7/06/2016

Posted by Unknown |
Chương 27: nàng, là ai?


Lúc Ngân Dạ tỉnh lại phát hiện mình Và Ngân Vũ đang nằm trong 1 tòa mật thất.


Bên trong mật thất phi thường nhỏ hẹp, trên mặt đất được lát đá cẩm thạch, ở giữa là 1 ngọn nến, 4 bên vách tường treo những bức tranh tây cổ quái.


Ngân Vũ cũng vừa vặn tỉnh lại, nàng chỉ cảm giác đầu trướng nhức không thôi, mà khi nhìn rõ người trước mặt là Ngân Dạ, nàng mới có chút yên lòng.


"Ngân Vũ!" Ngân Dạ lập tức nắm lấy tay nàng, giờ phút này, hắn sợ Ngân Vũ sẽ không hiểu thấu mà biến mất. Hiện tại, hẳn đã tiến vào dị không gian. Bất quá trí nhớ khá tốt không có bị xuyên tạc.


"Đây là...  đâu?" Ngân Vũ nhìn tràng cảnh lạ lẫm trước mắt, nàng vốn tưởng rằng, nếu là Tâm Ma, có lẽ sẽ xuất hiện A Thận hoặc là cha mẹ chưa từng gặp mặt, nhưng tình huống trước mắt… rốt cuộc là chuyện gì?


Trong mật thất không có cửa sổ hay khe hở nào, nhưng ngọn nến vẫn tiếp tục cháy, cứ như thế dưỡng khí sẽ chẳng còn lại bao nhiêu. Đối với tình huống quỷ dị này Ngân Dạ cũng không hiểu ra sao. Hắn đã từng dự đoán rất nhiều hình thức tâm ma xuất hiện, nhưng  không có hình thức nào giống với tình cảnh trước mắt. 

Bất quá lúc này cho dù có thể nào hắn vẫn sẽ nắm chặt tay Ngân Vũ , tới chết cũng không buông.


"Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Thượng Quan Miên." Ngân Dạ lúc này chẳng còn biện pháp nào khác. Dù sao lúc đó, đối với thủ đoạn hạ độc quỷ dị của  Thượng Quan Miên, hắn không thể vọng đọng. Ngân Vũ và Phù Tĩnh Đình có quan hệ rất tốt cũng phải trơ mắt nhìn nàng chết đi. Thật đáng buồn chình là hy vọng duy nhất của hộ gia đình, hiện nay đều đang trên người Thượng Quan Miên.


"Nhưng nữ nhân gọi là Lục kia thật qủy dị." Bây giờ nghĩ lại, Ngân Vũ vẫn cảm thấy rất cổ quái "Chẳng lẽ cũng là 1 sát thủ cấp độ S? Nhưng Thượng Quan Miên hình như có quen biết với nàng từ sớm, có thể là tâm ma của Thượng Quan Miên hay không?"


Ngân Dạ chưa kịp mở miệng đáp lời thì cửa đã mở ra. Hai nam tử da trắng mặc 1 chiếc áo dài trắng, trên mặt không chút biểu tình, 2 mắt lạnh lẽo nhìn Ngân Dạ và Ngân Vũ.


"Giáo tổ muốn gặp các ngươi. Đi theo ta."


Nhìn 2 người mặc 1 thân áo trắng cùng với bên hông buộc 1 con dao găm, Ngân Dạ tức khắc tỉnh ngộ. Những người này chính là… tín đồ của kim sắc thần quốc!


Kim Sắc Thần Quốc là 1 đoàn thể dị giáo cực đoan. Cho đến nay đối với đoàn thể này Ngân Dạ vẫn là trăm mối không có lời giải. Tà giáo này dùng thủ đoạn gì để khống chế nhân tâm và phát triển lớn mạnh tới bậc này? Mà nó là nguyên nhân hắn và Ngân Vũ tiến vào nhà trọ, hơn nữa quan trọng nhất chính là, tà giáo này có quan hệ với nhà trọ ra sao?


Trong tâm ma của 2 người, kim sắc thần quốc lại 1 lần nữa xuất hiện.


"Các vị, " Ngân Dạ vô ý thức bảo hộ Ngân Vũ, hắn biết dưới tình huống này muốn chạy trốn là điều không thực tế, nhưng ít nhất còn có thể thương lượng: "Có thể nói cho ta biết, vì cái gì giáo tổ lại muốn gặp chúng tôi?"


"Ít nói nhảm đi " 1 trong 2 người ngoại quốc lạnh lùng nói: "Ta đã nói giáo tổ muốn nhìn thấy các ngươi, nhanh đi theo ta!”


Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại đành phải trung thực đi theo bọn hắn rồi. Kế tiếp lại nghĩ biện pháp đào tẩu.


Theo 2 người này đi ra ngoài mới phát hiện bên ngoài là 1 tòa kiến trúc rộng lớn, mang phong cách châu âu. Chung quanh là 1 bầy người mặc áo trắng, bọn họ nhìn thấy Ngân Dạ Và Ngân Vũ 2 mắt đều lộ ra vẻ hung ác. Nhưng 2 huynh muội này chẳng để tâm, so với quỷ hồn, những người này căn bản không được coi ra gì.


Đi theo 2 người ngoại quốc dọc qua 1 hành lang dài hẹp, cuối cùng tiến vào 1 đại sảnh. Đại sảnh này hình tròn, ở trung tâm dựng 4 cái cột trắng, chính giữa 4 cái cột là 1 vương tọa được xây cao hơn mặt sàn 10 bậc thang. Mà ngồi ở trên vương toạ là 1 người đeo mặt nạ, phía dưới là 1 đám người mặc áo trắng đang quỳ bái. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, người ngồi trên cao kia chắc chắn chính là giáo tổ rồi.


Hai gã mặc bạch y tới nơi, lập tức lộ ra thần sắc cuồng nhiệt: "Giáo tổ! hai tâm ma đã dẫn tới! Chỉ cần người hạ lệnh, chúng tôi sẽ lập tức giết chúng!"


Giáo tổ đứng lên, dùng tiếng anh lưu loát nói: "Không cần. Các ngươi lui ra đi."


"Vâng!"


Hai gã Bạch y lui về sau. Ngân Dạ cầm chặt tay Ngân Vũ, trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ những tình huống có thể phát sinh. Trước mắt, cân nhắc đệ nhất là kéo dài thời gian, không được để ma vương phát hiện ra không gian này. Chỉ cần Thượng Quan Miên còn sống là còn hy vọng.


Giáo tổ đứng trên cao quan sát Ngân Dạ cùng Ngân Vũ, sau đó nhấc 2 tay đem mặt nạ tháo ra. Gương mặt phía dưới mặt nạ là 1 nam tử da trắng trẻ trung và cực kỳ tuấn tú. 


Ngân Dạ thân là tiến sĩ, trình độ Anh ngữ tự nhiên không phải nói, bất quá hắn biết hiện tại không nên mở miệng. Hắn và Ngân Vũ đang là thị cá, phải quan sát 1 phen mới có cơ hội tìm được sinh lộ.  


Mà đúng lúc này Ngân Vũ chợt phát hiện, trong số những người đang quỳ rạp, có 1 người quen biết, chính là… Diệp Phàm Thận! Hắn đang cúi đầu thật sâu giống như thần tử quỳ bái quân vương.


Giáo tổ từng bước 1 đi xuống. Mặt mũi hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng theo mỗi bước đi, sát cơ trong mắt lại càng dày đặc. Thời điểm tới bậc thang cuối cùng, đôi mắt hắn đã tràn đầy sắc máu, giống như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi.  


Ngân Dạ liếc nhìn mặt đá cẩm thạch sáng bóng như gương dưới chân giáo tổ. Nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải là người, mà là 1 ác quỷ tóc tai bù xù, cơ bắp trên mặt và toàn thân tràn đầy máu và nước mủ, thối rữa giống như cương thi chết đi ngàn năm.


Giáo tổ từng bước tiến về phía 2 người, Ngân Dạ vừa muốn lui ra sau, bỗng nhiên Diệp Phàm Thận xông tới, rút rao găm trong người ra gác lên cổ Ngân Dạ!


Sau khi huyết tự 6 khỏa đầu người kết thúc, ngân vũ mới biết A Thận xưa kia đã hoàn toàn mất đi linh hồn, biến thành khôi lỗi bị kim sắc thần quốc thao túng, không những vậy, hắn còn là đầu sỏ gây nên tình cảnh hiện nay của nàng và Ngân Dạ.


Người này hiện tại… đang đứng trước mặt nàng!


Nhưng hiện tại nàng đối với hắn đã chẳng còn nửa điểm cảm giác, ngay cả hận ý cơ hồ cũng bằng không. Đối với nàng mà nói, nam nhân này chỉ là 1 tánh mạng lướt qua đời nàng, để lại chút dấu vết trong nhân sinh của nàng mà thôi. Người quan trọng nhất trong trái tim nàng lúc này là Ngân Dạ. Mà khi nhìn thấy A Thận đem con dao gác lên cổ Ngân Dạ làm nội tâm nàng cực kỳ kinh hãi. So với quỷ hồn hay đối mặt với tử vong còn làm nàng sợ hãi hơn bội lần.


Nàng yêu Ngân Dạ so với trong tưởng tượng của mình còn nhiều hơn nữa. Cái gọi là tình yêu không phải như thế sao? Gặp phải sinh tử, bất ly bất khí. (không bỏ không rời)


Nàng thận trọng tiến lên từng bước, 2 mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Diệp Phàm Thận. Lúc này chỉ cần con dao kia đưa 1 đường là có thể cướp đi tánh mạng người nàng yêu nhất đời này, cũng hủy diệt luôn cả linh hồn nàng.


"Xin ngươi... A Thận..." Ngân Vũ giờ phút này buông bỏ hết thảy tôn nghiêm, nàng khẩn cầu hung thủ đã khiến cuộc đời nàng và Ngân Dạ bi thảm như hiện tại: "Đừng giết anh ấy, xin đừng giết anh ấy!"


"Ngân Vũ?" A Thận giờ phút này cũng chú ý tới ánh mắt của Ngân Vũ, hắn không hiểu sao nàng lại như thế? Ngân Vũ, chẳng lẽ đã yêu tên nam nhân này sao? Kha Ngân dạ, cho dù 2 người không có huyết thống thì hắn không phải vẫn là ca ca của nàng sao?


Nhưng lúc này giáo tổ đã bước tới trước mặt 3 người.


"Giết bọn chúng đi." Giáo tổ lạnh lùng nói: "Diệp Tế Tự, ngươi bắt được hắc tâm ma cho nên hiện tại ngươi đã là đại tế tự rồi. Giết chết bọn hắn đi, đây chính là huy hoàng của ngươi. "


Ngân Dạ cảm thụ được độ lạnh lẽo của dao găm, tuy rằng hắn không ngừng suy nghĩ sách lược, nhưng ánh Mắt A Thận luôn gắt gao theo dõi hắn, căn bản không cấp cho hắn bất luận cơ hội xoay người nào. Mà con dao kia cũng đồng dạng là vật bị nguyền rủa…


"Đợi một chút..." Ngân Dạ bỗng nhiên nhìn về phía giáo tổ, nói một câu: "Ngươi có biết về nhà trọ sao?"


Nhưng giáo tổ lại chẳng hề có chút phản ứng nào, giống như hắn chưa từng nghe thấy điều gì. Thế cuộc trước mắt, nhìn thế nào cũng đều thấy hết sức căng thẳng.


A Thận lạnh lùng nói: "Thực xin lỗi, Ngân Vũ, ta phải giết hắn. Em cũng vậy, nhưng ta đây đều là vì em, xin em hãy tin tưởng!"


"Không... Không!" Ngân Vũ xông lại muốn cứu Ngân Dạ, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của A Thận lại không dám lộn xộn.


Ngay trước lúc A Thận ra tay vẽ 1 đường trên cổ Ngân Dạ, đột nhiên khuỷu tay phải của hắn phát ra 1 mùi cháy khét, tiếp theo giống như sáp nến bị chảy, cẳng tay cầm con dao rớt xuống mặt đất, cánh tay hắn tức khắc đứt hẳn 1 nửa!  


Ở 1 mặt khác của đại sảnh là 1 tuyệt sắc mỹ nữ mặc kimono đen đứng đó. Ánh mắt nàng thờ ơ giống như vạn vật trên thế gian đều không đáng cho nàng nhìn tới. 


"Ngươi... Ngươi là ai?" A thận tức khắc nổi giận rống to, mà quỷ dị chính là vết thương trên tay hắn không hề chảy máu, chỉ có 1 ít chất lỏng sền sệt bám vào đó.


Ngân Dạ và Ngân Vũ cùng nhìn về phía nữ tử kia. Nữ nhân này không phải người được Thượng Quan Miên xưng là "Lục" sao?


Nàng tiến từng bước 1 về phía Ngân Dạ và Ngân Vũ, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn tập trung trên người giáo tổ. Giáo tổ vừa mới mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mà chỗ cổ của hắn bỗng nhiễn toát ra nhiệt khí, rồi giống như sáp nến bị nung cháy, máu thịt phân rã, cái đầu lập tức rớt trên mặt đất!


Giáo tổ ngã xuống cứ như vậy mà chết! Mà sau đó, hình ảnh ác linh phản chiếu trên mặt đá cẩm thạch cũng biến mất, biến thành mặt đá bình thường.


Nữ nhân mặc kimono đen chậm dãi đi về phía giáo tổ, giờ phút này tất cả bạch y nhân còn lại trong đại sảnh đều bị đứt tay đứt chân, không 1 ai có thể xông lên được nữa.


Ngân Dạ và Ngân Vũ dùng ánh mắt phi thường kinh ngạc nhìn nàng, mà nữ nhân mặc kimono nhìn về mặt đá cẩm thạch dưới chân, tiếp theo đưa mắt nhìn 2 người Ngân Dạ cùng Ngân Vũ.


Nữ nhân này... Tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?


Tuy rằng nàng có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng Ngân Dạ không có cảm giác rung động chút nào. Đối với hắn chỉ có 1 người làm tim hắn lay động chính là người hắn yêu, Ngân Vũ. Huống chi nữ nhân này nhan sắc không thể dùng ngôn ngữ miêu tả nhưng thủ đoạn cũng tàn nhẫn không thôi. Cho dù so sánh với Thượng Quan Miên cũng không thua kém. Không… coi như là Thượng Quan Miên, muốn giết chết những người này cũng không có khả năng làm nhẹ nhàng như vậy!


Sau đó, Lục rốt cục mở miệng.


"Đi thôi."


Ngân Vũ lúc này không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Thực xin lỗi... Đầu tiên rất cảm tạ ngươi đã trợ giúp, nhưng xin hỏi... Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao ngươi có thể đi vào nơi này?"


Ngân Vũ có một loại cảm giác mãnh liệt rằng, nữ nhân này chỉ sợ không phải Tâm Ma, mà là người chân chân chính chính!


"Ta có chuyện muốn tìm tiểu thụy." Lục nhàn nhạt mở miệng, "Trước đó còn có sự tình cần làm cho xong."


Thân là 1 nhân loại lại có khả năng tiến vào không gian này, như vậy chỉ có 1 giải thích, nàng khẳng định có đèn dẫn đường!  


Đèn dẫn đường xuất phát từ nơi nào vốn là 1 câu đố, chẳng lẽ nữ nhân trước mắt nắm được bí mật này? Nàng là người Nhật Bản? Thế nhưng tiếng trung không khỏi có chút sành sỏi quá.


Ngân Dạ lôi kéo Ngân Vũ, cấp cho nàng 1 ánh mắt. bất luận thế nào, dưới cục diện như vậy đừng nên mở miệng mới thỏa đáng. Nữ nhân gọi là Lục này quá mức thần bí, lại quên biết với Thượng Quan Miên, sao có thể là nhân vật bình thường!


Dọc theo hành lang, vách tường trước mắt đột nhiên xuất hiện vài mặt kính tròn. Nhưng theo Lục không nhừng tới gần, những tấm gương kia từng cái  nát vụng, thậm chí thủy tình hoàn toàn biến thành cặn bã. Mà trước mắt nếu xuất hiện bạch y nhân nào, như vậy hậu quả của người đó thiết tưởng không chịu nổi. Bất luận tánh mạng nào ở trước mặt Lục cũng là bước chân vào khu vực tử vong!  


Ngân Dạ và Ngân Vũ có rất nhiều câu hỏi, nhưng 1 câu cũng không thể nói nên lời.


Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói: "Kế tiếp, tự các ngươi đi xuống. Không muốn chết thì đừng để nó đi ra ngoài."


"Cái ... Cái gì?" Ngân Dạ và Ngân Vũ hoàn toàn chẳng hiếu ra sao. Nữ nhân này... Đến tột cùng là ai?


Nhưng còn không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nữ nhân mặc kimono trước mắt từng bước 1 tiêu biến. nhưng nàng ta cũng không hề đem đèn dẫn đường lấy ra!  


Sau một khắc, Lục xuất hiện ở khu không người bên ngoài nhà trọ. Mộng Khả Vân đã rời đi.


Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời không có 1 ánh trăng nào, tự nhủ: "Vẫn là tìm không thấy."


Tiếp theo thân thể của nàng, xuất hiện một vết rách, nhưng... vết thương kia rất nhanh đã lan rộng toàn thân của nàng, sau đó cả người, giống như đất đá vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, rơi trên mặt đất, rồi từ từ biến mất.


Thời gian trôi qua khoảng năm phút đồng hồ, thì cũng ở chỗ đó bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt không gian, một cánh tay trắng nõn từ trong khe duỗi ra, sau đó
Lục toàn thân bước ra khỏi khe nứt. Nàng giơ ống tay áo lên, tự nhủ nói: "Còn có... Ba cái..."


Nàng hơi nâng tay phải lên, tiếp theo quanh đó có vô số hồ điệp màu tím đen bay đến, xoay quanh thân thể của nàng.


Mà Ngân Dạ cùng Ngân Vũ, sau khi tận mắt thấy Lục biến mất, thì hai  mắt trợn to không thể tin được. Nhưng vô luận như thế nào, đây cũng là sự thật.


Không có đèn dẫn đường? Cô gái kia làm thế nào mà có thể tự do ra vào dị không gian này?


Cô ấy... Đến tột cùng là ai?


Mà Ngân Dạ vẫn không biết, vì cái gì mà mình đã tiến vào dị không gian, tràng cảnh cứ vậy mà hiện ra.


Mà những... tấm gương vỡ vụn trên mặt đất kia, Ngân Dạ cũng không biết, tà ác khủng bố chính là ẩn núp trong đó...



7/04/2016

Posted by Unknown |
Chương 13: Lệ quỷ trong tranh


An Tuyết Lệ nhìn trà lâu 2 tầng trước mặt, tấm biển phía trên viết rõ ràng 3 chữThính hiên các”.


Nàng mở bức họa của mình ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ quỷ. Chậm rãi đẩy cửa tiến vào trong, nơi này ngày bình thường mở ra cho khách tham quan vào chụp ảnh, cũng không phải kinh doanh trà lâu thật sự. Không gian bên trong bầy biện vài chiếc bàn, An Tuyết Lệ cẩn trọng tiến lên từng bước, trong  nội tâm khẩn trương không thôi, sợ sẽ có bóng đen nào đó trong bóng tối đột ngột xuất hiện. 


Làm thế nào để giết nữ quỷ này đây? Nàng tuy rằng có mang theo dao găm, nhưng nàng sao có thể thuận lợi giết quỷ như Thượng Quan Miên được? Động tác nàng ta rất nhanh, trong chớp mắt đã chặt đầu nữ quỷ kia xuống, đổi lại là nàng, nữ quỷ có đứng đó cho nàng tới giết sao? 


Nghĩ cũng biết, chuyện này căn bản là không thể. Nữ quỷ trong bức họa có thể di động, tới lúc đó ai giết ai còn là 1 vấn đề. An Tuyết Lệ hiểu được điểm này, bàn tay nắm dao găm cũng trở nên khẩn trương hơn. Bất quá hiện tại đã có sinh lộ, tốt hơn lúc trước rất nhiều.  

Nàng nhìn thấy 1 đoạn cầu thang dẫn lên lầu liền vội vàng hướng về phía đó. Nữ quỷ trong tranh lúc này vẫn chưa xảy ra bất luận biến hóa nào.  


"Nam mô a Di Đà Phật, nam mô a Di Đà Phật..." An Tuyết Lệ vừa đi vừa không ngừng lầm bầm khấn vái. Rốt cục tới trước bậc thang, nàng chần chừ 1 hồi mới cắn răng bước lên.  


Một bước, một bước, lại một bước...


An Tuyết Lệ chưa bao giờ cảm giác thời gian dài như bây giờ. Dù gì nàng cũng mới chỉ chấp hành huyết tự lần đầu tiên, tố chất tâm lý tự nhiên không được như những hộ gia đình thâm niên khác.   


Lúc này, nàng cảm thấy hối hận sao ngày xưa thích xem manga của Itou như vậy, hại nàng lúc này trong đầu không ngừng sinh ra những tưởng tưởng quái đản. 

"Không, không được..." An Tuyết Lệ cắn răng nói với chính mình: " Đây mới chỉ là huyết tự đầu tiên mà thôi, nếu đơn giản như thế đã sợ hãi, vậy 9 lần huyết tự sau này sao có thể vượt qua! Không thể, tuyệt đối không được ngã xuống!"


Bước chân nàng trở nên nhanh hơn, rốt cục lên tới lầu 2!


Hướng dao găm về phía trước, nàng bắt đầu tìm kiếm phiến cửa sổ mà nữ quỷ ngồi đấy. Nhưng lúc này nàng nhìn thấy, bức tranh trong tay thay đổi!


Gương mặt nữ nhân vừa nhăn nhó vừa vỡ vụn kia lúc này đang đứng trước 1 đoạn hành lang, phía sau nàng có 1 cánh cửa, bên trên có viết “Mặc Hà gian”.


An Tuyết Lệ đẩy nhanh cước bộ, nàng không biết "Mặc Hà gian" này ở nơi nào. Hiện tại bất luận thế nào phải nhanh chóng kiếm ra chỗ đó, tiếp theo lập tức động thủ giết chết nữ quỷ!  


Lúc này An Tuyết Lệ chú ý tới, những chỗ thịt vỡ ra từng mảnh trên mặt nữ nhân trong tranh đang bất đầu sinh trưởng ra 1 thứ khá tương tự với cánh tay người! Chẳng lẽ thực sự giống như Tomie, sinh ra phân thân không ngừng sao? 


Nàng cảm giác toàn thân ớn lạnh. Tomie cho dù chết cũng có thể nhờ vào từng mảnh thịt mà có thể trở về, đến cuối cùng chẳng lẽ quỷ hồn sẽ không ngừng xuất hiện sao?  


Giết nàng có hay không sẽ tạo thành hậu quả trái ngược?


Nhưng tình huống hiện tại không thể không giết. Nếu không, nàng sẽ gặp phải kết cục đáng sợ nhất. Cho nên sự việc bất luận thế nào, nàng cũng phải ra tay…


"Mình suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là manga mà thôi, manga thôi..."


Nhưng 1 việc không muốn nghĩ tới lại càng khiến bản thân thêm suy nghĩ nhiều hơn, An Tuyết Lệ bây giờ càng ngày càng sợ hãi. Nàng từng bước tìm kiếm những hành lang gần đó, nàng không biết phải tới nơi nào để tìm nữ quỷ kia đây?


Gương mặt vỡ vụn dần dần chiếm cứ cả bức tranh. Lòng bàn tay An Tuyết Lệ ướt dẫm mồ hôi, nàng sợ mồi hôi làm ướt bức tranh, không biết như thế có tính là “tổn hại ” hay không.  


"Là nơi này? Hẳn là nơi này đi?"


An Tuyết Lệ chậm rãi hướng về 1 đầu hành lang đi vào, nàng chăm chú tìm kiếm gian phòng 2 bên xem, có nhìn thấy “Mặc Hà gian” hay không. 


Thế nhưng đi tới cuối hành lang vẫn không tìm được. Rõ ràng, không phải chỗ này.


"Đáng giận, rốt cuộc là ở đâu đây?"


An Tuyết Lệ bỗng nhiên nghĩ tới, lúc này có lẽ nên đeo mặt nạ da người, sẽ cảm giác khá hơn 1 chút. Vì vậy nàng lập tức lấy ra từ trong ngực 1 mảnh da mỏng, đeo lên mặt.  



Quay đầu lại, đem đèn pin chiếu về phía trước, trên hành lang vẫn như cũ không 1 bóng người. Chung quanh phi thường yên tĩnh, không 1 tiếng vang, điều này ngược lại càng làm lòng người trào lên nỗi sợ hãi. 


An Tuyết Lệ chậm rãi đi về phía trước, lúc này nàng phát hiện nữ quỷ trong tranh lại thay đổi phương hướng.  


Lần này lại muốn đi đâu đây?


"Cái này..." Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn vào bức tranh thủy mặc, nữ quỷ kia thế mà đứng chắn ngay ở lối vào hành lang này!  


"Ở, ở nơi này sao?"


An Tuyết Lệ nắm chặt con dao trong tay, theo lý thuyết nàng hiện tại phải lập tức xông lên giết chết nữ quỷ kia mới đúng. Nhưng lúc này 2 chân nàng run rẩy dữ dội, căn bản không thể di động dù là nửa bước.   

"Không, không được, phải lập tức đi qua!"


An Tuyết Lệ cưỡng ép bản thân phải chuyển động, thế nhưng nỗi sợ trong nội tâm không ngừng sôi trào. Nàng lại không phải Thượng Quan Miên, 1 đao vung lên là có thể giải quyết quỷ hồn, nếu nàng lợi hại như thế thì đã không bị động như lúc này rồi.  


Dưới tình huống bình thường, muốn giết chết 1 nhân loại cũng phải đâm trúng trái tim hoặc yếu hầu mới được. Nhưng trừ phi người bị giết không phản kháng, nếu không rất khó làm được điều này. Đối với nữ tính mà nói khó càng thêm khó. Hơn nữa quỷ hồn nhìn không tới, cái cổ ở nơi nào cũng khó mà xác định. Bất quá coi như cắt đứt được yết hầu liền giết được quỷ hồn sao? Điều này không nhất định, có lẽ phải như Thượng Quan Miên, chém bay đầu mới xong.


Nội tâm nàng đột nhiên phi thường ghen ghét Khâu Phi Phàm, vận khí hắn sao lại tốt như vậy, được Thượng Quan Miên coi như chuột bạch lại có thể thông qua huyết tự lần thứ nhất!


Không...


Nàng bỗng nhiên cảm giác không đúng. Nữ quỷ trong tranh của Khâu Phi Phàm thật sự đã chết sao? Tuy rằng đầu đã bị chặt nhưng không có nghĩa nó hoàn toàn chết đi. Tranh thủy mặc vẫn còn đó, chỉ cần hộ gia đình còn chưa tiến vào nhà trọ, không có nghĩa cam đoan đã an toàn.


Có thể điều này ngược lại gây ra tử lộ hay không?


Nàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu viết  tin nhắn. Nội dung là: "Ngươi còn sống không?" Sau đó, gửi cho Khâu Phi Phàm. Nếu như Khâu Phi Phàm thực sự gây ra tử lộ, lúc này hắn cũng nên tới gặp Diêm Vương rồi. 


Bọn hắn hiện tại đang mượn điện thoại của hộ gia đình khác sử dụng, An Tuyết Lệ dùng chính là điện thoại của Trạm Bình, bàn phìm dùng có chút không quen, gửi tin nhắn đi là 1 phút đồng hồ sau đó. 

"Không có việc gì chứ?"


Lúc này nàng nâng mắt lên nhìn trước mặt, không biết nên tiến hay nên lùi. Nàng đang chờ đời hồi âm của Khâu Phi Phàm. Dù sao nàng ít nhất muốn xác định làm thế có gây ra tử lộ hay không mới động thủ. Nếu không chẳng phải tự mình đưa đầu vào rọ. 

Không lâu sau liền có tin trả lời.


"Ta rất tốt, hiện tại không có việc gì!"


An Tuyết Lệ mừng rỡ! Nàng rốt cục quyết định vọt về phía trước, nhưng đúng lúc này nàng chợt thấy trên bức tranh thủy mặc, nữ quỷ kia đột nhiên há to miệng, cơ hồ chiếm hết cả bức họa, phảng phất như muốn lao ra khỏi bức họa!


Không...


Không phải phảng phất...


Thật sự lao tới rồi!


Gương mặt vỡ vụn kia hoàn toàn lao ra khỏi bức tranh, những cánh tay nhỏ li ti trên từng mảnh thịt không ngừng xao động!


Mà lúc này An Tuyết Lệ cách cửa vào đoạn hành lang chỉ còn 1 chút!


"Không, không muốn!" An Tuyết Lệ sợ tới mức mặt không còn chút máu, thân thể nàng bị cánh tay nữ quỷ túm lấy giơ lên cao, cái miệng kia cũng chậm rãi mở ra rộng hơn!


Tranh thuỷ mặc lúc này nằm trên mặt đất, bất quá cách An Tuyết Lệ còn chưa quá  1m. 


"Giết... Giết ngươi, ta muốn giết ngươi!"


Sau đó, thân thể An Tuyết Lệ từng chút một biến mất trong cái miệng lớn kia!


"Không, không muốn!"


Trong khoảng khắc tuyệt vọng, thân thể An Tuyết Lệ hơn phân nửa đã bị nuốt vào trong miệng, nàng nhìn về hành lang phía trước, chỉ thiếu 1 chút nữa, 1 chút nữa là có thể giết… 

An Tuyết Lệ không cam tâm! Nàng hung hăng  đem mũi dao đâm vào cánh tay đang ôm chặt lấy nàng, lập tức máu bắn ra tung tóe, cánh tay từng bước rũ xuống! An Tuyết Lệ vui mừng quá đỗi, nhanh chóng đâm vào cánh tay còn lại, rốt cục cơ thể nàng được tự do, nàng vội vàng lao về phía lối vào hành lang, mãnh liệt lia 1 đường trong không trung!


Để phòng ngừa, nàng không ngừng biến ảo phương hướng chém liên tục, vì vậy trong bức tranh thủy mặc phía sau không ngừng bắn ra máu tươi, đem hành lang triệt để nhuộm đỏ, máu vẩy ra bắn lên người làm An Tuyết Lệ biến thành 1 huyết nhân!


Gương mặt khổng lồ bị thương rốt cục chui lại vào bên trong bức tranh. An Tuyết Lệ nhanh chóng cuộn bức tranh lại. Tranh của Khâu Hi Phàm cũng bị máu bắn lên nhưng hắn còn sống, chứng tỏ như vậy cũng không tính là "Tổn hại" .


"Thành công... Thành công rồi..."


An Tuyết Lệ xụi lơ, dựa cơ thể vào tường, trong miệng thì thào nói: "Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất..."


Trong tranh chỉ còn lại gương mặt bê bết máu cộng thêm thật nhiều lỗ thủng. 


Mà lúc này, Thượng Quan Miên rốt cục tới được nơi của nàng, kiến trúc cổ tên là "Nguyệt Trúc hiên"! nữ tử mặc cung trang ban đầu nhảy múa ở phía ngoài đã tiến vào sâu bên trong Nguyệt Trúc hiên.


Thượng Quan Miên xuống xe nói với Di Chân: "Ở bên ngoài chờ ta."


"Đã biết." Di Chân gật gật đầu, còn nói: "Ngươi... Cẩn thận một chút, Thượng Quan tiểu thư."


Tay trái Thượng Quan Miên mang theo trường đao, ánh mắt nhìn về cái đình nhỏ được tường vây bao quanh trước mắt. Bề ngoài đình viện này y hệt như trong bức tranh đã vẽ.   

Ở lối vào có 1 tấm biển lớn viết 3 chữ "Nguyệt Trúc hiên" .


Nàng bay lên 1 cước đá cho tấm biển vỡ thành 2 nửa, tiếp theo mới đi vào. Nàng dựa vào cảnh sắc được vẽ trong tranh để phán đoán hướng đi.


Cảnh tượng trong tranh là 1 cái bàn trà, bên trên có đặt 1 bàn cờ vây đã chơi được nửa cuộc. 


Thượng Quan Miên hướng về phía sâu trong Nguyệt Trúc hiên đi tới!

7/03/2016

Posted by Unknown |
          Chương 6: tử vong phòng múa (hạ)
                                                                                                                                                                                                                      Nạn nhân đầu tiên là Lương Thi Vận, mới chết lúc tối hôm kia, mà tỷ muội Tô thị thì hôm trước mới đi du lịch, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Có lẽ du lịch chỉ là cái cớ tạo chứng cứ ngoại phạm, hai người họ có khả năng vẫn chưa rời khỏi thành phố. Tạm thời bỏ qua bốn án mạng trước, chỉ nhìn vào mình vụ Lý Lượng Dụ, luận cơ động sát nhân, điều kiện gây án, hai người họ đều có đủ rồi. Động cơ rất rõ ràng, hai tỷ muội vì yêu thành hận cho nên giết người, rất hợp lý. Hai người bọn họ đều đã từng nhận lời yêu với Lý Lượng Dụ, quen thuộc nơi ở, thậm chí có khả năng có cả chìa khóa nhà riêng của họ Lý, muốn vô thanh vô tức ra vào cũng không phải là việc khó. Trọng yếu hơn, chỉ có hai người họ mới có thể ra lệnh cho năm con chó Shepherd giết chết chủ nhân của chính mình.


Kết hợp với bốn bản án còn lại, các nàng cũng có hiềm nghi lớn. Đầu tiên, ngoại trừ Dư Tiêm Lăng, còn ai rõ ràng nhất chuyện phát sinh vào buổi tối của mười ba năm trước đây? Lúc ấy có ba nam sáu nữ, tất cả là chín người, mà giờ đã có năm người chết oan chết uổng, trừ tỷ muội hai người họ, còn lại cũng chỉ có Đỗ Lễ Hiền đã di dân, và hiện tại vẫn chưa liên hệ được với Trịnh Mẫn Nghi.


Tiếp theo, hung thủ lúc sát hại Hà Ảnh Tuyết, từng sử dụng thuật "phân thân " hóa thành hai cái bóng, bởi vậy không thể bài trừ khả năng hung thủ không chỉ có một người.


Tuy tỷ muội Tô thị có hiềm nghi rất lớn, nhưng hai người họ vì sao phải sát hại cả bốn người kia, trừ Lý Lượng Dụ đây? Là báo thù cho Dư Tiêm Lăng? Điều này cơ hồ là không thể nào , thảm kịch mười ba năm trước đây, chính là vì Tô Mộng Như cùng Dư Tiêm Lăng tranh giành làm nhân vật chính trong bài biểu diễn, nên đối với hai người họ mà nói, Dư Tiêm Lăng tuyệt đối là địch không phải bạn.


Các nàng vì sao phải giết nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là muốn đánh lạc hướng cảnh sát ? Không có chứng cớ cho nên mọi suy đoán cũng chỉ là vô nghĩa, muốn chứng minh hai người họ không phải là hung thủ, chỉ còn một cách là trực tiếp lấy lời khai từ miệng bọn họ. Trên đời này không có một lời nói dối hoàn mỹ, chỉ cần có điểm gian dối nhất định sẽ có lỗ hổng. Thế nhưng thời điểm hai người họ xuất hiện trước mắt tôi, chỉ sợ sẽ thêm hai mạng nữa.


Vì muốn mau chóng tìm được bọn họ, tôi hướng Minh thúc xin số di động, nhưng Minh thúc nói điện thoại di động của họ chỉ có thể sử dụng trong nước, hiện tại chỉ sợ gọi không thông. Tôi nhấn phím gọi xác thực không thể chuyển cuộc gọi được, hai số đều ở trạng thái tắt máy.


Điều tra thoáng cái lâm vào bế tắc, chỉ cần có thể tìm được tỷ muội Tô thị, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là không tìm thấy hai người họ. Tuy ngày mai hai người họ sẽ trở về, nhưng giờ phút này lại không thể chậm trễ giây lát, bởi vì ít nhất bọn họ vẫn còn nằm trong danh sách của hung thủ, có lẽ tối nay sẽ bị ngộ hại cũng nên.


Thời điểm tất cả lâm vào bế tắc, Tuyết Tình điện báo: "Cung thiếu niên lại phát sinh án mạng, Diêu Hải Yến bị ngộ hại rồi..." Lại chết thêm một người.


Bà ta cùng Lương Thi Vận chết rất giống nhau, hiện trường đều ở phòng múa, đồng dạng đột nhiên mất điện, đồng dạng cửa bị cài then. Khi Tuyết Tình cùng Miêu Miêu đuổi tới, bên trong phòng múa chỉ có một cỗ thi thể, cùng bảy thiếu nữ đang rất hoảng sợ. Bọn người Ỷ Kỳ ở trong phòng múa hướng chúng tôi kể lại tình huống ngay lúc đó——


Tuy Lương lão sư mới vừa bị giết, nhưng buổi biểu diễn trong đại hội thể dục thể thao vẫn không hủy bỏ, cho nên chúng tôi nhất định phải tiếp tục tập luyện. Hiện tại cũng chỉ còn mỗi Diêu lão sư mới có thể dẫn dắt chúng tôi tiếp tục, không nghĩ tới lại...


Kỳ thật, chúng tôi đều không muốn tiếp tục tham gia tập luyện, dù sao ở đây vào tối hôm trước đã có người bị giết, hơn nữa còn là người mà chúng tôi đều biết, và còn chết trước mắt mọi người. Thế nhưng, lãnh đạo trường vẫn âm thầm ra lệnh cho chúng tôi, nếu lần này không thể biểu diễn tại đại hội thể dục thể thao thì sẽ không để cho chúng tôi tốt nghiệp, cho nên mọi người đành phải kiên trì tập luyện.


Nghe nói điệu nhảy này là do Lương lão sư tự mình sắp xếp bố trí , nhưng Diêu lão sư tựa hồ cũng rất quen thuộc, rất chân thành chỉ bảo từng động tác cho mọi người, mỗi một vũ bộ... Có lẽ trong nội tâm vẫn còn sợ hãi, âm nhạc vừa dừng lại, tôi không tự giác lại hướng phía hướng cửa sổ nhìn một cái. Sáng sớm hôm qua lúc mọi người chuẩn bị rời đi, thì người của hiệu giặt cũng đã đem mấy bức mành treo lên rồi. Nhưng không biết vì sao, đêm nay lại không thấy nữa . Không có bức mành che chắn bên ngoài, tôi có thể trực tiếp trông thấy bên ngoài cửa sổ, lại là một quỷ ảnh đáng sợ...


"Hì hì hi..." tiếng cười âm lãnh mờ mịt đột nhiên vang lên bên trong phòng múa. Thân thể Diêu lão sư như bị điện giựt, đột nhiên run lên, bất giác hướng bốn phía nhìn quanh, cô ấy phát hiện quỷ ảnh trên cửa sổ, mặt biểu lộ vạn phần hoảng sợ, lập tức hướng cửa ra vào chạy tới, thế nhưng vẫn giống như tối hôm trước, cửa bị cài then, như thế nào cũng mở không ra.


Bóng đèn đột nhiên vụt tắt, quỷ ảnh lập tức "phiêu" tiến đến. Mấy người chúng tôi sợ hãi ôm thành một đoàn, rúc vào góc tường, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, bởi vì chúng tôi không biết quỷ ảnh lần này muốn hại chết là ai?


Diêu lão sư lưng dán chặt vào cửa, mặt hướng phía vách tường nhìn quỷ ảnh "bồng bềnh", run rẩy nói: "Ngươi là Tiêm Lăng?"


"Hì hì, Diêu lão sư ngươi còn nhớ rõ ta à! Ta còn tưởng rằng ngươi cùng những người khác đồng dạng, đã sớm quên ta rồi." ngữ điệu quỷ ảnh hơi bướng bỉnh, nếu bình thường sẽ cảm thấy như một người bạn cùng trang lứa, mà giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.


"Ta chưa từng hại ngươi, ngươi vì cái gì tìm tới ta?" Diêu lão sư ngữ khí phảng phất rất trấn định, tuy thanh âm hơi chút run rẩy.


"Ngươi thật chưa từng muốn hại ta sao? Tại sao ngươi lúc ấy lại rời khỏi phòng múa ?" ngữ khí quỷ ảnh rất chân thành, tựa hồ là muốn biết nguyên nhân, nhưng lại tựa hồ như đang tố cáo lão sư.


"Ta lúc ấy cũng là không có biện pháp, Lượng Dụ dùng mẫu thân hắn tới dọa ta, nếu ta không nghe theo ý của hắn, thì ta sẽ bị đuổi việc."


"Hì hì hi... Đúng vậy a, ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số những học trò của ngươi, sống chết của ta đương nhiên không bằng công việc rồi. Hì hì hi..." Quỷ ảnh cười phi thường khủng bố, khiến mọi người không ngừng run rẩy.


"Không phải, ta lúc ấy không nghĩ như vậy, ta lúc ấy cũng không nghĩ tới hắn lại có thể đối với ngươi như vậy." Diêu lão sư lo lắng biện giải cho mình.


"Vậy ngươi cho là hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào?" Quỷ ảnh hỏi lại khiến Diêu lão sư không thể nào trả lời được, nàng vừa cười nói: "Hì hì hi... Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người ích kỷ, vì ích lợi của mình, không có chuyện gì là không làm. Mười ba năm trước đây là như thế, mười ba năm sau cũng vẫn thế. Ngươi biết rõ vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nhưng là Thi Vận đắc thế, muốn đem tâm huyết của ta làm của riêng, ngươi cũng không dám thốt một tiếng. Hiện tại tốt rồi, nàng chết rồi, ngươi cũng dứt khoát đem tâm huyết của ta làm của riêng. Ta nói không đúng sao?"


"Ta biết sai rồi, ta có lẽ không nên làm như vậy, tiết mục biểu diễn ở đại hội sẽ ghi chú rõ ngươi mới chính là nguyên tác giả của điệu nhảy này..." Diêu lão sư vội vàng giải thích, nhưng lập tức đã bị đối phương chặn lời: "Ta là nguyên tác giả, ngươi là người cải biên, an bài như vậy thật hoàn mỹ ah! Tựa như tác phẩm của ta, được ngươi an bài hoàn mỹ đến mức không cần sửa chữa một điểm, không phải sao?"


"Không phải, không phải, ta không có nghĩ như vậy!" ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến mọi người vẫn có thể tinh tường trông thấy biểu lộ kinh hoàng trên mặt Diêu lão sư, bà đã gấp đến độ nước mắt chảy ròng.


"Ngươi cho rằng trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta không biết sao? Nói cho ngươi biết, ta biết hết, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta biết rõ toàn bộ! Bởi vì ta là quỷ, từ địa ngục đến! Hì hì hi..." tiếng cười khiến mọi người kinh hồn táng đảm âm vọng bên trong phòng múa, sợ hãi tràn ngập đến từng ngách nhỏ. Tiếng cười như một phán quyết đã an bài: "Với tư cách đã từng là học trò của ngươi, ta rất vinh hạnh có thể tự mình đưa ngươi đến địa ngục. Ở địa ngục, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy tịch mịch, bởi vì có Thi Vận, Lượng Dụ, bọn hắn đã chờ ngươi lâu lắm rồi..."


"Không muốn, buông tha ta, buông tha ta..." Diêu lão sư tuyệt vọng cầu khẩn, đổi lấy chỉ là tiếng cười nhạo vô tình: "Hì hì hi... Buông tha ngươi? Vậy ngươi tại sao lại buông tha ta? Đêm hôm đó, ngươi rõ ràng đứng ở ngoài cửa, nhưng  lúc ta gọi, chẳng những không có xông tới cứu ta, ngược lại giữ cửa cài then không cho ta chạy thoát. Ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?"


Diêu lão sư không đáp lại, quỷ ảnh nói tiếp: "Ngươi xem tóc của ta xinh đẹp không? Thi Vận cảm thấy cũng không tệ, ngươi nói xem?" Nói xong, tóc nàng dần dần duỗi dài, hướng đến chỗ Diêu lão sư cuốn chặt lấy bà đến mức miệng sùi bọt mép.


Quỷ ảnh trước khi đi còn nói với chúng ta một câu: "Tiểu cô nương, các ngươi hãy nhớ kỹ ah! vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nếu ai có ý nghĩ muốn lấy làm của riêng, thì cứ nhìn Diêu lão sư cùng Lương lão sư..."


Nghe xong Ỷ Kỳ tự thuật, tôi phát hiện không ít điểm đáng ngờ. Đầu tiên, Diêu lão sư đã nói dối chúng tôi, theo cuộc đối thoại của bà và hung thủ có thể biết được, mười ba năm trước bà ta lúc ấy đang ở ngoài cửa, hơn nữa còn giữ chốt  cài then. Tiếp theo, bức mành hôm qua vừa mới được giặt sạch, tại sao đến tối lại bị dỡ xuống? Thứ ba, bốn án mạng kia đều phát sinh ở những địa điểm khác nhau, duy nhất tại phòng múa lại xẩy ra đến hai lần, chẳng lẽ tại đây có điểm gì đặc biệt?


Hay mình đã bỏ lỡ qua manh mối nào đó. Ôn chủ nhiệm sau khi giải quyết  xong việc cũng đã đến đây, biểu hiện không hề khiếp sợ, ngược lại tỉnh táo đến mức làm cho người khác hoài nghi. Vì vậy, tôi liền hỏi thăm lúc xẩy ra vụ việc bà ta đang ở chỗ nào.


"Ta vừa rồi ăn cơm cùng bằng hữu." Bà tận lực lảng tránh ánh mắt của tôi.


"Theo ai ăn cơm, ăn cơm ở nơi nào?" Tôi nhìn chăm chú từng biến hóa trên mặt của bà.


"Làm sao vậy? Hoài nghi ta giết người sao? Cùng ta ăn cơm đều là những nhân vật có máu mặt, tùy tiện nói một cũng khiên ngươi bị mất việc rồi!" Bà ta đột nhiên tức giận, hiển nhiên là biểu hiện thẹn quá hoá giận.


Tôi lấy một điếu thuốc, không thèm quan tâm nói: "Chỉ có Lương cục trưởng mới có thể đuổi việc tôi, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải phá án bằng được. Vừa rồi người gọi là cái gì đại nhân vật ngồi với ăn cơm bà, căn bản không có khả năng đụng đến tôi."


Bà trợn mắt hạnh lên nhìn tôi, cao giọng chửi bậy: "Cái gì gọi là đại nhân vật ah! Ngươi dám vũ nhục bằng hữu của ta, ta sẽ khiến cho ngươi phải rút lại những lời nói ấy." Dứt lời liền lấy điện thoại ra, không biết định cáo trạng tới ai.


"Thôi bỏ qua, Ôn chủ nhiệm, khi vụ án phát sinh xe của bà hẳn đậu bên cạnh đường, bảo vệ trông thấy bà đi vào là được rồi."


Bà ta nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức phản bác nói: "Không có khả năng, ta từ cửa sau vào đây, hắn như thế nào có thể thấy ta được..." Bà ý thức được chính mình nói lỡ lời rồi.


Tôi cười nói: "Ah, nguyên lai bà lại đi vào từ cửa sau, trách không được vừa rồi bảo vệ nói chưa thấy bà tới."



Đang lúc tôi chuẩn bị tinh thần cho tốt, thẩm vấn Ôn chủ nhiệm một phen,  thì Tuyết Tình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đột nhiên nói: "A Mộ, trần nhà có chút vấn đề, mấy ngày nay có lẽ đã bị ai đó động qua."