7/09/2016

Posted by Unknown |
Chương 29: Lý Ẩn, Tử Dạ, Di Chân



Đây là một mảnh rừng cây u tĩnh.


Bầu trời tối tăm mờ mịt, trong thinh không chẳng có chút tiếng động, có thể nói tĩnh mịch giống như bãi tha ma. Mà ở sâu bên trong rừng cây lại có 1 lều vải thực lớn của 1 rạp xiếc thú được dựng lên. 

Một nữ nhân mặc kimono màu đen, diện mạo kinh thế tuyệt luân chậm rãi bước về phía lều vải của đoàn xiếc thú đó. Bước chân của nàng xem ra không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh. Chỉ chốc lát đã tới trước lều vải.


Bước vào trong lều, lọt vào tầm mắt nàng là vô số hài cốt nằm ngang dọc trên mặt đất, số lượng thậm chỉ lên tới trên trăm!


Ánh mắt Lục rất nhanh tập trung vào 1 bộ xương khô trong lều. Bộ xương khô kia phần thân thể đã vỡ vụn hơn phân nửa, đầu lầu cũng có 1 vết nứt lớn.  


Mà Lục vừa giơ chân lên muốn bước qua, bỗng nhiên cơ thể nàng nâng lên lơ lửng trong không trung, sau đó nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn vào 1 chỗ trong hư không. Nâng ống tay áo lên, bàn tay đột nhiên túm 1 cái vào trong không khí. Không gian tức khắc giống như thủy tinh vỡ vụn, nàng từ trong không gian vỡ vụn bắt được 1 tấm da dê dài nửa mét, bên trên tấm da dê là 1 vòng xoáy đỏ như máu!


Cái này đúng là địa ngục khế ước Thượng Quan Miên nắm giữ !


Nàng cầm bản khế ước kia nhìn 1 phen, không nói gì đem nó cất trên người, sau đó tiếp tục hướng về phía khô lâu kia đi tới.  


Theo nàng từng bước tiếp cận, bộ khô lâu kia thình lình động đậy!  Cái đầu xương trắng chầm chậm nâng lên!


Thế nhưng thời điểm Lục hoàn toàn tới trước mặt nó, nó lại lần nữa gục trên nền đất, không hề cử động chút nào. Ngay sau đó, cả bộ khô lâu rất nhanh liền biến thành 1 đống bột trắng, ở trong đống bột ấy xuất hiện 1 chiếc chìa khóa nhỏ rất tinh xảo. Lục ngồi xuống đem chìa khóa thu vào tay.


Cái chìa khóa này dĩ nhiên được giấu bên trong cái đầu lâu kia! Thế nhưng thời gian trôi qua nó không hề bị chút tổn hại nào, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu!


Cùng lúc đó, Lý Ẩn bên trong nhà trọ đột nhiên mở lớn 2 mắt!


"Cái này... Chuyện gì đã xảy ra?"


Lý Ẩn ngay lập tức đem bàn tay thò vào túi, lấy điện thoại ra xem thời gian. Đúng lúc này chuông điện thoại cũng vang lên, người gọi tới là... Di Chân.  


Hắn nhanh chóng nhận điện thoại: "Alo, Di Chân, rốt cuộc là..."


"Nhanh! Lý Ẩn, đến phòng 2908, xé giấy dán tường trong phòng ngủ, ở trong đó có manh mối cuối cùng Bồ Mỹ Linh lưu lại! Nó có thể là hy vọng sau cùng của chúng ta!"


Lúc này Di Chân đang ở ngay bên cạnh Thâm Vũ. Bức thư của Bồ Mỹ Linh nàng cũng đã thấy được. Nàng và Thâm Vũ bây giờ đang ở thế giới sự thật, 2 người vừa tạm thời tách ra khỏi Lục. Lục vậy mà thật sự có thể tạm thời khống chế nguyền rủa, làm Lý Ẩn thức tỉnh, và giải trừ nguyền rủa hóa đá của Thâm Vũ!


Lý Ẩn nghe Di Chân kể lại đại khái sự tình đâu còn dám dừng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, hướng về phía thang máy lao tới! Hiện tại nhà trọ đã không còn quỷ hồn, thang máy tự nhiên cũng không còn nguy hiểm.


Giờ phút này trong nhà trọ không hề có người, thang máy rất nhanh đi tới lầu 4, Lý Ẩn tiến vào nhấn nút lên tầng cao nhất, tầng 29.


Trong quá trình thang máy đi lên, Lý Ẩn rất khẩn trương. Dựa theo lời nói của Di Chân, Bồ Mỹ Linh bố cục 1 thời gian dài như vậy chỉ vì giấu diếm Ma Vương! Cái gọi là nhiều hơn 1 thứ đến tột cùng có ý nghĩa gì rất nhanh sẽ được công bố! Mà 1 khi đạt được đáp án này, hộ gia đình mới có hy vọng.


Nghĩ đến đây, Lý Ẩn sao có thể không kích động! Chỉ cần có thể biết được bí mật của  Ma Vương liền có thể phong ấn được nó, như vậy, hắn mới đạt được tự do, không còn là 1 hộ gia đình nữa!


Cuối cùng, cửa thang máy mở ra, Lý Ẩn nhanh chóng xông ra ngoài tìm kiếm phòng 2908. Cửa phòng không hề khóa, Lý Ẩn nhớ, hộ gia đình trong phòng này đã chết thảm trong huyết tự tổng thanh toán.


Cửa mở ra, hắn lập tức chạy tới phòng ngủ. Không thể không nói, Bồ Mỹ Linh rất có tâm kế. Giấy dán tường nhà trọ cho dù có trôi qua bao nhiêu năm cũng không bao giờ tróc ra hoặc phai màu, cho dù bị xé ra cũng rất nhanh khôi phục lại, khả năng bị phát hiện là rất thấp!


Hắn vươn tay đem giấy dán tường xé mở, dù sao chúng nhất nhanh sẽ khôi phục như cũ cho nên động tác của hắn không thể chậm!


Ở đây... Không có! Ở đây... Không có! Ở đây... Cũng không có!


Đến mặt tường cuối cùng, hắn vươn tay đem nó kéo rách, đồng thời trái tim hắn muốn nhảy lên tới cổ họng rồi, dù sao đáp án cũng sắp được công bố.


Quả nhiên, đoạn tường trước mắt xuất hiện 1 đoạn chữ viết bằng bút sáp màu, rất ngắn gọn.


"Thâm Vũ, nếu như con nhìn thấy đoạn văn này chứng tỏ còn đã tìm được lá thư ta gửi cho con. Lục lúc này có lẽ cũng xuất hiện bên cạnh con, trên người nàng có cầm theo 1 chiếc khóa. Như vậy, các con sẽ biết được sinh lộ chính thức của huyết tự cấp ma vương."


Đoạn văn này lại khiến Lý Ẩn trợn mắt há hốc mồm.


Đây là ý gì?


Bồ Mỹ Linh cho dù ở phút cuối cũng vẫn cẩn thận không dám đem nó hoàn toàn viết ra! Hơn nữa bí mật này thế mà mấu chốt lại nằm trên người Lục!  


Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi với Di Chân, Lý Ẩn đã biết được sự tồn tại của Lục. Di Chân cũng không biết Lục là đệ nhất độc dược sư thế giới, chỉ biết nàng và Thượng Quan Miên có thực lực tương đương ( kỳ thật thực lực của nàng trên xa Thượng Quan Miên ). Mà sự xuất hiện của nàng quả thực đã nghiệm chứng đoạn văn này.


Đã như vầy, đáng giá để đánh bạc! Lý Ẩn đã từng cân nhắc, cho dù tính cả huyết tự nhà kho hắn cũng mới chỉ hoàn thành 8 lần huyết tự mà thôi, còn 2 lần cuối cùng nữa, nhưng hắn không có lòng tin để hoàn thành. Mà huyết tự ma vương trước mắt đã xuất hiện 1 đường sinh cơ, vả lại khế ước địa ngục đã xuất hiện đầy đủ, tại sao lại không thử vật lộn đọ sức?


Lý Ẩn đem đoạn văn này chụp lại sau đó gửi cho Di Chân, sau đó quay đầu trở về phòng 404, viết lên vách tường 1 chữ "Tế"!


Sau khi tiến vào thang máy, Lý Ẩn thoáng thu lại tâm tình đang kích động. Giờ phút này hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy tự nhủ: "Thực xin lỗi, Tử Dạ, anh đã hứa sẽ mang em rời khỏi nhà trọ , nhưng anh không thể làm được. Bất quá anh tuyệt đối sẽ không khuất phục, tuyệt đối không, anh nhất định có thể rời khỏi đây. Nhất định trở lại thế giới quang minh!"


Cái chết của Tử Dạ làm nội tâm Lý Ẩn đau đớn không thôi. Hắn yêu nàng rất mãnh liệt, thậm chí yêu tới quên mình, hắn có thể đánh đổi tánh mạng mình cho nàng. Nhưng tất cả mọi chuyện đều đã qua, hắn vẫn phải tiếp tục sống.


Về lại lầu 4, hắn bước tới trước cửa phòng mình, nhìn cửa phòng 403 bên cạnh... sau khi ác linh nhà kho biến mất, hắn rốt cục không thể nào nhìn thấy Tử Dạ được nữa, cho dù là 1 người giả dối. Mà lần này hắn đi ra ngoài, vô luận là sống hay chết, đều sẽ không trở về nơi này nữa!


Hắn bước tới trước cửa phòng 403 cúi đầu thật sâu. Ký ức từng màn cùng với Tử Dạ giờ phút này tràn về như vỡ đê.


"Thực xin lỗi... Tử Dạ..."


Tại thời khắc cuối cùng này hắn chỉ có thể nói với nàng những lời như vậy. Hộ gia đình không có khả năng biến thành linh hồn, tự nhiên cũng không thể nghe được những lời này. Thế nhưng dù là vậy Lý Ẩn vẫn muốn nói.


"Còn có... anh muốn nói, cho tới bây giờ anh vẫn yêu em, Tử Dạ."


Lý Ẩn hơi nâng đầu lên nhìn về phía cánh cửa phòng 403 vĩnh viễn không mở ra nữa.


"Gặp lại."


Lý Ẩn cứ như vậy quay đầu. Mặc dù giờ phút này đang bi thương, nhưng hắn vẫn còn chuyện phải làm.


Hắn trở về phòng 404, lấy dao găm rạch 1 đường trên ngón tay, viết lên vách tường 1 chữ "Tế" !


Huyết tự rất nhanh từng bước bắt đầu hiển thị...


Lúc này, Ngân Dạ và Ngân Vũ đang nấp trong 1 góc cua của hành lang. Bọn hắn phát hiện cái gọi là kim sắc thần quốc kia cư nhiên sinh ra 1 ác linh!


Ngân Dạ hơi nghiêng đầu nhìn về 1 mặt khác của hành lang, trong lòng hắn tự nhiên vô cùng khẩn trương. Nhưng giờ phút này vẫn phải an ủi Ngân Vũ: "Không có việc gì đâu, Thượng Quan mang theo khế ước địa ngục, nàng nhất định sẽ không có việc gì đâu."


Vừa rồi, vốn bị hắc động kia nuốt vào, Ngân Dạ ở 1 khắc cuối cùng lựa chọn cùng Ngân Vũ tiến vào thế giới trong gương. Hiện tại tình huống của hắn rất giống Lý Ẩn ngày xưa.


"Em, em biết rồi..." Thế nhưng thân thể Ngân Vũ vẫn không ngừng được mà run rẩy, nàng kiên cường cũng chỉ có hạn độ, dù sao nàng vẫn là 1 nữ nhân ah. Lúc này đây nếu không có Ngân Dạ làm bạn, chỉ sợ tinh thần nàng đã hỏng mất rồi.


Nàng khao khát cỡ nào có thể cùng Ngân Dạ rời khỏi nhà trọ, khát khao có thể sống với hắn tới đầu bạc răng long. Muốn vì hắn mà sinh con dưỡng cái, hưởng thụ an sinh...


Lúc này thân thể nàng được Ngân Dạ gắt gao ôm lấy thật chặt, nhiệt độ của hắn xua đi giá lạnh cho nàng, mà thanh âm của hắn vang lên hữu lực bên tai nàng "Có anh ở đây."


Mặc dù chỉ là 4 chữ ngắn gọn, nhưng Ngân Vũ cảm thấy rất an lòng. Nàng nhìn về phía Ngân Dạ, trong mắt hắn không hề có sợ hãi, chỉ chất chứa 1 tia cứng cỏi.


Nơi này có thể nói là đầm rồng hang hổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện ác linh trong gương. Tuy rằng trong thế giới sự thật Thượng Quan Miên đã đánh nát cái gương bị nguyền rủa, thế nhưng trong không gian này, nguyền rủa vẫn như cũ không ngừng sinh ra.  


Mà giờ khắc này Ngân Dạ lái không phát hiện, trên đỉnh đầu 2 người, 1 vết nứt không gian đang lẳng lặng xuất hiện...


Lý Ẩn đồng thời bước ra khỏi nhà trọ. Trong thời gian cuối cùng này phải hoàn thành xong huyết tự ma vương. Hắn là tên đã lên dây, không thể quay đầu.


"Từ 22:30 tới nửa đêm 0 giờ ngày 31 tháng 12 năm 2011, chấp hành huyết tự chỉ thị cấp vương tại khu không người bên ngoài nhà trọ."


Đây là huyết tự cuối cùng của Lý Ẩn, nội dung đằng sau giống với những người khác, không có gì khác nhau.


Ngay thời điểm Lý Ẩn định cất bước tới địa điểm ước hẹn với Di Chân, trong tai hắn truyền tới 1 thanh âm.


"Lý Ẩn."


Bước chân hắn tức khắc ngừng lại. Tuy hắn đã đoán trước, nhưng không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.


Đầu hắn khẽ xoay lại. Trên đường cái rộng lớn chỉ có 2 thân ảnh.


Tử Dạ đứng phía sau, cách gắn gần 5 mét. Khuôn mặt xinh đẹp làm say lòng người cùng mái tóc dài ôm lấy bờ vai mảnh dẻ và cái eo nho nhỏ. Giờ phút này nàng cứ như thế đứng trước mặt Lý Ẩn, không phải ác linh nhà kho mà là Tử Dạ!


Nửa năm này Lý Ẩn chưa từng ngừng nghĩ tới nàng, ngay cả là hiện tại. Đối với hắn mà nói, Tử Dạ là người không thể xóa đi trong lòng hắn, là 1 người vì yêu nàng hắn nguyện ý trả giá cả mạng sống.


Lúc này, hai người chỉ cách nhau 1 khoảng ngắn ngủi như vậy.


Tử Dạ từng bước 1 đi tới, rất nhanh đã tới trước mặt Lý Ẩn.


Lý Ẩn biết đây chỉ là tâm ma. Hắn biết nếu như hắn hoàn thành xong huyết tự ma vương có thể đem nàng dẫn vào thế giới sự thật. Như vậy chẳng khác nào hắn chưa từng mất đi Tử Dạ.


Giọng nói, dáng điệu nụ cười không hề có mảy may khác biệt với Tử Dạ thật, vô luận là thanh âm hay thần thái đều hoàn toàn giống nhau. 


Sau đó Tử Dạ tiến lên 1 bước ôm chặt Lý Ẩn. Lúc này hắn cảm giác hít thở không thông. Cho dù biết rõ đây là tâm ma, nhưng tình cảm trong hắn không cách nào ức chế được cứ sinh ra, dù sao nàng cũng là người hắn yêu sâu đậm!


"Đừng đi, Lý Ẩn... Em biết rồi, Di Chân đối với anh rất tốt, thế nhưng cầu xin anh hãy trở về bên em. Lý Ẩn, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh!"


Thanh âm quen thuộc truyền vào tai làm nội tâm Lý Ẩn nhất thời run rẩy.


Lúc ấy, khoảnh khắc khi Di Chân sắp rơi vào không gian của Ma Vương, trong đầu hắn chỉ nghĩ, hắn không thể để nàng chết đi. Một khắc đó, hắn nói ra tình cảm ẩn sâu trong nội tâm.


Nhưng điều này không có nghĩa hắn đã quên Tử Dạ. Tuy hiện tại hắn yêu Di Chân, nhưng làm sao có thể bỏ qua khúc tương tư với Tử Dạ? Nếu như Tử Dạ lúc này phục sinh, hắn nên lựa chọn như thế nào đây?


Vận mệnh vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Lý Ẩn cuối cùng cũng  chỉ là 1 người bình thường, hắn sao có thể đối mặt với cục diện tàn nhẫn như thế? Yêu, không thể, không yêu, làm không được.


Giờ phút này, tràng cảnh trước mặt hắn đột nhiên biến đổi. Lý Ẩn phát hiện, bản thân mình đang cùng Tử Dạ đứng trong nhà trọ!


Đây là cảnh bên trong phòng 404. Lúc này Tử Dạ nhẹ nâng đầu lên nói với Lý Ẩn: "Dẫn em rời đi, Lý Ẩn. Cùng em  1 chỗ rời khỏi nhà trọ. Em chính là Tử Dạ, là Tử Dạ thật sự, em không cách nào quên được anh. Một khắc khi bị kéo vào trong ngăn tủ, người em nghĩ tới chỉ có anh. Anh còn nhớ không? Sau khi gắn bó sinh tử trên Ngân Nguyệt đảo, khi trở về em đã đồng ý cùng với anh ở chung 1 chỗ. Anh đã nói yêu mến em, yêu mến em mà không cần bất cứ lý do gì. Thời điểm huyết tự đưa tin, chúng ta lâm vào tuyệt vọng em vẫn yêu anh không hề có bất cứ lý do. Khi đó anh đã nói, cho dù chết, cho dù chuyển thế, chúng ta cũng nhất định sẽ gặp nhau 1 lần nữa. Chúng ta..."


"Đã đủ rồi!"


Nội tâm Lý Ẩn lúc này đã loạn như ma. Trong đầu hắn mọi suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn, biết rõ đây là tâm ma do ma vương tạo ra, thế nhưng những lời của nàng sao có thể không làm nội tâm hắn dao động. Mang theo nàng rời khỏi nhà trọ, mang theo nàng rời khỏi nhà trọ...


Hắn muốn đẩy Tử Dạ ra, thế nhưng chạm tới người nàng, ngửi được mùi hương trên cơ thể nàng, đụng tới ánh mắt thâm tình kia, nghe những nỉ non làm khơi dậy quá khứ, Lý Ẩn thế mà không có cách nào phân biệt được, nàng là Tử Dạ thật hay giả? Chẳng lẽ đâm lao phải theo lao, cứ cho rằng nàng là Tử Dạ thật? Hắn thật sự lại lần nữa có được Tử Dạ sao?


Nhưng lúc này trong đầu hắn 1 gương mặt lại xuất hiện. Một thân ảnh luôn đồng hành với hắn ở "Địa ngục", trong tuyệt vọng, nụ cười của nàng cấp cho hắn hy vọng và tin tưởng.  


"Tử Dạ, anh..."


Nhưng đúng lúc này không gian trước mắt đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó, một thân ảnh cầm đèn dẫn đường hiện ra trước mặt hắn và Tử Dạ!


Di Chân thật không ngờ, Lý Ẩn lại dễ dàng tiến vào dị không gian. Mà nàng chứng kiến lại là Tử Dạ và Lý Ẩn đang ôm nhau.


Giờ khắc này, ba người đối mặt với nhau, trong nhất thời, không gian lâm vào tĩnh mịch...



7/08/2016

Posted by Unknown |
Chương 8: nửa đêm hung linh (thượng)


Trịnh Mẫn Nghi, nữ, 26 tuổi, đã kết hôn, là thành phần tri thức, địa chỉ ở lầu 16, cao ốc dành cho doanh nhân. Khá tốt, thời điểm chúng tôi tìm được nàng, nàng còn sống. Vì bảo đảm an toàn, chúng tôi lập tức đem nàng về văn phòng quỷ án tổ, sau đó mới bắt đầu tra hỏi.


"Mười ba năm, mười ba năm qua, ta quả thật không có một đêm được ngủ an ổn, lúc nào cũng là ác mộng, mộng thấy Tiêm Lăng người đầy máu tươi hướng ta cầu cứu..." Khi lần đầu tiên trông thấy Trịnh Mẫn Nghi, tôi cảm giác nàng là một người có cuộc sống rất hạnh phúc viên mãn, nhưng khi nàng kể lại chuyện cũ của mười ba năm trước, ánh sáng hạnh phúc trong chốc lát liền biến mất vô tung vô ảnh, còn lại chỉ là hối lỗi vô tận ——


Tiêm Lăng là bằng hữu của ta khi còn học ở cung thiếu niên, tuy chúng ta cùng nhau học chỉ có nửa tháng ngắn ngủn, nhưng đã trở thành hảo hữu tri tâm. Khi đó, ta thường xuyên cùng nàng và Thi Vận đi chơi...


Ta khi còn bé tính cách có hơi hướng nội, tự ti, cho nên không có bằng hữu nhiều, Tiêm Lăng là người thứ nhất chính thức trở thành bạn thân của ta, hơn nữa nàng lại còn rất xinh đẹp, ưu tú như vậy. Nói thật, ta lúc ấy cảm giác đối với nàng rất kỳ quái, thật giống như là  thích nàng, nếu như không phải sự kiện kia xảy ra, có lẽ hôm nay ta cũng biến thành đồng tính nữ rồi.


Nàng là nữ sinh rất có khả năng hấp dẫn, nam sinh thì càng  không cần phải nói, lúc ấy ba nam sinh đến hỗ trợ phối nhạc đều thích nàng, nhất là Lượng Dụ, là người duy nhất dám ra mặt theo đuổi nàng.


Lượng Dụ kỳ thật không phải là học viên lớp âm nhạc, hắn chỉ từng học qua thổi sáo, thổi cũng không được khá lắm, nhưng mẹ hắn là đương chủ nhiệm. Thời điểm hắn đến tìm mụ mụ thì gặp Tiêm Lăng, mà lúc ấy lại cần người hỗ trợ diễn tấu nhạc, cho nên hắn tự đề cử mình. Tuy sáo cũng không thích hợp diễn tấu chung trong bài diễn của Tiêm Lăng, nhưng vì có thể biểu diễn công khai, cho nên mẹ của hắn cũng rất ủng hộ. Tiêm Lăng đã từng phản đối sự gia nhập của hắn, nhưng cuối cùng vẫn đấu không lại mụ mụ hắn, đành phải thỏa hiệp.


Sau khi Lượng Dụ gia nhập tập luyện, còn muốn để cho bạn gái hắn là Mộng Như, và em gái nàng là Mộng Tinh tham gia tập luyện. Ba người họ đều là con ghẻ kí sinh, thực lực không có, đến tập luyện cũng không chăm chú, chỉ biết chơi. Sau mỗi lần tập luyện, Lượng Dụ đều mời mọi người đi hát Karaoke hoặc là đến sàn nhảy disco, nhưng ta cùng Tiêm Lăng còn có Lễ Hiền chưa từng đi một lần.


Thái độ Lượng Dụ theo đuổi Tiêm Lăng càng ngày càng... rõ ràng, nhưng Tiêm Lăng cũng càng ngày càng ... chán ghét hắn hơn. Nhắc tới cũng kỳ quái, Mộng Như tựa hồ không thèm để ý bạn trai mình đi theo đuổi nữ sinh khác, Lượng Dụ thường xuyên liếc mắt đưa tình với rất nhiều nữ sinh, ta thậm chí tận mắt nhìn thấy hắn cùng hôn muội muội của Mộng Như. Nhưng Mộng Như đối với điều này luôn làm như không thấy. Bất quá, Lượng Dụ đối với nàng cũng rất không tồi, nàng thường xuyên khoe khoang những món đồ hợp mốt mà Lượng Dụ mua tặng mình.


Về sau, Tiêm Lăng cùng Mộng Như vì tranh nhau làm nhân vật trung tâm mà cãi nhau trở mặt, rồi cái chuyện đáng sợ kia cũng đã xẩy ra. Tuy đã mười ba năm trôi qua, nhưng những gì diễn ra đêm đó vẫn rõ mồn một trước mắt ta, tựa như vừa mới phát sinh...


Đêm đó, chúng ta vẫn tập luyện như thường. Diêu lão sư chẳng biết tại sao dở buổi lại ly khai, thời điểm nàng đóng cửa lại, Lễ Hiền đã kêu lên thảm thiết, vì nắp đậy phím đàn piano bị Lượng Dụ dùng sức đóng lại, khiến hai tay Lễ Hiền bị kẹp chặt, lúc kéo được hai tay hắn ra, mấy ngón tay đã bị kẹp đến biến hình rồi.


Tiêm Lăng xông lên trước vịn lấy Lễ Hiền, cũng hỏi Lượng Dụ có phải điên rồi hay không, dù giọng điệu nàng rất cứng rắn, nhưng Mộng Như đã nhanh tay tát một cái trên mặt nàng, Ảnh Tuyết cao hơn thì túm lấy tóc của nàng, đem nàng kéo ngã xuống mặt đất. Bởi vì dùng sức rất mạnh, cho nên tóc cũng kéo đứt một nắm, Ảnh Tuyết đưa tay lên gần miệng nhẹ nhàng thổi, lập tức cười nói: "Ngươi xem tóc của ngươi rất xinh đẹp ah, không may giật hơi nhiều, thật đúng là thực xin lỗi ..." Nói xong lại níu lấy tóc Tiêm Lăng, giật tiếp.


Lễ Hiền tuy hai tay đau đớn đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn giãy dụa muốn đi bảo hộ Tiêm Lăng, lại bị Lượng Dụ và Tử Khiêm ra một đòn hiểm, cuối cùng chỉ còn vô lực nằm trên mặt đất, hai mắt bất giác chảy nước mắt. Ta biết hắn không phải bởi vì đau đớn mà khóc, mà là vì không thể bảo hộ Tiêm Lăng nên mới khóc, bởi vì Tiêm Lăng giờ phút này đang bị mấy người Mộng Như khi dễ rất vô tình.


Ta cùng Thi Vận vốn muốn giúp Tiêm Lăng, nhưng chúng ta vừa lên trước, Mộng Tinh cùng Hương Bích đã tát chúng ta mỗi người một cái. Các nàng nhiều người, hơn nữa lại hung hăng, ta rất sợ hãi, muốn giúp Tiêm Lăng nhưng lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị sỉ nhục.


Các nàng ngược đãi Tiêm Lăng một vòng, thì Mộng Như nói với ta cùng Thi Vận: "Các ngươi cũng tới đây cùng nhau chơi!"


Chúng ta không muốn tiến lên, nhưng Ảnh Tuyết cùng Hương Bích đem chúng ta kéo qua, ta muốn phản kháng, nhưng bị bạt tai mấy cái, rồi không dám phản kháng nữa. Lúc này Tiêm Lăng đã bị giày vò đến rất thảm, y phục trên người đều bị các nàng cỡi hết, mái tóc dài rối loạn không chịu nổi, đôi mắt xinh đẹp giờ phút này cũng trở nên ngốc trệ.


Ảnh Tuyết níu lấy tóc Tiêm Lăng, kéo nàng đến trước mặt ta, muốn chúng ta đánh vào mặt của nàng, ta không dám, nhưng Thi Vận đã quá sợ hãi, nên nghe theo bọn họ , cùng mấy người đó thay nhau khi dễ Tiêm Lăng, nhưng ta thủy chung vẫn không xuống tay được, cuốn rúc vào góc tường không ngừng khóc, tùy ý các nàng dùng chân đá ta.


"Tốt, đến món chính rồi!" Lượng Dụ mang nụ cười dâm đãng đi đến chỗ Tiêm Lăng, Tử Khiêm thì như con chó xù đi theo phía sau hắn.


" Sắc quỷ nhà ngươi, lần này được tiện nghi rồi." Mộng Như nói xong liền cùng mấy nữ sinh khác đem Tiêm Lăng đè xuống đất, Tiêm Lăng biết rõ bọn hắn muốn gì, liền giãy dụa không ngừng. Hương Bích hung hăng đánh cho nàng mấy bạt tai, cười nhạo nói: "được ân ái trước mắt bao người thật đúng là rất hưng phấn a, các ngươi xem, con lẳng lơ này đã đợi không kịp kìa! Ha ha ha..." Những người khác cũng cười rộ lên.


Lượng Dụ lòng như lửa đốt đẩy Tử Khiêm đi ra phía trước, hào phóng nói: "Nhìn ngươi nghe lời như vậy, lão tử cho ngươi ăn trước, phá trinh con lẳng lơ này!"


"Thật vậy chăng? Đại ca!" Tử Khiêm vẻ mặt biểu lộ thụ sủng nhược kinh, khi thấy đối phương gật đầu tán thành, liền lập tức cởi quần xuống.


Lúc này Lễ Hiền lại giãy dụa bò qua, nghĩ muốn cứu Tiêm Lăng, nhưng lại ăn thêm một quyền cước của Lượng Dụ. Ta cũng rất muốn đi giúp nàng, nhưng ta sợ hãi không dám, sợ sẽ như nàng bị đè xuống đất...


Lượng Dụ cưỡng gian xong, nói mời mọi người đi Karaoke chơi, còn hỏi Tiêm Lăng muốn đi hay không. Tiêm Lăng không nói gì, yên lặng rơi lệ, yên lặng mặc quần áo. Hắn không có tiếp tục trêu đùa với Tiêm Lăng nữa, giơ tay bảo mọi người cùng rời khỏi, hắn đi tới cửa, dùng sức đá một cái, thì Diêu lão sư ở bên ngoài mở cửa , nguyên lai nàng một mực vẫn ở ngoài cửa.


Cửa vừa mở ra, Tiêm Lăng lập tức chạy ra bên ngoài, còn đẩy ngã Mộng Như ở trước cửa. Mộng Như vốn muốn đuổi theo nàng giáo huấn thêm một chầu, nhưng Lượng Dụ lại đem nàng giữ chặt: "Đều chơi chán rồi, lần sau lại chơi!"


"Các ngươi vừa rồi làm cái quỷ gì hả? Đừng làm cho ta bị liên lụy!" Diêu lão sư nhíu mày nói.


"Chẳng qua chơi Little Girl, có mấy ai quan tâm đâu, ngươi vẫn là mau đi xem thằng chơi đàn Piano kìa , đừng làm cho hắn chết ở chỗ này, để ta bị mắng." Lượng Dụ không kiên nhẫn đẩy Diêu lão sư ra, mang theo mọi người ly khai.


Posted by Unknown |



Sau lưng Lục giờ phút này có 1 thân ảnh từ trong hư không chậm rãi hiện ra.


Thân ảnh kia lúc ban đầu trong suốt, rất nhanh biến thành… Di Chân tay mang theo đèn dẫn đường!


"Đã tìm được không gian trọng điệp có hiềm nghi " Di Chân đối với nữ nhân thần bí khó lường trước mắt có 1 tia kiêng kị "Ta nghĩ, ngươi hẳn là nói..."


Lục lại hơi nâng ống tay áo lên, tiếp theo thân dường như sinh ra chấn động, theo thời gian trôi qua liền hóa thành hư vô, mà Di Chân cầm đền dẫn đường cũng tiến vào dị không gian.


Đây là 1 chân núi bao la mờ mịt, Di Chân xuất hiện trong 1 mảnh rừng cây tươi tốt, bầu trời lúc này tựa hồ như tại thời khắc tảng sáng. Mà sau khi Di Chân xuất hiện đã phát hiện Lục đứng trước mặt mình rồi.


Di Chân sớm biết rõ Lục là 1 nhân vật phi thường lợi hại, chỉ sợ Thượng Quan Miên thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của nàng. Nhưng đối mặt với 1 nhân vật như vậy, Di Chân vẫn như cũ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không hề có ý e sợ nào.  


Đối với việc Lục có thể xuất hiện ở đây nàng không hề kinh ngạc. Bởi vì nàng biết nữ nhân trước mặt mình không phải là nhân loại, đồng thời còn có mối liên hệ rất mật thiết với nhà trọ.


"Căn cứ vào ước định, " Di Chân mở miệng nói: "Ngươi phải giúp ta cởi bỏ nguyền rủa."


"Tất nhiên." Lục không hề biểu lộ chút sắc mặt nào, từ lần thứ nhất Di Chân nhìn thấy nàng đã luôn là như thế không hề thay đổi.


"Tốt." Di Chân ẩn ẩn cảm giác có thể tin tưởng nàng, đương nhiên cũng bởi vì Di Chân không còn lựa chọn nào khác. Cùng đàm phán với 1 người như vậy đối với nàng là 1 chuyện rất gian khổ, nàng nhất định phải không ngừng dùng ngôn ngữ thăm dò điểm mấu chốt của đối phương. Loại cảm giác tánh mạng hoàn toàn bị người khác nắm giữ thật sự không dễ chịu. Bất quá ý chí của Di Chân được nhà trọ mài dũa, không phải người bình thường có thể sánh bằng, coi như là Thượng Quan Miên bị đối xử như vậy cũng chưa chắc làm được như Di Chân.


Di Chân dám ở trước mặt nàng ta tỏ ra cường thế như vậy là vì nàng xác định được nàng ta đích xác cần người hỗ trợ, vả lại trong 1 cuộc đàm phán không được để bản thân lâm vào thế bị động, như vậy sẽ làm đối phương chưởng khống được cục diện, nàng không thể để tình huống như thế xảy ra. Cho nên, thà rằng bốc lên nguy hiểm cũng phải biểu hiện song phương đứng ở vị trí bình đẳng, phải nhắc nhở đối phương mình không phải là người mặc cho người khắc nắn.  


Sau đó, Di Chân cầm lấy đèn dẫn đường, tiến về phía trước. Nàng vừa bước đi, vừa thỉnh thoảng quan sát biểu lộ của Lục, đáng tiếc trên mặt nữ nhân này chưa từng có  chấn động hay bất kỳ biến hóa nào. Gương mặt tuyệt mỹ kia phảng phất như chỉ là mặt nạ mà thôi.


Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác đầu vai bị Lục đè chặt, còn chưa kịp phản ứng, cảnh sắc chung quanh lập tức thối lui lại tới hơn một ngàn mét!


Di Chân lúc này đang đứng dưới bóng  1 thân cây, còn Lục dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: "Trốn được rồi. Ma Vương đang chú ý gần nơi đây."


Điều này làm Di Chân cảm giác rất khó tin. Gần nơi này căn bản không hề xuất hiện vết rách không gian, nàng làm sao biết được ma vương đang quan sát?


Bất quá Di Chân rất nhanh liền tỉnh táo lại. Điều này càng làm nàng xác định, Lục nhất định có mối quan hệ gì đó với ma vương.


Cùng một thời gian...

 Thượng Quan Miên chém 1 đao về trước, thế nhưng chỉ chém trúng 1 cỗ thi thể đã hư thối. Thi thể kia bị chặt đứt đầu, té trên mặt đất.


Lúc này trên người Thượng Quan Miên đã phủ đầy máu tươi. Thực lực của nàng trở nên ngày càng mạnh, đã tương đương với trình độ của sát thủ cấp A. Trình độ này đã là tương đối cao. Lúc trước Kim Nhãn Ác Ma bất quá cũng không quá tiêu chuẩn đỉnh phong cấp A. Với thực lực bực này, giết chết mấy huấn luyện sinh quả thực không khác chém rau là bao. Nhưng ánh mắt của Thượng Quan Miên càng ngày lại càng toát ra vẻ sợ hãi.


Đúng vậy, sợ hãi.


Trên thế giới này, quỷ hồn có thể làm cho nàng sợ hãi chỉ có 1.


Anna!


Cho dù ma vương có xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng không có mảy may cảm xúc nào, nhưng giờ khắc này toàn thân nàng không ngăn được mà run lên lẩy bẩy. Anna lần lượt xuất hiện trước mặt nàng, lần lượt… dùng hình tượng vô cùng chân thật xuất hiện!


Thượng Quan Miên không ngừng vung đao chém giết, theo mỗi 1 đao vung lên là 1 thi thể xuất hiện trước mặt nàng. Đây không phải ảo giác, mà chân chính là những người bị nàng giết chết… Kim Nhãn Ác Ma, Bò Cạp Độc, Minh Vương... thi thể những người này cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt nàng.


Lại là một đao chém về phía trước, ngay sau đó 1 người chết xuất hiện trước mặt nàng, đao của nàng chém vào cổ đối phương, máu tươi bắn ra vung vãi, người đó dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng rồi cứ thế té trên mặt đất chết đi.


"Ra đây… Anna!"


Thượng Quan Miên cảm giác lúc này mình đã có thực lực cấp độ S. Nhưng sợ hãi vẫn như trước không bỏ được, nàng có thể không chút biểu tình giết chết bất cứ người nào, nhưng chỉ khi Anna xuất hiện, lưỡi đao của nàng không nâng lên được, hắc ám sẽ bao trùm lấy nàng.


Nàng vì muốn bảo hộ Anna mới trở thành sát thủ đỉnh phong, nhưng Anna lại do tự tay nàng giết chết. Từ đó về sau nàng phải dựa vào không ngừng giết người mới cảm nhận được giá trị sinh tồn của mình, sau đó nàng liền đánh mất bản thân. Một người khi truy cầu võ đạo tới đỉnh phong, 1 khi ngã xuống sẽ phát hiện giống như đã mất đi tất cả.


"Đi ra đây... Ann…"


Thượng Quan Miên khựng lại không nói được nữa. Bởi vì, nàng nhìn thấy, trước mắt trong bóng tối lộ ra 1 bên mặt, trên đó có thể nhìn thấy rõ ràng 1 con mắt.


Đó là một con mắt tràn mặt căm hận và cừu thị, con mắt đó phóng xuất ra ác ý vô cùng vô tận!  


Đó là… con mắt trái của Anna!


Anna lúc giết ngươi luôn lựa chọn bắn vào mắt trái của đối phương, vì đó là ước định của nàng với Thượng Quan Miên. Tương lai nếu phụ trách nhiệm vụ ám sát, nàng phụ trách bên trái, Thượng Quan Miên phụ trách bên phải. Hai người vẫn luôn là cộng sự tràn ngập ăn ý.


Cái con mắt trái kia...


Thượng Quan Miên thẳng tiến, hung hăng bổ 1 dao tới, thế nhưng lưỡi dao lại dừng giữa không trung, tay nàng run lên lẩy bẩy không thể tiếp tục hạ xuống.


"Ta hi vọng Tiểu Thụy cũng có thể tìm được người nhà của ngươi..."


"Như vậy trước đó, ta chính là người nhà của Tiểu Thụy..."


Sợ hãi giống như thủy triều bao phủ lấy Thượng Quan Miên, nàng nhìn con mắt trái kia phóng ra vô cùng vô tận căm hận, nàng không thể nhúc nhích được mảy may nào nữa.


Con dao rớt xuống, cả người Thượng Quan Miên lảo đảo lui lại.


Nàng có thể đưa ra lựa chọn gì đây?


Cùng Lục ước định, nàng giết chết muội muội nàng vẫn coi như người nhà, Anna. Nếu như không tiếp nhận điều kiện của Lục, nàng và Anna sớm đã chết trong tổ chức.


Nàng có thể lựa chọn như thế nào đây?


Lựa chọn như thế nào mới là chính xác?


Muốn có lực lượng là sai lầm sao? Muốn sống sót chẳng lẽ cũng là sai lầm sao?


Cái con mắt oán độc kia càng ngày càng tới gần, trong bóng tối, 1 đôi tay nhuốm máu chầm chậm duỗi ra hướng về phía  Thượng Quan Miên!


Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân thể nàng đột nhiên xuất hiện tại khu không người bên ngoài nhà trọ.


Nàng vẫn như cũ mất đi 2 tay, võ công bị phế. Mà xuất hiện trước mặt nàng không phải Anna… mà là Lục!


Đang cùng 1 chỗ với Di Chân trong dị không gian, vậy mà Lục còn đồng thời xuất hiện ở nơi này!


Thượng Quan Miên nhìn nữ nhân mặc kimono đen trước mắt, nàng bây giờ mất đi 2 tay, té trên mặt đất không thể đứng lên, dùng thanh âm lạnh lẽo chất vấn: "Ngươi vì cái gì, vì cái gì năm đó lại chọn ta?"


Nàng muốn biết lý do.


Nàng lúc ấy chỉ là 1 huấn luyện sinh người châu á bình thường nhất mà thôi, Lục không có lý do gì phải lựa chọn mình? Mà lựa chọn của Lục đã thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc đời nàng.


Lục nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Miên, nói: "Cái đó… là ước định của 1 người nào đó với ta."


"Người nào đó? Ai, là ai? Là ai cùng ngươi ước định?"


"Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần thủ ước là được."


Nhưng Thượng Quan Miên lại dường như ý thức được điều gì. Vì cái gì mình lại đột ngột xuất hiện trước mặt nàng thế mà nàng lại không hề kinh ngạc? Giống như ngay từ khi bắt đầu nàng đã biết!


"Kim Sắc Thần Quốc nghiên cứu nhà trọ cũng là ngươi cố ý  cung cấp tin tức cho gia tộc Eli Khắc Sâm sao? Sau đó, ta biết được điều này tiến vào nhà trọ cũng là như vậy?"


"Những điều ngươi nói, ta không biết."


Thượng Quan Miên biết Lục không muốn nói với nàng, nàng cũng không thể ép buộc nàng ta nói ra. Nhưng nàng bắt đầu ý thức được, có 1 lực lượng nào đó dẵn dắt nàng biến thành 1 hộ gia đình trong nhà trọ.  


Cái "Người nào đó", hẳn là ...


Nhưng đúng lúc này gương mặt Lục bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, tiếp theo thân thể nàng ta giống như miểng thủy tinh vỡ vụn, biến mất vô tung vô ảnh.


Thượng Quan Miên liều mạng dùng  chân cố gắng đứng lên, nàng bắt đầu hiểu được, có 1 người nào đó 1 tay điều khiển số mệnh nàng!


Nàng muốn giãy dụa, thế nhưng điều này đã chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.


Giờ phút này, tràng cảnh trước mặt nàng lại biến hóa. Thế nhưng đây cũng không phải tràng cảnh giết chóc, mà là 1 hình ảnh rất ấm áp.  


Đó là nàng, còn có Anna đang chơi đùa giống như những nữ hài bình thường trong 1 ngọn núi phong cảnh tú lệ. Trên bầu trời ẩn ẩn 1 cây cầu vồng 7 sắc, trong không khí tràn ngập cảm giác vui vẻ.


Mà giờ khắc này, nàng nhìn thấy... Chính mình, đang cười.


Đúng vậy, đang cười.


Nàng... đã bao lâu rồi không cười? Nhìn thấy gương mặt mình tràn đầy tự nhiên và vui vẻ, nàng có 1 loại cảm giác đã trôi qua mấy đời.


Đó là... mình trước khi thu được lực lượng kia.


Là chính nàng đã tự tay hủy diệt ước mơ của mình.


Nàng và Anna chơi đùa ở giữa vùng rừng núi này là giai đoạn khi 2 người đã tới tổng bộ Đông Âu. Đó là thời khắc Thượng Quan Miên hoài niệm nhất.


Trong rừng, Thượng Quan Miên và Anna khoanh chân ngồi xuống. Tuy rằng màu da không giống nhau nhưng lại là 2 tỷ muội thân thiết nhất. Dù sao 1 đường gió tanh mưa máu đi tới đây, có anna làm bạn, Thượng Quan Miên mới không hề có cảm giác cô độc.


Giờ phút này nàng nghĩ muốn đứng lên, thế nhưng 1 âm thanh lọt vào tai...


"Anna, chúng ta nhất định phải sống sót, sau đó ta sẽ trở nên rất mạnh rất mạnh, mạnh đủ để bảo vệ được Anna" Thượng Quan Miên khoanh chân ngồi đó nói với Anna bên cạnh: "Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tìm được người nhà của ta và Anna! Ước định rồi, nhất định phải sống tới ngày đó!"


"Ân!" Anna cũng nhẹ gật đầu, nói: "Có Tiểu Thụy ở đây ta nhất định không sợ hãi, chúng ta nhất định phải sống sót, cho dù không thể trở thành cấp A, ít nhất cũng đạt tới cấp B, tới tình trạng có thể tự bảo vệ mình. Sống tới lúc đó chúng ta nhất định có thể đạt được tự do chính thức! Nếu có 1 ngày ta trở nên mạnh hơn Tiểu Thụy, vậy ta sẽ bảo hộ Tiểu Thụy!”  


Anna nói xong câu đó lại cùng Thượng Quan Miên cười đùa. Thế nhưng không biết sao thanh âm của 2 người ngày càng nhỏ, cuối cùng như muỗi vo ve hoàn toàn chẳng thể nghe được gì nữa.  


Mà Thượng Quan Miên nằm ở trên 1 đồng cỏ, mất đi 2 tay, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.


Thời điểm Chân Thực chết đi, thời điểm nhìn thấy thi thể mẫu thân Thượng Quan Miên cũng chưa từng rơi 1 giọt nước mắt, thế nhưng lúc này, nàng lại rơi lệ.


Giờ phút này nàng ngước nhìn trời xanh thì thào lẩm bẩm: "Xin lỗi. Không thể tuân thủ ước định với ngươi rồi."


Rất nhanh, hai nữ hài đang vui vẻ trò chuyện trước mặt nàng nhanh chóng biến thành 2 cỗ thi thể hư thối, cuối cùng biến thành 2 bộ xương trắng!


Hai bộ xương kia ngã xuống trên người Thượng Quan Miên, tiếp theo dưới thân thể nàng xuất hiện 1 lỗ đen. Thượng Quan Miên nhắm hai mắt lại, nhẹ nói: "Ta đến đây Anna. Cho dù tới 1 thế giới khác ta cũng sẽ bảo hộ ngươi!"


Rốt cục thân thể Thượng Quan Miên bị hắc động hoàn toàn nuốt mất, rừng núi tú lệ xung quanh cũng lập tức vô tung vô ảnh… 


Mà cùng lúc đó, Ngân Dạ và Ngân Vũ cũng đang tới thời khắc nguy hiểm nhất.


Lúc trước, tấm gương giáo tổ nắm giữ không phải là Tà Ảnh Kính. Mà là… 1 tấm gương bị nguyền rủa. Mà đem bản nhật ký giao cho giáo tổ cùng không phải Bồ Mỹ Linh còn sống.


Đồng dạng, dao găm cùng với "Thánh Thủy" kia cũng không phải đạo cụ trong nhà kho, mà là máu và xương của ác linh thông qua tấm gương phục chế ra. Giáo tổ sau khi nắm giữ tấm gương, tâm trí cũng dần bị thao túng, phục chế ra hàng loạt máu và xương của ác linh, đồng thời mở rộng phạm vi tín đồ. Dao găm là dùng xương người chế thành, thánh thủy là từ máu người mà ra. Tín đồ càng nhiều thì xương và máu chế phục ra cũng càng nhiều, cuối cùng người bị nguyền rủa cũng càng nhiều.


Mục đích cuối cùng nhất, chỉ có một.


Thứ trong gương kia sẽ giết chết… tất cả sinh linh đã từng xuất hiện trước gương!


Lúc trước, Thượng Quan Miên tự tay hủy diệt tấm gương, nhưng giờ phút này, trong dị không gian nó lại lần nữa sinh ra đời.   

Lúc này, Ngân Dạ và Ngân Vũ đang không ngừng chạy dọc theo hành lang hướng về phía trước, thế nhưng 2 bên hành lang ngày càng nhiều mặt gương xuất hiện, mà bọn họ căn bản không có cách nào dừng lại! Bởi vì... Ma Vương đã phát hiện ra không gian này!


Nhưng sức lực con người sẽ có lúc cạn kiệt.


Đột nhiên, 1 cánh tay từ trong gương duỗi ra bắt lấy tay Ngân Vũ, kéo nàng vào thế giới trong gương! Nhưng Ngân Dạ lanh tay lẹ mắt, lập tức ôm chặt 2 chân của Ngân Vũ!  


Mà hết lần này tới lần khác, lúc này tấm gương sau lưng Ngân Dạ biến thành 1 lỗ đen khổng lồ. Trong lỗ đen kia bắt đầu sinh ra 1 tia khí tức tà ám cực đoan! Lúc này nếu như Ngân Dạ vẫn cố chấp ôm lấy chân Ngân Vũ, thì hắn sẽ không thể nào thoát khỏi!


Thế nhưng hắn không thể buông tay, giờ phút này hắn không muốn lựa chọn! Nếu như  mất đi Ngân Vũ, hắn rời khỏi nhà trọ còn có ý nghĩa gì?


Lỗ đen càng lúc càng lớn, rốt cục từ trong bóng tối xuất hiện 1 cỗ lực lượng bắt đầu lôi kéo Ngân Dạ. Ác ma đang hung hăng mở miệng...



...

7/07/2016

Posted by Unknown |
Chương 7: cuối cùng một cái (hạ)


Tính đến nay đã phát sinh sáu vụ án mạng, ngoại trừ hai vụ ở trong cung văn hóa, còn lại phát sinh ở: lầu một phòng khách của biệt thự, một căn phòng cho thuê, phòng tiêm thuốc cũng lầu một bệnh viện, và trong sân nhà họ Lý. Trừ những nơi đó ra, hung thủ còn xuất hiện một lần trong phòng lưu trữ văn bản. Tổng hợp những nơi hung thủ từng xuất hiện, có thể kết luận: ngoại trừ bên trong phòng múa, hung thủ thường xuất hiện ở lầu một hoặc ở bên ngoài.


Còn có một chuyện trọng yếu hơn, hung thủ thường xuất hiện ở những nơi mà cửa không đóng hoặc có cửa sổ. Đối với cái bóng mà nói, dù cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt có đóng hay mở cũng không ảnh hưởng gì, nhưng thanh âm sẽ không giống như đang đứng bên trong, thanh âm bên ngoài không dễ dàng gì mà có thể truyền vào được, cho nên chỉ cần bộ đàm có chất lượng cao thì có thể giải quyết được vấn đề này.


Tôi lấy bộ đàm nói với Ôn chủ nhiệm: "Nếu như trên bộ đàm có vân tay của bà, thì bà ít nhất phải gánh trên lưng hai tội danh giết người."


Ôn chủ nhiệm sắc mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào, run rẩy nói: "Không liên quan đến ta, ta không có giết người, ta không có giết người..."


Trăn Trăn hung hăng nói: " bà nói không có giết thì sẽ là không giết ah? Sát nhân cũng không phải là một cái tội nhỏ, bà vẫn nghĩ... những đại nhân vật kia có thể bảo vệ cho bà được sao! Bất quá, theo ta thấy phải tính đến bọn hắn có dám ra mặt giúp bà hay không đã."


Tôi cũng thêm mắm thêm muối: "Một tội giết người thì đã có thể phán tử hình rồi, hai cái càng không cần phải nói, huống chi hiện tại tổng cộng đã có sáu người chết, nếu tất cả đều tính do bà sát hại, phải được làm bia bắn sáu lần đấy!"


Đe dọa mấy bà bà nội trợ với tôi quả nhiên là cường hạng, Ôn chủ nhiệm bị dọa sợ tới mức hoang mang lo sợ, lập tức khai ra toàn bộ ——


 - Ta sớm đã biết rõ tiện nhân Thi Vận kia câu dẫn lão công của mình, thế nhưng mà ta lại không làm gì được nó, đem nó sa thải, gây chuyện không tốt còn có thể khiến lão ta càng bênh vực nó hơn, cho nên ta chỉ có nhịn. Vốn tưởng rằng đem nó giữ ở bên người, thì tối thiểu sẽ không quá phóng túng nữa, không nghĩ tới nó càng ngày càng không đem ta để vào mắt. Bình thường khắp nơi cùng ta đối nghịch cũng coi như không, còn ngay trước mặt ta cùng lão công thông đồng, đơn giản là ngang nhiên khiêu chiến rồi.


Ta thật sự nhịn không nổi nữa, muốn tìm một người giáo huấn nó một chầu, đúng lúc này, có một nữ sinh thần bí gọi điện thoại cho ta, nói có thể giúp ta giáo huấn lại con tiện nhân kia, bất quá có một điều kiện. Điều kiện đưa ra rất kỳ quái, không cần tiền cũng không muốn cái khác, chỉ yêu cầu ta sửa đổi tiết mục biểu diễn trong cuộc thi đại hội thể dục thể thao, tuyệt đối không được biểu diễn 《 vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết 》, hơn nữa về sau cũng không được phép tập luyện điệu nhảy này. Tuy ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng điều này với ta mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi, vì vậy ta liền đã đáp ứng.


Sau đó, nữ sinh đó dùng bưu kiện gửi tới cho ta hai bộ bộ đàm, muốn ta giấu ở bên trong phòng múa thiên hoa, còn muốn ta gỡ những bức màn xuống. Ta dựa theo ý của nàng, mượn công nhân hiệu giặt là mang mấy bức mành đi, thuận tiện giấu kỹ máy bộ đàm.


Tối muộn hôm trước, tiện nhân kia có buổi dạy học sinh tập luyện, nữ sinh kia lại gọi điện thoại cho ta, muốn ta cài then cửa phòng múa lại, hơn nữa đóng chốt tổng nguồn điện ... Ta có thể thề, lúc ấy ta chỉ là muốn cấp tiện nhân kia một chút giáo huấn, chưa từng nghĩ tới muốn hại chết nó, thật sự, thật sự!


Tiện nhân kia sau khi chết, tiết mục biểu diễn trong buổi đại hội thể dục thể thao lại được tiến hành, ta vốn muốn thay đổi thành vũ đạo khác, nhưng các học sinh tư chất vốn quá bình thường rồi, muốn luyện những vũ đạo khác cũng không đủ thời gian, cho nên đành phải tiếp tục tập luyện lại vũ đạo cũ.


Hôm nay nữ sinh thần bí lại gọi điện thoại cho ta, nàng nói ta không giữ lời hứa, ta nói ta cũng là tình thế bức bách, thật sự không có cách nào. Nàng nói còn có một biện pháp, chỉ cần ta phối hợp là được. Nàng muốn ta như tối hôm trước, đem tất cả những bức mành dỡ xuống, giữ cửa cài then, đóng nguồn điện. Ta biết nữ sinh đó lại muốn giết người, như thế nào cũng không chịu đáp ứng, nhưng nàng lại nói nếu như ta không đáp ứng, sẽ đem toàn bộ sự việc lần trước khai ra, khiến cảnh sát bắt ta. Ta rất sợ ngồi tù, nên đáp ứng nàng...


Làm cảnh sát đau đầu nhất chính là lấy khẩu cung, bởi vì bất kể là phạm nhân, nhân chứng hay là người bị hại, toàn bộ khẩu cung cũng không nhất định là chân tướng sự thật. Bởi vì bọn họ có thể sẽ có những chi tiết trọng yếu, ấn tượng rất sâu đậm, được kể lại tỉ mỉ mà quên đi những điểm khác. Hoặc là bởi vì ý niệm chủ quan gây nên những phán đoán không khách quan, rồi cộng thêm những suy đoán của mình. Thí dụ như bản án này, các nhân chứng gọi hung thủ là "Quỷ ảnh" . Còn có những người khác vì lợi ích bản thân mà che dấu đi một vài tình tiết, hoặc nói dối, Như Ôn chủ nhiệm, bà ta hiển nhiên là nói dối rồi.


Tôi dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào hai mắt Ôn chủ nhiệm, bà ta không tự giác liền lảng tránh đi chỗ khác, đây là biểu hiện chột dạ. Tôi nghiêm túc nói: "Nếu như bà không biết hung thủ muốn giết chết Lương Thi Vận, vậy tại sao ngày hôm qua lại biểu hiện bình tĩnh như vậy? Nếu như bà không có nghĩ muốn Diêu Hải Yến chết, vậy tại sao có thể bình tĩnh đến như vậy?"


Bà ta bị tôi đâm trúng chỗ hiểm, cà lăm trả lời "Ta ta ta" không ngừng, nói đúng hơn là không nói được lí do. Tôi còn nói: "Lương Thi Vận cùng chồng bà có quan hệ mập mờ, bà sớm đã có ý muốn hại người, cho nên khi hung thủ liên hệ, các ngươi lập tức ăn nhịp với nhau. Diêu Hải Yến đã từng là thầy giáo của Lương lão sư, cho nên dù không ngoài sáng nhưng trong tối cũng có đối nghịch với bà, âm thầm khẳng định đã nhiều lần làm chuyện mờ ám, cho nên bà dứt khoát đã làm thì làm cho chót!"


"Không phải, không phải, ta không muốn bọn họ chết thật mà. Thật sự, hãy tin ta, tin ta..." Mọi nghi phạm đều nói như vậy, nếu cảnh sát đều tin tưởng, vậy tất cả mọi người phải hạ cương vị hết.


Ôn chủ nhiệm có ý giết người hay không cũng không trọng yếu, bà ta kỳ thực chỉ là đồng lõa, mà chúng tôi muốn bắt được hung phạm, cho nên phải đem bà ta ra làm bia hy sinh, moi hết mọi tin tức về hung thủ. Tôi lấy điện thoại di động của ôn chủ nhiệm, đọc qua vài ghi chép cuộc gọi, thình lình phát hiện số điện thoại của Tô Mộng Như, cô ta mới gọi một cuộc cách đây tầm hai giờ trước, tức trước  khi Diêu lão sư bị ngộ hại.


Hiện tại tình tiết vụ án đã rõ, bởi vì tôi chẳng những biết rõ hung thủ là ai, còn biết được động cơ sát nhân là cái gì. Nguyên nhân bản án này là vì thảm án mười ba năm trước, Tỷ muội Tô thị cùng bị Lý Lượng Dụ chơi chán rồi bỏ, nên muốn giết người cho hả giận, cùng lúc đó các nàng vẫn còn để ý tới vũ điệu cuồng hoan tiết, dứt khoát muốn đem điệu nhảy này giữ làm của riêng. Cho nên phải giết toàn bộ những người có liên quan đến bài vũ đạo, và còn để che mắt cảnh sát. Một mũi tên trúng hai chim.


May mắn bọn người Ỷ Kỳ chỉ biết nội dung điệu nhảy, cho nên mới bị cảnh cáo, bằng không bọn họ cũng có khả năng bị giết chết.


Hiện tại trong danh sách của tỷ muội Tô thị chỉ còn lại có hai người, một ở phương xa ngàn dặm là Đỗ Lễ Hiền, các nàng chỉ sợ giết không được, cho dù có thể giết cũng cần rất nhiều thời gian, việc cấp bách bây giờ là người sống sót cuối cùng Trịnh Mẫn Nghi.


Vĩ ca ngay lúc tôi đang cần thì hắn gọi điện báo: "Này, ta tìm được địa chỉ của Trịnh Mẫn Nghi rồi. Thực bà nội nó mệt chết người, ngươi biết riêng trong nội thành có biết bao nhiêu người có tên là Trịnh Mẫn Nghi không? Ta phải tìm đọc tư liệu của từng người, mới biết được ai là người chúng ta muốn tìm, ngươi nói có mệt hay không?"


"Ta không biết có bao nhiêu Trịnh Mẫn Nghi, ta chỉ biết là ngươi lại nói nhảm, mau nói địa chỉ cho ta, bằng không thì lại mất thêm một mạng người nữa." Mỗi lần nhờ thằng cha này làm việc, là lại ngồi kể công, tôi thật sớm đã muốn điếc tai rồi.


Biết được địa chỉ Trịnh Mẫn Nghi, tôi giao lại chuyện ở phòng múa cho Tuyết Tình giải quyết, rồi liền cùng Trăn Trăn lập tức xuất phát, hy vọng có thể tìm được người trước tỷ muội Tô thị, bằng không thì chúng tôi chỉ tìm được một gương mặt vặn vẹo cùng thi thể đã cứng ngắc.


Trên đường đi tôi không ngừng gọi điện thoại cho Tô Mộng Như, nhưng thủy chung vẫn không thể chuyển cuộc gọi được, đối phương vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.