7/03/2016

Posted by Unknown |
          Chương 6: tử vong phòng múa (hạ)
                                                                                                                                                                                                                      Nạn nhân đầu tiên là Lương Thi Vận, mới chết lúc tối hôm kia, mà tỷ muội Tô thị thì hôm trước mới đi du lịch, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Có lẽ du lịch chỉ là cái cớ tạo chứng cứ ngoại phạm, hai người họ có khả năng vẫn chưa rời khỏi thành phố. Tạm thời bỏ qua bốn án mạng trước, chỉ nhìn vào mình vụ Lý Lượng Dụ, luận cơ động sát nhân, điều kiện gây án, hai người họ đều có đủ rồi. Động cơ rất rõ ràng, hai tỷ muội vì yêu thành hận cho nên giết người, rất hợp lý. Hai người bọn họ đều đã từng nhận lời yêu với Lý Lượng Dụ, quen thuộc nơi ở, thậm chí có khả năng có cả chìa khóa nhà riêng của họ Lý, muốn vô thanh vô tức ra vào cũng không phải là việc khó. Trọng yếu hơn, chỉ có hai người họ mới có thể ra lệnh cho năm con chó Shepherd giết chết chủ nhân của chính mình.


Kết hợp với bốn bản án còn lại, các nàng cũng có hiềm nghi lớn. Đầu tiên, ngoại trừ Dư Tiêm Lăng, còn ai rõ ràng nhất chuyện phát sinh vào buổi tối của mười ba năm trước đây? Lúc ấy có ba nam sáu nữ, tất cả là chín người, mà giờ đã có năm người chết oan chết uổng, trừ tỷ muội hai người họ, còn lại cũng chỉ có Đỗ Lễ Hiền đã di dân, và hiện tại vẫn chưa liên hệ được với Trịnh Mẫn Nghi.


Tiếp theo, hung thủ lúc sát hại Hà Ảnh Tuyết, từng sử dụng thuật "phân thân " hóa thành hai cái bóng, bởi vậy không thể bài trừ khả năng hung thủ không chỉ có một người.


Tuy tỷ muội Tô thị có hiềm nghi rất lớn, nhưng hai người họ vì sao phải sát hại cả bốn người kia, trừ Lý Lượng Dụ đây? Là báo thù cho Dư Tiêm Lăng? Điều này cơ hồ là không thể nào , thảm kịch mười ba năm trước đây, chính là vì Tô Mộng Như cùng Dư Tiêm Lăng tranh giành làm nhân vật chính trong bài biểu diễn, nên đối với hai người họ mà nói, Dư Tiêm Lăng tuyệt đối là địch không phải bạn.


Các nàng vì sao phải giết nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là muốn đánh lạc hướng cảnh sát ? Không có chứng cớ cho nên mọi suy đoán cũng chỉ là vô nghĩa, muốn chứng minh hai người họ không phải là hung thủ, chỉ còn một cách là trực tiếp lấy lời khai từ miệng bọn họ. Trên đời này không có một lời nói dối hoàn mỹ, chỉ cần có điểm gian dối nhất định sẽ có lỗ hổng. Thế nhưng thời điểm hai người họ xuất hiện trước mắt tôi, chỉ sợ sẽ thêm hai mạng nữa.


Vì muốn mau chóng tìm được bọn họ, tôi hướng Minh thúc xin số di động, nhưng Minh thúc nói điện thoại di động của họ chỉ có thể sử dụng trong nước, hiện tại chỉ sợ gọi không thông. Tôi nhấn phím gọi xác thực không thể chuyển cuộc gọi được, hai số đều ở trạng thái tắt máy.


Điều tra thoáng cái lâm vào bế tắc, chỉ cần có thể tìm được tỷ muội Tô thị, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng hiện tại vấn đề lớn nhất là không tìm thấy hai người họ. Tuy ngày mai hai người họ sẽ trở về, nhưng giờ phút này lại không thể chậm trễ giây lát, bởi vì ít nhất bọn họ vẫn còn nằm trong danh sách của hung thủ, có lẽ tối nay sẽ bị ngộ hại cũng nên.


Thời điểm tất cả lâm vào bế tắc, Tuyết Tình điện báo: "Cung thiếu niên lại phát sinh án mạng, Diêu Hải Yến bị ngộ hại rồi..." Lại chết thêm một người.


Bà ta cùng Lương Thi Vận chết rất giống nhau, hiện trường đều ở phòng múa, đồng dạng đột nhiên mất điện, đồng dạng cửa bị cài then. Khi Tuyết Tình cùng Miêu Miêu đuổi tới, bên trong phòng múa chỉ có một cỗ thi thể, cùng bảy thiếu nữ đang rất hoảng sợ. Bọn người Ỷ Kỳ ở trong phòng múa hướng chúng tôi kể lại tình huống ngay lúc đó——


Tuy Lương lão sư mới vừa bị giết, nhưng buổi biểu diễn trong đại hội thể dục thể thao vẫn không hủy bỏ, cho nên chúng tôi nhất định phải tiếp tục tập luyện. Hiện tại cũng chỉ còn mỗi Diêu lão sư mới có thể dẫn dắt chúng tôi tiếp tục, không nghĩ tới lại...


Kỳ thật, chúng tôi đều không muốn tiếp tục tham gia tập luyện, dù sao ở đây vào tối hôm trước đã có người bị giết, hơn nữa còn là người mà chúng tôi đều biết, và còn chết trước mắt mọi người. Thế nhưng, lãnh đạo trường vẫn âm thầm ra lệnh cho chúng tôi, nếu lần này không thể biểu diễn tại đại hội thể dục thể thao thì sẽ không để cho chúng tôi tốt nghiệp, cho nên mọi người đành phải kiên trì tập luyện.


Nghe nói điệu nhảy này là do Lương lão sư tự mình sắp xếp bố trí , nhưng Diêu lão sư tựa hồ cũng rất quen thuộc, rất chân thành chỉ bảo từng động tác cho mọi người, mỗi một vũ bộ... Có lẽ trong nội tâm vẫn còn sợ hãi, âm nhạc vừa dừng lại, tôi không tự giác lại hướng phía hướng cửa sổ nhìn một cái. Sáng sớm hôm qua lúc mọi người chuẩn bị rời đi, thì người của hiệu giặt cũng đã đem mấy bức mành treo lên rồi. Nhưng không biết vì sao, đêm nay lại không thấy nữa . Không có bức mành che chắn bên ngoài, tôi có thể trực tiếp trông thấy bên ngoài cửa sổ, lại là một quỷ ảnh đáng sợ...


"Hì hì hi..." tiếng cười âm lãnh mờ mịt đột nhiên vang lên bên trong phòng múa. Thân thể Diêu lão sư như bị điện giựt, đột nhiên run lên, bất giác hướng bốn phía nhìn quanh, cô ấy phát hiện quỷ ảnh trên cửa sổ, mặt biểu lộ vạn phần hoảng sợ, lập tức hướng cửa ra vào chạy tới, thế nhưng vẫn giống như tối hôm trước, cửa bị cài then, như thế nào cũng mở không ra.


Bóng đèn đột nhiên vụt tắt, quỷ ảnh lập tức "phiêu" tiến đến. Mấy người chúng tôi sợ hãi ôm thành một đoàn, rúc vào góc tường, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, bởi vì chúng tôi không biết quỷ ảnh lần này muốn hại chết là ai?


Diêu lão sư lưng dán chặt vào cửa, mặt hướng phía vách tường nhìn quỷ ảnh "bồng bềnh", run rẩy nói: "Ngươi là Tiêm Lăng?"


"Hì hì, Diêu lão sư ngươi còn nhớ rõ ta à! Ta còn tưởng rằng ngươi cùng những người khác đồng dạng, đã sớm quên ta rồi." ngữ điệu quỷ ảnh hơi bướng bỉnh, nếu bình thường sẽ cảm thấy như một người bạn cùng trang lứa, mà giờ phút này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.


"Ta chưa từng hại ngươi, ngươi vì cái gì tìm tới ta?" Diêu lão sư ngữ khí phảng phất rất trấn định, tuy thanh âm hơi chút run rẩy.


"Ngươi thật chưa từng muốn hại ta sao? Tại sao ngươi lúc ấy lại rời khỏi phòng múa ?" ngữ khí quỷ ảnh rất chân thành, tựa hồ là muốn biết nguyên nhân, nhưng lại tựa hồ như đang tố cáo lão sư.


"Ta lúc ấy cũng là không có biện pháp, Lượng Dụ dùng mẫu thân hắn tới dọa ta, nếu ta không nghe theo ý của hắn, thì ta sẽ bị đuổi việc."


"Hì hì hi... Đúng vậy a, ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số những học trò của ngươi, sống chết của ta đương nhiên không bằng công việc rồi. Hì hì hi..." Quỷ ảnh cười phi thường khủng bố, khiến mọi người không ngừng run rẩy.


"Không phải, ta lúc ấy không nghĩ như vậy, ta lúc ấy cũng không nghĩ tới hắn lại có thể đối với ngươi như vậy." Diêu lão sư lo lắng biện giải cho mình.


"Vậy ngươi cho là hắn sẽ đối đãi với ta như thế nào?" Quỷ ảnh hỏi lại khiến Diêu lão sư không thể nào trả lời được, nàng vừa cười nói: "Hì hì hi... Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người ích kỷ, vì ích lợi của mình, không có chuyện gì là không làm. Mười ba năm trước đây là như thế, mười ba năm sau cũng vẫn thế. Ngươi biết rõ vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nhưng là Thi Vận đắc thế, muốn đem tâm huyết của ta làm của riêng, ngươi cũng không dám thốt một tiếng. Hiện tại tốt rồi, nàng chết rồi, ngươi cũng dứt khoát đem tâm huyết của ta làm của riêng. Ta nói không đúng sao?"


"Ta biết sai rồi, ta có lẽ không nên làm như vậy, tiết mục biểu diễn ở đại hội sẽ ghi chú rõ ngươi mới chính là nguyên tác giả của điệu nhảy này..." Diêu lão sư vội vàng giải thích, nhưng lập tức đã bị đối phương chặn lời: "Ta là nguyên tác giả, ngươi là người cải biên, an bài như vậy thật hoàn mỹ ah! Tựa như tác phẩm của ta, được ngươi an bài hoàn mỹ đến mức không cần sửa chữa một điểm, không phải sao?"


"Không phải, không phải, ta không có nghĩ như vậy!" ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến mọi người vẫn có thể tinh tường trông thấy biểu lộ kinh hoàng trên mặt Diêu lão sư, bà đã gấp đến độ nước mắt chảy ròng.


"Ngươi cho rằng trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta không biết sao? Nói cho ngươi biết, ta biết hết, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta biết rõ toàn bộ! Bởi vì ta là quỷ, từ địa ngục đến! Hì hì hi..." tiếng cười khiến mọi người kinh hồn táng đảm âm vọng bên trong phòng múa, sợ hãi tràn ngập đến từng ngách nhỏ. Tiếng cười như một phán quyết đã an bài: "Với tư cách đã từng là học trò của ngươi, ta rất vinh hạnh có thể tự mình đưa ngươi đến địa ngục. Ở địa ngục, ngươi tuyệt đối sẽ không cảm thấy tịch mịch, bởi vì có Thi Vận, Lượng Dụ, bọn hắn đã chờ ngươi lâu lắm rồi..."


"Không muốn, buông tha ta, buông tha ta..." Diêu lão sư tuyệt vọng cầu khẩn, đổi lấy chỉ là tiếng cười nhạo vô tình: "Hì hì hi... Buông tha ngươi? Vậy ngươi tại sao lại buông tha ta? Đêm hôm đó, ngươi rõ ràng đứng ở ngoài cửa, nhưng  lúc ta gọi, chẳng những không có xông tới cứu ta, ngược lại giữ cửa cài then không cho ta chạy thoát. Ngươi nói ta có nên giết ngươi hay không?"


Diêu lão sư không đáp lại, quỷ ảnh nói tiếp: "Ngươi xem tóc của ta xinh đẹp không? Thi Vận cảm thấy cũng không tệ, ngươi nói xem?" Nói xong, tóc nàng dần dần duỗi dài, hướng đến chỗ Diêu lão sư cuốn chặt lấy bà đến mức miệng sùi bọt mép.


Quỷ ảnh trước khi đi còn nói với chúng ta một câu: "Tiểu cô nương, các ngươi hãy nhớ kỹ ah! vương quốc đồ chơi cuồng hoan tiết là tâm huyết của ta, nếu ai có ý nghĩ muốn lấy làm của riêng, thì cứ nhìn Diêu lão sư cùng Lương lão sư..."


Nghe xong Ỷ Kỳ tự thuật, tôi phát hiện không ít điểm đáng ngờ. Đầu tiên, Diêu lão sư đã nói dối chúng tôi, theo cuộc đối thoại của bà và hung thủ có thể biết được, mười ba năm trước bà ta lúc ấy đang ở ngoài cửa, hơn nữa còn giữ chốt  cài then. Tiếp theo, bức mành hôm qua vừa mới được giặt sạch, tại sao đến tối lại bị dỡ xuống? Thứ ba, bốn án mạng kia đều phát sinh ở những địa điểm khác nhau, duy nhất tại phòng múa lại xẩy ra đến hai lần, chẳng lẽ tại đây có điểm gì đặc biệt?


Hay mình đã bỏ lỡ qua manh mối nào đó. Ôn chủ nhiệm sau khi giải quyết  xong việc cũng đã đến đây, biểu hiện không hề khiếp sợ, ngược lại tỉnh táo đến mức làm cho người khác hoài nghi. Vì vậy, tôi liền hỏi thăm lúc xẩy ra vụ việc bà ta đang ở chỗ nào.


"Ta vừa rồi ăn cơm cùng bằng hữu." Bà tận lực lảng tránh ánh mắt của tôi.


"Theo ai ăn cơm, ăn cơm ở nơi nào?" Tôi nhìn chăm chú từng biến hóa trên mặt của bà.


"Làm sao vậy? Hoài nghi ta giết người sao? Cùng ta ăn cơm đều là những nhân vật có máu mặt, tùy tiện nói một cũng khiên ngươi bị mất việc rồi!" Bà ta đột nhiên tức giận, hiển nhiên là biểu hiện thẹn quá hoá giận.


Tôi lấy một điếu thuốc, không thèm quan tâm nói: "Chỉ có Lương cục trưởng mới có thể đuổi việc tôi, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải phá án bằng được. Vừa rồi người gọi là cái gì đại nhân vật ngồi với ăn cơm bà, căn bản không có khả năng đụng đến tôi."


Bà trợn mắt hạnh lên nhìn tôi, cao giọng chửi bậy: "Cái gì gọi là đại nhân vật ah! Ngươi dám vũ nhục bằng hữu của ta, ta sẽ khiến cho ngươi phải rút lại những lời nói ấy." Dứt lời liền lấy điện thoại ra, không biết định cáo trạng tới ai.


"Thôi bỏ qua, Ôn chủ nhiệm, khi vụ án phát sinh xe của bà hẳn đậu bên cạnh đường, bảo vệ trông thấy bà đi vào là được rồi."


Bà ta nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức phản bác nói: "Không có khả năng, ta từ cửa sau vào đây, hắn như thế nào có thể thấy ta được..." Bà ý thức được chính mình nói lỡ lời rồi.


Tôi cười nói: "Ah, nguyên lai bà lại đi vào từ cửa sau, trách không được vừa rồi bảo vệ nói chưa thấy bà tới."



Đang lúc tôi chuẩn bị tinh thần cho tốt, thẩm vấn Ôn chủ nhiệm một phen,  thì Tuyết Tình đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đột nhiên nói: "A Mộ, trần nhà có chút vấn đề, mấy ngày nay có lẽ đã bị ai đó động qua."
Posted by Unknown |




Tiểu Dạ Tử và Thương lúc này đang co rúc trong phòng vệ sinh . . ma vương đã bắt đầu tìm kiếm, các nàng đành phải trốn tránh ở trong không gian trật hẹp này, trên người không có khế ước địa ngục, nếu bị phát hiện đối với 2 người mà nói, chính là thập tử vô sinh.


Với Tiểu Dạ Tử lúc này, lực trùng kích của những điều nàng mới nghe thấy  quá mức khổng lồ. Tuy còn chưa quá rõ ràng 7 năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá chỉ sợ, sự thật còn vượt xa tưởng tượng của nàng.


"Muội... muội rất sợ, tỷ tỷ..." Giờ phút này, Thương nắm chặt cánh tay Tiểu Dạ Tử, tố chất tâm lý nàng kém xa tỷ tỷ, lúc này nếu không phải có tỷ tỷ bên cạnh, chỉ sợ đầu óc nàng đã sớm hỏng mất.   


Huyết tự cấp Ma Vương hoàn toàn không thể tìm được sinh lộ. Bất quá Tiểu Dạ Tử tự an ủi mình, trước mắt còn rất nhiều hộ gia đình khác cũng đang chấp hành, bản thân nàng chưa chắc sẽ lập tức bị phát hiện, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào Thượng Quan Miên rồi...


Bảy năm trước, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vẫn là 1 câu hỏi.


Tiểu Dạ Tử không thể lắng nghe cuộc hội thoại tới cùng. Bất quá, theo thời gian trôi qua, lúc đó chân tướng có lẽ sẽ được công bố, nhưng nếu bị ma vương bắt được, 2 người chính là vạn kiếp bất phục. Cuối cùng Tiểu Dạ Tử quyết định, dừng lại ở nơi này không di chuyển loạn, tránh cho tình huống đặc biệt nào đó phát sinh. Trước mắt đã có được không ít tin tức, nếu như có thể còn sống rời khỏi nhà trọ, nàng sẽ trở về Nhật Bản, chất vấn phụ thân và mẹ kế Tín Chính, hết thảy mọi chuyện là như thế nào.  


"Thương, đừng sợ, tỷ sẽ bảo hộ muội. Kế tiếp, tỷ sẽ nghĩ biện pháp chấm dứt hết thảy... "


"Thế nhưng... Tỷ tỷ..." Thương lúc này vẫn chưa buông tha cho ý nghĩ lúc trước,  "Nếu như chúng ta có thể còn sống, có thể mang mụ mụ rời khỏi thế giới này? Muội, muội thực sự rất nhớ mụ mụ..."


Tiểu Dạ Tử không chút do dự nói: "Không thể! Thương, chỉ cần có thể chấm dứt huyết tự này, chúng ta vĩnh viễn không nên nhấc lên chút quan hệ nào với cái nhà trọ này nữa. Sau khi trở về Nhật Bản, ta cả đời này cũng không quay lại Trung Quốc!"


Nàng sẽ không mạo hiểm như vậy, ai biết mang ra khỏi thế giới này, là người hay quỷ! 


Nhưng đúng vào lúc này, trên cánh cửa kính mờ nhà vệ sinh, mơ hồ nhìn thấy 1 bóng đen! Cái bóng đen ấy cứ thế đứng ở cửa ra vào, không di động cũng không gõ cửa, lại chẳng thể nhìn rõ gương mặt nó là người hay ma.  


Trong 1 chớp mắt ấy, hô hấp của Tiểu Dạ Tử cơ hồ ngừng lại. Nàng ôm chặt lấy Thương, sợ hãi trong nội tâm không ngừng dâng lên. Lúc này đây nàng cảm thấy rất tuyệt vọng. Dù sao cái này và huyết tự bình thường không giống nhau, cơ hồ không hề có sinh lộ!  


Thời gian từng chút trôi qua. Tuy không hề dài, nhưng Tiểu Dạ Tử lại cảm giác vô cùng dài dặc. Nàng nhìn về phía bóng đen ngoài cửa, cái bóng đen này phải chăng có thể nhìn rõ nàng và Thương.  


Bóng đen kia đứng tại cửa ra vào hồi lâu, đại khái trên 1 phút đồng hồ sau, nó liền quay đầu rời đi.


Tiểu Dạ Tử nhẹ thở ra, nhưng Thương trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này ánh mắt nàng nhìn về phía Thương, vừa muốn lên tiếng an ủi lại chợt thấy, trên cổ Thương là 1 lá bùa hộ mệnh.  


Thương tựa hồ vừa mới đem lá bùa này để ra bên ngoài quần áo. Nhìn kỹ, rất giống lá bùa Thương đưa cho nàng lần trước trong huyết tự xác ướp.   


"Thương, đây là..."


"Tỷ tỷ, cùng với lá bùa đưa cho tỷ giống nhau. Là ba ba đưa cho muội, ba nói muốn muội đem lá bùa này đưa cho tỷ. Bởi ba biết nếu tự tay đưa ra, tỷ sẽ không nhận. Ba ba, kỳ thật rất quan tâm tới tỷ..."


Bùa hộ mệnh?


Phụ thân đem bùa hộ mệnh cho mình?


Lúc này 2 tỷ muội không hề phát hiện sau lưng mình, cái nắp bồn cầu đang dần dần nâng lên! Ngay sau đó, Thương bỗng chú ý về phía vách tường bên cạnh dường như ngoài 2 người còn có thêm 1 bóng đen đang từ trong bồn cầu bò ra.


Nàng lập tức quay đầu lại, nhưng nắp bồn cầu vẫn đậy hoàn hảo như cũ.


"Đi!" Tiểu Dạ Tử cũng nhìn cái bóng kia, lập tức kéo Thương mở cửa phòng vệ sinh xông ra ngoài. Hai tỷ muội hoảng hốt chạy bừa, vọt tới 1 đầu hành lang khác lại thình lình nhìn thấy 1 nam nhân, trên y phục của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ 1 mảng!  


Đó là Đồng Sinh Chính Nhân!


Đồng Sinh Chính Nhân!


Đồng Sinh Chính Nhân!


Quả nhiên là hắn giết mẫu thân?


Thế nhưng nàng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu như hiện tại đi qua, tương đương với đem đầu chui vào lưới, không thể...


Đáp án đã công bố rồi. Hung thủ là Đồng Sinh Chính Nhân!


Cứ như vậy nàng kéo Thương chạy tới 1 gian phòng khác, nhưng lúc này nàng không phát hiện đồng hồ trên đỉnh đầu, kim đồng hồ chuyển động rất nhanh.


Khoảng vài giây sau, nàng nghe được tiếng bước chân bên ngoài. Nàng hơi hé cửa ra nhìn, lại thấy Đồng Sinh Thác Thực đang chạy tới. Người này trong mắt Tiểu Dạ Tử là 1 tên phá gia chi tử, hắn đang hồng hộc chạy về phía Đồng Sinh Chính Nhân khi nãy, chạy được 1 nửa, hắn dừng lại, xòe 2 tay ra nhìn rồi tự nhủ: "Ta làm rồi... Ta thật sự làm rồi! Ôn thần kia rốt cục không còn tồn tại nữa!"


Tiểu Dạ Tử không thể tưởng nổi nhìn 1 màn này, mà Đồng Sinh Thác Thực nhanh chóng chạy qua trước mặt nàng.


Rất nhanh đồng hồ lại lần nữa chuyển động, kế tiếp, từ hành lang khác chạy tới 1 người, là Đồng Sinh Dụ! Phụ thân của Bộ Vị! Hắn lảo đảo chạy đi, nhiều lần còn thiếu điều ngã xấp xuống, hắn vừa thở hồng hộc vừa lầm bầm: "Thực xin lỗi, ta phải làm như vậy. Ta vì suy nghĩ cho Thanh Giang và Bộ Vị, cho dù 2 người họ có chuyển ra ngoài vẫn không hề an toàn! Ta chỉ có thể giết ngươi thôi, ta phải giết ngươi... "


Sau đó thời gian lại lần nữa thay đổi, sau một khắc, người chạy tới là Đồng Sinh Phi Hạnh cùng Đồng Sinh Lê Hoa.


Đồng Sinh Phi Hạnh chạy sau, một phát bắt được Đồng Sinh Lê Hoa, vẻ mặt nàng sợ hãi nói: "Không, không có việc gì chứ? Dù sao ba ba không phải nói không được làm gì sao? Chúng ta làm như vậy..."


"Không làm vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kêu chúng ta ngồi chờ chết sao?" Lê Hoa tiếp tục nói: "Không nghe Thần Cốc Long Ngạn nói sao? Hiệu lực của phù chú sẽ từng bước suy yếu! Chỉ có thể giết nàng mới kết thúc mọi chuyện!"


"Thần Cốc Long Ngạn hình như cùng vị thần nữ kia bị ba ba giam lại rồi? Đúng, ba ba nhất định sẽ khen ngợi điều chúng ta đã làm! Khá tốt, năm mới vừa đến, người hầu trong nhà đã về gần hết. Hơn nữa, nhất định không có ai biết là chúng ta làm đâu.” , “Thế nhưng... Ta vẫn có chút sợ, Lê Hoa, người là ngươi đâm, ta chỉ phụ giữ nàng thôi.”

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng ngươi cũng có phần! Đừng mơ tưởng để ta 1 mình chịu tội!"


Một màn này, làm Tiểu Dạ Tử hoàn toàn điên rồi.


Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?


Trong thế giới sự thật, Đồng Sinh Hùng dùng giọng hiệu sợ hãi nói: "Ngày đó, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được..."


"Lúc ấy, là con giết nàng." Đồng Sinh Chính Nhân là người thứ nhất mở miệng, "Lúc ấy Thanh Giang chuyển ra ngoài ở, cuối cùng sợ tới mức lâm bệnh, nếu không có phù chú, chỉ sợ nàng và Bộ Vị đã sớm chết rồi. Con lúc ấy nghĩ rằng, giết chết Lĩnh là lựa chọn tốt nhất. Quỷ ảnh kia xuất hiện là do nàng nguyền rủa Đồng Sinh gia. Cho nên khi đó con giết nàng... Là con đè nàng xuống giường, 1 dao đâm vào ngực nàng... khi đó trời mới vừa rạng sáng thôi."


"Ta..." người thứ 2 tiếp lời là Đồng Sinh Thác Thực: "Con là người thứ 2 vào phòng, lúc đó trời hẳn vừa rạng sáng được 10 phút. Thời điểm con đi vào phòng thấy nàng đang hảo hảo ngồi ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch. Con mặc kệ mọi chuyện, xông lên đè ngã nàng xuống giường sau đó 1 dao đâm xuống... "


"Con là người thứ 3..." Nhớ lại chuyện cũ, Đồng Sinh Dụ  đến nay vẫn như cũ cảm giác như trong cơn ác mộng: "Con không biết đại ca cùng Tam đệ đã làm những chuyện như vậy, thời điểm khoảng rạng sáng nửa giờ con vào phòng nàng. Lúc ấy nàng đang đứng ở của ra vào, dùng ánh mắt phi thường oán độc nhìn về phía trước. Con lập tức, đè nàng ngã xuống, một đao... giết nàng..."


Kế tiếp Đồng Sinh Lê Hoa cùng Đồng Sinh Phi Hạnh nhớ lại 1 màn cũ, phi thường sợ hãi.   


Tất cả bọn hắn đều là hung thủ giết người, nhưng mỗi người lại cũng không phải là hung thủ giết người. Nghiêm khắc mà nói, có lẽ người ra tay sớm nhất, Đồng Sinh Chính Nhân mới là hung thủ.


Nhưng... Nếu như Chính Nhân là người giết Lĩnh, như vậy, những người đằng sau giết chết... là ai đây?


Long Ngạn đối với những người này ghét cay ghét đắng. Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho đám người Đồng Sinh gia này. Nhưng ngay cả như thế hắn cũng không thể làm được gì. Mỗi 1 người Đồng Sinh gia đều là thế hệ lãnh huyết, lúc trước rời khỏi nơi này, Đồng Sinh Hùng kiên quyết muốn hắn lưu lại 1 người con gái, chính là lưu lại trong gia tộc một "Con tin". Long Ngạn biết rõ chân tướng, làm vậy mới khiến hắn không dám đối với người nhà Đồng Sinh sinh ra chủ ý khác lạ. Huống chi tài phiệt Đồng Phát có tài có thế, nếu Đồng Sinh Chính Nhân muốn đã có thể cân nhắc tham gia nghị viện quốc hội. Hắn vô luận thế nào cũng không thể nhúc nhích người. Cưới Tín Chính cũng bởi hắn cam chịu mà thôi.   

Hắn đã làm 1 chuyện không nên làm, chính là tin tưởng những người này, hy vọng đạt thành hiệp nghị với bọn họ.


Nhưng... Hắn thất bại rồi.


Cuối cùng, Tiểu Dạ Tử chứng kiến, trên đầu khác của hành lang 1 người đang đi tới… chính là Đồng Sinh Hùng! Trên mặt hắn nhiễm máu tươi, biểu lộ tràn đầy thần sắc dữ tợn.  


Hắn chính là người cuối cùng "Giết chết" Đồng Sinh Lĩnh. Đối với hắn mà nói, tuy  Lĩnh là nữ nhi của mình, nhưng 1 khi ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc cũng, đành phải hy sinh nàng thôi. Tuy rằng Long Ngạn liên tục tỏ vẻ, hắn sẽ mang thê tử và 2 đứa nhỏ rời đi, hắn có lòng tin ngăn cản quỷ ảnh kia xuất hiện lần nữa. nhưng Đồng Sinh Hùng làm người, ưa thích việc trảm thảo trừ căn.


Hắn tự tay giết chết nữ nhi của mình. Người bị 4 đứa con của hắn lần lượt ra tay sát hại! 


Đồng sinh hùng cứ như thế đi qua hành lang, mà giờ khắc này sắc mặt Tiểu Dạ Tử đã trắng bệch như giấy. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng xông ra ngoài.   

Xuyên qua một mảnh hành lang dài hẹp, cuối cùng chạy tới trước gian phòng của mẫu thân! 

Nàng giờ phút này do dự, có nên đẩy cửa phòng ra hay không? Nếu đi vào có lẽ sẽ nhìn thấy chân tướng, nhưng có lẽ nàng cũng sẽ chứng kiến… sẽ chứng kiến…  

Bất quá lúc này Thương lại trước 1 bước mở cửa, sau đó vọt vào trong, cửa nhanh chóng đóng lại! 


"Thương..." Tiểu Dạ Tử xoay tay nắm muốn mở cửa, thế nhưng nàng lại cảm giác trái tim đập lên bình bịch, giống như trong căn phòng trước mắt đang giấu 1 thứ cực kỳ khủng bố. Nhưng Thương đang ở bên trong, cho dù ma vương có đứng sau cánh cửa này, nàng vẫn muốn xông vào. 


Vặn tay nắm, vừa đẩy cửa đã nghe được thanh âm của Thương: "Tỷ tỷ... Mụ mụ, là mụ mụ! Tỷ mau vào, mụ mụ còn sống, chúng ta có thể cùng mụ mụ sống sót, cùng mụ mụ sống chung 1 chỗ…"


Cánh cửa hoàn toàn mở ra, trước mắt Tiểu Dạ Tử là gian phòng trống rỗng, 1 bóng người cũng không có.


"Thương?"


Làm sao lại không thấy người?


Mà giờ khắc này, trên sàn nhà có 1 vật rơi xuống. đó chính là… bùa hộ mệnh của Thương!   

Bùa hộ mệnh kia nhanh chóng biến thành đống bột, 1 cơn gió thổi nhẹ qua, nó lập tức tan vào hư không.


Nhìn một màn này, đầu óc Tiểu Dạ Tử trống rỗng. Nàng giống như bị hóa đá, không thể tin được chứng kiến 1 màn như vậy.   


"Không... Không thể! Ngươi không thể mang Thương đi, không thể!"


Tiểu Dạ Tử giống như điên xông lên, quỳ gối nơi bùa hộ mệnh biến mất. Thương, muội muội nàng yêu thương nhất cứ như thế từ này về sau biến mất?  


Nàng vì báo thù, một mực sống đến hôm nay, nhưng cuối cùng lại phải hy sinh muội muội của mình sao?  


Nàng cũng không biết, căn cứ vào vận mệnh ban đầu, Thương sẽ vì nàng mà tiến vào nhà trọ. Nhưng bởi Thần Cốc Long Ngạn can thiệp, Thương mới không trực tiếp tiến vào nhà trọ. Bất quá số mệnh là thứ không thể phản kháng, cuối cùng Thương lại bị ác linh nhà kho kéo vào bên trong nhà trọ. Mà Thần Nguyên Nhã Thần cũng là nguyên nhân như vậy. Về phần bọn người Phù Tĩnh Đình, La Hưu là do Bồ Mỹ Linh can thiệp mới không tiến vào nhà trọ, nhưng vì vận mệnh bị cưỡng ép cải biến chính là nguyên nhân thực sự khiến bọn hắn không hiểu thấu bị kéo vào nhà trọ.


Số mệnh là thứ khó có thể thay đổi, cho dù thay đổi, chỉ là thứ được phép thay đổi.


Tiểu Dạ Tử giờ phút này không chú ý tới, 1 bóng dáng đen tối xuất hiện phía sau nàng. Đó là 1 lão thái bà tóc tai bù xù, bà ta đang vươn đôi tay về phía Tiểu Dạ Tử.  


Sau một khắc, Tiểu Dạ Tử đột nhiên phát hiện trành cảnh trước mắt biến hóa. Cổ nàng bị 1 bàn tay tóm lấy, kép vào trong không gian trọng điệp, tiếp theo 1 hắc động thật lớn xuất hiện, đem thân thể nàng từng chút 1 nuốt vào!


Mụ mụ... Ba ba... Nhã Thần... Còn có Thương... Các ngươi... Các ngươi...


Nhưng ý thức của Tiểu Dạ Tử cuối cùng dần dần trầm luân vào bóng tôi, bị hắc động kia nuốt vào sẽ bị kéo tới chỗ ma vương.  

Người này chấp hành sáu lần huyết tự, kể cả huyết tự nhà kho cứ như thế mà vẫn lạc.   

Bùa hộ mệnh của nàng rơi trên mặt đất, biến thành cát bụi rồi biến mất.


Trong Đồng Sinh gia, sắc mặt Long Ngạn đột nhiên cuồng biến. Bùa hộ mệnh biến mất hắn có thể cảm ứng được ngay tức khắc. 

Tiểu Dạ Tử và Thương đã không còn tồn tại nữa.


Hắn đứng dậy. Sau đó, Tín Chính hiểu ý, từ dưới thân lấy ra 1 vật được bao lại, hình dáng dài mảnh giao cho hắn. Đồng Sinh Chính Nhân ở gần nhất khó hiểu hỏi: "Ngươi... Làm cái gì?"


Vải bọc bên ngoài bị Long Ngạn xé mở, lộ ra bên trong là 1 thanh kiếm võ sĩ đạo. Thanh kiếm này được tiên tổ gia tộc Thần Cốc truyền lại từ thời đại Bình An. Long Ngạn theo đó rút kiếm ra… vẽ  đường ngang cổ Đồng Sinh Chính Nhân! 


Chịu nhục sống tới ngày hôm này chỉ là vì con gái. Hiện tại, hắn đã chẳng còn gì ràng buộc nữa. Giơ thanh kiếm võ sĩ đạo trong tay, Long Ngạn xông về phía những người khác trong Đồng Sinh gia…




7/02/2016

Posted by Unknown |




Tiểu Dạ Tử và Thương lúc này vội vã xuyên qua hành lang. Bất luận thế nào, việc cấp bách kế tiếp là phải tới phòng mẫu thân! Chỉ có tới đó mới nhìn thấy chân tướng bảy năm về trước!   


Mặc dù theo thời gian trôi qua, nhưng phòng của mẫu thân ở nơi nào, Tiểu Dạ Tử tuyệt đối không quên. Nhưng Thương và nàng lại không giống, so với việc nhìn thấy chân tướng nàng càng hy vọng có thể cùng tỷ tỷ sống sót. Những năm này trong đầu Tiểu Dạ Tử chỉ có ý niệm báo thù, thậm chí vì thế càng làm cho tính cách trở nên lãnh khốc, khác hoàn toàn khi còn nhỏ.  


Kỳ thật, so với báo thù, đối với Thương mà nói, tỷ tỷ và mẫu thân sống sót lại càng thêm trọng yếu. Vì cái gì không thể mang theo mẫu thân còn sống rời khỏi nơi này?  


Xuyên qua một đoạn hành lang hẹp dài, cuối cùng cũng nhìn thấy phòng của mẫu thân, nơi đó là 1 cánh cửa đang khép hờ, hơi lộ ra chút cảnh tượng bên trong.


Tiểu Dạ Tử liếc nhìn thấy bóng lưng của 1 nữ nhân. Tuy đã bảy năm, thế nhưng Tiểu Dạ Tử nhìn 1 cái vẫn nhận ra được, đó là bóng lưng của mẫu thân, Đồng Sinh Lĩnh!


Giờ phút này Tiểu Dạ Tử dù có lãnh khốc thế nào trên mặt cũng khó có thể che dấu vẻ kích động, nàng bắt lấy tay nắm cửa, vừa định kéo cửa ra nhưng 1 thanh âm quen thuộc bỗng vang lên. 

"Đã đủ rồi."


Đó là thanh âm 1 nữ nhân còn trẻ tuổi. Tiểu Dạ Tử sao có thể quên được chủ nhân của âm thanh này? Mấy tháng trước nàng còn cùng nữ nhân này tiếp xúc qua.  


Đặc Bản Tín Chính.
  

Nàng là mẹ kế của Tiểu Dạ Tử, là nữ nhân phụ thân Thần Cốc Long Ngạn tái hôn, hiện đã đổi họ, trở thành Thần Cốc Tín Chính. Mấy tháng trước, thời điểm Tiểu Dạ Tử trước khi chấp hành huyết tự xác ướp cổ trở về nhật bản đã từng 1 lần gặp lại nàng. Từ khi tốt nghiệp trung học, tại kinh đô lập văn phòng thám tử, Tiểu Dạ Tử hoàn toàn sinh hoạt độc lập, cơ hồ không có lần nào về thăm phụ thân, tất nhiên cũng không có cơ hội gặp mặt nàng. Tín Chính trước khi mẫu thân mất vẫn là thần nữ ở đền thờ, sau khi mẫu thân qua đời không lâu, nàng lập tức gả cho phụ thân.  


Tiểu Dạ Tử tuy rất phản cảm với nữ nhân này, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ qua người này có liên quan tới cái chết của mẫu thân. Dù sao thời điểm mẫu thân bị hại, người này hẳn phải ở đền thờ ở kinh đô mới đúng! 


Đây là ảo ảnh do ma vương tạo ra... hay là chân tướng chân thật?


Chẳng lẽ Đặc Bản Tín Chính là hung thủ sát hại mẫu thân? Nàng căn bản cùng với Đồng Sinh gia không có vấn đề gì, nhưng sau khi mẫu thân chết, nàng lại gả cho phụ thân, cái này cũng rất có khả năng là mục đích gây án. Nhưng vấn đề là Đồng Sinh gia có hệ thống bảo an hoàn mỹ cực điểm, rất khó để người ngoài xâm nhập vào trong, đồng thời  Đồng Sinh gia cũng không có khả năng bao che cho người ngoài! Chính bởi thế, 7 năm nay Tiểu Dạ Tử chưa bao giờ hoài nghi tới nàng. 


Mà sau đó, thanh âm của mẫu thân truyền đến: "Ta... Không biết, ta thật sự không biết có thể như vậy..."


Thanh âm mẫu thân thê thảm và thống khổ, tựa như đang khóc. Giờ phút này, không chỉ Tiểu Dạ Tử, Thương bên cạnh nàng cũng lộ ra thần sắc khó có thể tin.


"Long Ngạn... Là hắn kêu ngươi qua đây sao?" Thanh âm Đồng Sinh Lĩnh nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Hắn quả nhiên cũng..."


"Hắn không muốn làm như vậy. Thế nhưng người Đồng Sinh gia đã kiên nhẫn đến cực hạn rồi. Nếu không phải ngươi là người của Đồng Sinh gia, sẽ không buông đến bây giờ."


"Long Ngạn hắn sẽ không làm như vậy đâu. Ta hiểu rõ hắn. Cứ tiếp tục như vậy,  Tiểu Dạ Tử và Thương cũng sẽ bị thương tổn."


"Ta chỉ nghe chỉ thị của Thần Cốc tiên sinh. Hắn nếu không muốn, ta cũng sẽ không làm."


Lời của các nàng , Tiểu Dạ Tử và Thương nghe 1 chữ cũng không hiểu. Rốt cục là chuyện gì, tại sao nàng và Thương sẽ bị tổn thương?


Nhưng Tiểu Dạ Tử đột nhiên nhớ tới Thương vừa rồi nhắc tới Kiện Thái. Đồng Sinh Kiện Thái là ca ca của Đồng Sinh Khắc, lớn hơn Khắc 1 tuổi. Ba tháng trước khi mẫu thân qua đời, hắn không hiểu sao lại mất tích, cho đến nay vẫn không tìm được tung tích. Năm đó cảnh sát đã từng nghĩ, Đồng Sinh Kiện Thái mất tích có khả năng liên quan tới cái chết của mẫu thân, nhưng điều tra rất lâu vẫn không phát hiện được điểm chung nào.    

Mà giờ khắc này, lại truyền tới thanh âm của Tín Chính: "Buổi tối hôm nay, Đồng Sinh gia nhất định sẽ đưa ra quyết định. Là hi sinh ngươi hay là căn cứ vào ý của Thần Cốc tiên sinh, vĩnh viễn mang theo ngươi và 2 đứa trẻ rời khỏi nơi này. Tất cả sẽ thông qua biểu quyết đưa ra ý kiến cuối cùng. Đương nhiên, bọn trẻ sẽ không biết chuyện này."


Tiểu Dạ Tử muốn đem cửa hoàn toàn mở ra, chất vấn hết thảy mọi chuyện. Nhưng nàng biết đây là cảnh tượng trong tâm ma, nếu nàng cưỡng ép đi vào sẽ không thể nào chứng kiến chân tướng năm đó. Vì vậy nàng đành cùng Thương nhẫn nhịn đứng bên ngoài lắng nghe mọi chuyện. 


Nhưng lúc này lại truyền ra 1 thanh âm làm trái tim Tiểu Dạ Tử run rẩy.   


Đó là thanh âm của mẫu thân.


"Giết ta đi. Chỉ cần ta còn sống, ta không thể cam đoan an toàn tánh mạng cho Tiểu Dạ Tử và Thương. Kế tiếp, nên làm thế nào, phải xem ngươi và Long Ngạn rồi. Kỳ thật ta biết căn bản không có biện pháp giải thích hiện tượng này, ngay cả Long Ngạn kế thừa đền thờ cũng không làm được. Hắn đã vì ta hy sinh quá nhiều, thậm chí không ngại hạ tôn nghiêm tới ở rể Đồng Sinh gia. Hắn bị thân thích chỉ trích là vì tiền tài mà không tiếc từ bỏ dòng họ Thần Cốc.”


Một đoạn này làm Tiểu Dạ Tử không cách nghe tiếp nữa, nàng muốn xông vào hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Thế nhưng nếu xông vào, 2 tâm ma này sẽ nói cho nàng biết sao? Không... Nếu như hiện tại xông vào, có phải lọt vào bẫy rập của ma vương hay không?


Nàng không thể không cân nhắc tới an nguy của mình và Thương.


Nhưng theo những lời vừa rồi nàng có thể đoán được. Toàn thể Đồng Sinh gia đều biết chuyện này, một mực lừa gạt nàng và Thương. Đoán chừng lúc ấy Bộ vị cùng tuổi với mình cũng không biết việc này, nhưng Đồng Sinh Chính Nhân, Đồng Sinh Dụ, Đồng Sinh Thác Thực mấy người này khẳng định biết! Không, điều này không phải trọng yếu, theo những lời này thì... phụ thân Long Ngạn ngay từ đầu đã biết hết thảy mọi chuyện!   


Liên tưởng tới mấy tháng trước, lần cuối cùng nàng nhìn thấy phụ thân, hắn đã liên tục khuyên can mình không nên tiếp tục điều tra chuyện này, chẳng lẽ căn bản là để che dấu cho chính bản thân hắn?   


Nhưng vì cái gì, mẫu thân lại yêu cầu Tín chính giết chết mình? Vì cái gì? Tiểu Dạ Tử trăm mối không có cách giải!


Ngay thời điểm nàng đang cân nhắc có nên xông vào hay không, đột nhiên, nàng trợn mắt nhìn thấy 1 màn! Trong phòng, sau bóng lưng mẫu thân thình lình xuất hiện 1 vết rách không gian!


Nàng lập tức nhanh chóng kéo Thương ra! Lúc trước bọn người Di Chân có thể chèo chống không có nghĩa Tiểu Dạ Tử cũng có thể! Dù sao, thiên tài giống như Di Chân chỉ là số ít! 


Tiểu Dạ Tử và Thương 1 đường chạy như điên, vừa rồi chỉ xuất hiện 1 khe hở, có lẽ còn chưa đủ để ma vương nhìn thấy các nàng. Dù sao chung quanh có rất nhiều không gian trọng điệp, chỉ cần không bị ma vương nhìn thấy, vẫn còn cơ hội. Hiện tại hy vọng, Thượng Quan Miên mau mau dùng khế ước phong ấn ma vương...  


Mà ở thế giới sự thật, hội nghị Đồng Sinh gia đã tiến hành 1 hồi lâu. Nhưng lúc này không khí cực kỳ áp lực, tĩnh mịch.


"Lĩnh đã chết, vì cái gì Tiểu Dạ Tử và Thương vẫn xảy ra chuyện?" người phá vỡ yên tĩnh là Đồng Sinh Dụ. Hắn đến nay vẫn như trước mang theo tâm tính nghĩ rằng Đồng Sinh Bộ Vị còn sống "Long ngạn, ngươi ngược lại nói mấy thứ gì đó đi!"


"Quẻ tượng biểu hiện như vậy.” Thần Cốc Long Ngạn ánh mắt cực kỳ tiều tụy: "Nếu cưỡng ép thay đổi sẽ càng cuốn vào nhiều người hơn nữa. Thương là ví dụ tốt nhất. Hơn nữa ta cảm giác được, không phải chỉ có ta, còn có 1 người có ý đồ cải biến tương lai. Nhưng tương lai không phải thứ có thể đơn giản thay đối như vậy... "


"Tương lai? Thay đổi?" Lúc này Đồng Sinh Chính Nhân gương mặt đầy râu quai nón, ngồi bên cạnh Đồng Sinh Hùng lại khinh thường nói: "Cái gọi là tương lai không hẳn là nhất định! Phụ thân thời còn trẻ, quốc gia chiến bại, dựa vào 2 bàn tay trắng, từng bước phát triển được như ngày hôm nay. Nếu như tin vào số mệnh, chúng ta hiện tại sao có thể ngồi đây! "


"Đừng tự lừa mình dối người, đại ca." Lúc này người mở miệng là 1 nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ, ngồi bên cạnh Đồng Sinh Dụ, chính là Đồng Sinh Lê Hoa, "Năm đó, sự tình của Lĩnh không phải rất quỷ dị sao? Đến nay vẫn không thể tra ra được chân tướng. Nàng căn bản không nên tiến vào Đồng Sinh gia , nếu như không có nàng..."


"Đủ rồi!" Long Ngạn tức giận đập mạnh lên mặt bàn. Ánh mắt hắn giống như báo săn muốn ăn người, quét mắt nhìn tất cả  "Các ngươi đều là 1 lũ tư lợi, các ngươi cho rằng ta vì các ngươi mà làm như vậy sao? Sai rồi, năm đó ta sở dĩ để Thương ở lại Đồng Sinh gia là nghĩ, muốn thử xem làm vậy nó sẽ không bị cuốn vào vận mệnh của tiểu Dạ Tử. Nhưng ta thật không ngờ cuối cùng lại thất bại. Nếu không phải thế, ta đã không tiếc bất cứ lý do nào mang Thương cùng rời khỏi!"


Lúc này, Tín Chính lôi kéo cánh tay Long Ngạn nói khẽ: "Đừng như vậy. Dù sao cũng nên lấy đại cục làm trọng."


Lại lần nữa trở về nơi đây, cũng bởi vì gia tộc này có huyết thống với Lĩnh, hắn cho rằng ít nhất bọn họ biết kết quả. Nhưng hắn hiện tại hiểu được, sự tình những người này lo lắng chỉ có 1, chính là bản thân bọn hắn có bị liên lụy hay không. Nguyên 1 đám nhìn mình giống như 'tảo bả tinh' là có thể tinh tường ý nghĩ của bọn hắn.


"Đã đủ rồi!" Đồng Sinh Hùng tuổi già sức yếu lên tiếng nói: "hiện tại bởi sức khỏe, ta không còn là người cầm quyền, nhưng các người cũng không cần nhanh như vậy đem lão nhân ta coi như người chết! Bất luận thế nào, Tiểu Dạ Tử và Thương đều là huyết mạch Đồng Sinh gia, ta không cho phép 2 người chúng nó có chuyện! "


Không thể không nói, dù sao Đồng Sinh Hùng trong Đồng Sinh gia cũng là người nói 1 không 2. Nếu như không phải vì nguyên nhân thân thể, hắn cũng không dễ dàng lui về sau. Bất quá, hắn vẫn nắm giữ đa số cổ quyền trong tập đoàn tài phiệt Đồng Phát. Cho dù không còn thượng vị nhưng vẫn sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Tài phiệt đồng phát là xí nghiệp cực kỳ nổi danh tại nhật bản, hơn nữa lịch sử phát triển lâu đời, lực ảnh hưởng vẫn rất khổng lồ. Những người đang ngồi tự nhiên biết điều câm tiếng, bất quá trong đầu vẫn không ngừng tính toán, chỉ hy vọng tương lai trong di trúc của Đồng Sinh Hùng, bản thân được chia bao nhiêu tiền.  


Long Ngạn đối với tài sản Đồng Sinh gia không có nửa điểm hứng thú, nhưng tình huống kinh tế của đền thờ ngày càng túng quẫn, mấy năm gần đây đều dựa vào tiền đi làm thám tử của Tiểu Dạ Tử để duy trì sinh hoạt. Bất luận quan hệ giữa Tiểu Dạ Tử và phụ thân như thế nào thì huyết thống là thứ không thể xóa bỏ, nàng không có khả năng ngồi nhìn phụ thân mất đi đền thờ, tuy Tiểu Dạ Tử là 1 danh nhân (người nổi tiếng) nhưng số lần nàng xuất hiện trong các sự kiện không nhiều, lại thêm rất ít khi tiếp xúc với người khác, cho nên chuyện nàng có quan hệ với Đồng Sinh gia, những người biết được đều là nhân sĩ tầng trên trong xã hội, người biết nàng có quan hệ với Thần Cốc Long Ngạn lại càng ít. Hôm nay, những người trong Đồng Sinh gia vẫn cho rằng Thần Cốc Long Ngạn đối với tài sản của bọn hắn nhớ mãi không quên, dù gì tài sản toàn bộ xí nghiệp Đồng Phát ít nhất cũng trên 300 tỷ yên. Cái này còn chưa kể bất động sản (nhà đất).


Long Ngạn hít sâu 1 hơi, lúc này hắn nhớ lại những chuyện xảy ra vào 7 năm trước.


Hết thảy mọi chuyện phát sinh thế nào cho đến nay vẫn là 1 bí ẩn.


Sau khi Lĩnh tốt nghiệp đại học liền chuyển khỏi Đồng Sinh gia, sinh sống ở kinh đô. Nhưng sự kiện 7 năm trước, bởi vì quan hệ giữa Thương, Bộ Vị, Kiện Thái, Khắc ngày càng tốt, cho nên Lĩnh thường xuyên mang Thương đến chơi.  


Lúc ấy, Kiện Thái  dường như nảy sinh mâu thuẫn gì đó với Thương, làm cho Thương khóc lên. Thương mới chỉ 10 tuổi, dù sao cũng là con nít, hơn nữa tính cách nàng từ nhỏ đã rất nhu nhược, vì thế khóc càng thêm lợi hại. Lĩnh vì đau lòng nói với Kiện Thái 1 câu: “Khi dễ người khác sẽ bị quỷ bà mang đi, Kiện Thái, nhanh nói xin lỗi.”   

Vốn, chuyện này cũng chỉ là giữa hài tử cãi nhau ầm ĩ bình thường mà thôi, không có gì to tát.   

Nhưng… sau đêm đó, Kiện Thái mất tích.


Về sau, Đồng Sinh gia thông qua hệ thống giám thị nhìn thấy chân tướng. Mà Long Ngạn cũng từng xem qua đoạn video kia, về sau căn bản chẳng ai để ý tới nó, cũng không đưa cho cảnh sát xem.   


Đoạn video hiển thị thời gian thu được vào lúc nửa đêm, Kiện Thái từ trong phòng đi ra, bộ dạng còn buồn ngủ, dường như muốn đi WC. Thế nhưng thời điểm hắn đang đi trên hành lang lại xảy ra chuyện không thể tưởng nổi.   


Từ 1 mặt khác của hành lang xuất hiện 1 cái bóng đen. Bóng đen kia đột nhiên xuất hiện sau Lưng Kiện Thái, 1 phát bắt được hắn, đem hắn kéo vào hành lang đằng sau rồi biến mất! 


Về sau xem lại hình ảnh đã được xử lý, rốt cục miễn cưỡng nhìn thấy , bóng đen đó rõ ràng là 1 lão thái bà!   


Một câu thành sấm! (kiểu lời sấm truyền của vanga)


Lĩnh vô tâm nói 1 câu, thế mà trở thành sự thật!


Sau đêm đó, Kiện Thái giống như bốc hơi khỏi thế gian, tìm cũng không thấy. Cuối cùng Long Ngạn và Lĩnh biết được việc này. Đồng Sinh gia sau này coi Lĩnh là quái vật, hết sức nhục mạ nàng, cuối cùng Long Ngạn phải lấy 1 ít phù chú ở đền thờ dán tại 1 vài nơi trong nhà.   


Mà sau đó...


Ngày thứ hai, bọn hắn nhìn máy quay giám thị, lại phát hiện được hình ảnh càng thêm kinh khủng.   


Bóng đen kia lại xuất hiện lần nữa!


Lúc này là ở bên ngoài phòng vợ chồng Đồng Sinh Chính Nhân. Lúc ấy lão thái bà kia đi vào gian phòng của vợ chồng hắn, nhưng vì trên cửa có dán phù chú cho nên cứ 1 mực bồi hồi ở cửa ra vào nhưng mãi vẫn không thể vào được, cuối cùng chỉ có thể rời đi.   


Kế tiếp, Đồng Sinh gia không ngừng an bài bảo an tuần tra biệt thự 24/24. Thậm chí lúc ấy vì quá sợ hãi mà Đồng Sinh Thanh Giang mang theo Bộ Vị rời khỏi, sinh hoạt ở bên ngoài. Trên thực tế 1 loạt sự kiện này làm Đồng Sinh Thanh Giang bị trùng kích tinh thần rất lớn mà ngã bệnh. Ba năm trước nàng không thể trụ nổi mà rời khỏi thế gian. Chỉ là Tiểu Dạ Tử thủy chung không biết nguyên nhân vì sao Đồng Sinh Thanh Giang lại chết.   

Nhưng vô luận bảo an có tuần tra nhiều như thế nào, ngày thứ hôm sau xem video giám thị, vẫn sẽ phát hiện bóng đen kia cứ bồi hồi tại cửa ra vào từng thành viên trong Đồng Sinh gia. Nếu như không có phù chú của Long Ngạn, tuyệt đối không chỉ có 1 mình Kiện Thái gặp phải “thần ẩn”. Nhưng phù chú này có thể cứu bọn hắn bao lâu đây?   

Cho nên, 1 ý niệm dần sinh ra trong đầu 1 vài thành viên nhà Đồng Sinh, thậm chí được đưa ra với tư cách quyết nghị hạng nhất.   


Chính là giết chết người khởi xướng… Đồng Sinh Lĩnh!



7/01/2016

Posted by Unknown |

  Chương 6: tử vong phòng múa (thượng)


Thẩm vấn xong chỗ án mạng ở nhà họ Lý, tôi lập tức chạy tới ngoại ô thành phố gặp Trăn Trăn ở khuyển xá Hao Thiên, tiện thể trên đường nhắn tin cho Tuyết Tình: "Dư Triệu Quang bên kia có động tĩnh gì không?"


"Hắn sáng sớm mười giờ đã bắt đầu làm việc, cho tới bây giờ vẫn ở hiệu chụp hình, chưa từng rời khỏi tiệm nửa bước." Tuyết Tình trả lời khiến tôi có cảm giác như là nói chuyện với robot, khiến người nghe cảm thấy hơi khó chịu.


"Hung thủ lại gây án, thời gian đại khái là lúc 18h-19h, địa điểm tại ngoại ô."


"Ông ta lúc ấy vẫn đang chụp hình cho một nữ tử trên dưới 23 tuổi, không có ly khai khỏi tầm mắt của tôi."


"Vậy thì có thể loại trừ ông ta ra khỏi danh sách nghi phạm, không cần tiếp tục theo dõi. Có lẽ người cần giám thị bây giờ là Diêu lão sư, nói không chừng bà ta có thể là mục tiêu kế tiếp của hung thủ." Ngoại trừ Đỗ Lễ Hiền đã di dân ra nước ngoài, thì chỉ còn lại bốn người. Không ngoại trừ ai cũng có khả năng là mục tiêu tiếp theo.


"Có việc ta phải nói cho ngươi biết, ông ta tựa hồ đang bệnh nặng, bởi vì ta trông thấy ông ta ho ra máu."


"Chỉ cần ông ấy không phải là hung thủ, có bị bệnh hay không cũng không trọng yếu, điều cần làm bây giờ là đi giám thị Diêu lão sư!" Ngày hôm qua lúc gặp mặt Dư Triệu Quang, tôi đã phát hiện ông ta thường xuyên ho khan. Hôm nay Tuyết Tình lại phát hiện hắn thổ huyết, có lẽ ông ấy thật sự đang bệnh nặng, nhưng điều này tựa hồ không liên quan nhiều lắm đến vụ án.


"Duy trì liên lạc." Tuyết Tình nói một câu đơn giản rồi cúp máy. Cô nàng này, tướng mạo dáng người rất không tồi, nội tâm cũng thiện lương, khuyết điểm duy nhất chính là thái độ luôn lạnh như băng, bằng không tôi đã phạm giới ăn cỏ gần hang rồi. Bởi vì, qua nhiều ngày quan sát, tôi có thể xác định cúp của cô nàng là D, thật là một sự hấp dẫn khó ngăn cản đối với đàn ông.


Khu trang trại nuôi chó Hao Thiên ở ngoại ô, quy mô rất lớn, bên trong có trên trăm con chó giống thuần chủng, nhưng chủ yếu là Shepherd của Đức. Khi tôi gặp được Trăn Trăn thì mới biết được, cô ấy cũng không tìm được tỷ muội Tô thị, mà chỉ gặp được phụ thân của bọn họ, cũng chính là người phụ trách khuyển xá Minh thúc - Tô Kính Minh.


Trăn Trăn chỉ hiểu được cách dùng nắm đấm, không hiểu công phu múa môi múa mép, cho nên cô nàng chỉ tìm hiểu được từ miệng Minh thúc, tỷ muội Tô thị trước đây đã từng cùng Lý Lượng Dụ có một thời gian yêu đương, nhưng cuối cùng cũng đều chia tay. Hai người họ mới từ ngày hôm trước đã cùng nhau đi du lịch, ngày mai mới trở về.


Có lẽ bởi vì cả ngày chăm sóc cho lũ chó, nên Minh thúc khiến cho người khác cảm giác như một người đàn ông trung niên chăm chỉ, hay nói nhiều. Nên tôi không cần tốn bao nhiêu thời gian đã có thấy lấy được một ít tin tức có giá trị——


 - Ta từ nhỏ rất thích chó, đặc biệt là những con có thể hình hớn như sói, cảm giác có chúng bên người rất an toàn. Sau khi lớn lên liền dứt khoát làm huấn luyện viên chó săn, về sau đã có thể tự lập cho mình một khuyển xá. Lúc mới bắt đầu, khuyển xá mới chỉ có mấy con chó săn, trải qua hơn mười năm khổ tâm kinh doanh hiện tại quy mô...


Nói đến khuyển xá thì không thể không đề cập đến cái tên Lý tiểu tử kia, tuy nhiên tên tiểu tử này thực đúng con mẹ nó không phải người. Nhưng nếu không có hắn hỗ trợ, khuyển xá cũng sẽ không có ngày hôm nay. Lần đầu tiên gặp tên tiểu tử kia là hơn mười năm trước, lúc ấy ta còn chưa có kinh doanh khuyển xá, hắn đang hẹn hò cùng con gái lớn Mộng Như. Kỳ thật, ta rất phản đối hai đứa nó ở cùng một chỗ, bởi vì Mộng Như lúc ấy còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, thứ hai tiểu tử kia cũng không coi ai ra gì, đến cả nhìn thấy ta cũng không thèm chào hỏi một cái. Thế nhưng Mộng Như lại rất thích hắn, ta cùng lão bà cũng không biện pháp ngăn cấm.


Về sau, ta hướng người thân vay tiền mở khuyển xá này, thế nhưng xử lý giấy tờ lúc ấy gặp rất nhiều phiền toái, chạy bao nhiêu cửa cũng nhớ không rõ, mà giấy phép vẫn chưa được cấp. Cục Công Thương cũng từng đến vài chuyến, còn thiếu chút nữa đã bị niêm phong khuyển xá.


Nghe nói phụ thân tiểu tử kia làm quan to , ta lúc ấy cũng không có biện pháp, đành phải nhờ Mộng Như cùng hắn đề cập thử một lần, xem hắn có thể giúp đỡ nổi hay không. Không nghĩ tới chỉ có vài ngày, giấy phép đã giải quyết song xuôi, phải biết rằng ta vất vả đến hơn hai tháng mà vẫn chưa được. Nghe Mộng Như nói, phụ thân tiểu tử kia là đại biểu cấp cao, trong thành phố không có ai dám qua mặt được ông ta. Về sau hắn còn giới thiệu cho ta không ít mối làm ăn, bằng hữu của cha mẹ hắn, lại có bằng hữu của hắn, ai đến cũng đều là hào khách xa xỉ, bọn hắn đến đây, chỉ toàn nói muốn loại chó săn tốt nhất, cơ hồ không cần hỏi giá tiền...


(Trong lúc nói chuyện cùng Minh thúc, mỗi điều ông ta nói nếu không liên quan đến chó thì cũng là khuyển xá, tôi thật không có hứng thú biết rõ lịch sử phát triển của hắn. Vì vậy liền đề cập thẳng đến những sự tình mà tôi muốn biết, thí dụ như tình cảm liên quan giữa Lý Lượng Dụ cùng hai đứa con gái của ông ta, nhưng ông già này vẫn thường xuyên vòng lại chủ đề liên quan đến giống chó Shepherd, cho nên tôi cũng không cần phải ghi chép nhiều. )


Cái tên họ Lý này thực con mẹ nó không phải người, vốn là chơi Mộng Như, về sau lại chơi Mộng Tinh...


Tiểu tử kia lúc ở cùng Mộng Như vẫn còn thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, gây ra không ít nhiễu loạn, bất quá hắn cậy vào có phụ thân làm chức to, nên không coi trời bằng vung. Mộng Như cũng biết hắn là thể loại người như thế nào, nhưng vẫn ưa thích ở cùng hắn, khiến ta cùng lão bà thật tức chết.


Bọn hắn ở cùng nhau ước chừng ba, bốn năm, đại khái là tiểu tử kia chơi chán rồi, đem Mộng Như quăng đi, khiến nha đầu ngốc này khóc mất mấy ngày. Sau đó cách đến sáu, bảy năm, ta cũng không còn gặp lại tên nhóc đó. Thế nhưng hai năm trước, nha đầu Mộng Tinh không biết như thế nào lại cùng cặp kè với tên tiểu tử kia, khiến nó và Mộng Như nhao nhao cãi nhau một hồi.


Chuyện về sau càng khiến ta cùng lão bà tức chết, dù như vậy mà Mộng Như vẫn quay lại với tên kia. Lúc nhà tiểu tử kia xây nhà mới, nó còn cố ý dẫn hắn đến khuyển xá, giúp hắn chọn năm con chó săn giống tốt nhất. Về sau hai tỷ muội chúng nó vẫn thường xuyên cãi nhau, có lúc còn muốn đánh nhau nữa...


Hiện tại tốt rồi, tiểu tử kia chơi chán rồi đều đá hai đứa nó, tuần trước chúng nó về đến nhà thì ôm nhau khóc một hồi, cùng nhau lên lịch đi du hí giải sầu...


Trò chuyện về chuyện tình cảm của tỷ muội Tô thị cùng Lý Lượng Dụ xong, tôi liền hướng Minh thúc hỏi thêm về tập tính của giống chó Shepherd: "Đã qua huấn luyện rồi thì những con chó săn ấy vẫn công kích chủ nhân sao?"


"Đương nhiên sẽ không, chó săn đức thuần chủng rất là trung thành , tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh chủ nhân, cho dù chủ nhân  hạ lệnh chúng nó công kích những loại gấu có hình thể cực lớn, cũng không do dự lập tức bổ nhào qua, làm sao có thể trái ý, tập kích lại chủ nhân đâu đúng không? Trừ phi chúng bị bệnh chó dại, mới có thể nổi giận cắn người lung tung." Minh thúc ngữ khí thập phần khẳng định, nhưng thuyết pháp bệnh chó dại rất không thích hợp với những con chó ở nhà họ Lý. Mà sau đó, báo cáo cũng chứng minh thân thể của bọn nó phi thường khỏe mạnh.


"Theo ta được biết, hoàn toàn có thể phát sinh những chuyện như vậy, chúng cắn chết chủ nhân xong, cũng không thèm tập kích những người xung quanh nữa. Ông cho rằng có nguyên nhân gì khiến chúng nó lại hành động như vậy?" Tôi cũng chưa nói cho ông ta biết tin tức Lý Lượng Dụ chết.



"Thậm chí nếu có loại sự tình này..." Minh thúc suy tư một lát, lại nói: "Nếu như không có biểu hiện của bệnh chó dại, trừ phi là huấn luyện viên của chó săn ra lệnh, nếu không tuyệt đối sẽ không tập kích chủ nhân." Ông ấy còn nói cho tôi biết, hai chị em tô thị vẫn thường xuyên ở khuyển xá hỗ trợ nuôi nấng chăm sóc cho lũ chó, mà năm con chó cắn chết Lý Lượng Dụ chính là các nàng nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.