6/07/2016

Posted by Unknown |
Chương 10: nguyền rủa của huyết tự lần thứ mười


 Trên bầu trời, hắc ám như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt tiếp cận đám người Minh Vương. Đám người này cơ hồ còn chưa có ai kịp phản ứng đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ.


Đó là cái gì vậy?


 Nhìn kỹ lại, cự nhân to lớn đã không còn thấy đâu nữa. Hắc ám trước mắt tràn tới, không có hình thể cố định, chỉ là đơn thuần vọt về phía chiếc xe BMW, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.


Ngay thời điểm còn cách chiếc BMW khoảng 5m hắc ám kia rốt cục mới dừng lại. Sau đó, Thượng Quan Miên nhìn thấy, ở sâu bên trong hắc ám có 1 thân hình dần hiện ra.

Đó là gương của 1 người chết, lạnh lẽo và u ám. Thân thể hắn hoàn toàn bị hắc ám bao trùm, hắn vươn 2 tay muốn với tới chiếc BMW. Thế nhưng khoảng cách hơn 5m, căn bản với không tới.


 Đột nhiên hết thảy hắc ám lui trở về, tại 1 đường ranh giới nào đó, nó hóa thành vô hình, biến mất vô tung vô ảnh.


Lúc này, màu đen trong  2 con mắt của Di Chân đã tán đi, khôi phục lại như cũ. Nàng ôm lấy trán, nhìn về phía trước, toàn bộ mấy tên sát thủ đã biến mất.


Nàng nhìn về phía Thượng Quan Miên, hỏi: "Ngươi thấy được chưa? Khoảng cách còn bao nhiêu? Khoảng cách tới ta còn bao nhiêu mét?"


"Đoán chừng không cao hơn sáu mét." Thượng Quan Miên trả lời: "Ngươi cũng biết sao?"


"Đúng vậy. Mỗi một lần ta đều mất đi ý thức, sau đó ta cảm giác được, trong 1 khắc ấy có thứ cực kỳ tà ác đang không ngừng tiếp cận ta. Không còn tới 6m sao? Lần trước, khoảng cách vẫn còn 8m..."


Những tên sát thủ kia đã bị hắc ám tràn tới cắn nuốt sạch sẽ, 1 chút tro tàn cũng không để lại!


 Bầu trời trước mắt vẫn trong xanh như cũ, hoàn toàn không nhìn thấy mảy may dấu vết nào xót lại.


"Đi thôi." Thượng Quan Miên xuống xe, Di Chân biểu lộ cũng không có nhiều biến hóa nói: " Liền cưỡi chiếc Porsche kia đi."


 Hai người ngồi yên vị trên chiếc xe. Thượng Quan Miên kéo chân váy lên, lúc trước nàng đem bức tranh bỏ vào 1 hộp sắt rồi cột nó vào chân trái. Bởi vì chân phải dùng để đối địch, cột lên chân trái thì tốt hơn.


Nàng gỡ hộp sắt xuống, lấy ra bức họa chậm rãi mở ra. Trong bức họa, là 1 gương mặt đầm đìa máu tươi chiếm chọn cả bức tranh!


Thượng Quan Miên lập tức đem bức tranh cuốn lại.


"Làm sao vậy?" Di Chân đang khỏi động chiếc xe Porsche hỏi: "Ngươi sao lại đem bức họa cuốn lại?"


"Không có gì. Ngược lại, ngươi không thấy sợ sao? Nguyền rủa này làm cho hắc ám không ngừng tiếp cận ngươi, sớm muộn sẽ đem ngươi hoàn toàn nuốt trọn trong bóng tối."


"Ta biết." Di Chân nắm chặt tay lái, đồng thời đem vài mảnh thủy tinh rơi vãi trên ghế ngồi gạt xuống mặt sàn, thanh âm kéo dài nói: "Nhưng khi đó ta đã thề, sẽ một mực mỉm cười cho tới khi đối mặt với cái chết. Cho dù chết ta cũng không muốn nhà trọ kia cướp đi nụ cười của mình, còn có... tình yêu đối với học trưởng, chính là ý chí sống sót lớn nhất của ta."


"Vậy sao?" Thượng Quan Miên đem bức tranh bỏ vào trong hộp, còn nói thêm: "Được rồi, dù sao ta cũng không hiểu. Bất quá, ta cảm giác ở trong nhà trọ đó so với xã hội bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất chết ở nơi đó tốt hơn so với chết ở thế giới hiếu thắng bên ngoài. Ta sớm muộn cũng có ngày chết đi trong giết chóc, cho nên ta suy nghĩ, nếu như phải chết mà nói, ta không muốn chết trong tay những người muốn khống chế ta, coi ta như quân cờ, hoặc là người muốn đoạt tánh mạng ta vì lợi ích. Chết trong tay nguyền rủa và quỷ hồn... ta cảm giác có thể chấp nhận được. Đương nhiên điều này không đại biểu rằng ta chờ đợi tử vong giáng xuống, ta sẽ nếm thử coi bản thân mình có thể vượt qua được bao nhiêu huyết tự, chết trong huyết tự thứ bao nhiêu."


Di Chân cười khổ  1 tiếng nói: "Ý nghĩ của chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Ta muốn sống sót nhưng ngươi lại 1 lòng muốn chết."


"Bởi vì thế giới nơi ta sống không giống các ngươi." Thượng Quan Miên đem bức tranh cột lại trên chân, nói: "Thế giới của ta vĩnh viễn  chỉ có tử vong làm bạn, cho nên ta căn bản không tìm thấy lý do để sống sót. Chỉ là, ta muốn lựa chọn phương thức chết đi mà thôi."


 Lúc này, nàng bỗng nhiên ném điện thoại của mình tới: " Gọi đi, trước khi ta thay đổi chủ ý. Trong điện thoại có lưu số di động của những người cùng chấp hành huyết tự khác, tên là An Tuyết Lệ, Khâu Phi Phàm, Lí Kiện Phi cùng Trọng Khắc Ngôn, gửi tin nhắn cho bọn hắn sau đó tắt máy là được. Không cho phép gọi điện, nếu không ta lập tức làm đầu ngươi nhiều hơn 1 cái lỗ. Hiểu chưa?"


"Ngươi..." Di Chân cầm lấy điện thoại, nàng nhất thời không rõ vì cái gì Thượng Quan Miên lại thay đổi chú ý.


"Ah, đúng rồi, điện thoại di động của bọn hắn đã bị bộ hạ của Minh Vương lấy mất." Thượng Quan Miên cầm lại điện thoại nói: "Hơn nữa, ngươi bây giờ cũng phải lái xe, để ta."


Sau đó, nàng viết tin nhắn gửi cho Lý Ẩn. Di Chân 1 mực lái xe, ánh mắt không hề chuyển về phía điện thoại trong tay Thượng Quan Miên bởi vậy cũng không thể nhìn thấy cái tên này. Thượng Quan Miên gửi xong tin nhắn liền tắt điện thoại.


"Ngươi gửi cho ai vậy?" Di Chân tò mò hỏi.


" Lầu trưởng hiện thời."


"Lầu trưởng ah..." Di Chân nhớ lại khoảng thời gian sinh sống trong nhà trọ: " Lầu trưởng của chúng tôi khi đó là Hạ Uyên. Thời điểm ta vượt qua lần huyết tự thứ 10 đặc biệt nhờ hắn không nói ra sự hiện hữu của ta với những người sau này, vì nguyền rủa của ta không hề tiêu trừ, nói ra sẽ làm người khác tuyệt vọng. Vì vậy hắn đáp ứng ta. Đúng rồi, hắn có còn sống không?"


"Năm trước đã chết. Thời điểm chấp hành huyết tự lần thứ 6."


"Như vậy ah... Thực đáng tiếc."


"Mặt khác, " Thượng Quan Miên tiếp tục nói: " Chuyện về Bồ Mỹ Linh , ta có thể dẫn ngươi tới gặp 1 người, con gái Bồ Mỹ Linh. Gặp mặt người kia ngươi có thể hiểu thêm không ít chuyện về hắn. Trước mắt, nàng cũng là 1 hộ gia đình."


"Vậy sao?"


"Hơn nữa ta nghĩ... người và Hạ Uyên là hộ gia đình cùng thời, có lẽ nàng biết sự hiện hữu của ngươi. Có lẽ tình huống hiện tại của ngươi nàng cũng biết được một hai."


"Thật vậy chăng?" Di Chân tức khắc kinh hỉ: "Thật tốt quá, nàng tên là gì?"


"Đợi sau khi hết thảy kết thúc, ta sẽ an bài các ngươi gặp mặt. Nhưng nếu như ngươi dám lén gặp mặt hộ gia đình trong nhà trọ, để ta phát hiện được, ta sẽ giết cả ngươi lẫn hộ gia đình đó. Đây không phải đe dọa, là cảnh cáo!"


 Chiếc Porsche dần tiến vào 1 con đường vắng vẻ, bởi vì phải cảnh giác vừa đi vừa dừng, cho nên chạy hơn 3 giờ mới rời khỏi nội thành. Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen.


Thông qua trạm thu phí, xe lại chạy thêm 1 đoạn ngắn, lúc này đã đi vào 1 con đường nhỏ không có người qua lại. Ở địa phương này, có thể nói không khí khủng bố bao dầy đặc khắp nơi.


 Tốc độ xe tuy đã tăng đến cực hạn, thế nhưng bức họa trong tay Thượng Quan Miên  càng ngày càng không ổn.


 Trong bức họa, trên mặt nữ quỷ, máu tươi chảy ra từ trong hốc mắt, trong lỗ mũi, trong lỗ tai, trong mồm, còn cái cằm thì cơ hồ đã gãy làm đôi, từng bộ phận trên mặt vỡ ra giống như bánh bích quy, máu tươi đầm đìa rỉ ra, hình 1 bàn tay vươn ra ở giữa trung tâm bức họa.


"Nhanh..." Di Chân vội vàng nói: " Sắp tới chỗ kia rồi!"


"Ta biết." Thượng Quan Miên cầm chắc bức họa nói: "Nhưng ta chỉ sợ không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ta chết, ngươi lập tức rời khỏi chiếc xe này đào tẩu. Con gái Bồ Mỹ Linh tên là Bồ Thâm Vũ, số di động của nàng là 147236598."


"Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết, Thụy mỹ nhân tiểu thư. Thế nhưng ngươi yên tâm đi, Thụy mỹ nhân tiểu thư, ngươi không có việc gì đâu..."


"Đừng có dùng danh xưng kia gọi ta." Thượng Quan Miên lạnh lùng đáp lại: "Ta nổi danh. Tên của ta là Thượng Quan Miên. Đương nhiên, cho dù ngươi biết cái tên này cũng không thể tra nổi thông tin về ta."


Thượng Quan Miên là nhân vật không hề tồn tại, không có quốc tịch, không có bất kỳ ghi chép nào, hoàn toàn là 1 nhân vật bịa đặt. Nói cho cùng, cái tên này là do huấn luyện viên năm đó đặt cho Thượng Quan Miên theo danh tự tiếng trung mà thôi, không hề có bất kỳ ý nghĩa nào.


"Thượng Quan Miên? Thật là một cái tên dễ nghe. Ân, là chìm trong giấc ngủ sao? Cảm giác rất vừa đúng với cái tên Thụy mỹ nhân ah."



"Ân, cái tên này rất không tệ."


Lúc này Di Chân lại mạnh mẽ gim chân ga: "Thượng Quan tiểu thư, ta sẽ không để ngươi chết đâu. Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ khiến ngươi sống sót! Còn có, ngươi nói thế giới của ngươi không giống với thế giới của chúng ta, ta tuy không hiểu nó nghĩa là gì, nhưng ta  cảm giác, tánh mạng của ngươi không phải không có ý nghĩa. Không nên đơn giản nói tới từ ' Chết ' ."


Lúc này bọn người An Tuyết Lệ đã chạy tới khu vực ngoại thành! Xe là của  An Tuyết Lệ, nàng đang không ngừng đạp chân ga nói: "Nhanh, nhanh một chút! Tới chỗ kia chúng ta liền có thể sống rồi!"


"Tranh thuỷ mặc, tranh thuỷ mặc vẫn đang biến hóa!" Khâu Phi Phàm ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn bức tranh thủy mặc trong tay, thanh âm thê thảm nói: "Các ngươi, các ngươi xem đi..."


Trong bức họa trên tay hắn, thân thể nữ nhân áo vàng đang trôi nổi trên không, từ đằng xa đang chuyển hướng tới gần hơn! Miệng của nàng mở ra rất lớn, sâu bên trong chỉ thấy 1 lỗ đen thâm trầm!


"Thượng Quan Miên gửi tin nhắn cho Lý Ẩn không biết là thật hay là giả?" Khâu Phi Phàm  lúc này đã khóc lên: "Ta nên làm cái gì đây, nên làm cái gì vây giờ đây!"


Đúng lúc này, chỉ nghe  thấy từ ghế ngồi đằng sau truyền lên 1 tiếng kêu lớn: "Lí, Lí Kiện Phi!"


Bọn hắn quay đầu lại, chỉ thấy chỗ Lí Kiện Phi lúc trước ngồi chỉ còn lại bức tranh thủy mặc! Mà bên trong bức tranh, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp kia miệng đã hoàn toàn vỡ ra, còn có 1 nửa thân thể nam nhân lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn còn đang không ngừng giãy dụa!


An Tuyết Lệ lập tức đạp phanh, quay đầu hỏi: " Sao rồi, chuyện gì xảy ra? Lí Kiện Phi hắn sao lại không thấy đâu nữa? Trọng Khắc Ngôn!"


"Ta, ta cũng không biết..." Trọng Khắc Ngôn thân thể run rẩy nói: "Ta vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại thì chỉ còn nhìn thấy bức tranh thủy mặc..."


"Ném ra ngoài!" An Tuyết Lệ hô to: " Đem bức tranh này ném ra ngoài!"

 Trọng Khắc Ngôn lập tức mở cửa xe bên kia, dùng chân đạp nó ra ngoài rồi dùng sức đóng cửa xe lại, làm xong tất cả hắn hô to: "Nhanh, nhanh lên! Bức họa của ta đã không xê xích gì nhiều..."


Di Chân lái xe lướt qua 1 rừng cây: "Nhanh, Thượng Quan tiểu thư, sắp tới rồi. Tới chỗ đó liền có thể tìm được 'Sinh lộ'! Vô luận như thế nào..."


Nàng vốn định nói "Nhẫn nại 1 hồi nữa ", thế nhưng lập tức lại tự giễu: nhẫn nại? Loại chuyện này  làm sao có thể nhẫn nại đây?


"Không sao." Thượng Quan Miên vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ta và tử thần là hàng xóm nhiều năm, hắn tới thăm ta vô số lần, nhưng chưa lần nào thành công mang ta đi."


Nhưng đúng lúc này, từ 1 hướng rẽ khác, 1 chiếc xe trắng bạc hung hăng vọt về chiếc Porsche bên này! Cú va chạm làm cửa chiếc xe Porsche lõm xuống 1 đoạn!


"Nằm sấp xuống!"


Theo tiếng hô to của Thượng Quan Miên, nàng liền cóp cò súng hướng về phía chiếc xe trắng bạc, nhưng chiếc Porsche cũng nối theo bước chiếc BMW, bị bắn thủng lốp.


 Từ chiếc xe bên kia, "Minh Vương" Lộ Phose, "Huyễn Ma Nữ" Lâm Slovenian bước xuống. Hai người khi hắc ám trêm bầu trời lao tới liền nhảy ra khỏi đường lớn rớt xuống con đường bên dưới, may mắn rớt ngay trên thùng 1 chiếc xe tải.


"Thời gian cuối cùng đã tới." Minh Vương lấy ra cặp đao nói: "Tuy ta nghĩ muốn hảo hảo tra tấn mới giết ngươi, bất quá ta cảm giác, vũ nhục thi thể ngươi, sau đó đem từng mảnh thịt trên người ngươi lóc ra bỏ vào bồn cầu cũng là hưởng thụ không tệ. Lâm Slovenian, ngươi đối phó với nữ nhân còn lại trên xe, có thể ở cùng Thụy mỹ nhân một chỗ, đoán chừng cũng không phải người thường."


"Thi thể của nàng là của ngươi, nhưng thủ cấp phải giao cho ta." Lâm Slovenian nhìn về phía Di Chân ngồi trên ghế lái trong chiếc Porsche nói: "Như vậy, động thủ đi!"


Thượng Quan Miên bước xuống xe, sau đó chặn trước người Di Chân.


"Thật có lỗi, nàng chỉ là phụ nữ tay trói gà không chặt mà thôi. Đừng nói là ngươi, là người bình thường cũng có thể đơn giản giết nàng."


Di Chân thật không ngờ Thượng Quan Miên lại bảo vệ mình, nhất thời không biết phải làm sao.


"Đừng hiểu lầm." Cánh tay Thượng Quan Miên run lên, lấy ra 1 cây súng ngắn: "Ngươi có chỗ hữu dụng với ta, cho nên ta mới bảo hộ mạng của ngươi. Bằng không, ta cũng chẳng quản sống chết của ngươi."


"Thế nhưng bức tranh thuỷ mặc..." Nàng vội vàng nói: "Chúng ta không còn thời gian!"


"Ta biết rồi." Thượng Quan Miên hướng mắt về phía Minh Vương cùng Huyễn Ma nữ, nói: " Tên người đã nhớ chưa? Còn số điện thoại di động? Ta không phải người thích lặp lại."


" Đã nhớ..."


Thượng Quan Miên đối mặt với hai đại sát thủ nói: "Huyễn Ma nữ Lâm Slovenian, ta biết thuật thôi miên của ngươi lợi hại, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhìn vào mắt đối phương, đồng thời khoảng cách không thể vượt qua 2m. Đương nhiên, ngươi không cần tới năng lực thôi miên cũng đã rất mạnh. Nhưng ta thề, chỉ cần ngươi tiến vào gần ta trong phạm vi 2 mét, ta sẽ tiễn ngươi tới gặp thượng đế."


Vừa dứt lời, mũi súng liền nhắm ngay vào trán Lâm Slovenian!


Minh Vương rống giận vọt tới, trong tay phải của hắn không biết từ lúc nào đã không còn cầm đao, mà thay vào đó là 1 khẩu súng ngắn Toka Lev!


Huyết chiến cuối cùng hết sức căng thẳng!


6/06/2016

Posted by Unknown |


Cuối cùng huyết tự tại Châu Âu, dựa vào mưu trí của Lý Ẩn, Thượng Quan Miên, Hồng Ban Ơn ba người có thể may mắn sống sót.


Nhưng cho dù hoàn thành huyết tự lần này, Lý Ẩn cũng không  cảm thấy bao nhiêu vui vẻ. Di Chân vẫn đang là thạch đầu nằm bên trong "Địa ngục", Lý Ẩn mấy lần dùng đèn dẫn đường tiến vào dạ u cốc truy tìm manh mối, thậm chí nhiều lần suýt nữa toi mạng.


Tuy rằng lấy được mảnh vỡ khế ước, thế nhưng mảnh vở có 2 miếng lại nằm trong tay ác linh nhà kho. Điều này làm Lý Ẩn cảm thấy căn bản không có hi vọng.


 Vô luận thế nào, Lý Ẩn cũng không thể để Di Chân ở lại dạ u cốc. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không buông bỏ nàng, hắn đã phát lời thế phải để nàng sống sót! Hắn tuyệt sẽ không từ bỏ!


 Con người sống trên đời là vì cái gì? Không có hy vọng, không có ước mơ, không có chờ mong hạnh phúc, như vậy khác nào cái xác không hồn?


 Ở cùng với Di Chân 1 thời gian dài, nàng nói cho Lý Ẩn biết rất nhiều sự tình trước kia khi nàng ở nhà trọ. Lúc ấy Di Chân và Di Thiên đang còn là học sinh trung học.


 Hài tử mới mười mấy tuổi, ở trong nhà trọ như thế có thể nghĩ được cảm giác có bao nhiêu khủng bố. Nhưng vì cha mẹ chết, Di Chân trưởng thành rất sớm, thành thục vượt qua số tuổi của nàng. Sau khi nàng tiến vào nhà trọ, nàng hiểu nàng chỉ có 2 lựa chọn. Một là đối diện với sợ hãi tranh thủ tìm 1 đường sinh cơ, hai là... cùng đệ đệ đi chết.


Đối với Di Chân, từ sau khi cha mẹ mất nàng chỉ còn 1 mình Di Thiên là người thân. Trước khi tiến vào nhà trọ, Di Thiên là 1 hài tử rất kiên cường. Hai người không vào cô nhi viện mà dựa vào tiền bồi thường tai nạn và sự trợ giúp của thân nhân, kiên cường tiếp tục sinh hoạt. Từ lúc còn nhỏ tỷ đệ 2 người đã nhìn thấy được tình người ấm lạnh, rất nhiều thân nhân tiếp cận cũng là vì ham mê số tiền bồi thường. Mà không có cha mẹ, sinh hoạt lại càng thêm gian nan. Rất nhiều vấn đề khó khăn phải đối mặt.


Hai tỷ đệ trong hoàn cảnh như vậy kiên trì cho tới hôm nay, có thể tưởng được tình cảm giữa 2 người thâm sâu như thế nào. Tường bước 1 kiên trì, rốt cục thời điểm cuộc sống có chút khởi sắc lại là lúc 2 người tiến vào nhà trọ. Nếu lựa chọn cái chết, có lẽ trốn tránh được rất nhiều khủng bố, nhưng tất cả sự trả giá và kiên trì trước kia đều hóa thành hư ảo.


Di Chân rốt cục đưa ra lựa chọn.


Nàng không muốn trốn tránh khủng bố, Di Thiên cũng thế. Tuy rằng cuối cùng tính cách của 2 người phân hóa thành 2 cực đoan, Di Thiên trở nên hận đời, đối với thế giới tràn đầy cừu hận, trong nội tâm luôn nguyền rủa vận mệnh bất công, thế nhưng Di Chân lại hoàn toàn bất đồng. Nàng hiểu, hối hận hay nguyền rủa vận mệnh đều không có ý nghĩa. Nàng và Di Thiên muốn sống sót thì nhất định phải đối mặt. Đây chính là sự thật, đã lựa chọn sống sót thì phải chinh phục sợ hãi.


Nàng bắt đầu tiến hành nghiên cứu và phân tích những huyết tự cũ, tìm đọc vô số những cuốn sách thần bí học, phân tích logic, tâm lý học v.v. Đồng thời nàng cũng không để Di Thiên từ bỏ việc học, bởi vì cuộc sống dư thừa thời gian sẽ làm đầu óc nghĩ tới sợ hãi. Hiện tại phải kiên cường. Nàng bắt đầu lôi kéo mối quan hệ với những người xung quanh. Những công việc như giải thích cho hộ gia đình mới là chuyện rất phiền toái không người nào muốn làm, đều do nàng ôm đồm. Mà những hộ gia đình mới được Di Chân an ủi và khuyên nhủ, qua 1 thời gian, Di Chân chiếm được rất nhiều cảm tình của mọi người.


Đây là bước đầu tiên của Di Chân, tận lực lôi kéo và thành lập được 1 mối quan hệ vững vàng như thế cũng là nhờ việc chăm chỉ học tập về tâm lý học. Tâm lý con người là 1 môn học vô cùng khó, lại càng không cần nói tới những người cùng đường bị nhà trọ dồn ép. Di Chân hiểu rõ, trong loại hoàn cảnh này, bởi vì sinh tồn những mặt ghê tởm của nhân tính sẽ dần bộc phát. Nhưng là người chu đáo, có tâm phòng bị mọi chuyện, Di Chân nhớ kỹ 1 chuyện, không thể bộc lộ tài năng thái quá. Nếu không, hộ gia đình đối với nàng sẽ mang thêm vài phần tâm tư đố kị. Mà nàng chỉ là 1 hài tử, khả năng tự bảo vệ có hạn.


Nàng cùng Di Thiên tập trung nghiên cứu và phân tích rất nhiều huyết tự, thậm chí trong quá trình phân tích nàng còn đưa ra ý tưởng đa sinh lộ. Thời điểm lần thứ nhất chấp hành huyết tự, Di Chân đi theo sau bốn hộ gia đình thâm niên. Bởi vì nàng linh cơ đáng yêu, những người khác đều nguyện ý trông nom nàng. Nàng chưa bao giờ dùng trí tuệ để chỉ huy người khác, mà thỉnh thoảng đưa ra những ý kiến có ích, trong vô hình làm tất cả mọi người đều tin phục nàng. Những người thân trong sợ hãi, điều gì cũng có thể làm được, còn những gì nàng cần phải làm chính là không để bất luận người nào nảy sinh ác ý với nàng và Di Thiên... trước khi nàng có năng lực chống lại bọn hắn.


 Huyết tự lần thứ nhất thường thường khá dễ dàng , tính nguy hiểm tương đối nhỏ. Nội dung huyết tự là truy tìm hung thủ đã giết chết 1 nhóm người, sau đó truy tìm vị trí thi cốt những vong linh bị sát hại, tế tự vong linh bọn họ xong liền có thể sống sót. Sau khi nàng tìm được sinh lộ liền chia xẻ với mọi người, không thể giữ lại cho riêng mình. Kết quả những người còn sống lại càng thêm cảm kích nàng.


 Mục đích nàng làm như vậy, có 1 phần là hy vọng, tương lai mọi người cùng chấp hành huyết tự với Di Thiên có thể giúp đỡ chiếu cố hắn. Mục đích này nàng đã thực hiện được. Nàng đối với mỗi lần huyết tự đều xuất lực rất nhiều, lần nào cũng thông qua điện thoại tính toán sinh lộ, phân tích huyết tự, chưa từng ngoại lệ. Vì để mọi người đối xử với Di Thiên tốt hơn, nhiều lần nàng cố ý để Di Thiên tự mình nói ra sinh lộ... Như vậy có thể kết thêm thiện duyên. Tuy rằng không phải lần nào cũng có thể cứu được hết hộ gia đình, nhưng Di Chân quả thật làm cho không ít người vô cùng cảm kích. Khác với Di Thiên, Di Chân luôn cho rằng, nhân tâm là do máu thịt nuôi lớn, làm như vậy, tại thời khắc mấu chốt sẽ có người luôn đứng về phía nàng và Di Thiên.


 Theo số lần huyết tự ngày càng cao thì trình độ khủng bố cũng ngày càng lớn. Di Chân không phải thần, nàng tự nhiên không thể áp chế được hết cảm xúc sợ hãi. Nhưng chỉ nghĩ tới khoảng thời gian 2 tỷ đệ nương tựa nhau, tuy đơn giản nhưng lại vô cùng ấm áp làm cho nàng có dũng khí đối đầu với tất cả. Đã trải qua tuyệt vọng khi mất đi cha mẹ, nàng tuyệt đối không cho phép bi kịch đau đớn hơn nữa giáng xuống đầu nàng và Di Thiên.


Nàng chinh phục sợ hãi, hơn nữa trong huyết tự, càng chạy lại càng xa. Mỗi một lần sợ hãi huyết tự, nàng đều cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo, phải quan sát tỉ mỉ và suy nghĩ kín đáo, thường thường chỉ cần 1 manh mối nhỏ bé nàng có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện. Ngày hôm nay trong nhà trọ, những người có thể so sánh với nàng chỉ có bọn người Lý Ẩn, Ngân Dạ. Tỷ như, có một lần nàng từng chấp hành huyết tự trong 1 tòa thâm sơn, tìm được 1 mảnh da người, thời điểm tất cả mọi người suy đoán rằng tấm da người này rất có thể liên quan tới quỷ hồn, nàng lại chú ý tới giòi bọ bên cạnh tấm da người, phỏng đoán thời gian ruồi đẻ trứng, đo lường lúc thời gian xuất hiện mảnh da người để tính toán sinh lộ. Người bình thường căn bản khó có thể phát giác ra manh mối, nhưng trong mắt nàng lại nhìn ra rất nhiều. Rất nhiều huyết tự có nhắc nhở rất biến thái, nhưng từng cái đều bị nàng nhìn thấu. Sở Di Chân quả thực giống như người sinh ra để trở thành 1 hộ gia đình. Thiên phú của nàng càng về sau càng làm người ta cảm thấy biến thái. Nhất là lúc ấy, nàng cầm lấy tấm da người hôi thối tràn đầy giòi bọ lên quan sát, khuôn mặt tỉnh táo thậm chí làm người khác cảm thấy có chút đáng sợ.


 Thời điểm nằm mơ thấy ác mộng mà sợ hãi nàng mới cảm giác được tương lai của mình phiêu miểu như thế nào, đôi khi nàng tự nhủ với bản thân, chỉ còn lại bao nhiêu lần huyết tự, chỉ còn bao nhiêu lần huyết tự nữa nàng liền có thể mang Di Thiên rời khỏi nhà trọ, hoặc là nàng nghĩ lại những "Chiến tích" mình đã từng vượt qua để tự khích lệ bản thân. Nếu như đối với Di Thiên, thế giới này đã không còn ánh sáng, vậy thì nàng sẽ trở thành ánh dương trong thế giới của hắn.


Đó là tra tấn giày vò thường nhân căn bản khó có thể tưởng tượng. Nhưng vì sinh mệnh tươi đẹp, vì tương lai của mình và Di Thiên, Di Chân phải cắn răng tiến tới. Có những lúc đợi chờ, nàng thường cảm giác, nếu như tình huống quay lại 1 lần nữa, nàng không chắc bản thân có dũng khí để lựa chọn. Theo số lần huyết tự nâng lên... cũng tới thời gian nàng và Di Thiên vào đại học, sau đó quen biết Lý Ẩn.


Mà chỉ có Lý Ẩn mới nhìn thấy nỗi cô tịch và sợ hãi trong nội tâm nàng. Hơn nữa, nguyện ý trở thành đối tượng để nàng tin cậy. Mặc dù đối với Lý Ẩn, Di Chân chỉ là bạn chí thân, nhưng Di Chân lại vì vậy mà nẩy sinh tình cảm. Lý Ẩn đối với sự quan tâm của Di Chân tự nhiên cũng nẩy sinh 1 loại hảo cảm. Chỉ là, Di Chân biết tương lai của mình rất vô định, cho nên thủy chung không trả lời Lý Ẩn. Nếu không, loại hảo cảm này của Lý Ẩn có thể thăng lên làm tình yêu hay không, cũng rất khó nói. Chỉ là lúc ấy, Lý Ẩn tổng cảm giác, nghĩ tới nàng nhiều hơn, quan tâm nàng nhiều hơn. Hắn nguyện ý lắng nghe nổi khổ của nàng, cũng nguyện ý giúp đỡ nàng, hắn thích nhìn nàng cười. Mà Di Chân ở trước mặt Lý Ẩn có thể buông lỏng tự tại, có thể coi bản thân như 1 nữ hài bình thường, không cần nhận lại tình cảm, chỉ cần nhìn thấy hắn, nghĩ đến hắn đã cảm thấy vui vẻ... tới cuối cùng liền yêu hắn.


Đáng tiếc... Hết thảy chỉ có thể nói, thật là đáng tiếc. Lần chấp hành huyết tự thứ mười, sắp thành lại bại. Di Chân biết rõ, nàng không có khả năng ở cùng với Lý Ẩn. Lý Ẩn đối với nàng, có lẽ chỉ là 1 chút ưa thích , có lẽ tình cảm đó vẫn có thể phát triển hơn. Nhưng tánh mạng của nàng và Di Thiên lại phiêu miểu như đèn cầy trước gió. Nàng không phải người ích kỷ, nếu như bản thân không có tương lai, như vậy không thể kéo Lý Ẩn cùng một chỗ. Sau đó, nàng căn cứ vào nhật ký Bồ Mỹ Linh đi ra nước ngoài. Từ Nhật Bản tới Châu Âu. Bởi xa cách như vậy, cho nên tình cảm của Lý Ẩn dành cho Di Chân không thể phát triển lên 1 bước. Thời gian trôi qua, cũng làm cho trí nhớ về Di Chân trong đầu Lý Ẩn dần mờ nhạt.


Hai người bọn hắn, cứ vậy mà bỏ lỡ.


Cuối cùng, Di Chân thu được manh mối mới, trở về Trung Quốc. Nàng tuy rằng vẫn như trước không muốn buông bỏ 1 đường sinh cơ, nhưng nàng cũng đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nàng sẽ không để Di Thiên 1 mình cô độc xuống hoàng tuyền, nàng sẽ làm bạn với hắn. Nhưng kế tiếp, nàng lại biết Lý Ẩn đã trở thành 1 hộ gia đình. Mà hắn trong nhà trọ gặp gỡ rồi gắn bó với Tử Dạ, thậm chí vì nàng ấy không tiếc trả giá 3 lượt huyết tự. Cũng bởi vậy mà tương lai của Lý Ẩn lại càng trở nên xa vời. Trong nội tâm Di Chân, thứ nhất không phải là nàng ghen ghét, nàng chỉ hi vọng, có thể làm bạn bên người Lý Ẩn thẳng tới khi hắn chết. Nếu như nàng, Tử Dạ, Lý Ẩn tương lai đều đi tới tuyệt lộ, ít nhất nàng cũng muốn nắm lấy tay Lý Ẩn cùng hắn chết đi. Như vậy, tử vong cũng không còn trở nên đáng sợ nữa rồi. Nếu như, không thể cùng Lý Ẩn sống sót, như vậy nàng sẽ cùng Lý Ẩn nghênh đón 1 ngày đó. Dù sao những trả giá và cố gắng nàng đã trải qua mặc dù kết cục có chút tiếc nuối, nhưng ít nhất nàng không cảm thấy hối hận.


 Một chớp mắt khi bị hóa thành thạch đầu, Di Chân suy nghĩ chính là những chuyện này. Một khắc khi nàng ném mảnh vỡ khế ước cho Lý Ẩn. Trong nội tâm nàng đối với nam tử đứng trước mặt chúc phúc.


 Trong nội tâm Lý Ẩn nàng là 1 nữ tử thuần túy mà kiên nghị.


Cho nên, hắn càng thêm kiên định với quyết tâm của mình, bằng mọi giá phải cứu sống Di Chân, nếu không cứ để hắn chết trong tay nhà trọ đáng nguyền rủa này!


 Cho dù lần lượt đi tới dạ u cốc tay không mà về nhưng hắn không từ bỏ. Nhưng, sự thật lại càng thêm tàn khốc. Bởi vì số lượng ngọn lửa có hạn, nếu không bổ sung là không thể nào sống sót. Mà lửa ở dạ u cốc đã ngày càng ít. Cuối cùng hắn quyết định rời khỏi dạ u cốc đi tìm những ngọn lửa mới, không nói nó có bao nhiêu hiểm trở, trước mắt số lượng ngọn lửa đã không đủ dùng rồi.


 Ngày 5 tháng 8, sau khi tuyên bố huyết tự đoàn làm phim kinh dị, bọn người Thượng Quan Miên, Ngân Dạ, Từ Thao đi tới Diệp Phượng Sơn tại Hồng Kông Cửu Long bắt đầu chấp hành huyết tự. Ngày đó, Lý Ẩn, xuất hiện trước mặt Tử Dạ giả, sau đó cùng nàng tiến về căn nhà cũ của Tử Dạ ở phố Nhân Nguyệt.


Hắn rõ ràng ý thức được, tương lai của hắn đã không còn lại bao nhiêu, vì vậy hắn quyết định, thử dùng đèn dẫn đường đem ác linh nhà kho tiến vào dạ u cốc, lấy độc trị độc. Tuy rằng đèn dẫn đường chỉ cho phép 1 người sử dụng, không thể đem theo người khác, nhưng đối phương lại không phải là người, có thể thành công hay không hắn cũng khó nói. Cái này đơn thuần là đánh bạc, nếu không phải ngọn lửa khô kiệt hắn cũng không muốn làm như thế. Hắn muốn xem, nếu như đem ác linh nhà kho dẫn vào dạ u cốc, có thể dựa vào nó tiêu diệt hết được nguyền rủa trong dạ u cốc hay không.


Tìm đường sống trong chỗ chết, cách nghĩ của Lý Ẩn thật sự ~ ~, bởi vậy có thể thấy hắn đã bị dồn tới tình trạng như thế nào.


Nguyên nhân lớn nhất, là hắn không thể đem Di Chân rời khỏi dạ u cốc, sau đó tự mình đi tìm kiếm sinh cơ. Con người sợ chết có thể hiểu, nhưng sợ chết không phải là lý do để bỏ qua Di Chân.


 May mắn, Thâm Vũ đi chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, cơ duyên xảo hợp, cùng nàng chia sẻ nguyền rủa mới có thể làm cho Di Chân có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.


Ngay tại lúc hình chiếu phân thân của Di Thiên và Thâm Vũ tiến vào dạ u cốc cứu được Di Chân, Lý Ẩn khi đó cũng tìm ra được không gian huyết tự của Thâm Vũ, sau đó dùng đèn dẫn đường tiến vào dạ u cốc. Nhưng mà hắn vừa tiến vào, giống như bên trong tối tăm có 1 thứ gì đó tác quái, đem Di Thiên và Thâm Vũ đẩy vào 1 không gian khác.


 Khi Lý Ẩn chứng kiến Di Chân phục sinh, đủ mọi thứ hắc ám từ khi nàng biến thành thạch đầu đến nay đều tan thành mây khói.


Nàng đã sống lại. Như vậy, đủ rồi.


Một khắc ấy, Lý Ẩn vô cùng cảm kích thần linh. Tuy rằng hắn chưa từng 1 lần tin tưởng thần linh có tồn tại.


Kế tiếp, hai người tiến về trạm xe lửa dưới chân núi, rời khỏi dạ u cốc. Chuyến xe lửa kia rất kỳ quái, sau khi 2 người ngồi lên, không chờ tới 0 giờ đã xuất phát rồi.


Nhưng vận rủi cũng chưa kết thúc.


Ma Vương khủng bố bắt đầu đánh úp về phía Di Chân...