngân dạ bỗng nhiên đối (với)Lý Ẩn đi theo sau nói: "Ta nói là sự thật."


Trong đám người này, lo sợ bất an nhất, chính là Đường Lan Huyễn.


Ngày mai, sinh tử của hắn sẽ được quyết định. Mấy ngày nay hắn cơm ăn không trôi, người sụt mất vài cân.


Mọi người vẫn an ủi cùng cổ vũ, thế nhưng Đường Lan Huyễn đối (với) tồn tại của "Ma Vương", như trước vô cùng sợ hãi.


Ngày mai, Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị thần bí sẽ bắt đầu!


Posted by Unknown |


Cửa hàng Bách lạc lầu 7.


Một người mặc áo khoác bằng da mầu tím, trung niên phu nhân ước chừng năm mấy tuổi, đang xách vài cái túi mua sắm, cân nhắc muốn mua một bộ y phục.


"Ân. kiểu dáng này không tệ, có thể hay không tươi hơn một chút. Ân, cái này cũng không tệ."


Trung niên phu nhân đi đi lại lại, bỗng nhiên sau lưng đụng vào cái gì đó, vội vàng nhìn lại, phía sau lại là một người mẫu plastic.


"Ân?"


Trung niên phu nhân bỗng cảm giác rất kỳ quái.


Gương mặt bên trái của người mẫu plastic, đã nứt ra một khối lớn, hơn nữa còn có xu thế không ngừng mở rộng.


"Đây chuyện gì xảy ra à?"


Cái vết vỡ kia, xuất hiện trên mặt người mẫu nhựa plastic, rất giống như  một người bị thụ thương rất nặng. Đúng là có chút dọa người.


Nàng lập tức quay người sải bước đi không nhìn đến người mẫu nhựa kia nữa, vội vội vàng vàng rời khỏi. Không biết vì cái gì, người mẫu nhựa kia làm nàng rất không thoải mái.


Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, vội vàng lấy ra nhận cuộc gọi.


"Này, ah, đúng, là ta. Khâu chủ tịch? Ah, thật lâu không nói chuyện, ngài có khỏe không?"


Lần gặp mặt trước, là tại lễ tang của con trai độc nhất của Khâu chủ tịch. Sau lần đó, cùng với trượng phu của Khâu chỉ tịch gặp nhau vài lần, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy Khâu chủ tịch.


"Ân, tốt. Cuối tuần ta có rảnh, đến lúc đó gặp mặt. Thực ra, lệnh lang chết, ngài cũng đừng nên quá khổ sở."


Đã qua một năm, nhưng dường như Khâu chủ tịch vẫn không cách nào dãy dụa khỏi bi thống, cũng mấy tháng trước, rốt cục có chút tinh thần miễn cưỡng kinh doanh công ty.


Sau khi cúp điện thoại, trung niên phu nhân bỗng như là nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, gọi điện thoại cho nhi tử."


Lúc này nàng cũng đã tới khu nam trang, quyết định chọn vài bộ đồ vets. Đồng thời, điện thoại cũng đã thông.


"Nhi tử, ngươi khỏe, là mụ mụ, " trung niên phu nhân nói: "Là như thế này , tết nguyên đán ngươi có rảnh không? Chắc có lẽ không rảnh a?"


Mà ở một đầu khác của điện thoại...


Đúng là Lý ẩn đang cùng với Kha ngân dạ thảo luận về ma vương chỉ thị!


Mụ mụ đột nhiên gọi điện thoại tới, làm Lý Ẩn rất kinh ngạc, hắn đáp: "Ngày hôm đó, ta có chuyện, thật có lỗi, mụ mụ, chỉ sợ..."


"Có chuyện cũng phải để xuống cho ta! Thiệt là, dì ngươi lần này vất vả giúp ngươi chọn được một cô nương rất không tệ, người ta vừa du học hải ngoại về, ảnh chụp ta cũng đã nhìn rồi, lớn lên thật sự phi thường xinh đẹp, tuyệt đối xứng với ngươi! Đừng nói nữa, ngày hôm đó, dì ngươi sẽ mang nàng đến, đến lúc đó ngươi phải ở nhà cho ta, quần áo ta cũng đã mua, ngươi cũng nên kết hôn đi, đừng có ở đó làm chuyện không đàng hoàng. Cũng nhân cơ hội này, trở về kế thừa bệnh viện phụ thân đi. Ngươi nếu thật sự không muốn, cũng có thể sau khi kết hôn, hai người cùng đi nước Mỹ du học."


Lý Ẩn thời khắc này làm gì còn tâm tư! Huống chi, hắn một lòng chỉ yêu thích Tử dạ. Mà ngày hôm đó, hắn còn phải tới cửa hàng bách hóa, giúp bác sĩ Đường thoát chết.


Đối (với) Lý Ẩn mà nói, bác sĩ Đường, y thuật cùng y đức so với nhiều bác sĩ khác, kể cả phụ thân dơ bẩn kia cũng không thể nào so sánh. Đều là bác sĩ, nhưng có thể kém lớn như vậy! Bởi vậy, hắn vô luận như thế nào đều muốn bác sĩ Đường có thể sống sót.


"Lý Ẩn ah, " mẫu thân còn chưa từ bỏ ý định muốn khuyên hắn: "Phụ mẫu cô bé này..."


"Mụ mụ!" Lý Ẩn ngắt lời: "Thực xin lỗi... tết nguyên đán ta có chuyện rất trọng yếu, không thể tới, thực xin lỗi. Ta hiện tại cũng không có ý định kết hôn, cho nên coi như xong đi."


"Ngươi. Lý Ẩn, chuyện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, không kết hôn không nói, chuyện ngươi rời khỏi nhà? Đều một mực không nói cho chúng ta biết địa chỉ, mỗi tháng cũng chỉ ngẫu nhiên gọi về nhà vài lần. Hơn nữa thời điểm mừng năm mới, ngươi cũng không về nhà, chẳng lẽ mừng năm mới năm sau ngươi cũng không về nhà? Lại chẳng phải đi nơi nào khác, vẫn tại thành thị K. Nhi tử, ngươi cũng nên thông cảm cho mụ mụ, mụ mụ chỉ muốn gặp ngươi một lần."


Nếu như bình thường, nhắc tới tâm tình mụ mụ, Lý Ẩn có lẽ cũng đáp ứng. Nhưng tình huống hiện tại, hắn căn bản không có biện pháp.


Lúc mẫu thân Lý ẩn nói chuyện, ánh mắt vô tình lướt qua một người mẫu nhựa nam giới.


Mà mặt người mẫu nhựa kia, ở trán bắt đầu vỡ ra một khối lớn, từng đạo khe rãnh xuất hiện, làm cho người xem cảm giác rất quỷ dị. Vì bất chợt nhìn vào đạo vết rãnh kia, giống như một cái miệng đang há lớn!


Đây là có chuyện gì?


"Thật có lỗi, mụ mụ, ta thật sự không thể tới, thời điểm mừng năm mới, ta sẽ tranh thủ về thăm ngươi cùng phụ thân. Cứ như vậy đi."


Sau khi cúp điện thoại, nội tâm Lý Ẩn cũng rất thất vọng.


Tuy cha mẹ đều là người vì tiền tài không từ thủ đoạn, nhưng cha mẹ cuối cùng vẫn là cha mẹ, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, Lý Ẩn dù không thích việc làm của bọn hắn, cũng không có khả năng cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ.


Không có biện pháp. Dù sao, người không ai có khả năng lựa chọn phụ mẫu.


Lý Ẩn tắt điện thoại, làm mẫu thân của Lý Ẩn —— Dương cảnh huệ tức giận một hồi.


Nhi tử này không thể nào bớt lo lắng! Học đại học khoa học tự nhiên thành tích rất tốt, lòng tràn đầy hy vọng cho rằng khi tốt nghiệp, hắn sẽ tới bệnh viện Chính thiên công tác, qua vài năm đề bạt hắn làm phó viện trưởng, đợi đến lúc phụ thân hắn về hưu, Lý Ẩn tự nhiên thuận lý thành chương trở thành viện trưởng rồi. Đứa nhỏ này, tiền đồ cẩm tú không cần cứ thế đi làm viết lách cái gì internet, đây không phải đùa giỡn hay sao! Tuy nghe nói trên mạng nổi danh một chút, một năm lợi nhuận lên tới trăm vạn đồng, thế nhưng cũng chỉ là số ít người thôi. Tiểu thuyết của nhi tử coi như cũng có chút danh khí, thế nhưng cách cự ly thu nhập một năm trăm vạn vẫn là chênh lệch quá xa xôi.


"thật không thể chịu được, hắn có hiểu hay không ta thực sự rất buồn, " Dương cảnh huệ thả điện thoại lại vào người, trong cơn tức giận đi ra khỏi khu nam trang.


Nhưng đúng vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác một hồi kỳ quái, lập tức quay đầu, nhìn về phía người mẫu nam plastic vừa rồi.


Chỗ  vỡ vụn ở trán...


Còn lớn hơn rất nhiều lần! Thậm chí bao trùm cả con mắt. Hơn nữa, so vừa rồi càng thêm rõ ràng giống như đang ngoác miệng.


"Cái này?"


Dương cảnh huệ chầm chậm đi tới, nhìn kỹ một chút, trong lòng không khỏi sợ hãi.


Chuyện gì xảy ra? Thời điểm gọi điện thoại vẫn là nhìn chằm chằm cái người mẫu này, vết rách như thế nào đột nhiên lớn ra?


Chẳng lẽ vừa rồi ta nhìn không rõ ràng?


"Vừa rồi gọi điện thoại tới , là mẹ của ngươi?" Kha Ngân dạ nhìn Lý ẩn sau khi nghe điện thoại tâm thần có chút bất định, hỏi: "Nàng nói cái gì sao? Nhìn ngươi bộ dạng rất không yên lòng."


"Ah, không có gì. Nàng bảo ta tết nguyên đán về nhà, ngươi cũng biết, ngày hôm đó ta đi trợ giúp bác sĩ Đường. Cũng không biết, bác sĩ Đường có bao nhiêu khả năng sống sót? Đúng rồi, muội muội của ngươi đâu? Hình như không thấy nàng, ta nhớ bình thường huynh muội ngươi luôn như hình với bóng."


"Nàng..." Kha Ngân dạ muốn nói lại thôi: " ra ngoài xử lý một chút sự tình."


"Ta biết ngày tết nguyên đán nàng cũng nhận được huyết tự chỉ thị. Đây là lần thứ tư nàng chấp hành huyết tự chỉ thị a? Hy vọng có thể thông qua."


"Nhất định có thể." Cặp mắt  Kha Ngân dạ như trước không có bất kỳ biến hóa nào, mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Ngân Vũ, nàng rất kiên cường, nhưng, cũng rất yếu ớt."


"Tới được đây ta cũng một mực rất bội phục các ngươi."


Kha Ngân dạ lắc đầu, nói: "Chúng ta cũng chỉ là những người rất bình thường mà thôi."


Thời điểm nói những lời này, hai mắt Kha Ngân dạ chợt hiện lên một tia ưu thương sâu sắc. Đây là lần thứ nhất Lý Ẩn nhìn trong mắt hắn, đọc lên tình cảm chấn động rõ ràng như vậy.


"Ngươi, trước mắt không có ý định chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị a?" Ngân Dạ đột nhiên hỏi.


"Ân, tạm thời không có."


Trước kia, Hạ Uyên cùng hắn nói qua, lần thứ sáu huyết tự chỉ thị bắt đầu, chính là tình huống vô cùng quỷ dị hung hiểm. Khi đó gặp phải , tuyệt đối không thể so sánh với chỉ thị lần thứ 5. Lần thứ sáu Hạ uyên chấp hành huyết tự chỉ thị, thậm chí còn chưa bắt đầu, đã bị Quỷ hồn lập tức giết chết. Chỉ sợ, hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ tìm ra sinh lộ?


Vậy còn chính mình? Có thể hay không vừa bắt đầu chấp hành lần thứ sáu huyết tự chỉ thị, sẽ gặp phải hoàn cảnh giống như địa ngục? Không, có lẽ còn đáng sợ hơn.


Cho nên hắn có thể lý giải được cách nhĩ của bác sĩ Đường. Nghĩ tới những thứ này, so với Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, chỉ sợ càng thêm nguy hiểm hơn!


Cùng lúc đó, cửa hàng Bách lạc.


Tất cả những người mẫu plastic trong cửa hàng quần áo hay trang sức, đều không hẹn mà cùng xuất hiện những vết rách nhỏ cổ quái.