6/23/2016

Posted by Unknown |


Bồ Mỹ Linh năm đó vì phòng ngừa vạn nhất cố ý để lại mảnh nhật ký ở địa điểm tuyên bố mảnh nhật ký cuối cùng, Dạ u cốc. Hắn vốn tưởng rằng làm như vậy sẽ không sơ hở tý nào, ít nhất có thể giải quyết vấn đề gom góp mảnh vỡ khế ước của Thâm Vũ. Nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, điều này ngược lại tạo thành nguyền rủa hiện tại của nàng.


Hắn tính toán tuy tinh vi, nhưng... Cuối cùng quân cờ vẫn là lệch đi 1 chút.


Vận mệnh đâu có dễ dàng thay đổi như vậy?


Nhật Bản, kinh đô. Thần Cốc Long Ngạn đang ở trong đền, tỉa lại 1 nhánh cây. Bên cạnh là thê tử Tín Chính đang trong phòng may quần áo.


Lúc này cánh tay Long Ngạn tay đột nhiên run lên, nhánh cây tức khắc bị cắt 1 đoạn. Thần sắc của hắn biến đổi.


"Vẫn là... Tới rồi sao?"


Tại thành phố K, trong tầng hầm tòa biệt thự Lý Ung mới mua. Ở sâu trong hắc ám, có 1 tồn tại làm người ta không rét mà run…


Một nhóm danh tự được Lý Ung viết bằng máu dần dần bị hắc ám kia ăn mòn mà biến mất.


Ngay vừa rồi những người hắn phái ra, rốt cục đem những người từng gặp mặt 3 người Từ gia trong 24 giờ trước khi chết, toàn bộ giết sạch. Dù sao trong nhà cũng chỉ có Từ Lan là hay ra khỏi cửa, số người gặp mặt cũng rất ít.


Lúc này , Lý Ung tiến vào trong biệt thự. Đi đến cửa ra vào tầng hầm mở ra, dọc theo cầu thang hướng xuống phía dưới.


Vừa xuống tới nơi, hắn chứng kiến những danh tự mình viết ra đang biến mất hàng loạt. Sau đó, cánh cửa bên trên cũng đóng sầm lại.


Trong bóng tối, hắn bắt đầu cảm giác có 1 cỗ khí tức đáng sợ âm trầm lan ra.


Mà lúc này, Lý Ẩn đã đốt đèn dẫn đường.


Sau đó, hắn phát hiện bản thân mình thế mà tiến vào 1 không gian hắc ám, trước mặt hắn là phụ thân Lý Ung!


"Cha..."


Hắn vừa rồi rõ ràng muốn dùng đèn dẫn đường tới "Địa ngục", thế nhưng vừa đốt đèn dẫn đường, lại phát hiện bản thân xuất hiện trong tầng hầm hắc ám này!


Tiếp theo, đèn dẫn đường trong tay hắn tắt ngúm! Không chỉ như thế, nó rã ra rồi biến thành 1 đống bụi!


Lý Ung muốn đi về phía nhi tử, thế nhưng Lý Ẩn rất nhanh liền phát hiện bóng tối trước mắt càng trở nên đặc hơn. Hắn đã không còn có thể nhìn thấy phụ thân nữa rồi.


"Lý, Lý Ẩn, Lý..."


Sau đó thanh âm của phụ thân càng thêm mờ nhạt, cuối cùng vo ve giống như tiếng muỗi kêu, không thể nghe được rõ ràng.


Hắn kinh hãi không kịp suy nghĩ nhiều, chạy nhanh về phía trước mặt! Thế nhưng cái này căn bản không dùng được!


Căn biệt thự này, căn bản không phải để hồi sinh người chết, mà là để người chết hóa thành lệ quỷ chính thức.


Vốn Từ gia chết đi ba người chỉ là oan hồn lấy mạng mà thôi. Mà bây giờ trăm phần trăm biến thành lệ quỷ u minh!


Đèn dẫn đường giờ đã không còn, Lý Ẩn căn bản trốn không thoát! Bên trong bóng tối, vô luận hắn chạy tới nơi nào căn bản chạy không tới cuối!


Hiện tại làm cái gì cũng không thể dùng, tạ tội cũng tốt, xin lỗi cũng được, đều không còn chút ý nghĩa nào. Cho dù Từ Thao đứng ở chỗ này cũng chết, không có kết cục khác!


Tử lộ đã gây ra toàn diện.


Lý Ẩn trong bóng tối chạy tới 5 phút đồng hồ, thế nhưng chạy không tới cuối. Rồi sau đó hắn nghe thấy sau lưng truyền tới từng đợt hơi thở nặng nề, thanh âm đó càng ngày càng đến gần, làm người khác nghe thấy phải lạnh sống lưng.


Lý Ẩn lập tức đổi hướng khác, nhưng rất nhanh ở phía trước, hắn cũng cảm giác 1 cỗ khí tức âm trầm đập vào mặt, còn chưa kịp phản ứng, 1 cánh tay ướt sũng đã chạm vào mặt!


Hắn lập tức nghiêng thân thể chạy sang hướng bên cạnh, chà sát gương mặt, trong bóng đêm không thấy rõ ràng lắm, thế nhưng quanh mũi vẫn quẩn quanh mùi máu tươi!


Lý Ẩn thực sự không thể nào tưởng tượng được, chẳng lẽ tánh mạng hắn sẽ vẫn lạc tại đây? Không phải chết trong tay ác linh nhà kho, mà chết trong lần huyết tự thứ 7 của hắn?


Không biết chạy được bao lâu, Lý Ẩn mới dừng bước. Thời gian kế tiếp còn rất dài , thế nhưng hắn không còn đèn dẫn đường, không tìm được phương pháp rời khỏi nơi này. Mà chung quanh một mầu hắc ám, không cách nào tìm ra 1 con đường mới.


Trong 1 tích tắc, từ trong bóng tối 1 bàn tay duỗi ra giữ chặt lấy hắn, tiếp theo cả thân thể hắn bị kéo vào bên trong mảnh bóng tối kia.


Vốn Lý Ẩn đã tuyệt vọng, nhưng người giữ chặt lấy hắn lại là Di Chân! Đèn dẫn đường của nàng cũng đã mục nát! Rất nhanh, biến thành 1 đống phấn bột.


"Sao lại có thể như vậy?" Di Chân nhìn thấy đèn dẫn đường biến mất, sắc mặt không khỏi đại biến. Đèn dẫn đường là lợi thế lớn nhất từ trước tới nay của bọn hắn, thế nhưng hôm nay đã không còn, không có thứ này làm sao bọn hắn có thể rời khỏi?


Lý Ẩn và Di Chân đều lâm vào trong không gian hắc ám, hiện tại nhìn như thế nào cũng là cục diện hữu tử vô sinh!


Huyết tự này còn phải duy trì nửa tháng nữa.


Trong nửa tháng dừng lại ở nơi này, không nói những thứ khác, chỉ vấn đề không có đồ ăn cũng đã chết chắc rồi! Đèn dẫn đường đã bị hủy, như vậy chờ đợi bọn hắn là cái gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.


Chẳng lẽ cuối cùng phải chết ở nơi này sao?


Một khi Di Chân chết đi, như vậy Di Thiên và Thâm Vũ cũng đồng dạng sẽ chết!


"Vẫn còn cơ hội!" Lý Ẩn vẫn như cũ không muốn buông bỏ: "Chỉ cần qua 24 giờ đồng hồ chúng ta sẽ tự động bị kéo về 'Địa ngục' , trở lại tháp di tích dưới mặt đất. Chỉ cần chống đỡ, như vậy vẫn có thể sống sót!"


...


Thời gian thật nhanh trôi qua.


Năm 2011 rốt cục sắp chấm hết.


Ngày 31 tháng 12 đã đến.


Giờ phút này, bọn người Ngân Dạ đang chờ đợi bên trong đại sảnh nhà trọ. Lúc này đã là 0 giờ ngày 31 tháng 12. Căn cứ vào ước định, Di Chân sẽ xuất hiện vào hôm nay, đưa ra mảnh vỡ cuối cùng.


Bởi vậy, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi.


Đồng thời trong nội tâm bọn hắn cũng có chút lo lắng. Dù sao, hôm nay đã là kỳ hạn cuối cùng. Bởi vì tin tưởng lời của Di Chân… một vài người đã lựa chọn chấp hành huyết tự cấp ma vương, ví dụ như bọn người Trương Y Hạ và Phù Tĩnh Đình. Nếu như Di Chân không tới, hậu quả bọn nàng thực sự không chịu nổi.


Lúc này mọi người nín thở, nhìn về phía cửa xoay nhà trọ. Chỉ cần Di Chân xuất hiện ở đầu ngõ, bọn hắn sẽ lập tức chạy ra ngoài.


Hiện tại đã là 2 giờ sáng. Tuy không biết Di Chân cụ thể sẽ tới vào lúc nào, nhưng nàng đã nói hôm nay tới, thì nhất định sẽ tới.


Hộ gia đình lúc này đã rất bồn chồn lo lắng mà đứng lên, chỉ có vài hộ gia đình thâm niên là giữ được tinh thần.


Ngân Dạ và Ngân Vũ cũng ở đấy, Lý Ẩn thì đang xử lý tang sự của phụ thân hắn, Lý Ung tới giờ phút này đã có thể xác nhận tử vong. Mà Tiểu Dạ Tử và Thương thì yên tĩnh 1 chỗ chờ đợi, không nói chuyện nhiều. Thượng Quan Miên từ đầu cuối cuối vẫn 1 mực nằm im trên salon, cơ hồ không nhúc nhích. Về phần Bồ Liền Sinh, tuy bề ngoài không biểu hiện nhưng trong nội tâm đang cực kỳ khẩn trương.


Đột nhiên Ngân Dạ đứng người lên, nói: "Ta... Đi xem Lý Ẩn 1 chút. Ngân Vũ, nếu như Di Chân đến, gọi điện thoại cho ta."


"Vâng."


Ngân Dạ nói xong đi tới cửa thang máy. Hắn ngồi thang máy tới lầu 4, bước về phía phòng của Lý Ẩn.


Phòng 404 của Lý Ẩn vẫn luôn mở cửa.


Hắn mở cửa ra bước vào.


Ngân Dạ, chậm rãi hướng về phía phòng ngủ của Lý Ẩn đi tới, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa.  


Lý Ẩn đang nằm trên giường.


"Đã đến thời khắc mấu chốt mà ngươi vẫn nằm ở nơi này. Ngươi làm cho ta quá mức thất vọng rồi." Ngân Dạ tiến dần về phía Lý Ẩn, hắn không phải mới tới đây lần đâu.


Dù sao, cùng Lý Ẩn sóng vai đi tới ngày hôm nay, hắn hi vọng có thể cùng Lý Ẩn sống sót rời khỏi nhà trọ.


Lý Ẩn giờ khắc này 2 mắt trắng dã, nằm trên giường không còn linh hồn. Nếu như Di Chân cuối cùng không thể lấy lại linh hồn cho Lý Ẩn, hắn sẽ vĩnh viễn như vậy, không sinh không tử.


Tại 1 khắc cuối cùng, Lý Ẩn trở thành 1 thành viên trong cộng đồng nguyền rủa kia, bốn người đã là cực hạn của bức điêu khắc. Tuy thân thể hắn trở về nhà trọ, nhưng không thể khôi phục được như bình thường.


Lý Ẩn hiện tại giống như là Di Thiên, đều là vì nguyền rủa mà mất đi ý chí, chỉ có điều, bản thế của Di Thiên bị ác linh phụ thân, tình huống càng thêm nghiêm trọng hơn một ít.


Mà biện pháp để cứu tất cả mọi người. Chính là Di Chân có thể tìm ra được sinh lộ lần thứ 10 của 2 người.


Đây là biện pháp duy nhất.


Linh hồn Lý Ẩn có lẽ giống như Di Thiên, cũng ở bên trong tháp di tích dưới mặt đất. Thâm Vũ biến thành thạch điêu bên trong tháp cho đến nay vẫn không có biến hóa, mặc dù Lý Ẩn gia nhập chia sẻ nguyền rủa nhưng nàng vẫn không khôi phục như lúc ban đầu.


Nếu Di Chân không thể trong 2 tháng thời gian tìm được linh hồn của Lý Ẩn và Di Thiên, giải trừ cái nguyền rủa này mà nói... nàng làm sao có thể đem mảnh vỡ khế ước giao cho bọn hắn.


Ước định lúc trước... nàng có thể tới kịp lúc?


Nếu như không thể... vậy thì nên làm cái gì đây?


Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Hắn vội vàng mở điện thoại ra, nghe được thanh âm của Ngân Vũ: "Nàng... tới rồi!"


Khuôn mặt Di Chân lộ ra chút tiều tụy. Nguyên 1 nhóm hộ gia đình ra ngoài đón nàng, thời điểm mọi người nhìn thấy nàng đều rất hưng phấn, chỉ muốn biết, mảnh vỡ khế ước đang ở nơi nào?


Di Chân không nói gì, chỉ lấy ra 1 mảnh da dê.


"Ta... Vẫn không thể giải được huyết tự lần thứ 10. Bất quá, ta tuân thủ ước định, đem mảnh khế ước này cho các ngươi. Chỉ cần các ngươi có thể phong ấn được ma vương, áp lực nguyền rủa lên chúng ta cũng sẽ giảm bớt. Khi đó, chờ sang năm 2012, sẽ chấp hành đủ 10 lượt huyết tự! Năm nay, mảnh khế ước này liền cấp cho các ngươi."


Di Chân đưa ra quyết định này trong lòng cũng cảm giác như bị dao cắt, nhưng nàng không còn cách nào cả.


Sau khi lấy ra mảnh vỡ khế ước nàng cũng không trực tiếp đưa nó cho ai mà đặt trên mặt đất, nói: "Về phần trong các ngươi ai tới giữ mảnh vỡ, tự các ngươi quyết định đi."



Giờ khắc này, ánh mắt mỗi người đều tập trung lên mảnh da dê trên mặt đất, trong mắt tràn ngập khát vọng!
Posted by Unknown |


Trong không gian di tích dưới mặt đất.


Thâm Vũ dọc theo bậc thang không ngừng đi xuống.


Di Thiên đã biến mất. Hắn đã triệt để buông bỏ phản kháng, không thể phân ra hình chiếu phân thân nữa rồi. Mà tiếp theo, hắn bị phụ thể sẽ đem Di Chân kéo vào không gian này, sau đó... hắn sẽ triệt để chết đi.


Mà Thâm Vũ phải tìm, chính là thứ Bồ Mỹ Linh... Người nam nhân này lưu lại. Một đường hy vọng cuối cùng có thể cứu hết thảy hộ gia đình.


Rốt cục, không biết xuống tới tầng bao nhiêu, nàng nhìn thấy trong 1 tầng lầu, ở trung tâm có đặt 1 bàn đá, bên trên để 1 chiếc hộp.


Nàng bước nhanh tới.


Bồ Mỹ Linh... là nguyên nhân tạo thành tất cả thống khổ cả đời này của Thâm Vũ, nhưng cũng là phụ thân ruột thịt của Thâm Vũ. Đối với nam nhân này nàng có 1 cảm xúc rất phức tạp.


Nếu như không phải hắn, tất cả bi kịch của nàng sẽ không phát sinh.


Tới trước bàn đá, Thâm Vũ vươn tay nhẹ nhàng đem nắp hộp kia mở ra. Nàng vốn tưởng rằng bên trong là 1 mảnh nhật ký, thật không ngờ lại là 1… phong thơ.


Trên mặt giấy đã ố vàng viết: "Thâm Vũ thân yêu."


Nàng cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Đối với chuyện Bồ Mỹ Linh có thể biết trước tương lai, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Nàng đem bức thư lấy ra.


Nàng giờ phút này rất chờ mong, đáp án Bồ Mỹ Linh cho mình là cái gì. Nhưng nội dung trong phong thư lại vượt quá tưởng tượng của nàng… phá vỡ tất cả những nhận thức trước nay của nàng.


"Thâm Vũ:


Nếu như con có thể nhìn thấy bức thư này, như vậy đại biểu ta đã thành công rồi. Ta rốt cục giấu diếm được Ma Vương, mang con tới nơi này.


Ta biết con có rất nhiều nghi vấn. Nhưng con chỉ cần nhớ kỹ 2 điểm là được rồi.


Thứ nhất, con không phải 1 hài tử bình thường.


Thứ hai, ta và mẫu thân con (đương nhiên không phải Mẫn) rất yêu nhau, yêu cho tới chết... Không, cho dù chết cũng vẫn yêu.


Con nhất định sẽ cảm thấy rất hỗn loạn ah? Điều này phá vỡ hết tất cả những nhận thức từ trước đến nay của con? Nhưng ta cũng là không có cách nào. Trước mặt ma vương ta cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.


Ta là tánh mạng nhỏ bé được sáng tạo ra trong 1 dị không gian của ma vương, chỉ là mồi nhử để dụ dỗ hộ gia đình hãm vào sâu hơn mà thôi. Nói khó nghe 1 chút, ngay cả người còn không bằng. Năm mươi năm trước, 1 hộ gia đình tên Diệp Hàn chấp hành huyết tự ma vương, ta vì đó mà sinh ra đời. Về sau, lầu trưởng nhà trọ Bồ Liền Sinh đem ta tới thế giới sự thật.


Sau khi đi vào thế giới sự thật ta đối với việc bản thân có thể tới được nơi này cảm thấy rất biết ơn. Nhưng về sau ta mới phát hiện, bản thân có năng lực vẽ ra tương lai chính là 1 loại nguyền rủa. Nhân sinh của ta giống như đã được an bài, ta có thể thông qua bức vẽ biết trước làm người khác phát hiện ra sinh lộ, nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy những gì ma vương cho phép ta nhìn thấy. Ta đến nay cũng không biết được rốt cuộc ma vương đang tính toán điều gì, thậm chí danh tự “Ma vương” cũng chỉ là nhà trọ vì hộ gia đình mà tạo ra, chỉ để hộ gia đình thông qua ngôn ngữ của nhân loại biết tới 1 tồn tại khủng bố mà thôi. Kỳ thật nó vốn không có danh tự.


Những bức họa biết trước chính là nguyền rủa Ma Vương tạo ra để khống chế ta. Ta phát hiện, lịch sử bị ta cải biến hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ma vương. Ta không cách nào điều khiển bản thân không tiếp tục vẽ ra những bức họa biết trước.


Nhưng ta và con đồng dạng, không thể vẽ ra huyết tự cấp Ma Vương và tương lai của bản thân mình.


Ta về sau phát hiện, bức họa biết trước ngược lại làm hộ gia đình gây ra tử lộ còn đáng sợ hơn, đưa tới tương lai còn kinh khủng hơn nữa, tới cuối cùng lại càng có thêm nhiều người chết.... Vô luận ta có tận lực thay đổi tương lai như thế nào, vẫn phải tuân theo lịch sử không thể thoát khỏi khống chế. Bức họa ta vẽ ra là ma vương muốn ta vẽ ra, thứ mà ta không nên vẽ ra, lời ta không nên nói ra..., Ma Vương tuyệt đối sẽ không để ta lộ ra.


Muốn giấu diếm Ma Vương là 1 chuyện rất ít có khả năng làm được. Ta căn bản không biết tương lai của mình như thế nào, chỉ có thể nhìn bản thân mình lâm vào thâm uyên nguyền rủa. Ta không biết những chuyện mình làm trước kia lại tạo ra tương lai tử vong của ta, thậm chí... tổn thương tới người ta yêu sâu đậm.


Ta không thể vẽ ra huyết tự cấp ma vương, nhưng theo thời gian trôi qua ta không ngừng thăm dò, phát hiện được bí mật của ma vương. Nhưng ta không dám nói thẳng ra vì ta sợ là ma vương cố ý tiết lộ ra. Vì vậy, ta thử dùng 1 phương pháp rất mờ mịt nhắc nhở Bồ Liền Sinh. Nhưng thật không ngờ sau khi chấp hành huyết tự hắn lại không trở về.


Ta rốt cục  hiểu được ta chạy không thoát khỏi khống chế của ma vương. Cho nên ta quyết định, dựa theo vận mệnh Ma Vương sắp đặt tiếp tục sống, nhưng ta thủy chung vẫn không buông tha, muốn đào thoát khỏi khống chế.


Về sau, ta phong ấn Ma Vương. Nhưng khi đó hộ gia đình đã chết tuyệt rồi. Về phương thức phong ấn ma vương ta không thể nói. Bởi vì nếu như ta nói ra, con lập tức sẽ chết.


Về sau, ta rời khỏi thành phố K, trong vài thập niên du lịch khắp nơi, thông qua bức họa biết trước tìm kiếm những người có liên quan tới nhà trọ. Sau khi tiếp xúc với bọn họ, ta nghĩ muốn thử đánh vỡ số mệnh bản thân mình. Bởi vì ta biết, tương lai của ta nhất định còn có liên quan tới nhà trọ. Đây là điều tất nhiên, ma vương không có khả năng cung cấp không công cho ta năng lực như vậy. Mà tới lúc ta mất đi giá trị, kết quả của ta như thế nào ta là người hiểu rõ nhất.


Về sau ta cưới 1 nữ nhân cũng chính là mẫu thân của Mẫn. Ta không phải vì yêu nàng, mà vì ta cảm thấy mệt mỏi muốn dừng chân. Bởi vì ta không biết tương lai của mình ra sao, ta dứt khoát tùy tiện tìm 1 người kết hôn. Kỳ thật cách làm của ta giống như vò đã mẻ lại sứt, rất xin lỗi thê tử của ta. Về sau ta ngày càng tuyệt vọng mà say rượu, thậm chí sử dụng bạo lực. Thê tử dường như vì nguyên nhân như vậy mà sớm qua đời. Ta rất hối hận, không khỏi nghĩ tới, đây cũng là 1 phần trong số mệnh ma vương sắp đặt cho mình?


Ta sở dĩ dưỡng thành thói quen ghi nhật ký, thật ra là muốn để ma vương đọc đấy. Ta cố ý lựa chọn bút ký thuộc về nhà trọ (phương pháp lấy được bút ký có rất nhiều, có lẽ con cũng tưởng tượng được) như vậy ta cho rằng khả năng ma vương đọc được sẽ rất cao. Ta muốn biết, nếu như trong nhật ký, ta mặt ngoài hoàn toàn phục tùng có thể lừa gạt được ma vương hay không… cuộc sống của ta có phải sẽ tốt hơn 1 chút? Hoặc là tánh mạng của ta có thể vì vậy mà kéo dài?


Ngay tại lúc ấy ta tới thăm 1 người. Người kia cũng là 1 nhân vật có liên quan tới nhà trọ. Cũng chính vì như thế ta mới có thể vẽ ra tương lai của hắn.


Người kia gọi là La Niệm Tuyết. Gia tộc nàng bởi vì tổ tiên từng là 1 hộ gia đình, nguyền rủa 1 mực truyền xuống những đời sau. Gia tộc này bị nguyền rủa bởi cổ, vì vậy đời đời sinh sôi từ thiên sinh đã là ‘cổ hình người’. Ta biết tương lai trong gia tộc đó sẽ có người còn tiến vào nhà trọ, sau đó chết thảm.


Mà La Niệm Tuyết... chính là mẹ ruột của con.


Ta rất muốn miêu tả cho con hình dung mẹ của mình, nhưng ta thật sự không tìm ra được từ ngữ thích hợp. Bởi vì nàng là nữ tử hoàn mỹ nhất thế gian này. Nàng cũng không tính là người tuyệt mỹ, nhưng lần đầu tiên gặp nàng, mặc dù mới để tang vợ không lâu ta đã bị nàng hấp dẫn.


Ta kể cho nàng hết thảy những gì mà ta đã trải qua. Người của La gia, ta chỉ  tiếp xúc với 1 mình nàng, những người khác không ai biết được sự hiện hữu của ta. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, chúng ta ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của đối phương, cũng vì vậy mà cảm giác chính mình có được đồng bạn có vận mệnh giống nhau. Cái gọi là tình yêu... Có lẽ chính là hiểu nhau, gắn bó cuối cùng trở nên gần nhau.


Chúng ta bị đối phương hấp dẫn, 1 khắc ấy ta ý thức được, bản thân không còn cô độc nữa. Nàng tuy là người của La gia, khi sinh ra đã là 'cổ hình người " không chỉ tương lai mà tuổi thọ cũng không thể kéo dài, chỉ có thể dựa vào những người khác trong gia tộc, cùng nhau gánh chịu nguyền rủa mới có kéo dài được mạng sống. Cho dù như thế nàng cũng không hề oán trời trách đất, nàng quý trọng nhiệt huyết và cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày. Nàng nói với ta, chúng ta không nên vì vận mệnh mà tuyệt vọng.


Sau khi chúng ta quen biết nửa năm thì nàng có con. Nhưng điều này lại làm nàng rất sợ hãi. Nàng biết con sinh ra là hài tử của La gia, một khi con được sinh ra con sẽ là 'cổ hình người ", nhất định chỉ có thể cùng những người trong gia tộc cùng nhau gánh chịu nguyền rủa, nếu không sẽ chẳng có tương lai và hy vọng. Mà người của La gia, cho dù vận khí tốt cũng không thể sống quá 40 tuổi. Tuổi thọ của nữ tính lại càng thêm ngắn. Niệm Tuyết là trường hợp đặc biệt, nàng coi như đã sống tương đối lâu. Đối với việc có thể vẽ ra bức họa biết trước, ta có thể biết rõ giới tính của con.


Mà nàng từ sớm trước kia đã cân nhắc qua tương lai sẽ kết hôn rồi sinh con, dưới tình huống đó nàng biết nên làm như thế nào. Cuối cùng nàng nghĩ ra 1 biện pháp, dùng hàng đầu thuật đem con chuyển qua cơ thể 1 người khác. Như vậy con sẽ không có huyết mạch của La gia. Nhưng không phải nữ nhân nào cũng có thể chuyển qua được. Nhất định phải là nữ nhân có quan hệ trực hệ huyết thống với cha mẹ đứa trẻ mới được. Đương nhiên, thai nhi chỉ là chuyển tới phát triển trong 1 tử cung mới. Bởi vì nguyền rủa không phải thông qua gien của sinh vật mà kế thừa, hoàn toàn là do thông qua cơ thể mẹ truyền xuống, cho nên nói về gien con vẫn là con của ta và Niệm Tuyết, vẫn như cũ có huyết mạch của La gia, nhưng lại không phải chịu nguyền rủa.


Thẳng thắn mà nói, lúc ban đầu ta cũng không đồng ý. Bởi vì làm như vậy tuổi thọ của nàng sẽ càng thêm rút ngắn, như vậy tối đa nàng chỉ còn lại một hai năm tuổi thọ. Thế nhưng Niệm Tuyết cố chấp muốn làm như vậy, làm như thế sau khi con sinh ra mới có thể sống như 1 người bình thường. Mà ta biết, điều đó không có cách nào khác làm được.


Căn cứ vào bức vẽ biết trước, ta biết Niệm Tuyết không còn sống được bao nhiêu năm nữa. Thế nhưng thời điểm nàng quyết định như vậy, cho dù tim ta như bị dao cắt cũng không ngăn cản. Cách làm này trước kia không có người nào của La gia muốn làm vì nó quá hao tổn tuổi thọ. Tuy rằng ta biết hành động cố ý thay đổi bức họa biết trước có lẽ sẽ dẫn tới 1 hậu quả còn đáng sợ hơn, nhưng ta vẫn quyết định đánh cuộc 1 keo.


Bởi vì... Ta và Niệm Tuyết, đều rất yêu con.


Cho nên con cũng nên hiểu ta lựa chọn con gái mình, Mẫn cũng là vì nàng là người có điều kiện ăn khớp, dù sao ta và Phi Linh cũng không thể xem như thân huynh muội. Tuy rằng nữ nhi của mình lại sinh hạ ra 1 cô con gái khác của mình quả thực là sự tình quỷ dị cực điểm, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy. Có lẽ ta có chút ích kỷ, nhưng ta không còn lựa chọn khác.


Niệm Tuyết ngay lập tức quyết định, cả đời này nàng sẽ không tới thăm con vì lo lắng mình sẽ mang điềm xấu tới cho con. Nàng chỉ yêu cầu duy nhất, ta phải đặt tên con là Thâm Vũ. Bởi vì nàng đặc biệt yêu thích mưa, hơn nữa, lần thứ nhất chúng ta gặp mặt cũng là trong 1 ngày mưa. Cái này... chính là hàm nghĩa chính thức cái tên của con.


Thời điểm Mẫn mang thai chờ đợi sinh nở, ta một mực làm bạn bên cạnh Niệm Tuyết trong lộ trình cuối đời nàng. Đáng tiếc chính là, khi con sinh ra nàng đã qua đời. Trước khi chết, nàng nói với ta, muốn ta chiếu cố tốt cho con.


Nhưng ta lại phát hiện, tương lai bị ta cải biến làm con trở thành 1 hộ gia đình! Đương nhiên, thời điểm con tiến vào nhà trọ có lẽ còn muộn hơn xa so với tình huống ta vẽ ra.


Ta đáp ứng Niệm Tuyết sẽ chiếu cố con cả đời. Thế nhưng ta lại không làm được điểm này.


Ta thà rằng chết cũng không thể nhìn con chết. Con là do Niệm Tuyết trả giá cả tánh mạng để đối lấy! Nàng để con làm 1 người bình thường, vì hạnh phúc của con mà bỏ ra hết thảy.


Ta muốn thay đổi tương lai. Thế nhưng mỗi lần sinh ra 1 ý niệm trong đầu, ví dụ như mang con vĩnh viễn rời xa thành phố K, thậm chí rời tới ngoại quốc, như vậy bức họa biết trước cũng sẽ phát sinh thay đổi, nhưng kết quả vẫn chỉ có 1, chính là con sẽ tiến vào nhà trọ, sau đó chết đi cực kỳ thê thảm. Có khác nhau chỉ là thời gian bất đồng cùng với số lần huyết tự bất đồng mà thôi.

Sau đó ta minh bạch, muốn con không tiến vào nhà trọ là chuyện không thể nào.


Như vậy... Chỉ có một biện pháp. Đem thời gian con tiến vào nhà trọ tận lực kéo dài tới thời gian tuyên bố huyết tự cấp ma vương, sau đó để con biết được bí mật về ma vương, như vậy con có thể phong ấn ma vương, rời khỏi nhà trọ. Chỉ là ta biết, hiện tại không giống với 50 năm trước, cho dù con biết được điểm này thì bảy mảnh vỡ khế ước cũng là 1 vấn đề rồi, chớ đừng nói tới đủ loại khủng bố của bản thân huyết tự cấp ma vương. Hơn nữa, ta làm thế nào để nói cho con biết bí mật này đây?


Ta biết... Muốn triệt để giấu diếm được Ma Vương. Như vậy, ta chỉ có thể chết đi.


Vì vậy, ta lựa chọn tự sát. Nhưng trước khi tự sát ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, sử dụng đèn dẫn đường (ta như thế nào lấy được đèn dẫn đường là 1 chuyện rất dài dòng, nó không quan trọng cho nên ta nghĩ không cần nhắc tới), tiến vào mấy không gian có khoảng cách gần ma vương lưu lại những mảnh nhật ký. Sau đó bên trong tháp di tích, ta lưu lại 1 phong thư bình thường nhất. Chỉ cần có thể 1 đường dẫn con tới nơi đây ta đã thành công rồi. Ta thông qua những bức họa biết trước và những mảnh nhật ký lưu lại khắp nơi trên thế giới, lợi dụng Di Chân (nếu có cơ hội, con hãy thay ta xin lỗi nàng) dẫn dắt con tới nơi này, nhìn thấy những thứ này.


Sau khi ta chết sẽ phát sinh ra chuyện gì ta không thể nào dự đoán được, dù sao bức họa biết trước sớm muộn cũng bị ma vương thay đổi. Con có thể tới được đây, chứng kiến những bí mật ta muốn con nhìn thấy có thể hay không cũng rất khó phán định. Nhưng nếu như con thực sự đứng ở nơi này, như vậy hãy lắng nghe thật kỹ.


Ta vì con mà trước đó đã chuẩn bị đèn dẫn đường. Vì phòng ngừa vạn nhất người chứng kiến là ma vương, ta không thể tiết lộ bí mật trong phong thư này. Con dùng đèn dẫn đường về thế giới sự thật, sau đó... tới phòng 2908 trong nhà trọ, đằng sau giấy dán tường trong phòng ngủ, ta có lưu lại cho con tin nhắn cuối cùng ! Ma vương cho dù có đáng sợ thế nào cũng không thể tiến vào nhà trọ.


Cuối cùng, những thứ viết trên nhật ký kia chỉ là để lừa gạt ma vương mà thôi, con hãy quên đi. Những thứ viết trong đó về con, rất nhiều đều là giả dối. Ta và mẫu thân con rất yêu con, cho tới chết… cũng vẫn yêu. Xin con đừng quên mẫu thân con, nàng được chôn cất tại nghĩa trang Kim Phong, khu Tây thành, thành phố K. Lúc nàng còn sống rất hy vọng được nhìn thấy con.


Thâm Vũ, nhất định phải sống sót! Chúng ta yêu con!


Phụ thân của con, Bồ Mỹ Linh "


Thời điểm lưu lại phong thư này, bản thân Bồ Mỹ Linh cũng không biết, sau khi hắn chết đi biến thành 1 ác linh, hóa thân thành tay phải của Thâm Vũ, cũng cơ hồ giết chết Thâm Vũ.


Mẫn về sau cho rằng Bồ Mỹ Linh xâm phạm nàng, bởi vì lúc ấy nàng còn nhỏ mà đã mang thai, vả lại nàng cũng chỉ tiếp xúc với phụ thân, dù sao ký ức khi còn nhỏ quá mức mơ hồ làm nàng nghĩ rằng phụ thân đã làm ra hành vi không bằng cầm thú với mình. Hơn nữa Bồ Mỹ Linh sau khi chết, thông qua kiểm tra DNA cũng xác định hắn đích thực là phụ thân của Thâm Vũ. Bồ Mỹ Linh đã chết tự nhiên không thể biện giải cho bản thân mình. Mà nội dung hắn viết trong nhật ký, toàn bộ đều là hư giả.


Hắn chính xác chưa từng thoát khỏi chi phối và khống chế của nhà trọ.


Mà giờ khắc này Thâm Vũ nắm chặt lấy bức thư kia, trong đầu nàng trống rỗng. Đối với sự thật này, nàng nhất thời không thể tiêu hóa.


Thật lâu sau, tay nàng run rẩy, cả người quỳ trên mặt đất, hai mắt mơ hồ, tập trung nhìn vào 4 chữ trong lá thư.


"Chúng ta yêu con" !


Giờ phút này... Trong nghĩa trang Kim Phong, La Hưu đang đứng trước 1 mộ bia.


Hắn cúi người chạm vào mộ bia, trên mộ bia khắc "Tiểu muội La Niệm Tuyết chi mộ" . Năm đó chuyện xảy ra giữa La Niệm Tuyết và Bồ Mỹ Linh hắn không rõ ràng lắm. Hắn và ca ca La Xương Cốt vẫn luôn du lịch khắp nơi trong cả nước, chỉ có muội muội là 1 mực ở lại thành phố K trông coi tổ phòng La gia, suốt ngày ru rú trong nhà. Cho nên khi tiểu muội qua đời, hắn còn không kịp nhìn nàng lần cuối.


"Niệm Tuyết, Xương Cốt, A Cẩn, Thập Tam đều tới làm bạn với muội rồi, ta có lẽ cũng nhanh thôi. Ta nghĩ, ta hẳn là người cuối cùng trong thế hệ của La gia. Sau khi ta chết đi, La gia sẽ triệt để biến mất trên thế gian này. Vô luận như thế nào, muội nhất định phải chờ ta. Chúng ta nhất định sẽ tương tụ (tương phùng, tụ hội) dưới cửu tuyền."


Mà trong tháp di tích dưới mặt đất.


Thâm Vũ đem phong thư nhét vào trong ngực, giấy viết thư đã ố vàng nhìn không rõ chữ, nhưng đối với Thâm Vũ mà nói, nó là bảo vật trân quý nhất!


Nàng, tuy đã không còn cách nào tiến vào nhà trọ, nhưng chỉ cần liên lạc với 1 hộ gia đình nào đó là có thể cầm được vật phụ thân lưu lại!


Thời điểm nàng muốn cầm lấy đèn dẫn đường, nàng chợt phát hiện, bàn tay của mình, theo thời gian trôi qua, thế mà đã biến thành đá!


Đây là nguyền rủa của Di Chân! Sau khi nàng cùng cộng đồng gánh chịu nguyền rủa, thế mà lại dẫn phát trên người nàng?


Nhưng Thâm Vũ còn không kịp suy nghĩ, hai tay nàng đã biến thành đá, ngay cả bức thư trong ngực cũng đồng dạng...


Không đến một phút đồng hồ, Thâm Vũ cứ như vậy biến thành 1 bức thạch điêu!


6/21/2016

Posted by Unknown |


Trong bóng đêm không biết nhộn nhạo đã bao lâu, Lý Ẩn rốt cục dần có ý thức, chậm rãi mở 2 mắt ra.


Cửa sổ mở rộng, ánh nắng chiếu vào trong phòng làm hắn cảm giác thật ấm áp. Nhìn gian phòng quen thuộc, Lý Ẩn dần khôi phục ý thức.


Nơi này là… phòng của hắn?


Không phải trong nhà trọ, mà là phòng trong nhà hắn!


"Anh đã tỉnh? Lý Ẩn?" thanh âm của Di Chân vang lên, Lý Ẩn xoay đầu qua tủ để đầu giường bên cạnh, nhìn thấy Di Chân 1 bên đang vui mừng phát khóc.


"Di... Di Chân..."


Trí nhớ bắt đầu trở lại, Lý Ẩn nhớ được 1 khắc cuối cùng, kế hoạch rút củi dưới đáy nồi của hắn và Di Chân tính toán đã hơn nửa năm rốt cuộc thành công mỹ mãn. Kế hoạch này xác xuất thành công phi thường thấp, có thể thành công phải nói là kỳ tích.


Đương nhiên, cái này cũng có nghĩa là Lý Ẩn vĩnh viễn không có cách nào nhìn thấy Tử Dạ được nữa. Vô luận là người thực hay người giả... Hắn khó khăn nhấc thân thể, nâng tay nắm lấy tay Di Chân, gian nan nói: "Di Chân, anh..."


Có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng nhất thời lại chẳng biết nên mở miệng thế nào.


"Em biết rồi." Di Chân nở 1 nụ cười hiểu ý: "Em cũng biết. Anh yên tâm đi, chỉ cần có chuyện gì em sẽ lập tức mang anh tới 'Địa ngục', hiện tại ngọn lửa không còn nhiều lắm, nên sử dụng tiết kiệm 1 chút."


"Di Thiên vẫn còn tốt chứ?"


"Hắn rất tốt. Em sẽ cứu hắn , cả anh nữa..."


Đối với Di Chân mà nói, giờ phút này chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời nàng. Cho dù vì yêu mà chết nàng cũng không hối tiếc, với nàng cái chết đã chẳng còn là chuyện kinh khủng nữa.


Lý Ẩn chống đỡ thân thể ngồi dậy, ôm lấy Di Chân, giờ phút này chẳng cần ngôn ngữ để diễn tả. Gương mặt hắn tiến sát vào gương mặt Di Chân, đặt 1 nụ hôn lên môi nàng. Giây phú này là tình cảm yêu thương phát ra từ nội tâm hắn.


Điều này so với bất kỳ ngôn ngữ nào còn xúc động hơn nhiều.


Thật lâu sau 2 người mới rời môi khỏi nhau. Đầu Di Chân rúc vào ngực Lý Ẩn. Hai người phải vượt qua bao nhiêu cửa ải sống chết, tranh đấu với tử thần bao lượt mới có thể sống sót ở cùng 1 chỗ.


Lúc trước, thời điểm định ra kế hoạch này cũng là bất đắc dĩ trong bất đắc dĩ. Lấy cái kết của linh hồn Vương Thiệu Kiệt để phán đoán, nguyền rủa của huyết tự lần thứ 10 ngay cả quỷ hồn cũng có thể diệt sát. Mà Di Chân sớm đã cảm giác được điều này, thời điểm nàng và Thượng Quan Miên đối đầu với vô số sát thủ trên đường cao tốc đã lợi dụng điểm này giết chết vô số sát thủ. Di Chân hoàn toàn không phải người yếu mềm, chỉ cần yếu tố uy hiếp tới tánh mạng nàng và những người nàng yêu, nàng đều có thể hạ sát thủ. Nếu không, nàng cũng không sống được đến hôm nay.


Sau đó, Di Chân quyết định, thời điểm lần sau xuất hiện nguyền rủa, nàng sẽ lợi dụng nó để giết chết ác linh nhà kho! Tuy khả năng thành công rất thấp nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.  Huyết tự tổng thanh toán có khả năng làm kế hoạch này thất bại, huống chi ác linh nhà kho luôn xuất hiện bên trong nhà trọ. Bất quá Di Chân cuối cùng vẫn muốn đánh bạc, nàng căn cứ vào quy luật xuất hiện của nó mà tính toán, trải qua rất nhiều nhân tố mới đưa ra 1 kết quả. Nàng sở dĩ có thể cảm giác được thời điểm nguyền rủa xuất hiện là vì nàng là Di Thiên cùng gánh chịu nguyền rủa, hơn nữa, khi ý chí của Di Thiên tiến hành phản kháng thì chu kỳ xuất hiện nguyền rủa sẽ kéo ra dài hơn. Nhưng nếu Di Thiên buông tha, không phản kháng thì nguyền rủa sẽ lập tức xuất hiện.


Lần này có thể nói hung hiểm cực điểm, tính toán khoảng cách sai lầm chỉ 1 ly thì hôm nay, Lý Ẩn và Di Chân đã chết không có chỗ chôn. Tìm đường sống trong cõi chết, chiêu "Đuổi hổ nuốt Sói" này cuối cùng đã thành công toàn diện. Mảnh vỡ địa ngục kế ước đều lấy lại được, Di Chân còn nói thêm 1 tin tức tốt: "Sau khi ác linh nhà kho biến mất, 2 mảnh vỡ nó lấy được đều rơi trên mặt đất, cộng thêm mảnh vỡ chúng ta lấy được ở dạ u cốc tổng cộng đã có 3 mảnh vỡ. Trước kia anh từng nói, Họa Cát Tường Nhân rất nhiều lần muốn hủy đi mảnh vỡ mà nàng nắm giữ nhưng không thể được, xem ra mảnh vỡ này so với tưởng tượng của chúng ta còn lợi hại hơn."


Điều này làm Lý Ẩn vui mừng quá đỗi! Bởi nắm giữ nhiều mảnh vỡ như vậy chẳng khác nào nắm toàn bộ hộ gia đình trong tay! Bốn mảnh khác, theo thứ tự, Ngân Dạ và Ngân Vũ có hai mảnh, Thâm Vũ lúc trước đưa cho Lý Ẩn một mảnh, trên người thần cốc Tiểu Dạ Tử có 1 mảnh (lấy được trên người Phàm Hiên Kỳ) Bởi vì Lý Ẩn còn có 1 mảnh do Thâm Vũ đưa cho, mà mảnh vỡ đó trước mắt đang do Di Chân nắm giữ. Lúc trước sau khi Thâm Vũ đưa cho hắn, hắn lo lắng Tử Dạ giả sẽ lấy mất cho nên, khi hắn tiến vào "Địa ngục" liền đưa cho Di Chân.


"Mảnh khế ước Thâm Vũ đưa cho anh em vẫn giữ chứ?"


"Ân. Vâng."


Vốn Lý Ẩn nghĩ là phải hy sinh 1 mảnh vỡ khế ước. Tuyệt đối không ngờ được lại thu thêm được 2 mảnh! Nói cách khác, hiện tại huyết tự cấp Ma Vương bọn hắn đã có thẻ đánh bạc lớn nhất!


Bất quá, căn cứ vào tình huống trước mắt, chỉ có tiến vào không gian Ma Vương mới có thể sử dụng khế ước. Nhưng chỉ có người nắm giữ khế ước hoàn chỉnh mới có thể làm được, thế nhưng... Hắn nhìn về phía Di Chân, giờ phút này nội tâm lo lắng không thôi. Nếu như bị hút vào không gian Ma Vương, chỉ sợ đèn dẫn đường sẽ không còn hiệu quả, Lý Ẩn tuyệt không tin đèn dẫn đường có năng lực lớn như thế, nếu không Ma Vương chẳng phải chỉ là chuyện cười?


Khế ước nên do ai nắm giữ? Không chỉ như thế, hiện tại những hộ gia đình còn sống cũng sẽ tranh đoạt khế ước nguyên vẹn, mọi người vất vả mới vòng về từ quỷ môn quan, ai cũng sẽ không từ bỏ ý đồ!


"Thượng Quan Miên còn sống không? Nếu như nàng còn sống..."


"Nàng ấy còn sống, nhưng 2 tay đã đứt, hơn nữa... Võ công của nàng đã phế. Vốn là tất cả chiến lực của nàng đều dùng cơ thể làm cơ sở, bởi vì đem thân thể và kinh mạch tu luyện càng thêm cường đại mới có thể thừa nhận sức nặng và tốc độ cường độ cao hơn, nhưng do nội tạng, cốt cách và kinh mạch đều bị thương nghiêm trọng... Nhất là thương thế vùng xương quai xanh và cột sống. Hiện tại nàng chẳng có nửa điểm vũ lực, về sau coi như là vận động mạnh cũng có thể nguy hiểm tới táng mạng. Nàng đã không còn năng lực tranh đoạt mảnh vỡ khế ước nữa rồi."


Tin tức này làm Lý Ẩn rất rung động, Thượng Quan Miên xưa kia đáng sợ như vậy, hôm nay ngay cả 1 người bình thường cũng không bằng?


"Khá tốt về sau đưa đến bệnh viện trị liệu, không có bị liệt, nguyên nhân là từ nhỏ nàng đã rèn luyện thân thể làm cho cường độ thân thể hơn xa người bình thường."


Lý Ẩn thổn thức không thôi. Bất quá, cuối cùng nàng cũng nhặt được 1 mạng trở về. Chỉ là, chuyện nàng bị thương để cho những người bên Châu Âu kia nghe được, nàng tuyệt đối không có đường sống. Hơn nữa hiện tại nàng biến thành 1 người tàn tật, thân thể tổn thương nghiêm trọng, sinh hoạt ngày sau cũng là vấn đề lớn. Bất quá hết thảy phải là sau khi nàng có thể rời khỏi nhà trọ mới được, nếu không, cũng chẳng cần nói chuyện.


"Những mảnh vỡ còn lại, trước mắt đang trong tay ai?"


"Ba mảnh trong tay Bồ liền sinh. Vốn có một người tên Hàn Tuấn Thâm muốn cướp đi mảnh vỡ khế ước, nhưng không ngờ lúc hắn chĩa súng vào Bồ Liên Sinh lại bị đối phương đoạt được, giết chết hắn và tên bộ hạ. Hắn thực sự rất lợi hại."


Hàn Tuấn Thâm tuy là xã hội đen, nhưng so với Liền Sinh sống trong thời đại khói lửa thì chẳng là gì. Hơn nữa một khi có cơ hội, Liền Sinh ra tay ngay lập tức giết chết Hàn Tuấn Thâm và Hạ Vũ Hào không hề lưu tình. Thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán này chả trách năm xưa hắn được bầu lên làm lầu trưởng.


Trước mắt, Liền Sinh nắm giữ 3, Ngân Dạ cùng Ngân Vũ 2, kế tiếp chính là Tiểu Dạ Tử một. Chỉ cần kết hợp với mảnh vỡ trong tay Di Chân đã có thể hoàn thành 1 bản khế ước hoàn chỉnh. Di Chân thông qua điện thoại đàm phán với bọn hắn, sự tình mảnh vỡ khế ước thống nhất sẽ xử lý sau khi Lý Ẩn còn sống hoàn thành huyết tự của hắn.


"Sau khi anh hôn mê, trong phòng anh xuất hiện huyết tự mới. Sau đó bóng dáng nguyền rủa thao túng thân thể anh đi ra khỏi nhà trọ. Nội dung huyết tự là, khấu trừ khoảng thời gian trong lúc xảy ra huyết tự tổng thanh toán là 1 ngày. Anh phải sống sót tới tháng 10 mới được tính là hoàn thành huyết tự. Đèn dẫn đường rõ ràng vẫn có thể sử dụng, như vậy chứng tỏ cho dù anh có chạy tới 'Địa ngục' cũng sẽ không an toàn.”


Huyết tự nhà kho xem như đã xong. Số lần hoàn thành huyết tự của Lý Ẩn biến thành 7 lần, nếu như có thể sống sót qua lần huyết tự này thì hắn đã chấp hành thành công 8 lần huyết tự!


Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Lý Ung bước vào.


Lý Ẩn nhìn thấy phụ thân tới cũng không có bao nhiêu biến hóa. Mà Di Chân nhìn thấy Lý Ung liền lập tức quay đầu nói: "Bá phụ, Lý Ẩn đã tỉnh!"


"Ân." Lý Ung nhìn nhìn Di Chân, lại nhìn về phía Lý Ẩn, tảng đá lơ lửng trong nội tâm rốt cục hạ xuống.


Hắn đã nghe Di Chân kể lại tất cả sự tình, trong nội tâm tán thưởng Di Chân không thôi, cũng hoàn toàn tiếp nhận nàng dâu này. Kỳ thật trước kia, thời điểm Lý Ẩn học đại học, Di Chân tới nhà hắn chơi vài lần, nghe thê tử nói Di Chân nếu có thể trở thành con dâu nhà này thì thật tốt. Giờ phút này, trong lòng hắn lại càng thêm rung động đối với những việc Lý Ẩn phải trải qua. Cho dù lòng dạ hắn độc ác cũng không thể không động rung.


Di Chân tự nhiên cũng biết hết thảy những việc Lý Ung làm, nhưng hắn là phụ thân của Lý Ẩn, điểm này không thể nào gạt bỏ. Di Chân từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, thiếu tình thương của phụ mẫu là chuyện thống khổ bực nào nội tâm nàng rất rõ.


Hơn nữa... trước mắt huyết tự Lý Ẩn phải chấp hành, Lý Ung có lẽ là mấu chốt sinh lộ.


"Tiểu Ẩn..." Lý Ung nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của nhi tử nói: "Con nên kể cho ta mọi chuyện. Những chuyện tiếp theo ta sẽ xử lý. Ta... sẽ phục sinh Từ gia (nhà từ thao)."


"Cha..." Lý Ẩn tức khắc hiểu được: "Cha điên rồi sao?"


"Phục sinh bọn hắn sống lại, bọn hắn không còn là quỷ hồn sẽ không có khả năng làm tổn thương ta và con. Ta đã phân phó rồi, động tác rất định phải nhanh hơn 1 chút."


Cả nhà Lâm Tường toàn bộ đều bị giết. Lý Ung biết rõ, không thể để sự việc bại lộ.


"Con kế tiếp tới 'Địa ngục' ... Đi trốn đi, đi cùng với Di Chân, khi nào mọi chuyện xong xuôi hãy quay về." Lý Ung nói đến đây, tiếp tục thở dài: "Ta cũng không có cách nào, trừ điều đó ra ta có thể làm gì được chứ? Thỉnh hòa thượng siêu độ cho bọn hắn sao? Tổ chức tang lễ long trọng cho bọn hắn? Hay là ta đi tự thú? Ai biết được sinh lộ là cái gì. Mọi chuyện cứ nên làm như vậy, tất cả sẽ kết thúc."


"Cha giết đi nhi tử nhà người ta (Từ Thao) ! Cha chẳng lẽ quên điểm này sao?"


"Ta đã nói rồi, sau khi phục sinh, hết thảy đều xong."


Lý Ẩn chống người đứng lên, hắn không thể nào chịu đựng được nữa, chẳng lẽ phụ thân giết người còn chưa đủ nhiều?


"Dừng tay đi... Cha! Đừng tiếp tục giết người nữa!"


Lý Ung không hề nhúc nhích chút nào: "Đã không còn kịp rồi. Trong thời gian con hôn mê, sự việc đã được triển khai. Dù sao lần này là do con vướng vào huyết tự, đợi sau khi huyết tự kết thúc sẽ không còn chuyện gì nữa. Sẽ không còn oan hồn muốn lấy mạng con nữa."


"Cha!"


"Chẳng lẽ con muốn cha nhìn con chết đi sao? Cái này có độ khó của lần huyết tự thứ 7 đó! Chỉ có 1 mình con chấp hành mà thôi!  Con thật vất vả mới có thể sống lại, ta sao có thể nhìn con lại chết đi? Cha là vì con mà buông bỏ không hồi sinh Thanh Ly, con có biết hay không? Hai mươi năm này không 1 ngày nào ta không nhớ nàng, chính là vì con cha mới từ bỏ!"


Di Chân vừa muốn mở miệng nói gì đó, Lý Ẩn lại ngăn lại: "Di Chân, em đừng nói chuyện, đây là chuyện giữa cha và anh."


Sau đó hắn nhìn về phía phụ thân, tiếp tục nói: "Còn có thời gian để chúng ta lựa chọn. Cha đi tự thú đi, cha biết không? Từ Lan bởi vì cha, đến nay lưng còn đeo ô danh, 1 nhà 4 người toàn bộ đều vì cha mà chết không minh bạch! Cha còn muốn tiếp tục giết người nữa sao?"


"Tự thú? Ta tự thú thì con sẽ không có việc gì sao? Con xác định không? Con phải biết 1 khi cha tự thú, đến lúc đó sẽ không còn ai muốn tiếp tục công việc, lúc ấy có hối hận cũng không kịp! Đương nhiên cha cũng sẽ chuẩn bị lựa chọn thứ 2, tìm kiếm vài vị khu ma đạo sĩ các loại, tóm lại cha sẽ không để con chết đâu. Con nhất định phải sống sót..."


Trong nội tâm Lý Ẩn rất khó xử.


Hắn có thể đi tố giác phụ thân của mình sao? Quân pháp bất vị thân (pháp luật không nói chuyện tình thân), nói thì dễ nhưng làm mới khó, hành động đó chính là tự tay đẩy phụ thân lên đoạn đầu đài. Hơn nữa phụ thân đang tranh cử chức vị thi trưởng, đối thủ chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng, làm phụ thân thân bại danh liệt không thể ngẩng đầu lên được. Nhưng nếu như phụ thân đi đầu thú, có tình tiết giảm nhẹ tội, không phán tử tội thì cũng là giam giữ không thời hạn.

Hắn nên lựa chọn như thế nào đây?


Vì bản thân sống sót mà hy sinh phụ thân sao?


Tuy rằng phụ thân là người tâm ngoan thủ lạt, cơ hồ đã mất đi nhân tính, thế nhưng nếu không có phụ thân, sẽ không có mỗi giọt máu, mảng thịt, tấc xương trên người hắn.


Nên làm như thế nào mới chính xác đây?


Đôi mắt mở to tràn đầy phẫn hận lúc Từ Thao sắp chết, hắn tới nay vẫn không thể nào quên được. Gia đình đối với mình rất quan trọng, nhưng với Từ Thao chẳng phải cũng như vậy sao? Cha mẹ sinh dưỡng hắn, tỷ tỷ cùng máu thịt đều bị phụ thân nhẫn tâm sát hại, thậm chí sau khi chết còn vấy bẩn thanh danh của họ.


Nhân sinh là 1 việc không hề hoàn mỹ. Rất nhiều chuyện, căn bản không có một đáp án tuyệt đối chính xác.


Lý Ẩn không phải là thánh nhân.



"Em vẫn muốn nói 1 câu ah." Di Chân cuối cùng mở miệng: "Bá phụ, ngươi cho rằng, căn biệt thự kia thật sự có thể làm cho người chết sống lại sao? Lãnh Hinh có nói nơi đó trước kia từng là địa điểm chấp hành huyết tự. Thế nhưng mà... Rất kỳ quái, vì cái gì nhà trọ lại cho phép 1 nơi có thể phục sinh người chết tồn tại?"


Lý Ung nghe được câu này, trong nội tâm cũng nhẩy lên 1 cái.


Đúng rồi... Vì cái gì?


"Những lời của Lãnh Hinh..." Di Chân ngay tiếp đó nói ra 1 lời phỏng đoán: "Là sự thật sao?"


Giờ phút này, dưới tầng hầm ngầm căn biệt thự Lý Ung vừa  mua kia. Trong bóng tối dần tràn ra 1 cỗ khí tức huyết tinh âm trầm, phảng phất như nó đang đản sinh (thai nghén và sinh sản) ra 1 tồn tại gì đó cực kỳ khủng bố.