6/17/2016

Posted by Unknown |
Chương 13: hộ gia đình vùng vẫy giãy chết


Trong từng tầng lầu nhà trọ, những tiếng kêu rên, gào khóc thảm thiết không ngừng vang lên, tràng cảnh chẳng khác nào địa ngục nhân gian. 

"Nhanh, chạy mau!"


Trong 1 tầng nào đó, có 3 hộ gia đình mới đang chạy trốn trên hành lang, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Người chạy ở sau cùng là 1 thiếu nữ xinh đẹp, tuổi chừng mười sáu mười bảy, gương mặt nàng giờ khắc này bị nước mắt phủ kín, hoa dung thất sắc. Vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy 1 hộ gia đình có mối quan hệ với nàng khá thân thiết bị rất nhiều lọn tóc kéo vào trong phòng. Sau đó, từ trong phòng vang lên 1 tiếng kêu rất thảm thiết!


Người thiếu nữ này tên là Đổng Lung Linh, nàng là 1 hộ gia đình mới, tuổi còn khá nhỏ, nhưng cũng không vì vậy mà có ai đặc biệt chiếu cố nàng. Vì bảo vệ mình, sau khi suy nghĩ 1 phen nàng quyết định gia nhập vào Dạ Vũ minh. Vốn nàng còn nghĩ phụ thuộc vào liên minh để sau này rời khỏi nhà trọ, thế nhưng hôm nay lại tao ngộ 1 kết cục như thế này!


Chẳng lẽ hôm nay nàng thực sự phải chết không thể nghi ngờ?

Lúc này nàng đột nhiên té ngã trên đất, mắt cá chân cũng bị trật. Hai người phía trước chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi chạy tiếp, không để ý tới nàng. Đổng Lung Linh quá sợ hãi khóc hô, thân thể giãy dụa cố gắng đứng lên, thế nhưng đúng lúc ấy, nàng chứng kiến, ở sau lưng nàng có 1 đôi chân trần, làn da nhợt nhạt đang chậm chậm đi tới!


Tràng cảnh này làm nàng sợ tới hồn phi phách tán, vội vàng lê thân người về 1 hướng khác, thế nhưng làm sao còn kịp đây?


Hai người kia sau khi bỏ Đổng Lung Linh lại liền chạy về phía cầu thang bộ, nhưng đứng tại đây lại không biết nên đi lên hay đi xuống. Dù sao, bọn hắn có trốn ở nơi nào đi nữa thì vẫn không thể thoát khỏi nhà trọ. Tuy không biết hiện tại đã có bao nhiêu người chết đi, nhưng đoán chừng, cho tới lúc tất cả mọi người đều chết hết có lẽ chẳng còn bao lâu.


Trong đó người thanh niên có cái trán khá rộng, tên là Long Trí, một người khác là nữ tử tóc dài tên Lâm Thu Nhạn, diện mạo cũng rất xinh đẹp, nhưng lúc này nàng quá sợ hãi, chỉ có thể dựa vào nam nhân tên Long Trí bên cạnh. Trong nhà trọ, hộ gia đình đều là ăn bữa nay lo bữa mai, dưới áp lực cường đại có vài người cả nam lẫn nữ tụ tập lại ở chung với nhau để bài trừ đi nỗi sợ hãi trong lòng, tình huống như vậy trong nhà trọ, mọi người nhìn cũng đã quen mắt. Chỉ cần là tự nguyện, thì chẳng ai nói gì.


Lâm Thu Nhạn cùng nam nhân gọi là Long Trí này đã ở với nhau 1 thời gian rất lâu. Nhiều ít vẫn có chút tình cảm, Long Trí không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ Lâm Thu Nhạn, tuy hắn biết rõ nàng không phải chỉ lên giường với 1 mình hắn, nhưng hắn cũng không phải chỉ ngủ với 1 mình nàng. Trong lúc sợ hãi cùng cực thế này, mọi người đều là phát tiết giúp nhau thỏa mãn mà thôi, không cần phải gánh vác trách nhiệm.


Hiện tại, Lâm Thu Nhạn rõ ràng chỉ có thể mong đợi vào hắn, Long Trí suy tư một phen nói: "Chúng ta nghĩ biện pháp tìm kiếm Kha Ngân Dạ cùng Kha Ngân Vũ, hoặc là tìm Bồ Liền Sinh cũng được... Bọn hắn đều là hộ gia đình thâm niên, có thể giúp được chúng ta!"


Lâm Thu Nhạn cảm giác ý kiến này không tồi. Tuy kết quả trước mắt đều là phải chết, nhưng 2 người không cam lòng cứ như vậy chờ chết. Vì thế 2 người liền tiến lên lầu.


ở dưới đó 1 tầng, trong 1 căn phòng, dưới gầm giường có 2 nữ nhân đang trốn. Một người trong đó là muội muội của Chiến Thiên Lân, PTĩnh Đình! Người còn lại là 1 nữ lang tóc dài đeo kính, gương mặt trẻ tuổi tên là Hoa Na Na, cũng là 1 trong những người có tố chất tâm lý rất khá trong nhà trọ. Hai người này vì là hàng xóm bên cạnh nhau cho nên mới trốn chung 1 phòng.


Bên ngoài hành lang, liên tiếp những tiếng khóc hô tuyệt vọng vang lên làm toàn thân PTĩnh Đình lạnh run, Hoa Na Na thì nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng sợ... Nhất định, nhất định có biện pháp , nếu như cái này là huyết tự, có lẽ còn lưu lại sinh lộ."


Hoa Na Na trước khi tiến vào nhà trọ là tình nhân của 1 kẻ lắm tiền. Bất quá cũng không phải là nàng nguyện ý, mà là cuộc sống quá mức nghèo khổ, thật vất vả mới tìm được công việc làm thư ký tổng giám đốc, lại bị hắn thèm thuồng vẻ đẹp của nàng, mỗi ngày đều dùng ánh mắt sói đói nhìn nàng, rốt cục có 1 ngày hắn dứt khoát muốn nàng làm tình nhân của hắn. Hoa Na Na biết thời này muốn tìm được việc làm có bao nhiêu khó khăn, nàng bò được đến vị trí ngày hôm nay cũng phải bỏ ra rất nhiều. Gia cảnh nhà nàng nếu như mất đi công việc này sao có thể sống nổi. Cuối cùng vì bất đắc dĩ nàng đành phải đáp ứng. Dù sao thanh cao cũng chẳng thể nhét đầy bao tử. Vị tổng giám đốc này trong giới kinh doanh cũng là nhân vật có danh dự uy tín, vạn nhất đắc tội lão sắc quỷ này, ngày sao làm sao nàng có thể tìm được công việc ổn định đây.


Bất quá Hoa Na Na là người từng trải xã hội, tâm cơ thuộc hàng nhất đẳng, hiện tại cũng chỉ là tạm thời ủy thân (giao phó thân thể) cho đối phương mà thôi, tuyệt đối không cam lòng cả đời làm tình nhân. Chỉ là nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, một lần không cẩn thận liền tiến vào tòa nhà trọ khủng bố thế này, hiện tại càng là thời điểm tuyệt vọng cùng cực. Nhưng nàng vẫn như cũ ôm 1 tia hy vọng vạn nhất, phải chăng có cơ hội tìm được đường sống. Nàng là người có thể cam tâm làm tình nhân cho kẻ lắm tiền, ẩn nhẫn ngủ đông như vậy, tự nhiên không phải người đơn giản hạ giáo đầu hàng, buông bỏ hy vọng.


Nhưng PTĩnh Đình không có tố chất tâm lý tốt như vậy, nàng sau khi gia nhập nhà trọ mới biết, trước đây ca ca mình cũng từng là 1 hộ gia đình. Cho tới nay, nàng vì ngăn cản ca ca nghiên cứu độc dược giết người mà không ngừng phân tích, nghiên cứu độc dược của hắn để chế ra giải dược. Có thể nói nàng là 1 nhà hóa học cực kỳ tài năng, việc lấy được học vị tiến sĩ tuyệt đối không thành vấn đề. Nữ tử thiên tài như vậy trong nhà trọ lại không có nửa điểm dụng võ. Khoa học tự nhiên hay là tri thức gì đi nữa, ở nơi này căn bản chẳng có chút tác dụng.


Cũng may Hoa Na Na luôn làm bạn bên người, nàng mới không bị rối loạn tinh thần. Trước mắt trong nhà trọ, bọn người Ngân Dạ, Ngân Vũ, thần cốc Tiểu Dạ Tử, Bồ Liền Sinh đều còn sống cho nên không hẳn đã mất hết hy vọng. Dù sao, những người khác không nói, chỉ riêng 2 huynh muội Kha Ngân Dạ và Kha Ngân Vũ lúc trước đã viết nên bao nhiêu kỳ tích. Nhưng Lý Ẩn lầu trưởng thật đã chết sao?


Lúc này ở bên ngoài đã dần trở nên yên tĩnh, nhưng PTĩnh Đình vẫn không dám ra, Hoa Na Na bên cạnh trái tim vẫn đang nhẩy lên bang bang. Nhà trọ phong tỏa các hộ gia đình không biết sẽ kéo dài tới bao lâu đây? Nhiều hộ gia đình như vậy thật sự phải chết hết không còn 1 mống sao? Những hộ gia đình mới tiến vào sau huyết tự nhà kho, chẳng lẽ không có 1 tia dư địa nào sao?


Thế nhưng thực tế lại rất tàn khốc. Cho dù những người mới tiến vào sau huyết tự nhà kho, thì đến thời điểm huyết tự tổng thanh toán diễn ra vẫn như cũ khó thoát khỏi cái chết. Trừ phi, có thể trước thời điểm đó hoàn thành thành công huyết tự cấp Ma Vương, rời khỏi nhà trọ. Nhưng khế ước có tới 2 mảnh nằm trong tay ác linh nhà kho, không có đủ khế ước địa ngục, ai dám đi chấp hành huyết tự cấp ma vương đây?


"Hoa... Hoa tỷ..." PTĩnh Đình mặt mũi tràn đầy nước mắt, túm chặt lấy tay Hoa Na Na, ngữ điệu nghẹn ngào: "Có, có biện pháp không? Ngươi có biện pháp rời khỏi đây hay không? Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, lúc trước ta trúng độc, may mắn lắm mới có thể sống sót, thế nhưng không hiểu sao lại tiến vào nhà trọ này..."


Phù Tĩnh Đình đến giờ vẫn không thể hiểu nổi vì cái gì bản thân lại tiến vào nhà trọ? Không riêng gì nàng, nguyên nhân bọn người Đồng Sinh Thương, Thần Nguyên NThần tiến vào nhà trọ cũng cực kỳ quỷ dị. Mà vì cái gì, mấy người bọn hắn lại bị kéo vào trong nhà trọ?


Đây là 1 câu đố không người nào có thể giải đáp. Không ai. Có lẽ, vận mệnh tàn nhẫn vốn không có lời giải.


Hoa Na Na nghe PTĩnh Đình khóc lóc kể lể như thế, nội tâm cũng cảm giác bị dày vò, nàng cũng đồng dạng không muốn chết, thế nhưng trong tình huống này, nàng đâu có lựa chọn.


Bỗng nhiên 2 cánh tay nhon dài nhợt nhạt, từ sau ót nàng duỗi ra, sau đó gắt gao bóp lấy cái cổ như phấn điêu ngọc mài của nàng...


"Hoa tỷ..." PTĩnh Đình cảm giác bàn tay Hoa Na Na buông lỏng liền quay đu sang bên xem xét, nhưng bên cạnh nàng lại chẳng có 1 bóng người!


Nàng lập tức chui ra khỏi gầm giường, mở to mắt tìm tòi nhưng vẫn không thể nhìn thấy thân ảnh của Hoa Na Na!


Một phương diện khác... Tại lầu mười bảy.


Một nam nhân toàn thân là máu, bước chân lảo đảo, trong tay cầm 1 con dao đang gian nan bước đi trên hành lang. Trên người hắn có rất nhiều vết thương nhưng không sâu. Hộ gia đình lâm vào điên cuồng, không ngừng giết chóc lẫn nhau, có người cực đoan hơn thậm chí cưỡng bức hộ gia đình nữ tại chỗ. Nam nhân này tên là Hàn Quan Nam, hắn vì phòng vệ chính đáng mới giết người. Đã có 2 hộ gia đình chết trong tay hắn.


Bên cạnh hắn là 1 nữ tử quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt rất thanh tú, nhưng lúc này 2 con mắt nàng hồng hồng, nhiều nơi trên người đang rỉ máu. Lúc ấy, tổng cộng có sáu nam tử bổ nhào đến, đem nàng áp trên sàn nhà muốn cưỡng bức nàng, những người bên cạnh đang chém giết căn bản không có ai tới cứu nàng. Trước kia nàng đọc qua 1 vài tiểu thuyết từng thấy xuất hiện những sự tình như vậy, thật không ngờ hôm nay bản thân lại gặp phải. Nàng thà rằng chết đi cũng không muốn bị những người này vũ nhục. Nhưng  tổng cộng có 6 nam nhân, làm sao nàng có thể chống cự? Ngay khi ấy có 1 người nam nhân đã cởi quần chuẩn bị muốn làm chuyện cầm thú thì Hàn Nam Quan lao tới cứu nàng.


Nhưng cũng vì vậy mà hắn xảy ra xung đột với 6 nam nhân kia. Cuối cùng, trong quá trình chém giết hắn giết chết 1 người, nhưng bản thân cũng bị thương. Bất quá hắn dường như có võ công, bỏ rơi 5 người kia mang theo nàng đào tẩu. Mấy người kia vốn muốn đuổi theo nhưng từ phía sau lục tục truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, bọn hắn minh bạch kết thúc của bọn hắn đã tới.


Nữ nhân kia tên Kim Tương Nhan, y phục trên người vốn đã rách dưới, vẫn xé xuống 1 miếng vải băng bó vết thương trên chân Hàn Quan Nam. Nàng và hắn đều là hộ gia đình sống trên lầu 3, cũng là hàng xóm bên cạnh nhau. Vừa rồi 1 trong 6 người muốn cưỡng bức nàng có cả bạn trai nàng! Luôn miệng nói yêu nàng nhưng lại cùng nam nhân khác muốn cưỡng bức nàng! Mặt mũi hắn lúc đấy rất tàn nhẫn nói: "Đều là tại ngươi, nếu không phải ngươi hẹn hò ở nơi xa xôi như vậy thì sao có thể tiến vào nhà trọ này? Quen biết ngươi lâu như vậy, cũng không cho ta chạm vào người! Hôm nay dù gì cũng là chết, nhất định phải ăn ngươi!"


"Thực xin lỗi... Hàn tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Kim Tương Nhan khóc lóc nhìn tấm vải rất nhanh bị máu thấm ướt, nói: "Ta, ta... Ta nên làm cái gì đây?"


Kim Tương Nhan là 1 nữ tử bình thường, thuộc thành phần trí thức, bởi vì hẹn hò với bạn trai, không cẩn thận mà tiến vào nhà trọ. Lúc này nàng đang rất hoang mang lo sợ, ngay cả bạn trai cũng phản bội nàng, nàng còn có thể tin tưởng vào ai trong nhà trọ bây giờ?


"Xe tới núi ắt có đường" Hàn Quan Nam không quan tâm tới nơi đang chảy máu nói: "Được rồi, tổng sẽ có biện pháp, bọn người Kha Ngân D vẫn còn sống, trời có sập xuống cũng phải cần thời gian. Bọn hắn có thể sẽ nghĩ ra được sinh lộ."


Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, 2 người quay đầu lại nhìn. Người tới chính là Long Trí cùng Lâm Thu Nhạn!


"Ngươi vừa rồi nhắc tới Kha Ngân Dạ?" Long Trí mừng rỡ không thôi, lập tức chạy tới hỏi: "Ngươi nhìn thấy hắn rồi sao? Hắn ở nơi nào? Ta đã nói Kha Ngân Dạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy! Hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp ah!"


"Không..." Hàn Quan Nam lắc đầu, "Ta không nhìn thấy hắn, nhưng ta nghĩ hắn vẫn còn sống."


"Ngươi cũng chỉ là đoán mò, làm sao tin tưởng được!"


Hai người muốn rời đi thì Kim Tương Nhan vội vàng lôi kéo quần áo của Long Trí: "Các ngươi có thể giúp ta 1 chút được không? Hàn tiên sinh bị thương, tuy rằng vết thương không sâu nhưng không thể cầm máu được! Các ngươi làm ơn giúp đỡ 1 chút!"


"Ngươi đần à? Cần gì phải băng bó vết thương cho hắn!" Lâm Thu Nhạn thì thoáng nhìn qua Hàn Quan Nam nói: "Trong phòng có lẽ có hộp y tế? Không thì dùng tạm băng dán cá nhân cũng được!"


"Nói nhảm với bọn hắn làm gì?" Long Trí không kiên nhẫn "Đừng chậm trễ thời gian, đi tìm bọn người Kha Ngân Dthôi! Người chết trong nhà trọ này chưa đủ nhiều sao? Thêm hắn cũng chẳng sao cả!"


Kim Tương Nhan lúc này mới nhớ tới băng dán cá nhân và hộp y tế, nàng vì gặp phải đả kích khủng bố, tinh thần nhất thời đang ngẩn ngơ, chuyện đơn giản như vậy cũng quên mất! Nàng vội vàng nâng Hàn Quan Nam dậy, chân sau của hắn bị thương đi lại cũng khá khó khăn. Thế nhưng nhất định phải dùng thân phá cửa, vì mấy gian phòng xung quanh, gian nào cũng đều khóa cửa!


"Các ngươi... hỗ trợ chúng tôi phá cửa được không?" Kim Tương Nhan cầu khẩn nói: "Hắn vì cứu ta mới bị thương , cầu các ngươi, cầu các ngươi hỗ trợ..."


Long Trí không có phản ứng nào, nhưng tâm tính của Lâm Thu Nhạn mềm yếu, nhìn những vết dao trên người Hàn Quan Nam mím môi, nói: "Được rồi! Long Trí, giúp bọn hắn chút đi, nhiều hơn 2 người cũng tiện chiếu cố nhau! Hiện tại trong nhà trọ có không ít người đánh nhau đó, ngươi xem..."


Long Trí nghĩ ngợi cũng cảm giác có đạo lý. Bản thân hắn nửa điểm năng lực đánh đấm không có, tuy rằng người này bị thương, nhưng vẫn hắn vẫn còn sống chứng tỏ bản thân có năng lực.


Trong nội tâm cảm giác sợ hãi, nhưng dù sao trốn ở đâu cũng không thể thoát chết, như vậy dứt khoát đi chung với 2 người kia. Người nhiều, ít nhất cũng tăng thêm được chút dũng cảm.


Bình tĩnh mà xem xét, hộ gia đình bình thường đối với huyết tự "Nhà kho" còn chẳng  khái niệm, bây giờ nói là Lý Ẩn đã chết, như vậy Kha Ngân Dạ liền trở thành đấng cứu thế trong lòng bọn hắn. Con người trong lúc tuyệt vọng sẽ lựa chọn dựa vào 1 đối tượng nào đó để giảm bớt nỗi sợ hãi và bất an. Cho nên trong loạn thế, nông dân khởi nghĩa thường mượn danh nghĩa của thần linh như Trần Thắng Ngô Quảng, quân khăn vàng Trương Giác..., đều là làm như vậy. Từ Thao sở dĩ sáng lập Thánh Nhật giáo có nhiều người bị mắc lừa cũng có 1 phần nhân tố như thế.



Con người chỉ nguyện ý tin tưởng vào thứ mà họ nguyện ý tin tưởng.

6/14/2016

Posted by Unknown |
Chương 12: tới từ địa ngục


Không gian di tích dưới mặt đất.


Một vết nứt không gian mở ra, chỉ thấy Di Chân từ trong khe hở kia bước ra!


Tại thời khắc nguy hiểm nhất, nàng dùng đèn dẫn đường tìm được đường sống trong chỗ chết! Thẳng thắn mà nói, nếu không có Thâm Vũ, 1 mạng này của nàng đã quy thiên. Đồng thời, cũng chính bởi vì Lý Ẩn vẫn luôn không buông bỏ cho nên nàng mời có thể sống sót.


Ý chí và quyết tâm của con người có thể tạo ra sinh cơ và hy vọng. Nàng rất tin tưởng điểm này.


Nhưng nàng cũng biết, về sau bản thân mình chưa hẳn đã an toàn. Ngọn lửa chỉ có thể thiêu đốt được trong 24 giờ.


Sau 24 giờ, tánh mạng của nàng vẫn như cũ khó có thể bảo toàn, hi vọng bên trong không gian này số lượng ngọn lửa đầy đủ 1 chút.


Hiện tại, Lý Ẩn đang ở nơi nào? Có ở bên trong không gian này hay không?


Nàng bước dọc theo cầu thang tiếp tục chạy xuống phía dưới. Càng xuống không gian lại càng thêm rộng rãi, nhưng cũng càng thêm âm u. Mà theo từng bước xâm nhập xuống sâu hơn, tới bậc thang cuối cùng, xuất hiện trước tầm mắt là 1 quảng trường to lớn, vách tường khắp nơi đều là 1 mầu xám, trên vách tường có rất nhiều những bức bích họa cổ quái. Nơi này đã là lần thứ 2 nàng tiến vào đây.


"Di thiên đệ còn tốt đó chứ?" Di Chân thì thào tự nói.


Còn về phần Ngân Dạ và Ngân Vũ, tình huống cũng đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận. Bọn hắn nép mình trong 1 góc hẻo lánh, thế nhưng những mảng tóc vẫn không ngừng cuốn tới phía 2 người. Giờ khắc này, sức lực của con người quá mức nhỏ bé, căn bản không thể thay đổi được tình huống.


Ngân Dạ gắt gao ôm lấy Ngân Vũ, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, 2 con người yêu nhau sâu đậm cùng nhắm mắt lại.


"Ngân Vũ, nếu như có kiếp sau mà nói... anh nhất định sẽ bảo vệ cho em, cho nên, khi đó em nhất định phải tìm được anh. Đây là ước định của chúng ta."


"Ân, kiếp sau anh nhất định phải tới tìm em, sau đó chúng ta sẽ lấy nhau...


Ngân Dạ cùng Ngân Vũ lệ rơi thành ròng, mà những sợi tóc cũng sắp chạm đến thân thể bọn hắn.


Nhưng lúc này những sợi tóc kia lại đột nhiên dừng lại, không tiếp tục tràn tới, theo thời gian trôi qua, chúng bắt đầu rụt trở về!


Hai người nhìn thấy 1 màn như vậy quả thực không thể tin được. Hai người lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết?


Giờ phút này, cái đầu lâu màu đen của tổ tiên La gia đang được đặt trên mặt đất. Rất nhiều những lọn tóc điên cuồng tràn vào lỗ mắt, lỗ mũi, miệng của đầu lâu, thanh chủy thủ cắm trên đỉnh sọ nhiễm máu đỏ lại càng trở nên âm u!


Lúc này Lý Ẩn đang lôi kéo tỷ muội nhà Thần Cốc núp vào trong 1 gian phòng trên lầu 17. Vừa rồi, bọn hắn cũng rất kỳ quái tại sao từng mảng tóc như thủy triều kia lại rút trở về. Trước mắt hạn chế đã hoàn toàn giải trừ, vì sao còn xuất hiện tình huống như vậy?


Nhìn thế nào bọn hắn cũng cảm giác, chỉ còn con đường chết.


Ba người trốn đằng sau 1 cái ghế sô pha đều kinh hãi lạnh mình. Tuy tình huống trước mắt kết quả chắc chắn phải chết, thế nhưng con sâu cái kiến còn muốn sống, ai mà lại không hy vọng tới 1 ngày có thể rời khỏi nhà trọ kia chứ!


Thẳng thắn mà nói, Tiểu Dạ Tử đã có chút tin tưởng Lý Ẩn không phải quỷ, nếu như là quỷ thì đã trực tiếp giết chết các nàng, làm sao còn phải đóng kịch dây dưa kéo dài?


"Vừa rồi, Trình Hải còn có Giang Thiệu Tân đều chết hết." Thương toàn thân run rẩy "Những lọn tóc kia đem bọn hắn cuốn vào trong phòng. . . Chúng ta, chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây? "


Lý Ẩn lại đang trầm tư, vì cái gì vừa rồi những lọn tóc lại dừng lại?


La Hưu và La Xương Cốt vừa may trốn ở căn phòng bên cạnh.


"Đầu lâu của tổ tiên đã có tác dụng " giờ khắc này, khóe miệng của La Xương Cốt đã rỉ ra chút máu "Tuy có thể tranh thủ thời gian, nhưng sẽ không dài."


"Ta nói rồi, hạn độ thấp nhất phải thu được chút lãi" La Hưu mặt mũi dữ tợn, vợ của hắn Hàn Cẩn đã chết. Lúc ấy vừa quay đầu lại, chỉ trong 1 chớp mắt nàng đã biến mất.


Thê tử, nhi tử đều đã chết. La Hưu biết rõ, bản thân mình rất nhanh sẽ đi theo làm bạn với bọn hắn.


Con dao găm nhiễm máu ghim trên đỉnh đầu lâu kia là của La Xương Cốt. Lúc này tóc tràn vào bên trong đầu lâu màu đen kia ngày càng nhiều, trên đầu lâu đã xuất hiện 1 vài vết rạn.


Chớp mắt khi vết rạn xuất hiện, La Xương Cốt tức khắc hộc ra 1 búng máu!


"Đáng giận, thời gian so với trong tưởng tượng của ta còn ngắn hơn, tăng thêm máu của ta cũng chỉ có thể kéo dài được đến như vậy thôi sao?"


"Xương Cốt" La Hưu nhìn về phía ca ca, trong nội tâm cũng cảm thấy đau nhức. Bi kịch này là số mệnh của La gia, không thể nào thay đổi.


"Đại khái ta phải đi trước 1 bước rồi" La Xương Cốt túm thật chặt lên ghế sô pha, nói: "Dựa vào chút này để đối phó với nhà trọ chỉ là trứng chọi đá. Bất quá, ta ít nhất cũng phải liều mạng."


Hiện tại La Xương Cốt hoàn toàn là vùng vẫy giãy chết. Nhân loại căn bản không có năng lực chống lại nhà trọ.


Vô luận là võ giả đại viên mãn hay là hàng đầu sư, trước mặt nhà trọ chẳng qua chỉ là 1 hộ gia đình mà thôi. Bất luận kẻ nào cũng không thể phá bỏ quy tắc.


La Xương Cốt lại hộc ra 1 búng máu lớn, sắc mặt càng thêm tái nhợt!


"Xương Cốt!" La Hưu cầm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: "Xương Cốt! Cố lên!"


"Người của gia tộc ta cho dù chết cũng không được nghỉ ngơi, giống như các vị tổ tiên xưa kia." La Xương Cốt biết rõ mình đã vào thời khắc hấp hối "Chúng ta cho dù căm hận thế nào cũng chỉ là vô dụng mà thôi.


Chúng ta bị điềm xấu quấn thân, không có lựa chọn. Chỉ có thể dùng người khác chia sẻ nguyền rủa, gia tộc chúng ta mới có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, thế nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi chúng ta. "


"Đừng nói nữa, Xương Cốt...


"Ngươi còn nhớ không? Khi còn bé, trước mặt gia gia ta từng hỏi, tại sao trong hoa viên nhà chúng ta lại chôn giấu nhiều xương cốt như vậy. Gia gia đã nói, đó chính là số mệnh của chúng ta, là số mệnh của La thị gia tộc. Bọn hắn an nghỉ ở dưới mặt đất, nhưng linh hồn lại không hề an bình, phải hóa thành 1 bộ phận của nguyền rủa, sau đó sẽ biến thành điềm xấu trong vận mệnh của chúng ta. . ."


"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"


"Tổ tiên chúng ta vì chấp hành huyết tự lần thứ 10 thất bại, làm nguyền rủa lan tới cả hậu đại (con cháu). Chúng ta ngay cả báo thù cũng không làm được, chỉ có thể lấy máu của mình dưỡng cổ. Hiện tại, cũng nên xong rồi, ngươi cũng được, ta cũng tốt... số mệnh La gia cũng thế..."


Trên đầu lâu màu đen đã trải rộng những vết rạn. Hài cốt bị chôn trong hoa viên La gia vẫn luôn là như vậy, được dùng để dưỡng cổ, sau đó liền trở thành trụ cột để hậu đại La gia dưỡng cổ.


Rốt cục, toàn bộ đầu lâu hoàn toàn nát bấy, 1 tia cố gắng cuối cùng của La xương Cốt triệt để hóa thành hư ảo!


Giờ phút này trong vòng tay La Hưu chỉ là 1 cỗ thi thể lạnh băng.


Thập Tam, A Cẩn, hiện tại ngay tới cả ca ca Xương Cốt cũng mất. La Hưu trở thành người sống sót cuối cùng của La gia. Mà hắn chính là 1 người chịu nguyền rủa sau cùng.


Từng hàng lệ im ắng rơi xuống, hắn chậm rãi buông thi thể của ca ca ra.


Lúc này, sau khi La Xương Cốt chết đi, diện mục của hắn nhanh chóng trở nên già nua, tóc bạc dần, làn da cũng càng thêm thô sạm.


Một mực phải thừa nhận quá nhiều cổ thuật, tuy rằng bề ngoài nhìn còn trẻ tuổi, nhưng là 1 loại cổ tiêu hao sinh mạng để bảo vệ đệ đệ La Hưu, vì vậy hắn mới có vẻ bề ngoài trẻ hơn đệ đệ.


Trong di tích dưới mặt đất, Di Chân cầm đèn dẫn đường dùng để chiếu sáng. Lúc này, chung quanh nơi đây tịch liêu vô cùng, nàng đang tìm kiếm Di Thiên, mà cự ly đã tới rất gần tháp di tích dưới mặt đất.


Nhìn chung quanh ngày càng trở nên rộng rãi, trước mắt xuất hiện 1 đoạn cầu thang. Nàng tiếp tục dọc theo cầu thang đi xuống, rốt cục nhìn thấy được Di Thiên và Thâm Vũ đang ở phía trước.


Di Thiên quay đầu lại nhìn về phía Di Chân, sắc mặt của hắn có thể nói, tương đối khó coi.


Đây là một khoảng không gian hình bầu dục, rộng lớn như 1 thao trường. Ở chính giữa là 1 tòa tháp cao, đỉnh tháp và đuôi tháp được nối liền với 1 sợi dây xích treo lơ lửng giữa không trung, phía dưới là vực sâu vô tận, 4 bên khoáng đạt, có 1 sợi xích lớn nối liền tòa tháp với bờ vực bên này. Ở 1 mặt của tòa tháp rũ xuống 1 sợi xích, cuối sợi xích là 1 nam nhân 2 tay bị treo lên cao. Toàn thân nam nhân này đều là màu đen, nhưng dung mạo của hắn nhìn kỹ, thực sự đúng là Di Thiên!


"Hiện tại ta đây vẫn chỉ là hình chiếu phân thân" Di Thiên nhìn chính mình bị treo trong không trung "Tỷ, ta vẫn luôn kỳ quái vì cái gì ta không thể dùng ý niệm để trở về thế giới thực. Thì ra bản thể của ta vẫn đang ngủ say."


Kỳ thật thời điểm chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, bản thể của hắn đã 1 lần tiến vào dị không gian, nhưng cuối cùng vì dị không gian bị nghiền nát, bản thể lại quay trở về tháp di tích dưới mặt đất.


"Tỷ tỷ" Di Thiên nhẹ giọng hỏi: "Tỷ biết hay không, tỷ bây giờ đang rất nguy hiểm? Một khi bị kéo vào..."


Di Chân cầm đèn dẫn đường lắc đầu: "Không thể nhanh như vậy đâu. Ta bây giờ trở về thế giới thật xem tình huống của Lý Ẩn, có lẽ hắn trở về thế giới thật rồi."


Nói xong, thân ảnh của Di Chân liền biến mất.


Thâm Vũ nhìn về phía vực sâu vạn trượng bên dưới, lại quay sang nhìn Di Thiên, nói: "Vô luận như thế nào, tỷ đệ các ngươi thực sự làm cho ta rất bội phục."


Thâm Vũ nói ra những lời này đều là chân tâm. Nàng thực sự bội phục phát ra từ tận đấy lòng đối với 2 người. Chấp hành đến lần huyết tự thứ 10, cho dù thất bại vẫn cố gắng chống trọi cho tới ngày hôm nay, chỉ sợ trong lịch sử nhà trọ, cũng không có nhiều ví dụ về sự kiên cường như vậy.


"Đi đến một bước này, tỷ tỷ đã bỏ ra rất nhiều. Huyết tự ta chấp hành, quá nửa là nhờ tỷ tỷ chỉ dẫn sinh lộ mới có thể sống sót." Trong mắt Di Thiên tràn đầy kính ngưỡng đối với tỷ tỷ. Vì trải qua những sự kiện khủng bố làm nội tâm hắn khép kín, không muốn thân cận với bất kỳ người nào, chỉ có Di Chân là ngoại lệ.


Đúng lúc này, bỗng nhiên thi thể đang bị treo lơ lửng 1 bên mặt tháp ngẩng đầu, nhìn về phía Thâm Vũ và Di Thiên!


"Thâm Vũ" Di Thiên túm lấy tay Thâm Vũ kéo nàng ra sau lưng "Một khi gặp phải chuyện không may, ngươi lập tức dùng đèn dẫn đường đào tẩu! Trên người ngươi hiện tại còn lại bao nhiêu ngọn lửa ?"Sáu... Sáu cái."


Di Thiên ẩn ẩn, tổng có chút cảm giác không đúng.


Vì cái gì... Vừa. . . mới...


Hiện tại, bên trong nhà trọ, sau khi đầu lâu bị vỡ, càng thêm nhiều hộ gia đình chết đi.


Mà Lý Ẩn phát hiện, căn bản không có cách nào tiến lên sân thượng được. Chạy tới nơi này, có thể nói, trời cao không có đường chạy, địa ngục không cửa vào. Bên cạnh Lý Ẩn là Tiểu Dạ Tử và Thương cũng đang nơm nớp lo sợ.


Đúng lúc này, Lý Ẩn bỗng nhiên quay đầu, thuận tay rút ra dao găm trên người! Người tới thế nhưng lại là Liền Sinh và Thủy Đồng.


Lý Ẩn hạ dao găm xuống, Liền Sinh nhìn thấy Lý Ẩn liền trợn to 2 mắt, Tiểu Dạ Tử lập tức giải thích: "Hắn hẳn là Lý Ẩn thật sự. Các ngươi... " nàng chợt nhớ lại nơi này là tầng cao nhất trong nhà trọ, Liền Sinh vốn dĩ sống ở tầng này.


"Hiện tại là cục diện gì chúng ta đều rõ ràng" Lý Ẩn hít sâu 1 hơi nói: "Chúng ta..."


Bỗng nhiên 1 tiếng kêu bén nhọn thảm thiết từ dưới lầu truyền lên!


Nội tâm Liền Sinh níu chặt. Vượt qua năm mươi năm thời gian, đổi lại kết quả cuối cùng vẫn là như thế sao? Hắn cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết sao?


Lúc này bọn hắn thình lình nhìn thấy, trên màn hình thang máy trước mặt, con số đang không ngừng nhảy lên! Hơn nữa, vẫn còn tiếp tục nâng cao.


Giai đoạn hiện tại, không có hộ gia đình nào dám ngồi thang máy!


 Năm người nhìn nhau, nhanh chóng bỏ chạy, hướng về phía cầu thang phóng tới!


Lần này thực sự có thể nói là chạy trời không khỏi nắng!


Di Chân trở về thế giới thật. Nàng lúc này đang ở trong khu không người.


Sau khi xác định vị trí, nàng mau chóng chạy đi, ở nhà trọ nhiều năm như vậy, lộ tuyến nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.



"Nhất định không được có việc gì ah, Lý Ẩn. . . anh nhất định phải còn sống chờ em tới!".