7/11/2016

Posted by Unknown |

Chương 31: năm mươi năm Luân Hồi tới hạn (thượng)


Mạc Thủy Đồng lúc này đang cầm 1 chén trà bằng sứ tinh xảo, bên trong có đầy nước trà.  


Giờ phút này, đối diện với với nàng là cha mẹ đã qua đời. Nhìn thần sắc 2 người hòa ái,
 Mạc Thủy Đồng có 1 loại cảm giác rất an tâm.


Nâng chén trà lên, vừa muốn uống lại phát hiện trước trong chén đã biến thành tối đen như mực! Không chờ nàng kịp phản ứng, đoàn nước màu đen kia không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành 1 cái lỗ đen! 

Mạc Thủy Đồng cứ như vậy bị kéo vào không gian nơi của ma vương.


Bỏ qua Mạc Thủy Đồng vừa chết, trước mắt những người còn sống, nếu không tính Di Chân, Di Thiên và Lục… thì chỉ còn 6 người. Lý Ẩn, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, La Hưu, Bồ Liền Sinh.


Trừ những người đó ra, chẳng còn ai sống sót cả.


Mà bây giờ, Liền Sinh nhìn Thâm Vũ trước mắt lại càng cảm giác có 1 loại tình cảm thân thiết, còn La Hưu cũng có cảm giác cường liệt như vậy. Hắn càng nhìnThâm Vũ càng cảm thấy nàng rất giống Niệm Tuyết, không chỉ đơn thuần là dung mạo, mà ngay cả tính cách và ngữ khí cũng cơ hồ không khác biệt.


Nhưng nếu nói như vậy thì Liền Sinh và Thâm Vũ lại càng giống. Mặc dù hắn là 1 nam tử nhưng bản thân cực kỳ tuấn mỹ, mà Thâm Vũ hoàn toàn kế thừa nét ôn nhu trong vẻ đẹp của Liền Sinh. Hai người nếu như đi đường tự xưng là huynh muội cũng không ai hoài nghi.


"Ta tên là Bồ Liền Sinh." Liền Sinh bước về phía Thâm Vũ, lên tiếng hỏi: "Bồ Thâm Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt."


Thời điểm Liền Sinh tiến vào nhà trọ thì Thâm Vũ đã rời đi chấp hành huyết tự ma vương rồi, nhưng hắn đã sớm thông qua Lý Ẩn biết được nhiều chuyện về nàng. Đây là lần đầu tiên 2 người chân chính gặp mặt. Mà Thâm Vũ cũng đồng dạng, vừa nhìn thấy Liền Sinh cũng có một loại cảm giác thân thiết, giống như đối phương chính là người thân của mình. Dung mạo tương tự nhau, nhất là đôi mắt, cơ hồ như từ 1 khuân đúc ra.



"Bồ... Bồ Liền... Sinh." Thâm Vũ hướng về phía Liền Sinh bước tới, cảm giác huyết mạch tương liên làm nàng thấy rất thân thiết, ấm áp. Rất nhanh ánh mắt nàng lại tập trung lên người La Hưu đứng 1 bên.


Cũng giống như Liền Sinh, nàng đối với người này có 1 loại cảm giác thân thiết không nói nên lời. Đây cũng là lần thứ nhất nàng nhìn thấy La Hưu. Trước kia thời điểm Thập Tam ở trong nhà trọ, số lần gặp mặt Thâm Vũ rải rác không có bao nhiêu. Tuy rằng nàng và Thập Tam là anh hem họ, nhưng song phương lại không có cảm giác đặc biệt gì. Bất quá trước mặt La Hưu là cậu ruột, cảm ứng thân tình lại mạnh mẽ hơn.


"Xin chào, ta là La Hưu, 1 hộ gia đình mới." thần sắc luôn lạnh nhạt của La Hưu lúc này cũng lộ ra 1 tia vui mừng, tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng Thâm Vũ mang tới cho hắn 1 cảm giác cực kỳ giống Niệm Tuyết. Trước kia, La Cốt và La Hưu rất yêu thương muội muội, nhưng sau này trưởng thành phân tán mỗi người 1 nơi, ngay cả hắn kết hôn cũng không có mời 2 người tham gia. Một năm sau khi kết hôn, Hàn Cẩn mới được gặp mặt Niệm Tuyết. Mà vài năm sau, Niệm Tuyết liền qua đời. Thẳng thắn mà nói nữ nhân của La gia có tuổi thọ rất ngắn, cho nên trong nội tâm La Hưu rất khổ sở nhưng cũng không nghi ngờ gì. Vì vậy hắn không nghĩ Thâm Vũ và La gia lại có mối liên hệ huyết mạch.


Là ảo giác thôi. La hưu chỉ có thể an ủi nội tâm của chình mình như thế. Nhưng Thâm Vũ lúc này lại đột nhiên hỏi: "La hưu... Ngươi là, cổ sư sao? Ngươi có biết La Niệm Tuyết?"


Nghe đến cái tên này, trong đầu hắn cứ như có sấm sét nổ tung 1 cái! La hưu làm sao có thể không biết? muội muội nhỏ tuổi nhất, mất khi còn quá trẻ, thậm chí hắn không có cơ hội nhìn mặt nó lần cuối. Chớp mắt, hắn cơ hồ không thể tin được.


"Niệm Tuyết, ngươi quen biết Niệm Tuyết? Nàng là muội muội ta!"


"La Niệm Tuyết... Là ..."


Chữ mẹ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên Thâm Vũ cảm giác sau lưng phát lạnh... Nàng quay đầu nhìn lại nhưng cái gì cũng không có. Thời điểm quay đầu về vị trí cũ, nàng chợt nhìn thấy 1 tràng cảnh kinh hoàng...


Mà hiện tại Lý Ẩn mang theo Di Chân không ngừng chạy trong nhà trọ. Hắn phát hiện, hắn chạy xuống phía dưới nhưng lại là leo lên tầng trên, còn hướng lên trên chạy… tất nhiên vẫn sẽ hướng lên trên. Nói cách khác, Lý Ẩn đang ở trong 1 dị không gian là nhà trọ!  


Lý ẩn lại lần nữa đối mặt với quỷ hồn trong nhà trọ. Lúc này hắn lôi Di Chân chạy hướng lên trên. Bởi vì ác linh đang ở phía dưới từng bước đuổi tới! Hắn và Di Chân chỉ có thể lẩn trốn mà thôi. Lý Ẩn càng lúc càng khẩn trương, vì ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã bị dập tắt!


Hiện tại, Lý Ẩn và Di Chân không còn con đường nào khác ngoài chạy trốn!  


Nhưng chạy trốn rồi cũng sẽ tới điểm cuối. Hai người đã chạy lên tầng 29, lên tiếp nữa sẽ là sân thượng rồi! Lúc đó thì đúng là lên trời không có đường, địa ngục không có lối!


Nhìn xuống phía dưới, một cánh tay nhợt nhạt vẫn đang không ngừng vịn lan can đi lên! Hơn nữa tốc độ… thực quá nhanh!


Một khi lên tới đây, Lý Ẩn và Di Chân bị kéo vào không gian của Ma Vương chỉ là vấn đề thời gian!


"Di Chân..." Lý Ẩn nắm chặt lấy tay Di Chân, hắn sẽ không do dự nữa. Bất luận lưu luyến thế nào thì trước kia cũng chỉ là trước kia, đối với hắn mà nói, Di Chân hiện tại mới là người hắn yêu.


Hắn không sẽ vứt bỏ nàng. Coi như đối mặt với tử vong cũng vậy!


"Di Chân, " Lý Ẩn hít sâu 1 hơi bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, "Mặc dù hiện tại anh không cách nào quên được Tử Dạ. Thế nhưng anh thực sự yêu em. Xin em hãy nhớ kỹ, cho dù chết anh cũng vẫn yêu em!"


Cùng lúc đó... Di Thiên ở thế giới sự thật, cũng đang đứng ở nơi giống như Lý Ẩn và Di Chân đang đứng. Chính là tầng 29, trên bậc cầu thang xông lên sân thượng. Trước mắt hắn là cánh cửa dẫn ra sân thượng.


Hắn hiện tại sau khi khôi phục được ý thức, chỉ cần 1 ý niệm liền có thể trở về nhà trọ. Mà hắn sau khi trở về nhà trọ thì lời nguyền dưới tháp di tích cũng tự động giải trừ, vô số ác quỷ phụ thể trên người hắn tự nhiên đều biến mất. Đồng thời trên người Lý Ẩn, Di Chân cùng Thâm Vũ cũng không còn tồn tại lời nguyển rủa của tháp di tích dưới mặt đất.


Hắn lật tay lấy ra một cái chìa khóa, đây là thứ Lục đưa cho hắn.


Sau đó, hắn nhét chìa khóa vào trong lỗ khóa trước mặt, tiếp theo đẩy cửa mở ra. 


Thế nhưng phía sau cánh cửa không phải là sân thượng, mà là... Một hành lang hẹp dài, 2 bên hành lang là từng dãy cửa phòng! Di Thiên bước vào, cánh cửa liền sập lại ngay lập tức! 

"Nhiều hơn một thứ" ý chỉ, nhiều hơn một “tầng”! Nhà trọ thực sự không phải có 29 tầng mà là 30 tầng! Chỉ có điều tầng thứ 30 này, phải có chìa khóa mới có thể mở ra, mà không gian của ma vương, chính là tầng thứ 30 trong nhà trọ!


Nói cách khác, Ma Vương trước mắt, đang ở trong tầng lầu này!


Trong không khí tràn ngập 1 cỗ khí tức hắc ám. Trên hành lang không hề có đèn. Sau khi cửa đóng lại tối tới mức đưa tay không thấy được 5 ngón. Mà Di Thiên trong bóng đêm chậm dãi rảo bước.  


Nơi này thực sự không phải chỉ có 1 mình hắn đi qua. Trong lịch sử dài dòng và buồn chán của nhà trọ đã có rất nhiều người phát hiện ra nhà trọ có nhiều hơn 1 tầng. Mà từ bên ngoài nhìn vào nhà trọ đích thực chỉ có 29 tầng, ngồi thang máy cũng chỉ lên tới lầu 29, đi lên nữa chính là tầng thượng.


Nhưng cánh cửa dẫn ra tầng thượng còn có thể đưa bọn hắn tới không gian của tầng thứ 30. Những người phát hiện ra điểm này hơn phân nửa đều đã tiến vào tầng thứ 30. Mà trong nhà trọ từ tầng thứ nhất cho tới tầng thứ 29 quỷ không được phép tiến vào, còn tầng thứ 30 thuộc về ma vương là ngoại lệ. Và những hộ gia đình đi theo quan sát huyết tự cấp ma vương trở về, càng tiếp cận tầng cao nhất của nhà trọ sẽ càng cảm thấy nguy hiểm. Chính vì lẽ đó Bồ Liền Sinh ở tầng 29 lúc nào cũng sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.


Đáng nhắc tới chính là, lúc trước Nghiêm Văn Nhã cùng Đường Hoa bởi vì chỉ thị của Thượng Quan Miên phải trở về nhà trọ, đụng độ ác linh nhà kho, sau đó Thượng Quan Miên nói sẽ tới sân thượng tiếp ứng cho bọn hắn, vì vậy bọn hắn mới chạy lên trên tầng cao nhất, dùng súng bắn nát ổ khóa cửa tầng thượng, vừa mở ra lại nhìn thấy 1 khung cảnh khác lạ. Vì thế, Nghiêm Văn Nhã mới thốt lên: "Làm sao có thể... Ngươi... Ngươi..." ( chương 3 cuốn 28)


"Làm sao có thể" là chỉ hắn không thể tin nổi trước mặt tại sao là 1 hành lang mờ tối, còn "Ngươi" là chỉ, trên hành lang xuất hiện 1 hình chiếu phân thân của Lục. Bất quá hiện tại hình chiếu đó đã biến mất, vốn Lục nghĩ rằng nó vẫn đang phong ấn ma vương, nhưng hiện tại nó đã thực sự tiêu biến hoàn toàn.


Giờ phút này, trên người Di Thiên có bản khế ước địa ngục Lục đưa cho. Tuy rằng trí nhớ của Lục bị thiếu hụt không biết được sự tình nhà trọ có nhiều hơn 1 thứ là 1 tầng, nhưng Bồ Mỹ Linh đã nhắc nhở nàng, phải tìm được cái chìa khóa này. Chìa khóa này là thứ mở ra sinh lộ bị ẩn dấu. Mà bên trên chìa khóa cũng có khắc 1 con số "30" .


Vô luận là Lục hay là Di Thiên cũng không thể hiểu được “30” là ý gì.


Đây là cánh cửa thông tới tầng thứ 30, bình thường đều được khóa lại, hơn nữa chất liệu của cánh cửa và khóa đều cực kỳ rắn chắc, muốn dùng sức con người mở ra là không thể nào, trừ phi dùng súng hoặc boom. Hộ gia đình bình thường làm sao có thể nhàm chán muốn mở cánh cửa này ra, dù sao ngồi thang máy cũng có thể lên được tới sân thượng! Cho nên mới nói Nghiêm Văn Nhã và Đường Hoa xui xẻo tới cực điểm. Cho dù bọn hắn có lui lại không tiến vào, nhưng đã phát hiện ra bí mật này, có thể trong 29 tầng của nhà trọ không có việc gì, nhưng trong tình huống vương không bị phong ấn, 1 khi bước ra ngoài nhà trọ chỉ có 1 kết cục, chính là chết. Mà cứ cho rằng bọn hắn có thể sống sót, thì với tỷ lệ tử vong hiện tại, bí mật này sẽ được lưu truyền trong bao lâu? Tóm lại tin tức rồi sẽ có 1 ngày biến mất, vì nhà trọ có quá nhiều phương pháp thủ tiêu.


Giờ phút này tại tầng thứ 30 tuy rằng rất tối, nhưng Di Thiên bị nhốt trong bóng tối 1 thời gian dài, năng lực thích ứng rất mạnh.


Đúng lúc này hắn bỗng nhiên thấy trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó vết nứt ngày càng lan rộng ra, biến thành 1 cái động lớn, từ trong động có 1 người lao ra, chính là La Hưu!


La Hưu đã bị kéo vào không gian của ma vương tại tầng thứ 30!


Ngay sau đó, có 1 cánh cửa liền mở ra, La Hưu trào lên cảm giác nguy hiểm, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng hắn đã bị cánh cửa kia hút vào, ngay lập tức cánh cửa  đóng sầm lại!


Hết thảy, khôi phục yên tĩnh!


Cánh cửa kia cách nơi này khoảng chừng 20m! Mà trong 10m mới có thể phong ấn Ma Vương!


Di Thiên 1 tay cầm lấy bản khế ước, cắn chặt răng phóng vội tới cánh cửa kia! Ma Vương... Đang phía sau cánh cửa đó!


Cho tới nay, Ma Vương rõ ràng lại ngay trên đỉnh đầu mọi hộ gia đình, cách bọn hắn gần tới vậy! Thế nhưng lại chẳng có 1 ai phát hiện. 

Mà bây giờ, Liền Sinh kéo theo Thâm Vũ chạy vội giữa rừng cây! Vừa rồi, La Hưu trước mặt bọn hăn bị kéo vào lỗ đen! Hiện tại hắn phải bảo vệ Thâm Vũ! Tuyệt đối không thể để nàng bị tổn thương!


Vừa rồi, trong quá trình lẩn trốn, Thâm Vũ đem tất cả những chuyện phụ thân viết ra kể cho Liền Sinh. Nàng lúc ấy nói một câu làm nội tâm Liền Sinh cảm thấy rất ấm áp: "bất luận thế nào phụ thân rất cảm kích ngài! Vì ngài đã mang người tới thế giới sự thật!"


Giờ phút này Liền Sinh chỉ lo lắng cho Thâm Vũ. Nàng và phụ thân nàng giống nhau, 1 khi ma vương không hoàn toàn bị phong ấn, nàng có thể cũng nối gót theo Bồ Mỹ Linh hay không, thậm chí còn thảm bại hơn so với hắn?


Hiện tại, phải phong ấn được ma vương, mọi người mới có 1 tia hy vọng!


Liền Sinh giờ phút này không hề cảm thấy hối hận khi đã mang Bồ Mỹ Linh tiến vào thế giới thật. Bởi vì hắn là biểu tượng cho nguyện vọng của vợ Liền Sinh, đã như thế hắn cũng không khác nào nhi tử của Bồ Liền Sinh!


"Thâm Vũ, nghe đây, con không còn là trẻ mồ côi vì con là cháu gái của Bồ Liền Sinh ta, là huyết mạch của Bồ gia! Chỉ cần ta còn 1 hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ con! Cho nên, con..."


Thân nhân...


Đối với Thâm Vũ mà nói thân nhân cực kỳ quan trọng. Giờ khắc này nàng không còn cô độc nữa, nàng đã có thân nhân!



Trong nội tâm nàng hò hét: Tinh Thần, anh có thấy không? Em hiện tại không còn cô đơn nữa rồi, có lẽ anh cũng cảm thấy rất vui vẻ?


Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay đang cầm tay nàng buông lỏng, nhìn về phía trước nàng hoảng hốt phát hiện, thân ảnh của  Bồ Liền Sinh đã biến mất vô tung vô ảnh!


Giờ phút này, Di Thiên đã chạy tới trước cánh cửa kia, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến  đại khái cách hắn hơn 20m, trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó 1 thân thể từ trong đó lao ra té trên mặt đất. Người kia đúng là Liền Sinh!


Liền Sinh hiện tại mới kịp phản ứng, hắn thế mà đã tiến vào không gian của ma vương! Thế nhưng kiến trúc nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống trong nhà trọ vây? Mà lúc này cái cửa đối diện hắn mở ra, sau đó Liền Sinh lập tức bị kéo vào bên trong cánh cửa!  






Posted by Unknown |


Cùng lúc đó, Thâm Vũ cũng đang ở trong khu không người bên ngoài nhà trọ. Vừa rồi, Di Chân mang nàng tới nơi này, sau đó lại sử dụng đèn dẫn đường rời đi. Trước mắt, Thâm Vũ có thể nói là rất do dự. Vừa rồi, Lý Ẩn gửi tin nhắn hình tới, nàng cũng thấy.


Lục là 1 nữ nhân thần bí, căn cứ vào Di Chân miêu tả, có lẽ chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, tuyệt đối không quá 30. Nhưng phụ thân đã chết ít nhất là 20 năm trước!


Đúng lúc này, khóe mắt nàng đột nhiên nhìn thấy 1 vệt đen xuất hiện ngay bên cạnh, nàng lập tức nhìn lại, thấy được 1 nữ nhân mặc kimono đen, tóc mái cắt ngang trán, gương mặt xinh đẹp kinh thế hãi tục. Vẻ đẹp của nữ nhân này bình sinh Thâm Vũ chưa từng thấy, quả thực giống như từ trong tranh bước ra chứ không giống 1 người tồn tại trong hiện thực.


Nàng cứ như vậy đứng trước mặt Thâm Vũ, chung quanh 1 vài con hồ điệp màu tím đen dập dờn quanh nàng, cùng với miêu tả của Di Chân hoàn toàn trùng khớp!


"Ngươi... Ngươi chính là Lục?" Thâm Vũ không tự chủ được lui người về sau, đồng thời nói: "Di Chân, nàng ấy hiện tại không có đây..."


"Đi thôi." Nàng tùy ý để những con hồ điệp kia nhảy múa quanh người, bước chân tiến tới tuy rằng không lớn, nhưng nhanh tới cực điểm, ngay lập tức đã tiến sát người  Thâm Vũ!


"Chuyện về phụ thân của ta… có thể nói cho ta biết hay không?" Thâm Vũ nhìn ra đối phương tựa hồ không có ác ý, nhớ tới lời nhắn của phụ thân, đánh bạo hỏi nàng: "Còn có, 'chìa khóa " là có ý gì?"


Lục lẳng lặng đứng sát Thâm Vũ nhưng không trả lời. bàn tay giống như bạch ngọc đột ngột nắm lấy tay Thâm Vũ, sau một khắc, khung cảnh giữa 2 người nhanh chóng thay đổi!


"Cái này... Đây..." Thâm Vũ không thể tin nhìn 1 màn trước mắt, lại là tràng cảnh bên trong tháp di tích!


Bản thể của Di Thiên đang nằm tại 1 góc trên đỉnh tháp, vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Lục mang theo Thâm Vũ tiến vào đây, ngẩng đầu lên nhìn Di Thiên rồi bước tới.


Bỗng nhiên nàng ta quay đầu lại, chộp lấy Thâm Vũ, nhưng còn chưa kịp chạm vào người Thâm Vũ thì cả thân thể đã hoàn toàn tan biến!


Trong chớp mắt Thâm Vũ phát hiện bản thân đang đứng trước 1 chân núi màu xám. Trước mắt nàng là 2 người, nhưng nàng không nhận ra ai. Bất quá 2 người đó cũng từng thông qua ảnh chụp nhìn thấy nàng. 

"Ngươi là... Bồ Thâm Vũ?"


Hai người này, một người là nam tử trẻ tuổi cực kỳ tuấn mỹ, 1 người là nam nhân trung niên, gương mặt có phần tang thương. Hai người đó chính là Bồ Liền Sinh và La Hưu.


La Hưu trước mắt là người duy nhất còn sống mà chưa từng chấp hành 1 lần huyết tự nào. Còn Liền Sinh vừa tiến vào dị không gian đã bị chia cách với Thủy Đồng. Hắn không biết được nàng hiện tại còn sống hay đã chết.


Tuy trước kia 2 người chưa từng gặp mặt Thâm Vũ nhưng đã trông thấy hình của nàng. Dù gì nàng và Bồ Mỹ Linh có mối quan hệ rất mật thiết. Lần đầu tiên nhìn thấy hình nàng, Bồ Liền Sinh cảm giác nàng có nhiều chỗ tương tự với mình, tuy chưa gặp mặt nhưng lại sinh ra 1 cảm giác cực kỳ thân thiết.  



Về phần La Hưu, hắn cũng không biết Thâm Vũ trước mắt là cháu ngoại của mình, là con gái của muội muội Niệm Tuyết. Nhưng sau khi nhìn thấy Thâm Vũ, trong lòng hắn cũng dâng lên 1 cảm xúc thân thiết, làm hắn không khỏi sinh ra hảo cảm với nàng. Điều này đối với La Hưu tính tình luôn lạnh nhạt quả thật hiếm thấy.


Thâm Vũ còn chưa kịp trả lời 2 người đã chứng kiến 1 tràng cảnh kinh hãi. Trước mặt 3 người xuất hiện 1 nữ tử mặc đồ trắng, dung mạo nàng ta cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói có vài phần xấu xí. Nhưng Liền Sinh lại cực kỳ ngạc nhiên, vì nàng là 1 hộ gia đình 50 năm trước, Diệp Lam! Nàng ta đã chấp hành 3 lượt huyết tự, nhưng 3 lần đó đều là nàng may mắn mới sống sót nổi. Dựa theo tính cách của nàng ta, rất có thể sẽ lựa chọn chấp hành huyết tự cấp ma vương!


Mà ở trước mặt Diệp Lam là 1 đứa trẻ có sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn chưa tới 10 tuổi, nhưng đôi mắt lại mang theo 1 tia tinh mang.


La Hưu tiến lên một bước, định nói với Thâm Vũ gì đó, nhưng nghe được Liền Sinh hô to 1 tiếng làm bọn hắn lập tức quay đầu lại!


Chỉ nhìn thấy sau lưng Diệp Lam xuất hiện 1 vết nứt không gian, lỗ đen kia vừa hình thành liền đem thân thể Diệp Lam hút vào! Mà đứa nhỏ kia rất nhanh bắt được chân Diệp Lam! 

Liền Sinh biết rõ đứa bé kia là ai, hắn chính là Bồ Mỹ Linh! Trong ấn tượng tiếp xúc với những hộ gia đình, quan hệ giữa Diệp Lam và Liền Sinh coi như khá tốt. Một khi nàng bị kéo vào lỗ đen mà nói… chỉ có chết không có chỗ chôn!


Rất nhanh, cả người Bồ Mỹ Linh cũng bị kéo vào bên trong lỗ đen!


Một màn này làm 3 người không thể tin được!


 Chuyện này vì sao lại xảy ra, bọn hắn không có cách nào biết rõ.


Có thể khẳng định, lúc ấy Bồ Mỹ Linh vì đi theo Diệp Lam xem nàng chấp hành huyết tự cấp ma vương, nhưng Bồ Mỹ Linh căn bản không phải hộ gia đình, hắn không thể vẽ ra bức họa biết trước về ma vương, hắn vậy mà cũng bị kéo vào bên trong không gian của ma vương sao?


Cùng lúc đó, bên trong tháp di tích dưới mặt đất, Di Thiên tỉnh lại, vừa tỉnh lại hắn liền nhìn thấy Lục.


Một màn này làm hắn trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ nghĩ rằng có phải mình đang nằm mơ hay không.


"Vẫn không phát hiện ra sao?" Lục vẫn như trước dùng thanh âm nhu hòa nói với Di Thiên: "Năm mươi năm rồi, vẫn chưa phát hiện, nhiều hơn 1 thứ, là gì sao?"


Nghe được câu này, Di Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục.


Nàng vừa rồi nói cái gì?


"Nhiều hơn một thứ" ?


"Ngươi là ai? Ngươi biết nhiều hơn 1 thứ là gì sao?" di thiên lúc này hoàn toàn khôi phục tinh thần, cả người căng thẳng, 2 mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục!


Nhiều hơn 1 thứ chính là lời nhắc nhở Bồ Mỹ Linh lưu lại sau cùng!


Rốt cuộc là nhiều hơn một cái gì?


Lục tiếp tục mở miệng: "Năm mươi năm trước, hắn và ta lập thành ước định. Nhưng cuối cùng không có thực hiện triệt để.


"Không triệt để? Hắn và ngươi tột cùng đã ước định điều gì?"


Mà lúc này, Lý Ẩn, Tử Dạ và Di Chân, ba người cứ như không hẹn mà gặp.


Trên thực tế, Tử Dạ căn bản không có nhìn thấy Di Chân. Sau khi buông Lý Ẩn ra nàng mới phát hiện ra Di Chân, nhưng biểu lộ lại có chút kinh hãi.


Trong khoảng thời gian ngắn Di Chân cũng không kịp phản ứng, một màn như thế đột ngột xuất hiện làm đầu óc nàng cơ hồ trống rỗng. Đối với nàng mà nói, cho dù ma vương đứng trước mắt cũng không làm nàng cảm giác như hiện giờ.



Giờ khắc này, Lý Ẩn cầm tay Tử Dạ nhìn về phía Di Chân, muốn nói, nhưng lại không nên lời.


Người hắn yêu hiện tại là Di Chân. Đối với hắn, trên thế giới này không có người nào có thể thay thế vị trí của Di Chân trong lòng hắn. Chỉ là tình yêu với Tử Dạ quá khắc cốt minh tâm, trong nội tâm hắn không thể nào không có cảm xúc.


Mà Di Chân tuy rằng ban đầu cảm giác rất rung động, nhưng nàng cũng không phải nữ tử bình thường, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, đây chỉ là tâm ma! Nàng nhanh chóng tiến lên túm lấy tay Lý Ẩn!


"Đi thôi!"


Đèn dẫn đường tự nhiên không thể khởi động, nhưng Di Chân vẫn muốn thử một lần. Bất quá bàn tay Tử Dạ cũng đồng dạng cằm chặt lấy tay bên kia của Lý Ẩn!


"Không, Lý Ẩn, đừng bỏ em lại, hãy dẫn em đi!”


Giờ phút này, 2 nữ nhân Lý Ẩn yêu, 1 trái 1 phải kéo hắn lại. Lý Ẩn biết giờ phút này phải nhất định đưa ra lựa chọn. Nếu không, hắn quá hèn hạ, ích kỷ.


Hắn nhìn Di Chân 2 mắt cơ hồ tuyệt vọng, lại nhìn Tử Dạ 2 mắt đã thấm đẫm nước mắt, hai nữ nhân này đều là người hắn yêu chân tâm.


Từng chuyện cũ xẹt qua trong đầu, cùng Tử Dạ định tình tam sinh (yêu nhau 3 kiếp), thề sống chết yêu nhau say đắm; cùng Di Chân ra vào sinh tử, chung 1 hoạn nạn…


Hắn nhất định phải lựa chọn.


Mà lúc này, Lục nói cho Di Thiên biết hết chân tướng sự việc.


"Ngươi, ngươi muốn nói… ngươi cũng là 1 hộ gia đình?" Di Thiên quả thực không thể tin được, nhưng hết thảy lại là sự thật!


Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng hắn đã biết Lục là ai.


Nàng không phải nhân loại, mà là 1 hình chiếu phân thân. Mà hình chiếu phân thân của nàng hiện tại chỉ còn 1 cái ( trước nàng có nói thừa 3 cái, ý chỉ 3 hình chiếu phân thân ), một phân thân cuối cùng cư nhiên lại ở trong không gian của ma vương!


Mà bản thân nàng đã ít nhất đã sống mấy trăm năm.


Chuyện này thực không thể nào mà tin nổi: "Ngươi nói bản thể của ngươi ngay cả ma vương cũng không tìm thấy?"


"Đúng." Lục nói ra từng chữ nghe mà rợn ngươi: "Ta cũng không tìm được bản thể của mình."


"Được rồi được rồi... Ta phải tiêu hóa 1 chút lời ngươi vừa nói, ngươi nói ngươi đã sống mấy trăm năm? Mà mấy trăm năm trước ngươi là 1 hộ gia đình, trong thời điểm chấp hành huyết tự cấp ma vương, bản thể của ngươi trốn vào 1 không gian mà ma vương tìm không thấy. Ngươi chỉ có 1 hình chiếu bị ma vương bắt được và chỉ phân thân cuối cùng mới biết được bí mật thực sự của ma vương, phân thân hiện tại đây một mực hoạt động giữa thế giới thật và vết nứt không gian? Ngươi đang đùa à?"


"Không hề."


"Được rồi, căn cứ vào lời nói của ngươi, bản thể của ngươi đang trốn ở 1 nơi mà chính ngươi cũng không biết được, cho nên ngươi với tư cách là phân thân, trí nhớ bị thiếu thốn không thể biết hết mọi chuyện. Mà 50 năm trước, Bồ Mỹ Linh vì hộ gia đình tên Diệp Lam bị kéo vào không gian của ma vương, cùng với phân thân của ngươi trong đó gặp mặt… sau đó hắn biết được bí mật về ma vương, cũng để trợ giúp ngươi chạy trốn tới thế giới sự thật? nhưng cũng vì vậy mà hắn bị ma vương một mức giám thị và thao túng? "


"Bởi vì phong ấn không triệt để."


"Không triệt để? Bồ Mỹ Linh không phong ấn triệt để ma vương? Phong ấn còn phân triệt để và không triệt để sao?"


"Xác thực mà nói, phong ấn Ma Vương chính là ta."


"Ngươi?"


"Bồ Mỹ Linh chỉ đưa cho ta khế ước địa ngục."


Diệp Lam là hộ gia đình cuối cùng chết đi năm mươi năm trước, lúc ấy nàng là người nắm giữ khế ước địa ngục, nhưng dưới tình huống bị kéo vào không gian của ma vương, khế ước lập tức chia lìa với bản thân. Lúc ấy Bồ Mỹ Linh cùng bị kéo vào liền lấy được khế ước và giao cho Lục, Lục dùng hình chiếu phân thân đó phong ấn ma vương. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là 1 hình chiếu phân thân mà thôi, cho nên nàng phong ấn ma vương mới không triệt để, nếu không cũng không làm cho Bồ Mỹ Linh có được năng lực vẽ ra bức tranh biết trước, để rồi bị điều khiển cả đời. Đây chính là vì không phong ấn ma vương triệt để. Bất quá cũng phải nói lại, nếu ngay cả phong ấn cũng không được thì Bồ Mỹ Linh đã sớm chết rồi. Hắn không phải hộ gia đình, nhà trọ cũng sẽ không bảo hộ hắn.


Bản thể của Lục có thể sống mấy trăm năm, là do trường kỳ sử dụng độc dược làm thay đổi kết cấu thân thể và sự điều hành trao đổi chất dẫn tới sự ức chế phát triển của các tế bào, làm nàng có thể sống tới mấy trăm tuổi. Trong lịch sử nhân loại kỳ thật có không ít người có tuổi thọ mấy trăm năm. Mà nàng mới chỉ hoạt động tại châu âu 50 năm gần đây và trở thành đệ nhất độc dược sư thế giới. Nàng để Thượng Quan Miên trở thành cao thủ đỉnh phong là do ước định với Bồ Mỹ Linh. Thời điểm hắn còn sống vẫn hay nói chuyện với phân thân của Lục, cũng thông qua bức họa nhìn thấy tương lai của Thượng Quan Miên. Bồ Mỹ Linh muốn tiến hành 1 thí nghiệm, nếu để cho Thượng Quan Miên trở thành 1 siêu nhân mới tiến vào nhà trọ như thế có thể nâng cao khả năng sinh tồn lên hay không (vì căn cứ vào bức họa biết trước, lúc ban đầu thương quan miên tiến vào nhà trọ chỉ là sát thủ cấp D và chết ngay trong lần chấp hành huyết tự đầu tiên). Bất quá kế hoạch này không ngăn nổi biến hóa, thời điểm Lục lần thứ nhất tiếp xúc với Thượng Quan Miên thì Bồ Mỹ Linh đã chết.


Bởi vì không cách nào tìm được bản thể, Bồ Mỹ Linh cũng chết, hết thảy kế hoạch cảm giác như hoa trong gương, trăng trong nước.


"Mục đích của ngươi là  muốn bản thể ngươi đạt được tự do, rời khỏi nhà trọ?" Tuy hoàn toàn không cách nào lý giải nổi nữ nhân này làm cách nào tìm được lỗ hổng trong huyết tự, khiến ma vương không thể tìm được nàng, nhưng Di Thiên đối với nàng tuyệt đối bội phục sát đất!


Mà câu trả lời của Lục lại ngoài ý muốn của hắn.


"Ta muốn biết bản thân mình chính là ai." Câu trả lời của nàng chỉ đơn giản như thế: "Ta muốn biết bản thân mình chính là ai."


"Ngươi... Không biết mình là ai ư? Danh tự? Cha mẹ? Thân nhân cũng không biết sao?"


"Không biết."


Bởi vì hình chiếu phân thân lại lần nữa phân tách, trí nhớ cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu. Lục mấy trăm năm qua 1 mực tìm kiếm, chính là bản thân cô ta. Chính nàng cũng không biết mình đang ở đâu. Duy nhất biết được là nhờ bộ kimono đen phán đoán mình có quốc tịch nhật bản. về phần vì sao có tài năng sáng chế độc dược, thậm chí sử dụng nó cải tạo thân thể, tất cả đều là câu đố. 

Giờ phút này, Lý Ẩn đã đưa ra quyết định.


Hắn rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Tử Dạ, lắc đầu nói: "Thực xin lỗi Tử Dạ, em đã chết rồi. Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên em đâu, vĩnh viễn không. Nhưng hiện tại người bên cạnh anh, là Di Chân."


Thời điểm Di Chân nghe được câu này, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Ẩn, nở một nụ cười.


Nàng biết.


"Bất luận thế nào, cảm ơn ngươi, Tử Dạ." Lần này người nói chuyện là Di Chân, "Cảm ơn ngươi đã 1 mực làm bạn với Lý Ẩn. Ta cũng thế, sẽ không quên ngươi đâu."



Nhưng giờ phút này Tử Dạ ngốc trệ nhìn một màn này lại cúi đầu xuống thật lâu, sau khi nhấc lên đã biến thành 1 gương mặt tái nhợt, 2 mắt không có đồng tử. Nàng nâng 2 tay lên vươn về phía Lý Ẩn và Di Chân!
Posted by Unknown |


Di Chân vẫn ngồi trên chiếc Tuyết Phật Lai.


Nàng ẩn ẩn có 1 dự cảm bất hảo, đã chấp hành qua mười lần huyết tự chỉ thị, nàng tự nhiên hiểu rõ huyết tự chỉ thị có quá nhiều nhân tố không biết tồn tại. Mà nàng có thể vượt qua được 10 lần huyết tự đều dựa vào trí tuệ của nàng và Di Thiên, kết hợp với sức phán đoán và lực ứng biến của nàng.


Đương nhiên, nàng cũng gặp rất nhiều trường hợp nguy hiểm suýt chết. Có thể vượt qua được nhiều huyết tự như vậy không thể không nhắc tới nhân tố vận may.


"Thượng Quan tiểu thư có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"


Di Chân nhớ lại thời điểm Lâm Slovenian động thủ, Thượng Quan Miên ngăn trở trước mặt nàng. Tuy bản thân nàng ta nói là muốn lợi dụng mình, nhưng trong hoàn cảnh đó Di Chân vẫn rất cảm động.


Tánh mạng của nàng yếu ớt như đèn cầy trước gió, nếu không thể cứu Di Thiên ra khỏi không gian hắc ám kia, kết quả cuối cùng của nàng ra sao nàng hoàn toàn có thể đoán được.


"Di Thiên..." Nàng bước xuống xe nhìn bầu trời tối đen lẩm bẩm: "Có lẽ tỷ phải tới bồi bạn với đệ rồi. Tỷ tỷ rất nhớ ngươi, có lẽ ngươi bây giờ đang rất sợ hãi ah? Ngươi biết hay không, học trưởng hắn đã có người yêu rồi, hơn nữa dáng vẻ hắn thoạt nhìn rất hạnh phúc."


Sau đó, nàng ngước mắt nhìn "Nguyệt Trúc hiên", quyết định tiến vào trong.


"Thượng Quan tiểu thư, ngươi đã cứu ta một lần, hiện tại để ta hồi báo ngươi."


Di Chân bước vào trong "Nguyệt trúc hiên", tuy rằng không biết Thượng Quan Miên ở nơi nào, nhưng nàng sẽ hết sức tìm kiếm.


"Huyết tự chỉ thị này tới trưa ngày mai sẽ chấm dứt, nói cách khác hiện tại có lẽ quỷ hồn vẫn bị hạn chế, Di Chân vừa đi vừa lầu bầu: "Bất quá cho dù hạn chế có lớn thì chúng ta cũng vẫn vô lực."


Di Chân đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều hộ gia đình chết đi trong lúc chấp hành huyết tự. Nó là cơn ác mộng thế nào nàng phi thường hiểu, loại cảm giác thống khổ chôn mình trong hắc ám đối với bất luận người nào mà nói, đều là tuyệt vọng vô hạn.


Chính bởi vì thế, nàng càng không thể ngồi nhìn bỏ qua.


Lúc này, 2 mắt Di Chân phi thường thanh tịnh, phẳng lặng như mặt hồ, giống như nàng chưa bao giờ bị nhà trọ cướp đi tình yêu và nụ cười.

  

Nàng kỳ thật đã có thói quen đi lại trong bóng đêm, có thói quen đối mặt với khủng bố. cho nên thời điểm tiến vào Nguyệt Trúc hiên, dáng vẻ nàng rất thong dong.


Đầu tiên nàng nhìn xung quanh phỏng đoán lộ tuyến của Thượng Quan Miên. Nguyệt Trúc hiên này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn trong thời gian ngắn tìm được Thượng Quan Miên cũng không phải chuyện đơn giản.


Di Chân vội vàng tìm kiếm khắp các căn phòng.


Cùng lúc đó, con ngươi huyết hồng đã dần trồi lên khỏi bức tranh thủy mặc, máu tươi tung tóe dưới chân Thượng Quan Miên. Tuy rằng Thượng Quan Miên lợi hại, nhưng nàng cũng không có cách nào chỉ trong chốc lát rời khỏi ảo cảnh!


Con mắt kia phun ra thật nhiều máu tươi, cuối cùng cả gian phòng bị 1 biển máu bao trùm!


Vì động tĩnh quá lớn làm Di Chân chú ý. Nàng phát hiện ở gần đấy trong 1 tòa lầu 2 tầng phát ra những tiếng vang kịch liệt. Vô số máu tươi từ trong cửa sổ tràn ra, rớt xuống nền đất, cảnh tượng vô cùng hút mắt!  


Di Chân lập tức chạy tới bên dưới cửa sổ nhìn lên. Máu tươi vẫn từ bên trong không ngừng tuôn ra. Nàng vội vàng chạy vào bên trong!  


Máu tươi theo kẽ hở, từ trên cầu thang và trần nhà rớt xuống, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cả người Di Chân bị máu nhuộm đỉ. Nhưng nàng không quan tâm, trực tiếp chạy về phía cầu thang!


"Cố gắng chống đỡ, Thượng Quan tiểu thư!"


Di Chân nhẩy từng bước 1 lên cầu thang, máu bắn lên tung tóe theo từng bước chân nàng! Thời điểm lên tới lầu 2 nàng nhìn thấy 1 màn rất khủng bố…


Một nữ nhân toàn thân đều là máu đang ghé vào sau lưng Thượng Quan Miên, muốn kéo nàng ta vào bên trong bức tranh thủy mặc!


Di Chân tại thời khắc này cũng không có quá nhiều phản ứng, quỷ hồn còn đáng sợ hơn nàng cũng từng thấy không ít lần, thấy nhiều rồi thì chẳng còn chút cảm xúc rung động nào.


Nàng nhìn về phía bức tranh thủy mặc trên mặt đất, mơ hồ nhìn ra, trành cảnh bên trong chính là chỗ cầu thang nàng đang đứng!


"Thì ra là ở nơi này sao?"


Di Chân vọt mạnh tới trước mặt Thượng Quan Miên, nhanh chóng rút 1 thanh đao khác trên người nàng! Trong cả quá trình, quỷ hồn không hề ngăn cản.  


"Thì ra là loại hình chỉ nhắm vào hộ gia đình sao?" Di Chân nhẹ nhàng cười cười: "Huyết tự có độ khó không cao. Tương đương với độ khó lần thứ 2 thứ 3 là cùng. Tốt, như vậy..."


Nàng quay đầu lại. Một tia sáng xẹt qua trong không khí. Từ trán của nữ quỷ trở xuống cằm xuất hiện 1 đường tơ máu, không nhiều lời, đầu nó nhanh chóng bị tẽ thành 2 nửa!


Càng nhiều máu tươi lại phun ra… nữ quỷ kia ngã trên mặt đất, sau đó biến thành 1 bãi mực!  


"Chỉ là 1 bức họa mà thôi " Di Chân cầm đao, mỉm cười nhìn vũng mực kia nói: "Trình độ này mà muốn cho ta cảm thấy tuyệt vọng sao? Buồn cười."


Ước chừng khoảng hơn 10 phút đồng hồ sau, Thượng Quan Miên tỉnh lại. Nàng mở to mắt nhìn gian phòng tràn ngập vết máu, lại thấy Di Chân đang ngồi đối diện. Di chân tươi cười nói "Thượng Quan tiểu thư, đã không còn chuyện gì nữa. Nữ quỷ bên trong bức họa đã bị ta giết chết. Cây đao đó dùng khá tốt. Ah! Ngươi nên ngồi xuống nghỉ ngơi đi, còn 1 lúc nữa mới tới giờ trở về nhà trọ. "


Vừa dứt lời, Thượng Quan Miên lập tức cúi xuống nhặt lên bức tranh thủy mặc, đồng thời thu lại 1 cây trường đao. Trong tranh đã không còn nhìn thấy nữ quỷ kia nữa.  "Đi thôi. Hiện tại phải rửa sạch vết máu và thay y phục trên ngươi."


"Ân." Di Chân đứng lên, đi theo sau lưng Thượng Quan Miên.


Ngày thứ hai, Lý Ẩn sớm đã tỉnh lại. Trên thực tế, hắn căn bản không ngủ được. Nhớ lại chuyện tối qua, nhìn Tử Dạ đang ngủ bên cạnh, hắn giúp nàng đắp lại cái chăn sau đó rời giường. Trong khoảng thời gian này, hắn Và Tử dạ sống cùng nhau, đương nhiên 2 người có chú ý biện pháp tránh thai, nếu không trong nhà trọ này mà có hài tử, đó thật sự là 1 chuyện bi kịch.


Mở cửa tủ lạnh, đồ ăn bên trong rất đầy đủ.


"Nấu cái gì được đây? Trứng gà tươi? Ăn nhiều lần lắm rồi. Bánh ngọt?"


Lúc này hắn nhớ lại trước đây từng làm bánh ngọt mời Tử Dạ ăn. Lúc đó hắn mới chỉ vượt qua lần huyết tự thứ tư, còn Tử Dạ là lần đầu tiên.


Lúc đó, bác sĩ Đường, Dương Lâm, Âu Dương Tinh bọn họ đều còn sống...


Bây giờ mới qua được bao lâu thời gian? Vì Tử Dạ bỏ qua 3 lượt huyết tự, đổi về lại càng nhiều tuyệt vọng hơn nữa, nhưng hắn không hề cảm thấy hối hận. Được lựa chọn lại lần nữa hắn vẫn sẽ làm như vậy.


Nhưng thời điểm khi gặp mặt Di Chân, hắn bỗng nhiên ý thức, bản thân mình cũng những người bạn ngày xưa thân thiết… giờ đã sinh hoạt trong 2 thế giới khác nhau.  


Hắn nghĩ tới nếu lúc ấy hắn và Di Chân cùng ra nước ngoài tìm kiếm Di Thiên thì bây giờ… sẽ như thế nào đây? Như vậy hắn sẽ không tiến vào nhà trọ, đồng dạng cũng sẽ không gặp gỡ Tử Dạ. Có lẽ hắn sẽ sống 1 cuộc sống bình thường như bao người khác, vĩnh viễn không bao giờ phải đối đầu với những chuyện kinh khủng như thế này.


Thời điểm nhìn thấy Di Chân hắn phảng phất như thấy chính mình "Kiếp trước" . Mà bản thân mình "Kiếp này" đang ở trong nhà trọ khủng bố, chờ đợi lần lượt huyết tự sau đó rồi chết.


Không có cách nào kháng cự, cũng không có cách nào siêu thoát.


Nếu như không đi gặp Di Chân thì tốt rồi, nếu không đáp ứng nàng chuyện kia thì tốt rồi. Hiện tại tinh thần hắn sắp hỏng tới nơi. Còn sáu lần huyết tự nữa, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì? Không ai biết được.


Lý Ẩn lấy trong tủ lạnh ra 1 chai nước, chầm chậm uống. Sau đó, hắn đóng tủ lạnh lại, bàn tay túm lấy tay nắm tủ gồng lên nổi đầy gân xanh, cuối cùng hắn hung hăng ném chai nước va đập vào sàn nhà!


"Hôm nay có nên đi gặp Di Chân hay không?"


Đi, hay không đi?


Lý Ẩn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ. Nếu thật sự có người hoàn thành 10 lần huyết tự rời khỏi nhà trọ này thì sao? Nếu quả thật có người như vậy tồn tại, Lý Ẩn thật sự muốn đi gặp người ấy, người cuối cùng chiến thắng nguyền rủa.


Thật sự có người như vậy sao? Thực sự tồn tại người như vậy sao?


Giữa trưa, Thượng Quan Miên, An Tuyết Lệ và Khâu Phi Phàm về tới nhà trọ. Một khắc Thượng Quan Miên bước vào nhà trọ, cánh tay phải bị phế của nàng lập tức khôi phục.


Thời điểm tiến vào nhà trọ, nàng liếc nhìn An Tuyết Lệ, trong mắt không hề che giấu sát ý băng lãnh. Tỏ rõ ý rằng, cảnh cáo nàng ta không được phép nói ra sự xuất hiện của Di Chân. An Tuyết Lệ tự nhiên hiểu, lập tức gật đầu.


"Có 2 hộ gia đình mới thật sự còn sống trở về!"


Điều này làm phần đông những người mới tung tăng như chim sẻ! Tuy rằng vẫn chết mất 2 hộ gia đình mới, nhưng có 2 người trở về là tốt lắm rồi!


Lúc này mọi người đều đã biết Thượng Quan Miên là hạng nhân vật đáng sợ như thế nào. Cho nên mỗi nơi nàng đi tới, hàng người đều tự động mở ra 1 con đường, không ai dám tiếp cận nàng.



Lý Ẩn lại không có tâm tư để ý tới Thượng Quan Miên, nhìn thấy bọn họ trở về liền đứng lên đi ra ngoài. Dựa theo lời hẹn với Di Chân, hắn phải đem di vật của Di Thiên giao cho nàng.


"Anh đi đâu vậy? Lý Ẩn?" Tử Dạ ở phía sau hỏi: "Có cần em đi cùng không?"


"Không, không cần." Lý Ẩn lắc đầu nói: "Anh đi 1 mình là được rồi."



Sau đó, hắn đẩy cửa xoay, rời khỏi nhà trọ.